Chương 1387: Bát Thải Nguyên Thạch Dịch: A Tút Nhìn thấy khuôn mặt ba người Tiêu Viêm có vẻ kinh hãi, Dược Lão cũng cười thành tiếng, chợt phất tay :”Vào thôi." Nghe vậy, ba người Tiêu Viêm đồng thời gật đầu, tất cả cùng lướt lên đỉnh núi cát, thoáng cái xuất ở trước gian trùng động. Lúc bốn người tới nơi này, bốn phía thỉnh thoảng có ít nhân ảnh nhìn vào đoàn người Tiêu Viêm lát, cuối cùng để ý Thải Lân và Tiểu Y Tiên. Thế nhưng những người có thể đến nơi đây đều phải là hạng ngu xuẩn, lợi hại trong đó ai nấy đều ràng. Vì vậy hoàn toàn có người cố ý rước lấy phiền toái. Dược Lão chưa từng để ý tới những ánh mắt này, hai chân đạp lạch bạch hư trực tiếp tiến vào gian trùng động, theo sát phía sau là ba người Tiêu Viêm. Bọn họ ràng cảm giác được lực lượng kỳ lạ nào đó thoáng lướt qua thân thể mình, loại lực lượng này có ác ý, ngược lại giống như là dò xét hơn. Tiến vào lỗ đen gian, mấy người Tiêu Viêm thấy mình hoa mắt cái, ngay sau đó có ánh sáng cùng với tiếng động huyên náo ùa đến, tròng mắt bọn họ khẽ híp lại. Thế giới trước mặt chợt biến ảo thành cái trấn , mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy mảnh gian đủ loại màu sắc, trong lúc mơ hồ còn có gian cuồng bạo từ trong đó truyền ra. "Đây là thị trấn gian, đại hội giao dịch cử hành ở nơi này. gian mênh mông bát ngát ở đây dùng để làm địa điểm giao dịch tương đối thích hợp.” Dược Lão trợn mắt nhìn ngắm từng bầy người đẹp phố, đưa tay lau hàng dãi mép cười cười khoái trá. ba người Tiêu Viêm gật đầu, có thể đặc biệt mở chỗ gian tới làm giao dịch địa điểm, đây số lượng là tương đối rồi, tuy đây gian lớn, nhưng lại phải là bình thường người là được mở. "Trước tiên cứ tùy ý xem chút, nơi này cơ hồ có gì thứ phẩm, toàn bộ đều là hàng tốt hiếm có.” Dược Lão cười cười, sau đó nhấc chân về phía con đường lớn. Sau đó đám người Tiêu Viêm cũng tò mò theo, ánh mắt ngừng ngó quanh bốn phía. Hai bên đường phố bày đầy thạch đài bằng đá xanh, đó là đống quyển trục trôi nổi lơ lửng, có khi là ngọc ngà, châu báu, lọ bình, roi da, nến sáp, chổi lông thỏ, thắt lưng gai nhọn hoắc …v…v, thậm chí vũ khí, ma hạch cũng thiếu. Tất cả mọi thứ đều lấp lánh quang mang nhàn nhạt biểu ra phẩm chất bất phàm. Ngồi phía sau thạch đài là chủ nhân các món hàng. "Địa Ma Thối, đấu kỹ Địa giai cao cấp.” "Thái Huyền Quyết, Địa giai công pháp cao cấp." "Hóa Hình Đan, thất phẩm đan dược cao cấp.” "Vạn năm Huyết Linh sâm." Tròng mắt Tiêu Viêm ngừng xoay vòng vòng, vật phẩm rực rỡ muôn màu nhanh chóng đập vào trong mắt tạo thành lực xung kích cực lớn. Cho dù là lấy định lực cường hãn như Tiêu Viêm cũng phải dâng trào lửa nóng, Thải Lân và Tiểu Y Tiên liên tục nhíu mày tìm cách hãm chủ đoạt hàng. "Địa Tâm Linh Tương, đây là thứ dùng để luyện chế đan dược có thể dẫn phát Lục Sắc Đan Lôi.” Ánh mắt Tiêu Viêm quét qua những loại dược liệu tản ra luồng năng lượng mạnh kinh người, trong lòng thầm hít sâu vào hơi lạnh, nghĩ tới nơi đây lại có nhiều dược liệu cao cấp như thế này. Đường phố dài, chỉ khoảng vài trăm thước mà thôi, khi Tiêu Viêm phát tới điểm cuối mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. sợ hãi than thầm trong lòng, chỉ riêng con này có mười mấy loại làm cho động tâm. Tuy động có động, nhưng mấy thứ đó có bao nhiêu tác dụng đối với , vì vậy Tiêu Viêm hỏi thăm đơn giản vài câu rồi bỏ qua dự định trao đổi, mấy tên cáo già này toàn ra giá cao hơn giá trị của món hàng. Tiêu Viêm tiếc nuối thở dài hơi, vừa định lôi kéo Thải Lân tiến vào sâu hơn chợt phát nàng đột nhiên ngừng lại. ngẩn ra, chuyển tầm mắt tới địa phương nàng nhìn ngó, ra là cục đá tỏa ra ánh sáng bảy màu, cục đá to to chừng nắm đấm của đứa , ngoài mặt có đường vân bảy màu cực kỳ ràng, trong lúc mơ hồ tỏa ra năng lượng tương đối đặc thù. "Thất Thải Nguyên Thạch?” Tiêu Viêm mỉm cười , lúc nhận ra vật này đồng thời liền hiểu ra, Thất Thải Nguyên Thạch là loại linh thạch biến dị đặc thù, có quan hệ với Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Nghe chỉ khi nào Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn lạc mới có thể xuất Thất Thải Nguyên Thạch. Thất Thải Nguyên Thạch hàm chứa năng lượng cực kỳ đặc biệt có tác dụng rất lớn với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, khó trách Thải Lân dừng lại nhìn nó mãi tha. Tiêu Viêm chậm rãi tiến lên, phía sau thạch đài là gã lão giả mặt mũi khô gầy mệt mỏi vô lực ngả lưng tựa vào bức tường. thèm lên tiếng chào hỏi đám người Tiêu Viêm câu nào. "Lão tiên sinh này, Thất Thải Nguyên Thạch đổi lại thế nào?” Tiêu Viêm cũng để ý, cười nhạt hỏi. Nghe thấy Tiêu Viêm hỏi lúc này, lão giả khô gầy mới mở miệng : “Hai quả bát phẩm đan dược Tam Sắc Đan Lôi trở lên.” "Tựa hồ hơi mắc phải?” Tiêu Viêm đưa tay vuốt ve bề mặt Thất Thải Nguyên Thạch, mặc dù cần thứ này nhưng đến trình độ bắt buộc phải có. Chủ yếu là vật này giá trị có hạn, chỉ hữu dụng đối với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, những người còn lại dù có chiếm được cũng vô dụng mà thôi. Vì vậy giá trị của nó tương xứng với hai quả bát phẩm đan dược Tam Sắc Đan Lôi. Dược Lão im lặng đứng bên có ý định xen vào, chỉ cười híp mắt nhìn Tiêu Viêm cò kè mặc cả với lão giả khô gầy. "Mắc đừng đổi." Lão giả khô gầy bán hàng xem như có cá tính, đảo cặp mắt trắng dã giọng lập tức thay đổi, chỉ đơn giản câu liền đuổi Tiêu Viêm . Tiêu Viêm nghe thế cũng trợn mắt kinh ngạc, nhưng còn chưa tới trình độ phát tác. Những năm này lịch lãm rèn luyện tính kiên nhẫn đủ vững chắc rồi, vì vậy thầm suy nghĩ trong lòng nên làm thế nào. Trong lúc Tiêu Viêm có dự định tiếp tục trả giá với đối phương, Thải Lân đột nhiên kéo bàn tay Tiêu Viêm, nhàng viết lên lòng bàn tay Tiêu Viêm chữ: “Mua.” Đối với cử động của Thải Lân, Tiêu Viêm ngẩn người ra, hiểu được Thải Lân phải là nữ nhân ngốc. Hơn nữa, mặc dù Thất Thải Nguyên Thạch quý trọng, nhưng phải là thứ thể bỏ qua được. Thế mà nàng vẫn kiên trì như cũ, lại còn lặng lẽ ra ám hiệu cho mình, vậy thứ này hẳn là có chỗ khác thường. Mặc dù được Thải Lân ra hiệu, nhưng Tiêu Viêm có lập tức thay đổi ý định, vẫn đứng đó chơi đùa trả giá với lão giả khô gầy thêm lát. Đợi đến khi lão nhịn được nữa mới ném bình ngọc qua, đồng thời lập tức đưa tay cầm lấy Thất Thải Nguyên Thạch, xoay người kéo Thải Lân rời . Nhìn thấy Tiêu Viêm trong lúc bất chợt hành động quá lưu loát, lão giả khô gầy sửng sờ hồi lâu, cầm bình ngọc ở trước mặt lên kiểm tra xong trợn mắt kinh ngạc. lát sau mới nhíu mày nhìn bóng lưng đám người Tiêu Viêm xa, chẳng biết tại sao trong lòng lão lại có cảm giác hình như có gì đó đúng. "Mụ nội nó, chẳng lẽ lần này lão phu định sai hàng? Thế nhưng đó ràng là Thất Thải Nguyên Thạch mà, vì sao tiểu tử kia…?” Lão giả khô gầy nghi ngờ tự lẩm bẩm, nhưng chuyện nghi ngờ hiển nhiên có ai giải đáp cho . Tiêu Viêm cầm lấy Thất Thải Nguyên Thạch rồi cùng mọi người nhanh chóng biến mất ở cuối con đường. Sau khi chuyển qua góc phố, Tiêu Viêm mới dừng bước lại đưa Thất Thải Nguyên Thạch cho Thải Lân, :”Thứ này có vấn đề?” Dược Lão và Tiểu Y Tiên, cũng kinh ngạc nhìn Thải Lân, cẩn thận nhìn thoáng qua khối Thất Thải Nguyên Thạch này nhưng nhận ra chỗ nào khác thường. "Ừ." Thải Lân nhận lấy Thất Thải Nguyên Thạch, gương mặt lạnh lùng lên nụ cười ngây thơ khả ái thuần khiết vô tà, :”Thường nhân chỉ biết Thất Thải Thôn Thiên Mãng vẫn lạc cho ra đời Thất Thải Nguyên Thạch, nhưng lại biết nếu như có hơn trăm đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng đồng thời toi mạng. Lúc đó cho ra đời Bát Thải, thậm chí là Cửu Thải Nguyên Thạch, chỉ có điều trăm đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng cùng nhau chầu Diêm Vương là chuyện hầu như thể nào xảy ra. Vì vậy thường nhân chỉ biết Thất Thải Nguyên Thạch, nhưng có ai biết ở Thất Thải còn có Bát Thải và Cửu Thải Nguyên Thạch." "Thất Thải Thôn Thiên Mãng đỉnh phong cũng gọi bằng cái tên cũ, sau khi đạt đến đẳng cấp đó, nó được gọi là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng. Ở bên trong Thôn Thiên Mãng tộc quần chỉ có Thôn Thiên Mãng Tổ huyết mạch dày đặc nhất mới đạt tới cảnh giới này. Đây là trí nhớ truyền thừa chảy xuôi trong huyết mạch các đời Thôn Thiên Mãng, còn thường nhân, cho dù là các ngươi cũng thể biết.” Nghe Thải Lân như thế, chỉ có Tiêu Viêm, coi như là Dược Lão cũng phải kinh ngạc, hiển nhiên là chưa từng nghe qua điều bí này. "Khó trách chỉ có mỗi mình mày nhận ra." Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, : “Khối nguyên thạch này đến tột cùng là tám hay chín màu?” Thải Lân giọt máu tươi lên nguyên thạch, chỉ thấy tảng đá bóng loáng chợt tỏa ra ánh sáng bảy màu, lại sau đó lại có thêm đường vân màu sắc rực rỡ từ từ ra. "Muốn nhận biết nguyên thạch đến tột cùng là mấy màu, phải sử dụng máu Thất Thải Thôn Thiên Mãng kiểm tra." "Bát Thải Nguyên Thạch." Tiêu Viêm nghe thế lấy làm tiếc nuối, nếu đây là Cửu Thải Nguyên Thạch, lần này Thải Lân có thể kiếm lời lớn rồi. Dĩ nhiên cũng biết đây là lòng tham đáy, cục đá tám màu là cực kỳ hiếm thấy rồi, nếu như có thể lợi dụng tốt, thực lực Thải Lân gia tăng ít. Dù chỉ hơn nhau có màu, nhưng hai cục đá này chứa năng lượng khác nhau như trời với vực. "Khà khà, nếu như lão nhân kia biết được chuyện này, sợ rằng lão trực tiếp phun máu bỏ mạng ngay tại đương trường." Dược Lão cười cười , ngờ vừa mới tới đại hội giao dịch có được khởi đầu tốt đẹp như vậy. " thôi, ta mang các ngươi nhìn bảo bối chân chính, thứ chúng ta cần đều nằm ở đó." Dược Lão vung tay ra hiệu, ngã người xuống đất nhàng trườn người lướt quá từng dãy phố. Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên vội vã đuổi theo, Thải Lân vừa vừa thu Bát Thải Nguyên Thạch vào trong nạp giới. Nhưng trong thoáng, lúc nàng thu Bát Thải Nguyên Thạch vào trong nạp giới, phía dưới luồng sáng thứ tám kia lặng lẽ xuất đường vân cực kỳ mỏng.
Chương 1388: Cổ điện Dịch: A Tút Thị trấn gian cũng lớn, chỉ có mấy khu phố lần lượt thay đổi qua lại, nhưng người trong trấn lại ít. Hơn nữa, tất cả mọi người đều là nhân vật mạnh mẽ, ba người Tiêu Viêm theo Dược Lão xuyên qua mấy khu phố, dọc đường hề dừng lại ở bất kỳ gian hàng nào. đường chạy thẳng tới mục tiêu, cuối cùng bọn họ dừng bước ở cuối ngã tư đường. Nơi này ràng là điểm cuối của thị trấn gian, chung quanh vắng vẻ hơn khu trung tâm trấn nhiều, còn tiếng động huyên náo như trước. Ở chỗ này có tòa lầu các cổ xưa đứng sững. Mùi vị tang thương cổ kính tràn ngập gian làm cho người dám khinh thường. Ở ngoài lầu các cổ xưa này có hai lão giả áo bào màu xám tro. Hai người đứng thẳng nhúc nhích nhưng đấu khí dao động rất hùng hồn, khí tức đó tràn ngập gian khiến cho mọi người lập tức nghiêm túc lại. Chỉ là hai người gác cổng là Đấu Tôn chín sao, cấp bậc cường giả này cho dù đặt ở Thiên Minh tông và Tinh Vẫn Các cũng đủ để trở thành khách khanh rồi. Bởi vậy có thể thấy được đại hội giao dịch này có quy cách cao đến mức nào. "Tòa bảo các này phải là người nào cũng có thể vào. Phải có thiếp mời của ba đại tông môn mới được. Mà muốn nhận được phần thiếp mời này phải dễ dàng như trong tưởng tượng." Dược Lão mỉm cười . Nếu phải là cường giả và thế lực đáng để ba đại tông môn chủ trì đại hội giao dịch tin cậy, tuyệt đối thể nào được gửi thiếp mời. năm đó coi như là cố nhân của nơi này, muốn có thiếp mời tự nhiên là khó. Ba người Tiêu Viêm gật đầu, nơi này đúng là phải là địa phương người bình thường có thể lui tới. Dược Lão vừa dứt lời trực tiếp cất bước về phía đại môn. Cong ngón tay búng ra, đạo hồng quang lướt bay về phía hai lão giả kia. Sau đó hai lão giả bắt lấy cầm trong tay mới ra là tấm thiệp màu hồng. "Mời !” Hai lão giả nhìn vào tấm thiệp mặt mày chợt dao động. Tròng mắt đục ngầu nhìn tới đám người Dược Lão rất kỳ lạ, sau đó hơi khom người vung tay lên, bốn đạo hắc quang bay về phía bốn người Tiêu Viêm, lơ lửng trước mặt bọn họ. ràng là cái áo choàng đen thùi lùi, nhìn là biết cất giữ trong kho hàng trăm năm. "Những người tiến vào bên trong phần lớn đều che dấu thân phận. Thứ này là ba đại tông môn đặc chế có thể phòng ngự người khác dò xét.” Dược Lão cười rồi khoác áo choàng lên người. Ba người Tiêu Viêm thấy thế liền bắt chước mặc vào, che đậy thân thể kín mít. " thôi.” Dược Lão cười cười, sau đó dẫn đầu vào trong lầu các. Ba người Tiêu Viêm vội vã bám theo. Vừa vào trong lầu các cổ xưa này, ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua chung quanh vòng, gian trong này khá u ám, vừa nhìn có nửa điểm khác thường, cảm giác hệt như tiến vào khu vực đấu giá lúc trước mà thôi. "Bốn vị, xin mời theo ta.” thằng già áo xám từ sau cánh gà bước nhanh tới, thấp giọng với bốn người. Sau đó bước vào phía trong lầu các. Dược Lão gì, quen việc dễ làm, cứ im lặng theo tên già kia là được. Còn ba người Tiêu Viêm tự nhiên cũng là nhanh chóng đuổi theo. Đoàn người dọc hành lang bên trong lầu các ước chừng mấy phút thời gian. Rốt cục ngừng lại trước cánh cửa màu xanh, tên già kia nhìn về phía Dược Lão chấp tay thi lễ, sau đó lặng lẽ bò ngược thối lui. "Nơi này mục tiêu của chúng ta.” Dược Lão giọng câu, sau đó trực tiếp mở cánh cửa đồng xanh ra. Dược Lão nhanh chậm tiến vào trong. Ba người Tiêu Viêm cũng theo vào trong phòng chợt ánh mắt chói lòa mảnh. Hồi lâu sau ánh sáng tan mất, gian cổ điện lớn như quảng trường thi đấu xuất ở trong tầm mắt mọi người. Bên trong cổ điện có ít ghế đá, giờ phút này có ít người ngồi. Thế nhưng, những người này cũng giống như đoàn người Tiêu Viêm, tất cả đều có áo choàng đen che kín toàn thân, ai biết thân phận của đối phương. Đoàn người Tiêu Viêm tiến vào dẫn tới vài ánh mắt nhìn sang, nhưng ngay sau nhanh chóng dời . Nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm giác được có người len lén nhìn bọn họ tựa hồ là muốn tìm kiếm sơ hở để phát thân phận thực của bọn họ. Dược Lão mặc kệ tất cả, trực tiếp chọn vị trí tương đối vắng vẻ. Sau đó chậm rãi ngồi xuống, đồng thời vung tay áo bào lên, gian bốn phía lập tức cong cong quẹo quẹo. "Nơi này cường giả đông đảo, phải cẩn thận chút. Nếu , chúng ta chuyện rất dễ bị bọn họ phát .” Dược Lão thản nhiên . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trợn mắt nhìn quanh bốn phía nhưng phát được điều gì. Hiển nhiên những người khác cũng tương đối cảnh giác. "Trước tiên an tĩnh chờ đợi, qua bao lâu, đại hội giao dịch chính thức bắt đầu." Dược Lão giọng , sau đó mọi người cùng nhau ngồi an tĩnh. Nhưng Tiêu Viêm có thể cảm giác được, giờ phút này Dược Lão quét mắt nhìn khắp toàn trường, hình như là muốn nhận ra lai lịch đám người kia vậy. Điều tra trình độ này, Tiêu Viêm tự nhiên là giúp đỡ được gì, lấy thực lực tám sao đỉnh phong của , nếu đặt ở bên ngoài xem như là cực kỳ cường hãn. Nhưng ở chỗ này, sợ rằng phải đếm lùi theo từng số, vì vậy cần phải làm chuyện dư thừa, tránh cho đến lúc bị đối phương phát ngược lại rước lấy phiền toái cần thiết. Trong khi Dược Lão dò xét, ba người Tiêu Viêm trầm mặc an tĩnh, thời gian gần hai canh giờ lặng lẽ trôi qua. Trong thời gian này còn có ít người lục đục tiến vào, tới cuối cùng số lượng nơi này hơn trăm người. "Hô." Khi Tiêu Viêm đợi chờ nhàm chán, Dược Lão ở bên đột nhiên thở ra hơi, lúc này mới quay đầu lại thấp giọng : "Phát cái gì ? " "Ha hả, có chút thu hoạch, tựa hồ có vài người quen" Dược Lão mỉm cười đáp, nhưng tỉ mỉ là người quen loại gì, Tiêu Viêm đành phải nhếch môi khinh thường, mờ ám cái gì chứ? "Đông ~!" Ngay lúc này cổ điện an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy, từ trong đại điện có lão giả râu tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo chậm rãi ra. Nhìn thấy lão giả tóc trắng đột nhiên xuất , Tiêu Viêm khẽ cau mày, cảm giác là lão già này thoạt nhìn nửa chết nửa sống này có thực lực tương đối kinh khủng, chỉ có Đấu Thánh cường giả mới có khí tức dao động kỳ lạ, như như quanh thân thế này. "Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong." Tiêu Viêm lẩm bẩm, lão giả tóc trắng này sợ rằng chỉ còn nửa bước là bước chân vào Bán thánh. Nếu như áp súc đấu khí trong cơ thể thêm lần nữa sinh ra chất biến, mới có hy vọng tấn chức lên Bán thánh. "Đây là chủ Bảo Giám sơn, Bảo Sơn lão nhân, bình sinh nằm trong tay vô số bảo bối, nhãn lực cực kỳ sắc bén. Năm đó ta lần đầu tiên nhìn thấy là cường giả nổi tiếng khắp Trung Châu. Ngày hôm nay, đạt đến Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong, cách giai đoạn Bán thánh gần lắm rồi." Dược Lão vừa cười khà khà vừa thổi lỗ tai ba người Tiêu Viêm. "Cửu Chuyển Đấu Tôn đỉnh phong. " Nghe thế, Thải Lân và Tiểu Y Tiên cũng lộ vẻ ngưng trọng, đặc biệt là người trước, trong lòng nàng chấn động rất lớn. Đây hỗ là Trung Châu cao cấp nhất ở Đấu Khí Đại Lục, cấp bậc cường giả này nếu đặt ở Tây Bắc đại lục tất nhiên là cường giả đỉnh phong, oai chấn phương. Thế mà ở chỗ này còn phải thân chủ trì đại hội giao dịch, mặc dù đây phải là đại hội giao dịch bình thường. "Ha hả, lại lần gian đại hội giao dịch nữa diễn ra, các vị, lâu quá gặp, mà càng gặp càng chán nha!” Bảo Sơn lão nhân quét mắt quanh đại điện, thanh già nua vang lên bên tai mỗi người. Nhưng đối với lời chào hỏi khiếm nhã này, có người nào đáp lại, khí im lặng đến kỳ lạ. Bảo Sơn lão nhân cũng thèm để ý chuyện này, hiển nhiên phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế. Lão phất tay áo bào cái, gian chung quanh từ từ vặn vẹo hình thành cái lồng vô hình bao bọc Bảo Sơn lão nhân vào trong. "Quy củ như trước, mọi người chớ để ý.” Làm xong mấy động tác này, Bảo Sơn lão nhân cười cười giải thích. Sau đó ho khan tiếng rồi : "Người tới xem như đủ rồi, cần nhảm nhiều làm gì, chúng ta liền bắt đầu đại hội thôi." Bảo Sơn lão nhân phun ra câu này, cơ hồ mọi ánh mắt bên trong đại điện đều hội tụ ở người lão, trong lúc mơ hồ còn có ít ánh mắt nóng bỏng thèm thuồng nhìn xuống dưới của . Ai cũng biết, những thứ có thể giao dịch ở chỗ này thể nào là vật tầm thường.
Chương 1389: Mảnh tàn đồ cuối cùng! Dịch: A Tút “Sau đây chúng ta bắt đầu đấu giá món vật phẩm thứ nhất của đại hội giao dịch gian lần này…” Trong khoảng gian vặn vẹo, bàn tay Bảo Sơn lão nhân chợt vung qua gian phía trước mặt cái. đôi cánh đen trắng liền xuất trong tầm mắt của mọi người, dường như bên trong đôi cánh cổ xưa ấy mơ hồ truyền ra những tiếng sấm nổ mạnh mẽ. “ Hoàng Dực?” Tiêu Viêm nhất thời trở nên sững sờ khi nhìn thấy đôi cánh có chút quen thuộc đó, đồng thời sắc mặt của cũng biểu lộ ra khó hiểu. vẫn nghe Thiên Hoàng Tộc hết sức coi trọng thi thể của tộc nhân. Nếu bọn họ phát được kẻ nào dám chiếm dụng chắc chắn huy động toàn tộc vây giết. Bởi vậy, vẫn luôn tưởng rằng chỉ mỗi mình mới có Hoàng Dực. Nhưng ngờ, món vật phẩm thứ nhất của đại hội giao dịch gian lại là thứ này. “Hắc! Xem ra Thiên Hoàng Tộc cũng gặp phải ám thủ của ít người a.” Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm, đồng thời trong nội tâm có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Mà điều này cũng khó trách, bởi vì thân Thiên Hoàng toàn là bảo vật quí giá, cho nên có người muốn “thịt” bọn họ cũng có gì là kì quái. Nhưng Tiêu Viêm cũng thừa hiểu việc mang Hoàng Dực ra đấu giá e rằng chỉ có mỗi cái đại hội giao dịch gian này là dám làm. “ Hoàng Dực, cánh của Thiên Hoàng Tộc. Các vị có mặt tại đây chắc cũng biết, để có được nó là việc khó khăn cỡ nào! Nếu đem nó luyện chế thành đấu kỹ phi hành chắc chắn trong số những cường giả đồng cấp ai có thể đuổi kịp ngươi. Đây quả là vật chuyên dùng để thoát thân mỗi khi gặp nguy hiểm!” Bảo Sơn lão nhân vừa cười vừa , hề sợ đắc tội với Thiên Hoàng tộc. “Muốn là chủ nhân của Hoàng Dực phải đổi bằng viên Bát phẩm đan dược trải qua Tứ sắc Đan lôi tẩy luyện. Qua đánh giá, Hoàng Dực rất đáng với cái giá này. Bởi vậy, nếu các vị có hứng thú hãy ra giá .” Bảo Sơn lão nhân vừa dứt lời, cả đại điện liền rơi vào trạng thái im lặng. Hai tay Tiêu Viêm khoanh trước ngực, ngồi tựa lưng vào ghế hăng hái quan sát mọi người xung quanh. sở hữu Hoàng Dực nên rất hiểu được ưu điểm của thứ đồ chơi này. Cũng nhờ vào nó mà nhiều lần chạy thoát khỏi tay những cường giả có thực lực mạnh hơn. Nhưng chính vì bản thân có Hoàng Dực cho nên đương nhiên còn hứng thú với Hoàng Dực được đấu giá này nữa. Đại điện được bao trùm bởi bầu khí yên tĩnh, có ai lên tiếng. Mà đối với việc này Bảo Sơn lão nhân cũng tỏ ra sốt ruột, khuôn mặt vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như cũ. Tình trạng im lặng này kéo dài được khoảng năm phút rốt cuộc có giọng khàn khàn vang lên: “Ta mua…” Ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn về nơi phát ra thanh đó chỉ thấy thân hình được bao bọc trong áo choàng thuận tay lấy ra bình ngọc, rồi ném nó về phía Bảo Sơn lão nhân. Bảo Sơn lão nhân tiếp lấy bình ngọc, mở nắp nhìn thoáng qua bên trong. Sau đó ánh mắt lão quét qua bốn phía, cười : “Còn có ai ra giá cao hơn vị này ?” Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có ai lên tiếng, mà điều này cũng nằm ngoài dự tính của Bảo Sơn lão nhân. Thực ra vị khách ra giá này chỉ có thực lực ước chừng Lục tinh Đấu Tôn mà có thể lấy viên đan dược Bát phẩm Tứ sắc Đan lôi ra trao đổi là tồi rồi. Nếu muốn hét giá cao hơn chắc có người cạnh tranh, dù sao món vật phẩm này cũng đáng giá cho lắm. Thấy có người nào lên tiếng, Bảo Sơn lão nhân mới cười cười, búng ngón tay cái, Hoàng Dực liền trực tiếp bay về phía vị khách ra giá đầu tiên kia. Mà người kia cũng nhanh chóng tiếp nhận rồi cất vào trong nạp giới. Giao dịch này rất là đơn giản, hai bên đồng thời trao đổi ra giá, nhưng vật lấy ra thường có giá trị tương đối cao. “Nơi này hoàn toàn giống với những đấu giá hội bình thường. Nếu phải lấy ra vật có giá trị lớn hơn để trao đổi mà phải do có nguyên nhân gì đặc biệt mọi người đều lựa chọn buông tha. Dù sao đại đa số những người ở đây cũng phải là hạng người coi tiền như rác…” Dược Lão giọng . Tiêu Viêm cũng gật gật đầu, ở nơi này chắc chắn có cả tá người có thể đưa ra được cái giá vượt qua mức viên đan dược Bát phẩm Tứ sắc Đan lôi, thế nhưng lúc trước cũng chỉ có người ra giá. Mặc dù Hoàng Dực có sức hấp dẫn, hoặc đủ nguyên do khiến họ móc ra hầu bao, nhưng qua đó cũng cho thấy được bình tĩnh của bọn họ. “Ha ha, món vật phẩm thứ hai được đem ra đấu giá của ngày hôm nay là…” Sau khi hoàn thành lần giao dịch đầu tiên, Bảo Sơn lão nhân liền cười. Trước mặt lão liền thoáng ra quyển trục màu vàng nhạt. “Kim Cương Lưu Ly Thể, Sơ cấp Thiên Giai đấu kỹ. Đấu kỹ này là do Lưu Ly Thánh Giả sáng tạo ra cách đây cả ngàn năm, nếu tu luyện tới đỉnh phong thân thể giống như kim cương, bất hủy bất diệt, quyền xuất ra khiến cho trời rung, cước dẫm xuống làm cho đất chuyển. Có thể đây là loại đấu kĩ cường hãn, công thủ toàn diện.” Ánh mắt của Tiêu Viêm lên kinh ngạc khi nghe thấy những lời giới thiệu này của Bảo Sơn lão nhân. Kim Cương Lưu Ly Thể này có chút khó tu luyện, nhưng nó là Thiên Giai đấu kỹ chắc hẳn uy lực cũng tương đối kinh khủng. “Muốn sở hữu đấu kỹ này phải đổi bằng quyển Sơ cấp Thiên Giai công pháp hệ thủy. Dĩ nhiên là cũng có thể dùng đan dược có giá trị tương xứng để trao đổi.” Bảo Sơn lão nhân cười híp mắt, . Lúc này, trong đại điện có thêm ít người cảm thấy hứng thú đối với quyển đấu kỹ này, bởi vậy khi Bảo Sơn lão nhân vừa dứt lời lâu sau liền có người ném ra quyển trục màu xanh nhạt về phía lão. Bảo Sơn lão nhân tiếp nhận quyển trục rồi mở ra nhìn, sau đó lão liền ngẩng đầu, nhìn lướt qua bốn phía. Mà lần này cần lão phải mở miệng hỏi có thêm hai người bắn ra hai quyển trục tới trước mặt lão. Cứ như vậy, chỉ vẻn vẹn chưa tới hai phút, trong tay của Bảo Sơn lão nhân xuất thêm bốn quyển trục nữa. Điều đó chứng tỏ là có bốn người đồng thời động tâm với đấu kỹ Kim Cương Lưu Ly Thể này. Nhìn thấy những quyển trục trong tay Bảo Sơn lão nhân, nội tâm của Tiêu Viêm cũng nhịn được phải thầm thở dài cảm thán tiếng. Chỉ lúc mà có thể kiếm được bốn quyển Sơ cấp Thiên Giai công pháp. Những thứ này ở bên ngoài cực kỳ hiếm nhưng ở đây lại có thể dễ dàng tìm thấy. Quả nhiên khi đạt đến cấp độ nhất định mới có thể tiếp xúc được với nhiều thứ đồ vật hay ho. Nghĩ tới lúc trước phải liều sống liều chết mới đạt được quyển Sơ cấp Thiên Giai đấu kỹ, vậy mà bây giờ lại nhìn thấy lúc bốn quyển, là quá khác nhau. Lúc này Bảo Sơn Lão Nhân mới lấy bốn quyển trục mở ra xem xét kỹ hồi, sau đó lão liền chậm rãi nhắm mắt lại, rồi chỉ khoảng phút sau lại mở mắt ra, ngón tay búng ra liên tục, đem ba quyển trục bắn ngược trở về. Lão vừa cười vừa : "Sau khi chọn lựa ta tìm ra được chủ nhân của đấu kỹ. Giao dịch lần này có kết quả." xong lão liền vung tay áo ném quyển đấu kĩ màu vàng nhạt về phía sau đại điện. Cuối cùng quyển đấu kĩ dừng ở trong tay của vị khách áo đen, và người đó cũng thu nó vào trong nạp giới ngay lập tức. “Hừ…!” Ba người kia đều hừ khẽ tiếng khi thấy công pháp mà bản thân mình đưa ra lại được lựa chọn. Hiển nhiên là bọn họ đều thoáng có chút khó chịu vì điều đó. Mà đối với những thanh này, Bảo Sơn lão nhân vẫn làm như nghe thấy, tiếp tục bắt đầu những phiên giao dịch kế tiếp của đại hội. Càng về sau những vật phẩm được đưa ra đấu giá càng đa dạng, từ đấu kỹ đến công pháp, từ đan dược đến lô đỉnh, từ vũ khí cho đến các loại thiên tài địa bảo… Chỉ cần đem thứ trong số đó ra bên ngoài cũng đủ để gây oanh động , thế nhưng ở trong này dường như lại là việc hết sức bình thường. Chỉ có điều, mặc dù những vật phẩm này đều là loại hiếm thấy nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa tham gia đấu giá. Ngoại trừ lúc giữa chừng dùng hai viên đan dược Bát phẩm Ngũ sắc Đan lôi để đổi lấy quyển Thiên U Độc Điển dành cho Tiểu Y Tiên ra chưa từng đấu giá bất cứ vật gì khác. Thứ nhất là bởi vì đòi hỏi hà khắc của đối phương, thứ hai là trong lòng cũng cảm thấy chúng chưa quá cần thiết cho mình. Cái gọi là Thiên U Độc Điển kia chính là do Thiên U Độc Thánh sáng tạo ra cách đây vài ngàn năm. Cả cuộc đời vị cường giả Đấu Thánh này rất đam mê với việc dùng độc, bởi vậy nên quyển sách mà lưu lại toàn là các phương pháp luyện chế kỳ độc, trong đó cũng có ít chất kịch độc cho dù là cường giả Đấu Tôn dính phải cũng có kết cục khá thê thảm. Chỉ có điều, uy lực của thứ này tuy thấp nhưng đối với phương diện độc dược phải có nghiên cứu sâu, bởi vậy chẳng có bao nhiêu người muốn. Nếu Tiêu Viêm cũng thể thu vào tay cách dễ dàng như vậy. Tuy rằng Tiêu Viêm tham gia nhiều vào việc đấu giá những đồ vật này, thế nhưng đủ loại kỳ vật được đưa ra trong đại hội cũng làm cho được đại khai nhãn giới lần. Lúc này, mới hiểu được vì sao mà phần đông các cường giả đứng đầu đều đổ xô đến đại hội giao dịch gian này. Quả , mỗi vật phẩm nào đó được đưa ra cũng đều là loại hiếm thấy đời, mà nương theo sau đó lại là vật phẩm hiếm thấy khác được dùng để trao đổi, hoàn thành giao dịch cách thuận lợi. Bầu khí bên trong đại điện cũng vì thế mà được hâm nóng lên rất nhiều, có ít ánh mắt đằng sau lớp áo choàng lóe lên những tia cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm cách chặt chẽ vào Bảo Sơn lão nhân ở giữa đại điện. Nhưng điều khiến cho Tiêu Viêm thoáng có chút nhíu mày là mảnh tàn đồ có liên quan tới Tịnh Liên Hỏa lại chưa xuất . “Mọi người chú ý, tại chúng ta bắt đầu đấu giá món vật phẩm thứ hai trong đợt đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay…” Sau khi hoàn thành xong vụ giao dịch Bảo Sơn lão nhân liền ngẩng đầu, khuôn mặt ánh lên hồng quang đầy thỏa mãn, rồi vừa cười vừa nhìn cả đại điện. Bàn tay lão nắm chặt lại, tay lập tức xuất mảnh giấy làm từ da có màu vàng hoen ố. Khoảng khắc tấm da cổ xưa đó xuất nội tâm của Tiêu Viêm có chút kiên nhẫn. ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mảnh tàn đồ cổ xưa, đồng thời tiếng hô hấp sau lớp áo choàng cũng trở nên gấp gáp hơn. Mảnh tàn đồ này đương nhiên vô cùng quen thuộc, bởi vì nó chính là mà thứ tìm kiếm hơn mười năm… “Ha ha, cái này chỉ vẻn vẹn là mảnh tàn đồ, bên cũng có bất cứ năng lượng đặc biệt nào. Thế nhưng trải qua nghiên cứu của chúng ta, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận là mảnh tàn đồ này có liên quan với Tịnh Liên Hỏa trong truyền thuyết.” Bảo Sơn lão nhân nâng miếng da cổ xưa trong tay lên. Mà sau khi lão vừa dứt chữ cuối cùng ánh mắt tất cả mọi người trong đại điện đều hội tụ vào mảnh tàn đồ đó. Tịnh Liên Hỏa xếp thứ ba Dị Hỏa Bảng. Loại dị hỏa này gần như chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mà ngay cả nhân vật tầm cỡ như Dược Lão cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy. Với lại, đối với uy lực của ba loại dị hỏa đứng đầu mọi người có mặt ở đây đều rất ràng. Đó chân chính là loại lực lượng hủy thiên diệt địa nằm trong khống chế của nhân loại. Nếu ai có thể sở hữu, hơn nữa điều khiển được loại Dị Hỏa này chỉ sợ người đó ít tìm thấy đối thủ cả Đấu Khí Đại Lục này, bởi vì nó đại biểu cho loại lực lượng hủy diệt đến cực hạn! ----------------------------------------- Ám thủ: Thủ đoạn mờ ám.
Chương 1390: Tình báo Dịch: A Tút Nhìn đại điện im lặng như tờ, Bảo Sơn lão nhân cười thầm. Vì lão biết hấp dẫn của Tịnh Liên Hỏa nên mới đem mảnh tàn đồ có liên quan đến nó giữ lại cho đến tận bây giờ mới lấy ra. Trong đại điện, từng đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mảnh tàn đồ kia. Những người ngồi đây đều phải là hạng tầm thường, nhưng đối với bọn họ mà Tịnh Liên Hỏa vẫn là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai thực nhìn thấy. Tất nhiên, điều này cũng ảnh hưởng đến khao khát của mọi người đối với nó. Tóm lại, càng là vật cường đại mặc kệ nó có bao nhiêu nguy hiểm, nó vẫn dẫn đến vô số ánh mắt tham lam. Tuy mảnh tàn đồ này là Tịnh Liên Hỏa, nhưng nếu sở hữu nó có được chút manh mối liên quan đến Hỏa kia. Nếu có thể dựa vào tàn đồ để tìm ra, hơn nữa may mắn đem nó thu phục lợi ích đạt được vô cùng lớn. “Ha ha, muốn là chủ nhân của mảnh tàn đồ này phải dùng ít đan dược để trao đổi. Đương nhiên, phẩm chất đan dược ít nhất phải là Lục sắc Đan lôi, còn về số lượng như thế nào phải xem vào mọi người rồi.” Bảo Sơn lão nhân mỉm cười, ánh mắt chợt quét qua toàn trường, : “Đấu giá bắt đầu, xin mời chư vị!” Trong đại điện, ràng số người có hứng thú với mảnh tàn đồ này hề ít, lập tức có đạo thanh già nua vang lên: “Ba viên đan dược Bát phẩm Lục sắc đan lôi!” “Bốn viên!” “Năm viên!” Trong đại điện, chỉ ngắn ngủi chừng hai phút, từng tiếng hô đấu giá vang lên làm hâm nóng cả bầu khí, mà những cái giá này đều làm cho Bảo Sơn lão nhân cười tít mắt. Tất cả mọi người đều hiểu, giá trị mảnh tàn đồ này bằng con số được đưa ra, nhưng nếu có thể dựa vào nó để tìm được Tịnh Liên Hỏa mà mọi tổn thất này đều đáng nhắc đến. Thấy nhiều người có hứng thú với mảnh tàn đồ như vậy, Tiêu Viêm hơi nhíu mày, giọng hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Dược lão khẽ lắc đầu: “Cứ chờ chút , nên nóng vội.” Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng đành phải gật gật đầu, cố gắng áp chế tâm tình lại. Nhưng nghe giá cả ngừng tăng lên, chân mày nhíu chặt. xem hấp dẫn của Tịnh Liên Hỏa đối với những người này, mặc dù chỉ là mảnh tàn đồ thôi nhưng cũng làm cho bọn họ điên cuồng đến vậy rồi. Giá cả của cuộc đấu giá cấp tốc tăng lên trong những tiếng quát ai nhường ai, chỉ chưa đầy mười phút, giá cả là ba viên đan dược Bát phẩm Thất sắc Đan lôi. Với cái giá này, cho dù là Tiêu Viêm sắc mặt cũng thoáng có chút khó coi. Mặc dù có thể luyện chế đan dược dẫn tới Thất sắc Đan lôi, nhưng trong quá trình cũng có chút khó khăn. Nhưng cũng may, giá cả giờ vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của rất nhiều người, bởi vậy số người ra giá càng ngày càng ít. Nhưng ai cũng hiểu những người còn lại này mới chân chính là tài đại khí thô(1). “Năm viên đan dược Bát phẩm Thất sắc Đan lôi” Ngay sau khi người trước báo giá xong, tiếng quát lạnh có phần nóng nảy đột ngột vang lên. Với mức giá tương đối cao này, cả đại điện lập tức yên tĩnh, từng đạo ánh mắt quét đến nơi giọng truyền ra, nhưng những gì họ thấy chỉ là thân ảnh được bao bọc trong hắc bào. “Tám viên.” Đột nhiên, giọng già nua vang lên. Nghe được giọng này, trong lòng Tiêu Viêm thầm nhõm, khẽ ra hơi, cuối cùng Dược lão bắt đầu ra tay. Cũng biết, đến tột cùng có thể thu được mảnh tàn đồ này . Dù sao, người ở nơi này cũng phải hạng vô dụng. “Hừ!” Thấy Dược lão lên tiếng tranh đoạt, người ra giá lúc trước hừ lạnh tiếng. Chần chờ lúc, lại cắn răng hô: “ viên đan dược Bát phẩm Bát sắc Đan lôi!” Tiếng hô vừa dứt, trong đại điện chợt ồn ào, hiển nhiên là có chút ngoài dự đoán, vì mảnh tàn đồ thôi mà người kia lấy ra cả đan dược Bát sắc Đan lôi.. “Ba viên… ” Vẫn là giọng điềm nhiên như trước nhưng lại trấn áp tất cả các tiếng động khác trong đại điện. Nghe thấy lời này của Dược lão, người nọ cũng chỉ có thể cam lòng mà buông tha. Nhìn thấy tên kia lên tiếng nữa, Tiêu Viêm mới ở thở phào nhõm, vừa muốn chuyện bên tai lại vang lên giọng của Dược lão: “Đừng cao hứng quá sớm.” “Năm viên.” Nghe được thanh tràn ngập mùi vị lạnh lùng này, khuôn mặt Tiêu Viêm hơi đanh lại, đưa mắt nhìn về phía thanh truyền đến, chỉ thấy đạo thân ảnh có phần gầy gò ngồi tĩnh tọa ghế. Dường như người nọ cũng cảm ứng được ánh mắt của Tiêu Viêm nên chợt quay đầu lại, dưới áo choàng, mục quang lệ phóng ra như mũi tên nhọn làm cho gian xung quanh đều khẽ vặn vẹo, đồng thời có luồng áp lực khác thường bao phủ quanh người Tiêu Viêm. “Hừ!” Dược lão hừ lạnh tiếng, tùy ý vung tay áo lên, chỉ trong chớp mắt phá vỡ cỗ uy áp vô hình bao phủ Tiêu Viêm. “Thực lực của người này mạnh …” Trong quá trình giao thủ của Dược lão và vị thần bí nhân này Tiêu Viêm cũng khôi phục lại tinh thần, trong lòng thầm cảnh giác. “Cẩn thận chút, người này cũng bước chân vào cảnh giới Bán Thánh.” Dược lão giọng nhắc nhở, trong giọng có phần ngưng trọng. Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời biến đổi. gian giao dịch hội này quả là ngọa hổ tàng long. “Tám viên.” Dược lão quát lạnh, nhưng giờ phút này lão cũng hơi nhíu mày, hiển nhiên đấu giá đến mức độ này có chút ngoài dự đoán của lão. “Ha ha, vị bằng hữu kia ra giá tám viên đan dược Bát phẩm Bát sắc Đan lôi, còn có người nào trả giá cao hơn ?” Bảo Sơn lão nhân cười híp mắt . Lời lão làm cả đại điện lâm vào yên tĩnh, từng đạo mục quang như có như đều ném về phía người thần bí nọ. Đối với những ánh mắt đó, người thần bí kia chỉ cười lạnh, rồi chợt mở miệng : “ viên đan dược Bát phẩm Cửu sắc Đan lôi, nếu ngươi có thể trả được giá cao hơn, mảnh tàn đồ kia thuộc về ngươi!” “Người này điên rồi…” Nghe thấy người thần bí nọ cư nhiên đem ra cả đan dược Cửu sắc Đan lôi, mọi người ở đây đều hít hơi khí lạnh, trong lòng thầm lắc đầu. Sắc mặt Tiêu Viêm lúc này cũng triệt để trầm. Trong tay cũng có Đan dược Cửu sắc Đan lôi, đó chính là con Đan thú trong di tích Đấu Thánh lần trước. Nhưng nếu dùng Đan thú này để trao đổi tổn thất lại quá lớn, dù sao Đan thú rất mất công nuôi nấng, ngày sau chừng có thể tấn thăng lên Cửu phẩm đan dược. Khi đó giá trị của nó tăng vọt gấp mấy trăm lần, chỉ sợ cả cường giả Đấu Thánh cũng vì thế mà động tâm. Thế nên dù gì chăng nữa đều thể lấy ra. Ngón tay Dược lão gõ lên thành ghế, mặc dù có áo choàng che lấp nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm nhận được lão nhíu chặt mày. Lập tức kéo ống tay áo của lão, chậm rãi lắc đầu. Giờ phải thời điểm xúc động, mặc dù thể có được mảnh tàn đồ này cách quang minh chính đại, nhưng bọn họ cũng có thể dùng đến thủ đoạn khác. Thấy động tác của Tiêu Viêm, nắm tay Dược lão cũng buông lỏng ra, hơi gật đầu, giọng lão truyền vào tai Tiêu Viêm: “Hội đấu giá này động tĩnh quá lớn, nhưng ta cũng đoán được thân phận của tên kia, năm đó lão cũng từng là đối thủ của ta, đúng lúc có thể giải quyết chút ân oán cũ.” Lấy tính tình Dược lão tất nhiên trơ mắt nhìn mảnh tàn đồ cuối cùng này tuột khỏi tay. Nhưng cũng đúng như suy nghĩ của Tiêu Viêm, nếu thể có nó cách quang minh chính đại chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn khác. Với lại, đây cũng chẳng phải lần đầu lão và Tiêu Viêm làm cái việc này. Trước đây, lúc còn ở Hắc Giáp Vực họ cũng nhờ đó mà thu được mảnh tàn đồ. Xem ra lúc này phải diễn lại kịch cũ rồi. “Hắc hắc…” Lão giả áo đen thấp giọng cười tiếng, sau đó ánh mắt chuyển về phía Bảo Sơn lão nhân ở trung tâm đại điện, bàn tay vung lên, con thỏ có bộ lông màu tuyết trắng xuất , đứng trong lòng bàn tay lão. Con vật vừa xuất , mùi thơm cực nồng lập tức bung ra tràn ngập xung quanh, làm cho trong mắt ít người thoáng có chút phiếm hồng. Đan dược Cửu sắc Đan lôi, dù là cường giả Bán Thánh đều dễ dàng động tâm, càng đến đám cường giả Đấu Tôn như họ. Bàn tay vuốt ve con thỏ kia, lão giả áo đen cũng có vài phần tiếc nuối. Nhưng nghĩ đến Tịnh Liên Hỏa, lão liền khẽ cắn răng, luồng hào quang bốc lên từ lòng bàn tay, đem con vật bao bọc lại rồi nhanh như chớp bay về phía Bảo Sơn lão nhân Khi nó xẹt qua đại điện, trong lòng ít người đều có xúc động muốn chộp vào tay. Nhưng sau phen áp chế tâm trạng, ai đánh mất lí trí mà ra tay cướp đoạt. Bảo Sơn lão nhân vung tay tiếp nhận đoàn hào quang, sau đó tỉ mỉ kiểm tra con vật màu trắng, sau khi cảm thụ được trong cơ thể của nó có chứa cỗ năng lượng tinh thuần kinh khủng mới gật gật đầu, trong mắt có chút kinh ngạc. Hiển nhiên lão cũng ngờ rằng có người chấp nhận lấy loại đan dược cấp bậc như vậy ra để trao đổi. “Vị bằng hữu kia, giao dịch thành, mảnh tàn đồ này thuộc về ngươi.” Cẩn thận cất con thỏ , Bảo Sơn lão nhân vung tay lên, mảnh tàn đồ hóa thành luồng hào quang hướng bay về phía lão giả áo đen. Lão kia cười đắc ý, sau đó chộp nó vào tay. Thời điểm mảnh tàn đồ rơi vào tay lão giả áo đen Tiêu Viêm cũng nắm chặt tay lại, hàn ý lóe lên trong mắt. Đối với Tịnh Liên Hỏa, thề nhất định phải có được. Bởi vậy thể bỏ qua mảnh tàn đồ này được, cho dù lão giả này bước chân vào cảnh giới Bán Thánh chăng nữa. “Ha ha, món đồ giao dịch của cuối cùng của gian giao dịch hội ngày hôm nay phải là vật phẩm, mà là tin tình báo. Tuy lâu sau tin tức này có thể lan tràn cả Trung Châu, nhưng chắc chúng ta là người biết được tin này đầu tiên…” Sau khi hoàn thành xong giao dịch, Bảo Sơn lão nhân cười cười, ánh mắt nhìn toàn trường : “… Yên tâm là tin tình báo này thu bất kì khoản phí nào, nhưng bởi vì nó có chút oanh động, nên ta mới thông báo vào lúc cuối thế này…” Nghe thấy lời của Bảo Sơn lão nhân, những người có mặt tại đây đều nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn lão: “Đây là tin tình báo gì mà có thể làm cho Bảo Sơn lão nhân coi trọng như thế?” Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Bảo Sơn lão nhân chỉ mỉm cười. Chợt lão chậm rãi cất lời vang vọng khắp cả tòa đại điện, trong giọng có phần khác thường. “Bồ Đề cổ thụ, thứ trong truyền thuyết có thể giúp người ta lập địa thành Thánh, qua vạn năm, cuối cùng nó lại xuất …”
Chương 1391: Cổ Vực Mãng Hoang Dịch: Lệ Kiếm - Biên: Blue "Bồ Đề cổ thụ?" Lời của Bảo Sơn lão nhân giống như quả bom oanh động, làm cho cả đại điện ồ lên, thậm chí số cường giả còn đứng bật dậy vì kiềm chế được khiếp sợ trong lòng. Bồ Đề cổ thụ, nếu đại lục Đấu Khí có bảng xếp hạng các thiên tài địa bảo chắc chắn nó nằm trong nhóm ba bảo vật đứng đầu! Bồ Đề cổ thụ, trong số sách cổ, nó được xưng là Trí Tuệ Luân Hồi thụ, ngàn năm luân hồi lần, đến khi luân hồi trăm lần mới được xem là trưởng thành. Quãng thời gian dài như vậy đủ để xóa nhòa bất cứ thứ gì, nhưng Bồ Đề thụ lại cùng tồn tại với thời gian, có thể nó là trong những vật cổ xưa nhất của đại lục. Có người , cứ ngàn năm Bồ Đề thụ lại xuất lần, mỗi lần xuất lại làm cho đại lục trấn động phen, trong lịch sử, thậm chí có cả việc cường giả Đấu Thánh vẫn lạc vì tranh đoạt thứ này. Trong sách cổ cũng có ghi chép lại, dường như thế giới này chỉ có cây Bồ Đề cổ thụ, mà nó cũng có trí tuệ của chính mình. Sau mỗi lần xuất , nó lại sâu vào trong lòng đất, cho dù là ai cũng tìm được. Cứ thế, phải đợi đến lần luân hồi tiếp theo nó mới lại xuất thêm lần nữa thế gian. Bồ Đề cổ thụ, lập địa thành thánh! Câu này cũng phải là vô căn cứ, trong Bồ Đề cổ thụ có Bồ Đề chi tâm, người lấy được nó tâm hóa bồ đề, thành Thánh chỉ dễ như cái nhấc tay. Trước kia cũng từng có cường giả gặp được đại cơ duyên, sau khi nuốt được Bồ Đề Tâm, vị cường giả vốn có thiên phú xuất chúng và thực lực chỉ vẻn vẹn Nhị tinh Đấu Tôn này dùng tốc độ kinh khủng, chỉ đến năm năm đột phá chướng ngại giữa hai cấp độ, trực tiếp đạt đến Thánh giai, làm cả đại lục chấn động! Công dụng thần diệu như vậy đủ để làm cho mọi người đều điên cuồng, nếu ai có được Bồ Đề Tâm xem như tiến vào Đấu Thánh, có được giấy thông hành tiến vào tầng lớp đỉnh cao của thế giới này. Hơn nữa, ngoài Bồ Đề Tâm ra, còn có Bồ Đề Tử, có công hiệu làm tăng tỷ lệ thành công khi đột phá vào Đấu Thánh. Tuy Bồ Đề Tâm kinh khủng như vậy, nhưng đối với số Đấu Tôn đỉnh phong mà , nó lại có sức sức hấp dẫn rất khó kháng cự, dù sao đột phá vào Bán Thánh quá khó khăn và nguy hiểm. Có ít cường giả Đấu Tôn đỉnh phong dù cố gắng cả đời cũng thể đạt tới. Mà lúc đó, chỉ cần quả Bồ Đề Tử thôi cũng đủ làm cho bọn họ điên cuồng. Tổng hợp tất cả những điểu này lại lực hấp dẫn của Bồ Đề thụ đối với các cường giả đỉnh cao gần như đạt đến mức điên cuồng. Có thể tưởng tượng được, nếu tin tức này truyền ra khiến cho Trung châu rối loạn đến thế nào. "Hô..." Trong lúc Tiêu Viêm còn chìm trong khiếp sợ Dược lão bên cạnh cũng thở mạnh hơi, có thể nhận ra trong thanh của lão chứa chút kinh hãi. Đối với cái tin tức này, cho dù lấy tâm cảnh của lão cũng khó mà dao động được. " ngờ lại là Bồ Đề cổ thụ a…" Thở dài nặng nhọc hơi, Dược lão lầm bầm . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ngón tay sờ sờ lên nạp giới, bản thân cũng có quả Bồ Đề Tử, mà Bồ Đề Tử này có thể cảm ứng được Bồ Đề cổ thụ, nhưng vì sao lại có chút phát nào? Chẳng lẽ là vì khoảng cách quá xa? Trung tâm đại điện, thấy mọi người trong đại điện đều bị tin tức này làm kinh hãi đến mức hít khí lạnh, Bảo Sơn lão nhân chỉ cười cười. Bồ Đề cổ thụ này cũng làm cho lão cực kỳ động tâm, nếu phải nơi mà nó xuất thế quá mức hung hiểm lão dẫn người tầm bảo lâu rồi. "Bảo Sơn lão nhân, biết địa điểm Bồ Đề cổ thụ xuất thế là ở đâu?" khí kinh sợ duy trì lát trong đại điện, cuối cùng cũng có người lên tiếng hỏi. Mà theo câu hỏi của người này, ánh mắt của toàn trường lại dồn lên người Bảo Sơn lão nhân thêm lần nữa. Xem tình hình này, nếu lão chịu chắc chắn có người ở đây nhịn được mà ra tay, dưới mê hoặc của Bồ Đề cổ thụ, lý trí của bọn họ trở thành thứ gì đó yếu đuối. "Ha ha, các vị yên tâm, nếu lão phu ra đương nhiên giấu diếm." Bảo Sơn lão nhân cũng biết được suy nghĩ trong lòng của đám người kia, tất nhiên đem chuyện này ra đùa giỡn, lập tức cười : "Địa điểm Bồ Đề cổ thụ xuất thế chắc mọi người cũng xa lạ lắm, nơi đó là vùng biên cảnh đông bắc Trung châu, Cổ vực Mãng Hoang." "Cổ vực Mãng Hoang?" Nghe được lời này, trong đại điện lập tức vang lên nhiều tiếng kinh hô, trong mắt những cường giả đứng bật dậy lúc trước đều xuất vẻ do dự rồi ngồi xuống. " ngờ lại ở trong hung địa bậc này...." Xung quanh vùng lông mày của Tiêu Viêm hơi nhíu lại, tự nhiên từng nghe về hung danh của Cổ vực Mãng Hoang này rồi. Nơi này gần như là địa phương cổ xưa nhất đại lục, mà cùng với đó, nó cũng là cấm địa đối với nhân loại. Trong đó, thời tiết khắc nghiệt, khí độc tràn ngập, mãnh thú lại đông đảo, mà những mãnh thú này, đa số đều di truyền từ thời viễn cổ đến nay. Trong đó có số ít thậm chí còn hề thua kém bất kỳ tộc đàn nào ở bên ngoài trừ Thái Hư Cổ Long. cách khác, cho dù là người của Thiên hoàng tộc có tiến vào cũng là lành ít dữ nhiều, và lại chúng thị huyết đến cuồng bạo, tuy trí tuệ cao, nhưng thực lực lại cực kỳ đáng sợ, ngay cả cường giả Đấu Tôn đỉnh phong tiến vào cũng dám là có thể thuận lợi còn sống ra. Đây là được chứng minh trong vô số năm tháng, bởi vì từng có ít cường giả muốn tiến vào trong đó tầm bảo, nhưng cuối cùng đều biệt vô tín, trong đó thiếu những cường giả danh tiếng đứng đầu Trung châu. Mà khi càng lúc càng nhiều cường giả mất tích trong Cổ vực Mãng Hoang hung danh của nó cũng lên như diều gặp gió. Về sau gần như còn ai dám bén mảng vào trong đó nữa, lại thêm nguyên nhân về khoảng cách nên cái hung địa này cứ dần dần phai nhạt trong ký ức của mọi người. Nhưng ai có thể ngờ rằng, nơi Bồ Đề cổ thụ xuất thế lại ở trong đó, trong Cổ vực Mãng Hoang. "Thảo nào lão khọm này lại chịu nôn ra tin tức động trời như vậy, với thực lực của Bảo Sơn lão nhân và hai đại tông môn tiến vào trong Cổ vực Mãng Hoang chính là tìm chết. Bọn họ muốn hấp dẫn nhiều người tiến vào, lúc đó tranh thủ đục nước béo cò." Dược lão chậm rãi , lão cũng biết mức độ nguy hiểm của Cổ vực Mãng Hoang, vừa nghĩ hiểu được vì sao Bảo Sơn lão nhân lại có thể hào phóng đến mức lấy tin tức này ra để chia sẻ. "Ha ha, mỗi lần Bồ Đề cổ thụ xuất thế đều dẫn động thiên địa dị tượng. Trong vòng tháng, mọi người từ từ cảm ứng được, đến lúc đó biết lão phu có dối hay ." Bảo Sơn lão nhân cười híp mắt : "Tin tức cho mọi người, đại hội giao dịch đến đây cũng thuận lợi kết thúc, đa tạ các vị ủng hộ." Trong đại điện, bầu khí yên tĩnh kéo dài lúc, sau đó lục tục có người đứng dậy rời khỏi. "Chúng ta thôi, Bồ Đề cổ thụ đúng là kỳ vật, chúng ta cũng phải xem lần." Nhìn thấy đại hội giao dịch kết thúc, Dược lão giọng . Đây là cơ hội tuyệt hảo, nếu có thể lấy được Bồ Đề Tâm, như vậy con đường tiến vào Đấu Thánh của Tiêu Viêm rất thông thoáng, Tinh Vẫn các xuất cường giả Đấu Thánh. Đến lúc đó, khi giao thủ cùng Hồn điện cũng có thêm mấy phần chắc chắn. "Nhưng đầu tiên cứ phải lấy được tấm cổ đồ kia ." Dược lão cười nhạt tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn. Hắc y nhân mua được cổ đồ cũng xoay người rời , nhìn bóng lưng của , khuôn mặt già nua của Dược lão xẹt qua nụ cười lạnh. " thôi." Dược lão cũng đứng dậy, sau đó xoay người bước về phía bên ngoài đại điện, ở phía sau, ba người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng đuổi theo. Bọn họ biết, chỉ sợ tiếp theo có hồi chiến đấu kịch liệt. Giao dịch hội kết thúc, đầu tiên Dược lão mất tích thời gian, sau đó nhanh chóng quay lại, trực tiếp dẫn theo ba người Tiêu Viêm ra khỏi mảnh gian này rồi bay vút về hướng tây bắc, sau khi xuyên qua sa mạc mới dừng lại ở ngọn núi có địa hình hiểm trở. "Đây là nơi bọn họ phải qua, với tính cách của ba lão quỷ kia, dù trong người mang trọng bảo, chúng cũng đường vòng." Ánh mắt Dược lão nhìn về phía chân trời, thản nhiên. "Lão sư, những người kia có lai lịch thế nào?" Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt hỏi. "Là tông phái dâm tà cổ quái, tên là Nhục Dục tông, tông phái này bồi dưỡng nhục đỉnh để đề thăng thực lực của mình, mà cái gọi là nhục đỉnh này chính là chọn ra nữ đồng có thiên tư ưu tú rồi cho các nàng tu luyện công pháp. Sau khi các nàng khổ tu hơn mười năm dùng phương pháp giao hợp đặc biệt của Nhục Dục tông để hấp thu đấu khí trong cơ thể các nàng. Nhưng loại công pháp này quá mức bá đạo, nữ tử sau khi bị hấp thu hết đấu khí già yếu mà chết trong vòng mười ngày. "Nhục Dục tông, ra có dưới ngàn đệ tử, nhưng toàn bộ đều là nữ, nhưng các nàng đều là nhục đỉnh để cho ba lão quỷ kia hấp thu sử dụng..." "Đúng là tông môn vô sỉ." Nghe Dược lão , mặt Thải Lân cùng Tiểu Y Tiên đều lên vẻ băng lãnh. "Đúng là rất vô sỉ, cho nên bị đuổi thẳng ra khỏi Trung châu, ngờ lại đến đây..." Dược lão gật đầu, : "Năm đó ta giao thủ với ba người bọn chúng, đánh trọng thương tên, nhưng cũng bị hai tên còn lại đả thương, thể lấy tính mạng của tên kia, ngờ tới sau nhiều năm lại gặp lại....." "Ba lão quỷ này, lúc trước dâm tà ở Trung châu, thành danh còn sớm hơn Huyết Hà thiên tôn mà con gặp lần trước. Ba người bây giờ, lão đại Thiên Hạt tử đạt đến Cửu chuyển Đấu Tôn đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa là đạt đến cấp bậc Bán Thánh, lão nhị Địa Hạt tử hẳn là khoảng Bát chuyển, lão tam Nhân Hạt tử, sợ là cũng khoảng Lục chuyển. Ba người này liên thủ, đủ để phân cao thấp với cường giả Bán Thánh." Nghe vậy, trong mắt Tiêu Viêm cũng liên vẻ kinh ngạc. Quả nhiên ba lão quỷ này phải là loại đèn dầu sắp cạn. Thực lực bực này, nhìn khắp cả Trung châu cũng tuyệt đối là cường giả đứng đầu, thảo nào có thể xuất ra đan dược như Cửu sắc Đan lôi. Mà ngay lúc Tiêu Viêm muốn tiếp tục hỏi, Dược lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời phía xa, nhàn nhạt : "Đến rồi...."