Chương 1362: Rời khỏi Thiên Mộ Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Trong đại điện yên tĩnh, gian đột nhiên vặn vẹo, hai đạo thân ảnh nam nữ chậm rãi ra, cuối cùng đáp xuống đại điện. Đây đúng là Tiêu Viêm và Huân Nhi giết chết hai người Hồn Nhai. Tất cả quá trình của lần giao phong này đều rất chớp nhoáng. Hai lần ra tay, Tiêu Viêm đều dùng toàn lực, lấy thủ đoạn mạnh mẽ như sấm sét giải quyết Hồn Lệ, sau đó giết chết Hồn Nhai. Hai người Hồn Nhai đều là Bát tinh Đấu Tôn, nếu liên thủ lại, dù là Cửu tinh Đấu Tôn bình cũng rất khó có thể làm gì được cả hai. Nhưng lần này, chúng lại chịu thiệt vì trở tay kịp, bị Tiêu Viêm nhanh như chớp giết chết người. Nếu , để đến khi cả hai hoàn toàn liều mạng trận chiến cũng dễ dàng như vậy. Mà sau khi giết chết hai người Hồn Nhai, Tiêu Viêm và Huân Nhi cũng ở bên ngoài thêm vài ngày, sau đó mới quay trở lại tòa đại điện cổ xưa này. “Quay lại rồi sao…” Khi hai người Tiêu Viêm vừa xuất trong đại điện, thân ảnh của Tiêu Huyền bỗng lên trước mặt họ, lão thản nhiên cười, cũng hỏi kết quả của việc kia. Khẽ nắm tay lại, vật màu đen chợt xuất , sau đó tiện tay ném cho Tiêu Viêm. “Cầm , đây là Viễn Cổ Trùng Hoàng Y. Thứ này có thể thu vào cơ thể, hơn nữa tùy thời biến ảo thành quần áo bình thường. Tuy nó liên tục cần đấu khí để duy trì, nhưng có thể phòng bị được tất cả những đòn tập kích bất ngờ…” Tiêu Viêm tò mò đưa tay đón lấy vật màu đen kia. Vừa cầm vào, cảm giác mềm mại như lụa bỗng truyền đến, làm cảm thấy cực kỳ thoải mái. “ giọt máu lên đó là có thể thu vào trong người.” Tiêu Huyền cười nhắc nhở. Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng tích giọt máu lên vật màu đen này theo lời Tiêu Huyền. Máu vừa được vào, vật màu đen nhất thời uốn éo, sau đó dung nhập vào lòng bàn tay Tiêu Viêm như luồng chất lỏng. Nương theo vật kia dung nhập, Tiêu Viêm nhất thời cảm giác được luồng năng lượng kỳ dị bám dưới da tay mình như mạng nhện, sau đó bắt đầu trải rộng ra tất cả các ngõ ngách cơ thể. Trong lòng lập tức máy động, ánh sáng màu đen nhạt chợt trào ra từ dưới da, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành bộ quần áo màu đen quá nổi bật. Đây là Viễn Cổ Trùng Hoàng Y sao? Quả nhiên thần kỳ!” Đưa tay vuốt ve bộ áo đen người. Tuy chất vải nhìn như mềm mại, nhưng lại mang đến cho Tiêu Viêm cảm giác cực kỳ vững chắc. lập tức buột miệng khen. “Ha ha, ở thời viễn cổ, Viễn Cổ Trùng Hoàng Y này gần như là vật thể thiếu của các cường giả. Đặc biệt là Trùng Hoàng Y luyện chế từ Trùng Hậu, giá trị của nó thậm chí còn gì Thiên giai đấu kỹ, vậy lại rất hiếm gặp nữa. Dù sao, thứ cường hãn như Trùng Hậu này phải bắt là bắt được.” Tiêu Huyền vuốt râu cười. Tiêu Viêm gật gật đầu, tuy Viễn Cổ Trùng Hoàng Y này phải liên tục tiêu hao đấu khí, nhưng mức độ tiêu hao này lại chẳng thấm vào đâu với người có chuẩn Thiên giai công pháp như Tiêu Viêm. Bởi vậy, Trùng Hoàng Y này có thể luôn tồn tại người , như thế chỉ ngăn cản được những tình huống bị đánh lén, mà còn giảm thiểu được vô số phiền phức. “Tính thời gian, hôm nay hẳn là ngày các ngươi phải rời khỏi Thiên Mộ…” Nhìn Tiêu Viêm ngừng vuốt ve Trùng Hoàng Y, Tiêu Huyền mỉm cười. Trầm mặc lát, sau đó đột nhiên . Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Viêm cũng rời khỏi Trùng Hoàng Y, khẽ gật đầu. Tiêu Huyền khẽ thở dài tiếng, nhưng lại gì. Trong lúc nhất thời, bầu khí trong đại điện có chút nặng nề. “Ài, cuối cùng vẫn phải rời khỏi thôi. Bây giờ ngươi là hy vọng duy nhất của Tiêu tộc…” lâu sau, Tiêu Huyền lắc đầu cười, vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm, : “Nhóc, ta chờ ngươi tiếp tục tiến vào Thiên Mộ. Đến lúc đó, cũng đừng làm ta thất vọng a…” “Tổ tiên, xin người yên tâm! Nếu chưa đạt tới Đấu Thánh, Tiêu Viêm có mặt mũi nào đến gặp ngài!” Tiêu Viêm trầm giọng . mặt Tiêu Huyền tràn đầy vẻ vui mừng, chậm rãi gật đầu. Ở bên cạnh nhìn hai người chuyện, lát sau, Huân Nhi đột nhiên giọng nhắc: “Tiêu Viêm ca ca, tới lúc rồi…” Hai người trò chuyện vui vẻ, nghe Huân Nhi vậy đều ngừng lại. Tiêu Viêm hơi trầm mặc, sau đó ôm quyền, cúi người sâu với Tiêu Huyền. “Ài… Nhóc, tương lai của Tiêu tộc, nhờ vào ngươi cả đấy.” Tiêu Huyền mỉm cười, giọng . Tiêu Viêm gật mạnh đầu, vừa muốn chuyện lại đột nhiên cảm thấy gian quanh mình chợt dậy sóng. lực hút thể kháng cự bỗng truyền ra, phảng phất như muốn mạnh mẽ nuốt chửng vào gian vậy. “Tổ tiên, bảo trọng! Nhất định Tiêu Viêm tìm ra cách giúp ngài thoát khỏi đây!” Cảm nhận được lực hút này, Tiêu Viêm cũng biết, kỳ hạn ba năm tới, Thiên Mộ muốn đá tất cả bọn họ ra ngoài rồi. Tiêu Viêm vừa dứt lời, gian quanh người đột nhiên vỡ ra lỗ hổng lớn, lập tức nuốt chửng lấy cả hai người Tiêu Viêm. Nhìn về nơi họ biến mất, Tiêu Huyền vui vẻ cười, sau đó khẽ thờ dài tiếng, lẩm bẩm : “Liệt tổ liệt tông Tiêu tộc, nhất định các ngài phải phù hộ cho tên nhóc này a. Tiêu tộc hủy diệt hay chấn hưng, đều phải xem ở …” Trong rặng núi xanh um, nhiều đạo thân ảnh lơ lửng giữa bầu trời, chăm chú nhìn vào mảnh gian vặn vẹo. “Thông Huyền trưởng lão, hôm nay hẳn là ngày cuối của kỳ hạn ba năm?” bầu trời, người quay sang hỏi vị lão giả áo xám bên cạnh. “Phải!” Thông Huyền trưởng lão gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mảnh gian kia cũng thoáng có chút khẩn trương. Lão biết rất hung hiểm trong Thiên Mộ, nếu mấy người trẻ tuổi của Cổ tộc xảy ra chuyện gì, đây tất nhiên là tổn thất rất lớn đối với họ. “ biết người có tiến triển lớn nhất trong lần này là ai.” vị trưởng lão Cổ tộc vuốt râu cười. “Cái này phải xem tạo hóa của chính họ…” “Xuy!” Khi mấy người này chuyện với nhau, mảnh gian nơi này đột nhiên vỡ ra khe hở màu đen, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng vọt ra từ trong đó. “Là người của Lôi tộc, xem ra bọn họ có tổn thất gì.” Thấy hai đạo thân ảnh xuất đầu tiên này, mấy người kia cũng chậm rãi gật đầu. Nhìn khí tức của họ, ràng là mạnh hơn ít so với lúc chưa tiến vào Thiên Mộ, xem ra cũng có thu hoạch . “Người của Dược tộc cũng ra rồi, còn có Viêm tộc…” Sau hai người của Lôi tộc, sáu người khác cũng lao ra từ trong gian. Khí tức của những người này đều khác biệt hẳn so với nửa năm trước. Đặc biệt là người của Thạch tộc, càng trực tiếp đột phá Thất tinh, tiến vào Bát tinh Đấu Tôn, điều này làm cho ít người đều có chút hâm mộ. “Xuy!” Trong những ánh mắt soi mói, vết rách gian đột nhiên ra, hai đạo thân ảnh từ từ xuất , sau đó trực tiếp rơi về phía mặt đất. Thấy thế, các trưởng lão Cổ tộc vội vàng phát ra luồng nhu kình đỡ lấy. Đến giờ phút này, bọn họ mới phát ra hai đạo thân ảnh này hoàn toàn mất sống. “Là Hồn Nhai và Hồn Lệ của Hồn tộc. ngờ cả hai đều táng thân trong Thiên Mộ…” Thấy màn này, ít người đều biến sắc. Thông Huyền trưởng lão cau mày, trầm giọng . Nhìn hai cỗ thi thể trôi nổi bầu trời, ít người của Cổ tộc đều có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Cổ tộc và Hồn tộc vốn hợp nhau, giờ đây lại thấy hai tên xui xẻo này táng thân trong Thiên Mộ, trong lòng họ đều cảm thấy cực kỳ khoái trí. Mấy người từng vào Thiên Mộ kia cũng kinh ngạc nhìn thi thể của hai người Hồn Nhai, sau đó chợt như hiểu ra điều gì. Mặc dù Thiên Mộ rất hung hiểm, nhưng bọn họ cũng biết chỗ nào nên , chỗ nào nên . Vậy tại sao hai người Hồn Nhai lại bỏ mạng trong đó được cơ chứ? “Chỉ sợ việc này đơn giản như vậy…” Hỏa Huyễn thấp giọng lẩm bẩm. “Ý ngươi là?” Hai hàng liễu mi của Hỏa Trĩ hơi nhíu lại, . “Từ lúc tiến vào Thiên Mộ, hai người này muốn động thủ với Tiêu Viêm. Mà trước khi chúng ta tụ tập, bọn họ lại giao thủ với hai người Tiêu Viêm rồi…” Hỏa Huyễn giọng . “Ngươi cho rằng Tiêu Viêm giết hai người họ? Dù là Cửu tinh Đấu Tôn cũng chưa chắc làm được điều này. Lấy thực lực của Tiêu Viêm, chỉ sợ…” Hỏa Trĩ . “Ai biết được. Hai tên này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chết cho đỡ chật đất.” Hỏa Huyễn nhún vai, trong lòng chợt động, đưa mắt nhìn về mảnh gian phía sau. Nơi đó, gian bỗng rách ra thành khe hở, bốn đạo thân ảnh chậm rãi ra. Mọi người đảo mắt nhìn, nhất thời đều thở phào hơi, bốn người này ràng là nhóm Cổ Thanh Dương. ra từ vết rách gian, nhìn cảnh vật xanh tươi xung quanh, gặp lại những con người tràn đầy sức sống, bốn người Cổ Thanh Dương hẹn mà cùng thở phào nhõm. Ba năm khổ tu này quá mức khó chịu… “Hả? Đó là Hồn Nhai và Hồn Lệ?” Ánh mắt bốn người Cổ Thanh Dương đột nhiên nhìn về phía hai đạo thân ảnh lơ lửng bầu trời. Tất cả đều lập tức sửng sốt, kinh ngạc . “ chết…” Cổ Thanh Dương khẽ nhíu mày, giọng . “Ai ác như vậy? Cư nhiên có thể giải quyết hai tên độc này?” Cổ Hoa kinh hãi . Bốn người trợn tròn mắt, sau đó đưa mắt nhìn nhau. lúc sau, tất cả hẹn mà cùng thấp giọng : “Tiêu Viêm!” “Ngày đó, Tiêu Huyền tiền bối cũng ra tay. Lấy tính cách của , tất nhiên chẳng thèm ra tay với thứ tôm tép như Hồn Nhai. Mà hai tên này cũng rất giảo hoạt, chắc chắn trêu chọc những năng lượng thể đối phó được. như vậy chỉ còn báo thù mà thôi, mà trong Thiên Mộ, có thực lực giết chết bọn chúng, cũng chỉ có bốn người chúng ta đồng thời ra tay, nhưng hiển nhiên là chúng ta có cơ hội này. Nếu tính như vậy…” Cổ Chân lẩm bẩm : “ chỉ còn có Tiêu Viêm và Huân Nhi…” “Hai tên đó liên thủ với nhau, đủ để chiến đấu với cường giả Cửu tinh. Tuy Huân Nhi rất mạnh, nhưng nếu bọn chúng muốn trốn cũng phải việc khó…” Cổ Thanh Dương nhíu mày . Khi bọn họ nghi hoặc nhìn nhau, gian phía trước lại đột nhiên dao động, hai đạo thân ảnh nam nữ chậm rãi bước ra từ hư dưới chú ý của tất cả những người ở đây. “Đó là… Tiêu Viêm? Khí tức mạnh! Khó trách…” Khi hai đạo thân ảnh này xuất , đồng tử(1) của mấy người Cổ Thanh Dương đột nhiên co rụt lại, lẩm bẩm . ------------------------------------- (1) Đồng tử: con ngươi.
Chương 1363: Hồn Lâm Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Dưới vô số ánh mắt của những người nơi đây, hai thân ảnh nam nữ chậm rãi bước ra từ hư , sau đó lăng đứng bầu trời. Gió thổi qua, áo bào tóc đen bay bay, phảng phất như đôi thần tiên hiệp lữ vậy… “Huân Nhi…” Nhìn áo xanh kia xuất , mấy người Thông Huyền đều thở phào nhõm hơi. Giờ đây, Huân Nhi là người quan trọng nhất Cổ tộc. Nếu nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn là tổn thất thể bù đắp đối với Cổ tộc. “Đó là Tiêu Viêm sao? Cỗ khí tức này…” Ánh mắt của Thông Huyền trưởng lão hơi dừng lại chút, sau đó đột nhiên chuyển sang thanh niên mặc trường bào màu đen bên cạnh. Trong lòng chợt xuất chút kinh hãi, lấy nhãn lực của lão, tự nhiên có thể nhìn ra khí tức của Tiêu Viêm bây giờ đạt đến Bát tinh Đấu Tôn. So với nửa năm trước, biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. “Tăng đến tận Tam tinh… Tốc độ là khủng khiếp!” vài trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, mặt ai cũng chứa đầy vẻ rung động. Mặc dù thời gian trong Thiên Mộ dài hơn bên ngoài, nhưng chỉ trong ba năm mà tăng đến tận Tam tinh, đây cũng là việc rất khó tin. Ít nhất, trong tất cả các ứng cử viên tiến vào Thiên Mộ từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy người có được tiến triển kinh khủng đến vậy. “Chẳng lẽ là vì mộ phủ của Tiêu Huyền?” Thông Huyền trưởng lão khẽ cau mày, lão là người biết nhiều hiểu rộng. Bởi vậy, sau hồi trầm ngâm nhớ tới mộ phủ của Tiêu Huyền trong Thiên Mộ. Trong nhiều ánh mắt soi mói, Tiêu Viêm và Huân Nhi bầu trời đưa mắt nhìn quanh vòng, sau đó hít sâu vài hơi bầu khí thanh tân nơi đây. Ở trong Thiên Mộ và tòa đại điện cổ xưa ngột ngạt kia quá lâu, phải khí bên ngoài này là quá tuyệt với đối với họ. “ ngờ ngay cả thi thể của hai người Hồn Nhai cũng bị truyền tống ra.” Ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên dừng hai cỗ thi thể trôi nổi bầu trời, hơi nhíu mày lẩm bẩm. “Ha ha, Tiêu Viêm huynh, ngờ chỉ mới gặp hai năm thôi mà thực lực của ngươi đột phá đến đây rồi.” Khi Tiêu Viêm lẩm bẩm, Hỏa Huyễn dẫn theo Hỏa Trĩ đến gần, cười tủm tỉm chắp tay chúc mừng. “Tiến triển của Hỏa Huyễn huynh cũng chậm a.” Tiêu Viêm mỉm cười đáp lễ, có thể nhìn ra thực lực của Hỏa Huyễn cũng sắp đạt tới Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong. “Đâu thể so được với ngươi a.” Hỏa Huyễn cười khổ tiếng. Hai năm trước, Tiêu Viêm mới chỉ là Lục tinh Đấu Tôn, mà là Bát tinh Đấu Tôn rồi. Nhưng bây giờ, tên kia lại trực tiếp nhảy vọt lên Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong, mà mới chỉ từ sơ kỳ gần đạt tới đỉnh phong. Mà nếu thẳng ra, thậm chí còn yếu hơn Tiêu Viêm tầng nữa. Tiêu Viêm cười cười, hiểu rằng, nếu nhận được truyền thừa của Tiêu Huyền, thực lực của cũng thể đột nhiên tăng mạnh như vậy được. “Chúc mừng!” Khi Tiêu Viêm trò chuyện với Hỏa Huyễn, bốn người Cổ Thanh Dương cũng tới, tất đều cười chúc mừng với người trước. Tiêu Viêm cũng mỉm cười đáp lại. “Hai tên này cũng đen đủi…” Liếc mắt nhìn hai cỗ thi thể lạnh như băng trôi nổi bầu trời kia, Cổ Thanh Dương đột nhiên thấp giọng . Nghe vậy, khóe mắt Tiêu Viêm hơi giật giật, chợt kín đáo : “Xem như báo ứng…” Thấy Tiêu Viêm phản ứng như vậy, Cổ Thanh Dương có thể chắc chắn cái chết của hai người Hồn Nhai có liên quan đến . Lại thêm thực lực của Tiêu Viêm giờ tăng mạnh, nếu liên thủ với Huân Nhi, việc chặn giết hai người Hồn Nhai cũng phải thể. “Chỉ sợ việc này có chút phiền phức, Hồn tộc cũng có người ở đây chờ Hồn Nhai và Hồn Lệ.” Cổ Thanh Dương thấp giọng . Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm cũng máy động, vừa muốn gì đó lại đưa mắt nhìn về phía xa. Nơi đó, hai đạo hắc vụ nhanh chóng vọt đến như hắc long, chỉ trong tích tắc xuất bên cạnh hai cỗ thi thể lạnh như băng trôi nổi bầu trời. “Hồn Nhai! Hồn Lệ!” Hai đạo hắc vụ chợt khựng lại, hóa thành hai lão giả thân mặc hắc bào, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn vào thi thể của Hồn Nhai và Hồn Lệ. Điều này giống như sét đánh ngang tai, bọn họ sao có thể nghĩ đến việc cả hai người tiến vào Thiên Mộ của Hồn tộc lại đều táng thân trong đó được cơ chứ? Thấy mắt của hai người này dần đỏ ngầu lên, đám người xung quanh vội vàng tránh xa ra, lo sợ hai lão già này đột ngột nổi điên. “Hô…” Hai lão giả mắt đỏ ngầu, hơi thở hồng hộc như trâu, lát sau, họ đột nhiên liếc nhau cái, sau đó trực tiếp nhìn về phía Tiêu Viêm. Trước khi Hồn Nhai và Hồn Lệ tiến vào Thiên Mộ, bọn họ biết việc hai người này muốn giết chết Tiêu Viêm trong đó, nhưng Tiêu Viêm bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, còn hai người kia trở thành hai cỗ thi thể. Suy luận từ những điều này, họ khỏi lập tức liên tưởng ngay đến Tiêu Viêm. “Tiêu Viêm!” Hai người hung hăng nhìn về phía Tiêu Viêm, lúc lâu sau, người rốt cục cũng nén được giận dữ trong lòng mà quát lớn lên, giọng tràn ngập sát ý. Nghe vậy, Tiêu Viêm bình tĩnh đưa mắt nhìn lại, thản nhiên : “Có gì chỉ giáo?” “Giết người đền mạng!” Sắc mặt lão giả áo đen này cực kỳ trầm, khi tiết cuối cùng vừa dứt, tay áo lão cũng vung lên. đạo xiềng xích màu đen trực tiếp xuyên thủng hư , hung hăng bắn về phía Tiêu Viêm. Đối mặt với công kích đột ngột của lão giả này, Tiêu Viêm mặt đổi sắc bước lên bước, bàn tay tràn đầy hỏa diễm trực tiếp nắm lấy sợi xích kia, đường lửa màu nâu tím bỗng chạy dọc theo thân xích, phản công về phía lão giả. “Hừ!” Thấy Tiêu Viêm ra tay phản kích, lão giả này hừ lạnh tiếng, cánh tay chợt gồng lên, hắc vụ hàn màu đen rít gào như hắc long, cuốn dọc theo thân xích mà lên, cuối cùng hung hăng va chạm với dải lửa màu nâu tím kia. “Phanh!” Khoảnh khắc khi hỏa diễm và hắc vụ tiếp xúc, kình khí cường hãn trực tiếp chấn vỡ sợi xích, luồng kình phong chợt trào ra từ nơi tiếp xúc. Bả vai Tiêu Viêm rung lên, hóa giải lực lượng của cỗ kình phong, mà lão giả áo đen kia lại lảo đảo lùi về sau bước. Hiển nhiên, trong lần giao phong này, lão là người rơi xuống hạ phong. “Lão già này, làm người cũng đừng nên mặt dầy như vậy chứ?” Tùy tiẹn vứt bỏ đoạn xích trong tay, Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả áo đen, cười lạnh . Lão giả cố gắng ổn định thân hình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thực lực của lão cũng ở chừng Bát tinh Đấu Tôn, nhưng ngờ lại chiếm được chút ưu thế nào khi đối mặt với Tiêu Viêm. “Hồn Lâm, đây là Cổ giới, đừng càn rỡ như lúc còn ở Hồn giới của các ngươi!” Thông Huyền trưởng lão cũng hơi nhíu mày, trầm giọng . “Hừ! Thông Huyền, người của Hồn tộc ta chết ở đây, các ngươi cũng tránh khỏi liên quan đâu!” Lão giả tên Hồn Lâm kia tức giận . “Tiêu Viêm, ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta về Hồn tộc, nếu ngươi phải hung thủ sát hại hai người Hồn Nhai, tất nhiên chúng ta làm khó ngươi.” Lão giả còn lại cũng mở miệng quát lạnh. “ hoang đường!” Nghe vậy, Tiêu Viêm phì cười tiếng. Hai lão già này cũng ngu ngốc, ngay cả lời như vậy cũng ra được. “Hai vị, Thiên Mộ vốn là nơi nguy hiểm trùng trùng, ai dám cam đoan có thể an toàn ra khỏi đó. Nếu các ngươi có bằng chứng xác đáng chứng minh Tiêu Viêm ca ca là hung thủ cũng đừng có xuất thủ lung tung. Dù sao nơi này cũng là Cổ giới của Cổ tộc chúng ta.” Mỹ mâu của Huân Nhi nhìn về phía hai người Hồn Lâm, thản nhiên : “Mặt khác, việc này cũng dừng ở đây được. Trong Thiên Mộ, hai người Hồn Nhai từng thầm ra tay ám hại mấy người chúng ta. Việc này, có lẽ còn cần lời giải thích của hai vị.” Nghe được lời này của Huân Nhi, tất cả ánh mắt ở đây đều đổ dồn về phía hai người Hồn Lâm. Vì ở đây hầu hết là người của Cổ tộc, nên những ánh mắt này đều mơ hồ có chút địch ý. “Hồn Lâm, những lời Huân Nhi đều là sao?” Sắc mặt Thông Huyền trưởng lão dần lạnh xuống, đứa mắt nhìn hai người Hồn Lâm, trầm giọng quát. Huân Nhi là người sở hữu tuyệt phẩm huyết mạch, có thể bây giờ nàng là người quan trọng nhất Cổ tộc. Nếu hai người Hồn Nhai dám ra tay với nàng, dù có hậu quả gì chăng nữa, chắc chắn lão cũng cho hai người bọn chúng bài học khó quên. Thấy Huân Nhi hỏi ngược lại, sắc mặt hai người Hồn Lâm chợt biến đổi. Bọn họ cũng ngờ rằng Hồn Nhai và Hồn Lệ lại lớn mật đến vậy, cư nhiên dám ra tay với mấy người Huân Nhi trong Thiên Mộ. Nhưng ở thời điểm này, tất nhiên bọn họ cũng thể thừa nhận, lập tức quát lạnh: “Hừ, cường từ đoạt lý, các ngươi cố tình muốn tạo hiềm khích sao? Dù gì nơi này cũng là Cổ giới, hai người chúng ta làm gì được, nhưng tên nhãi Tiêu Viêm kia, ngươi nhớ kỹ cho lão phu, mối thù của hai người Hồn Nhai, Hồn tộc ta chắc chắn trả đủ.” Sắc mặt Tiêu Viêm cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên : “Lời của hai vị, ta nhớ kỹ trong lòng.” Thấy Tiêu Viêm như vậy, ánh mắt hai người Hồn Lâm càng thêm phần lãnh. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, kể đến mấy người Cổ tộc ở đây, chỉ riêng Tiêu Viêm bây giờ thôi bọn họ làm gì nổi rồi. Chỉ có thể vung tay nhặt xác hai người Hồn Nhai lên, hóa thành hai bóng đen lướt về phía lối vào Cổ giới. Nhìn hai đạo thân ảnh dần xa, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút lãnh mang, chợt đảo mắt qua xung quanh, lại phát mấy người Tiểu Y Tiên đều còn ở đây. Phát này làm Tiêu Viêm khỏi nhíu mày, rất hiểu, nếu có việc gì đặc biệt, mấy người Tiểu Y Tiên chắc chắn cử người ở lại chờ ra… “Hay Tinh Vẫn các xảy ra chuyện gì?” -o0o-
Chương 1364: Thú nhận Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Thấy bóng dáng hai người Hồn Lâm xa, thân hình Thông Huyền trưởng lão chợt động, xuất trước mặt Huân Nhi, : “Huân Nhi, sao chứ?” Huân Nhi khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm bên cạnh hơi chần chờ chút, chắp tay : “Thông Huyền trưởng lão, biết mấy người Tiểu Y Tiên đâu rồi?” “Sau khi các ngươi tiến vào Thiên Mộ chừng ba tháng bọn họ rời , có lẽ là quay lại Tinh Vẫn các. Nhưng lại xảy ra việc gì, chỉ nhắn cho ngươi là sau khi ra khỏi Thiên Mộ quay về Tinh Vẫn các ngay.” Thông Huyền trưởng lão trầm ngâm chút, . Nghe được lời này, Tiêu Viêm cũng hơi nhíu mày lại, sau đó liền gật đầu, nhìn sang Huân Nhi, : “Sợ rằng có chuyện gì đó xảy ra, chắc huynh ở lại Cổ tộc quá lâu được. Muội có muốn cùng huynh ?” Nghe vậy, Huân Nhi hơi trầm ngâm, khi nàng vừa muốn gật đầu, Thông Huyền trưởng lão vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Huân nhi, gần đây trong tộc có đại . Sau khi bàn bạc, trưởng lão viện quyết định, ngươi thể rời khỏi Cổ giới.” “Sao lại như vậy?” Huân Nhi nhíu đôi lông mày kẻ đen lại, hỏi. Thông Huyền trưởng lão hơi chần chừ chút, nhìn thoáng qua Tiêu Viêm, vừa muốn gì, Huân Nhi lại đột nhiên cắt ngang: “Thông Huyền trưởng lão, có việc gì ngài cứ . Ở đây có người ngoài!” Thấy Huân Nhi vậy, Thông Huyền trưởng lão chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, giọng : “Linh giới đột nhiên đóng cửa rồi…” “Linh giới? Đóng cửa?” Tiêu Viêm và Huân Nhi đều ngẩn người, sắc mặt người sau chợt biến đổi. “Là Linh tộc?” Thấy sắc mặt biến hóa của Huân Nhi, Tiêu Viêm trầm ngâm chút, cũng hiểu được, Linh giới này chỉ sợ chính là gian của Linh tộc – trong viễn cổ bát tộc. “Tại sao Linh giới lại đóng cửa đột ngột đến vậy? Khó trách lần Thiên Mộ mở ra này lại có người của họ…” Huân Nhi nhíu mày, . “Điều này lắm, chúng ta phái cường giả điều tra, nhưng thu được chút manh mối nào cả. Mảnh gian trước kia của Linh giới cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả các trưởng lão đến thăm dò cũng phát ra điều gì khác lạ. Giống như Linh giới hoàn toàn biến mất vậy.” Thông Huyền trưởng lão cau mày . Hiển nhiên, việc quỷ dị như vậy cũng làm lão rất khó hiểu. “Phong tỏa gian, tàng hoàn toàn. Nếu gặp việc cực kỳ lớn liên quan đến tồn vong của tộc, chắc chắn họ làm như vậy. Hay Linh tộc gặp phải rắc rối gì đó mà ngay cả họ cũng thể giải quyết?” Huân Nhi giọng lẩm bẩm . “Cái này ràng lắm, tuy những năm gần đây Linh tộc có dấu hiệu suy tàn, lại rất ít giao tiếp với chúng ta, nhưng dù sao nội tình của họ vẫn cực kỳ hùng hậu. Muốn ép họ đến bước phải tự phong bế gian như vậy, dù là Cổ tộc chúng ta cũng làm nổi.” mặt Thông Huyền trưởng lão có chút lo lắng, : “Về việc này, mấy người tộc trưởng toàn lực điều tra. Nếu Linh tộc xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải đề phòng nhiều hơn. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, ngươi thể rời khỏi Cổ giới…” Huân Nhi hơi mím môi, nét mặt cũng có phần ngưng trọng. Đây là lần đầu tiên nàng nghe về việc bộ tộc cũng nằm trong viễn cổ bát tộc lại dùng đến gian phong tỏa, tự tàng chính mình. Việc nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người này, làm trong lòng nàng có cảm giác nặng trịch như bị tảng đá lớn đè lên vậy. “Huân Nhi, nếu bây giờ đúng lúc, vậy muội cứ lạiCổ giới , đây mới là nơi an toàn nhất.” Tiêu Viêm cau mày trầm ngâm hồi, sau đó ngưng trọng . cũng biết gì nhiều về Linh tộc kia, nhưng nếu nằm trong viễn cổ bát tộc, thực lực của họ chắc chắn thể coi thường được. như vậy mà còn gặp phải tai nạn thể giải quyết, điều này khỏi khiến cho người khác có chút kinh hãi. Nghe được lời này của Tiêu Viêm, Thông Huyền trưởng lão cũng thở phào nhõm hơi. Sau khi chần chờ chút, Huân Nhi cũng khẽ gật đầu, đôi mỹ mâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tiêu Viêm, : “Nếu vậy, Tiêu Viêm ca ca nhất định phải cẩn thận chút. Thù hận của huynh và Hồn tộc càng lúc càng sâu rồi. biết được lúc nào bọn họ phái ra cường giả chân chính.” “Yên tâm .” Tiêu Viêm cười cười, . “Ha ha, Tiêu Viêm tiểu hữu cứ ở Cổ giới nghỉ thêm đêm nữa, đợi đến ngày mai, Cổ tộc chúng ta đưa tất cả mọi người ra ngoài.” Thông Huyền cười . Đối với sắp xếp này của Thông Huyền, Tiêu Viêm cũng có gì dị nghị. Dù muốn ra ngoài cũng phải chờ Cổ tộc mở ra gian đại môn nữa. … Ánh trăng như nước chiếu xuống từ bầu trời, bao phủ cả vùng núi xanh um tươi mát này. Trong phòng trúc u tĩnh, Tiêu Viêm đứng chắp tay nhìn trăng sáng trời, thoáng có chút ngẩn ngơ rầu rĩ. Mặc dù bên ngoài chỉ mới có nửa năm, nhưng và Huân Nhi bên nhau ba năm trong Thiên Mộ rồi. Trong ba năm này, quen có nàng bên cạnh, mà đến ngày mai lại phải xa nhau lần nữa, biết lần sau gặp là khi nào… “Tiêu Viêm ca ca!” Khi Tiêu Viêm than thở, giọng ôn nhu nhàng bỗng vang lên phía sau. Hai bàn tay để phía sau của bỗng bị đôi ngọc thủ mềm mại cầm lấy. Tiêu Viêm xoay người lại, nhìn khuôn mặt làm cho vầng trăng ngoài trời cũng phải ảm đạm thất sắc, nụ cười ôn nhu xinh đẹp làm trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. “Huân Nhi… Có chuyện này cần phải với muội…” Nhìn nụ cười đầy ôn nhu kia, đột nhiên Tiêu Viêm hơi chần chừ chút, sau đó . Nghe được lời này của , hai khóe mi Huân Nhi hơi rung lên, cả khuôn mặt đều vùi vào ngực , giọng : “Là chuyện của Thải Lân sao?” Khi ra những lời này, Huân Nhi có thể cảm thấy ràng thân thể Tiêu Viêm bỗng cứng ngắc lại. Ngẩng đầu, hề bất ngờ khi thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc của Tiêu Viêm. “Muội biết việc này sao?” Nhìn nụ cười mang theo chút giảo hoạt của Huân Nhi, Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi. “Phải biết được tin tức về huynh muội mới an lòng được. Vả lại, lấy thân phận ở Cổ tộc của muội, có rất nhiều người chủ động đưa tin tức có liên quan tới huynh đến chỗ của muội. Trong đó bao gồm cả Thải Lân…” Huân Nhi thấp giọng lẩm bẩm. “Việc này…” Nghe được tiếng lẩm bẩm gần như tự kia của Huân Nhi, trong lòng Tiêu Viêm nảy lên chút lo lắng. muốn điều gì đó, nhưng chỉ có hai chữ bật được ra khỏi miệng, tài ăn ngày thường đều biến đâu mất. biết, nằm trong ngực này, bất kể là trong Cổ tộc hay bên ngoài, đều là nữ thần mà vô số người hướng đến, có thể ôm nàng vào lòng thôi là việc cực kỳ xa xỉ rồi. có nàng rồi mà còn muốn bắt cá hai tay, hưởng tề nhân chi phúc chỉ sợ có ít người cảm thấy tức giận bất bình. Nhìn bộ dạng thất thố ngốc nghếch của Tiêu Viêm, Huân Nhi lại chậm rãi lắc đầu, thào : “Lúc trước, muội cũng có chút tức giận, nhưng hiểu sao trong lòng vẫn cứ nghĩ đến huynh. Mà vậy tất nhiên phải nhịn việc kia xuống… Nhưng việc này cũng thể quá lợi cho huynh được…” xong, Huân Nhi bỗng mở miệng hung hăng cắn lên bả vai Tiêu Viêm. Lúc này, nàng hề có chút nhàng nào, nghiến răng cắn mạnh xuống. Đến nỗi ngay cả khóe miệng Tiêu Viêm đều cũng giật giật vài cái, nhưng vẫn đứng yên dám nhúc nhích. Vì sợ đấu khí trong cơ thể bắn ngược, tạo thành thương tổn cho Huân Nhi, thậm chí còn phải tận lực áp chế đấu khí xuống. “Xem huynh sau này còn dám phong lưu như vậy !” lát sau, Huân Nhi mới thả ra, ngẩng đầu, làm ra bộ dáng đanh đá hung ác, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống lại có vẻ cực kỳ xinh đẹp đáng . Nhìn vẻ tinh nghịch trẻ con của nàng, trong lòng Tiêu Viêm chợt nảy lên chút nóng bỏng. Cúi mạnh xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Huân Nhi, hung hăng hôn lên đôi môi nhắn của nàng. “Ô ô…” Bị Tiêu Viêm tập kích bất ngờ như vậy, thân thể Huân Nhi nhất thời cứng ngắc lại. đám mây hồng chợt xuất mặt, sau đó lan đến cả hai vành tai xinh. Sau lúc bất ngờ, Huân Nhi nhàng vùng vẫy, nhưng lại bị hai cánh tay Tiêu Viêm ôm chặt lấy vòng em thon thả. Bởi vậy, sau lúc giãy dụa phí công, nàng đành phải để cho Tiêu Viêm tùy ý làm bậy. (DG: chống cự được nhắm mắt hưởng thụ đây mà, lol) Dưới ánh trăng, hai đạo thân ảnh dính sát lấy nhau, tựa như muốn hòa tan vào cùng chỗ vậy. Tình ý dạt dào, ngay cả mặt trăng cũng xấu hổ, lặng lẽ núp vào sau những đám mây. Khi ánh trăng dần mờ , đôi tình nhân quấn quýt mới từ từ buông nhau ra. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vô cùng mê người của Huân Nhi, dưới bụng Tiêu Viêm bỗng cháy lên chút tà hỏa. Hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hai bàn tay khóa chặt chiếc eo thon thả bỗng di động, nhàng lướt qua những đường cong quyến rũ động lòng người kia. Nhưng ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị có những bước tiến tiếp theo, tiếng ho bỗng vang lên trong mảnh rừng trúc yên tĩnh này. Tiếng ho tuy rất nhàng, nhưng với hai người Tiêu Viêm cùng Huân Nhi, nó lại như tiếng sấm trời khuya vậy. Hai người giật mình tách ra, đưa mắt nhìn về phía tiếng động truyền tới. Chỉ thấy nam tử trung niên mặc quần áo rất bình thường đứng cách đó xa. Nhìn khuôn mặt kia, đây ràng chính là tộc trưởng Cổ tộc, đồng thời cũng là phụ thân của Huân Nhi, Cổ Nguyên. Khi nhìn thấy Cổ Nguyên, khuôn mặt vốn đỏ bừng của Huân Nhi lại càng đỏ thêm. Ngọc thủ hung hăng véo cái lên hông Tiêu Viêm, sau đó xoay người trốn vụt vào trong phòng. Thấy Huân Nhi trốn chạy, Tiêu Viêm đành cười khổ tiếng. Lấy hết can đảm, có chút xấu hổ nhìn về phía Cổ Nguyên. -o0o-
Chương 1365: Rời khỏi Cổ giới Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Trong rừng trúc, nhìn vẻ xấu hổ mặt Tiêu Viêm, sau đó lại nhìn về phía căn phòng trúc u tĩnh, Cổ Nguyên chỉ có thể thở dài tiếng. Dù thân là cha Huân Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng thân cận với nam tử như vậy. “Chắc ngươi gặp Tiêu Huyền rồi?” Bước dưới ánh trăng, Cổ Nguyên chậm rãi về phía Tiêu Viêm, thản nhiên . Tiêu Viêm hơi nao nao, ngập ngừng : “Dạ, gặp rồi.” “Ta cảm ứng được huyết mạch lực trong cơ thể ngươi. vậy, chắc nó chính là phần cuối cùng của Tiêu tộc.” Cổ Nguyên chắt lưỡi, thở dài : “Cũng khổ cho Tiêu Huyền, vì bảo tồn mầm mống cuối cùng cho Tiêu tộc, tự nguyện biến bản thân thành bộ dạng như vậy.” Tiêu Viêm yên lặng, tự nhiên hiểu được rằng Thiên Mộ này ra là nhà giam khổng lồ. Mà những năng lượng thể như Tiêu Huyền chính là tù phạm bên trong. Mặc dù họ có thể tồn tại theo phương thức khác, nhưng lại phải chịu đựng giày vò từ độc vô tận. “Cổ Nguyên tiền bối, có cách nào để giải thoát sao?” Giọng Tiêu Viêm có chút trầm thấp hỏi. “Ít nhất, ngay cả ta cũng có năng lực này. Nghe Thiên Mộ là thứ do vị Đấu Đế sáng tạo ra từ rất lâu trước. Muốn phá vỡ quy tắc của nó, giúp cho Tiêu Huyền giải thoát có lẽ ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới này…” Cổ Nguyên lắc đầu. Khi nhắc tới hai chữ Đấu Đế, Tiêu Viêm có thể ràng cảm thấy được sắc mặt khá phức tạp. Cảnh giới này, đối với những chủng tộc viễn cổ như bọn mà , chính là tảng đá luôn đè nặng lên linh hồn, gần như điều khiển tất cả tộc nhân vì nó mà cố gắng cả đời. “Đấu Đế…” Tiêu Viêm cười khổ, cảnh giới gần như chỉ có trong truyền thuyết này quá xa xôi. Dù là tộc trưởng Cổ tộc, trong những người mạnh nhất của Đấu Khí Đại Lục này, khi ra hai chữ Đấu Đế trong lòng cũng tràn đầy vẻ kính sợ. “ thế giới này, có Đấu Đế tồn tại sao?” Nghe được vấn đề này của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên trầm mặc, sau lúc lâu mới lẩm bẩm : “Điều này đâu có ai biết được, đến cảnh giới đó, họ như những vị thần vậy, phủ thị xuống cả mảnh đại lục này. Sợ rằng bất cứ kẻ nào trong mắt bọn họ đều bé như những con kiến…” “Bọn họ?” Hai mắt Tiêu Viêm hơi híp lại, hiểu “bọn họ” trong lời của Cổ Nguyên rốt cục là có ý gì. “Bọn họ” này tồn tại hay chỉ là hư ảo? Khi Tiêu Viêm trầm ngâm, Cổ Nguyên bỗng vung tay lên, : “Ngày mai ngươi lên đường rời , phải tự cẩn thận chút. Lấy thực lực bây giờ của ngươi, các trưởng lão của Cổ tộc làm khó như trước nữa. Vì việc của Linh tộc, trong khoảng thời gian này Huân Nhi thể rời khỏi Cổ giới…” Tiêu Viêm gật gật đầu, : “Cổ Nguyên tiền bối, ngài đoán biến cố lần này của Linh giới là do ai đó làm hay thiên tai?” Đối với vấn đề này của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên hơi nhíu mày, : “Chúng ta cũng về việc này lắm, nhưng ta nghĩ việc họ gặp chắc chắn là rắc rối cực kỳ lớn. Về phần do người làm, tỷ lệ có lẽ là rất . Dù sao thực lực của Linh tộc cũng đủ để đứng trong hàng ngũ những thế lực lớn nhất đại lục. Muốn ép họ đến bước này, dù là Cổ tộc cũng rất khó làm được.” “Vậy nếu là do Hồn tộc sao?” Tiêu Viêm chậm rãi hỏi. Ở Thiên Mộ, Tiêu Huyền từng Hồn tộc vô cùng thần bí, dù Tiêu tộc và Cổ tộc từng đối địch với chúng nhiều năm, nhưng cũng dám mình hiểu về chủng tộc quỷ dị này. Nghe vậy, Cổ Nguyên chợt ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu, : “Chắc phải như vậy đâu, nếu muốn ép Linh tộc tới nước này, chắc chắn Hồn tộc phải hưng sư động chúng. Mà nếu như vậy, Cổ tộc chúng ta thể thu được tin tức. Mà dù Hồn tộc có thực lực này, bọn họ cũng dại gì mà rước thêm kình địch như Linh tộc. Tuy những năm gần đây Linh tộc có phần suy tàn, nhưng cũng phải dạng dễ đối phó…” Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều thêm. Nếu phải Hồn tộc, vậy rốt cục là thế lực nào ép Linh tộc tới mức này? Hay là do kiếp nạn đến từ thiên nhiên nào đó? “Tốt lắm, việc này cũng liên quan nhiều đến ngươi. Sau này điều tra kỹ càng hơn tất nhiên có manh mối.” Cổ Nguyên phất phất tay, đưa mắt nhìn căn phòng trúc u tĩnh kia, có chút bất đắc dĩ : “Mặt khác, ngươi đừng nên quên việc đáp ứng với ta. Huyết mạch của Huân Nhi rất quan trọng đối với Cổ tộc. Nếu xảy ra chuyện gì, dù ta động thủ, mấy lão già kia cũng nổi giận.” Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có chút xấu hổ, chỉ đành cười khan gật đầu. “Tốt lắm, cũng muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm , sáng sớm mai còn phải lên đường.” Thấy vậy, Cổ Nguyên mới khẽ gật đầu, thân hình dần nhạt , cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhìn vị trí mà Cổ Nguyên biến mất, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài hơi, hơi liếm liếm môi, có chút cảm giác chưa quá thỏa mãn. Hôm sau, khi ánh rạng đông đầu tiên vừa chiếu xuống mảnh gian rộng lớn vô tận này, cả dãy núi yên tĩnh lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. bầu trời, từng đạo thân ảnh mang theo những tiếng xé gió ngừng vọt lên. Tiêu Viêm và Huân Nhi ra từ phòng trúc, sau đó bay về phía rặng núi phía trước. Mà khi hai người tới nơi, giữa trung có mấy chiếc chiến thuyền nhàng phiêu phù giữa trung. Xung quanh chiến thuyền có mây đen cuồn cuộn, thanh thế cực kỳ kinh người. Xuất giữa trung, ánh mắt Tiêu Viêm quét qua bốn phía, thấy được ít những thân ảnh quen thuộc, Linh Tuyền, Lâm Hủ… Tất cả những người trẻ tuổi nổi bật của Cổ tộc đều ở đây. Nhưng bây giờ, ánh mắt của tất cả những người này khi nhìn về phía Tiêu Viêm lại ràng có thêm chút né tránh cùng sợ hãi. Thực lực của Tiêu Viêm bây giờ tăng vọt đến Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong, điều này làm họ hiểu được giờ đây mình hề có tư cách kiêu ngạo trước mặt người kia. Dù sao, lúc Tiêu Viêm mới chỉ có Ngũ tinh Đấu Tôn mà có thể đánh bại Cổ , huống chi là bây giờ? Trong Cổ tộc này, những người trẻ tuổi có thể đánh trận với Tiêu Viêm bây giờ cũng chỉ có Huân Nhi và mấy người Cổ Thanh Dương. Khi Tiêu Viêm quan sát xung quanh bỗng nhận thấy luồng ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, lập tức nhìn sang. Chỉ thấy ngọn núi cách đó xa, đạo thân ảnh đón gió mà đứng, mái tóc màu trắng đen biểu ra thân phận của . Đây ràng là Cổ thua trong tay Tiêu Viêm nửa năm trước. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa trung, nhưng cũng có bao nhiêu địch ý. Thậm chí Cổ còn chậm rãi gật đầu coi như chào hỏi với Tiêu Viêm. Đối với hành động bày tỏ thiện ý này của Cổ , Tiêu Viêm cũng hơi ngẩn người, sau đó chợt mỉm cười gật đầu. Xem bộ dáng này, Cổ bước ra khỏi bóng ma của thất bại lần trước. Người trẻ tuổi có thiên phú như tất nhiên được Cổ tộc chú trọng tài bồi, nếu có thể giao hảo chút cũng đỡ chút rắc rối cần thiết. Đối với Tiêu Viêm mà , việc này cũng hề có hại. Thêm nữa, mặc dù Cổ có tình cảm với Huân Nhi, nhưng coi như cũng là người cầm được buông được. Tính cách như vậy, xem như là quang minh chính đại. “Ô ô~~” Theo càng lúc càng nhiều người tới, trong chiến thuyền cũng truyền ra tiếng kèn hiệu ô ô. Hiển nhiên là báo hiệu cho mọi người chuẩn bị bắt đầu rời khỏi Cổ giới. “Tiêu Viêm!” Ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị vài lời cáo biệt với Huân Nhi, đạo thân ảnh đột nhiên đạp mà tới. Tiêu Viêm đưa mắt nhìn, lại phát người này chính là Dược Tinh Cực của Dược tộc, hơi nhíu mày lại, thản nhiên : “Có việc gì sao?” Tiêu Viêm cũng ưa tên Dược Tinh Cực này lắm, vì vậy cũng khách khí với như những người khác. Đối với thái độ bình thản này của Tiêu Viêm, Dược Tinh Cực hơi bĩu môi, trong lòng có chút thoải mái, nhưng lại ngại thực lực bây giờ của Tiêu Viêm nên cũng điều gì châm chọc trào phúng. khẽ búng tay, chiếc lệnh bài làm từ phỉ thúy bay về phía Tiêu Viêm. “Đây là thiệp mời tộc điển của Dược tộc, đừng nhíu mày vội. Sư phụ ngươi nhận nó, hiểu tộc điển của Dược tộc đại biểu cho điều gì. Bất kể có oán hận gì với Dược tộc, nhưng tin ta , đến!” Tiếp nhận chiếc lệnh bài làm từ phỉ thúy này, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Dược Tinh Cực trong chốc lát, cũng trả lại nó, mà đem nó thu vào nạp giới, sau đó hơi chắp tay, : “Đa tạ.” “Lần này thể tỷ thí luyện dược thuật với ngươi, hi vọng sau này còn có cơ hội.” Dược Tinh Cực cũng hơi chắp tay, sau đó gì thêm, thân hình chợt động, bay vụt lên chiếc chiến thuyền. Thấy Dược Tinh Cực rời , Tiêu Viêm cũng hơi trầm tư. Bất kể tộc điển của Dược tộc này là gì, cứ đưa nó cho lão sư rồi tính sau. Về phần hay do lão sư quyết định. “Huân Nhi, đến lúc rồi, ta cũng nên .” Quay đầu sang, nhìn Huân Nhi bên cạnh, Tiêu Viêm giọng . “Bảo trọng!” Huân Nhi mỉm cười, ôn nhu . Tiêu Viêm gật đầu cười, cũng quá mùi mẫn, thân hình đột nhiên hóa thành đạo lưu quang, bay vụt lên chiếc chiến thuyền, sau đó biến mất trong cái nhìn chăm chú của bóng hình xinh đẹp kia. Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm biến mất, Huân Nhi buồn bã thở dài tiếng. “Ô ô!” Nương theo càng lúc càng nhiều người bay lên chiến thuyền, tiếng kèn hiệu lại chợt vang lên thêm lần nữa. Mây đen cuốn lên, chiến thuyền hơi rung rung rồi hóa thành bóng đen vọt mạnh về phía trước, mang theo thanh thế kinh người, tiến thẳng đến cửa vào Cổ giới trong những ánh mắt chăm chú của nhiều người. -o0o-
Chương 1366: Tinh Vẫn các thay da đổi thịt Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Ở giữa Cổ Thánh thành, sóng gợn lăn tăn trong hồ nước trong vắt, ánh mặt trời chiếu xuống từ xa xa, phản xạ lên những cột sáng chói mắt. “Xuy…” Đột nhiên, mặt hồ vốn bình lặng lại nổi lên dao động kịch liệt, cái khe gian cực lớn chợt xấu giữa trung. Mà sau khi khe gian xuất , nhiều đạo thân ảnh cũng nhanh chóng lao ra từ đó, cuối cùng đáp xuống mặt đất. Trong lúc nhất thời, tòa thành vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Tiêu Viêm lướt ra khỏi khe gian, thân hình xuất đỉnh tòa kiến trúc, quét mắt nhìn bốn phía, cũng đợi mấy người của Cổ tộc tiến lên tiếp đón. Thân hình chợt động, nhanh chóng bay về phía ngoài Cổ Thánh thành. Đối với hành động này của , các cường giả của Cổ tộc đều làm như nhìn thấy, ai ra tay ngăn cản, để mặc cho lướt về phía cửa thành, biến mất trong tầm mắt của mọi người. Thuận lợi rời khỏi Cổ Thánh thành, Tiêu Viêm phiêu phù giữa trung, nhìn thảm cỏ xanh biếc trải dài đến hết tầm mắt, trong lòng bất giác thở phào nhõm. Mặc dù Cổ giới rất rộng lớn, hơn nữa năng lượng bên trong cũng nồng đậm hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, nhưng biết vì sao, Tiêu Viêm vẫn cảm thấy Trung Châu này tự do thoải mái hơn rất nhiều. “Tiếp theo, nên về thẳng Tinh Vẫn các thôi…” Tiêu Viêm cũng nán lại đây quá lâu, lấy bản đồ ra phân biệt phương hướng chút, sau đó trực tiếp hóa thành đạo lưu quang phóng thẳng về phía bắc, chỉ trong chớp mắt biến mất ở phía chân trời. Trong hành trình tiếp theo, Tiêu Viêm cũng dừng chân nhiều đường, dùng tốc độ cao nhất cộng thêm nhảy cóc bằng gian trùng động. Chỉ dùng gần năm ngày, tiếp cận phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các. Sau khi tiến vào phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các, Tiêu Viêm cảm thấy có nhiều khí tức cường hãn hơn trước kia rất nhiều. Trong số thành thị quan trọng, thậm chí còn có cả hai, ba vị Đấu Tôn tọa trấn. Điều này, dù nhìn khắp cả Trung Châu cũng là bút tích … Nhưng Tiêu Viêm cũng hiểu, có danh tiếng của Dược lão, muốn thu hút nhiều cường giả cũng phải việc khó. đoạn đường này, trong lòng Tiêu Viêm cũng có chút yên tâm là có bất cứ cục diện hỗn loạn nào xuất . Tuy phòng ngự được thắt chặt hơn rất nhiều, nhưng cũng có loại áp lực gấp gáp như gặp phải đại chiến. Tiêu Viêm cũng nán lại ở những thành thị này, trực tiếp tiền về phía Tinh Vẫn các. Bởi vậy, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm đến mảnh gian của Tinh Vẫn các. … Bên trong Tinh giới, khí cực kỳ hài hòa. Dù diện tích nơi này thể so sánh được với những gian như Cổ giới, nhưng cũng xấp xỉ tòa thành thị, dù có chứa mười vạn người vẫn thành vấn đề. những quảng trường rộng lớn, đông đảo đệ tử của Tinh Vẫn các thao luyện chỉnh tề. Những tiếng hét lớn hòa vào làm , vang vọng như sấm rền trong mảnh gian này. Tinh giới bây giờ khác với trước kia rất nhiều, dường như thay da đổi thịt hoàn toàn. Những dãy núi hiểm trở được khai phá, nhiều tòa kiến trúc mới mọc lên. Từng dòng người lại tấp nập, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Vả lại, trong những dãy núi lồ phía trung tâm Tinh giới, nhiều đạo khí tức cường hãn tràn ngập ra ngoài, bao phủ mỗi góc của Tinh giới. Đến bây giờ, Tinh giới mới chân chính có được loại cảm giác như tường đồng vách sắt… “Xuy…” Trong Tinh giới vốn yên bình, đạo lưu quang mang theo thanh thế kinh người bỗng bay vụt đến từ xa, trực tiếp xông về phía ngọn chủ phong(1) của Tinh giới. “Kẻ nào dám xông loạn vào Tinh giới?” Khi đạo lưu quang này xuất , trong Tinh giới chợt vang lên vài tiếng gầm mạnh mẽ. Những tiếng xoẹt xoẹt liên tục vang lên, từng đạo thân ảnh già nua xuất ở phía chân trời, sau đó đồng thanh quát lên tiếng: “Ngưng!” Theo tiếng gầm của mười mấy lão giả này, mảnh gian trung nhanh chóng ngưng đọng lại. Nhưng khi họ chắc mẩm là đạo thân ảnh kia dừng lại lại ngạc nhiên nhìn vọt qua, tốc độ chỉ giảm mà còn có phần tăng thêm, trực tiếp phá vỡ gian ngưng kết kia trong nhiều ánh mắt soi mói. Sau đó chợt xuất phía sau những trưởng lão này như bóng ma. “Ha ha, nửa năm về, ngờ Tinh giới phòng ngự sâm nghiêm đến như vậy…” Dưới nhiều ánh mắt soi mói, đạo lưu quang kia cũng dừng lại. người trẻ tuổi tóc đen áo đen ra, giọng cười . “Ngươi là…?” Mấy vị lão giả vừa ra tay ngăn cản ngưng trọng nhìn thoáng qua Tiêu Viêm, màn vừa rồi khiến họ dám có chút khinh thường nào với thanh niên trẻ tuổi này. Vả lại, từ người , bọn họ cảm nhận được cỗ uy áp như như . Trong Tinh Vẫn các, chỉ có vài người mới gây được cho họ loại uy áp này. Động tĩnh bầu trời cũng thu hút chú ý của những đệ tử Tinh Vẫn các thao luyện dưới quảng trường, bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Viêm, trong miệng sách sách xưng kỳ. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên họ thấy hơn mười vị khách khanh trưởng lão đồng loạt ra tay mà vẫn chiếm được thế thượng phong. Nhìn vẻ nghi hoặc mặt mấy lão giả này, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ cười khổ tiếng. Mới nửa năm về thôi mà chẳng ai nhận ra rồi… “Thiếu các chủ!” Khi Tiêu Viêm biết làm gì, vài đạo thân ảnh già nua chợt bay ra từ chủ phong. Khi thấy Tiêu Viêm, họ đều ngẩn người, sau đó mừng rỡ kêu lên. Nghe được tiếng hô kinh hỉ này, mười mấy vị khách khanh trưởng lão và vô số đệ tử của Tinh Vẫn các đều sửng sốt, có chút khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Thanh danh của Tiêu Viêm trong Tinh Vẫn các hề thấp, nhưng thời gian họ ở Tinh Vẫn các vẫn chưa lâu, bởi vậy đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy . “ ra đó chính là thiếu các chủ của Tinh Vẫn các chúng ta…” “Hì hì, thiếu các chủ đẹp trai…” “Đừng có hoa si nữa, nhân vật như thiếu các chủ sao có thể để ý đến chúng ta…” “Nghe thiếu các chủ chính là quán quân Đan hội, tự thân cũng là cường giả Đấu Tôn. Lúc đầu, do mến mộ thanh danh của nên ta mới đến Tinh Vẫn các. nghĩ tới hôm nay lại được nhìn thấy nhân vật truyền kỳ này…” … Khi phía dưới vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, lão giả nhìn như đầu lĩnh chợt bước ra từ trong đám khách khanh trưởng lão, cung kính nghênh đón Tiêu Viêm. Tuy tuổi của lão khá lớn, nhưng thế giới này thực lực vi tôn, bất kể là thành tựu ở phương diện nào, Tiêu Viêm đều vượt xa bọn họ, bởi vậy thái độ cung kính khi chuyện là cực kỳ bình thường, nếu có chút vô lễ. “Trưởng lão khách khí rồi…” Tiêu Viêm mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua mảnh gian này, trong mắt lên vẻ than thở. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tinh Vẫn các có biến hóa như long trời lở đất. Nhiều cường giả trấn thủ ở đây như vậy, dù là Hồn Điện cũng thể xâm phạm dễ dàng. Theo những luồng khí tức cảm nhận được ở mặt ngoai, thực lực bây giờ của Tinh Vẫn các hề kém các thế lực như Thiên Minh tông, Hoa tông. “Ha ha, cuối cùng trở về rồi sao…” Khi Tiêu Viêm quan sát Tinh giới, gian phía sau bỗng dao động, thân ảnh già nua chậm rãi xuất , ràng là Dược lão. “Lão sư!” Thấy Dược lão, Tiêu Viêm vội vàng cúi người thi lễ, cung kính . “Diện kiến các chủ!” Khi Dược lão xuất , đám khách khanh trưởng lão bên cạnh vội càng cung thanh . Ngày thường, Dược lão cũng xuất nhiều, bởi vậy, trong mắt những khách khanh trưởng lão này, Dược lão cũng khá thần bí. ngờ khi vị thiếu các chủ này trở về, lại động thân xuất tới đón. “Mới Cổ tộc chuyến thôi mà nhìn văn vẻ dài dòng như vậy rồi…” Dược lão cười lắc đầu, hơi phất tay với mấy tên khách khanh trưởng lão kia, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Viêm, vẻ hài lòng mặt lão. “ tệ, tệ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi nhảy vọt từ Ngũ tinh Đấu Tôn lên Bát tinh Đấu Tôn, xem ra chuyến này thu hoạch a.” Nghe lão vậy, trong mắt những khách khanh trưởng lão bên cạnh đều lên vẻ kinh hãi. hổ là thiếu các chủ, tốc độ tăng lên này quá kinh khủng. Tiêu Viêm cười cười, lấy nhãn lực của Dược lão, tự nhiên có thể liếc mắt cái nhìn ra thực lực của . “ thôi, xuống dưới , ta chờ con trở về từ lâu rồi…” Dược lão mỉm cười . “Dạ.” Tiêu Viêm gật gật đầu, đảo mắt nhìn quanh vòng, chợt nhíu mày, giọng hỏi: “Lão sư, mấy người Tiểu Y Tiên còn chưa về sao?” “ về rồi, nhưng sau đó lại …” Dược lão đáp. “ rồi? đâu?” Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi tiếp. “Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta chờ con trở về. Sau khi ngươi tiến vào Thiên Mộ lâu, chúng ta nhận được vài tin tình báo. Sau đó ta nhắn cho mấy người Tiểu Y Tiên nhanh chóng trở về, rồi tiến thẳng đến đế quốc Ô Thản…” “Đế quốc Ô Thản?” Cái tên quen thuộc này làm Tiêu Viêm chợt ngẩn người, chỉ nháy mắt sau, khuôn mặt lập tức kịch biến. “Viêm Minh xảy ra chuyện?!” --------------------------------------------- (1) Chủ phong: Ngọn núi nằm ở giữa, thường là ngọn núi lớn nhất trong dãy núi. -o0o-