Chương 1357: năm rưỡi Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu luồng máu màu hồng tím chậm rãi chảy ra từ vòng tròn, sau đó chợt ngưng tụ lại thành tinh thể hình thoi lớn chừng ngón tay cái. Miếng tinh thể này nhanh chóng vọt lên, hóa thành đạo hào quang màu hồng tím, hung hăng bắn vào trong tim Tiêu Viêm. Khi miếng tinh thể hình thoi kia bắn vào tim Tiêu Viêm, thân thể nhất thời rung mạnh lên. Nhưng cũng may là miếng tinh thể nhìn như thực chất kia lại kỳ dị dung nhập vào tim , cuối cùng dừng ở vị trí trung tâm. Quang mang màu tử hồng ngừng phóng thích ra bên ngoài, làm cho trái tim đập càng thêm phần mạnh mẽ hữu lực. “Oanh!” Khoảnh khắc tinh thể bắn vào trái tim, bên ngoài huyết trì cũng ầm ầm nổ mạnh, huyết vụ tung tóe khắp nơi, tràn ngập hơn nửa tòa đại điện. Huân Nhi ngồi xếp bằng bên cạnh huyết trì, những huyết vụ kia khi còn cách người nàng nửa trượng đều tự động tan thành mây khói. Nhưng ánh mắt của nàng cũng vì tất cả những điều này mà di động, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm nhắm chặt hai mắt trong huyết trì. Vì khẩn trương trong lòng, ngọc thủ bất giác nắm chặt lại. “Hô…” Tiêu Huyền bên cạnh cũng thở ra hơi. Trong mắt lên vui sướng điên cuồng, vỗ mạnh hai tay cái, kích động lẩm bẩm : “Thành công, thành công…” “Tiêu Huyền tiền bối…” Thấy bộ dáng này của Tiêu Huyền, Huân Nhi vội vàng kêu lên. Nghe được tiếng gọi của Huân Nhi, Tiêu Huyền cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cười cười với nàng: “Thành công! Ba loại huyết mạch thuận lợi dung hợp với nhau!” Nghe được Tiêu Huyền xác nhận, vẻ căng thẳng mặt Huân Nhi dần biến mất, thay vào đó là nụ cười xinh đẹp động lòng người, tảng đá treo trong lòng cũng triệt để bỏ xuống. tháng này, xảy ra quá nhiều biến số, dù lấy định lực của nàng chăng nữa cũng cảm thấy cực kỳ kinh tâm động phách. Những biến số này, dù chỉ xuất chút sai lầm, kết quả cuối cùng tất nhiên làm cho người ta thể tiếp nhận. Tiêu Huyền lau mồ hôi lạnh trán, Huân Nhi lo lắng, chẳng lẽ trong lòng lại ? Tiêu Viêm là hi vọng duy nhất để chấn hưng Tiêu tộc, Tiêu Huyền hiểu điều này hơn bất cứ ai. Nếu Tiêu Viêm xảy ra điều gì may, chỉ sợ chân chính trở thành tội nhân của cả Tiêu tộc. “Huyết mạch dung hợp thành công, nhưng vì huyết mạch của Cổ tộc và Long Hoàng cũng nhiều, nên loại huyết mạch lực mới này cũng thể quán thông cả người Tiêu Viêm, chỉ có thể đặt nó trong tim , từ từ bồi dưỡng. Đợi đến lúc loại huyết mạch này đủ nhiều để lưu thông cả người chân chính đại thành. Đến lúc đó, có thể đột phá Đấu Thánh, tiến vào cảnh giới Đấu Đế cả ngàn năm nay chưa có ai đạt tới hay còn phải xem tạo hóa của Tiêu Viêm nữa.” Nhìn vào huyết trì, Tiêu Huyền chậm rãi . Huân Nhi khẽ gật đầu, huyết mạch lực mới này dù ít, nhưng cũng có công hiệu như mầm mống. Bây giờ mầm mống được gieo, thứ phải làm chính là chờ đợi nó đâm chồi nảy lộc, dần phát triển thành cây đại thụ che trời. Đến lúc đó, cả Đấu Khí Đại Lục này đều phải run rẩy vì . “Tiếp theo phải chờ tiếp nhận nguồn năng lượng mà năm đó ta để lại. Thời gian chỉ sợ ngắn, ngươi cứ ở đây tĩnh tâm tu luyện . Đây là nơi năng lượng nồng nặc nhất trong Thiên Mộ, tu luyện ở đây có thể đạt được hiệu quả tồi… Nhìn thoáng qua những luồng năng lượng nồng đậm như thực chất sâu trong huyết trì ngừng quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, ràng, bây giờ Tiêu Viêm bắt đầu hấp thu nguồn năng lượng do lưu lại. “Ừm.” Huân Nhi gật đầu, mỹ mâu nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trong huyết trì, sau khi thấy có gì phù hợp, nàng mới yên lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện. Thấy Huân Nhi tiến vào trạng thái tu luyện, Tiêu Huyền hơi mỉm cười. Nhìn Tiêu Viêm trong huyết trì, lẩm bẩm : “Tên nhóc này cũng có mị lực a.” Thân là tộc trưởng Tiêu tộc, Tiêu Huyền rất hiểu về người có tuyệt phẩm huyết mạch của các chủng tộc viễn cổ. Nương theo tuổi phát triển, tâm trí của những người này dần trở nên hoàn mỹ, dưới hoàn mỹ này, rất ít khi có cảm giác đặc biệt với người khác giới. Bởi vậy, đối với việc Huân Nhi quan tâm Tiêu Viêm đến như vậy, trong lòng cũng có chút khó tin. Nhưng cũng biết, tình cảm giữa họ được thành lập từ lúc cả hai còn rất bé… Khi triệt để giải quyết vấn đề huyết mạch trong thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cũng tiếp tục làm gì. Bởi vì tất cả những việc tiếp theo đều là của Tiêu Viêm, nếu lại tiếp tục hỗ trợ đó chân chính là dục tốc bất đạt. Như vậy có khi lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên. Đúng như lời Tiêu Huyền , thời gian Tiêu Viêm hấp thu năng lượng do lưu lại ngắn. Mà do mất nhiều tinh huyết trong khoảng thời gian này, Huân Nhi cũng tiến nhập vào trạng thái tu luyện, nên cả tòa đại điện lại trở nên yên ắng thêm lần nữa. Bao nhiêu năm nay, Tiêu Huyền quen với bầu khí này, nên cũng cảm thấy có bao nhiêu tịch mịch. Mà dưới hoàn cảnh tĩnh mịch này, thời gian như thoi đưa, năm lặng lẽ trôi qua… Trong năm này, hầu hết thời gian của Huân Nhi đều ở trong trạng thái tu luyện. Năng lượng ở đây là nồng đậm nhất trong Thiên Mộ, bởi vậy, thu hoạch trong năm này của nàng cũng hề . chỉ khôi phục hơn nửa phần huyết mạch lực hảo tổn, mà thậm chí cả khí tức cũng có chút tăng cường. Đương nhiên, đến cảnh giới như nàng, thực lực tăng lên rất chậm, nhưng ở trong mộ phủ này, tốc độ được đẩy lên ít rồi. Mỗi khi ngẫu nhiên thức tỉnh, Huân Nhi đều chú ý đến Tiêu Viêm trong huyết trì. năm này, Tiêu Viêm vẫn hề có dấu hiệu nào là thức tỉnh. Nguồn năng lượng nồng đậm đến cực điểm kia giống như vô cùng vô tận, liên tục quán chú vào trong thân thể . Nhưng dù năng lượng quán chú vào cực kỳ khủng bố, khí tức của Tiêu Viêm lại vẫn có gì thay đổi. Đối với điều này, Huân Nhi cũng cảm thấy kinh ngạc, vì nàng biết, đợi đến khi luồng năng lượng cuối cùng quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm mới là lúc chân chính bạo phát! Về phần Tiêu Huyền, trong năm này, cũng bước rời thủ hộ bên cạnh huyết trì. Nhìn huyết trì dần trở nên trong suốt, nụ cười mặt càng lúc càng đậm, dù sao đây cũng là tài sản duy nhất có thể tặng cho Tiêu Viêm. Trong vòng tuần hoàn thức tỉnh rồi lại tiếp tục tu luyện của Huân Nhi, thời gian lại tiếp tục trôi qua. Nhưng nhìn vào huyết trì dần trở nên trong suốt là có thể biết được, Tiêu Viêm sắp hấp thu xong nguồn năng lượng khổng lồ trong huyết trì rồi. Huyết trì càng ngày càng trong suốt, thẳng đến lúc Tiêu Viêm tiến vào huyết trì được năm rưỡi, luồng huyết sắc cuối cùng trong huyết trì cũng triệt để biến mất. Giờ phút này, nước trong hồ lại khôi phục lại vẻ trong trẻo thanh u như lúc mới tới. Khi luồng năng lượng cuối cùng trong huyết trì quán chú vào thân thể Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cùng Huân Nhi tựa như đều có phát . Cả hai mở mắt cùng lúc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm nhắm chặt hai mắt trong hồ nước. Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tiêu Viêm vẫn có động tĩnh gì, ngay cả nhịp thở cũng vững vàng như trước. Nhưng Tiêu Huyền và Huân Nhi đều phải người thường, họ tự nhiên có thể cảm thấy luồng năng lượng vô cùng khủng bố sắp phun trào ra như núi lửa trong cơ thể Tiêu Viêm. “Oanh!” yên tĩnh này kéo dài chừng nửa giờ mặt nước chút gợn sóng lại đột nhiên nổ vang như bị thủy lôi oanh kích. Cột nước khổng lồ trào ra phía ngoài, sau đó văng tung tóe ra xung quanh. Đối với những tia nước trút xuống như bão vũ này, Tiêu Huyền và Huân Nhi lại chẳng hề để ý, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung người Tiêu Viêm. “Khí tức của bắt đầu tăng vọt…” Đột nhiên, thần sắc Tiêu Huyền khẽ biến, mở miệng . “Oanh!” Tiêu Huyền vừa dứt lời, luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể Tiêu Viêm, sau đó lấy tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng bành trướng. “Lục tinh đỉnh phong… Thất tinh, Thất tinh đỉnh phong… Bát tinh…” Cảm nhận được khí tức điên cuồng trào dâng của Tiêu Viêm, sắc mặt Tiêu Huyền và Huân Nhi càng lúc càng trở nên ngưng trọng. “Cửu tinh…” Vẻn vẹn đến mười phút, khí tức của Tiêu Viêm tăng từ Lục tinh đến Cửu tinh, mà xem ra vẫn còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng. “Sắp đến Cửu tinh đỉnh phong…” Lại qua hai phút, mặt Huân Nhi xuất vẻ lo lắng. Nếu khí tức của Tiêu Viêm cứ dừng lại ở đây, cơ hội tiến vào Đấu Thánh sau này vô cùng bé. Tiêu Huyền có vẻ trấn định hơn, nhưng cũng hơi nhíu mày, biểu ra bình tĩnh trong lòng . Trong ánh mắt khẩn trương của Tiêu Huyền và Huân Nhi, khí tức của Tiêu Viêm rốt cục lên tới cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong… “Tiêu Viêm ca ca, nếu cứ như vậy, ngươi vĩnh viễn dừng chân tại Đấu Tôn a…” Trong mắt Huân Nhi lộ vẻ lo lắng, ngọc thủ cũng bất giác nắm chặt lại. Sắc mặt Tiêu Huyền bây giờ cũng cực kỳ ngưng trọng. Nếu Tiêu Viêm thể chống lại mê hoặc của lực lượng này, thành tựu của hơn phân nửa vĩnh viễn dừng lại tại đây. Những người chỉ vì cái lợi trước mắt mà quên bản tâm, thành tựu về sau chắc chắn cao được đến đâu… “Tiêu Viêm, ngươi chính là hi vọng cuối cùng của Tiêu tộc. Ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a…” -o0o-
Chương 1358: Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Bên ngoài huyết trì, hai người Tiêu Huyền cùng Huân Nhi nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Trong mắt lộ vẻ ngưng trọng và khẩn trương. “Tiêu Viêm, ngàn vạn lần được đánh mất lý trí a…” Tiêu Huyền nắm chặt tay, trong miệng ngừng thấp giọng lẩm bẩm. “Bành!” Khi Tiêu Huyền ngừng thào, trong cơ thể Tiêu Viêm bỗng truyền ra tiếng động trầm đục kỳ dị. Hai người chợt nhận thấy, sắc mặt Tiêu Viêm bỗng trở nên cực kỳ tím hồng, mà lúc này, khí tức vừa tăng vọt của lại bắt đầu nhanh chóng hạ xuống. “Hô…” Cảm nhận được khí tức yếu của Tiêu Viêm, hai người Tiêu Huyền cùng Huân Nhi đều thở phào hơi như trút được gánh nặng. Cuối cùng Tiêu Viêm vẫn giữ được bình tĩnh trước sức hút hấp dẫn của cỗ năng lượng mênh mông này. Khí tức của Tiêu Viêm ngừng yếu bớt, chỉ ngắn ngủi mấy phút giảm từ Cửu tinh đỉnh phong xuống khoảng Lục tinh. Nhưng Lục tinh này lại hoàn toàn phải cảnh giới Lục tinh trước kia của Tiêu Viêm có thể so sánh, tuy cùng là cảnh giới, nhưng lại có khác biệt cực lớn về chất lượng. “Người này, áp súc cũng độc, nhưng nó vẫn tiếp tục bắn ngược a.” Tiêu Huyền hơi chép miệng, cũng ngờ rằng Tiêu Viêm lại có thể trực tiếp ép khí tức của mình từ Cửu tinh đỉnh phong trở lại Lục tinh. Trong lòng Tiêu Huyền vừa xẹt qua ý niệm này, khí tức bị áp chế xuống Lục tinh của Tiêu Viêm lại bắt đầu quay ngược, nhưng tốc độ ràng bị Tiêu Viêm khống chế thành chậm hơn rất nhiều. Lục tinh đỉnh phong, Thất tinh, Thất tinh đỉnh phong… Cửu tinh. Khí tức chậm rãi tăng lên, cuối cùng lại dừng ở cảnh giới Cửu tinh, nhưng cũng tiếp tục tăng lên thành Cửu tinh đỉnh phong như trước nữa. Mà khi khí tức của Tiêu Viêm đạt tới Cửu tinh, sắc mặt lại biến ảo trận. Khí tức vừa kéo Cửu tinh lại bị mạnh mẽ áp súc xuống, nhưng lần này, chỉ xuống tới Thất tinh đỉnh phong là dừng lại. “Năng lượng quá nồng đậm, vẫn có chút biến động, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.” Cảm nhận khí tức ngừng lên xuống của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cũng khẽ gật đầu. Theo tình hình tại, tất cả biến cố đều nằm trong khống chế cảu Tiêu Viêm, điều này làm cho yên tâm hơn rất nhiều. Những biểu lúc này của Tiêu Viêm làm cho cực kỳ hài lòng. Huân Nhi bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu, năng lượng mà Tiêu Viêm hấp thu quá khổng lồ. Nhưng cũng chính vì vậy nên dẫn đến việc đấu khí trong cơ thể bị phù phiếm, pha tạp. Phải trải qua nhiều lần ngưng tụ áp súc, mới có thể khôi phục lại ngưng thực như trước kia được. “Ục ục…” Bọt khí ngừng bốc lên mặt hồ. Sau khi đình trệ, khí tức của Tiêu Viêm lại bắt đầu có xu thế tăng thêm, trong năm phút ngắn ngủi, lại đột phá Thất tinh, đạt tới cảnh giới Bát tinh. Đến cuối cùng, rốt cục triệt để dừng lại ở Bát tinh đỉnh phong. “Bát tinh đỉnh phong!” Cảm nhận được khí tức ổn định lại của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cùng Huân Nhi thở phào nhõm hơi. Tăng thêm Nhị tinh, hoàn hảo, mức độ này nằm trong khống chế của Tiêu Viêm, đây là kết quả thích hợp nhất với bây giờ. Khi khí tức của Tiêu Viêm hoàn toàn ổn định lại, đôi mắt nhắm năm rưỡi của rốt cục cũng hơi rung rung, sau đó đột nhiên mở ra trong những cái nhìn chăm chú của Tiêu Huyền và Huân Nhi. “Xuy!” Hai mắt mở ra, hai đạo tinh quang màu tím hồng như sợi tơ bắn ra từ trong con ngươi của Tiêu Viêm, trực tiếp làm cột đá cao chọc trời trong đại điện vỡ thành bụi phấn. lát sau, tinh quang mới từ từ thu liễm, nhưng trong hai con ngươi vốn đen nhánh của Tiêu Viêm lại mơ hồ lên màu tím hồng, gây cho người nhìn cảm giác có chút dị. “Hô…” hơi khí nóng chậm rãi phun ra từ yết hầu Tiêu Viêm. Cảm nhận luồng đấu khí mênh mông bất tận trong cơ thể, cảm giác vô cùng vui sướng mọc lên trong lòng . Lập tức, tiếng gầm lẫn theo long ngâm, phượng khiếu đột nhiên vang vọng cả tòa đại điện. “Hống!” Tiếng gầm như sấm quanh quẩn trong đại điện, thậm chí làm cho cả vùng gian này đều trở nên rung rung chấn động. “Ha ha, thống khoái!” lát sau, tiếng vọng mới từ từ tán , Tiêu Viêm cười to tiếng, bàn tay vỗ mạnh lên mặt nước, thân thể nhanh chóng bay ra phía ngoài, nhàng đáp xuống bên cạnh huyết trì. đạo khí tức cường hãn khủng bố như gió bão ùn ùn tràn ra từ cơ thể . “Chúc mừng Tiêu Viêm ca ca!” Thấy Tiêu Viêm thuận lợi xuất quan, Huân Nhi cũng cười duyên, . Tiêu Viêm mỉm cười vặn mình cái, tùy ý chộp vào hư trước mặt, mảnh gian nơi này trực tiếp bị xé rách. Cảm nhận được lực lượng mênh mông trong cơ thể, Tiêu Viêm tin rằng, dù bây giờ có phải đối mặt với Cổ , kể cả thi triển bất cứ đấu kỹ gì, cũng có thể kết thúc trận chiến trong vòng hai mươi hiệp. Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! cảnh giới, chân chính đuổi kịp, thậm chí là vượt qua những thiên tài trẻ tuổi của các chủng tộc viễn cổ! “Đa tạ tổ tiên!” Ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên chuyển về phía Tiêu Huyền, thấy bộ dạng già nua của lão, phất tay cái, hai gối khuỵu xuống, trầm giọng . Tiêu Huyền bây giờ biến thành ông lão, nên ta đổi cách xưng hô là lão cho hợp. đề cập tới bối phận, chỉ riêng việc Tiêu Huyền biến thành bộ dạng như vậy, lại độc chờ đợi bao nhiêu năm tháng ở Thiên Mộ này, tất cả chỉ vì muốn truyền thừa xuống tia huyết mạch cuối cùng của Tiêu tộc thôi là xứng đáng với cái quỳ lạy này của Tiêu Viêm rồi! Tiêu Huyền vui vẻ cười, trong mắt tràn đầy nhu hòa, nâng Tiêu Viêm dậy, : “Cuối cùng Tiêu tộc cũng có hi vọng chấn hưng, uổng công ta chờ đợi bấy nhiêu năm. Mà ngươi nên cảm ơn bạn của mình đúng hơn, nếu có trợ giúp của nàng, ta cũng thể giúp ngươi dung hợp ba loại huyết mạch lực được.” Tiêu Viêm hơi ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn Huân Nhi, nàng chỉ cười lắc đầu. Ý của nàng, tự nhiên Tiêu Viêm cũng hiểu được, nàng muốn hai người phải khách sáo với nhau như vậy. Trong lòng lập tức lên chút ấm áp, được nữ như vậy, còn gì đòi hỏi? “Tiêu Viêm, bây giờ trong tim ngươi được gieo xuống mầm mồng của huyết mạch, ngươi phải bảo vệ nó cho tốt, ngàn vạn lần được để xuất bất cứ sai lầm gì. Nó là mấu chốt quyết định ngươi có đặt chân vào Đế cảnh được hay .” Tiêu Huyền ngưng trọng : “Nếu ngươi có thể đạt tới Đế cảnh, huyết mạch vốn bỏ của tộc nhân Tiêu tộc lấy lại được sinh cơ, vả lại, chắc chắn mạnh hơn huyết mạch lực cũ rất nhiều! Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, đưa tay áp lên ngực trái. Trong lúc mơ hồ, có thể cảm ứng được từng nhịp đập mạnh mẽ hữu lực bên trong. Mỗi lần trái tim nhảy lên, đấu khí trong cơ thể lại như xuất từng đợt dao động. “Mặt khác, ngươi phải cẩn thận Hồn tộc. Chủng tộc này có rất nhiều điều thần bí cùng quỷ dị. Mặc dù là thời kỳ Tiêu tộc còn cường thịnh cũng chỉ duy trì bình hành với bọn chúng mà thôi. Viễn cổ bát tộc, Tiêu tộc từng có thời kỳ phát triển thịnh vượng rực rỡ nhất. Khi đó, trong bát tộc, Tiêu tộc đứng đầu, Cổ tộc đứng thứ hai, nhưng Hồn tộc vẫn là quỷ dị nhất…” “Dựa theo suy đoán của ta, thực lực của Hồn tộc thậm chí còn mạnh hơn Cổ tộc chút.” Sắc mặt của Tiêu Huyền cực kỳ ngưng trọng. Năm đó, khi Tiêu tộc đại chiến với Hồn tộc, cũng mượn ít trợ giúp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể chiếm được bao nhiêu ưu thế. Từ điểm này là có thể nhìn ra cường đại cả Hồn tộc, huống chi, thời gian truyền thừa của Hồn tộc còn cực kỳ lâu dài, nhưng vẫn chưa xuất tình huống huyết mạch lực khô kiệt. Đây là điều vẫn canh cánh trong lòng Tiêu Huyền, từng cố gắng tìm hiểu, nhưng vẫn chưa hề có được đáp án chân chính. Nghe được lời này của Tiêu Huyền, sắc mặt Huân Nhi và Tiêu Viêm đều có chút biến hóa. Thực lực của Hồn tộc ra sao, Huân Nhi cực kỳ ràng. Mấy năm nay, hai tộc cũng thầm giao thủ, nhưng cơ bản vẫn là Cổ tộc thắng nhiều thua ít. Bởi vậy, khi nghe Tiêu Huyền về việc Hồn tộc có thể còn mạnh hơn cả Cổ tộc, trong lòng nàng nhất thời có chút khó tin. “Cổ tộc là chủng tộc ổn định nhất trong bát tộc, nhưng Hồn tộc lại quá mức thần bí. thế giới này, người chân chính biết về bọn chúng chỉ có thể đếm đầu ngón tay.” Tiêu Huyền thở dài tiếng, nhìn Tiêu Viêm nhíu chặt mày, phất phất tay : “Dù sao trước khi đạt tới Đấu Thánh, ngươi cũng nên cố gắng cẩn thận chút. Trong tay ngươi có Đà Xá Cổ Đế ngọc, chắc chắn Hồn tộc tìm tới ngươi.” Tiêu Viêm gật gật đầu, trong lòng cũng hiểu điều này. Việc giữa và Hồn tộc, bất kể là do ân oán trước kia của hai tộc hay lý do cá nhân, bọn người kia đều dễ buông tha . Nhưng đây cũng phải lý do để lùi bước, chỉ cần chưa đến đường cùng, chưa đến bước cuối cùng kia, tuyệt đối chịu thua. Dù đối thủ có là Hồn tộc cực kỳ thần bí trong viễn cổ bát tộc chăng nữa! “Các ngươi vào Thiên Mộ được hai năm rồi, chỉ còn gần năm nữa là bị truyền tống ra ngoài. Trong năm này, tu luyện nhiều chút, thích ứng cỗ lực lượng mới tăng vọt này…” Tiêu Huyền vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm, sau đó tay chợt xuất quyển trục có đồ án của rất nhiều loại hỏa diễm. “Đây là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, bên trong có bước cuối cùng mà ta với ngươi. Chỉ cần ngươi tu luyện nó là có thể có được tộc văn, phối hợp với huyết mạch lực kia, hai thứ phát huy ra uy lực ở mức cao nhất.” Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm ghim chặt lên chiếc quyển trục này, trong mắt xuất vẻ nóng rực. Đây chính là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến a, rốt cục cũng có được nó rồi. -o0o-
Chương 1359: Kích hoạt tộc văn Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Tiếp nhận quyển trục Thiên Hỏa Tam Huyền Biến từ trong tay Tiêu Huyền, Tiêu Viêm hơi chần chờ chút, đột nhiên : “Tổ tiên, nếu Thiên Hỏa Tam Huyền biến này do ngài sáng chế, vậy năm đó chắc ngài cũng sở hữu Dị Hỏa?” Nghe vậy, Tiêu Huyền cũng gật đầu cười, thở dài: “Phải, năm đó ta cũng có được ba loại Dị Hỏa, nhưng đáng tiếc là trong trận chiến cuối cùng kia, cả ba loại Dị Hỏa đều bị ta hoàn toàn dẫn bạo…” Nghe được lời này, khóe mắt Tiêu Viêm hơi giật giật, che dấu được hoảng sợ trong lòng. Lấy thực lực năm đó của Tiêu Huyền mà còn bị buộc dẫn bạo cả ba loại Dị Hỏa, chỉ vậy thôi có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó hung hiểm đến chừng nào. Nhưng điều làm cho Tiêu Viêm hơi nghi hoặc lại là Tiêu Huyền cũng có công pháp như Phần Quyết, tại sao lại có thể khống chế được ba loại Dị Hỏa? “Ha ha, công pháp mà ngươi tu luyện đúng là rất mạnh, mặc dù nó phải công pháp cao cấp nhất mà ta từng thấy, nhưng gian để phát triển lại khá kinh khủng. Dựa vào cắn nuốt Dị Hỏa để có được lực lượng, nôm na nó giống như việc nhảy lưỡi đao vậy. Công pháp bực này, tuy nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng bá đạo.” Như biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cười : “Năm đó, ta hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân để khống chế ba loại Dị Hỏa, nhưng hề cắn nuốt hay luyện hóa chúng. Những người đạt đến mức độ đó, dù là Dị Hỏa chăng nữa, họ cũng có thể mạnh mẽ trấn áp. Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Khó trách, ra là Tiêu Huyền sử dụng phương pháp trực tiếp nhất để khống chế ba loại Dị Hỏa. Lấy thực lực năm đó của lão, muốn áp chế ba loại Dị Hỏa cũng phải là việc thể. “Có thể , công pháp mà ngươi tu luyện là thích hợp nhất với Thiên Hỏa Tam Huyền Biến. Trải qua quá trình cắn nuốt luyện hóa, những loại Dị Hỏa trong tay ngươi có thể sử dụng cách lô hỏa thuần thanh, hề có nửa điểm kháng cự. Điểm này, dù là ta năm đó cũng thể làm nổi.” Tiêu Huyền cười cười, : “Nếu giờ có bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, ngươi nên xem kỹ nó chút, cố gắng tu luyện ra tộc văn trước khi rời khỏi Thiên Mộ.” Tiêu Viêm gật gật đầu, cũng nhiều lời nữa, xoay người chuyện chút với Huân Nhi rồi trực tiếp ngồi xếp bằng xuống mặt đất. Đem quyển trục đặt lên trán, thu toàn bộ lượng tin tức bên trong vào đầu. Quá trình hấp thu này kéo dài khá lâu, khi Tiêu Viêm mở mắt ra, khuôn mặt cũng xuất vẻ trầm tư. “Thiên Hỏa Tam Huyền Biến! Đệ Nhất biến! Đệ Nhị Biến! Đệ Tam Biến!” Đột nhiên, hai tay Tiêu Viêm kết thành thủ ấn. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến hoàn toàn mở ra, mà cùng lúc đó, khí tức người Tiêu Viêm cũng đột ngột tăng mạnh. Đấu khí nóng rực mà cuồng bạo nhanh chóng vận chuyển, từng luồng khí nóng chậm rãi thẩm thấu ra, cuối cùng xâm nhập vào trong từng mạch máu. Mà nương theo việc này, tốc độ lưu động máu trong người đột nhiên tăng thêm rất nhiều. Bằng vào linh hồn lực vô cùng xuất sắc, Tiêu Viêm có thể nhận thấy được, dường như có loại lực lượng kỳ dị nhanh chóng xuyên qua các mạch máu, mà mục tiêu của chúng, chính là vị trí mi tâm của ! Khi loại lực lượng kỳ dị này lưu chuyển trong cơ thể, ở bên ngoài, mi tâm của Tiêu Viêm cũng lóe lên chút quang hoa. Trong lúc mơ hồ, nét hoa văn nhìn rất tự nhiên chậm rãi xuất , mà sau nét hoa văn này, dường như còn có những nét khác tiếp tục ra… Khi loại hoa văn kỳ dị này xuất đến nét thứ ba, trong cơ thể Tiêu Viêm lại truyền ra tiếng động rất . Những hoa văn kỳ dị vừa mới lên kia đều từ từ biến mất. Khi hoa văn biến mất, hai mắt Tiêu Viêm cũng mở bừng ra. nhíu mày, trong mắt có chút nghi hoặc, hiển nhiên là tại sao mình lại thất bại… “Tộc văn của Tiêu tộc chia làm chín nét, vừa rồi ngươi mới chỉ vẽ ra được ba nét mà thôi.” Tiêu Huyền bên cạnh thản nhiên : “Bước cuối cùng của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chính là vẽ ra tộc văn. Mặc dù tộc văn vẫn ở trong cơ thể ngươi, nhưng muốn vẽ được nó ra cần lượng đấu khí rất khổng lồ và lực khống chế tinh diệu. Mà thực lực của ngươi vừa mới tăng mạnh, hiển nhiên chưa thể tùy tâm khống chế như lúc trước…” “Chỉ là ba nét mà tiêu hao kinh khủng đến như vậy… Đến lúc chiến đấu còn ai dám mở tộc văn đây?” Tiêu Viêm cười khổ . “Chỉ cần ngươi kích hoạt được tộc văn tất nhiên sau này cần tiêu hao nhiều đấu khí để vẽ nó ra như vậy nữa, chỉ cần suy nghĩ trong lòng là được. Cái này gọi là vạn khởi đầu nan, mà kích hoạt tộc văn cũng chính là bước khó nhất.” Tiêu Huyền cười cười, chợt xua tay : “Tốt lắm. Tiếp tục , lần đầu có thể vẽ ra ba nét là thành tích tệ rồi. Tĩnh tâm ngưng thần, cố gắng khống chế mỗi đạo đấu khí cách hoàn mỹ nhất, lúc đó vẽ ra được cả chín nét của tộc văn.” Đối với thúc giục của Tiêu Huyền, Tiêu Viêm chỉ có thể gật gật đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Huân Nhi. Nàng che miệng cười khẽ, làm ra biểu tình lực bất tòng tâm cực kỳ đáng như muốn “muội cũng bó tay” vậy. “Hô…” Hít sâu hơi, Tiêu Viêm nhanh chóng thu liễm tâm tình. Hơi nghỉ ngơi khôi phục chút, sau đó tiếp tục tu luyện tộc văn. “Thiên Hỏa Tam Huyền Biến!” Mức độ khó khăn của việc này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Viêm. Vốn cho rằng đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ngờ rằng lại khó giải quyết đến như vậy. Vài nét vẽ này nhìn như đơn giản, nhưng cầu về lực khống chế đấu khí lại vô cùng hà khắc. Tới thời điểm này, Tiêu Viêm mới hiểu được, so với những chủng tộc viễn cổ được trưởng bối ban cho tộc văn như Cổ tộc… Tiêu tộc bọn họ bi kịch đến mức nào. Nhưng cũng may nơi đây là Thiên Mộ, thời gian cũng khá sung túc. Mặc dù tiến triển khá chậm, nhưng tóm lại là vẫn có ngày đại công cáo thành. Mà trong quá trình vẽ tộc văn gian khổ này của Tiêu Viêm, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua. Tu luyện như vậy mặc dù buồn tẻ, nhưng có Huân Nhi làm bạn, cũng đến nỗi quá tịch mịch. Có lúc Tiêu Viêm cũng nghĩ tới bốn người Cổ Thanh Dương bên ngoài bia đá, nhưng dưới trông giữ nghiêm lệ của Tiêu Huyền, có chút cơ hội nào để mà lười biếng. Tu luyện khô khan buồn tẻ như vậy, thoáng cái trôi qua nửa năm. Trong đại điện cổ xưa, thân ảnh cao gầy ngồi xếp bằng. Hai mắt nhắm nghiền, khí tức mênh mông tràn ngập xung quanh. Giờ phút này, mi tâm , từng nét hoa văn kỳ dị màu tím hồng chậm rãi lên như có chiếc bút vô hình nào đó vẽ. Khi nét hoa văn thứ tám hoàn mỹ lên, tộc văn kỳ dị đại khái thành hình. Bên cạnh Tiêu Viêm, thấy mi tâm xuất tám nét tộc văn, Tiêu Huyền cũng chậm rãi gật đầu. Có thể vẽ ra tám nét tộc văn trong vòng nửa năm, nhìn khắp Tiêu tộc năm đó cũng được xem là người nổi bật rồi. Vả lại, sau khi tăng vọt thực lực Tiêu Viêm mới bắt đầu tiến hành kích hoạt tộc văn, cho nên độ khó tăng thêm ít. Ngay khi Tiêu Huyền gật đầu, mi tâm Tiêu Viêm, nét hoa văn màu tím hồng chậm rãi lên. Thấy màn này, tiêu Huyền nhất thời sửng sốt, trong mắt xuất vẻ kinh ngạc: “Tên nhóc này, muốn dựa thế vẽ luôn nét thứ chín sao?” Trong lúc Tiêu Huyền kinh ngạc, nét hoa văn vừa lên mi tâm Tiêu Viêm cũng lấy tốc độ khá chậm nhưng rất chắc chắn từ từ ra. Trong cả quá trình hề có chút đình trệ nào, gây cho người nhìn cảm giác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi. “Tên nhóc này, đúng là biết gây bất ngờ cho người khác a…” Nét hoa văn cuối cùng kia rốt cục cũng chậm rãi thành hình, mà khi đoạn cuối cùng của hoa văn ra, tộc văn huyền ảo màu tím hồng nhất thời sáng lên mi tâm Tiêu Viêm. “Ông!” Ngay lúc tộc văn thành hình, tốc độ lưu động máu trong người Tiêu Viêm đột nhiên gia tăng. tiếng động kỳ dị xuyên qua các mạch máu, thân thể mà truyền ra phía ngoài. “Thành công rồi…” Nghe được tiếng huyết mạch cộng minh này, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua vẻ vui sướng. Tộc văn thành hình, hai tròng mắt đóng chặt của Tiêu Viêm đột nhiên mở bừng ra, quang mang màu tử hồng đại thịnh. lát sau, hào quang dần biến mất, mà tộc văn mi tam cũng chậm rãi xuống dưới làn da. “Cuối cùng thành công kích hoạt rồi…” Tiêu Viêm thở ra hơi dài, mặc dù tộc văn biến mất, nhưng vẫn có thể cảm giác được bên dưới mi tâm mình có lực lượng kỳ dị bay lơ lửng. Có được tộc văn, sau này cũng cần phải mất thời gian thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến nữa, chỉ cần suy nghĩ trong lòng, tộc văn biến thành bí pháp hoàn mỹ nhất! Đứng dậy, Tiêu Viêm vặn mình cái, nghe được những tiếng “răng rắc” vui tai kia, cũng hơi mỉm cười. Tu luyện hơn nửa năm nay, chỉ thành công kích hoạt tộc văn, mà còn làm cho tiếp tục có thể khống chế đấu khí trong cơ thể cách lô hỏa thuần thanh như trước. bây giờ mới có thể chân chính xưng là Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! “Tính toán chút, cũng sắp hết ba năm rồi…” Cảm nhận được chênh lệch cực lớn trước và sau khi tiến vào Thiên Mộ, Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài đại điện cổ xưa. Có lẽ, cũng đến lúc nên trở về… -o0o-
Chương 1360: Lần lịch luyện cuối cùng Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu “Chừng năm ngày nữa là tròn ba năm. Hành trình trong Thiên Mộ lần này của chúng ta kết thúc.” Thấy vẻ do dự mặt Tiêu Viêm, Huân Nhi mỉm cười . Nghe vậy, Tiêu Viêm kìm lòng được mà khẽ thở dài tiếng, ngờ chỉ trong nháy mắt thôi mà ba năm trôi qua. Tuy bên ngoài chỉ mới nửa năm mà thôi, nhưng bọn họ vượt qua ba năm khổ tu a… Nhưng may mắn là tuy khổ tu buồn tẻ, hiệu quả đạt được phải là vô cùng tốt. Năm đó, khi tiến vào Thiên Mộ, Tiêu Viêm mới chỉ bước chân vào Lục tinh Đấu Tôn, nhưng giờ đây là Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong hàng giá . Lại thêm nhiều thủ đoạn và tộc văn, cho dù phải đối mặt với Cửu tinh Đấu Tôn chăng nữa, cũng có sức đánh trận. Ba năm này làm cho Tiêu Viêm có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. “Ha ha, cũng sắp đến lúc rời khỏi đây rồi, thời gian trôi qua nhanh a.” Tiêu Huyền bên cũng cười , trong giọng có chút đơn cùng tịch mịch. Thiên Mộ giúp lão có thể lấy phương thức khác để tồn tại đến tận bây giờ, những cũng gây cho lão độc vô cùng vô tận. Trong thế giới chút sức sống này, bọn họ giống như những tù phạm, vĩnh viễn bị giam cầm tại đây. “Tổ tiên, chẳng lẽ sau này ngài vẫn tồn tại như vậy sao?” Trầm mặc hồi, Tiêu Viêm mở miệng . Tiêu Huyền khẽ thở dài tiếng, gật gật đầu, : “Đây chính là cái giá của việc được tồn tại bằng phương thức khác. Ta thể rời khỏi Thiên Mộ, chỉ cần bước ra tan thành mây khói trong nháy mắt. Bởi vậy, đành phải vĩnh viễn tồn tại trong cái thế giới này, chịu đựng độc…” Nghe được bi thương trong lời của Tiêu Huyền, Tiêu Viêm cũng cực kỳ khó chịu. Bọn họ mới chỉ ở đây có ba năm mà cảm thấy rất buồn chán rồi, mà Tiêu Huyền sao? Thời gian lão ở đây còn lâu hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần… “ có cách nào có thể làm ngài triệt để sống lại sao?” Tiêu Viêm chậm rãi . “Ha ha, ta biết ngươi là luyện dược sư, số đan dược cao giai đúng là có thể khôi phục sống cho người sắp chết. Nhưng giờ ta chỉ là linh hồn, linh hồn chết rất lâu rồi, thậm chí linh hồn này còn toàn vẹn nữa.” Tiêu Huyền cười cười, cực kỳ phóng khoáng vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm, : “Nhóc, nếu cảm khổ sở trong lòng, hãy dùng hết toàn lực để đột phá đến Đế cảnh . Đến cảnh giới đó, có lẽ nghĩ ra được cách giúp ta giải thoát, còn bây giờ nghĩ nhiều cũng chỉ phí công vô ích mà thôi…” “Ta chịu đựng độc ở đây cũng phải vì sống lại, mà là vì có thể truyền thừa huyết mạch lực của Tiêu tộc xuống cho con cháu. Ta muốn huyết mạch lực của Tiêu tộc vì ta mà mãi mãi chôn vùi trong cái Thiên Mộ ngột ngạt này…” Tiêu Viêm hít sâu hơi, đè nén cảm xúc trong lòng xuống. biết những lời Tiêu Huyền cũng giả. Dù có cách giúp Tiêu Huyền giải thoát chăng nữa bây giờ cũng có năng lực như vậy… “Xin người yên tâm! Chắc chắn ta quay lại Thiên Mộ này. Lần tới, khi gặp lại, người mà ngài thấy là Đấu Thánh!” Tiêu Viêm trầm giọng . Mặc dù rất khó đạt tới cảnh giới Đấu Thánh, nhưng bất kể thế nào, cũng toàn lực ứng phó! Nhìn vẻ trịnh trọng khuôn mặt Tiêu Viêm, Tiêu Huyền vui vẻ cười. Bàn tay lão chợt vung lên, nạp giới tay Tiêu Viêm chợt rung , đốm sáng từ từ bay ra, cuối cùng trôi nổi phía trước mặt Tiêu Huyền. “Đây là…” Thấy màn này, Tiêu Viêm hơi ngẩn ngơ. Chỉ thấy trong đốm sáng kia lơ lửng chiếc kén ngọc lớn chừng nắm tay, bên trong ngừng tỏa ra khí tức vô cùng kỳ dị. “Đây là Trùng Hậu của Viễn Cổ Phệ Trùng. Mà con Trùng Hậu này đạt tới cảnh giới tương đương với Bán Thánh của nhân loại, chẳng qua bây giờ nó ở trong trạng thái hôn mê, bằng các ngươi cũng dễ xuyên qua được tường năng lương kia đến vậy…” Tiêu Huyền mỉm cười . “Trùng Hậu cảnh giới Bán Thánh?” Nghe được lời này, khóe môi Tiêu Viêm hơi run lên, ngay cả bàn tay đều có chút tê dại. Quả nhiên là người biết sợ. Nếu biết trước thứ này kinh khủng đến như vậy, có đánh chết cũng ko dám sờ đến nó. “Khó trách vì sao đám Viễn Cổ Phệ Trùng kia lại điên cuồng đến vậy khi chúng ta ra ngoài. ra Tiêu Viêm ca ca cướp Trùng Hậu.” Tò mò đánh giá chiếc ngọc kén kia chút, Huân Nhi cười . “Nếu để ngươi đem thứ này ra ngoài, đợi khi Trùng Hậu thức tỉnh, nó lặng lẽ tiến vào thân thể ngươi, sau đó thầm cắn nuốt tất cả đấu khí. Nếu có cường giả Đấu Thánh ra tay ai có thể phát ra nó trốn trong cơ thể ngươi cả…” Tiêu Huyền cười . Nghe vậy, trán Tiêu Viêm nhất thời túa mồ hôi lạnh. Năm xưa, từng trải qua cảm giác đấu khí biến mất lần rồi. Tuy thực lực bây giờ khác xa lúc trước, nhưng cũng muốn nếm trải thứ cảm giác này thêm lần nào nữa. “May là tổ tiên nhìn ra, nếu bị con Trùng Hậu này hại chết lúc nào biết nữa.” Tiêu Viêm có chút kinh sợ . “Ha ha, tuy con Trùng Hậu này khá phiền phức, nhưng lại là tài liệu tuyệt hảo để chế tạo Viễn Cổ Trùng Hoàng Y…” Tiêu Huyền mỉm cười, thấy ánh mắt có chút nghi hoặc của hai người Tiêu Viêm, lão giải thích: “ ra Viễn Cổ Trùng Hoàng Y là loại đấu kỹ phòng ngự đặc biệt, nhưng sau khi luyện chế, nó có thể hóa thành hình dạng khôi giáp để bao trùm thân thể. Ở vào thời viễn cổ, thứ này rất được ưa chuộng, dựa theo suy đoán của ta, nếu dùng thứ này để luyện chế Viễn Cổ Trùng Hoàng Y, chắc có thể đón nhận công kích của cường giả Bán Thánh mà bị hủy…” “A…” Nghe được thứ nhìn cũng bắt mắt này cư nhiên có thể đỡ được công kích của cường giả Bán Thánh, hai mắt Tiêu Viêm khỏi sáng lên. Bản thân có Long Hoàng cổ giáp, nếu lại thêm cái gọi là Viễn Cổ Trùng Hoàng Y này, dù có bị cường giả Đấu Thánh đánh chưởng, chắc cũng có thể nhặt về cái mạng chứ? “Yên tâm , việc luyện chế này cứ để cho ta. Trước khi rời khỏi Thiên Mộ, ta giao Viễn Cổ Trùng Hoàng Y cho ngươi.” Tiêu Huyền cười nhắc nhở: “Còn ngươi bây giờ nên làm chuyện khác…” “Chuyện gì vậy?” Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi. “Tự nhiên là xử lý hai tên Hồn tộc kia rồi, bị chúng chơi vố như vậy, ngươi quên mất đấy chứ? Người của Tiêu tộc ta cũng độ lượng đến vậy a.” Tiêu Huyền cười nhạt . “Là Hồn Nhai và Hồn Lệ sao…” Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi nheo mắt lại, : “Sao có thể quên chúng được, chỉ là giờ ta cũng biết chúng ở đâu thôi…” Thực lực của Tiêu Viêm tăng vọt, nếu tiếp tục đối mặt với hai người Hồn Nhai, dù triệu hồi ra Thiên Khôi, cũng có thể dễ dàng xử đẹp cả hai tên đó. Thiên Mộ này vốn là nơi nguy hiểm trùng trùng, dù bọn chúng có chết ở đây cũng chẳng ai biết, giết người diệt khẩu ở đây là quá hợp lý. “Chỉ cần chúng còn ở trong Thiên Mộ trốn khỏi cảm ứng của ta được.” Tiêu Huyền cười nhạt, vẫy tay cái, gian trước mặt lão liền hơi vặn vẹo, khe nứt đen ngòm từ từ lan ra. “ vào từ đây xuất ở nơi cách bọn chúng khoảng trăm dặm. Chuyện tiếp theo liền giao cho các ngươi, ta cũng chẳng để tâm đến lũ nhãi nhép đó. Có vấn đề gì ?” Tiêu Viêm khẽ lắc đầu, nơi khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. cũng tiếp tục nhiều lời, sải chân bước thẳng vào vết rách gian kia. Phía sau , Huân Nhi cũng theo sát mà vào. Thấy thân ảnh hai người biến mất, Tiêu Huyền mỉm cười, đây coi như là lần rèn luyện cuối cùng trong Thiên Mộ của Tiêu Viêm . … đại địa mênh mông vô bờ, sương mù năng lượng nhàn nhạt phiêu phù khắp nơi, ngẫu nhiên lại có năng lượng thể ngang qua, lặng lẽ tiếng động như những bóng ma. Trong rừng, đạo thân ảnh mặc giáp trụ màu bạc lăng mà ngồi, khí tức cường đại ngừng trào ra từ cơ thể, biểu ra việc năng lượng thể này ít nhất cũng đạt tới Cửu tinh. Giờ phút này, ánh mắt ngừng cảnh giác đảo đảo lại xung quanh, mặc dù phía dưới hề có bóng người, nhưng dựa vào trực giác nhiều năm, cảm nhận được chút nguy cơ quanh quẩn nơi đây. Sau khi quan sát lâu mà phát điều gì lạ thường, đạo Cửu tinh năng lượng thể này cũng hơi thả lỏng. Nhưng ngay lúc này, gian xung quanh lại đột nhiên đọng lại, hai đạo xiềng xích đen nhánh chợt xuyên thủng hư , mang theo những tiếng vang loạt xoạt, trực tiếp xuyên qua người năng lượng thể này rồi xé rách . Sau đó, trong gian hư vô đột nhiên ra cái tay bắt lấy viên Cửu tinh năng lượng hạch kia. “Tuy những năng lượng thể này có nguồn năng lượng lồ, nhưng sức chiến đấu lại yếu đến đáng thương…” Đạo thân ảnh kia tùy ý thu năng lượng hạch vào nạp giới, khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tái nhợt, ràng là Hồn Nhai ngày đó! “Sâu trong Thiên Mộ có ít năng lượng thể, nhưng bọn chúng quá mức kinh khủng, chúng ta vẫn tránh xa chút tốt hơn.” đạo thân ảnh khác cũng theo đó mà xuất , khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, đây tự nhiên chính là Hồn Lệ. “Hừ, ngờ trong Thiên Mộ này lại có cường giả của Tiêu tộc. Tên khốn Tiêu Viêm kia cũng may mắn.” Ánh mắt Hồn Nhai cực kỳ hàn, lạnh giọng : “Sắp đến lúc rời khỏi Thiên Mộ rồi. Nhớ kỹ, khi ra ngoài lập tức dùng gian ngọc giản truyền tống . Bằng , khi tình truyền ra, chắc chắn người của Cổ tộc để yên cho chúng ta. Về phần Tiêu Viêm… Hừ, đợi sau này có cơ hội, ta dẫn người Tinh Vẫn các, huyết tẩy toàn bộ bọn chúng.” Hồn Lệ chậm rãi gật đầu, trong mắt cũng tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Từ lúc tiến vào Thiên Mộ, hai người họ ăn nhiều đau khổ trong tay Tiêu Viêm, điều này sao có thể bảo họ nhịn xuống cho được? “Ta nghĩ cũng cần đợi lần sau đâu, giải quyết luôn bây giờ , phải như vậy càng nhanh gọn sao? Hai vị thấy ta có đúng ?” Nhưng ngay lúc Hồn Lệ gật đầu, mảnh gian nơi đây đột nhiên xuất từng đợt dao động kỳ dị. tiếng cười khẽ chậm rãi vang lên, hai đạo thân ảnh bước ra từ hư trong ánh mắt trầm của hai người Hồn Nhai. -o0o-
Chương 1361: Chém giết Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu “Tiêu Viêm?” Nhìn hai đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ hư , sắc mặt hai người Hôn Nhai cùng Hồn Lệ đều trầm xuống, lạnh lùng . Thân hình Tiêu Viêm và Huân Nhi trôi nổi giữa trung, ánh mắt mang theo chút đùa cợt khi nhìn về phía hai người bên dưới, : “Hai năm gặp, xem ra các ngươi vẫn rất khỏe a?” Sắc mặt Hồn Nhai cực kỳ trầm, ánh mắt cẩn thận đảo qua xung quanh. lát sau, khi phát ra vị cường giả thần bí ngày đó, trong lòng mới lặng lẽ thở phào nhõm hơi, cười lạnh : “Tiêu Viêm, đừng quá kiêu ngạo. Mặc dù trong Thiên Mộ này, chúng ta làm gì được ngươi, nhưng đợi lúc ra ngoài, dù sớm hay muộn, ta cũng cho ngươi biến thành con chó nhà có tang.” “Nếu vậy, cứ cho hai người các ngươi chôn xác vĩnh viễn tại đây là tốt nhất. Ta nghĩ, lấy thực lực của các ngươi, dù có chết ở đây chắc cũng trở thành năng lượng thể chừng Bát tinh chứ nhỉ?” Tiêu Viêm mỉm cười, nhưng lời ra lại làm cho hai người Hồn Nhai lạnh gáy. Bát tinh năng lượng thể, ở tầng thứ ba này cơ bản là thuộc về tầng lớp thấp nhất. Nếu hai người bị biến thành như vậy, thậm chí còn thống khoái bằng chết quách cho xong. “Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy!” Hồn Nhai híp mắt lại, lạnh lẽo . Trải qua lần giao thủ trước, hai người bọn họ cũng hiểu được việc mình thể làm gì nổi Tiêu Viêm cùng Huân Nhi. Nhưng tương tự, nếu bọn họ muốn thoát thân, hai người Tiêu Viêm cũng chẳng đủ thực lực để mà cản lại. “ sao…” Tiêu Viêm mỉm cười, giọng . “Tên phế vật của chủng tộc suy tàn như ngươi có tư cách gì mà đứng đây cuồng vọng? Nếu ỷ vào thực lực của nữ nhân kia, biết cái mạng của ngươi mất bao nhiêu lần rồi.” Hồn Lệ quát lạnh châm chọc, sát ý trong mắt cực kỳ nồng đậm. Nếu phải kiêng kị Huân Nhi, sớm ra tay đánh nát tên đáng chết trước mặt này rồi. “ nên vọng động, nếu bọn chúng dám xuất tự nhiên có chút chắc chắn, cứ rút lui .” Hồn Nhai lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù đối phương chỉ xuất hai người, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Lập tức giữ lấy Hồn Lệ, trầm giọng . Nghe Hồn Nhai vậy, Hồn Lệ chần chờ chút, sau đó chỉ có thể cam lòng gật gật đầu, lạnh lùng : “Tiêu Viêm, cứ nhớ cho kỹ đấy. Lần gặp tiếp theo, cũng chính là lúc chúng ta huyết tẩy Tinh Vẫn các!” Vừa dứt lời, thân hình hai người Hồn Nhai cùng Hồn Lệ lập tức lùi mạnh về phía sau. Hai người Tiêu Viêm vốn sớm chú ý việc bọn chúng chạy trốn, đấu khí trong cơ thể cũng nhanh chóng vận chuyển. “Có thể rời khỏi đây hay , cũng phải quyền quyết định của các ngươi.” Thấy hai người Hồn Nhai chợt lui lại, Tiêu Viêm mỉm cười, giọng : “Giao cho huynh!” Khi tiết cuối cùng phát ra khỏi miệng, thân hình Tiêu Viêm biến mất tại chỗ như quỷ mị. Thấy Tiêu Viêm biến mất, khuôn mặt Huân Nhi cũng lên nụ cười xinh đẹp duyên dáng. Tiêu Viêm bây giờ đạt đến Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong. So với hai người Hồn Nhai, cảnh giới này chỉ có hơn chứ kém. Bởi vậy, Tiêu Viêm có thể dễ dàng xử lý cả hai tên này. “Hừ, muốn chết!” Khi thân hình Tiêu Viêm biến mất, hai người Hồn Nhai đều phát ra. Hung mang trong mắt Hồn Lệ chợt lóe lên, thân hình đột nhiên dừng lại, hắc vụ bùng phát nắm tay, sau đó hung hăng công kích về mảnh hư trước người. Khi nắm tay Hồn Lệ đánh về phía đó, đạo thân ảnh có chút hư ảo cũng từ từ ra. Cánh tay thon dài đưa lên, sau đó nhàng nắm lấy bàn tay phủ đầy hắc vụ của Hồn Lệ. Khi quyền chưởng giao nhau, hỏa diễm kinh khủng trào ra từ lòng bàn tay Tiêu Viêm. Những tiếng “xuy xuy” ngừng vang lên, đốt cháy toàn bộ hắc vụ nắm tay của Hồn Lệ. “Hai năm nay ngươi chỉ có chút tiến bộ như vậy sao? làm cho người ta thất vọng…” Bàn tay Tiêu Viêm cứng rắn như sắt thép, dù cho Hồn Lệ có giãy dụa thế nào cũng chút lay động. Nhìn khuôn mặt của tên kia, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, cánh tay hơi rung lên, bàn tay quỷ dị vòng qua nắm đấm của Hồn Lệ, nhanh như chớp giật oanh kích ngực . Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, đấu khí chợt bùng phát ra như núi lửa phun trào. “Bành!” Kình khí hung hãn đánh thẳng lên lồng ngực Hồn Lệ. Mà ăn đòn nghiêm trọng này, sắc mặt Hồn Lệ trắng bệch xuống, mồm phun máu tươi. Thân thể bay ngược ra xa như diều đứt dây, kéo lê mặt đất hơn trăm thước mới từ từ dừng lại. “Bát tinh Đấu Tôn?” Nhìn Hồn Lệ giãy dụa muốn bò dậy từ trong rãnh đất, mặt Hồn Nhai cũng đột nhiên lên vẻ kinh hãi, hai mắt mở lớn, khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Vừa xong, khí tức bộc phát ra từ người Tiêu Viêm đạt tới cảnh giới Bát tinh, vả lại, cường độ của khí tức này thậm chí mạnh hơn cả ! “Sao có thể?” Khóe môi Hồn Nhai hơi giật giật, gần như là gào thét lên trong lòng. Hai năm ngắn ngủi, bọn họ tăng nổi đến Nhất tinh, mà Tiêu Viêm lại trực tiếp nhảy từ Lục tinh Đấu Tôn lên Bát tinh Đấu Tôn. Chênh lệch giữa hai bên cao đến như vậy, làm cho Hồn Nhai có chút thể tiếp nhận. “Đến lượt ngươi!” Lấy thế sét đánh kịp bưng tai giải quyết Hồn Lệ, Tiêu Viêm nhìn về phía Hồn Nhai, cười nhạt . Thấy ánh mắt Tiêu Viêm trông lại, hai tay Hồn Nhai nhanh chóng kết xuất thành từng đạo ấn quyết. Mà theo đó, vùng trán , đạo tộc văn kỳ dị cũng nhanh chóng xuất . “Tuy biết vì sao thực lực của ngươi lại tăng vọt như vậy, nhưng muốn giữ chân ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!” Tộc văn lên, khí tức của Hồn Nhai tăng mạnh, áo bào gió mà bay, những tiếng kêu gào thảm thiết của nhiều linh hồn ngừng truyền ra từ cơ thể . Tuy thực lực của Tiêu Viêm tăng mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để làm cho Hồn Nhai sợ hãi. Lúc trước, Hồn Lệ chịu thiệt do khinh suất, ngay cả tộc văn cũng chưa gọi ra, phải chịu công kích trí mạng đến như vậy. Nếu , Tiêu Viêm cũng chẳng thể xử lý Hồn Lệ nhanh đến vậy. Vì thế, tin tưởng, chỉ cần cẩn thận chút, Tiêu Viêm muốn giữ chân cũng phải việc đơn giản. Tuy triệu hồi tộc văn ra, nhưng Hồn Nhai cũng có ý định khổ chiến. bên vẫn còn có Huân Nhi mạnh hơn như hổ rình mồi, nếu nàng ra tay, biết mình chết chắc. Vì vậy, Hồn Nhai lập tức xoay người, thừa dịp đấu khí trong cơ thể tăng vọt, hóa thành đạo lưu quang lướt mạnh về phía xa. “Hồn Lệ, yên tâm, thù này ta giúp ngươi đòi lại gấp trăm ngàn lần!” Thân hình vọt mạnh , Hồn Nhai cắn răng . Nhưng khi mấy lời này của Hồn Nhai vừa được thốt ra, thân hình lướt của chợt khựng lại, ánh mắt độc nhìn về phía trước. Nơi đó, đạo thân ảnh sau lưng có cốt dực màu trong suốt lăng mà đứng, vẻ mặt hài hước trêu chọc, ràng chính là Tiêu Viêm. Thấy Tiêu Viêm thần biết quỷ hay xuất trước mặt mình, trong lòng Hồn Nhai cũng trầm xuống. Nhưng chần chừ quá lâu, bàn chân đạp mạnh vào hư , đấu khí trong cơ thể hoàn toàn bùng phát, mang theo cỗ uy áp năng lượng cực kỳ kinh khủng, dữ dội lướt về phía Tiêu Viêm. Thấy vẻ liều mạng này của Hồn Nhai, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng có biến hóa gì quá lớn. Thân hình chỉ lùi, mà còn bước nhanh về phía trước, ánh mắt bình thản nhìn cỗ năng lượng nhanh chóng phóng đại kia. “Tiêu Viêm, chịu chết !” Thấy Tiêu Viêm tránh né, trong lòng Hồn Nhai cũng có chút vui mừng. thi triển ra tộc văn, cho dù là cường giả Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong cũng dám đối mặt trực diện. Hành vi như vậy của Tiêu Viêm, thể nghi ngờ là tự tìm đường chết! “Xuy!” Tốc độ của Hồn Nhai cực kỳ nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt xuất trước mặt Tiêu Viêm, cuồng phong ép tới, đem áo báo của Tiêu Viêm thổi bay phần phật. Mà hữu chưởng cũng nhanh chóng nắm thành quyền, đấu khí mênh mông trong cơ thể đều hội tụ nắm tay, quyền hung hăng đánh ra! “Phanh!” Theo quyền này của Hồn Nhai đánh ra, gian trước mặt đột nhiên vỡ vụn. vết rách gian đen nhánh lớn chừng nửa trượng chợt lan tràn về phía Tiêu Viêm. “Tiêu Viêm, đây chính là kết cục của thói kiêu ngạo đấy. Nếu có kiếp sau, nên nhớ tới điều này trước khi giao thủ với người khác!” Nắm tay chứa kình phong kinh khủng đánh mạnh về phía Tiêu Viêm. Dưới khoảng cách này, dù tốc độ của Tiêu Viêm có nhanh đến thế nào cũng thể tránh né. Bởi vậy, mặt Hồn Nhai lên nụ cười lành lạnh. Nhìn nụ cười lạnh mặt Hồn Nhai, rốt cục ánh mắt đạm mạc của Tiêu Viêm cũng xuất chút dao động. Khóe môi hơi cong lên, mi tâm , quang mang màu tím hồng bỗng lóe sáng. Cuối cùng, đạo tộc văn kỳ dị chậm rãi xuất . “Tộc văn Tiêu tộc?” Ngay khoảnh khắc tộc văn lên, trong lòng Hồn Nhai chấn động, cảm giác bất an bỗng trỗi dậy. “Kết thúc rồi…” Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo gần trong gang tấc kia, Tiêu Viêm mỉm cười, hữu quyền nắm lại, đấu khí trong cơ thể đột nhiên trào ra ngoài như nước lũ. “Oanh!” Hai quyền chạm nhau, tiếng nổ kinh thiên động địa như sấm giữa trời đêm đột nhiên vang lên trong mảnh thiên địa này. mặt đất, từng vết nứt lớn chừng trượng nhanh chóng lan tràn ra như mạng nhện… “Xuy!” Trong sóng năng lượng ngập trời, bóng đen đột nhiên bay ngược ra, va mạnh xuống mặt đất, những tảng đá lớn phía dưới trực tiếp nổ tung thành bụi phấn. “Phụt!” Trong đám đất đá, ngụm máu tươi có chứa cả những mảnh nội tạng phun ra từ trong miệng Hồn Nhai. Cảm nhận sinh cơ mau chóng biến mất, trong mắt rốt cục cũng lên vẻ sợ hãi cùng hối hận. bầu trời, đạo thân ảnh cao gầy kia chậm rãi lên, thản nhiên nhìn Hồn Nhai giãy dụa phía dưới, sau đó hơi lắc lắc đầu, về phía đạo thân ảnh xinh đẹp đứng chờ phía xa. “Yên tâm, về sau có rất nhiều người của Hồn tộc đoàn tụ cùng các ngươi…” Khi hai mắt của Hồn Nhai dần bị bóng tối bao phủ, câu đạm mạc cũng nhàng truyền vào tai … -o0o-