Chương 1352: thân Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Thấy mấy người Tiêu Viêm biến sắc, vẻ lãnh trong mắt Hồn Nhai càng sâu, quỷ dị cười, : “Có cảm thấy thế biến đổi rất nhanh ? Quan hệ giữa thợ săn và con mồi bắt đầu đảo ngược rồi chứ nhỉ?” Mấy người Tiêu Viêm cũng chẳng để ý đến trào phúng của . Ánh mắt bọn họ gắt gao tập trung vào hai lão giả áo xám đứng trước Hồn Nhai. Tuy nhìn hai người này khác gì người thường, thậm chí thần thái trong mắt cũng che kín loại đạm mạc vô tình. Nhưng bọn họ nhận ra, hai lão giả này cũng là năng lượng thể… “Hai tên khốn kiếp kia tìm ở đâu về năng lượng thể Đấu Thánh? Cường giả như vậy sao có thể trợ giúp chúng?” Cổ Hoa cau mày, thấp giọng mắng. Cổ Chân nhìn chằm chằm hai lão giả kia, lát sau mới lắc đầu, : “Bởi vì hai lão già này đều là người của Hồn tộc. Tuy chết, nhưng vì Thiên Mộ nên giữ lại được linh trí khi còn sống. Xem ra, hai tên kia chuẩn bị việc này từ đầu rồi…” Cổ Thanh Dương chậm rãi gật đầu, trầm ngâm : “Lát nữa, tất cả mọi người chia ra các hướng chạy trốn. Hai tên Đấu Thánh, mặc dù chỉ là năng lượng thể, nhưng chúng ta vẫn hoàn toàn phải đối thủ. Nếu liều mạng, chúng ta có chút phần thắng nào.” Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc. ngờ rằng bao nhiêu cửa ải khó khăn họ đều vượt qua được, cuối cùng lại bị hai tên khốn kiếp này khiến cho chật vật như vậy. “Tiêu tộc… Còn chưa bị diệt sạch hoàn toàn sao?” lúc mọi người trầm mặc, ánh mắt của vị lão giả áo xám kia lại dừng người Tiêu Viêm, thản nhiên . “Hồn Điêu tiền bối, Tiêu tộc bây giờ còn tồn tại, nhưng người kia lại dựa vào chính bản thân đạt tới cảnh giới bây giờ. Vì vậy, lần này nhất định phải trừ khử . Nếu , rất có thể Tiêu tộc tiếp tục lửa cháy tro tàn.” Hồn Nhai cung kính . “ dựa vào huyết mạch lực sao…” Nghe vậy, trong mắt lão giả Hồn Điêu kia cũng xẹt qua chút kinh ngạc, chợt gật đầu : “ khi vậy, quả nên trừ khử.” “Tốt lắm, cần nhiều nữa, động thủ giết chúng rồi thôi. Ở đây quá gần nơi đó, để chậm sinh biến.” Vị lão giả áo xám còn lại hơi nhíu mày, trầm giọng . Nghe , trong mắt Hồn Điêu cũng xuất vẻ dao động, sai đó chợt gật gật đầu, bàn chân chậm rãi bước lên. Mà theo bước này của lão, cả mảnh gian nơi đây đều kịch liệt chấn động, từng gợn sóng gian ngừng lan tràn ra từ dưới chân lão. “Chạy!” Thấy Hồn Điêu bắt đầu có hành động, Cổ Thanh Dương cũng quát tiếng, thân hình chợt tiên phong lao mạnh về bên trái, Cùng lúc đó, mấy người còn lại cũng nhanh chóng phân tán về các hướng khác nhau. “Tỏa!”(1) Thấy mấy người Tiêu Viêm phân tán ra các hướng mà chạy, lão giả áo xám từ đầu tới cuối vẫn chưa xuất thủ kia bỗng cười lạnh tiếng, nâng tay lên rồi nắm chặt lại. Theo hành động này của lão, tất cả thanh trong phạm vi trăm trượng đều ngưng đọng lại, giống như thời gian ngừng trôi vậy. Trong gian ngưng đọng này, thân hình mấy người Tiêu Viêm đều khựng lại như tượng đá, trong mắt đều lên vẻ sợ hãi. Đây chính là lợi hại của Đấu Thánh chân chính sao? Tùy tay điều khiển tất cả gian lẫn thời gian trong phạm vi lớn như vậy. Nhìn đám người Tiêu Viêm dễ dàng bị khóa lại, Hồn Nhai cười lạnh tiếng. Nếu có thể giết chết tất cả mấy tên này, thế hệ trẻ Cổ tộc xuất khoảng trống cực lớn. Mất những luồng “máu mới” quý giá này, dù là thế lực cổ xưa hùng mạnh như Cổ tộc cũng chịu đả kích . “Phốc!” Khi Hồn Nhai vì vậy mà đắc ý, trong gian ngưng đọng kia đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu vàng cực kỳ nóng bỏng. Ngọn lửa này như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, chỉ trong chốc lát bạo phát ra năng lượng làm mảnh gian này rung động kịch liệt. “Bành!” Giữa khe hở gian mà ngọn lửa vàng tạo nên, ngọn lửa màu nâu tím cũng đột nhiên bùng phát. Nhiệt độ kinh khủng tỏa ra, tiếp tục trùng kích thêm lần nữa, làm cho mảnh gian này càng trở nên lung lay muốn đổ. Mà lúc này, đấu khí trong cơ thể mấy người Cổ Thanh Dương cũng đột nhiên vận chuyển, hợp lực thoát khỏi giam cầm. Nhưng lần này bọn họ cũng tiếp tục phân tán mà lại hội tụ với nhau. Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ ngưng trọng, trải qua lần giao thủ này, bọn họ hiểu, phân tán chạy trốn hề có tác dụng với hai vị cường giả Đấu Thánh này. Ngược lại còn làm cho sức phản kháng của họ càng yếu bớt. “Hử?” Thấy mấy người Tiêu Viêm có thể dựa vào thực lực của mình để thoát khỏi gian ngưng đọng, trong mắt hai lão giả áo xám cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc. “Cũng có chút bản lãnh đấy, nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ đâu!” Hồn Điêu cười lạnh tiếng, hắc vân cuồn cuộn bùng phát ra từ miệng . Trong những tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, chúng hội tụ thành con cự mãng lớn chừng ngàn trượng. Cự mãng quẫy đuôi cái, đám người Tiêu Viêm chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng động ầm ầm truyền đến từ gian. Sau đó, cả mảng gian nơi đây đều vỡ vụn ra dưới vùng vẫy của cự mãng. Uy thế kinh khủng như vậy, làm cho sắc mặt mấy người Tiêu Viêm đều trở nên khó coi hơn rất nhiều. Cường giả Đấu Thánh đáng sợ, mà đây mới chỉ là năng lượng thể. Nếu thực là Đấu Thánh liệu còn kinh khủng đến mức nào? “Cùng lên!” Nhìn hắc mãng gào thét lao tới, trong lòng Cổ Thanh Dương nảy lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Công kích của Đấu Thánh, lấy thực lực của mấy người bọn họ, căn bản là thể chống đỡ. Chênh lệch giữa Thánh và Tôn lớn đến mức người ta thể tưởng tượng nổi. Nghe tiếng quát của Cổ Thanh Dương, mọi người đều gật mạnh đầu. Ngay cả khi đối phó với Huyết Đao Thánh giả, bọn họ cũng cảm thấy nguy hiểm như tử thần triệu hoán thế này. Nếu toàn lực liên thủ, chỉ sợ hôm nay tất cả phơi xác tại đây. “Hô…” Tiêu Viêm thở mạnh hơi, trong nháy mắt, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến được thi triển ra. Tất cả năng lượng trong cơ thể đều ngưng tụ vào cánh tay phải. Đối mặt với cường giả bậc này, có thời gian để bọn họ làm nóng người, phải toàn lực ứng phó may ra mới có đường sống. Khi Tiêu Viêm toàn lực thi triển, bên cạnh , đấu khí trong cơ thể mấy người Cổ Thanh Dương cũng điên cuồng vận chuyển. Uy áp mạnh mẽ cuốn quanh mấy người như gió xoáy, đem những tảng đá lớn xung quanh đều chấn vỡ. “Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng!” Vầng sáng màu đen nhanh chóng thành hình trong tay Tiêu Viêm. Sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, vỗ mạnh chưởng vào hư phía trước. “Xuy!” chưởng đánh vào hư , vầng sáng màu đen nhanh chóng xoay tròn rồi khuếch tán ra xung quanh. “Tịch Diệt Chỉ!” Khi Tiêu Viêm thi triển Thiên giai đấu kỹ, mấy người Huân Nhi, Cổ Thanh Dương cũng thi triển ra Thiên giai đấu kỹ mà Cổ từng thi triển ngày đó… Tịch Diệt Chỉ! Ngón tay khổng lồ chui ra từ gian sau lưng mấy người, sau đó cùng vòng sáng màu đen hung hăng va chạm với Cự Mãng khổng lồ phóng tới. “Bành!” Hai bên va chạm, tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên bùng phát trong mảnh trời đất này, bão năng lượng cực kỳ đáng sợ trào ra từ điểm tiếp xúc. Bão năng lượng quét qua bầu trời, bóng đen to lớn lại đột nhiên chui ra từ trong đó, hung hăng công kích đám người Tiêu Viêm. Nếu nhìn kỹ, phát ra đây là phần đuôi của Cự Mãng, tuy giờ nó chằng chịt vết thương, nhưng hiển nhiên vẫn chưa bị mấy người Tiêu Viêm phá hủy. Đuôi rắn mang theo phong áp(2) kinh khủng, hung hăng quật về phía mấy người Tiêu Viêm. Những tiếng bạo(3) sinh ra làm mặt đất vỡ thành rất nhiều hố to. Cảm nhận được lực lượng đáng sợ đuôi rắn, sắc mặt mấy người Tiêu Viêm đều tái nhợt. ngờ nhiều người đồng loạt ra tay thi triển Thiên giai đấu kỹ như vậy mà vẫn ngăn nổi nó. “Liều mạng với mày!” Cổ Hoa cắn răng quát. Mặt đất đều vì những tiếng bạo kịch liệt kia mà kịch liệt rung chuyển. Thời điểm này, dù có trốn cũng kịp nữa rồi. Sắc mặt Tiêu Viêm trầm, Dị Hỏa cấp tốc xoay chuyển trong lòng bàn tay. biết, bây giờ ngoài thi triển Hỏa Liên ra còn cách nào nữa… “Xuy!” Mà ngay khi mấy người Tiêu Viêm chuẩn bị hoàn toàn liều mạng, gian phía xa bỗng dao động. đạo thân ảnh đột ngột xuất , tay áo vung lên, luồng nhu kình cuốn lấy bọn họ, sau đó nhanh như chớp bay về phía sâu trong Thiên Mộ. “Huyết Đao Thánh giả?” Cứu binh đột nhiên xuất làm mấy người Tiêu Viêm sửng sốt, sau khi nhìn người xuất thủ, mặt họ đều xuất vẻ khó tin. Chẳng ai ngờ rằng, vào giờ phút nguy khắc này Huyết Đao Thánh giả lại ra tay giúp đỡ bọn họ. “Móa, mấy tên khốn kiếp này chui từ đâu ra vậy. Nếu giết mấy đứa nhóc này ở đây, nhất định Thiên Mộ phải nhuốm máu thêm lần nữa.” Huyết Đao Thánh giả cũng để ý tới mấy người Tiêu Viêm. Thân hình cấp tốc lui lại, sắc mặt trầm chửi loạn lên. “Hừ, chỉ tên Bán Thánh nhoi cũng dám ra oai trước mặt hai người chúng ta? Chán sống rồi phải ?” Biến cố đột nhiên xuất cũng làm cho hai người Hồn Điêu hơi kinh hãi. Khi phục hồi tinh thần lại, hai người giận quá hóa cười, nhất tề gầm lên tiếng: “Tỏa!” Theo tiếng quát này, thân hình dữ dội lướt của Huyết Đao Thánh giả bỗng đọng lại. Lúc này, khuôn mặt cũng xuất vẻ giật mình kinh hãi. Uy lực của hai tên cường giả Đấu Thánh liên thủ vượt xa dự liệu của . “Chút bổn này mà cũng dám xen vào việc của người khác sao?” Hai người Hồn Điêu cười lạnh tiếng, bàn chân đạp vào hư , trực tiếp xuất trước mặt Huyết Đao Thánh giả. Tay hơi gập lại, hung hăng đánh ra quyền. Nếu trúng quyền này, tất nhiên Huyết Đao Thánh giả vỡ vụn thành hư vô. “Xuy!” Nhưng ngay khi nắm tay Hồn Điêu chỉ còn cách Huyết Đao Thánh giả nửa thước, gian quanh người lão đột nhiên ngưng đọng! ”Là ai?” Nắm tay đọng lại, hai người Hồn Điêu biến sắc, phẫn nộ quát. “Xem ra trong Thiên Mộ này vẫn còn sót lại người của Hồn tộc a…” Tiếng gầm phẫn nộ của hai người Hồn Điêu vừa dứt, giọng tràn ngập mùi vị cổ xưa chậm rãi vang vọng trong mảnh gian này. Mà khi giọng này vang lên, gian nơi hai người Hồn Điêu bị giam cầm đột nhiên vỡ vụn. “Tiêu Huyền!?” Nghe được giọng này, trong mắt hai người Hồn Điêu tràn ngập vẻ kinh hãi. ---------------------------------------------- (1) Tỏa: Khóa, giam cầm. (2) Phong áp: sức ép của gió. (3) bạo: Tiếng nổ của khí. Ở đây là chiếc đuôi rắn quật quá nhanh và mạnh nên sinh ra tiếng nổ. -o0o-
Chương 1353: Tiêu Huyền! Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu “Tiêu Huyền?!” Nghe tiếng kinh hô của hai người Hồn Điêu, thân thể Tiêu Viêm bỗng rung mạnh. Huyết mạch trong cơ thể đột nhiên trào lên luồng dao động kỳ dị. Loại dao động này tạo cho cảm giác cực kỳ quen thuộc. Trong những ánh mắt chăm chú, hư trước mặt nhóm người Tiêu Viêm bỗng vặn vẹo, thân ảnh mặc thanh sam(1) lặng lẽ xuất . xuất gây ra bất cứ thiên địa dị tượng nào, nhưng tất cả những người ở đây dường như đều mơ hồ cảm thấy, cả mảnh thiên địa này đều chịu nổi quyền cước của . “Mùi vị huyết mạch của Hồn tộc làm cho người ta cảm thấy kinh tởm…” Thân ảnh này xuất , ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt phải rất tuấn dật, nhưng lại gây cho người ta cảm giác rất đặc biệt. Mái tóc bay múa, hai con ngươi đen nhánh như hố đen, thâm thúy mà tràn ngập khôn ngoan, lộ ra loại mị lực làm cho người ta say mê. “Tiêu Huyền!” Hai người Hồn Điêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt họ cực kỳ quen thuộc kia, trong mắt xẹt qua vẻ sợ hãi. Tuy bọn họ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nam tử trước mắt này lại là người từng đứng cái đỉnh cao nhất của mảnh đại lục này. Dõi mắt khắp thế gian, người ngồi ngang hàng được với cũng chỉ có thể đếm đầu ngón tay. “Hồn Điêu tiền bối…” Hồn Nhai cũng hơi run rẩy nhìn người đột nhiên xuất này. Mặc dù cũng nhận ra đây là ai, nhưng lại có thể mơ hồ cảm thấy mùi vị của tử vong cận kề. “Tuy thực lực của Tiêu Huyền rất cường đại, nhưng cũng phải chịu áp chế của Thiên Mộ, thể tùy thời rời khỏi mộ phủ được mà là mười năm lần. giờ vẫn chưa kết thúc chu kỳ mười năm đó, vậy chưa thể thân được.” Hít sâu hơi, đè xuống sợ hãi trong lòng, Hồn Điêu thấp giọng . “ cách khác, người trước mặt này phải Tiêu Huyền ?” Ánh mắt lão giả còn lại chợt lóe lên, . “Có lẽ đây chỉ là bản sao mà thôi.” Hồn Điêu lạnh lùng , lá gan tự chủ được mà lớn hơn rất nhiều. Tuy Tiêu Huyền cường đại, nhưng cũng đến mức chỉ dựa vào bản sao phân thân dọa lùi được họ. “Nhãn lực cũng khá đấy…” Thanh sam nam tử mỉm cười, nhìn hai người Hồn Điêu trước mặt, giọng : “Nhưng các ngươi quá đề cao mình rồi. Hai tên Nhất tinh Đấu Thánh, ngay cả tư cách chuyện trước mặt ta cũng đủ.” Dứt lời, Thanh Sam nam tử chậm rãi đưa tay lên, nhàng nắm chặt về phía hai người Hồn Điêu. “Toái!”(2) Theo tiết này phát ra từ trong miệng thanh sam nam tử, mấy người Tiêu Viêm chỉ có thể khiếp sợ mở trừng mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt. gian trong phạm vi ngàn trượng đều sụp đổ, bàn tay đen nhánh đột nhiên thành hình, sau đó tùy ý vỗ về phía hai người Hồn Điêu. “Bành bành bành! Bàn tay lớn hơn ngàn trượng kia nhàng vỗ cái, cả mảnh đại địa này đều kịch liệt rung động như gặp phải địa chấn. Những khe nứt khổng lồ ngừng lan tràn, kéo dài ra tận phía xa… “Tên sát tinh này, sao lại ra rồi…” Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên dẫn đến chú ý của số năng lượng thể cường đại ở nơi khác. Nhưng khi bọn họ cảm nhận được cỗ khí tức quen thuôc kia, sắc mặt đều có chút biến hóa. Hơi chần chừ chút, sau đó tất cả đều đem khí tức của mình thu liễm lại, thân hình hóa thành hư ảo, sau đó chui xuống mặt đất. “Sao có thể…” Hai người Hồn Điêu có chút ngốc trệ nhìn gian sụp đổ kia. chưởng đáng sợ như vậy, dù là bọn họ cũng thể thừa nhận. “Trốn!” Thấy bàn tay khổng lồ nhanh chongsg lướt đến, rốt cục hai người Hồn Điêu cũng ngửi thấy mùi vị tử vong làm cho bọn họ cả người phát lạnh. Sắc mặt cả hai đều trắng bệch, cũng để ý đến điều gì nữa, mỗi người phân biệt chộp lấy Hồn Nhai và Hồn Lệ, xoay người liều mạng chạy trốn. “Oanh!” Nhưng tốc độ của họ lại thể giúp họ chạy thoát. Dưới sức ép của bàn tay đen nhánh kia, dường như ngay cả gian đều bị nghiền nát. Bởi vậy, hai người mới chạy được trăm trượng, bàn tay lồ kia ầm ầm vỗ tới. “Bành!” Bàn tay vẫn chưa oanh kích lên thân thể hai người, mà khi còn cách gần trăm trượng, cỗ kình phong kinh khủng kia xuyên thủng gian, quật vào thân thể hai người Hồn Điêu. Mà đối mặt với kình phong khủng bố này, thân thể hai người rung mạnh lên, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng kịp phát ra, “phốc” tiếng hóa thành hư vô… Nhưng khi nổ tung, hai người vẫn cố gắng dùng hết sức hung hăng ném Hồn Nhai và Hồn Lệ về ra ngoài, cuối cùng bay về phía xa xa. Tiêu Huyền liếc mắt nhìn hai người Hồn Nhai bị ném bay , cũng ra tay ngăn lại. Bát tinh Đấu Tôn, trong mắt , ngay cả con kiến cũng bằng… “Ầm ầm!” Bàn tay khổng lồ đánh nát hai người Hồn Điêu, sau đó vỗ mạnh xuống mặt đất. Nhất thời, đại địa run rẩy, bụi đất tràn ngập ra xung quanh. lúc lâu sau, khi bụi đất tản , đập vào ánh mắt nhìn chăm chú của mấy người Tiêu Viêm, là cái vực sâu lớn hơn ngàn trượng nhìn thấy đáy… “Tê…” Nhìn vực sâu thấy đáy kia, mấy người Tiêu Viêm lại hít sâu hơi khí lạnh. Lực phá hoại kinh khủng bậc này, là quá đáng sợ. “Tên sát tinh này xuống tay vẫn ác độc như vậy…’ Nhìn thanh sam nam tử chưởng đánh cho hai tên Đấu Thánh nát thành hư vô, Huyết Đao Thánh giả nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt. cảm thấy hôm nay mình may mắn vì xuất thủ với mấy người Tiêu Viêm. bầu trời, sau khi tiện tay giải quyết hai người Hồn Điêu, thanh sam nam tử xoay người, ánh mắt đảo qua mấy người Cổ Thanh Dương, rồi cuối cùng dừng lại người Tiêu Viêm. Bị thanh sam nam tử nhìn chằm chằm như vậy, giờ phút này, tốc độ huyết mạch lưu chuyển trong người Tiêu Viêm dường như nhanh hơn rất nhiều. Cố nén kích động trong lòng, cũng ngẩng đầu, hai đôi mắt màu đen đối thị với nhau… Cục diện như vậy kéo dài lúc lâu, khuôn mặt thanh sam nam tử rốt cục lên nụ cười. Nụ cười này cũng sâu, nhưng lại cho Tiêu Viêm cảm giác huyết mạch tương liên cực kỳ thân thiết. “Tiêu tộc, cuối cùng cũng có người đến… uổng công ta chờ đợi nhiều năm như vậy.” Thanh sam nam tử lăng bước tới, chậm rãi dừng ở trước mặt Tiêu Viêm, giọng . Trong giọng có chút vui mừng, chút giải thoát. “Bất hiếu tử tôn Tiêu Viêm, bái kiến tổ tiên!” Nghe được lời này của thanh sam nam tử, Tiêu Viêm rốt cục cũng nhìn được kích động trong lòng. Hai gối khuỵu xuống, làm cái đại lễ long trọng nhất của Tiêu gia. “Ha ha, Tiêu Viêm… Tên rất hay…” Thanh sam nam tử mỉm cười, nhàng đỡ dậy, bàn tay vỗ vỗ đầu Tiêu Viêm, : “Từ lúc ngươi tiến vào Thiên Mộ, ta cảm ứng được. Biểu đoạn đường này, phải là rất tốt.” Tiêu Viêm vui mừng gật đầu. biết vị tổ tiên này năm đó là nhân vật phong vân cỡ nào. Có thể được lời đánh giá “rất tốt” của , chỉ sợ trước giờ cũng có mấy ai. “Vãn bối Cổ Thanh Dương, ra mắt Tiêu Huyền tiền bối.” Mấy người Cổ Thanh Dương, Huân Nhi bên cạnh cũng cung kính làm ra đại lễ. Trong lòng họ rất ràng, người trước mặt này, cho dù là tộc trưởng Cổ tộc ở đây cũng phải khách khí đối đãi. “Người của Cổ tộc sao…” Tiêu Huyền cười cười, nhìn thoáng qua mấy người Cổ Thanh Dương, : “Cổ tộc các ngươi cũng tuân thủ hoàn toàn ước định mà chúng ta lập ra năm đó a…” Nghe vậy, mấy người Cổ Thanh Dương nhất thời đổ mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Tiêu Huyền tiền bối, đây chỉ là bộ phận trong tộc mà thôi. Từ trước tới giờ, tộc trưởng luôn tuân thủ ước định.” Tiêu Huyền đồng ý mà cũng phủ nhận, ánh mắt chuyển về hướng Huân Nhi, : “Huyết mạch của ngươi rất giống Cổ Nguyên…” “Cổ Nguyên là cha vãn bối.” Huân Nhi cung kính , mỹ mâu có chút yên nhìn Tiêu Huyền. Người này cũng có thể coi là trưởng bối của Tiêu Viêm, hơn nữa còn có tiếng tuyệt đối trong Tiêu tộc. Nàng muốn ngay lần đầu gặp làm đối phương có cái nhìn tốt về mình, mặc dù Tiêu Huyền bây giờ cũng phải người sống . “ ra là con của tên kia, khó trách lại có được tuyệt phẩm huyết mạch…” Tiêu Huyền gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên lại lướt qua Huân Nhi và Tiêu Viêm, nở nụ cười đầy thâm ý, : “Nhưng hình như vẫn là Tiêu tộc chúng ta chiếm được tiện nghi…’ Giống như nghe hiểu được ý tứ trong lời của Tiêu Huyền, khuôn mặt tuyệt mỹ của Huân Nhi nhất thời nổi lên hai đóa mây đỏ. “Ngươi về trước . Sau này, ngươi có thể yên lòng tồn tại trong Thiên Mộ.” Quay sang Huyết Đao Thánh giả, Tiêu Huyền thản nhiên . “Đa tạ Tiêu Huyền tiền bối…” Nghe vậy, Huyết Đao Thánh giả đại hỉ, vội vàng chắp tay. Trong Thiên Mộ này có vô số năng lượng thể, mà ít trong số đó có thực lực mạnh hơn cả . Nhưng có câu này của Tiêu Huyền, những năng lượng thể cường đại khác trong Thiên Mộ cũng có ai dám tiếp tục đụng tới . Dứt lời, cũng rất thức thời ở lại lâu. Hơi ôm quyền với mấy người Tiêu Viêm, sau đó hóa thành đạo lưu quang lao về phía xa. “Đến mộ phủ trước , vì Thiên Mộ hạn chế, ta thể rời khỏi mộ phủ. Thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là hình ảnh ta mô phỏng ra mà thôi.” Thấy Huyết Đao Thánh giả rời , Tiêu Huyền . Nghe được lời này, mấy người Cổ Thanh Dương đều chấn động trong lòng. hình ảnh mô phỏng mà có thể giơ tay nhấc chân giết chết hai tên Nhất tinh Đấu Thánh năng lượng thể. Nếu là bản thể thực tới còn đáng sợ tới mức nào? “Ta nghĩ, ngươi cũng có ít nghi hoặc cần giải đáp? Để chờ ngày này tới, ta đợi rất lâu rồi.” Nhìn về phía Tiêu Viêm, Tiêu Huyền mỉm cười, giọng . Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm cũng nảy lên chút kích động. Ngày này, cũng chờ rất lâu! -------------------------------------- (1) Thanh sam: Áo xanh. (2) Toái: nát, vỡ vụn. -o0o-
Chương 1354: Truyền thừa huyết mạch! Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Mấy người Tiêu Viêm theo sau Tiêu Huyền, tiếp tục tiến vào sâu trong Thiên Mộ. Sau lúc, bọn họ rốt cục cũng từ từ dừng lại. Bốn phía xung quanh tối đen như mực, ánh sáng cực kỳ mờ mịt, gây cảm giác như đứng trong gian hư vô, làm cho người ta kinh hãi thôi. “Đây là nơi sâu nhất trong Thiên Mộ…” Tiêu Huyền cười nhạt , chợt chỉ về tấm bia đá cổ xưa. Tấm bia đá này đứng sừng sững giữa khu vực màu đen này, độc mà tịch mịch, giống như thứ vĩnh cửu trường tồn vậy. “Đây chính là mộ phủ của ta…” Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn theo hướng Tiêu Huyền chỉ, dù trải qua vô số năm tháng, nhưng tấm bia đá này vẫn thẩm thấu ra khí tức khó có thể hình dung được. Tuy mãnh liệt, nhưng lại gây cho người ta cảm giác như ngay cả linh hồn cũng run rẩy. “Bốn người các ngươi ở lại đây tu luyện , đây là nơi năng lượng nồng đậm nhất trong Thiên Mộ, những năng lượng thể khác cũng dám tiến tới. Bởi vậy, cần lo lắng vấn đề an toàn. Xoay người nhìn bốn người Cổ Thanh Dương, Tiêu Huyền thản nhiên . Nghe vậy, bốn người Cổ Thanh Dương đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ tiếng. Trước mặt vị cường giả từng đứng ở đỉnh phong này, bọn họ chỉ có thể triệt để phục tòng. “Tiêu Viêm, ngươi và bé Cổ tộc kia theo ta.” Tùy ý sắp xếp cho bốn người Cổ Thanh Dương, Tiêu Huyền đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viêm và Huân Nhi, sau đó chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào tấm bia đá kia. Khi thân thể chạm vào tấm bia đá cũng nhanh chóng nhạt , rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thấy vậy, Tiêu Viêm khẽ thở ra hơi, đưa tay về phía Huân Nhi, cười : “ thôi!” “Ừm…” Nhìn nụ cười của Tiêu Viêm, khẩn trương trong lòng Huân Nhi cũng biến mất. Vươn ngọc thủ mềm mại đặt lên tay Tiêu Viêm, tùy ý nắm tay nàng, chậm rãi bước vào tấm bia đá kia. “Tiêu Viêm, chiếu cố Huân Nhi cho tốt.” Nhìn hai người tiến về phía bia đá, Cổ Thanh Dương ôm quyền trầm giọng . Bọn họ biết, thời gian tiến vào mộ phủ lần này chắc chắn ngắn. “Các ngươi cũng bảo trong.” Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, đưa tay khẽ chạm vào bia đá. Nhất thời, cảm giác huyệt mạch tương liên khuếch tán ra từ tấm bia, đem hai người bao bọc vào đó. Cuối cùng, đợi đến khi quang mang tán , thân hình hai người cũng hoàn toàn biến mất. Thấy hai người Tiêu Viêm biến mất, mấy người Cổ Thanh Dương cũng chỉ có thể cười khổ nhìn nhau, than tiếng. “Quên , lấy thực lực của Tiêu Huyền tiền bối, chắc cũng làm điều gì bất lợi cho Huân Nhi. Chúng ta cứ ở đây chờ họ ra ngoài .” Cổ Thanh Dương lắc lắc đầu, sau đó tùy ý tìm bệ đá bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, từ từ tiến vào trạng thái tu luyện. Thấy như vậy, ba người Cổ Chân cũng chỉ có thể tự tìm nơi ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tu luyện… Quang mang từ từ tiêu tán, hai người cũng chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn thứ xuất trước mặt là ngôi đền cổ xưa, họ đều có chút thất thần. ngờ rằng, trong tấm bia giản dị như vậy lại cất chứa nơi kỳ dị như vậy, hổ là mộ phủ của cường giả Đấu Thánh. Ở trung tâm đại điện phía trước, Tiêu Huyền đứng chắp tay. Trước mặt là chiếc hồ trong veo, nhiều đóa hoa sen trôi nổi, phát ra hương thơm thoang thoảng. “Có thể cho ta nghe tình huống tại của Tiêu tộc ?” Nghe được tiếng bước chân phía sau, Tiêu Huyền thở dài tiếng, . Nghe vậy, Tiêu Viêm chần chừ chút, sau đó vẫn thành : “Tiêu tộc còn tồn tại, chỉ có Tiêu gia suy tàn.” Dứt lời, suy tư chút, rồi đem đủ loại biến cố mà Tiêu gia gặp phải mấy năm nay kể lại lần. Đợi cho Tiêu Viêm xong chữ cuối cùng, Tiêu Huyền chậm rãi gật đầu. khuôn mặt cũng có quá nhiều cảm xúc khác. “Tiêu tộc suy tàn như vậy, ta sớm dự đoán được. Nhưng ít ra vẫn còn có hương hỏa sót lại, chưa tới mức tuyệt vọng nhất…” Giọng của Tiêu Huyền nhu hòa như có ma lực kỳ dị, làm cho Tiêu Viêm vì nhớ lại mấy chuyện này mà sầu não tỉnh táo lại. “Ngươi muốn hỏi gì sao?” Tiêu Huyền nhìn Tiêu Viêm, cười hỏi. “Tổ tiên bây giờ có còn thực tồn tại ?” Tiêu Viêm chần chờ chút, cẩn thận hỏi. Nếu Tiêu Huyền thực có thể tồn tại dưới hình thức khác, việc chấn hưng Tiêu tộc chắc chắn có hi vọng. Có cường giả bậc này tọa trấn, chỉ sợ dù là Hồn tộc cũng phải suy nghĩ nên tự bảo vệ mình thế nào. Tiêu Huyền nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viêm, lát sau mới chậm rãi lắc đầu, : “Thứ ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ vẻn vẹn là linh hồn. Năm đó, khi vẫn lạc, ta cố ý dặn dò người đưa ta vào trong Thiên Mộ, sau đó mới có thể hóa thành bộ dạng như bây giờ. Mà điều này cũng chỉ giới hạn được trong Thiên Mộ mà thôi, rời khỏi đây, ta hóa thành hư vô ngay tức …” Nghe vậy, trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua chút thất vọng, cười khổ : “Tiêu gia bây giờ quá suy tàn. Mất huyết mạch lực, chúng ta thể chống lại các viễn cổ chủng tộc khác. Giống như ta, cũng chỉ là trường hợp đặc biệt trong các trường hợp đặc biệt mà thôi.” “Năm đó, khi Tiêu tộc vẫn còn tồn tại ta cảm ứng được huyết mạch Đấu Đế của Tiêu tộc sắp khô kiệt. Ngươi nên biết, nếu lúc đó huyết mạch lực đột ngột khô kiệt, chỉ sợ Tiêu tộc lập tức bị số đối thủ hủy diệt.” Tiêu Huyền ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua hồi ức: “Mà cách duy nhất để bổ sung huyết mạch Đấu Đế chính là xuất Đấu Đế mới. Mà điều này lại quá khó khăn… Nhưng ta năm đó lại tâm cao khí ngạo, cũng cho rằng cánh cửa Đấu Đế làm khó được mình. Rồi sau đó, sau khi thương nghị với đông đảo trưởng lão trong gia tộc, chúng ta quyết định được ăn cả, ngã về lần…” “Chúng ta thi triển bí pháp, đem phần lớn huyết mạch lực trong toàn tộc chuyển vào trong cơ thể ta. Ta hiểu, đó là niềm hi vọng của toàn bộ tộc nhân…” Tiêu Huyền hít sâu hơi, khuôn mặt rốt cục xuất chút thống khổ… phụ kỳ vọng của tất cả tộc nhân Tiêu tộc. “Cuối cùng, ta vẫn thất bại. Hơn nữa, sau khi đột phá thất bại, gặp phải Hồn tộc đánh lén, trọng thương vẫn lạc…” Nghe được tiếng thở dài tự trách của Tiêu Huyền, Tiêu Viêm trầm mặc. lát sau mới giọng : “Đó là cách cuối cùng. Nếu cứ để huyết mạch lực khô kiệt, Tiêu tộc vẫn thoát khỏi viễn cảnh cùng đường diệt tộc. có ai trách cứ ngài.” “Nhưng nếu huyết mạch lực khô kiệt tại sao ta lại có tộc văn?” Tiêu Viêm đột nhiên sờ lên mi tâm, nghi ngờ hỏi. “Bởi vì tộc văn của Tiêu tộc dựa vào ban tặng của ai, mà là bản thân tự tu luyện ra.” Tiêu Huyền cười cười, : “Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, ta có thể cảm ứng được nó thân thể ngươi. Bởi vì, nó chính là thứ ta tự tay sáng tạo ra. ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà ngươi lại có được. Ta nhớ lúc trước tặng nó cho Phần Viêm Cốc, hai chữ duyên phận quả nhiên là thể trước được.” Nghe được lời này, khuôn mặt Tiêu Viêm đầy vẻ kinh ngạc. lát sau, chợt nhớ tới cái tên nhìn thấy khi tiếp nhận truyền thừa Thiên Hỏa Tam Huyền Biến ở Phần Viêm cốc. “Tiêu Huyền? ra Tiêu Huyền đến ở đó chính là tổ tiên Tiêu gia! Điều này… làm cho người ta khó có thể tin…” “Đương nhiên, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến mà ngươi tu luyện vẫn còn thiếu bộ cuối cùng. Cũng chính là vì bước cuối cùng kia, mới làm cho tộc văn của ngươi chưa thể hoàn toàn xuất .” Tiêu Huyền khẽ cười, . Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm nhất thời nổi lên chút kích động, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Tiêu Huyền. “Ha ha, yên tâm . Ta chờ đợi nhiều năm như vậy, chỉ vì đem những thứ này truyền lại cho hậu nhân, và cũng chính là ngươi. Bộ cuối cùng của Thiên Hỏa Tam Huyền biến, tự nhiên cũng nằm trong số đó." Thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền lắc đầu cười. “Nhưng dù có tu luyện ra tộc văn, có huyết mạch lực ủng hộ cũng rất khó phát huy nó tới mức cao nhất.” Tiêu Viêm trầm ngâm . “Nếu được xưng là tộc văn, vậy đương nhiên nó phải có huyết mạch lực làm ngọn nguồn.” Tiêu Huyền khẽ gật đầu, nhìn ánh mắt của Tiêu Viêm, cười kẽ tiếng, bước chân vào trong hồ nước kia. Khi tới giữa hồ, bàn tay đưa lên, mặt nước chậm rãi xoay tròn. Mà theo hành động này, từng đạo huyết sắc quang mang cũng chậm rãi truyền ra từ cơ thể Tiêu Huyền, cuối cùng truyền từ bàn chân xuống hồ nước. Tùy theo từng đạo huyết sắc quang mang kỳ dị kia dung nhập vào, làn nước trong veo dưới đáy hồ cũng dần đỏ lên. Thoạt nhìn như huyết trì vậy, mà cùng lúc đó, sắc mặt Tiêu Huyền cũng dần trở nên tái nhợt, khuôn mặt già nua . Thấy màn này, Tiêu Viêm biến sắc, vừa muốn mở miệng , Tiêu Huyền trong hồ lại chậm rãi lắc đầu với , mỉm cười : “Năm đó ta dùng toàn lực bảo lưu lại ít huyết mạch của Đấu Đế. Hơn nữa, còn dùng rất nhiều thủ đoạn để phong ấn nó lại, đủ để tạo nên tộc nhân có huyết mạch lực…” “Bây giờ ta chỉ là đạo tàn hồn, thể làm gì khác ngoài việc phiêu đãng trong cái Thiên Mộ bé này. Dù muốn chấn hưng Tiêu tộc cũng lực bất tòng tâm… Nhưng xem ra ông trời vẫn quên Tiêu tộc. Ta tin rằng, ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều!” Nhìn Tiêu Huyền ngày càng già , trong lòng Tiêu Viêm cũng đau xót. có thể cảm nhận được, vị tổ tiên từng sở hữu thiên phú kinh tài tuyệt diễm này, vì cả Tiêu tộc mà gánh nặng lưng áp lực khổng lồ đến mức nào. “Bên trong huyết mạch lực này có chứa phần năng lượng khi còn sống của ta. Hậu nhân của ta… Hi vọng ngươi có thể hoàn thành điều mà ta từng hứa với tất cả tộc nhân của Tiêu tộc!” -o0o-
Chương 1355: Hoán huyết Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu Khi huyết sắc quang mang nhập vào, nước hồ trong suốt cũng càng lúc càng đỏ. Sau cùng, mùi máu tanh nồng tràn ngập ra từ đó, lực lượng vô cùng kinh khủng mà lại đầy kỳ dị chậm rãi khuếch tán ra xung quanh. Tiêu Viêm đứng cạnh hồ, loại lực lượng kỳ dị này hề gây cho chút cảm giác khó chịu nào. Ngược lại, huyết mạch trong cơ thể lại bắt đầu nhanh chóng lưu động. Trong lúc mơ hồ, như nghe thấy được thanh cực kỳ khát vọng. “Đây là huyết mạch lực của Tiêu tộc...” Bàn tay Tiêu Viêm hơi nắm lại, loại lực lượng này vốn hoàn toàn rời bỏ Tiêu tộc, nhưng ngờ rằng ngay lúc này đây, lại có thể cảm ứng được nó. “Tiêu Viêm! Tiến vào huyết trì, nhận truyền thừa lượng huyết mạch lực cuối cùng của Tiêu tộc!” huyết trì, chỉ trong chớp mắt, Tiêu Huyền hóa thành ông lão già nua. Ngay cả giọng của cũng trở nên khàn khàn khó nghe, nhưng có thể nhận ra được, trong giọng này còn chứa loại hy vọng. Tiêu tộc vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, người hậu bối trước mặt này, tuy xét theo thành tựu tại còn kém năm đó. Nhưng biết tại sao, Tiêu Huyền cảm thấy cửa ải mà thể vượt qua năm đó, có lẽ do người hậu bối này thay hoàn thành! Nhìn dáng vẻ già yếu của Tiêu Huyền, Tiêu Viêm hít sâu hơi. biết, bây giờ phải lúc xử trí theo tình cảm, Tiêu Huyền đợi rất lâu, sử dụng loại thủ đoạn đem bản thân làm thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ này, tất cả chỉ vì muốn đem phần huyết mạch cuối cùng của Tiêu tộc chuyển cho . Việc cần làm bây giờ phải cự tuyệt, mà là tiếp nhận, hơn nữa còn là cố hết sức mà tiếp nhận. Vì giờ đây, là niềm hy vọng duy nhất của chủng tộc suy tàn này. “Tiêu Viêm ca ca, cẩn thận…” Nghe được tiếng nhắc nhở của Huân Nhi, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sau đó dứt khoát bước xuống nước, rồi tới trung tâm của huyết trì. Ngay khoảnh khắc Tiêu Viêm vào, huyết trì liền kịch liệt dao động. Từng đạo năng lượng mảnh như tơ nhện giống như những chiếc châm , ngừng hung hăng đâm vào thân thể Tiêu Viêm. Sau đó thông qua các lỗ chân lông mà vọt vào trong cơ thể. “Hộc…” Đau đớn đột ngột làm cho sắc mặt Tiêu Viêm trắng bệch, nhịn được mà hít hơi khí lạnh. “Lúc bắt đầu hơi đau chút. Huyết mạch lực rửa sạch máu bình thường trong cơ thể ngươi, sau đó mới quán chú vào. Đây là bước đầu tiên của việc truyền thừa, hoán huyết(1).” Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm tái nhợt hẳn , Tiêu Huyền bên cạnh lên tiếng . “Ừm.” Tiêu Viêm gật gật đầu, cắn răng nhịn xuống cơn đau như muốn xé rách thân thể. Thêm nữa, dưới loại đau nhức này, còn có thể cảm thấy huyết mạch trong cơ thể nhanh chóng biến mất. cảm giác suy yếu vô lực nhanh chóng lan tràn ra từ cơ thể, làm hai mí mắt của nhịn được mà hơi cụp xuống. “ được để ngất! Nếu thanh trừ sạch máu cũ trong cơ thể, huyết mạch lực thể phát huy đến mức tối đa. Huyết mạch lực của Tiêu tộc giờ hoàn toàn biến mất, vì vậy thể dùng các phương pháp ôn hòa để kích phát như các tộc khác được. Chỉ có thể dùng đến phương pháp mãnh liệt nhất.” Thấy Tiêu Viêm nhắm mắt, Tiêu Huyền vội vàng quát lớn. Nghe tiếng quát của Tiêu Huyền, Tiêu Viêm đột nhiên rùng mình cái, vội vàng ngưng thần lại, chịu đựng suy yếu kèm theo những cơn đau đến tận xương tủy. Bên cạnh huyết trì, thấy Tiêu Viêm phải chịu khổ sở như vậy, Huân Nhi khẽ nắm chặt tay lại, trong lòng có chút đau đớn. “Ài, thời kỳ phi thường, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn phi thường.” Tiêu Huyền thở dài hơi, sau đó ngồi xếp bằng xuống bên cạnh huyết trì. Thời gian của việc hoán huyết này cũng ngắn. cách khác, thời gian Tiêu Viêm phải chịu dày vò này khá dài. Trong đại điện yên ắng, mười ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt. Trong mười ngày này, thân thể Tiêu Viêm vẫn ngâm trong huyết trì, mà qua thời gian dài thanh trừ huyết mạch, Tiêu Viêm bây giờ chỉ còn lại da bọc xương, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ. Nếu phải vẫn còn hô hấp, chỉ sợ có ai nghĩ đây là người sống. Bên cạnh huyết trì, thấy biến hóa trong mười ngày này của Tiêu Viêm, lòng Huân Nhi đau như dao cắt. Cảm giác trơ mắt nhìn người mình biến thành bộ dạng như vậy, đổi lại là ai cũng dễ chịu. Nhưng đối với những biến hóa này của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền lại khá trấn tĩnh. Tuy trong lòng vẫn có chút lo lắng, hoán huyết cũng có số nguy hiểm nhất định. Ví dụ như vào thời điểm suy yếu nhất, người hoán huyết kia tâm trí ổn định, nuốt xuống hơi cuối cùng. Khi đó chân chính biến từ người còn sống sờ sờ thành cái xác. “Đông!” Mà trong tâm tình chờ đợi phức tạp của hai người, ước chừng mười hai ngày sau, huyết trì bình lặng kia rốt cục cũng truyện ra tiếng vang rất . Từng bọt máu lên trong hồ, cuối cùng vỡ bung ra, cùng lúc đó, lốc xoáy màu đỏ hình thành, mà trung tâm của nó chính là Tiêu Viêm khác gì bộ xương khô kia. “Hoán huyết thành công rồi. Tiếp theo chỉ cần quán chú huyết mạch lực vào nữa thôi. Lúc đó, Tiêu Viêm có được huyết mạch lực cuối cùng của Tiêu tộc.” Thấy biến hóa như vậy, Tiêu Huyền cũng thở phào nhõm như trút được gánh nặng. Hai tay nhanh như chớp kết thành ấn quyết, đạo huyết sắc quang mang chiếu vào trong huyết trì. “Ục ục…” Nương theo đạo huyết sắc quang mang này chiếu vào, trong huyết trì bỗng sôi lên sùng sục, bọt nước ngừng nổi lên. Mà cùng lúc đó, huyết sắc chất lỏng kỳ dị cũng tách ra khỏi nước, cuốn lấy thân thể Tiêu Viêm, sau đó ngừng quán chú vào thân thể qua các lỗ chân lông. Theo đạo huyết sắc chất lỏng đầy kỳ dị này tiến vào cơ thể, khuôn mặt vốn cực kỳ tái nhợt của Tiêu Viêm dần trở nên hồng hào, da tay khô quắt cũng bắt đầu đàn hồi trở lại. Thấy tình hình bắt đầu có những chuyển biến tốt đẹp, Huân Nhi cũng thở phào hơi, giọng : “Tiêu Huyền tiền bối, trong huyết trì này vẫn còn phần năng lượng mà năm đó ngài phong ấn lại sao? Nếu Tiêu Viêm ca ca hấp thu toàn bộ những năng lượng này, thực lực của đột nhiên tăng vọt?” “Phải.” Tiêu Huyền gật gật đầu, liếc mắt nhìn Huân Nhi cái, cười : “Ta biết điều ngươi nghĩ. Việc dựa vào ngoại lực để tăng cường thực lực này, nếu khống chế tốt rất dễ trở thành chướng ngại vật khi đột phá Đấu Thánh. Nhưng Tiêu Viêm hẳn cũng hiểu điều này, nó làm ra lựa chọn khôn ngoan nhất, tin nó .” Huân Nhi yên lặng gật đầu, trong lòng nàng quả có chút bận tâm. Lực lượng mà Tiêu Huyền để lại chắc chắn cực kỳ khổng lồ, làm cho Tiêu Viêm tăng thẳng đến Đấu Tôn đỉnh phong cũng phải điều thể. Nhưng nếu thực làm vậy, tỷ lệ tiến vào Đấu Thánh sau này của Tiêu Viêm chắc chắn hơn rất nhiều. Nếu xét theo lâu dài, đây là việc rất khôn ngoan, nhưng nàng cũng quá lo lắm, vì nàng hiểu rất khôn ngoan của Tiêu Viêm. luôn cực kỳ cẩn thận với những lực lượng đến từ bên ngoài này, nhìn từ việc là luyện dược sư mà cũng rất ít khi sử dụng những loại đan dược giúp thực lực tăng vọt là biết. Bởi vậy, việc lần này, tin rằng cũng chuẩn bị tâm lý sẵn trong lòng rồi. “Tiếp theo phải chờ quá trình hoán huyết hoàn thành, lần này chỉ sợ tương đối dài…” Tiêu Huyền khẽ , sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Huân Nhi bên cạnh cũng hơi gật đầu, lại nhìn vào trong huyết trì thêm lúc nữa, thấy có gì dị biến, nàng mới yên lòng tiến vào trạng thái tu luyện. … Trong đại điện cổ xưa, tất cả hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có tiếng nước trong huyết trì ngừng sôi lên ùng ục. Mà dưới loại yên tĩnh này, thời gian tháng cũng nhanh chóng trôi qua. “Ục…” Trong huyết trì, bọt nước ngừng nổi lên. giờ, da tay Tiêu Viêm khôi phục lại bộ dạng trước kia, nhìn qua tràn ngập sức sống. Bên ngoài thân thể , có thể mơ hồ thấy vô số đạo tơ máu ngừng trào lên rồi quán chú vào bên trong. Mà theo loại quán chú này, khí tức của Tiêu Viêm cũng ngày càng tăng lên. “Ầm!” yên tĩnh kéo dài biết bao lâu lại đột nhiên bị tiếng nổ trầm thấp phá vỡ. Huyết trì ngưng tụ lại rồi bắn tung ra bốn phía. luồng quang mang màu tử kim quỷ dị phóng ra từ trong cơ thể Tiêu Viêm, đem toàn bộ những tia máu kia ngăn cản lại. Biến cố đột ngột xuất cũng làm cho Huân Nhi và Tiêu Huyền bên cạnh huyết trì mở bừng hai mắt. Nhìn màn này, hai người đều ngẩn ngơ. “Đây là cái gì?” Huân Nhi kinh ngạc nhìn quang mang màu tử kim kia. Trong lúc mơ hồ, nàng cảm nhận được luồng khí tức vô cùng cao quý kỳ dị. Loại khí tức này, nàng chưa bao giờ từng cảm giác được. Tiêu Huyền cũng nhíu mày quang mang tử kim kia, trong mắt lên vẻ suy tư. Sau lúc lâu, bàn tay bỗng vỗ mạnh cái, thanh mang theo vẻ kinh ngạc cực độ truyền ra từ trong miệng . “Long Hoàng huyết mạch lực? Thứ chỉ có trong truyền thuyết này tại sao lại xuất người Tiêu Viêm?” -------------------------------------- (1) Hoán huyết: Thay máu, đổi máu. -o0o-
Chương 1356: Dung hợp huyết mạch Dịch: Blue - Biên: Vô Ưu “Long Hoàng huyết mạch lực?” Nghe được tiếng hô kinh ngạc của Tiêu Huyền, Huân Nhi cũng khẽ giật mình, chợt có chút nghi ngờ hỏi: “Đó là thứ gì?” Số lần xuất của Long Hoàng Đấu Khí Đại Lục cũng nhiều lắm. Bởi vậy, mặc dù Huân Nhi là người Cổ tộc, nhưng vẫn cảm thấy cái tên này cực kỳ xa lạ. Trong mắt Tiêu Huyền cũng lộ ra vẻ kinh dị, chính cũng có chút khó tưởng tượng được vì sao trong cơ thể Tiêu Viêm lại có cả thứ này. Phải biết rằng, loài vật kỳ dị như Long Hoàng(1) này cho dù là cũng chưa từng thấy qua. “Long Hoàng, sinh vật thần bí có được huyết mạch của cả Thái Hư Cổ Long và Viễn Cổ Thiên Hoàng. Đây mới chân chính là bậc chí tôn trong giới ma thú, nhưng số lần nó xuất lại cực kỳ ít ỏi. Ngay cả ta đều chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy…” Tiêu Huyền chậm rãi . “Có được huyết mạch của cả Thái Hư Cổ Long và Viễn Cổ Thiên Hoàng?” Huân Nhi nhíu chặt hai hàng lông mày kẻ đen. Nàng biết bản thể của Tử Nghiên là Thái Hư Cổ Long, nhưng lại chưa từng nghe qua việc Tiêu Viêm có quan hệ gì đó với Viễn Cổ Thiên Hoàng, loài ma thú dường như biến mất từ thời viễn cổ này. “Ta cũng biết Tiêu Viêm lấy Long Hoàng huyết mạch lực này ở đâu…” Tiêu Huyền cũng có chút bất đắc dĩ, : “Nhưng xem tình huống tại, hình như huyết trì thể gột rửa cái gọi là Long Hoàng huyết mạch lực này được. Nương theo việc càng lúc càng có nhiều Tiêu tộc huyết mạch lực tràn vào cơ thể Tiêu Viêm, Long Hoàng huyết mạch lực trong người nó cảm nhận được áp lực, nên mới bùng nổ ra để chống trả…” “Như vậy có làm ảnh hưởng đến Tiêu Viêm ca ca ?” Huân Nhi nhíu mày, lo lắng hỏi. “Nếu thể tiêu trừ chống cự của Long Hoàng huyết mạch lực Tiêu tộc huyết mạch lực thể dung nhập vào cơ thể Tiêu Viêm. Cứ để chúng đấu nhau như vậy, Tiêu Viêm trọng thương mất…” Tiêu Huyền cũng nhíu mày lại, có chút đau đầu. Long Hoàng huyết mạch lực này cũng là thứ cực kỳ cường hãn, đủ để so sánh với huyết mạch chân chính của Đấu Đế. Tuy số lượng của thứ này trong cơ thể Tiêu Viêm phải là rất nhiều, nhưng thể vì thế mà coi thường được. “Vậy phải làm gì bây giờ?” Huân Nhi vội vàng . Tiêu Huyền trầm ngâm chút, ánh mắt lại chuyển về hướng Huân Nhi, : “ bé, chịu giúp ta hay đúng hơn là giúp Tiêu Viêm chuyện ?” “Có việc gì cần, Tiêu Huyền tiền bối cứ việc .” Sóng mắt Huân Nhi hơi lưu chuyển, cũng chần chừ gì nhiều. “Ta muốn ít huyết mạch lực của Cổ tộc!” Tiêu Huyền chăm chú nhìn Huân Nhi, trong mắt thậm chí còn xuất vẻ điên cuồng, : “Ta biết huyết mạch lực của hai tộc tất nhiên khó có thể dung hợp, điều này ta tự tay thí nghiệm qua. Nhưng chính bởi thế, nên ta mới hiểu vì sao mình lại thất bại, vì hai loại huyết mạch lực cường hãn rất khó điều hòa. Nhưng bây giờ lại khác, độ cường hãn của Long Hoàng huyết mạch lực này hề kém huyết mạch lực của Đấu Đế. Dùng nó làm thứ để điều hòa, có lẽ có thể triệt để dung hợp huyết mạch lực của hai tộc Cổ, Tiêu. Hơn nữa, cuối cùng còn giải quyết luôn chút rắc rối mà Long Hoàng huyết mạch lực mang đến nữa…” “Dung hợp huyết mạch lực…” Nghe được lời này của Tiêu Huyền, dù lấy định lực của Huân Nhi cũng khỏi biến sắc. Huyết mạch lực này, đều là thứ cao quý và cơ mật nhất trong chủng tộc của bọn họ, tuyệt đối thể để cho người ngoài biết. Vả lại, cùng là huyết mạch của Đấu Đế, ngay từ đầu cả hai đứng ở trạng thái đối lập rồi, căn bản là thể nào tiến hành dung hợp. Nếu cứ mạnh mẽ làm vậy, hậu quả khi thất bại tương đối nghiêm trọng. “Ta biết ý tưởng này rất điên rồ, nhưng từ năm đó ta có tính toán như vậy, bởi ta cho rằng tuy Đấu Đế huyết mạch có thể làm cho hậu duệ của Đấu Đế có được thiên phú vượt xa thường nhân. Nhưng khi kế thừa loại huyết mạch này, tất nhiên có phần nào đó thiếu sót hoặc mất . Sau khi trải qua nhiều năm tháng, cường giả đạt đến Đấu Đế của những chủng tộc viễn cổ này càng lúc càng ít , càng lúc càng gian nan.” Như biết được suy nghĩ trong lòng Huân nHi, Tiêu Huyền lắc lắc đầu . “Năm đó ta từng thí nghiệm thử, nhưng cuối cùng lại thất bại. Từ đó về sau cũng hề nhắc tới việc này nữa. Nhưng giờ… Có lẽ là cơ hội.” Nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Tiêu Huyền, lại nhìn Tiêu Viêm trong huyết trì. Huân Nhi chần chờ lát, sau đó than tiếng, hỏi: “Tiêu Huyền tiền bối, người có chắc chắn ?” “Tám phần!” Tiêu Huyền trầm giọng đáp. Nghe vậy, Huân Nhi lại chần chừ thêm lát, rồi khẽ cắn răng, gật mạnh đầu: “ khi vậy, cứ làm theo lời tiền bối !” “Ta thay mặt Tiêu Viêm và toàn bộ Tiêu tộc, cảm ơn ngươi trước!” Tiêu Huyền thần sắc nghiêm túc ôm quyền với Huân Nhi, trầm giọng . Đối với đại lễ này của Tiêu Huyền, Huân Nhi chỉ có thể cười khổ. Nếu phải vì Tiêu Viêm, tất nhiên nàng đáp ứng cầu có phần điên rồ này của Tiêu Huyền. Trong lòng nàng hiểu được, Tiêu Viêm có ít đối thủ rất mạnh về cả thực lực lẫn thế lực. Muốn trở thành người thắng trong những ván cờ này, cũng phải có được thực lực cường hãn tương ứng. Nếu thứ gọi là dung hợp huyết mạch này thành công, thể nghi ngờ nó trải con đường bằng phẳng hơn rất nhiều cho Tiêu Viêm. nhàng hít hơi, ngọc thủ Huân Nhi nhanh chóng kết thành ấn quyết kỳ dị. Chợt đầu ngón tay nhàng xẹt qua cổ tay trắng nõn như ngọc. vết cắt ra, từng giọt máu tươi chậm rãi chảy xuống từ ngọc thủ, cuối cùng rơi hết vào trong huyết trì. Nương theo từng giọt máu rơi vào, dao động trong huyết trì chậm rãi yếu rồi dừng hẳn lại. mảnh đất trống lớn chừng nửa trượng bị tách bung ra. Mà trong khu vực trống kia, những giọt máu chảy từ ngọc thủ của Huân Nhi xuống vẫn chưa khuếch tán ra xung quanh, mà ngừng hội tụ lại với nhau, cuối cùng hóa thành huyết cầu lớn chừng quả đấm, trôi nổi bên trong huyết trì. “Tiêu Huyền tiền bối, đây là lượng huyết mạch lực nhiều nhất mà ta có thể điều động. Nếu tiếp tục gây ảnh hưởng đến cấp bậc huyết mạch lực của chính ta. Mà việc này nếu để trong tộc phát , tất nhiên họ liên tưởng đến Tiêu Viêm ca ca. Đến lúc đó đẩy vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.” Từng giọt máu chảy xuống từ cánh tay của Huân Nhi, sau đó ngón tay nàng nhanh chóng lau qua vết cắt, máu tươi nhất thời ngừng chảy. Lúc này, nàng mới ngẩng khuôn mặt có chút tái nhợt lên, giọng với Tiêu Huyền. “ đủ rồi, đa tạ!” Tiêu Huyền lại ôm quyền với Huân Nhi thêm lần nữa. từng là tộc trưởng Tiêu tộc, tự nhiên cũng hiểu được hành động này của Huân Nhi mạo hiểm đến mức nào. Lượng huyết mạch lực này nhìn như nhiều, nhưng nếu Huân Nhi muốn bổ sung lại nó ít nhất cũng cần đến hai năm tu luyện. Phần ân tình này, thể là sâu. Huân Nhi khẽ lắc đầu, mỹ mâu dừng Tiêu Viêm trong huyết trì, nở nụ cười đầy ôn nhu, cũng gì đáp lại. “Ngươi nghỉ ngơi trước , chuyện tiếp theo cứ giao cho ta. Yên tâm, ta giao lại cho ngươi ‘Tiêu Viêm ca ca’ còn đầy đủ hơn trước…” Tiêu Huyền vuốt vuốt chòm râu trắng, cười . Sau đó ánh mắt chuyển về phía huyết trì, hai tay nhanh như chớp kết thành từng đạo ấn quyết, đồng thời quát khẽ tiếng: “Ngưng!” Theo tiếng quát khẽ của Tiêu Huyền, huyết trì nhất thời xoay tròn, tiếng ù ù chói tai ngừng vang lên, nhưng có chút nước nào tràn ra từ hồ. Mà Tiêu Viêm cũng chính là trung tâm của cơn lốc xoáy này, chỉ có điều lạ là thân thể của lại như tượng đá, chút chuyển động. Nương theo huyết trì xoay tròn càng lúc càng kịch liệt, quang mang màu tử kim thân thể Tiêu Viêm dần trở nên ảm đạm, tựa như bị thứ gì đó áp chế vậy… “Xuy!” Khi quang mang màu tử kim dần ảm đạm, trong huyết trì nhanh chóng xoay tròn kia, quả huyết cầu lớn chừng nắm đấm lại đột nhiên bắn ra, cuối cùng nhanh như chớp phá vỡ lớp quang mang tử kim yếu ớt, sau đó va mạnh lên ngực Tiêu Viêm. Mà ngay khoảnh khắc đó, huyết cầu lại lấy tốc độ cực nhanh mà tan vào trong thân thể Tiêu Viêm. Ngay khoảnh khắc huyết cầu dung nhập vào ngực Tiêu Viêm, thân thể đột nhiên kịch liệt run rẩy. Từng tia máu ngừng bắn ra từ dưới lớp da, chỉ trong nháy mắt nhuộm thành huyết nhân. Thấy Tiêu Viêm có biến hóa như vậy, khuôn mặt Huân Nhi lập tức trắng bệch. Nhưng Tiêu Huyền bên cạnh lại hít sâu hơi, thủ ấn biến đổi thêm lần nữa. Huyết trì xoay tròn hội tụ thành nhiều đạo cột máu, ngừng va vào thân thể Tiêu Viêm. Mà mỗi lần va chạm, những cột máu này lại quỷ dị xâm nhập vào bên trong thân thể Tiêu Viêm… Theo càng lúc càng nhiều cột máu quán chú, trong thân thể Tiêu Viêm, hai cỗ huyết mạch lực khác nhau lại bắt đầu ăn mòn nhau như chém giết vậy. Bộ dạng này, giống như giết chết đối phương thề bỏ qua. “Hống!” Khi hai cỗ huyết mạch lực của Đấu Đế ăn mòn lẫn nhau, trong góc nào đó của thân thể Tiêu Viêm, Long Hoàng huyết mạch lực cũng bùng phát ra dưới dẫn động của Tiêu Huyền. Trong lúc mơ hồ, có những tiếng Long ngâm Hoàng khiếu chấn động nhân tâm ngừng vang lên. Cỗ Long Hoàng huyết mạch lực này lấy thân phận người thứ ba vọt vào trận chiến của hai huyết mạch Đấu Đế. Ba loại huyết mạch lực hội tụ lại chỗ, lại thêm khống chế hoàn mỹ của Tiêu Huyền, cư nhiên làm cho ăn mòn kia từ từ yếu bớt. Dưới khống chế hoàn mỹ của Tiêu Huyền, ba loại huyết mạch lực hình thành vòng tròn gồm ba loại máu. Mà nương theo cái vòng này ngừng xoay chuyển, ba loại huyết mạch cư nhiên lại có xu hướng dung hợp với nhau… Loại xư hướng này cực kỳ chậm chạp, kéo dài ước chừng gần tháng mới dần có chút chuyển biến. Mà đến khi tròn tháng, vòng tròn đột nhiên ngừng lại, luồng máu màu tử hồng vô cùng kỳ dị chậm rãi chảy ra từ trong đó… Loại máu này, là huyết mạch lực hoàn toàn mới. loại lực lượng kỳ dị dung hợp huyết mạch của hai vị Đấu Đế và Long Hoàng! ----------------------------------- (1) Từ Hoàng ở đây là Viễn Cổ Thiên Hoàng. -o0o-