Chương 1279: Cố nhân tái kiến Dịch: Vô Ưu - Biên: Blue Nhìn nơi hai người Cửu thiên tôn biến mất, lúc sau Dược lão mới thu hồi ánh mắt rồi thoáng nhìn những cường giả bên kia. Ông cũng để ý nhiều liền xoay người, chớp mắt dừng bên cạnh Tiêu Viêm. Sau khi quan sát đống hỗn độn trong Tinh giới, ông khỏi phải nhăn mặt cau mày. Tuy ngăn chặn hành động diệt môn lần này của Hồn Điện, nhưng thương vong của đệ tử Tinh Vẫn Các cũng . “Nếu phải giờ vừa mới tiến vào Bán Thánh căn cơ e xong rồi! Nên lưu hai vị này lại chôn cùng…” Dược lão than , trong giọng chứa sát ý mơ hồ bắt đầu khởi động. “Lão sư cần chú ý! Hôm nay nếu có người xuất thủ Tinh Vẫn Các gặp đại nạn rồi!” Tiêu Viêm cười cười, . “Ài… Thiệt thòi cho ngươi! Nếu có ngươi, đừng đạt tới Bán Thanh mà cho dù muốn khôi phục thực lực đỉnh phong cũng là chuyện cực kỳ khó khăn!” Dược lão tươi cười, bên trong nụ cười chứa vui mừng. “Lão già kia, chúc mừng ngươi!” Lúc Dược lão và Tiêu Viêm chuyện, Phong tôn giả cũng dẫn theo số người nhanh chóng lướt tới, từ xa chắp tay cười với Dược lão rồi . Dược lão lắc lắc đầu, giọng : “Trước tiên phân phó thủ hạ thu thập tàn cuộc chút. vậy… sau này Hồn Điện có lẽ dễ dàng tiếp tục xâm phạm nữa…” Phong tôn giả cũng gật đầu. Có cường giả Bán Thánh tọa trấn, như vậy Hồn Điện cũng hiểu được có phái những cường giả bình thường đến cũng vô dụng. Mà cường giả Bán Thánh, dù là Hồn Điện chăng nữa cũng có khả năng muốn là cứ tùy tiện phái ra. “Những cơ sở ngầm – gián điệp hôm nay tới ít. Có lẽ tin tức ngươi đạt cảnh giới Bán Thánh lâu sau truyền khắp Trung Châu. Đó là cơ hội tệ… Có ngươi tọa trấn, thêm nữa còn danh tiếng Luyện dược sư đệ nhất đại lục, mấy lão quái cố giao với ngươi có lẽ còn cự tuyệt lời mời của chúng ta nữa!” Phong tôn giả trầm ngâm rồi . Dược lão khẽ gật đầu. Nền tảng của Tinh Vẫn Các quá mỏng, xem như thời gian thành lập có sớm nữa, tuy giờ ông tấn thăng thành Bán Thánh, nhưng trong Các vẫn chỉ có mình chân chính đảm đương mọi chuyện, cường giả lại nhiều. Muốn phát triển thành thế lực lớn thể thiếu những nhân vật như vậy. Chẳng qua cũng may Dược lão tại những là cường giả Bán Thánh mà còn có danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục. Đây chính là “chiêu bài hoàng kim” vô cùng chói mắt. Chỉ cần ông phóng ra phong thanh, tất nhiên có ít cường giả chân chính tự động gia nhập. Mà đến lúc đó, Tinh Vẫn Các mới có thể gọi là chân chính cường đại. Hồn Điện thối lui. Những ngày kế tiếp, những đệ tử Tinh Vẫn Các trải qua cuộc đạ chiến này cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Mà tại thời điểm yên lặng này, cả Trung Châu bởi Tinh Vẫn Các xuất cường giả Bán Thánh mà chấn động dữ dội. Ai nấy đều hiểu được cường giả Bán Thánh tượng trưng cho điều gì. Đây cùng những cường giả khác ở ngoại vi Đan Tháp cũng chưa từng xuất qua. Chỉ bằng điểm này liền đủ để thanh thế Tinh Vẫn Các đại chấn. Đặc biệt là mọi người còn biết vị cường giả Bán Thánh này đồng thời còn là Luyện dược sư đệ nhất đại lục. Loại phong quang này lại càng được phóng thêm vô hạn. Sau khi trải qua hai ba ngày yên tĩnh, Tinh Vẫn Các liền trở nên vô cùng nào nhiệt. Tất cả các thế lực khắp nơi cho đến những cường giả thế hệ trước đều tấp nập đến đăng môn bái phỏng. Tràng diện bực này nếu so với tình trạng có thể “giăng lưới bắt chim”* trước đây quả thực là hai tình cảnh bất đồng đến trời vực. * Giăng lưới bắt chim: im lìm – ai lý tới. Trong náo nhiệt đến mức này, số cường giả có tình bạn cố tri với Dược lão rốt cuộc cũng tiếp nhận lời mời, trở thành khách khanh trưởng lão của Tinh Vẫn Các. Danh hiệu này tuy có chút thực tế, nhưng đích thực lôi kéo bọn họ lên chiếc thuyền Tinh Vẫn Các lúc này. Lúc cao thấp của Tinh Vẫn Các lâm vào bận rộn và náo nhiệt Tiêu Viêm vẫn hề tham gia. xưa nay vốn thích những chuyện xã giao kiểu này. Bởi vậy, từ sau ngày Hồn Điện rút lui, liền lựa chọn tiến vào Thạch tháp ở hậu sơn tu luyện. Tuy rằng với số tuổi của Tiêu Viêm mà có được thực lực bực này, nhìn phóng mắt trong thế hệ đồng lứa là thiên tài trong những thiên tài kiệt xuất. Nhưng điều này vốn làm thỏa mãn! Sau khi tiếp xúc càng lúc càng nhiều với Hồn Điện, lại càng cảm nhận sâu sắc về khủng bố của thế lực này. Chỉ dựa vào thực lực Đấu Tôn nhị tinh còn xa mới đủ tư cách chống lại nó. Mặc dù Dược lão gắng hết sức phát triển Tinh Vẫn Các lớn mạnh để làm hậu thuẫn kiên cố cho Tiêu Viêm, nhưng hiểu được có số việc vẫn phải dựa vào chính mình. Bởi vậy việc tu luyện vạn phần thể nào dễ giải buông lơi. “Vù…” Tại đỉnh Thạch tháp, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng thạch đài, đôi mắt vốn nhắm chặt cũng từ từ mở ra. lần nữa cảm nhận được đấu khí mênh mông ngập tràn thân thể, thể nén được mà khóe miệng nở nụ cười hài lòng. “ tỉnh chưa?” Khi nụ cười vửa xuất , thanh hiền hòa chợt vang lên. Tiêu Viêm vừa xoay người nhìn thấy Dược lão chắp tay đứng cạnh cửa sổ của Thạch tháp với nụ cười từ ái. “Lão sư, sao người lại đến đây?” Thấy thế, Tiêu Viêm vội vàng đứng dậy hành lễ. “Mấy chuyện đó Phong lão đầu rất am hiểu. Ta và ngươi đồng dạng như nhau, cũng thích thú những vụ này. Nhưng chẳng qua lần này thích cũng được, đành phải làm thế lực của chúng ta đủ mạnh!” Dược lão cười, . Tiêu Viêm cũng cười theo. Nhưng chợt nhớ tới chuyện gì, ngón tay chợt vuốt ve hắc sắc giới chỉ rồi sau đó lấy nó xuống, cung kính với Dược lão: “Nếu giờ người trọng sinh tốt đẹp như thế, tiểu đồ nghĩ vật này cũng phải hoàn về cố chủ!” Nhìn chiếc nhẫn đen nhánh lơ lửng trước mặt, trong mắt Dược lão cũng thoáng vẻ hoài niệm, bèn vươn tay vuốt ve nó lúc rồi : “Sở học suốt đời của sư phụ, năm đó cũng được lưu cả trong này! vậy, ngươi hoàn toàn nắm vững cả mười phần rồi?! Theo phương diện khác mà , ngươi có đủ tư cách xuất sư!” “Mấy thứ này ngươi có giữ lại cũng còn tác dụng gì lớn nữa!” Dược lão đeo giới chỉ hắc sắc vào tay mình, rồi chợt cười chuyển lời: “Chẳng qua, càn vật khác đối có tác dụng rất quan trọng với ngươi!” Lời vừa dứt, ngón tay Dược lão chợt xoa giới chỉ hắc sắc. ngọn lửa trắng sẫm liền phun ra từ bên trong, sau đó lượn lờ trước mặt ông. ràng, nó chính là Cốt Linh Lãnh Hỏa! “Lão sư!” Tiêu Viêm thấy thế liền ngẩn ra. “Ngươi tu luyện Phần Quyết, nếu luận về tác dụng Dị hỏa với ngươi trọng yếu hơn nhiều! giờ, ta là Bán Thánh nên Cốt Linh Lãnh Hỏa này đối với ta cũng còn tác dụng lớn nữa!” Dược lão nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt nhu hòa, . “Lão sư cũng đừng gạt con nữa! giờ con còn là thiếu niên vô tri như năm đó! Cốt Linh Lãnh Hỏa này con thể nhận được!” Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu. Đối với Luyện dược sư, Dị hỏa chính là lợi khí tuyệt đối. Mặc dù Dược lão là Bán Thánh, nhưng trong tay có Cốt Linh Lãnh Hỏa giống như hổ mọc thêm cánh. Cái gọi là “ còn tác dụng quá lớn” chỉ hoàn toàn là chuyện bịa đặt. Nghe vậy, Dược lão khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, thầm nghĩ quả nhiên tiểu tử này còn ngây ngô như năm xưa nữa. Chẳng qua chuyện này cũng làm ông từ bỏ ý định quyết, lập tức để ý đến Tiêu Viêm nữa, ngón tay nhàng điểm vào Cốt Linh Lãnh Hỏa. Nó nhất thời run rẩy rồi sau lúc mới dừng lại. Mà sắc mặt Dược lão lúc này cũng trở nên tái nhợt. “Tiểu tử kia, linh hồn ấn ký bên trong Cốt Linh Lãnh Hỏa bị ta xóa bỏ. Bất quả, nó bị ta luyện hóa nhiều năm, dù bây giờ tiêu trừ linh hồn ấn ký nhưng vẫn có có bài xích nhất định với ngươi. Vì thế, trong thời gian ngắn ngươi cũng thể sử dụng Phần Quyết cắn nuốt nó, nếu phải chịu phản phệ !” Dược lão nhàng vuốt ve ngọn Lãnh Hỏa như từ biệt, sau đó cong tay búng ra. Lập tức nó liền lơ lửng trước mặt Tiêu Viêm. “Trước tiên, ngươi phải gieo dấu ấn linh hồn vào trong nó rồi thu vào thể nội ôn dưỡng cho tốt. Chờ đến khi nó còn kháng tính với ngươi có thể dung hợp nó rồi!” Nhìn ngọn lửa màu trắng sẫm xinh đẹp trước mặt, khóe mắt Tiêu Viêm tại dần dần đỏ ửng. Cốt Linh Lãnh Hỏa chính là người bạn lâu năm nhất của Dược lão, mà giờ cũng bị chính ông xóa ấn ký linh hồn… “Lấy thực lực giờ của ngươi, dù có cắn nuốt nó cũng dẫn đến tượng công lượt nhảy vọt. Với thứ hạng của Cốt Linh Lãnh Hỏa đối với người còn tác dụng to lớn nào nữa!” Dược lão thoáng vẻ tiếc hận, chợt thúc giục : “Được rồi, nhanh gieo linh hồn ấn ký !” Tiêu Viêm cười khổ. tình đến mức này, cũng còn cách nào từ chối, lập tức đành nhắm mắt lại, ngón tay tiếp xúc với ngọn lửa trắng sẫm kia. ấn ký linh hồn theo tay chậm rãi xâm nhập vào bên trong… Sau khi bị linh hồn ấn ký xâm nhập, mới đầu Cốt Linh Lãnh Hỏa còn kháng cự, nhưng dù sao giờ nó cũng là vật vô chủ. Vì thế, sau hồi kháng cự, nó dần dần chấp thuận rồi ngừng hẳn. Theo đó, ấn ký linh hồn của Tiêu Viêm cũng gieo vào thành công. Sao khi cài xong ấn ký linh hồn, Cốt Linh Lãnh Hỏa chợt rung lên rồi nhanh chóng hóa thành luồng lửa sáng rồi chui vào mi tâm của Tiêu Viêm. Nơi đó chợt lên ngọn lửa bé màu trắng sẫm. Khi ngọn Lãnh Hỏa nhập thể, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy được ở mi tâm truyền đến cảm giác ấm áp. Chẳng qua khi dụng tâm cảm ứng thấy Cốt Linh Lãnh Hỏa xoay tròn tại mi tâm nhưng lại hội tụ với Tam Thiên Liên Tâm Hỏa trong kinh mạch. Hiển nhiên, đây chính là nó tác quái, có ý định kháng cự. Đối với chuyện này, Tiêu Viêm cũng mấy quan tâm. Tính kháng cự này dù sớm hay muộn cũng mất , chẳng qua nó chỉ là vấn đề thời gian. “Đến lúc này ngươi thu đủ cổ đồ dẫn đến Tịnh Liên Hỏa hay chưa?” Nhắc đến đây, trong lòng Tiêu Viêm tràn đầy bực dọc bèn lắc lắc đầu : “Sau khi được mảnh ở Hắc Giác Vực liền có nửa điểm thu hoạch!” “Tịnh Liên Hỏa quá mức thần bí, dù là ta cũng chưa từng thấy qua! Loại Dị hỏa cấp bậc này, nêu như thu thập được tác dụng còn hơn xa Cốt Linh Lãnh Hỏa có thể sánh được! Trong thời gian này, ta giúp ngươi thu thập tin tức về nó!” Dược lão trầm ngâm, . Tiêu Viêm cũng chỉ khẽ gật đầu. “À… đúng rồi! Có người quen đến Tinh Vẫn Các tìm ngươi đó! Ngươi muốn gặp hay ?” Như sực nhớ ra chuyện gì, sắc mặt Dược lão đột nhiên cổ quái rồi hỏi. “Ai ạ?” Nhìn thấy bộ dạng của ông, Tiêu Viêm cũng sửng sốt. “Nạp Lan Yên Nhiên!” Nghe được cái tên này, Tiêu Viêm cũng khẽ cau mày. Lấy tình tình của nàng ta, có lẽ có việc bao giờ tìm đến mình. Trừ phi… “Có chuyện gì hay sao?” -o0o-
Chương 1280: Gặp Gỡ Dịch: Lữ Khách - Biên: Blue Trong phòng khách, có bóng hình xinh đẹp ngồi ghế, bộ dáng có chút câu thúc (1). Nữ tử này mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, những đường cong uyển chuyển được bộ quần áo này bao bọc toát lên vẻ quyến rũ động lòng người, nhưng dung nhan xinh đẹp lại có phần tiều tụy hơn so với trước kia. Khi nâng chén trà lên, mỹ mâu của nàng ngừng nhìn qua nhìn lại khắp phòng khách. Cạch. Ngay lúc nàng đứng ngồi yên, cánh cửa lớn phòng khách chậm rãi mở ra, thân ảnh trẻ tuổi quen thuộc sải chân bước vào. Nạp Lan Yên Nhiên nhìn người thanh niên đẩy cửa vào, đôi mắt đẹp lên vẻ phức tạp. Tất nhiên nàng có nghe tới những chuyện Tiêu Viêm làm ở Trung Châu trong những năm gần đây, ai có thể ngờ rằng sau khi nàng và người này chia tay nhau tại huyết đàm Thiên Sơn lại có thể nhanh chóng quật khởi, rồi có tư cách ngồi ngang hàng với vô số cường giả Trung Châu như thế. Tuy trong lòng có chút khổ sở, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên vẫn nhanh chóng áp chế nó xuống. giờ nàng cũng còn là ngây thơ như năm xưa nữa, nàng hiểu chênh lệch giữa nàng và Tiêu Viêm lúc này lớn đến thế nào. kiêu ngạo trong quá khứ của nàng hầu như có chút tác dụng với người nam nhân trước mặt này. - Ngươi khỏe chứ? Sau khi ta ra khỏi huyết đàm Thiên Sơn ngươi rồi. Tiêu Viêm vào phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Nạp Lan Yên Nhiên, thầm cảm thán trong lòng, giọng . - Ừ, khi đó ta có chút việc, nên ở lại. Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu. Nàng cũng hiểu tại sao khi chuyện với Tiêu Viêm bây giờ, trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, nguyên nhân của cảm giác này có lẽ là do thân phận và thực lực hai bên chênh lệch quá lớn với nhau. Tinh Vẫn Các xuất cường giả bán Thánh làm ồn ào cả Trung Châu, tuy cường giả như vậy có vẻ rất xa xôi với Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa bên trong. Hơn nữa, cho dù đến việc cường giả bán Thánh kia là lão sư của Tiêu Viêm, chỉ riêng thực lực của lúc này thôi đủ để nàng phải ngước nhìn. Nàng biết người này còn là chàng trai trẻ tuổi năm xưa phải dựa vào huyết đàm Thiên Sơn để may mắn đột phá đến Đấu Tông nữa. - Lần này ngươi tới Tinh Vẫn Các tìm ta, hẳn là có việc? Nhìn thấy vẻ gượng gạo của Nạp Lan Yên Nhiên, trong lòng Tiêu Viêm cũng có chút cảm giác khác lạ. trước mặt này vốn là nữ nhân cả đời của , nhưng kết quả cuối cùng ...thiếu chút nữa trở thành người xa lạ. Nghe thấy lời này, bàn tay của Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nắm chặt lại. Nàng hơi do dự lúc, sau đó : - Ta...ta muốn cầu ngươi ra tay giúp lão sư. - Quả nhiên... Nghe thấy câu này, Tiêu Viêm hơi giật mình cái, ánh mắt trầm xuống, giọng : - ràng chút... Đối với nữ tử từng là người có thân phận cao quý nhất ở đế quốc Gia Mã, đồng thời cũng là người từng có mối quan hệ mập mờ với này, nàng vẫn luôn chiếm vị trí trong lòng Tiêu Viêm. Năm đó, đối địch với Vân Lam tông, mà nàng lại là tông chủ Vân Lam tông, nỗi khổ khi đứng giữa hai bên như vậy, chỉ có nàng là người hiểu nhất. Sau khi Tiêu Viêm trở về, chính lại tự ra tay hủy diệt tông môn nuôi dưỡng nàng trưởng thành. Vốn nàng phải luôn oán hận Tiêu Viêm, nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn rời xa, rời xa khỏi đế quốc biết bao ký ức đau khổ. Trải qua nhiều năm bôn ba cùng với những trải nghiệm, Tiêu Viêm bây giờ trưởng thành hơn, cái nhiệt huyết năm xưa cũng vơi nhiều, lúc này mới từ từ hiểu được những thống khổ nàng phải chịu đựng, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng những năm nay nàng vẫn xuất . Mặc dù Tiêu Viêm biết nàng ở Trung Châu, thậm chí, chắc chắn nàng còn nghe được tin tức về , nhưng nàng vẫn tới tìm ... Dường như nữ tử bề ngoài kiên cường, nhưng trong lòng lại rất dễ rung động đó chỉ có thể dùng cách này để trốn tránh những thống khổ nấp sâu trong nội tâm. - Ta tự mình tới đây...vốn lão sư cho phép ta tới tìm ngươi. Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ, . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cũng đoán được điều này. Với tính tình Vân Vận, cho dù nàng có gặp phải chuyện gì giải quyết được, sợ rằng cũng bao giờ tới tìm . Nữ nhân này quật cường, quật cường đến mức làm người ta phải đau lòng. - Lần trước ta có với ngươi, sau khi ta và lão sư cùng tới Trung Châu này, hai người gia nhập Hoa tông... Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi : - Tông môn này khá kỳ dị, chỉ chiêu thu nữ nhân. Hơn nữa, nó cũng bị các thế lực mạnh khác xâm lược, có thể là tông môn sĩ. Tiêu Viêm cũng đồng ý với điều này, là trong hai tông phái lớn, Hoa tông quả trầm lặng hơn Thiên Minh tông rất nhiều. - Gia nhập tông môn này cũng vì lão sư thích khí ở đó, cho nên người kiếm cái danh khách khanh trưởng lão, mà ta cũng luôn theo lão sư... ra, nếu như có gì ngoài ý muốn ta và lão sư cũng gây nên sóng to gió lớn gì ở Hoa tông. Dù sao, với thực lực của chúng ta cũng chỉ được xem là trung đẳng ở Hoa tông mà thôi. đến đây, gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên có chút thay đổi, cười khổ hồi rồi : - Nguyên nhân có những việc rắc rối như bây giờ cũng vì chuyện xảy ra vào năm thứ hai ta và lão sư gia nhập Hoa tông. Khi đó ta và lão sư tìm ngọn núi ở Hoa tông để làm nơi cư ngụ, thường ngày cũng có ai tới bái phỏng. Vốn cả ngọn núi chỉ có hai thầy trò chúng ta mà thôi, nhưng ngờ trong lần dạo, lão sư lại phát được sơn động, mà trong sơn động đó lại có lão bà bà hai chân tê liệt. Nghe tới chỗ này, trong mắt Tiêu Viêm khẽ lên chút dao động. - Tính tình lão bà bà này rất kỳ lạ, sau khi phát được lão sư, lão bà đó trực tiếp ra tay đánh lão sư bay ra ngoài, lão sư còn vì thế mà bị thương. Nhưng lão sư lại những phiền lòng mà còn từng ngày đưa cơm cho lão bà bà đó. Thấm thoát năm, rồi hai năm...lão bà bà kia rốt cuộc cũng chịu rời khỏi sơn động, đến ở chung với hai thầy trò ta được năm. Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười khổ lắc đầu. Có thể đưa cơm liên tục cho người xa lạ đến hai năm, đúng là chỉ có những người tâm địa thiện lương đến nỗi làm người khác phải nhàm chán như Vân Vận mới làm được a. - Sau khi ở năm, tính tình lão bà bà kia tốt hơn rất nhiều. Lúc này chúng ta mới biết được lão bà đó có tên là Hoa bà bà, ngoài ra biết thêm được gì nữa. Mà chúng ta cũng phát bà ta là cường giả cảnh giới gì... Nạp Lan Yên Nhiên thở dài : - Nhưng dường như táng mạng vị Hoa bà bà này kéo dài được lâu, sau khi sống chung với chúng ta được năm, đại nạn của bà ta buông xuống. Đến lúc này, bà ta sử dụng thủ pháp rất kỳ dị, đem toàn bộ đấu khí cả đời phong ấn vào cơ thể lão sư, hơn nữa, còn đưa cho lão sư khối ngọc bài, lão sư phải làm tông chủ Hoa tông. đến chỗ này, Nạp Lan Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Viêm khẽ nhếch miệng, : - Cảm thấy rất kỳ lạ sao? Lúc ấy chúng ta cũng cảm thấy thể tin nổi chuyện này. Khi cứu Hoa bà bà, lão sư tự mình kiểm nghiệm qua, ràng trong cơ thể bà ta có chút đấu khí nào, nhưng vào ngày cuối cùng, Hoa bà bà lại cho thấy ràng bà ta là cường giả siêu cấp đạt tới cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong. Miệng Tiêu Viêm hơi giật giật. Tùy tiện tìm địa phương cư mà cũng có thể gặp chuyện như vậy, phúc duyên là cái gì chứ? Đây mới là phúc duyên . So với phúc duyên này, người khổ tu như nên tìm tảng đá nào mà đập đầu chết luôn cho nhanh - Đối với việc này, lão sư cũng rất bất đắc dĩ, nhưng người tuyệt đối có hứng thú với việc làm tông chủ Hoa tông. Cho nên, sau khi an táng Hoa bà bà xong, lão sư tiếp tục cư ở chỗ đó. ngờ rằng cách đây nửa năm, người là quyền tông chủ (2) của Hoa tông lại đột nhiên xuất , buộc lão sư phải giao ngọc bài tông chủ cho nàng. Lão sư muốn phiền phức, suy nghĩ chút rồi giao ngọc bài cho nàng. Nhưng sau khi nhận được ngọc bài lâu, nữ nhân đó lại tìm tới cửa, rằng muốn lấy lại toàn bộ đấu khí Hoa bà bà phong ấn trong cơ thể lão sư. tới đây, gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên trở nên giận dữ, hiển nhiên nàng rất tức giận với nữ nhân được voi đòi tiên kia. - Thực lực tông chủ Hoa tông như thế nào? Tiêu Viêm . - Tuy nàng có quyền tông chủ, nhưng tu vi chỉ đến Đấu Tôn tứ tinh mà thôi. Tuy nhiên, người khó giải quyết nhất phải là nàng, mà chính là nam nhân của nàng - Hoa Tà Quân. Tu vi người này là Đấu Tôn lục tinh. Nạp Lan Yên Nhiên bất đắc dĩ . - Đấu Tôn lục tinh sao... Ngón tay Tiêu Viêm nhàng gõ mặt bàn. hổ là trong nhị tông, với thực lực Đấu Tôn lục tinh có thể là tệ ở khắp Trung Châu này. - Vân Vận chiếm được truyền thừa từ Hoa bà bà mà vẫn phải là đối thủ hai người kia? Tiêu Viêm có chút khó hiểu, . - Đấu khí Hoa bà bà để lại vô cùng khổng lồ, làm sao lão sư có thể luyện hóa trong thời gian ngắn được? Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ tiếng, : - Phong ấn của Hoa bà bà ở trong cơ thể lão sư, nếu như lấy nó ra chắc chắn làm suy giảm tánh mạng lão sư. Nữ nhân ác độc kia ràng muốn lấy tánh mạng lão sư mà. - May mắn là...dường như khi Hoa bà bà còn sống, lão bà đó từng an bài chút, vì vậy có ít trưởng lão đứng về phía lão sư. Vì vậy, nữ nhân kia mới dám mạnh mẽ cướp đoạt, nhưng lại đánh cuộc trận, muốn tỷ thí với lão sư... - Nếu như là tỷ thí thông thường, chắc chắn rất công bình. Nhưng Hoa tông lại có quy định kỳ quái, đó là hai người nam nữ có thể đồng thời tấn công kẻ địch, cách khác, nữ nhân kia có thể dùng với Hoa Tà Quân đồng loạt ra tay... Nạp Lan Yên Nhiên cười khổ . - Đồng thời xuất thủ? Nghe thấy lời này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày lại. người là Đấu Tôn tứ tinh, liên thủ với người khác là Đấu Tôn lục tinh, cái này đúng là quá ức hiếp người khác. - Nhưng lão sư lại đồng ý cách tỷ thí này...người đúng là tự chuốc lấy phiền phức vào mình mà... - Nàng biết suy nghĩ sao? Tiêu Viêm nhịn được nữa, giận quá mà hét to lên. Làm như vậy có khác gì chịu chết? Nạp Lan Yên Nhiên than tiếng, đôi mắt đẹp mang theo hi vọng nhìn vào người thanh niên dường như tức giận kia, : - Cho nên, ta chỉ còn cách lén tới tìm ngươi. Nếu như ngươi ra tay, có lẽ lần này lão sư lành ít dữ nhiều...Ngươi...ngươi có thể giúp lão sư được ? Nghe thấy thanh cầu khẩn có chút yếu ớt của Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm chậm rãi hít vào hơi, trầm giọng : - Còn bao lâu nữa là đến cuộc tỷ thí đó? - Nửa tháng... --------------------------------------------------------- (1) Câu thúc: ở đây ý Nạp Lan Yên Nhiên ngồi tự nhiên, người hơi co lại vì lo sợ gì đó. (2) Quyền tông chủ: Ý ở đây nữ nhân tới tìm Vân Vận chỉ là người tạm nắm quyền tông chủ trong tông thay cho Hoa bà bà, chứ phải là tông chủ đương nhiệm đích .
Chương 1281: Tới Hoa Tông Dịch: Lữ Khách - Biên: Blue - Nửa tháng sao... Nghe vậy, chân mày Tiêu Viêm hơi nhíu lại. Từ đây chạy tới Hoa tông sợ rằng phải mất đến mười ngày, nếu cứ thế mà tính sợ rằng thời gian cũng còn nhiều nữa a. - Trong Hoa tông chỉ có vị quyền tông chủ kia muốn đối phó Vân Vận sao? Còn những cường giả khác sao? Truyền thừa của Hoa tông thâm hậu, kém gì các tông phái lớn khác, chắc chắn thực lực sâu trong tông môn cũng yếu. Nếu như những người này cũng muốn đối phó Vân Vận, sợ rằng rất phiền phức. Tiêu Viêm trầm ngâm . Nếu như cả Hoa Tông từ xuống dưới đều muốn đối phó Vân Vận, sợ rằng dù có giải quyết được phiền toái lần này đối phương cũng buông tha cho nàng ấy, trừ khi Vân Vận quyết định rời khỏi nó. - Thực lực sâu bên trong Hoa tông đúng là kém, nhưng phần lớn các cường giả thế hệ trước đều bế quan. Nếu như những cường giả đó còn ở trong tông cũng đến lượt nữ nhân kia trở thành quyền tông chủ. Về phần các trưởng lão, đa số bọn họ đều trung thành với Hoa bà bà, tất nhiên bọn họ có gì dị nghị gì với di mệnh Hoa bà bà. Vấn đề duy nhất chính là nữ nhân kia... Nạp Lan Yên Nhiên . - Vậy sao... Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sắc mặt hơi dịu . Nếu như chỉ có nữ nhân kia phản đối mọi việc vẫn dễ làm hơn chút. - Muốn liền ... Trong lúc Tiêu Viêm trầm ngâm, đột nhiên có thanh già nua truyền đến. Cũng biết từ lúc nào mà Dược lão ra cái ghế bên cạnh, lão nhìn Tiêu Viêm rồi cười . - Lão sư? Thấy Dược lão xuất , Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, sau đó chợt gật đầu. Chuyện này liên quan đến Vân Vận, tất nhiên thể từ chối được. Dù thế nào nữa, cũng phải đến Hoa tông chuyến. Vừa nhìn thấy Dược lão xuất , Nạp Lan Yên Nhiên bỗng mất tự nhiên hẳn . Nàng cũng biết danh vọng và địa vị của Dược lão tại Trung Châu bây giờ, nên việc nàng mất tự nhiên trước mặt các đại nhân vật như vậy cũng là khá bình thường. - Ài, ngờ rằng đại nạn lão thái bà Hoa tông đó lại đến nhanh như vậy… Dược lão nhìn Nạp Lan Yên Nhiên cái rồi khẽ thở dài, . Thấy Dược lão thở dài, Tiêu Viêm hơi sửng sốt. Ngay lập tức nhận ra được lão thái bà trong lời của lão sư chính là Hoa bà bà thần bí mà Nạp Lan Yên Nhiên . kinh ngạc, hỏi: - Lão sư biết bà ta sao? - Lão thái bà này nổi danh ở Trung Châu còn sớm hơn ta rất nhiều, chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Năm xưa ta và bà ấy cũng có duyên gặp nhau vài lần. Tính tình bà ấy kiêu ngạo, nên kẻ thù rất nhiều. Về việc hai chân bà ta bị tê liệt, ta nghĩ nó xảy ra sau khi ta gặp chuyện. Chắc hẳn vết thương đó rất nặng, nếu , đại nạn còn chưa tới nhanh như vậy... Dược lão gật đầu, chợt cười : - Nhưng cũng coi như Vân Vận có phúc duyên tốt, ngờ có thể nhận được truyền thừa lão bà này. Bà ta tung hoành cả đời, nhưng chưa thu đệ tử bao giờ, tính tình lại quái gở dễ tin tưởng người khác. Mà Vân Vận lại có thể được bà ta tín nhiệm như vậy, thể , nếu làm người tốt có phúc. - Cường giả bên trong Hoa tông rất nhiều...Vị Quyền tông chủ kia đáng lo, với thực lực nay, con muốn thắng nàng cũng khó. Nhưng phiền phức lại chính là Hoa Tà Quân kia. Tuy nhiên, ta có cách giải quyết... Dược lão cười tiếng, ngón tay cong lại rồi búng ra, lập tức có quả ngọc bài màu trắng sữa bay về phía Tiêu Viêm: - Đây là ngọc giản gian do ta chế tạo ra. Nếu như ngươi gặp phải tình huống thể đối phó được, hãy bóp nát nó, ta tới đó ngay. Có vài người bên trong Hoa tông từng nhận ân huệ của ta năm xưa, nếu báo tên ta ra, ta nghĩ các nàng cũng làm khó ngươi đâu. Vừa nhận lấy ngọc bài, Tiêu Viêm liền cảm nhận được bên trong có gian lực vô cùng mênh mông. cũng thầm giật mình chút, rồi nhìn Dược lão gật đầu. - Lần này để con và Thanh Lân , Thiên Hỏa tôn giả và Tiểu Y Tiên bế quan tu luyện, nên quấy rầy bọn họ... Tiêu Viêm hơi chần chừ lúc rồi . Dù sao, với thực lực nay, cho dù có đối mặt với cường giả Đấu Tôn thất tinh vẫn có thể thuận lợi thoát thân. Còn bản thân Thanh Lân tuy chỉ mới đạt đến Đấu Tôn nhất tinh, nhưng nếu nàng ta triệu hồi ra linh hồn thiên xà viễn cổ vẫn có thực lực mạnh mẽ đối kháng với cường giả Đấu Tôn lục tinh. - Ừ, Thiên Hỏa tôn giả ở lại đây vẫn tốt hơn. Ta suy nghĩ biện pháp giúp khôi phục thực lực đỉnh phong. Còn Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên nữa, tuy con giúp nàng luyện chế Độc đan, nhưng lại thể kích thích lực lượng Ách Nan Độc Thể hoàn toàn được. Trong khoảng thời gian này, ta trợ giúp nàng. Chờ lúc con trở về, có lẽ nhìn thấy thực lực hai người họ đột nhiên tăng mạnh. Dược lão cười . - Nếu được vậy còn gì bằng. Tiêu Viêm cũng vui vẻ . Có Dược lão xuất thủ, việc thực lực Thiên Hỏa tôn giả trở về thời kỳ đỉnh phong còn khó khăn gì nữa. Còn biện pháp nào để kích thích lực lượng Ách Nan Độc Thể đạt đến mức cao nhất, tất nhiên Tiêu Viêm thể nào sánh bằng Dược lão có kinh nghiệm vô cùng phong phú. - Lần này tới Hoa tông, nếu như có thể, con hãy giúp Vân Vận trở thành tông chủ Hoa tông. Thực lực Hoa tông rất mạnh, nếu như nàng ta có thể trở thành tông chủ ở đó coi như Tinh Vẫn Các có thêm đồng minh đáng tin. Tiêu Viêm vừa dứt lời đột nhiên bên tai vang lên thanh yếu ớt như ruồi nhặng bay qua. đưa mắt nhìn qua liền nhìn thấy đôi môi Dược lão hơi giật giật, Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ rồi gật đầu. ra cũng biết kể từ lúc Vân Lam tông bị dùng biện pháp mạnh mẽ ép giải tán, bản thân Vân Vận sinh lòng kháng cự với những việc làm tông chủ, bây giờ cũng biết nàng ta có "vui lòng" nhận làm tông chủ Hoa tông nếu mọi việc ổn thỏa nữa. - Ừ, mau , thời gian còn nhiều nữa... Thấy Tiêu Viêm gật đầu, Dược lão cười tiếng rồi phất phất tay, . - Dạ. Tiêu Viêm gật đầu, thi lễ với Dược lão lần rồi xoay người bước ra khỏi phòng khách. Nạp Lan Yên Nhiên cũng cung kính thi lễ với Dược lão, nhanh chóng đuổi theo Tiêu Viêm. .... Sau khi ra khỏi phòng khách, Tiêu Tiêm liền tìm gặp Thanh Lân. Thấy chuẩn bị xong mọi thứ, ba người cũng chần chừ chút nào. Nạp Lan Yên Nhiên đầu dẫn đường, ba người ngựa dừng vó* cấp tốc chạy đến Hoa tông. Hoa tông thuộc khu vực tây bắc Trung Châu, cách Tinh Vẫn Các rất xa. Cho dù ba người Tiêu Viêm có dùng tốc độ nhanh nhất chỉ sợ cũng phải mất đến mười ngày mới có thể đến nơi. Nhưng may là sau khi rời khỏi Tinh Vẫn Các lâu, Thanh Lân triệu hồi vị cường giả Cửu U Địa Minh Mãng ra, sau đó lệnh cho người này hóa thành bản thể. Ba người theo đó bước lên ngồi mình mãng xà, tránh được nỗi khổ phải bôn ba bầng sức của mình. .... Xa xa phía chân trời có thân ảnh khổng lồ màu đen bay xuyên qua các tầng mây. Trong lúc thân thể khổng lồ này chuyển động, hư xung quanh bị ma sát mà tạo ra những tiếng xé gió trầm thấp. Tiêu Viêm ngồi xếp bằng lưng mãng xà. Tuy xung quanh thân thể Cửu U Địa Minh Mãng toàn là những lân phiến trắng mịn mà lạnh như băng, nhưng thân thể Tiêu Viêm lại chút nhúc nhích. Dù cho cuồng phong có quét ngang qua người cả cọng tóc đầu cũng bị dao động. Lúc này, Tiêu Viêm nhắm mắt lại, tâm thần hoàn toàn tập trung vào mi tâm. Cốt Linh Lãnh Hỏa ở nơi đó chậm rãi tản ra loại nhiệt độ kỳ dị. Cốt Linh Lãnh Hỏa khác với những loại dị hỏa khác, ban đầu nó gây cho người ta cảm giác lạnh như băng, nhưng bên trong cái lạnh như băng ấy lại là sức nóng vô cùng cuồng bạo. Hai loại lực lượng hoàn toàn đối lập với nhau nhưng lại có thể dung hợp ở chung chỗ hoàn mỹ như thế, làm người ta phải than thở trước những điều thần kỳ tồn tại trong trời đất này. Mi tâm chính là nơi lực lượng linh hồn trú , may mà Cốt Linh Lãnh Hỏa giờ bị Tiêu Viêm gieo ấn ký linh hồn vào bên trong, nên cái nhiệt độ kỳ dị của dị hỏa này gây cho linh hồn chút thương tổn nào. Ngược lại, nó còn giúp cho linh hồn càng lúc càng sinh động hơn. Cốt Linh Lãnh Hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho dấu hỏa ấn ngay tại mi tâm khẽ tản phát ra những tia sáng kỳ dị, lúc này chậm rãi đem lực lượng linh hồn dung nhập vào bên trong Cốt Linh Lãnh Hỏa. Vì dị hỏa này bị Dược lão luyện hóa nhiều năm, tuy hôm nay được giải trừ ấn ký linh hồn nhưng nó vẫn luôn kháng cự với những linh hồn khác. Cho nên, điều Tiêu Viêm cần làm bây giờ là để cho Cốt Linh Lãnh Hỏa từ từ thích ứng với - chủ nhân mới, rồi làm dị hỏa này còn chống cự linh hồn nữa. Vốn đây là quá trình tốn rất nhiều thời gian, nhưng vào lần đầu tiên Tiêu Viêm cố gắng tiếp xúc với Cốt Linh Lãnh Hỏa, đột nhiên phát được dị hỏa này rất dễ thích ứng với , đây là điều vượt ra ngoài dự đoán, làm cho vô cùng vui mừng. Suy nghĩ chút, Tiêu Viêm liền hiểu được nguyên nhân của biến hóa này. Khi Dược lão bị bắt , lão từng phong ấn Cốt Linh Lãnh Hỏa trong cơ thể Tiêu Viêm, sau đó chính Tiêu Viêm là người nắm được quyền khống chế nó. Trải qua nhiều năm tác hợp với nhau, có thể Tiêu Viêm chính là chủ nhân thứ hai của Cốt Linh Lãnh Hỏa. giờ người chủ nhân thứ hai này lại trở thành chủ nhân thứ nhất, nên việc hai bên thích ứng nhanh với nhau cũng là điều dễ hiểu. Dựa theo tốc độ này, Tiêu Viêm suy đoán chỉ cần qua thời gian nữa thôi, có thể sử dụng Phần quyết để luyện hóa Cốt Linh Lãnh Hỏa. Loại tốc độ này...có lẽ cả Dược lão cũng thể ngờ tới được. Trong những ngày kế tiếp, hầu như ngày nào Tiêu Viêm cũng cố gắng để cho tâm thần của mình dung hợp với Cốt Linh Lãnh Hỏa. Mà dưới nỗ lực kiên trì ngừng nghỉ này, kháng cự bên trong Cốt Linh Lãnh Hỏa dần dần yếu bớt qua từng ngày. .... lưng mãng xà khổng lồ, Tiêu Viêm nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần trở nên yếu . Nhưng dấu hỏa ấn tại mi tâm kia lại chậm rãi tản ra ánh sáng nhàn nhạt theo những lúc Tiêu Viêm hô hấp thổ nạp. Thấy tình trạng Tiêu Viêm như thế, Nạp Lan Yên Nhiên và Thanh Lân chỉ liếc nhìn qua chút rồi thôi. Trong khoảng thời gian này, các nàng quen với hành động của Tiêu Viêm. Phốc! Ngay lúc hai người dời ánh mắt chỗ khác, đôi mắt Tiêu Viêm vẫn luôn nhắm lại bỗng nhiên run lên, rồi dấu hỏa ấn tại mi tâm đột nhiên bắn ra ánh sáng chói mắt. Có thể mơ hồ thấy được dấu hỏa ấn kia dường như sống lại, chậm rãi dao động rồi thẩm thấu vào bên trong da thịt Tiêu Viêm, cuối cùng biến mất thấy gì nữa. Đột nhiên xuất biến cố như vậy, làm cả Nạp Lan Yên Nhiên và Thanh Lân đều kinh hãi. Nhưng các nàng còn chưa mở miệng đôi mắt nhắm lại của Tiêu Viêm từ từ mở ra, trong con ngươi đen nhánh đó lúc này lại có ngọn lửa màu trắng sữa lượn lờ! Qua nhiều ngày cố gắng dung hợp, tính kháng cự còn lại bên trong Cốt Linh Lãnh Hỏa được Tiêu Viêm luyện hóa hoàn toàn! ------------------------ *ngựa dừng vó: ý ngừng nghỉ. -o0o-
Chương 1282: Gặp Lại Vân Vận Dịch: Lữ Khách - Biên: Blue Ngọn lửa màu trắng sữa cháy bập bùng trong con ngươi Tiêu Viêm hồi, lâu sau mới chậm rãi giảm . Ngay khi ngọn lửa biến mất, đôi mắt Tiêu Viêm cũng trở lại bình thường. - Phù... Tiêu Viêm thở ra hơi trọc khí dài, khuôn mặt vẫn được bao phủ bởi lớp ánh sáng nhàn nhạt. Trong lúc mơ hồ, có thể thấy được Tiêu Viêm rất mừng rỡ. Bản thân cũng chưa từng nghĩ có thể thuận lợi luyện hóa tính kháng cự trong Cốt Linh Lãnh Hỏa chỉ trong mười ngày ngắn ngủi như thế. - Giờ đây Cốt Linh Lãnh Hỏa hoàn toàn dung hợp với ta, lúc nào cũng có thể thôn phệ luyện hóa... Tiêu Viêm có chút do dự. Luyện hóa Cốt Linh Lãnh Hỏa cần thời gian ngắn, mà ba người gần đến Hoa tông rồi, có lẽ bây giờ phải là lúc tốt nhất để thôn phệ nó. - Có lẽ nên chờ giải quyết xong chuyện của Vân Vận, rồi bắt đầu thôn phệ luyện hóa cũng muộn. Trong lòng có quyết định, Tiêu Viêm cũng tạm yên tâm. áp chế Cốt Linh Lãnh Hỏa thiếu đốt hừng hực ở mi tâm lại, đưa mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, : - Còn bao lâu nữa đến Hoa tông? - Chắc là hai ngày nữa. Chúng ta đến khu vực tây bắc rồi, cách Hoa tông xa nữa. - Ừ! Thanh Lân, tăng tốc độ nhanh lên chút, mau tới Hoa tông. Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quay sang với Thanh Lân. Càng đến gần Hoa tông, trong lòng mơ hồ xuất cảm giác khẩn cấp. biết nữ tử nhiều năm thấy kia, bây giờ có phong thái như thế nào? Thanh Lân khẽ gật đầu cười, bàn tay bé khẽ vỗ lên lưng mãng xà cái. Mãng xà này liền chấn động, rồi tốc độ đột nhiên tăng lên, nhanh chóng xuyên qua các tầng mây. .... Ba ngày sau. Trải qua nhiều ngày phong trần mệt mỏi, rốt cuộc ba người Tiêu Viêm dừng chân tại dãy núi dài liên miên vô tận. Nạp Lan Yên Nhiên đưa mắt nhìn chung quanh chút rồi từ từ huyền phù lên trung, nàng lấy vật hình dạng cánh hoa từ trong nạp giới ra, để nó ngay trước mặt mình. Đồ vật hình dạng cánh hoa kia vừa mới được đưa ra lập tức hòa tan vào trong hư , sau đó phiến gian trước mặt bỗng nhiên xuất trận dao động kỳ lạ. lát sau, tấm bình chướng (1) gian lớn ra trong tầm mắt đám người Tiêu Viêm. - Bình chướng gian khổng lồ thế này...cũng chịu khó bỏ ra . Nhìn thấy tấm bình chướng gian này, trong mắt Tiêu Viêm liền xuất vẻ kinh ngạc. Tuy Hoa tông còn chưa có thực lực tự mở ra gian riêng, nhưng thủ pháp sử dụng bình chướng gian để che dấu tông môn như thế này cũng có thể là tầm thường. Bình chướng gian từ từ dao động, sau đó mở ra khe hở. Nạp Lan Yên Nhiên vẫy tay với hai người Tiêu Viêm rồi làm người dẫn đầu vào. Thanh Lân thấy vậy liền thu hồi cường giả Cửu U Địa Minh Mãng lại, cùng Tiêu Viêm nhanh chóng theo. Vừa tiến vào bình chướng gian, cảnh vật đầu tiên xuất trong mắt ba người chính là những bông hoa, đồng thời còn có mùi hương nồng nặc tràn ngập khắp nơi. Dường như bên trong mùi hương này còn chứa năng lượng trời đất cực kỳ mạnh mẽ. - nơi kỳ lạ... Tiêu Viêm huyền phù giữa trung, sau khi quan sát thế giới đằng sau tấm bình chướng gian này, khỏi lộ vẻ sợ hãi thán phục. Xuất trước mặt ba người Tiêu Viêm bây giờ là dãy núi liên miên vô tận, các ngọn núi đó có đủ các loại hoa mỹ lệ xinh đẹp, giống như biển hoa vậy. Gió mới thổi qua thôi có những cánh hoa tươi thắm bay múa đầy trời, giống như tiên cảnh chốn nhân gian. - xinh đẹp a... Nhìn thấy tiên cảnh như thế này, khuôn mặt Thanh Lân lên nét say mê, lẩm bẩm . - Hình như biển hoa này là loại trận pháp... Tiêu Viêm nhìn chăm chú biển hoa liên miên đến cuối tầm mắt này, trong mắt lên dao động. cảm giác được trong biển hoa này có chứa năng lượng vô cùng to lớn. Thậm chí, hình như những cánh hoa bay phất phới bầu trời kia cũng chuyển động theo quỹ tích huyền ảo. Nghe thấy Tiêu Viêm thế, Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, cười : - Đây là đại trận tông của Hoa tông, nếu như có phương pháp tiến vào, chỉ sợ bị lạc trong biển hoa này. khi có ai dẫn dắt vĩnh viễn thể ra được. - Đây là Mê Hồn hoa sao? ngờ loại kỳ hoa hiếm thấy ở bên ngoài, nhưng trong này lại nhiều như thế... Tiêu Viêm hít lấy hương hoa bên trong khí, . - phải tất cả đều là Mê Hồn hoa, còn những kỳ hoa khác nữa, chúng có tác dụng tăng hiệu quả của Mê Hồn hoa lên rất nhiều... Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười, . Bỗng nhiên ngay lúc này có tiếng chuông rất vang lên, phảng phất như được truyền ra từ bên trong biển hoa. - Tiếng chuông này...tỷ thí sắp bắt đầu rồi. Mau, theo ta. Đừng có nhầm sang chỗ khác, nếu , bị lạc trong biển hoa. Nghe thấy tiếng chuông này, sắc mặt Nạp Lan Yên Nhiên hơi đổi chút, vội vàng thúc giục. Thân hình vừa động nàng bay vút trong biển hoa, quỹ đạo lúc nàng phi hành có chút quái dị, phải là đường thẳng tắp mà là vòng theo đường cong. Tiêu Viêm và Thanh Lân thấy vậy cũng cười khổ tiếng, chỉ còn cách bay theo quỹ tích Nạp Lan Yên Nhiên phi hành, nhanh chóng theo kịp. ... Ở cuối biển hoa có dãy núi vô cùng hùng vĩ. từng ngọn núi đều có sương mù lượn lờ, rất nhiều loài hoa đẹp được trồng xung quanh. Hầu hết các đỉnh núi đều có vài đình đài, bên trong còn có những bóng hình xinh đẹp và tiếng cười đùa của các nữ tử. Ngay trung ương sơn mạch, có ngọn núi cao hơn hẳn những ngọn xung quanh. Ngọn núi này rất rộng, xung quanh còn có những tòa kiến trúc được xây dựng. Ngay đỉnh ngọn núi này là quảng trường khổng lồ được cắt ngang, quảng trường được làm bằng đá xanh, được bao quanh bởi những cánh hoa, có hương thơm lạ lùng lượn lờ. Lúc này có ít thân ảnh đứng chung quanh quảng trường, ánh mắt mọi người đều nhìn vào trong sân, khí có chút ngưng trọng. Ở giữa quãng trường có nam nữ đứng. Nữ tử này có sắc thái hòa nhã, mặc cẩm bào. cẩm bào có hoa văn được dùng kim tuyến may thành, dường như địa vị thấp. Dung nhan nàng có thể là tệ, chỉ có điều đôi môi lại hơi mỏng nên phảng phất làm con người toát lên vẻ chanh chua. Bên cạnh nữ tử này là nam tử bộ dáng lười nhác, trong tay nắm cái quạt giấy, quạt giấy có bức họa vẽ mỹ nhân. Vóc người nam tử này cao ráo, dung mạo tuấn mỹ, cả người dường như còn thấu phát chút tà dị. Ngay mi tâm người này còn có điểm đỏ sẫm như máu tươi, lại càng tô điểm thêm cho vẻ tà dị kia. - Vân Vận, đến giờ rồi, thân ! Ngay khi tiếng chuông kia dần kết thúc, tròng mắt nữ tử mặc cẩm bào kia hơi nhíu lại, quát lạnh tiếng. Tiếng quát của nữ tử này vừa phát ra ở giữa trung truyền đến tiếng xé gió, rồi bóng hình màu trắng xinh đẹp lướt đến, bàn chân ngọc nhàng hạ xuống quảng trường. Khi bóng hình màu trắng xinh đẹp này vừa đáp xuống quảng trường, tất cả ánh mắt trong sân đều nhìn về phía nàng. Tuy đây phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng ít người vẫn phải lộ vẻ thán phục trước dung nhan đó. Nữ tử trong sân mặc bộ y phục màu trắng, mái tóc đen như mực xõa xuống tận eo như thác nước. Nàng có dung nhan tuyệt sắc giống như tiên tử bị hồng trần quấy nhiễu, thấu phát khí chất kỳ ảo động lòng người. Lúc hai tròng mắt xinh đẹp đó chuyển động, dường như chứa bên trong chỉ có thái độ khinh phong vân đạm(2) thấm sâu vào cốt tủy, chứ có chút háo thắng nào. nữ nhân như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: phong hoa tuyệt sắc. Người có phong thái như vậy, ngoại trừ Vân Vận chia tay Tiêu Viêm nhiều năm trước ra thế gian này còn có mấy ai. qua nhiều năm như vậy, nhưng dung nhan nàng có chút thay đổi, thậm chí còn giống như bình rượu ngon được chôn dưới đất lâu ngày, càng ngày càng say đắm lòng người, thậm chí còn làm người ta có cảm giác chỉ muốn say chứ muốn tỉnh. Thấy khí chất thanh nhã như gió mây bay này, ít trưởng lão Hoa tông cũng thầm gật đầu. trách tông chủ trước khi chết đem nghiệp thống nhất Hoa tông giao cho Vân Vận. Chỉ xét về khí chất thôi, chênh lệch giữa Vân Vận và quyền tông chủ giờ ra. Khi nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu trắng này, đôi mắt nam tử tà dị đứng cạnh nữ tử mặc cẩm bào liền lên vẻ ham muốn vô cùng. Đối với người thích sắc đẹp như , mỹ nhân cực phẩm như Vân Vận đúng là có lực hấp dẫn trí mạng. Thấy toàn bộ mọi người chung quanh đều chú ý đến Vân Vận như thế, đôi tay ngọc nữ tử mặc cẩm bào khẽ nắm chặt lại, trong mắt lên ghen ghét nồng đậm. Nàng cười lạnh : - Ta còn tưởng ngươi dám tới đây chứ. - Tông chủ, ta tình muốn tranh giành vị trí tông chủ với ngươi, cần gì phải bức bách như thế. Đôi lông mày màu đen của Vân Vân khẽ nhíu lại, nhìn nữ tử mặc cẩm bào hồi, rồi . - Hừ! Nếu như muốn mau giao toàn bộ đấu khí lão tông chủ lúc sinh thời ra đây. Ban đầu bổn tông có ý tốt chứa chấp ngươi, ngờ ngươi lại có mưu chiếm lấy vị trí tông chủ! Nữ tử mặc cẩm bào quát lạnh. - Nếu như ta sớm biết Hoa bà bà chính là tông chủ Hoa tông, ta cứu bà bà... Vân Vận lắc đầu, giọng : - Về việc đấu khí phong ấn kia, Hoa bà bà để lại trong cơ thể ta. Nếu như ngươi muốn như vậy... cứ tới . - Hừ! Ngươi tưởng bổn tông chủ sợ ngươi ư? Nữ tử mặc cẩm bào cười lạnh tiếng, rồi đưa mắt nhìn về nam tử tà dị. Nhưng khi thấy người này nhìn Vân Vận chớp mắt lửa giận trong lòng bùng phát lên, tức giận quát: - lang, ta và chàng cùng ra tay! - Vân Vận, ngươi được lão tông chủ truyền thừa đấu khí, chắc là dư sức lấy địch hai. Hơn nữa, ngươi cũng biết quy củ Hoa tông rồi, hai người bầu bạn có thể đồng thời xuất thủ. Nữ tử mặc cẩm bào lại nhìn Vân Vận, cười lạnh : - Ngươi cũng đừng bổn tông chủ khi dễ ngươi, nếu như ngươi có bạn lữ (3), có thể kêu cùng nhau ra nghênh chiến! Nghe thấy nữ tử mặc cẩm bào như vậy, ít trưởng lão Hoa tông cũng hơi nhíu mày lại. Vân Vận khẽ mỉm cười cái, rồi chậm rãi lắc đầu, giọng : - Tông chủ, động thủ , ta có... Lời Vân Vận còn chưa dứt bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền đến từ phía chân trời, rồi đạo thân ảnh dữ dội lướt đến nhanh như tia chớp từ phía xa. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đó ra bên cạnh Vân Vận. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, thân ảnh đó nắm lấy tay ngọc Vân Vận, cùng lúc đó, thanh hài hước vang lên làm cho gương mặt Vân Vận thoáng cái đỏ bừng. - Vận nhi, ta tới muộn chứ? ------------------------------------------------ (1) Bình chướng: tấm màn che. (2) Thái độ khinh phong vân đạm: ý thần thái Vân Vận lúc nào cũng như gió mây trôi bầu trời, tính hình hòa nhã thân thiện. (3) Bạn lữ: Người tình hoặc người cưới mình. -o0o-
Chương 1283: Hoa tà quân Dịch: Lữ Khách - Biên: Blue quảng trường, người nào người nấy đều trợn mắt hốc mồm nhìn nam tử đột nhiên xông tới rồi nắm lấy tay của Vân Vận kia. Trong lúc nhất thời, cả quảng trường vì thế mà trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện gì xảy ra. - Ngươi...Tiêu Viêm? Ngươi...sao ngươi lại tới đây? Tuy khuôn mặt đỏ lên, nhưng Vân Vận vẫn kinh ngạc nhìn qua người thanh niên nở nụ cười hài hước bên cạnh. lát sau, rốt cuộc nàng nhịn được mà kêu lên thất thanh. - Ngươi gặp nạn, chẳng lẽ ta thể ra tay giúp đỡ sao? Tiêu Viêm nhìn người nữ tử có dung nhan tuyệt thế này, thanh cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. - Là...Yên Nhiên? Vân Vận hơi ngẩn ra, chợt hiểu nguyên nhân vì sao người này lại biết mình gặp nạn. Cảm thấy bàn tay của mình hơi ấm lên, Vân Vận vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Tiêu Viêm, giọng mang vài phần trách móc, : - Nơi này là Hoa tông, sao ngươi lại lỗ mãng làm loạn như vậy? - Ngươi trốn ta nhiều năm như vậy, thấy đủ chưa? Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, hỏi. - Ai trốn ngươi... - Người tới là ai? Hãy xưng tên ra, sao dám tới Hoa tông ta làm loạn? Nữ tử mặc áo cẩm bào kia đưa mắt nhìn Tiêu Viêm, lạnh giọng quát lên. Hai người kia tỏ vẻ thân mật như thế, chẳng lẽ đây là trợ thủ Vân Vận tìm đến? - Ngươi có thể xem ta như là bạn lữ của Vân Vận... Tiêu Viêm liếc nhìn nữ tử mặc cẩm bào cái, thản nhiên . Nghe thấy Tiêu Viêm thế, gương mặt Vân Vận hơi đỏ lên, xấu hổ nhìn cái. Nhưng Tiêu Viêm lại để ý tới, ánh mắt tập trung nhìn hai người trước mặt. - Chỉ có thực lực Đấu Tôn nhị tinh mà dám tới đây lớn lối, bổn tôn thấy ngươi có vẻ chán sống rồi đó. Nam tử tà dị bên cạnh nữ tử mặc cẩm bào khẽ vỗ cái quạt trong tay cái, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Thấy Tiêu Viêm và Vân Vận thân mật như vậy, lòng có chút khó chịu. - Vân Vận, ngươi luôn là có bạn lữ, nhưng rốt cuộc lại nhịn được mà gọi người tới rồi sao? Nữ tử mặc cẩm bào cười lạnh, : - Cũng được, gọi tới cũng sao, nếu lại bổn tông chủ khi dễ ngươi. Hôm nay, ngươi và tiểu tử này hãy cùng ra tay, nếu như thua mau giao toàn bộ đấu khí lão tông chủ ra! Nghe vậy, đôi lông mày đen của Vân Vận khẽ cau lại, nàng muốn kéo Tiêu Viêm vào việc tranh đấu bên trong Hoa tông. Nàng lên bước, vừa muốn chuyện Tiêu Viêm lại ngăn nàng. - Giao cho ta. Nghe thấy giọng Tiêu Viêm bình thản như thế, Vân Vận hơi ngẩn ra. Đôi mắt đẹp khẽ nhìn người thanh niên trước mặt, cảm thấy gương mặt người này giờ đây lại có thêm nét kiên nghị như thế, trong lòng nàng cũng hơi hoảng hốt. Mấy năm thấy, Tiêu Viêm giờ còn là người thiếu niên non nớt năm đó. Giờ trở thành cường giả có danh tiếng ở Trung Châu. Có thể , lúc này có tư cách và thực lực để đứng trước người nàng, thay nàng chống đỡ mọi mưa gió. - Ừ... Sau khi do dự hồi, cuối cùng nàng cũng phải phát ra thanh mang hàm ý chấp nhận. - Muốn tỷ thí ư? Tất nhiên thành vấn đề. Nhưng hình như cái giá của cuộc tỷ thí này quá buồn cười rồi, nếu ngươi thắng có thể lấy đấu khí mà Vân Vận được truyền thừa. Nếu ngươi thua sao? Chẳng lẽ bị mất gì ư? Ngươi cho rằng đời này có chuyện tốt như vậy sao? Tiêu Viêm thản nhiên . Đôi mắt nữ tử mặc cẩm bào hơi híp lại, cười lạnh : - Nếu như bổn tông chủ thua, Vân Vận có thể bình yên rời khỏi Hoa tông, sau này còn liên quan gì nữa. - Nếu chỉ là như vậy, cần tỷ thí nữa... Sắc mặt Tiêu Viêm lạnh xuống, . - Ngươi dám? Ngươi cho rằng Hoa tông ta là chỗ nào? Muốn tới tới, muốn ? Nghe Tiêu Viêm vậy, sắc mặt nữ tử mặc cẩm bào liền thay đổi, phẫn nộ quát: - Dù cho hôm nay ngươi có thể rời khỏi Hoa tông, nhưng Hoa tông ta từ đây về sau đuổi giết ngươi cả đời! - Có can đảm ngươi cứ tới Tinh Vẫn Các đuổi giết! Đối với việc nữ tử mặc cẩm bào uy hiếp như thế, Tiêu Viêm cũng chẳng coi vào đâu, cười lạnh đáp trả. - Tinh Vẫn Các? Nghe vậy, nữ tử mặc cẩm bào sửng sốt, khẽ biến sắc rồi có chút tin hỏi lại: - Ngươi là người Tinh Vẫn Các? Tất nhiên là Hoa tông cũng có nghe tới việc Tinh Vẫn Các xuất cường giả Bán Thánh, có cường giả như vậy, đúng là Tinh Vẫn các cần sợ Hoa tông làm gì. Hơn nữa, có ai quên rằng vị cường giả bán Thánh của Tinh Vẫn các còn có thân phận khác nữa, chính là Luyện Dược sư đệ nhất đại lục! - Tại hạ Tiêu Viêm, gia sư Dược Trần. Chuyến này đến đây, lão sư phân phó ta tới gặp chư vị lão tiền bối Hoa tông, thay mặt lão nhân gia hỏi thăm các vị! Đột nhiên, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn núi non xanh tươi chung quanh Hoa tông, rồi dùng đấu khí khuếch tán giọng mình ra, vang dội khắp cả vùng núi. Từ lúc đặt chân tới Hoa tông này, Tiêu Viêm cảm giác được bên trong những ngọn núi non kia có những khí tức mờ ảo tồn tại, những khí tức này đều vô cùng cường đại. Tiêu Viêm đoán chắc đây là những cường giả Hoa tông thế hệ trước. Có lẽ Tiêu Viêm sợ các cường giả khác ở Hoa tông, nhưng lại rất kiêng kỵ những lão quái đó. - Tiêu Viêm? Nghe thấy Tiêu Viêm báo tên mình ra, sắc mặt nữ tử mặc cẩm bào và Hoa Tà Quân liền hơi đổi. Bọn họ thể ngờ rằng người nam tử tới trợ giúp Vân Vận lại có bối cảnh lớn đến như vậy. Nhiều đệ tử Hoa tông ở chung quanh quảng trường đều bàn luận xôn xao, từng đạo ánh mắt đều nhìn về Tiêu Viêm. Toàn bộ đệ tử Hoa tông đều là nữ tử, tất nhiên cảm thấy hứng thú với người trẻ tuổi tuấn kiệt như Tiêu Viêm. - Ra là đệ tử Dược Trần...lão già đó cũng có lòng rồi. Nếu sau này rảnh rỗi, tất nhiên tới Tinh Vẫn Các bái phỏng... Sau khi Tiêu Viêm hét lớn lên lâu, thanh già nua khàn khàn từ từ truyền ra từ núi non, cuối cùng vang dội khắp trung quảng trường. Tiêu Viêm cung kính chắp tay thi lễ với phương hướng phát ra thanh kia, sau đó lại đưa mắt nhìn về nữ tử mặc cẩm bào, cười nhạt. - Hoa Cẩm, nếu như Tiêu Viêm tiên sinh có cầu, hãy nghe chút. Ở phía bắc quảng trường, bà lão chậm rãi mở miệng. Nhìn y phục người bà ta, hình như là trưởng lão Hoa tông, hơn nữa địa vị còn thấp. Nghe thấy lời này, nữ tử mặc cẩm bào tên Hoa Cẩm chỉ có thể cam lòng, cắn răng : - Ngươi muốn gì mau ! - Lần tỷ thí này, nếu như chúng ta thua, Vân Vận giao toàn bộ đấu khí được truyền thừa cho ngươi. Tuy nhiên, nếu như ngươi thua, ngươi phải trả vị trí tông chủ lại cho Vân Vận! Tiêu Viêm . - ra ngươi muốn lấy vị trí tông chủ Hoa tông! Sắc mặt Hoa Cẩm phát lạnh, giận quá mà cười. - Tiêu Viêm, ta muốn làm tông chủ gì đó, ngươi đừng có làm phiền thêm! Vân Vận ở bên cạnh cũng vội vàng . - Hoa bà bà vốn truyền vị trí tông chủ cho Vân Vận, nhưng ngươi lại biết xấu hổ cướp lấy ngọc bài. Hôm nay, nàng chỉ lấy lại những gì Hoa bà bà cho nàng mà thôi! Tiêu Viêm cười lạnh . - Ngươi...miệng lưỡi sắc bén lắm. Nhìn thấy Tiêu Viêm có chút khách khí như vậy, sắc mặt Hoa Cẩm dần trở nên lạnh lẽo, nhưng nàng lại dám đáp ứng. Nàng chỉ là người tạm nắm quyền tông chủ thôi, mà các trưởng lão trong Hoa tông ủng hộ nàng lại nhiều. Nếu phải nàng được Hoa bà bà nuôi dưỡng mười mấy năm sợ rằng cái vị trí quyền tông chủ này còn chưa tới phiên nàng làm. Nếu lần này xảy ra biến cố gì , có lẽ nàng thể làm tông chủ được nữa. - Lão thái bà chết tiệt, chẳng lẽ ta ở với bà mười mấy năm mà bằng được ba năm con tiện nhân kia ở với bà sao? Nghĩ tới việc Hoa bà bà đem bảo tàng lớn nhất để lại cho Vân Vận, lửa giận trong lòng Hoa Cẩm liền muốn thiêu đốt lý trí. Hít sâu hơi, Hoa Cẩm áp chế lửa giận trong lòng xuống, ánh mắt đột nhiên nhìn về Hoa Tà Quân ở bên cạnh. Trong hai người, thực lực Hoa Tà Quân hơn nàng rất nhiều, tất cả phải xem ý thế nào . Dường như Hoa Tà Quân hiểu được suy nghĩ trong lòng Hoa Cầm, liếc nhìn Tiêu viêm cái, chậm rãi vỗ cái quạt trong tay. cũng nghe được chút tin đồn về Tiêu Viêm, nhưng dù sao tin đồn cũng chỉ là tin đồn, vốn có thêm vài phần khoa trương. Hơn nữa, với thực lực Đấu Tôn lục tinh như , dù nhìn khắp Hoa tông này người có thể thắng cũng chỉ đếm được đầu ngón tay mà thôi. Dù Tiêu Viêm có mạnh hơn nữa, chẳng qua thực lực mới đạt đến Đấu Tôn nhị tinh, chênh lệch đến bốn cấp bậc cũng phải là thứ dễ vượt qua. Nghĩ đến đây, Hoa Tà Quân chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, bình thản : - Ngươi có cầu như vậy cứ làm theo ý ngươi. Yên tâm, nhìn mặt mũi Dược Trần, bổn tôn giữ cho ngươi hơi tàn... Nghe thấy lời này, Tiêu Viêm mới khẽ mỉm cười. nghiêng đầu nhìn Vân Vận, giọng : - Ngươi lui về sau , để cho ta... - Ngươi? mình ngươi? Vân Vận sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên khi nghe Tiêu Viêm vậy. Dù sao hai người bên kia, có thực lực Đấu Tôn lục tinh, người còn lại là Đấu Tôn tứ tinh, mà bản thân Tiêu Viêm chỉ có thực lực Đấu Tôn nhị tinh mà thôi. Nhưng lại muốn lấy đánh hai, chẳng lẽ muốn chết sao? - Thực lực ngươi chỉ vừa đến Đấu Tôn, lại chưa luyện hóa đấu khí được truyền thừa, nếu như ra đấu, chắc chắn phải là đối thủ bọn họ...Yên tâm , nhanh thôi. Tiêu Viêm giọng . có thể cảm giác được cỗ đấu khí kinh khủng bên trong cơ thể Vân Vận, nhưng lúc này nàng lại có khả năng khống chế cổ đấu khí đó. Mà dựa vào thực lực nàng giờ, chắc chắn phải là đối thủ Hoa Cẩm. Vân Vận có chút nghi ngờ, nhìn Tiêu Viêm cái. Nhưng vì tín nhiệm Tiêu Viêm, nên nàng thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu rồi lui về sau bước. Nhìn thấy Vân Vận lui về sau, Tiêu Viêm liền bước lên trước bước. Ngọn lửa màu trắng sữa chậm rãi lượn lờ lên bên trong đồng tử, nhiệt độ kinh khủng nhất thời phát ra, làm cho khí xung quanh trở nên nóng rực. - Nếu như các ngươi thương nghị thỏa đáng, vậy bắt đầu tỷ thí . trưởng lão Hoa tông thấy khí bên trong sân căng thẳng đến đỉnh điểm, liền phất áo bào cái, lớn tiếng . thanh vị trưởng lão Hoa tông này vừa dứt, khuôn mặt Hoa Tà Quân lập tức trở nên lạnh như băng, nở nụ cười lạnh lẽo. Bàn chân khẽ di động, thân hình lướt về phía Tiêu Viêm giống như ma quỷ di động, đấu khí mênh mông phô thiên cái địa tràn ngập ra. - Hôm nay bổn tôn muốn xem thử đệ tử do Dược Trần dạy dỗ có thể có mấy phần bản lãnh của .