Chương 1275: Kết cục thê thảm Dịch: Vô Ưu - Biên: Blue Nghe được tiếng thét thê lương và chói tai của Trích Tinh lão quỷ, Tiêu Viêm trước hết ngẩn ra nhưng chợt cảm thấy rùng mình. Cư nhiên lúc này vẫn còn cường giả Hồn Điện nấp? Thêm nữa, thân phận của người này thậm chí ngay cả Trích Tinh lão quỷ thân là Thiên tôn lại phải tôn xưng tiếng “Đại nhân”… “Xem ra Hồn Điện quả nhiên chuẩn bị chu đáo!” Trong lòng xẹt qua ý niệm này, ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe quang mang hung lệ. Bất kể thế nào, trước tiên phải giết chết Trích Tinh lão quỷ ba lần bốn lượt đôi địch với rồi sau! “Xùy…” Sát ý trong lòng bùng phát, tốc độ khuếch tán của hắc sắc quang quyển kia đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, hấp lực gần trong gang tấc làm lão quỷ sợ đến hồn phi phách tán, tiếng thét kinh hãi chói tai càng thêm phần thê lương. “Phế vật! Bị tên tiểu bối ép đến nông nổi này, ngươi còn mặt mũi gì trở thành Thiên tôn Hồn Điện!” Đúng lúc khe gian sắp nuốt chửng thân hình của Trích Tinh lão quỷ thanh đạm mạc mang cảm xúc gì đột nhiên vang vọng khắp vùng trời đất này. Ngay sau đó, gian phía sau Trích Tinh lão quỷ nhanh chóng nứt ra cái khe. thân ảnh chậm rãi ra từ bên trong, mà theo xuất của bóng người này, khí trong phiến thiên địa này liền trở nên ướt át. Trong lúc mơ hồ, bầu trời còn có những hạt mưa rất lất phất bay xuống. Biến hóa kỳ dị như vậy lập tức làm Tiêu Viêm chú ý, lập tức trong lòng nặng nề. Người này cư nhiên chỉ bằng đấu khí mênh mông trong người mà có thể dẫn động năng lượng làm cho đất trời biến hóa . Thực lực bực này, dựa theo suy đoán người được gọi là Cửu thiên tôn này e rằng chí ít đạt đến thất tinh, thậm chí là cấp bậc bát tinh Đấu Tôn. thanh đạm mạc nọ dù làm cho Trích Tinh lão quỷ mất mặt, nhưng cứ so sánh thể diện thể quan trọng bằng tính mệnh được, nên lão ta liền vội thét lên: “Đại nhân, cứu ta!” Bóng người màu lam lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Viêu, sau đó thoáng cau dôi mày màu lam rồi nhìn hắc sắc quang quyển nhanh chóng bay đến, miệng lẩm bẩm: “Cư nhiên lại là Thiên giai đấu kỹ! Tiểu tử này là làm cho người ta hâm mộ!” Câu vừa dứt, thân ảnh màu lam vung tay áo lên, những giọt mưa lất phất trong trời đất lập tức hội tụ lại bằng tốc độ kinh người, trong khoảnh khắc ngưng tụ lại trước mặt Trích Tinh lão quỷ thành tấm màn mưa xoay tròn với tốc độ lớn. Cùng lúc đó, chưởng của lão ta chộp lấy bả vai Trích Tinh lão quỷ, thân hình lui về sau nhanh như chớp. Nhìn thấy người này cứu Trích Tinh lão quỷ, hàn ý trong mắt Tiêu viêm cũng bắt đầu tràn ngập, đấu khí trong cơ thể bắng đầu tăng thêm điên cuồng… Mà tốc độ khuếch tán của hắc sắc quang quyển cũng nháy mắt nhanh hơn nhiều, sau sát na đánh mạnh vào màn mưa. “Rầm!” Hai người va chạm, màn mưa lập tức bị nổ văng tung tóe. Những giọt mưa dày đặc đều bị nuốt hết vào khe hở gian của quang quyển. Hắc sắc quang quyển độ phá màn mưa, tốc độ giảm mà tăng. Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Trích Tinh lão quỷ đuổi nhanh đến rồi trực tiếp cắt thẳng vào đôi chân của lão quỷ. “A…!!!” Khi hắc sắc quang quyển chạm vào chân, trong miệng Trích Tinh lão quỷ nhất thời bộc phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết. “Hừ!” Lúc này, thân ảnh màu lam cũng hừ lạnh tiếng, cũng thèm để ý tới thanh thảm thiết của Trích Tinh lão quỷ, nắm chặt hơn bả vai lão rồi nhanh chóng thối lui bằng tốc độ nhanh hơn nhiều… Thân ảnh màu lam tăng tốc, lúc này mới có thể mang Trích Tinh lão quỷ trốn xa thêm khoảng nữa. Khi quay đầu lại nhìn đôi chân Trích Tinh lão quỷ cau mày. giờ, đôi chân của Trích Tinh lão quỷ hoàn toàn bị cắt đứt, ngay chỗ đó lại bóng loáng như gương thậm chí đến cả máu cũng có nửa giọt. trạng như vậy giống như khi vừa tiếp xúc cả máu thịt hai chân của lão quỷ bị hắc săc quang quyển cắn nuốt toàn bộ. Lúc chuyển hướng nhìn vào mặt Trích Tinh lão quỷ, thấy nó trắng bệch như tuyết và ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng trì trệ. Mất hai chân và tay, Trích Tinh lão quỷ này dường như được tính là nửa phế nhân! (Ở phần làm gì có vụ 1 tay nhể? - Con tác giả Thổ Tả này viết điêu quá thể! Mà mất 2 chân 1 tay là bố của phế nhân ấy chứ! – Dịch.) “Thiên giai đấu kỹ bá đạo!” mặt thân ảnh màu lam thoáng vẻ ngưng trọng, chợt lắc lắc đầu. Mũi chân điểm vào hư cái thân hình bắn mạnh ra. Mặc dù lấy thực lực của mình, nghĩ được là đón nổi Đại Thiên – Tạo Hóa Chưởng kia… Dù có thể nhưng kế đó tạo cho mình ít hao tổn. Đó cũng phải chuyện làm y vui vẻ khi thấy được. “Có cũng phải lưu lão quỷ ấy lại!” Nhìn thấy thân ảnh màu lam tăng tốc, Tiêu Viêm đột nhiên cười lạnh rồi nắm chặt tay. Đấu khí mênh mông ngập tràn bùng phát làm tốc độ hắc sắc quang quyển lên tới cực hạn. “Vút” tiếng liền khuếch tán mãnh liệt, sau đó lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đuổi theo thân ảnh màu lam nắm lấy bả vai Trích Tinh lão quỷ. Cuối cùng, trong ánh mắt sợ hãi cực độ của lão già kia trực tiếp chạm lên bộ vị khác ngực lão quỷ. “Xèo…” tiếng động rất vang lên, đôi mắt mở to của Trích Tinh lão quỷ bỗng cứng lại, máu tươi xuôi theo khóe miệng chảy tràn xuống, khuôn mặt giống như thân cây khô héo, sinh khí trong nháy mắt biến mất sạch . Khe gian cắn nuốt trọn phần ngực của Trích Tinh lão quỷ, rốt cuộc do phạm vi khuếch tán đến cực hạn nên mới đình chỉ kéo dài. Cuối cùng rung lên rồi biến mất dưới vô số ánh mắt hoảng sợ. Sau khi Trích Tinh lão quỷ mất sinh cơ, thân ảnh màu lam liền dừng lại. Sau đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắc sắc quang quyển bay lùi về và cuối cùng dừng lại người Tiêu Viêm. “ hổ là hậu nhân của Tiêu Huyền! Bổ tôn ta có chút kỳ quái vì sao ngươi trẻ thế này có thể đạt đến cấp Đấu Tôn? Hay huyết mạch Tiêu gia sớm vứt lại còn có thể dùng hay sao?” Thân ảnh màu lam nhìn Tiêu Viêm, thản nhiên . Tiêu Viêm vẫn chưa vội trả lời, dùng ánh mắt cảnh giới nhìn lam bào lão giả phía trước... Thậm chí đến cả tóc, lông mi của lão cũng có màu lam nhạt, trong đôi mắt dường như chứa thủy hệ năng lượng mênh mông vô cùng vô tận, làm người ta nhìn vào phải thất thần. Lão già lam bào này dù thoạt nhìn thấy cũng bình thường nhưng Tiêu Viêm hiểu thực lực của lão căn bản hề yếu hơn Hắc Kình của tộc Thái cổ Hư Long ngày đó nhìn thấy. “Hẳn phải do nguyên nhân về huyết mạch! Loại huyết mạch vứt này có thể dưỡng dục ra Tiêu Huyền và các cường giả khác là chuyện bất khả tư nghị, nên thể nào xuất thêm Tiêu Huyền nữa…” Đối với Tiêu Viêm lâm vào trầm mặc, lam y lão giả được Trích Tinh lão quỷ xưng là Cửu thiên tôn lại thể tự chủ được, lắc lắc đầu lẩm bẩm. “Huyết mạch vứt ?” Tiêu Viêm nhíu mày, trong òng có chút nghi hoặc. Nghe ý tứ trong lời của lão già này, tựa hồ Tiêu gia trước đây rất lâu có đoạn lịch sử mà hề biết. Nhưng vì sao nhiều năm như vậy lại cảm nhận được huyết mạch lực đến nửa điểm? có thể đạt tới trình độ tại, ngoại trừ dựa vào Phần Quyết cắn nuốt Dị hỏa, còn lại đều dựa vào từng bước từng bước tu luyện lên. Tất cả đều có liên quan gì đến huyết mạch lực. “Có nghi hoặc hay đều chẳng quan hệ gì! Đợi đến Hồn Điện, có người giải thích giúp ngươi!” Như nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Viêm, Cửu thiên tôn cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Trích Tinh lão quỷ trong tay chỉ còn số bộ phận người chậm rãi lắc đầu. Năng lượng màu lam dày đặc trong lòng bàn tay còn lại phát ra, sau đó vây kín lấy phần thân thể còn sót lại của Trích Tinh lão quỷ rồi cuối cùng hóa thành khối băng tinh màu lam. Lão tùy tiện búng tay, băng tinh liền từ từ vỡ nát cuối cùng nổ đùng tiếng bạo liệt thành vô số mảnh . Mà sau đó, thân thể của Trích Tinh lão quỷ cũng hóa thành bụi phấn. “Mặc dù Trích Tinh lão quỷ thất bại vài nhiệm vụ, cũng nên nhận trừng phạt như thế, nhưng người chấp pháp thể là ngươi được! Chính vì vậy ngươi còn phải nhận trách nhiệm cho cái chết của …” Đôi mắt màu lam của Cửu thiên tôn nhìn Tiêu Viêm chằm chằm rồi . Tiêu viêm cười lạnh, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng khởi động, Dị hỏa cũng bắt đầu ngưng tụ lại tùy thời chuẩn bị dốc toàn lực lần nữa cùng Cửu thiên tôn chiến đấu hồi… “Ta biết ngươi có Thiên giai đấu kỹ hỏa liên nhưng nó vẫn chưa đủ… Trước mặt bổn tôn, ngươi có bất kỳ cơ hội nào thi triển nó đâu! Sở dĩ bổn tôn phải là vì nhiệm vụ của ta, tuy phải mang tất cả người sống trở về, chỉ cần còn hơi đều được tính chứ phải ngại ngươi…” Cửu thiên tôn nhàng phủi phủi ống tay áo, mặt đổi sắc, . “Ta cũng tin…” Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại. cảm nhận được hơi thở cực độ nguy hiểm. Chẳng qua chuyện này cũng thể làm bó tay chịu trói. Lập tức, sau lưng rung lên, thanh hồng cốt dực liền kéo dài ra khỏi người, hai cánh vung lên và mặt khác thân hình nhất thời lùi về sau. Từng tàn ảnh ra che rợp bầu trời làm người khác hoa cả mắt. Thấy Tiêu Viêm lui lại, Cửu thiên tôn cũng chậm rãi lắc đầu. gian chung quanh từ từ vặn vẹo, mà thân hình chợt biến mất vô tung cách quỷ dị. Khi thân hình Cửu thiên tôn biến mất, trong khoảnh khắc ấy lông tóc toàn thân Tiêu Viêm cũng chợt dựng đứng, nhưng khi nhìn lại thấy thân ảnh lam sắc kia chỉ còn cách trước mặt đến hai thước. “Bổn tôn , làm gì cũng vô ích…” Gương mặt Cửu thiên tôn vẫn vô cảm như trước nhàng vung hữu chưởng ra, cuối cùng mang theo khí tức cực độ hàn phảng phất tợ thiểm điện phóng tới Tiêu Viêm. Đối mặt với chưởng lửa khói bay tới, sắc mặt Tiêu Viêm nhanh chóng ngưng trọng. Ngọn lửa màu nâu tím trong tay phải cấp tốc ngưng tụ rồi cuối cùng hóa thành con rồng lửa uốn lượn bay ra đụng mạnh vào bàn tay của Cửu thiên tôn. “Xèo…” Hai người va chạm cũng sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa nào. Nóng chả đan lẫn hàn chỉ bộc phát ra sương mù màu trắng dày đặc, tiếng “xèo xèo” vang lên trong tai mọi người dứt. “Bộp! Bộp!” Quá trình băng – hỏa đan vào nhau chưa được bao lâu, chuỗi thanh trầm thấp chợt vang lên trong bạch vụ, thân ảnh bỗng chật vật bay ngược ra mạnh mẽ, cuối cùng nện mạnh vào núi đá. Lực phản chấn đáng sợ trực tiếp làm cho vách núi cứng rắn trong khoảnh khắc nứt ra thành nhiều cái khe chằng chịt rộng cỡ cánh tay. “Phụt…” Tiêu Viêm lau vết máu ở khóe miệng rồi nhổ ra búng nước bọt pha lẫn máu tươi, sắc mặt trầm nhìn thân ảnh lam sắc trung. Với Trích Tinh lão quỷ, còn có thể chiến trận nhưng cùng giao thủ với Cửu thiên tôn này, dĩ nhiên chẳng có bao nhiêu lực hoàn thủ. “Cùng bản tôn thôi…” Cửu thiên tôn bầu trời liếc Tiêu Viêm rồi thân hình chợt xuất trước mặt , bàn tay lão chậm rãi vươn ra chụp vào vai Tiêu Viêm, thanh vô hồn từ từ truyền ra. Tiêu Viêm chú mục vào bàn tay Cửu thiên tôn, trong mắt ra vẻ ngoan lệ. Lúc chuẩn bị dốc toàn lực mang sinh tử đánh cược lần cánh tay khác yên lặng đối chưởng với bàn tay của Cửu thiên tôn. Cùng lúc đó, thanh già nua nhàn nhạt lặng lẽ truyền ra từ phía sau. “Muốn bắt người rồi tẩu thoát? Chỉ bằng vào Cửu thiên tôn ngươi còn chưa đủ tư cách…” -o0o-
Chương 1276: Đại triển thần uy Dịch: Vô Ưu - Biên: Blue Trong khoảnh khắc thủ chưởng bị nắm chặt, mặt Cửu Thiên tôn cũng thoáng biến sắc. Trong sát na này, toàn bộ đấu khí lão tựa hồ như bị kềm hãm, sương vụ quanh thân cũng từ từ tiêu tán. Tràng cảnh này làm trong lòng Cửu Thiên tôn dấy lên cảm giác khiếp sợ. Lão mạnh mẽ ngẩng đầu, lại nhìn thấy sau lưng Tiêu Viêm có thân ảnh cổ phác tang thương nhàng lăng . Nhìn ra khuôn mặt rất ư quen thuộc làm lão trực tiếp thét lên thất thanh. “Dược Trần? Thân thể của ngươi? Thực lực của ngươi thế mà lại hồi phục sao?” Cửu Thiên tôn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra thân thể Dược lão còn hư ảo như trước kia, hiển nhiên là thân thể thực . Chuyện này làm tâm trạng lão ta tức khắc trở nên nặng nề. Quanh thân Dược lão toát ta khí tức đáng sợ và mạnh mẽ, đến ngay cả lão ta cũng phải run sợ. “Lão sư? Người tỉnh lại rồi?” Khi công kích của Cửu Thiên tôn bị ngăn trở Tiêu Viêm cũng vội quay đầu nhìn lại. liếc cái nhận ra Dược lão phía sau, mặt cũng lên vẻ kinh hãi lẫn vui mừng. “Ừ…” Dược lão cười với Tiêu Viêm, sau đó chậm rãi : “Tiểu t ử kia, trước tiên ngươi giúp những người khác! Cứ giao y cho ta là được!” Nghe vậy, Tiêu Viêm tần ngần lúc rồi liền gật đầu. Bằng vào cảm giác của linh hổn lực, tự nhiên có thể nhìn thấy được khí tức cực độ khủng bố của Dược lão. Khí tức đến bực này, dù có là Cửu Thiên tôn trước mặt hay đến cả Hắc Kình ngày đó cũng đều thể sánh được. Hơi thở bực này, có thể là mạnh mẽ nhất so với những người Tiêu Viêm gặp từ trước đến nay. “Đây chính là thực lực của lão sư ở thời kỳ đỉnh phong sao? Quả nhiên rất mạnh! Khó trách được thanh danh của lão sư trước đây là nhất đẳng ở Trung Châu!” Trong lòng Tiêu Viêm thoáng chốc nhiều, sau đó thân ảnh phiêu nhiên khỏi dưới ánh mắt trầm của Cửu Thiên tôn. “Dược Trần, ngươi cho rằng khôi phục được thực lực là có chống lại Hồn Điện chúng ta sao?” Tuy cực kỳ muốn cản Tiêu Viêm lại nhưng Cửu Thiên tôn hiểu rất Dược Trần trước mặt lần nữa trở về thời kì là Dược Tôn giả thanh danh hiển hách trước kia. Mặc dù với lòng kiêu ngạo của mình, lão thể công nhận bằng bằng thực lực lúc này, mình phải là đối thủ của Dược lão. “Hồn Điện cũng phải là mạnh nhất trong thiên hạ! Đối thủ cường hãn của các ngươi cũng chẵng hề ít! Các bên kềm chế lẫn nhau, há có thể tùy tiện ra tay sao? Loại mặt hàng như ngươi còn chưa thể uy hiếp lão phu được!” Dược lão cười nhạt, trong nụ cười lại pha lẫn lãnh ý: “Hôm nay, Hồn Điện các ngươi xâm phạm tứ bề. Ngươi lại càng to gan dám đả thương đệ tử duy nhất của ta! Phần lễ vật này cuối cùng phải hoàn lại chút ít cho ngươi mới phải!” “ nghĩ bổn tôn sợ ngươi sao?” Sắc mặt Cửu Thiên tôn chợt lãnh, chưởng tâm nổi lên tầng lam sắc óng ánh.Chợt cánh tay uốn éo cách quỷ dị thoát khỏi trói buộc của Dược lão, hét lên tiếng rồi sau đó đấu khí màu lam mạnh mẽ dâng tràn. Nó nhanh chóng ngưng tụ lại thành con cự thú nhe nanh múa vuốt mang theo năng lượng uy áp dày đặc, giương đôi trảo sắc bén vọt thẳng tới Dược lão. Hướng về công kích của Cửu Thiên tôn, sắc mặt Dược lão vẫn thản nhiên như trước, bàn tay đẩy mạnh ra chưởng ác liệt làm gian trước mặt sụp đổ trong nháy mắt. Cự thú lao tới bỗng đứt thành hai mảnh rồi ùn ùn hóa thành những giọt nước bung ra tung tóe. “Ầm…” chưởng phá tan công kích của Cửu Thiên tôn, Dược lão phất tay oanh kích chưởng cách đến chỗ lão áo lam đứng xa xa. chưởng xuất ra, năng lượng trong phiến thiên địa này chợt chấn động kịch liệt. Bàn tay vô hình khổng lồ xé thẳng gian, cuối cùng lặng yên tiếng động vụt tới Cửu Thiên tôn. Mặc dù ban tay gian khổng lồ lặng yên tiếng động, nhưng trong lòng Cửu Thiên tôn vẫn dấy lên cảm giác nguy hiểm cực độ. Y lập tức đột ngột biến đổi thủ ấn, năng lượng băng hàn vô cùng vô tận trong thiên địa liền hội tụ đến, xoay chung quanh thân y rồi hình thành nên chiếc lồng nước lam sắc khoảng trăm trượng. gian thủ chưởng khổng lồ hung hăng nện mạnh lên chiếc lồng nước màu lam. Ngay tức khắc lực lượng gian tràn ngập ra ngoài rồi trực tiếp làm cho gian của phiến thiên địa này trở nên vặn vẹo kịch liệt. Thanh thế làm người sợ hãi đến bực này khiến cho sắc mặt ít người phải kịch biến. “Bang! Bang!” Lực lượng gian thổi quét ra… Chiếc lồng nước màu lam nhìn như chắc chắn lại chỉ có thể duy trì trong nháy mắt, liền nổ ầm tiếng rồi lại nổ bùng tung tóe. Nhất thời tạo thành cơn mưa lớn bàng bạc đổ xuống rồi nên mạnh vào biển cây xanh thẫm tạo thành những tiếng động thanh thúy. “Hừ!” Lồng nước màu lam vỡ toang làm cho Cửu Thiên tôn kia lảo đảo cái rồi thân hình bị đẩy lùi về sau hơn trăm thước, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ. Hiển nhiên, ở lần giao phong đầu tiên với Dược lão Cửu Thiên tôn này thụ thương . Cuộc chiến hoành tráng bầu trời tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt cường giả đứng phía xa. Ánh mắt của họ lịch duyệt bất phàm bởi vậy liếc thoáng qua nhận ra Dược lão, nên cả đám đều kinh hô trận trận liên tiếp. “Này… này… đó là Dược Tôn giả - Dược Trần? cư nhiên còn sống?” “ phải Dược Trần mất thân thể nên thực lực đại giảm sao? tại sao lại…?!?” “Dược Trần hồi phục thực lực, lần đại nạn này của Tinh Vẫn Các e thoát rồi! Với thực lực đỉnh cấp của Dược Tôn giả, bất luận là danh khí hay sức mạnh đều tăng vọt trong nháy mắt! Thậm chí Tam các còn lại cũng khó mà chống đỡ!” “… …” Những lời bàn luận xôn xao mang theo ít cảm xúc biết tên bùng nổ tràn ngập. ít người liếc nhìn nhau bằng ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Dược Tôn giả - Dược Trần tái Trung Châu chắc chắn là tin tức động trời. Đối với ảnh hưởng ở Trung Châu năm đó của ông vẫn còn ít bậc cao niên ở bốn Châu kia giữ được giao tình sâu đậm. Tuy giờ qua nhiều năm nhưng danh tiếng Đệ nhất Luyện dược sư – Dược Trần vẫn nằm đỉnh như xưa. Mặc dù đến cả ba vị đầu sỏ Đan Tháp cũng sánh được… So với ông biết kém là bao nhiêu… giờ, vị Luyện dược sư đệ nhất Trung Châu, thậm chí là của toàn bộ đại lục tái lần nữa. kinh sợ lẫn chấn động tự nhiên rất kinh thiên động địa! Tiêu Viêm thấy Dược lão chiếm thượng phong cũng chợt mỉm cười. Dược lão khôi phục thực lực đỉnh phong ngày sau Tinh Vẫn Các cần e ngại Hồn Điện trả thù nữa. Dù Hồn Điện cường đại nhưng vì mạnh mẽ của chúng nên tạo thành liên lụy rất lớn. Những cường giả đỉnh cấp của họ cũng thể tùy tiện ra tay, nếu như vậy Tinh Vẫn Các ắt bình yên vô ! “Bang! Bang!” Khi khuôn mặt trầm ngâm của Tiêu Viêm, đột nhiên trong lòng lại có cảm ứng. cau mày ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới thế công hung hãn liên miên dứt của Hắc Thiên tôn, Thiên Khôi liên tiếp bại lui, mặt khác cơ thể rắn chắc xuất mấy chỗ lõm sâu. Hiển nhiên, chỉ bằng lực lượng của Thiên Khôi mà phải mình chống chọi với Hắc Thiên tôn hơi có chút miễn cưỡng. Dừng mắt lúc ở Thiên Khôi, Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn cuộc chiến của Thanh Lân và Bạch Thiên tôn phía xa. Lúc thấy tình huống nơi đó liền sửng sốt. Việc Thanh Lân phải liên tiếp bại lui như dự liệu vẫn chưa xảy ra, mà thấy nơi đó diễn ra chiến đấu kịch liệt, hai thân ảnh liên tiếp va chạm nhau dữ dội, bóng người lấp lóe, dao động năng lượng nhanh chóng khuếch ra bốn phía. “Cỗ khí tức này… Là viễn cổ Thiên Xà kia?” Đôi ngươi Tiêu Viêm co rút lại. cảm giác được khí tức tại của Thanh Lân chứa hung lệ mơ hồ. Loại cảm giác này ngày đó đích thân trải nghiệm trong sơn động nên lập tức hiểu , giờ đây Thanh Lân hẳn mượn dùng linh hồn lực của viễn cổ Thiên Xà. Nếu mà , bằng thực lực của nàng, tuy có Bích Xà – Tam Hoa Đồng hỗ trợ cũng thế nào chiến đấu với Bạch Thiên tôn đến nảy lửa như vậy. “Chỉ cần chế trụ Hắc Bạch Thiên tôn này lập tức còn nguy hiểm nữa. Lấy thực lực của Phong lão và Tiểu Y Tiên vẫn có thể chống đỡ thế công của những cường giả Hồn Điện khác!” Ánh mắt Tiêu Viêm lóe sáng. Nếu Thanh Lân bên kia có vấn đề gì đối phó với Hắc Thiên tôn. Nếu liên thủ với Thiên Khôi có thể đánh cho người này đến thần sầu quỷ khóc. Chẳng qua tràng diện này làm đệ tử Tinh Vẫn Các chết nhiều hơn. Đối với những đệ từ bình thường này thời gian càng lâu lại càng làm họ khó có thể trụ nổi. Lúc Tiêu Viêm vì chuyện này mà cau mày Dược lão bầu trời như cũng cảm ứng được cúi đầu nhìn xuống Tinh giới tràn ngập máu tươi. Trong mắt ông lóe hàn quang, bàn tay gian khổng lồ lần nữa được hình thành rồi lập tức hóa thành chưởng tát mạnh vào Hắc Bạch thiên tôn. chiến đấu kịch liệt với Thiên Khôi và Thanh Lân, Hắc Bạch Thiên tôn ngờ bị công kích bất thình lình, bởi vậy khi công kích đến nơi mới có thể hồi phục tinh thần, khuôn mặt lão ta lập tức trắng bệch. gian lực đáng sợ làm cho ngay cả lão ta đều có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. “Phụt!” Thủ chưởng gian khổng lồ hung hăng nện lên hai người Hắc Bạch thiên tôn. Sau đó, hai Thiên tôn vốn có thực lực cực mạnh trong mắt mọi người nháy mắt phun máu thành vòi, thân hình như sao băng rơi thẳng từ trời xuống rồi nện mạnh vào biển cây xanh thẳm, tạo thành cái rãnh sâu ước chừng trăm trượng. Nhìn thấy cả Hắc Bạch thiên tôn cũng chống nổi hiệp, mấy tên cường giả xa xa đều hít vào hơi khí lạnh. “Phanh! Phanh! Phanh!” chưởng hạ cả Hắc Bạch thiên tôn, thủ chưởng Dược lão lại xoay trở ngừng cách oanh kích xuống bên dưới. Mà theo những chưởng nện ầm ầm này, hễ những cường giả bị gian cự thủ đụng phải dường như đều bị nổ tung trong nháy mắt thành đám hắc vụ. Ngay cả huyết nhục cũng bị trực tiếp đánh tan thành bụi phấn. Khi Dược lão tàn sát như người gặt lúa,những cường giả Hồn Điện bên dười cũng vô cùng sợ hãi, vội vàng lủi trốn khắp nơi dám dừng lại trong Tinh giới nửa khắc. Nhìn thấy cường giả Hồn Điện tổn thất thảm trọng, Cửu Thiên tôn đằng kia cũng sầm mặt lại. Cục diện cơ bản bởi xuất của Dược Trần nằm ngoài tầm khống chế, nhưng lão ta cũng cam tâm tình nguyện buông bỏ! “Dược Trần, ngươi vừa khôi phục thực lực tất nhiên khó có thể phát huy hoàn toàn! Bổn tôn muốn nhìn, ngươi hôm nay đến tột cùng có thể ngăn cơn sóng dữ mà cứu được Tinh Vẫn Các hay ?” Cửu Thiên tôn hít sâu hơi, đôi tay đột nhiên kết xuất đạo đạo thủ ấn nhanh như chớp làm người nhìn hoa hết cả mắt. Theo biến hóa của ấn quyết, gian quanh thân cũng dập dềnh bồng bềnh rồi bỗng nhiên bị cường hoành xé rách thành cái khe đen kịt. Sau khi khe gian bị xé bung ra khí tức ngập trời như băng lạnh thấu xương chậm rãi từ bên trong truyền ra. “Ngay cả Bát Thiên tôn cũng đến sao?” Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo thấu xương này, Dược lão cũng nhíu mày, giọng tự nhủ. -o0o-
Chương 1277: Bán Thánh Dịch: Vô Ưu Vết nứt gian từ từ mở rộng ra, mà khí tức lạnh thấu xương cũng tràn ngập bốn bề… thân ảnh màu trắng rốt cuộc cũng chậm rãi bước ra từ bên trong, sau đó dừng lại dưới vô số ánh mắt soi mói. “Lão Cửu, ngờ ngươi phải dùng tới gian ngọc giản!” Thân ảnh màu trắng dần dần ra, thanh hờ hững cũng vang lên. “Hừ, lải nhải ít thôi! Thấy đối thủ lần này của bản nhân chưa hử?” Cửu thiên tôn nhướng mày, trầm giọng . Nghe được những lời này của Cửu thiên tôn, thân ảnh màu trắng kia cũng chậm rãi ngẩng đầu. Đó vẫn là khuôn mặt già nua, râu tóc bạc trắng thậm chí cả hai bên mai còn có màu trắng sậm làm cho người ta có cảm giác cực độ băng hàn. Nhìn qua toàn thân lão giống như là khối băng. “Dược Trần sao?” Ánh mắt thân ảnh màu trắng dừng lại người Dược lão cách đó xa, nó nhộn nhạo như nhận ra chuyện gì đó nên đôi đồng tử dao động hồi rồi lão : “Ngươi khôi phục thực lực?” “Hồn Điện ngược lại chuẩn bị đầy đủ! Phái ra tên Cửu thiên tôn còn chưa yên tâm, cư nhiên cả ngươi mà cũng được phái đến?!” Dược lão liếc qua Bát thiên tôn rồi thản nhiên . “Khó trách! Lấy sức mình ngươi xác còn phải đối thủ của ! Xem ra hành động hôm nay tổn thất thảm trọng a!” Đôi mày trắng như tuyết của Bát thiên tôn hơi hơi rung lên, nhìn mấy tên cường giả Hồn Điện trốn chui trốn nhủi phía xa xa, sau đó mới . “ vừa có được thân thể! Tuy thực lực gần như khôi phục nhưng khó có thể chân chính đạt đến đỉnh! mình ta được, nhưng nếu hai ta liên thủ hươu chết về tay ai chưa thể được!” Sắc mặt Cửu thiên tôn trầm, . “Nhưng ngươi chớ nên xem thường lão già này!” Bát thiên tôn cau mày, . “Như thế nào? Ngươi sợ? Nhiệm vụ lần này do ta với ngươi cầm đầu. Nếu như thất bại, chỉ e rằng thể hướng lên lời công đạo được nữa!” Cửu thiên tôn đến đây mới liếc Bát thiên tôn rồi tiếp: “Với lại, năm xưa ngươi từng bại tay . Đây vẫn là tâm bệnh trong lòng ngươi! giờ nếu như thử sợ rằng sau này còn cơ hội bực này nữa!” Nghe thế, Bát thiên tôn khẽ vuốt chòm râu bạc trắng như tuyết, trong mắt thoáng dao động. lúc sau rốt cục chậm rãi gật đầu, : “ khi như vậy liền động thủ ! Ta rất muốn biết giờ Dược Trần còn giữ được uy phong năm đó hay ?” “Yên tâm, ta và ngươi hai người liên thủ dù có là cửu tinh Đấu Tôn cũng có thể chiến trận! giờ Dược Trần vừa có lại thân thể tất nhiên vẫn chưa thích ứng và thuần thục, có chiến lực khoảng bảy tám phần là tệ rồi!” Cửu thiên tôn cười, chợt ánh mắt trở nên sắc bén, nắm chặt bàn tay lại. Dao động mênh mông từ nơi đó bạo phát ngập tràn. Cùng với ba động này khuếch tán, cả vùng trời đất nhanh chóng trở nên ướt át, từng giọt mưa ngưng tụ lại từ hư vô rồi trở nên dày đặc, nhìn từ xa cơ hồ thấy được điểm cuối. Tiêu Viêm đứng nơi núi nhíu mày nhìn lên những giọt mưa kia, rồi chợt vung tay bắt lấy giọt, lập tức liền trở nên kinh ngạc phát trong giọt mưa này chứa năng lượng thủy hệ vô cùng đậm. Tuy nó vẫn có độ lạnh bình thường nhưng lại có tính ăn mòn vô cùng mãnh liệt. Dựa theo Tiêu Viêm đoán, nếu dùng tốc độ cao bắn ra giọt mưa kỳ dị này chỉ sợ có thể dễ dàng xuyên thủng đấu khí phòng ngự của cường giả Đấu Hoàng. Chỉ giọt mưa mà có lực phá hoại kinh khủng như vậy cả màn mưa vô cùng vô tận hội tụ chỗ có lực phá hoại đáng sợ đến mức nào? “Vẫn , ở cấp Đấu Tôn, mỗi khi tăng lên tinh thực lực đột nhiên tăng mạnh… Lời ấy quả giả!” Tiêu Viêm giọng thào. tại có thực lực nhị tinh Đấu Tôn, sau khi thi triển Thiên Hỏa – Tam Huyền Biến đến mức tận cùng mới có thể đạt đến Đấu Tôn tứ tinh. Nhưng vì tài liệu để thi triển Tam Huyền Biến là ba loại Dị hỏa nên mới được như vậy, nếu đổi thành các loại hỏa diễm khác chỉ e rằng ngay cả tinh cũng thể tăng lên. Mặc dù Tiêu Viêm đạt đến tứ tinh Đấu Tôn, nhưng muốn đánh chết Trích Tinh lão quỷ có thực lực bực này cũng chỉ có thể dùng hai loại thủ đoạn. là dung hợp bốn loại hỏa diễm tạo thành Hủy Diệt Hỏa Liên, hai là dựa vào Thiên giai đấu kỹ mới luyện thành, Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng. Ngoại trừ như thế, cũng còn cách nào. Bởi vậy có thể thấy được phân chia sâm nghiêm ở cấp bậc Đấu Tôn. Nếu có thủ đoạn đặc thù muốn chiến đấu vượt cấp, đó chính là chuyện vô vàn khó khăn. Xa xa phía chân trời, Dược lão vẫn phiêu nhiên lăng , dùng ánh mắt bình thản nhìn quanh những giọt mưa kỳ dị ngập tràn thiên địa. Hễ cứ xuất trong phạm vi trăm trượng quanh người ông, chúng đều bắn ra tung tóe. Giờ phút này, bất luận ánh mắt của đệ tử Tinh Vẫn Các hay những cường giả khác đều hội tụ lên bầu trời. Ai nấy đều có thể nhìn ra hai cường giả đứng đầu Hồn Điện giờ phút này chuẩn bị chiêu thức kinh thiên động địa. “Ngưng!” Sắc mặt Cửu thiên tôn lúc này cũng nghiêm trọng dị thương, thủ ấn biến ảo, từ trong miệng phát ra tiếng quát chói tai. Sau khi tiếng quát chói tai của Cửu thiên tôn vừa dứt, những hạt mưa tràn ngập thiên địa nhất tề rung lên tạo thành những tiếng xoèn xoẹt cắt qua trời đất rồi sau đó lướt dữ dội về phía lão ta, cuối cùng nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Cửu thiên tôn. Vẻn vẹn trong nháy mắt, quả cầu khổng lồ ước chừng trăm trượng có màu xanh thẳm được từ từ hình thành. Quả cầu mưa có thể tích cực lớn, toàn bộ đều xanh thẳm chậm rãi xoay tròn. Theo chuyển động của nó, luồng năng lượng che kín trời đất bùng phát ra làm cho sắc mặt rất nhiều người trở nên trắng bệch. Năng lượng đến bực này, nếu va chạm ắt nổi tung rồi san phẳng ba bốn dãy núi lớn trong nháy mắt. Khi quả cầu hình thành, Bát thiên tôn đứng bên cạnh bỗng hít sâu vào hơi, bàn tay nâng lên hướng về quả cầu ở xa xa, luồng khí trắng sẫm lạnh lẽo vô cùng phát ra từ chưởng tâm rồi cuối cùng bay vụt đến bám lên bề mặt quả cầu nước. “Rắc! Rắc!” Luồng khí trắng sẫm khi bám lên quả cầu nước trong nháy mắt lan tràn khắp quả cầu, sau đó liền biến thành ban8ng cầu cực lớn. Thêm nữa, năng lượng kỳ quái chứa bên trong càng thêm phần khủng bố. Uy lực của Đấu kỹ do hai tên cường giả hàng đầu Hồn Điện liên thủ tạo thành đủ để làm cho người ta hồn phi phách tán. “Đây… Thanh thế này cũng quá lớn rồi…” Những cường giả quan chiến phía xa nhìn băng cầu khổng lồ bầu trời. Theo dao động năng lượng khủng bố tràn ngập bên trong, linh hồn của bọn họ dường như cũng bị áp lực đè nén đến cực độ nên liên tiếp lui về sau, sắc mặt tái nhợt. Năng lượng khủng bố đến bực này mà nổ tung, các dãy núi chung quanh bị san thành bình địa. Đến lúc đó, chỉ e rằng bọn họ trở thành vật bồi táng. “Xoẹt… Xoẹt… Vù…” Nhìn thấy những cường giả kia liên tiếp nhanh chóng lùi về sau, trong Tinh Vẫn Các, sắc mặt nhóm người Phong tôn giả cũng trở nên căng thẳng. Nhìn băng cầu chứa đầy năng lượng khủng khiếp kia, xem ra tại có muốn chạy cũng muộn… “Dược Trần, năm đó bổn tôn bại trong tay ngươi! biết giờ ngươi có bản lĩnh ngăn cản kích hai ta liên thủ nhỉ?” Lúc quả cầu nước hóa thành băng cầu, sắc mặt Bát thiên tôn cũng tái thêm vài phần. Hiển nhiên, thi triển công kích đến bực này tiêu hao ít khí lực của lão. Thời điểm Bát thiên tôn quát lớn, đôi mày bạc của Dược lão cũng rung lên nhưng sắc mặt vẫn bình đạm như trước, ra bất kỳ dao động cảm xúc gì, tựa hồ xem như băng cầu có thể hủy diệt cả dãy núi lớn kia hề tồn tại. “Hừ! Ta muốn nhìn xem ngươi có thể cậy mạnh đến khi nào?!” Thấy Dược lão vẫn bình tĩnh như thế, Cửu thiên tôn nhịn được cười lạnh tiếng, hai tay như chớp kháp xuất từng đạo ấn quyết. lát sau, sắc mặt lão đỏ bừng lên rồi phun ra ngụm máu tươi lên băng cầu khổng lồ bầu trời rồi đột nhiên hét lớn: “Vũ Thực Thương Khung!” Tiếng thét to tràn ngập báo đạo vang vọng cả chân trời. Hai người cửu thiên tôn đưa hay tay đẩy mạnh về phía trước, chỉ thấy băng cầu khổng lồ rung lên trận, đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao. Cuối cùng, trong tiếng gió thét ào ào đinh tai nhức óc, băng cầu dữ dội lướt tới Dược lão với tốc độ nhanh như chớp. Băng cầu lướt tạo thành dao động năng lượng bao phủ tràn ngập trời đất. gian xung quanh nó đứt gãy từng khúc văng tung tóe. chiếc khe gian khổng lồ đen kịt như cái dây lưng ước chừng trăm trượng bỗng nhiên xuất trong gian hư vô. Nhìn thấy lực phá hoại của băng cầu, những cường giả quan chiến lại càng sợ đến hồn phi phách tán, lập tức liều mạng tăng tốc lao ra ngoài dãy núi. Tiêu Viêm ngọn núi cũng nghiêm mặt quả cầu khủng khiếp kia, chợt chuyển sang nhìn Dược lão vẫn sừng sững bất động. Thấy biểu tình của ông, trong lòng thoáng rất nhiều liền thở phào nhõm. “Công kích quá đáng sợ… Các chủ… có thể ngăn cản được sao?” Thần kinh từng đệ tử Tinh Vẫn Các chợt căng thẳng như sây đàn. Dưới luồng năng lượng khủng bố, tựa hồ như cả dãy núi cũng trở nên vô cùng bé. Điều họ có thể làm ở thời điểm này là chỉ có thể ký thác tất cả hi vọng lên người Dược lão. “Hôm nay, cho ngươi và cả Tinh Vẫn Các đều hủy diệt dưới liên thủ của chúng ta!” Nhìn khoảng cách giữa Dược lão với băng cầu đáng sợ, trong mắt hai người Cửu thiên tôn cũng bừng lên vẻ cuồng nhiệt. Khi băng cầu lướt đến phạm vi cách Dược lão khoảng trăm trượng, rốt cuộc dưới vô số ánh mắt soi mói, ông chỉ chậm rãi giơ tay lên. Nhìn thấy Dược lão thế mà muốn đón đỡ băng cầu, khuôn mặt vốn băng lãnh của hai người Cửu thiên tôn nhịn được mà lên nụ cười tươi tắn. “Dừng!” Nhưng khi nụ cười của bọn chúng vừa lên thanh nhàn nhạt đột nhiên vang vọng… Tiếng quát từ miệng Dược lão vang ra, chợt mọi người như ngây dại nhìn thấy băng cầu xoay tròn lao đến với tốc độ cao khi còn cách ông khoảng ngắn nháy mắt ngừng lại. Khắp núi rừng chợt trở nên tĩnh lặng. Lúc này, vẻ mặt của hai người Cửu thiên tôn cũng nghệch ra. kích do hai người họ liên thủ, cho dù có là cường giả Đấu Tôn đỉnh phong cũng có khả năng dừng là dừng được. Bàn tay Dược lão nhàng tiếp xúc với băng cầu khổng lồ, thanh bình thản cũng chậm rãi vang vọng khắp đất trời… “ giờ, ta đây xác thể phát huy mười thành thực lực! Nhưng là... muốn đối phó với hai tên các ngươi ngược lại quá dễ dàng! Bởi vì…” đến đây, nét mặt Dược lão bổng nhiên đổi thành vẻ trêu tức kiểu mèo vờn chuột. “Bây giờ, ta cũng phải Đấu Tôn đỉnh phong… Mà là… Bán Thánh!”
ên tai hai người Cửu thiên tôn. Trong khoảnh khắc này, cơ hồ như đấu khí trong người bọn họ cũng ngừng vận chuyển. Mồm chúng há hốc, vẻ mặt như thằng ngốc dại ra nhìn lão nhân dùng chưởng chặn đứng băng cầu khổng lồ. Bán Thánh! Có lẽ người khác có cảm giác vô cùng xa lạ đối với cấp bậc này nhưng với hai người Cửu thiên tôn lại gần như rất quen thuộc. Vì cấp bậc này, được tất cả các cường giả Đấu Tôn đỉnh phong gọi là “Tuyệt Vọng Chi Uyên – Vực Sâu Tuyệt Vọng”. Hầu hết các cường giả đạt đến Đấu Tôn đỉnh đều dừng bước trước cảnh giới Bán Thánh này. Nhưng bất luận bọn họ cố gắng tu luyện như thế nào, cuối cùng có cách nào để chân chính đặt chân vào cái gọi là – cảnh giới Bán Thánh. Chỉ có đặt chân vào cảnh giới Bán Thánh, như vậy mới có tư cách bước vào cấp bậc Đấu Thánh! Thậm chí có thể Bán Thánh là nền tảng trọng yếu nhất ở phía trước Đấu Thánh. Trở thành Bán Thánh, như vậy liền vĩnh viễn có tư cách trở thành cường giả Đấu Thánh chân chính! Từ khi Đấu Đế dần trở thành truyền kỳ trong ký ức suốt chiều dài lịch sử, chữ “Thánh” cực kỳ đơn giản chính là đại biểu cho ngọn núi cao nhất của phiến thiên địa này. Đấu Tôn, có thể được gọi là cường giả đứng đầu đại lục. Nhưng từ trước đến nay, đứng đầu có nghĩa là tột đỉnh, là cường giả thuộc tầng cao nhất của phiến thiên địa này! Mà tương tự, cái gọi là cảnh giới Bán Thánh cũng chính là cảnh giới hai người Cửu thiên tôn thiết tha mơ ước. Nhưng trong lòng bọn chúng hiểu được muốn đến cảnh giới này khó khăn đến bực nào. Có lẽ, đến cuối đời bọn chúng cũng thể nào chân chính đạt được. Bọn chúng bao giờ nghĩ qua Dược lão có thể đặt chân đến cấp độ này. Mặc dù ông có được thân thể mới, nhưng có thể khôi phục được mười phần thực lực là việc vô vàn khó khăn, huống chi lại đột phá được cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong tấn cấp Bán Thánh!? Nhưng mà, muốn nghĩ cũng ra lại cực độ tàn khốc đến như vậy! Bọn chúng ngay cả ý nghĩ cũng ngờ được tình huống này lại xuất trước mặt chúng chân đến như thế! Bán Thánh! Bên trong Tinh giới, tất cả ánh mắt đều hội tụ cả vào thân ảnh già nua sương gió bầu trời. Cùng so sánh với băng cầu lớn, thân ảnh này coi như đáng kể. Nhưng giờ phút này, bóng người bé kia lại tràn ngập uy áp, ngay cả năng lượng khủng bố bên trong băng cầu cũng trở nên run lên cầm cập. “Lão gia hỏa kiệt ngạo này thế mà lại bước vào cấp độ kia!” Nhóm người Phong tôn giả cũng phải trợn mắt há mồm nhìn chằm chặp thân ảnh kia. Sau hồi, trong mắt mọi người đều lên vẻ mừng rỡ như điên. Bán Thánh, dù chỉ có “nửa từ” nhưng mặc kệ thế nào cuối cùng cũng đại biểu có quan hệ với chữ “Thánh” cao nhất. Đây là lần chất biến nhảy vọt a! “Tinh Vẫn Các, đại hưng thịnh rồi!” Mấy cường giả vốn cong mông chạy trốn cũng vì màn giữa trung mà dừng thân. số cường giả biết nhìn hàng càng cảm giác cổ họng khô khốc. Tinh Vẫn Các xuất vị Bán Thánh, tin tức như sấm giữa trời quang như thế này chỉ e rằng như cuồng phong thổi quét qua toàn bộ Trung Châu. Sau này, từ thanh danh đến thực lực, sợ rằng trong thời gian ngắn tăng trưởng lên mức độ cực kỳ khủng khiếp. Hồn Điện cố nhiên đáng sợ, nhưng sau này Tinh Vẫn Các cũng phải nơi chúng muốn diệt là diệt. cường giả cảnh giới Bán Thánh, dù có là Hồn Điện cũng phải bắt đầu nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc. Hơn nữa, chuyện tối trọng yếu bởi vì người này chính là Luyện dược sư đệ nhất đại lục, từ danh vọng cho đến sức ảnh hưởng cũng ai có thể sánh được. Bởi vậy, giờ khắc này, ai nấy đều hiểu Tinh Vẫn Các trở nên hưng thịnh vô cùng. ngọn núi, vẻ mặt của Tiêu Viêm cũng vô cùng kinh hỉ. Vì chuyện Dược lão đột phá Đấu Tôn đỉnh phong bước chân vào Bán Thánh là đại ngoài dự liệu của . Dù lần này, vì luyện chế thân thể cho Dược lão nên khi chọn dược liệu đều là cực phẩm chi tuyển. Thậm chí, đến phút cuối còn cho vào đó thêm cánh tay của Đấu Thánh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc tất cả có thể làm cho Dược lão đột phá. Vốn theo dự liệu của , chỉ cần Dược lão có thể khôi phục thực lực đỉnh phong là việc làm cho vui nhất, về phần có đột phá Đấu Tôn hay cũng hề nghĩ qua. Bởi vì khó khăn khi đột phá Đầu Tôn đồng đạng hiểu dị thường. đại lúc này, mặc dù cường giả Đấu Tôn thập phần thưa thớt nhưng xa xa vẫn chưa đạt tới độ “phượng mao lân giác”. Đấu Thánh trong truyền thuyết, dù với lịch duyệt của Tiêu Viêm cũng chỉ lần gặp được chút linh hồn tàn ấn và bộ hài cốt mà thôi. Đương nhiên, bây giờ Dược lão cũng có thể được tính là cường giả chuẩn Đấu Thánh. Bán Thánh mặc dù cách nửa bước nhưng mặc kệ thế nào tất cả đều được tính là Thánh! Dược lão phiêu phù xa xa cuối chân trời dùng ánh mắt bình thản liếc nhìn hai tên Cửu thiên tôn, bàn tay tiếp xúc với băng cầu chậm rãi nắm lại. “Rắc! Rắc!” Sau khi Dược lão nắm chặt tay, bề mặt băng cầu chứa năng lượng khủng bố kia đột nhiên trở nên vặn vẹo. xem hình dạng như vậy dường như phảng phất sắp tạo nên vụ nổ vô cùng lớn. “Vỡ!” Bề mặt băng cầu vặn vẹo càng lúc càng mãnh liệt. lúc sau, cuối cùng cũng kêu răng rắc rồi nổ tung dưới thanh nhàn nhạt của Dược lão. Băng cầu nổ tung hình thành cơn bão năng lượng nhất thời như cuồng phong quét tới. Song, khi nó khuếch tán được phạm vi nhất định nháy mắt đột nhiên ngừng lại, sau đó lặng yên tiếng động dần mai . “Ực! Ực!” Nhìn vụn băng phiêu tán từ bầu trời, vô số người đều phải nuốt khan mạnh. Công kích khủng bố đủ để hủy diệt cả dãy núi bị hóa giải nhàng như thế. Thậm chí, ngay cả ống tay áo Dược lão cũng chưa từng phất lên… “Đây là thực lực của cường giả Bán Thánh sao?” Hầu hết cường giả nơi này đều liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy trong mắt đối phương cùng mang rúng động sâu sắc. Lực lượng bực này vượt xa cấp độ Đấu Tôn. hổ là lực lượng đỉnh phong a! “Hừ!” Tại thời điểm băng cầu bị hủy, hai người Cửu thiên tôn cũng nhận lấy phản phệ. Thân hình chúng run lên, trong cổ họng truyền ra tiếng rên khẽ, đồng thời khóe miệng cũng tràn ra vệt máu, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Hiển nhiên, Dược lão bóp nát băng cầu cũng trực tiếp tạo thành thương tổn đến bản thể của chúng. Bát thiên tôn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt gắt gao nhìn Dược lão chằm chằm, bên trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị lẫn cam lòng. Năm đó, y bại dưới tay Dược lão. ngờ giờ gặp lại, sau tràng đấu này, cư nhiên vẫn bại dưới tay đối phương, mà còn là chân chính thảm bại! “Bán Thánh!” Cửu thiên tôn nghiến đến vỡ răng, ghen tị trong mắt cơ hồ nháy mắt thăng cấp thành điên cuồng. Nhưng dù sao lão cũng phải là nhân vật tầm thường, lát sau mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, sắc mặt cũng đổi thành màu xám trắng. Sau khi Dược lão đạt đến cảnh giới này, lão ta liền hiểu xem như hành động hôm nay thất bại triệt để. Nếu Dược lão vẫn còn là Đấu Tôn đỉnh phong như trước, tuy Cửu thiên tôn biết khó giải quyết nhưng cũng hề thấy vô lực, thậm chí là tuyệt vọng như bậy giờ. ai có thể nghĩ ra, Dược lão chỉ khôi phục thực lực đỉnh phong mà lại còn đột phá được vách chắn mà tuyệt đại đa số cường giả Đấu Tôn đỉnh coi là “Tuyệt Vọng Chi Uyên”, cuối cùng đặt chân vào cảnh giới Bán Thánh! Đây là cấp bậc hoàn toàn bất đồng với Đấu Tôn. Tuy chỉ là Bán Thánh, nhưng giờ phút này dù có hai cường giả Đấu Tôn liên thủ cũng xem như thể đánh bại Dược lão. Đây cũng là chênh lệch cự lớn giữa hai cảnh giới mà rất khó có thể đền bù. “Lão Bát, !” Cửu thiên tôn hít sâu hơi rồi quyết định nhanh. Xong, lão quay qua Bát thiên tôn, quát. Nghe được tiếng quát của Cửu thiên tôn, Bát thiên tôn nhất thời siết chặt tay với vẻ mặt cam lòng. “ tại tiến vào Bán Thánh! Dù ta và ngươi hai người liên thủ cũng phải là đối thủ của ! Nếu ngươi muốn lưu lại tìm chết, ta cũng ở lại!” Thấy thế, sắc mặt Cửu thiên tôn trầm xuống, nổi giận . “ thôi!” Chẳng qua cũng may là Bát thiên tôn cũng phải là người hành động theo cảm tính. Lão cũng hiểu được còn cơ hội nào có thể xoay chuyển hành động hôm nay nữa nên lập tức gật đầu, bàn tay vung lên, lập tức gian bên cạnh bị xe rách thành khe hở. Mà thân hình của hai người chợt lóe liền lao vào bên trong. “Nếu đến đây, cuối cùng cũng phải lưu lại thứ gì đó!” Thấy thế, Dược lão ở chân trời xa xa bỗng cười nhạt rồi xòe tay ra, sau đó bóp chặt khe nứt gian. “Phanh!” Cùng lúc bàn tay Dược lão siết chặt, khe nứt gian kia nhất thời sổ sụp xuống. luồng kình phong đáng sợ gì sánh nổi xuyên thẳng qua gian rồi lướt vào bên trong khe nứt. Sau đó, từ bên trong vọng ra hai thanh gầm gừ trầm thấp, lại giống như bị bịt miệng. “Phốc!” tiếng vang trầm muộn vang lên. Hai luồng máu tươi đỏ sẫm cũng từ bên trong khe nứt gian phụt ra. Sau đó bằng tốc độ cực kỳ dũng mãnh lướt nhanh đến Dược lão như chớp giật. Nhưng vừa tiến vào khoảng cách trăm trượng quanh thân ông liền tự động hóa thành bãi huyết vụ rồi phiêu tán mất… “Dược tôn giả, ngươi chờ đó! Hồn Điện ta tuyệt đối từ bỏ ý đồ đâu!” Máu tươi tán rồi khe nứt gian phía xa cũng từ từ tiêu mất. Nhưng tiêng gầm đầy phẫn nộ của Cửu tôn giả như xuyên thấu gian quanh quẩn khắp phiến thiên địa này. Bên trong tiếng rít gào chứa đau đớn. Hiển nhiên, chưởng lúc trước của Dược lão làm bọn chúng bị thương . Đối với tiếng rống này, Dược lão dường như cũng bàng quang kể đến. Tiến vào Bán Thánh, coi như ông miễn cưỡng đặt chân vào cảnh giới đỉnh phong đại lục. tại, ông còn là Dược tôn giả năm đó… Có lẽ giờ đây nên phải thay đổi xưng hiệu… Ví như… Dược Thánh – Dược Trần!
ên tai hai người Cửu thiên tôn. Trong khoảnh khắc này, cơ hồ như đấu khí trong người bọn họ cũng ngừng vận chuyển. Mồm chúng há hốc, vẻ mặt như thằng ngốc dại ra nhìn lão nhân dùng chưởng chặn đứng băng cầu khổng lồ. Bán Thánh! Có lẽ người khác có cảm giác vô cùng xa lạ đối với cấp bậc này nhưng với hai người Cửu thiên tôn lại gần như rất quen thuộc. Vì cấp bậc này, được tất cả các cường giả Đấu Tôn đỉnh phong gọi là “Tuyệt Vọng Chi Uyên – Vực Sâu Tuyệt Vọng”. Hầu hết các cường giả đạt đến Đấu Tôn đỉnh đều dừng bước trước cảnh giới Bán Thánh này. Nhưng bất luận bọn họ cố gắng tu luyện như thế nào, cuối cùng có cách nào để chân chính đặt chân vào cái gọi là – cảnh giới Bán Thánh. Chỉ có đặt chân vào cảnh giới Bán Thánh, như vậy mới có tư cách bước vào cấp bậc Đấu Thánh! Thậm chí có thể Bán Thánh là nền tảng trọng yếu nhất ở phía trước Đấu Thánh. Trở thành Bán Thánh, như vậy liền vĩnh viễn có tư cách trở thành cường giả Đấu Thánh chân chính! Từ khi Đấu Đế dần trở thành truyền kỳ trong ký ức suốt chiều dài lịch sử, chữ “Thánh” cực kỳ đơn giản chính là đại biểu cho ngọn núi cao nhất của phiến thiên địa này. Đấu Tôn, có thể được gọi là cường giả đứng đầu đại lục. Nhưng từ trước đến nay, đứng đầu có nghĩa là tột đỉnh, là cường giả thuộc tầng cao nhất của phiến thiên địa này! Mà tương tự, cái gọi là cảnh giới Bán Thánh cũng chính là cảnh giới hai người Cửu thiên tôn thiết tha mơ ước. Nhưng trong lòng bọn chúng hiểu được muốn đến cảnh giới này khó khăn đến bực nào. Có lẽ, đến cuối đời bọn chúng cũng thể nào chân chính đạt được. Bọn chúng bao giờ nghĩ qua Dược lão có thể đặt chân đến cấp độ này. Mặc dù ông có được thân thể mới, nhưng có thể khôi phục được mười phần thực lực là việc vô vàn khó khăn, huống chi lại đột phá được cảnh giới Đấu Tôn đỉnh phong tấn cấp Bán Thánh!? Nhưng mà, muốn nghĩ cũng ra lại cực độ tàn khốc đến như vậy! Bọn chúng ngay cả ý nghĩ cũng ngờ được tình huống này lại xuất trước mặt chúng chân đến như thế! Bán Thánh! Bên trong Tinh giới, tất cả ánh mắt đều hội tụ cả vào thân ảnh già nua sương gió bầu trời. Cùng so sánh với băng cầu lớn, thân ảnh này coi như đáng kể. Nhưng giờ phút này, bóng người bé kia lại tràn ngập uy áp, ngay cả năng lượng khủng bố bên trong băng cầu cũng trở nên run lên cầm cập. “Lão gia hỏa kiệt ngạo này thế mà lại bước vào cấp độ kia!” Nhóm người Phong tôn giả cũng phải trợn mắt há mồm nhìn chằm chặp thân ảnh kia. Sau hồi, trong mắt mọi người đều lên vẻ mừng rỡ như điên. Bán Thánh, dù chỉ có “nửa từ” nhưng mặc kệ thế nào cuối cùng cũng đại biểu có quan hệ với chữ “Thánh” cao nhất. Đây là lần chất biến nhảy vọt a! “Tinh Vẫn Các, đại hưng thịnh rồi!” Mấy cường giả vốn cong mông chạy trốn cũng vì màn giữa trung mà dừng thân. số cường giả biết nhìn hàng càng cảm giác cổ họng khô khốc. Tinh Vẫn Các xuất vị Bán Thánh, tin tức như sấm giữa trời quang như thế này chỉ e rằng như cuồng phong thổi quét qua toàn bộ Trung Châu. Sau này, từ thanh danh đến thực lực, sợ rằng trong thời gian ngắn tăng trưởng lên mức độ cực kỳ khủng khiếp. Hồn Điện cố nhiên đáng sợ, nhưng sau này Tinh Vẫn Các cũng phải nơi chúng muốn diệt là diệt. cường giả cảnh giới Bán Thánh, dù có là Hồn Điện cũng phải bắt đầu nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc. Hơn nữa, chuyện tối trọng yếu bởi vì người này chính là Luyện dược sư đệ nhất đại lục, từ danh vọng cho đến sức ảnh hưởng cũng ai có thể sánh được. Bởi vậy, giờ khắc này, ai nấy đều hiểu Tinh Vẫn Các trở nên hưng thịnh vô cùng. ngọn núi, vẻ mặt của Tiêu Viêm cũng vô cùng kinh hỉ. Vì chuyện Dược lão đột phá Đấu Tôn đỉnh phong bước chân vào Bán Thánh là đại ngoài dự liệu của . Dù lần này, vì luyện chế thân thể cho Dược lão nên khi chọn dược liệu đều là cực phẩm chi tuyển. Thậm chí, đến phút cuối còn cho vào đó thêm cánh tay của Đấu Thánh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc tất cả có thể làm cho Dược lão đột phá. Vốn theo dự liệu của , chỉ cần Dược lão có thể khôi phục thực lực đỉnh phong là việc làm cho vui nhất, về phần có đột phá Đấu Tôn hay cũng hề nghĩ qua. Bởi vì khó khăn khi đột phá Đầu Tôn đồng đạng hiểu dị thường. đại lúc này, mặc dù cường giả Đấu Tôn thập phần thưa thớt nhưng xa xa vẫn chưa đạt tới độ “phượng mao lân giác”. Đấu Thánh trong truyền thuyết, dù với lịch duyệt của Tiêu Viêm cũng chỉ lần gặp được chút linh hồn tàn ấn và bộ hài cốt mà thôi. Đương nhiên, bây giờ Dược lão cũng có thể được tính là cường giả chuẩn Đấu Thánh. Bán Thánh mặc dù cách nửa bước nhưng mặc kệ thế nào tất cả đều được tính là Thánh! Dược lão phiêu phù xa xa cuối chân trời dùng ánh mắt bình thản liếc nhìn hai tên Cửu thiên tôn, bàn tay tiếp xúc với băng cầu chậm rãi nắm lại. “Rắc! Rắc!” Sau khi Dược lão nắm chặt tay, bề mặt băng cầu chứa năng lượng khủng bố kia đột nhiên trở nên vặn vẹo. xem hình dạng như vậy dường như phảng phất sắp tạo nên vụ nổ vô cùng lớn. “Vỡ!” Bề mặt băng cầu vặn vẹo càng lúc càng mãnh liệt. lúc sau, cuối cùng cũng kêu răng rắc rồi nổ tung dưới thanh nhàn nhạt của Dược lão. Băng cầu nổ tung hình thành cơn bão năng lượng nhất thời như cuồng phong quét tới. Song, khi nó khuếch tán được phạm vi nhất định nháy mắt đột nhiên ngừng lại, sau đó lặng yên tiếng động dần mai . “Ực! Ực!” Nhìn vụn băng phiêu tán từ bầu trời, vô số người đều phải nuốt khan mạnh. Công kích khủng bố đủ để hủy diệt cả dãy núi bị hóa giải nhàng như thế. Thậm chí, ngay cả ống tay áo Dược lão cũng chưa từng phất lên… “Đây là thực lực của cường giả Bán Thánh sao?” Hầu hết cường giả nơi này đều liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy trong mắt đối phương cùng mang rúng động sâu sắc. Lực lượng bực này vượt xa cấp độ Đấu Tôn. hổ là lực lượng đỉnh phong a! “Hừ!” Tại thời điểm băng cầu bị hủy, hai người Cửu thiên tôn cũng nhận lấy phản phệ. Thân hình chúng run lên, trong cổ họng truyền ra tiếng rên khẽ, đồng thời khóe miệng cũng tràn ra vệt máu, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Hiển nhiên, Dược lão bóp nát băng cầu cũng trực tiếp tạo thành thương tổn đến bản thể của chúng. Bát thiên tôn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt gắt gao nhìn Dược lão chằm chằm, bên trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị lẫn cam lòng. Năm đó, y bại dưới tay Dược lão. ngờ giờ gặp lại, sau tràng đấu này, cư nhiên vẫn bại dưới tay đối phương, mà còn là chân chính thảm bại! “Bán Thánh!” Cửu thiên tôn nghiến đến vỡ răng, ghen tị trong mắt cơ hồ nháy mắt thăng cấp thành điên cuồng. Nhưng dù sao lão cũng phải là nhân vật tầm thường, lát sau mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, sắc mặt cũng đổi thành màu xám trắng. Sau khi Dược lão đạt đến cảnh giới này, lão ta liền hiểu xem như hành động hôm nay thất bại triệt để. Nếu Dược lão vẫn còn là Đấu Tôn đỉnh phong như trước, tuy Cửu thiên tôn biết khó giải quyết nhưng cũng hề thấy vô lực, thậm chí là tuyệt vọng như bậy giờ. ai có thể nghĩ ra, Dược lão chỉ khôi phục thực lực đỉnh phong mà lại còn đột phá được vách chắn mà tuyệt đại đa số cường giả Đấu Tôn đỉnh coi là “Tuyệt Vọng Chi Uyên”, cuối cùng đặt chân vào cảnh giới Bán Thánh! Đây là cấp bậc hoàn toàn bất đồng với Đấu Tôn. Tuy chỉ là Bán Thánh, nhưng giờ phút này dù có hai cường giả Đấu Tôn liên thủ cũng xem như thể đánh bại Dược lão. Đây cũng là chênh lệch cự lớn giữa hai cảnh giới mà rất khó có thể đền bù. “Lão Bát, !” Cửu thiên tôn hít sâu hơi rồi quyết định nhanh. Xong, lão quay qua Bát thiên tôn, quát. Nghe được tiếng quát của Cửu thiên tôn, Bát thiên tôn nhất thời siết chặt tay với vẻ mặt cam lòng. “ tại tiến vào Bán Thánh! Dù ta và ngươi hai người liên thủ cũng phải là đối thủ của ! Nếu ngươi muốn lưu lại tìm chết, ta cũng ở lại!” Thấy thế, sắc mặt Cửu thiên tôn trầm xuống, nổi giận . “ thôi!” Chẳng qua cũng may là Bát thiên tôn cũng phải là người hành động theo cảm tính. Lão cũng hiểu được còn cơ hội nào có thể xoay chuyển hành động hôm nay nữa nên lập tức gật đầu, bàn tay vung lên, lập tức gian bên cạnh bị xe rách thành khe hở. Mà thân hình của hai người chợt lóe liền lao vào bên trong. “Nếu đến đây, cuối cùng cũng phải lưu lại thứ gì đó!” Thấy thế, Dược lão ở chân trời xa xa bỗng cười nhạt rồi xòe tay ra, sau đó bóp chặt khe nứt gian. “Phanh!” Cùng lúc bàn tay Dược lão siết chặt, khe nứt gian kia nhất thời sổ sụp xuống. luồng kình phong đáng sợ gì sánh nổi xuyên thẳng qua gian rồi lướt vào bên trong khe nứt. Sau đó, từ bên trong vọng ra hai thanh gầm gừ trầm thấp, lại giống như bị bịt miệng. “Phốc!” tiếng vang trầm muộn vang lên. Hai luồng máu tươi đỏ sẫm cũng từ bên trong khe nứt gian phụt ra. Sau đó bằng tốc độ cực kỳ dũng mãnh lướt nhanh đến Dược lão như chớp giật. Nhưng vừa tiến vào khoảng cách trăm trượng quanh thân ông liền tự động hóa thành bãi huyết vụ rồi phiêu tán mất… “Dược tôn giả, ngươi chờ đó! Hồn Điện ta tuyệt đối từ bỏ ý đồ đâu!” Máu tươi tán rồi khe nứt gian phía xa cũng từ từ tiêu mất. Nhưng tiêng gầm đầy phẫn nộ của Cửu tôn giả như xuyên thấu gian quanh quẩn khắp phiến thiên địa này. Bên trong tiếng rít gào chứa đau đớn. Hiển nhiên, chưởng lúc trước của Dược lão làm bọn chúng bị thương . Đối với tiếng rống này, Dược lão dường như cũng bàng quang kể đến. Tiến vào Bán Thánh, coi như ông miễn cưỡng đặt chân vào cảnh giới đỉnh phong đại lục. tại, ông còn là Dược tôn giả năm đó… Có lẽ giờ đây nên phải thay đổi xưng hiệu… Ví như… Dược Thánh – Dược Trần!