Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1250: Chủ điện
      Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue
      Trong đại điện rộng lớn, có ít bóng người đứng chi chít, ngoại trừ vài cường giả độc hành, còn lại đều là các thế lực lớn có danh tiếng ở Trung Châu. Trong các thế lực này, ngoài Phong Lôi Các cùng Thiên Hoàng Tộc ra mấy thế lực như Băng Hà Cốc, Phần Viêm Cốc đều sớm có mặt. Xem ra, mục đích của họ cũng khá ràng, sau khi tiến vào di tích liền trực tiếp đến đây.
      Khi nhóm người Tiêu Viêm vào đại điện, tự nhiên cũng thu hút ít chú ý. Đủ loại ánh mắt mang theo vẻ đề phòng, thù hận hay thân mật đều được quăng tới.
      Tiêu Viêm lại chẳng hề để tâm đến những ánh mắt này. Tùy ý liếc qua chỗ đám người Phượng Thanh Nhi cái, chỉ thấy mặt ai cũng trầm nhìn . Chắc là vẫn canh cánh trong lòng ăn quả đắng lúc còn ở linh thú tráo. Nhìn màn này, Tiêu Viêm cười lạnh, sau đó dẫn mọi người vào trung tâm của đại điện dưới những ánh mắt soi mói kia.
      Bước vào đại điện, Tiêu Viêm mới phát , có hơn mười thân ảnh ngồi xếp bằng dưới mặt đất, người đơ ra như được điêu khắc từ đá. Hai mắt họ nhắm chặt, nhìn dáng vẻ như vậy biết trải qua biết bao nhiêu tháng năm rồi, nhưng khí thế vẫn hề suy giảm. Mười mấy đạo thân ảnh này thủ hộ cách thạch đài mười trượng, cho người khác xâm nhập vào.
      “Khôi lỗi?”
      Nhìn những thân ảnh như tượng đá chút sống này, Tiểu Y Tiên kinh ngạc thấp giọng .
      “Ừm, e rằng đây đều là những khôi lỗi cao giai. Ta cảm giác được chúng nó yếu hơn Thiên Khôi đâu. Nếu ta lầm, mấy khôi lỗi này đều có thực lực Đấu Tôn cả.” mặt Tiêu Viêm xuất vẻ ngưng trọng, tuy những khôi lỗi này có cử động gì, nhưng khi kích hoạt rất hung hãn tuyệt tình.
      Nghe Tiêu Viêm , đám Tiểu Y TIên biến sắc. Hơn mười cường giả Đấu Tôn a, muốn xử lý hết cũng phải trả cái giá đâu.
      hổ là cường giả Đấu Thánh a, nếu phải đánh …” Thanh Lân ở bên cũng kinh hãi thôi, đối mặt với đội hình như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy phát khiếp.
      “Tất cả cẩn thận, đừng tách ra.” Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, nhắc nhở mọi người tiếng, nhưng sau đó lại chợt mỉm cười, chắp tay về phương hướng. Đám người Tiểu Y Tiên nhìn theo, hóa ra là đoàn người của Phần Viêm Cốc.
      “Ha ha, Tiêu Viêm tiểu hữu, chúng ta có duyên. Phong ấn nơi này ngày càng suy yếu, chắc tan nhanh thôi.” Thấy Tiêu Viêm, Đường Chấn cười cười, dẫn theo cường giả của Phần Viêm Cốc tới chào hỏi.
      “Đường cốc chủ, chẳng lẽ đó là mục tiêu của lần này? Sao số lượng lại có tận mười cái vậy?” Tiêu Viêm cười cười, ở nơi này chỉ có quan hệ với Phần Viêm Cốc mà thôi, còn mấy thế lực khác quen, hai là đối địch.
      “Chắc giả đâu. Nhưng ta nghĩ là trong mười cái chỉ có là Thiên Giai Đấu Kỹ . Còn về việc ai có thể lấy được nó, phải dựa vào thực lực và vận may.” Đường Chấn cười .
      “Ồ, chín giả sao?” Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn người, đưa mắt quét qua mười vầng sáng đó. Đúng là di tích viễn cổ có khác, đến tận đây rồi còn gặp phải việc như vậy.
      “Ha ha.” Đường Chấn đảo mắt quanh đại điện, giọng : “Tiêu Viêm tiểu hữu, xem ra địch nhân của ngươi cũng ít a.”
      “Chỉ là vài rắc rối thôi.” Tiêu Viêm cười mỉm. Ở chỗ này, địch nhân của chỉ có Thiên Hoàng Tộc, Phong Lôi Các cùng Băng Hà Cốc mà thôi. Cường giả ba bên đó cũng chỉ ngang với nhóm người của , nếu trực diện giao chiến, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
      “Ha ha, ta quên mất, ngươi còn độc lai độc vãng như trước nữa.” Đường Chấn nhìn sơ qua những người đứng sau lưng Tiêu Viêm, trong mắt lên vẻ cảm thán. Lấy nhãn lực của lão. có thể nhìn ra thực lực của nhóm người Tiêu Viêm. Đội hình cỡ này, nếu Thiên Hoàng Tộc, Phong Lôi Các cùng Băng Hà Cốc liên thủ thể so sánh được với đám người Tiêu Viêm.
      Cường đại nhất phải là các thế lực ở đây, mà là các cường giả độc hành. Tuy họ có thế lực làm chỗ dựa sau lưng nhưng thực lực thể xem thường được. Tiêu Viêm cười cười, suốt đường , gặp ít kẻ tầm bảo có thực lực rất mạnh, bình thường rất khó để họ lộ diện, nhưng bốn chữ “Thiên Giai Đấu Kỹ” mang lại sức hấp dẫn vô cùng. Dù gì họ cũng độc lai độc vãng có gì ước thúc, lấy được Thiên Giai Đấu Kỹ rồi trốn vào hang sâu vực thẳm nào đó, ai có thể tìm ra họ?
      Nghe vậy, Đường Chấn mỉm cười, nhìn về mười vầng sáng ở trung tâm đại điện.
      “Quang mang nó phát ra ngày càng yếu, nguyên nhân có lẽ là do phong ấn từ từ mất . Tiêu Viêm tiểu hữu, ngươi có thể nhìn thấu mấy quang đoàn này mà biết cái nào là Thiên Giai Đấu Kỹ ?”
      Nghe Đường Chấn , Tiêu Viêm nheo nheo mắt, phóng thích linh hồn lực ra, cảm ứng chút rồi lắc đầu : “Phong ấn ngăn cản hoàn toàn, thể dò xét được. Bố trí của cường giả Đấu Thánh, lấy sức của ta thể nào phá nổi. Bây giờ chỉ trông chờ vào vận may thôi.”
      “Chỉ may mắn thôi còn chưa đủ, nơi này nhiều hổ đói rình mồi như vậy. Ai lấy được thành kẻ địch chung của tất cả những người ở đây.” Đường Chấn cười , Tiêu Viêm suy ngẫm chút rồi gật đầu đồng ý.
      “Ha ha, chỉ lát nữa thôi, nơi này rất hỗn loạn. Đến lúc đó, nếu có gì phát sinh chúng ta có thể liên thủ ứng phó.” Đường Chấn liếc về phía đám người Băng Hà Cốc, sau đó lại nhìn qua mấy khôi lỗi ngồi như tượng đá kia, chợt mở lời.
      Tiêu Viêm cười cười, thực lực của Phần Viêm Cốc rất mạnh ,bằng nhãn lực của Tiêu Viêm, có thể nhìn ra thực lực của lão đạt tới ngũ tinh Đấu Tôn, mạnh hơn cốc chủ Băng Hà Cốc bậc, thậm chí còn mạnh hơn Trích Tinh lão quỷ. Có cường giả như vậy chủ động liên minh, Tiêu Viêm mừng còn kịp chứ đừng đến từ chối. Giờ đám địch nhân, có người trợ giúp tốt hơn nhiều.
      “Mặt khác, cũng phải cẩn thận mấy khôi lỗi đó.”
      Đường Chấn vuốt râu, giọng : “Nếu ta lầm, đến lúc phong ấn biến mất mấy khôi lỗi đó thức tỉnh. Khà khà, chắc lần này tránh khỏi hồi huyết chiến rồi.”
      Tiêu Viêm hơi híp mắt lại rồi khẽ gật đầu. giờ, thế cục tương đối phức tạp, chỉ phải đề phòng đối thủ mà còn mấy khôi lỗi này nữa. Nếu sơ ý chút ăn phải quả đắng ngay.
      “Giờ ngồi chơi đợi phong ấn biến mát thôi. thế giới này, cũng có quả sung nào tự rụng vào mồm cả.”
      Nghe Đường Chấn than thầm, Tiêu Viêm cũng bật cười, quét mắt qua mấy vầng sáng rồi tập trung vào hài cốt ngồi thạch đài. Dược Lão cần thân thể để luyện chế, bộ hài cốt này lại cực kỳ đầy đủ, nếu lấy được nó, biết Dược Lão có thể tiến vào cấp bậc Đấu Thánh hay ?
      Nếu như Dược Lão có thể tấn giai lên Đấu Thánh, sau này cũng chẳng cần sợ Hồn Điện nữa. Thực lực của Tinh Vẫn Các ngang hàng với những thế lực lớn như Đan Tháp, có thể chân chính tranh đấu với Hồn Điện.
      “Nếu có cơ hội cướp luôn bộ hài cốt đó.” Tinh mang chớp động trong mắt Tiêu Viêm, trong lòng đem mục tiêu chuyển đến bộ hài cốt này.
      Trong thời gian chờ đợi phong ấn biến mất, lại có thêm ít cường giả cùng thế lực tới đây. Cường giả ngày càng nhiều làm khí nơi này có chút ngột ngạt và căng thẳng. Ai biết được lúc này còn cười chào hỏi, nhưng khi có cơ hội chút do dự mà đâm dao sau lưng mình.
      Dưới bầu khí này, vài cường giả hoặc thế lực có quan hệ cũng thầm hội tụ lại, ở địa nơi hỗn loạn thế này mà đơn thương độc mã chẳng xơ múi được gì cả, có khi còn mất luôn cái mạng ấy chứ.
      Cường giả bên trong đại điện càng lúc càng đông làm cho Tiêu Viêm khỏi nhíu mày lại. nháy mắt với đám người Tiểu Y Tiên. Sau đó đoàn người tụ lại nơi, lặng yên bàn đối sách.
      Từng đạo thân ảnh ngừng vào đại điện, dù người đông hơn nhưng khí bên trong vẫn im lặng đến rùng rợn, áp lực vô hình làm cho ít người toát mồ hôi lạnh, đấu khí luôn vận chuyển trong người, tùy thời đều có thể phản ứng. Chỉ sợ là gió thổi cỏ bay thôi cũng làm mọi người giật mình rồi.
      Tiêu Viêm nắm chặt hai tay, linh hồn lực lại bao trùm khắp đại điện này thêm lần nữa. Nhưng làm kỳ quái là tới giờ vẫn thấy tung tích của cường giả Hồn Điện, chẳng lẽ bọn chúng có hứng thú với di tích viễn cổ sao?
      “Đám chết tiệt đó trước giờ hễ thấy bảo bối là nhào đến, sao giờ lại thấy tăm tích?”
      Tiêu Viêm thầm , rồi chợt biến sắc. Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra. Lúc này, đột nhiên có tiếng cười cổ quái như xa như gần mang theo sắc chói tai vang vọng trong đại điện: “Ha ha, xem ra ta đến trễ a.”
      Nghe tiếng cười quen thuộc này, sát ý trong mắt Tiêu Viêm bùng phát.
      “Cuối cùng cũng chịu ló mặt ra hả lão khọm Trích Tinh!”
      -o0o-

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1251: Phong ấn biến mất
      Dịch: Thôi Lược Thương - Biên: Blue
      thanh bén nhọn vang vọng khắp đại điện, khiến cho ít cường giả đều phải biến sắc, bọn họ có thể cảm nhận được thực lực cường hãn dị thường của chủ nhân giọng kia.
      Trong lúc mọi người còn kinh nghi, tiếng rít xé gió lại tiếp tục vang lên, hắc vụ chợt ùn ùn kéo tới, sau đó hội tụ vào khoảng giữa trung phía đại điện, hắc vụ tản , vài đạo thân ảnh liền lộ ra bên ngoài. Cách xuất đặc biệt này làm cho ít người đều nhận ra thân phận của họ: “Lại là người của Hồn Điện?”
      Nhận ra thân phận của đám người mới đến, trong lòng ít người đều giật thót, chau mày. Tất cả mọi người đại lục đều biết thực lực của Hồn Điện này, nếu như bọn họ muốn cướp đoạt Thiên Giai đấu kỹ kia biết làm cho cục diện rối loạn này phức tạp thêm đến mức nào nữa.
      Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn về phía trung, nụ cười mặt càng lúc càng lạnh. Đứng đầu đám người là lão già thân mặc y phục màu xám tro, khuôn mặt khô gầy nở nụ cười lãnh, Tiêu Viêm cũng chẳng lạ gì cái dung mạo này, đây chính là kẻ chiến đấu với đến lưỡng bại câu thương lần trước, Trích Tinh lão quỷ.
      “Tất cả thương thế hồi phục rồi sao…”
      Tiêu Viêm liếc nhìn Trích Tinh lão quỷ cái, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay phải của lão, lại chỉ thấy cánh tay áo trống rỗng, lập tức nhướng mày. Xem ra, dù thoát khỏi Hủy Diệt Hỏa Liên, nhặt lại được mạng, nhưng lão ta cũng phải trả cái giá a.
      “Hắc, Trích Tinh lão quỷ giờ lại biến thành cụt tay lão quỷ.” Tiểu Y Tiên cười , trong tiếng cười có chút mùi vị vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
      Giữa trung, Trích Tinh lão quỷ nhìn xuống quảng trường, cười quái dị, : “Khặc khặc, đúng là náo nhiệt nha, ngờ di tích này lại thu hút nhiều người tới như vậy, nếu như ta thu thập linh hồn ở đây chắc cũng được kha khá đấy.”
      câu này của lão quỷ khiến cho trong mắt ít người lộ ra vẻ căm ghét. Việc Hồn Điện chuyên khắp nơi tại Trung Châu này để thu bắt linh hồn còn là bí mật gì nữa. Loại hành vi này khiến hầu hết mọi người đều khinh bỉ, nhưng vì e ngại thực lực khủng bố của Hồn Điện, nên có kẻ nào dám ra mặt đối địch với chúng mà thôi.
      “Sao lão quỷ này lại đứt mất cánh tay?” Trong đại điện, thiếu người từng gặp qua Trích Tinh lão quỷ, những kẻ này nhìn thoáng qua liền thấy ống tay áo trống rỗng của lão, trong mắt đều toát ra vẻ nghi hoặc. Phần đông cường giả ở đây đều hiểu thực lực của Trích Tinh lão quỷ, Ngũ Tinh Đấu Tôn có thể xem như lớp cường giả đứng đầu nay, người có thể chặt mất tay của lão cũng nhiều.
      trời, dường như Trích Tinh lão quỷ cũng nhận thấy được những ánh mắt nghi hoặc kia, nụ cười lãnh mặt dần thu liễm, khóe miệng khẽ co giật chút, vừa định quát lạnh tiếng ánh mắt lão bất chợt dừng lại. Đột nhiên, tiếng gầm chứa đầy sát khí vang lên trong đại điện: “Tiêu Viêm?! Sao ngươi còn chưa chết?”
      Nghe thấy tiếng gầm của Trích Tinh lão quỷ, toàn bộ ánh mắt trong quảng trường liền dời về phía vị thanh niên vóc dáng có chút cao gầy kia.
      “Lão quỷ ngươi còn chưa chết, ta làm sao dám trước bước kia chứ.”
      Đối diện với gương mặt giận dữ đến độ xanh lè xanh lét của Trích Tinh lão quỷ, Tiêu Viêm cười tiếng, thản nhiên .
      “Thằng con hoang, hôm nay lão phu quyết trả mối sỉ nhục bị chặt tay này lại cho ngươi!”
      Ánh mắt Trích Tinh lão quỷ đỏ ngầu lên như máu, bị Tiêu Viêm chặt mất cánh tay là nỗi nhục khó có thể phai mờ trong lòng lão. Tuy giờ thương thế nghiêm trọng kia khỏi hẳn, nhưng cánh tay thể nào mọc lại nữa rồi!
      tiếng gầm này của Trích Tinh lão quỷ cũng khiến đám động trong đại điện phải hít sâu hơi khí lạnh, ánh mắt khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Sao có thể như vậy, cánh tay của Trích Tinh lão quỷ bị làm đứt? Tiểu tử này đâu thể có thực lực cỡ đó được?
      Đám người Phượng Thanh Nhi cũng trợn mắt há hốc mồm, lão già áo đen bên cạnh cực kỳ trầm. Liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, trong lòng lại nhiều thêm phần kiêng kị, lão hiểu rất thực lực của Trích Tinh lão quỷ còn cao hơn cả mình. Nếu Tiêu Viêm có thể chặt đứt cánh tay của lão Trích Tinh, vậy cũng có biện pháp làm cho lão thê thảm.
      “Xem ra đánh giá thấp thực lực của tên nhãi này rồi, nhưng cũng may là Trích Tinh lão quỷ lại có thù oán với , khặc, là trời cũng giúp ta mà.” môi lão giả áo đen xẹt qua nụ cười lạnh, thấp giọng lẩm bẩm.
      Bên cạnh Tiêu Viêm, Đường Chấn cũng dùng ánh mắt kinh hãi nhìn cái, trong lòng cực chấn động, người thanh niên này quả nhiên đơn giản như những gì thể ra bên ngoài.
      “Xuy!”
      Trích Tinh lão quỷ hét xong tiếng, cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt kỳ dị của đám đông bên trong đại điện, thân hình lão khẽ rung lên, hóa thành luồng khói đen lanh mạnh về phía Tiêu Viêm. Uy áp của Đấu khí tỏa ra mênh mông, làm cho đám người đứng quanh nhóm Tiêu Viêm nhanh chóng thối lui.
      “Trích Tinh lão quỷ, muốn mất luôn cánh tay còn lại sao?”
      Thấy Trích Tinh lão quỷ giận dữ lao đến, bàn tay Tiêu Viêm khẽ nắm lại, chỉ trong chớp mắt, ba loại Dị Hỏa xuất , lạnh giọng quát lên.
      Dị Hỏa vừa , nhiệt độ bên trong đại điện đột ngột tăng cao, thân thể lao đến của Trích Tinh lão quỷ khựng khựng lại giữa trung. Dưới nhiệt độ nóng rực này, lão cũng đần khôi phục lại lý trí, bản thân lão từng được nếm thử uy lực của Hỏa Liên lần, cho nên vừa mới thấy Tiêu Viêm triệu hồi ra ba loại Dị Hỏa liền theo phản xạ có điều kiện mà dừng ngay lại, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tên.
      Hơn nữa, lần này tiến vào di tích, lão còn mang vai nhiệm vụ mà đích thân điện chủ giao phó cùng nhắn nhủ, nếu xảy ra chuyện gì may, chắc chắn lão bị nghiêm trị…
      Mà bên cạnh tên tiểu tử này còn có nhiều cường giả như vậy, muốn giết cũng chẳng phải chuyện dễ, đến lúc đó, nếu như tổn thất còn lớn hơn dự tính sợ rằng thể tranh đoạt với những thế lực khác nữa. Trong đám cường giả nơi này, có số tên mà ngay cả lão cũng phải dốc toàn lực mới có thể đối phó.
      Trong mắt lóe lên cái, lát sau, Trích tinh lão quỷ đành phải nuốt trọn tức giận cùng sát ý trong lòng xuống, lão hung tàn nhìn phía về phía Tiêu Viêm, lạnh lẽo : “Đợi xong việc, lão phu đến xử lý ngươi!”
      “Tùy thời phụng bồi!”
      Tiêu Viêm cười lạnh, giờ chính thức bước vào hàng ngũ Đấu Tôn, sức uy hiếp của Trích Tinh lão quỷ đối với còn như trước. giờ, nếu chiến đấu bình thường, có lẽ còn chưa thể làm gì được lão quỷ này, thế nhưng nếu Trích Tinh lão quỷ muốn áp chế giống như trước kia hiển nhiên là thể nào. Vả lại, thời điểm còn là Cửu Tinh Đấu Tông, phát ra đóa Hỏa Liên liền có thể nổ mất cánh tay của lão, bây giờ thực lực tăng vọt tới cấp bậc Đấu Tôn, khi sử dụng Hỏa Liên, Tiêu Viêm tin tưởng có thể khiến cho lão quỷ này thi cốt vô tồn*!
      (*: xương cốt cũng ko còn)
      Lúc này, có rất nhiều thủ đoạn để giết chết lão quỷ, tự nhiên cần phải kiêng kị lão nữa. Nếu phải thời cơ còn thích hợp, xung quanh lại còn đám đối thủ giống như hổ rình mồi, chỉ e là Trích Tinh lão quỷ còn chưa kịp ra tay xuất thủ, đem số nợ còn thiếu trả lại hết cho lão khọm này!
      Ánh mắt trầm nhìn về phía Tiêu Viêm, Trích Tinh lãi quỷ vung tay áo, xoay người bay trở lại, sau đó đem đám cường giả Hồn Điện đáp xuống phía trước nhất của đại điện. Mà đối với hành động bá đạo này của bọn , những người khác mặc dù khó chịu trong lòng nhưng cũng dám năng gì, số cường giả hay thế lực lớn cũng muốn đắc tội với Hồn Điện, cho nên đều mở con mắt nhắm con mắt, làm như có việc gì phát sinh vậy.
      “Lần này khá phiền phức, ngờ lão quỷ này cũng tới, tuy đứt mất tay làm ảnh hưởng tới thực lực của lão, nhưng vẫn còn có chút khó giải quyết a.” Thiên Hỏa tôn giả trầm ngâm .
      cần lo lắng, nếu có thể làm cho lão quỷ này trọng thương lần, tự nhiên có lần thứ hai. Hơn nữa, cục diện nơi này cực kì phức tạp, đợi đến lúc cường giả Hồn Điện giao thủ cùng với các cường giả khác tất nhiên có thương tổn, chừng cả lão quỷ đó cũng tài nào thoát thân.” Tiểu Y Tiên mỉm cười cười, .
      “Các ngươi từng đụng độ với bọn chúng rồi?” Thanh Lân lại quay sang hỏi Tử Nghiên.
      “Ừm, đó là kẻ thù của chúng ta, sau này cũng chính là kẻ thù của ngươi, nếu đụng phải cần nương tay, đến tên giết tên, bù lại sai lầm lúc trước của ngươi .” Tử Nghiên vỗ vai Thanh Lân, nàng tự nhận mình nhập bọn sớm hơn so với Thanh Lân cho nên chuyện cũng ra dáng đàn chị, khiến cho mấy người Tiêu Viêm bên cạnh nghe được cũng phải bật cười.
      Thanh Lân được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu, : “Yên tâm, bọn chúng là kẻ địch của Tiêu Viêm thiếu gia, chắc chắ tan lưu tình.”
      “Ừm, ngươi cũng có chút tự giác đó.” Tử Nghiên hài lòng gật đầu, .
      Tiêu Viêm bất đắc dĩ nhìn hai bé này cái, sau đó đưa mắt đảo quanh đại điện, rồi dừng người những khôi lỗi bằng đá kia, khẽ : “Sau khi phong ấn biến mất, nên vội vã xuất thủ, mấy cái thứ bảo bối này đều nóng bỏng tay, đoạt được trước chính là tai họa.”
      Mấy người Tiểu Y Tiên cũng khẽ gật đầu, bọn họ đều hiểu, những thứ bảo bối kia vừa rơi vào tay ai, kẻ đó biến thành cái đích cho mọi người công kích. Cường giả tập hợp bên trong điện đông như vậy, mỗi người chỉ cần dùng chiêu thôi chỉ sợ cỡ như Trích Tinh lão quỷ cũng phải hộc máu trọng thương.
      “Tiêu Viêm này những thiên phú tu luyện cao, luyện dược thuật lại có tạo nghệ kinh người, càng quan trọng hơn là mặc dù tuổi trẻ thế nhưng có nửa phần tự cao, thành tựu ngày sau tất bất phàm, Phần Viêm Cốc giao hảo cùng với đúng là quyết định chính xác.”
      Chứng kiến Tiêu Viêm vì bảo vật hấp dẫn mà vọng động, Đường Chấn liền gật gù, trọng lượng của Tiêu Viêm trong lòng cũng tăng lên ít.
      Tiêu Viêm tự nhiên biết biểu lần này của làm cho Đường Chấn xem trọng. Giờ phút này, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào những luồng ánh sáng trôi nổi đại điện, tại, quang mang bên ngoài những luồng sáng càng lúc càng suy yếu.
      “Phong ấn sắp biến mất!” Sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng, đột nhiên khẽ thông báo.
      vừa dứt lời, mười vầng sáng bỗng dưng run lên kịch liệt, chợt bộc phát ra trận quang mang chói lóa, bên trong đám quanh mang này chính là cái quyển trục. Những quyển trục này hóa thành đạo ánh sáng hệt như sao băng, vùng vẫy thoát ra khỏi vầng sáng!
      Quyển trục vừa xuất , cả tòa đại điện liền sôi trào!
      Cùng lúc, hai mắt nhắm lại biết bao nhiêu năm tháng của đám Khôi Lỗi bỗng nhiên mở ra. luồng khí tức sát phạt mênh mông tràn ngập trong đại điện!
      -o0o-

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1252: Hỗn loạn
      Dịch: Thôi Lược Thương - Biên: Blue
      Ầm! Đại điện bao trùm bầu khí an tĩnh mà căng thẳng bỗng như bị ném vào quả bom cỡ lớn, làm tất cả những người đứng trong tòa đại điện này đều sôi trào lên.
      Vầng sáng biến mất, mười đạo ánh sáng đủ màu phóng ra từ bên trong. Xuyên thấu qua nó, có thể mơ hồ thấy được trong ấy có quyển trục, cỗ khí tức cổ xưa tản ra từ quyển trục khiến ít cường giả phải đỏ mắt vì ham muốn, cả hô hấp cũng theo đó mà trở nên nặng nề.
      "Thiên Giai đấu kỹ xuất thế rồi!"
      Ánh sáng trào ra, yên tĩnh trong đại điện vẫn kéo dài thêm chút rồi bỗng vang lên tiếng rít chói tai. Chỉ nghe thấy loạt thanh thình thịch bắt đầu vang vọng, những cỗ đấu khí cực kỳ mạnh mẽ cũng bùng lên. Từng đạo thân ảnh như thiêu thân bất chấp sống chết lao về phía những quyển trục phát sáng kia.
      Đối mặt với ngăn trở của vô số cường giả, mười đạo ánh sáng kia dường như tự có linh trí, lúc bay ra còn có thể tự động thay đổi quỹ đạo, tránh thoát khỏi những bàn tay chỉ chăm chăm muốn túm lấy mình.
      "Phụt!"
      Giữa trung, bóng người trùng trùng điệp điệp đan xen vào nhau, ngừng truyền ra những thanh giao thủ. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh thổ huyết rơi xuống, sau đó đập mạnh lên nền đại điện, thanh trầm thấp ảm đạm đó khiến ít người đều phải hết hồn, bọn người kia đều hạ sát thủ a.
      "Tốt nhất là tạm thời nên di chuyển!"
      Nhìn cục diện hoàn toàn mất kiểm soát đó, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng dị thường, ngăn Tử Nghiên rục rịch muốn động lại, trầm giọng .
      Đường Chấn bên cạnh cũng khẽ gật đầu, quát bảo đám cường giả Phần Viêm cốc ngừng lại rồi chăm chú nhìn đám lưu quang luồn lách giữa rừng đông đảo cường giả giữa trung, giọng : "Tiêu Viêm tiểu hữu, giờ có nhìn ra được quyển trục nào là Thiên giai đấu kỹ ?"
      " được, mười quyển trục đó đều phải vật tầm thường, thậm chí có thể là đấu kỹ hoặc công pháp thuộc hạng tối cao mà ta gặp qua suốt mấy năm nay, những quyển trục này ràng bị tác động gì đó, muốn bắt được chúng nó cũng dễ dàng." Tiêu Viêm lắc đầu, theo như cảm ứng được, mười đạo lưu quang đó đều chứa loại năng lượng mạnh mẽ khác thường mà trước đây chưa từng gặp phải. Chắc chắn đẳng cấp của những đấu kỹ hay công pháp này đều thấp, dựa theo dự đoán của Tiêu Viêm, trong số những đấu kỹ biết, có thể so sánh với chúng nó may ra chỉ có Đế Ấn Quyết, hiển nhiên, đẳng cấp của những đấu kỹ này hề thua kém Đế Ấn Quyết chút nào.
      " hổ là di tích của Đấu Thánh, đấu kỹ cùng công pháp đều cường đại như vậy, ngay cả mấy thế lực lớn có thực lực rất mạnh cũng có được nhiều như vậy."
      Ánh mắt của Tiêu Viêm thừa dịp hỗn loạn quét vòng chung quanh. giờ, số cường giả chân chính cùng với mấy thế lực như Hồn Điện, Thiên hoàng tộc vẫn chưa hề động thủ cướp đoạt, hiển nhiên đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngồi đợi những người này đấu đến lưỡng bại câu thương mới ra tay đoạt vật.
      "Ha ha, Tiêu Viêm tiểu hữu, lát nữa chúng ta đều tự xuất thủ, xem có thể lấy về quyển hay , tới di tích viễn cổ này tự nhiên thể tay mà quay về, đúng ?" Nhìn những thân hình đẫm máu ngừng rơt xuống từ trời, Đường Chấn cười .
      Tiêu Viêm cười cười, Thiên Giai đấu kỹ cũng có sức hấp dẫn rất lớn với , nếu có cơ hội đương nhiên thể bỏ qua.
      "A!"
      Ngay lúc Tiêu Viêm vừa định gật đầu, trong đại điện bỗng vang lên loạt tiếng kêu thảm thiết. Mọi người vội vàng nhìn về phía ấy, sắc mặt đều đại biến, chỉ thấy những con khôi lỗi xung quanh thềm đá kia hoàn toàn thức tỉnh, cỗ sát khí nồng nặc dị thường tràn ngập ra xung quanh.
      Những con khôi lỗi này vừa thức tỉnh liền lập tức hạ sát thủ với bất kỳ kẻ nào đứng gần nó. Thực lực của chúng đều ở cảnh giới Đấu tôn, lại còn đồng thời xuất thủ nên thanh thế cực kỳ kinh người. Chỉ trong nháy mắt, trong chu vi trăm mét quanh thềm đá đều thấm đẫm máu tươi, mùi tanh nồng nặc bốc lên làm mọi người kinh sợ.
      Thấy thế, Tiêu Viêm chau mày, những con khôi lỗi này đều có thực lực Đấu Tôn, giờ còn trắng trợn giết chóc như hổ gặp bầy dê. Trừ số thế lực lớn ra chẳng có mấy ai đủ thực lực để đương đầu với chúng, thường thường đều là giao thủ hai ba hiệp bị những khôi lỗi này xé xác.
      "Đây phải khôi lỗi bình thường, trong mắt chúng nó dường như có sống…" Tiêu Viêm nhìn con khôi lỗi gần nhất điên cuồng giết chóc, khi chạm phải đôi mắt của nó, thấy ở đó trống rỗng như những khôi lỗi bình thường, mà như thiêu đốt loại ý niệm giết chóc cực kỳ cường liệt.
      “Đây là Viễn Cổ Nhân Khôi, dùng phương pháp đặc thù để rút linh hồn của cường giả ra khỏi người, sau đó phong ấn vào trong Khôi lỗi, Khôi Lỗi được tạo ra như vậy chỉ có được thần trí, lại còn có thể thi triển Đấu kỹ, khó xử lý hơn nhiều so với loại Khôi Lỗi bình thường.” Vẻ mặt Thiên Hỏa tôn giả ngưng trọng, .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi hít sâu hơi lkhí lạnh, vị Đấu Thánh này lại sử dụng phương pháp tàn nhẫn như vậy! Mà khoan , nếu đúng như thế, để chế tạo ra đám Khôi lỗi này ít nhất cũng giết chết hơn mười tên cường giả Đấu Tôn?
      Bên trong đại điện rộng lớn, cục diện vốn rối loạn, nay vì có thêm mấy tên Khôi lỗi cuồng bạo này nên lại càng trở nên phức tạp hơn. Cho tới lúc này, mấy tên cường giả và các thế lực muốn ngồi chơi chờ ngư ông đắc lợi cũng thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bởi vì chỉ trong vài giây đồng hồ, mấy con Khôi lỗi cường hãn chỉ biết giết chóc này đưa bọn họ vào trong phạm vi công kích.
      “Để ta ra tay trước thử xem có cướp được quyển trục nào , các ngươi cần xuất thủ, chúng ta ham nhiều, nếu lại biến thành dẫn lửa thiêu thân.” Tiêu Viêm thoáng nhìn qua đại điện hỗn loạn, tất cả mọi người đều vì mười cái quyển trục bay loạn kia mà mất lý trí, ánh mắt đỏ ngầu, ngừng truy đuổi. Mà mỗi khi có kẻ nào tới được gần quyển trục liền bị đám ở phía sau vây công, đấu khí đánh ra, tên bắt được quển trục kia còn kịp la lên tiếng biến thành đám máu thịt bầy nhầy.
      Nghe Tiêu Viêm quát khẽ, mọi người cùng gật đầu, nếu đám đều lao về phía quyển trục tất nhiên thu hút chú ý của đám người tranh đoạt kia, mà lúc này cũng chẳng ai thèm để ý tới chênh lệch về thực lực nữa. hấp dẫn của Thiên Giai đấu kỹ khiến cho cả đám trở nên điên cuồng cả rồi!
      “Bành!”
      Mọi người vừa lên tiếng đáp lại cách đó xa, mười mấy thân ảnh bỗng nổ tung, biến thành đống máu thịt bầy nhầy. bóng xám nhanh như chớp bay ra từ huyết vụ, cây trường thương đẫm máu mang theo tiếng gió rít gào sắc bén đâm thẳng về phía đám người Tiêu Viêm.
      “Là tên Nhân Khôi!”
      Nhìn bóng xám dữ dội lướt tới, Tiểu Y Tiên biến sắc, thân hình chợt loé lên, xuất ở khoảng trống trước mặt Tiêu Viêm, chặn con Nhân Khôi kia lại. Đấu khí mênh mông như biển rộng chợt bùng phát ra từ những đường cong duyên dáng.
      Ngay khi Tiểu Y Tiên đón đỡ con Nhân Khôi này Tiêu Viêm cũng tận dụng thời gian để đánh giá nó. Vì khoảng cách khá gần, mới có thể thấy ở mặt ngoài của thân thể Khôi lỗi nọ tựa như được quấn quanh lớp vải màu xám trắng. Lớp vải này cực kỳ sáng bóng, tuy nhìn như rất mềm mại, nhưng lại có lực phòng ngự mạnh mẽ, cho dù chịu kích toàn lực của cường giả Đấu Tông mà vẫn hề hư tổn.
      “Ngươi thử xem liệu có thể khống chế được Khôi lỗi này ?” Thiên Hỏa tôn giả trầm giọng .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu, nhân lúc Tiểu Y Tiên đấu với Nhân Khôi, linh hồn lực ở mi tâm của chợt trào ra, sau đó chui nhanh vào cơ thể Nhân Khôi. Nhưng lần này lại may mắn như trước, nhận ra ngay vị trí gieo ấn ký có luồng lạc ấn vô cùng mạnh mẽ tồn tại. Lạc ấn này hiển nhiên chính là của vị Đấu thánh cường giả kia để lại, những con khôi lỗi này biết trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn cần mẫn và tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của !
      thể nào khống chế, ấn ký kia quá mạnh, với thực lực của ta thể nào xóa sạch nó được.” Thu hồi linh hồn lực, Tiêu Viêm lắc đầu, thoáng có chút tiếc hận, nếu có thể thu phục được đám khôi lỗi này mà , trong cái đại điện này liền còn ai có đủ tư cách chống lại cả, nhưng đáng tiếc là…
      Mấy người Thiên Hỏa tôn giả cũng đều thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Đám khôi lỗi này chính là phòng vệ cuối cùng của vị Đấu Thánh kia, nếu có thể dễ dàng bị người khác khống chế như vậy quá khó tin.
      “Chúng ta chuẩn bị xuất thủ thôi, ta phụ trách cướp quyển trục, những người còn lại giúp ta ngăn cản đám cường giả khác.”
      Tiêu Viêm nhìn thoáng qua tình hình bên phía Tiểu Y Tiên, Nhân Khôi kia cũng phiền phức, trong thời gian ngắn thể nào giải quyết nó được, mà cũng may là Tiểu Y Tiên có nguy hiểm gì, bởi vậy lại chuyển chú ý về phía trung. Tại đây, đám Phượng Thanh Nhi và Băng Hà cốc thể nhẫn nhịn được nữa, đều gia nhập vào trong vòng chiến đấu cướp đoạt quyển trục.
      Nghe vậy, bọn Thiên Hỏa tôn giả cũng đều gật đầu, đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Tất cả đều hiểu điều, muốn đoạt được quyển trục từ trong cục diện hỗn loạn này là chuyện hề đơn giản.
      Ánh mắt Tiêu Viêm quét vòng qua trung, dừng lại phía đạo lưu quang màu hồng. Đạo lưu quang này nhiễm ít máu tươi, dựa theo phán đoán của Tiêu Viêm số cường giả vì nó mà chết chỉ sợ dưới mười người!
      “Vậy lấy mục tiêu là nó !”
      Tiêu Viêm thầm , quyển trục này màu đỏ đậm, lại mơ hồ có khí tực cuồng bạo truyền ra từ bên trong. vậy hẳn là có liên quan tới năng lượng hệ hỏa, thích hợp với Tiêu Viêm nhất. Nhưng mà, nếu so sánh cùng với số quyển trục khác cường giả muốn chiếm đoạt nó ít hơn chút, độ khó hơn, xem ra khá thuận lợi.
      Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao dõi theo đạo lưu quang đỏ sậm di chuyển tứ tung, lát sau, đạo lưu quang này rốt cuộc cũng thoát ra khỏi ngăn trở của đám đông cường giả, xuất tại khu vực của nhóm Tiêu Viêm.
      “Động thủ!”
      Ngay lúc đạo lưu quang đến gần tiếng quát lớn bỗng vang lên, hiển nhiên là truyền ra từ trong miệng Tiêu Viêm
      -o0o-

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1253: Tranh đoạt quyển trục
      Dịch: dangneo - Biên: Kẻ Qua Đường
      "Phừng!”
      Dưới tiếng quát của Tiêu Viêm, hỏa diễm màu nâu tím nhất thời từ trong cơ thể bùng phát, bàn chân đạp mạnh mặt đất, sàn nhà cứng rắn trong khoảnh khắc nổ tung thành bụi phấn, còn thân hình giống như con rồng lửa khổng lồ, lấy khí thế mạnh mẽ lao thẳng đến đám người vây xung quanh quyển trục đỏ đậm.
      Tiêu Viêm đột nhiên nhúng tay khiến mọi người chú ý. Lập tức có ít người thoáng biến sắc mặt, trong mắt hàn ý lóe ra, tay áo vung lên tạo thành từng luồng đấu khí đủ màu sắc hung mãnh xé gió lao đến công kích Tiêu Viêm.
      Lấy thực lực của những người này, ngày thường tự nhiên dám ra tay với Tiêu Viêm, nhưng lúc này tất cả mọi người bị đấu kỹ Thiên Giai hấp dẫn đến phát điên, ai còn để ý tới thân phận, thực lực của đối phương. Bởi vậy khi ra tay cũng kìm chế chút nào.
      Nhìn mười mấy đạo Đấu khí hung mãnh lao đến, Tiêu Viêm chỉ hừ lạnh rồi cong ngón tay tay búng diễn hóa thành năm đạo hỏa trụ bắn ra. Sau đó, chúng oanh kích lên những luồng đấu khí mạnh mẽ kia, gần như lập tức những luồng đấu khí đủ màu đó đều bị phá hủy. Dưới ánh mắt kinh hãi của những kẻ xuất thủ kia, đám hỏa trụ bạo hãn lao thẳng lên cơ thể bọn họ.
      Độ nóng kinh khủng trong khoảnh khắc liền biến họ thành những quả cầu lửa.
      Tiêu Viêm với thủ đoạn lưu tình khiến những cường giả chuẩn bị xuất thủ biến sắc. Lúc này họ mới thoáng giật mình tỉnh lại, lập tức chỉ có thể cắn răng và cố nén lại công kích mình chuẩn bị phát ra.
      Lấy thủ đoạn cường ngạnh lần này tạo thành uy hiếp ngắn ngủi, Tiêu Viêm biến thành Hỏa Long xông thẳng qua đám người này, thân hình chợt lóe lao thẳng đến quyển trục đỏ đậm kia.
      Cử động của Tiêu Viêm cũng làm cho sắc mặt gã cường giả Đấu Tôn duy nhất tại đây trầm xuống. Ngay từ đầu chính là người duy nhất có cơ hội truy đuổi quyển trục đỏ đậm này. Lấy thực lực mạnh nhất của trong đám người nên tỷ lệ thành công cũng là cao nhất. Tuy nhiên giờ Tiêu Viêm đột nhiên nhúng tay, tự nhiên cũng khiến sát ý trong mắt lên nồng đậm. Lập tức ánh mắt liếc qua rồi nắm chặt bàn tay, thanh Khai Sơn phủ khổng lồ xuất bàn tay còn lại.
      Vù… Vù….!
      Tiếng rít trầm thấp này cũng chứng tỏ cường giả Nhất tinh Đấu Tôn. Chợt đấu khí màu vàng đậm ùn ùn từ trong cơ thể trào ra. Mà them nữa, cơ bắp thân thể lúc này cũng quỷ dị nhuyễn động (chuyển động cách mềm mại) rồi nhanh như chớp ngưng tụ nên luồng lực lượng đáng sợ.
      “Cút ngay cho bổn tôn!”
      Sắc mặt tên Đấu Tôn này trầm, thân hình chợt lóe, liền ra đỉnh đầu Tiêu Viêm, Khai Sơn phủ khổng lồ trong tay mang theo lực lượng đáng sợ tựa như thể khai thiên tích địa, xé rách gian đên cuồng chém thẳng xuống lên thiên linh cái Tiêu Viêm.
      “Cút ngay? Bằng ngươi cũng dám?”
      Trong khoảnh khắc bị lực lượng đáng sợ kia bao phủ mười trượng quanh thân, tự nhiên cũng khiến Tiêu Viêm chú ý. nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt, Huyền Trọng Xích ra. Hỏa diễm nâu tím trào ra, thân Xích chợt hóa thành Hỏa Long uốn lượn bay .
      “Cút!”
      Trong miệng hét to tiếng, Trọng Xích mang theo kình phong nóng cháy mà sắc bén, lấy loại tư thái cường hãn nhất va chạm với Khai Sơn phủ của tên Nhất tinh Đấu Tôn cách mạnh mẽ.
      "Choang!”
      Xích, phủ chạm vào nhau. Tiếng kim thiết va chạm kinh thiên động địa, rồi luồng sóng kình phong cường hãn từ vị trí va chạm quét ra. số cường giả gần đó lập tức cảm thấy miệng mình đắng nghét, thân thể liền tự chủ bay ngược ra.
      "Phụt!”
      Va chạm kinh khủng cũng làm cho tên Nhất tinh Đấu Tôn biến sắc, trực tiếp phun ra ngụm máu tươi đỏ sẫm, mặt lên kinh hãi. Thực lực Tiêu Viêm nhiều lắm chỉ xấp xỉ với , thêm vào đó bản lĩnh am hiểu nhất chính là cứng đối cứng, ngờ giờ lực lượng này đối chiêu với Tiêu Viêm cư nhiên vẫn được lợi, dù chỉ nửa điểm.
      Máu tươi phun ra, khí thế tên Đấu tôn cũng nháy mắt yếu bớt. Giờ này khắc này cũng hiểu được, mất khả năng tiếp tục tranh đoạt quyển trục cùng Tiêu Viêm!
      “Vù…”
      chỉ có thể cam lòng cắn răng cái, lập tức vội vàng rút thân trở ra. Loại thời khắc hỗn loạn này, khi bị thương ít người thừa dịp mà lao đến. Lúc trước nhìn thấy mấy vị cường giả có thực lực tương đương mình bị hơn trăm người vây công, cuối cùng những cường giả Đấu Tôn ngày thường vẫn cao cao tại thượng này cũng chỉ có thể chật vật cong mông bỏ chạy.
      đòn trực tiếp đẩy lui tên Nhất tinh Đấu Tôn, bàn tay Tiêu Viêm vẫy vẫy, Huyền Trọng Xích lại lần nữa được thu vào Nạp Giới. khẽ tay nắm lại, cảm giác có chút tê rần đến chết lặng, trong lòng cũng khỏi kinh ngạc vì lực lượng của tên Nhất tinh Đấu Tôn.
      Trong những năm này, ăn ít thiên tài địa bảo, từ đó làm cho lực lượng thân thể mạnh mẽ phi thường. Tuy thể sánh với Tử Nghiên nhưng với những người đồng cấp, muốn tìm được cường giả có lực lượng tương tự sợ rằng có chút khó khăn.
      Đẩy lui kẻ chặn đường xong, Tiêu Viêm nhanh chóng chuyển hướng nhìn đến quyển trục đỏ đậm. Thứ này cực kỳ nhanh nhẹn, dưới liên thủ của phần đông cường giả nhưng vẫn thoát được cực kỳ dễ dàng như trước.
      Cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào chính thức chạm được nó. Mà ngược lại, thỉnh thoảng có số người tới gần nó lại bị những cường giả khác liên thủ đánh trọng thương.
      Nhìn thấy màn này, bàn chân Tiêu Viêm mạnh mẽ đạp mạnh hư , lại lần nữa hóa thành Hỏa Long màu tím, phóng nhanh tới quyển trục. Nơi qua, những kẻ chặn đường đều bị trực tiếp mạnh mẽ đánh bay.
      Dưới hành động đầy khí thế này của , dường như sau vài cái chớp mắt liền phóng đến vị trí gần quyển trục.
      “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
      Vừa thấy được Tiêu Viêm chỉ cách quyển trục hai trượng, trong mắt những cường giả chung quanh đều nổi lên đầy vằn máu, nhất thời đồng loạt gầm lên, đấu khí hùng hồn bùng phát, chợt ùn ùn kéo đến Tiêu Viêm. Với gần trăm cường giả đồng loạt ra tay, thanh thế này hoành tráng cực kỳ.
      Đấu khí với quy mô lớn như thế ầm ầm lao tới, dù là Tiêu Viêm vẫn phải biến sắc mặt. Bất quá vẫn hề xoay người, lại lần nữa đạp từng bước, bàn tay trực tiếp muốn chụp lấy quyển trục màu đỏ kia.
      Đấu khí ùn ùn kéo đến ngay lập tức. Mà khi những công kích này sắp đánh vào thân thể Tiêu Viêm quanh thân gian hơi hơi dao động. Đám người Thiên Hỏa tôn giả, Tử Nghiên… đều nhanh chóng xuất rồi liên thủ, loạt quang thuẫn năng lượng dày đặc nhất thời tràn ngập phía trước.
      “Phanh! Phanh! Phanh!”
      Vô cùng vô tận Đấu khí hung hăng nện lên quang thuẫn làm cho từng đợt sóng gợn bắn ngược trở lại, nhưng chẳng qua trước sau vẫn phá nổi phòng ngự này.
      Trong khi mấy người liên thủ mạnh mẽ chống lại số đông cường giả thừa dịp đó, bàn tay Tiêu Viêm rốt cuộc chạm tới quyển trục đỏ đậm kia.
      "Tách…!”
      Thế nhưng ngay lúc bàn tay Tiêu Viêm vừa mới áp vào quyển trục, vừa định dùng sức định nắm chặt quyển trục liền giống như lươn, “oạch” tiếng bắn ra khoảng lại thoát khỏi phạm vi nắm giữ của Tiêu Viêm.
      “Hừ!”
      Thấy thế, Tiêu Viêm sắc mặt lạnh dần, bàn tay cong thành chữ “U”, lại hung hăng vồ tới quyển trục đỏ đậm vừa trượt ra kia.
      Dưới cái nắm chặt này, bốn phía dập dờn bồng bềnh, gian chung quanh quyển trục nhất thời lõm xuống, hình thành nhà lao gian khá hẹp, vây nó vào bên trong.
      "Lại đây!”
      Quát lạnh tiếng, cường độ hấp lực lòng bàn tay Tiêu Viêm tăng vọt rồi trực tiếp ép chặt quyển trục đỏ đậm trong gian bị lõm kia. Sau đó nó cũng chỉ có thể hóa thành luồng hào quang đỏ đậm thoáng trong lòng bàn tay Tiêu Viêm.
      Thân hình Tiêu Viêm chợt động, bàn tay lại lần nữa nắm chặt, nửa quyển trục đỏ đậm rốt cục nằm trong tay . Nhưng khi vừa mới dùng sức, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, bởi vì giờ phút này, bàn tay khô héo cũng nắm chặt tại đầu kia của quyển trục.
      "Hắc hắc… muốn tự mình độc hưởng bảo bối, khỏi có chút quá ngây thơ rồi!”
      Nghe được có chút quen tai, ánh mắt Tiêu Viêm nhanh chóng chuyển qua, lại phát người xuất thủ kia cư nhiên chính là tông chủ Huyền Minh Tông, Thần Thiên Nam.
      Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lại, Thần Thiên Nam cười lãnh, hữu quyền nhanh chóng nắm chặt, hề mỹ lệ liền đánh thẳng tới đầu Tiêu Viêm. Xem điệu bộ này, ràng lão ta tính toán dùng quyền đánh nát ý thức Tiêu Viêm.
      "Muốn chết!”
      Nhìn thấy thủ đoạn hung ác này của Thần Thiên Nam, hàn quang trong mắt Tiêu Viêm chợt lóe, đạo kim quang như quỷ mị lên trước mặt, mà nắm tay Thần Thiên Nam chính là đánh mạnh vào đó. Mang theo thanh ầm ầm do kim loại va chạm.
      “Khôi lỗi!”
      Nhìn Thiên khôi toàn thân bao phủ màu vàng nhạt xuất trước mắt, Thần Thiên Nam biến sắc, vội vàng thu quyền. Nhưng theo sát phía sau Thiên khôi, thiết quyền kinh khủng cũng hung hăng công kích đến.
      "Vô liêm sỉ!”
      Cảm nhận được lực lượng đáng sợ nắm tay của Thiên khôi, sắc mặt Thần Thiên Nam kịch biến, chỉ tức giận mắng tiếng, chợt cam lòng buông bàn tay nắm ra khỏi quyển trục, thân hình nhanh chóng lui lại.
      Khi Thần Thiên Nam buông lỏng tay, Tiêu Viêm mình nắm chặt lấy quyển trục, ngọn lửa màu nâu tím từ lòng bàn tay bùng phát ra, ép chặt xuống quyển trục ra sức giãy dụa. lát sau, phản kháng của quyển trục đỏ đậm kia mới từ từ yếu bớt.
      Sau khi phản kháng của quyển trục hoàn toàn biến mất, lúc này Tiêu Viêm mới thở dài nhõm rồi nhanh chóng thu nó vào Nạp giới dưới vô số ánh mắt giận dữ.
      Cùng lúc đó, hơi thở mênh mông cũng từ trong cơ thể bùng phát hề giữ lại, ngọn lửa màu nâu tím lượn lờ quanh thân. Uy thế như vậy làm cho những ánh mắt đầy máu đỏ kia từ từ thanh tỉnh lại. lát sau, họ mới nhìn thoáng qua đám người Thiên Hỏa tôn giả phía xa, rốt cục chỉ có thể cam lòng quay người bỏ , bắt đầu tranh thủ thời gian cướp đoạt các quyển trục khác.
      Nhìn thấy đám gia hỏa như sài lang kia lùi , sắc mặt Tiêu Viêm mới vài phần. e dè thực lực bất kỳ người nào, nhưng nếu có hơn trăm người cùng nhau tiến lên, ngay cả cũng cảm thấy ăn tiêu nổi.
      Sau khi Cất kỹ quyển trục, sắc mặt Tiêu Viêm lại đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt chuyển hướng Thiên khôi chiến đấu. Lúc này Thần Thiên Nam khá chật vật, trong mắt sát ý bắt đầu lên.
      -o0o-

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1254: Giết chóc
      Dịch: dangneo - Biên: Kẻ Qua Đường
      Đối với Thần Thiên Nam, ngay từ khi lão ta lần đầu tiên hưng sư động chúng mang người đến Đan Tháp bắt mình Tiêu Viêm hạ sát ý. Chẳng qua khi đó chỉ là Cửu tinh Đấu Tông, muốn diệt sát lão già này quá khó khăn. Bởi vậy từ đó đến giờ vẫn chưa từng động thủ. Tuy nhiên giờ tiếp tục gặp mặt, còn chưa ra tay lão gia hỏa này liền làm trước, hơn nữa nhìn tư thế tàn nhẫn kia ràng là muốn lấy tính mạng Tiêu Viêm.
      Với địch nhân mang sát ý với mình, Tiêu Viêm tự nhiên nương tay. Mặc dù Huyền Minh Tông phải là quá mạnh, nhưng phía sau chính là Thiên Minh Tông. Đó lại là môn phái khiến người khác phải kiêng kị. ai có thể cam đoan lão già này vốn mang lòng oán hận, ngày sau chẳng biết lúc nào mang đến phiền toái thực cho mình hay . Loại tình nuôi hổ gây họa này, từ trước đến nay phải tính cách của Tiêu Viêm. Cộng cục diện tại ở nơi này vốn rất hỗn loạn, nếu lúc này diệt sát lão ta tin tức gì cũng khó có thể lọt được ra ngoài.
      Trong lòng thoáng qua những ý niệm này, Tiêu Viêm nhìn phía Thiên khôi đập loạn còn về phía Thần Thiên Nam có vẻ hơi chật vật. Sắc mặt lại càng lạnh như băng.
      Thực lực Thần Thiên Nam ước chừng khoảng Nhị tinh Đấu Tôn, mà sức chiến đấu của Thiên khôi, cho dù chiến đấu với Đấu Tôn Tam tinh đỉnh vẫn hề rơi xuống hạ phong. Bởi vậy lúc này nó tự nhiên dễ dàng ngăn chặn được người trước mặt.
      “Bành!”
      Giữa trung, Thần Thiên Nam cùng Thiên khôi hung hăng cứng rắn đối lực. “Ầm…” tiếng, bị lực đạo khủng bố truyền vào cánh tay, nhất thời khiến lão già bị đẩy lùi lại vài chục bước, khí huyết trong người đảo lộn, khuôn mặt cũng tái nhợt lại. Thiên khôi vẫn có biểu đau đớn nào, khi chiến đấu chỉ biết mực giết chóc. Chỉ cần Tiêu Viêm bắt ngừng lại vĩnh viễn dừng tay. Giao thủ với nó, Thần Thiên Nam “hưởng thụ” ít đau khổ.
      Chiến đấu rơi xuống hạ phong, giờ phút này trong lòng Thần Thiên Nam nghĩ đến chuyện rút lui. Sở dĩ lão dám ra tay cùng Tiêu Viêm tranh đoạt là bởi vì giờ Tiêu Viêm thụ địch tứ phía. chỉ có cừu oán với cường giả Hồn Điện, chính là ngay cả đám người Thiên Hoàng tộc cũng nhìn về phía với ánh mắt tốt. Thời điểm như thế này, với tính cách Thần Thiên Nam tự nhiên thể bỏ đá xuống giếng.
      Thế nhưng lão chưa từng dự đoán được, giờ Tiêu Viêm cùng với khi ở ngoài Đan Tháp là hai người hoàn toàn khác nhau. Thủ đoạn ùn ùn xuất ra khiến lão kinh hãi ngớt.
      “Xem ra trước tiên chỉ có thể lui lại! Đợi đến khi hỗn loạn nơi này kết thúc, đám người Hồn Điện tất nhiên tìm tiểu tử này gây phiền. Đến lúc đó ta lại tiếp tục thầm ra tay đánh chết tiểu tử này, thuận tiện cướp lấy quyển trục vào tay thôi.”
      Trong lòng lên ý nghĩ này, Thần Thiên Nam rốt cuộc còn ham chiến, lão ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên khôi lại lần nữa đánh tới cách dữ dội, thân hình nhanh chóng lui lại muốn nhập trong vòng chiến đấu hỗn loạn kia.
      “Hừ, chạy đâu?”
      Nhưng ngay lúc cước bộ Thần Thiên Nam vừa chuyển, tiếng quát lạnh như băng đột nhiên vang lên từ phía sau. Trong nháy mắt cùng với nó còn có đạo kình phong nóng rực vô cùng.
      Tập kích xuất đột ngột làm cho Thần Thiên Nam biến sắc. Như phản xạ có điều kiện, lão nhanh chóng xoay người, Đấu khí tràn ngập song chưởng vội vàng tiếp chiêu.
      “Uỳnh…”
      Kình phong khủng khiếp đột nhiên tràn ngập tứ phía. Vì vội vàng ngăn địch khiến ngực Thần Thiên Nam đau điếng, đồng thời thân hình bị đẩy lui hơn mười thước. Lão vội ngẩng đầu lập tức nhìn thấy thân ảnh gầy gầy đứng đúng tại vị trí của vừa rồi.
      “Tiêu Viêm!”
      Nhìn thân ảnh kia, Thần Thiên Nam nhất thời nghiến răng nghiến lợi quát.
      Tiêu Viêm mặt đổi sắc, tử hạt hỏa diễm lượn lờ quanh thân làm cho thoạt nhìn giống như Hỏa Thần, chân bước hư , bước vô cùng tiêu sái hướng tới Thần Thiên Nam.
      “Ngươi muốn giết ta?”
      Nhìn thấy hành động của Tiêu Viêm, ánh mắt Thần Thiên Nam khỏi nheo lại, bằng thanh lạnh lùng.
      Tiêu Viêm khẽ nhếch miệng, Đấu khí mênh mông trong lòng bàn tay cấp tốc ngưng tụ.
      “Bằng thực lực Nhất tinh Đấu Tôn của ngươi sao?”
      Thần Thiên Nam tức giận cười gằn. Vừa muốn ra tay trước để tranh tiên, nhưng chợt phía sau truyền đến luồng kình phong cực kỳ sắc bén khiến lão biến sắc phải vội vàng xoay người đón đỡ. Song chưởng vũ động, Đấu khí cường hãn hình thành vầng sáng năng lượng trước người, kín kẽ hở.
      “Uỳnh! Uỳnh!”
      Thiên khôi vung mạnh nắm đấm, mỗi lần vung tay đều mang theo kình phong sắc bén chói tai, gian bị chấn động hình thành cái khe đen sâu thăm thẳm.
      “Phanh!"
      Quay mắt về phía Thiên khôi với thế công hung hãn như vậy, trong lòng Thần Thiên Nam thầm kêu khổ rồi ngừng lui về phía sau. Thực lực của Thiên khôi dường như làm cho lão chỉ có thể bị ép đến chỉ có thể tận lực phòng thủ.
      “Tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng bị trọng thương trong tay Khôi Lỗi mất, xem ra thể dây dưa nữa! Tiểu tử vô liêm sỉ, khoản nợ này lão phu nhớ kỹ! Sớm hay muộn cũng có ngày trả lại cho ngươi!”
      Thần Thiên Nam thầm nguyền rủa cách ác độc, chưởng phong đột nhiên tăng cường mạnh mẽ đánh văng thế công của Thiên khôi, mũi chân điểm cái vào hư , thân hình liền bay ngược lại như sao băng.
      Thân hình ở giữa trung, Thần Thiên Nam vừa mới thầm thở dài nhõm chợt cảm giác được nguy cơ khủng khiếp tràn ngập sâu trong đáy lòng. Lúc này lông tóc toàn thân lão đều dựng đứng.
      “Nhân Thiên Ấn!”
      Ngay khi đó tiếng quát cực mang theo lạnh lẽo quỷ dị vọng vào tai lão.
      tốt!”
      Cảm giác được động tĩnh phía sau, sắc mặt Thần Thiên Nam nháy mắt trở nên trắng bệch, tốc độ của Tiêu Viêm còn vượt ra ngoài dự liệu của lão.
      Thần Thiên Nam vừa kịp phản ứng vội vàng vận chuyển Đấu khí. Nhưng lão còn chưa kịp hình thành lá chắn thủ ấn màu nâu tím ước chừng lòng bàn tay liền lặng lẽ nhàng ép lên lưng.
      “Phanh!”
      Kình khí kinh khủng lúc này giống như nước vỡ đê bùng phát ra.
      “Phụt!”
      Đón đỡ trọng kích như vậy, mặt Thần Thiên Nam liền tái nhợt, nhịn được phụt ra ngụm máu tươi, còn thân hình cũng bị đánh bay vút . Ven đường va chạm với mấy vị cường giả, lực đạo đáng sợ kia cũng khiến những kẻ xui xẻo này hộc máu.
      Thân hình ở giữa trung vẽ nên đường cong bắn về hướng xa xa. Thần Thiên Nam mặt đầy máu tươi lúc này gian nan xoay người, ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm càng ngày càng xa kia với ánh mắt oán độc khiến người khác dựng tóc gáy.
      “Tiểu tạp chủng, thù này báo, ta Thần Thiên Nam uổng là nhất tông chi chủ! Ngày sau, nhất định phải khiến ngươi hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
      Thần Thiên Nam oán độc rít gào trong lòng, lão ta vốn là người có thù tất báo. Hôm nay nguy hiểm, tí nữa bị Tiêu Viêm chém giết đương trường, thù này đủ để khiến nhớ cả đời.
      “Bịch…!”
      Khi trong lòng lên từng ý niệm ác độc, thân thể Thần Thiên Nam cũng rơi mạnh xuống đất rồi kéo lê thành rãnh sâu, sau đó đâm sầm vào cây cột cứng rắn trong đại điện, khiến lão ta lại lần nữa phun máu miệng.
      Mạnh mẽ lảo đảo đứng dậy, ánh mắt Thần Thiên Nam xuyên qua đám người hỗn loạn, oán độc nhìn Tiêu Viêm. Sắc mặt lạnh lùng liếc về phía xa cái rồi xoay người muốn rời .
      “Phốc!”
      Thần Thiên Nam vừa mới xoay người, thân thể bỗng cứng ngắc. nắm tay màu vàng nhạt chẳng biết lúc nào xuyên thủng ngực lão. Máu tươi bám cánh tay vàng nhạt đó ngừng tí tách rơi xuống nền đất lạnh.
      Thần Thiên Nam nhìn chằm chằm lên khuôn mặt chẳng hề có cảm tình phía trước. Đến lúc này lão mới biết, nguyên lai Tiêu Viêm cũng thực có sát tâm đối với mình, muốn cho mình bất kỳ cơ hội báo thù nào nữa.
      “Hạ thủ ác độc!”
      Bọt máu từ trong miệng Thần Thiên Nam tràn ra, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng yếu ớt, Cơ thể mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống mặt đất. Thần Thiên Nam, Tông chủ Huyền Minh Tông đạt đến thực lực Nhị tinh Đấu Tôn, liền như vậy vẫn lạc dưới liên thủ của Tiêu Viêm cùng Thiên khôi.
      “Hết thảy, đều là ngươi gieo gió gặt bão...”
      Nhìn Thần Thiên Nam chậm rãi cứng đờ ngã xuống, nét lạnh lùng khuôn mặt của Tiêu Viêm cũng là từ từ thu liễm. cùng Thần Thiên Nam nguyên bản thù, nhưng người này bằng mọi cách muốn đưa vào chỗ chết. Hôm nay có kết quả như vậy là xứng đáng.
      Lấy thủ đoạn sét đánh chém giết Thần Thiên Nam xong, Tiêu Viêm ngoắc tay thu Thiên khôi vào Nạp Giới.
      Đám người Thiên Hỏa tôn giả, Tiểu Y Tiên cũng thoáng đến nơi. Cuối cùng mấy người lại lần nữa vây tại chỗ, cảnh giác nhìn vào đại điện hỗn loạn kia.
      “Khôi lỗi đó thế nào rồi? Muội sao chứ?” Tiêu Viêm nhìn thoáng qua Tiểu Y Tiên, .
      có việc gì! Muội dẫn đám khôi lỗi đó tới nơi khác rồi! Những thứ này tuy mạnh mẽ nhưng vẫn có được lý trí...” Tiểu Y Tiên cười rạng rỡ, .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua giữa sân.
      “Thiên Hoàng tộc cùng Phong Lôi Các đều riêng rẽ được quyển quyển trục, Băng Hà cốc cùng Phần Viêm Cốc cũng có thu hoạch. Mặt khác còn có hai quyển trục rơi vào hai vị cường giả thực lực rất mạnh!” Thiên Hỏa tôn giả bên cạnh giọng báo.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra rồi lại lần nữa gật đầu. Những thế lực này đều có chuẩn bị mà đến, còn trong số độc hành hiệp cũng có cường giả chân chính. Bọn họ có thể cướp được quyển trục cũng tính là chuyện quá mức kỳ quái.
      “Làm sao bây giờ? Sau khi tranh đoạt quyển trục chỉ còn lại có ba cuốn. Để tranh chấp ba quyển trục kia biết chết bao nhiêu người. Chúng ta có cần tiếp tục tranh đoạt quyển nữa ?” Tiểu Y Tiên hỏi.
      “Lại tiếp tục cướp đoạt có thể khiến mấy tên thu được bảo bối kia mất lý trí." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày rồi đáp.
      "Với lại ta cảm giác được những quyển trục này hề giống Thiên Giai đấu kỹ...”
      “Ý tứ của ngươi mấy quyển trục này đều là đồ giả sao?” Đám người Tiểu Y Tiên cả kinh, .
      “Những quyển trục này xác đều là đấu kỹ hoặc là công pháp có uy lực tầm thường, nhưng hẳn phải là Thiên Giai đấu kỹ. Chúng ta sợ là đều bị chơi xỏ rồi!” Tiêu Viêm híp mắt lại, lẩm bẩm .
      Nghe được lời này, đám người Tiểu Y Tiên cũng đều chau mày, xoay chuyển ánh mắt rồi đột nhiên : “Mấy tên gia hỏa Hồn Điện bên kia muốn làm gì?”
      Tiêu Viêm giật mình nhìn theo tầm mắt Tiểu Y Tiên, liền nhìn thấy lão quỷ Trích Tinh dẫn theo vài tên cường giả Hồn Điện, ngờ hình thành tư thế vây quanh, chậm rãi tới nơi có bộ hài cốt Đấu Thánh trong đại điện kia.
      “Mục tiêu của bọn họ là bộ hài cốt Đấu Thánh kia sao?” Thiên Hỏa tôn giả trầm giọng .
      “Phải ra tay cản bọn người kia lại!” Tử Nghiên nóng lòng .
      Ánh mắt Tiêu Viêm th nhìn chằm chằm vào hài cốt ngồi xếp bằng thạch đài, sau lúc lâu đồng tử đột nhiên co rụt, vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy ngón tay của bộ hài cốt kia động đậy rất mà giật mình.
      “Này... bộ hài cốt Đấu Thánh này là vật còn sống!”
      Tại giây phút này, ý nghĩ kinh hãi đột nhiên tràn ngập trong lòng Tiêu Viêm.
      -o0o-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :