Chương 1245: Đan dược từ thời viễn cổ Dịch: Blue - Biên: Blue Nghe Tiêu Viêm , mọi người đều gật gật đầu, nếu lấy được Long Hoàng Căn Nguyên Quả tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Thấy ai phản đối, Tiêu Viêm đưa mắt nhìn mảnh bình nguyên vẫn lạc Viễn Cổ Thiên Hoàng và Thái Cổ Hư Long này thêm lần nữa. Mũi chân điểm lên thềm đá, thân hình bay lên , Tử Nghiên phía sau tiện tay vẽ ra khe nứt, đám người Tiêu Viêm liền nhanh chóng tiến vào bên trong. Trong rừng rậm, kim quang chợt lóe lên, mấy đạo thân ảnh đột ngột xuất từ hư . Sau khi đáp xuống, đấu khí trong người họ lập tức vận chuyển, sau khi nhận thấy xung quanh hề có nguy hiểm mới từ từ thu lại. “Bọn chúng chạy trước, xem ra lão già kia bị thương cũng .” Tiêu Viêm thở phào nhõm hơi, cười . “Ừm.” Mấy người Tiểu Y Tiên cũng gật đầu, ánh mắt đảo quanh tứ phía, có thể lờ mờ nghe thấy số tiếng thú rống cùng tiếng giao thủ kịch liệt. Đó hẳn là những người tầm bảo xâm nhập vào khu rừng này, đụng độ phải ma thú hoặc tranh đoạt thiên tài địa bảo. “Rời khỏi đây trước , động tĩnh ở đây càng ngày càng lớn, sợ rằng kinh động đến số ma thú cường hãn. Nếu lúc đó bị chúng cuốn lấy rất phiền phức.” xong, Tiêu Viêm cũng trì hoãn quá lâu. Thân hình chợt động, băng nhanh qua con đường lúc đến, đám người Tử Nghiên cũng nhanh chóng theo sau. đường, họ cũng gặp ít kẻ tầm bảo có thực lực kém, khi thấy đám người Tiêu Viêm lao ra khỏi rừng rậm đều kinh ngạc thôi. số cường giả tâm tư cẩn thận lập tức nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại thấy đội hình cường hãn của Tiêu Viêm nên thể thu liễm ý nghĩ trong lòng lại. Tuy đường kinh động ít những ánh mắt soi mói, nhưng cũng gặp phải bất cứ ngăn cản nào. Bởi vậy, chừng hai mươi phút sau, đám người Tiêu Viêm xuất ở cánh cửa đá, nơi mà họ từ đó tiến vào rừng rậm. đường ra, Tiêu Viêm vẫn hề phát tung tích của đám người Phượng Thanh Nhi. Xem ra, bọn chúng tiến vào đây theo hướng khác. Tiêu Viêm cũng có chút tiếc nuối, lão già áo đen kia bị thương, đây đúng là cơ hội tốt nhất để bỏ đá xuống giếng. “Oanh! Oanh!” Đẩy cửa đá ra, mấy người Tiêu Viêm nhìn thoáng qua rừng rậm phía sau lần nữa. Họ có thể mơ hồ cảm thấy vài khí tức cực kỳ hung hãn phát tán ra, có lẽ là vài tên đen đủi nào đó tiến vào lãnh địa của vài ma thú cực mạnh. Trong lòng mặc niệm cho mấy tên xui xẻo này chút, đoàn người cũng nhanh chóng ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa đá lại. Trong hành lang rộng lớn, mọi người nhìn cánh cửa đá đóng chặt kia, rồi lại đảo mắt qua hành lang và lầu các tàn tạ ở hai bên. Họ khỏi cười khổ lắc đầu, đám người kia cũng quá mọi rợ rồi. “Giờ ta đâu?” Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Viêm, lên tiếng hỏi. “Tiến vào sâu hơn , bảo bối chắc ở trung tâm của cự điện.” Tiêu Viêm hơi trầm ngâm chút, sau đó ngẩng đầu phân biệt phương hướng, rồi nhanh chóng bước về phía hành lang khác. Thấy thế, mấy người Tử Nghiên vội vàng đuổi theo. Sau khi đoàn người Tiêu Viêm vào khu rừng viễn cổ kia, những hành lang này ràng bị tàn phá phen, những gì còn lại chỉ là gạch vụn đá vỡ. Những lầu các vốn sạch kia cũng bị phá thành đống phế tích, làm nhừng người nhìn thấy đều lắc đầu thôi. Nhìn đoạn đường này bị phá tan hoang như vậy, đoàn người cũng còn hứng thú mà xem xét nữa, tất cả đều tăng tốc, tiến về phía trung tâm đại điện. Trong lúc , bọn họ cũng gặp ít đội ngũ tầm bảo, nhưng điều làm cho Tiêu Viêm có chút kỳ quái chính là bọn họ đều tiến về cùng phương hướng. Nhìn màn này, mấy người Tiêu Viêm liếc nhìn nhau, tất cả đều khẽ gật đầu, bám theo sau những đội ngũ này. "Là đan dược..." theo những đội ngũ này, đột nhiên Tiêu Viêm ngửi thấy mùi vị quen thuộc, trong lòng khẽ động, giọng : "Mùi đan dược nồng như vậy, xem ra số lượng cũng phải ít… Nếu ta đoán lầm, nơi đó hẳn là chỗ chứa đan dược." "Hả!?" Nghe được hai chữ đan dược, trong lòng mọi người đều giật mình. thế giới này, đan dược luôn có sức hút cực kỳ lớn. Huống chi đan dược ở đây là do cường giả Đấu Thánh để lại, sức hấp dẫn của nó còn tăng lên theo cấp số nhân. "Ha ha, thôi, ta cũng hơi tò mò về cái gọi là đan dược viễn cổ này." Nhìn sắc mặt mọi người, Tiêu Viêm biết họ cũng động tâm, bật cười, điểm chân xuống mặt đất cái, đột nhiên tăng thêm tốc độ, vượt qua những đội ngũ kia. Mấy người Tiểu Y Tiên cũng tăng tốc độ lên đến mức tối đa, dưới hấp dẫn của cái gọi là đan dược viễn cổ kia, mọi người đều trở nên rất nhiệt tình. Trong đại điện, hành lang chằng chịt như cái mê cung, nhưng cũng may là Tiêu Viêm lần theo được mùi vị của đan dược, nên chỉ hơn mười phút sau, ngôi đền cực kỳ cổ xưa xuất trước mặt họ. Bên ngôi đền còn viết hai chữ lớn, nét bút phóng khoáng như rồng bay phượng múa. “Đan Điện!” Tiêu Viêm khẽ thầm tiếng, ánh mắt dời xuống phía dưới. Giờ phút này, đại môn của đan điện sớm bị mở ra, có thể mơ hồ thấy bên trong có ít người điên cuồng tìm kiếm xung quanh. “ thôi!” Tiêu Viêm hô lên tiếng, tiên phong tiến vào ngôi đền này. Tầng đan điện này sớm là đống hỗn độn rồi, đám người như trộm cướp lao vào những luyện đan thất kia, cướp đoạt tất cả những gì có trong đó. Ngẫu nhiên còn phát sinh những trận chiến thảm thiết vì tranh đoạt bảo vật. Ánh mắt Tiêu Viêm tùy ý đảo qua tầng , nhưng ngay lập tức lại mất hứng thú. Vung tay lên, đoàn người lao vào sâu trong đan điện, tìm được cầu thang rồi trực tiếp lên tầng hai. Khi vào tầng hai đan điện, sắc mặt Tiểu Y Tiên khẽ biến, giọng : “Tiêu Viêm, có giải độc đan mau đưa cho mọi người. khí ở đây có độc!” Nghe Tiểu Y Tiên , mấy người Tiêu Viêm đều ngẩn ra, hít vài hơi khí, quả nhiên cảm thấy có chút gì đó thích hợp. “Khó trách tầng hai này lại ít người như vậy, hóa ra còn có chiêu này.” Đưa mắt nhìn xung quanh, Tiêu Viêm bắt gặp vài thi thể phía xa, từ bộ dạng này có thể nhận ra mấy tên này đều chết do trúng độc. Lấy ra vài viên Giải Độc Đan từ nạp giới, sau khi phân phát cho mọi người ăn vào, Tiêu Viêm mới mở miệng : “Đan điện này có ba tầng, đây chỉ là tầng hai, vậy bảo bối thực phải ở tầng thứ ba. Nhưng ngay tầng hai này có khí độc tầng ba kia cũng quá an toàn, mọi người cẩn thận chút. Nghe Tiêu Viêm nhắc nhở, mọi người đều gật đầu, riêng chỉ có Tiểu Y Tiên là hé miệng cười. Thân là ách độc nan thể, thứ nàng sợ nhất chính là độc. Đoàn người tìm tòi chút quanh tầng hai, nhưng chỉ phát ra vài đan dược phẩm chất cao lắm. xem ra những thứ ở đây đều bị người khác vơ vét lần. Sau lúc, vẫn có thu hoạch đáng kể gì, đoàn người đành tìm kiếm thông đạo để lên tầng thứ ba. Tiêu Viêm lên tiếng nhắc nhở lần nữa rồi mới tiến vào bên trong. Tầng ba Đan điện cực kỳ lớn, bốn phía đều là những đan thất có quy mô . Bất kể là từ hình thức cho đến chất lượng đều hơn xa tầng thứ hai. “Độc khí nơi này cực dày, lại có thể ăn mòn đấu khí trong cơ thể, cẩn thận chút.” Tiểu Y Tiên mẫn cảm nhất với độc khí, vừa tiến vào nơi này, nàng lên tiếng nhắc nhở. Nghe vậy, mọi người đều gật gật đầu, đảo mắt nhìn xung quanh. Ở tầng thứ ba này vẫn có thể mơ hồ thấy vài thân ảnh. Thực lực của những người này đều khá cao, yếu nhất cũng là Đấu Tông. Đương nhiên, nếu có chút bản lãnh xâm nhập nơi đây chỉ có kết cục, đó là về chầu ông bà! Đoàn người Tiêu Viêm đột nhiên tiến vào cũng đưa tới ít chú ý, nhưng chẳng có ai tiến lên bắt chuyện. Những người ở đây đều phải phòng bị lẫn nhau. “ biết tầng này có cửu phẩm đan dược trong truyền thuyết ? Nếu có, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều trở nên điên cuồng.” Thiên Hỏa tôn giả đưa mắt nhìn qua những đan thất kia, cười . “Cửu phẩm đan dược chắc có, loại đan dược có phẩm cấp như vậy dù với Đấu Thánh cũng là khá hiếm thấy.” Tiêu Viêm cười cười, tùy ý tiến vào đan thất chưa có ai thăm dò. Đan thất này quy mô cũng , vì nó còn chưa bị ai thăm dò nên nhìn vẫn khá sạch . Sau khi tìm tòi phen, Tiêu Viêm cũng tìm thấy phương thuốc viễn cổ, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu vào nạp giới. Giờ còn chưa phải lúc ngồi xem mấy thứ này. Ngoại trừ phương thuốc này, bên trong còn có lọ đan dược chưa khai phong*, từ đan hương có thể nhận ra đây là thất phẩm đan dược. Nhưng có công hiệu gì ở lại , Tiêu Viêm cũng cảm ứng ngay ra được. (Khai phong: Ở trường hợp này là chưa mở nắp.) Sau khi lục tung đan thất này, đoàn người lại tiếp tục tìm các đan thất khác. Mặc dù có quá nhiều kinh hỉ ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như thu hoạch phong phú. vài phương thuốc cổ khá hợp khẩu vị của Tiêu Viêm, đối với luyện dược sư như , phương thuốc có khi còn quý giá hơn đan dược. “Cạch!” Mở thêm đan thất ở góc khuất, mấy người Tiêu Viêm chậm rãi tiến vào. Đảo mắt nhìn quanh, Tiêu Viêm nhíu mày lại. Đan thất này ràng hơn các gian khác rất nhiều, còn bộ dáng tàn tạ của nó nữa, chắc bị người khác vơ vét sạch rồi. “ thôi!” Quét mắt nhìn thêm lần nữa, Tiêu Viêm phất phất tay. Khi vừa muốn xoay người rời , bóng trắng chợt nhảy ra từ đống hỗn độn trong đan thất. Bóng trắng đột nhiên xuất làm mấy người cả kinh, đấu khí nhanh chóng lưu chuyển trong người. Nhưng khi nhìn về phía bóng trắng kia, họ đều sửng sốt. Ở đó là con thú màu trắng, nhìn giống mèo, nhưng lại rất mũm mĩm thành . Trong cơ thể nó lại có năng lượng dao động, dường như chỉ là con thú bình thường. “Hô…” Mọi người thở phào nhõm hơi, liếc mắt nhìn tiểu thú tròn vo kia, họ vừa muốn xoay người rời chợt giật mình quay lại. đúng, nơi này là di tích viễn cổ, sao có thể xuất con thú có chút lực lượng nào người. Khẽ nhíu mày lại, Tiêu Viêm nghiêm túc nhìn tiểu thú tròn vo kia lần nữa. Sau lúc lâu, như nhận ra điều gì, hai mắt trừng to như muốn lồi ra vậy. Thấy Tiêu Viêm như vậy, mấy người Tiểu Y Tiên khỏi sửng sốt, đây là lần đầu họ thấy vẻ mặt này của Tiêu Viêm. đợi họ hỏi, sắc mặt Tiêu Viêm nhanh chóng đỏ lên, phun ra câu tục. “Con mẹ nó… Thứ này, thứ này là viên đan dược?” -o0o-
------ Chương 1246: Dụ dỗ Đan thú. Dịch: Ngạo Hồn. xem chương mới tại tunghoanh(.)com Biên: Vô Ưu. Nguồn: Banlonghoi.com “Đan dược?” Nghe dược câu chửi thô tục này của Tiêu Viêm, tất cả mọi người đều sửng sốt. Sau lúc lâu mới từ từ hồi phục tinh thần, ánh mắt kinh dị nhìn tiểu thú trắng như tuyết kia. Lúc này, nó dùng đôi mắt to tròn linh động tò mò nhìn bọn họ. Bộ dạng này mà giống viên đan dược sao? “Có đan dược lớn như vậy sao?” Tiểu Y Tiên nghi hoặc hỏi. “Chắc chắn sai, mùi vị đan dược này sao ta nhận lầm được chứ. Lúc trước ta còn tưởng rằng nơi này còn sót vài viên đan dược nhưng sau khi dò xét mới phát rằng mùi đan dược tản ra con tiểu thú này.” Ánh mắt Tiêu Viêm tràn ngập vẻ nóng bỏng khó mà che dấu được. “Quả là có số đan dược cao giai có thể hóa hình thậm chí còn có dược cả linh trí. Nơi này là di tích mà Đấu Thánh để lại, có loại kỳ vật này cũng quá kỳ quái.” Thiên Hỏa tôn giả cười khổ. Lão cũng chưa từng gặp qua đan dược có thể hóa thành thú hình, nhiều lắm cũng chỉ đọc được trong sách cổ mà thôi. “Chẳng lẽ tiểu thú này là Cửu phẩm đan dược trong truyền thuyết?” Tử Nghiêm tò mò hỏi. “ phải là đan dược Cửu phẩm nhưng chắc cũng kém xa. Đan dược chỉ cần có thể vượt qua Thất sắc đan lôi là có năng lực hóa hình, cũng sinh ra linh trí rất mạnh.” Tiêu Viêm nhìn chăn chú tiểu thú kia rồi giọng : “Nếu ta tính sai bản thể của tiểu thú này hẳn trải qua Bát sắc đan lôi, thậm chí còn có thể là Cửu sắc đan lôi, cách Cửu phẩm chỉ trong gang tấc mà thôi.” “Đan dược trải qua Bát sắc đan lôi a!” Mọi người đảo mắt liếc nhìn lien tục. Loại đan dược có phẩm cấp bậc này, có phóng toét mắt nhìn khắp đại lục Đấu khí tại cũng quá năm người có thể luyện chế ra mà thôi. Kể cả Tiêu Viêm, bây giờ cũng thể luyện chế được. “Nếu tin tức này được truyền ra e rằng tất cả cường giả trong di tích cũng phải điên cuồng a!” Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt tím sẫm lung linh rồi với vẻ nghiêm nghị. Loại đan dược phẩm cấp như thế này dù những lão quái có thực lực kinh khủng cũng thể miễn dịch được. Nếu để bọn họ biết chắc dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt. Đến cấp Đấu Tôn, muốn tăng thực lực là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu ai dùng viên thuốc này có thể tiết kiệm được chục năm, thậm chí là cả trăm năm tu luyện. Có bao nhiêu người chống cự nổi lực hấp dẫn bực này a? Nghe được lời của Tiểu Y Tiên, nhóm Tiêu Viêm vội vàng trấn tĩnh lại cơn vui mừng như điên của lại: “Thứ này quả là đại bảo bối nhưng cũng là củ khoai lang nóng phỏng tay a! Nếu như tin tức này lọt ra ngoài chỉ sợ mọi người vào di tích này đều đỏ mắt lên nhanh chóng. Lúc đó, chúng ta liền trở thành cái đích cho mọi người ngắm vào đấy!” Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm, quay đầu rồi nháy mắt với Hùng Chiến. Thấy dấu hiệu này, cũng hiểu ý tứ Tiêu Viêm nên chậm rãi bước ra ngoài đại môn vài thước. Sát khí tràn ngập cơ thể, giống như là vị thần giữ cửa vậy. Tuy tầng thứ ba này có ít cường giả nhưng những người có thực lực hơn Hùng Chiền chỉ có thể đếm đầu ngón tay. Có như hung thần ác sát canh cửa dù họ động lòng muốn ngắm nghía đồ vật trong này, nhưng dưới tình huống chưa có tin tức xác thực cũng dám xông vào. Đó cũng chính là hiệu quả mà đám người Tiêu Viêm muốn. “Bắt tiểu gia hỏa này lại?” Nhìn thấy Hùng Chiến bảo vệ đại môn, Tử Nghiên hưng phấn hỏi. “ nên hành động thiếu suy nghĩ! Thoạt nhìn tiểu gia hỏa này có năng lượng gì nhưng cũng chưa thể kết luận chắc chắn được. Nếu dọa nó sợ mà chạy , có khí tức làm tiêu điểm chúng ta rất khó lòng tìm được nó trong cái Đan viện khổng lồ này!” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, khuôn mặt lên vẻ tươi cười : “Vả lại muốn bắt tiểu tử này cũng phải cậy mạnh là được đâu!” “Ngươi có biện pháp sao?” Tiểu Y Tiên kinh ngạc hỏi. Tiêu Viêm mỉm cười lấy ra cái bình ngọc trong nạp giới. Trong bình ngọc này chứa vài viên đan dược Tứ phẩm, chọn viên trong số đó rồi ném về phía tiểu thú kia. Viên thuốc bay đến rồi nhàng dừng lại bên cạnh tiểu thú trắng như tuyết kia đoạn quay tròn kh khẽ . Đầu tiên tên nhóc ấy kinh hãi lui về mấy bước xong sau đó mới dè dặt bước đến hít hà vài hơi. Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tiêu Viêm nó ăn mà chỉ lắc đầu quầy quậy tỏ ý “Cháu khinh nhá!” Xem bộ dáng này ràng là nhóc tì này hoàn toàn coi thường đan dược cấp thấp. Nhìn thấy cảnh này, mặt Tiêu Viêm cũng dấu được mà lên vẻ xấu hổ, còn Tiểu Y Tiên và Tử Nghiêm bên cạnh cũng nhịn được phải phì cười. Tên nhóc này nể mặt a! “Xem ra là bị mấy tên đan dược cao giai tập thành ra cái tính kén chọn như vậy rồi a!” Tiêu Viêm cười khổ nhưng bất đắc dĩ lại phải lấy ra vài viên lục phẩm đan dược từ trong nạp giới rồi cong ngón tay búng tới bên cạnh tiểu thú. Lúc này sau hồi “phẩm dược”, ánh mắt linh động của nó mới thoáng ra vẻ hưng phấn , dùng đầu lưỡi hồng hào lập tức cuốn viên thuốc vào tmiệng giống như trẻ con ăn đậu phộng, sau đó nhai rôm rốp rồi mới nuốt xuống bụng. Ăn xong viên Lục phẩm đan dược, nó lại ngẩng mắt lên nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, đầu lưỡi ngừng thè ra liếm mép tựa chú cún con, ràng là ăn chưa . Thấy thế , tuy xót của nhưng Tiêu Viêm lại thấy vui vẻ trong lòng. Quả đúng như trong sách cổ viết, biện pháp tốt nhất để thu phục loại đan thú này chính là lấy phải dùng đan dược để dụ dỗ nó. Lại lấy ra vài viên Lục phẩm đan dược, Tiêu Viêm bắn hết tới bên cạnh chỗ tiểu thú. Tên nhóc tì kia ngược lại lập tức tỏ bộ dạng “ cự tuyệt bất kì ai”, liền há miệng nuốt hết. Theo mười viên thuốc vào bụng, ánh mắt của tiểu thú đối với Tiêu Viêm mới giảm vài phần đề phòng. “Còn hơn phá sản a!” Nhìn thấy Tiêu Viêm coi Lục phẩm đan dược như đậu phộng ngừng ném ra, Thiên Hỏa tôn giả nhịn được mà lòng đau như thiến. Những viên thuốc này ở bên ngoài có thể xem như vạn kim khó cầu mà bây giờ lại đem là thức ăn gia súc. “ có biện pháp a! Tiểu gia hỏa này quá kén chọn, dưới Lục phẩm đan dược ăn.” Tiêu Viêm có cảm giác bó tay toàn tập nhưng cũng dám xem thường đan thú kén chọn thức ăn này . Thiên Hỏa tôn giả cười khổ, chỉ có thể nhìn Tiêu Viêm ném từng viên từng viên thuốc ngừng. Bất quá đan dược ra phải là có thu hoạch, ít nhất tiểu tử giảm bớt rất nhiều địch ý với bọn họ. Cảnh cho ăn như vậy kéo dài chừng mười phút. Sau khi ném ra tổng cộng hơn 20 viên Lục phẩm lục phẩm đan dược công thêm tám viên đan dược Thất phẩm, kiểu tiêu hoang như đại gia này cũng khiến cho lòng Tiêu Viêm rỉ máu. Những loại đan dược này, dù lấy năng lực tại của cũng phải mất mấy ngày mới có thể luyện chế ra, mà bây giờ lại cho đan thú kia nhai hết toàn bộ. Chẳng qua việc “ăn chơi” này cũng phải là vô chừng mực. Ngay tại thời điểm Tiêu Viêm muốn chết lặng, tiểu thú kia lại nhón hai chân sau, dùng đôi chân trước phủ đầy lông mền như nhung có them móng vuốt vỗ vỗ cái bụng căng tròn, trong mắt có vẻ thỏa mãn. Rốt cục tiểu từ này cũng ăn no. Tiêu Viêm thở phào nhõm rồi hướng về nó huýt sáo tiếng. Tiểu tử kia dùng ánh mắt linh động nhìn , tựa hồ muốn đến nhưng thấy có nhiều người nên lại có vẻ chần chờ. Nhìn thấy vậy, Tiêu Viêm biết nên xuất nốt tuyệt chêu cuối ra rồi. Chỉ cần làm tiểu gia hỏa này cam tâm tình nguyện đến với mình, như vậy có thể trở thành chủ nhân tạm thời của đan thú này. Bàn tay nhoáng lên, bình ngọc trong suốt xuất , trong đó viên đan tròn vo tràn ngập linh khí tạo thành đan vụ lượn lờ. Mà khỏa đan dược này như có linh tính nên cứ trôi nổi và chuyển động hết trái sang phải trong bình ngọc. Viên thuốc trong tay Tiêu Viêm tự nhiên chính là đan dược có phẩm chất cao nhất, cũng là đan dược mà ngày đó luyện chế dẫn tới Ngũ sắc đan lôi, Sinh Cốt Dung Huyết Đan. Viên thuốc vừa xuất , ánh mắt tiểu thú nhất thời trợn tròn, bèn lập tức bắn ra từ mặt bàn, thân thể tròn vo ở giữa trung vẽ lên đường cong rồi khẩn cấp vọt tới Tiêu Viêm. Thấy thế, mặt Tiêu Viêm lên nụ cười đểu. “Tiểu tử kia nhìn ngươi có lên hay hử?” Tiểu thú vẽ lên dường cong trong trung như thể nó sắp tấn công vào ngực Tiêu Viêm. Lúc này, thân thể nó như dừng lại cao rồi bỗng tuôn luồng hấp lực dữ dội làm nó trực tiếp thẳng lên càng cao hơn. Đột biến xuất làm cho nhóm người Tiêu Viêm ngẩn ra tò te. Tiêu Viêm có phản ứng nhanh nhất, trong nháy mắt sầm mặt lại rồi hướng mắt nhìn lên cao. Chỉ thấy bóng đen vóc dáng yểu điệu nhanh chóng ra sau đó lập tức mạnh mẽ nắm chặt đan thú trong tay. “Tiểu tử kia, xem lần này ngươi chạy đâu!” tay bắt đan thú, bóng đen thèm để ý tới nó kịch liệt dãy dụa, cười . “Muốn chết!” Sắc mặt Tiêu Viêm trầm, thân hình chợt lóe rồi xuất trước mặt bóng đen kia, song chưởng lượn lờ hỏa diễm màu nâu tím hung hăng đánh về phía người này. “Ầm! Ầm!” Quay lại nhìn thế công của Tiêu Viêm, bóng đen tỏ ra sợ hãi, vừa xoay người đánh ra chưởng mạnh vào bàn tay Tiêu Viêm. Song chưởng giao phong, thân thể Tiêu Viêm run lên và bóng đen kia nhân lúc này lui lại mấy bước, cuối cùng mạnh mẽ nhảy lên xà ngang trong điện, cao nhìn xuống dùng thanh lạnh lùng : “Ta đuổi theo đan thú này từ lâu rồi! Các ngươi muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt?” Tiêu Viêm mặt đổi sắc, nheo mắt nhìn bóng đen đeo mặt nạ quỷ thần kia chằm chằm, trong mắt hàn quang chớp động: “Lại là ngươi?” Hắc y nhân đột nhiên xuất này ràng là người thần bí ngày đó xuất thủ với Tử Nghiên. “Đàn bà thúi, dám ra tay với bà ngươi? Ngươi chán sống rồi à?” Tử Nghiên cũng nhận ra người này, lập tức liền nổi giận quát lớn. “Mẹ nó, cẩn thận với nàng ta! Lão tử bị lục mang kia chiếu vào liền thất thần tạo cơ hội cho nàng vụng trộm xông vào đây.” Hùng Chiến cũng tiến vào tức giận . Sắc mặt Tiêu Viêm trầm nhưng vẫn áp chế lửa giận trong lòng, cùng nháy mắt với Tiểu Y Tiên và Thiên Hỏa tôn giả cái. Ba người nhanh chóng lĩnh hội rồi tự mình thối lui khoảng muốn phong tỏa đường lui của bóng đen này. “Đưa đan thú cho chúng ta, chuyện trước kia chúng ta có thể bỏ qua! Nếu đừng trách ta hạ độc thủ! -o0o-
Chương 1247: Thanh Lân? Dịch: Blue - Biên: Blue “Hừ, ta đuổi theo con thú này rất lâu, đúng ra là các người cướp trước. Giờ còn muốn ta giao nó ra? Đừng đùa chứ!” Nghe Tiêu Viêm vậy, bóng đen kia nhất thời cười lạnh . Giọng có phần thanh thúy, hiển nhiên, đây là nữ tử, và tuổi cũng lớn lắm. “Nữ tử này rốt cuộc là ai? Còn trẻ mà có thủ đoạn quỷ dị như vậy. Trước giờ chưa từng nghe đến việc Trung Châu còn có kiệt như vậy a." Sắc mặt Tiêu Viêm trầm xuống, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nhưng lại rút ra được kết luận gì. Cuối cùng, chỉ có thể đổ tại lý do Trung Châu tàng quá nhiều cường giả. “ biết xấu hổ, những thứ này vốn đều là vật vô chủ. Nếu ai thấy trước là của người đó chẳng phải càng buồn cười sao? Có bản lĩnh thả Đan thú ra, xem nó chạy về bên nào!” Tử Nghiên tức giận quát. Nghe vậy, hắc y nhân kia hừ khẽ tiếng, nhưng bàn tay cầm Đan thú lại hề thả lỏng chút nào. Nàng biết, nếu buông ra, nhất định nó chạy về phía đối diện. “Ta giao Đan thú ra, muốn động thủ cứ việc.” Dưới mặt nạ quỷ thần, đôi mắt lóe lên lục mang đảo qua xung quanh, cuối cùng dừng lại khuôn mặt trầm của Tiêu Viêm. biết vì sao, vị thanh niên có thực lực rất cường hãn này lại tạo cho nàng cảm giác kỳ lạ, cảm giác này, giống như từng quen biết vậy. Nhíu đôi mày liễu lại, nhưng nhất thời nàng vẫn nhớ ra, chỉ có thể kiềm chế nó trong lòng, đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm hướng để phá vây. Thấy hắc y nhân này có dấu hiệu nhượng bộ, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút hàn ý. Đan thú này quá hiếm, giá trị lại quý trọng, nếu có thể bồi dưỡng nó, biết chừng có cơ hội tiến vào cửu phẩm trong truyền thuyết. Đến lúc đó, thực lực của tăng vọt, thậm chí vượt qua cả Hồn Điện Thiên Tôn cũng là việc thường. “Nếu vậy, cũng đừng trách chúng ta ỷ đông hiếp ít.” Tiêu Viêm chậm rãi bước lên, ngọn lửa màu nâu tím trào ra như giao long xuất hải, che lấp cả thân hình . Chân đạp mạnh xuất đất, thân hình lao về phía trước như tên rời cung, chỉ chớp mắt sau xuất trước mặt hắc y nhân kia. Chưởng phong sắc bén hung hăng đánh ra. “Hừ!” Thấy Tiêu Viêm động thủ, hắc y nhân hừ lạnh tiếng, thân hình di chuyển linh hoạt, tránh khỏi quyền phong của Tiêu Viêm, dưới lớp mặt nạ quỷ thần, lục mang đột nhiên lóe lên. “Ỷ vào nhiều người? Là ta mới đúng!” Hắc y nhân quát lạnh, gian trước người nàng chợt vặn vẹo. Mười mấy thân ảnh đột ngột xuất , tất cả nhất tề gầm lên tiếng, hơn mười đạo kình phong hung hãn bổ về phía Tiêu Viêm. Khi lục mang trong mắt hắc y nhân xuất , Tiêu Viêm cũng đề phòng cẩn thận rồi. Bởi vậy, khi những thân ảnh này đột ngột xuất cũng quá kinh ngạc. Thân hình chợt lóe lên như quỷ mị, tránh thoát khỏi toàn bộ đống chưởng phong kia, nhưng vì vậy mà phải lui về sau vài bước. Ổn định lại thân hình, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn mười mấy thân ảnh đứng sừng sững giữa trung. nhíu mày lại, những người này đều rất mạnh, người đầu lĩnh kia thậm chí đạt tới Đấu Tôn, mấy người phía sau cũng là Đấu Tông đỉnh phong… Nếu chỉ tính số lượng, họ vượt xa đám người Tiêu Viêm rồi. “Những người này phần lớn đều là cường giả của Cửu U Địa Minh Mãng tộc.” Tử Nghiên trầm giọng . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân kia lại nhiều thêm vài phần kiêng kị. Người này có thể hoàn toàn khống chế các cường giả này, lại còn chứa họ trong gian để tùy thân mang theo… Như vậy chẳng khác gì kho hộ vệ di động a. Tiêu Viêm cẩn thận đánh giá những cường giả này, phát trong mắt những người này vẫn còn thần trí, nhưng dường như thân thể của họ bị khống chế hoàn toàn. “Nàng ta khống chế thân thể của họ, nhưng họ vẫn còn thần trí của riêng mình, thủ đoạn quỷ dị.” Phát ra điều này, Tiêu Viêm khẽ rùng mình. Vốn cho rằng nữ nhân này dùng thủ đoạn luyện chế Khôi Lỗi đặc biệt nào đó để luyện hóa những người này. Nhưng xem tình hình này dường như nàng ta khống chế hoàn toàn thân thể họ, rồi còn phong ấn linh hồn họ trong cơ thể. Thủ đoạn như vậy chỉ quỷ dị khó lường, lại giảm bớt được công sức dùng để luyện chế Khôi Lỗi. Càng nghĩ về điều này, Tiêu Viêm lại càng cảm thấy kiêng kị. Nhưng dù có kiêng kị mấy nữa vẫn phải cướp bằng được Đan thú. Thứ này quá quý hiếm, dù lấy định lực của Tiêu Viêm cũng kháng cự nổi. Vả lại, hai Đấu Tôn, mười Đấu Tông đỉnh phong vẫn chưa đủ để làm phải lui bước. “Cần chúng ta ra tay ?" Thấy bóng đen kia triệu hồi ra nhiều cường giả như vậy, Tiêu Y Tiên nhíu mày lại, khẽ . “ cần, các ngươi canh chừng xung quanh, đừng để người khác tiến vào, cũng phòng ngừa nàng ta thừa cơ chạy trốn.” Tiêu Viêm lắc đầu, vung tay lên, Thiên Khôi và mười bộ Địa Khôi xuất . Trong lòng phát ra mệnh lệnh, hào quang người đám khôi lỗi chợt bùng lên, sau đó hung hãn lao về phía đám cường giả kia. “Ta cũng muốn xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!” Ngăn trở đám cường giả này xong, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên lạnh như băng. Ngân quang chợt lóe lên, thân hình nhanh như chớp giật, lao về phía hắc y nhân. Đấu khí mang theo kình phong nóng rực cuốn ra như gió bão Đối mặt với thế công như vũ bão của Tiêu Viêm, hắc y nhân cũng dám chậm trễ. Giao thủ qua lần, nàng hiểu, đấu khí của người kia có chút quỷ dị, nếu để chúng xâm nhập vào cơ thể khá phiền phức. Giờ nàng có thương trong người, nếu may bị thêm lần nữa sợ rằng chỉ còn cách lui lại. Trong lòng xuất ý niệm này, hắc y nhân nhanh chóng lùi về sau. Nhưng lùi mãi cũng hết đường, hai tay nàng hợp lại, kết thành ấn quyết quỷ dị. “Đoạt Phách!” tiếng quát lạnh truyền ra từ miệng hắc y nhân, luồng lục mang u chợt bạo phát, chiếu thân thể Tiêu Viêm. Khi bị lục mang kia chiếu vào người, Tiêu Viêm cũng rùng mình, ngọn lửa màu nâu tím vội bao bọc lấy thân thể. Nhưng dù thế, vẫn cảm thấy linh hồn ở mi tâm đột nhiên chấn động, như muốn rời khỏi thân thể vậy. Biến cố đột ngột làm Tiêu Viêm kinh hãi thôi, vội vàng ổn định lại linh hồn, áp chế dao động quỷ dị kia xuống. “ pháp đáng sợ!” Tuy ổn định được linh hồn lại như cũ, nhưng trong lòng Tiêu Viêm cũng phát lạnh vì thủ đoạn của nữ nhân này. Mấy năm nay, gặp ít đối thủ, nhưng chưa từng thấy ai quỷ dị như vậy. “Bành!” Khi ổn định linh hồn, nắm tay của Tiêu Viêm cũng hung hăng đánh về phía trước, kình phong kinh khủng xuyên qua gian, đánh mạnh vào thân thể hắc y nhân. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể nàng lóe lên chút lục mang, hóa giải hơn nửa kình lực của đòn này. “Hự!” quyền này của Tiêu Viêm rất nặng, dù chống đỡ được hơn nửa nhưng lực lượng còn sót lại vẫn đánh hắc y nhân về phía sau. “Giao Đan thú ra đây!” quyền đẩy lui hắc y nhân, sắc mặt Tiêu Viêm lạnh như băng, quyền phong nóng rực lại đánh ra lần nữa. “Nằm mơ !” Tuy bị đánh bay nhưng bóng đen vẫn rất cố chấp, lục mang chợt lóe, Đan thú trong tay liền biến mất cách quỷ dị. Sau đó thủ ấn của nàng nhanh chóng biến đổi, lục quang ùn ùn phun ra từ sau mặt nạ. “ Đồng khống thể!” Lục mang ùn ùn tuôn ra, sau đó hội tụ thành hình con mắt màu xanh phía trước mặt nạ. Con mắt này cực kỳ dị, có ba con rắn đầu đuôi nối nhau xoay xung quanh viền mắt. Từng luồng năng lượng kỳ dị nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh. Khi đồng màu xanh kia xuất , Tiêu Viêm cảm thấy thân thể mình chợt cứng ngắc lại. Giống như mất quyền khống chế thân thể của mình vậy. Biến cố như vậy làm Tiêu Viêm cực kỳ kinh hãi, nhưng cũng bối rối. Bản lãnh của nhất định phải dựa vào thân thể để phát động. Tâm thần chợt động, linh hồn lực ở mi tâm tràn ra ngoài, luồng linh hồn lực này ngưng tụ thành bóng người hư ảo. Bóng người này biến ảo thủ ấn, sau đó hung hăng đánh ra quyền. “Phốc!” Linh hồn lực tạo thành linh hồn quyền ấn khắc nắm tay của bóng người hư ảo này. Sau đó đột nhiên bay ra, đánh mạnh vào giữa đồng quỷ dị kia. “Bành!” Bị đánh trúng, đồng kia kịch liệt run rẩy, sau đó chậm rãi tiêu tán, mà lực lượng còn sót lại kia cũng va vào mặt nạ của hắc y nhân. Nhận trọng kích như vậy, thân hình hắc y nhân bay ngược ra, rơi mạnh xuống nền đá cứng rắn của Đan thất. Hắc y nhân phun ra búng máu, chiếc mặt nạ mặt cũng vỡ vụn thành nhiều mảnh. Sắc mặt Tiêu Viêm trầm, thân thể chợt động, xuất phía trước bóng đen. Huyền Trọng Xích xuất trong tay, sau đó gác lên cổ hắ y nhân, lạnh lùng thốt: “Bây giờ giao ra được rồi chứ?” “ giao!” Lau vệt máu miệng, hắc y nhân quật cường ngẩng đầu, cắn chặt răng tức giận nhìn Tiêu Viêm. Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tiêu Viêm cũng bốc lên, nhưng khi vừa muốn quát lớn chợt khựng lại. Dưới mặt nạ quỷ thần là khuôn mặt tinh xảo hình trái xoan. Dù vậy,lúc này khuôn mặt đó che kín vẻ quật cường. Đương nhiên, điều làm Tiêu Viêm chú ý phải khuôn mặt, mà là đôi mắt của nàng. Đó là đôi mắt màu xanh lục, bên trong có ba điểm quay tròn quanh đồng tử, nhìn cực kỳ dị. “Bích Xà Tam Hoa Đồng?” Nhìn vào đôi mắt này, Tiêu Viêm hít hơi khí lạnh. Cẩn thận nhìn lại khuôn mặt tinh xảo kia thêm lần nữa. cảm giác quen thuộc chợt xuất trong lòng . Tiếng kinh hô khó tin bật ra từ trong miệng Tiêu Viêm. “Ngươi là… Thanh Lân?” -o0o-
Chương 1248: Gặp lại cố nhân Dịch: coem_uk - Biên: Blue Trong thiên địa, Bích Xà Tam Hoa Đồng là loại đồng tử cực kỳ quỷ dị. Xét về độ hiếm ngay cả Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên cũng thể sánh bằng. Trong những năm gần đây, Tiêu Viêm chỉ vẻn vẹn thấy qua Bích Xà Tam Hoa Đồng đúng lần, chính là lúc còn lịch lãm ở Gia Mã đế quốc, trong dong binh đoàn của đại ca và nhị ca thành lập. Nhưng khi đó, chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng vẫn chỉ là tiểu nương yếu ớt đáng thương, chỉ vì mang huyết mạch xà nhân mà bị kỳ thị, nhạo báng. Lúc trước, vì thương hại thân thế thê thảm của tiểu nương đó, Tiêu Viêm vẫn đối đãi với nàng như thị nữ, chỉ giúp nàng thoát khỏi yếu ớt hèn kém, lại còn rất quan tâm đến nàng. Lúc trở về sau khi rèn luyện ở đại sa mạc lại phát tiểu nương ấy bị Mặc Gia bắt, để cứu nàng, Tiêu Viêm cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn để đại náo Mặc gia. Cuối cùng, lúc sắp cứu được nàng lại bị đám người Thiên Xà Phủ nhúng tay vào. Mặc dù Dược Lão đám người Thiên Xà Phủ đó chắc chắn bạc đãi nàng, nhưng mấy năm nay, trong lòng Tiêu Viêm vẫn luôn nhớ đến tiểu nương yếu ớt kia. Mà Tiểu nương kia tên là Thanh Lân, đồng thời nàng cũng là chủ nhân của Bích Xà Tam Hoa Đồng. Nghe được tiếng kinh hô của Tiêu Viêm, nữ hài tử kia cũng ngẩn ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn người trước mặt, : “Ngươi… Sao ngươi lại biết tên ta?” Nghe vậy, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Viêm lại càng đậm, sao có thể ngờ tới việc đối thủ làm cho kiêng kị thôi kia, cư nhiên lại là tiểu thị nữ của năm đó. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Viêm khỏi có chút cổ quái. Nhiều năm gặp, tiểu nương ôn nhu yếu ớt năm đó cũng trở thành đại mỹ nữ duyên dáng kiều rồi. giờ, có lẽ bao giờ còn nhìn thấy vẻ khiếp đảm của năm đó khuôn mặt của nàng nữa “Sao vậy?” Đám người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng chạy đến, kỳ quái nhìn lướt qua hai người, . “Xuy!” Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan tinh xảo tràn đầy vẻ nghi hoặc kia, sau đó đem Huyền Trọng Xích dời khỏi cổ họng nàng, nặng nề đặt phía trước mặt, nhịn được cười : “Tiểu nha đầu, còn nhận ra cái trọng xích này sao?” Đôi mi Thanh Lân nhíu chặt, chớp chớp mắt nhìn vào Huyền Trọng Xích to lớn trước mặt, thứ này khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, thậm chí thanh niên mỉm cười này cũng làm cho nàng có cảm giác đó, tựa hồ như mấy thứ này vẫn tồn tại sâu trong ký ức của nàng vậy. “Gia Mã đế quốc, Đại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, Mạc Thiết dong binh đoàn…” Tiêu Viêm mỉm cười nhìn Thanh Lân cố gắng suy nghĩ, lên tiếng nhắc nhở vài câu. Nghe được ba câu này, thân thể Thanh Lân run mạnh, hai mắt liền mở bừng ra, vẻ khó tin lên mặt, nhìn Tiêu Viêm, nàng lắp bắp : “Tiêu… Tiêu Viêm thiếu gia?” “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao.” Tiêu Viêm xoa đầu Thanh Lân, khẽ thở dài: “Nhiều năm gặp, ngươi cũng trưởng thành rồi.” Thanh Lân bị Tiêu Viêm xoa đầu, từ khuôn mặt cho đến đôi mắt đều hồng lên, năm đó Tiêu Viêm đối với mình như thế nào, nàng đều ghi nhớ. Sau khi bị người Thiên Xà Phủ đưa , nàng cũng biết Tiêu Viêm mạo hiểm tiến vào Mặc gia cứu mình, vì điều này, trước kia nàng cũng khóc rất nhiều. Khi đó nàng chỉ là nương nhút nhát luôn xem mình là thị nữ của Tiêu Viêm, nhưng ngờ, Tiêu Viêm lại vì thị nữ hèn mọn mà làm việc mạo hiểm đến vậy. Với bé chứng kiến biết bao nhiêu dối trá của lòng người quả thực đây là chuyện thể nào tượng tưởng được. Mấy người Tiểu Y Tiên đứng bên cạnh nhìn thấy cục diện quanh co này, đều có chút ngẩn ngơ. Ở chỗ này, Tiểu Y Tiên kết giao với Tiêu Viêm sớm hơn cả Thanh Lân, nhưng lúc đó nàng đến Xuất Vân đế quốc, tự nhiên cũng chưa từng gặp qua Thanh Lân. “Đây là tình huống gì cơ chứ?” Tử Nghiên thầm. Mấy người kia cũng đành lắc đầu, bó tay hiểu màn hài kịch này bắt nguồn từ đâu. “ bị thương chứ?” Tiêu Viêm nhàng hỏi. Nhìn Thanh Lân, lại nhớ tới tiểu thị nữ ôn nhu yếu ớt năm đó. “Ừm, sao.” Giọng của Thanh Lân có chút dồn dập, vì ký ức khi còn quá sâu sắc, bởi vậy, mặc dù giờ đây nàng trở thành cường giả có thực lực cường hãn đại lục, nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn Tiêu Viêm mỉm cười, nàng vẫn có loại cảm giác câu thúc, giống như tiểu hài tử gặp phải cha mẹ nghiêm khắc. “Nếu ngại gọi tiếng Tiêu Viêm đại ca cũng được.” Nhìn thấy bộ dạng của Thanh Lân, Tiêu Viêm còn tưởng rằng nàng gọi tiếng thiếu gia kia có phần thuận miệng, nên lập tức . Bây giờ, người trước mặt còn là tiểu thị nữ năm đó nữa, Bích Xà Tam Hoa Đồng của nàng thành thục, chỉ sợ đại lục này có người nào có thể thu nàng làm thị nữ. “, phải. Vẫn gọi là Tiêu Viêm thiếu gia , ta thích gọi như vậy.” Thanh Lân vội vàng lắc lắc đầu, đôi tay bé khẩn trương vặn cùng chỗ. Bộ dáng như vậy đâu có điểm nào giống hung thủ làm cho cả Cửu U Địa Minh Mãng tộc gà bay chó sủa. Tiêu Viêm cười cười, cũng để ý nhiều, nhìn chằm chằm Thanh Lân, : “Năm đó cứu ngươi khỏi tay Mặc gia, nhưng cuối cùng lại bị người của Thiên Xà Phủ cướp , bọn họ đối xử với ngươi như thế nào?” “Ân, bọn họ rất tốt với ta, còn định để cho ta trở thành người đứng đầu Thiên Xà Phủ, nhưng các trưởng lão lại muốn tác hợp cho ta với trưởng tử của người đứng đầu đời trước….. ta muốn, nên tự mình chạy đến đây.” Thanh Lân gật gật đầu . Nhưng có mấy lời nàng cũng có ra, sau khi nàng trốn , việc đầu tiên làm là trở về Gia Mã đế quốc chuyến, nhưng sớm thành cảnh còn người mất. Sau lại hỏi thăm tin tức mới biết được Tiêu Viêm Trung Châu, mà nàng cũng rảnh rỗi, nên lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây từ Gia Mã đế quốc, phần là du lịch, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là muốn tìm lại người in đậm dấu vết trong lòng nàng. Vì có Bích Xà Tam Hoa Đồng, nên thân phận của nàng còn như trước, người bên cạnh xum xoe cũng nhiều hơn. Nhưng thực khiến cho nàng khó có thể quên được, chính là năm đó khi bản thân mình chỉ là tiểu thị nữ có giá trị gì, tiểu thiếu gia tuổi cũng lớn kia, cư nhiên lại mạo hiểm cứu nàng. Người đáng nhớ nhất chính là người cùng ta trải qua những năm tháng tăm tối, chỉ vậy mới có thể in sâu dấu vết thể phai mờ trong trái tim. Nhưng may là trời phụ lòng người, người mấy năm nay nàng tìm kiếm, rốt cục cũng xuất trước mặt nàng trong hoàn cảnh khó tưởng tượng nhất. “Việc này… Tiêu Viêm thiếu gia, việc này…” Thanh Lân vặn vặn tay, lục mang chợt lóe trong mắt, con thú trắng như tuyết lại xuất lần nữa, vừa mới được thả ra, nó liền xông vào trong lòng Tiêu Viêm run rẩy, đôi mắt to sợ hãi nhìn Thanh Lân. Vuốt ve đan thú trong lòng, Tiêu Viêm khỏi cười khổ tiếng, : “Ngươi cần đan thú sao?” Thanh Lân vội lắc đầu, nhưng khi thấy ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào mình, nàng ấp a ấp úng : “Ta chỉ muốn dùng máu đan thú để giải độc trong cơ thể mình.” “Giải độc?” Trong lòng Tiêu Viêm hơi trầm xuống, chìa tay ra, : “Đưa tay ra, ta xem chút.” Thanh Lân chần chờ lát rồi vươn cánh tay ngọc mảnh khảnh ra, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay Tiêu Viêm. Bàn tay to ấm áp kia làm nàng khỏi mặt đỏ tai hồng. Tiêu Viêm lại chú ý đến điều này, tâm thần vừa động, luồng linh hồn lực liền tiến vào cơ thể Thanh Lân, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, phát trong người, thậm chí trong máu Thanh Lân đều nhiễm độc. Điều này khiến cũng nhịn được mà phải nhíu chặt mày lại. Loại khí độc hàn băng lãnh này cực kỳ độc, dường như cũng muốn đem máu của người ta đông cứng lại. “Đây là loại độc gì?” Tiêu Viêm cau mày hỏi. “Đây là Đế Mãng Thực Tâm Độc của Cửu U Địa Minh Mãng tộc, chính là kỳ độc số số hai trong thiên hạ, được xưng là có thuốc nào giải được.” Thanh Lân . “Trong thiên địa, có thứ gì là tất nhiên, có ắt phải có dương là quy luật của thiên địa, có độc dược liền có giải dược. Gọi nó là có thuốc giải chẳng qua là chưa tìm ra cách mà thôi.” Tiêu Viêm lắc đầu . Tuy như vậy, nhưng sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, cái gọi là Đế Mãng Thực Tâm Độc này cũng từng nghe qua. “Tục truyền, máu của đan thú hóa hình có thể giải được vạn độc, cho nên ta mới đến nơi này thử vận khí, ngờ lại gặp được .” Thanh Lân nhìn thoáng qua con tiểu thú nằm trong lồng ngực Tiêu viêm, . “Loại đan dược phẩm chất này xác có thể kháng cự được ít loại độc, nhưng chỉ bằng vào nó vẫn đủ để hoàn toàn thanh trừ độc tố trong cơ thể ngươi.” Tiểu Y Tiên đứng bên mở miệng . Nàng là chuyên gia dùng độc, tự nhiên có quyền lên tiếng trong việc này. “Ân, cũng có vấn đề gì lớn, có máu đan thú trợ giúp, Đế Mãng Thực Tâm Độc này mặc dù ác liệt nhưng cũng phải là có cách giải.” Tiêu Viêm gật gật đầu, chợt nhíu mày, : “Làm sao ngươi lại trêu chọc Cửu U Địa Minh Mãng tộc? Bọn họ cũng dễ chọc nha?” “ phải là ta trêu chọc bọn họ, mà chính là bọn họ trêu chọc ta a.” Thanh Lân có chút ủy khuất, : “Lúc trước, khi ta tới Thú Vực chỉ là muốn tìm kiếm các loại ma thú loại rắn có thực lực cường hãn, nhưng xui xẻo lại gặp vị trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc. nhận ra Bích Xà Tam Hoa Đồng nên muốn ra tay bắt ta, ta chỉ phản kháng lại thôi. Cuối cùng khống chế được , nhưng lúc đó cũng đa truyền tin tức ra khiến cho cả tộc Cửu U Địa Minh Mãng đều đến đuổi bắt ta, cuối cùng ta cũng chỉ có thể bắt mấy người lại…” “Bích Xà Tam Hoa Đồng là khắc tinh của tất cả các loài ma thú loại rắn, ngoại trừ số ít loại rắn có được huyết mạch thuần khiết từ viễn cổ, ví dụ như Thải Lân tỷ tỷ, tỷ ấy là hậu duệ của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Còn những loại khác đều rất sợ hãi Bích Xà Tam Hoa Đồng, bọn họ bắt ngươi mới là chuyện lạ.” Tử Nghiên bĩu môi , xem ra nàng vẫn có chút bất mãn khi đêm hôm đó Thanh Lân ra tay với nàng. Tiêu Viêm cười cười, vỗ vai Thanh Lân, : “ cần lo lắng, sao đâu. Loại độc này mặc dù khá rắc rối, nhưng cũng phải có cách giải, vả lại, đây cũng phải là nơi để giải độc. Chờ ra khỏi di tích, ta nghĩ biện pháp giải độc giúp ngươi. Giờ cứ ở bên cạnh ta .” “Ừm.” Thanh Lân đỏ mặt gật đầu. Tiêu Viêm cười cười, đứng dậy, có trợ giúp to lớn này, thực lực của đoàn người bọn họ lại càng thêm mạnh mẽ. Cho dù có gặp phải đám Phượng Thanh Nhi, cũng vẫn có thể áp chế được bọn chúng. -o0o-
Chương 1249: kinh khủng của Bích Xà Tam Hoa Đồng Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue Thấy màn từ địch thành bạn này, ngoại trừ người trong cuộc ai cũng phải sững sờ. Tình thế chuyển biến phải quá nhanh đấy chứ? “Hừ, hôm đó nàng còn muốn khống chế ta.” Tử Nghiên liếc nhìn Thanh Lân, hừ tiếng. “Chỉ là hiều lầm thôi mà, ta nhận ra bản thế của ngươi nên tưởng nhầm ngươi là Cửu U Địa Minh Mãng. Vả lại, bản thế của ngươi lại rất giống với Cửu U Địa Minh Mãng Vương nên ta mới ra tay.” Thanh Lân vội vàng giải thích. “Ai là mấy thứ xấu xí chân đó chứ.” Tử Nghiên còn giận hờn Thanh Lân vì nàng lầm bé với Cửu U Địa Minh Mãng. Chợt, nàng như nhớ ra điều gì đó, liền nội vàng thêm: “Trừ Thải Lân tỷ tỷ ra.” Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, để ý tới nha đầu này nữa. Ôm đan thú run rẩy trong ngực : “Tuy Đan thú này có dao động năng lượng nhưng các Luyện Dược Sư già dặn có thể cảm giác được đan hương, từ đó suy ra thân phận chân chính của nó.” “Ân, nếu để nó cho Thanh Lân .” Tiểu Y Tiên đề nghị. Nghe Tiểu Y Tiên vậy, tiểu thú kia giương đôi mắt to tròn nhìn nàng mà liều mạng lắc đầu, bấu chặt vào áo Tiêu Viêm. Xem ra, nó rất sợ Thanh Lân. Thấy bộ dáng của nó, Thanh Lân khỏi xấu hổ, còn Tử Nghiên bên cạnh lại cười hắc hắc cách vui sướng. Nhìn tiểu thú như muốn khóc kia, Tiêu Viêm chì biết cười khổ, ra đan thú còn biết làm nũng a.. “Khụ, đưa nó cho ta , ta có thể phong bế đan hương trong cơ thể nó.” Tiểu Y TIên đột nhiên ho tiếng, chăm chú nhìn tiểu thú trong ngực Tiêu Viêm, ràng là bị nó mê hoặc mất rồi. “Nữ nhân ai cũng vậy, đều thích mấy con thú xinh đáng .” Thấy bộ dáng của Tiểu Y TIên, Tiêu Viêm biết gì cho phải. ngờ nhân vật như nàng cũng thoát khỏi định luật này. chỉ có thể đưa tiểu thú cho nàng, mà con thú này cũng chỉ hơi chần chừ chút rồi chui tót vào ngực nàng nấp trong đó. Bộ lông xù của nó cọ xát lung tung làm Tiểu Y TIên cười duyên thôi, làm cho Tiêu Viêm trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ con thú này là giống đực sao? Nhận lấy đan thú, Tiểu Y TIên vận chuyển đấu khí lên đầu ngón tay, sau đó điểm lên thân thể của tiểu thú. Chốc lát sau, võng năng lượng hình thành, bám chặt vào bộ lông của nó. Lúc năng lượng võng hoàn toàn dung hợp cỗ đan hương kia cũng biến mất hoàn toàn. Lúc này, nhìn nó chẳng khác gì mấy con thú bình thường, như vậy cần lo lắng có người phát ra thân phận của nó nữa. Tiêu Viêm thở phào nhõm, sau đó liếc mắt nhìn tiểu thú làm bậy trong ngực Tiểu Y Tiên, khóe mắt giật giật, xoay người vung tay thu lấy Thiên khôi cùng mấy bộ khôi lỗi vào nạp giới rồi với Thanh Lân: “Ngươi thu lại mấy tên hộ vệ đó .” Nghe vậy, Thanh Lân gật gật đầu, lục mang trong mắt chợt lóe lên. Mấy tên hộ vệ kia chợt biến mấtt, hóa thành luồng lục mang, bay vào mắt Thanh Lân. Thấy phương pháp thần kỳ như vậy, đám người Tiêu Viêm ai cũng kinh ngạc thôi, Bích Xà Tam Hoa Đồng quả là cực kỳ thần dị. “Bích Xa Tam Hoa Đồng sau khi thành thục có thể tự tạo gian, những thứ bị ta khống chế đều có thể thu vào trong đó. Nhưng nó cũng có giới hạn, theo năng lực tăng lên mới có thể mở rộng.” Thấy vẻ kinh ngạc mặt mọi người, Thanh Lân cười . “Nhưng có điều, ai bị ta khống chế thực lực đều suy giảm, vì Bích Xà Tam Hoa Đồng này cắn nuốt năng lượng của họ rồi chuyển lại cho ta.” Câu này của Thanh Lân làm mọi người hít hơi lạnh, đáng sợ. Nếu đúng như vậy Thanh Lân chẳng cần tu luyện, trực tiếp khống chế cường giả rồi ngồi mát ăn bát vàng. “Các ngươi tưởng nó kinh khủng như vậy nhưng hẳn đâu, tốc độ cắn nuốt rất chậm. Với lại, thực lực của ta bây giờ chỉ có thể khống chế từ nhị tinh Đấu Tôn trở xuống thôi.” Thấy bộ dáng thất thố của mọi người Thanh Lân lè lưỡi . “Mặt khác, ta chỉ có thể khống chế ma thú có huyết mạch xà hệ, còn nhân loại có hiệu quả như vậy. Cùng lắm chỉ đạt được số công hiệu phụ trợ mà thôi.” Tiêu Viêm đổ mồ hôi lạnh, cái gọi là chút phụ trợ này thử qua, nếu có linh hồn lực mạnh hơn Thanh Lân chỉ sợ tình huống như bây giờ. Thanh Lân chỉ mới đạt tới Đấu Tôn nhưng còn chưa ổn định. Thực lực như vậy mà đấu với Tiêu Viêm chỉ cần hai mươi hiệp là nàng đo ván, nhưng có Bích Xà Tam Hoa Đồng lại khác, Tiêu Viêm bắt buộc phải cẩn thận ứng phó. “Khó trách thực lực ngươi lại tăng nhanh đến vậy.” Tiêu Viêm cảm thán. Năm đó, Thanh Lân còn chưa đạt tới Đấu Giả, qua mười năm ngắn ngủi có thành tựu như vậy. Tốc độ tu luyên này ngay cả Tiêu Viêm cũng phải tự nhận bằng, tu luyện nhanh, mà nàng còn nhanh hơn cả . Ngoài miệng tuy cảm thán nhưng trong lòng Tiêu Viêm cũng hiểu, người như Thanh Lân đếm khắp đại lục cũng đến con số mười. Bích Xà Tam Hoa Đồng là thiên sinh kỳ vật, phải ai cũng có. “ hổ là loại mắt kỳ dị nhất thiên hạ, mạnh đến nỗi làm người khác phải ghen tỵ.” Thiên Hỏa tôn giả thầm than trong lòng. Thở dài hơi đầy ý vị, lão cố gắng tu luyện cả đời, kết quả lại bị người dùng đến mười năm để đuổi kịp. Nếu ở trong tình cảnh này, chắc ai cũng cảm thấy chán nản. Nhìn ai cũng kinh ngạc mất hồn, Tiêu Viêm cười khổ, phất phất tay : “Thứ này là vật thiên sinh, có hâm mộ đến mấy cũng vô dụng. thôi, phải nhanh chóng đến chủ điện, nếu bảo bối bị người ta lấy hết mất.” Nghe Tiêu Viêm , mọi người gật đầu đồng ý, điều chỉnh tâm trạng rồi rời khỏi đan thất này. Lúc này, ở tầng ba đan điện càng ngày càng có nhiều cường giả tiến vào. Có vài đan thất còn truyền ra tiếng giao thủ, có lẽ là tranh giành món bảo bối nào đó. Những đan thất khác hiển nhiên bị cướp hết bảo bối rồi nên Tiêu Viêm có hứng thú tìm kiếm thêm nữa. Dù gì cũng lấy được vài thứ rồi nên cũng cần quá tham lam. Bởi vậy, nhóm người Tiêu VIêm phí thời gian để tầm bảo tiếp, tìm được thông đạo liền nhanh chóng rời . Mang theo bảo bối đan thú mà ai cũng phải đỏ mắt tranh đoạt. Suốt đường có ít ánh mắt nhìn theo, có vài ánh mắt chú ý tới tiểu đan thú trong ngực của Tiểu Y Tiên nhưng vẫn chưa có ai nhìn ra được thân phận của nó. Thêm nữa thực lực của nhóm người Tiêu Viêm cực kỳ khủng bố, ai ngu đến nỗi nhào ra gây . Đoàn người thuận buồm xuôi gió rời khỏi đan điện, nhưng khi nhìn thấy thông đạo giao nhao kia, họ nhất thời ngây người. Di tích này quá lớn, muốn nhanh chóng tới chủ điện cũng phải chuyện dễ. “Ta dẫn đường cho, ta tìm thấy trong di tích phần địa đồ giản lược, biết vị trí của chủ điện.” Thấy Tiêu Viêm kinh ngạc, Thanh Lân ở bên cạnh cười . Nghe nàng Tiêu Viêm thở phào nhõm. Nha đầu này đúng là phúc tinh a, khác hoàn toàn so với tiểu thị nữ năm đó. Thấy thế, Thanh Lân duyên dáng cười, xác định phương hướng chút. Chân điểm xuống đất rồi khẽ lướt , nhóm người Tiêu Viêm vội vàng theo sau. phúc tạp của di tích viễn cổ nằm ngoài dự đoán của Tiêu Viêm. Theo sau Thanh Lân, qua nhiều hành lang ngoằn ngèo làm người ta có cảm giác như lạc trong mê cung. Cũng may là chỉ khoảng mười phút sau, con đường trước mắt chợt rộng lên, thân hình bay vọt ra quảng trường lớn. tòa đại điện cổ xưa xuất trước mắt mọi người. Tòa đại điện lên vẻ hoang vu biết qua bao nhiêu tuế nguyệt, hơi thở thâm trầm xa xưa hòa lẫn vào từng phiến đá xây nên. Ai nhìn vào cũng đều cảm nhận được ý vị thương hải tang điền trong đó. Đại điện cực lớn, người đứng trong đó bé như con kiến. Tại trung tâm đại điện có mười vầng sáng lơ lửng giữa trung, phát ra quang mang chói mắt. Mơ hồ thấy được bên trong nó có thứ như là quyển trục, sau lớp ánh sáng đó. Khi nhóm người Tiêu Viêm khi thấy những vầng sáng này đều giật nảy mình, chẳng lẽ đó là Thiên Giai đấu kỹ sao? Đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt Tiêu Viêm dừng phía trung tâm của những vầng sáng, đó có bộ hài cốt nhìn như bạch ngọc ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn. “Hài cốt của cường già Đấu Thánh…” Nhìn bộ hài cốt đó, miệng Tiêu Viêm khô khốc. Đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy cường giả đạt tới cảnh giới Đấu Thánh, tuy chỉ thấy hài cốt, nhưng cái uy áp của Đấu Thánh như lắng sâu vào từng khớp xương . Làm cho nhóm người Tiêu Viêm hít thở thông, cực kỳ áp lực. “Đây chính là chủ điện của di tích này…” Thanh Lân thấp giọng Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quét mắt nhìn quanh đại điện, liền thấy ở phía trung tâm có ít thân ảnh đứng. Khí tức của ai cũng rất mạnh mẽ, trong đó Tiêu Viêm còn thấy cả đám người Phượng Thanh Nhi. “Hắc, đến cũng nhanh đấy.” Thấy mấy thân ảnh quen thuộc đó, khóe miệng Tiêu Viêm nhếch lên nụ cười lạnh. -o0o-