Chương 1226: Thức tỉnh Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue Cự long vần vũ nơi chân trời, long uy cường liệt bao phủ cả mảnh gian. Dưới uy áp này, ít trưởng lão của Tinh Vẫn Các cũng chịu nổi, ngay cả thân hình lơ lửng giữa trung cũng hạ thấp xuống rất nhiều. “Đây là vị sư huynh tu luyện trong thạch tháp sao?” “Thực lực khủng khiếp quá. Dù là các trưởng lão cũng có khí tức như vậy.” “Cỗ khí tức này hẳn đạt đến cấp độ Đấu Tôn. khó tin, tuổi của vị sư huynh này hơn chúng ta bao nhiêu nhưng ngờ đạt tới cảnh giới đó.” Cảm nhận được áp lực từ khí tức tràn ra kia, ngọn núi vang lên ít lời bàn tán. Trong đó có ít lời mang theo vẻ khiếp sợ, hiển nhiên, đây là lần đầu tiên họ thấy được người trẻ tuổi như vậy mà đạt tới Đấu Tôn. Có thể trở thành đệ tử Tinh Vẫn Các, thiên phú của những người này đương nhiên đều kém, nên đều có chút ngạo khí. Nhưng nếu so sánh họ với vị sư huynh tên là Tiêu Viêm này như đom đóm so với trăng rằm vậy. “Người này…kinh khủng , dĩ nhiên lại trực tiếp đột phá đến Đấu Tôn.” mặt của Mộ Thanh Loan xuất vẻ rung động khó có thể che dấu, sau lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Cười khổ tiếng, trong lòng có chút phức tạp. Nhớ lại lần đầu nàng gặp , thực lực của yếu hơn nàng, nhưng chỉ qua vài năm ngắn ngủi, dùng tốc độ kinh khủng vượt qua nàng – đạt tới Đấu Tôn. Điều này làm nàng cảm thấy hoài nghi về thiên phú của mình. So sánh với tên biến thái này, nàng còn xứng với hai chữ “thiên tài” sao? “Quả nhiên là Tiêu Viêm!” trời, Phong tôn giả cùng Dược Lão lăng mà đứng, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thân ảnh đứng trán cự long, vui mừng kêu lên. Dược Lão mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt lên vẻ kích động. năm rồi, tên tiểu tử này cuối cùng cũng tỉnh lại. Thêm vào đó, lần tỉnh lại này dường như còn mang đến rất nhiều chỗ tốt cho . “Ha ha, phúc duyên của tên nhóc này cũng tệ a, chỉ kích hoạt được dược lực của Dương Huyền Long Đan mà còn nhân cơ hội đột phá đến Đấu Tôn. Nếu ta đoán lầm thời gian hôn mê là tích tụ năng lượng chờ thời cơ đột phá…” Phong tôn giả cười . “Ừm, đột phá Đấu Tôn cần năng lượng rất lớn, nếu mượn lực lượng từ thiên ngoại vẫn thạch, chỉ sợ tiểu nhóc này muốn đột phá cũng phải cần ít nhất hai năm.” Dược Lão cười cười, mặt lão có chút vui mừng. Từ trước tới giờ Tiêu Viêm chưa từng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Yên lặng năm, cuối cùng cũng đại công cáo thành, đột phá Đấu Tôn. Trong lòng mọi người kinh ngạc thôi, sau mười phút, cự long chiếm cứ bầu trời kia dần biến mất. Tùy theo đó, cỗ long uy khiến người khác nghẹt thở kia cũng giảm khá nhiều. Khi cự long biến mất, đạo thân ảnh trời kia cũng càng lúc càng ràng. Rồi cuối cùng xuất trước ánh mắt chăm chú của mọi người. trời, thân ảnh trẻ tuổi đó lười nhác vặn mình vươn vai cái, tiếng xương cốt lâu ngày hoạt động nay giãn ra vang lên răng rắc. Cảm nhận thoải mái trong cơ thể, hít sâu vào hơi, Tiêu Viêm thầm : “Đây là lực lượng của Đấu Tôn sao?” Bàn tay khẽ nắm lại, cảm thụ được đấu khí mênh mông như biển sôi trào trong cơ thể, Tiêu Viêm khỏi mê mẩn. Loại lực lượng này đủ để làm cho người ta điên cuồng, nhiều người phấn đấu cả đời cũng chỉ vì nó. Bàn tay Tiêu Viêm chợt đưa ra rồi nắm chặt lại, gian trước mặt chấn động, trực tiếp vặn vẹo thành vết lõm. Nếu dùng cơ thể người cho dù là Đấu Tông cũng trở thành bãi máu thịt bầy nhầy mà thôi. Cảm thụ sức mạnh mà chỉ cần giơ tay nhấc chân là gian chấn động, khuôn mặt Tiêu Viêm lên vẻ tươi cười. Trước kia, từng xem cảnh giới này xa thể với, nhưng giờ lại đạt được. Bây giờ, nếu cho Tiêu Viêm chạm mặt với Trích Tinh lão quỷ chẳng cần phải thi triển Hủy Diệt Hỏa Liên, chỉ bằng vào thực lực này, tin mình có thể đấu ngang tay với lão quỷ đó. Đây là chênh lệch giữa Đấu Tông và Đấu Tôn, thực lực cửu tinh Đấu Tông của Tiêu Viêm gặp Trích Tinh lão quỷ cùng các cường giả khác chỉ có thể chạy trối chết, cùng lắm thi triển Hủy Diệt Hỏa Liên lưỡng bại câu thương mà thôi. Chỉ khi nào đột phá Đấu Tông, tiến vào Đấu Tôn mới hủy chênh lệch này Nếu bây giờ Tiêu Viêm giao chiến với Trích Tinh lão quỷ có lẽ vẫn chưa đánh bại được, nhưng nếu muốn thoát thân phải chuyện khó khăn gì nữa. “Trích Tinh lão quỷ à, có ngày ta đòi lại món nợ này!” Con ngươi đen nhánh của Tiêu Viêm xẹt qua chút hàn ý, lần này tuy trọng thương mà nhân họa đắc phúc nhưng dù gì nữa vẫn thể bỏ qua cho lão khọm này. “Xuy!” Khi trong lòng Tiêu Viêm xuất sát ý có tiếng xé gió truyền đến, vài đạo thân ảnh lướt tới bên cạnh . “Tên nhóc này, cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh lại rồi.” Phong tôn giả vỗ vai Tiêu Viêm cái. Vì Tiêu Viêm, phải là năm nay bọn họ bị giày vò thảm a. “Ha ha, đa tạ Phong lão.” Tiêu Viêm cười cười, cung kính chắp tay với Phong tôn giả. “Cảm ơn sư phụ ngươi , năm nay lão ta ăn ngon ngủ yên đấy.” Phong tôn giả xua tay . Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển về phía Dược lão tủm tìm cười bên cạnh. Nhìn nụ cười mà được nhìn thấy từ rất lâu này, trong lòng có chút chưa xót, nhất thời nên lời. “Đừng nghe tên già đó nhảm, con tỉnh lại là tốt rồi!” Nhìn gương mặt trở nên già dặn hơn rất nhiều kia, dù lấy định lực của Dược Lão cũng kìm nén được xao động trong lòng. Nhìn Dược Lão cười, ánh mắt Tiêu Viêm hơi hồng lên, những thứ có được ngày nay đều là do Dược Lão tận tình truyền thụ. Năm xưa, nếu thiên phú của mất giờ cao lắm cũng chỉ là cường giả của Gia Mã đế quốc mà thôi. đại lục bao giờ thiếu thiên tài, có cũng chỉ nhiều hơn người, mà có lại càng rộng chỗ. Chính vì trầm tịch khi còn bé rèn đúc cho Tiêu Viêm tính kiên nhẫn bền bỉ. Bởi vậy, có Dược Lão ban cho Tiêu Viêm tất cả thành tựu ngày hôm nay cũng chẳng ngoa. Nhưng Dược Lão bỏ ra vô số tâm huyết bồi dưỡng , mà năm đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Dược Lão bị Hồn Điện bắt mà thể làm gì. Cảm giác vô lực này cứ giày vò còn hơn cả những khổ hình tra tấn. “Được rồi, tiểu tử. Chuyện quá khứ cần tự trách. phát triển của con vượt xa dự đoán của ta. Xem ra việc Hồn Điện bắt ta còn gián tiếp giúp con đấy…” Dược Lão nhàng vỗ vai Tiêu Viêm, cười Nghe vậy Tiêu Viêm cũng bật cười. Tuy đây chỉ là câu đùa, nhưng vẫn có đạo lý của nó. Từ khi Dược Lão rơi vào tay Hồn Điện, Tiêu Viêm càng có động lực tu luyện, tu luyện càng điên cuồng. Cũng vì thế mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đạt tới cấp độ này. “Lão sư, giờ con cắn nuốt ba loại dị hỏa rồi, có thể điều chế thân thể cho người rồi.”, Thu liễm cảm xúc trong lòng, Tiêu Viêm nhìn thoáng qua thân thể hư ảo của Dược Lão . Nhìn khuôn mặt có phần vội vàng của Tiêu Viêm, trong lòng Dược Lão tràn đầy vui mừng. Trời cao làm mù lần, nhưng may mắn là lần này như vậy. “Chuyện này cũng gấp. Dược Trần bị Hồn Điện bắt giữ, tuy nguy hiểm tính mạng nhưng tổn thương ít căn nguyên hồn khí. Trước khi luyện chế thân thể cần bổ sung lại căn nguyên hồn khí tổn thất, nếu dù có chiếm được thân thể mới thực lực cũng thể tiến triển.” Phong tôn giả ở bên nghe vậy lắc đầu . “Căn nguyên hồn khí?” Tiêu Viêm ngẩn ra. “Căn nguyên hồn khí hay còn gọi là căn nguyên hồn lực. Hồn Điện bắt các linh hồn ra chỉ để rút lấy hồn khí trong linh hồn họ mà thôi. Hồn khí này là tương đương với sinh mạng của người bình thường, nếu nó bị tổn hại tạo ra thương tổn cực lớn cho linh hồn.” Phong tôn giả giải thích. Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Viêm trầm xuống. chợt nghĩ đến những sợi xích quấn linh hồn, ra vật này dùng để hấp thu hồn khí. “Làm sao mới có thể bổ sung hồn khí đây?” Tiêu Viêm hỏi dồn, giờ mọi thứ sẵn sàng, muốn hoàn thânh nguyện vọng cho Dược Lão. “Hồn khí là căn nguyên của linh hồn, ngoại lực rất khó thay đổi.” Phong tôn giả trầm ngâm : “Nhưng trong thiên địa có hai loại kỳ vật có tác dụng chữa trị hồn khí.” “Là hai loại nào?” Tiêu Viêm truy vấn. “Hồn Quả và Long Thiên Chi.” Phong tôn giả chậm rãi . “Hai thứ này, chỉ cần có thôi là đủ để bổ sung tổn thất cho hồn khí của Dược Trần rồi. Nhưng đáng tiếc là chúng còn hiếm hơn cả dị hỏa. Ta chỉ biết được chúng qua những quyển sách cổ mà thôi.” “Lúc ngươi hôn mê, ta từng phái ra cường giả Tinh Vẫn Các tìm tin tức hai loại kỳ vật này nhưng….” đến đây, Phong tôn giả lắc lắc đầu, than . Nghe vậy, lòng Tiêu Viêm cũng trầm xuống. ngờ khi tất cả đủ lại thiếu mất thứ, mà thứ này lại rất khó có được. “Hồn Điện chết tiệt!” Tiêu Viêm nghiến răng nghiến lợi, nếu tìm cách bổ sung hồn khí chẳng phải Dược Lão bao giờ có được thân thể mới? “ còn cách nào nữa sao?” Tiêu Viêm cam long hỏi. Phong tôn giả im lặng. Thấy Phong tôn giả như vậy, hai tay Tiêu Viêm cũng nhịn được mà nắm chặt lại. Lúc mấy người trầm tư, gã trưởng lạo bên cạnh giọng : “Phong các chủ, loại Hồn Quả mà ngài vừa này, nghe có ở di tích viễn cổ vừa được tìm ra...” -o0o-
Chương 1227: Di tích viễn cổ Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue "Di tích viễn cổ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, quay ngoắt về phía tên trưởng lão kia, vội vàng hỏi: “Chỗ đó có tin tức của Hồn Quả?” “Ngươi biết tin đó từ đâu?” Phong Tôn Giả kinh ngạc nhìn tên trưởng lão này, từ đó có thể đoán ra lão cũng hề biết gì về chuyện này. Trưởng lão kia cười cười đáp: “Phong các chủ, chuyện về di tích viễn cổ là do ta phụ trách. Hôm nay nơi đó truyền tin về, có vài gia tộc ma thú xông vào rồi cuối cùng lại chật vật quay về. Nhưng theo số người trốn ra được lại có loại kỳ vật bên trong, nhiều đặc điểm rất giống với Hồn Quả. Nên ta suy đoán, có lẽ đó chính là Hồn Quả.” “Hồn Quả là vật từ thời viễn cổ, nếu xuất trong viễn cổ di tích cũng có gì lạ.” Phong Tôn Giả hưng phấn xoa xoa tay . “Tiêu Viêm, ngươi có phúc a, chúng ta mất công tìm năm mà thấy, ngờ ngươi mới xuất là có.” “Đừng cao hứng quá sớm.” Dược Lão lại lạc quan như Phong Tôn Giả, trầm ngâm : “Di tích đó giờ thu hút ít cường giả và thế lực đại lục. Vả lại, nơi đó là bên trong Thú Vực, muốn mang bảo bối yên lành ra từ đó cũng phải chuyện dễ. Lần di tích viễn cổ mở ra năm đó, máu chảy thành sông. Cường giả Đấu Tông, Đấu Tôn biết ngã xuống bao nhiêu người a.” Nghe vậy, khuôn mặt Phong tôn giả cũng dần trở nên nghiêm túc. cũng từng trải qua lần tranh đoạt đó, đương nhiên biết nó thảm khốc cỡ nào.” “Di tích viễn cổ có gì ổn sao?” Tiêu Viêm thấy hai người nhíu mày, nhịn được hỏi. “Xuống dưới rồi sau. Trong thời gian ngươi hôn mê, Trung Châu xảy ra ít việc.” Phong Tôn Giả đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó trao đổi ánh mắt với Dược Lão, rồi lão vẫy tay với Tiêu Viêm. Đoàn người hạ xuống từ trời, tiến vào đại điện của Tinh Vẫn Các dưới vô số ánh mắt soi mói. Vào đại điện, mọi người phân ra ngồi. Tiêu Viêm cười cười với Tiểu Y Tiên đến, sau đó nhìn về phía Phong Tôn Giả. Lão thấy vậy, cũng bật cười, uống ngụm trà thơm, chậm rãi : “Di tích viễn cổ, cái tên lên tất cả. Đó là những thứ từ truyền xuống từ thời viễn cổ, trải qua phong ba tuế nguyệt mà vẫn có thể bảo lưu lại, chủ nhân trước kia của nó chắc chắn phải nhân vật tầm thường. Mà di tích lần này, có lẽ là do cường giả Đấu Thánh để lại.” Nghe xong, trong mắt Tiêu Viêm lên vẻ ngưng trọng. Đấu Thánh, trong mảnh thiên địa này dường như tiếp cận đỉnh cấp. Đột phá đến Đấu Tôn, cảm thấy kinh khủng của cảnh giới này rồi, mà những thứ do Đấu Thánh để lại đương nhiên có sức hấp dẫn mà ai có thể kháng cự được. “Viễn cổ và bây giờ là hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Qua vô số năm tháng, có những di tích bị vùi lấp, lại có những di tích xuất ngẫu nhiên như cái lần này…” “Mỗi lần di tích xuất đều dẫn đến những trận tinh phong huyết vũ, những thứ mà cường giả Đấu Thánh để lại, sức hấp dẫn của chúng thế nào chắc ngươi cũng hiểu…” Phong tôn giả cười cười, : “Phần Quyết mà ngươi tu luyện là do ta và mấy người Dược Trần huyết chiến vô số lần mới đem được ra từ di tích viễn cổ đấy…” Tiêu Viêm thầm gật đầu, từng nghe Dược lão về quá trình để có được Phần Quyết gian nan đến mức nào. “Lần tranh đoạt di tích viễn cổ này chắc chắn ác liệt hơn lần chúng ta tham gia. Vì nó xuất bên trong Thú Vực, nơi đó là thiên hạ của ma thú.” “Thú Vực…” Tiêu Viêm nhíu mày, địa danh này từng nghe qua. Nơi đó là địa bàn của ma thú, tuy vẫn có nhân loại trà trộn vào trong nhưng nhìn chung những ma thú kết thành bầy đàn, gia tộc ở Thú Vực vẫn rất bài ngoại. Lần này di tích lại xuất địa bàn của bọn chúng, chắc chắn chúng để cho nhân loại xơ múi được tí nào. ‘ rắc rối.” Tiêu Viêm khẽ gật đầu, mấy gia tộc ma thú này rất khó chơi, đủ để làm cho bất cứ cường giả nào cũng phải cảm thấy đau đầu. “Ài, di tích viễn cổ vừa xuất thế, ta phái các trưởng lão Tinh Vẫn Các chú ý về nó nhiều chút. Vốn muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, tranh đoạt tàn khốc làm liên lụy cả Tinh Vẫn Các, mang đến những rắc rối đáng có.” Phong Tôn Giả than . “ giờ Tinh Vẫn Các bị Hồn Điện liệt vào sổ đen rồi, chúng ta phải cảnh giác chúng nhiều hơn, nếu giờ xuất tổn thất nào đó bọn chúng ngại ném đá xuống giếng, tiêu diệt hoàn toàn chúng ta đâu.” “ giờ Dược Trần còn chưa khôi phục lực lượng nên thể công khai việc này, thiếu cường giả như lão trợ giúp chúng ta thể đấu lại được Hồn Điện.” Tiêu Viêm hơi gật đầu, Tinh Vẫn Các là trong tứ các, nhưng Hồn Điện truyền thừa từ lâu đời, chênh lệch giữa hai bên quá lớn. “Nhưng giờ trong di tích lại có Hồn Quả, vậy thể nhúng tay vào.” Phong Tôn Giả trầm giọng , Hồn Quả cực kỳ quan trọng, nó có thể làm cho Dược Trần khôi phục lại hồn khí. Nếu làm được như vậy, thực lực của Tinh Vẫn Các tăng vọt. Có Dược Trần tọa trấn, dù Hồn Điện cũng dám dễ dàng bức hiếp. Vì thế, dù có phải trả giá nhiều đến mấy cũng phải dốc toàn lực giúp Dược Trần khôi phục toàn lực. “Giờ đây Tinh Vẫn Các và Hồn Điện là thù chứ phải bạn. Nơi này là bản doanh Tinh Vẫn Các, vẫn phải có cường giả tọa trấn. Chuyến này Phong lão thể được.” Tiêu Viêm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Về phần lão sư, nơi này có Tinh Vẫn đại trận, người ở lại đây rất an toàn. Vì an toàn, người cũng nên ở lại.” “Nếu tính như vậy chuyện này giao cho con . Con cố gắng hết sức mang Hồn Quả về. Vả lại, con cũng khá hứng thú với cái gọi là di tích viễn cổ này.” Tiêu Viêm khẽ . “Quá nguy hiểm, con biết trong di tích tranh đoạt tàn khốc cỡ nào đâu, con còn phải cứu phụ thân mình, thể phạm phải sai lầm nào được.” Dược lão chậm rãi lắc đầu . “Lão sư, bây giờ dù có gặp phải Trích Tinh lão quỷ con cũng có thể an toàn chạy trốn. Yên tâm , con biết chừng mực mà!” Tiêu Viêm cười cười, đợi Dược Lão tiếp tục , đưa mắt về phía Phong tôn giả, : “Phong lão, giúp ta chuẩn bị phần bản đồ Thú Vực. Chuyện Hồn Quả cứ giao lại cho ta.” Nghe vậy, Phong Tôn Giả nhìn thoáng qua Dược lão nhíu mày rồi gật đầu cái, : “Mặc dù còn lo lắng nhưng giờ ngươi là lựa chọn tốt nhất. Đúng hơn là ngươi ai , vì muốn khôi phục thực lực cho Dược Trần, chỉ có thể làm phiền ngươi. Ta nhanh chóng lo việc bản đồ cho ngươi. À, ngươi nên đem Thanh Loan theo, gia tộc của nàng cũng ở bên trong Thú Vực, chừng có trợ giúp.” Tiêu Viêm gật đầu cười, cũng từ chối ý tốt của Phong Tôn Giả. Nhìn thấy hai người tự biên tự diễn, Dược lão mấp máy miệng, sau đó thở dài tiếng, nhìn Tiêu Viêm, lão giọng : “Con quyết ý như vậy, vi sư cũng ngăn cản nữa, đường nhớ cẩn thận. Nếu gặp tình huống khẩn cấp lập tức lui về. Nhớ kỹ, trong lòng ta con là thứ quan trọng nhất, thực lực có khôi phục hay cũng quan trọng.” Tiêu Viêm gãi gãi đầu, hắc hắc cười. Sau khi xác định được hành trình tiếp theo, Tiêu Viêm cũng vội xuất phát. Việc có liên quan đến Dược lão nên thể vì hấp tấp mà sinh ra sai lầm. Còn nữa, thu thập tình báo cho đầy đủ, đốn củi uổng công mài đao, có tin tức mọi việc thuận lợi hơn. Nhiều ngày trôi qua, Tiêu Viêm cũng khoác thêm chức danh trưởng lão Tinh Vẫn Các. Dược lão là Các Chủ, thân là đệ tử nên tự nhiên cũng là người của Tinh Vẫn Các. Mà đối với vị trưởng lão trẻ tuổi này, cũng đem lại chấn động cho Tinh Vẫn Các, nhưng có ai dị nghị gì cả. Lúc Tiêu Viêm hoành xuất , ai cũng thấy, mấy người ở đây đều hiểu, thực lực của có khi còn thừa để ngồi ghế trưởng lão ấy chứ. Nghỉ ngơi chừng ba ngày, cuối cùng tinh báo có liên quan đến di tích viễn cổ thu thập xong. Giờ cũng đến lúc Thú Vực rồi. Ngày thứ ba, lúc ánh bình mình mới nhô lên từ chân trời, các đệ tử luyện tập buổi sáng của Tinh Vẫn Các đều nhìn lên bầu trời, nơi đó có ít thân ảnh lăng mà đứng, gió phất phơ, tà áo bay bay khí độ bất phàm. “Tiêu Viêm, nhớ kỹ phải cẩn thận. Nếu gặp phải nguy hiểm quay về ngay!” Phong Tôn Giả nhìn đoàn người sẵn sàng, trầm giọng Tiêu Viêm gật đầu cười, ánh mắt chuyển sang Dược Trần bên cạnh Phong Tôn Giả, hít sâu hơi, ôm quyền cung kính : “Lão sư, bảo trọng. Hồn Quả, đệ tử mang nó về vì người!” Tiếng vừa dứt, trì hoãn nữa. Xoay mạnh người, thân hình lao vút . Trong chớp mắt, đoàn người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. “Ông bạn già… ngươi tìm được đứa đệ tử tốt.” Nhìn theo phía Tiêu Viêm rời , Phong Tôn Giả chậm rãi . Dược lão gật đầu cười lớn: “Thu được đệ tử như vậy, uổng nhân sinh cả đời. Lựa chọn năm đó của ta đúng đắn…” -o0o-
Chương 1228: Thú Vực Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue Trời cao xanh thẳm chút gợn mây, như là tấm gương xanh kéo dài vô tận. “Lệ!” Từ phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng hạc kêu, bóng trắng lướt tới từ phía xa, mang theo cuồng phong dữ dội. Chỉ khi đến gần mới có thể thấy được bóng trắng này là con hạc lớn. lưng nó có vài thân ảnh ngồi xếp bằng. Đó ràng là đoàn người Tiêu Viêm rời từ Tinh Vẫn Các. Chuyến tới Thú Vực lần này dĩ nhiên thể thuận buồm xuôi gió rồi, phần lớn cường giả đều bị di tích viễn cổ hấp dẫn. Muốn lấy được thứ mình cần ở đó cũng phải chuyện dễ, bởi vậy chuyến này Tiêu Viêm dẫn theo Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên, Thiên Hỏa tôn giả, thậm chí ngay cả Hùng Chiến cũng bị kéo theo. Đội hình cỡ này, tuy thể bá đạo ở nơi như Thú Vực được, nhưng phải ai cũng có thể trêu vào. “Ài, Thú Vực có cái gì vui đâu mà ai cũng đổ xô đến đó…” Tử Nghiên có phần oán giận với chuyến này, đường ngừng lẩm bẩm hờn trách. Nhưng Tiêu Viêm chỉ cười với nàng, biết, thời gian nàng mất tích kia có hơn nửa là đến Thú Vực. Nơi đó là thiên đường mà ma thú Đấu Khí Đại Lục tập trung sinh sống. Mặc dù Thái Hư Cổ Long rất thần bí nhưng giữa những tộc nhân của bộ tộc chắc có mối liên hệ huyết mạch nào có. Vì vậy Tử Nghiên mới đến Thú Vực theo tiếng gọi của cảm giác này. Nghe được Tử Nghiên lầm bầm, Tiểu Y TIên mỉm cười hòa ái. Tiêu Viêm những tỉnh lại mà còn mạnh hơn xưa nhiều làm nàng như buông bỏ được hòn đá nặng trong lòng bấy lâu nay. Khuôn mặt sầu lo ngày thường giờ đây còn, nhìn tươi tắn hơn rất nhiều. “Được rồi, lầm bầm gì hoài vậy tiểu nha đầu…” Nghe vậy, Tiêu Viêm lắc đầu cười, ném cái bình ngọc cho Tử Nghiên. Nàng bắt lấy rồi nhìn thoáng qua, mặt hớn hở hẳn lên, đổ viên đan dược bên trong vào miệng, nhai như nhai kẹo vậy. lát sau mới cười hắc hắc : “Nơi đó dễ chịu như Trung Châu đâu, nếu di tích viễn cổ có thiên tài địa bảo xuất thế các ngươi nên chuẩn bị sẵn tinh thần mà đổ máu .” “Thanh Loan, chút về phân bố của các thế lực trong Thú Vực . Để chúng ta còn biết những ai thể trêu vào..” Tiêu Viêm cũng để ý tới nha đầu kia, đưa mắt nhìn qua Mộ Thanh Loan ngồi bên, cười . Nghe Tiêu Viêm gọi, Thanh Loan ngước mặt lên, ánh mắt có phần phức tạp liếc nhìn Tiêu Viêm cái. Có ai ngờ người này sau khi trọng thương tỉnh dậy lại đột phá đến Đấu Tôn. Cấp độ này, nàng ao ước biết bao nhiêu lần. “Thú Vực tập trung gần bảy mươi phần trăm ma thú của toàn đại lục, nơi đó là thiên hạ của ma thú, gồm cả tam đại ma thú tộc: Cửu U Địa Minh Mãng, Thiên Hoàng Tộc, Thái Hư Cổ Long.” Lúc đến Thiên Hoàng Tộc, Mộ Thanh Loan nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm rồi giọng : “Ngươi nên cẩn thận nhiều hơn, Thiên Hoàng Tộc cảm ứng cực kỳ mẫn cảm với huyết mạch của bọn họ. Lần trước ngươi thoát khỏi cảm ứng của Phượng Thanh Nhi là do thực lực của nàng mạnh. Nhưng nếu gặp cường giả của Thiên Hoàng Tộc ở Thú Vực ta e rằng rất khó che dấu.” “Thiên Hoàng Tộc là trong tam đại ma thú tộc, cường giả trong tộc nhiều như mây, cực kỳ kinh khủng. Dù bây giờ ngươi đạt tới Đấu Tôn nhưng đối mặt với thế lực khủng lồ cỡ này chỉ có nước rút lui mà thôi. Vì thế, trước lúc vào Thú Vực nên lo cho xong chuyện huyết tinh Thiên Hoàng Tộc người ngươi .” Mộ Thanh Loan nghiêm túc. TIêu Viêm xoa xoa cằm, Thiên Hoàng Tộc có thể trở thành trong tam đại ma thú tộc thực lực kinh khủng đến mức nào chắc chẳng cần cũng biết. Nếu có chuyện ngoài ý muốn Tiêu Viêm cũng muốn va chạm tới bọn họ. “Hứ, Thiên Hoàng Tộc là cái thá gì, ngươi cần sợ. Có ta ở đây, nếu chúng dám đến ta cho chúng trở lại!” Vừa nghe Thanh Loan xong, Tử Nghiên bên liền bĩu môi, vỗ ngực cam đoan. Mộ Thanh Loan ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tử Nghiên. Nàng hiểu bối cảnh của nha đầu này lắm, nhưng căn cứ vào thái độ của mấy người Phong Tôn Giả có thể khẳng định nha đầu này có bối cảnh rất cường đại. Nhưng lời nha đầu này ràng có chút khuyếch đại, thân là trong tam đại ma thú tộc, người có thể chuyện với họ như vậy cũng nhiều. Nàng cũng cho rằng thế lực sau lưng nha đầu này có năng lực như vậy.. Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tử Nghiên cái, lắc lắc đầu. Nha đầu này tuy là người của Thái Hư Cổ Long nhất tộc, thực lực tuy yếu nhưng còn chưa đủ để uy hiếp đến Thiên Hoàng Tộc, làm bọn nghe danh phải sợ. “Yên tâm , về chuyện hoàng huyết tinh ta nghĩ cách.” Tiêu Viêm nhìn Mộ Thanh Loan, cười . “Ngươi cần phải chắc chắn, chuyện này rất nghiêm trọng. Đắc tội với Thiên Hoàng Tộc trong Thú Vực giống như đắc tội với Đan Tháp ở Trung Châu vậy, rất rắc rối đấy.” Mộ Thanh Loan gật đầu giọng . “Quan hệ phụ thuộc trong Thú Vực rất mạnh, bộ tộc cường đại có thể có nhiều tộc đàn phụ thuộc. Đụng tộc là đụng đến toàn thể tộc phụ lẫn chủ tộc. Rây mơ rễ má, quan hệ ở đó phức tạp hơn các tông môn ở thế giới loài người rất nhiều.” “Tộc của ta là Thanh Loan tộc, tuy yếu hơn Thiên Hoàng Tộc, nhưng trong Thú Vực cũng có chút danh khí. Dưới trướng tộc ta có gần mười tộc hệ phụ thuộc, các cường giả của tộc gộp lại ít đâu.” Trong mắt Tiêu Viêm lên vẻ kinh ngạc, nơi này độc đáo. Quan hệ phụ thuộc cũng có ở thế giới loài người, nhưng rắc rối như vậy. Lòng người, đúng là thứ phức tạp nhất. “Trong Thú Vực, tộc có nhiều phụ thuộc nhất là Cửu U Địa Minh Mãng, số lượng cũng là lớn nhất trong tam đại thú tộc. Tuy nhiên, điều đó dẫn đến hậu quả là huyết mạch Cửu U Địa Minh Mãng giờ ngày càng pha tạp.” Mộ Thanh Loan giang tay . “Thiên Hoàng Tộc quản chế huyết mạch rất khắc nghiệt, dù cường giả Thiên Hoàng Tộc chết ở đâu cũng phải đem về an táng trong cấm địa của tộc. Ngoại nhân nếu có thi thể hoặc bằng cách nào đó mà có thi thể của Thiên Hoàng Tộc chỉ có hai đường lựa chọn, là chủ động giao lại cho họ, hai là bị họ truy sát tới cùng.” đến đây, nàng quăng cái nhìn đầy ý vị thâm trường cho Tiêu Viêm, như là nhắc nhở vậy. “Về phần Thái Hư Cổ Long thần bí kia, nghe đến việc họ có tộc hệ phụ thuộc hay . Chắc là do tộc họ muốn, nếu chắc chắn có rất nhiều bộ tộc cường đại chủ động xin phụ thuộc.” Lúc đề cập đến Thái Hư Cổ Long, mặt Mộ Thanh Loan lên vẻ tôn sùng, tộc này khác với Cửu U Địa Minh Mãng và Thiên Hoàng Tộc. Từ thời viễn cổ, Thái Cổ Hư Long là vạn thú chi tôn. Bọn họ luôn tồn tại dưới tư cách ma thú cường đại nhất.. Từ Nghiên đem viên đan dược cuối cùng nhét vào miệng, nhai nuốt đánh ực cái mới thoải mái vỗ vỗ bụng, chút để ý : “Thiên Hoàng Tộc cũng như lời ngươi , trong giới ma thú thiếu những tộc trầm tịch, có được huyết mạch truyền thừa xuống từ thời viễn cổ, tuy số lượng khá ít nhưng thực lực của họ cũng hề yếu. Cho dù là Thiên Hoàng Tộc cũng dám tùy tiện trêu chọc, bọn chỉ là hậu duệ có chút huyết mạch truyền thừa của Viễn Cổ Thiên Hoàng mà thôi, nếu như lão tổ của bọn ở đây còn có thể, đáng tiếc… Ài, mảnh thiên địa này có Viễn Cổ Thiên Hoàng chân chính rồi. Hơn nữa, Thái Hư Cổ Long cũng phải có tộc hệ phụ thuộc, chẳng qua ngươi biết thôi.” Nghe dược Tử Nghiên , Mộ Thanh Loan nhướng mày, tục danh Viễn Cổ Thiên Hoàng nàng từng ngẫu nhiên biết được qua cổ thư của tộc. Nghe ở thời viễn cổ, Viễn Cổ Thiên Hoàng có thể tranh phong với chí tôn Thái Hư Cổ Long. Nhưng nàng ngờ tục danh này lại được ra từ miệng bé. “Thanh Loan tộc ta cũng có chút danh khí trong Thú Vực, nếu Thái Hư Cổ Long có tộc hệ phụ thuộc chẳng lẽ chúng ta lại có chút tin tức nào sao?” Mặc dù trong lòng mơ hồ tin những gì Tử Nghiên là , nhưng nàng vẫn thể chấp nhận bị tiểu nương lên mặt như vậy. “Thanh Loan Tộc?” Tử Nghiên cổ quái nhìn về phía Thanh Loan, cười hắc hắc nhưng gì. “Ngươi…..” Nhìn bộ dáng Tử Nghiên như vậy, Mộ Thanh Loan tức muốn xì khói, Tiêu Viêm thấy thế bèn ngăn nàng lại. “Di tích viễn cổ lần này xuất tại dãy núi bên trong Thú Vực, nơi đó là lãnh địa của Cửu U Địa Minh Mãng tộc. Nghe đồn trong di tích đó có Thiên Giai đấu kỹ đấy a” “Vậy chắc chắc có cường giả của Cửu U Địa Minh Mãng nhúng tay vào rồi, tranh đoạt thàm khốc lắm đây. Các ngươi cẩn thận, lấy được Hồn Quả xong phải lập tức rời .” Khẽ hít hơi, Mộ Thanh Loan nghiến răng nghiến lợi nhìn qua vẻ mặt bất cần đời của Tử Nghiên, xong câu kia liền xếp bằng điều tức. Hiển nhiên là nàng bị Tử Nghiên làm cho tức đến muốn hộc máu. Nhìn màn này, Tiêu Viêm cũng biết làm sao cho phải, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tử Nghiên cái. Nhưng nha đầu này lại làm như thấy, vươn vai vặn eo cái rồi dựa vào Hùng Chiến mà ngủ. Vì Mộ Thanh Loan và Tử Nghiên đấu khẩu làm cho khí hành trình phía sau cũng khá nặng nề. Nhưng may là kéo dài lâu, khoảng bốn ngày sau, dãy núi mờ mịt xuất trong tầm mắt mọi người. Nơi đó chính là Thú Vực – Thiên hạ của ma thú.
Chương 1229: Hài Cốt sơn mạch Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue Diện tích Thú Vực tuy bằng Trung Châu nhưng cũng thể xem thường nó. Từng dãy núi trùng trùng điệp điệp biết đâu là đầu, đâu là cuối, làm người ta cảm nhận được cuồng dã đặc biệt trong khí ở nơi đây. Tuy Thú Vực có tên là Thập vạn Đại Sơn nhưng số lượng trong thực tế chắc chắn còn nhiều hơn nữa. Qua bao nhiêu năm tháng, biết có bao nhiêu dãy núi mới hình thành, tạo nên sơn mạch vô tận. Trong đó còn chứa ít bảo tàng chờ đợi những người có duyên với chúng. Lần này, di tích viễn cổ xuất ở nơi gọi là Hài Cốt sơn mạch, nơi đó nằm trong Thú Vực. Danh khí được tốt lắm vì ở nơi này, hài cốt chất thành biển, số lượng làm người khác cảm thấy rợn người. Qua vô tận năm tháng tích tụ lại, trong những hài cốt này phát tán ra loại năng lượng kỳ dị, năng lượng này có tác dụng gì với nhân loại nhưng là là thuốc bổ cho ma thú. Chính vì thế, nơi đây như đại bản doanh cho ma thú các nơi đổ về. Hài Cốt sơn mạch nằm ở phía Tây Nam của Thú Vực. Vì lo lắng rằng Hồn Quả bị người khác cướp mất nên sau khi vào Thú Vực, nhóm người Tiêu Viêm liền đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía Hài Cốt sơn mạch. giờ, Thú Vực vì có di tích viễn cổ mà bắt đầu đông đúc hơn. đường đến Hài Cốt sơn mạch, nhóm người Tiêu Viêm gặp ít cường giả có cùng mục đích với bọn họ. Trong đó có ít ma thú hóa nhân hình và cường giả nhận loại tới từ bên ngoài. Dĩ nhiên, việc có di tích xuất thế lan truyền khắp đại lục. Nhìn màn này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày lại. ngờ lực hấp dẫn của di tích viễn cổ lại lớn đến vậy, cường giả độc hành sợ, chỉ sợ các thế lực lớn tổ chức thành đoàn, thành đội mà đến. Nếu như vậy chuyện rất phiền phức và khó giải quyết. “Theo lời đồn trong di tích viễn cổ này có Thiên Giai đấu kỹ. Nếu vậy chắc hẳn các thế lực lớn đều đến vì nó, còn chúng ta chỉ nhắm đến Hồn Quả mà thôi. Đến lúc đó, nếu tình hình ổn sau khi lấy được Hồn Quả, chúng ta trở về Tinh Vẫn Các ngay lập tức.” “Vũng nước đục này cũng dễ lẫn vào a.” Nhìn những dãy núi dần trôi về sau, mặt Tiêu Viêm cũng có phần do dự. Thiên Giai đấu kỹ có chút hấp dẫn nào chắc chẳng ai tin, thú từ lúc sinh ra tới giờ còn chưa biết Thiên Giai đấu kỹ có hình dạng gì. Nhưng hiểu, việc quan trọng nhất bây giờ là giúp Dược lão khôi phục thân thể để lấy lại thực lực của thời kỳ đỉnh phong. Nếu , lúc Hồn Điện tìm đến trả thù Tinh Vẫn Các xong đời vì chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá lớn. Đương nhiên là sau khi lấy được Hồn Quả mà có gì bất ngờ xảy ra vẫn có thể quan tâm chút đến nó, thiên giai đấu kỹ. Uy lực của đấu kỹ trong truyền thuyết này chắc chẳng kém Hủy Diệt Hỏa Liên là mấy. Chạy liền hai ngày trong vùng núi như kéo dài liên miên vô tận của Thú Vực, phía chân trời xa xôi chợt lên vùng màu trắng sữa. Nơi núi rừng hoang vu xanh um tùm mà xuất cảnh này đáng ngờ. Nhưng trong mắt nhóm người Tiêu Viêm lại xuất vẻ hưng phấn. Sau hành trình mười ngày, cuối cùng họ cũng đến nơi. Đến nơi, thấy xung quanh cường gia bay qua bay lại ngày càng nhiều, nhiều lúc có thân ảnh mang theo cuồng phong bay về phía dãy núi trắng kia. “Sắp đến Hài Cốt sơn mạch rồi, chỗ đó có hai trưởng lão của Tinh Vẫn Các túc trực. Chúng ta đến hội họp cùng bọn họ rồi tính tiếp, thế nào?” Nhìn qua dãy núi, sắc mặt Mộ Thanh Loan nhưng trọng hơn rất nhiều, mặc dù cách khá xa nhưng nàng có thể cảm giác được ít khí tức cực kỳ cường hãn. “Ừm.” Tiêu Viêm khẽ gật đầu. giờ, Hài Cốt sơn mạch có nhiều thế lực hỗn tạp, tất cả đều tập trung ở đây. Nếu như cứ đường xông thẳng vào rất dễ trở thành bia ngắm sống cho tất cả mọi người.. Thấy Tiêu Viêm đồng ý, Mộ Thanh Loan mới lấy từ trong nạp giới ra mảnh cổ ngọc, sau đó bóp nát. lâu sau khi cổ ngọc bị bóp nát, thân ảnh nhanh chóng lao ra từ sơn mạch, sau đó tiến về phía nhóm người Tiêu Viêm. lát sau, liền xuất người cự hạc, nhìn thấy nhóm người Tiêu Viêm, người tới liền thở phào nhõm hơi. Người tới là lão già mặc áo nâu, trước ngực đeo huy chương trưởng lão của Tinh Vẫn Các. Nhưng giờ phút này nhìn lão già có chút chật vật, giống như vừa giao thủ với người khác xong. “Hồ trưởng lão, ngài sao thế? Còn Tề trưởng lão đâu?” Thấy bộ dáng lão già như vậy, Mộ Thanh Loan ngẩn người rồi hỏi. “Ai…” Nghe vậy, lão già được gọi là Hồ trưởng lão kia cười khổ tiếng, sau đó có chút tức giận kể lại: “Ta và Tề trưởng lão phụng mệnh hai vị Các Chủ đến trước để thăm dò tình hình. giờ, tại Hài Cốt sơn mạch tập trung ít cường giả cùng các thế lực lớn. Ai cũng tìm nơi dặt chân ở nơi này, chờ đợi thời điểm di tích mở ra. Ta cùng Tề trưởng lão may mắn tìm được ngọn núi gần đấy, nơi đó có thể nhìn thấy động tĩnh trước nhất. Hai ta mang theo vài đệ tử Tinh Vẫn Các định đến đó xây bản doanh nhưng ngờ lại đụng phải Phong Lôi Các.” “Phong Lôi Các?” Nghe cái tên này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, là oan gia ngõ hẹp mà. “Bọn họ dám xuất thủ?” Mộ Thanh Loan có chút tức giận, giờ Phong Lôi Các ỷ vào quan hệ với Thiên Hoàng Tộc mà khoa trương, xem ai ra gì. “Ài, phải chịu thôi. Lần này bên Phong Lôi Các có Lôi tôn giả đích thân xuất chinh, hai ta có đủ thực lực để đấu với nên bị đuổi . Tề trưởng lão cũng bị cường giả của Phong Lôi Các đả thương, giờ có vài đệ tử Tinh Vẫn Các chăm sóc lão, vì thế chỉ có mình ta đến đón các ngươi.” Hồ trưởng lão thở dài, tuy vậy nhưng mặt vẫn xuất vẻ cam lòng. Hiển nhiên, hành vi bá đạo của Phong Lôi Các làm rất khó chịu. Chân mày Mộ Thanh Loan nhìu chặt lại, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Viêm, giọng “Lão sư mọi việc trong chuyến lần này đều do ngươi quyết định.” Nghe thấy lời của Mộ Thanh Loan, ánh mắt Hồ trưởng lão nhìn về phía Tiêu Viêm, cúng kính chắp tay : “ vậy vị này chắc là đệ tử thân truyền của Các Chủ phải ? Ha ha, lão phu Hồ Phu, ra mắt thiếu các chủ.” “Ngài khách khí rồi, kêu ta là Tiêu Viêm thôi. Cái danh thiếu các chủ ta dám nhận a.” Tiêu Viêm cười cười khoát tay, sau đó quay sang Mộ Thanh Loan nhìn chằm chằm , : “ thăm Tề trưởng lão trước.” “Ha ha, để ta dẫn đường cho mọi người…” Hồ trường lão gật đầu cười, sau đó xoay người dẫn đầu. “Tiêu Viêm, giờ làm sao đây? Phong Lôi Các chừa lại chút thể diện nào cho Tinh Vẫn Các chúng ta, nếu chúng ta tới đó ta e thành trò cười cho mọi người.” Nhìn Hồ trưởng lão trước, Mộ Thanh Loan thấp giọng . Tiêu Viêm mỉm cười gì. Nhưng nụ cười của lọt vào mắt Mộ Thanh Loan làm nàng bình tĩnh hơn. Từ lúc quen đến nay, nàng chưa bao giờ thấy chịu thua thiệt ai, dù lần trước bị trọng thương hôn mê nhưng cũng lấy cánh tay của vị ngũ tinh Đấu Tôn. Mọi người bay theo Hồ trưởng lão, xuyên qua vài dãy núi đến nơi toàn người là người. Tiếng ồn làm cho vùng núi vốn yên tĩnh này ồn như cái chợ, tràn đầy các loại thanh hỗn loạn.. Trong biển người có ít khí tức làm Tiêu Viêm cũng phải cảnh giác, xem ra lần di tích mở cửa này đưa đến ít cường giả chân chính. Đoàn người xuyên qua sơn mạch, bay đến dãy núi hẻo lánh mới dừng lại nghỉ chân. ngọn đồi có hai mươi mấy đệ tử Tinh Vẫn Các canh gác, nhìn qua sắc mặt ai nấy đều uể oải cùng phẫn nộ. Dĩ nhiên đều là do việc Phong Lôi Các nể mặt đuổi bọn họ ra khỏi doanh địa gây nên. Hồ trưởng lão trở về làm tinh thần mọi người thoáng thả lỏng. Sau khi thấy mặt Mộ Thanh Loan, bọn họ cảm thấy phấn chấn hơn ít, nhiều ánh mắt cũng liếc qua Tiêu Viêm. Đối với vị thiếu niên bế quan suốt năm, lại là đệ tử thân truyền của Các Chủ này, bọn họ sớm nghe đến. ”Hoan nghênh thiếu các chủ đại giá quang lâm, thứ cho lão thể đón tiếp từ xa.” Sau khi đoàn người Tiêu Viêm đáp xuống, lão già mặc hồng y, sắc mặt tái nhợt được hai đệ tử dìu ra, chắp tay cung kính với Tiêu Viêm. “Khụ khụ.” Lời còn chưa dứt, vị Tề trưởng lão này ho mạnh vài tiếng, khóe miệng mơ hồ có vết máu trào ra, hiển nhiên bị nội thương rồi. “Mẹ nó, Phong Lôi Các chó chết. Chằng qua cường giả của Tinh Vẫn Các ta ở đây, nếu chúng đâu có chỗ mà ra oai.” Thấy thương thế Tề trưởng lão như vậy, lửa giận của đệ tử Tinh Vẫn Các lại được nhóm lên. Tiêu Viêm chậm rãi đến bên cạnh Tề trưởng lão, cầm tay người này xem xét chút, sau đó khẽ gật đầu hỏi: “Thương thế đâu, là ai làm?” “Bắc các chủ Phong Lôi Các - Phí Thiên” Tề trưởng lão thở dài đáp. Nghe thế Tiêu Viêm hơi ngẩn ra rồi chợt cười khẽ. Vài năm thấy, vị Bắc các chủ Phí Thiên này vẫn bá đạo như xưa a. Lấy ra viên đan dược từ trong nạp giới đưa cho Tề trưởng lão, Tiêu Viêm vương vai cái : “Phong Lôi Các có mấy vị Đấu Tôn?” “Chỉ có , là Lôi tôn giả.” Tiêu Viêm gật đầu, chậm rãi xoay người trong ánh mắt chăm chú của mọi người. “Thiếu các chủ, ngài định…” Thấy thế, Tề trưởng lão vội vàng hỏi. “ thôi, dằn mặt bọn chúng!” câu thản nhiên, làm cho tất cả đệ tử Tinh Vẫn Các ở đây đều sôi trào nhiệt huyết.
Chương 1230: Tìm Kiếm Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue Tuy rằng mục đích của chuyến lần này chủ yếu là để tìm Hồn quả, Tiêu Viêm nghĩ rằng có việc gì ngoài ý muốn. Nhưng có số việc dù muốn tránh cũng thể tránh khỏi. giờ Phong Lôi Các ỷ vào quan hệ với Thiên Hoàng Tộc mà kêu ngạo, cho rằng mình siêu việt hơn. Mạnh mẽ chiếm địa bàn đóng quân của Tinh Vân Các, Chính là giáng cái tát đau vào mặt của Tinh Vân Các. Chuyện này nếu cứ cho qua ngày sau thành trò cười cho người khác. Khai tông lập phái phải nhường nhịn đôi chút, nhưng nhường nhịn cũng có giới hạn, tuyệt thể là yếu nhược. Nếu chẳng những danh tiếng bị xấu , mà còn làm cho tinh thần sĩ khí các đệ tử trong tông phái sa sút. giờ Dược lão là Các Chủ Tinh Vân Các,cho nên đối với danh phận thiếu các chủ cũng cảm thấy bất lực, nhưng dù sao nữa, cũng phải có chút trách nhiệm. Chuyến này Dược lão cùng Phong Tôn Giả giao toàn quyền quyết định cho , chính là tin tưởng cũng xem như là loại khảo nghiệm với . Nếu đối phương là Hồn Điện có thực lực cường hãn, chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ ngày sau báo thù. Nhưng trong lòng của Tiêu Viêm. Phong Lôi các còn chưa đủ tư cách để cho phải nhẫn nhịn. Năm đó, lúc mới đến Trung Châu, thực lực chỉ mới Đấu Hoàng dám khiêu chiến Phong Lôi Các, huống chi là bây giờ? Chỉ Lôi Tôn Giả, thực lực còn xa mới bằng hong Tôn Giả. Thực của L ôi Tôn Giả ước chừng mới tam tinh Đấu Tôn, dù bên Tiêu Viêm còn có hai vị Đấu Tôn nữa nhưng Tiêu Viêm cần họ ra. tự mình ra tay, dù Lôi Tôn Giả có mạnh cũng thể chiếm được chỗ tốt nào. Hành động lần này của Tiêu Viêm, lập tức nhận được ủng hộ của vô số đệ tử của Tinh Vẫn các, bọn họ vốn phải là người tầm thường, bây giờ nhìn thấy Tinh Vân các bị sĩ nhục, dựa theo tình cách tuổi trẻ khí thịnh của bọn họ, dù biết phải là đối thủ của đối phương, cũng xông lên, để người khác biết rằng Tinh Vân Các hề yếu nhược. Hôm nay nếu bị hai vị trưởng lão quản thúc, chỉ sợ họ sớm với động thủ Phong Lôi Các.Vốn nghĩ rằng phải nuốt cục tức này, nhưng rằng, vị thiếu các chủ có chút xa lạ kia, lại tức giận ra mặt, trong lúc nhất thời, địa vị của Tiêu Viêm trong lòng của những đệ tử trẻ tuổi này, trong nháy mắt bạo tăng, có đôi khi lôi kéo nhân tâm, lại là chuyện đơn giản như vậy. Đối với hành động lần này của Tiêu Viêm cũng bất ngờ, thoáng nhìn xung quanh, thấy sắc mặt đỏ lên của các đệ tử Tinh Vẫn các, tức giận vốn che giấu trong lòng cũng trào ra, mẹ nó, Phong Lôi các ỷ nhiều cường giả mà tát Tinh Vẫn các cái, nếu trả lại, chỉ sợ khuôn mặt họ cũng già thêm vài tuổi. Đối với thực lực của Tiêu Viêm tuy họ cũng ràng lắm, nhưng đối với ba người Tiểu y Tiên, Thiên Hỏa Tôn Giả và Hùng Chiến phía sau Tiêu Viêm làm bọn họ vô cùng khiếp sợ. Cả ba đều là Đấu Tôn hàng giá , bên kia chỉ có Lôi Tôn Giả mà thôi, so sánh chỉ là thái điểu a (đoạn này ta làm đại chỉ biết nó là chửi ) “Tất cả đều nghe theo phân phó của thiếu các chủ!” Hai gã trưởng trịnh trọng chắp tay. Sau đó dẫn đầu bay lên, theo phía sau là rất nhiều đệ tử Tinh Vân các, nhìn thấy bộ dáng đằng đằng sát khí kia, dẫn đến rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn lại. Ở gần vị trí trung tâm của Hài cốt sơn mạch, có ít ngọn núi cao vút, cũng vì nơi này gần với nơi viễn cổ di tích mở ra nên nhưng ngọn núi ở đây chính là địa phương tốt. Đa số đều bị các thế lực lớn chiếm đóng, Nhưng cường giả mình hoặc tiểu thế lực chỉ có thể tìm địa phương khác. giờ trong Hài Cốt sơn mạch, gần như nơi nào cũng có bóng người, tiếng la hét cùng tiếng tranh cãi ầm ĩ vang bên tai dứt. Bởi vì nơi này vốn có thế lực nào quản chế, nên bây giờ Hài Cốt sơn mạch rất hỗn loạn, Chỉ vì việc mà mà kêu gọi bằng hữu, ra tay với nhau là chuyện bình thường. tòa núi ở trong dãy núi gần trung tâm, có vô người chiếm cứ, mà ở đỉnh của ngọn núi, có đại kỳ đón gió phất phất, có ghi ba chữ lớn “Phong Lôi các” màu bạc, từ xa nhìn đến, có vẻ rất khí phách. đỉnh núi lều trại màu trắng kéo dài liên miên, trong lều vải, mơ hồ tản ra vài cổ khí tức ra, hiển nhiên là những cường giả có thực lực kém, xem ra lần , viễn cổ di tích này, Phong Lôi các xuất ra ít lực. Trong những lều kia, có cái trướng bồng rất lơn, ở ngoài trướng, có ít cường giả Phong Lôi các sắc mặt lạnh lùng đứng, mà trong doanh trướng, thỉnh thoảng lại có tiếng cười truyền ra. Bức màn của doanh trướng, đột nhiên bị vén lên, thân ảnh mặc áo bào màu bạc, đầy mùi rượu ra. Hộ vệ xung quanh thấy người này liền khom người hành lễ “Bắc Các Chủ!” “Ân” bóng người mặc áo bào màu bạc nhàn nhạt đáp lại, nhìn diện mạo chính là người năm đó đuổi giết Tiêu Viêm Phong Lôi các Bắc Các chủ - Phí Thiên. Hai ba năm qua vẫn thay đổi, chỉ là khí tức tinh thuần hơn trước chút mà thôi, dường như bước chân vào cảnh giới kỳ diệu nào đó. “Các chủ tiếp đãi khách quý bên trong, thể để người khác quấy rầy. Các ngươi nhớ chú ý nhiều hơn chút”. Phí Thiên thở ra hơi rồi liếc nhìn các cường giả của Phong Lôi các rồi . “Dạ!”, nghe vậy mọi người vội vàng đồng thanh trả lời. Thấy vậy Phí Thiên thỏa mãn gật gật đầu, vừa muốn xoay người quay lại trong trướng bồng, đột nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía sơn đạo dưới chân núi, mơ hồ có tiếng tranh cãi truyền đến. “Có chuyện gì xảy ra?” Phí Thiên khẽ cau mày. “Bắc Các Chủ đừng lo, thuộc hạ xem sao!” gã cường giả Đấu Hoàng vội vàng đáp, sau đó thân hình hướng về phía chân núi lướt nhanh xuống . “Thình thịch!” Cường giả này của Phong Lôi các vừa mới chạy về phía chân núi, Phí Thiên còn chưa kíp hồi lại tinh thần, bỗng nhiên dưới chân núi vang lên tiếng va chạm, sau đó đạo thân ảnh mang theo tiếng kêu thảm, theo đường của sơn đạo bắn ngược lên, kéo theo đó là mười mấy cái lều xụp theo. “Ai dám đến địa phương của Phong Lôi các làm càn? Muốn chết phải ?” màn này vừa xảy ra nhất thời làm cho phần đông cường giả của Phong Lôi Các biến sắc, sắc mặt của Phí Thiên cũng trở nên trầm. “Bắt , bất luận chết sống!” Nghe được tiếng quát của Phí Thiên chứa lửa giận, các cường giả Phong Lôi Các khác cũng gầm lên. Theo từng bóng người chớt động, mang theo từng tiếng xé gió nhắm sơn thẳng hướng sơn đạo lao . Nhìn thấy nhiều cường giả Phong Lôi Các đồng loạt ra tay như vậy, cước bộ Phí Thiên cũng trở nên chậm lại. Đợi bắt được tên quấy rối kia nhất định hảo hảo thu thập phen!. “phanh phanh phanh phanh!”. Nhưng lúc cước bộ Phí Thiên mới được vài bước, từng thanh va chạm vang lên, đám cường giả Phong Lôi Các mới vừa nãy ở đỉnh núi như lang như hổ, nhưng bây giờ lại bị bắn ngược trở lại, huyết vụ tung bay, tiếng la thảm ngừng. cảnh này làm cho cước bộ chậm rãi của Phí Thiên lập tức dừng lại, sắc mặt trầm hẳn lại kèm theo ngưng trọng. Có thể đồng thời đem nhiều cường giả của Phong Lôi Các lập tức như vậy tất nhiên phải người yếu a. “ biết là vị bằng hữu nào xuất thủ? Nơi này là doanh địa Phong Lôi Các, mong bằng hữu nể mặt của Phong Lôi các….”. Ánh mắt Phí Thiên nhìn về phía sơn đạo trầm giọng “Ha ha, Phí Thiên Các Chủ, lâu rồi gặp. Ngươi vẫn như xưa a, thích đem Phong Lôi Các treo cửa miệng!” Phí Thiên còn chưa xong, có tiếng cười vang lên từ phía dưới núi truyền lên. Sau đó có rất nhiều thân ảnh xuất trong tầm mắt của Phí Thiên. Mà đầu là thiếu niên, đồng tử trong mắt Phí Thiên đột nhiên co rụt lại “Tiêu Viêm?”. Nhìn thấy khuôn mặt khắc sâu trong trí nhớ, sắc mặt của Phí Thiên trong nháy mắt trở nên hàn. Năm đó Tiêu Viêm làm mất hết mặt mũi, làm trò cười cho người khác, làm cho Phí Thiên đối với Tiêu Viêm nổi lên sát tâm. ngờ hôm nay ở đây, lại gặp nhau lần nữa.“Ta tưởng ai hóa ra là đám người của Tinh Vân Các vừa mới bị đuổi ” ánh mắt Phí Thiên lướt nhìn Hồ trưởng lão cùng Tề trưởng lão ở bên, châm chọc . “Ngươi…” Nghe vậy sắc mặt của hai vị trưởng lão cũng trở lên tái xanh, nộ hỏa bốc lên mãnh liệt. Nếu cả hai phải đối thủ Phí Thiên lập tức động thủ rồi. “Thế nào? Tìm được trợ thủ liền đến đây giành bãi sao?”(giống bãi train vậy @.@) thấy thế Phí Thiên lại cười, nét châm chọc ngày càng đậm. Tuy nhìn thấu đám người Tiểu Y Tiên, nhưng cho rằng họ là cường giả Đấu Tôn. Thứ nhất: nhìn còn rất trẻ, thứ hai tự đáy lòng cho rằng Tiêu Viêm có khả năng cùng với cường giả Đấu Tôn kết giao. “Phí Thiên, lo giải quyết chuyện này , được quấy rầy nhã hứng của Các Chủ”, có hai đạo thân ảnh từ trướng bồng lướt ra, nhìn Phí Thiên trầm giọng. “Ân, những người khác giao cho các ngươi, Tiêu Viêm để ta, đem nhục nhã năm đó ta trả lại hết!” Phí Thiên dữ tợn . Vừa mới dứt lời, Phí Thiên đợi hai tên kia trả lời, bàn chân ngân mang lóe lên, tiêu thất trong hư . Lúc thân hình của Phí Thiên trong khoảng khắc biến mất, khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm có nét cười châm chọc lên, nhàng bước nửa bước, bàn tay hướng gian trước mặt bóp lại. Theo chưởng này, gian trước mắt Tiêu Viêm chợt lõm xuống, thân ảnh từ trong đó ra, ngoài Phí Thiên còn ai khác nữa. Chẳng qua lúc này khuôn mặt là vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, chiêu làm gian sụp đổ, năng lực này chỉ Đấu Tôn mới làm được mà thôi. “Lôi Tôn Giả, đem loại tiểu miêu tiểu cẩu này ra sợ mất mặt Phong Lôi Các hay sao?” Tùy tiện chiêu chế trụ Phí Thiên, Tiêu Viêm ngay cả liếc mắt nhìn cũng , trực tiếp hướng về doanh trướng kia cười mỉm. Sau đó cong ngón tay búng ra, gian chỗ Phí Thiên lõm xuống, ngực Phí Thiên bị lõm xuống cả nữa tấc, ngụm máu tươi phun ra. Thân hình như đạn pháo bay ngược ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của hai gã đồng bọn, bay ngược vào doanh trướng.