Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1211: Nghĩ cách cứu viện - Hành động!
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Tầng chót của Đan Tháp là đại điện cực kì rộng lớn, chỉ khi có khách quý đến các cự đầu mới tiếp đón họ ở đây.
      Mà lúc này, đại điện trống trải rất lâu lại có vài bóng người tùy ý ngồi, bên có thị nữ cung kính châm trà rót nước.
      "Ha ha, Phong tôn giả. Nhiều năm thấy, xem ra ngươi vẫn tiêu diêu tự tại như trước a.” Ngồi trong đại điện , Huyền Tử nhìn khuôn mặt chứa vài phần tiếu ý của lão giả áo xanh, cười .
      Lão giả áo xanh chính là Phong tôn giả vừa được Tiêu Viêm truyền tin, lão ngay lập tức ngựa dừng vó phi tới từ Tinh Vẫn Các. Nghe Huyền Tử , ngược lại lắc lắc đầu, cười đáp: "Đâu được như ngươi , so với Đan Tháp Tinh Vẫn Các chúng ta chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.”
      Bên cạnh Phong tôn giả còn ngồi lão giả khuôn mặt già nua nhưng thân thể lại thẳng tắp như cây thương, làm người ta có cảm giác cực kỳ sắc bén, giống như ngồi ở chỗ này phải người, mà là thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén.
      "Ha hả, lão phu lâu chưa ra khỏi Đan vực, biết vị bằng hữu này là?” Ánh mắt Huyền Tử chuyển về phía lão giả này, cười hỏi.
      "Tên trước kia ta sớm quên, sau này tự lấy cho mình cái tên Thiết Kiếm.” Đối với Huyền Tử, vị lão giả này cũng chỉ biểu ra vài phần khách khí. Lão khẽ chắp tay, cố gắng nặn ra nụ cười mặt.
      "Thiết Kiếm? Phải chăng chính là Thiết Kiếm tôn giả, người năm năm trước đơn thương độc mã huyết tẩy Ngọc Kiếm Môn?” Nghe vậy, mặt Huyền Tử nhất thời lên chút kinh ngạc.
      Khóe môi lão giả khẽ giật giật rồi gật đầu cái, hiển nhiên cũng nghĩ dây dưa nhiều ở cái đề tài này.
      “Tính nết lão già này là như thế, ân oán giữa và Ngọc Kiếm Môn quá sâu, vài lời thể hết được.” Phong tôn giả cười cười, ánh mắt đột nhiên đảo qua đại điện, hỏi: "Tiêu Viêm đâu? Tên nhóc kia gọi ta đến mà giờ còn chưa lộ diện sao?”
      "Ha ha, Phong lão đùa, vãn bối sao dám chậm trễ chứ.” Phong tôn giả vừa dứt lời, tiếng cười khẽ từ ngoài đại điện truyền tới, chợt mấy đạo thân ảnh đẩy đại môn ra rồi từ từ tiến vào.
      Vừa vào đại điện, ánh mắt Tiêu Viêm liền dừng lại người Phong tôn giả, trong lòng lập tức thở phảo nhõm. Hành động lần này tất nhiên thể thiếu Phong tôn giả, tận mắt thấy ở đây Tiêu Viêm mới hoàn toàn yên tâm.
      “Cửu tinh Đấu Tông?” Ánh mắt Phong tôn giả cũng lướt qua người Tiêu Viêm, chén trà đưa lên miệng liền khựng lại, kinh ngạc . nhớ lần trước chia tay, Tiêu Viêm mới đột phá lên Đấu Tông mà thôi, từ đó đến giờ mới qua năm, có thể tăng lên đến cửu tinh sao?
      Khuôn mặt Thiết Kiếm tôn giả bên cạnh cũng biến đổi, ánh mắt vốn bình tĩnh của lão xẹt qua chút chấn động. đường , Phong tôn giả cũng rất nhiều chuyện liên quan đến Tiêu Viêm. Từ đó có thể thấy, Phong tôn giả ràng rất vừa lòng với tên đệ tử này của Dược Trần. Lúc đầu Thiết Kiếm tôn giả cũng quá để ý, nhưng giờ tự mình gặp mặt, lão mới cảm giác được khuôn mặt trẻ tuổi kia quả cực kỳ bất phàm.
      "Ha ha, may mắn mà thôi.” Tiêu Viêm cười cười vào đại điện, phía sau là Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn giả cùng với khuôn mặt đầy vẻ lười biếng của Tử Nghiên, nha đầu này rất hài lòng về việc Tiêu Viêm kéo nàng gặp mấy người hề quen biết, để nàng ngủ thêm chút nữa phải tốt hơn sao.
      Phong tôn giả cười cười, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão liền đọng lại người Tiểu Y Tiên và Thiên Hỏa tôn giả. Khuôn mặt già nua của Thiết Kiếm tôn giả cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn hai người Tiểu Y Tiên. Cùng là Đấu Tôn, lão có thể cảm giác được, thực lực của lão giả và nữ tử này dường như còn mạnh hơn cả mình.
      "Hai vị này là?” Phong tôn giả trừng mắt nhìn, xem bộ dáng này, hai người tựa hồ có quan hệ với Tiêu Viêm. Quan trọng hơn là thực lực của Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả, hai người này đều đạt đến tam tinh Đấu Tôn!
      "Đều là bằng hữu của vãn bối, họ giúp đỡ chúng ta trong lần này, vị này là Tiểu Y Tiên, vị này là Thiên Hỏa tôn giả.” Tiêu Viêm cười đáp.
      Nghe vậy, dù lấy định lực của Phong tôn giả trong lòng cũng khỏi có chút chấn động, mới ngắn ngủn hơn năm gặp, Tiêu Viêm chỉ đạt đến cửu tinh Đấu Tông, mà bên cạnh cũng nhiều thêm hai vị bằng hữu có thực lực tam tinh Đấu Tôn. Tốc độ phát triển làm cho người ta phải líu lưỡi.
      “Ài, hổ là đệ tử được lão già kia xem trọng a, quả nhiên thể cân nhắc theo lẽ thường..."
      Phong tôn giả cười khổ tiếng, năm trước Tiêu Viêm chỉ là mao đầu tiểu tử mới vào Trung Châu mà thôi, nhưng giờ có thanh danh hiển hách tại Trung Châu. Trận tỷ thí kinh thiên tại Đan hội giờ truyền khắp toàn bộ Trung Châu. Lão nghĩ, nếu Phong Lôi Nhị kia nghe được tin đồn này, chỉ sợ sắc mặt rất phấn khích, Bát phẩm Luyện Dược tông sư cũng dễ trêu như vậy.
      "Vị này là Thiết Kiếm tôn giả, cũng là người ta tìm đến giúp đỡ. Ài, vài bằng hữu trước kia vừa nghe phải đánh nhau với Hồn Điện đều lùi bước, ta cũng muốn ép. Phía sau họ đều có nhiều thế lực liên lụy, sợ nếu chọc giận Hồn Điện gặp bay vạ gió.”
      Phong tôn giả thở dài tiếng, sau đó chỉ vào Thiết Kiếm tôn giả, tiếp: "Lão Thiết Kiếm này cũng chỉ có thân mình, năm xưa Dược Trần từng có đại ân với , nếu giờ đây cũng báo được huyết cừu. Nghe ta muốn giải cứu Dược Trần, liền chủ động qua.”
      Tiêu Viêm nghe vậy liền yên lặng gật đầu, xem ra gần đây Phong tôn giả cũng khá bận rộn. Hồn Điện quá mạnh, cho dù là cường giả cấp bậc Đấu Tôn cũng muốn đắc tội chúng, nhưng vị Thiết Kiếm tôn giả này lại chủ động đứng ra làm trong lòng Tiêu Viêm có chút kính nể. Việc này như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đây mới là chân chính đáng quý.
      "Tiêu Viêm thay mặt gia sư đa tạ đại ân đại nghĩa của Thiết Kiếm tôn giả.” Sắc mặt Tiêu Viêm nghiêm trang, ôm quyền với Thiết Kiếm tôn giả.
      "Ta ôm lòng báo huyết cừu, là Dược Trần giúp ta. Cừu giờ báo, nhưng ân còn chưa trả. Để báo đại ân của lão già kia, có xông vào Hồn Điện lần cũng chẳng bõ bèn gì. Ta cũng chướng mắt cái lũ người ra người quỷ ra quỷ đó lâu rồi. . ." Thanh Thiết Kiếm tôn giả có chút khàn khàn đáp.
      Nghe loại ngữ khí như buông xuôi tất cả của lão, Tiêu Viêm cũng im lặng, loại người mà ngay cả bản thân mình cũng có thể vứt bỏ, ra mới là kẻ đáng sợ nhất, nhưng may là người này đứng về phía .
      "Tình báo về Dược Trần, Huyền Tử với ta, trong khoảng thời gian này ta luôn luôn tìm kiếm giúp đỡ nên chú ý đến việc Hồn Điện chuyển người , bằng nếu đánh vào hướng Minh thành, ngược lại đả thảo kinh xà.” Phong tôn giả vuốt râu, giọng .
      "Nhưng ta hề nghĩ tới bọn chúng chuyển người đến Vong Hồn sơn mạch, nơi đó địa thế phức tạp, hàn vụ quá nồng. Nếu thất thủ để người chạy trốn vào hàn vụ dù là Hồn Điện cũng rất khó tìm được. Xem ra bọn chúng cũng lo việc Dược Trần được cứu ."
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, : "Chúng ta cũng có nhiều thời gian, biết Hồn Điện có thu được tin tức gì đó rồi lại thầm chuyển lão sư đến địa điểm khác, lúc đó tất cả công sức của chúng ta đều uổng phí."
      “Việc này quả phải nhanh chóng giải quyết, bằng đêm dài lắm mộng.” Phong tôn giả cũng gật gật đầu tán đồng, sau đó nhìn về phía Tiêu Viêm, hỏi: "Ngươi tính khi nào xuất phát?"
      "Ngay ngày mai !" Tiêu Viêm trầm giọng đáp, người đến đủ, hơn nữa Phong tôn giả còn mời thêm được người bên bọn họ chỉ riêng số lượng Đấu Tôn cũng đạt tới năm vị. Tính thêm cả sức chiến đấu của , dù phải đối mặt sáu vị Đấu Tôn, cũng có thể chiến trận. Đội hình bực này nhìn khắp Trung Châu cũng là cực kỳ cường đại, chỉ cần có biến cố gì lớn cộng thêm tin tức có được là chính xác, Tiêu Viêm có bảy phần nắm chắc giải cứu được Dược lão khỏi tay Hồn Điện.
      Nghe vậy, Phong tôn giả cũng cả kinh, chợt chậm rãi gật đầu, lão cũng hiểu, việc thế này thể để lâu. Ngày mai bắt đầu mặc dù có vẻ vội vàng, nhưng binh quý thần tốc, đánh đòn làm Hồn Điện trở tay kịp, sau khi cướp được người rút lui ngay lập tức. Đến lúc đó, dù cường giả của Hồn Điện đến tiếp viện cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
      " khi vậy cứ theo ý ngươi, ngày mai xuất phát!"
      Nhìn Tiêu Viêm cùng Phong tôn giả quyết định nhanh như vậy, Huyền Tử cũng hơi sửng sốt, chợt gật đầu bất đắc dĩ, đứng dậy : "Nếu các ngươi quyết định, vậy lão phu chỉ có thể chúc đường thuận buồm xuôi gió!"
      "Cám ơn Huyền Lão chúc phúc." Tiêu Viêm cười cười, trong con ngươi đen nhánh xuất sát ý lạnh lẽo. Để có ngày này, cố gắng rất nhiều năm, rốt cục cũng đến thời điểm động thủ!
      "Lão sư, chờ đệ tử, lần này con nhất định cứu người khỏi tay Hồn Điện!"
      Hôm sau, lúc ánh rạng đông đầu tiên xóa tan hắc ám, phủ xuống mặt đất. Vài đạo thân ảnh lặng lẽ lướt ra khỏi Đan Tháp mà để ai phát . Lập lòe vài cái, liền biến mất phía chân trời.
      ngọn núi bên ngoài Thánh Đan thành, tiếng gió rít vang lên, từng đạo thân ảnh nhanh chóng xuất từ trong hư , sau đó dừng ở đỉnh núi.
      " thôi." Tiêu Viêm kiểm lại nhân số chút, thần sắc chứa sắc bén cùng ngưng trọng, quát khẽ tiếng, thân hình tiên phong hóa thành hắc tuyến mơ hồ nhanh như chớp lướt về phía chân trời xa xa, đám người Phong tôn giả, Tiểu Y Tiên cũng theo sát phía sau.
      Hành động cứu viện, cuối cùng cũng hoàn toàn triển khai!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1212: Phệ Thạch Ma Kiến!
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Vong Hồn sơn mạch nằm ở địa vực phía Tây Bắc của Trung Châu, nơi này cũng có thể tính là hung địa tương đối nổi danh ở Trung Châu. Tục truyền xa xưa trước đây, nơi này từng trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, vùng đất dưới núi kia biết mai táng bao nhiêu cỗ hài cốt. Nơi này còn có khí lạnh tự nhiên cực kỳ nồng đậm, dẫn đến sương lạnh quanh năm bao phủ cả dãy núi. Sâu trong hàn vụ sương mù, linh hồn cảm giác đều bị ảnh hưởng, nếu là loại người có lỗ mãng, chừng trực tiếp bị vây chết ở trong dãy núi kia.
      Vong Hồn sơn mạch cách Đan vực cũng xa lắm, lấy tốc độ của đám người Tiêu Viêm, khoảng năm ngày là có thể đến. Mà sau khi xuất phát, bọn họ cũng dừng lại nhiều, cứ hành trình bất kể ngày đêm. Vì điên cuồng như vậy nên đến xế chiều ngày thứ tư, nhóm người Tiêu Viêm liền nhận thấy nhiệt độ quanh mình bắt đầu hạ dần xuống…
      " tới rồi sao."
      Tiêu Viêm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi đó có dãy núi. Nhưng phía ngoài dãy núi đó lại được bao bọc bởi lớp sương mù dày đặc.
      Nhìn dãy núi có vẻ trầm do bị sương mù bao bọc kia, khuôn mặt có vẻ căng thẳng của Tiêu Viêm cũng trở nên thoải mái hơn. Cuối cùng cũng tới Vong Hồn sơn mạch, mục đích chỉ còn cách trong gang tấc. Tiêu Viêm vung tay lên, sau đó nhóm người đáp xuống ngọn núi bên ngoài sơn mạch.
      "Tới Vong Hồn sơn mạch rồi, nhưng mọi người nên điều tức chút . Hành trình mấy ngày nay cũng nhàng." Dừng ở đỉnh núi, Tiêu Viêm nhìn đám người Tiểu Y Tiên theo sát phía sau, cười .
      Nghe Tiêu Viêm , Tử Nghiên nhất thời đặt mông ngồi ở cỏ, khuôn mặt nhắn lộ vẻ sầu khổ. Mấy ngày chỉ có , quả thực có chút khó khăn cho nàng.
      "Nơi này chính là Vong Hồn sơn mạch sao?" Tiểu Y Tiên đưa mắt nhìn hàn vụ dày đặc phía dãy núi xa xa, giọng hỏi: "Có thể trực tiếp bay vào ?"
      " nên, sương mù phía ngoài còn thưa, chứ bên trong rất nồng. Đến lúc đó, nếu mất phương hướng chắc chắn bị lạc trong đó. Vả lại, bên trong hàn vụ cũng có ít ma thú kỳ dị, rất dễ bị tập kích. . ." Phong Tôn Giả thoáng nhìn về phía xa, : "Còn nữa, Vong Hồn sơn mạch có phân điện của Hồn Điện, trời mới biết chúng có thiết kế cơ quan gì đó để phòng ngự hay , nếu trực tiếp bay vào rất dễ bị phát ."
      Trong những người ở đây, chỉ sợ ai có thể quen thuộc Trung Châu hơn Phong Tôn Giả. Lại cộng thêm kinh nghiệm già dặn của lão, nên chẳng ai ở đây tỏ vẻ nghi ngờ, tất cả đều gật đầu.
      "Giờ là mùa sương mù trong Vong Hồn sơn mạch nồng nhất, nhưng chúng ta có thời gian đợi cho hàn khí giảm nên cũng chỉ có thể vào sương mù." Hai mắt Phong Tôn Giả híp lại, nhìn quét qua phía ngoài Vong Hồn sơn mạch vòng, lão : "Xung quanh Vong Hồn sơn mạch có vài thế lực và tông môn . Mà theo ta được biết, những thế lực này hơn phân nửa bị Hồn Điện thầm khống chế. Nếu tiến vào vùng này thể để cho bất luận kẻ nào phát tung tích của chúng ta, nếu rất dễ bị lộ…"
      "Việc này giao cho ta xử lý ." Thiết Kiếm tôn giả thanh khàn khàn .
      Phong Tôn Giả yên lặng gật đầu, hành động lần này của họ quá quan trọng, nếu thực đụng phải ai đó cũng chỉ có thể trách bạn quá đen.
      Mọi người điều tức chừng nửa giờ đỉnh núi, sau đó liền hẹn mà cùng đứng dậy. Tất cả đều có thể nhìn ra ngưng trọng trong mắt những người khác. Hồn Điện mạnh đến thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu, cứu người từ trong tay bọn chúng phải chuyện đơn giản…
      "Lần này nếu hành động thất bại, chỉ sợ về sau còn cơ hội như thế, nên bất kể thế nào, nhất định phải cứu bằng được Dược Trần ra.” Phong Tôn Giả mặt sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng .
      Nghe vậy, mọi người đều nhàng gật đầu.
      "Sau khi tiến vào sơn mạch, mọi người được cách nhau quá xa, tự mình cẩn thận chút, ." Tiếng vừa dứt, Phong Tôn Giả liền tiên phong chuyển động thân hình, lướt xuống từ đỉnh núi như Đại Bàng, sau đó tiến vào rừng rậm mù mịt bị sương lạnh che phủ, mấy người Tiêu Viêm cũng bám sát sau đó.
      Trong rừng, sương mù trắng xoá tràn ngập tầm nhìn. Ở hoàn cảnh này, tầm nhìn cực kỳ eo hẹp, dù có sử dụng linh hồn cảm giác cũng chỉ có thể điều tra ước chừng hơn trăm mét phụ cận là thể tiếp tục kéo dài hơn.
      "Xoẹt xoẹt!”
      Trong rừng thỉnh thoảng lại có vài tiếng thú rống trầm thấp, đột nhiên có vài thanh xé gió rất vang lên, chợt vài đạo thân ảnh nhanh nhẹn như khỉ lao vụt ra từ sương mù, sau đó nhanh chóng tiến vào sâu trong dãy núi. Mà lho sâu vào trong khu rừng, nhóm người Tiêu Viêm cũng gặp phải vài rắc rối .
      Vong Hồn sơn mạch diện tích rất lớn mà sương mù lại tràn ngập, muốn tìm ra vị trí Hồn Điện trong đó cũng dễ dàng. Bản đồ Huyền Tử cho, mới bắt đầu còn có chút tác dụng, nhưng xâm nhập vào sâu, hiệu quả cũng trở nên cực kỳ bé . Nhóm người Tiêu Viêm cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào năng lực của mình để mầy mò.
      Mò mẫm tới, tự nhiên tốc độ cũng giảm chậm, nhưng điều cho người khác uể oải nhất là thông tin có được chẳng có bao nhiêu hiệu quả. Giờ là mùa sương mù trong sơn mạch nhiều nhất, số dấu hiệu bản đồ cũng bị sương xóa . E rằng đám người Huyền Tử cũng dự đoán được chuyện này.
      Dò đường được khoảng thời gian, Phong Tôn Giả thấy làn sương xung quanh dần dần tối , khỏi nhíu mày giọng : "Sắc trời mau tối, thể tiếp tục . Ma thú ăn đêm ở Vong Hồn sơn mạch cực kỳ hung ác, lại còn giống như đỉa đói, rất khó cắt đuôi chúng. khi làm ra dị động gì đó, dẫn đến ma thú , sợ rằng còn khiến cường giả Hồn Điện chú ý đến.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chần chờ chút, cũng chỉ có thể khẽ gật đầu. Kinh nghiệm của Phong Tôn Giả hơn xa , việc này nên nghe theo lời lão.
      Nhìn thấy mọi người có ý kiến, Phong Tôn Giả liền ra hiệu với Thiết Kiếm tôn giả, người sau gật đầu, tùy tay vung ra vài thứ đen tuyền bay về phía xa.
      "Những thứ này là phân cao giai ma thú, có thể ngăn cản vài ma thú quấy rầy, tối nay mọi người cứ nghỉ ngơi , ngày mai tiếp tục tìm kiếm, Phân điện của Hồn Điện quy mô chắc cũng , tuy vùng núi này rất lớn, nhưng tìm ra nó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn." Phong Tôn Giả giọng an ủi.
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng rồi buồn bực gật đầu. Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, kết quả vào đây lại tìm thấy đường, việc này đúng là có chút hí kịch .
      Tuy buồn bực trong lòng, ngoài miệng Tiêu Viêm cũng chưa gì, theo lời ngồi xếp bằng tại thân cây, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt. Những người khác đường lâu như vậy cũng có cảm giác mệt mỏi nên đều nhắm mắt lại.
      Ban đêm, Vong Hồn sơn mạch có vẻ vô cùng u, đủ loại tiếng thú rống quanh quẩn trong dãy núi làm cho người khác có cảm giác lông tóc dựng đứng.
      Khi tiếng thú rống dần biến mất, nhóm người Tiêu Viêm vì thế mà buông lỏng chút chỉ trong giây lát sau lại nghe thấy vài thanh loạt xoạt từ xa truyền đến.
      Khi những thanh này vang lên hai mắt nhắm chặt điều tức của Phong tôn giả bỗng mở bừng. Nhìn làn sương mờ, sắc mặt lão thoáng có chút biến hóa, kinh hãi thất : "Chẳng lẽ gặp phải đoàn Phệ Thạch Ma Kiến?"
      Nghe tiếng kinh hô của Phong tôn giả, mấy người Tiêu Viêm cùng Thiết Kiếm tôn giả đều biến sắc.
      Phệ Thạch Ma Kiến là loại ma thú cực kì kinh khủng trong Vong Hồn sơn mạch, phải bởi vì chúng nó mạnh cỡ nào, mà bởi vì số lượng của chúng lên tới hàng ngàn hàng vạn con.
      Vong Hồn sơn mạch mang hung danh có số nguyên nhân là từ sương mù, nhưng càng nhiều là vì ma thú, loại ma thú này chính là Phệ Thạch Ma Kiến!
      Cấp bậc của Phệ Thạch Ma Kiến cũng cao, chỉ có tam, tứ giai mà thôi. Nhưng đáng sợ của chúng là đàn kiến lên đến hàng vạn con như thủy triều cuốn qua. Lúc đó, dù là bát cấp ma thú cũng chỉ có cách tạm lánh phong mang.
      Vả lại, loài Phệ Thạch Ma Kiến này có thể cắn nuốt hết thảy máu thịt của cơ thể ngăn trở trước mặt chúng nó. Bên trong Vong Hồn sơn mạch, thuỷ triều Phệ Thạch Ma Kiến mà lướt qua, thứ còn lại chắc chắn chỉ là những bộ xương, ngay cả vết máu li ti cũng tìm thấy. Phàm là cường giả vô tình vào núi mà gặp phải loại kiến này cũng tương đương với kết quả được vé miễn phí về chầu tổ tông. Nếu phải loài Phệ Thạch Ma Kiến này chỉ có thể sinh tồn bên trong hàn vụ rét lạnh, chỉ sợ ngay cả ở ngoài vùng núi này cũng có ai dám cư ngụ.
      Trong những năm này, khi hung danh của Vong Hồn sơn mạch dần được truyền bá ra, công lao lớn nhất thuộc về loài kiến này.
      Đám người Tiêu Viêm cũng ngờ tới, bọn họ lại đen đủi đến vậy, mới vừa vào Vong Hồn sơn mạch đụng phải loại khó giải quyết này.
      "Chuẩn bị lui lại, nên đối chọi với chúng!" Phong Tôn Giả nhanh chóng đứng dậy, trầm giọng .
      Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phong tôn giả, đám người Tiêu Viêm đều vội vàng đứng dậy. Mà khi bọn họ chuẩn bị lui lại thân ảnh xinh đột nhiên nhảy xuống từ cây, sau đó liền xông ào vào trong rừng rậm tràn ngập sương mù.
      Thấy hành động của Tử Nghiên, sắc mặt Phong Tôn Giả nhất thời kịch biến, nhịn được thấp giọng quát: "Tiểu nha đầu này làm gì vậy? Muốn chết sao?"
      "Các ngươi trước, ta đem nàng cứu ra… đợi chút, có tiếng động? Đàn kiến dừng lại rồi?” Lông mày kẻ đen của Tiểu Y Tiên nhăn lại, đột nhiên .
      Nghe vậy, đám người Phong Tôn Giả cũng sững sờ, đưa tai lắng nghe, quả nhiên đúng như vậy, tiếng động xoàn xoạt làm trong lòng người ta phát lạnh đều biến mất.
      "Này…" Ngay khi mọi người ngạc nhiên, thân ảnh xinh lại chút tổn hại lướt ra từ sương mù, sau đó đáp xuống cành cây, đó tất nhiên là Tử Nghiên vừa mới lao . vai nàng lúc này là con kiến màu vàng nhạt có tám cánh, lớn chừng nửa thước.
      "Phệ Thạch Kiến Hậu*?" Nhìn thấy con kiến tám cánh kia, sắc mặt Phong Tôn Giả cùng Thiết Kiếm tôn giả nhất thời biến đổi.
      Nhìn thấy sắc mặt biến hóa của đám người Phong Tôn Giả, Tử Nghiên lại cười hắc hắc.
      thôi, bọn chúng vừa hay lại biết vị trí Hồn Điện.”
      -----------------------------------
      *Phệ Thạch Kiến Hậu: tương đương với kiến chúa của các đàn kiến bình thường.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1213: Cự điện
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Nghe Tử Nghiên , Phong tôn giả nhất thời sững sờ. Nhìn Phệ Thạch Ma Kiến vô cùng hung tàn giờ lại có bộ dáng ngoan ngoãn đến vậy, lão như hiểu ra điều gì, kinh ngạc nhìn Tử Nghiên, giọng : "Lần này là ánh mắt lão phu vụng về, ngờ tiểu nha đầu này cũng thâm tàng bất lộ."
      Tiêu Viêm cười cười, cũng kinh ngạc như mấy người Phong tôn giả. nhận ra bản thể của Tử Nghiên, uy áp từ trong huyết mạch của Thái Hư Cổ Long được xưng là vạn thú tôn sư. Đối với vài ma thú cấp thấp, quả có loại lực lượng chấn nhiếp khó hiểu.
      Vì Tử Nghiên, bầu khí căng thẳng cũng giảm vài phần, thân hình Tiêu Viêm chợt động, bay đến gần chỗ Tử Nghiên, tò mò đánh giá chút con Phệ Thạch Kiến Hậu.
      Thân thể nó màu vàng nhạt, sau lưng có tám cánh mỏng như cánh ve, ở miệng có hàm răng tựa như răng cưa bén nhọn làm người khác phát lạnh. Nếu bị thứ này cắn trúng chỉ sợ rất thê thảm.
      Con Phệ Thạch Kiến Hậu cũng phát ra Tiêu Viêm dò xét, tám chiếc cánh của nó khẽ chấn động, nhe ra hàm răng nhọn hoắt dữ tợn gầm gừ với Tiêu Viêm.
      " phải sợ, phải sợ." Tử Nghiên phải nhàng vuốt ve Kiến Hậu chút nó mới từ từ an ổn, nhưng hung quang trong mắt khi nhìn về phía Tiêu Viêm vẫn thay đổi. Ma thú này vốn hung tàn, nếu bị Long Uy của Tử Nghiên áp chế, chỉ sợ nó sớm lao lên rồi.
      "Thứ này biết vị trí của Hồn Điện?" Phong tôn giả cũng bay đến, liếc nhìn Kiến Hậu cái, có chút vui mừng hỏi.
      "Biết!" Tử Nghiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Viêm, hỏi: " ngay bây giờ à?”
      Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, cùng Phong tôn giả liếc nhau cái, đều là gật đầu. Binh xuất như thần, bọn họ mất khá nhiều thời gian trong rừng rồi, nếu vẫn còn chậm trễ sớm hay muộn cũng bị Hồn Điện phát .
      "Chúng ta ."
      Thấy thế, thân hình Tử Nghiên chợt động, tiên phong lao vào sâu trong dãy núi tràn ngập sương mù, đám người Tiêu Viêm vội vàng đuổi theo sau.
      Có Kiến Hậu dẫn đường, tốc độ đám người Tiêu Viêm ràng nhanh hơn ít, lại mất thêm thời gian tìm đường, nên chỉ cần nửa canh giờ xâm nhập tới trong lòng dãy núi.
      "Suỵt." Trong rừng rậm tràn ngập sương mù, Tử Nghiên dẫn đường ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ra hiệu đám người Tiêu Viêm nên lên tiếng.
      Thấy thế, mặc dù có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng mấy người Tiêu Viêm vẫn giữ yên lặng như trước, chỉ là cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía.
      lúc mọi người đều an tĩnh, trong miệng Kiến Hậu vai Tử Nghiên đột nhiên phát ra đạo sóng kỳ dị, sau đó khuếch tán ra xung quanh như sóng gợn.
      "Ba ba ba…”
      Vài giây sau khi đạo sóng được truyền ra, đám người Tiêu Viêm đột nhiên phát sương mù xung quanh có từng đạo bóng đen màu tím rơi xuống, sau đó dừng thảm cỏ khô vàng. người của mỗi bóng đen lại có con kiến màu đen lớn chừng quả đấm cắn chặt lấy yết hầu chúng nó, hết thảy thanh đều bị ngăn trở.
      Đoàn người nhìn lại, kinh ngạc phát những hắc ảnh này toàn bộ đều là loại chim màu đen chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Thể tích của chúng rất , nếu trốn trong làn sương dày đặc này dù có là linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm cũng thể phát ra.
      "Những thứ này đều do Hồn Điện ngầm bố trí, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, dùng sóng đưa tin. Nếu giải quyết chúng, hành tung của chúng ta lọt vào mắt Hồn Điện." Tử Nghiên giọng giải thích với đám người Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, mấy người Tiêu Viêm cũng khỏi có chút lạnh người, Hồn Điện cư nhiên lại dùng thứ này để làm tai mắt, người bình thường ai có thể đoán trước được? Nếu có thêm Kiến Hậu dẫn đường, chỉ sợ lúc tìm được Hồn Điện chúng sớm chuẩn bị ổn thỏa!
      "Chim đưa tin phụ cận cũng bị Phệ Thạch Ma Nghĩ thầm thanh tẩy, cần lo lắng, mà nơi này cách Hồn Điện cũng xa, các ngươi cẩn thận chút. . ." Tử Nghiên giọng .
      Nghe nàng , trong lòng đám người Tiêu Viêm nhất thời căng thẳng, đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu lặng lẽ vận chuyển, tùy thời chuẩn bị ứng phó hết thảy tình huống bất ngờ.
      Sau khi giải quyết xong, Tử Nghiên lại dẫn đường phía trước lần nữa. Cứ tiếp tục xuyên qua sơn mạch khoảng mười phút, nàng rốt cục cũng dừng bước, sau đó khẽ thở phào nhõm, thấp giọng : "Tới rồi a."
      Nghe được lời này, cước bộ Tiêu Viêm lặng lẽ gia tăng tần suất. Lúc này mới phát , chẳng biết tại sao, sương mù nơi này mỏng hơn những chỗ khác rất nhiều. Bây giờ bọn họ đoạn sườn dốc cực cao, mà phía dưới dốc là sơn cốc lớn. Trong sơn cốc, cái cự điện khổng lồ màu đen cỡ chừng trăm trượng giống như Hồng Hoang mãnh thú cuộn mình. Dưới sắc trời u ám lại càng tràn ngập ra khí tức làm người ta phát lạnh.
      “Đây là Hồn Điện sao?"
      Nhìn tòa kiến trúc vô cùng lớn trong sơn cốc kia, Tiêu Viêm cũng nhịn được mà khẽ hít sâu hơi. Hồn Điện có thể xây dựng công trình lớn đến vậy trong sơn mạch này, vốn liếng bỏ ra quả .
      Phía sau Tiêu Viêm, đám người Phong tôn giả cũng tiến lên phía trước, nhìn thoáng qua cự điện màu đen trong sơn cốc, trong mắt lên chút hưng phấn cùng ngưng trọng. Tiếp theo mới là thời điểm chân chính phải liều mạng a.
      "Đợi chút, nơi này bị bố trí phong tỏa gian."
      Tiêu Viêm từ từ khôi phục bình tĩnh, lại đột nhiên phát bầu trời sơn cốc cách đó xa có chút vặn vẹo, lập tức nhướng mày, giọng .
      " gian phong tỏa giao cho ta, ta có thể mở nó mà kinh động đến người ở bên trong. . ." Tử Nghiên .
      "Phong lão, có thể cảm ứng được bên trong đại điện này có bao nhiêu Đấu Tôn cường giả ?" Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quay lại hỏi Phong tôn giả.
      Phong tôn giả khẽ nhắm mắt, lát sau mới từ từ mở ra, thấp giọng : "Tình báo sai, ta cảm giác được năm cỗ khí tức mịt mờ, hiển nhiên là năm tên Đấu Tôn kia. Bên cạnh đó, ta còn cảm thấy được dưới mười tên Đấu Tông và ít khí tức yếu hơn…”
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm thầm thở phào hơi, năm vị Đấu Tôn, tuy đội hình bực này cực độ mạnh mẻ, nhưng ít ra bọn họ vẫn có thể ứng phó.
      "Đến lúc phong tỏa gian mở ra, đầu tiên cứ thả Phệ Thạch Ma Kiến vào trước, cho chúng cắn chết hết mấy tên kia!"
      Bộ dáng hưng phấn của Tử Nghiên bên cạnh làm mấy người Tiêu Viêm biết gì cho phải, quả nhiên là tiểu ác ma.
      "Năm tên Đấu Tôn, bốn người chúng ta có thể miễn cưỡng ngăn lại, Tiêu Viêm nhân cơ hội lẻn vào bên trong tìm Dược Trần, khi tìm được liền lập tức rút lui. Chúng ta thể ở lâu, ai có thể cam đoan Hồn Điện có cứu viện đến hay ." Phong tôn giả trầm giọng .
      "Hơn nữa, hy vọng chúng quá mạnh "
      Tiêu Viêm cười, cong ngón tay búng ra, Thiên Khôi liền ra bên người. Dù đứng trong làn sương mù mịt, thân hình màu vàng nhạt của nó cũng hề bị che .
      "Đây là… Khôi Lỗi cấp bậc Đấu Tôn?"
      Nhìn thấy Thiên Khôi, sắc mặt Phong tôn giả cùng Thiết Kiếm tôn giả nhất thời biến đổi, trong lòng có chút chấn động. khó có thể tưởng tượng, chỉ mới hơn năm mà thực lực bên cạnh Tiêu Viêm mạnh đến mức này.
      "Hay lắm. Có Khôi Lỗi này, chúng ta có thể hoàn toàn cầm chân năm tên Đấu Tôn của Hồn Điện, chuyện tìm kiếm Dược Trần liền giao cho ngươi."
      Tiêu Viêm trịnh trọng gật gật đầu, sau đó hất cằm với Tử Nghiên. Nàng liền hiểu ý gật đầu, tiến lên hai bước, chút tử quang quẩn quanh ngón tay nhàng làm gian phong tỏa mở ra đại môn rộng ra hơn trượng. Bàn tay khẽ đẩy, mảng gian liền lặng lẽ biến thành hư vô, khối đại môn vô hình xuất trong mắt đám người Tiêu Viêm.
      " thôi."
      Mở ra gian, Kiến Hậu vai Tử Nghiên lại phát ra luồng sóng kỳ dị. Đám người Tiêu Viêm chỉ nghe thấy thanh xột xoạt truyền đến, sau đó những con kiến màu đen rậm rạp như thủy triều từ trong rừng rậm tràn ra, lướt qua mấy người bọn họ, lao thẳng vào đại môn kia.
      Dưới sương mù, đàn Phệ Thạch Ma Kiến màu đen như cơn thủy triều tuôn vào cự điện trong sơn cốc.
      "Động thủ , dù Hồn Điện có đáng sợ đến thế nào, lần này chúng ta cũng phải hổ khẩu đoạt thực* lần!"
      Nhìn biển kiến tràn vào sơn cốc, Tiêu Viêm cũng hắc hắc cười, khí tức sắc bén tràn ngập ra từ cơ thể, tiên phong lao vào trong gian phong tỏa. Hành động cứu người được chuẩn bị từ nhiều năm trước, rốt cục cũng chân chính động thủ.
      Sâu trong cự điện màu đen, có quảng trường khổng lồ, sân rộng có cột đá màu đen cao trăm trượng, kình thiên* mà đứng. Cột đá bị bao phủ bởi vô số ký hiệu quỷ dị. Từng đạo xiềng xích giao nhau tại giữa trung của quảng trường. Mà ở cuối xích sắt, đám hào quang lơ lửng yếu ớt bên trong, ràng là đám linh hồn thân thể, mặt đầy vẻ thống khổ.
      Tại trung ương mảnh quảng trường, là khối bình đài cao hơn mặt đất mười trượng, xung quanh có bốn cái cột đá khổng lồ đứng thẳng, bốn cái xiềng xích màu đen tráng kiện tựa như mãng xà uốn lượn quanh chúng.
      Phía cuối của bốn chiếc xích là đốm sáng sáng nhất, bên trong có thân ảnh già nua ngồi xếp bằng, đây ràng là Dược lão lọt vào tay Hồn Điện!
      Giờ phút này, bốn cái xiềng xích quỷ dị màu đen quấn quanh lấy tứ chi Dược Lão giống như rễ cây, làm cho thể động đậy chút nào. (Con thổ tả viết vô lý, ngồi xếp bằng mà còn bị xích tứ chi động đậy được, động đậy được ngồi xuống kiểu gì =.:)
      Tĩnh mịch cùng quỷ dị bao phủ cả quảng trường, nơi này tràn đậy trầm lạnh lẽo và mùi vị của tử vong.
      Yên tĩnh như vậy khoảng thời gian, hai mắt của Dược Lão bình đài đột nhiên mở bừng, lão cảm thấy khí thức mà mình cực kỳ quen thuộc.
      Khí tức này xuất làm cho Dược Lão trực tiếp ngẩn người. Sau lúc lâu mới hít hơi sâu, chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt tưởng như khô khốc dần trở nên ẩm ướt.
      Năm đó, khi lão bị bắt , khí tức này vẫn còn là thiếu niên non nớt lỗ mãng muốn bảo vệ khắp nơi, nhưng giờ nó phát triển đến mức này…
      “Chú chim ưng con năm đó, rốt cuộc cũng sải cánh bay bầu trời thuộc về nó…"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1214: Đại chiến
      Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue
      Trong sơn cốc yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động xào xạc, cơn thủy triều màu đen trôi xuống từ sườn núi. Thủy triều cực kỳ mãnh liệt, đến nửa phút tiếp cận cự điện trong sơn cốc…
      số cột đá xung quanh cự điện, có thể lờ mờ thấy vài bóng đen khoanh chân ngồi. Những bóng đen này đều được bao phủ bởi sương mù màu đen, khí tràn ngập.
      "Hả?"
      Nương theo thủy triều tiếp cận, cột đá, thân ảnh toàn thân bao bọc bởi sương đen đột nhiên kinh hãi kêu lên tiếng. Sương đen dao động,lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt. cau mày nhìn những sinh vật màu đen tràn đến như thác lũ kia. Hơi ngẩn ra chút, chợt trong mắt lên vẻ khiếp sợ, vội vàng đứng dậy lớn tiếng quát: "Cẩn thận, là Phệ Thạch Ma Kiến, mấy thứ này vào đây bằng cách nào?"
      Tiếng quát chói tai đột ngột vang lên trực tiếp phá vỡ yên tĩnh trong sơn cốc. Mười mấy đạo thân ảnh trong sương đen đều vội đứng dậy, kinh ngạc nhìn biển kiến màu đen tràn tới.
      "Báo động!"
      bóng đen trầm giọng quát. Ngay sau đó, sóng bén nhọn truyền vào bên trong cự điện cuộn mình như con hồng hoang cự thú kia.
      “Hưu hưu hưu!"
      Thanh cảnh báo vừa vang lên ít thân ảnh bay ra từ trong cự điện. Nhìn biển kiến ùn ùn kéo đến, sắc mặt đều biến đổi.
      "Những người ở đây đồng loạt ra tay, thanh tẩy mấy thứ này, nên quấy rầy đến các Tôn lão nghỉ ngơi.”
      gã Hắc y nhân địa vị có vẻ thấp nhíu mày nhìn biển kiến, sau đó trầm giọng quát.
      "Vâng, Lưu hộ pháp!"
      Nghe vậy, gần trăm bóng đen bên cạnh nhất tề đáp ứng. Từng làn khói đen chợt bùng phát ra từ người họ, sau đó khuếch tán về phía biển kiến.
      Phốc phốc!
      Hai bên tiếp xúc, phần đông Phệ Thạch Ma Kiến đều bốc lên khói trắng, bị hắc vụ ăn mòn. Nhưng số lượng của chúng quá kinh khủng, dù hắc vụ nồng đậm nhưng vẫn thể ngăn cản bước tiến của đàn kiến.
      bầu trời, Hắc y nhân được xưng là Lưu hộ pháp thấy thế, chân mày liền nhíu chặt lại. Mảnh sơn cốc này có gian phong tỏa do Tôn lão bày ra, mấy thứ này xông vào bằng cách nào?
      "Việc gì vậy? Sao động tĩnh lớn như vậy?" Lúc Lưu hộ pháp nhíu mày, lại có thêm vài đạo hắc ảnh lướt ra từ cự điện, vừa mới hỏi câu nhìn thấy Phệ Thạch Ma Kiến ùn ùn kéo đến, sắc mặt đều biến đổi.
      "Phệ Thạch Ma Kiến? Sao chúng có thể xông vào được?"
      vị nam tử sắc mặt trầm nhíu nhíu mày, ánh mắt đột nhiên đảo qua sơn cốc, trong lòng dấy lên chút bất an, trầm giọng quát: " tình có chỗ đúng, tất cả mọi người cẩn…"
      "Oanh!"
      Lời còn chưa dứt, gian xung quanh mạnh mẽ vặn vẹo, rồi chợt đọng lại thành hình chưởng ấn, đem tên nam tử đó đập nát như tương.
      "Địch tập kích! Địch tập kích!"
      Trong nháy mắt, từ người sống sờ sờ biến thành đống máu thịt bầy nhầy, loại biến cố này làm đám hộ pháp Hồn Điện kinh hãi, lát sau mới hồi phục được tinh thần. Lập tức hét lên, tiếng kêu thê lương vang vọng trong sơn cốc!
      "Phốc phốc!"
      Tiếng kêu thê lương vừa dứt, kiếm khí sắc bén đột nhiên chém xuống từ trời, sau đó nhanh như chớp xuyên thủng cơ thể hai vị Hồn Điện hộ pháp, kiếm khí mang theo tiếng hét thảm thiết chém đứt vài thạch trụ phía ngoài cự điện.
      "Bành!"
      Khi kiếm khí sắc bén chém xuống, mảnh gian cũng hơi vặn vẹo. Bốn đạo thân ảnh chợt xuất trong ánh mắt kinh hãi của phần đông cường giả của Hồn Điện. Lúc này, khí tức mênh mông của bốn người phát ra mà hề giữ lại chút nào.
      "Ầm!"
      Thanh thế mà bốn Đấu Tôn cường giả phát ra làm trong sơn cốc cát bay đá nứt. Uy áp cường hãn tràn xuống từ bầu trời làm sắc mặt của đám hộ pháp Hồn Điện đều kịch biến.
      "Ha ha, đám Hồn Điện khốn kiếp, hôm nay đến phiên các ngươi trả nợ rồi!"
      tiếng cười to vọng xuống từ trời, vài đạo thân ảnh dữ dội lướt xuống, sau đó trực tiếp ép hơn mười cường giả của Hồn Điện vào trong đất, kình lực kinh khủng bạo phát, trực tiếp đem họ chấn nát.
      "Ha ha, giết!"
      Những thân ảnh lướt xuống như sói giữa bầy cừu. Dù là đám hộ pháp ngày thường diễu võ dương oai cũng chỉ có thể kinh hãi lui lại. Bọn chúng ngờ tới lại có người lớn mật đến mức chủ động công kích Hồn Điện.
      "Dám đến Hồn Điện ta quấy rối, các ngươi muốn chết phải ?!"
      Những tiếng kêu thảm thiết trong sơn cốc rốt cuộc cũng đưa tới chú ý của Tôn lão Hồn Điện. Lập tức, tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên. Tiếp theo, năm đạo thân ảnh đằng đằng sát khí lao ra từ cự điện. Ánh mắt đảo qua vàng, cuối cùng đổ dồn vào người Tiêu Viêm.
      "Tiêu Viêm? Ngươi chết?"
      Nghe được thanh quen thuộc, Tiêu Viêm khẽ ngẩng đầu nhìn năm nhân ảnh bầu trời, tử sắc hỏa diễm dữ dỗi bùng lên từ trong tay, đốt cháy tên cường giả của Hồn Điện thành hư vô, sau đó cười nhạt : "Mộ Cốt lão quái, ngờ ngươi cũng ở đây.”
      "Chắc hẳn lần này ngươi đến để cứu Dược Trần. thể , lá gan của các ngươi lớn, dám đến Hồn Điện ta cướp người, đây là trường hợp đầu tiên lão phu gặp sau khi trở thành Tôn lão đấy." gã hắc y nhân nhấc bỏ đấu bồng trùm đầu, xem bộ dáng đúng là Mộ Cốt lão nhân.
      "Hắc hắc, ngờ còn có người quen a. Phong tôn giả, quả nhiên ngươi vẫn chưa từ bỏ hi vọng. . ." Bên cạnh Mộ Cốt lão nhân, gã hắc y tôn giả khác đột nhiên lãnh .
      Nghe vậy, Phong tôn giả chỉ thản nhiên cười cười, nhìn thoáng qua biển kiến muốn tràn vào cự điện, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm : "Ngươi vào tìm Dược Trần, chúng ta cầm chân bọn họ.”
      “Ừm." Tiêu Viêm gật đầu cái, thân hình chợt động, lao về phía cự điện.
      "Dám xông vào Hồn Điện ta, muốn chết!"
      Thấy thế, năm tên Tôn lão bầu trời quát lạnh tiếng, gã tôn giả trực tiếp phát ra đạo hắc vụ đánh về phía Tiêu Viêm.
      "!"
      Thân hình Phong tôn giả lên bên cạnh Tiêu Viêm. Bàn tay nắm chặt, cuồng phong nhất thời nổi lên, bàn tay lớn bóp nát đạo hắc vụ kia, sau đó quát khẽ: "Hôm nay mấy người bọn ta muốn xem các ngươi có cái tư cách này hay !"
      Mấy tên tôn giả nộ tiếu tiếng, dữ dội lướt xuống. người trong đó tách ra, mang theo sát khí sắc bén, va chạm với Phong tôn giả. Trong nháy mắt, hai bên cuốn lấy nhau, hỏa bạo chiến đấu bùng phát.
      Thấy thế, thân hình Tiêu Viêm chợt động, thân hình hóa thành đạo hắc tuyến, phóng về phía cự điện. Nhưng khi sắp đến đại môn gian trước mặt đột nhiên dao động. lão giả thân mặc tử bào, mặt chút thay đổi xuất phía trước .
      "Ngươi là Tiêu Viêm? biết có còn nhớ bổn tôn?" Tử y lão giả mặt chút thay đổi nhìn Tiêu Viêm. Tiêu Viêm hơi híp mắt lại, từ người đối phương, cảm giác được khí tức quen thuộc.
      "Ngươi là lão tạp mao hai lần hủy linh hồn lực của ta?" Tiêu Viêm cười, rốt cục nhớ lại. Trước kia có hai lần linh hồn lực của tiến vào Hồn Điện đều bị lão già này phát , sau đó phá hủy..
      "Xem ra lão phu coi thường ngươi, chỉ ngắn ngủi vài năm tu luyện đến cửu tinh Đấu Tông. Nhưng hôm nay ngươi dám tới Hồn Điện cướp người, lão phu nhất định đem ngươi chôn vùi ở đây."
      Sắc mặt tử y lão giả hàn, lời của vừa dứt hai tay áo lão vung lên. làn khói đen trầm lượn lờ trong lòng bàn tay, sau đó trực tiếp xuyên thủng hư , đánh về phía lồng ngực Tiêu Viêm..
      Tử y tôn giả đột nhiên xuất thủ, làm sắc mặt Tiêu Viêm trầm xuống, lui về phía sau hai bước. Tử hắc sắc hỏa diễm bùng phát từ lòng bàn tay, đấu khí trong cơ thể hoàn toàn bạo phát.
      "Bành!"
      Lúc này, Tiêu Viêm vẫn lui lại, chưởng phong sắc bén mang theo tử hắc sắc Tam Thiên Liên Tâm hỏa, trực tiếp mặt đối mặt chính diện giao phong với Tử y tôn giả.
      Hai người va chạm, kình phong kinh khủng quét qua làm vài tên hộ vệ Hồn Điện đứng gần chấn thành mảnh hư vô, ngay cả cột đá khổng lồ đều bị bạo liệt.
      "Đát đát."
      Tuy đấu khí trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn, cộng thêm Tam Thiên Liên Tâm hỏa tăng thêm, mà cước bộ Tiêu Viêm vẫn phải lui về phía sau mười bước mới có thể đứng vững. Sau khi ổn định, khẽ nhíu mày, Đấu Tôn cường giả quả nhiên cường hãn.
      Lúc Tiêu Viêm nhíu mày so sánh, sắc mặt tử y tôn giả bề ngoài có chút khó coi. trong mắt lại càng lên vẻ khiếp sợ.
      Năm đó, khi linh hồn lực Tiêu Viêm lần đầu tiên lẻn vào hồn điện tìm kiếm lão chỉ cần tùy tay có thể phá bỏ. Lần thứ hai thân ra tay mới hủy diệt được, nhưng mà lần thứ ba, Tiêu Viêm cư nhiên có thể bằng vào lực lượng của chính mình, lấy thực lực Đấu Tông cứng đối cứng chiêu với lão mà bị thương. Loại biến hóa này dù lấy định lực của lão cũng nhịn được mà lạnh cả người.
      "Mặc kệ ngươi quỷ dị đến thế nào, hôm nay nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi…"
      Hít sâu hơi, sát ý bắt đầu lên trong mắt tử y tôn giả. Tiêu Viêm có thể đỡ chiêu của lão, nhưng lão cũng tin tên nhãi này có thể thoát khỏi tay lão!
      Trong lòng xẹt qua ý niệm này, tử y tôn giả thân hình chợt động, hóa thành tia chớp lướt về phía Tiêu Viêm thêm lần nữa. Mà khi thân hình vừa động thân ảnh màu ám kim giống như thiết tháp giáng xuống từ trời, dừng ở trước mặt Tiêu Viêm, ngăn cản thế công của lão.
      "Đối thủ của ngươi, phải ta, mà là nó.”
      Tiêu Viêm mỉm cười với tử y tôn giả. Ngân mang chớp động, nhân cơ hội này lao vào cự điện. Tử y tôn giả tuy muốn ngăn trở nhưng Thiên Khôi trước mặt làm lão dám phân thần, chỉ có thể phẫn nộ quát.
      "Hồn Điện hộ pháp, ngăn tên nhãi kia lại cho ta! Bất kể sống chết!"

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1215: Giết chóc
      Dịch: Trong Thập Tướng - Biên: Blue
      Đối với tiếng gầm phẫn nộ của tử y tôn giả, Tiêu Viêm vẫn làm như nghe thấy. Thân hình như sấm sét lao vào cự điện. Vài cái chớp mắt là biến mất phía cuối hành lang
      Thấy vậy, khuôn mặt tử y tôn giả run lên, vừa muốn gầm lên quyền phong hung hãn đánh tới làm cho lão tối tăm mặt mũi, vội vàng nghênh chiến. Khôi lỗi màu vàng nhạt trước mặt khiến lão cảm nhận được áp lực, nếu cẩn thận ứng chiến, chỉ sợ hôm nay lành ít dữ nhiều.
      Trong lòng xẹt qua ý niệm này, đấu khí mênh mông trong người lão cũng bắt đầu chuyển động. sợi xích đen nhánh trượt ra từ trong tay áo, sau đó hung hăng cuốn về phía Thiên Yên Khôi.
      Khi bên ngoài phát sinh đại chiến thảm khốc lúc này Tiêu Viêm lao vào phía trong cự điện. đường tuy gặp ít cường già của Hồn Điện, nhưng chưa kịp ra tay bị kình khí mạnh mẽ chấn cho hộc máu văng ngược ra. Thành ra lúc này ai dám tiến lên ngăn cản .
      “Tiểu tử, dám xông vào Hồn Điện ta, muốn chết phải ?”
      Tuy nơi này chỉ là phân điện mà thôi, nhưng lực lượng phòng thủ tại đây cũng chỉ yếu hơn vài thế lực nhất lưu ở Trung Châu chút. Tiêu Viêm xông vào bao lâu là có thêm người ngăn cản. Bốn đạo thân ảnh lướt đến ngăn trước mặt , khí đen tràn ra, khí tức cường hãn tràn ngập. Nhìn khí tức này, ngờ cả bốn người đều là cường giả đạt tới lục tinh, thậm chí thất tinh Đấu Tông.
      “Thằng khốn, đứng lại cho bản hộ pháp!”
      Bốn người vừa thân liền có người bắt đầu công kích. Khói đen tản , để lộ khuôn mặt già nua, ánh mắt trầm nhìn Tiêu Viêm lướt tới, quát lạnh
      Tiếng quát vừa dứt, bốn người cũng nhảm thêm nữa, đồng thời ra tay. Khói đen nồng đậm bùng phát ra từ cơ thể họ, sau đó hội tụ thành hắc sắc cự mãng hơn mười trượng. Con cự mãng này ngửa mặt lên trời rống tiếng rồi quất đuôi cái, mang theo sức gió cực lớn, hung hăng lao về phía Tiêu Viêm.
      Hắc sắc cự mãng lướt qua, mặt đất cứng rắn phía dưới cũng bị phong áp phá vỡ thành vô số bụi phấn, từng khe sâu cũng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
      “Chỉ có bốn tên hộ pháp mà cũng dám cản ta?”
      Nhìn bốn tên Hộ Pháp Hồn Điện ngăn cản trước mặt, mặt Tiêu Viêm lên vẻ lạnh lùng. Thân hình chút dừng lại, tử hắc sắc hỏa diễm bùng phát ra từ cơ thể, sau đó hóa thành con hỏa long khổng lồ. Hỏa long quẫy đuôi cái đẩy Tiêu Viêm vọt nhanh tới trước, sau đó hung hăng va chạm với cự mãng màu đen lao tới.
      “Cút cho ta!”
      "Bành!"
      Va chạm mạnh mẽ làm vang lên tiếng động kinh tâm động phách, sóng năng lượng lan ra như cuồng phong càn quét. Nơi nào cuồng phong thổi qua còn vật gì trụ được mặt đất. Từng thạch trụ bạo liệt thành bột phấn, vài tên hộ vệ hồn điện gần đó bị thổi bay như diều đứt dây, đập mạnh vào vách đá, biến thành đống thịt nhão. Tiếng la thê thảm vang vọng khắp cự điện.
      Sóng năng lượng khuếch tán khắp nơi làm cho bốn gã hộ pháp mặt mày xanh lét, chưa kịp lùi về sau cơ thể bị sóng năng lượng quét qua.
      “Phanh!”
      Bị đòn nặng như vậy, khói đen người họ trở nên loãng hơn rất nhiều, thân hình bị đánh bay gần trăm mét mới dừng lại được, thương thế nghiêm trọng đến nỗi có cả sức đứng dậy.
      “Châu chấu mà cũng đòi đá xe à!”
      kích đẩy lui bốn tên Đấu Tông, Tiêu Viêm cười lạnh tiếng, hung mang chợt lóe. Búng tay cái, tử hắc sắc hỏa liên bùng phát, sau đó bắn về phía bốn tên hộ pháp. Nhiệt độ kinh khủng của Tam Thiên Liên Tâm Hỏa làm cho bốn tên kia mặt cắt còn giọt máu, giãy dụa la hét. Khi khói đen tan , chỉ còn lại bốn hình thể hư ảo.
      “Chỉ là linh hồn thể mà còn dám trợ trụ vi ngược*à? Đáng chết!”
      Nhìn bốn đạo linh hồn sợ hãi, Tiêu Viêm lạnh lẽo . Bàn tay nắm chặt lại, linh hồn lực bùng phát ra từ mi tâm, “bùng” tiếng, ba linh hồn thể bị chấn nát thành hư vô
      Lấy thủ đoạn lôi đình giết chết ba gã hộ pháp Hồn Điện, Tiêu Viêm khẽ dụng lực hút đạo linh hồn thể còn lại vào tay, ngữ khí trầm hỏi: “Nơi giam giữ các linh hồn ở đâu? Ngươi chỉ có cơ hội, nếu thành … ngươi biết kết quả của mình rồi chứ.”
      Nhìn khuôn mặt trầm đáng sợ của Tiêu Viêm, tên hộ pháp kia lại càng sợ hãi, trong lòng thầm kêu khổ, tự trách mình sao lại đâm đầu ra chặn tên sát tinh này.
      !”
      Sắc mặt Tiêu Viêm dữ tợn hẳn lên. Bên ngoài, mấy người Phong tôn giả tranh thủ từng giây từng phút cho , có dư hơi mà mất thời gian ở đây.
      “Tại Tỏa Hồn đại điện.” Tên hộ pháp kia nơm nớp lo sợ đáp. Chỉ chút trước thôi, ba tên đồng bọn của bị Tiêu Viêm chấn thành hư vô, vĩnh viễn tiêu tán.
      “Dẫn đường, nếu , chết!” Tiêu Viêm lạnh lẽo .
      “Phía trước quẹo trái.” Vừa nghe thế, tên hộ pháp vội vàng hô.
      Nghe xong, Tiêu Viêm dậm mạnh chân cái, thân hình lại hóa thành cái bóng đen, nhanh như chớp lao vào phía sâu trong cự điện.
      Suốt đường , có tên hộ pháp này dẫn đường nên tiến trình nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng gặp phải số quấy nhiễu của cường giả Hồn Điện, trong đó có ít người còn là Đấu Tông. Nhưng thực lực tại của Tiêu Viêm là vô địch dưới Đấu Tôn, dù cường giả Hồn Điện đông đảo nhưng dưới tấn công của Tam Thiên Liên Tâm Hỏa đều bị đánh tan ngay lập tức.
      Thẳng đường mà , Tiêu Viêm tính toán sơ qua, trong lộ trình này có dưới mười tên hộ pháp chết dưới tay , thấp hơn càng thể đếm hết. Dù sao chỉ vỗ đến cái, tên nào thực lực kém chút đều bị Tam Thiên Liên Tâm Hỏa cắn nuốt đến mức ngay cả tro cũng còn.
      Dù vậy, mấy tên hộ pháp này thực lực cũng cao lắm, mạnh nhất cũng mới chỉ là thất tinh đấu tông, gặp là chạy trối chết. Nếu Tiêu Viêm đuổi theo vẫn có thể giết chết, nhưng có thời gian, mục đích là tìm Dược Lão, thể lãng phí được.
      đường xông tới, đến đâu thi thể chất đầy tới đó, nhìn Tiêu Viêm giống như tên sát thần đáng sợ, cả người đầy sát khí, mỗi lần tử hắc sắc hỏa diễm bùng lên là lại có những tiếng kêu thảm thiết.
      Sau khi cắn nuốt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, dị hỏa mới sinh ra này uy lực kinh khủng. đường , ai có thể ngăn cản cước bộ của
      “Oanh!”
      Tới hành lang rộng rãi, Tiêu Viêm mặt đổi sắc xuyên thủng lồng ngực tên hộ pháp. Nhìn thể tan ra kia, Tiêu Viêm phủi tay liếc nhìn tên hộ pháp linh hồn bị cầm trong tay trái kia: “Còn xa ?”
      “Tỏa hồn đại điện ở cuối hành lang này.” Tên hộ pháp run như cầy sấy. Suốt đoạn đường, Tiêu Viêm thẳng tay giết chóc làm cho sâu thẳm linh hồn xuất loại hàn ý. Tên nhãi đáng sợ này có lẽ chỉ các Tôn lão mới có thể đối phó. Nhưng hôm nay Tôn lão đều bị kiềm chân ở bên ngoài. Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sắc mặt càng ngày càng lãnh.
      Thấy sắc mặt Tiêu Viêm thay đổi, tên hộ pháp như hiểu được điều gì, trong lòng lạnh lẽo, thân hình lách khỏi tay Tiêu Viêm, nhanh như chớp chạy về hành lang khác. Nhưng chạy chưa được bao xa cảm thấy cỗ nhiệt phong thổi tới, đem hoàn toàn cắn nuốt.
      Làm xong việc này, Tiêu Viêm phủi phủi tay, căm thù lũ Hồn Điện đến tận xương tủy. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng bắt giam các linh hồn thể dù có hạ sát thủ cũng cảm thấy cắn rứt.
      Giải quyết xong người này, Tiêu Viêm nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó có cửa sắt màu đen đóng chặt. Có thể lờ mờ cảm nhận được khí tức quỷ dị tràn ra từ bên trong.
      Đấu khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển, Tiêu Viêm bước đến bên cạnh đại môn, hàn ý xuất trong mắt. Tử hắc sắc hỏa diễm bùng phát ra, đánh mạnh vào cánh cửa.
      “Đương!”
      Dưới công kích như vậy, dù thiết môn cứng rắn vô cùng cũng phải bạo liệt. cảnh tượng phía sau thiết môn liền đập vào mắt Tiêu Viêm
      Bên trong là quảng trường cực lớn, thạch trụ kình thiên cao cả trăm trượng, những sợi xích đen giăng khắp như mạng nhện. Có vô số đốm sáng trôi lơ lửng bị những sợi xích này trói buộc.
      phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhưng Tiêu Viêm vẫn nhịn được mà hít sâu hơi.
      Chậm rãi vào quảng trường cực kỳ quỷ dị, ánh mắt Tiêu Viêm quét ngang quét dọc, sai đó dừng ở phía sâu trong quảng trường. thềm đá cao ngất có đốm sáng chói lọi, khí tức làm cho Tiêu Viêm run rẩy phát ra từ bên trong.
      Điểm chân cái, thân hình Tiêu Viêm xẹt qua quảng trường như cung rời tên. Kinh ngạc nhìn đốm sáng, trong đó có linh hồn già nua nhìn qua cực kỳ suy yếu bị bốn sợi xích đen xích lấy tứ chi. Ánh mắt Tiêu Viêm đỏ hoe, hai chân quỳ xuống, đầu gối đập mạnh vào thềm đá, giọng khàn khàn chua xót.
      “Lão sư, con đến…”
      ----------------------------------------------
      *Trợ trụ vi ngược là Giúp kẻ ác làm điều xấu-Chữ Trụ trong Trụ vương, là vua Đế Tân, nhà Ân, đốt chết kẻ trung lương, mổ đàn bà chửa, những kẻ tàn nhẫn bất lương dụ là Trụ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :