Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1206: Giao thủ
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: Blue
      Nhìn thân ảnh chậm rãi lên phía trước Khâu Lăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Trần vẫn có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, chỉ nhàng cười hỏi:
      “Ngươi chính là Tiêu Viêm?”
      Tiêu Viêm cũng trả lời, bình tĩnh nhìn nam tử tuấn mĩ đứng trước mặt, mùi tanh của máu nồng đậm làm cho phải khẽ cau mày lại. Người này ràng là kẻ tâm địa độc ác, biết hai tay của nhuốm bao nhiêu máu tươi mới có thể tích lũy được mùi máu nồng nặc đến vậy.
      “Tiêu Viêm, cần phải để ý đến khiêu khích của , tên Dịch Trần này cũng phải hạng thiện lương gì!” Khâu Lăng đứng phía sau Tiêu Viêm vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
      “Người ta đem lôi đài đưa đến tận cửa rồi, làm sao ta có thể cự tuyệt đây?” Tiêu Viêm cũng mỉm cười đáp.
      Nghe vậy, Khâu Lăng cũng đành im lặng, chuyện đến nước này còn cách nào thay đổi được nữa. Tiêu Viêm chuyện có vẻ bình thản nhưng ngạo khí ở trong lòng lại hề kém cạnh, ngươi lịch với còn tốt, nhưng nếu biểu ra thái độ khiêu khích, châm chọc, căm thù e rằng cũng còn tốt như vậy rồi.
      “Tiêu Viêm cố lên.”
      Ở phía sau Khâu Lăng đột nhiên truyền đến tiếng cười duyên, ánh mắt của mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó chính là Tào Dĩnh rất lâu có lộ diện kiều duyên dáng đứng phía sau Khâu Lăng. Thân thể đầy đặn, mềm mại làm cho ít nam nhân phải thèm thuồng, sức hút của nữ xinh đẹp này quả kinh người.
      “Hắc hắc, hôm nay xem ra có trò vui để xem rồi, trận chiến giữa quán quân đan hội và Dịch Tu La của Thiên Minh Tông, đây có thể xem là hai người xuất sắc bậc nhất trong lớp người trẻ tuổi giao thủ, biết ai mới là người có thể chiến thắng.”
      “Theo ta thấy Tiêu Viêm có vẻ yếu hơn, Dịch Trần tuy chỉ là Đấu Tông đỉnh phong nhưng nghe đồn rằng nhiều lần thoát thân trong tay cường giả Đấu Tôn. Nếu có bản lãnh đích thực chỉ sợ có được khả năng đó.”
      “Đúng vậy a, sở trường của Tiêu Viêm dù sao cũng là luyện đan chứ phải chiến đấu.”
      “Hừ, ta thấy chưa hẳn thế, Tiêu Viêm có thể ở sống trong tinh vực hơn nửa năm có ai dám khẳng định có con bài chưa lật nào đó?”
      Nhìn hai người tuy trẻ tuổi nhưng cực kỳ nổi tiếng này, những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Hiển nhiên, đối với trận đại chiến sắp tới, bọn họ có vẻ cực kỳ chờ mong.
      Đối với những tiếng bàn luận xung quanh, khuôn mặt của Dịch Trần lại lên nụ cười lành lạnh, đầu lưỡi đỏ sẫm nhàng liếm liếm môi, thoạt nhìn giống như loài dã thú đói mà lại gặp được con mồi, làm cho người khác có chút sợ hãi.
      “Thần bá bá, có để ta ra tay thay ngươi chứ?” Dịch Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thần Thiên Nam ở bên cạnh, mỉm cười hỏi.
      “Chỉ cần ngươi có thể giết chết tiểu tử này, đến thời điểm bầu chọn tông chủ, Huyền Minh Tông chắc chắn đứng về phía ngươi.” Trong mắt Thần Thiên Nam xẹt qua vẻ dữ tợn, thấp giọng trầm .
      Nghe thấy vậy, vẻ tươi cười khuôn mặt Dịch Trầm càng đậm hơn, khẽ cười : “ như ngươi mong muốn. Vả lại, đối với máu thịt của người vô địch đan hội này, ta cũng cảm thấy rất hứng thú.”
      Thanh vừa dứt, chân cất bước tiến vào giữa quảng trường, trong mắt lên huyết quang, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm :
      “Trong lúc tỷ thí, quyền cước có mắt, nếu như ngươi chuẩn bị tâm lý rồi hãy bước ra . Đương nhiên, ngươi cũng có thể kiếm cớ mà trốn tránh dưới che chở của Đan Tháp, nếu là như thế hôm nay chúng ta cũng thể làm gì được ngươi.”
      Nghe ngữ khí trong giọng của Dịch Trần, Tiêu Viêm bật cười đáp: “ cần phải những lời khích tướng như thế đâu, nếu ta xuất tự nhiên lùi bước.”
      “Tốt, hổ danh là quán quân của đan hội. Chỉ bằng vào khí độ đó hơn xa người thường.” Dịch Trần cười to, tuy nhiên bên trong nụ cười lại lộ ra khát máu.
      Đối với ánh mắt như loài dã thú của Dịch Trần, Tiêu Viêm cũng thèm quan tâm, nhàng bước vào quảng trường. Từ sau khi rời khỏi tinh vực, Tiêu Viêm cũng chưa từng xuất thủ lần nào, giờ lại có người tìm đến tận cửa làm bao cát cho luyện tay, tự nhiên từ chối.
      Danh tiếng của Dịch Tu La cũng nghe qua, hơn nữa người này chỉ mới ngần ấy tuổi đạt đến Đấu Tông đỉnh phong cũng có thể hiểu được hung danh kia quả phải là do thổi phồng mà có. Những người khác cho rằng có thể xưng vương xưng bá trong lớp trẻ, nhưng đối với Tiêu Viêm, còn chưa đạt tới trình độ có thể quét ngang lớp người trẻ tuổi. Thiên tài, mấy năm nay gặp qua nhiều lắm.
      “A a…”
      Nhìn thấy Tiêu Viêm di chuyển lên phía trước, nụ cười mặt Dịch Trần ngày càng đậm hơn, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, luồng lực đạo kỳ dị bùng phát ra. Mặt đất lúc này cũng kịch liệt run rẩy, mọi người xung quanh vội vàng lùi về phía sau. Ngay khi mọi người lùi lại, phiến đá khoảng hai mươi trượng bỗng nhiên quỷ dị trồi lên, đến khi cách mặt đất chừng nửa trượng mới từ từ dừng lại.
      “Dùng cái này làm ranh giới, nếu ra ngoài xem như thua.” Dịch Trần cười .
      “Ừm.” Tiêu Viêm gật đầu đầu.
      Thấy thế, trong mắt của Dịch Trần cũng xẹt qua màu đỏ đậm. Điều mà muốn chỉ là đánh văng Tiêu Viêm ra khỏi phạm vi mà còn muốn giết chết người kia. Hành động trước đó của chỉ là muốn làm cho Tiêu Viêm buông lỏng cảnh giác mà thôi. khi ra tay, thấy máu ngừng tay, nếu cái danh hiệu Dịch Tu La này cũng chỉ có thể mang ra dọa trẻ con mà thôi.
      “Yên tâm, ta mau chóng làm cho ngươi quên mọi thống khổ, rồi ngươi phải cảm tạ ta.”
      Nhìn Tiêu Viêm cách đó vài trượng, Dịch Trần nhe răng cười, bàn chân bỗng nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, chỉ nghe ‘phốc’ tiếng, thân hình liền biến mất cách quỷ dị.
      “Tốc độ nhanh!”
      Thấy Dịch Trần biến mất, đám đông bên ngoài nhất thời vang lên trận kinh hô.
      Ở giữa sân, thân hình Tiêu Viêm chút thay đổi, ngay sau đó ánh mắt liền lạnh xuống, cước có lực đạo mạnh mẽ trực tiếp xé rách khí, hung hăng đạp về phía gian sau lưng.”
      Bàn chân mang theo từng đợt tàn ảnh đánh tới chỗ gian ba động kia thân ảnh bỗng quỷ dị xuất , cánh tay vươn ra tiếp lấy cước của Tiêu Viêm. Sau đó tiếng gầm thét vang lên, chưởng biến thành trảo mang theo đấu khí bàng bạc màu đỏ ào ạt bùng phát từ cơ thể ra bên ngoài. Người này ngay chiêu đầu tiên xuất toàn lực, bộ dạng này ràng là muốn bằng vào tốc độ nhanh nhất đem Tiêu Viêm đánh chết tại chỗ.
      Bàn tay bắt lấy chân của Tiêu Viêm, khuôn mặt của Dịch Trần lên nụ cười độc địa.
      “Để ta nghiên cứu thử xem máu thịt của ngươi có khác biệt gì so với người bình thường hay !”
      “Phệ Huyết Hoá Cốt Thủ!”
      Chợt quát lạnh tiếng, lòng bàn tay Dịch Trần đột ngột phát ra lực hút khủng khiếp, mà dưới lực hút này, máu trong cơ thể Tiêu Viêm đột nhiên có chút hỗn loạn, giống như muốn phá vỡ cơ thể mà ra.
      Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tiêu Viêm bắt đầu lạnh xuống, trong lòng thầm quát tiếng, Tam Thiên Liên Tâm Hoả bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể, thuận theo lực hút kia mà bạo phát ra.
      “Xuy xuy!”
      Bàn tay bắt lấy chân Tiêu Viêm của Dịch Trần đột nhiên bốc lên làn khói trắng, sắc mặt cũng kịch liệt biến đổi, vội vàng thu chưởng lại, cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay, chỉ thấy nơi đó cháy đen mảnh. Nếu như có đấu khí phòng ngự chỉ sợ bàn tay này bị huỷ .
      “Đây chính là Dị Hoả sao?”
      Đầu lưỡi đỏ sẫm liếm liếm môi, trong lòng Dịch Trần cũng hừ lạnh tiếng, bàn tay cách hướng về phía Tiêu Viêm nắm chặt lại.
      “Huyết Bạo!”
      Tiếng quát vừa dứt, tia máu nồng đậm bỗng bùng phát ra từ lòng bàn tay Dịch Trần. Ngay sau đó, luồng dao động kì dị bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.
      Dao động kỳ dị này khuyếch tán với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt bao bọc Tiêu Viêm, làm cảm thấy máu trong cơ thể mình như sôi trào lên, hơn nữa có cảm giác mạch máu muốn vỡ tan ra.
      “Người này thân tà công, nhưng cũng có được chút bản lãnh.”
      Cảm giác được máu trong cơ thể phát sinh biến hoá, bả vai Tiêu Viêm liền chấn động mạnh, ngọn lửa màu nâu tím từ trong cơ thể bùng phát ra, sau đó đem loại dao động kỳ dị kia bao vây chặt chẽ. Mà ngay khi tia dao động kỳ dị tiếp xúc với Tam Thiên Liên Tâm Hoả cũng tự động tiêu tán.
      Nhìn Tiêu Viêm hề hấn gì, trong mắt của Dịch Trần rốt cuộc cũng xẹt qua chút ngưng trọng. Chiêu thức đó của dù sử dụng với cường giả có thực lực ngũ tinh Đấu Tông mà nếu cẩn thận ứng phó máu trong cơ thể cũng bị hút ra bên ngoài, nhưng dường như lại chẳng có chút tác dụng nào với Tiêu Viêm.
      “Khó trách có thể trở thành quán quân của đan hội, quả nhiên có chút bản lãnh. Thôi quên , ta cũng kéo dài thời gian thêm nữa, tới lúc giải quyết mọi việc rồi, tránh đêm dài lắm mộng.”
      Trong lòng xẹt qua suy nghĩ này,còn ngươi Dịch Trần cũng lên vẻ khát máu màu đỏ đậm, hít sâu hơi, thủ ấn đột nhiên biến ảo.
      Tùy theo thủ ấn biến ảo đột ngột của Dịch Trần, thân thể của bắt đầu từ từ co rút lại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, từng luồng huyết khí bắt đầu thẩm thấu ra từ lỗ chân lông làm cho nhìn như huyết nhân cực kỳ đáng sợ.
      “Cẩn thận đấy Tiêu Viêm, đây chính là Ngưng Huyết bí pháp của Thiên Minh Tông, nhờ ngưng kết máu trong cơ thể mà thực lực trở nên tăng vọt trong thời gian ngắn!”
      Bên ngoài, thấy bộ dáng kia của Dịch Trần sắc mặt của Tào Dĩnh hơi đổi, khẽ kêu lên.
      “Tiêu Viêm, đến đây là kết thúc rồi!”
      Nương theo đấu khí trong cơ thể nhất thời tăng vọt, khoé miệng Dịch Trần cũng lên nụ cười dữ tợn, khi thi triển Ngưng Huyết, ở dưới Đấu Tôn gần như có đối thủ, việc xử lý Tiêu Viêm chỉ dễ như trở bàn tay!
      “Oanh!”
      Bàn chân của Dịch Trần đạp mạnh xuống đất, từng cái khe giống như những cánh tay tráng kiện lập tức lan tràn ra, chỉ trong vài lần chớp mắt đem chiến trường hoàn toàn bao phủ. Mặt khác, gian lập tức vặn vẹo, lại biến mất cách quỷ dị lần nữa.
      Thân hình Dịch Trần biến mất, Tiêu Viêm cũng cau mày lại, lập tức lui về phía sau hai bước. Chợt trong mắt xẹt qua cái bóng màu hồng, chỉ thấy Dịch Trần giống như con quỷ được bao phủ bởi máu thoáng trước mặt, năm ngón tay biến thành thủ trảo chộp tới, móng tay sắc bén như loại đao phong chứa đựng hàn khí lạnh thấu xương.
      “Đem máu thịt giao ra đây cho ta!”
      Trong mắt lên vẻ khát máu cùng tàn nhẫn. Thủ trảo của Dịch Trần trực tiếp hướng đến trái tim cùng những chỗ yếu hại người Tiêu Viêm mà hung hăng chộp tới.
      “Cút!”
      Tiêu Viêm lạnh lẽo nhìn Dịch Trần cả người tràn đầy mùi tanh của máu, thanh như sấm sét quát ra. Khí tức của cửu tinh Đấu Tông thông qua Phần Quyết cùng Dị Hoả tăng phúc, rốt cuộc cũng bạo phát mà giữ lại chút nào!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1207: Cám ơn nhường
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Khí thế phát ra từ cơ thể Tiêu Viêm ùn ùn bộc phát như núi lửa phun trào. Mặt đất xung quanh nhất thời rung chuyển, nứt toác ra thành vô số khe sâu.
      Tiêu Viêm đột ngột phát ra khí thế mạnh mẽ cũng làm cho Dịch Trần ở bên cạnh cả kinh, nhưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần nắm tay được hỏa diễm màu nâu tím bao bọc xé rách gian lao đến, hung hăng va chạm trực diện với thủ trảo của .
      Phốc!
      Kình phong tản ra gợn sóng vô cùng mạnh mẽ làm nền đá hoa cương cứng rắn mặt đất cũng bị nghiền nát thành vô số mảnh vụn.
      Bụi đá biến mất, mọi người mới thấy thân ảnh Dịch Trần ở giữa quảng trường lúc này kịch liệt run lên, lùi lại vài bước mới có thể đứng vững, làm họ bật thốt lên những thanh kinh hãi.
      “Tông chủ, có gì đó ổn. Khí tức của tiểu tử này mạnh hơn lúc trước rất nhiều.” Trong đám người phía sau Thần Thiên Nam, lão già cau mày , xem bộ dạng đúng là tên Đấu Tôn cường giả theo Thần Nhàn lúc trước.
      Nghe vậy, Thần Thiên Nam cũng cau mày : “Nếu bất ngờ gì, tiểu tử kia nhiều lắm chỉ là Cửu tinh Đấu Tông. Trong mấy năm nay, Cửu tinh Đấu Tông chết ở trong tay Dịch Trần cũng phải số ít.”
      Thấy thế, lão giả cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, thêm gì nữa.
      “Cửu Tinh Đấu Tông?“ Ổn định thân hình, lòng bàn tay Dịch Trần hơi run rẩy, huyết mang bắt đầu khởi động làm cho cảm giác phỏng rát tay dần giảm , hai mắt có chút trầm nhìn Tiêu Viêm đứng đối diện, trong lòng cực kỳ chấn động. Theo biết, thực lực của Tiêu Viêm ở vào khoảng tứ, ngũ tinh Đấu Tông, nhưng sao giờ lại đột nhiên tăng lên dữ dội đến vậy?
      Cửu tinh Đấu Tông, dù có so với cũng chỉ chênh lệch chút thôi, nhưng quan trọng nhất là người kia vẫn còn rất trẻ, còn mọi người đều biết hơn 30 tuổi từ lâu, ít ra cũng phải tu luyện sớm hơn Tiêu Viêm đến mười năm, nhưng bây giờ chênh lệch thực lực giữa cả hai lại gần như có! Điều này là đả kích đối với Dịch Trần quen cái thói coi trời bằng vung.
      Hơn nữa, mặc dù lấy thiên phú của , có thể đạt tới Đấu Tông đỉnh phong ở tuổi này, ít nhiều Thiên Minh Tông phải cho thôn phệ ít máu thịt từ để có thể tu luyện thứ công pháp quỷ dị kia. Tuy phương pháp này rất hiệu quả nhưng lại khó có thể được chết già, cách khác, phải liều mạng đánh đổi sống nửa đời sau của mình để đạt được thực lực ngày hôm nay.
      Vốn cho rằng với thực lực này đủ để hô phong hoán vũ khắp nơi, nhưng giờ đột nhiên nhô ra cái đinh Tiêu Viêm này, làm cho hiểu được tàn khốc, dù trả giá thế nào cũng thể bằng được tên kia…
      “Từ , ta trải qua giết chóc, trong tay cũng nhuốm máu của ít người, đánh đổi tất cả quãng đời còn lại, sao vẫn kém hơn tên tiểu tử này?” Hai mắt Dịch Trần từ từ lên màu đỏ lạnh người, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, sát ý trong đó dường như hóa thành thực chất!
      “Người này, hôm nay nhất định phải giết!” Trong lòng như giọng điên cuồng gào thét điều này, Dịch Trần nắm chặt tay lại, huyết khí lượn lờ cánh tay rồi ngưng tụ về phía lòng bàn tay, hóa thành thanh huyết sắc trường thương, mà hai mắt cũng dần chuyển thành màu đỏ. Những người thấy cảnh này đều hiểu, Dịch Tu La hung danh hiển hách của Thiên Minh Tông chuẩn bị giết người.
      Huyết thương ngưng tụ, mùi máu nồng nặc làm người ta buồn nôn cũng phát ra từ người Dịch Trần. Từ xa nhìn lại, huyết khí tràn ngập trời đất, giống như sát thần giáng thế.
      “Sát!”
      thanh trầm thấp mang đầy sát ý phát ra từ yết hầu Dịch Trần, mà thân hình cũng chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, thanh huyết thương sắc bén tràn đầy huyết khí kia hung hăng đâm về phía Tiêu Viêm.
      “Hừ.” Nhận thấy công kích của Dịch Trần, Tiêu Viêm hừ lạnh, thân thể bước sang ngang tránh né huyết thương kia.
      “Thất Sát Thương!” kích thất bại, màu đỏ trong mắt Dịch Trần lại càng tăng thêm, trường thương đột nhiên vũ động, hóa thành đạo huyết ảnh đâm về phía những vùng yếu hại người Tiêu Viêm.
      Nhìn thế công như vũ bão của Dịch Trần, ngân mang dưới chân Tiêu Viêm chợt lóe lên, hàng loạt tàn ảnh xuất , tránh né huyết thương kia.
      “Đinh !”
      Huyết thương hung mãnh đâm tới lại đột nhiên vang lên tiếng động thanh thúy, sắc mặt Dịch Trần chợt biến đổi, chỉ thấy trường thương kia lại bị hai ngón tay tràn ngập hỏa diễm màu nâu tím của Tiêu Viên kẹp chặt lấy.
      Phản ứng nhanh chóng của Tiêu Viêm làm cho Dịch Trần hoàn toàn trở nên ngưng trọng, mơ hồ nhận thấy được khó khăn của việc giải quyết kẻ trước mặt. Những cửu tinh Đấu Tông giao thủ trước kia, dưới thế công của gần như muốn phản kháng lại cũng được, càng đến bị người khác kẹp lấy mũi thương.
      Trong lòng xẹt qua ý niệm này, Dịch Trần quyết định nhanh, vứt bỏ huyết thương. Thân hình chợt lóe lên hóa thành huyết ảnh vọt tới bên cạnh Tiêu Viêm, huyết vụ đặc sệt bùng phát ra từ lòng bàn tay.
      “Huyết sát chưởng!”
      Huyết chưởng kì dị mang theo ăn mòn trực tiếp đánh về phía trái tim Tiêu Viêm. Thấy công kích tàn nhẫn này của Dịch Trần, mặt Tiêu Viêm cũng xẹt qua vẻ cười lạnh, Tam Thiên Liên Hoa Tâm Hỏa từ ngực phun ra, hóa thành con Hỏa long hung hăng đánh vào bàn tay Dịch Trần, lập tức làn khói trắng bốc lên, còn mơ hồ có mùi hôi thối phát ra từ bên trong.
      Hỏa Long hơi ngừng lại, Tiêu Viêm liền lùi về phía sau vài bước. Nhìn sắc mặt Dịch Trần tức giận, cũng khỏi thở hơi, con ngươi đen nhánh xuất hàn ý.
      “Ta tin hôm nay giết được ngươi!” Mấy phen thi triển thủ đoạn đều tạo thành chút thương tổn nào đến Tiêu Viêm, trong lòng Dịch Trần rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, song chưởng nắm chặt, huyết vụ đặc sệt ngừng thẩm thấu ra từ lỗ chân lông.
      “Thiên Minh Tu La Thủ!”
      Tiếng quát vừa dứt, gian xung quanh Dịch Trần chợt dậy sóng dữ dội, loại sát khí tràn ngập trời đất này làm cho mọi người ở đây phải biến sắc.
      “Dịch Trần này lại mang cả Thiên Minh Tu La Thủ - trong những đấu kỹ trấn tông của Thiên Minh Tông thi triển ra.”
      “Có thể ép Dịch Trần đến mức này, Tiêu Viêm quả rất mạnh, nhưng cũng biết có thể tiếp tục chống đỡ được lần công kích này …”
      Nghe được tiếng bàn luận xôn xao xung quanh, Dịch Trần nhe răng cười, cực kỳ tin tưởng vào chiêu này của mình. Vì lúc trước có Đấu Tông đỉnh phong thanh danh hiển hách cũng từng chết dưới chiêu này của !
      Huyết vụ tràn ngập, thân hình Dịch Trần vừa động hóa thành huyết ảnh mang theo sát ý ngập trời, giống như tia chớp lao về phía Tiêu Viêm.
      Nhìn thế công hung mãnh dị thường của Dịch Trần, Tiêu Viêm cũng lùi lại né tránh, mặt còn mang theo vẻ hưng phấn, thủ ấn nhanh chóng biến ảo.
      “Khai Sơn Ấn!” Trong lòng quát lạnh, đạo năng lượng ngưng tụ trong tay Tiêu Viêm, nhưng ấn này vừa hình thành, Tiêu Viêm cũng ngừng lại, bàn tay lại tiếp tục biến ảo nhanh đến mức làm người khác phải hoa cả mắt .
      “Phiên Hải Ấn!” Lại đạo năng lượng xuất trong tay , dung hợp với Khai Sơn Ấn. Khi hai ấn dung hợp, Tiêu Viêm lại hít sâu hơi, tiếp tục biến ảo thủ ấn.
      “Phúc Địa Ấn!” Trong lòng lại quát lên tiếng, mũi nhọn màu nâu tím sáng rực rỡ ra trong lòng bàn tay Tiêu Viêm, hóa thành quang ấn chỉ lớn bằng nắm tay , từ từ dung hợp với hai ấn kia.
      Lúc Phúc Địa Ấn dung hợp, gian trước mặt Tiêu Viêm nhất thời nổi lên sóng gió kịch liệt, sau đó vỡ thành từng mảnh vụn bay .
      Dung hợp ba ấn trong Đế Ấn Quyết, bản lãnh này dù là trong cổ tộc cũng rất ít người có thể hoàn thành dễ dàng đến vậy!
      Ba ấn vừa dung hợp, huyết ảnh tràn ngập sát ý cũng bay tới. Lúc này, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Dịch Trần lại cực kỳ dữ tợn.
      “Chết!”
      Tiếng quát vừa vang lên, chưởng của Dịch Trần cũng hung hăng công kích vào ngực Tiêu Viêm. gian lúc này vỡ vụn thành từng cái khe đen nhánh, huyết vụ tràn ngập tận trời.
      Mùi máu tanh tưởi ập vào mặt, Tiêu Viêm lạnh lẽo nhìn thần sắc dữ tợn của Dịch Trần. Thủ ấn màu nâu tím lặng lẽ phá va chạm với huyết chưởng dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
      Oanh! Oanh!
      Tiếng nổ kinh thiên vang vọng, phiến đá gần hai mươi trượng cũng vỡ thành vô số mảnh, kình khí trào ra bên ngoài như sóng biển, nhưng khi sắp va chạm đến đám người xung quanh đều bị luồng lực mạnh mẽ biết ở đâu lặng yên hóa giải, dù vậy, số người đứng gần vẫn bị vạ lây hộc máu bay ra ngoài.
      sân rộng, sau khi kình khí dao động giảm bớt, tất cả ánh mắt đều chuyển tới giữa sân, nơi đó tràn ngập tro bụi làm cho mọi người thấy tình trạng bên trong.
      Phanh!
      lúc mọi người nóng vội, đột nhiên tiếng động trầm thấp truyền ra, sau đó chỉ thấy thân ảnh bay ra như diều đứt dây, nặng nề rơi xuống mặt đất rồi trượt dài hơn mười mét mới có dấu hiệu dừng lại.
      Ánh mắt mọi người nhìn theo, sau đó nhất thời yên tĩnh lại, ít người khẽ hít hơi khí lạnh, Dịch Tu La của Thiên Minh Tông lại là người thua!
      Lúc này, khói bụi cũng dần tiêu tán, thân ảnh có chút gầy gò chậm rãi xuất , nhiều ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy quần áo người kia vẫn sạch như chưa hề chiến đấu vậy.
      “Cám ơn nhường!”
      Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm chắp tay về phía Dịch Trần, mỉm cười .
      Phụt!
      Dịch Trần xanh mặt, phun ra ngụm máu tươi, kiêu ngạo của hôm nay bị nghiền nát hoàn toàn!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1208: có tin tức
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Nhìn khuôn mặt xanh mét của Dịch Trần, Tiêu Viêm thản nhiên cười, ngón tay nhàng vuốt ve chiếc huyết sắc nạp giới. Nạp giới này là chiến lợi phẩm cướp được khi giao thủ với Dịch Trần, nếu hôm nay mắng cũng mắng, thua cũng thua, tự nhiên tên kia phải để lại vài thứ rồi.
      “Trả nạp giới cho ta!” Lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt Dịch Trần hung ác như dã thú nhìn chằm chằm Tiêu Viêm.
      “Đây xem như chút lợi nhuận.” Tiêu Viêm khẽ cười tiếng sau đó bình thản : “Thi đấu võ đài, ngươi thua mau cút !”
      Khuôn mặt Dịch Trần run rẩy, hai mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm, sát ý tuôn ra. Hiển nhiên cũng cam lòng nhận thua như vậy, cho rằng mình thua Tiêu Viêm chỉ vì phán đoán sai lầm, nếu sớm có phòng bị kết quả tất nhiên thảm như vậy.
      Bên cạnh đó, sắc mặt Thần Thiên Nam cũng lên chút lạnh lẽo, tuy xem thường Tiêu Viêm, nhưng ngờ ngay cả Dịch Tu La hung danh vang dội của Thiên Minh Tông cũng thua trong tay người này, nếu cứ tính như vậy, chỉ sợ Tiêu Viêm này dù xem khắp thế hệ thanh niên tại Trung Châu cũng có thể chân chính được xưng tụng là nổi tiếng.
      Huống chi, người trẻ tuổi đánh bại Dịch Trần này còn là Luyện Dược Sư sở hữu kỹ thuật chế thuốc hơn xa phần đông trưởng lão trong Đan Tháp.
      Từ đấu khí cho đến luyện dược, đều có thành tích đáng kiêu ngạo như vậy, tuy phải chỉ có mình Tiêu Viêm, nhưng vấn đề lại là tuổi của vẫn còn rất trẻ.
      “Người này thể lưu, nếu ngày sau thành họa lớn.” Trong lòng Thần Thiên Nam xẹt qua chút sát ý lành lạnh, bước về phía trước bước, thân hình lóe lên liền xuất tại vị trí cách Tiêu Viêm trượng.
      tiếng quát lạnh như sấm sét nổ vang sân rộng: “Thằng nhãi, ngay giữa ban ngày dám cướp đồ của người khác, sư phụ mày dạy mày lễ tiết sao? “
      Tiếng quát lạnh vừa dứt, bàn tay Thần Thiên Nam trực tiếp xuyên thủng hư , hung hăng chộp vào đầu Tiêu Viêm. Xem bộ dạng này, nếu bị trảo chụp trúng, đầu Tiêu Viêm chắc chắn như quả trứng bị bóp nát.
      “Thần Thiên Nam!” Sắc mặt Khâu Lăng đứng bên ngoài lúc này cũng biến đổi, phẫn nộ quát lên.
      Đối với tiếng gầm của Khâu Lăng, Thần Thiên Nam vẫn như nghe thấy, sát ý của với Tiêu Viêm giờ lên đến mức đỉnh điểm, hôm nay nếu tự tay đánh chết sau này lâm vào cảnh khốn đốn đủ đường.
      “Thằng nhãi, đền mạng cho con tao !"
      Vẻ mặt Thần Thiên Nam dữ tợn, khi bàn tay sắp đánh đến mục tiêu mặt Tiêu Viêm lại lên nụ cười lạnh, cong ngón tay búng ra, bóng người màu vàng lợt xuất trước mặt.
      !"
      Khi bàn tay Thần Thiên nam vỗ mạnh vào thân thể màu vàng nhạt kia lại vang lên tiếng động thanh thúy như đánh vào kim thiết, lực đạo kinh khủng đến vậy mà thân thể người kia hề chấn động dù chỉ chút.
      chưởng đánh ra, đau nhức truyền đến từ lòng bàn tay làm sắc mặt Thần Thiên Nam biến đổi, ánh mắt ngước lên, chỉ thấy khuôn mặt hề có cảm xúc. nắm tay màu vàng nhạt chợt phá đến, đánh thẳng về phía đầu .
      Nhìn quyền rực rỡ kim quang này, lông tơ người Thần Thiên Nam đều dựng đứng lên, đấu khí mênh mông hội tụ trong lòng bàn tay rồi vội vàng đón chiêu.
      Ầm!
      Tiếng động trầm thấp vang lên giữa bầu trời, đạo kình phong vô hình khuếch tán như sóng biển, bãi đá hóa thành đá vụn giờ lại trực tiếp văng tung tóe thành bụi phấn.
      Chỉ vừa giao thủ chiêu, Thần Thiên Nam bay ngược ra ngoài, hai chân lùi lại vài chục bước mới khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn khôi lỗi màu vàng nhạt trước mặt Tiêu Viêm, cảm giác chết lặng truyền đến từ lòng bàn tay, làm cho đầu như biển động, trời rung.
      Với nhãn lực của , tự nhiên có thể nhìn ra thứ kia chỉ là Khôi Lỗi, nhưng thực lực của Khôi Lỗi này lại làm cho cả người phát run.
      “Khôi Lỗi cấp bậc Đấu Tôn?”
      Nghĩ đến đây, miệng Thần Thiên Nam liền có cảm giác khô khốc, cảnh giới mà người bình thường có tu luyện cả đời cũng thể với đến, nhưng giờ con khôi lỗi người tên nhãi Tiêu Viêm này cũng có thực lực như vậy?
      Thương! Thương!
      Trong khi Thần Thiên Nam kinh ngạc, đám người Huyền Minh Tông đều rút vũ khí từ trong nạp giới ra, mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nhìn như chỉ cần tiếng ra lệnh của Thần Thiên Nam, bọn họ lập tức xông đến băm Tiêu Viêm thành thịt vụn rồi cho lên chảo rán, nêm gia vị, rắc thêm ít hạt tiêu, rồi trút ra đĩa mà xơi vậy
      Khi bọn người kia rút ra vũ khí hai đạo thân ảnh cũng chậm rãi lên bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chúng, hai cỗ khí tức mênh mông mơ hồ phát ra dọa đám người hung thần ác sát kia sợ đến mức lùi liền hai bước.
      “Hai vị Đấu Tôn?”
      Xuất bên cạnh Tiêu Viêm dĩ nhiên là Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả. Hai người này ra tay vì họ biết loại như Dịch Trần này Tiêu Viêm cũng thừa sức giải quyết, nhưng điều ngờ đến là Thần Thiên Nam lại đột nhiên ra tay.
      Nhìn hai người Tiểu Y Tiên, sắc mặt Thần Thiên Nam cũng biến đổi, tự nhiên cảm ứng được thực lực của hai người ràng là Đấu Tôn cường giả, điều đáng sợ là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo trắng kia còn gây cho cảm giác cảm giác nguy hiểm.
      Nhưng thứ làm đau đầu nhất vẫn là Thiên Khôi đứng sừng sững trước mặt Tiêu Viêm kia, trải qua lần giao thủ trước, trong lòng Thần Thiên Nam ràng, nếu thực phải giao thủ, chỉ sợ tên khôi lỗi kia có thể cho ăn nguyên bữa “hành”.
      “Tiểu tử này quỷ dị, bên cạnh có nhiều cường giả như thế, dù có Đan Tháp che chở những người tới đây hôm nay e rằng cũng làm gì được .”
      Khóe miệng Thần Thiên Nam giật giật, trải qua phen cân nhắc, sắc mặt cũng dần trở nên xanh mét, đám người mang đến dù muốn đánh vẫn còn chưa đủ để chết, ba Đấu Tôn cường giả, dù có lục tung cả Huyền Minh Tông của cũng tìm được!
      Nhìn tình thế nghịch chuyển đột ngột, Thần Thiên Nam cũng có chút xấu hổ, đánh lại, đồ bị cướp, giờ có thể làm được gì?
      Sắc mặt Dịch Trần cũng biến đổi, dù tự nhận là trong độ tuổi này cực ít người có thể vượt qua , nhưng đối mặt với Đấu Tôn cường giả cũng thể thu liễm ngạo khí của mình lại. Đấu Tông đỉnh phong và Đấu Tôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, thể cân nhắc chênh lệch giữa hai cấp độ này được.
      giờ bên Tiêu Viêm đột nhiên xuất ba Đấu Tôn cường giả như vậy, mục đích đến của bọn chúng hôm nay chắc chắn là thể thực được.
      Trước thực lực chân chính, bất kể lí do gì cũng là vô dụng, nếu như bây giờ bọn mang đến được mười vị Đấu Tôn cường giả căn bản cần nhiều lời, trực tiếp động thủ bắt Tiêu Viêm là xong. Đáng tiếc, bây giờ số lượng cường giả bên còn bằng đối phương, còn đánh thế nào đây?
      “Thần Tông chủ, chuyện ngươi làm hôm nay đủ rồi đấy, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ ngay cả ba vị hội trưởng đều vừa mắt!” Thần sắc Khâu Lăng có chút trầm, Thần Thiên Nam dẫn người đến tận cửa Đan Tháp gây chuyện, nếu việc này truyền ra làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đan tháp, nhưng cũng may bản lãnh của Tiêu Viêm kém, chỉ thuận lợi hóa giải nguy cơ lần này mà còn hung hăng tát vào mặt Huyền Minh Tông cái.
      Nghe vậy, Thần Thiên Nam khẽ biến sắc, Dịch Trần bên cạnh cũng lạnh lùng hỏi: “Khâu Lăng trưởng lão, ngươi cho rằng đồ của Thiên Minh Tông ta dễ cầm như vậy sao?”
      “Cái này gọi là chiến lợi phẩm.” Tiêu Viêm cười cười sửa lại, vẻ mặt thoải mái dễ chịu làm ánh mắt Dịch Trần như muốn phun ra lửa.
      “Thằng lẻo mép…” Thần Thiên Nam cười lạnh tiếng, nhưng còn chưa hết câu, thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên.
      “Thần Tông chủ, vở hài kịch hôm nay cũng nên kết thúc rồi, nếu cứ tiếp tục làm tới cũng đừng trách Đan tháp lí lẽ, còn Dịch Trần ngươi nếu có thể đại biểu Thiên Minh Tông từ nay đối địch với Đan Tháp biến về ngay lập tức , ta cũng muốn xem Thiên Minh Tử xử lý ngươi thế nào!”
      thanh lạnh như băng kia vang lên gian trước mặt Tiêu Viêm bỗng vặn vẹo, Huyền Y chậm rãi bước ra từ bên trong, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người.
      Thấy Huyền Y xuất , Khâu Lăng bên cạnh liền vội vàng khom người hành lễ, mà đám người Thần Thiên Nam cùng Dịch Trần sắc mặt lại kịch biến. Bất kể là thân phận, thực lực hay danh vọng, so với Huyền Y bọn họ còn xa mới có thể so sánh, dù là Thiên Minh Tử - tông chủ của Thiên Minh tông ở đây lúc này, chỉ sợ cũng phải khách khách khí khí.
      Lúc này, dù là người kiêu ngạo như Dịch Trần cũng vã mồ hôi như mưa, lời lúc trước cũng chẳng phải , Thiên Minh Tông thể chỉ vì Tiêu Viêm mà đắc tội với Đan Tháp.
      “Nếu Huyền Y hội trưởng ra mặt, vậy chuyện hôm nay trước hết dừng ở đây, nhưng khi lão phu điều tra chân tướng tất từ bỏ ý đồ.” Khóe môi Thần Thiên Nam giật giật, rốt cục cũng cắn răng bỏ lại câu dọa dẫm để giữ thể diện, phất phất ống tay áo mang theo đám người mặt mày xám xịt rời . cũng nghĩ tới việc chỉ vì người Tiêu Viêm mà ngay cả cự đầu của Đan tháp cũng xuất .
      Nhìn thấy đám Thần Thiên Nam rời , Dịch Trần cũng chỉ có thể cam lòng liếc nhìn Tiêm Viêm cái rồi xoay người bỏ , bộ dạng cực kỳ chật vật.
      Nhìn thấy đám người này xám xịt rời , Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tung tung huyết sắc nạp giới trong tay, cười nhạt : “ đám cáo mượn oai hùm…”
      “Những việc thế này ngươi lộ diện làm gì? Khâu Lăng giải quyết giúp ngươi…” Huyền Y xoay người lại, nhịn được mà trách cứ .
      “Bọn đánh tới cửa, còn có thể lùi bước sao?” Tiêu Viêm cười đáp.
      “Quên , ta cũng lười mắng ngươi, tính nết y như cái lão già kia…” Huyền Y bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vào bên trong Đan Tháp, giọng bỏ lại câu: “Vào , có tin tức về nơi Dược Trần bị giam giữ.”
      Nghe được lời này, nụ cười mặt Tiêu Viêm chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo sắc bén.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1209: Vong Hồn sơn mạch
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Trong đại sảnh rộng mở, bóng người ngồi chi chít, bầu khí khá yên tĩnh.
      Từ lúc Tiêu Viêm tiến vào đại sảnh, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào ba người Huyền Tử, ngay cả hô hấp cũng dồn dập vì kích động. Dược Trần bị bắt khoảng năm, sáu năm rồi, tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc chắn phải chịu ít đau khổ.
      thân bản lãnh của Tiêu Viêm đều do Dược lão dẫn đường nên mới có được ngày nay, bởi vậy, chỉ cần là việc có liên quan đến Dược lão cảm xúc của trở nên dao động.
      “Tiểu tử, đừng nên gấp gáp như vậy, giải cứu Dược Trần phải chuyện đơn giản, chỉ cần sai sót chút hậu quả rất nghiêm trọng.” Nhìn vẻ mặt Tiêu Viêu, Huyền Tử khỏi khuyên bảo.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng nhàng gật đầu, hít thở sâu vài lần, cố gắng dằn lòng mình xuống, trong con ngươi nhất thời khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giọng hỏi: “Sao lại có tin tức nhanh đến như vậy?”
      “Cũng tính là nhanh, ra những năm gần đấy chúng ta tìm được những tin tình báo này, giờ chỉ còn việc xác nhận nó mà thôi.” Huyền Tử cười đáp.
      “Hồn Điện chuyển lão sư đến đâu? “ Ánh mắt Tiêu Viêm chớp nhìn chằm chằm vào Huyền Tử, chậm rãi hỏi.
      Huyền Tử cười cười, lấy tấm bản đồ từ trong nạp giới ra, trải lên mặt bàn, chỉ vào địa vực phía Tây Bắc của Trung Châu, : “Hồn Điện có ít phân điện bí ở Trung Châu, người bình thường căn bản thể phát ra chúng, mà ở vùng núi Vong Hồn phía Tây Bắc này, có phân điện bí mật của Hồn Điện.”
      “Lão sư bị chuyển đến phân điện ở vùng núi Vong Hồn này?” Ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên, hỏi.
      Huyền Tử khẽ gật đầu đáp: “Vùng núi này cũng là hung địa của Trung Châu, biết ví sao, hàn khí nơi đó vô cùng dày đặc, sương lạnh che khuất bầu trời, nếu biết đường chắc chắn lạc trong đó. Hơn nữa, bên trong dãy núi còn có ít ma thú khát máu cường hãn hơn bên ngoài rất nhiều, ứng phó khá phiền toái. Hồn Điện chọn nơi này lập phân điện cũng do địa thế hiểm hóc và bí mật của nó.
      “Vùng núi Vong Hồn.” Tiêu Viêm thầm tiếng, nếu đó là nơi giam giữ Dược Lão đừng hàn khí, dù có là núi đao biển lửa cũng chần chừ mà xông vào.
      “Phân điện đó có bao nhiêu cường giả Đấu Tôn?” Tiểu Y Tiên bên cạnh lại giọng hỏi vấn đề quan trọng nhất. Tiêu Viêm gặp chuyện liên quan đến Dược Lão trở nên kích động, lúc này chỉ mình nàng có thể chú ý được nhiều vấn đề hơn.
      Nghe được vấn đề Tiểu Y Tiên , Tiêu Viêm cũng tỉnh ngộ, cũng vội vàng gật đầu, vấn đề này mới là quan trọng nhất, nếu như ngay cả quân lực phòng ngự của địch cũng , mà còn dám xông vào lung tung chính là chui đầu vào rọ.
      “Hồn Điện khá xem trọng Dược Trần, lực lượng phòng ngự trông coi tất nhiên quá yếu, theo tình báo chúng ta lấy được, có khoảng năm tên Đấu Tôn trấn thủ ở Vong Hồn sơn mạch…” đến đoạn này, dù là Huyền Tử cũng ngưng trọng hẳn lên, năm tên Đấu Tôn, chỉ số lượng thôi cũng đủ để các thế lực nhất lưu ở Trung Châu phải nơm nớp lo sợ.
      “Năm người…” Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm cũng hơi đổi, khẽ hít sâu hơi, năm tên Đấu Tôn chỉ để phòng thủ cái phân điện, Hồn Điện thừa người sao?
      Sắc mặt Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa Tôn Giả cũng ngưng trọng hơn rất nhiều, hiển nhiên cũng bị bút tích này của Hồn Điện trấn nhiếp.
      Tiêu Viêm tính toán, bên thêm cả Thiên Khôi nhiều lắm cũng chỉ có ba vị cường giả Đấu Tôn, hôm nay cũng có thể giằng co với người nhưng nếu phải đối mặt với cả hai e rằng cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
      “Bây giờ cũng chỉ có thể chờ Phong Tôn Giả tới, lúc đó nhân số hai bên cân bằng, đấu …” Tiêu Viêm trầm ngâm .
      “Đó là toàn bộ chưa?” Tiểu Y Tiên trầm mặc lát, lại hỏi thêm.
      “Dựa tin tức thu được, chỉ có năm tên Đấu Tôn, nhưng phân điện nơi đó khẳng định số hộ pháp của Hồn Điện, nếu bọn chúng liên thủ sức chiến đấu cũng yếu…” Huyền Tử đáp.
      “Lũ hộ pháp kia ra khó giải quyết, nhưng có điều các ngươi cần lưu ý, đó là Hồn Điện Thiên Tôn.” Huyền Y bên cạnh sắc mặt ngưng trọng .
      “Thiên Tôn?” Nghe được cái tên xa lạ này, mấy người Tiêu Viêm đều sửng sốt.
      “Hộ pháp của Hồn Điện có ba loại cấp bậc Thiên, Địa, Nhân, mà Tôn lão mặc dù phân chia cấp bậc nghiêm khắc như vậy nhưng vẫn có thứ tự, mà Thiên Tôn đó cường giả cấp bậc cao nhất trong các Tôn lão… Còn về thực lực của họ, ít nhất ngươi phải biết rằng lão khọm Mộ Cốt kia còn có tư cách để trở thành Hồn Điện Thiên Tôn.” Huyền Y trầm giọng .
      Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, thực lực Mộ Cốt lão nhân ở chừng tam tinh Đấu Tôn, ngay cả cũng có tư cách xưng là Thiên Tôn, vậy mấy tên Hồn Điện Thiên Tôn chẳng phải ít nhất cũng là Ngũ tinh Đấu Tôn sao?
      Nghĩ đến đây, dù lấy định lực của Tiêu Viêm cũng phải cau mày lại, trong cấp bậc Đấu Tôn, cách biệt giữa mỗi tinh cấp đều là trời vực, rất nhiều Đấu Tôn cố gắng mấy chục năm cũng cách nào tăng được tinh, bởi vậy có thể nhìn ra được khoảng cách giữa các tinh cấp trong Đấu Tôn chênh lệch đáng sợ như thế nào.
      Ngũ tinh Đấu Tôn, sợ rằng chỉ có Tiểu Y Tiên và Thiên Yên Khôi liên thủ mới đủ sức đánh trận, nhưng như vậy, số lượng Đấu Tôn của hai bên lại chênh lệch.
      “Hồn Điện này, quả nhiên đáng sợ…”
      Thở ra hơi dài, mặc dù Tiêu Viêm muốn thừa nhận, nhưng thế lực kinh khủng như thế này dù nhìn khắp đại lục ngoại trừ Cổ Tộc và số thế lực lưu truyền từ viễn cổ ra, ai có thể chống lại?
      “Cũng cần quá lo lắng, địa vị của Thiên Tôn tại Hồn Điện là cực cao, cũng dễ dàng lộ diện, năm tên Đấu Tôn canh giữ Dược Trần quá nhiều rồi, nếu thêm Thiên Tôn nữa cũng bó tay với chúng…” Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Tiêu Viêm, Huyền Tử phất phất tay an ủi.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ mong là thế, nếu Thiên Tôn có địa vị cao như vậy chắc ở trong phân điện nhoi, dù sao hầu hết cường giả đều có chút quái gở.
      “Tin tức mà chúng ta lấy được cũng chỉ có vậy, Đan Vực cách vùng núi Vong Hồn cũng quá xa, khoảng năm ngày là có thể đến.” Huyền Tử chậm rãi , rồi lấy ra quyển trục da dê từ trong nạp giới đưa cho Tiêu Viêm: “Đây là bản đồ của nó, phân điện kia nằm ở vị trí trung tâm.”
      Tiếp nhận bản đồ, Tiêu Viêm cẩn thận mở ra xem xét phen, bản đồ đánh dấu cực kỳ chi tiết, tuy sương mù rất đặc nhưng dựa vào bản đồ ràng thế này, thuận lợi tiến vào chắc cũng khó.
      “Đa tạ Huyền lão.” Thu bản đồ vào nạp giới, Tiêu Viêm chắp tay .
      “Việc mà thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể giúp được đến vậy. Ài… mọi việc vẫn phải dựa vào các ngươi…” Huyền Tử khoát tay áo than thở.
      Tiêu Viêm cười : “Nếu có Đan Tháp hỗ trợ thu thập thông tin tình báo, chúng ta muốn tìm ra nơi giam giữ lão sư cũng khó, đây cũng là đại ân rồi.”
      Huyền Tử gật đầu cười hỏi: “Vậy các ngươi định khi nào ?”
      Tiêu Viêm trầm ngâm chút, đáp: “Hành động lần này phải chuẩn bị chu toàn, ít nhất cũng phải đợi Phong Tôn Giả tới .”
      “Hử? Ha ha, là lão già kia sao?” Nghe vậy, ba người Huyền Tử bật cười : “Lão già kia rất thân với Dược Trần, tìm tới quả trợ lực lớn. Có theo, chúng ta cũng yên tâm hơn.”
      Tiêu Viêm gật đầu mỉm cười, Phong Tôn Giả cũng rất có danh tiếng tại Trung Châu, mấy năm gần đây để tìm tung tích Dược Trần cũng ít lần va chạm với Hồn Điện, có cùng hành động, việc giải cứu Dược lão thêm phần chắc chắn.
      “Vậy cứ chờ tin của lão già này , lấy tốc độ của , chắc khoảng nửa tháng tới Đan Vực.” Huyền Tử vuốt chòm râu cười.
      Tiêu Viêm cũng cười theo, trong vòng nửa tháng này, có thể tăng lên thực lực của đoàn người bên cạnh , mà Phục Thanh Linh Đan cho Thiên Hỏa Tôn Giả cũng chuẩn bị bắt tay vào luyện chế. giờ thực lực bên mạnh hơn bao nhiêu đến lúc đó tỷ lệ thành công cao bấy nhiêu.
      Dù sao đây cũng là lần hành động hung hiểm nhất cũng như quan trọng nhất của trong mấy năm nay. cần phải toàn lực ứng phó, thể vì những sai sót mà hỏng việc được.
      Bàn bạc thêm lúc về Vong Hồn sơn mạch với ba người Huyền Tử, Tiêu Viêm cũng ở lâu, dẫ theo đám người Tiểu Y Tiên chắp tay cáo từ rồi vội rời . giờ thời gian của rất cấp bách, thể lãng phí.
      Nhìn đám người Tiêu Viêm biến mất bên ngoài đại sảnh, ba người Huyền Tử liếc nhau cái, rồi cùng than .
      “Hy vọng bọn họ có thể cướp được người từ tay Hồn Điện. Việc này chưa từng xuất từ trước đến nay, biết nó có thể thành công hay ?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1210: Vạn sẵn sàng
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Trong phòng, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng giường, ngón tay vuốt ve chiếc nạp giới màu đỏ như máu, đây đúng là thứ đoạt được khi giao thủ với Dịch Trần. Địa vị của người này trong Thiên Minh Tông cũng thấp, vật phẩm trong nạp giới tất nhiên khá phong phú.
      "Cái này coi như là lợi nhuận . . ." Khẽ thở sâu hơi, luồng linh hồn lực phát ra từ mi tâm của Tiêu Viêm, sau đó xâm nhập vào chiếc nạp giới này, nhưng khi linh hồn lực vừa với tiến vào bị lực lượng đánh ngược trở lại.
      “Bị bố trí linh hồn ấn ký rồi sao?” Linh hồn lực bị đẩy ngược, chân mày Tiêu Viêm cau lại. Tuy thực lực của Dịch Trần kém, nhưng nếu so về lực lượng linh hồn, chỉ sợ mười người như cộng lại vẫn kém Tiêu Viêm, loại linh hồn ấn ký này, chẳng hề có nửa điểm tác dụng đối với .
      Ngón tay nhàng ma sát qua nạp giới màu đỏ, luồng linh hồn lực mênh mông như thủy triều bùng phát ra, chỉ nghe tiếng “rắc” rất vang lên, linh hồn ấn ký trong nạp giới kia trực tiếp bị Tiêu Viêm xóa .
      Tùy tay xóa sạch linh hồn ấn ký trong nạp giới, linh hồn lực của Tiêu Viêm cuối cùng cũng có thể tiến vào mà gặp trở ngại gì, bàn tay khẽ động, quyển trục đỏ như máu liền ra.
      "Huyết Tà Công."
      Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua quyển trục rồi dừng lại ba chữ màu đỏ, mùi tanh của máu nhất thời tràn ngập ra xung quanh.
      Cẩn thận cởi bỏ quyển trục, Tiêu Viêm liếc mắt xem sơ qua giới thiệu về công pháp này, chân mày khỏi hơi nhíu lại, lát sau mới giọng than thở: "Quả nhiên đủ huyết tinh, loại công pháp này quá mức tà dị cùng tàn nhẫn. Phải cắn nuốt máu thịt, hấp thụ đấu khí của đối phương..."
      Huyết Tà Công này, dù ở Thiên Minh Tông cũng có thể coi là loại công pháp đứng đầu, điểm này chỉ cần nhìn Dịch Trần kia mới ba mươi tuổi đạt đến mức Đấu Tông đỉnh phong là có thể nhìn ra. Tuy thiên phú của cũng là nguyên nhân, nhưng càng nhiều là dựa vào công pháp quỷ dị này.
      "Nhưng loại thủ đoạn hấp thụ đấu khí người khác để tăng cường thực lực dù sao cũng tính là thượng thừa, nếu hấp thụ quá nhiều, mất tinh thuần của đấu khí, ảnh hưởng đến việc đột phá những cảnh giới sau này. Khi đó, chỉ có cách phế bỏ công pháp này để tu luyện lại, nếu dẫn đến tình trạng tạp chất trong đấu khí phản phệ lại mà tử vong.
      Đọc lướt qua cái gọi là huyết tà công này, Tiêu Viêm cũng nhìn ra những mặt cực đoan của nó. Thứ này có thể làm cho người ta có được thực lực cách nhanh chóng, nhưng hậu quả lại quá lớn, vả lại, quá trình tu luyện cũng cực độ tàn nhẫn huyết tinh, phải người có bản tính lạnh lùng, sợ rằng cách nào tu luyện loại công pháp này.
      "Thiên Minh Tông quả nhiên là tà tông." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, tiện tay ném Huyết Tà Công vào nạp giới của mình, bất kể thế nào, nó cũng miễn cưỡng có thể tính là địa giai cao cấp công pháp, ngày sau nếu đem ra đấu giá, tất nhiên có thể đổi được vài vật phẩm xa xỉ có giá trị khác.
      Cất kỹ Huyết Tà Công, Tiêu Viêm lại lật tung chiếc nạp giới kia lên, nhưng cuối cùng vẫn tìm được thứ gì đủ để làm cho động tâm, khi định bỏ qua linh hồn lực đột nhiên chú ý đến góc của nạp giới. Nơi đó có quyển trục màu xám quá thu hút, nhưng Tiêu Viêm lại có thể mơ hồ cảm thấy sát phạt khí hung lệ phát ra từ bên trong.
      "Đây là. . ." Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, loại sát phạt khí này làm có cảm giác khá quen thuộc, nhớ lại lúc nãy, hình như khi Dịch Trần thi triển đấu kỹ cuối cùng cũng có sát phạt khí giống như vậy.
      Bàn tay nắm chặt, quyển trục màu xám liền xuất , Tiêu Viêm búng tay đem nó mở ra, vài chữ viết nhìn bình thường nhưng lại chứa sát phạt khí vô cùng vô tận xuất trước mặt .
      "Thiên Minh Tu La Thủ. . ." Tiêu Viêm khẽ thầm tiếng, trong mắt lại xẹt qua chút tinh quang, thứ này quả nhiên là đấu kỹ cuối cùng mà Dịch Trần thi triển lúc trước.
      Khi giao chiến, Tiêu Viêm tự thân thể nghiệm sức mạnh của Thiên Minh Tu La Thủ, cái loại sát phạt khí sắc bén này đúng là phi thường mạnh, nhưng ràng là Dịch Trần chưa tu luyện loại đấu kỹ này đến đỉnh điểm. Có lẽ là do huyết tinh khí trong người quá nồng đậm, nên uy lực bị giảm ít.
      Thiên Minh Tu La Thủ, cần phải có ý chí sát phạt lùi, ý chí này phải là thứ huyết tinh khí có thể bù lại.
      "Đấu kỹ này có thể xưng là tuyệt học trấn tông của Thiên Minh Tông, uy lực tất nhiên chỉ như khi Dịch Trần từng thi triển. Tên kia quá tự phụ, thực ra cũng chưa hề lĩnh ngộ được chân lý của Thiên Minh Tu La Thủ." Tiêu Viêm tỉ mỉ nghiên cứu lại quyển trục lần, chợt thở ra hơi hưng phấn .
      Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm, nếu triệt để thi triển Thiên Minh Tu La Thủ, sợ rằng chỉ có học được ấn thứ năm trong Đế Ấn Quyết mới thắng được nó. Có thể trở thành tuyệt học trấn tông của Thiên Minh Tông, thứ này quả nhiên có đặc trưng riêng của mình.
      Tiêu Viêm nhàng vuốt ve quyển trục, vẻ tươi cười khuôn mặt lại càng nồng đậm, ngờ Dịch Trần lại đến tận cửa tặng mình bảo bối như vậy, nếu có thể học được Thiên Minh Tu La Thủ sức chiến đấu của chắc chắn được đề cao, ngày sau cũng nhiều thêm thủ đoạn để tranh đấu với người khác.
      Vả lại, bao lâu nữa hành động giải cứu Dược Lão bắt đầu, bây giờ đưa tới Thiên Minh Tu La Thủ cho , thể rằng Dịch Trần kia chọn thời điểm đúng lúc a.
      Vì còn phải chờ Phong Tôn Giả đến, bởi vậy đám người Tiêu Viêm vẫn còn có khoảng thời gian để chuẩn bị. Đối với hành động hung hiểm bực này, dù thời gian lâu như thế cũng có vẻ đủ, bởi vậy, từ sau khi lấy được tình báo từ ba vị cự đầu, Tiêu Viêm liền lựa chọn bế quan lần nữa.
      Lần này bế quan, chỉ để tranh thủ chờ Phong Tôn Giả đến, mà còn đem Phục Linh Thanh Đan luyện chế ra trợ giúp Thiên Hỏa tôn giả, cuối cùng rút ra ít thời gian để tu luyện Thiên Minh Tu La Thủ. Nhiều thêm thủ đoạn, cũng là nhiều thêm phần an toàn. Mặc kệ phần trợ giúp này có vẻ cực kỳ bé , nhưng so với vẫn tốt hơn nhiều.
      Đối với cử chỉ có chút điên cuồng của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng biết làm sao, đồng hành với Tiêu Viêm nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu, để giải cứu lão sư của mình, Tiêu Viêm cố gắng rất nhiều. giờ vạn sẵn sàng, lại càng dám thả lỏng chút nào.
      Mà như bị Tiêu Viêm ảnh hưởng, trong khoảng thời gian này Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa Tôn Giả cũng rất ít ra ngoài, bọn họ đều hiểu được tầm quan trọng của hành động lần này đối với Tiêu Viêm, vì vậy tận lực tăng lên chút thực lực, để mọi việc thêm phần chắc chắn.
      Bọn họ điên cuồng tu luyện, cũng làm cho đám người Huyền Tử có chút bất lực, chỉ đành dặn dò người dưới đừng để cho ai đến quấy nhiễu đám người Tiêu Viêm, cũng phái thêm vài thị nữ túc trực để xem khi Tiêu Viêm luyện đan có thiếu loại dược liệu gì , lúc đó Đan tháp trực tiếp phái người mang đến.
      Khi Tiêu Viêm mất ăn mất ngủ bế quan, thời gian nửa tháng cũng lặng yên trôi qua. Nửa tháng này, ở Đan tháp cũng có lần ồn ào, nguyên do là bầu trời của Đan tháp đột nhiên xuất lôi vân, bên trong nó còn chứa hai loại màu sắc. Xem bộ dáng này, hiển nhiên trong Đan Tháp có vị Luyện Đan Tông Sư nào đó luyện chế thành công bát phẩm đan dược.
      Nhưng khi bọn họ kinh ngạc vì đan lôi bầu trời đạo kim quang lại bay ra từ trong Đan tháp, đem vô số sấm sét của nhị sắc đan lôi phá tan mà thân thể bị chút tổn hại nào, sau đó chợt lóe lên rồi biến mất.
      màn này, người ở Đan Tháp cũng xa lạ gì, khi bọn họ thấy kim sắc thân ảnh xuất liền hiểu được, người luyện chế bát phẩm đan dược kia chính là quán quân của Đan hội lần này, Tiêu Viêm.
      Đối với tượng này, ít Luyện Dược Sư đều thán phục. Có thể , bát phẩm đan dược là thứ bọn họ rất khó chạm tới, nhưng ở trong tay Tiêu Viêm – người còn tuổi hơn họ rất nhiều dường như lại tùy ý mà ra, tương phản rệt làm cho họ phải xấu hổ, quả nhiên người với người là thể so sánh a.
      Hai ngày sau khi đan lôi biến mất, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng xuất quan sau nửa tháng đóng cửa tự kỷ, chẳng qua là khi xuất quan, bộ dáng lại có vẻ hết sức chật vật.
      Chật vật chật vật nhưng vẫn làm bớt vẻ hưng phấn khuôn mặt , sau khi thất bại ba lần, rốt cục cũng luyện chế thành công được Phục Linh Thanh Đan.
      Thiên Hỏa Tôn Giả vẫn thủ hộ bên ngoài , nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của Tiêu Viêm cũng khỏi kinh ngạc. Nhưng lúc đó, viên đan dược rất tròn màu xanh đậm tràn đầy linh khí bay đến trước mặt lão. gian chợt vặn vẹo, lão cũng nhảm nhiều lời, bắt lấy đan dược, lao thẳng về phòng mình.
      Thấy thế, Tiêu Viêm cũng bật cười, lần bế quan này chỉ luyện chế thành công Phục Linh Thanh Đan mà cả Thiên Minh Tu La Thủ cũng có khá nhiều lĩnh ngộ, tổng quát mà thu hoạch rất lớn. . .
      Lần xuất quan này, đem tất cả mọi việc đều chuẩn bị chu toàn, Tiêu Viêm rốt cục cũng nghỉ ngơi, an tâm điều dưỡng hai ngày, khôi phục trạng thái bản thân tới đỉnh phong. giờ, việc cần phải làm duy nhất là ở chỗ này, yên lặng chờ Phong Tôn Giả đến, sau đó. . . cứu Dược Lão!
      Tiêu Viêm cũng cần chờ lâu, ngày thứ năm sau khi xuất quan, lúc nghiên cứu tập luyện Thiên Minh Tu La Thủ, Tiêu Viêm đột nhiên đứng bật dậy, nhận thấy được khí tức mênh mông quen thuộc xuất .
      Phong Tôn Giả đến rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :