Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1186: Đan Hội kết thúc
      Dịch: Blue - Biên: Blue
      Dưới ánh mắt soi mói của toàn trường, Huyền Tử đài cao cũng mỉm cười, chậm rãi bước lên bước, đôi mắt chậm rãi đảo qua trung, sau đó dừng ở thân ảnh cao gầy.
      “Vào thời điểm này, lão phu nhiều lời nữa, đan lôi tán, mời chư vị tuyển thủ đem đan dược mình luyện chế lấy ra.”
      Nghe được thanh của Huyền Tử, khoảng mười người còn ở thềm đá hơi chần chừ, sau đó từng viên đan dược chậm rãi bay ra từ trong tay, rồi trôi nổi trước mặt họ. Những đan dược này vừa xuất , đan hương trong khu vực cũng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
      Vô số ánh mắt nhìn lại, trong số đan dược kia, có chín viên tựa như dạ minh châu, thất phẩm cao cấp đan dược, tuy chúng ở tình huống bình thường tất nhiên gây ra hồi sóng gió, nhưng giờ đây lại quá thu hút, vì phía chúng, có năm viên đan dược tràn ngập linh vụ nhàng bay bổng.
      Thất phẩm và Bát phẩm, mặc dù bề ngoài khác nhau lắm, nhưng cho dù là người biết gì về luyện dược liếc mắt nhìn qua cũng thấy được khác biệt, khác nhau này chính là chênh lệch của linh tính.
      Thất phẩm đan dược, năng lượng tuy đậm, nhưng chỉ là tử đan (đan chết), khi có linh tính của riêng mình mới được xưng là hoạt đan (đan sống) hoặc linh đan…
      Năm viên bát phẩm đan dược, vừa xuất tự động cách nhau khoảng cách. Trong năm viên, đan dược của Tào Dĩnh và Đan Thần linh tính khá yếu, sương mù chỉ thoáng lượn lờ ở mặt ngoài đan dược, mơ hồ ngưng tụ thành hình ảnh con hồ ly và con thỏ.
      Bát phẩm đan dược có linh tính của riêng mình, điều này quả nhiên giả, thậm chí chúng còn tự ngưng tụ thành hình dạng riêng.
      Vô số ánh mắt tò mò nhìn năm bát phẩm đan dược giữa trung. Kỳ quan như vậy, cũng ít người lần đầu tiên nhìn thấy, bát phẩm đan dược, quả là kỳ dị phi phàm.
      Cách đan dược của Tào Dĩnh và Đan Thần xa, là ba viên đan dược tương đối khổng lồ. Lúc này, đan dược của Thanh Hoa lão quái ngưng tụ ra hình dạng con gấu, nhưng nó cũng có ý niệm tranh chấp, mà cố thủ tại vị trí của mình. Vì nó biết, nếu muốn đấu, nó cũng đấu nổi với hai đan dược hung hãn còn lại kia.
      Viên đan dược đưa tới tứ sắc đan lôi của Mộ Cốt lão nhân tràn đầy linh khí, ngưng tụ thành hình con hổ hung ác, ngừng gầm gừ với Sinh Cốt Dung Huyết đan của Tiêu Viêm, tựa như nó rất cam lòng bị đối phương đoạt mất uy phong vốn nên thuộc về nó vậy.
      “Xuy!”
      Nhưng còn đợi nó gầm xong, linh khí nồng đậm xung quanh Sinh Cốt Dung Huyết đan xao động, hóa thành con rồng chừng nửa thước. Vung đuôi cái hung hăng quật vào viên đan dược có hổ hình của Mộ Cốt lão nhân, đem tên kia quật cho thê thảm kêu gào, sau đó xám xịt cụp đuôi tránh ra khoảng cách. Sinh Cốt Dung Huyết đan trải qua ngũ sắc đan lôi tẩy lễ, phải thứ tứ phẩm đan lôi như nó có thể chống lại được.
      Tùy theo những đan dược này hóa hình, đạo quang mang đột nhiên xuất , bảng thứ hạng được xếp theo hình kim tự tháp mở ra. đỉnh tháp, con rồng tràn ngập linh tính ngửa mặt lên trời thét dài, quang mang rực rỡ như ánh mặt trời.
      Vào thời điểm này, mọi người đều nhận thấy được, trong viên đan dược bé kia, ấn chứa năng lượng tinh thuần đến bực nào.
      đài cao, Huyền Tử nhìn những đan dược khác bị Sinh Cốt Dung Huyết đan đè ép đến mức dám phản kháng, cũng hơi mỉm cười, chợt cao giọng : “Đan dược lấy linh tính vi tôn, đan dược quý giá nhất sinh ra, mà chủ nhân của nó cũng chính là quán quân lần này… Đó chính là, Tiêu Viêm!”
      Nghe được lời ngắn gọn dứt khoát của Huyền Tử, vô số ánh mắt đồng loạt chuyển hướng về bãi đá. lát sau, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc trào dâng, bọn họ chứng kiến kỳ tích phát sinh, chứng kiến hào khí tận trời của người thân mình ngăn cơn sóng dữ! Hào khí bậc này, làm vô số người chấn động, máu trong người trở nên sôi trào.
      bãi đá, Tiêu Viêm nhìn xuống quảng trường sôi trào phía dưới, cũng nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong lòng giọng lẩm bẩm: “Lão sư, đệ tử cũng làm người mất mặt…”
      Mấy người Tào Dĩnh cũng hâm mộ nhìn Tiêu Viêm được vạn chúng chú mục, thể nghi ngờ, giờ chính là nhân vật chính của mảnh đất này.
      Quán quân đan hội, là loại tượng trưng con đường trưởng thành của vị đỉnh cường giả. Vì các đời quán quân của Đan hội đều là những người đứng đầu đại lục, điều này đủ để mọi người có thể nhìn ra được, người thanh niên cao gầy kia, có được tiềm lực lớn đến mức nào.
      Tống Thanh sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, trong mắt có ghen tị, nhưng càng nhiều lại là loại cảm giác vô lực. Những biểu của Tiêu Viêm đủ để sinh ra cảm giác thất bại, ngay cả ý niệm xua đuổi nó cũng ngóc lên nổi.
      “Khốn kiếp!”
      Tức giận nhất tự nhiên là Mộ Cốt lão nhân, chức quán quân vốn nằm trong tay lại bị Tiêu Viêm đoạt mất. Làm cho vị luyện dược tông sư có tiếng tăm ở Trung châu này nổi trận lôi đình.
      Nhưng dù có giận thế nào, lúc này cũng chẳng có cách nào khác. Chỉ có thể trơ mắt nhìn vinh dự tối cao của chức quán quân đặt đầu Tiêu Viêm.
      “Thằng nhãi, đừng cao hứng quá sớm. Lão phu thề, nhất định phải tự tay xử lý ngươi!”
      Ánh mắt thoáng trở nên đỏ lừ, thanh trầm thấp của Mộ Cốt lão nhân dưới dẫn dắt của đấu khí, cực kỳ chuẩn xác truyền vào trong tai Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Thiên Khôi bên cạnh, trong mắt xẹt qua hàn ý. Đối với Mộ Cốt lão nhân, trong lòng sớm tràn ngập sát ý thể hóa giải, đợi xong việc Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, tất nhiên cho lão khọm này biết cuối cùng là ai xử ai!
      Địa Khôi giờ tiến hóa thành Thiên Khôi, lại thêm cả Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn giả, bên cạnh có ba cường giả Đấu Tôn, muốn xử lý Mộ Cốt lão nhân cũng khó!
      Tiếng vỗ tay kéo dài gần mười phút mới từ từ giảm (chém gió vãi ~~). “Tiêu Viêm, ngươi đạt được quán quân của Đan hội, sau này cũng ứng cử viên cho vị trí cự đầu của Đan tháp.” Huyền Tử cười nhìn Tiêu Viêm, chậm rãi .
      Lời này vừa ra, nhất thời vô số ánh mắt ghen tị, hâm mộ đều đổ dồn vế phía Tiêu viêm. Ứng cử viên cho vị trí cự đầu của Đan tháp, chỉ cần cái danh này thôi lên Tiêu Viêm có cơ hội trở thành cự đầu của Đan tháp. Vị trí này là tượng trưng cho địa vị đứng đầu Đấu khí đại lục…
      Người ở đây, ai cũng biết vị trí này có được quyền lực lớn đến nào, đó là lãnh tụ về tinh thần của vô số luyện dược sư đại lục!
      Đan tháp từ trước đến nay vẫn chưa từng khai chiến với ai, nhưng có bất cứ kẻ nào hoài nghi năng lực đáng sợ của thế lực cổ xưa này.
      Dưới vô số ánh mắt hâm mộ, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, bất kể ngày sau có thể trở thành cự đầu hay , nhưng chí ít cũng cần cự tuyệt.
      “Trở thành quán quân, ngươi nhận được phương pháp tu luyện linh hồn từ thời viễn cổ.” Huyền Tử vung tay lên, quyển trục làm từ da dê xuất , sau đó nhanh như chớp bay vụt về phía Tiêu Viêm.
      Nghe được lời này, khuôn mặt Tiêu Viêm mới xẹt qua chút vui mừng. giờ tiến vào bát phẩm, nếu còn muốn tiếp tục tiến thêm cần có phương pháp tu luyện như vậy. Khẩu quyết có được quá ngắn, ngẫu nhiên cũng có chút tác dụng, nhưng tuyệt đối thể trợ giúp tiến thêm. Cho nên phương pháp tu luyện từ viễn cổ này đối với cực kỳ quan trọng,
      Đưa tay bắt lấy quyển trục làm từ da dê cũ kỹ kia, vừa chạm vào nó, cảm giác kỳ dị đột ngột xuất trong lòng.
      “Quả nhiên là đồ tốt.”
      Nhận thấy loại cảm giác kỳ dị này, trong lòng Tiêu Viêm cũng thầm khen tiếng. Có thứ này, bây giờ cũng có thể củng cố lại linh hồn cảnh giới của mình.
      Tuy trong lòng tò mò với phương pháp tu luyện linh hồn này, nhưng bây giờ cũng phải thời điểm để xem. Bàn tay khẽ động, trước ánh mắt nóng cháy của vô số người thu nó vào nạp giới, sau đó ánh mắt chuyển về phía Huyền Tử, ôm quyền cúi người thi lễ.
      Nhìn vẻ hài lòng khuôn mặt Tiêu Viêm, Huyền Tử cũng mỉm cười, đợi cho tiếng vỗ tay dần biến mất, mới : “Quán quân xuất , hai ngày sau là lúc Tinh Vực mở cửa. Đến lúc đó, mười người đứng đầu của Đan hội đều có thể tiến vào, hàng phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa!”
      Huyền Tử vừa dứt lời, ánh mắt vừa bình tĩnh lại của Tiêu Viêm lại xuất vẻ dao động. Tất cả những cố gắng của , phải đều vì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao? Mà giờ, cuối cùng cũng có thể gặp được loại dị hỏa bất từ trong truyền thuyết này.
      Đương nhiên, chỉ có mình Tiêu Viêm kích động, tất cả những người khác ánh mắt đều trở nên nóng cháy. Hiển nhiên, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng có sức hút cực lớn đối với họ.
      Nhìn vẻ kích động của những người này, ai cũng hiểu, đan hội tuy kết thúc, nhưng tranh đấu vẫn còn tiếp tục. Chỉ có điều, mục tiêu còn là chức quán quân, mà là bất tử chi hỏa trong truyền thuyết, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa! Rốt cục nó rơi vào tay ai, trong lòng mọi người ở đây đều tràn đầy chờ mong cùng tò mò…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1187: Huyền Y, Thiên Lôi Tử
      Dịch: dutchlady3001 - Biên: Blue
      Trải qua gần tháng sục sôi tranh tài, biển người mênh mông rốt cục cũng từ từ tản khi đan hội hạ màn. Tuy nhiên, cả Đan thành vẫn như trước, vẫn tồn tại loại khí hưng phấn thôi, lần đan hội tranh tài này, mức độ quyết liệt vượt xa khỏi dự tính của mọi người, chỉ cần nghĩ đến hành động mạnh mẽ, đoạt lại chức vô địch dường như nằm chắc trong tay Hồn điện cũng làm cho người ta bừng bừng nhiệt huyết.
      Đêm xuống, Đan thành cũng trở nên náo nhiệt hơn bình thường, đèn đuốc sáng trưng, người lại đường vẫn nườm nượp. Hầu hết các câu chuyện vẫn chỉ xoay quanh những kiện diễn ra tại Đan hội, và đương nhiên, vị quán quân của Đan hội lần này, Tiêu Viêm là được nhắc đến nhiều nhất.
      Trước kia, cái tên này còn có vẻ còn xa lạ, nhưng giờ dường như nó để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mỗi người. Ai cũng biết rằng cái tên Tiêu Viêm này chẳng mấy chốc được biết đến toàn bộ Trung Châu. Đến lúc đó, là ngôi sao trẻ sáng chói toàn đại lục.
      Trái ngược với trạng thái sôi sục của Đan thành, trải qua gần tháng thi đấu, phần đông những người dự thi lại mệt mỏi giống thư bị thoát lực, chật vật lê thân về nơi trú ngụ, sau đó đều giống như nhau, gục đầu ngủ như chết
      Tiêu Viêm cũng tránh khỏi, bát phẩm đan dược, dù là trong tưởng tượng cũng dễ dàng luyện chế, hơn nữa, sau khi luyện chế xong, còn mạnh mẽ thăng linh, hành động lần này làm tiêu hao lượng khủng bố linh hồn lực của . Bởi vậy, ngay sau khi đan hội kết thúc, lập tức trở lại phòng, đóng cửa, chìm vào giấc ngủ.
      Đám người Tiểu Y Tiên cũng ràng trạng thái mệt mỏi của Tiêu Viêm, bởi vậy cũng tới quấy rầy, tuỳ ý cho ngủ bù.
      Đến khi Tiêu Viêm trở lại trạng thái tỉnh táo sắc trời tối mịt. Trong mơ hồ, vẫn nghe thấy truyền đến những lời bàn tán đầy hưng phấn từ bên ngoài truyền vào.
      Vì lý do an toàn, giờ, đám người Tiêu Viêm chuyển từ nơi cư ngụ từ Diệp gia về Đan tháp, như vậy cũng dễ dàng hơn trong việc đề phòng những hành động ám muội của Hồn Điện
      Sau khi rời giường, Tiêu Viêm nhanh chóng rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng. Trước khi trở về phòng nghỉ ngơi, được Huyền Tử nhắc nhở đến gặp lão sau khi tỉnh dậy.
      “Cạch.”
      Vừa mở cửa phòng, Tiêu Viêm nhìn thấy ít người bên ngoài đại sảnh, Tiểu Y Tiên, Thiên hoả tôn giả, Diệp Trọng cũng có ở đây.
      “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, người của Đan Tháp qua thúc dục rất nhiều lần nhưng đều bị ta ngăn lại nên trở về.” Tiểu Y Tiên nhoẻn miệng cười, ôn nhu nhìn Tiêu Viêm
      “Ừm.” Tiêu Viêm cười , gật đầu
      “Giờ ta tới đó gặp họ chuyến, mọi người cũng đừng lơi lỏng.”
      xong, Tiêu Viêm cũng lưu lại lâu, cùng mấy người kia chuyện vài câu rồi nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, hướng thẳng tới đỉnh của Đan Tháp.
      đường , Tiêu Viêm gặp ít luyện dược sư của Đan Tháp, đám người này khi thấy đều nhanh chóng nhường đường, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tôn kính. Tiêu Viêm này, trong Đan hội ra mặt, đương đầu với cơn sóng dữ, bảo vệ uy danh cho Đan Tháp cũng là bảo vệ mặt mũi cho họ. Hơn nữa, trình độ luyện dược của Tiêu Viêm thể tại Đan hội cũng xứng đáng nhận được tôn trọng của họ.
      Dù vậy, dưới ánh mắt có vẻ tôn kính của mọi người, Tiêu Viêm cũng có chút cảm giác được tự nhiên. Người ta chào hỏi mình, mình cũng phải đáp lại, bởi vậy mà đoạn đường này, cứ phải tươi cười đến mức cơ mặt cũng có chút cứng lại. Cuối cùng cũng chịu nổi mà trực tiếp tăng tốc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà hướng thẳng về tầng đỉnh của Đan tháp chạy như bay.
      Khoảng mười phút sau, Tiêu Viêm cũng tới tầng chót của Đan Tháp, dừng lại chút ở ngoài đại sảnh, dùng tay xoa xoa lên mặt rồi mới nhàng gõ cửa.
      “Vào
      Từ bên trong vọng ra tiếng cười thản nhiên của Huyền Tử.
      Lúc này, Tiêu Viêm mới đẩy cửa bước vào, thấy bên trong đại sảnh có ít người đứng sừng sững, trong đó ngoài Tào Dĩnh, Đan Thần, Tống Thanh còn có ba thân ảnh, người ở giữa là Huyền Tử, bên cạnh đó là vị mỹ phụ và lão giả ngăm đen, người mà Tiêu Viêm từng gặp lúc ban ngày.
      Khi Tiêu Viêm vừa tiến vào đại sảnh, ánh mắt của những người bên trong đều tập trung vào . Đoạt được chức quán quân của Đan hội, theo cách nào đó Tiêu Viêm cũng trở thành người của Đan tháp, với địa vị là trong những dự tuyển của cự đầu Đan tháp trong tương lai, tại danh vọng của cũng thấp, cho dù là các trưởng lão tại có gặp cũng phải khách khí hành lễ.
      “Ha ha, quán quân của chúng ta đến rồi.” Vừa thấy , Huyền Tử cười trêu .
      Tiêu Viêm cười khổ tiến lại gần, đứng song song với nhóm người Tào Dĩnh, cung kính ôm quyền, hành lễ với ba người Huyền Tử.
      “Để ta giới thiệu cho ngươi.” Huyền Tử cười cười, chỉ vào mỹ phụ nhu hoà nhìn Tiêu Viêm : “Vị này là Huyền Y hội trưởng, hà hà, nàng cũng có quan hệ khá sâu sắc với sư phụ của ngươi, ngươi có thể gọi nàng là Huyền di.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút sửng sốt, nhìn vẻ trêu chọc khuôn mặt Huyền Tử, khoé miệng khỏi giật giật, ánh mắt kinh ngạc nhìn mỹ phụ kia.
      “Có quan hệ sâu sắc với sư phụ, như vậy chẳng phải là sư nương của mình sao?”
      “Cái lão già này, bậy bạ gì thế.”
      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm nhìn mình, gương mặt của mỹ phụ khỏi ánh lên vẻ phơn phớt hồng, giận dữ lườm Huyền Tử, sau đó mới quay sang nhìn Tiêu Viêm, nhu hoà nó: “Ngươi là Tiêu Viêm à? Lần này, lão già Dược Trần cũng coi như thu được đồ đệ tốt.”
      Nhìn bộ dạng của Huyền Y, Tiêu Viêm cũng hiểu được tình cảm của nàng đối với sư phụ, nàng quả có mối quan hệ với Dược Trần mà ít người biết đến. Nếu đúng như vậy, đúng ra phải dâng trà mời nàng mới phải phép.
      “Tiêu Viêm ra mắt Huyền … Huyền di”
      Tiêu Viêm hơi ngập ngừng, lại liếc qua Huyền Tử, thấy lão nhìn mình ra hiệu liền vội vàng đổi cách xưng hô.
      Nghe cách xưng hô của Tiêu Viêm, Huyền Y hội trưởng cũng sửng sốt, gương mặt hơi ửng hồng, ánh mặt nhu hoà nhìn giống như ánh mắt của vị trưởng bối nhìn hậu bối của mình.
      Thấy vậy, Tiêu Viêm khỏi cảm thấy may mắn, mặc dù biết sư phụ có liên quan với nàng hay nhưng ràng, nàng có tình cảm với Dược Lão.
      “Xem ra ngày xưa, sư phụ cũng vương vấn ít tình cảm a”
      “Vị này là Thiên Lôi Tử hội trưởng.” Huyền Tử ánh mắt lại chuyển sang lão giả ngăm đen bên cạnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc .
      “Vãn bối Tiêu Viêm ra mắt Thiên Lôi Tử hội trưởng.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm vội vàng hành lễ lần nữa, ba vị này bây giờ đều là những nhân vật thuộc hàng ngũ đứng đầu của đại lục, cung kính với họ cũng là điều tất nhiên.
      “Ân, lần Đan hội này ngươi làm rất tốt.” Nhìn Tiêu Viêm, khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Lôi Tử cũng thoáng có chút nhu hoà, nhúng thanh vẫn có vể trầm thấp như trước làm người khác có cảm giác bị áp chế.
      “Khà khà, đừng ngại, lão già đó cả đời đều vậy.” Huyền Tử đứng đó, nhìn Tiêu Viêm gật gật đầu, cường giả tất nhiên phải có phong thái của cường giả rồi.
      “Mọi người đến đông đủ, như vậy ta đến chuyện chính.” Đề cập đến chính , khuôn mặt Huyền Tử trở nên ngưng trọng, chậm rãi : “Hôm sau, Tinh Vực được mở ra, các ngươi cũng tiến vào đó, thử cơ hội hàng phục Tam Thiên Diễm Viêm Hoả.”
      “Tinh Vực này là do ba người chúng ta liên thủ xé rách khoảng gian, truyền vào đó lực lượng cường đại và giấu nó trong tinh , Tam Thiên Diễm Viêm Hoả cũng là bị phong ấn ở trong Tinh Vực.”
      Nghe được tin tức có liên quan đến Tam Thiên Diễm Viêm Hoả, tinh thần Tiêu Viêm lập tức chấn động, vội vàng trở nên nghiêm túc.
      “Vì bị phong ấn khá lâu, Tam Thiên Diễm Viêm Hoả rất oán hận đối với Đan Tháp, đặc biệt là với ba người chúng ta, nếu nó rời khỏi phong ấn, chắc chắn quay lại trả thù.” Huyền Tử trầm giọng .
      “Lần này, nếu có người có thể thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hoả tốt, nhưng chúng ta thực lo lắng, vạn nhất có kẻ thể thu phục được lại đem nó phóng thích ra, như vậy chính là huỷ diệt Đan thành rồi.” Huyền Tử .
      “Là người Hồn Điện?” Ánh mắt Tiêu Viêm chợt loé lên, giọng .
      “Ừm.”
      Huyền Tử chậm rãi gật đầu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng : “Tên Mộ Cốt lão nhân kia biến mất ngay sau khi Đan hội kết thúc, mặc dù cả ba người chúng ta ra tay tìm kiếm nhưng cũng thấy tung tích của , hiển nhiên là lo ngại chúng ta thầm xử lý nên trốn biệt .”
      “Hồn Điện với Đan Tháp cũng bất hoà trong quan hệ, nếu có cơ hội làm thương tổn chúng ta, chắc chắn bọn chúng bỏ qua. Mặt khác, lần này Mộ Cốt lão nhân cũng lọt vào tốp mười người đứng đầu, chắc chắn bọn chúng toan tính làm liều.”
      “Nếu thu phục được Tam Thiên Diễm Viêm Hoả, chúng ta e rằng người của Hồn Điện thầm phá huỷ phong ấn, giải thoát Tam Thiên Diễm Viêm Hoả.” Huyền Y cũng nhíu mày, giọng .
      “Khi mở ra Tinh Vực, cả ba người chúng ta phải duy trì phong ấn của Tinh Vực nên thể tiến vào trong đó, vì thế, sau khi các ngươi tiến vào bên trong phải hết sức ngăn cản Mộ Cốt lão nhân, nếu có hành động đúng lập tức bóp nát viên châu này, lập tức có cường giả của Đan Tháp vào hỗ trợ.” Huyền Tử vừa dứt lời, bốn miếng ngọc châu liền từ tay áo bay ra, sau đó trôi nổi hướng về bốn người Tiêu Viêm.
      Tiếp nhận ngọc châu, đám người Tiêu Viêm gật đầu, xem ra lần tranh đoạt Tam Thiên Diễm Viêm Hoả này cũng ác liệt
      thể đưa vào Tinh Vực quá nhiều người vì đánh thức Tam Thiên Diễm Viêm Hoả, do đó phải nhờ các ngươi làm tiên phong.” Huyền Tử sắc mặt ngưng trong nhìn Tiêu Viêm, trầm giọng .
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, nhất định phải đoạt được Tam Thiên Diễm Viêm Hoả kia, nếu Mộ Cốt lão nhân muốn ngăn cản, cũng chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1188: Nhị nữ đối mặt
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Cùng đám người Huyền Tử trao đổi chút về tình mở ra Tinh Vực, đoàn người Tiêu Viêm cũng lui ra khỏi đại sảnh.
      Ra đại sảnh, Tiêu Viêm cũng dừng lại, trực tiếp xoay người vào hành lang, nhưng vừa mới bước ra thân ảnh dịu dàng xinh đẹp mang theo làn hương thơm động lòng xuất tại trước mặt. Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cười : “Thế nào? Tào Dĩnh tiểu thư có chuyện gì sao?“
      có gì, tiện đường cùng nhé?“ Tào Dĩnh thản nhiên cười, khuôn mặt tinh xảo, cùng gò má hơi ửng hồng cực kỳ quyến rũ, nữ nhân này như hồ ly tinh hại nước hại dân, mỗi cái mỉm cười, nhăn mày đều khiến tất cả nam nhân phải điên cuồng.
      Nghe được nàng chủ động mời như vậy, Tiêu Viêm ngược lại có chút ngẩn người, nữ này đối xử tốt với mình như vậy từ khi nào? Lúc trước nàng phải luôn mong mình xung đột với người khác để nàng vui vẻ đứng xem náo nhiệt sao ?
      Trong khi Tiêu Viêm buồn bực sắc mặt Tống Thanh bên kia biến đổi, hành động của Tào Dĩnh gây ra cho cảm giác bất an, lập tức vội vàng chen vào cười : “Dĩnh nhi, Tiêu Viêm huynh đệ có nhiều chuyện phải làm, Tinh Vực sắp mở cửa, lúc đó tên Mộ Cốt lão nhân có lẽ tiếp tục đánh lén, bây giờ chúng ta phải huấn luyện phen để lúc đó có chút lực chống đỡ a.
      “Ân, Tống huynh vậy rất …” Nghe vậy Tiêu Viêm liền ra vẻ bận rộn gật gật đầu, đối với nữ Tào Dĩnh này, trong lòng có chút kiêng kị, cũng muốn bị đối phương đùa giỡn xoay vòng vòng, nếu tên Tống Thanh này thân lừa ưa nặng tốt nhất là giao cho còn mình cuốn gói chạy gấp.
      Nhưng còn chưa đợi Tiêu Viêm từ “có lý“ kia ra nụ cười khuôn mặt xinh đẹp của Tào Dĩnh bỗng biến mất, thản nhiên : “ cần, ta muốn tiếp tục trở thành vật hy sinh bị bỏ lại.”
      Nghe được Tào dĩnh lời này, Tống Thanh nhất thời cứng lại, sắc mặt dị thường lúng túng.
      thôi…”
      Con ngươi xinh đẹp Tào Dĩnh lại chuyển hướng sang Tiêu Viêm, hung hăng trừng mắt cái, ý tứ rất , nếu Tiêu Viêm lại tiếp tục kiếm cớ từ chối sợ rằng nữ này hôm nay hóa thân thành con sư tử cái.
      Thấy thế, Tiêu Viêm cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng thèm thương hại cho Tống Thanh , đối với loại người gặp nguy cơ liền vứt bỏ đồng bạn là loại hành động rất trơ trẽn, gặp phải loại đãi ngộ như vậy cũng làm làm cho người ta đồng tình.
      Trong lòng thầm thở dài, Tiêu Viêm chỉ còn cách bước xuống cầu thang, Tào Dĩnh bên cạnh lúc này mới phát ra tiếng mỉm cười tinh nghịch theo sát , làm cho người khác nghe cũng có cảm giác xúc động êm ái.
      Tống Thanh sắc mặt tình bất định nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa, rồi hung hăng cắn răng phất tay áo bỏ .
      Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh đường xuống, nàng kia ngừng hỏi những việc chẳng liên quan, thi thoảng lại mỉm cười kiều mỵ làm cho các Luyện Dược Sư trẻ tuổi xung quanh nhịn được mà nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
      Mà với loại ánh mắt hâm mộ này, Tiêu Viêm cũng có cảm giác như đứng lò lửa, ngồi xuống đống than, nữ này thay đổi thất thường, ai biết được nàng suy nghĩ gì, ngay cả chính Tiêu Viêm cũng biết vì sao nàng lại đột nhiên dịu dàng với mình như vậy? Hay cũng bởi khi ở đan giới mình cứu nàng ta mạng sao?
      đoạn lộ trình cũng quá xa, trong lòng Tiêu Viêm lại như viễn chinh vậy, vất vả mới đến nơi, cũng thở phào nhõm.
      Đứng bên trong hành lang, ngay khi Tiêu VIêm định mở miệng cáo từ cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra, hình bóng màu trắng xinh đẹp bước ra chậm rãi, nhìn thấy Tiêu Viêm đứng cạnh Tào Dĩnh, trong mắt cũng xẹt qua 1 tia kinh ngạc.
      “Tiểu Y Tiên” Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp vừa xuất , Tiêu Viêm vội gọi rồi vui mừng bước nhanh tới.
      Khi thấy Tiểu Y Tiên xuất , hàng mi như liễu rủ của Tào Dĩnh cũng nhàng nhướng lên.
      Dung mạo Tiểu Y Tiên tuy xinh đẹp được như Tào Dĩnh, nhưng lại lộ ra cảm giác ấm áp dịu dàng, đặc biệt là khi triệt để khống chế được ách nan độc thể, lãnh đạm trước kia cũng yên lặng vơi , giờ Tiểu Y Tiên giống như khi Tiêu Viêm gặp nàng lần đầu tại Thanh Sơn Trấn vậy. Nếu Tào Dĩnh là nữ quyến rũ, Tiểu Y Tiên kia lại là tiên tử hạ phàm. Hai nữ nhân là hai loại khí chất bất đồng nhưng lại đều làm cho người ta mê muội.
      Nhìn Tiêu Viêm bước nhanh đến, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên khẽ chớp chớp, nhìn ánh mắt của , nàng lập tức hiểu ra, khóe môi khỏi lên nụ cười dịu dàng.
      “Xin chào… Tào Dĩnh, biết nên xưng hô thế nào?” biết tại sao lại có chút thở dài, khuôn mặt Tào Dĩnh lên nụ cười quyến rũ, vươn tay tới Tiểu Y Tiên tự giới thiệu.
      “Tiểu Y Tiên.” Tiểu Y Tiên cũng vươn ngọc thủ bắt với Tào Dĩnh, ngữ khí mềm , nóng cũng lạnh.
      “Tiện đường về với Tiêu Viêm, ngươi cũng để tâm chứ?“ Tào Dĩnh mỉm cười thu hồi ngọc thủ, mỹ mâu lại liếc Tiêu Viêm, như có chuyện gì .
      chuyện cùng bạn bè, cũng là việc bình thường mà thôi, có gì phải để ý chứ.“ ngờ tới Tào Dĩnh lại nghĩ nàng có quan hệ với Tiêu Viêm, nên khóe môi Tiểu Y Tiên khỏi lên nụ cười vui vẻ.
      Tiêu Viêm bên cạnh nghe vậy, khỏi trợn trừng mắt, hai nữ nhân có vẻ nhã nhặn nhưng trong giọng lại hề có vẻ bình thản như vậy.
      “Trong phòng còn có người đợi , thế hàn huyên thêm ở đây, Tào tiểu thư nếu sau này có thời gian có thể đến đây chơi.” Tiểu Y Tiên cười , trong giọng có ý tiến khách. Nghe vậy, Tào Dĩnh mặt đổi sắc, thản nhiên gật đầu đáp: “Nhất định!“
      Thấy vậy, Tiểu Y Tiên mới mỉm cười vươn ngọc thủ kéo tay Tiêu Viêm vào phòng.
      Nhìn cửa phòng đóng lại, vẻ tươi cười của Tào Dĩnh cũng chậm rãi biến mất, lát sau khẽ hừ tiếng, ngọc thủ nắm , gương mặt lại lên đường cong xinh đẹp “Tiêu Viêm, ngươi có trốn cũng thoát khỏi bàn tay của bổn tiểu thư này đâu…”
      vào phòng, chưa đợi Tiêu Viêm , Tiểu Y Tiên liền nhanh chóng rút ngọc thủ về, xoay người sang chỗ khác, Tiêu Viêm có thể mơ hồ thấy vành tai nàng đỏ ửng lên, liền nhịn được cười.
      “Ngươi còn dám cười! Dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt… “ Nghe thấy Tiêu Viêm cười, Tiểu Y Tiên lại càng thẹn .
      “Hái hoa ngắt cỏ mà ngươi cũng quản a?“ Tiêu Viêm lại càng cười trêu nàng.
      Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhất thời đỏ bừng mặt, vội vàng kiếm cớ: “Huân Nhi ta xem chừng ngươi…” Tiêu Viêm cũng để ý tới nàng lấy cái cớ vụng về này, nụ cười mặt càng ngày càng đậm.
      “Hắc hắc, Tiêu Viêm ngươi cũng dám đùa giỡn Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, về sau ta nhất định với Thải Lân tỷ tỷ. Năm đó lúc rời nàng cũng qua với ta, nếu như ngươi dám thông đồng với nữ nhân khác đem ngươi “xẻo” nha.“ Khi Tiêu Viêm cười trộm, tiếng cười duyên đột nhiên vang lên làm giặt bắn mình, vội vàng quay đầu lại thấy thân ảnh Tử Nghiên ngồi cửa sổ ngừng đong đưa chân.
      “Xẻo?”
      Tiêu Viêm há hốc miệng, loại việc này đúng là Thải Lân rất am hiểu a.
      “Nha đầu, tại cũng trở nên xuất quỷ nhập thần.“ Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm ngồi xuống, xoay người lại “Đúng rồi, Hùng Chiến kia đâu? cùng ngươi sao?“
      ở ngoài Đan Tháp, nơi này vào được…” Tử Nghiên hất mái tóc đuôi ngựa màu tím, tay khẽ chống liền xuất trước mặt Tiêu Viêm, đoạt lấy chén trà trong tay , ực 1 ngụm, mới ra vẻ người lớn : “Ta tới đây là để giúp ngươi tay.”
      Nghe được nàng vậy, Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên đều là nhịn được bật cười, nha đầu này đáng .
      “Thái độ gì vậy… !” Thấy thế, Tử Nghiên có chút vừa ý hừ : “Nếu có ta hỗ trợ, ta dám cam đoan ngươi tuyệt đối bắt được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.“
      Vừa mới đưa chén trà đến miệng, Tiêu Viêm chợt chuyển hướng nhìn sang Tử Nghiên, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Vậy là ý gì? “
      “Hừ, ngươi tưởng rằng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa dễ thuần phục vậy sao? Ngay cả Đan Tháp đối với nó cũng có biện pháp, ngươi còn dám nghĩ mạnh mẽ thu phục sao?“ Tử Nghiên nhếch môi : “Ta biết rằng Đan Tháp muốn cho các ngươi thử vận khí, nhưng đáng tiếc, bây giờ Tam Thiên Diễm Viêm hỏa có linh trí, dễ dàng thu thập giống như Vẫn Lạc Tâm Viêm của Nội Viện.”
      “Vậy ngươi có biện pháp nào? “ Tiêu Viêm cũng cẩn thận hỏi, biết Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này hơn xa Vẫn Lạc Tâm Viêm. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có thể làm cho Huyền Tử ba người trịnh trọng đối đãi như vậy, có thể chênh lệch sao?
      Nhìn thấy Tiêu Viêm rốt cục cũng hạ mặt mũi xuống hỏi, khuôn mặt của Tử Nghiên nhất thời lộ vẻ đắc ý, vỗ vỗ bộ ngực : “Ta cho ngươi biết cũng có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng về sau mỗi ngày luyện chế cho ta gốc cây dược liệu chỗ Hùng Chiến.” Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời trừng mắt, tiểu nha đầu tham ăn này…
      “Rồi rồi, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.“
      Tử Nghiên hắc hắc cười, lúc này mới thỏa mãn đứng lên, bàn tay nắm , luồng tử sắc quang mang ra, trong chú ý của Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên hóa thành con Tử Long dài nửa xích.
      Tử Long này hai mắt nhắm nghiền, thân hình tuy bé, nhưng mơ hồ lộ ra luồng Long Uy dị thường đáng sợ.
      “Ta nghe Tiểu Y Tiên tỷ tỷ ngươi từng xông vào Tinh Vực lần, vậy chắc hẳn từng chứng kiến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có bộ dáng thế này?“
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, Tử Long này có thể coi là phiên bản thu của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng vì sao Tử Nghiên biết? Hay là…
      Nghĩ đến loại khả năng, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi…

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1189: Long Ấn
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Đối với bản thể của Tử Nghiên, mấy năm nay Tiêu Viêm cũng tìm hiểu nên từ từ sáng tỏ, bậc viễn cổ dị thú có thể lấy Thiên Hoàng ra ăn ngoại trừ ma thú Thái Hư Cổ Long ra còn ai có thể?
      Thêm nữa, Thái Hư Cổ Long am hiểu “ xuyên qua kết giới”, thần thông mà Tử Nghiên ngẫu nhiên xuất ra cũng là có quan hệ với gian. Từ ngày nàng đột nhiên vào đan giới rồi tùy ý ra là có thể mơ hồ đoán được, bản thể của nha đầu kia đúng là Thái Hư Cổ Long.
      Đối với Thái Hư Cổ Long thần bí bậc này, Tiêu Viêm cũng tưng nghe qua, nhưng vẫn chưa được tận mắt thấy nên đối với hình thái của chúng cũng ràng lắm. Nhưng giờ Tử Nghiên lại ám chỉ Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa kia đúng là hình rồng, hay là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này cùng bộ tộc Tử Nghiên có liên quan?
      Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm trầm ngâm, Tử Nghiên tùy tay xua Tử Long : “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này cực kì cuồng dã, muốn mạnh mẽ thu phục đừng là ngươi, cho dù cả ba vị cự đầu của Đan Tháp cũng có bản lãnh này, thêm nữa nó có linh trí cao, ngươi cho rằng nó tự nguyện bị người khác hấp thu?”
      Tiêu Viêm im lặng, chỉ cần Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có linh trí, tất nhiên nó để người khác hấp thu, mà tự nguyện, vậy chỉ còn cách thô bạo… (nghe có vẻ đen tối a, hắc hắc)
      Bất quá, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa được xưng là bất tử chi hỏa, căn bản có khả năng hủy diệt nó hoàn toàn, dù đám người Huyền Tử có hợp lại nữa e là cũng phải nhượng bộ lui binh.
      vậy thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chẳng phải là chuyện cười sao?” Tiêu Viêm cau mày hỏi.
      “Hắc Hắc, ngươi vậy cũng đúng, tam đại cự đầu của Đan Tháp nghĩ Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa quá đơn giản, cả ngày trông cậy ngươi cầu may cũng đủ, muốn cùng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đối mặt. Hứ, nó có linh trí, chỉ có đứa ngốc mới tự nguyện theo ngươi, đổi lại là ngươi, ngươi cho người khác hấp thu sao?” Tử Nghiên bĩu môi .
      Tiêu Viêm cũng khẽ gật đầu, lời Tử Nghiên tuy xuôi tai nhưng lại là , xem ra muốn thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng đơn giản như tưởng tượng.
      Trầm ngâm lát, đôi mắt Tiêu Viêm đột nhiên nhìn Tử Nghiên : “Ngươi đến với ta việc này chắc hẳn là có biện pháp?”
      “Hắc hắc.” Tử Nghiên cười lộ ra hai chiếc răng nanh, sau đó đắc ý rung đùi phán: “Ngươi biết vì sao Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại có hình dáng của tộc ta hay ?”
      biết.” Tiêu Viêm thành lắc đầu, cũng rất kinh ngạc, tại sao Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại mang bộ dáng này.
      “Bởi vì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này là do tộc ta nuôi dưỡng.” Tử Nghiên nhàng , lại làm Tiêu Viêm sợ đến mức đánh rơi chén trà tay xuống đất.
      “Ngươi cái gì?” Tiêu Viêm quay mạnh đầu sang nhìn Tử Nghiên, như thể tin nổi.
      “Đó cũng là ít tin tức ta mới biết khi trở về tộc, ta biết ngươi đến Trung Châu vì nó. Nên ở lại đó lâu chút, tìm hiểu được việc này.” Tử Nghiên giang tay : “Từ xa xưa trước kia, lúc Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa mới bắt đầu hình thành, có tiền bối của tộc ta phát ra nó, bất quá khi đó Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa còn rất bé, lấy cũng vô dụng. Vị tiền bối kia liền lưu lại trong cơ thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đạo Long Ấn, đó cũng là lí do Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trưởng thành giống hình thể của tộc ta như đúc.”
      Khuôn mặt Tiêu Viêm lộ vẻ khiếp sợ, sau hồi lâu mới chậm rãi ngồi lại ghế dựa, nuốt nước miếng. nửa ngày Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cư nhiên còn có chủ?
      Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm, Tử Nghiên cũng hiểu được suy nghĩ gì, lập tức cười : “Nếu như vị tiền bối kia còn tại thế, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng là vật có chủ, nhưng hoàn hảo theo ghi chép trong tộc, vị tiền bối kia du lịch xuyên gian, triệt để mất tin tức, nhiều năm như vậy, ta nghĩ hơn nửa là thân xác cũng còn.”
      “Phù.” nghe vậy, Tiêu Viêm mặt mày tái nhợt mới từ từ khôi phục vẻ hồng nhuận, thở phào hơi. hao hết tâm cơ vì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nếu đột nhiên cho biết Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có chủ, chỉ sợ dù Tiêu Viêm có định lực cao như thế cũng muốn phát cuồng.
      “Hắc hắc” ngươi nên thấy may mắn vì vị tiền bối kia năm đó lưu lại đạo Long Ấn trong cơ thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nếu chỉ sợ ngươi cũng có cơ hội gì.” Từ Nghiên cười hắc hắc, nắm chặt bàn tay bé, cái bình ngọc liền xuất trong tay. Trong bình ngọc lên chút chất lỏng màu vàng, mơ hồ có cỗ Long uy dị thường mạnh mẽ tràn ra.
      “Đây là?” Tiêu Viêm lộ vẻ kinh nghi, giọng .
      “Cổ Long Huyết. Đưa tay ngươi ra đây” Tử Nghiên .
      “Để làm gì? “ Tiêu Viêm ngoài miệng nghi ngờ hỏi nhưng vẫn đưa tay ra.
      “Làm cái Long Ấn tay ngươi.” Tử Nghiên cẩn thận rót giọt máu màu vàng xuống lòng bàn tay Tiêu Viêm, sau đó thủ ấn biến đổi nhanh chóng, chỉ thấy giọt máu màu vàng rơi kia bung ra hình thành cái ký hiệu kì dị, dính vào lòng bàn tay Tiêu Viêm.
      “Có cái này có thể thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?” Tiêu Viêm nhìn kí hiệu trong lòng bàn tay tò mò hỏi.
      “Nằm mơ. Cầm lấy, chờ ngươi vào Tinh Vực nghĩ biện pháp lấy huyết dịch bên trong đổ vào trán Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, rồi dấu . Long Ấn trong cơ thể nó được kích hoạt.” Tử Nghiên lắc lắc mái tóc đuôi ngựa màu tím : “Nhưng ta khuyên ngươi chờ Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bị những tên khác làm cho hao tổn ít khí lực hãy làm, đến lúc đó tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều.”
      “Nếu thất bại sao? “ Tiêu Viêm mẫn cảm thấy được có điều thích hợp.
      “Chậc. Thất bại a…” nghe thế Tử Nghiên đột nhiên lặng lẽ lè lè chiếc lưỡi : “Đạo Long Ấn này là tương đối thôi, nếu như ngươi thành công ngươi khống chế nó, nếu thất bại khống chế ngươi.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm như bị sét đánh, Tiểu Y Tiên bên cạnh cũng đổi sắc, trầm giọng : “Nha đầu, ngươi đùa phải , nếu thất bại hậu quả nghiêm trọng như thế cũng dám lôi ra?”
      làm như vậy vĩnh viễn có biện pháp thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa a, nó được xưng là bất tử chi hỏa, nên cũng sợ chết, chẳng lẽ so xem ai sống dai hơn?” Tử Nghiên thầm.
      Nhìn thấy Tử Nghiên sắc mặt đầy ủy khuất, Tiêu Viêm cũng khỏi cười khổ, trầm ngâm lát cũng tiếp nhận bình : “Đó cũng là 1 biện pháp, nhưng lại dễ dàng vận dụng.”
      “Ngươi yên tâm , Long Ấn của ngươi là ta trộm của vị trưởng lão trong tộc ngủ say, cực kỳ trân quý, bàn về Long Ấn cấp bậc, khẳng định cao cấp hơn của tiền bối năm xưa tùy ý thiết trí, cho nên tỷ lệ thành công của ngươi hơn xa Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Chỉ cần ngươi tìm cơ hội tốt, tốt nhất là khi tên kia bị trọng thương, nhất định có thể đem nó thu phục!” khuôn mặt Tử Nghiên vô cùng nghiêm túc .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khỏi cười khổ, nha đầu kia to gan, so ra còn lớn hơn cả trời, chỉ sợ trong khoảng thời gian này, tộc nhân của nàng cũng chịu ít dày vò a.
      “Được rồi, lần này tin tưởng ngươi.” Thu bình ngọc vào Nạp giới, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn sắc mặt lo lắng của Tiểu Y Tiên, khỏi cười an ủi: “ Yên tâm di, có việc gì, nếu tình huống thực tốt, ta cũng nên sử dụng thứ này, ta là người biết chừng mực a.”
      Thấy Tiêu Viêm vậy, Tiểu Y Tiên cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, sau đó mỹ mâu khẽ trừng Tử Nghiên cái, làm khuôn mặt tiểu nha đầu cũng lên nụ cười ngượng ngập.
      Nhìn Tử Nghiên cười gượng, Tiêu Viêm cũng khẽ vuốt ve nạp giới, xuyên qua cửa sổ, nhìn ngắm vô tận sao trời. Để có được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, Tiêu Viêm từ Hắc Giác Vực vạn dặm xa xôi chạy đến Trung Châu, cố gắng nhiều năm như vậy, bây giờ dù gì cũng rất muốn đem nó thu vào tay!
      Hai ngày thời gian, trong chờ đợi của vô số người cơ hồ qua trong nháy mắt.Tại ngày thứ hai, khi ánh rạng đông phía chân trời chậm rãi chiếu xuống hai ngày bình tĩnh thoáng qua trong Đan Tháp kia lại sôi lên lửa nóng. Vô số người tiến lên hướng tới Đan Tháp, hôm nay, mười cường giả đứng đầu đan hội vào Tinh Vực, hàng phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Vô số người trong lòng rất hiếu kỳ, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này bị Đan Tháp phong ấn trong nhiều năm, lần này có khả năng bị hàng phục ?
      Ở ngoài Đan Tháp sớm ồn ào, bóng người tràn ngập mỗi phố lớn ngõ . Khi mặt trời dần kéo lên đỉnh núi ba đạo thân ảnh kia cũng từ đỉnh Đan Tháp mà bay ra, rồi đứng tại phía bầu trời
      “Cường giả vào Tinh Vực chuẩn bị !” Huyền tử trôi nổi bầu trời, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, thanh trầm thấp vang vọng khắp phiến thiên địa.
      Hưu. Vù! Vù!
      Huyên Tử vừa xong, từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lướt đến, chợt dừng lại bầu trời, xem bộ dáng ràng là đám người lọt vào top 10. Ánh mắt của ba vị hội trưởng đảo qua thân ảnh mười người, cuối cùng lạnh lẽo dừng tại người Mộ Cốt lão nhân.
      Dưới cái nhìn lành lạnh của ba người Huyền Tử, da mặt Mộ Cốt lão nhân run lên nhưng vẫn chưa đến mức né tránh, biết ở trước mặt đông đảo quần chúng, đám người Huyền Tử còn dám làm gì .
      Chậm rãi thu hồi ánh mắt, ba người Huyền Tử nhìn nhau cái, Thủ Ấn biến ảo nhanh nhứ chớp, linh hồn lực mênh mông dao động, từ trong cơ thể ba người tràn ra. Mọi người liền nhìn thấy mảnh hư vô bầu trời đột nhiên xuất những gợn sóng kịch liệt. cánh cửa gian lớn màu bạc xuất .
      “Về quy định, khi các ngươi cùng nhau vào Thánh Vực, Đại Trưởng Lão tỉ mỉ cho các ngươi.” Huyền Tử liếc nhìn cánh cửa màu bạc, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
      “Bây giờ vào thôi!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1190: Tinh Vực, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa!
      Dịch: bomchutich - Biên: Blue
      Khi lời của Huyền Tử vừa dứt thân ảnh mặc áo bào trắng cũng từ từ ra trước mặt mọi người, ánh mắt trước tiên quét qua đám người Tiêu Viêm, cuối cùng dừng lại người Mộ Cốt lão nhân, thản nhiên : “Lão phu Khâu Lăng, đại trưởng lão của Đan Tháp, lần này đợi các ngươi ở đây để dẫn mọi người vào Tinh Vực, nhớ , sau khi tiến vào theo ta là được, nếu phục tùng quy củ, lão phu có quyền hủy bỏ hẳn tư cách vào Tinh Vực lần này.”
      Nghe vậy, đám người Tiêu Viêm đều khẽ gật đầu, trong lòng ràng, sở dĩ lần này do đại trưởng lão Khâu Lăng dẫn dắt, hẳn là do mấy người Huyền Tử lo lắng về Mộ Cốt lão nhân.
      Bị Khâu Lăng chăm chú quan sát, Mộ Cốt lão nhân hơi giật giật, hai tay thụt vào trong tay áo, vẻ mặt hờ hững.
      Khi mấy người kia chuyện, cánh cửa gian màu bạc dao động cũng ổn định.
      thôi.”
      Thấy thế, ánh mắt của Khâu Lăng và ba người Huyền Tử khẽ giao nhau chút, sau đó đều nhàng gật đầu, người trước vung tay lên, liền dẫn đầu bước vào trong cánh cửa gian, nháy mắt biến mất thấy. Sau đó đám người Tiêu Viêm cũng hối hả đuổi theo.
      Nương theo dao động của gian, từng thân ảnh liên tiếp biến mất, ngắn ngủi đến phút, mười người lần lượt biến mất trước mắt vô số người xem.
      Nhìn người cuối cùng vào cánh cửa gian, ngưng trọng khuôn mặt Huyền Tử cũng giảm bớt, tầm mắt từ cao nhìn xuống, trầm giọng : “Hôm nay cần chú ý nhiều chút, ngàn vạn lần nên để xảy ra điều gì bất trắc.”
      “Cường giả của Đan Tháp đều được ta an bài ở Thánh Đan thành, tùy thời đợi mệnh, nếu xuất biến cố, lập tức đến trợ giúp.” Thiên Lôi Tử gật gật đầu.
      “Còn có số cường giả khác có quan hệ cùng Đan Tháp giờ cũng ở Thánh Đan thành, ta phái người với họ giúp chúng ta lưu ý nhiều hơn chút…” Huyền Y cũng giọng .
      Nghe vậy, Huyền Tử lúc này mới khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cánh cửa gian phía , khẽ thở dài: “Hi vọng hết thảy đều thuận lợi...”
      Trong gian hư vô, đột nhiên xuất trận dao động, chừng mười thân ảnh từ từ lên...
      Thân thể vừa ra, Tiêu Viêm nhất thời cảm nhận được loại nhiệt độ nóng bức từ khí truyền tới, cùng lúc đó, trong cơ thể, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cũng đột nhiên phát nhiệt, có tính đối chọi với nhiệt độ bên ngoài, khiến trái tim đập loạn xạ. Loại tình huống này chỉ có khi gặp loại Dị Hỏa khác mới xuất ...
      “Nơi này quả nhiên có Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.”
      Trong lòng thầm tự nhủ, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên liếc qua Mộ Cốt lão nhân ở bên cạnh, lại thấy ánh mắt của lão cũng ánh lên tia nóng cháy, hiển nhiên, Hải Tâm Diễm trong cơ thể lão cũng cảm ứng được loại biến hóa này.
      Ánh mắt từ người Mộ Cốt lão nhân chuyển sang phía tây, Tiêu Viêm bắt đầu đánh giá cái gọi là Tinh Vực này, lần trước bởi vì vội vàng xông vào, căn bản là chưa từng có nhiều thời gian để quan sát.
      Cái gọi là Tinh Vực, là phiến gian mà ba người đứng đầu Đan Tháp mạnh mẽ xé rách, loại gian này, tự nhiên kém hơn so với Đan giới, Cổ giới, hơn nữa nhìn qua có chút hoang vắng, quanh mình tràn ngập sương mù nhàn nhạt, trong lúc mơ hồ, có thể thấy chút ít ánh sáng mỏng manh thẩm thấu qua mảnh gian này, hình thành những vệt sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
      Bàn tay Tiêu Viêm tùy ý chụp lấy ánh sáng mỏng manh kia, nhưng trong tay chỉ là mảng lạnh lẽo, khiến đôi mắt nhíu lại: “Đây là ánh sáng từ các ngôi sao?”
      “Truy tinh vực cũng thể cản trở ánh sáng của ngôi sao thẩm thấu vào, chẳng qua ban ngày là thời điểm lực lượng của ngôi sao yếu nhất, vì vậy chúng ta có thể tiến vào từ phía sau...” Trưởng lão Khâu Lăng ở phía trước giờ phút này thản nhiên .
      Nghe vậy, đám người Tiêu Viêm cũng thoáng giật mình, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa được xưng là tinh chi hỏa, nó ngưng tụ từ lực lượng của sao mà sinh ra, chỉ cần lực lượng của sao còn nó vĩnh sinh bất diệt, thế giới này, lực lượng của ngôi sao có đôi khi nhìn như hoàn toàn biến mất, nhưng chẳng qua là vì ban ngày nên lực lượng của nó tương đối yếu nhược mà thôi.
      theo ta, cần tách rời, phiến Tinh Vực này tồn tại ở khe gian, trong đó có vài chỗ tiếp xúc đến gian hư vô, nếu xông vào đó, hậu quả chắc các ngươi biết .” Khâu Lăng phất phất tay, thân hình vừa động, liền tiến về phía trước; đám người thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
      Tinh vực trước mặt so ra kém đan giới, nhưng nếu tương đối mà , gian trước mặt này, theo suy đoán của đám người Tiêu Viêm, chỉ sợ so với Thánh Đan Thành khổng lồ kia cũng kém. Lúc này, bọn họ bay được gần mười phút nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy đường biên giới hạn để có thể tìm ra chút manh mối.
      Chẳng qua tuy phi hành lâu như vậy, tuy chưa thấy được mục tiêu, nhưng đám người Tiêu Viêm lại có thể cảm giác được nhiệt độ chung quanh mình càng ngày càng cao, đến cuối cùng, đám người Tống Thanh, thể vận Đấu khí từ trong cơ thể để chống chọi với cái nhiệt độ như thiêu như đốt này.
      Loại nhiệt độ này, Tiêu Viêm vẫn cảm thấy chút gì, có Dị Hỏa hộ thể, kháng tính với nhiệt độ hơn xa người bình thường có thể so sánh.
      Trong lòng đoàn người buồn bực, cứ bay vút trong gian hư vô, phi hành như thế được gần mười phút nữa. Lúc này ngoại trừ Tiêu Viêm, Đại trưởng lão, Mộ Cốt lão nhân, Thanh Hoa lão quái vẫn chưa thi triển Đấu khí để bảo vệ cơ thể ra, những người còn lại đều phải dùng đấu khí hùng hậu để bao bọc, nhiệt độ nơi này cũng khá cao.
      “Hình như sắp đến nơi...” Vừa phi hành, Tiêu Viêm vừa liếc mắt nhìn qua những người khác, trong lòng đột nhiên xao động, ánh mắt bắn thẳng về phía xa xôi trước mặt, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa trong cơ thể đột nhiên kịch liệt dao động, loại phản ứng này chính là lần mạnh mẽ nhất trong những năm gần đây.
      Khi Tiêu Viêm có cảm ứng khuôn mặt Mộ Cốt lão nhân bênh cạnh cũng tràn ngập hưng phấn, liếm liếm môi, khuôn mặt lão vẻ thèm thuồng.
      Những người khác dù có Dị Hỏa cảm ứng nhưng cũng có thể thấy được nhiệt độ chung quanh mình đột nhiên tăng lên cách chóng mặt, lập tức trong lòng hiểu được, cuối cùng cũng tới nơi rồi.
      Khi trong lòng mọi người lặng yên tăng thêm đề phòng ở chỗ gian hư vô xa xôi kia, đột nhiên cỗ ánh sáng nóng rực mạnh mẽ xuất , tia sáng mãnh liệt, giống như mặt trời ban trưa, làm cho ánh mắt mọi người có chút đau đớn.
      đến rồi, các ngươi nên cẩn thận chút, nhớ , ai nếu có cử chỉ khác thường, lão phu có quyền chém giết tại chỗ!”
      Đại trưởng lão Khâu Lăng cầm đầu đám người đột nhiên ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt sắc bén bình tĩnh đảo qua mọi người, cuối cùng dừng người Mộ Cốt Lão nhân lạnh lùng .
      xong những lời này, Khâu Lăng mới từ từ thả chậm tốc độ, bay xuống phía dưới, sau đó đám người Tiêu Viêm cũng lần lượt đuổi theo.
      Dần dần tiếp cận ít với ánh sáng chói mắt kia, vật thể bên trong nó, bây giờ mới ràng trong tầm mắt bọn họ.
      “Ực!”
      Khi nhìn được vật thể trong vòng sáng kia, sắc mặt đám người Tiêu Viêm nhất thời dại ra, yết hầu hơi động, gian nan nuốt nước miếng cái, trong mắt tràn đầy vẻ rung động!
      Trong vòng hào quang là cự long nhìn thấy đuôi, đôi mắt cự long đóng chặt, phía thân thể khổng lồ lượn lờ loại tử hắc sắc Hỏa diễm quỷ dị, khi ngọn lửa bốc lên, gian quanh đấy đều xuất cảm giác vặn vẹo!
      Trong gian mờ mịt nơi cự long chiếm cứ, tử hắc sắc hỏa diễm ngừng từ trong cơ thể nó thẩm thấu ra, biết mệt mỏi thiêu đốt gian. Loại tình cảnh đồ sộ này khiến cho người ta có cảm giác rung động thể che dấu.
      Mặc dù lúc trước khi linh hồn xuất thể, Tiêu Viêm gặp qua lần, nhưng lần đấy chỉ là thoáng nhìn, giờ tự mình tới gần, mới có thể cảm nhận được ràng kỳ quan thiên cổ rung động nhân tâm này. Đứng trước mặt Cự Long, đám người bọn giống như đám kiến hôi, cảm thấy mình bé.
      “Đây chính là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?”
      Trầm mê ở bên trong, có thanh người khẽ nỉ non, tuy tại Cự Long vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng loại Long Uy nồng đậm này lại khiến cho người khác cảm giác run rẩy xúc động, loại hình thể này quá mức kinh thế hãi tục!
      Mộ Cốt lão nhân cũng bị hình thể của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chấn kinh hồi, nhưng dù gì cũng là cường giả Đấu Tôn, bát phẩm Luyện Dược Tông Sư, kiến thức bất phàm, bởi vậy lão rất nhanh liền phục hồi tinh thần, trong mắt vẻ tham lam càng đậm đặc hơn.
      Sau khi người đầu tiên mở miệng than thở, những người khác cũng từ trong rung động mà phục hồi lại tinh thần, quay mặt nhìn nhau cái, tất cả đều thầm cắn lưỡi, thứ này, cũng là quá mức dọa người .
      Tiêu Viêm đưa tay về phía cự long, lòng bàn tay đột nhiên nóng lên chút, lập tức trong lòng xao động, ánh mắt gắt gao nhìn cái Long ấn mà Tử Nghiên gieo xuống.
      “Xem ra Tử Nghiên quả nhiên sai, Tam Thiên Diễm Viễm Hỏa này trong cơ thể cũng bị gieo xuống cái Long Ấn…” Nhận thấy biến hóa của Long ấn bàn tay mình, trong lòng Tiêu Viêm cũng khẽ động, thầm .
      “Đây là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng nay nó bị phong ấn, tiếp theo, các ngươi tiến lên thử xem có thể dùng thủ đoạn ôn hòa để thu phục nó hay ?” Khâu Lăng trầm giọng : “Nhớ kỹ, phải sử dụng thủ đoạn ôn hòa, vạn lần thể khiến nó từ trạng thái ngủ say tỉnh lại!”
      Trong lúc chuyện ánh mắt Khâu Lăng cũng tràn ngập hàn ý, mà ánh mắt này vẫn như trước đều nhằm vào Mộ Cốt Lão nhân, xem ra đối với lão già này, rất đề phòng cùng chán ghét. Đối với ánh mắt này của Khâu Lăng, Mộ Cốt lão nhân cũng chỉ cười lạnh tiếng, đáp lời cũng cãi lại.
      Nhìn thấy Mộ Cốt lão nhân như vậy, Khâu Lăng cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, sau đó tầm mắt nhu hòa chuyển hướng về phía Tiêu Viêm : “Tiêu Viêm ngươi lần này là quán quân của Đan hội, do vậy, ngươi tới trước ..”
      Khâu Lăng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung người Tiêu Viêm.
      Trước những ánh mắt soi mói này, sắc mặt Tiêu Viêm cũng thay đổi, hơi ngập ngừng rồi khẽ gật đầu, sau đó hít hơi, chậm rãi hướng về phía Cự Long ngủ say kia!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :