Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1181: Phóng tay cược lần!
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: chicken2911
      Tiếng cười lạnh quanh quẩn vùng trời. Tia chớp xẹt qua tạo cường quang chói mắt, chiếu lên khuôn mặt của Mục Cốt lão nhân, lộ ra vẻ rất quỷ dị.
      Cột sáng khổng lồ bay thẳng đến chân trời trước chứng kiến của mọi người. Cột sáng chứa nội lực mênh mông, làm cho tất cả mọi người ở đây khỏi biến sắc hoảng sợ. Chỉ nhìn năng lượng dao động, chỉ sợ lúc sinh ra cũng đạt đến trình độ này.
      Thần bí hắc y nhân này đến cùng là thần thánh phương nào? Mọi người lúc này trong long đều có chút thắc mắc, người có thể có được bản lãnh như thế có khả năng chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt.
      Tất nhiên người thường phân biệt được, nhưng phía đài cao, sắc mặt đám người Huyền Tử lúc này lại chậm rãi trầm xuống, cột sáng dữ dội lướt tới, Mộ Cốt lão nhân vẫn dấu kín hơi thở, chính vào lúc này bỗng xuất tại đây .
      “Mộ Cốt lão nhân.” Khuôn mặt tươi cười của Huyền Tử chậm rãi thu liễm lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào than ảnh hắc y nhân kia, gằn từng chữ
      nghĩ tới có thể dấu giếm được ba người chúng ta … Hơn nữa dung mạo của hẳn là thay đổi.” gương mặt của người mỹ phụ, giờ phút này cũng xẹt qua chút hàn ý, trầm giọng .
      ”Ba vị hội trưởng, bây giờ phải làm như thế nào?” Tại chỗ phía sau ba người Huyền Tử, lão giả mặc áo bào màu trắng sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng thấp giọng .
      Xem bộ dáng giờ của Mộ Cốt lão nhân ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu tiếp tục như thế sợ rằng đem ngôi vị quán quân của Đan hội lần này cướp lấy đến tay. Đến lúc đó, mặt mũi của Đam Tháp là có thể vất được rồi, dù sao ai cũng biết, Đan Tháp và Hồn điện thường hay bất hòa, giờ lại là bị người của đối phương đạt được vinh quang cao nhất Đan Tháp, nếu turyền ra ngoài làm trò cười đến mức nào ?
      mặt Huyền Tử giờ phút này cũng hết sức trầm, song chưởng chậm rãi nắm chặt. chỉ lát sau lại chậm rãi buông ra, trầm giọng : “Trước hết hãy chờ xem, bây giờ làm gì cũng đều muộn, chúng ta có phòng bị cũng đủ được, tuy rằng Mộ Cốt lão nhân là người Hồn Điện nhưng dù sao cũng là 1 gã Luyện Dược Sư, được tham gia đan hội cũng là có điều kiện cùng tư cách. Nếu ở nơi này chúng ta ra tay cướp quyền dự thi của , chỉ là Hồn Điện từ bỏ ý đồ, chỉ sợ còn ảnh hưởng đến thanh danh của Đan Tháp
      ”Chẳng lẽ cứ mặc cho lấy được danh hiệu quán quân sao?” Nghe vậy lão giả áo bào trắng vội la lên.
      Sắc mặt Huyền Tử trầm, cũng trả lời. nhìn thấy như vậy, lão giả áo bào trắng kia cũng im lặng, biết Huyền Tử lúc này ở trong lòng cũng ghét đến mức nổi lửa giận rồi.
      Mỹ phụ cùng lão giả da ngăm đen liếc nhau 1 cái, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra chút hàn ý.
      Ở phía thềm đá, ánh mắt Tiêu Viêm trầm nhìn chằm chằm vào Mộ Cốt lão nhân cười lạnh, hai nắm tay chậm rãi nắm chặt, trong mắt hàn quang chớp động, lúc trước tiếng cười nhạo của người kia khơi dậy sát ý trong lòng .
      Quay mắt về phía ánh nắng ùn ùn kéo tới, Mộ Cốt lão nhân ra chưa từng để ý tới, ngẩng đầu nhìn cột sáng phía cuối trời kia. Nơi năng luợng đáng sợ dao động ở bên trong bắt đầu xuất sương mù nồng đậm, sương mù ngưng tụ trong khoảng thời gian ngắn liền hình thành hình dạng Lôi Vân.
      Đan lôi thành hình bầu trời khiến cho trái tim của mọi người có mặt ở đây nhảy lên mạnh mẽ, đan lôi xuất lần này chính là quyết định người thắng lợi trong đan hội.
      Dưới vô số ánh mắt khẩn trương hẳn lên, hai màu xanh và bạc chỉ trong nháy mắt lan tỏa khắp lôi vân quay cuồng, làm cho lôi vân biến thành hai màu ràng.
      Nhìn thấy bầu trời xuất đan lôi có hai loại màu sắc, tiếng kêu sợ hãi trong quảng trường khổng lồ này liên tiếp vang lên: "Còn chưa xong, tiếp tục có màu sắc xuất !"
      lâu sau khi tiếng kêu chấm dứt, Lôi Vân lại quay cuồng, chợt chút màu đỏ thầm lên, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nhanh chóng mở rộng. đến 1 phút sau, màu đỏ kia liền cùng với hai loại màu sắc trước đó đều cân bằng nhau.
      “Tam sắc! Có tới 3 loại màu sắc!”
      Nhìn Lôi Vân kia hoàn toàn ra 3 loại màu sắc, trước đó quảng trường hơi có chút im lặng lại sôi trào lên, vô số người khuôn mặt bang hoàng đến đỏ lên, chỉ trong thời gian 1 ngày ngắn ngủi, bọn họ gặp được 3 loại màu sắc Đan Lôi, cảnh tượng hy hữu bực này, quả là trăm năm khó gặp
      Nhìn Đan Lôi xuất 3 loại màu sắc, đài cao số Đan Tháp trưởng lão trong lòng thấy khẩn trương vô cùng, nếu như Mộ Cốt lão nhân chỉ là tam sắc Đan Lôi thôi mà …như thế lần này còn có cơ hội để vãn hồi, Tiêu Viêm cùng Thanh Hoa lão quái, đều có thực lực cùng cạnh tranh.
      Xa xa bầu trời, Lôi Vân bốc lên làm chấn động tinh thần mọi người
      “Còn, còn nữa, lại có màu sắc nữa xuất
      Đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi dồn dập vang lên quảng trường, nhất thời, tiếng kinh hãi xôn xao vang vọng tận phía chân trời, vô số ánh mắt vội vàng chăm chú quan sát, quả nhiên nhìn thấy, tại thời điểm 3 loại màu sắc ổn định ở bên trong lôi Vân kia nổi lên chút quang mang màu vàng chói mắt, giống như mặt trời được giấu ở phía trong tầng mây. Lặng yên phóng xuất ra quang mang màu vàng chói mắt.
      Ầm.
      Nhìn màu vàng kia đột nhiên xuất , quảng trường trong nháy mắt rung động dữ dội, mọi người nơi đây giờ phút này đầu đứng lên khỏi ghế, ánh mắt rung động nhìn lên bầu trời nơi có Lôi Vân bên trong Lôi Vân, bốn loại màu sắc xanh lam, ngân, hồng, vàng tỏa hào quang, làm Lôi Vân nổi bật lên trông rất xa hoa, đẹp mắt.
      Đan Lôi 4 màu! Đan Hội cử hành cuối cùng rốt cục cũng đến lúc xuất màn cao trào nhất !
      Phía đài cao, số trưởng lão Đan Tháp nhìn lên Đan lôi 4 màu bầu trời đều biến sắc, sắc mặt tái nhợt rất nhiều, cũng là nhìn nhau biết gì. Nhất thời, tại quảng trường bị mảng áp lực đè nén, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, thanh danh cùa Đan tháp nhất định chịu đả kích lớn!
      " buồn cười …" Huyền Tử khuôn mặt lúc này trầm rất đáng sợ, trong lúc mơ hồ giữa trán lộ ra màu sắc nhìn rất dữ tợn, nắm tay rung động chậm rãi nắm chặt lại, gian xung quanh nương theo dao động tâm tình lúc này cũng tạo ra từng đạo ba động kịch liệt.
      ”Bình tĩnh chút.” Lão nhân da ngăm đem nhìn thấy, sắc mặt biến đổi, bàn tay vỗ mạnh lên vai của Huyền Tử, thấp giọng . Khi khẽ quát, khuôn mặt dữ tợn của Huyền Tử mới chậm rãi thu liễm, nhưng sắc mặt thủy chung vẫn cực độ trầm, lát sau, cất giọng bằng thanh khàn khàn : “ việc lần này qua , ta phải tự tay đem cái lão tạp mao này băm vằm thành vạn đoạn.”
      “Nếu như ngươi ra tay, chỉ sợ khiến cho Đan Tháp cùng Hồn Điện nảy sinh trận đại chiến, liên lụy quá lớn, người kia của Hồn Điện, thực lực quá mạnh mẽ, năm đó dù 3 người chúng ta liên thủ cũng phải là đối thủ, nếu như giao chiến bất lợi cho Đan tháp.” bên cạnh, người mỹ phụ khuôn mặt ngưng trọng .
      Thân thể Huyền Tử nhè run lên, trong mắt bắn ra lửa giận đáng sợ, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy khó có thể khống chế cảm xúc như vậy
      “Xem thêm chút nữa , chừng có kỳ tích xuất …”
      Mỹ phụ ở bên than , nhưng nàng cũng biết, việc này cơ bản có kết quả, Mộ Cốt lão nhân với 4 màu Đan Lôi, vừng vàng ngăn chặn Thanh Hoa lão quái cùng Tiêu Viêm chỉ với 3 màu Đan Lôi.
      “Ha ha!” thềm đá, Mộ Cốt lão nhân nhìn dị tượng bầu trời cuối cùng cũng dừng lại, tạo thành bốn loại màu sắc phía Đan lôi, lúc này tư tưởng mới hoàn toàn buông lỏng, chút e dè mà đắc ý cất tiếng cười lớn, quanh quẩn ở gian xung quanh.
      ”Ha ha, Huyền Tử, ngươi nhìn xem, lão phu từng qua. Vị trí quán quân Đan Hội lần này, tất nhiên rơi vào tay của Hồn Điện ta!” Tiếng cười lớn của Mộ Cốt lão nhân vừa mới dứt, liền làm cho bầu khí ở nơi này giống như bị tung 1 quả bom hạng nặng, làm cho vô số người phải nghĩ lại.
      ”Hồn Điện? người này lại là người của Hồn Điện?”
      “Vinh quang cao nhất của Đan Tháp, lại bị Hồn Điện đoạt lấy, ai.”
      “Lúc này đây, Đan Tháp đúng là bị Hồn Điện hung hăng đem dẫm đạp dưới chân a, chỉ sợ khi việc này qua ít Luyện Dược Sư đối với địa vị của Đan Tháp có chút dao động, ai.”
      Nghe được tiếng bàn luận xôn xao quảng trường, phần lớn Luyện Dược Sư của Đan tháp sắc mặt đều trở nên rất khó coi, nhưng vào thời điểm này, bọn họ lại thể gì, chỉ có thể đem chút sợ sệt đè nén ở trong lòng…
      Phía thềm đá, Tào Dĩnh cùng Đan Thần sắc mặt giận dữ ngửa mặt lên trời nhìn bộ dáng diễu cợt của Mộ Cốt lão nhân, các nàng cũng là người của Đan Tháp, hành động lúc này của Mộ Cốt lão nhân, cũng như đem mặt mũi của các nàng hung hăng dẫm đạp lên.
      Giận giận nhưng các nàng cũng là bất lực, nhìn về phía bầu trời từng trận Lôi Minh 4 màu của Đan lôi do Mộ Cốt lão nhân tạo ra có chút lo lắng nó giẫm đạp lên danh dự của Đan Tháp.
      Tào Dĩnh nổi giận, tự chủ được ánh mắt đột nhiên chuyển sang hướng khác của bãi đá, đó là nơi Tiêu Viêm đứng. mà giờ phút này, khuôn mặt người kia lại tràn ngập vẻ chần chờ, dường như còn do dự chuyện gì đó.
      Nhìn thấy cảnh này, Tào Dĩnh trong lòng chợt nảy sinh ra tia hy vọng từ phía sâu trong nội tâm mạnh mẽ xuất , thậm chí nàng còn xúc động đến nỗi lớn tiếng hô lên: “Tiêu Viêm, nếu như là nam nhân hãy mau toàn lực ra tay .”
      Đột nhiên xuất tiếng quát mắng vang vọng ở cuối chân trời, sau đó là vô số ánh mắt nhìn về phía bãi đá nơi thân ảnh gầy gò đứng.
      Tiêu Viêm cũng bị màn này làm cho sững sờ, xa xa, Tào Dĩnh sau khi định thần lại hai má cũng ửng đỏ.
      “Ha ha, ra tay hết sức? bây giờ đừng là tên tiểu tử này, cho dù cái lão Dược Trần hỗn đản kia có đích thân ra tay lão phu cũng chẳng để vào mắt!”Lão nhân nghe vậy cũng ngẩn ra, chợt nhịn được châm chọc cười lớn.
      Tiếng cười vừa mới dứt, Mộ Cốt lão nhân trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tiêu viêm, thấy sắc mặt của người này cũng từ từ trầm xuống.
      “Ngươi còn chưa đủ tư cách để lão sư ta phải ra tay đối phó!” Tiếng động lạnh lẽo vừa dứt, Tiêu Viêm đột nhiên bước ra từng bước, bàn tay trực tiếp đưa tới trước mặt cột sáng, rốt cuộc lúc này quyết định phóng tay đánh cuộc 1 lần.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1182: Thăng Linh Đan Pháp!
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: chicken2911
      Nhìn cảnh tượng Tiêu Viêm đột nhiên đưa bàn tay cắm vào cột sáng trước mặt, toàn trường vang lên những tiếng kêu kinh hãi, từng ánh mắt nghi ngờ bất chợt dừng lại thân thể Tiêu Viêm, nhìn bộ dáng như thế, giống như người này có ý định dễ dàng buông bỏ?
      Nhưng nay đan dược thành, Tiêu Viêm còn có thể có biện pháp nào để đảo ngược tình thế? Chẳng lẽ còn luyện chế đan dược mới sao? Thời gian giờ cũng còn đủ để có thể luyện chế đan dược cấp cao 1 lần nữa.
      Nhìn thấy cử động này, phía đài cao đám người Huyề Tử cũng ngẩn ra. ràng đối với những hành động này của Tiêu Viêm cũng có chút kinh ngạc, bọn họ cũng đồng dạng thể tưởng tượng được, vào thời điểm này, Tiêu Viêm đến cùng là có thể làm được gì?
      “Người này cũng phải là loại người hành động lỗ mãng, biết chừng có biện pháp.” Mỹ phụ nắm chặt tay, nhìn về phía xa xa thềm đá nơi có thân ảnh gày gò đứng chần chờ .
      “Cũng hi vọng là như vậy.” Hai người Huyền Tử cũng do dự chút, . Nếu có thể xuất kỳ tích, bọn họ tự nhiên là cầu còn được, nhưng nhìn cục diện hôm nay, bọn họ có chút mong chờ xem kì tích kia rốt cục là từ đâu mà xuất .
      Từ xa, đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Viêm chớp mắt. Chẳng hiểu sao đối với y, trong lòng nàng có 1 tin tưởng khó tả, có lẽ bởi vì người thanh niên này cùng trang lứa với nàng, nhưng gần như chưa bao giờ toát ra chút cảm giác hoảng loạn nào.
      Khác hẳn với cái nhìn chăm chú của nàng, cách đó xa, Tống Thanh trong lòng cũng có chút ít cảm giác ghen ghét, nhưng cũng đành bó tay. Bây giờ nếu so sánh với Tiêu Viêm, người Trưởng Lão trẻ tuổi nhất của Đan Tháp dường như có chút cân nặng.
      “Hừ, cố làm ra vẻ.” Mộ Cốt lão nhân cũng bởi vì hành động của Tiêu viêm mà ngẩn ra, chợt khuôn mặt lên vẻ châm chọc cười lạnh , cũng nghĩ ra, tên Tiêu Viêm này đến cuối cùng là có khả năng gì để có thể đảo ngược cục diện gần như định này!
      Đối với đủ loại bàn tán, nghi ngờ của mọi người từ bốn phương tám hướng. Tiêu Viêm là người trong cuộc cũng vì như vậy mà có nửa điểm phân tâm, đan dược mặc dù thành hình, nhưng cũng đại biểu cho việc mất tư cách cạnh tranh.
      Bát phẩm đan dược, vốn dĩ đan dược tầm thường khác thể sánh bằng, đan dược bậc này, cũng có được linh tính, mà cũng chính vì có linh tính, đan dược bát phẩm càng trân quý sở hữu linh tính càng cao, điều này thuộc về quy luật khi luyện chế đan dược rồi.
      cách khác, tới cấp độ bát phẩm, điểm chú trọng năng luợng lớn phải là điểm trọng yếu nhất nữa, mà việc sở hữu linh tính cao hay , mới là mặt hết sức quan trọng.
      số ít đan dược có linh tính nhất định, có thể hấp thu năng luợng trong thiên địa để bổ sung cho bản thân, bởi vậy, phẩm chất bát phẩm đan dược được quyết định bởi linh tính đan dược cao hay thấp chứ năng luợng phải là yếu tố quan trọng nhất.
      Tuy bây giờ đan dược thành hình nhưng linh tính còn chưa ổn định. Loại đan dược này chỉ cần có gian giúp đề thăng linh tính phẩm chất đan dược cũng tăng vọt lên cấp bậc mới!
      Tất nhiên ra đơn giản, nhưng khi làm lại hết sức khó khăn, đan dược thành hình, trong đó có đủ loại dược lực tinh thuần, tất cả đều gần như bảo trì ở trạng thái cân bằng, muốn tiếp tục rót thêm vào thứ gì đó, chỉ cần sơ sẩy làm mất cân bằng. Đan dược bị hỏng là chuyện , chỉ sợ khiến cho đan dược nổ mạnh hậu quả rất lớn.
      Bởi vậy, mặc dù có số ít Luyện Dược Tông Sư dù có tài năng nữa, cũng rất ít người dám vào lúc đan dược thành hình lại lần nữa tăng lên phẩm chất đan dược. Tuy người khác dám nhưng Tiêu viêm lại dám, bởi vì có được tất cả chân truyền của Dược Lão!
      Ngón tay Tiêu Viêm nhàng ma sát qua Hắc sắc giới chỉ , bảo tàng siêu lớn mà dược lão lưu lại năm đó , giấu kín tuyệt học luyện đan lấy làm kiêu ngạo, đại bản lãnh này, cho dù là Hàn phong cũng chưa từng tiếp xúc qua , bởi vì có đẳng cấp cảnh giới và thực lực. Luyện đan tuyệt học này tên Thăng Linh .
      "Lão sư phù hộ ta." Đôi mắt khép hờ, Tiêu Viêm hít hơi sâu, chợt đôi mắt bỗng nhiên mở ra, bàn tay trong phía trong cột sáng đột nhiên nắm chặt, luồng năng lượng dao động kinh người khuếch tán ra. Dưới vô số luồng ánh mắt soi mói, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi rút ra, 1 viên đan dược đỏ sậm to cỡ ngón tay cái chậm rãi ra trước ánh mắt của mọi người trong quảng trường.
      Đan dược toàn thân đỏ sậm, mặt ngoài rất mượt mà, hơn nữa còn sáng làm cho mọi người kinh ngạc, xung quanh có sương mù nhàn nhạt vờn quanh. Sương mù đó tựa như có loại linh trí, đôi lúc ngưng tụ lại thành đủ mọi hình dạng xoay quanh thân khỏa đan dược nhìn hết sức quỷ dị.
      Đem đan dược từ trong cột sáng lấy ra, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên nghiêm trọng dị thường. Cái gọi là Thăng Linh phương pháp này, cũng là kiệt tác đắc ý nhất trong cuộc đời Dược lão. Mặc dù là người sáng tạo ra phương pháp này nhưng cũng chỉ thi triển được phần mà thôi, bởi vì phương pháp tu linh cao cấp này, đối với người luyện có cầu cực kỳ cao. Nếu phải bây giờ tiến vào trình độ bát phẩm, cho dù là Tiêu Viêm cũng là dám nhúng vào cấp bậc luyện đan cỡ này.
      Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm viên đan dược đỏ sậm bàn tay, lát sau, rút bàn tay về, mà đan dược lại có vẻ nghịch ngợm từ từ trôi nổi bay ra.
      Buông đan dược ra, bàn tay Tiêu viêm mạnh mẽ nắm chặt, Lưu Ly Liên Tâm hỏa xanh biếc liền xuất nơi tay, sau đó cong ngón tay búng ra, nạp giới màu đen ngón tay run rẩy trận, ngọn lửa màu trắng lặng lẽ xuất .
      ”Cốt Linh Lãnh Hỏa. ”
      Hỏa diễm màu trắng vừa xuất , ngay cả đám người Huyền Tử cho đến Mộ Cốt lão nhân, còn có Thanh Hoa lão quái cảm thấy chấn động thấp giọng tự
      nghĩ tới Dược Trần đến ngay cả Cốt Linh lãnh hỏa cũng đem giao cho , xem ra quả nhiên xem như đệ tử thân truyền rồi.” Mỹ phụ ánh mắt kinh ngạc nhìn hỏa diễm màu trắng, lát sau giọng . Mà lúc này nàng nhìn về phía Tiêu Viêm ánh mắt có vẻ nhu hòa rất nhiều.
      Vô số ánh mắt nhìn Tiêu Viêm thân thể lúc này có 5 đóa hỏa diễm xoay quanh, ít người có kiến thức lập tức hít vào ngụm khí lạnh, số ít Luyện Dược Sư trong mắt lóe lên vẻ thèm khát …
      Rừng rực!
      để cho bọn người kia lộ ra vẻ thèm khát thêm, tâm thần Tiêu Viêm vừa động, chợt 3 loại hỏa diễm phiêu hốt bay ra, cuối cùng ánh mắt mọi người kinh hãi nhìn 3 loại hỏa diễm va chạm vào nhau.
      3 loại hỏa diễm va chạm, nhất thời hơi thở hủy diệt yên lặng xuất , đợi chúng kịp khuếch tán, luồng uy áp linh hồn lực mênh mông liền từ mi tâm Tiêu Viêm bắn ra, sau đó tạo thành thiên la địa võng đem hỏa diễm dung hợp lại, rồi xoay tròn mà .
      Cái cách dung hợp hỏa diễm này, Tiêu Viêm sớm thành thạo, nhưng cử động này dưới ánh mắt người khác lại cực kỳ điên cuồng, nhưng đối với , lại dễ như là ăn cơm mà thôi. Dung hợp Hủy Diệt Hỏa Liên lúc trước so với cái loại dung hợp hỏa diễm này ở cùng chỗ còn khó khăn hơn vô số lần.
      Theo sau lực luợng linh hồn xoay tròn kia, 3 đoàn hỏa diễm nhanh chóng tạo ra từng đợt rung động trong ánh mắt mọi người, khoảng mấy phút sau, lực luợng linh hồn dừng lại, ngọn lửa màu xanh to chừng cỡ nắm tay lặng lẽ xuất .
      Ngọn lửa vừa xuất , tay áo Tiêu Viêm liền vung lên, nhanh chóng đưa ngọn lửa màu xanh bay ra, sau đó đem khỏa đan dược nhảy nghịch ngợm trước mặt bay vào.
      ”Tên gia hỏa này điên rồi! muốn làm hỏng đan dược sao?” Cử động của Tiêu Viêm lập tức làm cho toàn trường xôn xao, vô số người khó có thể tin được nhìn Tiêu Viêm, người này lại muốn đem đan dược hủy ?
      Nhìn cử động của Tiêu Viêm Mộ Cốt lão nhân phía xa xa mi tâm đột nhiên nhảy lên, trong lúc mơ hồ cảm thấy dường như ổn.
      đài cao, vẻ mặt đám người Huyền Tử cũng lộ vẻ kinh hãi, lát sau, mỹ phụ con mắt ngược lại lóe lên như được gặp Thần, lát sau mới giọng : “ biết các ngươi có còn nhớ hay , năm đó Dược Trần luyện chế bát phẩm đan dược ở đây cũng làm ra cái hành động điên cuồng này?”
      Nghe thấy lời này của mỹ phụ, Huyền Tử nhịn được thân thể chấn động mạnh, kinh hãi thất thanh : “Ngươi là Thăng Linh phương pháp của Dược Trần?”
      Mỹ phụ chậm rãi gật đầu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Viêm ở phía xa xa thềm đá, : “Xem ra tên đệ tử này của Dược Trần đúng là học được hết bản lãnh…a Huyền Tử, lúc này có lẽ ngươi phải cảm tạ .”
      Huyền Tử thở ra hơi sâu, trong mắt xẹt qua chút kích động cố che dấu, nếu như Tiêu Viêm có thế thành công , chừng có thể xoay chuyển lại cục diện gần như định này!
      Toàn trường có vô số ánh mắt chăm chú nhìn đan dược màu đỏ sậm kia bị ngọn lửa màu xanh bao bọc, đột nhiên dao động rất , mọi người liền nhìn thấy, khỏa đan dược mặt ngoài muợt mà kia lại từ từ dao động, từng luồng sương mù nhàn nhạt từ trong đan dược tràn ngập ra, nhưng bị ngọn lửa màu xanh bao vậy thủy chung trốn thoát.
      Tiêu Viêm ánh mắt nhìn chăm chú chớp, mặt ngoài của đan dược ngày càng khô héo, đợi khi linh khí ở trong bị hút hết ra đột nhiên ngón tay Tiêu Viêm khẽ điểm ra, hai hạt như bụi phấn từ trong nạp giới bắn ra, sau đó tiến vào bên trong ngọn lửa.
      Hai hạt như bụi phấn này là do lúc trước Tiêu viêm ngẫu nhiên có được, loại kỳ vật này, vốn chứa linh khí, sử dụng vào thời điểm này có thể phát huy công dụng cao nhất.
      Linh khí dữ dội tuôn ra, sắc mặt Tiêu Viêm lúc này cực kỳ ngưng trọng, lực lượng linh hồn phút chốc hề giữ lại bùng phát ra, sau đó đều tràn vào ngọn hỏa diễm, sau đó bằng phương thức hết sức cẩn thận khống chế chuẩn xác đem toàn bộ linh khí ngưng tụ lại tiến vào bên trong đan dược.
      Thời điểm này nếu có Luyện Dược Sư nào ở gần sử dụng linh hồn quét qua đan thuốc có cảm giác ở mặt ngoài trở nên gập ghềnh, chi chit lỗ thủng rất che kín, thậm chí đến nỗi nếu dùng mắt thường quan sát nhìn thấy, hơn nữa quan trọng nhất là, trong những lỗ thủng đó, có tia linh khí nồng đậm như sợi day thừng đem linh khí tràn ngập ở xung quanh lôi kéo vào bên trong…
      ”Phụt.” Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, cắn đầu luỡi cái, ngụm máu tươi phun ra như sương mù, từ từ phiêu tán, cuối cùng đều dung nhập vào trong ngọn lửa
      ”Huyết tế phục linh!”
      Phun búng máu ra, sắc mặt Tiêu viêm cũng có chút tái nhợt, trong miệng truyền ra tiếng quát khẽ, sương mù máu kia lập tức như được trở về nhà, theo khống chế linh hồn chính xác đáng sợ của Tiêu Viêm ùn ùn kéo tới những lỗ thủng rất khó nhận ra ở mặt ngoài của đan dược tiến vào bên trong.
      Khi luồng sương mù máu cuối cùng tiến vào bên trong đan dược mọi người đều kinh dị nhìn thấy mặt ngoài đan dược lúc trước còn gập ghềnh, nay bằng mắt thường có thể nhìn ra trở nên cực kỳ sáng bóng mượt mà.
      Mà ngay khi mặt ngoài đan dược trở nên sáng bong, mượt mà, xa xa Lôi Vân 3 màu bầu trời như bị lực lượng nào đó lôi kéo, đột nhiên lại kịch liệt quay cuồng lần nữa
      màn này cũng giống như loại bom, chợt nổ bùm tiếng làm cho cả quảng trường đều chìm vào rung động!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1183: Ngũ sắc đan lôi
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: chicken2911
      “Lôi vân trời thay đổi rồi!”
      tiếng kinh hô khó tin đột nhiên vang vọng tại phiến thiên địa này. Chợt vô số đạo ánh nắng lập tức gắt gao đọng lại tại trung đỉnh đầu của Tiêu Viêm hình thành mảnh Lôi Vân. Quả nhiên có thể nhìn thấy, nương theo sau Lôi Vân cuồn cuộn vốn bắt đầu định hình Đan lôi, giờ đây lại lần nữa bắt đầu biến hoá.
      Nhìn cảnh tượng thần kỳ này, vô số người vui mừng biến sắc đến ngây người.
      “Tiêu Viêm quả làm được.”
      “Cừ , quá giỏi!”
      Tại lúc phần lớn người trợn mắt há mồm, rốt cuộc cũng có số người hồi phục lại tinh thần trước tiên, nhất thời kích động hô lớn. Hôm nay, Tiêu Viêm cho bọn họ tận mắt chứng kiến kỳ tích!
      Xa Xa bãi đá, Tào Dĩnh thào trong cổ họng. Trái tim lúc này mới dịu xuống, ngọc thủ vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn phập phồng, gương mặt lặng lẽ lên nụ cười nghiêng nước nghiêng thành
      thành công…”
      đài cao, mặc dù là loại nhân vật cỡ lớn như Huyền Tử lúc này cũng thoáng chút thất thần. Ánh mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh trẻ tuổi đài, trong mắt khỏi lên chút hâm mộ, giọng : “ là hâm mộ Dược Trần lão gia hoả kia a, cư nhiên lại có thể tìm được đệ tử xuất sắc như vậy!”
      “Cục diện bắt đầu biến chuyển, tiếp theo nhìn xem Tiêu Viêm nghiên cứu có thể đạt đến trình độ nào, đan hội lần này nhất định là nhân vật chính. Ha hả, liền cùng lão gia hoả năm đó cùng loại.” Mỹ phụ khẽ gật đầu, chợt mỉm cười .
      Mọi người ở bên nghe vậy cũng gật đầu. Chợt ánh nắng mang theo chút khẩn trương hội tụ tại chỗ Lôi vân bầu trời. Ban đầu vốn dĩ cục diên định nhưng lại bị Tiêu Viêm khuấy động. Về phần kết quả cuối cùng vẫn còn phải nhìn xem biến ảo của Lôi Vân…
      “Làm sao có thể?” So với vui sướng của đám người Huyền Tử, Mộ Cốt lão nhân sắc mắt lại là trong nháy mắt trầm xuống. có nghĩ qua, Tiêu Viêm có thể dựa vào năng lực của lay động cục diện trận vốn xuất kết quả này. Người này ngày sau tất nhiên là đại địch của Hồn Điện.
      Sắc mặt trầm, Mộ Cốt lão nhân trong lòng đột nhiên nổi lên sát ý nồng đậm. Tầm tuổi này có thể đạt tới mức như vậy, nếu để cho có đủ thời gian phát triển chẳng phải là muốn trở thành tồn tại chí tôn của lục địa này?
      Hít sâu hơi, áp chế sát ý ngùn ngụt trong lòng. Mộ Cốt lão nhân lãnh nhìn chằm chằm Tiêu viêm, sau đó liếc mắt lên bầu trời nơi Lôi vân nổi lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuy tiểu tử này sử dụng thủ đoạn đó có chút vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nhất định có thể vượt qua được lão phu. tại đắc ý vẫn còn hơi sớm chút!”
      Tiêu Viêm đứng bệ đá, ánh mắt từ cao hạ xuống, kéo dài tới cuối tầm mắt là biển người. Chợt tầm mắt chuyển sang hướng Mộ Cốt lão nhân, khuôn mặt có chút tái nhợt ra nét cười lạnh. Bôi vết máu ở khoé miệng, sau đó ánh mắt liền chuyển lên bầu trời.
      Lôi Vân mênh mông cuồn cuộn phía chân trời. Cả đoạn thiên bị chia cắt thành mấy địa phương, mỗi địa phương đều có dải màu sắc Lôi Vân chiếm cứ. Uy áp Lôi đình cường hãn từ trong đó tràn ngập mà ra làm cho ít người da tay nổi lên trận lạnh lẽo. Lôi đình bầu trời nếu như bừa bãi đánh xuống, chỉ sợ biết bao nhiêu kẻ xấu số bị oanh tạc đến xương cốt còn?
      Mà tại nơi chia cách Lôi Vân bên trong bầu trời có hai nơi là khổng lồ nhất. Trong đó có nơi là Tứ sắc Lôi Vân của Mộ Cốt lão nhân. Mà phía ngoài có chỗ Lôi Vân còn biến hoá quay cuồng, chính là bởi vì Tiêu Viêm rót thêm linh khí vào đan dược làm xuất Tam sắc Lôi Vân.
      Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tam sắc Lôi Vân quay cuồng ngày càng kịch liệt, loại màu sắc, luồng kim quang đột nhiên xuất .
      ”Xuất , đệ Tứ sắc xuất !”
      Kim quang cực kỳ chói mắt trong khoảnh khắc vừa mới xuất liền bị vô số người phát , lập tức tiếng hoan hô kinh thiên vào giờ phút này trào dâng. thềm đá, Mộ Cốt lão nhân nhìn thấy màn này trong lòng cũng hơi trầm xuống, nắm tay trong tay áo cũng khẽ nắm chặt.
      Kim sắc quang mang dưới vô số ánh mắt kích động trong ánh mặt trời ngày càng sáng như ngọc. Tuy tới sau nhưng lại muốn đuổi kịp Tứ sắc Lôi Vân của Mộ Cốt lão nhân, thậm chí độ dày màu sắc kia cũng là trở nên cân bằng.
      Sau khi kim sắc quang mang hoàn toàn xuất , vốn dĩ mọi người nghĩ rằng đến đây cũng là chấm dứt lại lần nữa đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lôi Vân bốc lên vẫn còn chưa đình chỉ.
      “Này…”.
      Trải qua kinh nghiệm những lần trước, những người ở đây đối với Lôi Vân bầu trời cũng có chút lý giải, tự nhiên hiểu được tình huống này lên năng lượng Đan lôi cũng chỉ là như vậy mà đình chỉ. chính xác hơn, dao động hiển nhiên thể bên trong tầng mây vẫn còn có cái gì đó dần dần nổi lên…
      Lôi Vân quay cuồng, bên trong quảng trường lâm vào khoảng yên tĩnh. Những người có mặt đều bình tâm tĩnh khí, ánh mắt nhìn như đóng đinh vào Lôi Vân phía bầu trời. Nếu như tại thời điểm này, Lôi Vân lại tiếp tục xuất dù cho chỉ là chút những sắc thái khác, quán quân đan hội liền từ đầu Mộ Cốt lão nhân dời sang hướng Tiêu Viêm.
      Mọi người ở đây ngửa đầu, yết hầu khẽ động làm xuất từng thanh nuốt nước miếng, khí khẩn trương bao phủ cả quảng trường. Thời điểm như thế này cho dù là đám người Tào Dĩnh cũng nhịn được nhanh chóng nắm chặt tay, trái tim bên ngực trái nhảy lên mãnh liệt ngày càng nhanh hơn.
      thềm đá, ánh mắt Mộ Cốt lão nhân cũng đồng dạng gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Vân nổi lên bầu trời, khuôn mặt nhịn được co rút.
      Chợt ánh mắt chuyển hướng về Tiêu Viêm phía xa xa, lại thấy hai tay từ từ thả lỏng phía sau. Thái độ buông lỏng bực này lại làm cho lòng mạnh mẽ trầm xuống.
      Ngay tại thời điểm trong lòng Mộ Cốt lão nhân xuất cỗ bất an, xa xa phía chân trời luồng sấm sét dị thường đáng sợ đột nhiên ra, sau đó tràn ngập mảnh thiên phía chân trời.
      tốt!”
      Sấm sét vừa , sắc mặt Mộ Cốt lão nhân nhanh chóng trắng nhợt, chợt mạnh mẽ ngẩng đầu. Chỉ thấy trung Lôi Vân quay cuồng từ từ đình chỉ.
      lát sau, tầng mây cuồn cuộn. đạo tử sắc quang mang chói lọi giống như loại ánh sáng thần kỳ lặng lẽ xuyên thủng tầng mây, đem mảnh Lôi Vân nhuộm thành màu tím nhạt. Màu tím! Lôi Vân nhất thời hoá thành Ngũ sắc Đan lôi.
      Ngưu bức! Quảng trường yên tĩnh chốc lát rồi đột nhiên sôi trào lên, vô số người kích động đến đỏ cả mặt, tiếng hoan hô kinh thiên động địa trào dâng. Cả toà Thánh Đan Thành dưới loại tiếng gầm này cũng khẽ run rẩy.
      Ngũ sắc Đan lôi!
      Kỳ vật bực này gần như chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. giờ rốt cuộc cũng xuất trong tầm mắt của mọi người. Như vậy làm sao có thể làm cho bọn họ kích động đến phấn chấn. Những người ở đây đều biết, đan hội lần này phân định thắng bại.
      Trong quảng trường bây giờ, từng đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đạo thân ảnh cao gầy thềm đá. Cái loại trình độ nóng cháy này dĩ nhiên đạt đến trình độ cuồng nhiệt.
      Ai có thể nghĩ đến, đan hội lần này kết cục ban đầu vốn được định đoạt thế nhưng lại bị thanh niên nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi đảo ngược. Qua hôm nay, cái tên Tiêu Viêm triệt để nổi tiếng, vang vọng toàn bộ Trung Châu.
      Đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh cũng lên nét hưng phấn nhìn như dính vào kẻ mà vạn chúng nhìn chăm chú, sắc mặt thân ảnh trẻ tuổi vẫn bình tĩnh như trước. Chợt sâu bên trong ánh mắt loé ra tia sang kỳ dị, ai cũng hiểu, người được tôn sùng là nữ kiêu ngạo đệ nhất Tào gia chân chính bắt đầu động tâm !
      Đương nhiên ai có thể phủ nhận, vào giờ khắc này Tiêu Viêm đích thực có được loại năng lực hấp dẫn khó có người địch nổi. đó là do thành công mang đến.
      Sau khi Ngũ sắc Lôi Vân hình thành, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài nhõm hơi, thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng, trong đại não truyền đến từng trận cảm giác mê muội. Cái phương pháp gọi là Thăng Linh làm linh hồn tiêu hao quá mức khủng bố.
      “Dát chi.” Mộ Cốt lão nhân sắc mặt xanh mét nhìn lên Ngũ sắc Lôi Vân bầu trời, chợt ánh mắt trầm đột nhiên chuyển hướng sang Tiêu Viêm, bàn tay nắm chặt kêu rắc rắc. Vốn dĩ đạt được thắng lợi nhưng bị người sau triệt để đập nát. Như vậy sao có thể làm cho nổi giận? Tại giây phút Ngũ sắc Lôi Vân xuất , liền hiểu ngôi vị quán quân bỏ xa.
      “Phù phù.” Tiếng thở dồn dập theo mũi Mộ Cốt lão nhân truyền ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm cũng lên sát ý nồng đậm. Ngay lúc đó bất chợt có đạo ánh mắt lạnh như băng khác đột nhiên quét tới làm cho sát ý trong lòng nháy mắt tan biến.Tầm mắt vừa chuyển liền thấy Huyền Tử đài cao dùng ánh mắt băng hàn theo dõi .
      Khoé miệng có chút run rẩy, Mộ Cốt lão nhân cũng khôi phục lại chút thanh tỉnh, liền vội vàng ngăn chặn sát ý trong lòng. Vừa rồi nếu như dám hướng Tiêu Viêm xuất thủ, chỉ sợ Huyền Tử tuyệt đối đem ra mà chém giết.
      “Tiểu tử, ngươi tốt nhất cầu nguyện về sau đừng để rơi vào trong tay lão phu, bằng nhất định cho ngươi nếm thử cái gì gọi là muốn chết cũng được!”. Ánh mắt oán độc chuyển hướng Tiêu Viêm. Mộ Cốt lão nhân đôi môi máy động, thanh trầm lặng lẽ truyền ra.
      Đột nhiên nghe được bên tai truyền đến thanh oán độc, Tiêu Viêm khẽ cau chân mày, quay đầu lại nhìn Mộ Cốt lão nhân. khuôn mặt lên chút tươi cười ấm áp. Sau đó, dưới vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người liền vươn ngón tay cái ra trước mặt Mộ Cốt lão nhân, nhàng hướng xuống.
      “Ta sớm qua, ngươi còn chưa có đủ tư cách để lão sư ra tay.”
      Ngón tay hướng xuống, môi của Tiêu Viêm cũng vừa động, đạo thanh cười nhạt lặng lẽ truyền vào trong tai Mộ Cốt lão nhân.
      “Phụt!”
      Bộ dáng này của Tiêu Viêm thêm vào ngôn ngữ nhàn nhạt khinh thường trực tiếp làm cho sắc mặt Mộ Cốt lão nhân xanh mét trong nháy mắt, lửa giận tích tụ ở ngực nhưng có cách nào phun mạnh ra. Sau cùng, sắc mặt liền đỏ lên, trong lúc ánh mắt mọi người còn kinh hãi phun ra ngụm máu tươi đỏ sẫm.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1184: Nghênh đón Đan Lôi
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: chicken2911
      Phun ra ngụm máu tươi từ trong miệng, Mộ Cốt lão nhân cước bộ lảo đảo lui về phía sau hai bước mới đứng vững, hai mắt oán độc nhìn về phía Tiêu Viêm, bộ dáng có vẻ hết sức đáng sợ.
      Lấy thân phận của Mộ Cốt lão nhân, cho dù nhìn khắp Trung Châu cũng là tồn tại có thanh danh nổi tiếng. Nhưng giờ lại bị thua thiệt trong tay tên tiểu bối như Tiêu Viêm, như vậy làm sao có thể dễ dàng nuốt xuống hoả khí ở trong lòng?
      Nhưng mặc kệ trong lòng nổi giận như thế nào, tại thời điểm này cũng phải áp chế sát ý. hiểu được xuất của sớm làm cho đám người Huyền Tử xem như là cái gai trong thịt, giờ chưa động thủ là bởi vì chưa có lý do. khi dám làm ra nửa điểm cử chỉ vượt rào, Huyền Tử chắc chắn lấy thủ đoạn lôi đình đưa mầm mống tai hoạ như đánh chết. Bởi vậy tại đành phải cắn răng nuốt vào trong bụng.
      “Tiêu Viêm, chớ nên đắc ý, đan hội còn chưa hoàn toàn kết thúc. Ngũ sắc Đan lôi này lấy thực lực của ngươi mà cũng muốn tiếp được sao, quả thực chính là người si mộng!” Bất quá Mộ Cốt lão nhân cũng là loại người tâm cơ thâm trầm. Sau khi đè nén lửa giận xuống đột nhiên nhìn thoáng lên Ngũ sắc Lôi Vân khổng lồ bầu trời, cười lạnh quát.
      Đón Đan Lôi, đồng dạng được xem là loại khảo nghiệm của đan hội. Bát phẩm đan dược hết sức mạnh mẽ, dẫn động lực lượng thiên địa muốn đem đan dược phá huỷ. Còn nếu Luyện Dược Sư thể che chở được cho đan dược, như vậy đan dược bị huỷ diệt. Bởi vậy, tiếp được Đan lôi, bảo vệ đan dược cũng có thể xem như khảo nghiệm cuối cùng.
      Đan lôi, nương theo sau phẩm chất đan dược tăng cao mà tăng lên. Cùng loại Ngũ sắc Lôi Vân này, cho dù là ít Đấu Tôn cường giả bình thường cũng là dám có chút khinh thường.
      Mộ Cốt lão nhân nhìn ra, Tiêu Viêm bất quá chỉ có thực lực Đấu Tông. Mặc dù có nhiều thủ đoạn nhưng muốn tiếp được Đan lôi cũng phải là chuyện dễ dàng gì. Thậm chí nếu có chút sơ sẩy tại thời điểm nghênh đón Đan lôi, đan dược bị phá huỷ. Như vậy, Tiêu Viêm chỉ mất danh hiệu quán quân, mà còn có thể đánh mất tư cách dự thi. Dù sao đan dược cũng bị mất, còn gì để mà dự thi?
      Nghe thấy tiếng cười lạnh của Mộ Cốt lão nhân, toàn trường sôi trào tiếng động lúc này cũng thoáng giảm bớt. Lão nhắc nhở thêm vào bọn họ mới phát thực lực chân của Tiêu Viêm vẫn chỉ là cấp độ Đấu Tông. Thực lực bực này mặc dù là cực kỳ kém, nhưng để đón Ngũ sắc Đan Lôi vẫn còn có chút đủ.
      ít người hai mặt nhìn nhau, thời điểm gian nan nhất đều thuận lợi vượt qua. Chẳng lẽ ở thời điểm mấu chốt này bị buộc vượt qua được?
      Đối với việc có hay thể tiếp được Đan lôi thuỷ chung vẫn có quá nhiều người để ý. Bình thường Luyện Dược Sư có thể mời đến, tụ tập rất nhiều cường giả chống đỡ Đan lôi. Dù sao cái mà Luyện Dược Sư dựa vào phải là cùng người khác đánh nhau, mà là có thể luyện chế ra cao giai đan dược. Tự nhiên lúc đó có vô số cường giả tự động đến vì nó mà hộ pháp. Căn bản là cần lo lắng tìm ra người giúp đỡ loại tình này.
      Bất quá cũng chỉ là vậy, lần đón Đan lôi này dù sao cũng là quy củ của đan hội trải qua thời gian dài, mặc dù cùng thực tế có chút phù hợp nhưng cũng có lựa chọn nào khác.
      “Người này, còn chưa từ bỏ ý định?” Lông mày Tào Dĩnh chau lại, trong mắt xẹt qua chút ít lo lắng. Ngũ sắc Lôi Vân uy lực quá mạnh mẽ, tuy rằng đối với Tiêu Viêm nàng tương đối có lòng tin, nhưng Ngũ sắc Lôi Vân cũng phải là thứ dễ đối phó a, sơ sẩy chút tại thời điểm cuối cùng bị lật thuyền cũng phải là chuyện có khả năng.
      Dưới phần lớn ánh mắt lo lắng, thân là đương Tiêu Viêm ngược lại mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngũ sắc Đan lôi bầu trời, ý cười nơi khoé miệng ngày càng nồng đậm. Thứ này đối với Địa khôi mà đúng là đại bổ mười phần a...
      “Việc như thế này cần ngươi phải quan tâm nhiều.”
      Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm khí định thần nhàn, Mộ Cốt lão nhân cho rằng chỉ là ăn mạnh miệng, nụ cười lạnh khuôn mặt càng sâu, trầm : “Tốt lắm, lão phu chống mắt lên xem cho kỹ, bằng vào thực lực của ngươi hôm nay làm sao có thể tiếp được Ngũ sắc Đan lôi!”
      Tiêu Viêm cười cười, ngẩng đầu nhìn lên Lôi Vân cuồn cuộn kịch liệt bầu trời, trong lúc mơ hồ có Lôi Đình rực rỡ chói mắt như muốn xé rách gian, đem phiến thiên địa này chiếu sang lên giống như ban ngày. Lôi Vân có Lôi Uy bực này, xem ra Ngũ sắc Đan lôi xác có chút khủng bố. Khó trách Mộ Cốt lão nhân lại hí hửng chờ xem kịch vui.
      Nếu như có Khôi Lỗi Địa khôi có thể hấp thu Lôi Đình lực bực này, Tiêu Viêm hôm nay phải đau đầu chút, nhưng đáng tiếc…
      tiếng cười khẽ từ trong miệng Tiêu Viêm truyền ra, mặt khác bàn tay giương , Nạp Giới ngón tay chợt hào quang. Chợt đạo thân ảnh màu bạc xuất ngay trước mặt.
      giờ, Địa khôi vì ngăn cản Mộ Cốt lão nhân chặn giết trong đan giới, bị tàn phá đến nỗi cực kỳ chật vật. chỉ có chỗ ngực lõm xuống khối lớn, thậm chí da tay so với kim cương còn muốn cứng rắn hơn cũng bị xé rách đến hơn nửa, làm lộ ra thịt khô dưới làn da màu bạc.
      Tiêu Viêm đột nhiên cử động như vậy cũng lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt. Nhưng những ánh mắt này lại nhìn thấy triệu hoán khối Khôi Lỗi hư hỏng sắp bỏ khỏi có mấy phần thất vọng. Chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào Khôi Lỗi muốn hư hỏng này để đối phó với Ngũ sắc Đan lôi kinh khủng kia sao?
      Mộ Cốt lão nhân cũng vì Tiêu Viêm triệu hoán ra Địa khôi mà ngây người, đối với cái đồ vật này cũng xa lạ gì. Tại bên trong đan giới, nếu có Khôi Lỗi này ngăn trở chỉ sợ đem Tào Dĩnh chém chết tại chỗ. Cũng chính vì cùng từng thứ này tiếp xúc qua, mà giờ đây lại thấy Tiêu Viêm muốn nhờ thứ này chống đỡ Ngũ sắc Đan lôi khuôn mặt khỏi lên nụ cười châm chọc.
      Khôi Lỗi này ngay cả kích của còn đỡ được làm sao có thể tiếp được Ngũ sắc Đan lôi? Dựa theo phỏng đoán của Mộ Cốt lão nhân, Khôi Lỗi màu bạc kia cũng có cấp độ khoảng Bát tinh đến Cửu tinh Đấu Tông. Xem ra cũng là Khôi lỗi cấp bậc thấp, dùng để đón hoặc hai đạo Ngũ sắc Đan lôi có lẽ vẫn còn tốt. Nhưng có thể tưởng tượng, nếu là nhờ nó mà muốn vướt qua Đan lôi nghi ngờ gì chính là người si mộng.
      “Ta xem ngươi chính là hồ đồ đặt lộn cửa rồi.” Mộ Cốt lão nhân lắc lắc đầu, cười .
      Đối với trào phúng của Tiêu Viêm ngược lại quan tâm. Kẻ thất bại luôn muốn tìm những cách thức khác nhau để giảm bớt lửa giận trong lòng, cử chỉ như thế này ngược lại có chút buồn cười.
      Bàn tay nhàng ma sát thân thể Địa khôi, tuy rằng vì chiến đấu với Mộ Cốt lão nhân mà thân thể nó bị huỷ hoại vô cùng thê thảm, bất quá may mà thứ này cũng có linh trí nên cũng có cảm giác đau đớn. Chỉ cần thân thể bị phá huỷ thành bụi phấn, như thế nó vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Viêm.
      “Lần này, phải nhờ vào người rồi!” Bàn tay vỗ nhè lên thân thể Địa khôi, Tiêu Viêm cười cười rồi chợt ngẩng đầu nhìn lên Ngũ sắc Lôi Vân trầm thấp rít gào bầu trời, dũng cảm cười to : “Đến đây !”
      Giống như nghe được Tiêu Viêm cười lớn, Ngũ sắc Lôi Vân bầu trời ngày càng quay cuồng kịch liệt, tiếng sấm trầm thấp ngừng vang vọng. Lôi đình chói mắt từ trong tầng mây mạnh mẽ bắn ra xung quanh.
      “Xuy!”
      Lôi Vân quay cuồng đột nhiên mạnh mẽ co rụt lại. Chợt đạo Ngũ sắc Lôi Đình giống như con Cự Mãng từ trong tầng mây dữ dội lướt ra. Sau đó xé rách gian, mang theo tiếng động đáng sợ hung hăng đánh tới bãi đá nơi Tiêu Viêm đứng.
      !” Nhìn thấy thế công Đan lôi rút cuộc cũng tới, Tiêu Viêm cười cười, ngón tay điểm ra hư quát khẽ.
      Tiếng quát hạ xuống, Địa khôi muốn hư hỏng trước mặt nhất thời hai chân dậm mạnh mặt đất, lực đạo mạnh mẽ trực tiếp giúp nó phóng vút lên phía chân trời. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền tung quyền đánh vào đạo Lôi Đình cường hãn phía .
      “Ai” Nhìn thấy cảnh này, sân rộng nhất thời vang lên những tiếng thở dài.
      “Hắc hắc!” Mộ Cốt lão nhân cũng cười quái dị tiếng. Nhưng còn chưa đợi kịp chuyện, sắc mặt lại nhanh chóng biến đổi. Bởi vì phát , Ngũ sắc Lôi Đình đánh trúng Địa khôi chỉ đem nó đánh nát ra, ngược lại còn làm cho thân thể bị thương tổn được Lôi Đình bùng nổ ra bắt đầu từ từ chữa trị, chỗ ngực lõm xuống kia cũng là từ từ nhô ra.
      “Khôi Lỗi này hấp thu Lôi Đình lực?” Nhìn Địa khôi bị sét đánh ngược lại ngày càng trở nên rực rỡ, đồng tử Mộ Cốt lão nhân nhất thời co rút lại. Loại Khôi Lỗi quái dị bực này thực chưa nghe tới bao giờ.
      “Khó trách người này lại có tin tưởng như vậy, hoá ra còn có được Khôi lỗi kỳ dị. Hỗn đản, sớm biết như thế lúc ban đầu ở đan giới nên hoàn toàn huỷ diệt nó !’ Sắc mặt Mộ Cốt lão nhân trầm đến đáng sợ, trong lòng tràn ngập hối hận. Nếu như trong đan giới xuống tay nặng hơn chút Địa khôi này tuyệt đối triệt để hư hỏng. Mà bây giờ, Tiêu Viêm cũng mất trợ giúp bực này.
      Cùng so sánh với trầm, hối hận của Mộ Cốt lão nhân đám người Tào Dĩnh lúc này lại thở dài nhõm hơi. Mặc dù biết Khôi Lỗi kỳ dị này tại sao lại có được năng lực bậc này, nhưng bất kể như thế nào cũng cho bọn họ biết, Tiêu Viêm thuận lợi vượt qua cửa ải cuối cùng của đan hội. Quán quân của đan hội cũng thuộc về .
      “Ha hả, bảo bối của tiểu gia hoả này cũng ít. Khôi Lỗi hấp thu Lôi Đình lực năm đó ta ở tại di tích viễn cổ trung cũng có gặp qua, nhưng dáng tiếc trong lúc những tên kia tranh đoạt lại bị huỷ .” đài cao, mỹ phụ mỉm cười giọng .
      “Mộ Cốt lão hỗn đản kia lần này sợ rằng rất buồn bực.” Lão giả da ngăm đen giờ phút này khuôn mặt cũng xẹt qua chút tươi cười, vui mừng khi người khác gặp hoạ.
      Huyền Tử gật đầu cười, tại lại lần nữa phục hồi bình thản lúc trước, hai tay mười ngón đan vào nhau cười : “Lần này, xem như Đan Tháp ta thiếu tên tiểu tử này món nợ nhân tình rồi!”
      Nghe vậy, hai ngươi mỹ phụ ở bên cạnh cũng gật đầu cười, nếu có Tiêu Viêm ra tay vãn hồi cục diện này, chỉ sợ quán quân đan hội lúc này rơi vào tay Mộ Cốt lão hỗn đản kia. Đến lúc đó, danh tiếng của Đan Tháp chắc chắn phải chịu đả kích nặng nề.
      Tại lúc ba người bọn họ đàm luận thềm đá, Tiêu Viêm nhìn chớp mắt vào từng đạo Ngũ sắc Lôi Đình đánh xuống làm Địa khôi càng ngày càng rực rỡ. Trong con mắt đen kịt cũng xẹt qua vẻ nóng cháy. biết lần này hấp thu Ngũ sắc Đan lôi, Địa khôi có thể chân chính tiến hoá tới cảnh giới Thiên khôi hay ?
      Nghĩ đến việc Thiên khôi có thể địch nổi Đấu Tôn cường giả có thực lực đáng sợ, Tiêu Viêm cũng nhịn được, hô hấp trong phút chốc cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1185: Tiến hóa! Thiên Khôi!
      Dịch: Blue - Biên: Blue
      “Oanh! Oanh!”
      Lôi đình huyễn lệ, như con cự long rít gào cuối chân trời, mang theo lôi mang rực rỡ, oanh kích về phía thân thể Địa Khôi giữa trung.
      Lôi đình hung hăng dừng thân thể Địa Khôi, những tia sét hoa lệ màu bạc chợt biến thành vô số điện xà, ngừng xâm nhập vào bên trong. Sau đó nhanh chóng cường hóa cốt cách cùng da thịt sớm khô héo.
      Từ xa nhìn lại, Địa Khôi như Lôi Thần trôi nổi phía chân trời, phạm vi mười trượng xung quanh đều có lôi quang chớp động, loại thanh thế đáng sợ này làm người xem đều lạnh sống lưng.
      bãi đá, Tiêu Viêm đứng chắp tay, Địa Khôi đem toàn bộ ngũ sắc lôi đình đều đón đỡ, làm vô cùng thoải mái, tốn chút khí lực nào đối phó được với đan lôi khó chơi này.
      Phía chân trời, đám ngũ sắc lôi vân kia như cái máy chế tạo điện, liên tục phun ra những tia sét huyễn lệ, sau đó đều đánh vào thân thể của Địa Khôi.
      Ngũ sắc lôi vân bạo động kéo dài khoảng mười phút rồi mới từ từ ngừng lại, trong mười phút này, có đến cả trăm tia sét uy lực kinh khủng bay ra từ lôi vân, nhưng cũng may là những tia sét này gây thương tổn gì với Địa Khôi. Ngược lại, lại làm cho thân thể màu bạc của nó mơ hồ lên chút kim quang.
      hổ là ngũ sắc đan lôi!”
      Thấy kim quang thoáng thân thể Địa Khôi, trong mắt Tiêu Viêm lên vẻ mừng rỡ, mặc dù kim quang này cực kỳ nhạt, nhưng Tiêu Viêm có chút thỏa mãn. rất hiểu, muốn cho Địa Khôi tiến hóa thành Thiên Khôi cần lôi đình lực nhiều đến thế nào.
      “Nhưng Thiên Khôi phải là toàn thân kim sắc, xem ra Địa Khôi vẫn còn chặng đường dài phải .”
      Vui sướng qua , khuôn mặt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút do dự, thấp giọng lẩm bẩm: “Vẫn còn chưa đủ a…”
      Lúc Tiêu Viêm trầm ngâm, ngũ sắc lôi vân trời dường như cũng trở nên phẫn nộ vì những tia sét nó phát ra đều bị Địa Khôi hấp thu, tầng mây lập tức quay cuồng, lực hút khác thường bùng phát ra từ bên trong. Mọi người kinh ngạc phát , những khối lôi vân bên cạnh như bị gắn nam châm, hội tụ về phía ngũ sắc đan lôi.
      Nhìn màn này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả mấy người Huyền Tử cũng nghĩ tới, đan lôi phát sinh biến hóa kỳ dị như vậy.
      Mấy người Tào Dĩnh cũng ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn đan lôi đầu mình hội tụ về phía bầu trời. lát sau, đám lôi vân huyễn lệ cực kỳ khổng lồ bao phủ bầu trời.
      “Thằng nhãi này, vận khí ngờ kém đến vậy, xem ra ông trời cũng giúp lão phu!” Mộ Cốt lão nhân vốn hoàn toàn tuyệt vọng cũng vì biến cố này mà trở nên mừng như điên, đây chính là cơ hội trời cho đối với !
      Lôi vân đột nhiên hội tụ chỗ, cũng đưa tới chút bạo động quảng trường, dù sao lôi uy kia quá mức kinh khủng, nếu nó giáng xuống lung tung, chỉ sợ người nơi đây chắc chắn thương vong thảm trọng.
      “Đan lôi cư nhiên hội tụ thành khối, uy lực cũng lớn hơn trước rất nhiều, chúng ta cần ra tay sao? Tình huống này, dù có ra tay ngăn cản cũng kịp a.” Nhìn dị tượng bầu trời, Huyền Tử nhíu mày, đột nhiên . cũng có chút bận tâm, vạn nhất xảy ra cố bất ngờ nào đó với Tiêu Viêm.
      “Chờ chút , tên nhóc kia cũng có vẻ gì là khẩn trương…” Nghe vậy, mỹ phụ lại khẽ lắc đầu, giọng .
      Nghe lời nàng , ánh mắt đám người Huyền Tử cũng chuyển về phía Tiêu Viêm, quả nhiên thấy được ngẩng đầu nhìn lôi vân dầy đặc trời. khuôn mặt, hề có chút lo lắng, ngược lại còn mang theo nét hưng phấn.
      “Cái này…” Nhìn màn này, dù là Huyền Tử cũng há hốc miệng, rồi chợt cười khổ lắc đầu, xem ra vẫn còn coi thường thủ đoạn của Tiêu Viêm.
      Tùy theo lôi vân ngưng tụ, năng lượng trong mảnh thiên địa này cũng dần trở nên dị thường dữ dội. Lôi uy đáng sợ tràn ngập thiên địa, làm đấu khí trong cơ thể mọi người đều có chút trì trệ.
      Oanh oanh oanh!
      Lôi vân ngưng tụ trong chốc lát, liền bắt đầu phóng thích lực phá hoại kinh khủng của nó. Trong lớp mây dày đặc, những tia sét huyễn lệ ùn ùn tuôn ra, tất cả đều nhắm về phía Địa Khôi trung.
      !”
      Từng tia sét đều chứa lực lượng đáng sợ, như mưa bão trút vào thân thể Địa Khôi. Nhất thời, tiến động thanh thúy của kim loại, vang vọng trong mảnh thiên địa này.
      “Bành!”
      Dưới oanh kích của sấm sét, thân thể Địa Khôi ngừng tụt xuống, gian xung quanh nó cũng bắt đầu xuất từng vết rách gian đen nhánh.
      “Đan lôi mạnh!”
      Nhìn những vết rách của gian kia, ít người biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn Địa Khôi tựa như càng đánh càng hăng giữa đầy trời lôi điện kia, tuy cảm ứng được khí tức của nó, nhưng những người già dặn kinh nghiệm đều nhìn ra Địa Khôi càng lúc càng cường hãn.
      Những tia sét huyễn lệ ngừng hạ xuống, làm cho vẻ tươi cười mặt Tiêu Viêm càng ngày càng đậm, có thể thấy, tùy theo càng ngày càng nhiều lôi đình lực tiến vào thân thể Địa Khôi, kim sắc quang mang thân thể nó cũng càng ngày càng nhiều.
      ”Sắp rồi…” liếm môi, trong con ngươi đen nhánh của Tiêu Viêm tràn ngập vẻ chờ mong.
      Tiếng sấm sét liên tục bầu trời làm lỗ tai ít người đều trở nên chết lặng. Hôm nay, bọn họ xem như đem đan lôi cả đời đều nhìn đủ, và thứ làm họ cứng họng nhất chính là đan lôi kinh khủng như vậy lại làm gì được con khôi lỗi nho . Đương nhiên, hoài nghi này khi nhìn thấy gian nứt vỡ xung quanh Địa Khôi đều biến mất.
      Đan lôi trải qua dung hợp, thể nghi ngờ là cực kỳ kinh khủng, loại sấm sét như mưa bão trút xuống này, kéo dài chừng nửa giờ. Nửa giờ sau, mảnh trời này bị lôi điện ngang ngược tàn phá lần, đương nhiên, thứ bị tàn phá nhất, vẫn là ánh mắt và lỗ tai những người có mặt tại đây.
      Mà trải qua nửa giờ được lôi điện tẩy rửa, thân thể vốn che kín màu bạc của Địa Khôi lúc này có hơn nửa biến thành màu vàng.
      Oanh oanh!
      Đan lôi tiếp tục cam lòng tàn phá thêm mười phút, rốt cuộc cũng thể buông tha cho khối xương khó gặm này, năng lượng bên trong dao động, khối lôi vân dày đặc kia, dưới ánh mắt của vô số người chậm rãi tản ra.
      Vào thời điểm đan lôi cuối cùng cũng lựa chọn lui bước, Tiêu Viêm vui mừng phát , bàn tay màu bạc cuối cùng của Địa Khôi cũng dần chuyển hóa thành kim sắc.
      Vào lúc bàn tay kia chuyển sang kim sắc, Tiêu Viêm có thể mơ hồ cảm thấy, cơ thể Địa Khôi sản sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
      Tùy theo lôi vân tán , cả người kim sắc Địa Khôi bước ra bước, gian vặn vẹo, sau đó “phốc” tiếng xuất trước mặt Tiêu Viêm, sau đó đứng bên cạnh như người hộ vệ trung thành nhất.
      “Cuối cùng cũng thành công sao.”
      Ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm Địa Khôi trước mặt, bàn tay khẽ chạm vào lớp da màu vàng, nhưng điều kỳ dị là, còn cảm giác cứng rắn như trước, mà mềm mại hơn rất nhiều.
      Nhận thấy được biến hóa này, Tiêu Viêm cau mày lại, búng tay cái, ngọn lửa màu xanh biếc khẽ ngưng tụ thành hình lưỡi dao ngón tay, sau đó hung hăng cắt qua da tay của Địa Khôi
      Con dao lửa vừa cắt qua, Tiêu Viêm lại kinh ngạc phát , nó chỉ để lại da tay vết hằn màu trắng, sau đó tự động biến mất…
      “Sức phòng ngự khủng khiếp!”
      Thấy thế, Tiêu Viêm cũng nhịn được hít hơi lạnh, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chặp vào Địa Khôi trước mặt, , giờ phải gọi nó là Thiên Khôi mới thích hợp…
      Trải qua nhiều năm bồi dưỡng, con khôi lỗi do Tiêu Viêm tự tay luyện chế ra này rốt cuộc cũng tiến vào cấp độ cao nhất! Có Thiên Khôi, những con bài chưa lật để bảo mệnh của Tiêu Viêm lại nhiều hơn thứ.
      Bàn tay vỗ lên vai Thiên Khôi, Tiêu Viêm mỉm cười, lần đan hội này, thu hoạch nhiều vượt xa dự tính của .
      Nương theo lôi vân tán , ánh mặt trời ấm áp lại chiếu xuống quảng trường lần nữa, loại cảm giác này làm ít người cảm thấy như được trọng sinh lần vậy.
      Sau khi hưởng thụ ấm áp của ánh nắng, ánh mắt của toàn trường, hẹn mà cùng chuyển hướng đến đám người Huyền Tử đài cao, đan hội bây giờ coi như triệt để hạ màn. Tiếp theo, cũng nên tuyên bố kết quả!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :