Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1171: Tiến vào bát phẩm!
      Dịch: chicken2911 - Biên: Blue
      Cảm nhận được biến cố bất ngờ, trong lòng Tiêu Viêm cũng cả kinh, nhưng lúc này cũng dám quá mức lỗ mãng, chỉ có thể cố gắng ổn định tâm thần, nhìn chăm chú vào biến hóa của cơ thể.
      Những dòng Địa Tâm hồn tủy được điều hòa, chảy xuôi vào thân thể Tiêu Viêm liền hóa thành nhiệt lưu nóng bỏng, phân tán ra xung quanh. Chợt ngưng tụ thành từng luồng sương khói kỳ dị màu xanh lá cây, bắt đầu nhanh chóng xuyên qua thân thể, vận chuyển nhanh ý thức tại vị trí mi tâm, cuối cùng cùng tiền vào trong trung tâm linh hồn lực lượng giao hòa cùng chỗ.
      Theo dòng sương khói cùng linh hồn đan vào nhau, Tiêu Viêm nhận thấy cỗ năng lượng kì dị cường đại đáng sợ thấm vào trong linh hồn, mà cùng lúc đó cường độ linh hồn giống như ăn được đồ đại bổ bắt đầu tăng cường với tốc độ làm cho phải hoảng sợ.
      Nương theo linh hồn lực lượng tăng cường phi thường nhanh, Tiêu Viêm cảm thấy vị trí mi tâm càng ngày càng đau. ngờ Địa Tâm hồn tủy này đối với linh hồn lực lượng còn có công hiệu mạnh mẽ thế này! Vị trí mi tâm càng ngày càng đau, Tiêu Viêm cũng vô kế khả thi,chỉ có thể trơ mắt chịu cảm giác đau do linh hồn ngày càng lớn mạnh.
      Càng ngày càng nhiều luồng khói xanh biếc tuôn đến mạnh mẽ, mà linh hồn lực lượng Tiêu Viêm lại tiếp tục gia tăng mạnh, lúc này mới thực biết được cái gì gọi là đầu đau như muốn vỡ tung! Hai bên huyệt thái dương cũng như châu chấu nhảy mạnh, giống như cái trống lớn ngừng đập.
      “Muốn nổ rồi! “ bỗng nhiên linh hồn cường đại nhanh như thế, cũng vượt quá khả năng chịu đựng của Tiêu Viêm, vì thế trong mỗi lúc Tiêu Viêm chịu được bỗng nhiên lại bung ra tiếng nổ trầm thấp làm cho màng tai đau nhức nhối.
      “Bùng.“ tiếng nổ mạnh làm thần trí Tiêu Viêm bị đánh đến mơ hồ, hai mắt đầy sao, đầu óc hỗn loạn. Loại tình huống kì dị này kéo dài thời gian khá dài, mới từ từ chuyển biến tốt hơn.
      Mà đợi thần trí Tiêu Viêm hồi phục lại thanh tỉnh trong đầu cũng bớt đau nhức dân, mơ hồ còn cảm nhận được linh hồn mình so với trước kia còn mạnh hơn chỉ vài lần. Bất quá cảm nhận được tiến vào cái cảnh giới gọi là linh cảnh kia? Chẳng lẽ Địa tâm hồn tủy hiệu quả?
      Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng khỏi sửng sốt, chỉ là linh hồn lực lượng lại tiếp tục cường đại hơn rất nhiều. Nhưng dù thế nào cũng hoàn toàn tiến vào linh cảnh, vậy cũng thể luyện chế được bát phẩm đan dược! Ngay khi Tiêu Viêm ngạc nhiên, trong giây lát lại thấy được năng lượng thiên địa xung quanh mình tựa hồ bị bóp méo rồi rung chuyển liên tiếp. Nhưng làm cho Tiêu Viêm ấn tượng nhất là dòng khí lưu từ trong gian đó lặng yên tràn ra khắp trời rồi lao đến dòng khí lưu trong mi tâm dữ dội tuôn ra.
      Tới thời điểm đó mới phát , ra lực hấp dẫn kì dị kia là từ mi tâm tan ra!
      “Quả nhiên có tác dụng! “ thấy thế trong long Tiêu Viêm thở phào nhõm hơi, ra thứ kì vọng chính lặ lột xác của linh hồn! Chỉ là tăng chút linh hồn lực lượng còn chưa đủ để thỏa mãn!
      Linh khí liên tục mạnh mẽ tiến vào mi tâm Tiêu Viêm, cuối cùng chiếm cứ nơi trung tâm giao hòa với linh hồn, mà dưới loại dung hợp này, Tiêu Viêm có cảm giác như luồng ánh sáng ấm áp bao bọc, toàn bộ linh khí ấm áp rồi lặng yên tan ra, cái loại cảm giác sung sướng này, làm nhịn được phát ra tiếng rên rỉ…
      Loại trình độ tập trung linh khí này còn đủ làm cho linh hồn Tiêu Viêm tiến vào cảnh giới linh cảnh, bởi vậy dưới loại lực hút kéo dài gần 1 giờ, lực lượng kì dị tại mi tâm Tiêu Viêm đột nhiên trở nên kịch liệt.Cuối cùng đạo năng lượng vô hình lặng yên khuếch tán ra, xuyên ra khỏi thạch thất, xuyên qua thạch điện, chậm rãi bao phủ chân trời phía ngọn sơn phong.
      “Ầm! “ theo dòng năng lượng này khuếch tán, thiên địa quanh ngọn núi bỗng nhiên sôi trào dữ dội… Đột ngột xuất thiên địa bạo động cũng khiến cho tất cả ma thú núi chú ý, nhưng đối với chúng mà , lại có chút hư vô mờ mịt, ngoại trừ số ít cao giai ma thú cực mạnh có thể mơ hồ nhận thấy mặt ngoài thiên địa khác thường dao động…
      Đỉnh núi thạch điện, Hùng Chiến cũng vì biến cố bất thình lình này làm cho cả kinh, ánh mắt đảo qua rồi dừng tại thạch điện ở sâu trong chỗ Tiêu Viêm bế quan, trong mắt lên vẻ kinh hãi.
      “Nghe loại linh khí này chỉ có ít Bát Phẩm Luyện Dược Tông Sư mới có thể hấp thu… “ ánh mắt Hùng Chiến hơi lóe ra, tuy nhìn có vẻ thô thiển, nhưng kiến thức thấp, dù sao năm đó đan giới này cũng coi như đại bản doanh của Đan Tháp, chẳng qua bây giờ suy bại mới từ từ rút khỏi.
      ngờ Tiêu Viêm giả, sắp tiến vào bát phẩm” lẩm bẩm , chợt chẫm rãi gật đầu, nếu như sau này Tiêu Viêm tiến vào bát phẩm Luyện Dược Tông Sư, dù nhìn khắp đấu khí đại lục cũng có mấy người…
      “Tất cả lũ nhãi con nghe lệnh, phương viên trăm dặm quanh đây, có bất kì dấu hiệu xuất nào đều đuổi ra ngoài!“ Trong lòng xẹt qua ý niệm, Hùng Chiến đột nhiên đứng dậy, tiếng gầm vang vọng dứt truyền khắp sơn mạch.
      Nghe mệnh lệnh của , vô số ma thú ở Vạn Dược Sơn nhất thời sôi trào, nhất thời tiếng gầm ngừng vang vọng, bắt đầu đuổi mấy người dự thi xông lung tung vào trong dãy núi,
      Biến hóa bên ngoài, Tiêu Viêm tự nhiên biết. Giờ phút này hoàn toàn chìm vào trong linh khí nồng đậm, cảm giác thư sướng này sâu tận trong linh hồn giống như say rượu, làm cho người khác muốn tỉnh lại. Mà ở vị trí mi tâm, vì linh khí khổng lồ kia vào cũng từ từ sinh biến hóa nghiên trời lệch đất.
      Linh hồn là thứ hư vô khó có thể hình dung được, nó là căn bản của sinh linh, cực kì huyền dị. Mặc dù là Tiêu Viêm ở cấp bậc Luyện Dược sư thế này, linh hồn ở mi tâm cũng chỉ là loại hư vô, nhưng trải qua khống chế, lực lượng linh hồn này lại có ít tác dụng.
      Nhưng trải qua những biến hóa kia, giờ phút này vị trí mi tâm Tiêu Viêm lại còn hư vô hình dạng nữa mà chiếm cứ chỗ , thi thoảng nhảy lên như trái tim, có lẽ bởi vì linh khí, linh hồn châu tại vị trí mi tâm so với dĩ vãng càng thêm vẻ bừng bừng sinh cơ. Do linh khí quán chú ngày càng khổng lồ khiến cho linh hồn ngừng ngọ nguậy, nhìn giống như trong đó có gì phát triển.
      Nhưng biết tại sao Tiêu Viêm có loại kì dị cảm giác phát triển này vẫn còn thiếu thứ gì đó. Trầm tư suy nghĩ hồi nhưng vẫn ràng, Tiêu Viêm cũng đành bỏ qua.
      Theo mảnh thiên địa dao động, linh khí từ phía trào ra càng ngày càng nhiều, cuối cùng đều bị hút vào trong gian thạch thất nho này, nguyên bản thạch thất trống cũng nhờ đó mà tràn ngập sinh cơ.
      Trong thạch thất, sắc mặt Tiêu Viêm dần trở nên khó coi, bởi vì linh khí rót vào mi tâm ngày càng nhiều. hiểu, bất kệ linh khí rót vào nhiều như thế nào linh hồn tại mi tâm vẫn bảo trì trạng thái ngừng mấp máy, tựa hồ còn bước cuối cùng mà đạt được.
      Lông mày Tiêu Viêm nhíu lại, nếu bước cuối cùng đạt được vậy cũng vĩnh viễn thể tiến vào bát phẩm!
      “Thiếu cái gì? “ Ý niệm biến đổi, Tiêu Viêm trầm tư suy nghĩ. Giờ phút này linh hồn giống như cái kén, cần phải dẫn đường, mới có thể bước cuối cùng phá kén thành bướm.
      'Dẫn đường? " Tiêu Viêm đột nhiên nghĩ đến điều “ Đúng rồi, là thiếu pháp quyết tu luyện linh hồn dẫn đường, nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Tiêu Viêm cũng nhõm thở hơi, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, linh hồn pháp quyết chỉ có đoạn khẩu quyết nguyên thủy đầu tiên
      biết chỉ đoạn khẩu quyết đầu này có được hay … “
      Giờ phút này trong lòng Tiêu Viêm có chút lo lắng. Nhưng lúc này cũng còn cách nào khác, nhanh chóng ngưng thần, theo đoạn khẩu quyết giống như Phạn nhàng thoát ra khỏi miệng… “Bế thủ thiên linh… Nạp Linh rèn hồn…” Theo khẩu quyết ngắn ngủi từ từ vang lên trong lòng, linh hồn ở mi tâm mấp máy ngày càng nhanh, như mơ hồ hình thành nên thứ gì đó.
      Thời gian như nước trôi qua, nháy mắt cũng gần tám ngày kể từ khi vào thạch thất. Trong tám ngày này thiên địa dị tượng cũng từ từ biến mát, thạch thất cũng trở nên im lặng… Ở ngoài, Tử Nghiên ngồi xổm bậc thang đá, bàn tay bé nâng má, ánh mắt cực độ nhàm chán… Phải chờ đợi trong nhiều ngày khiến nàng khó tiếp nhận rồi.
      “Thế này ổn rồi, nghe đan giới rất nhanh đóng cửa “
      Ngay khi Tử Nghiên thầm thanh kinh thiên đột nhiên vang lên từ thạch thất. Trần thạch thất vô cùng cứng rắn đột nhiên vỡ tung, đạo hào quang vô hình mạnh mẽ lướt ra, chợt dừng lại giữa trung. luồng linh hồn lực lượng mênh mông giống như sóng thần tuôn ra nhanh như chớp… Cảm thụ được cỗ lực lượng mênh mông đó, sắc mặt Hùng Chiến ngoài thạch điện đột nhiên biến đổi, trong mắt xẹt qua vẻ khiếp sợ.
      “Thành công rồi? “

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1172: Tiến về lối ra
      Dịch: Lãng Tử Đa Tình - Biên: Blue
      Xa xa bầu trời, đạo hào quang vô hình trôi nổi. Linh Hồn Lực lượng bàng bạc mênh mông như cơn thuỷ triều lấy nơi này làm trung tâm nhanh chóng từ bốn phương tám hướng thổi quét qua. Giờ phút này cả mảng bên trong dãy núi, ngoại trừ ít cao giai ma thú cực kỳ cường hãn ra, đám ma thú còn lại đều cảm nhận được mội loại uy áp cực kỳ mãnh liệt từ linh hồn. Uy áp bậc này làm cho thân thể bọn nó nhịn được có chút run rẩy.
      “Tiêu Viêm này thực lợi hại, có thể đột phá tới bát phẩm. làm cho người ta khó có thể tin.”
      Hùng Chiến nhìn lên đạo hào quang vô hình bầu trời. Linh hồn lực mênh mông kia cho dù là bản thân cũng có cảm giác kinh hãi. Về mặt thực lực giờ mạnh hơn, nhưng nếu so về linh hồn mà … hai Hùng Chiến chỉ sợ cũng bằng được Tiêu Viêm lúc này.
      Linh Hồn Lực lượng như thuỷ triều khuếch tán, kéo dài mấy phút đồng hồ sau mới từ từ dừng lại. Mà đoàn hào quang vô hình kia cũng dần dần ra dưới ánh mắt soi mói của Hùng Chiến.
      Hào quang tan , mơ hồ ra đạo thân ảnh. Cẩn thận quan sát, ràng là Tiêu Viêm, chẳng qua lúc này bề ngoài thân thể Tiêu Viêm cực kỳ hư ảo.
      “Đây là linh hồn?” Hùng Chiến nhìn Tiêu Viêm hư ảo bầu trời, trong lòng đột nhiên thất kinh, thấp giọng .
      Linh hồn đối với thời đại này mà quả thực là quá mức mờ ảo. Linh Hồn Lực lượng cũng là vô sắc vô hình, rất khó phòng bị. Có thể đem linh hồn đọng thành hình người, hơn nữa rất lâu tiêu tan cho dù là cường giả cấp bậc Đấu Tôn cũng khó có thể làm được.
      bầu trời, “Tiêu Viêm” dừng lại chút sau đó đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trong thạch thất, nơi đó có đạo thân ảnh cao gầy chậm rãi bước . Ánh mắt Hùng Chiến đảo qua, phát đây chính là thân thể của Tiêu Viêm.
      Tùy theo thân thể đạp tiến về phía linh hồn, “Tiêu Viêm” do linh hồn đọng lại cũng chuyển động bước về phía thân thể. Mà cứ mỗi lần bước chân nó hạ xuống, kích thước cũng thu lại chút. Đến khi tiến vào thân thể biến thành đốm sáng vô hình bằng lòng bàn tay, sau đó nhàng dừng lại ở mi tâm của thân thể, chợt loé lên liền biến mất thấy nữa.
      Khi linh hồn lại lần nữa tiến vào mi tâm thân thể Tiêu Viêm cũng khẽ run lên. Loại linh hồn áp lực tràn ngập xung quanh lúc này cũng tiêu tan.
      Thân thể Tiêu Viêm bầu trời đứng ngây ra lúc lâu, ánh mắt đen nhánh lần nữa khôi phục lại thanh tỉnh. Tiêu Viêm hít sâu hơi, hai tay đột nhiên kết động thủ ấn. Linh Hồn lực lượng mênh mông từ vị trí mi tâm nhanh như chớp khuếch tán ra. Cuối cùng chỗ Tiêu Viêm biến ảo thủ ấn ngưng tụ thành quyền ấn linh hồn vô hình.
      “Hùng Chiến đại ca, thử tiếp Hồn Thủ Ấn của ta xem!”
      tiếng quát khẽ từ trong miệng Tiêu Viêm truyền ra, ánh mắt chuyển hướng xuống Hùng Chiến phía dưới, sau đó cười lớn tiếng. Thủ ấn lập tức ngưng tụ, quyền ấn chứa linh hồn uy áp mênh mông kia nhanh như chớp hướng về phía Hùng Chiến đỉnh núi.
      “Ha ha, hay lắm!”
      Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Viêm, Hùng Chiến cũng hào sảng cười, bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào lực lượng vô hình xẹt qua gian kia.
      “Bành!”
      Linh hồn thủ ấn vô hình nháy mắt tới, sau đó cùng nắm tay như được làm bằng sắt của Hùng Chiến hung hăng va chạm vào nhau, tạo thành thanh trầm thấp vang vọng tại vùng trời này.
      Hai bên va chạm, năng lượng gợn sóng trong dự tính cũng xuất , Hùng Chiến sau khi đánh ra quyền, sắc mặt cũng hơi thay đổi, lực đạo phía linh hồn thủ ấn kia cũng phải là quá mạnh, nhưng khi hai người va chạm nhau lại cảm giác được trong đầu của mình truyền ra trận đau nhức. Hùng Chiến lảo đảo lui về phía sau hai bước mới đứng vững thân hình.
      “Đây… Đây chính là linh hồn công kích sao?”
      Thân hình vừa ổn định, sắc mặt Hùng Chiến liền ngưng trọng hẳn lên, tuy lúc trước vẫn chưa sử dụng toàn lực nhưng cái loại công kích kỳ dị kia của Tiêu Viêm phải chỉ dựa vào lực lượng thân thể là có thể đón đỡ. Bởi vì công kích phải thân thể mà là linh hồn đối phương.
      Tuy ở mức này rất khó tạo thành vết thương trí mạng cho đối thủ nhưng nếu như trong lúc chiến đấu, đột nhiên trúng phải công kích quỷ dị kia làm cho choáng váng lát, cũng đủ để chuyển biến cục diện cuộc chiến trong nháy mắt!
      “Nghe Luyện Dược Sư thời viễn cổ, mặc dù là ít Đấu khí cường giả cũng dám tuỳ tiện trêu chọc. Loại công kích linh hồn này làm cho người khác khó lòng phòng thủ, chẳng qua Luyện Dược Sư nay mất thủ đoạn tu luyện này, bởi vậy phần lớn khi cùng người khác đối chiến cũng là dựa vào Đấu khí.”
      Khuôn mặt Hùng Chiến lộ vẻ do dự, mặc dù là ma thú sống qua khoảng thời gian ngắn. Năm đó, khi đan giới còn cường thịnh từng may mắn gặp được vị Luyện Dược Tông Sư, vì vậy đối với Luyện Dược Sư cũng coi như có chút hiểu biết.
      “Ha ha, Hùng Chiến đại ca, sao chứ?” Khi Hùng Chiến còn chìm trong suy nghĩ, thân hình Tiêu Viêm cũng từ từ hạ xuống, cười .
      Nghe vậy, Hùng Chiến cũng gác lại suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Viêm, trong lòng khỏi nao nao. biết mình cảm giác đúng hay sai. Khi nhìn Tiêu Viêm bây giờ, cảm thấy đối phương nhiều hơn loại khí chất mờ mịt khó nắm bắt. Loại cảm giác này, giống như người đứng trước mặt phải Tiêu Viêm mà là linh hồn của .
      “Xem ra, đây chính là những thay đổi sau khi tiến vào bát phẩm luyện dược sư.”
      Đối với điểm này, Hùng Chiến cũng tìm hiểu thêm, hào sảng cười với Tiêu Viêm, : “Tiêu Viêm huynh đệ, chiêu này quả nhiên tệ. Nếu đổi lại là người có thực lực hơi thấp, chỉ sợ dưới công kích linh hồn bực này, thần trí bị trọng thương rồi.”
      chuyện cùng với Tiêu Viêm, Hùng Chiến xưng hô cũng trở nên thân cận rất nhiều. Tuy là cường giả Đấu Tôn nhưng giờ Tiêu Viêm xem như bước vào bát phẩm Luyện Dược Tông Sư, ngày sau nhất định có việc cần đối phương giúp đỡ.
      Tiêu Viêm cười cười, biến hoá rất của Hùng Chiến cũng bị bỏ qua, trong lòng khỏi có chút cảm thán. Thế giới của cường giả quả nhiên là thực lực vi tôn. Những lời này, đặt ở người có tình tình chân chất như Hùng Chiến là minh chứng tốt nhất.
      “Ngươi cuối cùng cũng ra rồi.”
      thanh thanh thúy đột nhiên vang lên phía sau Tiêu Viêm, dĩ nhiên đó chính là Tử Nghiên chờ đợi lâu ngày sớm hết kiên nhẫn. Tiêu Viêm xoay người lại nhìn Tử Nghiên, cười cười : “Ta bế quan mấy ngày?”
      “Gần 8 ngày.” Tử Nghiên xoay người, trừng mắt : “Ngươi chỉ cần chậm thêm chút nữa là đan giới đóng cửa. Đến lúc đó ngươi cũng mất tư cách dự thi.”
      “Tám ngày sao? Như vậy chỉ còn ngày?” Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thời gian tám ngày vẫn chưa vượt ra ngoài dự liệu của . Hơi trầm ngâm, từ trong nạp giới lấy ra bản đồ, phân biệt phương hướng chút sau đó ánh mắt chuyển về phương bắc, : “Nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, bây giờ chỉ cần tới cửa ra của đan giới là có thể ra ngoài, các ngươi sao?”
      Nghe vậy, Tử Nghiên xua tay : “Trước tiên cứ theo ngươi , tuy nhiên ở lối ra có người của Đan Tháp canh giữ, khi đến đó để ngươi ra ngoài trước. Tự ta cũng có cách để ra ngoài.”
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đối với bổn của Tử Nghiên cũng biết chút. Hơn nữa nàng có thể thần biết quỷ hay tới đan giới này tự nhiên cũng có biện pháp rời . “ khi như vậy, chúng ta khởi hành thôi. Nơi này cách lối ra cũng khá xa, phải nhanh mới có thể tới được trước khi cửa đóng.”
      “Ân, mấy thứ này để ngươi bảo quản đó. Nhưng cũng thể chiếm mình đấy.” Tử Nghiên đột nhiên xòe bàn tay nhắn ra, quả nạp giới màu xanh biếc xuất trong tay. Mà khi nhìn thấy cái nạp giới này khuôn mặt của Hùng Chiến ở bên cũng lên vẻ đau khổ.
      “Đây là?” Tiêu Viêm cũng có chút nghi hoặc.
      “Khụ, đây là những dược liệu trân quý trong thạch điện.” Hùng Chiến ho khan tiếng, ngữ khí có chút khô khốc . Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gì, nhìn Tử Nghiên thúc giục bằng ánh mắt, khỏi cười khổ lắc đầu. trẻ này quả nhiên là muốn thu sạch gia sản của người khác a.
      Thuận tay tiếp nhận nạp giới, sau đó đeo nó tay, đối với những dược liệu trân quý này, Tiêu Viêm động tâm chỉ là giả dối. Có được kho dược liệu này giảm vô số tinh lực cùng thời gian tìm kiếm. Dù sao để gặp được những dược liệu trân quý như thế ở bên ngoài cũng là rất khó khăn.
      “Hùng Chiến đại ca cũng muốn theo tới đó sao?” Đeo nạp giới tay, Tiêu Viêm ho tiếng, .
      “Phải, ta muốn ra ngoài, cũng còn phải nhờ đến trẻ này. Hơn nữa cũng thuận tiện bảo vệ cho các ngươi. Bằng , vạn nhất đường lại gặp phải lão già kia, chỉ mình ngươi cũng có chút ổn.” Lưu luyết rời mắt khỏi ngón tay Tiêu Viêm, Hùng Chiến .
      ”Ha ha, vậy phải làm phiền Hùng Chiến đại ca rồi.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khỏi mỉm cười hướng về phía ôm quyền cảm tạ, : “ khi như vậy, vậy liền lập tức khởi hành thôi.”
      “Tự mình bay rất phiền.”
      Hùng Chiến cười hắc hắc, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng huýt sáo. Trong Vạn Dược sơn mạch đột nhiên vang lên tiếng chim kêu. Lát sau, thân ảnh khổng lồ từ trong sơn mạch bay tới, cuối cùng dừng lại đỉnh núi: “ thôi, đây là Huyền Điểu thú có tốc độ cực nhanh, hơn nữa bớt việc…”
      Hùng Chiến vẫy vẫy tay với Tiêu Viêm, sau đó đạp mạnh chân lên mặt đất, thân thể chớp động, vững vàng dừng lại lưng Huyền Điểu thú dang rộng đôi cánh. Hai người Tiêu Viêm thấy vậy cũng theo sát mà lên.
      “Kỷ!”
      Huyền Điểu thú ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gáy sắc nhọn. Đôi cánh lớn vung lên mang theo cuồng phong dạt dào, hướng về phương bắc của Đan giới mà bay .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1173: Rời khỏi Đan giới!
      Dịch: dutchlady3001 - Biên: Blue
      Cửa ra của Đan giới nằm ở địa vực tận cùng phương bắc, cách Vạn Dược Sơn Mạch khá xa. Cũng may có đầu điểu thú của Hùng Chiến hỗ trợ, với tốc độ của nó, trong vòng ngày là có thể rời khỏi Đan giới kịp thời hạn.
      đường tới nơi tập kết, nhóm người Tiêu Viêm gặp ít người vội vã tiến về phương Bắc. Thấy nhóm Tiêu Viêm ngồi lưng cự điểu mà bay , họ tỏ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, sử dụng phương tiện này để di chuyển trong Đan giới quả bớt rất nhiều phiền toái. Dù sao ma thú trong Đan giới này cũng rất mạnh mẽ, nếu đụng phải chúng cũng dễ dàng thu thập.
      Theo quy định của vòng này, nếu trước giờ Đan giới đóng cửa, những người dự thi nào đến kịp mất tư cách dự thi. Họ chỉ còn cách chờ ở đó cho đến hai ngày sau, có cường giả của Đan tháp vào để đón ra. Vì thế, lúc này những người vẫn còn ở trong Đan giới đều hết sức nhanh chóng tập kết tại cửa ra.
      Bay ngày trung, đến khi sắc trời gần tối nhóm của Tiêu Viêm cũng nhìn thấy quảng trường bằng đá khổng lồ, bên trong có ít bóng đen lớn .
      “Đây là cửa ra của Đan giới”
      Nhìn quảng trường khổng lồ phía xa, Tiêu Viêm thở phào, tâm trạng nôn nóng trong lòng cũng dịu xuống.
      “Kỷ.”
      Huyền điểu thú ngửa mặt lên trời kêu lên tiếng, đôi cánh khổng lồ rung lên, mang theo cuồng phong nhằm hướng quảng trường kia lướt tới.
      Đột nhiên xuất đầu cự điểu làm cho ít người ở trong quảng trường e ngại nhìn qua. Đối với ma thú trong Đan giới, trong những ngày qua, bọn họ cũng hiểu rất , vì thế khi nhìn thấy cự điểu kia, bọn họ cũng dám khinh thường. Dưới ánh mắt soi mói của những người kia, cự điểu lượn vài vòng trung, từ lưng nó, ba đạo thân ảnh lao xuống, thoáng cái đặt chân mặt đất.
      Vừa thân, ánh mắt của những người quảng trường đổ dồn về Tử Nghiên và Hùng Chiến, tỏ vẻ kinh nghi. Hai người, lớn này dường như mới xuất chứ phải tham dự Đan hội từ đầu.
      Đối với những ánh mắt này, ba người Tiêu Viêm cũng để ý, liếc mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở hướng phía xa, ở nơi đó có vài đạo thân ảnh quen thuộc.
      Ở phía xa, Tào Dĩnh trong bộ quần áo đen, thân thể đầy đặn nhưng cũng kém phần mềm mại thướt tha, khi nhìn người xuất là Tiêu Viêm liền đảo mắt quét qua người vài lần, thấy có gì bất thường cũng khe khẽ thở phào nhõm.
      Bên cạnh Tào Dĩnh, Tống Thanh thấy thế khỏi mấp máy môi, khuôn mặt vội làm ra vẻ xấu hổ, : “Cũng may là Tiêu Viêm huynh đệ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy ta cũng có thể yên tâm. Dĩnh nhi, lần đó, lão giả kia thầm thi triển ám kình mạnh mẽ đẩy ta ra, nếu ta phản ứng nhanh, chỉ sợ bị ám kình đó giết chết”
      Nghe vậy, Tào Dĩnh sóng mắt khẽ lưu chuyển, nhu hoà : “Tống sư huynh cần tự trách, thời điểm đó, nếu huynh lưu lại cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi, Dĩnh nhi nào dám trách ngươi”
      Tuy mặt Tào Dĩnh vẻ tươi cười nhưng sâu trong ánh mắt nàng cũng xẹt lên vẻ lạnh nhạt, khinh ghét. Mặc dù hàng ngày nàng tỏ ra là người rất mạnh mẽ, nhưng đối với tình huống kia nàng vẫn là nữ nhân yếu ớt, lúc đó, chỉ cần tác động dù bé cũng lưu lại ấn tượng sâu đậm trong nàng. Quả , trong lòng nàng bây giờ, Tống Thanh bị ném vào sổ đen. Tống Thanh đương nhiên biết những suy nghĩ kia của Tào Dĩnh nên cũng khẽ thở phào.
      Tiêu Viêm phía xa cũng đảo mắt qua thân thể xinh đẹp kiều của Tào Dĩnh. Thấy trông lại, gương mặt quyến rũ động lòng người này còn nở nụ cười nhu hòa.
      Thấy Tào Dĩnh nhu hoà cười với mình, Tiêu Viêm cũng ngẩn người. nữ này thường ngày cũng rất hay cười nhưng đó là kiểu cười lãnh đạm, cao cao tại thượng, thế mà hôm nay lại cười với mình như vậy, kiểu này có lẽ ngay cả Tống Thanh cũng chưa bao giờ được hưởng.
      Tiêu Viêm cũng mỉm cười đáp lễ, đối với nàng, cũng có chút địch ý, dù sao nàng ta cũng rất có tiền đồ, tương lai có thể trở thành trong những nhân vật quyền thế tại Đan tháp. Quan hệ tốt với nàng chút, cũng có gì bất lợi.
      cười cùng Tào Dĩnh, ánh mặt Tiêu Viêm chợt biến động, nhanh chóng liêc mắt nhìn quanh, sau đó dừng lại ở nhân ảnh, ánh mắt xạ ra từng đạo hàn quang
      “Mộ Cốt lão nhân”
      Trong mắt Tiêu Viêm lúc này chỉ có hình ảnh gã Hắc y nhân ngồi khoanh chân, ràng đó là Mộ Cốt lão nhân, kẻ từng đuổi giết trong Đan giới, về sau bị Hùng Chiến bức lui.
      Tiêu Viêm vừa thân Mộ Cốt lão nhân cũng phát , ánh mắt đảo qua rồi dừng lại cơ thể lực lưỡng của Hùng Chiên, nhíu mày hừ lạnh
      “Thằng nhãi may mắn.”
      Ánh mắt Tiêu Viêm trầm nhìn Mộ Cốt lão nhân, lát sau mới từ từ thu hồi. Những tên hắc y nhân theo Mộ Cốt lão nhân bây giờ cũng thấy đâu, nhưng Tiêu Viêm biết, nhất định bọn chúng thân dưới danh nghĩa của luyện dược sư để tham gia đan hội.
      “Xem ra lão già nãy cũng nhắm đến Tam Thiên Diễm Viêm Hoả”
      Bàn tay Tiêu Viêm nhàng vuốt ve nạp giới, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn xung quanh, cũng phát ít cường giả, nhìn qua cũng biết đó là những người của thế hệ trước.
      “Sức hấp dẫn của Tam Thiên Diễm Viêm Hoả cũng lớn a, để có nó, những cường giả lớp trước cũng bất kể mặt mũi mà tham gia tranh giành” Tiêu Viêm trong lòng than , hổ là đan hội, muốn cùng những người này tranh tài, nếu có bản lãnh xuất chúng chỉ sợ là có hy vọng.
      “Cái nàng Đan Thần của Đan gia kia cũng đến rồi, xem ra cũng phải là kẻ tầm thường a.”
      Ánh mắt Tiêu Viêm di động rồi dừng lại ở vị trí Đan Thần nhắm mắt dưỡng thần. Đối với có vẻ yếu ớt nhu nhược này, Tiêu Viêm cũng rất coi trọng, qua vài lần tiếp xúc với nàng, cũng thấy có điểm gì quá nổi bật, nhưng giờ đây, khi lực lượng linh hồn của tiến vào linh cảnh mà cũng thể phát ra trình độ của Đan Thần. Vừa mới quan sát, hốt hoảng phát thấy từ này có loại lực hấp dẫn kỳ dị phát ra, loại hấp dẫn này thu hút đấu khí mà chuyên môn hấp linh hồn. Ngày đó, khi tiếp xúc với nàng cũng gặp phải lực hút quỷ dị kia, chắc cũng là vì nguyên nhân này.
      “Thể chất của nàng hẳn là có chút đặc thù, lực lượng linh hồn rất cường đại nhưng ngược lại, lực lượng thân thể lại quá yếu ớt.”
      Tiêu Viêm cẩn thận suy nghĩ đánh, chợt nhận ra thế gian này cái gì cũng có thể có a, từ thể chất Ách Nan độc thể của Tiểu Y Tiên đến đồng tử kỳ dị của Thanh Lân… tất cả tồn tại đều có lý của nó.
      “Cũng phải là đèn cạn dầu a!” Tiêu Viêm nhàng lắc đầu, đến bây giờ cũng có thể nhận ra được Đan hội lần này kịch liệt nhất từ trước đến nay.
      Theo thời gian trôi , quảng trường rộng lớn lại có thêm nhiều người tụ tập. Đại đa số những người về được tới đây đều phải là những kẻ yếu. Cũng đúng, có thể vững vàng vượt qua những thử thách trong Đan giới, chẳng lẽ lại có chút bản lãnh nào.
      lúc chờ đợi, ánh mắt Tiêu Viêm chợt hướng vị trí khá rộng trong quảng trường, gian tại đó có chút vặn vẹo, rồi từ đó bước ra lão giả mang trang phục của Đan tháp. Lão giả này có khuôn mặt nhăn nheo, tay cầm quải trượng, ngực có cái huy hiệu của Đan tháp màu tím rực rỡ.
      trong tám vị trưởng lão của Đan Tháp.” Nhìn thấy huy hiệu đặc thù này, ít người trong quảng trường bật thốt lên.
      Lão giả chống gậy cũng để ý đến những thanh hỗn loạn trong quảng trường, mắt vẫn nhắm như lão tăng nhập định. lúc lâu mới từ từ mở ra, thản nhiên nhìn quanh rồi : “ đến giờ, các ngươi đem những dược liệu mà nhiệm vụ cầu giao cho lão phu, sau đó ra ngoài để tham gia vòng tỷ thí cuối cùng.”
      Lời vừa dứt, lão vung gậy trúc điểm cái vào gian vặn vẹo kia, từ đó thông đạo đen nhánh dần dần xuất .
      Nghe lão giả vậy, ít người trong quảng trường biến đổi sắc mặt, có vẻ suy sụp, hiển nhiên bọn họ cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao.
      Ngay sau đó, gã trung niên sắc mặt lạnh lùng tiến tới, mang danh sách và các dược liệu tương ứng trình lên. Sau hồi cẩn thận kiểm tra, lão giả khẽ gật đầu, trung niên nam tử kia mới bước chân vào thông đạo gian rồi biến mất trong đó.
      Có người đầu tiên xuất , những người còn lại cũng lục tục tiến lên trả nhiệm vụ rồi thuận lợi biến mất trong thông đạo gian, tất nhiên cũng có vài người chưa hoàn thành nhiệm vụ, cố ý nộp lên những dược liệu đúng cầu, tuy nhiên, khi vừa mới đưa dược liệu ra bị lão giả kia gậy đánh văng ra xa, bụi đất đầy mặt.
      Thấy nhóm người Tào Dĩnh cũng biến mất trong thông đạo, Tiêu Viêm quay lại nhìn Tử Nghiên : “Ta cũng phải rồi, chờ khi ra ngoài gặp lại.”
      “Ừ.”
      Tiêu Viêm cười cười, sửa sang lại áo bào rồi trong ánh mắt hâm mộ của những người còn lại, bước nhanh tới chỗ lão giả. Sau khi lấy ra danh sách cùng dược liệu, lão giả kiểm tra xong rồi tuỳ ý liếc mắt nhìn , khẽ gật đầu : “Vào
      Tiêu Viêm cung kính ôm quyền với lão giả rồi bước tới thông đạo đen nhánh kia, khẽ hít sâu hơi rồi tiến vào.
      “Rốt cục cũng tiến gần tới Tam Thiên Diễm Viêm Hoả thêm bước.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1174: Trọng điểm!
      Dịch: holakame - Biên: Blue
      Đây là quảng trường có quy mô hoành tráng, làm người ta rung động khi nhìn vào. Xung quanh nó là biển người chen chúc thấy điểm cuối, phát ra thanh ầm ầm như sấm dội rung trời, tựa như tiếng rít gào điên cuồng của cự long vang dội mãi ngớt. Dưới ảnh hưởng của sóng thanh này, những đám mây cao tít tầng cũng tựa hồ như bị đánh tan ra thành từng mảnh vụn tung tóe khắp nơi.
      Giữa trung của quảng trường có bình đài khổng lồ được xây dựng từ đá cứng lơ lửng. Nó cũng chính là tiêu điểm nơi ánh mắt toàn trường dồn vào, cũng chính là nơi diễn ra trận giao phong cuối cùng của Đan hội lần này.
      Trải qua mấy ngày mê man chìm đắm trong khí của Đan hội, hôm nay, thể nghi ngờ, chính là ngày làm cho cuồng nhiệt của mọi người lên đến đỉnh điểm. Thời khắc này là lúc Đan giới được mở ra, chỉ có những Luyện dược sư tiến ra từ bên trong mới có đủ tư cách tiếp tục thi thố tài nghệ ở Đan hội lần này!
      Bầu khí toàn trường lúc này sôi sục đến cực độ. Vô số ánh mắt nhìn như đóng đinh vào cánh cửa cực lớn bằng nham thạch đen bóng giữa bình đài. Bên trong, gian dao động mạnh mẽ vặn vẹo thành những hình dạng quái lạ. Đây chính là nơi duy nhất để ra khỏi Đan giới. còn lâu nữa, những nhân vật phong vân trong cuộc thi này ra từ đây.
      chỗ ngồi cao trong quảng trường, ánh mắt của Tiểu Y Tiên cũng như mọi người, chăm chú nhìn vào cửa gian khổng lồ kia, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng khẩn trương. Mặc dù rất tin tưởng năng lực của Tiêu Viêm, nhưng đối với canh tranh thảm liệt trong Đan giới, nàng cũng biết được ít nhiều.
      “Khà khà, cần phải lo lắng quá mức! Trong thời gian này ngừng có người dự thi bóp nát gian thạch để ra ngoài. Nếu Tiêu Viêm ra, tất nhiên đến tìm chúng ta.” Diệp Trọng bên cạnh thấy thế cũng cố cười cười an ủi câu, nhưng chợt thấy lời này có vẻ ổn lại cười khan, chữa lại: “Với khôn khéo của Tiêu Viêm, muốn thông qua ải thứ hai nay ắt hẳn có vấn đề gì.”
      Đối với mấy câu an ủi của Diệp Trọng, Tiểu Y Tiên cũng biết đáp sao cho phải, chỉ đành lắc đầu. Vừa muốn mỹ mâu lại nhanh chóng chuyển xuống giữa sân. Cánh cửa gian khổng lồ nơi đó đột nhiên tràn ngập dao động kịch liệt.
      gian đại môn chợt mở rồi!”
      gian chỉ dao động trong chốc lát, biển người đông ngút mắt nhất thời dấy lên tiếng hoan hô rung trời. Vô số ánh mắt nóng bỏng thoáng cái dời đến cánh cổng gian.
      Dưới ánh mắt soi mói của toàn trường, gian bên trong cửa lớn dao động càng ngày càng kịch liệt, từng bóng người rốt cục cũng chậm rãi bước ra, đặt chân lên nền đá của quảng trường trong những tiếng hoan hô vang dội.
      Nhìn những người dự thi thành công ra này, khan đài như chợt vỡ òa thành những thanh cổ vũ đinh tai nhức óc. Có thể tiến đến giai đoạn này, cơ bản được tính là những Luyện dược sư nổi bật toàn bộ đại lục rồi. Mặc dù tại có bỏ cuộc, bọn họ cũng được những thế lực lớn mời chào làm thượng khách.
      Theo sau những bóng người tiến ra ngày càng đông từ cửa lớn gian, lượng của những tiếng hoan hô ngày càng tăng. Ngay cả quảng trường khổng lồ như thế dưới ảnh hưởng của sóng cũng dường như trở nên rung chuyển nhè .
      “Nhìn kìa!”
      Cánh cửa gian khổng lồ vẫn tiếp tục dao động, chợt dáng người xinh đẹp uyển chuyển dịu dàng, hấp dẫn động lòng người chậm rãi bước ra, sau đó dưới ánh mặt trời ấm áp. Nhất thời, tiếng hoan hô trong tràng cũng tăng vọt đến đỉnh. Tào Dĩnh, trong những năm gần đây danh tiếng của nàng cực kỳ vang dội. Tất cả mọi người đều biết, ở lần Đan hội này, nàng chính là người có triển vọng đoạt ngôi quán quân nhất.
      So sánh với Tào Dĩnh, hào quang của Tống Thanh cũng nhạt hơn rất nhiều. Dưới quang mang như vậy của nữ, dù cũng được xưng là thiên tài, nhưng trước sau gì cũng khó có thể so sánh với nàng ta được.
      Sau Tào Dĩnh, vẫn còn có thêm rất nhiều bóng người ra. Nhưng dù cho đám người Tiểu Y Tiên có tìm đỏ mắt, cũng đều hề thấy bóng dáng của Tiêu Viêm, nên khuôn mặt vẫn gượng cười liền thoáng biến hóa, đôi tay ngọc cũng nhịn được mà nắm chặt lại. Nếu Tiêu Viêm có chuyện gì ngoài ý muốn trong Đan giới, khó tưởng tượng được nàng điên cuồng đến mức độ nào!
      Nhìn khuôn mặt dần phát lạnh của Tiểu Y Tiên, Diệp Trọng cũng dám ho hoe nửa lời, trong lòng của lão cũng bắt đầu thấp thỏm yên. Tại Đan giới, kẻ địch lớn nhất kỳ thực phải là ma thú bên trong mà chính là những người dự thi khác. Để có thể tăng tỷ lệ thành công của bản thân nhiều hơn nữa, số người có thực lực mạnh mẽ chỉ sợ rằng ngại gì xuống tay hạ sát thủ đối với những người tạo thành nguy cơ cho họ!
      Trong khi những nơi khác đều phát ra tiếng hoan hô rung trời, chỉ có khu vực này lại hoàn toàn yên tĩnh. Ở thời điểm như tại, dù là người trấn định như Thiên Hỏa tôn giả cũng nhịn được mà khẽ cau mày. Những ngón tay vốn nhàn nhã đan vào nhau giờ này do tự chủ được cũng nới lỏng ra.
      Chính vào lúc trong lòng nhóm người Tiểu Y Tiên hoàn toàn trầm xuống cánh cửa gian cực lớn lại khẽ dao động, bóng người hơi gầy chậm rãi xuất , cuối cùng cũng từ bên trong cánh cửa bước vào nền đá của quảng trường.
      "Là Tiêu Viêm đại ca!" Nhìn thấy người này, mặt Hân Lam nhất thời thời lên vẻ kinh hỉ khó tả, vội vàng .
      Nghe vậy, trong lòng đám người Tiểu Y Tiên cũng rung lên, đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy được dáng người dị thường quen thuộc, ai nấy đều lập tức thở phào nhõm.
      "Ha ha, ta , lấy thực lực của Tiêu Viêm tiên sinh làm sao lại qua ải thứ hai này được cơ chứ!" Lúc này, tảng đá trĩu nặng trong lòng Diệp Trọng như được vứt bỏ, yên tâm cười lớn .
      lúc mọi người xả hơi, Tiêu Viêm mới ra khỏi cửa gian chợt nhìn về hướng bọn họ gật đầu mỉm cười.
      “Tên này.” Nhìn thấy bộ dáng ung dung, khí định thần nhàn của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên khỏi lắc đầu, thấp giọng .
      Giữa quảng trường khổng lồ, nghe được những tiếng động huyên náo xung quanh, trong lòng Tiêu Viêm cũng khỏi cảm thấy hoảng hốt. Trong khoảng thời gian bên trong Đan giới, xung quanh ngoài im lặng ra cũng chỉ là im lặng, làm cảm thấy như thiếu cái gì đó. giờ, khi vừa ra khỏi mới đột nhiên hiểu được chính là thiếu mất nhân khí ( khí của chỗ có người).
      Đứng bên trong quảng trường, Tiêu Viêm quét mắt qua xung quanh lượt, thấy cửa gian ngừng có người bước ra, trong mắt cũng khỏi xẹt qua tia kinh ngạc. Xem ra, lượng người trong sân rộng này e răng ít hơn ngàn. trước giờ cũng thể dự đoán được, trải qua hai đợt sàng lọc khắt khe như vậy, mà cư nhiên lại có nhiều người có thể an toàn vượt qua như vậy. Lượng người tề tụ nơi đây, dù cho tổng số người tham gia Đại hội Luyện dược sư ở Đế quốc Gia Mã năm đó cũng thể sánh được. Đương nhiên, chỉ có số lượng mà cả về chất lượng cũng khác nhau như trời với vực. Trong sân này, chỉ cần tùy tiện xuất ra người vẫn có khả năng dùng tay mà đạt được quán quân của Đại hội năm đó.
      Cứ theo dõi xung quanh lát, đột nhiên tại chỗ cao nhất của quảng trường, nơi đó có áp lực dù là Tiêu Viêm cũng cảm thấy kinh hãi.
      “Cự đầu của Đan Tháp ư…?!”
      Ánh mắt Tiêu Viêm đảo nhanh qua ba thân ảnh, bất chợt sửng sốt hồi. Bởi tại có vị mỹ phụ xinh đẹp mặc sườn xám dùng ánh mắt như đóng đinh dán chặt lên người .
      Mặc dù trước nay chưa bao giờ gặp qua vị mỹ phụ thần bí này, nhưng dựa theo chỗ ngồi có thể đoán ngay được than phận của nàng, lập tức trong lòng rùng mình. Những người như vậy tại thể trêu vào được, chính vì thế nên dám nhìn lâu liền dời mắt chỗ khác.
      " chính là Tiêu Viêm? Đệ tử Dược Trần?" Mỹ phụ được vạn người ngước nhìn đài cao vẫn nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, đột nhiên giọng .
      "Khà khà, ừ… chính là Tiêu Viêm!" Huyền Tử đứng bên cạnh cười tủm tỉm gật đầu, đảo mắt nhìn Tiêu Viêm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh dị hô khẽ tiếng, mặt khác cũng truyền ra tiếng :
      "Phát ra rồi ư? Linh hồn dao động của tiểu gia hỏa này tựa hồ có điểm quái dị. Có khả năng tiến vào linh cảnh cảnh rồi!" Mỹ phụ mỉm cười, chậm rãi .
      "Đúng là có chút bộ dáng của linh cảnh !" Lão nhân da ngăm đen bên cạnh, khuôn mặt có nét nghiêm khắc cũng gật gù liên tục, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc, : "Lão già Dược Trần này có ánh mắt chuẩn! làm cho người khác hâm mộ a…"
      "Nếu tiến vào linh cảnh Đan hội lần này, dù cho Tào Dĩnh hay Đan Thần muốn thắng được đều rất khó.” Mỹ phụ cười .
      Huyền Tử cũng gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Lần trước, khi gặp Tiêu Viêm, vẫn chưa mang đến cho lão loại cảm giác như bây giờ. Hiển nhiên, biến hóa này có quan hệ rất lớn với hành trình vào Đan giới lần này.
      “Ái chà… Nghĩ muốn thắng lão già kia lần cũng khó khăn đến vậy sao…”
      Trong quảng trường, cánh cổng gian dao động thời gian khoảng nửa tiếng rốt cục cũng từ từ ngưng lại. Lập tức, cánh cửa gian rộng lớn này cũng lại lần nữa khôi phục lại tĩnh lặng ban đầu.
      Lúc cửa gian hoàn toàn đóng lại lượng người trong sân rộng cũng nhiều lên ít. Tiêu Viêm cũng lấy làm kinh hãi trong lòng. Những người này dường như chính là những Luyện dược sư ưu tú đến từ các địa phương có truyền thống lâu đời Đại lục a! Muốn đạt ngôi vị quán quân Đan hội, cần phải bước qua tất cả bọn họ, thẳng tiến đường lên , đến khoảnh khắc dừng lại đến đỉnh núi vinh quang, quả khó khăn !
      Đến khi cửa gian đóng lại, quảng trường vốn dị thường huyên náo lại lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Tất cả mọi người đều biết thời điểm kế tiếp mới đích thực là trọng điểm của Đan hội lần này!
      đài cao, Huyền Tử quét mắt nhìn qua toàn trường lượt, khẽ hắng giọng tiếng nhưng lại như vang vọng bên tai của từng người, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người nơi đây đều dồn cả vào người lão.
      “Trước tiên, chúc mừng mọi người còn có thể đứng ở nơi đây! Các ngươi thông qua lần tuyển chọn thứ hai! Nhưng…các ngươi cũng nên biết, vòng tiếp sau đây mới là vòng quan trọng nhất của Đan hội lần này! Ai có thể trụ lại đến phút cuối, người đó chính là quán quân của Đan hội lần này! Bãi đá bầu trời kia, chính là vũ đài nơi các ngươi có thể tung hoành phô diễn tài nghệ! Hy vọng… các ngươi có thể vượt qua tất cả, đoạt được thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời! Vinh quang đợi các ngươi sáng tạo ra!”
      Cuộc chuyện tuy ngắn ngủi nhưng lại như kích vào kíp nổ của quả bom hạt nhân.
      Ầm, ầm…
      Đại hội long trọng nhất trong giới Luyện dược, vào giờ khắc này, rốt cuộc cũng đến cao trào! Đan hội, cuối cùng cũng thực bắt đầu.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1175: Huyết Diễm Hỏa
      Dịch: holakame
      Nhìn quảng trường sôi sục, Huyền Tử cũng khỏi mỉm cười. Bầu khí thế này, nhìn khắp toàn bộ đại lục, chỉ e rằng cũng chỉ có khi tổ chức Đan hội mà thôi.
      - Tất cả người dự thi, lên đài! Tỷ thí lần cuối này có quy củ hạn chế nào! Hãy tận lực của các ngươi, luyện chế ra đan dược mà các ngươi sở trường nhất !
      Nghe được thanh tuy già nua nhưng hữu lực của Huyền Tử vang vọng khắp trời, phần đông người dự thi trong sân rộng đều sôi trào nhiệt huyết. Bọn họ nhìn nhau, sau đó trong sân chợt vang lên từng tiếng nổ mạnh “Ầm ầm”, từng bóng người đột nhiên lướt lên bình đài dữ dội, nhất thời khắp trời chỉ thấy đâu cũng là bóng người ùn ùn kéo tới làm cho ánh dương ấm áp chiếu xuống mấy ngày nay cũng phải trở nên u mấy phần.
      Những bình đài bầu trời rất nhiều, tuy chứa rất nhiều thí sinh như vậy cũng thành vấn đề. Bất quá, mặc dù tuyển thủ trải qua hai đợt sàng lọc bị đào thải gần như đến chín phần mười, nhưng số người còn lại vẫn là lượng cực kỳ . Hơn ngàn người đồng thời bay lên cũng tạo thành quang cảnh tương đối hoành tráng.
      Lúc bóng người ùn ùn kéo lên, Tiêu Viêm cũng xen lẫn vào bên trong. vẫn chưa sốt ruột chọn lấy thạch đài cho mình, mà những thân ảnh lướt đến kia, ít tiến đến thềm rồi. Thậm chí có số người xuất thủ vì muốn chọn cho mình nơi ưng ý nhất.
      Tiêu Viêm vẫn trụ thân giữa trung, đợi phần lớn những người này chọn được “chỗ tốt” cho mình mới từ từ bước trong trung, chậm rãi hạ xuống thạch đài rìa bãi đá. Luyện chế đan dược cần phải hết sức chăm chú. Trong hầu hết các thạch đài ở mặt tiền bãi đá, cơ hồ đều bị chiếm lấy cả. Vạn nhất, thời điểm luyện đan bị quấy rầy đến lúc đó bọn họ muốn khóc cũng kịp.
      Tiêu Viêm dừng lại ở thạch đài diện tích cũng lớn, chỉ ước chừng khoảng hai đến ba trượng nhưng đủ để mình tự do hành động. Mà sau khi tìm được chỗ, giờ đây cũng chỉ xếp bằng ngồi xuống rồi quét mắt nhìn bốn phía đoạn lướt qua bọn người Tào Dĩnh, Đan Thần, Tống Thanh ở phía xa. Ba họ người chỉ cách nhau khoảng xa, với lại bọn họ cũng giống Tiêu Viêm, vẫn chưa them rat ay hay chiếm đoạt mấy bình đài thoạt nhìn bắt mắt rộng rãi ấy, mà lặng lẽ tìm kiếm bình đài tĩnh lặng khác.
      Ánh mắt lần nữa đảo qua lần nữa người bọn họ, Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại tại bình đài trôi nổi cách đó xa. Chỗ đó có bóng người màu đen ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
      “Người này… Lại giấu khí tức chân sao?!”
      Tiêu Viêm nhìn bóng đen kia chằm chằm rồi khẽ cau mày. giờ, tuy gặp qua Mộ Cốt lão nhân kia trong Đan giới, nhưng thấy được phần quỷ dị của người này, mặc dù khí tức bình thường cũng tương tự như những người dự thi khác, nhưng từng trải hơn bọn họ rất nhiều, Tiêu Viêm liền nhận ra lão già này chính là kình địch cực kỳ khó giải quyết!
      “Mộ Cốt lão nhân kia cũng là Luyện dược sư Bát phẩm… Đến cấp bậc này, chỉ e rằng trong toàn bộ những người dự thi cũng ai có thể hơn được ! Tuy chỉ cần vào được top 10 là có cơ hội đến hàng phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng lão gia hỏa đó có lòng đố kỵ cực kỳ năng nề, tất nhiên muốn cho những người khác có dịp động thủ với hỏa diễm kia. Thêm nữa, là người của Hồn Điện, nếu đoạt được ngôi quán quân của Đan hội, sau này lộ ra Đan Tháp cũng mất sạch mặt mũi. Sở dĩ… Nếu có cơ hội, lão già kia nhất định chọn ngay cách giành lấy ngôi quán quân đây!”
      mặt Tiêu Viêm lộ vẻ do dự. Tuy trong Đan giới tiến vào Bát phẩm, nhưng dù sao cũng chỉ là “mới”, so với lão quái vật tầm cỡ như Mộ Cốt lão nhân nhất định là có chênh lệch. Dù sao lão gia hỏa này cũng chính là cường giả cùng thời với Dược lão, sao lại có thể là loại người tùy tiện hời hợt cho được. Nhưng vậy, hôm nay muốn cản Tiêu Viêm cũng cản nổi nữa, chỉ có thể hết sức thử lần. Thế nào nữa, với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa quyết phải đạt cho bằng được. Lão già này, nếu muốn trở thành chướng ngại vật của , cũng hung hăng cước đá bay mà thôi.
      Khi ý niệm trong đầu Tiêu Viêm đảo lộn lung tung, hỗn loạn trời cũng vì thế mà ngường lại. Tất cả những người dự thi cũng đều chọn được thạch đài của mình, sau đó bắt đầu lấy dụng cụ bày ra chuẩn bị luyện đan.
      “Boong…!!!”
      Huyền Tử chậm rãi đảo mắt vòng quanh những thạch đài giữa trung, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đoạn phất tay áo. Nhất thời, thanh như tiếng chuông ngân vang vọng, trào dâng lên trong cả mảnh trời đất nơi đây.
      “Thời điểm đến! Chư vị, mời xuất đỉnh luyện đan!”
      Bùng! Ầm! Bùng!
      Huyền Tử vừa dứt lời, cả mảnh gian này chợt như đọng lại. Ngay sau đó, hoàng loạt hoàng loạt dược đỉnh ùn ùn ra, cuối cùng nện mạnh lên nền đá của bình đài. Tiếng kim thiết (kim loại, sắt thép) trầm thấp dội ra ngừng vang đến cuối chân trời.
      Nhìn đám dược đỉnh ngồn ngộn này, sân rộng cũng chợt vang lên tiếng “Ồ…” kinh ngạc. Chỉ sợ rằng toàn bộ khan giả ở đây mới lần đầu tiên thấy được nhiều loại dược đỉnh có phẩm chất cao đến như vậy xuất .
      Sau khi hầu hết Luyện dược sư triệu hồi ra dược đỉnh, bầu trời bỗng chợt vang lên những tiếng “Phốc! Phốc! Phốc!” liên tiếp. Nhất thời, các loại hỏa diễm đủ mọi màu sắc liền bốc lên. Từ xa nhìn lại giống như pháo hoa chiếu sáng làm cho mảnh trời đất nơi đây huyễn lệ dị thường.
      Tiêu Viêm im lặng ngồi xếp bằng thềm đá vẫn chưa sốt ruột động thủ ngay, ngược lại nhắm mắt cảm nhận và điều chỉnh suy nghĩ trong đầu. Đan hội lần này, đan dược dự tính luyện chế tự nhiên là Sinh Cốt Dung Huyết Đan mà sớm chuẩn bị tài liệu. Đan dược này được xếp hạng Thất phẩm đỉnh phong, thậm chí nếu khi luyện chế hoàn toàn thuận lợ mà hoàn toàn có thể tiến vào Bát phẩm. Lại , nó được coi như là loại đan dược cực kỳ cao cấp, nếu có thể luyện ra, hẳn là có khả năng cùng quần hùng tranh ngôi đầu.
      Tiêu Viêm nhắm mắt trầm tư, đám người Tào Dĩnh cũng chưa lập tức rat ay, cũng đều nhắm mắt dưỡng thần tốt. hồi lâu sau mới từ từ lấy dược đỉnh ra.
      Sau khi Tào Dĩnh triệu hồi dược đỉnh ra trước mặt mọi người cong ngón tay búng ra, luồng lửa đỏ rực nóng rực mang khí thế sắc nhọn như đâm vào mắt mọi người chậm rãi bốc lên rồi phóng thẳng vào trung.
      Ngọn lửa này khi ra chỉ là tuyền màu đỏ tươi, thậm chí khi nhìn kỹ còn thấy đỏ hơn cả máu. Lúc nó bốc lên, mơ hồ thấy được bên trong có cái bóng tựa như Hỏa diễm tinh linh nhảy múa ngừng bay vút lên cao.
      Khi ngọn lửa này mới xuất , những ngọn lửa trong mấy chiếc dược đỉnh xung quanh liền bỗng nhiên dao động hồi, như bộ dạng trẻ con sợ hãi muốn tè ra quần vậy. Chuyện này làm cho bọn chủ nhân phải bận rộn ngưng thần khống chế rồi mới quay sang nhìn Tào Dĩnh bằng ánh mắt khiếp sợ.
      “Đây là… Huyết Diễm hỏa?!”
      Cơn dao động đột nhiên xuất cũng làm cho Tiêu Viêm chú ý. chuyển mắt nhìn ngọn lửa đỏ như máu trong lòng bàn tay Tào Dĩnh, trong lòng cũng hơi nao nao, ngay cả ánh mắt cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
      Đối với loại lửa mà Tào Dĩnh triệu hồi ra, Tiêu Viêm cũng biết chút. từng đọc qua trong số thư tịch cổ xưa do Dược lão lưu lại, đây chính là thứ gọi là Huyết Diễm Hỏa! ra, nó cũng được tính là tiên thiên chi hỏa (ngọn lửa do tự nhiên sinh ra) mà chính là do người tạo thành. quá cũng sai biệt lắm với Hóa Sinh Hỏa của Tiêu Viêm. Thế nhưng quá trình hình thành nên ngọn lửa này cũng có chút ly kỳ. Bởi vì... đồ vật này cũng phải do hỏa diễm tạo nên mà cần phải gom đủ máu của ngàn loại ma thú thuộc tính hỏa, sau đó đem tất cả các loại máu của ngàn loại hỏa thú này khi còn đủ khí tức hùng mạnh dung hợp và ngưng luyện chỗ, cuối cùng mượn năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ lại thành hình dạng ngọn lửa như bậy giờ.
      Đó chính là quá trình hình thành Huyết Diễm Hỏa. Đương nhiên, loại lửa này cũng có phân chia mạnh yếu, mà để phân biệt được phải căn cứ vào cái bóng bên trong ngọn lửa có hoàn chỉnh hay . Nhìn cái bóng trong ngọn lửa của Tào Dĩnh liền biết đây chính là loại Huyết Diễm Hỏa lợi hại nhất, nếu muốn so sánh chỉ sợ rằng còn mạnh hơn Hóa Sinh Hỏa của Tiêu Viêm ít.
      Uy lực của Huyết Diễm Hỏa quả thực nhưng phương pháp chế luyện nên nó lại quá hà khắc. Nếu có tài lực dồi dào duy trì, quả có cách nào thu được đầy đủ máu huyết của cả ngàn loại ma thú hỏa hệ.
      “Tào gia kia quả giàu nứt đố đổ vách. Chỉ vì tài bồi cho Tào Dĩnh mà ngay cả Huyết Diễm Hỏa cũng xuất ra ngoài!” Tiêu Viêm thầm thở dài.Có Huyết Diễm Hỏa, Tào Dĩnh tựa như hổ them cánh, xác xuất luyện chế đan dược thành công cũng tăng lên rất nhiều.
      Kế Tào Dĩnh, Tống Thanh và Đan Thần cách đó xa cũng triệu ngọn lửa của bản thân ra. Hỏa diễm của hai người họ mặc dù cũng là thú hỏa mạnh mẽ, dù so ra kém Huyết Diễm Hỏa nhưng cũng là hàng khủng dẫn đầu các loại Thú hỏa, xem như lợi khí luyện đan.
      “Phốc!”
      Ánh mắt Tiêu Viêm vừa trở về cơn nóng dị thường, hơn nữa dao động rất quen thuộc với đột nhiên truyền tới. cay tít mày quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Mộ Cốt lão quái kia cũng nắm chặt tay rồi thả ra ngọn lửa màu xanh đâm. Hải Tâm Diễm, bốc lên sau đó hóa thành con hỏa xà bay lượn quanh thân mình .
      “Hây!”
      Hải Tâm Diễm vừa xuất , những Luyện dược sư đứng gần Cốt lão quái liền kịch liệt biến sắc. Bởi ngọn lửa trong dược đỉnh của bọn họ giờ này xao động mãnh liệt, sau đó đột nhiên nổ mạnh “Đùng! Đùng!” trong đó rồi tung ra ngoài, tạo thành những ngọn kình phong trực tiếp chấn mạnh mấy người thềm đá, làm họ kịp trở tay.
      “Dị hỏa?!”
      Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số ánh mắt sân rộng nhất thời hướng tới đây nhanh như đạn bắn, từng tiếng hô kinh hãi lien tiếp ang dội bầu trời. Đây chính là dị hỏa mà bọn họ từng chứng kiến trong những lần Đan hội trước.
      Đối với mấy Luyện dược sư bị thiệt thòi chịu cảnh cá chậu chim lồng, khóe miệng của Mộ Cốt lão quái cũng nhếch lên nụ cười lạnh, mà Hải Tâm Diễm cũng vần vũ quanh thân ngừng. Dưới cả vạn loại hỏa diễm tựa như bậc đế vương, nhận lấy bái lạy của chúng, mà Hải Tâm Dễm biến thành hỏa xà xoay tròn quanh thân Mộ Cốt lão quái cũng làm người khác cảm giác như muốn diễu võ dương oai.
      Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc Mộ Cốt lão quái nhếch môi cười lạnh, mặt cũng ý cười, nắm tay lại. ngọn lửa xanh biếc đột nhiên nhanh chóng lướt ra rồi hóa thành con rồng lửa, liền hướng tới Hải Tâm Diễm phía xa phát ra thanh rít gào kỳ dị.
      “Bùng! Bùng!”
      Khi Lưu Ly Liên Tâm Hỏa rống gào, Hải Tâm Diễm xoay quanh Mộ Cốt lão quái nhất thời như bị kiềm hãm, chợt dưới vô số ánh mắt quan sát tựa hồ như chạy trốn trối chết, lướt vào trong lòng bàn tay của lão gia hỏa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :