Chương 1151: Hai cửa ải Dịch: Wind Prince - Biên: Blue Địa điểm tổ chức đan hội là bên trong bắc khu, mà nơi đó từ mấy ngày trước bị người người chiếm cứ, bởi vậy lúc đám người Tiêu Viêm đến đây chỉ có thể nhìn thấy biển đầu người thấy điểm cuối. Tiếng ồn ào rung trời, trong phạm vi trăm dặm cũng có thể nghe thấy. Đoàn người Tiêu Viêm đứng tòa kiến trúc, lúc này mới phát , đây là quảng trường khổng lồ đến ngàn trượng, giữa trung có rất nhiều bãi đá, mơ hồ có hào quang lóe lên, nhìn cực kỳ thần dị. “Đó là vị trí cuối cùng của người dự thi” Diệp Trọng chỉ vào những bãi đá trôi nổi trung, cười . “Vị trí cuối cùng?” Nghe vậy, chân mày Tiêu Viêm cau lại. “Ha ha đan hội cực kỳ long trọng, phải ai tham dự cũng có thể tiến vào giữa sân, trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý, vẫn còn có hai cửa ải.” Diệp Trọng cười, sau đó chỉ vào quảng trường khổng lồ tựa như vô biên kia : “Thấy mảnh gian màu xám kia ?” Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn theo chỗ Diệp Trọng chỉ, quả nhiên thấy gian xám đen, khi quan sát kĩ mới phát mảnh gian kia bị người mạnh mẽ bóp méo, trong gian tràn ngập khí thể màu xám đen ngăn trở tầm mắt. “Tư cách cơ bản nhất để dự thi đan hội là phải đạt tới cấp độ vương phẩm luyện dược sư, mà gian xám đen kia là cửa thứ nhất, tên là ảo cảnh kiểm soát, loại khí thể màu xám đen đó do huyễn hồn ma thú sinh ra, chỉ có thể che lấp tầm mắt mà còn tạo thành cản trở đối với linh hồn, hơn nữa trong mảnh gian còn có huyền cơ khác, gian chồng chất, tựa như mê cung, khi vào trong đó mất cảm giác với phương hướng, do đó bị mê hoặc, bị lạc ở bên trong. Mà nếu trong thời gian nhất định thể thoát ra mất tư cách dự thi.” Diệp Trọng cười Tiêu Viêm chậm dãi gật đầu, trong mắt xẹt qua vẻ kỳ dị, Đan hội chọn lựa quả nhiên phải thủ đoạn bình thường. “Nếu thông qua kiểm soát này, có tư cách tiến vào đan giới…” đến đan giới sắc mặt Diệp Trọng trở nên trịnh trọng hơn hẳn. “Đan giới?” “Vài ngày trước ta cũng từng qua, đan hội bắt đầu, tất cả người dự thi đều tiến vào nơi kỳ dị, đó là đan giới.” Diệp trọng gật đầu chậm dãi : “Đan giới là mảnh gian, theo truyền thuyết, là do vị cường giả đấu thánh của Đan Tháp sáng chế ra cách đây rất lâu, nhưng sau bởi số lí do đan giới dần dần trở nên rách nát. Nhưng nó vẫn là bảo địa mà vô số luyện dược sư mơ ước, trong đó có vô số thiên tài địa bảo hiếm thấy bên ngoài, luyện dược sư có tư cách tiến vào đều bị phân phối quyển trục ghi lại ít dược liệu mà các ngươi phải tìm được trong Đan giới, sau đó mới ra ngoài đổi lấy viên gian thạch để rời khỏi đan giới, tham dự cuộc tỉ thí cuối cùng kia.” “Mà những bãi đá bầu trời kia là để chuẩn bị cho những người thông qua được cả hai cửa ải, cũng phải ai cũng có tư cách lên đó.” “ hổ là đan hội.” Tiêu Viêm nhàng gật đầu tán thưởng tiếng. Trải qua hai tầng chọn lựa, có thể loại bỏ hầu hết số người đến tham dự, mà những người trụ lại đều là tinh của Đan hội. “Chuyện phát sinh bên trong đan giới, Đan Tháp nhúng tay, hơn nữa chỉ cần làm thần biết qủy hay… ai cũng biết, tuy nó hơi khắc nghiệt nhưng nếu ngay cả loại khảo hạch này đều thông qua sao có thể sống yên đại lục, hơn nữa trở thành tông sư chân chính?” Diệp Trọng mỉm cười, giọng : “Vì vậy, nếu ngươi gặp Thần Nhàn của Huyền Minh Tông cứ việc động thủ là được...” Tiêu Viêm cười cười, hàn quang trong mắt lóe lên. Thần Nhàn đem tình báo của bán cho Hồn Điện, ân oán này thể giải quyết. “Đông.” Lúc hai người Tiêu Viêm chuyện, tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, tiếng chuông chậm rãi khuếch tán, ngay cả những tiếng ồn ào rung trời cũng bị áp chế. Tiếng chuông vang lên, mảnh thiên địa này cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, vô số ánh mắt nhìn lên thềm đá cao nhất của quảng trường, đó là nơi xuất của cao tầng Đan Tháp. Tiếng chuông vang lên lâu, từng đợt thanh xé gió vang lên, gian thềm đá hơi vặn vẹo, mười mấy đạo thân ảnh chậm rãi xuất . Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua hơn mười đạo nhân ảnh kia, sau đó liền dừng lại ở ba đạo nhân ảnh đứng giữa. Trong ba người, có người Tiêu Viêm gặp, đó chính là hội trưởng Đan Tháp Huyền Tử. Ở hai bên là hai người hề cảm giác đến chút khí tức nào tồn tại, vị lão giả bên trái da tay có chút ngăm đen, khuôn mặt nghiêm nghị, hai mắt như điện. Phía bên phải bất ngờ lại là người đẹp mặc sườn xám, mặc dù Tiêu Viêm có thể khẳng định tuổi của nàng tuyệt đối hơn Huyền Tử nhưng dung mạo lại như xấp xỉ như mới ba mươi, thần sắc lạnh nhạt, mơ hồ có ý vị của năm tháng đọng lại. Lão giả ngăm đen với mỹ phụ kia Tiêu Viêm đều lần đầu nhìn thấy, nhưng hai người có thể đứng cùng Huyền Tử hiển nhiên họ chính là hai cự đầu còn lại của Đan Tháp. Ba người này vừa xuất , quảng trường trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, vô số ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc đều hội tụ người cả ba. Ba cự đầu của Đan Tháp, chưa tới Trung Châu mà ngay cả ở Đấu khí đại lục cũng là thanh danh hiển hách, ba người này đều tồn tại trong truyền thuyết. giờ họ đột nhiên lộ diện, khiến nhiều cảm thấy khó tin. “Ha ha, lão phu Huyền Tử, Đan Tháp hoan nghênh tất cả Luyện Dược Sư tới đây hôm nay, tiếp theo, nơi này là sân khấu cho mọi người thi triển thân thủ…” Huyền Tử chậm rãi , thanh ôn hòa, vang bên tai những người có mặt tại đây. Toàn trường yên tĩnh tiếng động, cho dù là con ngựa hoang bất kham nào, hạng người hung ác nào dưới tình huống này đều chỉ có thể thu liễm khí hung hăng của mình, dám có chút chống đối, dù sao ba người thềm đá kia chính là những tượng đài đứng sừng sững đỉnh đại lục. “Chư vị vì đan hội mà lặn lội đường xa tới đây, lão phu cũng lãng phí thời gian nữa. Ha ha, đan hội giống như mọi khi chia làm ba bước, thứ nhất…” Tiêu Viêm im lặng nghe Huyền Tử giới thiệu việc tuyển chọn của đan hội, cũng đại khái giống như lời Diệp Trọng , quy định như vậy, hiển nhiên là tiêu chuẩn chung của các kỳ đan hội. “Chỉ cần thông qua ba lần thử thách, người đứng đến cuối cùng trở thành quán quân của đan hội.” Huyền Tử nhìn biển người bị hai chữ quán quân làm gợn sóng, khỏi thản nhiên cười: “Quán quân chỉ được nằm trong danh sách dự bị trở thành đầu sỏ của Đan tháp, mà còn có thể có được phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ, sau này có thể đặt chân vào bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm.” “Xôn xao!” Huyền tử vừa xong, trong biển người vang lên tiếng ồ kinh thiên. Vô số ánh mắt của các luyện dược sư lúc này đều đỏ lên. Bát phẩm? Cửu phẩm? những cấp bậc chỉ có trong truyền thuyết, cách họ như trời và đất, nhưng nếu có được cuốn phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ kia, khoảng cách này lập tức được kéo lại gần. Đối với tất cả các luyện dược sư mà , đây quả là lực hấp dẫn trí mạng. Đối với loại hấp dẫn này, ngay cả Tiêu Viêm cũng có cách nào chống cự. Huyền Tử dứt lời, hô hấp của cũng trở nên ồ ồ rất nhiều, phương pháp tu luyện linh hồn viễn cổ có bao nhiêu hiếm thấy và trân quý, tất nhiên biết , dùng từ báu vật vô giá để hình dung cũng quá chút nào. “Vị trí quán quân này, dù thế nào cũng phải liều lần.” Tiêu Viêm nắm chặt tay, trong mắt có chút nóng bỏng, thân phận cự đầu có thể cần, nhưng phương pháp tu luyện linh hồn lại thể để ý tới, vì biết muốn đặt chân vào cửu phẩm Luyện Dược Sư thể thiếu được phương pháp tu luyện linh hồn. Cho dù thế nào, vì cuốn phương pháp tu luyện linh hồn này cũng phải dốc hết toàn lực. đài cao, Huyền Tử nhìn những ánh mắt đỏ ngầu phía dưới, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó tay áo vẫy , cỗ dao động vô hình khuếch tán ra, trong hư lại xuất tiếng chuông ngân nga. “Thời điểm tới, tất cả người dự thi từ ngũ phẩm trở lên mời vào cửa thứ nhất ‘linh hồn ảo cảnh’.” Ngón tay Huyền Tử chuyển hướng đến quảng trường khổng lồ, nơi đó, gian màu xám đen vặn vẹo thành từng phiến thế giới kỳ dị xuất rất nhiều ảo diệu. “Ầm!” Huyền Tử vừa dứt lời, dưới biển người, từng đạo thân ảnh chớp lên, ùn ùn xẹt qua bầu trời, sau đó đều nhảy vào mảnh gian vặn vẹo kia. Nhìn bóng người ngừng tiến vào gian, Tiêu Viêm hít sâu hơi, chậm dãi bước ra. “Cố lên…!” Nghe được thanh của đám người Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm mỉm cười,sau đó bàn chân đạp mạnh, thân hình hóa thành đạo hắc ảnh, chút do dự lướt vào mảnh gian màu xám. Đan hội, long tranh hổ đấu, chính thức bắt đầu!
Chương 1152: Vượt qua! Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Blue Nhìn đám người ùn ùn tiến vào cánh cửa của huyễn cảnh, Huyền Tử ở đài cao cũng khẽ gật đầu, phẩy tay áo, thản nhiên : “Đan hội lần này thú vị. ngờ lại có cả mấy lão gia hỏa thành danh đến…” “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vượt xa so với những Dị hỏa tầm thường khác. Đối với những lão gia hỏa này cũng có lực hấp dẫn , đương nhiên là cũng muốn đến góp vui.” Bên cạnh Huyền Tử, lão giả da đen mở to mắt, ánh mắt sáng rực sắc bén đảo qua những bóng người vào cửa huyễn cảnh và . “Sóng sau đè sóng trước! giờ ít hậu bối trẻ tuổi cũng kém gì bọn . Cho dù họ có ra tay, cuối cùng chỉ sợ cũng tự rước lấy nhục.” Thiếu phụ xinh đẹp mặc sườn xám ở bên cạnh cũng khẽ cười . Huyền Tử cười cười, gật đầu, đưa tay vuốt râu : “Tuổi trẻ bây giờ cũng xuất số nhân vật. Nhưng mà khiến ta tò mò nhất vẫn là tên nhóc Tiêu Viêm kia.” “Tiêu Viêm? Đệ tử của Dược Trần?” Lão giả da đen ngẩn người ra, ánh mắt chợt nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh. “Dược Trần…!” Thiếu phụ xinh đẹp lúc này cũng ngẩn ra. Mấy năm gần đây nàng vẫn luôn bế quan, trừ những việc quan trọng như phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ra nàng dễ dàng xuất . Có thể , nàng là người lặng lẽ nhất trong ba đại cự đầu của Đan Tháp. Thậm chí ngay cả số người giờ ở Đan Tháp chưa lâu cũng đều biết lắm về tồn tại của nàng. Thậm chí rất nhiều người đều cho rằng trong Đan Tháp có nữ cự đầu. Nhưng chỉ có người từng trải đủ kinh nghiệm mới biết được. Vị nữ cự đầu đầu tiên của Đan Tháp xuất từ lâu rồi. Năm xưa Đấu khí đại lục, vị thiếu phụ xinh đẹp thần bí này cũng là người có thanh danh hiển hách, danh tiếng hề kém Dược Tôn Giả hay hai đại cự đầu khác. Tuy rằng những năm gần đây bế quan, để ý tới mọi việc. Nhưng trong lúc này khi nghe đến cái tên từ xưa mà khó có thể quên được trong ánh mắt nàng mơ hồ lóe lên tia sáng khó hiểu. “Theo lời của Tiêu Viêm giờ Dược Trần rơi vào tay của Hồn Điện. Đợi sau khi đan hội kết thúc, nếu như có thể, có lẽ nên giúp lão gia hỏa này. Dù sao năm đó cũng coi như giúp Đan Tháp chúng ta cái ân lớn…” Huyền Tử chậm rãi . Nghe vậy, vẻ mặt của mỹ phụ khẽ biến đổi, tâm cảnh vốn bình lặng như mặt nước lúc này kịch liệt dậy sóng. Khuôn mặt trầm xuống, : “Ai bảo lão gia hỏa này năm đó thể lung tung. Biết mình bị Hồn Điện theo dõi còn dám loạn khắp nơi, có kết cục như vậy cũng là đáng đời…” “Ngươi ngoài miệng dễ dàng như vậy, ai mà biết ngươi mới là người lo lắng cho lão gia hỏa kia nhất. Mấy năm nay ngươi thầm phái ít người hỏi thăm tung tích của Dược Trần, hai người chúng ta đều biết…” Huyền Từ thở dài . “Ai quan tâm đến sống chết thế nào chứ!” Mỹ phụ khẽ cau mày, dáng vẻ có chút giận mà uy. Nhưng mà những lời này vào tai Huyền Tử hai người lại có chút khí thế đủ. Nhưng mà đối với tính tình quật cường của nàng, hai người cũng cực kỳ hiểu , chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với ba vị này khắc khẩu, các trưởng lão của Đan Tháp đứng ở bên liếc mắt nhìn nhau, đều sáng suốt lựa chọn nghe thấy. “Đợi Đan hội kết thúc, để cho ta gặp tên tiểu tử kia. Nghe người của Hồn Điện cũng muốn bắt . Mặc kệ thế nào cũng là đệ tử của người đó…” Thấy Huyền Tử hai người im lặng, mỹ phụ cũng dần dần bình tĩnh lại, thần sắc buồn bã, ánh mắt phức tạp, khẽ . Nghe thế, Huyền Tử hai người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu, cũng thêm gì nữa. Khi thân hình Tiêu Viêm vừa vọt vào trong mảnh gian xám đen vặn vẹo kia ràng cảm giác được huy chương cấp bậc trước ngực truyền ra đạo dao động kỳ dị. Mà chính tại lúc dao động đó khuếch tán, thân thể cũng vừa lúc chạm đến gian vặn vẹo kia, luồng hấp lực từ trong đó phát ra, kéo thân hình của Tiêu Viêm vào trong. Lực hút đột ngột xuất làm cho Tiêu Viêm hoa mắt. Đến khi trấn định lại phát mình ở trong mảnh gian kỳ dị màu xám đen. Mảnh gian này bị khí thể nồng nặc màu xám đen bao phủ. Tầm nhìn xung quanh chỉ có hơn nửa thước. Hơn nữa, những chỗ mà tầm mắt nhìn thấy còn nổi lên chút cảm giác uốn khúc. Hiển nhiên, nơi này hẳn là cửa vào của huyễn cảnh! Bàn chân đạp lên đám khí thể màu xám đen, Tiêu Viêm cũng loạn mà im lặng đứng tại chỗ. Đôi mắt khép hờ, linh hồn lực lượng to lớn giống như sóng nước từ từ khuếch tán ra. Khí thể màu xám đen ràng có tác dụng áp bức tinh thần, điều này lúc trước Tiêu Viêm nghe Diệp Trọng qua. Bởi vậy khi cảm giác được cũng quá bất ngờ. Loại áp lực này cũng có giới hạn nhất định, lấy độ mạnh của linh hồn giờ, mặc dù bị khí thể kia gây trở ngại cũng có thể dễ dàng tìm hiểu được số tình huống xung quanh, chẳng qua là khoảng cách bị thu hẹp lại mà thôi. Linh hồn lực lượng khuếch tán, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được những khí thể màu đen xám xung quanh có chút dao động, hẳn là những người dự thi mới ngừng tiến vào. “Những thứ cũng khá giống với năng lượng triều tịch tại Thiên Mục sơn mạch… Nhưng ở đó là do thiên nhiên hình thành còn ở đây lại do sức người bóp méo gian mà sáng tạo nên huyễn cảnh, phương pháp này càng thêm khó giải quyết.” Khuôn mặt Tiêu Viêm lộ ra vẻ do dự. Mảnh gian này hẳn là do cường giả của Đan Tháp sử dụng lực lượng mạnh mẽ bóp méo gian tạo nên. Trong này có vô số gian bị vặn vẹo. Nếu hấp tấp xâm nhập vào đó chắc chắn bị mất phương hướng, thậm chí còn bị vây khốn ở trong đó. Nhưng mà mặc kệ huyễn cảnh này có phức tạp hơn nữa nó cũng do con người tạo ra. Muốn thành công ra khỏi khu vực này chỉ cần thăm dò dấu vết của gian vặn vẹo, từ đó theo con đường uốn khúc do gian vặn vẹo hình thành là có thể thuận lợi ra khỏi ảo cảnh. Đương nhiên, cái này đơn giản nhưng thực lại khá khó khăn.Trong hoàn cảnh tràn ngập loại khí thể quỷ dị này, chưa đến tầm nhìn hay cảm giác của linh hồn đều bị đè nén. Muốn ở dưới loại tình huống gần như thành người mù mà thăm dò những dấu vết gian phức tạp kia, đối với số Luyện Dược sư bình thường mà là tương đối khó khăn. Nhưng cũng may, Tiêu Viêm lại nằm trong số ấy. Lấy lực lượng linh hồn mạnh mẽ của giờ, mặc dù là ít Thất phẩm cao giai Luyện Dược sư cũng so sánh được. Tuy bây giờ bị những khí thể xám đen này đè nén ít nhưng cũng đủ để vượt qua cửa huyễn cảnh này. Nghe được xung quanh ngừng vang lên từng tiếng xé gió, Tiêu Viêm nhàn nhạt cười. Dựa vào linh hồn cảm giác, thấy được ít Luyện Dược sư tiến vào nơi này, vì xông loạn xung quanh mà cuối cùng bị nhốt trong số gian uốn khúc, có cách nào thoát khỏi. Linh hồn lực lượng lặng lẽ khuếch tán, Tiêu Viêm thả lỏng thân hình, bàn chân khẽ đạp vào hư , bình tĩnh bước theo con đường mà linh hồn lực lượng dò xét. Mảnh gian vặn vẹo này rộng lớn ngoài dự định của mọi người. Hơn nữa trong đó lại có ít gian trùng điệp khiến cho nơi này giống như cái mê cung. Chỉ hơi bất cẩn chút, xông vào bên trong gian trùng điệp uốn khúc là đánh mất tư cách tiếp tục dự thi. gian rộng lớn vô cùng, nhưng Tiêu Viêm cũng vì thế mà sinh ra tâm lý vội vàng nóng nảy, bước chân vẫn nhanh chậm như trước. đoạn đường tới, nhìn thấy ít người dự thi vì nhất thời lỗ mãng mà xông vào trong gian trùng điệp. Bởi vậy tự nhiên hiểu được, ở những nơi này mà hành động theo cảm tính cái chờ đợi tuyệt đối là kết quả bi thảm bị loại bỏ. Cũng đường tới, Tiêu Viêm gặp qua ít cường giả chân chính. Khiến cho có chút kinh hãi là những người này phần lớn đều nhận ra linh hồn cảm giác lực của nhưng cũng tiến đến chuyện mà cực kỳ đề phòng, lùi ra xa! Đối với biểu của những người này, Tiêu Viêm cũng cảm thấy quá bất ngờ. Nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Những Luyện Dược Sư tham gia Đan Hội phần lớn đều có thực lực kém. Ít nhất là dưới dạng tình huống này, có ít người hề bị huyễn cảnh ngăn cản. Trong gian ngập tràn khí thể màu xám đen, bước chân Tiêu Viêm chậm rãi về phía trước. Tính toán thời gian vào trong mảnh gian này chừng giờ, mà cũng có thể cảm giác được gian uốn khúc trong phạm vi linh hồn cảm giác được cũng ngày càng phức tạp, có đôi khi phải dừng lại lúc mới có thể vòng qua được gian trùng điệp chặn đường. Bàn chân đạp lên chỗ sương mù màu xám đen, trong lòng Tiêu Viêm chợt động, ngẩng đầu nhìn lên phiến sương mù cách đó xa. Chỉ thấy ở nơi đó giờ phút này đột nhiên nổi lên từng đợt dao động. Bất chợt, bóng người già nua chậm rãi đến gần. Khi Tiêu Viêm thấy được khuôn mặt của bóng người già nua kia trong lòng chấn động mạnh. “Lão sư?” Ánh mắt Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn lão giả mỉm cười trước mặt, khuôn mặt quen thuộc kia, ràng chính là người bị Hồn Điện bắt , Dược Lão! Dược Lão đứng cách Tiêu Viêm xa, hướng về phía Tiêu Viêm mỉm cười, sau đó đưa tay vẫy vẫy. Nhìn khuôn mặt quen thuộc, thân hình Tiêu Viêm giống như thể khống chế mà khẽ bước ra. Bàn chân vừa bước ra, trong lòng Tiêu Viêm đột nhiên nổi lên cảm giác nguy hiểm, bước chân liền ngưng lại, sau đó hít hơi sâu, trong lòng dần khôi phục bình tĩnh. “Là ảo giác… Sâu bên trong huyễn cảnh này lại có thể dựa vào suy nghĩ trong lòng người mà sinh ra ảo giác!” Tiêu Viêm chau mày, nhìn bóng hình già nua kia. Sau hồi khá lâu mới than tiếng, phất tay. luồng kình phong bắn ra, trực tiếp đánh tan bóng hình già nua kia. Mà theo bóng hình này tản lập tức lộ ra gian trùng điệp phía sau. Mà bên trong gian trùng điệp này, mơ hồ tràn ngập loại khí đen có chút quỷ dị. “Huyển cảnh này quả là hung hiểm!” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khí đen quỷ dị bên kia, Tiêu Viêm hiểu được ảo giác đột nhiên xuất là có liên quan với thứ này. Khẽ lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm lại cảnh giác hơn ít. có thể cảm giác được nơi này cách cửa ra của Huyễn cảnh xa. Linh hồn lực lượng khuếch tán ra, lại lần nữa thăm dò gian dấu vết, tiếp tục di động về phía trước. quãng đường tiếp theo, Tiêu Viêm lại lần nữa gặp được ít ảo giác xuất theo suy nghĩ trong lòng. Huân Nhi, Thải Lân, Tiêu Chiến, Vân Vận… những bóng người để cho trí nhớ của cực kỳ khắc sâu. Nhưng có lần kinh nghiệm, lúc này đây, Tiêu Viễm vì ảo giác xuất mà có chút thất thần. Mặc kệ cho ảo giác kia có đến mức nào, cũng chỉ hơi chút lưu luyến nhìn thoáng qua rồi phất tay xoay người rời . đường tới ảo giác trùng trùng nhưng hề khiến cho Tiêu Viêm có chút dừng lại. Mà theo bước chân kiên định của hạ xuống, gần nửa giờ sau, sương mù màu xám dày đặc tràn ngập phía trước đột nhiên giảm dần. Bất chợt, cái hắc động uốn khúc khổng lồ gần trượng ra trước mặt cách đó xa. Đây chính là gian thông đạo sang Đan giới!
Chương 1153: Lối vào Đan giới Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Blue Phía trước gian thông đạo là mảnh đất trống khá rộng lớn. gian xung quanh khu đất cực kỳ vặn vẹo. Hiển nhiên là do cường giả của Đan Tháp thi triển thủ đoạn mạnh mẽ xây dựng chỗ dừng lại của gian. Thủ đoạn cùng bút tích như vậy rất cao minh. Chưa đến các thế lực bình thường, cho dù là Băng Hà cốc e rằng cũng có được năng lực và quyết đoán đến vậy. Giờ phút này ở mảnh đất trống có ít người hoặc ngồi hoặc đứng. Khí tức của mỗi người đều bất phàm. Đương nhiên, họ là nhóm người dự thi đầu tiên thông qua cửa Huyễn cảnh. Những bóng người này phần lớn đều là đứng tách riêng, cảnh giác lẫn nhau, chỉ có số ít người mới tụ tập lại cùng nhau. Nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn về phía những người khác cũng tràn ngập vẻ đề phòng. Ở loại địa phương này có bằng hữu, cái có chỉ là đối thủ cạnh tranh. Tiêu Viêm đột nhiên xuất tự nhiên cũng đưa tới chú ý của những người khu đất. Từng đạo từng đạo ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm. Cảm thụ được những ánh mắt đề phòng có ý tốt này, Tiêu Viêm mặt đổi sắc, tầm mắt chậm rãi đảo qua khu đất trống, bất ngờ thấy được Tào Dĩnh và Tống Thanh. Khi Tiêu Viêm nhìn thấy Tào Dĩnh, Tống Thanh hai người kia cũng nhận ra ánh mắt của . Tào Dĩnh hơi ngẩn người, khóe miệng chợt lên nụ cười khe khẽ làm đảo điên tâm thần của ít thanh niên xung quanh. Mà Tống Thanh kia chút dấu vết khẽ cau mày. Cách khoảng cách mỉm cười lại với hai người nhưng Tiêu Viêm tiến đến, ngược lại lùi ra đoạn, tìm chỗ trống khoanh chân ngồi xuống. cũng muốn quá thân mật với hai người này. Hơn nữa cũng hiểu biết họ. Nếu hợp tác, cuối cùng có khi bị bán đứng lúc nào cũng biết. Mấy năm nay lịch lãm, những việc như thế Tiêu Viêm gặp qua ít, đương nhiên trong lòng cũng phải đề phòng nhiều hơn. Thêm vào đó, mặc dù bên ngoài rằng khảo nghiệm trong Đan giới chỉ là vào trong đó tìm ít thiên tài địa bảo theo như cầu của nhiệm vụ. Nhưng ai cũng biết, cửa ải thứ hai này mới là quan trọng nhất. Nó khiến vô số người bị loại, chỉ riêng như thế có thể thấy được độ khó của cửa ải này. Trong lòng Tiêu Viêm hiểu , địch nhân lớn nhất trong đợt thứ hai khảo nghiệm này cái gì khác mà chính là những người dự thi ở đây. Bởi vậy, trong tình huống này, nếu thể hoàn toàn tin tưởng đối phương, hành động mình là điều sáng suốt hơn cả. Nhìn thấy hành vi như vậy của Tiêu Viêm, trong lòng Tống Thanh thầm thở phào nhõm hơi. Nhưng Tào Dĩnh lại có chút cau mày. Người này, ba lần bảy lượt làm nàng mất mặt, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng có chút tức giận. “Ngươi cứ giả vờ , đợi sau khi vào Đan giới xem mình ngươi làm được gì!” Tào Dĩnh khẽ nghiến răng giống như mèo hoang, trong lòng có chút tức giận bất bình thầm nhủ. Đối với suy nghĩ trong lòng của Tào Dĩnh, Tiêu Viêm đương nhiên biết. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của chuyển về phía gian thông đạo cách đó xa. Phía trước thông đạo có lão giả mặc quần áo bình thường ngồi khoanh chân người con rùa lớn màu đen như hắc thiết. Từ chiếc huy chương trước ngực lão giả, hiển nhiên có thể thấy được là người của Đan Tháp. Nhưng Đan tháp có nhân vật như vậy lại chưa ai từng nghe qua. Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua vị lão giả ung dung này, trong lòng lại khẽ chấn động. Bởi vì phát mình hoàn toàn nhìn thấu được thực lực của vị lão giả cưỡi rùa này. “ hổ là Đan tháp, quả nhiên là ngọa hổ tàng long.” Trong khi Tiêu Viêm thầm thu hồi ánh mắt lão giả vốn trong trạng thái lim dim ngủ bỗng đột ngột mở ra hai mắt. Mà trong giây lát đó, Tiêu Viêm cảm giác được linh hồn lực lượng tại mi tâm đều chấn động cái. Lão giả mở mắt ra, lãnh đạm liếc nhìn Tiêu Viêm cái, sau đó ánh mắt chuyển ra giữa sân, bình tĩnh mở miệng: “Thời gian đến, có thể vào Đan giới rồi. Trước khi vào trong đó phải đến chỗ ta lấy tờ danh sách dược liệu, bản đồ của Đan giới cùng viên gian thạch (đá gian). Danh sách dược liệu là những dược liệu mà các ngươi phải tìm kiếm ở bên trong. Chỉ có đem toàn bộ dược tài thu thập đủ mới có thể tính là thông qua cửa ải này. Tác dụng của bản đồ, ta cần phải nhiều, đó có viết địa điểm cửa ra vào của Đan giới. Sau khi các ngươi tìm đủ dược liệu chạy đến nơi đó là được.” “Về phần gian thạch là dùng để bảo vệ tính mạng. Nếu như vô tình gặp phải tình huống khẩn cấp, có thể bóp nát gian thạch, sau đó ngươi tự động bị đưa ra khỏi Đan giới. Nhưng bóp nát gian thạch cũng tượng trưng cho việc ngươi mất tư cách tiếp tục dự thi. Tất cả đều hiểu rồi chứ?” đến cuối cùng, lão giả chậm rãi khép lại mí mắt, hỏi. Nghe vậy mọi người đều khẽ gật đầu. Những người có thể đến được đây, có ai kém cỏi, đương nhiên đều hiểu được lão nhân trước mặt cũng phải là người tầm thường. “Bên trong Đan giới, vì bị hư tổn nên thích hợp cho việc ở lâu. Bởi vậy các ngươi chỉ có mười ngày để tìm kiếm các dược liệu cần thiết trong nhiệm vụ. Phân biệt dược liệu là kiến thức cơ bản của Luyện Dược sư, cái này cần người khác phải dạy chứ?” Lão giả nhếch khóe miệng, lười nhác . “Bên trong Đan giới mặc dù thích hợp cho người ở nhưng đối với ít ma thú mà đó lại là động tiên. Trải qua nhiều năm sinh sản, ma thú trong Đan giới cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như gặp phải chúng, cần cẩn thận chút, đừng có đánh mất luôn cái mạng của mình. Bởi vì, có ai cứu các ngươi. Điểm này, các ngươi nên sớm có chuẩn bị về tâm lý. Đan hội, cũng phải là trò chơi, càng phải là trận đấu bình thường. Nơi này, là tràng thi đấu đổ máu!” “Mà người cuối cùng có đứng vững chính là quán quân của Đan hội lần này. Nhất tướng công thành vạn cốt khô ( tướng thành danh phải trả giá bằng hàng vạn sinh mệnh), Đan hội cũng giống như vậy.” đến cuối cùng, thanh của lão giả ràng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. “Cũng nhảm nhiều nữa. chuẩn bị tốt tâm lý lên nhận đồ. Bây giờ nếu muốn rời vẫn còn kịp!” Lão giả cưỡi rùa đưa ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn phía nhưng có ai rời khỏi. Người ở chỗ này cũng phải là kẻ yếu, làm sao có thể vì mấy lời này mà kinh sợ thối lui! lâu sau khi lão giả cưỡi rùa xong liền có trung niên nam tử mặc áo bào Luyện Dược Sư khuôn mặt chút biểu tình đứng dậy, sau đó đến trước mặt lão giả, tiếp nhận đồ vật, bàn chân bước bước, lập tức thẳng vào trong gian thông đạo chậm rãi xoay tròn kia, tiếp đó biến mất thấy bóng dáng… Sau trung niên nam tử bắt đầu lục tục có người lên, tiếp nhận đồ vật rồi nhanh chóng vào trong gian thông đạo. Tiêu Viêm cũng vội vàng vào mà chỉ lạnh nhạt đứng nhìn. Theo lời vị lão giả cưỡi rùa này, Đan giới kia ràng phải vùng đất tốt đẹp gì. Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy đúng, chỉ địa phương đủ để loại bỏ hầu hết những Luyện Dược Sư vĩ đại từ khắp nơi Đấu Khi đại lục, nếu hung hiểm, chỉ sợ rằng cũng chẳng ai tin. Mà loại địa phương này, cứ để cho những kẻ phía trước kia đánh trận đầu ! Sau khi có khoảng gần trăm người vào gian thông đạo, Tào Dĩnh và Tống Thanh kia cũng đứng dậy, tiếp nhận đồ vật từ chỗ lão giả cưỡi rùa rồi tiến vào thông đạo. Trước lúc bước vào, nữ kia còn quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Viêm cái, làm cho hiểu vì sao. lâu sau khi Tào Dĩnh hai người vào, Tiêu Viêm cũng đứng lên, vừa muốn di chuyển gian phía sau cách đó xa chợt nổi lên trận dao động. thân ảnh trẻ tuổi chậm rãi lên. Ngay khi đạo thân ảnh này tiến vào Tiêu Viêm cảm giác được, quay đầu lại, trong con mắt đen nhất thời xẹt qua tia lạnh lẽo. Bởi vì người này phải ai khác, chính là Thần Nhàn, kẻ từng có xung đột với Tiêu Viêm tại Luyện Dược Sư giao dịch hội, hơn nữa sau đó còn đem tình báo có liên quan đến bán cho Mộ Cốt lão nhân. Lúc này, Thần Nhàn vẫn thân áo trắng như trước, trong tay nắm cây quạt sắt màu tím biếc, nhìn qua cũng tồi. Nhưng giờ phút này ngực lại nhiều hơn chiếc huy chương cấp bậc. chiếc huy chương, bảy ngôi sao tử kim lóe sáng lấp lánh. ràng, người này cũng là Thất phẩm trung cấp Luyện dược đại sư. Thần Nhàn vào nơi này cũng đảo mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy Tiêu Viêm đứng cách đó xa, liền hơi ngẩn người, khuôn mặt chợt lên nụ cười trêu tức. Cây quạt sắt màu tím biếc trong tay nhàng gõ gõ, Thần Nhàn lập tức bước vào bên trong gian thông đạo. Khi đến bên cạnh Tiêu Viêm bước chân ngừng lại chút, giọng cười : “Tiêu Viêm đúng ? ngờ mạng của ngươi đúng là cứng rắn. Thậm chí ngay cả vị đó ra tay mà cũng lấy được cái mạng của ngươi!” Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn vẻ mặt có chút nhu của Thần Nhàn, khóe miệng lên nụ cười có chút sâu xa, thấp giọng : “Thần Nhàn thiếu tông chủ, ở trong Đan giới, ngươi nên cố gắng trốn kĩ. Nếu , Huyền Minh tông, có thể tuyệt hậu rồi…” Bộp! Quạt sắt màu tím đập mạnh vào lòng bàn tay, ánh mắt Thần Nhàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, lát sau chậm rãi gật đầu : “Những lời này ta cũng tặng cho ngươi. Ngàn vạn lần nên gặp phải ta trong Đan giới. Nếu , ta cho ngươi hiểu được cái gì gọi là sống bằng chết!” Lời lạnh lẽo vừa dứt, nụ cười trầm khóe miệng Thần Nhàn càng đậm, thêm gì, xoay người bước về hướng thông đạo. Sau khi tiếp nhận đồ vật trong tay lão giả cưỡi rùa liền tiến vào trong gian thông đạo. Nhìn bóng lưng Thần Nhàn biến mất bên trong gian thông đạo, Tiêu Viêm mỉm cười. Chỉ là trong nụ cười này lộ ra sát ý mãnh liệt. Mạng của Thần Nhàn, lần này chắc chắn lấy rồi. “Hy vọng ngươi chết trong tay của kẻ khác. Nếu chẳng còn thú vị rồi!” Tiêu Viêm cười cười, cũng tiến lên trước hai bước, tiếp nhận vật phẩm từ tay lão giả cưỡi rùa, sau đó thu vào Nạp giới, xoay người tiến vào trong gian thông đạo, thân ảnh từ từ biến mất.
Chương 1154: Hoàng tinh ngàn năm Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Thiên Di Đây là mảnh bình nguyên hoang vắng, chỉ có màu vàng nâu trải dài, điểm xuyết chút màu xanh, dường như là minh chứng cho sống ở nơi này. vài ma thú thoáng xuất rồi mang theo bụi đất vàng biến mất ở phía xa. Bình nguyên hoang vắng yên tĩnh tiếng động kéo dài được khoảng thời gian. Đột nhiên trong hư vô xuất dao động lạ thường, rồi bóng người đột ngột ra giữa trung. Người này chính là Tiêu Viêm, trước đó biến mất ở bên kia gian thông đạo. thoáng ngây người khi mảnh bình nguyên hoang vắng này ra trong tầm mắt. Tiêu Viêm cũng lỗ mãng hạ xuống mặt đất ngay mà thân thể cứ lơ lửng ở trung. “Đây chính là Đan giới sao?”Tiêu Viêm đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy được cả dãy núi phía xa, liền khẽ cau mày, thấp giọng tự lẩm bẩm. “Năng lượng ở nơi này vừa dồi dào, lại có phần cuồng bạo. Chẳng trách Đan giới ngày càng suy bại.” Tiêu Viêm thầm nghĩ “Mở gian riêng phải cần đến lực lượng thông thiên như Đấu Thánh. Nhưng mặc dù có mở thành công, nếu giữ gìn nó cũng sớm bị suy bại mà thôi.” Trầm ngâm lát, Tiêu Viêm bỏ qua khúc mắc trong đầu, bàn tay vung lên, tấm da dê ra. Đây chính là danh sách dược liệu mà lúc trước lão giả cưỡi rùa đưa cho khi . Phải tập hợp đầy đủ tất cả những dược liệu ghi trong đó mới được tính là thuận lợi thông qua lần tuyển chọn này. “Chiêu này của Đan tháp tồi. Lợi dụng những người dự thi để kiếm dược liệu cho mình, quá khôn khéo a.” Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển đến tấm da dê. lát sau, nhịn được mà nhíu mày cái. tấm da dê ghi lại thiên tài địa bảo cũng nhiều lắm, vẻn vẹn chỉ có ba loại mà thôi. Nhưng chỉ có ba loại này thôi cũng đủ làm cho Tiêu Viêm phen đau đầu váng óc. “Long lân cửu diệp chi, Ma huyết linh quả tương, Thăng tiên thảo.” Nhẩm lại tên của ba loại kì thảo này lần, Tiêu Viêm khỏi muốn mắng trận. Mấy thứ thiên tài địa bảo này cũng phải chưa nghe qua, đều là cực phẩm trong cực phẩm. là luyện dược sư, ai biết đến trân quý của những thứ này. “Đan tháp cũng quá ác ! Diện tích của Đan giới này hẳn là , muốn kiếm ba loại thiên tài địa bảo quý hiếm này đâu phải dễ dàng.” Tiêu Viêm cười khổ tiếng, bàn tay thoáng nâng lên, đem bản đồ của Đan giới mở ra xem. bản đồ có ba khu vực được đánh dấu bằng mực đỏ. “Đây… Chẳng lẽ đây là nơi mà ba loại dược liệu này tồn tại?” Nhìn thấy ba khu vực được khoanh đỏ đó, Tiêu Viêm ngẩn ra chút. “Nếu đúng như thế xem ra việc này có thể dễ dàng hơn chút rồi.” Trong khi Tiêu Viêm suy nghĩ gian của bình nguyên lại tiếp tục xuất những dao động. Mười mấy bóng người gần như cùng lúc từ trong gian thông đạo lao ra, sau đó rơi xuống mặt đất, chỉ nghe những tiếng “bịch” “bịch”. Những người này vừa đặt chân xuống cồn cát mặt đất đột nghiên động đậy, rồi con Cự mãng khổng lồ to vài chục trượng vươn mình dậy. Nó dữ tợn há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, trực tiếp lao tới định cắn xé Luyện dược sư. Biến cố đột ngột xuất làm tên Luyện dược sư kia hơi kinh hãi nhưng cũng quá hoảng loạn. quát lạnh tiếng, luồng đấu khí hùng hồn dữ dội tuôn ra, hung hăng đánh mạnh vào đầu Cự Mãng. Lực đạo mạnh mẽ khiến cho đầu của Cự Mãng ngay lập tức nổ tung. Chỉ chiêu đánh chết được Cự Mãng, mặt tên Luyện dược sư kia lập tức xuất vẻ tự mãn. Nhưng chưa kịp thở ra hơi thấy mắt hoa lên, thanh hung ác vang đến bên tai: “Tiểu tử, nhìn bộ dạng ngươi cũng có chút tài năng. Khôn hồn cút sang bên cho ta.” Giọng kia vừa vang lên, Luyện dược sư kia nhất thời kinh hãi. Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn cây Thiết côn làm bằng tinh cương hung hăng đập thẳng vào ngực . côn bá đạo đó đánh trực tiếp bay ra gần trăm mét mới chịu dừng lại. Tên Luyện Dược sư kia vừa ổn định thân hình, thấy luồng bạch quang từ tay lóe ra. gian quanh vặn vẹo uốn khúc, rồi trực tiếp hút thân hình vào trong. Nhìn thấy cảnh đó, mọi người đoán là bóp nát gian thạch để ra ngoài. Biến cố đột ngột xảy đến làm ít người ở đây kinh tâm động phách, từng đạo ánh mắt len lén nhìn về phía người vừa ra tay. Đó là gã đại hán mặc áo bào Luyện dược sư, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn biết phải người tốt lành gì. vai là cây Tinh cương thiết côn dài chừng trượng, lúc này dính chút máu. “Hắc hắc, chạy trốn đúng là nhanh.” Tên đại hán nhếch miệng cười nhìn về phía Luyện dược sư vừa biến mất trước đó. Sau đó ánh mắt hung ác lại di chuyển tới những người khác khiến ai nấy đều biến sắc. số người thậm chí còn đem cả vũ khí ra. Họ hiểu , ở địa phương này, những người khác đều là đối thủ cạnh tranh của mình. Giải quyết được người là tự nhiên cho mình thêm phần cơ hội. Thấy thế, đại hán kia bĩu môi đầy khinh thường, ràng chẳng coi những người đó vào mắt. cầm lấy thiết côn dính máu hung hăng vung lên, trực tiếp đánh bay xác của Cự Mãng ra xa, phía dưới cồn cát xuất cái hố đất lõm xuống. Trong hố đất, cái rễ sâu màu vàng sẫm cỡ đầu trẻ ra trước mắt mọi người. “Địa hoàng tinh?” Nhìn hình dáng khối rễ đó, xung quanh nhất thời vang lên hàng loạt tiếng kinh hô. Tiêu Viêm nhìn khối rễ cây màu vàng sẫm bị chôn sâu dưới lòng đất, trong mắt có chút kinh ngạc. Địa Hoàng Tinh là loại dược liệu hiếm có do Đại địa chi lực ngưng tụ thành. Dùng Địa Hoàng Tinh luyện chế số loại đan dược có hiệu quả khá tốt trong việc ức chế năng lượng bạo động trong quá trình luyện công. Vẻ mặt Tiêu Viêm lúc này lên chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn vào trong hố sâu, giống như có điều suy nghĩ. Trăm năm Địa hoàng tinh chỉ lớn cỡ nắm tay được coi là cực kì hiếm thấy. ngờ rằng Địa Hoàng tinh trong Đan giới lại có thể trưởng thành đến hình dáng này, khiến cho người ta kinh ngạc. Chắc hẳn gốc Địa Hoàng tinh này cũng phải đạt đến nghìn năm tuổi. Nếu thứ này mang ra bên ngoài, chắc chắn khiến ít kẻ đỏ mắt thèm thuồng. “Tên này thoạt nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng ra rất tỉ mỉ. có thể đoán được nơi này có Địa Hoàng Tinh, hẳn là do nhận ra đầu Địa Hoàng Mãng này.” Tiêu Viêm đưa mắt nhìn đầu Mãng Xà khổng lồ phía xa. Nơi nào có Địa Hoàng mãng xuất nơi đó chắc chắn có Địa Hoàng tinh. Chẳng qua Địa Hoàng Mãng và Cự mãng bình thường khác nhau nhiều lắm, nếu phải là người có nhiều kinh nghiệm khó mà phân biệt được. Đại hán kia nhìn thấy kích cỡ của Địa Hoàng tinh vui mừng như điên. đưa tay bắt lấy nó, sau đó rút lên, khẽ nhếch miệng cười. Thấy đám người xung quanh nhìn vào Địa hoàng tinh tay mình với ánh mắt nóng cháy, sắc mặt chợt trầm xuống, quát lạnh: “ muốn chết cút ra xa chút.” Nghe quát lạnh tiếng như vậy, hơn mười gã Luyện dược sư còn lại khẽ biến sắc. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt hung hãn của gã cũng ai dám lên tiếng. Hành động tàn nhẫn độc ác của ràng khắc sâu vào trong tâm trí tất cả mọi người ở đây. Chần chừ lát, những luyện Dược sư kia rốt cục cũng lựa chọn thối lui. Địa Hoàng tinh mặc dù quý hiếm nhưng nếu đem so sánh với việc mất tư cách thi đấu đáng. Nhìn thấy người xung quanh lui lại, vẻ mặt khinh thường mặt gã đại hán càng thêm sâu sắc. Thực lực của là Đấu Hoàng đỉnh phong. Trong những người ở đây có ít nhất hai người có thực lực chỉ kém chút, chỉ là ai hung hãn và quyết đoán như . Bởi vậy, đám chuột nhắt nhát gan kia cũng chỉ đành ngậm ngùi nhìn chiếm báu vật. thế giới này, hết thảy quyết định bằng thực lực. Nếu có chút can đảm làm sao có thể nổi bật. “Đúng là đám phế vật… Ta khinh." Đại hán bĩu môi, khuôn mặt lên chút khát máu, vừa định đem Địa Hoàng tinh trong tay thu vào nạp giới luồng hấp lực đột nhiên xuất , trực tiếp hút lấy Địa Hoàng Tinh. “Con bà nó, tên nào to gan dám động đến đồ của lão tử?” Địa Hoàng Tinh rời khỏi tay, khuôn mặt gã đại hán nhất thời lên vẻ hung hăng. mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất người trẻ tuổi lơ lửng. Người đó nhìn Địa hoàng tinh tay mình, buông câu: “Cút.” Tiêu Viêm lạnh nhạt liếc , cũng có nửa điểm khách khí. Nhìn thủ đoạn trước đó của tên đại hán này, ràng chẳng phải người tốt. Đối phó với ác nhân đương nhiên là cần thủ đoạn hung ác. Bởi vậy trong lời của Tiêu Viêm có chút gì có thể thương lượng. Nhìn thấy Tiêu Viêm có thể tự do lơ lửng trung, gã đại hán nhất thời biến sắc. hiểu rằng có thể tự do lơ lửng như thế, đại biểu cho cái gì. Nó chứng minh tên gia hỏa thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi kia ít nhất cũng là gã Đấu Tông cường giả. Loại cường giả cấp bậc này, có cho mười cái lá gan cũng dám động vào. Cắn chặt răng, mặc dù trong lòng cực kỳ cam tâm nhưng cũng phải là kẻ quá lỗ mãng. có thể cướp đoạt đồ vật của người khác, tự nhiên cũng có thể có người đến cướp của . Ở trong Đan giới này, nếu còn đến hai chữ “nhân từ” đến lúc quần áo cũng chẳng còn mảnh. Đưa ánh mắt đầy căm tức nhìn về phía Tiêu Viêm, nhưng cũng dám có ý kiến gì, lưu luyến nhìn nghìn năm Địa Hoàng tinh trong tay Tiêu Viêm lúc rồi mang theo phẫn nộ, hóa thành đạo thân ảnh mơ hồ lướt về phía dãy núi xa xa ở cuối bình nguyên. Nhìn gã đại hán rời , khuôn mặt Tiêu Viêm cũng có bất kỳ dao động gì. Đợi đến khi kẻ đó rời xa, Tiêu Viêm mới tùy ý thu nghìn năm Địa Hoàng Tinh vào Nạp giới, thân hình từ từ hạ xuống chỗ miệng hố dưới mặt đất. Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào miệng hố sâu, ràng có chút chờ mong kì lạ. Nghìn năm địa hoàng tinh tuy là trân quý nhưng nó đủ để Tiêu Viêm phải để tâm quá mức. Cái mà thực cảm thấy hứng thú, chính là thứ vẫn còn ở sâu bên trong lòng đất kia.
Chương 1155: Địa tâm hồn tủy Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Blue Tiêu Viêm từng vô tình đọc qua quyển sách cổ về dược liệu do Dược lão để lại. đó có ghi rằng Hoàng Tinh chính là do tinh thuần Đại địa chi lực trầm ổn hậu trọng ngưng tụ mà sinh ra. Nhưng chính vì thế mà nó cũng có tính cực hạn. Phàm là Hoàng Tinh sinh trưởng sau trăm năm bởi vì năng lượng bão hòa mà tăng trưởng thêm nữa. Cũng chính vì thế mà Hoàng tinh hơn trăm năm mới quý giá đến vậy. sách cổ có ghi lại, nếu Hoàng Tinh có tuổi thọ hơn xa trăm năm, vậy thứ nuôi dưỡng cho Hoàng Tinh sinh trưởng chắc chắn phải là Đại địa chi lực mà là thứ thiên địa linh vật khác. Ngay khi nhìn thấy Hoàng Tinh ngàn năm này, trong lòng Tiêu Viêm hiểu được, lòng đất phía dưới Hoàng Tinh nhất định có thứ khác. Cũng chính là thứ này mới giúp cho Hoàng Tinh phát triển đến mức độ bây giờ. “Hắc hắc! hổ danh là Đan giới!” Tiêu Viêm nhịn được khẽ cười cười, bàn tay gập lại, đánh mạnh về phía hố sâu. luồng hấp lực bùng phát, cả tảng lớn bùn đất bay ra, sau đó bị Tiêu Viêm hất sang bên. Dưới hấp lực mạnh mẽ của Tiêu Viêm, hố đất kia cũng càng ngày càng sâu nhưng linh vật khác mà Tiêu Viêm nghĩ tới lại vẫn chưa xuất . “Chẳng lẽ những gì sách cổ là giả hay sao?” Mắt thấy đào sâu năm, sáu trượng mà còn có thứ gì, Tiêu Viêm khẽ cau mày. Trong giọng còn có tin tưởng như lúc trước. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp được Hoàng Tinh ngàn năm. Trong lòng nhiều thêm chút nghi ngờ, Tiêu Viêm xuống tay cũng trở nên chậm hơn chút. Sau khi tiếp tục đào như thế hơn trượng, Tiêu Viêm rốt cục cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lúc Tiêu Viêm chuẩn bị bỏ cuộc ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua chỗ bùn đất bị lấy lên, bất ngờ hô lên tiếng. Lập tức ngồi xuống, Tiêu Viêm đưa tay bắt lấy nắm bùn đất. Vừa vào tay, nắm bùn đất ẩm ướt kia cư nhiên có cỗ năng lượng kì dị. Nhận ra được quái dị trong bùn đất, trong mắt Tiêu Viêm khẽ xẹt qua chút vui mừng. Phía dưới lòng đất này quả nhiên là có chút vấn đề. Có phát như thế, Tiêu Viêm lại lần nữa đứng dậy, bàn tay co lại, ngừng chụp về phía hố sâu. Mà theo hai tay vũ động, cái hố kia cũng càng ngày càng sâu. Ước chừng năm phút sau, dưới kiên trì đào móc của Tiêu Viêm, lòng đất mềm mại phía dưới hố sâu kia cuối cùng cũng phát ra tiếng trầm đục. Vào giờ phút này, tinh thần của Tiêu Viêm chấn động, thân hình nhanh chóng lao xuống hố sâu. ngọn lửa xanh biếc chậm rãi dâng lên từ hố sâu, ánh lửa nhu hòa chiếu rọi trong hố sáng như ban ngày. Thân hình Tiêu Viêm dừng lại trong hố, ngồi xổm xuống, vung tay lên. luồng kình phong đánh bay lớp bùn đất , lộ ra khối ngọc thạch trắng như tuyết. Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào khối Ngọc thạch trắng như tuyết kia, con mắt liền sáng lên. “Đây là… Địa Tâm ngọc mẫu?” Địa Tâm Ngọc Mẫu, loại Ngọc thạch thần kỳ do Đại địa chi lực ngưng tụ vô số năm tháng mới có thể thành hình. Cũng bởi vì trầm ổn hậu trọng đặc thù của Đại địa chi lực mà Địa tâm ngọc mẫu này trở thành bảo bối vạn kim khó cầu đối với người tu luyện. Trong lúc tu luyện hoặc luyện đan mà có được Địa Tâm Ngọc Mẫu mang theo người có hiệu quả cực kỳ tốt trong việc áp chế năng lượng cuồng bạo trong cơ thể. Có thứ này tỷ lệ bị tẩu hỏa nhập ma cũng giảm tới mức thấp nhất. Hiệu quả như thế cũng gần giống như tòa thanh liên năm đó mà Tiêu Viêm lấy được khi thu phục Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Nhưng nếu so sánh kỹ Địa Tâm Ngọc Mẫu này còn hơn bậc! “Quả nhiên là bảo bối!”Tiêu Viêm cười hắc hắc, bàn tay đặt lên phía mặt đoạn Địa Tâm Ngọc hở ra, sau đó hai chân khẽ chùng xuống, hét to tiếng, bàn tay mạnh mẽ kéo lên. Nhất thời, bùn đất văng khắp nơi, Địa Tâm Ngọc mẫu cũng trực tiếp bị Tiêu Viêm mạnh mẽ kéo lên. Hoàn toàn rút Địa Tâm Ngọc Mẫu ra, Tiêu Viêm mới phát , thứ này cao khoảng nửa trượng, bề rộng khoảng cánh tay. Địa Tâm Ngọc Mẫu có diện tích lớn như vậy, ở bên ngoài cũng là vật khó thấy được. “Có thứ này, xem ra về sau tu luyện hiệu quả hơn nhiều.”Nhìn thể tích của Địa Tâm Ngọc Mẫu, Tiêu Viêm cũng nhịn được mà gật gật đầu. Vừa rút tay về bỗng nhiên phát tay tràn đầy loại ngọc dịch sềnh sệch màu nhàn nhạt. “Đây là…” Nhìn ngọc dịch sền sệt này, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, lát sau nhanh chóng phục hồi tinh thần. Lấy định lực của cũng khỏi mở trừng mắt, ánh mắt bỗng chuyển về hướng Địa Tâm Ngọc Mẫu, lẩm bẩm : “Bên trong Địa Tâm Ngọc Mẫu này… ngờ lại sinh ra Địa Tâm Hồn Tủy?” Địa Tâm Ngọc Mẫu rất khó thành hình, nhưng cái gọi là Địa Tâm Hồn Tủy này còn là vật hiếm có hơn rất nhiều. Trong giây lát, ánh mắt Tiêu Viêm cũng khỏi toát lên nóng cháy khó có thể che dấu. Ngọn lửa xanh biếc trong tay nhanh chóng ngưng tụ, sau đó biến thành thanh đao lửa mỏng, nhanh như chớp cắt qua mặt ngoài của Địa Tâm Ngọc Mẫu. Đao lửa nhàng cắt qua mặt ngoài của Địa Tâm Ngọc Mẫu. mảnh ngọc phiến dày cỡ ngón tay cái rơi xuống, lộ ra lỗ thủng cỡ hạt đào. Từ trong lỗ thủng mơ hồ có từng cỗ sương mù màu trắng nhạt thẩm thấu ra.Tiêu Viêm hít sâu hơi, nhất thời cảm giác được từ sâu trong linh hồn vô thanh vô tức phát ra tiếng rên thoải mái sung sướng. mặt Tiêu Viêm lộ ra vẻ kinh hỉ, đao lửa tay nhanh chóng vũ động. Mà theo mỗi lần đao hạ xuống có tầng ngọc phiến mỏng manh từ Địa Tâm Ngọc Mẫu bị tách ra. Cho đến khi Địa Tâm Ngọc Mẫu bị Tiêu Viêm mạnh mẽ gọt nửa hố ngọc cuối cùng cũng ra. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm cũng trong nháy mắt này nhìn chằm chằm vào dịch thể màu trắng ngà nằm trong hố ngọc lõm xuống đầy đốt ngón tay kia. “Quả nhiên… Quả nhiên là Địa Tâm Hồn Tủy!”Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia, vui sướng trong mắt tăng lên cực điểm. Địa Tâm Hồn Tủy, loại thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, thứ này còn có lực hấp dẫn điên cuồng đối với Luyện Dược Sư. Bởi vì nó có thể rèn hồn! Cái gọi là rèn hồn, nghĩa là rèn luyện. Rèn luyện, theo cách khác, nghĩa là Địa Tâm Hồn Tủy này có thể tẩy bụi bặm của linh hồn. Tiêu Viêm từ sớm nghe qua đại danh của Địa Tâm Hồm Tủy này nhưng những năm qua cũng chưa từng chân chính nhìn thấy. Mà lần này ở trong Đan giới lại có thể gặp được chuyện may mắn tuyệt vời như vậy Đối với Tiêu Viêm bây giờ, thứ này có tác dụng cực kỳ to lớn. Có nó, xác suất Tiêu Viêm có thể đột phá Chí linh chi cảnh lập tức tăng lên gần năm thành! Nóng cháy trong mắt kéo dài hồi lâu mới từ từ giảm . Tiêu Viêm sử dụng đao lửa cẩn thận đào ra hố ngọc kia, sau đó lấy luôn tài liệu, trực tiếp sử dụng ít Địa Tâm Ngọc Mẫu chế tạo cái hộp ngọc, rồi mới đem Địa Tâm Hồn Tủy để vào trong đó. Làm xong tất cả, Tiêu Viêm mới thở phào nhõm. Địa Tâm Hồn Tủy này cũng thể dùng trực tiếp, còn cần số thiên địa kỳ bảo khác điều hòa mới có thể phát huy dược lực tốt nhất. Nhưng cũng may vài thứ kia tuy rằng hiếm thấy nhưng cố gắng chút là có thể có được. Hơn nữa Đan giới này đúng là phiến bảo địa. chừng, nếu đủ may mắn, có thể ở trong Đan giới này thu thập được tất cả dược liệu để điều hòa. Đến lúc đó, nếu đủ thời gian, có lẽ khi bước ra khỏi Đan giới có thể chân chính đạt tới cảnh giới Bát phẩm Tông sư. “ đúng là danh bất hư truyền! Đan giới này chính là thiên đường của Luyện Dược sư!” Vỗ nhè nạp giới, Tiêu Viêm cũng nhịn được mà nhếch miệng cười. Ánh mắt nhìn thoáng qua Địa Tâm Ngọc Mẫu còn chừng nửa thước ở trước mặt, tay đưa lên, cũng đem nó thu vào Nạp Giới. Mặc dù có Địa Tâm Hồn Tủy quý giá, nhưng Địa Tâm Ngọc Mẫu này cũng là thứ tốt, Tiêu Viêm đương nhiên bỏ ! Đem mọi thứ cất kỹ xong, Tiêu Viêm điểm mũi chân xuống mặt đất, thân hình nhanh chóng lướt ra, sau đó vững vàng dừng lại bên cạnh miệng hố. Cánh tay tùy ý giơ lên, bùn đất xung quanh liền bay xuống, cuối cùng phủ lấp hết cái hố sâu kia. Làm xong mọi việc, Tiêu Viêm mới phủ tay, xoay người, chuẩn bị rời . “Ha ha! bạn này, hễ là thiên tài địa bảo, người thấy được đều có phần. Ngươi nhận lấy toàn bộ như vậy, có chút hợp quy củ rồi!” Ngay khi Tiêu Viêm vừa mới xoay người, tiếng cười đột nhiên vang lên. Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn trong gian xao động đột nhiên bước ra lão giả áo vàng. “Trốn đủ rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn cứ tiếp tục giấu như thế?”Hoàng Y lão giả xuất cũng khiến cho Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên nào cả. Ngược lại vẫn cứ đưa mắt nhìn qua lại, cười như cười . Khi từ dưới hố lên cũng nhận ra tồn tại của người này. “Ha ha! Lão nhân ta còn đạt tới cảnh giới nhìn thấy bảo bối như Địa Tâm Hồn Tủy mà còn có thể tiếp tục im lặng.” Lão già áo vàng cười , trong tươi cười còn lẫn thêm vài phần lãnh ý. “Lão phu Hoàng Dịch, biết tiểu hữu từng nghe qua hay chưa? Nhưng chưa từng nghe qua cũng sao cả! Ta biết rằng ngươi cũng là cường giả Đấu Tông, bởi vậy cũng muốn mạnh mẽ cướp đoạt. Chia nửa Địa Tâm Hồn Tủy cho ta, ta có thể cho ngươi rời ." Lão giả áo vàng có thể cảm ứng được khí tức của Tiêu Viêm. Nhưng mà thực lực mới chỉ có Tứ tinh Đấu Tông còn đủ tư cách để cho đường đường Thất Tinh Đấu Tông như phải kiêng kị. Nếu phải vì lo lắng khi giao thủ hấp dẫn những cường giả khác tới e rằng lập tức ra tay cướp đoạt. Nghe Hoàng Y lão giả xong những lời này, Tiêu Viêm nhịn được cười, sau đó gật gật đầu, : “Cái tên này đúng là ta chưa từng nghe . Nhưng muốn từ chỗ ta phân chia bảo bối… Ngươi là cái thá gì?” đến từ cuối cùng, sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên lạnh như băng, trong con ngươi đen nhánh lóe lên hàn mang. Bàn tay vung lên, thân hình lấp lánh của Địa khôi nhanh chóng lướt ra. Sau đó chút chậm trễ, trực tiếp hóa thành đường thiểm điện, mạnh mẽ lao thẳng tới Hoàng Y lão giả. Trong khoảnh khắc khi Địa khôi xuất , nụ cười khuôn mặt của lão giả tên Hoàng Dịch kia cuối cùng cũng kịch biến.