Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1146: Mộ Cốt lão nhân
      Dịch: con_cao_cao - Biên: CTHD278
      Xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, cũng làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc, ánh mắt vội nhìn vào trung, cũng phát được điều gì, nhưng loại khí tức cường giả tràn ngập xung quanh lại làm cho trong lòng có cảm giác yên.
      “Là người của Đan Tháp…”
      Trong lòng thoáng buông lỏng, Huỷ Diệt Hoả Liên dung hợp bất chợt được tán , Tiêu Viêm nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng thối lui. Lúc này, đạo thanh nhanh chóng được truyền ra:
      “Bá, bá!”
      Thanh này vừa mới vang lên, phía bên trong Diệp gia nhất thời liền có hai dạo thân ảnh xuấ bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt kinh sợ nhìn vào lão nhân huyền bí đứng giữa trung.
      sao chứ?”
      Tiểu Y Tiên nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong nội viện, hai con ngươi màu nâu tím bỗng lên vẻ băng hàn, tập trung vào hắc bào nhân thần bí kia.
      Tiêu Viêm lắc đầu, trầm giọng :
      sao, ngươi nên cẩn thận, người này phải hạng người bình thường!”
      Thiên Hoả tôn giả chợt nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân thần bí, cười lạnh tiếng:
      “Các hạ cũng là Đấu Tôn cường giả, vì sao lại làm cái chuyện lén lén lút lút này?”
      tại trong lòng Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hoả tôn giả thể nghi ngờ là cực kỳ kinh sợ. Ở đây ràng trải qua hồi chiến đấu ác liệt, nhưng hai người bọn họ vẫn thể phát người này, nếu hai người là bảo hộ, đây là chuyện rất đáng hổ thẹn.
      Thân hình của hắc bào nhân trôi nổi trung, ánh mắt lộ vẻ u nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. nghĩ tới rất cẩn thận, nhưng vẫn bị những lão gia hỏa ở Đan Tháp kia phát . tung tích của mình bị lộ, nếu còn chần chờ ở đây, chỉ sợ cường giả Đan Tháp nhanh chóng kéo tới.
      “Huyền Tử, việc này cùng với Đan Tháp người hề có nửa điểm quan hệ, cần gì ngươi phải xen vào chứ?”
      Hắc bào nhân lên tiếng.
      “Ha hả! Nơi này là Thánh Đan thành, nếu để cho Hồn Điện các ngươi giương oai tại đây, thử hỏi Đan Tháp chúng ta như thế nào cùng người khác công đạo?”
      bầu trời, đạo thanh tang thương lúc trước giờ lại tiếp tục vang lên. Tiêu Viêm ngược lại nhận thấy được, đạo thanh này là từ hư vô gian truyền tới, hiển nhiên người vẫn chưa đến đây, vì muốn làm kinh sợ hắc bào nhân mà sử dụng phương pháp kì bí, đem khi tức phóng đến trước mà thôi.
      “Lão hỗn đản…”
      Hắc bào nhân cắn răng chửi tiếng, ánh mắt trầm nhìn về phía Tiêu Viêm, cười lạnh tiếng:
      “Xem như vận khí của tiểu tử ngươi còn tốt, Dị hoả và công pháp, ta tạm thời để ở trong cơ thể ngươi thêm khoảng thời gian nữa. Nhớ , tuỳ thời, sớm hay muộn ta đến lấy lại!”
      Tiếng vừa dứt, gian như bị vặn vẹo, thân hình của hắc bào nhân cũng tuỳ thời biết mất.
      “Còn muốn chạy?”
      Tiểu Y Tiên hai mắt băng lãnh, trong cơ thể tỏa ra cỗ bụi khí điện ngọc, sau đó mạnh mẽ hóa thành đạo bụi khí sợi tơ, như chớp xuyên thấu gian, nhanh như chớp lướt về phía hắc bào nhân.
      “Hắc hắc, có hai người các ngươi bảo hộ, ta quả làm gì được, nhưng ta muốn , các ngươi cũng thể cản được ta.”
      Nhìn thấy Tiểu Y Tiên ra tay ngăn trở, hắc bào nhân cười lạnh tiếng, tay khẽ búng , ngọn lửa màu xanh đậm từ trong ngón tay xuất , hung hăng cùng đạo bụi khí sợi tơ kia va chạm vào nhau, sau đó cùng biến mất.
      “Tiêu Viêm, ta còn trở lại tìm ngươi. Lần sau gặp, tất lấy Dị hoả và công pháp của ngươi.”
      Dễ dàng chặn đứng ách nan độc khí của Tiểu Y Tiên, đôi mắt lạnh nhìn vào Tiêu Viêm, thân hình hắc bào nhân chợt động, liền chui vào trong khe gian. gian bất chợt lay động chút, thân hình liền biến mất.
      Hai mắt Tiêu Viêm lúc này cũng chứa đầy băng lãnh, cảm thấy thực lực của người này chỉ như vậy, nhưng nếu Huỷ Diệt Hoả Liên được hình thành xong, Tiêu Viêm tin tưởng, đối phương cũng dễ dàng bỏ như vậy được.
      “Chết tiệt!”
      Nhìn thấy hắc bào nhân bình yên bỏ như vậy, Tiểu Y Tiên cũng nhịn được hung hăng mắng câu.
      “Quên .”
      Tiêu Viêm khoát tay, ánh mắt chợt nhìn lên cao, chắp tay cung kính :
      “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ”
      Tiêu Viêm vừa xong, bầu trời, ánh sáng chợt tập trung, hoá thành đạo quanh ảnh có vẻ già nua, thanh tang thương lại lần nữa vang lên:
      “Bản thể lão phu thể ra, chỉ có thể đem phân thân ra kinh sợ . Hành tung người này cực kỳ quỷ dị, ngươi nên cẩn thận chút, khi có thời gian, ngươi nên đến Đan Tháp, ở nơi đó có thể bảo đảm ngươi được an toàn.”
      “Đa tạ tiền bối!”
      Tiêu Viêm lần nữa chắp tay cung kính. Đạo quang ảnh già nua này, hẳn là cường giả của Đan Tháp, thậm chí có thể là 1 trong 3 người đứng đầu trong truyền thuyết kia.
      “Đệ tử của cố nhân, đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn chút … Ân, ngươi nên cẩn thận Huyền Minh Tông chút, tung tích của ngươi, cũng là do bọn tiết lộ.”
      Thanh vừa dứt, đạo quang ảnh trung cũng chậm rãi từ từ tiêu tán…
      Nhìn theo đạo quang ảnh đó tan biến, Tiêu Viêm chợt trở nên trầm ngâm, xem ra lão sư và Đan Tháp có quan hệ tệ lắm.
      Tiểu Y Tiên quay đầu, đôi lông mày khẽ nhăn lại, nhìn Tiêu Viêm khẽ :
      “Người vừa ra tay với ngươi là ai vậy?”
      Mắt Tiêu Viêm bất chợt xuất hàn quang, giọng :
      “Là người của Hồn Điện.”
      Thiên Hoả tôn giả sắc mặt ngưng trọng:
      “Lực lượng linh hồn người này xuất thần nhập hóa, khoảng cách ngắn như vậy lại có thể thi triển lá chắn linh hồn, khiến cho ta và Tiểu Y Tiên thể nào cảm giác được.”
      Tiêu Viêm gật đầu, từ đầu đến cuối cũng thấy dung mạo của hắc bào nhân kia, hơn nữa nghe giọng cũng già lắm, nhưng có thể thấy được đây là cường giả cùng thời với Dược lão. Dựa theo lẽ thường, hẳn đây phải là lão bất tử.
      “Thực lực của mạnh hơn so với ta, nhưng nếu liều mạng, cũng chưa biết hươu chết về tay ai.”
      Tiểu Y Tiên vén tóc ngang trán, :
      “Huyền Minh Tông này quả là cái tai hoạ.”
      Sắc mặt Tiêu Viêm có chút lạnh lẽo, dường như quên rằng mấy ngày trước có cùng đám người Huyền Minh Tông xung đột. Vẫn biết bọn chúng bỏ qua cho , nhưng nghĩ tới bọn chúng lại tự ra tay, mà lại đem tin tức của lộ ra bên ngoài. Mượn đao giết người, loại thủ đoạn này quả là rất độc.
      Tiêu Viêm giọng :
      “Ngày mai tìm cách hỏi địa điểm của đám người Huyền Minh Tông đó, bao nhiêu nợ nần, giải quyết cho xong hết lần . Mặc kệ bọn chúng có thế lực gì, dám đụng đến chúng ta, ta để cho bọn chúng yên.”
      Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, đám người Huyền Minh Tông dám cố ý gây chuyện, vậy cũng đừng trách bọn họ nặng tay.
      “Điều mà ta kiên kỵ nhất, chính là lai lịch của hắc bào nhân, chúng ta cũng ràng lắm thân phận của .”
      Đôi mắt Tiêu Viêm chợt vẻ hàn quang:
      “Hải Tâm Diễm cũng từng nằm trong tay Hàn Phong, có lẽ biết ít tin tức liên quan đến người này.”
      Nghĩ đến khả năng này, bàn tay Tiêu Viêm mạnh mẽ nắm chặt, bình ngọc ở trong tay, ngón tay nhấn mạnh chút, sau đó đạo linh hồn suy yếu khẽ lên, quaa hình dáng, có thể thấy đây là Hàn Phong.
      Tiêu Viêm nhìn Hàn Phong suy yếu đến cực điểm, lạnh giọng quát:
      “Hải Tâm Diễm của ngươi là giao cho người nào ở Hồn Điện?”
      Nghe Tiêu Viêm hỏi, Hàn Phong bất chợt rùng mình, nhưng chưa đợi trả lời, tia lửa bắn thẳng vào Hàn Phong.
      “Đừng, đừng, ta .”
      Nhìn Tiêu Viêm chút do dự sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Hàn Phong hoảng sợ, vội vàng :
      “Hải Tâm Diễm của ta là bị lão nhân ở Hồn Điện thu lấy, gọi là Mộ Cốt lão nhân, địa vị của ở Hồn điện thấp, bởi ngoài là Đấu Tôn cường giả, còn là bát phẩm Luyện dược sư,rất được Hồn điện điện chủ coi trọng.”
      “Mộ Cốt lão nhân…”
      Tiêu Viêm giọng thầm, ánh mắt càng trở nên băng lãnh:
      “Quả nhiên là người của Hồn Điện.”
      “Mộ Cốt lão nhân cùng Dược Trần ân oán rất sâu đậm. Theo lời kể của Mộ Cốt lão nhân, năm đó cùng với Dược Trần cùng bái thầy, nhưng sau đó hiểu vì lý do gì lại bị trục xuất, cho nên rất căm hận Dược Trần, luôn tìm mọi cách để chống đối Dược Trần. Năm đó ta ra tay với Dược Trần cũng là do châm ngòi, bảo ta cướp lấy Phần Quyết.” Hàn Phong cẩn thận
      “Cái gì?”
      Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi. Hoá ra Mộ Cốt lão nhân và Dược lão là huynh đệ đồng môn. Tiêu Viêm trầm giọng quát:
      “Vì sao ta chưa bao giờ nghe lão sư nhắc đến chuyện này?”
      “Ta cũng chưa bao giờ nghe nhắc tới, chỉ là do Mộ Cốt lão nhân trong lúc vô ý ra mà thôi.”
      Tựa hồ là sợ thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Viêm, sợ Tiêu Viêm tiếp tục ra tay với , nên vội vàng trả lời.
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu. Nếu lời Hàn Phong là đúng, như vậy hắc bào nhân trước kia quả là Mộ Cốt lão nhân. Bởi vì, chuyện về Phần Quyết, mặc dù là người thân của Ttiêu Viêm cũng rất ít người biết được.
      “Tuy Mộ Cốt lão nhân lần này thất thủ, nhưng chắc chắn tìm cơ hội khác để ra tay. Chẳng qua lấy thực lực của chúng ta mà , cũng dám cùng ta chính diện tranh chấp, ngày sau cẩn thận hơn chút nữa cũng có thể yên tâm phần nào.”
      “Đan hội sắp cử hành, việc quan trọng nhất bây giờ là đạt được Top 10, sau đó đem Tam Thiên Diễm Viên Hoả đoạt tới tay, như vậy cho dù sau này có trực tiếp đấu với lão Mộ Cốt kia ta cũng sợ.”
      Hai mắt Tiêu Viêm loé sáng, sau cùng cũng hạ quyết tâm, bàn tay
      chợt vung lên, đem linh hồn Hàn Phong vào trong bình ngọc, sau đó ném vào Nạp Giới.
      “Ngày mai phải tìm cho ra địa điểm của đám người Huyền Minh Tông, sau đó đem ân oán giải quyết hết luôn .”
      Nghe giọng Tiêu Viêm tràn đầy sát khí, Tiểu Y Tiên cũng chậm rãi gật đầu. Nàng biết được lúc này đây, Tiêu Viêm nổi giận.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1147: Huyền Tử
      Dịch: con_cao_cao - Biên: CTHD278
      Hôm sau, Tiêu Viêm từ trong phòng ra, vừa lúc gặp Diệp Trọng đứng trong sân. Thấy Tiêu Viêm, Diệp Trọng thở dài nhõm, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ. Đêm trước xảy ra chuyện như vậy, nhưng lại hề hay biết, là bảo hộ chu toàn.
      “Tiêu Viêm tiên sinh, địa điểm của Huyền Minh tông, ta cho người tra ràng.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Diệp Trọng lộ mệt mỏi, có thể thấy được bởi vì chuyện đêm qua mà bận rộn đêm, liền lập tức cười cười, :
      “Chuyện đêm qua có liên quan đến ngài, hắc bào nhân kia quả rất mạnh, ngay cả Tiểu Y Tiên và Diệu lão tiên sinh cũng phát được.”
      Diệp Trọng cười khổ, :
      “Tại Thánh Đan thành này, Huyền Minh Tông có trang viên ở phía nam. Ở công hội giao dịch của luyện dược sư ngày trước, vị bạch y thanh niên mà chúng ta xung đột kia là con của Huyền Minh Tông tông chủ, tên là Thần Nhàn. cũng là luyện dược sư, nghe tới đây cũng là vì muốn tham gia đan hội. Còn hôi y lão nhân ở bên cạnh vị cường giả thanh danh hiển hách của Huyền Minh Tông, Huyền tôn giả. Thực lực của rất mạnh, bên cạnh đó, còn có 2 trưởng lão thực lực cũng là Đấu Tông đỉnh cấp.
      Tiêu Viêm ánh mắt lóe lên chút, khẽ gật đầu. ra, nguyên bản muốn cùng Huyền Minh Tông dây thù kết oán, nhưng đối phương động thủ trước, như vậy cũng thể trách tàn nhẫn.
      “Tiêu Viêm tiên sinh, người tính toán động thủ với bọn họ?” Nhìn Tiêu Viêm bộ dáng như vậy, Diệp Trọng chần chừ chút, hỏi.
      “Chuyện như đêm hôm trước, lần là đủ rồi.”
      Tiêu Viêm giọng .
      Diệp Trọng trầm ngâm trong giây lát, :
      “Ta thấy lúc này chưa nên cùng bọn xung đột. Dù sao nơi này cũng là Thánh Đan thành, mà thân phận luyện dược sư của Thần Nhàn cũng được Đan Tháp chứng nhận, nếu xảy ra chuyện gì, vậy khiến Đan Tháp chú ý. Hơn nữa, bên cạnh lúc này người đông thế mạnh, nếu muốn hạ thủ, trừ khi thần biết, quỷ hay, bằng khiến cho Huyền Minh Tông triệt để tức giận, đến lúc đó ít phiền phức. Dù sao thế lực đằng sau Huyền Minh Tông, chính là “con quái vật” Thiên Minh Tông.”
      “Ý của Diệp trưởng lão là xem như chưa hề xảy ra chuyện đêm qua?” Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, .
      “Đương nhiên phải như vậy.”
      Diệp Trọng vội lắc đầu, :
      “Ngươi nên biết, giết Tôn giả là rất khó khăn, khi Huyền tôn giả đào thoát được, phiền toái rất lớn. Mà người của Huyền Minh tông lúc này đều lấy Thần Nhàn làm đầu, vì vậy chuyện hành tung của chúng ta bị lộ, có thể là do chủ ý của Thần Nhàn.”
      “Đan hội sắp cử hành, tất cả người được lựa chọn được đưa đến nơi thần bí, lúc đó động thủ là tốt nhất. Bên trong Đan hội, nếu Thần Nhàn có xảy ra vấn đề gì đều là chuyện ngoài ý muốn, mặc dù là Huyền Minh Tông cũng khó mà truy xét.”
      Nghe vậy, lông mày Tiêu Viêm thoáng giãn ra, lời của Diệp Trọng phải là có lý. Huyền Minh Tông thể đơn giản như Băng Hà Cốc, huống chi phía sau còn con quái vật khổng lổ Thiên Minh Tông, khi có chuyện xảy ra, chỉ sợ có phiền phức lớn. giờ trêu chọc vào Hồn Điện, nếu còn tiếp tục gây chú ý với các môn phái khác, vậy là hoạ vô đơn chí.
      “Trưởng lão Đan Tháp chờ, hẳn là lo lắng ngươi ra tay với Huyền Minh Tông nên mới tới đây. Dù sao đây cũng là Thánh Đan thành, bọn họ cũng phải chú ý mặt mũi.”
      “Thịnh trưởng lão cũng tới?”
      Tiêu Viêm ngẩn người, hỏi.
      “Ân, nhưng nên kinh động ngươi.”
      Tiêu Viêm nhíu mày, nếu Thịnh trưởng lão tới, như vậy ý của Đan Tháp chính là muốn bản thân mình sống mái với Huyền Minh Tông. Bất quá, cũng cảm thấy tốt. Thân là chủ trì đan hội, Đan Tháp có nghĩa vụ duy trì ổn định. Đêm qua, vị tiền bối Đan Tháp xuất kia chắc cũng vì lý do này.
      gặp Thịnh trưởng lão thôi, việc này tạm thời để đó, theo lời ngài , tới địa phương thần bí kia ta truy tìm Thần Nhàn, thể bỏ qua chuyện này được.”
      Tiêu Viêm trầm ngâm lát, sau đó cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngay sau đó, về phía biệt viện, gặp Thịnh trưởng lão. Nhìn thấy Tiêu Viêm cũng có động thủ, Diệp Trọng cũng thở cái, vội vàng theo. Lúc hai người Tiêu Viêm đến nơi, thấy Thiên Hỏa tôn giả, Tiểu Y Tiên và Hân Lam có mặt.
      “Ha hả, cuối cùng cũng đến.”
      Nhìn thấy Tiêu Viêm bước vào, Thịnh trưởng lão liền cười lớn, sau đó đứng dậy :
      “Ý của lão phu, chắc Diệp Trọng với ngươi. Vậy ta cũng cần nhiều lời, trước mắt các ngươi cùng ta đến Đan Tháp, về phần Huyền Minh Tông có những trưởng lão khác giúp đỡ. Nếu trong lòng ngươi phục, sau này có cơ hội, Đan Tháp cũng mở con mắt nhắm con mắt. Nhưng trong khoảng thời gian này, mong rằng ngươi xem trọng mặt mũi của Đan Tháp mà nhẫn nại chút.”
      “Thịnh trưởng lão đùa. Nếu ngài vậy, tiểu tử sao dám nghe theo.”
      Tiêu Viêm cười cười. giờ trong Thánh Đan thành này người nhiều như nêm, tự nhiên có những hỗn loạn, nếu trong thời điểm này có những rắc rối bùng nổ rất phiền phức, bởi vậy cũng rất hiểu những khó khăn của Đan Tháp.
      “Yên tâm, để cho ngươi phải chịu ủy khuất như vậy. Ngươi phải có hứng thú với Hồn Thủ Ấn của Tào Dĩnh hay sao, các trưởng lão thương lượng qua, đợi khi ngươi vào Đan Tháp, để ngươi tìm hiểu ít Hồn kỹ” .Thịnh trưởng lão cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt sửng sốt, trong sát na nhảy lên chút vui sướng, ôm quyền đa tạ. Tuy Hồn Thủ Ấn kia cũng phải loại cực kỳ cao cấp, nhưng với người mới tìm hiểu về Hồn kỹ như , lại là loại thích hợp nhất. Hơn nữa, phần đó là do học trộm của Tào Dĩnh, cũng phải là toàn bộ. Có thể tim hiểu toàn bộ, đó là ưu đãi với .
      “Nếu ngươi đồng ý, vậy Đan Tháp , các vị trưởng lão khác cũng muốn gặp ngươi.”
      Thịnh trưởng lão cười, bước . Đám người Tiêu Viêm liếc nhau chút, liền cũng cất bước theo sau.
      Đan Tháp ở khu vực trung tâm của Thánh Đan thành, khu vực này mới là thánh địa của luyện dược sư. Mà bởi vì trong khoảng thời gian này, dòng người lũ lượt đổ về Thánh Đan thành, vì vậy phòng ngự bên trong trở nên rất nghiêm ngặt, tuỳ thời chuẩn bị ứng phó với hết thảy biến cố có thể xảy ra.
      Đoàn ngươi Tiêu Viêm theo Thịnh trưởng lão vòng vèo hơn nửa canh giờ mới có thể vào trong. Mà khi bọn họ đặt chân vào khu vực phía trong, tiếng huyên náo giảm rất nhiều.
      Khu vực phía trong Thánh Đan thành, bình thường đều là những thế lực có quan hệ với Đan Tháp , hoặc là ít cao giai luyện dược sư mới được phép tiến vào. Bởi vậy, phòng thủ khu vực này nếu so với ở bên ngoài càng thêm nghiêm mật.
      Đặt chân vào đây, đám người Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn về khu vực giải đất trung tâm, nơi đây có toà tháp cao trăm trượng, như ngọn núi , khơi dậy cảm giác hùng tráng của mọi người. Tháp cao chót vót, liếc nhìn lại dường như là thấy đỉnh, mây mù lượn lờ xung quang, có vẻ dị thường thần bí.
      “Đây chính là Đan Tháp sao?”
      Nhìn cự Tháp màu đen lừng lững như cột chống trời, dù là Tiêu Viêm cũng khỏi kinh ngạc. Cùng với Đan Tháp này, Lôi Tháp ở Phong Lôi Các quả giống như tiểu hài tử đứng dưới chân cự hán.
      Thịnh trưởng lão gật đầu cười, mang theo đoàn người Tiêu Viêm dọc theo dòng người hội tụ con đường cái, hướng Đan Tháp bước vào.
      Có người dẫn dắt, đoàn người Tiêu Viêm rất dễ dàng liền vượt qua các bước kiểm tra nghiêm ngặt, tiến vào trong Đan Tháp.
      vào Đan Tháp, Thịnh trưởng lão sắp xếp chỗ cho bọn người Tiểu Y Tiên, sau đó mang Tiêu Viêm đến tầng cao của tháp.
      Đến bên cánh cửa của phòng lớn, Thịnh trưởng lão mới dừng lại.
      “Hội trưởng Huyền ở bên trong, ngày xưa là bạn tốt của Dược Trần, thấy ngươi cũng nên kính ngưỡng chút.”
      Nghe được Thịnh trưởng lão nhắc nhở, Tiêu Viêm liền vội vàng gật đầu.
      Thấy thế, Thịnh trưởng lão cười hài lòng, sửa sang lại quần áo, cung kính đẩy cửa ra, sau đó nháy mắt cái. Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chậm rãi vào.
      Bên trong đại điện, bị phần đông giá sách che kín, nhìn qua có cảm giác hỗn độn, cũng che kín rất nhiều ngọn lửa có màu sắc bất đồng. Đủ loại ngọn lửa đan xem vào nhau, mang lại cảm giác như lạc vào mộng ảo.
      Tiêu Viêm nhàng dừng phiến đá, ánh mắt ngừng dò xét. lát sau, ánh mắt dừng lại ở trước cái giá sách, nơi đó có bạch y lão giả cẩn thận dọn dẹp cát bụi đó.
      Vị bạch y lão giả này cả người thấy chút khí tức cường giả, liền giống như lão giả bình thường. Nhưng khi Tiêu Viêm dùng linh hồn để cảm giác, lại kinh hãi phát trước mắt là mảng hư vô, bạch y lão giả phảng phất như tồn tại.
      “Ha hả, ngươi chính là Tiêu Viêm? Ánh mắt lão gia hoả kia tối, quả khiến cho người ta rất hâm mộ a.”
      Khi Tiêu Viêm cung kính đứng nhìn cách đó xa, bạch y lão giả cũng ngừng tay, thanh tang thương từ bên trong đại điện lặng yên vang vọng lên.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1148: Tống Thanh
      Dịch: con_cao_cao - Biên: CTHD278
      Nghe thấy tiếng cười già nua kia, Tiêu Viêm khẽ ngẩng đầu, bất chợt thấy bạch y lão giả chậm rãi xoay người. Vị bạch y lão giả này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt như được che kín bởi những nếp nhăn, hai mắt cũng được che phủ sâu, tựa như cái hồ đáy, nhưng lại có chút ôn hoà.
      “Tiền bối đùa.”
      Chắp tay,Tiêu Viêm cung kính .
      “Ha hả, chuyện này cũng phải là giỡn, tuổi như vậy mà đạt tới thất phẩm cao cấp Luyện dược sư, nhìn khắp đại lục, có thể đạt tới bước này, quả là có thể đếm đầu ngón tay.”
      Bạch y lão giả ôn hoà nhìn Tiêu Viêm, cười :
      “Lão phu là Huyền Tử, nếu ngươi ngại, có thể gọi ta là Huyền lão. Ta năm đó cùng lão sư Dược Trần của ngươi giao tình thâm hậu, ngươi gọi như vậy cũng tính là quá phận.”
      “Môt khi như vậy, Tiêu Viêm cung kính bằng tuân mệnh.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chấp tay, cười .
      Huyền Tử cười cười, đem quyển sách trong tay đặt vào giá, sau đó quay lại trước bàn đọc sách, :
      “Chuyện của Huyền Minh Tông, ngươi cần gấp gáp. Thánh Đan thành tại rất hỗn độn, nếu làm tốt, có thể làm cho Đan hội bị trì hoãn.”
      Tiêu Viêm nghe vậy, cũng khẽ gật đầu.
      “Người đêm qua che giấu khí tức cùng dung mạo, ta biết đến tột cùng là vị Tôn lão nào của Hồn Điện.”
      Huyền Tử chậm rãi .
      là Mộ Cốt lão nhân.”
      Tiêu Viêm chần chừ chút, :
      “Nga?”
      Nghe Tiêu Viêm vậy, Huyền Tử ngẩn người, châm rãi gật đầu:
      “Khó trách lại tìm tới ngươi. Đầu tiên tới ngờ là lão gia hỏa này, Hồn Điện, đúng là khiến người khác bớt lo a.”
      “Dược Trần, giờ cũng rơi vào tay Hồn Điện?”
      Huyền Tử ngón tay gầy guộc vuốt ve mặt bàn, đột nhiên hỏi.
      Tiêu Viêm khẽ cắn chặt môi, gật đầu.
      “Ai…. Lão già này trời sinh tính tình tiêu sái, xưa nay thích việc kéo bè kết phái. Nếu lúc trước nghe lời ta, trở thành người đứng đầu của Đan Tháp, vậy cũng đến nỗi bị Hồn Điện làm ra tình này.”
      Huyền Tử thở dài tiếng, :
      “Việc này ta cho người lưu ý, nếu có tin tức của Dược Trần, ta thông báo cho ngươi.”
      “Đa tạ Huyền lão.”
      Tiêu Viêm vội vàng . Thế lực của Đan Táp trải rộng khắp Trung Châu, nếu có thêm bọn họ hỗ trợ tìm kiếm, vậy tránh được vô số chuyện phiền phức.
      Huyền Tử khoát tay áo:
      “Hồn Điện cùng Đan Tháp chúng ta, cũng xem như là địch nhân. Hàng năm, linh hồn Luyện dược sư bị bọn họ bắt biết là bao, nhưng bởi vì có vài nguyên nhân, Đan Tháp cũng thể trực tiếp cùng Hồn Điện tuyên chiến. Thực lực của tổ chức này, hơn xa so với những gì ngươi đoán được.”
      Tiêu Viêm im lặng gật đầu. Hồn Điện tại Trung Châu có thể tồn tại nhiều năm như vậy, nếu có thực lực, vậy thể nào. Nhưng quả ngờ chính là, ngay cả Đan Tháp cũng kiêng kị thế lực thần bí này.
      “Kẹt…”
      Trong lúc Tiêu Viêm trầm ngâm, cửa điện đột nhiên mở ra, ba đạo thân ảnh liền chậm rãi vào. Tiêu Viêm chợt kinh ngạc, vì hai trong ba người này chính là Tào Dĩnh và vị nương của Đan gia, Đan Thần.
      Tại phía sau hai người này, có thêm gã hắc y nhân trẻ tuổi, bộ dáng có chút tuấn tú, cùng hai người Tào Dĩnh trò chuyện. Mà ngực của khoả huy chương, đó có 7 ngôi sao vàng lấp lánh.
      Thất phẩm cao cấp Luyện dược sư.
      Lúc Tiêu Viêm để ý hai người Tào Dĩnh hai người này cũng nhìn thấy , gương mặt lên chút kinh ngạc, hiển nhiên là vì xuất của ở nơi này.
      “Lão sư.”
      “Huyền hội trưởng.”
      Cả hai nàng đồng thời .
      “Ha hả, ba người các ngươi cũng đều đến đây.”
      “Khanh khách, có thể biết được sao, chuyện của Tiêu Viêm tiên sinh truyền khắp Đan Thành…”
      Tào Dĩnh che miệng cười duyên . Khi nàng cười càng lộ vẻ quyến rũ phong tình, làm cho vị hắc y nhân trẻ tuổi ở bên cạnh trong mắt liền xẹt qua tia lửa nóng.
      Đối với lời của Tào Dĩnh, Tiêu Viêm cũng chú ý, chỉ cúi đầu chút hướng ba người cười cười.
      “Tại hạ Tống Thanh, sớm nghe qua đại danh của Tiêu Viêm tiên sinh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
      ”Quá khen.” Tiêu Viêm mỉm cười. Mặc dù hắc y nam tử trước mặt che dấu khá tốt, nhưng Tiêu Viêm vẫn nhìn ra được ở trong mắt đối phương lên tia địch ý. Mà nơi phát ra, tựa hồ là do Tào Dĩnh ở bên cạnh.
      nữ này quả nhiên là hại nước hại dân.”
      Đối với loại phát này, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười khổ. cũng chưa làm bất cứ điều gì, nhưng loại căm thù này lại kì diệu đưa đến với , quả là làm cho biết làm sao.
      “Tiêu Viêm tiên sinh, Tống Thanh chính là đệ tử của đại trưởng lão Đan Tháp.Về sau, chừng còn có thể trở thành vị trưởng lão thứ tám trẻ tuổi nhất của Đan Tháp, chút cũng yếu so với ngươi.”
      Tào Dĩnh song mắt lưu chuyển, xinh đẹp cười .
      Nghe được lời của Tào Dĩnh, vẻ mặt Tống Thanh nhìn như có gì thay đổi, nhưng trong mắt lại nhàn nhạt lên vẻ đắc ý. Lấy thành tựu giờ của , đúng là có quyền để kiêu ngạo.
      “Danh sư xuất cao đồ.”
      Tiêu Viêm cười , cũng là gì thêm nữa. nữ Tào Dĩnh này tính tình quỷ dị khó lường, nếu cẩn thận bị nàng đùa giỡn. Mà , lại phải loại người thích vây quanh nữ nhân, dù Tào Dĩnh cũng phải nữ nhân bình thường.
      “Tốt rồi, nếu biết lẫn nhau, ta mục đích gọi các ngươi đến đây.”
      Huyền Tử mỉm cười, ánh mắt châm rãi nhìn mọi người. Ánh mắt của lão giống như có thể nhìn thấu tất cả, cho dù lấy tình tình nữ của Tào Dĩnh, ở trước mắt Huyền Tử cũng đều tỏ vẻ ngoan ngoãn.
      “Đan hội sắp bắt đầu, bởi vì quan hệ đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, hấp dẫn ít thế lực, kể cả Hồn Điện.”
      “Hồn Điện?”
      Nghe vậy, bọn người Tào Dĩnh lông mày chợt nhíu lại.
      Tiêu Viêm đôi mắt chợt lóe ra, vẫn chưa trả lời.
      “Ân! Bởi vì phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa quá dài, cho nên nó rất oán hận Đan Tháp. Nếu nó thoát ra ngoài được, tất nhiên có hành động trả thù Đan Tháp, đến lúc đó tổn thất tự nhiên là rất lớn.”
      Huyền Tử khẽ thở dài:
      “Tam Thiên Diễm Viên Hoả trải qua vô số năm tháng, linh trí rất cao, dù cho dùng hết mọi cách nhưng chúng ta cũng thể thuần phục dã tính của nó. Hơn nữa, bởi vì mấy năm nay nó từ từ hấp thu tinh chi lực, phong ấn của chúng ta dần dần duy trì được, vì vậy phải mau chóng giải quyết phiền toái này.”
      “Hồn Điện đương nhiên là muốn thu lấy Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng nếu lấy được, đương nhiên chúng huỷ diệt phong ấn, phóng thích Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Đến lúc đó, Đan Tháp tổn thất trầm trọng, mà Hồn Điện lợi dụng cơ hội để thu thập linh hồn.”
      “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có uy lực rất mạnh, tuy Dị Hoả Bảng, nó vẫn chưa được bài danh trong năm vị trí đầu tiên, nhưng năng lực của nó, có thể ở Top 5 rồi.”
      Sắc mặt Huyền Tử có chút ngưng trọng, :
      “Bởi vì nguyên nhân ngưng tụ tinh chi lực, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa tương đương với bất tử chi thân, bởi vậy chúng ta cũng chỉ có thể đem nó phong ấn mà thể đánh chết. Nếu ai đem Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thu phục, như vậy lực khôi phục rất kinh khủng. Hồn Điện nếu có thể chiếm được nó, vậy là phiền toái rất lớn.”
      “Mà gọi các ngươi lại đây, chính là ta hy vọng các ngươi có thể ngăn cản được Hồn Điện.”
      Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Huyền Tử, đại điện liền bất chợt lâm vào trận yên tĩnh.
      lát sau, Tào Dĩnh nhíu đôi lông mày, :
      “Lão sư, như vậy, tại sao chúng ta trực tiếp cấm Hồn Điện tham gia?”
      “Thứ nhất là chúng ta thể biết khi tham gia đan hội, đến tột cùng ai mới là người của Hồn Điện, hơn nữa, cho dù biết được chúng ta cũng thể lấy bất cứ lý do gì để cấm cả, bởi đây là quy củ của Đan Tháp. Chỉ cần là Luyện dược sư, có tư cách tham dự, Đan Tháp thể nào huỷ bỏ tư cách của .”
      “Quy củ này cũng khá làm chúng ta đau đầu, nhưng cũng nhờ cử chỉ của Đan Tháp như vậy, nên Đan Tháp mới có được như ngày hôm nay.”
      Huyền Tử có chút bất đắc dĩ .
      Nghe vậy, mọi người khẽ gật đầu. Tiêm Viêm cùng Hồn Điện vốn là thề bất lưỡng lập, hơn nữa Tam Thiên Diễm Viêm Hoả là vật mà nhất định phải lấy, vì vậy, đối với loại tình , cũng phản đối.
      “Còn thời gian bảy ngày nữa là Đan hội bắt đầu, trong lúc này các ngươi cứ ở trong Đan Tháp. Để đạt được mục đích của mình, Hồn Điện từ bất kì thủ đoạn nào, các ngươi cũng nên cẩn thận.”
      Nghe Huyền Tử dặn dò, đám người Tiêu Viêm gật đầu lần nữa.
      “Ân, giờ điều mà các ngươi có thể làm, là chờ cho Đan hội bắt đầu.”
      Huyền Tử hiền lành cười, từ bàn lấy ra quyển trục, nhìn Tiêu Viêm :
      “Nghe ngươi có hứng thú với Hồn Thủ Ấn của Dĩnh nhi, cầm lấy xem kĩ , tuy Hồn kĩ này phải là loại cao giai, nhưng nếu đem ra bên ngoài cũng là vật cực kỳ hiếm có.”
      Tiếp nhận quyển trục, Tiêu Viêm trong mắt xẹt qua vẻ mừng rỡ, vội vàng ôm quyền :
      “Đa tạ Huyền lão.”
      “Ha hả, việc mà thôi.”
      Huyền Tử cười cười, phất phất tay với mọi người. Thấy thế, đám người Tiêu Viêm cũng khom lưng thi lễ, sau đó nhất nhất rời khỏi đại điện.
      Nhìn mọi người rời khỏi, Huyền Tử mỉm cười, giọng :
      “Dược Trần, trận đánh cuộc năm đó của chúng ta, liền phải xem Tiêu Viêm cùng Dĩnh nhi ai là quán quân rồi. biết, ngươi còn có thể thắng ta hay ?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1149: Hồn Thủ Ấn
      Dịch: con_cao_cao - Biên: Blue
      ra khỏi đại điện, Tiêu Viêm và đám người Tào Dĩnh cũng thêm lời nào. Lập tức bước vào lối tắt đến tầng dưới cùng của Đan Tháp .
      “Tiêu Viêm tiên sinh”
      Tiêu Viêm vừa mới cất bước, tiếng nũng nịu từ phía sau vang lên, chợt ngừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tào Dĩnh, cười : “Tào Dĩnh tiểu thư có chuyện gì sao?”
      Ánh mắt Tào Dĩnh lưu chuyển, làm ra bộ dáng cực kỳ quyến rũ khiến cho người khác rời mắt nổi, khẽ cười : “Lần trước chưa trò chuyện được với Tiêu Viêm tiên sinh, bây giờ có thời gian, tại sao chúng ta tâm chút nhỉ?”
      Nghe được lời Tào Dĩnh , ánh mắt Tiêu Viêm chợt nhíu lại, liếc mắt nhìn Tống Thanh, quả nhiên thấy được chân mày Tống Thanh cũng nhăn lại.
      xin lỗi, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, ngày sau nếu có thời gian, trò chuyện cùng với Tào Dĩnh tiểu thư”
      Vừa tới Đan Tháp, Tiêu Viêm cũng muốn gây thêm rắc rối, đặc biệt là loại thù hằn do tranh giành tình nhân này . Vì vậy mà nhàng mỉm cười, .
      Thấy Tiêu Viêm cự tuyệt lời của mình, ánh mắt Tào Dĩnh có chút bất ngờ. Hiển nhiên, việc bị cự tuyệt này đối với nàng rất hiếm gặp, nhưng nàng cũng phải nhân vật tầm thường, tuy bất ngờ nhưng vẫn biểu chút nào mặt, duyên dáng cười : “ đáng tiếc …”
      “Dĩnh nhi, nếu Tiêu Viêm huynh đệ có việc quan trọng, chúng ta cũng nên ép buộc. Đan hội sắp tới, việc luyện đan mà chúng ta bàn bạc vẫn chưa hoàn thành, bằng hôm nay làm cho xong .” Tống Thanh bên cười .
      Thấy Tống Thanh mở miệng, Tiêu Viêm chợt : “Vậy Tiêu Viêm cũng làm phiền hai vị nữa, tại hạ bế quan mấy ngày, sau khi đan hội bắt đầu, chúng ta trò chuyện sau vậy”
      xong, Tiêu Viêm cũng chờ cho Tào Dĩnh mở miệng, ôm quyền với ba người, sau đó nhanh chóng bước . Đối với tính cách quỷ dị khó lường như nữ của Tào Dĩnh, cũng muốn dính líu nhiều, tuy Tống Thanh nhìn như phải người thường, nhưng người này sớm hay muộn cũng bị Tào Dĩnh đùa giỡn trong lòng bàn tay thôi.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm nhanh chóng rời , đôi môi hồng nhuận của Tào Dĩnh cũng hơi nhếch lên. cũng khá, những nam nhân khác phần lớn đều như ruồi bọ lượn lờ xung quanh nàng, nhưng Tiêu Viêm lại xem nàng như con hồng hoang mãnh thú.
      “Thú vị!”
      Nhìn thấy bộ dáng hăng hái của Tào Dĩnh, trong lòng Tống Thanh chợt trầm xuống, ánh mắt xuất vài tia lãnh mang. Mấy năm quen biết Tào Dĩnh, gần như xem Tào Dĩnh là của riêng mình, tuyệt đối cho phép có nam nhân nào khác tiếp cận. Trong suy nghĩ của , với ưu tú của Tào Dĩnh ngoài ra, còn ai xứng đáng với nàng?.
      Mặc dù Tiêu Viêm trở thành quán quân trong cuộc khảo hạch của ngũ đại gia tộc, nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ để Tống Thanh coi đối thủ ngang hàng. Bất kể bối cảnh hay thiên phú, đều có thể ngạo thị đồng lứa. Dựa theo suy nghĩ của , sau này là người có quyền thế tại Đan Tháp, thậm chí nếu tại đan hội lần này chiếm được ngôi quán quân, trong danh sách dự bị của đầu sỏ Đan tháp cũng có tên của , đến lúc đó, nữ nhân nào có thể thoát khỏi tay ?
      “Tiêu Viêm, hy vọng ngươi đối đầu với ta, nếu ……” Ánh mắt Tống Thanh nhìn vào bóng dáng Tiêu Viêm vừa biến mất, mơ hồ có hung quang lên.
      Tiêu Viêm thể nào biết được, mặc dù chủ động tránh, nhưng giữa và Tống Thanh kết thù với nhau. Và nếu như biết được, thỉ cũng chỉ bất đắc dĩ, thầm mắng hai tiếng ngu ngốc mà thôi.
      Suôn sẻ ra khỏi Đan Tháp khổng lồ cũng mất gần tiếng đồng hồ Tiêu Viêm mới đến được nơi mà trưởng lão an bài. Dòng người trong Đan Tháp cũng , hơn nữa đều là luyện dược sư, trong đó có cả số cao cấp luyện dược sư, quả là nơi ngoạ hổ tàng long. Khi trở lại hoa viên, Tiêu Viêm cũng chỉ chào đám người Tiểu Y Tiên tiếng rồi chui luôn vào phòng của mình.
      Ngồi xếp bằng ở giường, Tiêu Viêm tranh thủ điều tức, tay nắm chặt, quyển trục bụi bặm liền xuất ở tay, đây là vật mà Huyền Tử đưa cho .
      Bàn Tay chậm rãi mở quyển trục, mặt hề có chữ, có chăng nữa cũng chỉ là vài vết nhăn mà thôi. Tiêu Viêm suy nghĩ chút, sau đó nắm chặt quyển trục, nhàng đưa lên trán.
      Khi quyển trục tiếp xúc với trán, cỗ dao động vô hình phát ra, Tiêu Viêm liền cảm thấy có dòng tin tức chảy như thác lũ vao trong đầu mình. Đợi đến khi tin tức dũng mãnh tiến hết vào, Tiêu Viêm mới khẽ buông quyển trục, chìm vào trong suy nghĩ, bắt đầu tìm lấy tin tức. thời gian dài trôi qua, đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Viêm chậm rãi mở ra, khoé mắt chợt loé sáng. Cỗ tin tức mà thu được, đúng là bộ hồn kỹ mà Tào Dĩnh tu luyện, gọi là Hồn Thủ Ấn. Hồn Ấn, tại thời xa xưa, cùng với đấu kĩ, đều là chia thành bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Và Hồn Thủ Ấn được xếp vào loại Huyền giai cao cấp hồn kỹ. Tuy phải cực kỳ cao giai, nhưng xem như cũng tồi. Mà uy lực của nó, Tiêu Viêm cũng tự mình lãnh giáo qua. Hơn nữa thứ này giống như đấu kĩ, giờ hồn kỹ cũng rất thưa thớt, nếu cùng người khác đối chiến, có thể khiến người khác bất ngờ.
      Đương nhiên, điều quan trọng là, Tiêu Viêm chỉ học lén được từ Tào Dĩnh đệ nhất ấn, hai ấn phía sau thể nào học trộm được. May mắn cho , giờ có quyển trục này, cũng lo thiếu nữa.
      “Đây là hồn kỹ sao, quả nhiên khác với đấu kỹ”
      Tiêu Viêm ngồi trầm tư hồi lâu, nếu chỉ có số loại đấu kĩ cần sử dụng thủ ấn, khi thi triển hồn kĩ, thủ ấn cần phải phối hợp với lực lượng linh hồn, hơn nữa khi thủ ấn thay đổi, lực lượng linh hồn cần phối hợp theo quỹ tích nhất định, nhưng vạn pháp quy tông, hồn kĩ và đấu kĩ đại khái cũng khá giống nhau.
      "Hô."
      Hít sâu hơi, tinh thần Tiêu Viêm dần tập trung, mà bàn tay cũng từ từ đưa lên, sau đó dựa ấn quyết có trong trí nhớ, bắt đầu chậm rãi biến ảo.
      Thủ ấn Tiêu Viêm chuyển biến có chút thong thả, nhưng vẻ mặt lại cực kì nghiêm túc, linh hồn lực lượng trong mi tâm bất chợt ào ra, sau đó phối hợp với biến hoá của thủ ấn mà ngưng tụ.
      Trong phòng, Tiêu Viêm ngại phiền toái thi triển lại thủ ấn nhiều lần. Tu luyện như thế, mặc dù có chút buồn tẻ, nhưng dù cho tu luyện hồn kỹ hay đấu kỹ, muốn triệt để nắm giữ nó, cũng chỉ có con đường là chăm chỉ luyện tập.
      Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhưng Tiêu Viêm cũng nóng lòng kết động thủ ấn, và năng lượng hội tụ nơi bàn tay ngày càng tinh thuần.
      “Hồn chi cực.”
      “Bế thủ Thiên Linh.”
      “Nạp linh đoán hồn.”
      Khi tinh thần Tiêu Viêm hoàn toàn chìm vào tu luyện. thanh rất , do khống chế, khẽ mấp máy tại môi, nhàng truyền ra.
      Khẩu quyết vừa xuất ra, gian bên trong phòng cũng chợt lay động, linh khí từ từ tiến vào mi tâm của Tiêu Viêm.
      Tất cả biến hoá này, Tiêu Viêm đều thể phát . duy nhất chỉ có thể nhận thấy được là sau khi khẩu quyết kia xuất , có thể thuần thục khống chế linh hồn hơn, thậm chí mấy cái kết ấn, cũng có cảm giác thoải mái hơn. Trong phòng lúc này cực kì yên tĩnh, duy nhất chỉ có loại phạm [​IMG] nhàng lẩn quẩn.
      Thời gian như nước chảy, Tiêu Viêm cũng biết, lần tu luyện này của qua mười ngày.
      Trong mười ngày này, bởi vì sắp tới thời điểm tổ chức đan hội, cũng là làm cho dòng người đổ vào Đan thành ngày càng nhiều. Ở mảnh đất rộng lớn này, ở đâu cũng có thể thấy vô số dòng người qua lại.
      Và tất nhiên, người càng đông, càng có nhiều rắc rối phát sinh, nhưng may mắn là Đan Tháp cũng phải là thế lực tầm thường, bởi vậy việc giữ trật tự cũng khá tốt, những vấn đề như bạo loạn cũng hề phát sinh. Tuy nhiên, vì đan hội sắp bắt đầu, nên cả Đan Tháp lúc này đều sôi sục lên. Đan hội, chỉ là chuyện của Đan Tháp, mà còn là của cả Trung Châu. Giấc mộng của vô số luyện dược sư, là tại đan hội có thể toả sáng rực rỡ, trở thành ánh sáng của đại lục.
      Đương nhiên, dưới cái sôi trào đó, thể thiếu những ám lưu. Vì nguyên nhân là Tam Thiên Diễm Viêm Hoả, phần đông thế lực, đều phái luyện dược sư của mình tham gia để lấy cho bằng được. Và lần đan hội này, có vô số luyện dược sư tham gia thi đấu, hết thảy công phu tu luyện, cũng vì lần đan hội này. Vô số luyện dược sư, vì đan hội lần này mà sống mái với nhau phen.
      Trong khi toàn thành đều sôi trào, thời gian đan hội tới. Trong giờ khắc này, bên trong Đan Tháp, có người trẻ tuổi, như lão tăng nhập định, bấy giờ khẽ run lên, hai mắt khẽ mở, lộ ra con ngươi đen nhánh.
      -------------------------------
      [​IMG] Phạn : Tiếng niệm phật

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1150: Đan hội bắt đầu
      Dịch: Wind Prince - Biên: Blue
      Trong phòng,từ khoảnh khắc đôi mắt Tiêu Viêm mở ra, nổi lên dao động kỳ dị trong giây lát …
      Dao động từ từ tản ra,Tiêu Viêm hít sâu hơi, hai tay đột nhiên động… đạo ấn ký ra,bay múa trong trung, thậm chí mang theo tàn ảnh, tùy theo thủ ấn biến hóa linh hồn lực lượng như chớp ngưng tụ mà đến, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành chưởng ấn vô hình.
      Chưởng ấn thành,Tiêu Viêm cong ngón tay búng ta…rồi tiếp tục thay đổi thủ ấn
      Ngay sau đó hai đạo thủ ấn vô hình càng thêm phức tạp xuất
      Ba đạo chưởng ấn bất đồng khi trong tay Tiêu Viêm trở nên cực kỳ hoàn mỹ, có thể thấy trình độ thuần thục đến thế nào, thậm chí còn hề kém hơn thủ ấn mà Tào Dĩnh thi triển ngày đó. Ba đạo linh hồn ấn lên cuối cùng bị Tiêu Viêm yên lặng tán đồng thời thở ra ngụm trọc khí
      Trọc khí phun ra, khuôn mặt Tiêu Viêm nổi lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt tựa như ôn ngọc. Thân hình chuyển động, lướt xuống giường, thân thể thẳng tắp như cây trường thương dựng ở mặt đất,đôi mắt khép hờ…
      Tiêu viêm nhắm mắt chốc lát liền mạnh mẽ mở ra, trong mắt có chút mừng rỡ vì phát trong linh hồn tràn ngập linh khí, càng thêm tràn đầy so với trước kia, thậm chí còn cảm giác trong linh hồn có chút bế tắc như chạm vào bức tường.
      “ Đây chẳng lẽ là bức tường của linh cảnh sao?”
      Tiêu Viêm đăm chiêu suy nghĩ. có trực giác, nếu có thể vượt qua vách ngăn này, linh hồn có thể chân chính đặt chân vào cái gọi là linh cảnh này.
      có thể chân chính trở thành Luyện Dược Tông Sư.
      mặt Tiêu Viêm lên vẻ tươi cười,dựa theo trình độ này, tự tin mình có thể đột phá cái vách ngăn kia.
      Cười thầm trong lòng, Tiêu Viêm sửa sang lại quần áo chút, rồi đẩy cửa ra, ánh mắt đảo qua,liền nhìn thấy Tiểu Y Tiên ngồi xếp bằng ở phòng ngoài. Vì truyện lần trước nên nàng dám rời Tiêu Viêm quá xa, mặc dù hôm nay ở Đan Tháp, nhưng nàng vẫn thủ ở đây khi Tiêu Viêm tiến vào trạng thái tu luyện.
      Tiêu Viêm đẩy cửa ra Tiểu Y Tiên cũng mở hai mắt, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm rồi mới thở phào nhõm, khẽ cười : “tu luyện ổn chứ?”
      “ừm, vất vả rồi.” Tiêu Viêm cười cười, biết Tiểu Y Tiên thủ hộ ở đây nhiều ngày.
      “Nếu muốn cảm ơn câu vẫn chưa đủ đâu…” Tiểu Y Tiên thản nhiên cười,chợt cảm giác được trong lời có nghĩa khác, mặt đỏ ửng, vội vàng chuyển đề tài : “ngươi bế quan nhiều ngày rồi, trong khoảng thời gian này Tào Dĩnh đến tìm ngươi lần.nhưng bị ta đuổi về, ngươi trách ra làm hỏng truyện tốt của ngươi chứ?”
      xong, con mắt Tiểu Y Tiên liếc nhìn khuôn mặt Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi cười khổ tiếng, : “ta cùng nàng quen, có thể có chuyện gì tốt ? Hơn nữa nữ nhân kia cũng phải loại dễ đối phó, ta cũng muốn quá thân cận với nàng.”
      Nghe được Tiêu Viêm như vậy Tiểu Y Tiên mới thỏa mãn gật đầu, mỹ mâu hơi uấn lên giống như trăng non.
      “Đan hội khi nào bắt đầu?” ánh mắt Tiêu Viêm quét mắt vòng, tùy miệng hỏi.
      “Ngày mai.”
      “ Nhanh như vậy?” Tiêu Viêm nhất thời kinh ngạc, nghĩ thời gian nhanh như vậy, chỉ chớp mắt tới lúc đan hội bắt đầu.
      “ Nếu hôm nay ngươi tự tỉnh lại, ta cũng vào làm ngươi tỉnh” Tiểu Y Tiên mỉm cười .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, rồi chợt nhíu mày : “Ta còn gốc dược liệu chưa tìm được, xem ra hôm nay phải nghĩ biện pháp thu được nó.”
      Từ ngày có được hai loại dược liệu từ Luyện dược sư giao dịch hội xong, chỉ còn Thanh Linh đằng vạn năm vẫn có nửa điểm tin tức.
      giờ đan hội sắp tới, làm cho Tiêu Viêm cũng có chút luống cuống tay chân, dù sao thiếu loại dược liệu quan trọng như vậy thể luyện chế được đan dược.
      “ Ha ha, dược liệu ngươi cần quan tâm” Lúc Tiêu Viêm nhíu mày. Cửa vào đại sảnh đột nhiên bị đẩy ra.
      Diệp Trọng, Hân Lam, Thiên Hỏa tôn giả ba người chậm rãi bước vào.
      Diệp Trọng cười tủm tỉm tới bên cạnh Tiêu Viêm, tay nhoáng lên cái, vài cái hộp ngọc liền ra bàn, : “Nơi này có hai gốc thanh linh đằng vạn năm và trái huyết tinh quả, hơn nữa với những dược liệu có vừa đủ có thể luyện chế hai lần. Dù có thất bại lần vẫn còn cơ hội thứ hai.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ngơ, vội vàng mở nắp hộp ngọc, quả nhiên bên trong là gốc cây xanh biếc giống như phỉ thúy, sinh cơ nồng đậm làm cho người khác có cảm giác vui vẻ thoải mái.
      “Quả nhiên là thanh linh đằng vạn năm, mấy thứ này làm sao mà có?” Khuôn mặt Tiêu Viêm lên vẻ kinh hỉ, chợt có chút nghi ngờ . Mấy thứ này phải vật tầm thường, mặc dù là Diệp gia cũng lấy được, nhưng giờ liền lấy ra hai gốc thanh linh đằng vạn niên và trái huyết tinh quả như thế có chút kỳ lạ.
      “Đây cũng phải chúng ta mua, mà là vị trưởng lão ở Đan Tháp nghe ngươi cần những dược liệu này ngày hôm sau nện họ chủ động mang những dược liệu này tới.” Diệp Trọng cười .
      Tiêu Viêm ngẩn người, rồi chợt giật mình. Việc này tất nhiên là có mệnh lệnh của Huyền Tử, bằng lấy danh tiếng của giờ còn thể làm cho Đan Tháp coi trọng như vậy.
      Trong lòng thầm cảm ơn Huyền Tử tiếng, vung tay lên lập tức đem tài liệu trước mặt thu vào nạp giới. giờ cần nhất là thứ này,tự nhiên là thể cự tuyệt, coi như là nhận món nợ ân tình này của Huyền tử, ngày sau có cơ hội liền trả lại.
      “ Số người tham gia đan hội lần này có lẽ là đông nhất từ trước đến nay. Nghe nội vực nay bị số người thi chiếm đầy, trong đó có số lão quái thành danh. Xem ra bọn họ đều có quan tâm đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.”
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sớm biết lần đan hội này thoải mái,thậm chí cũng chưa dám chắc đạt được quán quân, dù sao khó khăn quá lớn, chỉ có thể làm hết sức“ Nhưng nếu có cơ hội, ta muốn cùng quần hùng thiên hạ tranh đấu lần. Lão sư năm đó cũng đạt quán quân, làm đệ tử, sao có thể đánh mất danh tiếng của sư phụ mình?”
      Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ nhếch lên, trong con người đen nhánh như có ngọn lửa nóng bỏng khó có thể che đậy. Cho dù có bình tĩnh đến mức nào, vẫn là người trẻ tuổi, nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng chảy xuôi trong người Tiêu Viêm.
      Nhìn khuôn mặt Tiêu Viêm tươi cười, đám người Diệp Trọng liếc nhau cái, đều mỉm cười, lần đan hội này xem ra có trò hay để nhìn, hơn nữa bọn họ cũng rất hiếu kỳ, đan hội lần này có ai có thể ngăn trở bước chân của hay ?
      Lần đan hội này tất hồi long hổ tranh đấu.
      Hôm sau, ánh rạng động chiếu xuống xé toang bóng đêm bao phủ.
      Cả đan thành đều sôi trào!
      Hôm nay, ánh mắt toàn bộ Trung Châu đều hội tụ ở đây, chờ đợi người có thể đứng sừng sững vào thời điểm cuối cùng. Nơi này là nơi các thiên tài luyện dược sư đấu khí đại lục trổ hết tài năng, ít người thể nghi ngờ là thiên chi kiều tử chân chính!
      Mỗi quán quân đan hội đều ngoại lệ, tất cả đều lưu lại uy danh hiển hách trong lịch sử đấu khí đại lục
      Mà cũng chính vì vậy, ngôi vị quán quân của đan hội mới bị phóng đại vô hạn. Ai trở thành người thắng cuối cùng, vậy trong tương lai của đấu khí đại lục, chắc chắn có tên trong lịch sử.
      Phần vinh quang này đủ để cho bất kỳ ai cũng phải điên cuồng. Dù sao chỉ sống lần, có ai lại muốn cuộc đời bình thường?
      “ Kẽo kẹt…”
      Trong căn phòng ở Đan tháp, cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra. Sau đó thân ảnh cao gầy chậm rãi ở trong mắt đám người Tiểu Y Tiên đứng chờ ngoài cửa.
      Hôm nay Tiêu Viêm mặc bộ đồ luyện dược sư màu tím được đan tháp làm đặc biệt. ngực có chiếc huy chương gắn bảy miếng tử kim tinh lóe sáng.
      Đây xem như là lần ăn mặc trịnh trọng nhất của Tiêu Viêm trong nhiều năm. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của đan hội trong lòng Luyện Dược Sư.
      thân mặc bào phục Luyện Dược Sư,nhìn qua có chút tiêu sái tuấn dật, trong mắt Tiểu Y Tiên xẹt qua chút tiếu ý,nàng cũng lần đầu nhìn thấy Tiêu Viêm mặc trịnh trọng như vậy, nhưng thể , tại bề ngoài Tiêu Viêm cũng tồi.
      Tiêu Viêm khẽ sửa lại áo bào, sau đó mìm cười với đám người Tiểu Y Tiên: “ thôi…”
      Dứt lời, dẫn đầu chuyển bước ra ngoài đại sảnh, sau đó đám người Tiểu Y Tiên đều bước theo.
      Trong lòng luyện dược sư, đan hội này có địa vị cực kì cao, nó làm biết bao nhiêu luyện dược sư phải điên cuồng.
      Vì ngày này, Tiêu Viêm đợi ba năm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :