Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1141: Linh hồn giao thủ
      Dịch: nanta - Biên: holakame
      Vì những lời của Tào Dĩnh, bên trong đại điện đột nhiên trở nên an tĩnh hơn nhiều. Từng ánh mắt đều đảo tới đảo lui nhưng chung vẫn tập trung vào nàng và Tiêu Viêm. Xem tình huống tại, tựa hồ vị Tào gia nữ này quá kinh ngạc bởi những bất ngờ liên tiếp do Tiêu Viêm mang lại, nên khiến nàng khỏi ngứa ngáy chân tay.
      Thấy tình hình này, những người từng có hảo ý với Diệp gia đều khỏi lấy làm hả hê khi thấy người gặp họa. Bọn họ cũng hiểu được tình đến bước này, Diệp gia dưới trợ giúp của Tiêu Viêm, xem như bảo vệ thành công danh ngạch Ngũ đại gia tộc. giờ mặc dù Tào Dĩnh ra tay, dù Tiêu Viêm chiếm được thứ nhất, tất nhiên cũng hạng nhì. Bởi vậy mặc kệ như thế nào, đại cục định. . .
      Đương nhiên, đại cục đích thực định rồi! Có thể thấy được Tiêu Viêm làm Tào Dĩnh kinh ngạc đến mức độ này, họ cũng coi đó như trả thù đặc biệt. Bởi vậy sau lúc Tào Dĩnh mở miệng, bên trong đại điện lập tức liền vang lên rất nhiều thanh phụ họa.
      Thịnh trưởng lão khẽ cau mày, sắc mặt cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Lão biết, Tào Dĩnh thoạt nhìn bề ngoài luôn ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng lãnh ngạo. Sở dĩ nàng ta muốn xuất tràng, có lẽ quả hơi ngứa tay nhưng ý đồ chân chính lại là triệt tiêu nhuệ khí của Tiêu Viêm.
      Trầm ngâm lát, Thịnh trưởng lão chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm. Đối với việc này, lão cũng muốn cực lực phản đối. Thiên phú của Tiêu Viêm xác rất mạnh, nhưng nếu có thể áp chế nhuệ khí của , ít nhiều gì cũng phải là chuyện xấu. Ánh mắt toàn trường hội tụ người Tiêu Viêm, chính là đợi quyết định.
      Tiêu Viêm chú mục nhìn Tào Dĩnh vẫn mỉm cười. lát sau, cũng mỉm cười, :
      - Nếu Tào Dĩnh tiểu thư như vậy, nếu Tiêu Viêm phụng bồi vui đùa phen quả có phong độ rồi!
      Nghe Tiêu Viêm vậy, gương mặt linh xảo xinh đẹp của Tào Dĩnh xuất tiếu ý động lòng người. Nàng che miệng cười :
      - Tiêu Viêm tiên sinh vậy...
      Tiếng vừa dứt, ngọc thủ Tào Dĩnh vỗ mặt bàn, thân hình tựa như hồ điệp xuyên hoa phiêu phiêu bay ra, sau đó nhàng dừng ở trong sân, mắt đẹp chuyển hướng Tào Hưu, giọng :
      - Tào Hưu đại ca, để cho ta tới chơi đùa chút !
      Tào Hưu biết làm sao đành phải gật đầu cười khổ. Địa vị Tào Dĩnh tại Tào gia cực cao, cho dù ngay cả tộc trưởng cũng phải cực kỳ coi trọng lời của nàng. Hơn nữa ông ta cũng trịnh trọng xác định, chuyến này mọi lập trường của Tào gia đều do Tào Dĩnh làm chủ, bất kỳ lời nào của nàng cũng là mệnh lệnh phải tuyệt đối chấp hành. Bởi vậy, tuy biết hành động này của Tào Dĩnh là bốc đồng, nhưng chỉ có thể chậm rãi cười khổ rời khỏi sân, trở về khu vực Tào gia.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Thịnh trưởng lão cũng gì thêm, chỉ vào quang tráo màu đỏ bên mặt đất, :
      - Nếu có vấn đề gì, như vậy liền bắt đầu !
      Nghe vậy, năm người Tiêu Viêm đều gật đầu, sau đó theo thứ tự vào bên trong rồi tự động phối hợp với nhau tách ra khoảng cách nhất định giữa mỗi người. Ai cũng biết, thời điểm này bất cứ người nào cũng là đối thủ của mình, bảo trì khoảng cách an toàn nhất định là tốt nhất. . .
      Năm người chiếm cứ lấy năm phương vị rồi đều khoanh chân ngồi xuống. So đấu linh hồn lực giống như Đấu khí, đạt tới trình độ như bọn họ tùy thời có thể dùng linh hồn lực công kích đối phương, bởi vậy cũng cần phải di động thân thể.
      Nhìn thấy năm người đều chuẩn bị sẵn sàng, Thịnh trưởng lão cũng chậm rãi lui ra phía sau, bàn tay vung mạnh lên, trầm giọng quát:
      - Khảo hạch bắt đầu!
      Tiếng quát Thịnh trưởng lão vừa hạ xuống, chỉ trong nháy, mắt năm luồng linh hồn lực bàng bạc liền bùng phát ra, sau đó bao phủ bên ngoài cơ thể họ, ánh mắt ai ai cũng cảnh giới nhìn bốn phía...
      Lực lượng linh hồn vô hình bàng bạc bao phủ quảng trường, uy áp của nó làm cho số người trong đại điện có cảm giác như bị núi đè thở nổi. Loại cảm giác này tồn tại sâu trong linh hồn, cùng trình độ Đấu khí hoàn toàn quan hệ. Lúc này, năm người giao phong trong sân cũng là lĩnh vực hoàn toàn khác biệt...
      Thế giằng co trong sân kéo dài sau lúc lâu rốt cục bị tiếng ho khan biết từ đâu vang lên rồi đột nhiên đánh vỡ. Năm cỗ linh hồn lực bàng bạc giống như vô hình cự mãng nhanh chóng bùng phát ra từ mi tâm mỗi người, sau đó ở bên trong gian phòng va chạm với nhau rồi nổ tung, cực kỳ hỗn loạn.
      - Bùng, bùng...!
      Dao động linh hồn vô hình do va chạm khuếch tán ra, đột ngột thành hình cơn bão khủng khiếp gào thét giữa trung đại điện. Cuồng phong thổi mạnh làm cho bên trong đại điện vang lên từng đợt thanh ầm ầm liên tiếp.
      Linh hồn va chạm hung hãn như vậy làm cho thân hình năm người bên trong quang tráo màu đỏ lắc lư như thuyền gặp bão. Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh vẫn còn tốt, hai vai chỉ run liền hồi phục bình thường, mà trái lại ba người Đan Hiên, Bạch Ưng, Khâu Cơ ngồi xếp bằng cũng bị đẩy về phía sau khoảng cách khác nhau.
      Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao tập trung vào Tào Dĩnh ngồi đối diện cách mười trượng. biết nàng mới là đối thủ lớn nhất của mình. Lần giao thủ linh hồn vừa rồi nhận đối phương toàn lực hướng về mình, chẳng qua may là sớm chuẩn bị nên mới quá mức chật vật trong lần giao thủ đầu tiên này. Nhưng ba người Đan Hiên khác, hoàn toàn chịu cảnh cá nằm trong chậu nên chỉ có thể chịu thiệt, bởi vì linh hồn lực của Tiêu Viêm và Tào Dĩnh hơn xa bọn họ.
      Ba người Đan Hiên cũng phát ra tình huống này. Tuy cam lòng nhưng thực tế như vậy họ cũng hết đường phản kháng. chênh lệch trình độ đến mức này, mặc cho bọn họ chống cự giãy dụa như thế nào chăng nữa cũng tạo nên tác dụng gì.
      Trận giao phong linh hồn này, hoàn toàn chỉ là sân chơi riêng của Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh! Bọn họ mới là nhân vật chính!
      Bạch Ưng ở góc khuất trầm nhìn Tiêu Viêm, trong mắt tràn đầy vẻ cam lòng. Ở Bạch gia, chính là nhân vật vạn người chú ý, thế mà hôm nay lại phải làm nền cho Tiêu Viêm diễn vai chính, làm sao có thể cam tâm?!
      “Quả nhiên đơn giản!”
      Tào Dĩnh đưa ngọc thủ vén làn tóc đen rủ xuống trán, gương mặt xinh đẹp tinh tế tươi cười càng tăng thêm phần quyến rũ. Sau đó, tay ngọc lặng lẽ kết xuất rồi đột nhiên ngưng tụ thành thủ ấn.
      Khi thủ ấn ngưng tụ thành công, linh hồn lực bàng bạc quanh thân nàng lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trong chớp mắt liền hóa thành con linh hồn phượng hoàng. Nó vỗ hai cánh làm gian xung quanh vặn vẹo mãnh liệt, thậm chí mơ hồ thấy được từng đạo gian liệt phùng rất đen nhánh lan tràn ra.
      Linh hồn phượng hoàng tuy vô hình nhưng lại tràn ngập uy áp, làm cho mọi người trong đại điện đều tạm dừng hoạt động, ngưng thần chú mục về gian trước mặt Tào Dĩnh.
      - !
      Ngọc chỉ của Tào Dĩnh điểm vào hư . tiếng phượng hót thanh thúy đột nhiên vang vọng khắp đại điện, mà linh hồn phượng hoàng cũng rung hai cánh, mang theo trận cuồng phong dữ dội lướt về hướng Tiêu Viêm.
      Lấy tốc độ linh hồn phượng hoàng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi liền ra đỉnh đầu Tiêu Viêm, lúc sắp đánh trúng người đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm chợt mở bừng ra, tiếng quát lạnh cũng theo đó mà xuất:
      - PHÁ...!
      thanh chưa dứt, nắm tay linh hồn vô hình lớn đột nhiên hình thành từ hư vô, sau đó hung hăng nện lên đầu linh hồn phượng hoàng.
      Bang, bang...
      Quyền - phượng tương giao trực tiếp tạo thành cơn lốc linh hồn cuồng mãnh. Dù mặt sàn quảng trường vô cùng cứng rắn cũng bị xé thành từng cái rãnh lớn.
      Cơn lốc linh hồn đến nhanh, cũng nhanh. Tiêu Viêm ngồi xếp bằng mặt đất cũng bị lực lượng kinh khủng kia đẩy mạnh về ba bước. Trái lại, do Tào Dĩnh nương theo công kích nên gần như chỉ lui về hai bước mà thôi. Nhưng dù vậy, cũng làm cho ít người quan sát tràng đấu chấn động mạnh. Bọn họ chưa từng đoán được Tiêu Viêm cư nhiên lại có tư cách chống chọi với Tào Dĩnh - nữ bực này, mà rơi vào thế hạ phong.
      Gió lốc chỉ làm cho Tiêu Viêm và Tào Dĩnh lui về phía sau, mà cả ba người Đan Hiên tuy chưa hề ra tay cũng lại lần nữa bị đẩy lui vài thước. Lập tức đều cười khổ, Đan Hiên và Khâu Cơ đứng dậy chắp tay với Thịnh trưởng lão, sau đó liền tự động rời khỏi phạm vi quang tráo. Cục diện như thế, bọn họ ở chỗ này cũng chỉ tự làm xấu mặt bản thân mà thôi.
      Hai người bỏ cuộc nhưng Bạch Ưng lại nghiến chặt răng. nhìn Tào Dĩnh, chẳng qua lúc này chú ý vào Tiêu Viêm, trong mắt thoáng vẻ tàn. Thủ ấn mạnh mẽ biến đổi, linh hồn lực hề giữ lại từ trong cơ thể bùng phát ra, sau đó hóa thành vô hình cự mãng mang theo khí thế sắc bén hung ác, dữ dội phóng về phía Tiêu Viêm.
      - biết tự lượng sức!
      Cảm giác được Bạch Ưng đột nhiên ra tay, Tiêu Viêm cau mày, chợt chuyển ánh mắt lạnh như băng đến Bạch Ưng. Tay áo vung lên, luồng linh hồn lực bàng bạc bắn ra rồi đâm mạnh vào vô hình cự mãng.
      - Đùng...
      Khi hai luồng linh hồn lực va chạm, cự mãng nhìn rất hung mãnh kia nháy mắt tiêu tán, mà sắc mặt Bạch Ưng cũng lập tức tái nhợt. nhịn được phun ra ngụm máu tươi, thân hình giống như diều bị đứt dây bay ngược ra, cuối cùng nện mạnh lên mặt đất.
      Nhìn Tiêu Viêm tùy ý ra tay đánh bại Bạch Ưng thê thảm như thế, bên trong đại điện cũng vang lên từng tiếng hô đầy kinh hãi. Mấy người Bạch gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức sụ xuống cách chán chường, còn nhơn nhơn đắc ý như lúc nãy. là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong gia tộc, đến nơi này chỉ có thể nằm dưới tầng chót nhất.
      Tùy tay đánh bại Bạch Ưng, Tiêu Viêm ngay cả mắt cũng chưa hề chớp lần, chỉ hết sức chú mục vào gương mặt xinh đẹp tươi cười của Tào Dĩnh. Nét mặt của nàng làm cho có cảm giác nguy hiểm như bị độc xà nhìn phải.
      - Ngươi rất mạnh! Mấy lần khảo hạch trước, quả nhiên ngươi xuất toàn lực!
      Tào Dĩnh chậm rãi duỗi cánh tay ngọc thon dài, dáng người mềm mại uyển chuyển như rắn nước làm cho hầu hết nam nhân nơi này đều dấy lên ham muốn vọng động.
      Đối với trêu đùa của Tào Dĩnh, Tiêu Viêm mặt đổi sắc. biết, nữ nhân trước mặt mặc dù xinh đẹp nhưng lại là xà mỹ nữ chuyên ăn thịt người. Giao thủ với nàng, chỉ cần thoáng thất thần lập tức phải nhận lấy quả đắng.
      - tại chỉ còn ta và ngươi, vậy cần lại tiếp tục kéo dài! Chỉ cần kế tiếp ngươi có thể đón được ba linh hồn chưởng ấn, ta đây liền rời khỏi! Dĩ nhiên, mặc dù giờ phút này ngươi bỏ cuộc... cũng có thể chắc chắn vị trí thứ hai rồi, mà Diệp gia cũng được cứu! Cho nên, ngươi muốn chiến tiếp hay bỏ cuộc?
      Tào Dĩnh thản nhiên cười khẽ, ngọc thủ trước mặt nhàng ngừng cử động. Nó hoàn mỹ tỳ vết giống như tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến độ làm cho lòng người run rẩy.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1142: Học trộm
      Dịch: nanta - Biên: holakame
      Tiêu Viêm thản nhiên cười khẽ nhìn Tào Dĩnh. tự nhiên biết giờ phút này cho dù chủ động rời khỏi, Diệp gia cũng thuận lợi duy trì danh ngạch trong Ngũ đại gia tộc. Nhưng đối phương lại xem như mọi việc đều định, nếu rời khỏi như vậy... ra có vẻ mất nhuệ khí. Hơn nữa Tiêu Viêm cũng cực kỳ hứng thú đối với Tào Dĩnh, người được xưng tụng đứng đầu Đan Tháp trong tương lai.
      biết Tào Dĩnh cũng tham gia Đan hội. Đến lúc đó, nàng tất nhiên là kình địch của mình. Nếu bây giờ giao thủ với nàng có thể miễn cưỡng thăm dò năng lực của đối phương ít nhiều, đến lúc đó đến nỗi kịp trở tay.
      Đương nhiên, so đấu linh hồn lực tự nhiên thể đại biểu thuật luyện dược cường hãn hay , nhưng có thể đại khái hiểu biết vài thành thực lực của đối phương.
      Cuối cùng, do đủ loại nguyên do như vậy, Tiêu Viêm tự nhiên chủ động bỏ cuộc. Vì vậy, phải tiếp nhận khiêu khích lần này của Tào Dĩnh cách sảng khoái.Trong lòng quyết định, Tiêu Viêm cũng chậm rãi gật gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tào Dĩnh, :
      - Tào Dĩnh tiểu thư, mời!
      Nghe vậy, nét cười của Tào Dĩnh càng thêm quyến rũ. Nàng che miệng cười duyên rồi :
      - Tiêu Viêm tiên sinh quả nhiên khí độ phi phàm! Chẳng qua khi như vậy... tiểu nữ chỉ có thể bêu xấu phen!
      Tiếng cười khẽ từ từ hạ xuống, ngọc thủ thon dài của Tào Dĩnh chậm rãi lộ ra, chợt kết thành thủ ấn kỳ dị. Khi thủ ấn thành hình, Tiêu Viêm có thể cảm giác được luồng linh hồn lực mênh mông bàng bạc hình thành bên trong bàn tay ấy, trong lúc mơ hồ có thể thấy được thủ ấn như như từ trong gian vặn vẹo,.
      Tiêu Viêm chú mục nhìn kỹ thủ ấn kia của Tào Dĩnh rồi chợt khẽ cau mày, trong lòng thầm lấy làm kỳ quái. Thủ ấn này có thể điều động linh hồn lực để ngưng tụ, hơn nữa tạo nên hình dạng rất để công kích. có thể cảm giác được linh hồn lực hội tụ Thủ ấn của nàng cũng mạnh hơn bao nhiêu so với linh hồn Phượng Hoàng trước kia, nhưng uy lực của hai lần lại chênh lệch lớn!
      cách khác, thủ ấn kỳ dị này của Tào Dĩnh do linh hồn lực ngưng tụ thành thực thể, hơn nữa còn được tăng phúc. Hiệu quả như vậy dường như giống với đấu kỹ?
      - Viễn cổ Luyện dược sư có thể phát huy uy lực linh hồn tới mức cao nhất, thậm chí đủ để so sánh với số đấu kỹ cường đại. Loại thủ đoạn này, viễn cổ Luyện dược sư gọi là “Hồn kỹ”...!!!
      Ngọc thủ bé của Tào Dĩnh vẫn duy trì thủ ấn kỳ dị, hướng về phía Tiêu Viêm nhoẻn miệng cười, giọng:
      - giờ phần lớn Hồn kỹ đều tuyệt tích, nhưng Hồn kỹ ta thi triển lại là loại vẫn còn tại thế. Bởi vậy uy lực kém, ngươi phải cẩn thận!
      “Hồn kỹ”?
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm thầm rúng động, chợt đưa ánh mắt cháy bỏng nhìn ngọc thủ Tào Dĩnh vẫn bảo trì Thủ ấn kỳ dị kia. từng nghe Thiên Hỏa tôn giả về thứ này, chẳng qua điều làm hoài nghi là, theo lời Thiên Hỏa tôn giả Hồn kỹ là phương pháp tu luyện linh hồn, mà Hồn kỹ do Tào Dĩnh thi triển ràng là phương pháp công kích linh hồn, dùng để tu luyện.
      - Chẳng lẽ Hồn kỹ này cũng chia thành hai loại công kích cùng tu luyện?
      Tiêu Viêm thầm than tiếng. E rằng chỉ có thể dùng lý do này mới có thể giải thích cách thuyết phục tình huống tại! Bất quá, cũng vô cùng thèm khát thủ ấn Hồn kỹ này của Tào Dĩnh. Dù sao, có được thứ này uy lực linh hồn cũng tăng rất nhiều, đối với cũng là thủ đoạn bảo mệnh đặc biệt.
      Hồn kỹ giống như loại Đấu kỹ. Nếu cường giả tu luyện đấu khí mà có đấu kỹ... khi giao chiến chỉ có thể dựa vào Đấu khí hùng hậu của bản thân, nhưng khi cùng với người có đấu kỹ chiến đấu, tất nhiên chịu thiệt thòi. giờ Tiêu Viêm đối mặt với tình huống như vậy, Tào Dĩnh có được Hồn kỹ, có thể phát huy uy lực linh hồn tới mức cao nhất, nhưng lại chỉ có thể dựa vào linh hồn lực bàng bạc để chống đỡ. Nếu so sánh, thua thiệt là tự nhiên.
      Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm thủ ấn kỳ dị của Tào Dĩnh. Bộ dáng kia, giống như chuẩn bị ghi nhớ kỹ càng trong đầu.
      Như cảm nhận được được ánh mắt Tiêu Viêm, khóe miệng Tào Dĩnh khẽ nhếch, thủ ấn chợt biến hóa nhanh như chớp và vô cùng thần tốc làm người ta sinh ra ảo ảnh hoa cả mắt, đồng thời tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng vang ra:
      - Hồn Huyền Chưởng Ấn...
      Tiếng quát vừa buông, linh hồn lực bàng bạc ngọc thủ Tào Dĩnh nháy mắt ngưng tụ, đạo linh hồn thủ ấn lớn xấp xỉ bàn tay như chớp bay vụt ra, liên tục xé rách gian trước mặt thành khe hở đen nhánh.
      Linh hồn Thủ ấn tuy vô hình nhưng loại áp lực khác thường này cũng làm cho người khác hít thở thông mặc dù cách xa. Đối với chiêu này của Tào Dĩnh, sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, tự nhiên dám chậm trễ, lực lượng linh hồn bàng bạc từ mi tâm bùng phát ra, sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ thành linh hồn cự quyền, mạnh mẽ công kích linh hồn Thủ ấn đánh tới.
      Bang, bang...
      Linh hồn cự quyền và thủ ấn trong nháy mắt chạm vào nhau ầm ầm, thổi bùng lên từng cơn gió lốc dữ dội vô hình như sóng gợn khuếch tán ra bốn phía. sàn quảng trường lúc này phát ra đạo kình khí cuộn sóng làm những phiến đá lót sàn cứng rắn nổ ầm ầm, rồi vỡ tung thành từng mảnh bắn tứ tung mặt đất.
      Hai chiêu va chạm, Tiêu Viêm cũng bị khí kình vô hình kinh khủng kia chấn bay về sau chừng mười bước mới chậm rãi trụ lại. Giờ phút này, chỉ cách phạm vi của sợi hồng tuyến đến mười trượng. (Hồng tuyến: sợi dây đỏ. Chắc là dây giăng võ đài, ai vượt qua bị loại.)
      - Lại đến...!!!!
      Lần đầu tiên giao thủ chân chính, Tiêu Viêm rơi vào hạ phong thể nghi ngờ, nhưng mặt vẫn lên vẻ bất khuất hề từ bỏ, ngược lại còn mạnh mẽ ngẩng đầu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tào Dĩnh chằm chằm.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm gần như lui về phía sau cả chục bước nhưng lập tức chống đỡ chưởng của mình, đôi mắt đẹp trong như nước mùa xuân của Tào Dĩnh cũng ánh lên tia kinh ngạc. Nàng biết rất ràng uy lực chưởng kia của mình, mặc dù là Luyện dược sư Thất phẩm cao cấp, muốn tiếp được cũng dễ chịu lắm nhưng Tiêu Viêm lại làm được.
      - Tiểu tử này quả nhiên đơn giản! chừng... Đan hội lần này, cũng như Đan Thần là kình địch của ta!
      Đồng tử chợt lóe sáng, nét cười gương mặt Tào Dĩnh càng động lòng người. Nàng vốn có tính tình cao ngạo và hiếu thắng trời sanh, điều luôn ao ước thiên hạ vô địch thủ, mà chính là gặp được người có tư cách làm đối thủ của nàng. Đan Thần có thể tính là , nhưng nha đầu kia ngày thường bị Đan gia che giấu thực lực, lúc nào cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù có đại nữa cũng rời khỏi Đan gia. Bởi vậy giờ gặp được Tiêu Viêm, ra cũng vô cùng ngứa tay rồi...
      Khẽ hít hơi, bộ ngực đầy đặn nhún nhảy theo hơi thở, đôi tay Tào Dĩnh ra chợt vặn tréo lại, kết xuất thành thủ ấn kì dị, biến ảo nhanh như thiểm điện rồi tách ra.
      Theo thủ ấn biến hóa, từng đạo linh hồn lực bàng bạc bắt đầu lượn lờ giữa song chưởng của nàng. uy áp linh hồn khác thường làm cho sắc mặt ít người trong đại điện biến đổi kịch liệt. Những người ngồi đây dù cũng phải thường nhân, nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy những nhân vật có thể vận dụng linh hồn lực đến trình độ này. Dù sao thời đại giờ, tu luyện Đấu khí mới là chủ lưu, còn loại tu luyện linh hồn huyền diệu khó giải thích này chỉ để phối hợp gia tăng Đấu khí mà thôi. Vì vậy thấyTào Dĩnh có thể đạt đến trình độ linh hồn lực bực này, trong lòng bọn họ cũng có cảm giác kinh hoảng nên lời.
      Ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Viêm nhìn thủ ấn biến hóa của Tào Dĩnh như đóng đinh, nhưng trực tiếp thoát khỏi uy áp linh hồn, trong con ngươi đen nhánh bỗng chậm rãi dâng lên hai luồng hỏa diễm xanh biếc. Lúc hỏa diễm bốc lên, Tiêu Viêm đột nhiên phát thủ ấn tung bay như thiểm điện của Tào Dĩnh trong chốc lát lại trở nên cực kỳ chậm chạp. Thủ ấn kỳ dị của nàng người bình thường nhìn xem mạc danh kỳ diệu, lại làm cho Tiêu Viêm trong giây lát có loại ngộ đạo Quán Đính. .
      tại, năng lực điều khiểnlinh hồn của Tiêu Viêm cũng đạt đến trình độ khá cao, mà Hồn kỹ chính là kỹ năng dùng linh hồn lực ít nhất nhưng phát ra lực lượng cao nhất. Trước kia, có ainào giải thích điều này cho Tiêu Viêm, nhưng hôm nay thấy được Tào Dĩnh thi triển Hồn kỹ mà chưa bao giờ thấy qua, chuyện này giống như mở ra cho bầu trời mới, vốn trong quá khứ bị kỹ năng thi triển linh hồn mê hoặc rất nhiều, lúc này cũng lặng yên học trộm. Tiêu Viêm thiếu linh hồn lực, cái mà thiếu chính là chìa khóa mở ra bảo tàng.
      Phanh!
      Thủ ấn Tào Dĩnh nhanh như chớp biến hóa rồi đột nhiên ngừng lại. tại, hai tay của nàng vẫn duy trì loại ấn kết quỷ dị, người bình thường xem qua cũng chỉ là đầu đầy nước ( thể hiểu được), bởi vì loại ấn ký này hoàn toàn có nửa điểm liên hệ với các loại Đấu kỹ thủ ấn.
      Thủ ấn kết thành, gương mặt Tào Dĩnh chợt nụ cười khẽ, chợt tả Thủ ấn đột nhiên đẩy ra!
      Đôi tay vừa động, đạo chưởng ấn bàng bạc giống như mãnh hổ hạ sơn dữ dội lướt ra mang theo tiếng hổ gầm trầm thấp vang vọng ầm ầm bên trong linh hồn của tất cả những người ở đại điện. Vô hình chưởng ấn bàng bạc tại bên trong hai mắt Tiêu Viêm nhanh chóng phóng đại, mà đầu tóc lẫn quần áo lúc này cũng bị thổi làm ngừng bay về sau. Sàn đá trước mặt hóa thành vô số mảnh vỡ, dưới hoàng loạt thanh“rắc rắc” gần như bị chấn thành đám tro tàn.
      - Gràooo...
      Chưởng ấn càng lúc càng trở nên khổng lồ trong tròng mắt, đồng thời tiếng hô trầm thấp mạnh mẽ cũng vang lên từ trong miệng Tiêu Viêm. biến quyền thành chưởng, sau đó các ngón tay nhanh chóng chuyển động, đột nhiên kết xuất thành thủ ấn nhưng nhìn qua vẫn chưa mạch lạc.
      Ấn ký vừa mới kết, chưởng ấn bàng bạc ập tới, oanh kích chợt mạnh thủ chưởng của Tiêu Viêm!
      Bang, bang...
      Vô hình ba giống như sóng thần bùng phát ra, đẩy mạnh Tiêu Viêm xếp bằng lùi lại, thân hình cày xuống mặt sàn lưu lại cái rãnh sâu.
      Oành...
      Tiêu Viêm hung hăng đánh quyền xuống mặt đất tạo thành cái hố sâu sâu tầm trượng mới ổn định lại thân thể. hơi nghiêng đầu thấy chỉ cách hồng tuyến kia ước chừng ba thước. . .
      Lại lần nữa chật vật tiếp xúc, nhưng vẻ cuồng nhiệt trong mắt của Tiêu Viêm lại càng ngày càng nóng rực. nhìn chằm chằm Tào Dĩnh, cười :
      - Đến tiếp !
      Sắc mặt Tào Dĩnh hơi đổi, hít sâu hơi. Tay phải bảo trì thủ ấn vào giờ khắc này chợt chậm rãi biến đổi. Sau đó, đạo linh hồn lực kinh đào hải lãng cường hãn gấp mấy lần lúc trước trong chưởng tâm phát ra như gió bão, mang theo tiếng long ngâm kinh thiên, đột ngột trào dâng bên trong đại điện.
      Lúc chưởng ấn từ lòng bàn tay Tào Dĩnh mang theo linh hồn gió lốc lướt ra đồng tử Tiêu Viêm đột nhiên mở to. Quyền biến chưởng, chưởng biến ấn!
      Liền sau khi thủ ấn cực kỳ trúc trắc được Tiêu Viêm thi triển, linh hồn lực bàng bạc quanh thân cũng bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ theo quỹ tích đặc thù.
      Nhìn thủ ấn trúc trắc của Tiêu Viêm, đồng tử Tào Dĩnh bỗng dưng co rụt lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lần đầu xuất vẻ khiếp sợ!
      Bởi vì thủ ấn trúc trắc kia của Tiêu Viêm cư nhiên hoàn toàn giống với thủ ấn nàng từng thi triển lúc trước.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1143: Thắng lợi
      Dịch: A Na - Biên: Naron (Tiểu Rón)
      Thủ ấn của Tiêu Viêm tuy vụng về và chậm chạp cứ như là người mới học kết ấn vậy, nhưng sau khi kết động Thủ ấn linh hồn lực hùng hậu khắp toàn thân lại nhanh chóng ngưng tụ lại, trong nháy mắt linh hồn chưởng ấn vô hình ra trong lòng bàn tay, chẳng qua chưởng ấn này nhìn qua có hơi mờ ảo hơn so với khi Tào Dĩnh thi triển.
      Ánh mắt Tào Dĩnh nhìn thủ ấn của Tiêu Viêm mà trong lòng khiếp sợ, nàng chưa từng nghĩ tới Tiêu Viêm lại có thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà nhớ Thủ ấn của mình. Dĩ nhiên, điều làm nàng khó tin nhất chỉ là việc Tiêu Viêm có thể nhớ cách thức thi triển thủ ấn, mà còn là việc có thể thi triển ra nó.
      Nhớ ngày đó, khi lần đầu Tào Dĩnh tiếp xúc hồn kỹ cũng phải tu luyện hồi lâu mới có thể từ từ lĩnh ngộ được cách phối hợp giữa linh hồn lực cùng cách kết ấn, nhưng giờ. . . Tiêu Viêm chỉ sau khi nhìn thấy mắt phút ngắn ngủi làm được. Việc như thế này, cho dù nàng là người thường được mọi người gọi là thiên tài biến thái cũng tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng.
      Đương nhiên, đây cũng ý thiên phú của Tiêu Viêm hơn xa Tào Dĩnh. Dù sao khi trải qua mấy năm lịch lãm khả năng khống chế linh hồn lực của Tiêu Viêm sớm đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, mà linh hồn thủ ấn do Tào Dĩnh thi triển cũng phải là hồn kỹ quá mức cao cấp. Cho nên chỉ cần Tiêu Viêm nắm vững được nguyên lí cơ bản trong đó việc này cũng khó hiểu.
      Cơ sở của Tiêu Viêm vốn vô cùng vững chắc, chỉ cần cho nắm vững nguyên lí việc thực dễ dàng hơn nhiều so với người khác.
      Mà cũng phải , do Tào Dĩnh biết chuyện này cho nên sau khi nhìn thấy cảnh ấy mới rung động như vậy.
      Cơn lốc linh hồn khổng lồ càng ngày càng tiến tới gần trong mắt Tiêu Viêm, mà theo việc uy áp của cơn lốc linh hồn càng lớn thủ ấn vốn vụng về của Tiêu Viêm cũng biến đổi, từ từ trở nên thành thục, mười đầu ngón tay biến ảo , tạo cho người xem cảm giác trôi chảy hòa hợp.
      Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào cơn lốc linh hồn tiến tới. Đúng lúc đó, biến ảo thủ ấn đột nhiên ngưng tụ. Rồi tiếng quát trầm thấp vang lên!
      - Lạc!
      Tiếng quát như sấm động còn bàn tay Tiêu Viêm vẫn duy trì thủ thế kỳ dị, sau đó đẩy ra mạnh.
      chưởng đánh ra tạo nên tiếng gió gào thét chói tai bên trong đại điện. Chưởng ấn vô hình mang theo linh hồn lực hùng hậu, dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người va chạm trực tiếp với cơn lốc linh hồn.
      Ầm ầm!
      Hai người vừa giao thủ tạo nên tiếng nổ kinh người, linh hồn của ít người lúc này đều cảm thấy đau đớn. . .
      Xoạt xoạt!
      Gợn sóng linh hồn vô hình lướt ra xung quanh từ chỗ va chạm. Quảng trường rộng rãi vốn làm bằng đá phiến lúc này lại bị chấn nát thành bột phấn, cát bụi tung bay che lấp ít cảnh vật bên trong đại điện.
      ảnh hưởng từ dư cuộc va chạm kéo dài gần phút đồng hồ sau mới từ từ tiêu tan. Lúc này đây, chỉ còn vài bóng người có thể chật vật đứng dậy. Nhưng sau đó vô số ánh mắt lại hướng về phía quãng trường vốn bị phá nát tan tành.
      sân rộng bụi mù dần dần tan , mà tình hình bên trong cũng từ từ ra trước mắt mọi người.
      Tiêu Viêm ngồi xếp bằng phiến đá lớn chưa tới thước mà trước mặt , lại xuất vô số lỗ sâu đến thấy đáy. Chưa hết, lúc này hai tay áo của cũng rách bươm, bộ dáng lúc này quả hơi chật vật.
      Đối diện Tiêu Viêm vài chục trượng là Tào Dĩnh, trong phạm vi ba thước quanh nàng cả sàn nhà hầu như đều nguyên vẹn, mà ngay cả quần áo người nàng cũng còn hoàn hảo sạch như lúc đầu. Nhưng sắc mặt lúc này của nàng lại vô cùng ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm.
      Xem bộ dáng hai người như vậy ràng Tiêu Viêm ở vào thế hạ phong.
      Thịnh trưởng lão sớm lui ra xa, khi nhìn thấy hai người đấu xong mới thở dài nhõm, sau đó nhanh nhẹn lướt đến. Ánh mắt vừa liếc nhìn chung quanh khỏi cười khổ lắc đầu, hai người này, quả nhiên là đồ điên a. . .
      - Tam chưởng xong, ngươi thắng. . .
      Tào Dĩnh khẽ hít hơi rồi duyên dáng đứng dậy, giọng .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, vừa hay lộ ra đoạn dây hồng phía sau. tiếp xong tam chưởng của Tào Dĩnh, hơn nữa vẫn chưa bị chấn bay ra khỏi vòng dựa theo quy củ, thắng cuộc tỷ thí này. . .
      Lời này của Tào Dĩnh vừa dứt bên trong đại điện đều bàng hoàng, còn sắc mặt của mọi người trong Tào gia khẽ đơ lại. Bọn họ bao giờ ngờ tới việc Tào Dĩnh lại có thể thất bại trong cuộc thi này.
      “Tên hỗn đản này đúng là hảo vận khí!”
      Sắc mặt Tào Đan xanh mét, thấp giọng mắng.
      -Tiêu Viêm phải là nhân vật tầm thường. Bên trong Tào gia, ngoại trừ Tào Dĩnh ra sợ rằng khó có người trẻ tuổi nào có thể so sánh với . . .
      Tào Hưu thản nhiên :
      - Đây chỉ là giao thủ bước đầu mà thôi. Nếu gặp lại tại Đan hội, Tiêu Viêm chưa chắc có thể thắng được Tào Dĩnh. . .
      Nghe được lời của Tào Hưu sắc mặt Tào Đan càng lúc càng tối lại, từng giao thủ với Tiêu Viêm, lúc trước tuy cũng mạnh mồm như thế nhưng giờ tuyệt đối đạt được tới trình độ này. Hiển nhiên, đối phương tiến bộ vượt bậc trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, nhưng tốc độ tiến bộ này. . . Cũng là quá mức kinh người rồi.
      im lặng trong đại điện kéo dài hồi lâu rốt cuộc cũng bị phá vỡ bởi từng tràng cảm thán hoặc sợ hãi. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tào Dĩnh bại trong tay thanh niên cùng lứa tuổi…
      Danh tiếng của Tào Dĩnh tại Đan vực quá mức vang dội. nữ với thực lực kinh người, câu đó có nửa phần phóng đại. Nhìn khắp Đan vực, quả rất khó tìm được vài người cùng lứa tuổi có thể so sánh với nàng…
      Tại chỗ ngồi Diệp gia, khuôn mặt của Diệp Trọng cùng Hân Lam kích động xen lẫn sợ hãi bởi chiến tích của Tiêu Viêm. Trong cuộc khảo hạch này, Tiêu Viêm tặng cho họ bài thi hoàn mỹ đến mức chính cả họ cũng tin được. Đứng đầu trong ba hạng, thành tích cỡ này sợ ràng chỉ có Diệp gia trong lúc đỉnh phong mới có thể so sánh được…
      - Diệp gia. . . Được cứu rồi. . .
      Nhìn vẻ mặt kích động của hai người, Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa tôn giả cũng khẽ cười. Bất chợt, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên nhìn về bóng dáng gầy gò trong sân kia. Từ đầu đến giờ, chưa từng làm cho người khác thất vọng, cho dù đối thủ là ai thủy chung chưa bao giờ đánh mất niềm tin. Mà cũng nhờ vào mà tin tưởng bồng bột này mới làm cho trở nên cuống hút người khác đến vậy. . . Con người tốt nhất hãy tin tưởng vào chính mình, chỉ như vậy họ mới có thể thành công được.
      - Đa tạ Tào Dĩnh tiểu thư, lòng mà … nếu như phải tiếp thêm chiêu nữa chắc ta cầm cự được rồi.
      Tiêu Viêm đứng ở giữa sân, tùy ý xé rách đoạn tay áo nát bươm ra rồi chắp tay về phía Tào Dĩnh, cười .
      - Ngươi còn muốn học trộm linh hồn Thủ ấn của ta sao?
      Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm tiêu sái như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tào Dĩnh nhướng lên, khẽ cười như cười .
      Nghe được Tào Dĩnh thẳng ra như vậy, Tiêu Viêm tránh khỏi hơi xấu hổ. Linh hồn Thủ ấn vốn hề khó, chắc hẳn cũng phải là hồn kỹ cao cấp gì, nhưng đối với người chưa bao giờ tu hành hồn kỹ như nó quả loại trân bảo khó tìm.
      Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tiêu Viêm, Tào Dĩnh vừa che miệng cười, vừa nhàng bước tới trước mặt , đôi mắt kiêu sa như làn thu thuỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Viêm, cười tinh quái :
      - Nếu Tiêu Viêm tiên sinh có thời gian ... có lẽ chúng ta có thể tiếp tục việc lén trao đổi này. Ta cũng có chút hồn kỹ phối hợp, chỉ xem tiên sinh có bản lãnh học trộm nó hay thôi.
      Hương thơm nhàng lướt qua mặt , Tiêu Viêm nhìn hai gò má xinh đẹp kế cận mình trong gang tấc mà trong lòng lại thầm cảnh giác, tuy thế mặt vẫn tỉnh bơ, cười đáp lễ:
      - Nếu có thời gian ... chắc chắn phải tìm Tào Dĩnh tiểu thư tán dóc hồi rồi. . .
      Tuy lần giao thủ này xem như may mắn thắng lợi, nhưng Tiêu Viêm hiểu được, cuộc tỉ thí này đối với bậc nữ như Tào Dĩnh bất quá chỉ là bài tập thể dục mà thôi. Qua lần giao thủ này mới biết, Tào gia nữ quả phải là nhân vật tầm thường. Đan hội lần này, nàng tuyệt đối có đủ thực lực để tranh đoạt ba vị trí đứng đầu! Bởi có thể cảm giác được, từ đầu đến giờ Tào Dĩnh vẫn chưa hề xuất toàn lực!
      Mà lần này có thể học trộm linh hồn thủ ấn do Tào Dĩnh thi triển, hoàn toàn nhờ vào vài phần may mắn. Hơn nữa Tào Dĩnh cũng tuyệt có làm theo lời nàng , đó là đem hồn kỹ nàng tu luyện được cho học trộm, có vết xe đổ lần này ngày sau khi giao thủ cùng Tiêu Viêm, nàng tất nhiên để cho việc này phát sinh, cho nên cái gọi là lén trao đổi gì đó, cũng chỉ có thể mơ trong lòng mà thôi.
      Dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm có đến tám chín phần nữ này cảm thấy ấm ức, cho nên mới nhân cơ hội chọc tức thôi.
      Nhìn thấy bất kỳ vấn đề hiểm hóc nào đưa ra cũng đều bị Tiêu Viêm khéo léo giải quyết, nhưng Tào Dĩnh cũng để ý lắm. Trải qua lần tiếp xúc này nàng cũng hiểu thêm chút về thực lực của Tiêu Viêm. Nàng hiểu người đàn ông trước mặt này dễ dàng quỳ gối trước đôi chân của nàng giống như nam tử khác, bất quá… nếu như vậy mới hấp dẫn chứ, phải sao?
      - Đan hội sắp cử hành rồi, hi vọng đến lúc đó có thể gặp lại ngươi ở đan hội, ta biết rằng. . . Lúc trước, ngươi cũng lưu thủ…
      Khẽ lướt đôi mắt xinh đẹp về phía Tiêu Viêm, khóe môi Tào Dĩnh khẽ hé mở tạo thành nụ cười tinh quái. Nàng xoay người bước ra ngoài đại diện, lưu lại trong mắt Tiêu Viêm bóng dáng tuyệt mỹ lười nhác nhưng lại vô cùng cao ngạo. Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ đó rời xa, Tiêu Viêm cũng khẽ thở dài hơi, nữ nhân này, khó đối phó a.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      -----
      Chương 1144: Khách mời.

      Dịch: Wind Prince
      Biên: holakame
      Nguồn: Banlonghoi.com Đôi lời cùng độc giả:
      Chào các bạn, những độc giả theo Đấu Phá đến ngày hôm nay,

      Trước tiên, ta thay mặt tất cả các chị em Biên dịch giả của ĐP gửi đến các bạn lời cảm ơn chân thành nhất!

      Thứ đến, cũng muốn thông báo với các bạn:
      - tại, ta rất bận và có những chuyện như ý trong cuộc sống nên tốc độ ra truyện cũng đều. Có thể ngày 1-3c nhưng cũng có thể cả tuần có chương nào. Mong các bạn thông cảm!
      - Các chương được dịch cũng nhiều, nhưng do đội ngũ biên dịch còn ít nên thể hoàn thành được. Vì vậy, ta kêu gọi những độc giả có khả năng biên dịch truyện cùng nhau tham gia để sớm ngày hoàn thành Siêu phẩm này.

      Mọi chi tiết hay muốn được hướng dẫn về biên dịch, vui lòng liên hệ trực tiếp vào nhà ta nhé!

      Chúc các bạn vui.


      Vào đọc thôi :113:

      Bên trong đại điện, mọi người đưa mắt nhìn Tào Dĩnh dẫn người của Tào gia ra cửa điện, đều liếc nhau thầm thở dài. ai có thể nghĩ đến, năm nay trong Ngũ đại gia tộc tự nhiên xông ra chú ngựa ô mà ngay cả Tào Dĩnh cũng áp chế được…

      Khảo hạch kết thúc, những người muốn lưu lại cũng nhiều, vì thế liên tục xoay người rời . số thế lực trước có giao tình cùng Diệp gia giờ phút này cũng bắt đầu bắt chuyện hàn huyên với Diệp Trọng. Diệp gia tuy suy kiệt, nhưng dù sao vẫn là trong Ngũ đại gia tộc, sau này cũng người làm trưởng lão ở Đan Tháp, tuy địa vị có lẽ còn kém hơn so với Tào gia nhưng các thế lực bình thường khó có thể sánh được.

      Đối với niềm nở của những người này, Diệp Trọng cũng tươi cười đáp lễ. Tuy bây giờ Diệp gia xuống dốc, nhưng bọn họ cũng quá kiêu ngạo mà lên mặt. Trải qua thời gian xuống dốc phanh, Diệp Trọng biết phải làm thế nào để có lợi cho tương lai Diệp gia.

      Tiêu Viêm tùy ý thay bộ quần áo khác, lúc này mới chậm rãi về ghế của Diệp gia, hướng về phía đám người Diệp Trọng cười cười.

      - Tiêu Viêm đại ca, huynh sao chứ?
      Thấy Tiêu Viêm tới, Hân Lam liền vội vàng hỏi.

      Tiêu Viêm cười khoát tay áo, vừa muốn chuyện ánh mắt lại chuyển, chỉ thấy đoàn người Đan gia ở bên dưới dẫn người tới nguồn tunghoanh.com

      - Diệp Trọng trưởng lão…!!!
      Đan Hiên trước chắp tay với Diệp Trọng sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Viêm mỉm cười :
      - Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh quả nhiên là làm cho người ta kinh ngạc thôi! nghĩ tới ngay cả Tào Dĩnh cũng thắng được ngươi…

      Đối với Đan Hiên, Tiêu Viêm vẫn có chút hảo cảm. Nàng giống như Tào Hưu, đều thuộc loại thua cũng oán người, lại càng giống như Bạch Ưng. Bởi vậy nhìn thấy nàng chủ động đến chúc mừng, Tiêu Viêm cũng cười :
      - Khiến chê cười rồi! Nàng ta cũng chưa xuất ra toàn lực, nếu ta cũng biết đối phó thế nào!?

      chuyện, Tiêu Viêm nhịn được chuyển mắt đến thiếu nữ phía sau kia. Lúc này, bé ấy cũng tò mò nhìn lại . Thấy ánh mắt lướt qua, khuôn mặt nhắn nhất thời hồng lên, giống như chim non rụt cổ về, tránh phía sau Đan Hiên.

      - Ha ha đây là biểu muội của ta là Đan Thần, nàng xưa nay thích gặp người lạ…
      Đan Hiên có chút áy náy .

      Tiêu Viêm cười lắc đầu. cùng thiếu nữ này tiếp xúc qua, biết nàng có bí mật quỷ dị. Hơn nữa, lúc trước Tào Dĩnh cũng coi trọng trình độ của nàng, ràng bé này thâm tàng bất lộ. Chẳng qua làm cho kinh ngạc là mặc nhiên cảm thấy chút dao động linh hồn nào của Đan Thần…

      - Tiêu Viêm tiên sinh, ngày sau có rảnh rỗi có thể tới Thánh Đan thành trong nội vực Đan viện! Đến lúc đó chè chén phen!
      Giờ phút này đại điện giống mảng hỗn độn, Đan Hiên cũng nán lại, chuyện phiếm cùng Tiêu Viêm vài câu liền chắp tay cáo từ mà .

      Tiêu Viêm đưa mắt nhìn đoàn người Đan Hiên rời khỏi, lúc này mới quay đầu về phía đám người Trọng Diệp nhún vai. Đây là chỗ tốt của thực lực dễ được người khác coi trọng.

      - Nếu khảo hạch xong rồi chúng ta cũng thôi…
      Uể oải duỗi lưng, Tiêu Viêm cười .

      - Đợi chút…
      Tiêu Viêm vừa dứt lời, giọng vang lên sau lưng . có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Thịnh trưởng lão nở nụ cười bước nhanh đến.

      - Thịnh trưởng lão, có chuyện gì sao?
      Đối với Thịnh trưởng lão Tiêu Viêm dám chậm trễ, lập tức cười .

      Thịnh trưởng lão cười vuốt chòm râu, nhìn về phía Diệp Trọng thở dài:
      - Diệp Trọng, trước tiên chúc mừng ngươi! Cuối cùng cũng bảo tồn được danh tiếng trong Ngũ đại gia tộc…

      - Điều này cũng là phần đại ân của Thịnh trưởng lão, Diệp gia nhớ kỹ trong lòng!
      Diệp Trọng cười khổ rồi đáp.

      Thịnh trưởng lão phất tay áo, nhìn Tiêu Viêm cười :
      - Nhưng mà lần này Diệp gia cũng tìm được người giúp đỡ rất giỏi…Ngươi gọi là Tiêu Viêm?

      Tiêu Viêm cười gật đầu.

      - Ta cũng nghe qua chuyện của ngươi ở Băng Hà Cốc. Dược Trần là sư phụ của ngươi sao?
      Thịnh trưởng lão mỉm cười .

      Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt hơi run, còn đợi , Thịnh trưởng lão liền phất tay :
      - cẩn khẩn trương. Lão phu năm đó cũng được Dược Trần tiên sinh chỉ điểm ít nhiều…

      Trong lòng được buông lỏng, Tiêu Viêm chần chờ lúc cũng giấu diếm nữa chậm rãi gật đầu.

      - Ai, lão gia là có mắt nhìn người, là làm cho người ta hâm mộ…!!!
      Thịnh trưởng lão thở dài tiếng, trong lời che dấu được hâm mộ.

      Đối với lời này,Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười.

      - Ngươi lần này tới Đan vực cũng là do Đan hội mà đến hả?
      Thịnh trưởng lão đột nhiên . Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng có gì muốn che dấu, liền gật đầu.

      - Thời gian đến Đan hội cũng nhiều à. Nhưng mà trước hết, ta nghĩ ngươi nên theo ta đến Đan Tháp lần, có lẽ chút trợ giúp với ngươi!
      Thịnh trưởng lão vuốt vuốt chòm râu .

      Nghe vậy,Tiêu Viêm ngẩn ra, có chút chần chờ hỏi lại:
      - Đến Đan Tháp sao?

      Đối với Đan Tháp,Tiêu Viêm luôn mang kiêng kị lẫn kính sợ mơ hồ. Nơi này có thể nổi danh cùng Hồn Điện chắc chắn thực lực cũng cực kỳ khủng bố.

      - Ta nghĩ Hội trưởng có thể có hứng thú với ngươi! Gặp bọn họ đối với ngươi có chỗ nào bất lợi.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm ngần ngại, Thịnh trưởng lão trịnh trọng .

      - Hội trưởng?
      Trong lòng Tiêu Viêm chợt động.
      “Có thể làm cho trong Bát đại trưởng lão của Đan Tháp xưng hô như vậy, ngoại trừ ba vị Thần Long thấy đầu thấy đuôi ở Đan Tháp kia còn có thể là ai?”

      - Ta xem ngươi tựa hồ có hứng thú với Hồn Thủ Ấn của Tào Dĩnh?! Hồn Thủ Ấn của nàng là luyện được ở Đan Tháp.
      Thịnh trưởng lão cười , trong giọng mang đầy dụ hoặc.

      Lão dụ dỗ phải là có hiệu quả. Tiêu Viêm trước tiên là nhìn Thịnh trưởng lão, trầm ngâm lát rốt cục chậm rãi gật đầu. Lấy thực lực và địa vị của Đan Tháp nếu muốn gây bất lợi với cũng cần dùng thủ đoạn gì, bởi vậy đáp ứng cũng sao.

      - Ha ha, việc này định rồi, mấy ngày nữa ta đích thân đến đón ngươi Đan Tháp!
      Thấy thế Thịnh trưởng lão vừa cười vừa .

      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu cười, tiếp tục tán gẫu cùng Thịnh trưởng lão hồi rồi mới cùng đám người Diệp Trọng rời khỏi đại điện.

      Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm xa, nụ cười mặt Thịnh trưởng lão chậm rãi thu liễm lẩm bẩm :
      - Nghe lần này Hồn Điện cũng phái người tham gia Đan hội. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thể rơi vào tay bọn họ, chỉ có thể tận lực tìm kiếm người có thể tin tưởng và có thực lực hơn họ để cùng tranh đoạt vậy…!!!

      Khảo hạch của Ngũ đại gia tộc tại Thánh Đan thành là kiện , thế lực khắp nơi đều chú ý. Bởi vậy khảo hạch qua lâu, đủ mọi loại tin tức trong đại điện giống như mọc cánh bay khắp nơi…

      Diệp gia đạt được danh ngạch đứng đầu khảo hạch, tin tức này đối với số người và các thế lực xem Diệp gia làm trò cười nghi ngờ là quả bom hạng nặng. giờ có rất nhiều người đoán Diệp gia còn tư cách bảo trụ vị trí trong Ngũ đại gia tộc nhưng chỉ trong chốc lát khi tin tức truyền ra, liền giống như bị tát mật cái đau. khiến người ta khó tin nổi.

      Mà theo tin tức lan ra dần sáng tỏ, số người hiểu nguyên nhân. Duyên cớ tất cả chuyện này đều là bởi vì gã trẻ tuổi gọi là Tiêu Viêm!

      Vì thế trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm liền trở thành đề tài “nóng bỏng” tại Thánh Đan thành. Đối với việc hắc mã như lại có thể so sánh với Tào Dĩnh khiến mọi người cảm thấy hứng thú.

      Thế giới bên ngoài ồn ào huyên náo còn Tiêu Viêm ở Diệp viện im lặng nghiên cứu, tập luyện hồn Thủ Ấn học trộm của Tào Dĩnh. Thời gian tu luyện chậm rãi trôi qua.

      Thời gian trôi qua, ngày Đan hội bắt đầu càng ngày càng đến gần, mà số người tới Đan Thành càng khủng bố. Hầu như chỗ nào cũng có người, số khách điếm trong Thánh Đan thành đều chật ních. Thánh Đan thành trở thành địa phương được vô số ánh mắt ở Trung Châu nhìn về.

      Sâu trong Diệp viện, trong căn phòng u tĩnh, Tiêu Viêm hai mắt khép hờ ngồi xếp bằng ghế đá, hai tay thong thả kết lên từng thủ ấn huyền dị. Nếu nhìn cẩn thận nhận ra đó là thủ ấn học trộm của Tào Dĩnh - Hồn Thủ Ấn.

      giờ Tiêu Viêm thi triển Thủ Ấn thong dong hơn còn cảm giác trúc trắc như trước. Nương theo việc thay đổi vị trí Thủ Ấn lực lượng linh hồn ở mi tâm căn bản cần khống chế, liền tự động tràn ngập ra, theo quỹ tích lượn lờ phía thủ ấn.

      Thủ Ấn biến hóa kéo dài ước chừng hơn mười phút mới chậm rãi tạm dừng, hai mắt Tiêu Viêm cũng từ từ mở, ngụm trọc khí từ miệng nhàng phụt ra.

      Trọc khí ly thể, Tiêu Viêm chậm dãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào hư thản nhiên :
      - Nếu người đến cần gì phải núp?

      - hổ là đệ tử của lão gia hỏa Dược Trần, cảm giác tệ!
      Tiêu Viêm vừa dứt lời, chỗ hư nhất thời dao động, bóng người toàn thân bao bọc hắc bào, chậm rãi xuất ở chỗ gian vặn vẹo.

      Tiêu Viêm nhìn chằm chằm người khách mời, từ người đối phương cảm giác có mùi quen thuộc.

      - Ngươi là người của Hồn điện?
      Tiêu Viêm ngữ khí lạnh như băng, điềm nhiên .

      - Ha ha, nghe Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Trần ở người ngươi cho nên ta mới tới mượn!
      Nhân ảnh hắc bào giọng . Mà theo thanh hạ xuống luồng hỏa diễm màu xanh đậm đột nhiên từ trong cở thể bốc ra. Tiêu Viêm nhìn cỗ lam sắc hỏa diễm đồng tử đột nhiên co rút lại.

      “Hải Tâm Diễm?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1145: Hắc bào nhân thần bí
      Dịch: Wind Prince - Biên: holakame
      Thâm lam hỏa diễm nhìn qua cực kỳ huyền dị, tạo thành những đốm lửa xanh thẫm bập bùng như những con sóng nhè lan tỏa...
      Lúc thâm lam hỏa diễm vừa xuất Lưu Ly Liên Tâm hỏa trong cơ thể Tiêu Viêm cũng dao động kịch liệt. Loại dao động này cũng xa lạ gì, bởi vì mỗi khi Dị Hỏa gặp Dị Hỏa xuất loại dao động đặc thù. Hơn nữa Thâm Lam Hỏa Diễm này Tiêu Viêm cũng lạ gì, từng gặp qua người Hàn Phong.
      - Hải Tâm Diễm bài danh thứ mười lăm Dị Hỏa Bảng?
      Tiêu Viêm nhìn chằm chằm hắc bào nhân, lát sau thanh có chút trầm thấp :
      - Đây là Hải Tâm Diễm của Hàn Phong?
      Lúc trước Hàn Phong được người Hồn Điện cứu , khi xuất lại mất Hải Tâm Diễm. Theo như lời là bị Hồn Điện lấy , mà giờ đây xuất người của Hồn Điện, như vậy hiển nhiên đây là dị hỏa Hải Tâm Diễm mà Hàn Phong mất.
      - Ha ha, nhãn lực tồi!
      Hắc bào nhân cũng phủ nhận, cười nhạt, ánh mắt u nhìn Tiêu Viêm như muốn đốt cháy , :
      - Ta biết trong cơ thể ngươi chỉ có loại Dị Hỏa. Chuyến này tìm ngươi, phải bắt ngươi về Hồn Điện. Đó là chuyện của người khác! Mục đích của ta là công pháp mà ngươi tu luyện, chính là công pháp có thể dung hợp các loại Dị Hỏa.
      Cảm thụ được ánh mắt nóng rực của hắc bào nhân, Tiêu Viêm trong lòng dâng lên cỗ sát khí khó có thể áp chế. Phần Quyết là bí mật lớn nhất của , ai dám ý đồ với nó ắt phải giết.
      - Nơi này là Thánh Đan thành, tay chân Hồn Điện vươn cũng xa nhỉ?!
      Tiêu Viêm cười lạnh, phát động đấu khí giống như hồng thủy gào thét, toàn thân ở vào trạng thái cảnh giác cao độ. Hắc bào nhân trước mặt có thể lặng yên tiếng động xuất thực lực tất nhiên cực kỳ khủng bố. Ít nhất người , Tiêu Viêm cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, thể thận trọng đối đãi.
      - Công pháp tu luyện vốn ta lấy được đầu tiên, chẳng qua sau lại bị lão gia hỏa Dược Trần thi triển thủ đoạn thầm cướp đoạt mất. giờ ta chỉ đến thu hồi vật vốn thuộc về ta mà thôi…
      Hắc bào nhân giọng cười, khẽ ngẩng đầu. Nhờ vào ánh trăng bầu trời, Tiêu Viêm phần nào thấy được diện mục của .
      Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm nhất thời ngưng trọng. Phần Quyết, biết Dược lão ban đầu tìm được ở di tích cổ, hơn nữa nghe di tích đó trước kia hấp dẫn ít cường giả. Tuy chưa tận mắt nhìn thấy nhưng có thể đoán được, lúc trước trong di tích đó tất nhiên là bùng nổ trận đại chiến thảm thiết.
      - Ta biết nơi này còn có hai vị Đấu Tôn, chẳng qua tiểu viện này bị ta thi triển linh hồn kết kính, bọn họ nhất thời cũng phát ra được.
      Tay áo hắc bào nhân khẽ động, bàn tay khô héo chỉ có da bọc xương chậm dãi từ trong đó thò ra. Bàn tay nắm chặt, đoàn lam sắc hỏa diễm liền như quả cầu nước cấp tốc ngưng tụ lại.
      - Giao công pháp ra, ta tha cho ngươi mạng!
      Tiêu Viêm cười lạnh, mặt bàn quang mang chợt lóe, vách tường tiểu viện chợt hắt bóng ngọn hỏa diễm xanh biếc bập bùng cháy, hung hăng oanh kích bức tường linh hồn vô hình.
      Uỳnh, uỳnh…
      Thanh trầm thấp vang lên, quyền của Tiêu Viêm thể đánh tan được bức tường vô hình, chỉ khiến nó nổi lên mấy gợn sóng mà thôi.
      - Ngu xuẩn, ngươi nghĩ mình là Dược Trần sao?
      Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm, thanh hắc bào nhân trở lên lạnh lẽo, tay áo tùy ý vung lên, thâm lam hỏa diễm trong tay như chớp ngưng tụ thành hỏa thương màu lam, hóa thành lam ảnh xé rách hư mang theo kình khí sắc bén bắn thẳng đến Tiêu Viêm.
      Sắc mặt Tiêu Viêm băng lãnh, thân hình rung lên đồng thời tiếng sấm rền vang, trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ, tránh khỏi công kích của hỏa thương màu lam.
      - Phược Hải Võng!
      Nhìn thấy thân hình Tiêu Viêm biến mất, hắc bào nhân vỗ mạnh vào hư trảo. Chỉ nghe “xuy xuy”, từng đạo hỏa diễm màu xanh đậm từ năm ngón tay dữ dội bắn ra, nhanh chóng giao nhau thành tấm lưới lửa, phóng tới bao bọc phiến hư kia.
      Xuy!
      Lưới lửa lao đến, Tiêu Viêm cầm Trọng Xích được bao bọc trong hỏa diễm xanh biếc, xoay mình phá mà ra, chợt mạnh mẽ bổ xuống phía lưới lửa màu xanh đậm.
      Rét, rét…
      Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cùng Hải Tâm Diễm va chạm cái,nhất thời phát ra tiếng vang xuy xuy, hai loại Dị Hỏa bắt đầu điên cuồng ăn mòn lẫn nhau.
      - Phá…
      Nhìn vị trí hai ngọn lửa ăn mòn, ánh mắt Tiêu Viêm chợt lạnh lẽo, hỏa diễm xanh biếc đột nhiên dữ dội tuôn ra, điên cuồng nhảy múa sinh sôi, xé rách lưới lửa màu xanh đậm.
      Sau khi xé rách lưới lửa, thân hình Tiêu Viêm chợt lui, mà lúc lui lại ngọn lửa xanh biếc bàn tay tách làm hai, hóa thành Thanh Liên Địa Tâm hỏa cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm sau đó lại dung hợp ngắn ngủi mấy hơi thở, đóa hỏa liên xanh biếc xuất . Lấy thực lực của Tiêu Viêm hôm nay, dung hợp hỏa liên cũng đạt đến trình độ hạ bút thành văn, hỏa liên hình thành Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra, mang theo đuôi hỏa diễm xinh đẹp mạnh mẽ lướt tới hắc bào nhân.
      Hỏa Liên lao vút Tiêu Viêm tiếp tục vung tay lên, địa khôi liền ra, theo ngón tay Tiêu Viêm chỉ, liền hung hãn nhằm về phía hắc bào nhân. Đồng thời thân hình lần nữa lui lại, chắn ở chỗ bức tường vô hình kia, hai nắm đấm như mưa cấp tốc đánh vào chỗ làm cho linh hồn kết kính ngừng dao động.
      - Đấu kỹ rất hay, tự nhiên có thể dung hợp dị hỏa, xem ra công pháp kia mang đến cho ngươi ít ưu đãi!?
      Hắc bào nhân cười lạnh, lam sắc hỏa diễm dính mười ngón cấp tốc điểm động hư trước mặt, đoàn lam sắc hỏa diễm ngưng tụ lại thành hình cầu, sau đó hỏa cầu nứt ra khe hở trực tiếp nuốt hỏa liên xanh biếc vào bên trong.
      Hỏa cầu màu xanh đậm mới đem hỏa liên xanh biếc nuốt vào, luồng năng lượng cường hãn nổ mạnh trào dâng, mà hỏa cầu cũng trực tiếp nổ tung. Hỏa diễm xanh biếc tán loạn mọi nơi, làm tiểu viện nổ tung, hóa thành đống hỗn độn.
      Hỏa diễm xanh biếc tới gần hắc bào nhân bị Hải Tâm diễm tự động phản kích, bắn ngược trở lại. Phật Nộ Hỏa Liên thể tạo thành thương tổn cho hắc bào nhân, bởi vậy có thể thấy được thực lực khủng bố của .
      Sau khi chống đỡ thế công của Hỏa liên, đôi tay hắc bào nhân búng ra liên tục, mười mấy đạo hỏa tuyến màu xanh đậm từ đầu ngón tay dữ dội lướt ra, sau đó lướt đến Địa Khôi hóa thành lưới vây chặt nó, tùy ý để nó dãy dụa nhưng thể chặt đứt hỏa tuyến quấn quanh người.
      -Bằng vào thực lực của ngươi, còn chưa đủ phá rách lá chắn linh hồn của ta!
      Dễ dàng giải quyết hỏa liên cùng Địa Khôi, ánh mắt hắc bào nhân hờ hững nhìn Tiêu Viêm mạnh mẽ công kích linh hồn lá chắn, thản nhiên .
      Uỳnh…
      quyền Tiêu Viêm hung hăng đập mạnh vào lá chắn, gợn sóng cấp tốc khuếch tán, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nghĩ tới hắc bào nhân này lại mạnh như vậy, dựa theo suy đoán của , thực lực người này ít nhất đạt đến Tam tinh, thậm chí Tứ tinh Đấu Tôn.
      Chẳng qua, dù sắc mặt có chút khó nhìn nhưng Tiêu Viêm chưa đến mức khốn đốn. Hắc bào nhân này tuy mạnh nhưng cũng giống như quả hồng mềm có thể để người khác tùy ý nắn bóp.
      - Thời gian của ta nhiều lắm, nếu ngươi tiếp tục ngu xuẩn đừng trách ta hạ sát thủ!
      Ánh mắt hắc bào nhân đạm mạc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, chợt cước bộ khẽ đạp hư , chậm rãi mà đến trước mặt . Nơi này là Thánh Đan thành nên cũng thể hành động quá mức, nếu bị đám người Đan Tháp phát ra tất nhiên chút rắc rối.
      Nhìn hắc bào nhân chậm rãi đến, sắc mặt Tiêu Viêm càng thêm băng hàn, cong ngón tay búng ra, luồng hỏa diễm xanh biếc xuất người Địa Khôi, đánh tan hỏa tuyến kia giải vây cho nó. Ngay lập thân hình của nó vừa động, liền lướt tới trước mặt Tiêu Viêm, như thiết giáp đứng sừng sững ở trước người.
      Giải cứu Địa Khôi thành công, miệng Tiêu Viêm hơi hé, phun ra hỏa diễm xanh biếc, sau đó phân thành Thanh Liên Địa Tâm hỏa cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm. ngón tay chạm vào nạp giới lấy Cốt Linh Lãnh Hỏa ra.
      - Ha ha, ba loại Dị Hỏa… tệ, tệ…!!! Lời đồn đại quả nhiên là , xem ra lần này thu hoạch đây!
      Nhìn ba ngọn Dị Hỏa trước mặt Tiêu Viêm, hắc bào nhân hơi kinh hãi, chợt cười lớn, lòng bàn tay nắm chặt, lam sắc hỏa diễm từ lòng bàn tay bùng phát, khuếch tán toàn thân rồi bao bọc thân thể lại. Từ xa trông giống như hỏa thần cực kỳ mạnh mẽ.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lạnh lẽo, hít sâu hơi, hỏa diễm màu xám trắng theo yết hầu chậm rãi trào ra.
      - Hóa Sinh Hỏa…
      Nhìn mấy loại hỏa diễm trước mặt, trong mắt Tiêu Viêm tràn ngập hàn ý, bàn tay vung lên, ánh mắt hắc bào nhân lên tia kinh nghi, đem bốn loại hỏa diễm dung hợp lại với nhau.
      - Ngươi muốn chết?
      Nhìn thấy hành động điên cuồng của Tiêu Viêm, sắc mặt hắc bào nhân hơi đổi, thân hình vừa động hóa thành đạo hắc ảnh như chớp lướt tới Tiêu Viêm, hỏa diễm lam sắc trong lòng bàn tay cấp tốc phun mạnh.
      Tốc độ hắc bào nhân cực kỳ nhanh, giống như dung hợp với gian, vừa mới động ra trước mặt Tiêu Viêm. Bàn tay liền xuất ra kình khí sắc bén hung hăng công kích vào thiên linh cái của .
      Nhận thấy được thế công sắc bén của hắc bào nhân, Tiêu Viêm vừa muốn thi triển Tam Thiên Lôi Động né tránh, tiếng động vỡ tan rất đột nhiên vang lên trong sân, ánh mắt quét qua, phát tấm chắn vô hình kia đột nhiên nổ tung thành vô số mảnh vỡ linh hồn .
      Linh hồn chắn vỡ tan, hơi thở mênh mông đột nhiên từ trời như sao chổi quét xuống, thanh bình thản mà tang tương chậm rãi vang lên ở giữa trung tiểu viện:
      - Đan Tháp chúng ta chấp nhận người Hồn Điện đến nơi này giương oai!
      Tại thời điểm thanh này vang lên, sắc mặt hắc bào nhân đột biến, ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm, thanh khàn khàn :
      - Huyền Tử?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :