Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1125: Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      khí trong phòng bởi vì câu vừa rồi của Tiêu Viêm mà trở nên an tĩnh dị thường. Từng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Viêm. lúc lâu sau, chợt từ ngạc nhiên mà biến thành chế nhạo.
      - Hắc hắc, Diệp Trọng! Người của Diệp gia ngươi từ lúc nào lại biết đùa để hù dọa mọi người vậy? Nơi này là điểm khảo thí của Đan Tháp chứ phải của Diệp gia ngươi!
      Lão phụ áo xám nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười lạnh .
      Đối với tiếng cười lạnh này của hôi y phụ nhân, ba bị nam nữ trẻ tuổi của Bạch gia cũng nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt trào phúng, bộ dáng như xem hí kịch. Bọn họ tin tên tiểu tử chưa đến Đan Tháp khảo thí lần nào lại có tư cách được thi lấy huy chương Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp.
      Ba người còn lại của Khâu gia mặc dù biểu như đám người Bạch gia, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng chứa đầy nghi vấn, chú mục vào Tiêu Viêm. Hiển nhiên bọn họ chỉ cảm nhận được tên tiểu tử này chỉ phô trương thanh thế mà thôi.
      - Ở nơi này ngươi được đùa giỡn! Ngươi xác định tham gia khảo thí huy chương Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp?
      Trong mắt lão nhân áo trắng lộ ra vẻ kinh nghi nhìn Tiêu Viêm, sắc mặt ngưng trọng đoạn trầm giọng .
      chuyện, ánh mắt lão nhân áo trắng nhìn Tiêu Viêm chuyển sang nhìn Diệp Trọng ở bên cạnh. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Trọng, nghi vấn trong lòng lão càng sâu. Chẳng lẽ tiểu tử kia lại có năng lực này? Tuổi còn trẻ mà có năng lực Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp quả khó lường!
      - Vâng…
      Tiêu Viêm gật đầu xác nhận câu hỏi của lão nhân áo trắng rồi ôm quyền :
      - Phiền toái Hàn trưởng lão rồi! biết khảo thí Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp cần phải thực những gì?
      Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt lão nhân áo trắng càng lúc càng nghiêm nghị. Trường hợp này, nếu như kẻ này phải ngốc tự rước nhục vào thân như vậy. Nghĩ nghĩ vậy, nhưng lão vẫn thể tin được.
      - Ngươi kiên trì như vậy, tùy ngươi! Hy vọng ngươi đùa. Mặt khác, cứ gọi ta là Hàn quản được rồi. Trưởng lão, danh hiệu này ta còn đảm đương nổi!
      Chậm rãi gật đầu, Hàn Lợi .
      Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu. Ở bên cạnh lại vang lên tiếng cười nhạo, ánh mắt dời qua liền nhìn thấy nữ tử Bạch gia cất tiếng cười lạnh pha chút châm biếm. Hiển nhiên, ta rất khinh thường Tiêu Viêm.
      Vốn dựa theo tình huống mà hẳn nàng là người khảo hạch cấp bậc cao nhất, đợi đến khi khảo thí xong nàng trở thành người đặc biệt nhất trong mắt mọi người. Nhưng tại mục đích của nàng bị Tiêu Viêm càn quấy phá bỏ nên trong lòng tự nhiên thoải mái. Hơn nữa, nàng cũng cho rằng đòi khảo thí huy chương Thấp phẩm trung cấp chẳng qua là hù dọa mọi người ở đây thôi. Bằng vào Diệp gia từng bước suy tàn kia sao còn có thể xuất thiên tài có thể so sánh cùng Bạch gia chứ?!
      Đối với tiếng cười nhạo khinh thường của nàng, Tiêu Viêm cũng hề quan tâm. từng trải qua rất nhiều chuyện mà nữ tử này thể tưởng tượng nối, đối với tính trẻ con của ta lẫn cách nhìn thiển cận này, tâm cảnh của bị dao động.
      - Nếu quyết định như vậy, bắt đầu khảo thí!
      Hàn Lợi phất tay, sau đó chỉ vào bốn cánh cửa lớn phía sau, cao mỗi cánh cổng đều có tấm bảng ghi chữ cổ xưa: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
      - Khảo thí Lục phẩm trung cấp, vào Huyền phòng. Cao cấp vào Địa phòng!
      xong, Hàn Lợi nhìn Tiêu Viêm :
      - Theo như lời ngươi, chờ bọn khảo hạch xong, ta tự mình mang ngươi vào Thiên phòng để ngươi khảo thí!
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
      - Những người còn lại tiến vào phòng khảo thí tương ứng với bản thân !
      Nhìn thấy mọi người ai dị nghị gì, Hàn Lợi gật đầu, .
      Nghe vậy, ngoại trừ Tiêu Viêm, năm người nam nữ trẻ tuổi của hai nhà Bạch, Khâu đều chia ra vào phòng tương ứng với cấp bậc họ định khảo thí. Bạch y nữ tử tựa như thiên kiêu chi nữ, mình tiến vào Địa phòng. Bốn người còn lại đều vào Huyền phòng.
      Sau khi năm người này khỏi, nơi này cũng dần yên tĩnh trở lại. Tiêu Viêm tùy ý đứng góc, đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua quan sát chung quanh, từ từ bế nhập dưỡng thần.
      Lão phụ của Bạch gia kia liếc nhìn Tiêu Viêm, như chịu được yên lặng liền cất giọng the thé :
      - Diệp Trọng, tại những người trẻ tuổi của Diệp gia càng ngày càng kiêu ngạo a! Khó trách Diệp gia mấy năm nay chẳng ra gì!
      Diệp Trọng cười lạnh, :
      - Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Lão phu chẳng qua là muốn tranh cãi thôi. Bằng vào cấp bậc Luyện dược sư Thấp phẩm sơ cấp của ngươi còn chưa có tư cách để cho lão phu coi trọng. Năm đó, thời điểm Diệp gia ta còn ở đỉnh cao, biết ngươi có bộ dạng kinh sợ như thế nào?
      Lời của Diệp Trọng phút chốc kịch liệt hẳn, khiến cho sắc mặt của lão phụ kia trong nháy mắt trở nên xanh mét. Ánh mắt mụ trầm nhìn Diệp Trọng, cười lạnh, :
      - Tốt, những lời này của ngươi ta khắc ghi! Chờ khi Diệp gia ngươi bị xóa tên khỏi Ngũ đại gia tộc, ta cho ngươi hối hận vì những lời ngươi hôm nay!
      Lão nhân Khâu gia ở bên cạnh chợt chau mày. Mặc dù lao ta cũng khinh thường Diệp gia thời kỳ xuống dốc nhưng cũng đến nổi bỏ đá xuống giếng như vậy. Dù sao gia tộc cỡ này, ai lại có lúc lên lúc xuống, ai có thể biết được người ta có thể quật khởi lại lần nữa hay !
      - Hồ đồ…!! Người của Bạch gia quả được giáo dục! Ngay cả ngươi cũng như thế!
      Nghe được những lời của lão phụ áo xám, sắc mặt của Diệp Trọng liền tối sầm lại. Nhưng đợi ông ta mở miệng, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt rồi lạnh lùng liếc mụ, thản nhiên .
      - Tiểu tạp chủng, ngươi muốn gì? Dám chuyện với ta như vậy sao!
      Nghe Tiêu Viêm xong, sắc mặc của lão phụ áo xám cũng dần lãnh.
      Thực lực của mụ kém hơn Diệp Trọng, vì vậy đối với tiếng cười lạnh của Diệp Trọng tất nhiên phải nhịn chút. Nhưng Tiêu Viêm trong mắt mụ chỉ là tên tiểu bối mà thôi!
      Vừa dứt lời, mụ liền động thân liền lướt tới nhanh như chớp, móng tay sắc bén như đao phong biến thành trảo chút lưu tình chụp vào yết hầu của Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm híp mắt lại, hai tay trong tay áo chậm rãi nắm thành quyền, đấu khí ngừng chuyển động trong cơ thể. ngại ở tại chỗ này cấp cho mụ ác là này bài học khó quên.
      - Dừng tay!
      Trong khi đấu khí của Tiêu Viêm chuyển động và chuẩn bị ra tay, đạo nhân ảnh đột nhiên xuất trước mặt nhanh như chớp, trầm giọng quát:
      - Nơi này là Phân tháp Đan Tháp phải là Bạch gia! Dừng tay lại cho ta!
      Nhìn thấy Hàn Lợi đứng che trước mặt Tiêu Viêm, thân hình lão phụ áo xám vừa động liền lui về sau hai bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, :
      - Tiểu hỗn đản, đừng để ta gặp lại ngươi! Nếu ta ngại khiến cho Diệp gia mất tên tiểu bối đâu!
      đến cuối, ánh mắt phụ nhân lãnh rồi chuyển sang nhìn sang Diệp Trọng vẫn im lặng nhúc nhích ở bên cạnh.
      Đối với ánh mắt lãnh của phụ nhân, Diệp Trọng nở nụ cười quái dị. Nếu như phụ nhân này biết Thiên Xà của Băng Hà Cốc bị Tiêu Viêm đánh trọng thương biết nàng có lá gan để những lời này ?
      Tiêu Viêm bình thản liếc nhìn mụ ta, hai tay nắm chặt trong tay áo xòe ra trở lại. Nếu có Hàn Lợi đột nhiên xuất thủ ngăn cản, mụ ác là đáng ghét này chỉ sợ còn hơi để nữa.
      Ánh mắt thập phần bình tĩnh của Tiêu Viêm khiến cho khóe mắt phụ nhân giật giật. Tiểu tử này… mặc dù gì nhưng từ cử động của mụ vẫn nhìn ra vẻ kiêu ngạo. Điều này làm cho mụ ta rất vừa mắt.
      Ánh mắt của lão già Khâu gia ở bên cạnh dừng lại người Tiêu Viêm chút, chợt lắc đầu, trong lòng thầm than thay cho tên tiểu tử này. Đắc tội với cường giả của Bạch gia là hành động có lý trí.
      Sau khi Hàn Lợi ra mặt, khí trong phòng tĩnh lặng hơn rất nhiều nhưng lão phụ áo xám vẫn nhìn Tiêu Viêm chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rét mà run.
      - Két...
      khí quỷ dị này chẳng biết kéo dài bao lâu, cánh cửa đóng chặt của Huyền phòng từ từ mở ra, bên trong xuất bốn người. Ngoại trừ người hơi đỏ mặt, ngực ba người còn lại đều có chiếc huy chương hỏa diễm lượn lờ xung quanh. huy chương được khắc hình tòa tháp, thân tháp có sáu ngôi sao màu tím tỏa ra hào quang chói mắt.
      Sáu ngôi sao màu tím, nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể phát ngôi sao thứ sáu so với năm ngôi sao còn lại nhạt hơn chút. Đây chính là dấu hiệu tượng trưng cho bậc trung cấp, nếu là sơ cấp ngôi sao càng mờ hơn nữa. Nhưng nếu là cao cấp ngôi sao này sáng rực như những ngôi sao khác.
      - Khảo thí Lục phẩm trung cấp hoàn tất! Khâu gia thông qua hai người, Bạch gia người.
      Hàn Lợi liếc mắt nhìn bốn người, chậm rãi .
      Nghe vậy, khuôn mặt của lão già Khâu gia cũng lên vẻ tươi cười. Còn lão phụ áo xám lại nhướng mày, hung hăng trợn mắt liếc nhìn nam tử trẻ tuổi thông qua khảo thí kia.
      Hàn Lợi vừa xong lâu, cánh cửa Địa phòng đóng chặt cũng từ từ mở ra, Thân ảnh nữ tử áo trắng lãnh diễm kiêu ngạo cũng xuất . ngực nàng cũng có tấm huy chương gồm sáu ngôi sao màu tím lóng lánh. Lục phẩm cao cấp!
      - Khảo thí Lục phẩm cao cấp hoàn tất! Bạch gia, thông qua.
      Nghe được thanh tuyên bố của Hàn Lợi, nữ tử lãnh diễm cũng nở nụ cười kiêu ngạo. Điều này khiến cho từng ánh mắt trong phòng nhìn nàng đầy hâm mộ làm trong lòng nàng dâng lên niềm cảm xúc thỏa mãn hư vinh.
      Nữ tử lãnh diễm chậm rãi bước đến cạnh lão phụ áo xám rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Tiêu Viêm với vẻ kênh kiệu. Nàng rất muốn nhìn xem tại làm như thế nào để xuống nước đây!
      - Kế tiếp, đến phiên khảo thí Thất phẩm trung cấp! Xem ra ta phải tự mình động thủ kiểm chứng rồi. theo ta!
      Hàn Lợi bất đắc dĩ lắc đầu nhìn thoáng qua Tiêu Viêm đứng yên, đoạn xoay người về phía Thiên phòng. Thấy thế, Tiêu Viêm cũng chần chờ liền theo lão. Sau đó hai người nhanh chóng biến mất trong cánh cửa.
      Đám người lão phụ áo xám mặc dù khảo thí xong nhưng vẫn rời khỏi đây mà ngược lại còn nhìn Diệp Trọng với thái độ đầy châm chọc. Mụ ta chợt cười quái dị, :
      - Khục khục, ta muốn ở lại xem sau khi khảo thí xong, tên tiểu tử kia có thể cái gì? Diệp Trọng, hôm nay xem ra ngươi phải mất mặt lần rồi!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1126: Giáo huấn
      Dịch: con_cào_cào - Biên: holakame
      Đối với tiếng cười châm chọc của mụ già này, khuôn mặt của Diệp Trọng cũng chỉ trầm xuống vì ông ta hiểu rất năng lực của Tiêu Viêm. Nhưng ông cũng rất tò mò, nếu mụ ác là này thấy được năng lực của Tiêu Viêm biết sắc mặt như thế nào.
      Những người còn lại trong phòng lúc này cũng muốn . Xem ra bọn họ cũng giống như lão thái bà này, đều muốn ở lại nhìn xem tên tiểu tử mạnh miệng của Diệp gia đến tột cùng là có năng lực gì mà lại dám buông ra những lời ngông cuồng như vậy?
      Thiếu nữ áo trắng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt quyến rũ lên nụ cười lạnh. Vì cho đến bây giờ nàng vẫn tin rằng tiểu tử của Diệp gia vẫn giả bộ trấn định mà thôi.
      Trong lúc mọi người chờ xem kịch vui, khí ồn ào trong phòng dần dần chìm xuống. Tất cả ánh mắt đều dồn về căn phòng đóng kín, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.
      Thời gian từ từ trôi qua, đám người lão thái bà có vẻ chờ thêm được nữa nhưng chẳng qua những lời châm chích Diệp Trọng ít . Lúc này mụ ta rất muốn thấy vẻ mặt thất bại của tên tiểu tử Diệp gia kia. khi thất bại còn có thể kiêu ngạo sao?
      Vì muốn thấy được vẻ mặt thất bại của Tiêu Viêm, khuôn mặt già lão khô héo của mụ cũng nụ cười lạnh, mơ hồ có thể nghe được giọng cười the thé quái gở trọng họng mụ.
      Đối với kiểu dương dương tự đắc ngu xuẩn của lão phụ áo xám, Diệp Trọng chỉ nở nụ cười quái dị, nhàn nhã chắp hai tay phía sau chờ đợi kết quả cuộc khảo nghiệm.
      Nửa giờ nữa trôi qua, cửa phòng khảo nghiệm đóng chặt bỗng rít khẽ rồi từ từ mở ra. Tinh thần của mọi người ngừng xao động, tất cả đều nhìn về nơi khảo nghiệm.
      Cánh cửa dần dần mở rộng, theo sau đó thân ảnh của lão nhân áo trắng cũng dần dần ra. Lúc này mọi người chỉ thấy Hàn Lợi khẽ cau mày, lắc đầu.
      Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Lợi, khuôn mặt của lão phụ áo xám nhất thời trở nên vui vẻ, liền nhìn về phía sau. Nơi đó, thân ảnh Tiêu Viêm cũng từ từ . Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào ngực áo rỗng tuếch của Tiêu Viêm.
      Nhìn thấy trước ngực Tiêu Viêm hề có huy chương cấp bậc, khuôn mặt mụ áo xám liền xuất nụ cười đắc ý, giọng cười châm chọc lại ngừng vang lên. Thiếu nữ áo trắng lúc này cũng chỉ nhếch môi lên, chậm rãi lắc đầu.
      “Quả nhiên là tiểu tử cuồng vọng, đáng cười là bản thân mình lại đứng nửa ngày ở đây để chờ đợi!”
      Lão già Khâu gia cũng nhè lắc đầu, nhìn về phía Diệp Trọng mà thương hại. “Lúc này, Diệp gia quả là xong rồi!”
      Dưới những cảm xúc hỗn tạp trong phòng, Diệp Trọng cũng nhíu mày nhưng giống như mọi người tưởng tượng là tái mặt. Đối với năng lực của Tiêu Viêm ông ta là người ràng nhất. Khảo thí Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp, ông chắc Tiêu Viêm có mười phần nhưng chí ít cũng có tám phần là qua được. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Tiêu Viêm cũng giống như thất bại.
      - Hắc hắc, phế vật vẫn chỉ là phế vật, dù làm gì cũng thể là khác được! Diệp gia chấm hết rồi!
      Tiếng cười của lão phụ áo xám vang khắp phòng. Nhìn thấy Tiêu Viêm thể vượt qua cuộc khảo thí, trong nội tâm mụ cảm thấy vui đến sao tả nổi.
      Nghe tiếng cười kia, Hàn Lợi nhíu mày rồi thản nhiên :
      - Bà vui mừng quá sớm đó, ai với bà là khảo thí thất bại?
      Giọng Hàn Lợi vang lên, trực tiếp làm cho tiếng cười của mụ ngưng bặt. Mụ cũng chỉ cười lạnh:
      - Hàn mục , ông cũng nên tiếp tục trọng thị mặt mũi của Diệp gia! Nếu tiểu tử này khảo thí thành công sao lại có huy chương cấp bậc?
      Hàn Lợi nhìn mụ với vẻ thương hại, lắc đầu khẽ :
      - Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp, thuận lợi xông qua. Sở dĩ chưa cấp huy chương cho , vì lão phu cảm thấy còn có thể có được huy chương cao cấp hơn. Ta còn suy nghĩ có nên hay đưa đến Đan Tháp khảo thí lần nữa?!
      Thanh Hàn Lợi, thể nghi ngờ giống như tiếng sét vang dội bên tai, làm tất cả mọi người bàng hoàng. Từng ánh mắt khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm, đặc biệt là thiếu nữ áo trắng. Giờ phút này, khuôn mặt nàng phấn khích.
      Đối diện với những khuôn mặt cứng ngắc kia, Tiêu Viêm để ý lắm, liền với Hàn Lợi:
      - Hàn quản , việc đến Tổng bộ khảo nghiệm... Hay là thôi …!!
      Nghe vậy, Hàn Lợi bất chợt ngẩn người ra rồi chỉ khẽ gật đầu, lấy ra từ trong giới chỉ chiếc huy chương khách khí đưa cho Tiêu Viêm, mỉm cười :
      - Ngươi có ý như vậy ta cũng thêm nữa. Nhưng nếu có thời gian, ta vẫn khuyên ngươi đến Đan Tháp khảo thí lần. Ta tin ngươi có năng lực này!
      Đón lấy huy chương, Tiêu Viêm tùy ý nhìn thoáng qua. Tấm huy chương này nhìn qua có chút bí mịt mờ, mặt có hỏa diễm lượn lờ, bên trong hỏa diễm có cái tháp lớn.Có thể thấy thân tháp loé lên bảy ngôi sao chói mắt. Chẳng qua tại, ngôi sao thứ bảy hơi mờ chút.
      Bên trong gian phòng, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm huy chương chói mắt trong tay Tiêu Viêm rồi trở nên yên tĩnh lạ thường. đùa sao, Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp, mặc dù là mụ ta hay thậm chí là Hàn Lợi đều chưa từng đạt tới. Vậy mà giờ đây huy chương kia lại ở trong tay Tiêu Viêm - thanh niên trẻ tuổi.
      Khuôn mặt Diệp Trọng giờ đây tràn ngập niềm vui, khẽ vuốt chòm râu, rồi “đặc biệt” nhìn lão thái bà và mọi người trong phòng, trong lòng ông ta cảm thấy cực kì sung sướng. Kể từ khi Diệp gia thất thế, lâu rồi thấy được màn đặc sắc như vậy.
      Trong lòng lão phụ áo xám khỏi khó chịu, bất chợt lên tiếng:
      - Hàn quản , ban thưởng huy chương cũng phải là chuyện đùa! biết là trong lúc khảo thí có xảy ra vấn đề gì ?
      Hàn Lợi nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, trầm giọng :
      - Bà hoài nghi lão phu động tay động chân?
      Nhìn thấy sắc mặt Hàn lợi, mụ vội vàng cười :
      - Nào dám chứ, nhưng khó tin! Diệp gia suy tàn đến mức này lại có thể sinh ra Luyện dược sư Thất phẩm trẻ tuổi như vậy?!
      Thiếu nữ áo trắng bên cạnh cũng dần phục hồi tinh thần, ánh mắt phức tạp và thái độ khinh thường đối với Tiêu Viêm lúc trước giờ đây triệt để tan thành mây khói. Tuy bản thân là Luyện dược sư Lục phẩm cao cấp nhưng nàng cũng phi thường hiểu chênh lệch giữa nàng và Luyện dược sư Thất phẩm rất lớn, huống chi Tiêu Viêm lúc này là Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp. Nhìn vào tấm huy chương kia, tất cả kiêu ngạo của nàng đều đáng để nhắc đến.
      Ngay từ đầu chuẩn bị cười giễu cợt người ta, nhưng tại khi khảo thí kết thúc, lại bị cái tát hung hăng đánh vào mặt. Bất chợt, mụ áo xám cười lạnh :
      - Hắc hắc, chỉ là Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp mà thôi! Ta cũng tin có thể cứu sống lại Diệp gia ngắc ngoải!
      Mụ ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Trọng chịu nổi liền lên tiếng châm chọc, nhưng mụ cảm giác được lời của mình lại mang ý vị chua xót.
      -
      Bị khỏa huy chương Thất phẩm trung cấp làm cho chua xót, mụ cũng muốn ở lâu, bèn hung hăng quát lên tiếng.
      - Đợi !
      Mụ ta vừa quay lưng định rời khỏi thanh nhàn nhạt vang lên, khiến cho mụ phải dừng bước. Quay đầu lại, ánh mắt mụ lạnh lẽo, :
      - Tiểu tử, ngươi còn muốn gì?
      Tiêu Viêm cười khẩy, giọng :
      - Có phải bà vừa bảo ta là phế vật?
      Bà lão khẽ nhăn mặt, trong mắt tỏa ra hàn ý, gằn giọng:
      - Tiểu tử, ai dạy cho ngươi biết thế nào là lễ phép à? Xem ra Diệp gia ngày càng lụn bại rồi!
      Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, nhàng bước tới mộ bước. thanh như sấm rền bất chợt vang lên mà thân hình Tiêu Viêm đột ngột biến mất như quỷ mị. Ngay lúc này, mụ ta cũng biến sắc, đấu khí màu bạc cũng bùng phát ra, ánh mắt trầm ngừng nhìn xung quanh.
      Oành !!!
      Thân hình mụ bất chợt thối lui, nhưng lại nghe tiếng xé gió đến từ phía sau. Khuôn mặt mụ lạnh ngắt, vội vàng huy động đấu khí lên cánh tay làm cho gian xuất từng đợt dao động. Mụ vừa mới phát kình ra quyền bất chợt xuyên thấu gian, sau đó trực tiếp đánh vào nắm tay của mụ.
      Ầm !!!
      Hai quyền đối chọi nhau tạo thành luồng kình phong hung hãn bùng phát, chấn thiếu nữ áo trắng và mọi người lui về phía sau.
      Phốc...
      A...!!!
      Hai quyền vừa tiếp xúc, sắc mặt mụ áo xám nhanh chóng trắng bệch, trong lòng vừa kinh hãi bất chợt phun ra ngụm máu tươi, thân thể bay ra phía sau rồi đánh “ầm” lên bức tường.
      Nhìn cuộc chiến nhanh chóng kết thúc mà mụ ta phải hộc máu như vậy, ngoại trừ Diệp Trọng vẻ mặt mọi người đều kinh hãi. Đặc biệt là ba gã Bạch gia kia cực kì ràng thực lực của mụ chính là Đấu Tông, nhưng giờ ngay cả quyền của Tiêu Viêm cũng đỡ nổi. Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhất là thiếu nữ áo trắng kia, khuôn mặt càng thất sắc.
      Thân hình Tiêu Viêm chậm rãi ra. Nhìn sắc mặt trắng bệch của mụ, lạnh lùng :
      - Ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt ta hai từ “phế vật”?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1127: Giao dịch hội Luyện dược sư
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Trong trắc nghiệm thất, mọi người hồi hộp hết nhìn Tiêu Viêm rồi lại nhìn lão phụ áo xám, trán họ đều toát mồ hôi lạnh. Tiêu Viêm đột nhiên hạ thủ mà hề nể nang thân phận đối phương. Thủ đoạn này quả tàn nhẫn!
      Hàn Lợi đồng dạng cũng rất kinh ngạc. lúc sau, lão mới lắc đầu cười khổ rồi liếc nhìn Tiêu Viêm. “Người này, hóa ra cũng ôn hòa như vẻ ngoài.”
      - Hàn quản , xin lỗi vì động thủ ở trong này!
      Tiêu Viêm hờ hững nhìn lão phụ áo xám tê liệt nằm mặt đất rồi lại nhìn nhìn Hàn Lợi. Lúc này khuôn mặt lên vẻ tươi cười ôn hòa, áy náy .
      giờ, khi nhìn thấy Tiêu Viêm tươi cười như vậy nhưng có người nào ở trong phòng cho rằng có thể tùy ý giễu cợt . Đặc biệt, ba người Bạch gia càng lui về sau mấy bước, sợ Tiêu Viêm đột nhiên ra tay đối với họ. Ngay cả lão phụ kia còn phải là đối thủ của Tiêu Viêm huống gì bọn họ.
      - Ai…
      Hàn Lợi thở dài sâu lắng. lát sau, đành phất tay :
      - Chuyện này, coi như bà ta gieo gió gặp bão nhưng ngươi xuống tay cũng quá độc ác. Thôi, quên ! Bạch Vi, mang bà ấy …!!
      Nghe vậy, thiếu nữ áo trắng khẽ cắn môi nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó mới cùng hai gã nam tử Bạch gia nâng lão phụ áo xám hôn mê hộc máu đất dậy, chật vật rời khỏi trắc nghiệm thất. Ba người Khâu gia đứng bên cũng muốn ở lại đây thêm, chỉ dùng ánh mắt kinh nghi bất định đánh giá Tiêu Viêm chút rồi cũng lui ra ngoài.
      - Ngươi, đúng là…!! động thủ liền động thủ! Lão phu mặc dù cũng rất sảng khoái nhưng như thế Bạch gia chắc chắn từ bỏ ý đồ!
      Nhìn thấy đoàn người xám xịt rời , Diệp Trọng khỏi lắc đầu, .
      Tiêu Viêm cười :
      - có việc gì, Bạch gia muốn tìm phiền toái. Ta tiện tay giúp họ thôi!
      - Ha ha, xem ra lúc này Diệp gia quả nắm chắc thông qua khảo thí. Diệp Trọng, xin chúc mừng!
      Hàn Lợi chậm rãi tiến lên, chắp tay cười với Diệp Trọng.
      - Lời này của ngươi nghe rất tuyệt a! Nhưng mà, đợi khi khảo thí của Ngũ đại gia tộc bắt đầu, chừng Bạch gia đưa ra tộc nhân nổi bật nhất của họ, loại Diệp gia ta khỏi tốp ba!
      Diệp Trọng cười khổ, .
      - Ừ, người Bạch gia sớm vừa mắt với Diệp gia rồi. Nếu có thể bỏ đá xuống giếng, bọn họ tự nhiên nương tay!
      Hàn Lợi nhíu mày, :
      - Theo ta được biết, trong thế hệ trẻ tuổi của Bạch gia người kiệt xuất nhất chính là kẻ tên Bạch Ưng. chưa đến ba mươi tuổi trở thành Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp. Hơn nữa, dừng lại ở cấp bậc này gần ba năm. Nếu như Bạch gia phái ra chỉ sợ Diệp gia các ngươi muốn tiến vào tốp ba cũng rất khó khăn!
      - Bạch Ưng, ta cũng có nghe qua. Người này quả thực thiên phú rất cao, so với nữ Tào Dĩnh của Tào gia cũng kém bao nhiêu!
      Sắc mặt Diệp Trọng chợt trầm xuống. Nếu như Bạch gia quả đưa Bạch Ưng khảo thí kết quả cũng rất khó dự liệu.
      Ngũ đại gia tộc, trừ Tào gia ba nhà còn lại cũng phải đèn cạn dầu như Diệp gia. Trong tộc bọn họ thiếu những người có thể so sánh với nữ Tào Dĩnh. Những người này cho dù là tại Đan vực cũng có danh tiếng rất lớn. Mặc dù lần này Diệp gia có Tiêu Viêm tương trợ nhưng muốn lấy được vị trí trong tốp ba quả dễ.
      Chuyện hôm nay xem như đắc tội Bạch gia. Hơn nữa, lúc trước còn đắc tội với Tào gia cho nên hai gia tộc này nhất định phái cao thủ gây trở ngại cho Diệp gia. Về phần Đan gia, gia tộc này tuy vẫn thầm lặng lẽ nhưng mỗi lần khảo hạch đều vững vàng chiếm cứ vị trí thứ nhất. Vị trí thứ hai thỉnh thoảng cũng có nhưng chưa bao giờ thấy bọn họ rơi xuống vị trí thứ ba. Đan gia, tương tự cũng là đối thủ mạnh mẽ đầy bí tham gia tranh đua.
      Cứ như vậy, ba vị trí đầu tiên cơ bản bị Tào, Đan, Bạch - ba gia tộc chiếm cứ. Diệp gia muốn chen chân vào, dễ dàng gì.
      - Quên , cần phải đau đầu. được đến đâu, chỉ có thể xem thiên ý!
      Nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Diệp Trọng, Hàn Lợi an ủi khuyên giải đoạn chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, cười :
      - Hơn nữa, lần này Diệp gia ngươi có người này giúp đỡ, cũng phải là người thường. chừng cũng có thể so sánh với những nhân vật thiên tài của ba gia tộc kia.
      Nghe vậy, Diệp Trọng cũng cười, thở dài:
      - giờ cũng chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt người ! Diệp gia sống hay chết phải xem lần khảo thí này rồi!
      Ở lại Phân tháp thêm lát, Tiêu Viêm cùng Diệp Trọng liền cáo từ rời . Sau đó, hai người tùy ý ở dạo bên ngoài Thánh Đan thành.
      giờ, Đan hội ở Thánh Đan thành càng đến gần nên lưu lượng người đến đây càng lúc càng nhiều. chỉ ban ngày, cho dù là ban đêm cũng huyên náo rung trời. Lưu lượng người nhiều như vậy cũng khó tránh khỏi chút hỗn loạn. Ở đây cũng diễn ra đủ loại hình thức giao dịch hội, thiên kỳ bách quái. Trong đó, tự nhiên cũng xuất ít bảo bối nhưng đương nhiên muốn mua được còn phải dựa vào nhãn lực của bản thân.
      Lần này vận khí của Tiêu Viêm rất tốt. Dạo khắp khu giao dịch cũng chẳng có thu hoạch gì quá lớn, nhiều lắm chỉ nhận ra vài loại dược liệu hiếm lạ nhưng rất nhanh bị người khác nhanh chân lấy trước.
      Đến khi trời tối, Diệp Trọng mới kéo Tiêu Viêm còn hứng thú rời .
      - Quên , nếu muốn đào bảo phải đến Luyện dược sư giao dịch hội. Đến đó ngươi mới chân chính mở rộng tầm mắt. Phần lớn những vật phẩm nơi này đều tầm thường. Nếu vận khí của ngươi tốt, chừng có thể tìm được ít bảo bối!
      Nghe được lời này, Tiêu Viêm mới gật đầu, bất đắc dĩ rời . Năm đó, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chính là do tìm được từ trong hội giao dịch . Đáng tiếc hôm nay có loại may mắn này.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm quyết định bỏ qua, Diệp Trọng liền mang rời khỏi khu giao dịch trở về Diệp viện.
      Bóng đêm dần dần buông xuống bao phủ toàn bộ Thánh Đan thành. Ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những ngôi sao càng khiến cho màn đêm thêm huyền bí, nhìn qua rất huyễn lệ.
      Bên trong tiểu viên của Diệp viện, Tiêu Viêm đứng chắp tay, thân hình bất động tựa pho như tượng đứng dưới trời sao. Nhìn đầu có chút sương khí ra, hẳn là đứng đây rất lâu.
      lặng yên đứng như tăng nhân khổ hạnh. canh giờ nữa qua , đôi mắt nhắm nghiền của chậm rãi mở ra rồi cau chặt mày.
      - Lần này, rốt cuộc thể tiến nhập vào trạng thái như tối hôm qua! Ai… xem ra, chỉ có thể nhờ vào cơ duyên!
      Tiêu Viêm khẽ thở dài. Vốn muốn tiến vào trạng thái này nhiều lần để tăng cường cho linh khí trong linh hồn, thậm chí chừng có thể khiến cho linh hồn tiến vào Tiên cảnh. Đến lúc đó, còn quá nhiều chuyện có thể làm khó Tiêu Viêm, thậm chí có thể luyện chế ra đan dược Bát phẩm. Cho dù đến Đan hội cũng tin bản thân có được năng lực ngạo thị quần hùng.
      Nhưng đáng tiếc trạng thái đêm qua quá mức mờ ảo, xem ra chỉ khả ngộ bất khả cầu. Bất luận lần này Tiêu Viêm có tĩnh tâm như thế nào phiến tinh tại cũng xảy ra dị tượng gì, mọi việc vẫn bình thường.
      - Xem ra, phải giao dịch hội Luyện dược sư thử chuyến. Nếu có thể tìm được ít tin tức về tu luyện linh hồn quá tốt!
      Rốt cuộc Tiêu Viêm lắc đầu như chấp nhận bỏ qua cách thử nghiệm này đoạn cười khổ rồi xoay người vào phòng. Nếu hạ quyết tâm tham gia giao dịch hội Luyện dược sư, vậy cần phải chuẩn bị vài thứ để đánh động nhân tâm. Cho dù xuất những vật coi trọng nhưng nếu làm đối phương thỏa mãn, chỉ sợ đành phải buông tha.
      Ngày kế tiếp, Tiêu Viêm vẫn nhốt mình trong phòng. Đám người Tiểu Y Tiên cũng biết ý sang quấy nhiễu . Cảm nhận được những luồng khí nóng bỏng từ trong phòng truyền ra nên mọi người đều đoán được luyện chế cái gì đó.
      Tiêu Viêm thui thủi ở trong phòng luyện chế ngày đêm. Đến ngày thứ hai, khi ánh mặt trời dần nhô lên xua tan bóng tối cánh cửa phòng vốn đóng chặt bỗng chậm rãi mở ra.
      Từ trong phòng ra, Tiêu Viêm hít mạnh hơi dài khí trong lành. sờ Nạp giới rồi chợt nở nụ cười bí . Tuy hơi vội vã nhưng hoàn hảo là tích lũy đầy đủ, cũng có thể coi như trữ vật của rất sung túc.
      Khi Tiêu Viêm ra khỏi phòng, bốn người Diệp Trọng, Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn giả cùng Hân Lam sớm đứng ngoài cửa viện chờ .
      - Ha ha, chuẩn bị xong chưa?
      Diệp Trọng nhìn bộ dáng Tiêu Viêm, khỏi bật cười .
      Tiêu Viêm gật đầu cười, sau đó vung tay lên:
      - thôi, hãy cho chúng ta nhìn xem giao dịch hội Luyện dược sư ở Thánh Đan thành có chỗ nào khác biệt!
      Dứt lời, Tiêu Viêm bước như bay ra khỏi cửa viện, dẫn đầu đội ngũ tiến về nơi tổ chức giao dịch hội mà hôm qua Diệp Trọng . Bốn người Tiểu Y Tiên cũng vội vàng đuổi theo. Bọn họ cũng rất có hứng thú đối với giao dịch hội này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1128: Huyết Tinh Quả
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Giao dịch hội Luyện dược sư ở Thánh Đan thành có danh tiếng rất lớn, phải ngư long hỗn tạp như ở những giao dịch hội khác. Nếu như có phân loại hội giao dịch, hội giao dịch mà nhóm Tiêu Viêm đến dự có thể được tính là bậc thượng lưu, hơn xa các hội giao dịch ngày hôm qua.
      Địa điểm của giao dịch hội ở ngoại vực Thánh Đan thành nhưng được tổ chức ở nơi giao nhau của ngoại vực và nội vực. Nghe , giao dịch hội này được Đan Tháp ủng hộ và duy trì nên mới có thể phát triển mạnh mẽ đến thế này. Cũng chính bởi vì thế, khi trao đổi vật phẩm trong giao dịch hội rất hiếm khi xảy ra những chuyện tương tự như giết người cướp của. đùa?! Dù sao nơi này là Đan vực, ai có thể thoát khỏi đuổi giết của Đan Tháp.
      “Giao dịch hội Luyện dược sư …”
      Tiêu Viêm đứng dưới đất nhìn quần thể kiến trúc với diện tích bao la bát ngát trước mặt và thấy tấm biển gỗ khắc chữ như rồng bay phượng múa kia, khỏi lau mồ hôi lạnh. Giao dịch hội quả nhiên danh bất hư truyền!
      Giờ phút này, ở phía trước giao dịch hội, Mã Long xa [1] và dòng người như thủy triều tới lui ngớt. Vô số người mặc áo bào Luyện dược sư dưới bao nhiêu ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người thuận lợi thông qua hộ vệ của giao dịch hội tiến vào bên trong.
      - Chính là chỗ này?
      Tiêu Viêm nhìn khu giao dịch hội rộng lớn, quay đầu lại hỏi Diệp Trọng.
      - Ừ…
      Diệp Trọng gật đầu cười, hồi tưởng :
      - rất lâu rồi chưa tới nơi này! Biến hóa lớn a!
      Sau khi xác định mục tiêu, Tiêu Viêm tiến dần về phía đại môn giao dịch hội. Những hộ vệ canh giữ đại môn thấy tiến đến bèn lao ra ngăn trở nhưng khi thấy huy chương Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp ngày hôm qua khảo thí ngực Tiêu Viêm bọn họ lập tức lui lại, khom người thi lễ.
      Dựa theo quy củ của giao dịch hội, Luyện dược sư từ Thất phẩm trở lên nghiễm nhiên có tư cách đưa đồng bạn tiến vào. Vì vậy, những hộ vệ này cũng ngăn trở đám người Hân Lam, tùy ý để bọn họ theo Tiêu Viêm tiến vào đại môn.
      Sau đại môn là thông đạo rộng rãi thoáng mát. Mấy người Tiêu Viêm theo thông đạo vào, lúc sau nghe những thanh sôi nổi dần dần truyền vào tai.
      Dừng bước đứng tại cuối thông đạo, Tiêu Viêm đảo mắt qua bốn phía. Trước mặt lúc này là đại sảnh rộng lớn, bên trong bày ra những thạch đài được sắp xếp chỉnh tề tựa như các gian hàng rong. Sau thạch đài đều có bóng dáng của chủ nhân mang thần thái lười nhác, hoàn toàn giống như những người buôn bán. Dĩ nhiên, bọn họ phải là thương nhân.
      Bên trong đại sảnh, lưu lượng người cũng tương đối kinh khủng. Phần lớn trong số đó là những người mặc áo bào Luyện dược sư. Hiển nhiên, bọn họ đều là Luyện dược sư.
      ít Luyện dược sư qua lại trong đại sảnh, thỉnh thoảng dừng lại đánh giá cẩn thận những đồ vật đặt thạch đài. Nếu như nhìn trúng, họ dừng lại cùng chủ thạch đài bắt đầu thương lượng điều kiện trao đổi.
      - Ha ha, giao dịch hội Luyện dược sư ở đây cũng chia các ra các khu vực khác nhau. Đây chỉ là khu vực tam lưu, khu vực nhị lưu ở tầng hai, khu vực nhất lưu ở tầng cùng. Nhưng muốn đến khu vực nhất lưu cũng phải có điều kiện!
      Diệp Trọng ở phía sau Tiêu Viêm cười :
      - Muốn lên tầng hai, cần đạt tới cấp bậc Lục phẩm Luyện dược sư. Còn tầng cùng cấp bậc ít nhát phải đạt tới Thất phẩm hoặc là cường giả Đấu Tông mới có thể lên!
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, cười :
      - Trước tiên cứ ở chỗ này dạo quanh chút, xem thử có thể gặp được đồ tốt gì !
      xong, Tiêu Viêm hăng hái tiến vào đại sảnh. Sau đó, ánh mắt bắt đầu lướt quanh các thạch đài, mong muốn tìm được thứ gì đó mà cần.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm như vậy, Diệp Trọng chỉ có thể bắt đắc dĩ gật đầu, theo sát sau .
      Dòng người tấp nập qua lại trong đại sảnh, Tiêu Viêm tốn gần canh giờ mới chỉ lướt qua hai mươi gian hàng. Hơn nữa, vẫn trầm ngâm gì vì chưa có thu hoạch nào đáng kể. Tuy phẩm chất vật phẩm ở nơi này có giá trị hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ có thể đả động .
      - Những thứ kia sớm trải qua sàng lọc nghiêm khắc. Hơn nữa, bọn người kia, nhãn lực của ai cũng đều hơn người. Muốn từ trong tay bọn họ lấy được bảo bối tốt cũng dễ dàng gì!
      Khi Tiêu Viêm dần dần thất vọng, Diệp Trọng đứng sau nhịn được, .
      - Nếu muốn tìm bảo bối, phải lên tầng hai hoặc tầng ba!
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi đảo cặp mắt trắng dã, thầm :
      - Sao sớm!
      - Nhìn ngươi hứng khởi như vậy, ta sao có thể quấy rầy ngươi! thôi, lên tầng hai xem thử!
      Diệp Trọng lắc đầu, sau đó hướng về tầng hai chỉ chỉ. Tiêu Viêm gật đầu liền bước nhanh tới.
      Lấy thực lực của đám người Tiêu Viêm, tiến lên tầng hai tự nhiên có vấn đề. Tuy Hân Lam có chút miễn cưỡng, nhưng khi nhìn thấy huy chương Thất phẩm trung cấp, bọn thủ vệ chần chờ chút rồi cũng để họ qua.
      Tiến vào tầng hai, những thanh huyên náo chung quanh nhất thời giảm ít. Diện tích tầng hai cũng , những gian hàng bằng thủy tinh bóng loáng khiến cho người ta hơi chói mắt. Ở nơi này có rất nhiều gian hàng bằng thủy tinh sắp mặt đất, nhưng cũng có ít thủy tinh đài. Nhìn lướt qua những thứ ở đây cũng biết chúng tốt hơn ít so với những vật phẩm ở dưới đại sảnh.
      Lưu lượng người tầng hai này ít hơn nhiều so với phía dưới đại sảnh, tố chất cũng tốt hơn. Bọn họ đều yên lặng đánh giá vật phẩm, nhìn trúng thấp giọng cùng chủ gian hàng thương lượng điều kiện trao đổi.
      Ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi đảo qua thủy tinh đài. lúc lâu sau, cước bộ dừng lại, ánh mắt dừng lại ở bên trong cái hộp ngọc ở đài. Ở trong hộp ngọc, quả hình bầu dục đỏ như máu an tĩnh nằm trong đó, huyết khí tràn ngập lộ ra sinh cơ bừng bừng.
      Huyết Tinh Quả, loại dược liệu cực kỳ hiếm lạ. Nó nhờ hấp thu tinh huyết mà hóa thành quả cây, sâu dưới đất hấp thụ sinh cơ trong tinh huyết cuối cùng mới thành hình.
      Huyết Tinh Quả này là tài liệu chủ yếu để luyện chế Sinh Cốt Dung Huyết Đan. Mà Sinh Cốt Dung Huyết Đan chính là đan dược Tiêu Viêm định luyện chế ở Đan hội lần này.
      Thất phẩm đỉnh cấp, thậm chí có thể tiến vào Bát phẩm! Luyện chế Sinh Cốt Dung Huyết Đan tự nhiên rất khó khăn. Hơn nữa, dược tài cũng vô cùng hiếm thấy mà xác xuất thành công lại thấp vô cùng. Nếu phải lần này Tiêu Viêm gặp cơ duyên, linh hồn chứa đầy linh khí, muốn thuận buồm xuôi gió luyện chế đan dược, cũng đem chủ ý luyện chế Sinh Cốt Dung Huyết Đan. Dù sao, đan dược này quả rất khó luyện chế thành công.
      Dĩ nhiên, khó khăn khó khăn, dù là Sinh Cốt Dung Huyết Đan Tiêu Viêm cũng quyết luyện chế thành công. Hết thảy, đều vì Dược lão.
      Ngày sau, nếu như cứu được Dược lão vấn đề cần phải làm chính là luyện chế thân thể. Mà muốn luyện chế thân thể lại phải cần đến Sinh Cốt Dung Huyết Đan.
      Dược lão phải như Thiên Hỏa tôn giả. Cho nên, Tiêu Viêm luyện chế thân thể cần phải vận dụng toàn lực, chỉ có Sinh Cốt Dung Huyết Đan mới có thể làm cho thân thể trở nên hoàn mỹ nhất.
      Mà để luyện chế Sinh Cốt Dung Huyết Đan, cần phải có ba tài liệu chính: Huyết Tinh Quả, Vạn Niên Thanh Linh Đằng và Tuyết Cốt Sâm.
      Ba loại tài liệu này chắc chắn phải đủ nhưng tại Tiêu Viêm chỉ thấy mỗi Huyết Tinh Quả trước mặt này. Hai loại còn lại, chưa có trong tay. Những dược liệu hiếm lạ như thế dù là Diệp gia cũng có.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua quả cây tràn ngập huyết khí màu đỏ trong hộp ngọc, chợt tiến về người chủ gian hàng – lão nhân áo đỏ ngực có huy chương cấp bậc Lục phẩm.
      - Ha hả, vị tiên sinh này nhìn trúng món nào sao?
      Lão nhân áo đỏ liếc nhìn huy chương ngực Tiêu Viêm, trong lòng rùng mình, ôm quyền khách khí cười .
      - Thứ này đổi như thế nào?
      Tiêu Viêm cũng dây dưa, chỉ vào Huyết Tinh Quả, cười hỏi.
      - Ha hả, hóa ra là vì Huyết Tinh Quả!
      Lão nhân này ràng biết những thứ mình bày bán, hơi ra lai lịch chi tiết về nó. Người có thể bán vật phẩm ở trong này, nhãn lực tự nhiên thấp hơn so với Tiêu Viêm.
      - vậy, vị tiên sinh này hẳn biết trình độ hiếm lạ của Huyết Tinh Quả, luyện chế đan dược Thất phẩm cao cấp đều cần dùng đến nó!
      Lão nhân áo đỏ vuốt vuốt chòm râu dài, :
      - Huyết Tinh Quả này, lão phu đổi nó lấy phương thuốc luyện chế Thất phẩm trung cấp đan dược mà lão phu chưa nghiên cứu qua!
      Chân mày Tiêu Viêm cau lại, cười nhạt :
      - Các hạ đùa? Huyết Tinh Quả mặc dù hiếm lạ nhưng phương thuốc luyện chế Thất phẩm trung cấp lại là vật vô giá, ai dám đem ra trao đổi?
      Tuy Dược lão để lại nhiều phương thuốc cao cấp cho Tiêu Viêm, nhưng có nghĩa là kiêng kỵ trao đổi lung tung. Huyết Tinh Quả quả trân quý, nhưng còn xa mới có thể so sánh với phương thuốc luyện chế Thất phẩm trung cấp. Hơn nữa, phương thuốc này lại là phương thuốc mà đối phương chưa từng nghiên cứu tập luyện qua.
      Trong mắt lão nhân áo đỏ thoáng xấu hổ. Lão biết mình đòi hỏi điều kiện quá cao nhưng vẫn giữ nguyên ý định cũ. Lão cũng biết trong những vật phẩm mình bày ra ở đây, Huyết Tinh Quả là trân quý nhất.
      Nhìn thấy lão nhân này chịu hạ giá, Tiêu Viêm lắc đầu rồi xoay người với Hân Lam:
      - Chúng ta lên tầng cùng, ngươi thể lên đó được. Trước tiên cứ ở lại chỗ này thuận tiện tìm vị trí, thông báo muốn thu mua ba loại dược liệu quý hiếm: Huyết Tinh Quả, Vạn Niên Thanh Linh Đằng cùng Tuyết Cốt Sâm. Điều kiện thu mua, mỗi loại dược liệu đều dùng viên đan dược Thất phẩm trung cấp thành phẩm để trao đổi!
      Nghe vậy, Hân Lam gật đầu.
      Sau khi xong, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn lão nhân áo đỏ, thản nhiên :
      - Đây là điều kiện trao đổi của ta. Về phần ngươi, đổi hay tùy vậy! Nếu ngươi suy nghĩ kỹ có thể tìm nàng.
      xong, Tiêu Viêm cũng để ý đến vẻ cau có của lão mà xoay người tiến lên tầng .
      viên đan dược Thất phẩm trung cấp đổi lấy loại dược liệu, giá cả như vậy chuẩn rồi. Nếu lão nhân này còn chịu đổi Tiêu Viêm cũng lười tiếp tục nhảm với y.
      ____________________________________________
      * Chú thích:
      [1] Mã Long xa: loại phương tiện di chuyển tương tự xe ngựa, nhưng kéo xe là Mã Long – loài vật kết hợp giữa Mã và Long.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1129: Mảnh đồng kỳ lạ
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm dần biến mất trong cầu thang lên tầng , lão nhân này vẫn lời nào, mặc dù trong lòng cũng hơi tiếc nuối. Lão thừa hiểu loại giao dịch này, ai có thể chịu đựng được liền chiếm lợi thế. Dục cầm cố túng (Muốn bắt phải thả)! Mọi người đều là cao thủ, ai có thể nhịn được đến cuối cùng trở thành người giành thắng lợi.
      trầm tư của lão cũng khiến Tiêu Viêm cảm thấy bất ngờ, chẳng vì thế mà dừng lại, lập tức lên tầng cao nhất.
      cầu thang dẫn đến tầng cùng có hai lão áo vàng đứng gác. Khuôn mặt hiền lành của hai người luôn nở nụ cười hòa ái, nhưng ngực áo có huy chương Luyện dược sư. Cảm nhận được đấu khí mạnh mẽ toát ra, ràng hai người này đều có thực lực Đấu Tông. Hai lão nhìn đoàn người Tiêu Viêm liền ngẩn ra, huy chương Thất phẩm trung cấp lóng lánh ngực Tiêu Viêm khiến cho bọn họ kinh ngạc.
      - Năm nay, Luyện dược sư Thất phẩm xuất ít a…?!
      Hai người quan sát Tiêu Viêm lát liền chuyển hướng nhìn sang ba người Diệp Trọng, Tiểu Y Tiên và Thiên Hỏa tôn giả. Đặc biệt, khi bọn họ nhìn sang hai người bên cạnh Diệp Trọng chợt nheo mắt. Mặc dù bọn họ thể nhận ra được thực lực chính xác của hai người này nhưng cũng hiểu được họ chính là Đấu Tôn.
      - Ha ha, các vị định lên tầng cao nhất?
      trong hai lão tiến lên, chắp tay khách khí cười .
      Tiêu Viêm mỉm cười, ôm quyền đáp lễ, gật đầu.
      - Các vị thoạt nhìn rất lạ mặt. Có phải đây là lần đầu đến hội giao dịch Luyện dược sư?
      lão nhân cười, hỏi.
      - Sao vậy? Chẳng lẽ tầng cao nhất phải là khách quen mới được vào?
      Tiêu Viêm chau mày, .
      - Khà khà, các hạ đùa. Lão hủ chẳng qua thuận miệng hỏi thôi. Các vị nếu muốn lên tầng cao nhất, xin mời theo ta!
      Nghe thế, lão nhân kia vội vàng lắc đầu bước tới rồi . Mặc dù thực lực của lão kém nhưng người có thể vào tầng cao nhất đều phải hạng tầm thường. Lão tự nhiên dám đắc tội.
      Dứt lời, lão liền xoay người trước dẫn đường. Đoàn người Tiêu Viêm chậm rãi theo sau. Sau đó cả nhóm thuận lợi qua thông đạo.
      Thông đạo dài, chỉ hai mươi mét nhưng Tiêu Viêm lại cảm nhận được năm luồng khí tức mờ mịt lướt qua nhóm mình.
      - Xem ra, hội giao dịch Luyện dược sư quả nhiên có chút bối cảnh!
      Tiêu Viêm thầm nhủ đoạn chậm rãi bước đến cuối thông đạo, tầng cao nhất ra trong tầm mắt .
      Tầng cao nhất đầy thần bí của Luyện dược sư giao dịch hội này so với hai tầng dưới rộng lắm nhưng được trang trí cực kỳ tinh xảo. Tầng này chói mắt như tầng hai, các gian hàng được phủ kín bởi những mảnh ôn ngọc màu xanh nhạt. Khi lên chúng, cảm giác mát lạnh tràn vào lòng bàn chân, khiến cả người thoải mái lạ thường. Ở nơi này, những gian hàng được ôn ngọc phủ kín rất ít, nhìn qua cũng có thể đếm hết.
      “Hơn mười gian hàng mà thôi!”
      Tiêu Viêm biết chủ nhân của những gian hàng này nếu như ở bên ngoài gây ra oanh động rất lớn. Đơn giản vì họ chính là những cường giả hoặc đại sư luyện dược.
      Đám người Tiêu Viêm xuất khiến ít người chú ý. Khi nhìn thấy huy chương ngực Tiêu Viêm cùng đám người Tiểu Y Tiên ở sau , trong mắt những người ở đây thoáng vẻ kinh ngạc. Đội hình gồm gã Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp cùng hai cường giả Đấu Tôn là tương đối mạnh a! biết là thế lực nào đây?
      Đương nhiên, dù trong lòng có tò mò thế nào nữa nhưng họ đều hiểu quy củ ở đây nên ngu ngốc đến mức hỏi hay tìm hiểu tin tức gì. Những chuyện như vậy chính là cấm kỵ ở nơi này.
      - Ha ha, các vị… Nếu như cần gì cứ với ta! chừng ta có thể cung cấp ít tin tức cho các vị!
      Lão nhân áo vàng cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm, gật đầu:
      - Ta cần hai loại dược liệu là Vạn Niên Thanh Linh Đằng và Tuyết Cốt Sâm!
      - Vạn Niên Thanh Linh Đằng?! Tuyết Cốt Sâm?!
      Lão nhân áo vàng thào, trầm tư lúc rồi mới đáp:
      - Hai thứ này đều là những dược liệu hiếm có, hẳn dùng để luyện đan dược cao cấp. Vạn Niên Thanh Linh Đằng ta có tin tức gì, nhưng Tuyết Cốt Sâm thể là vận khí của các hạ tệ. Hôm nay, ở tầng giao dịch này có gốc Tuyết Cốt Sâm.
      - Sao?
      Hai mắt Tiêu Viêm sáng lên. nghĩ tới lại có được tin tức của Tuyết Cốt Sâm.
      - Ha ha, xin mời theo ta!
      Lão nhân áo vàng cười , sau đó xoay người về hướng Bắc.
      Nhóm Tiêu Viêm vội vàng theo sau, cuối cùng dừng lại ở trong góc phòng phía Bắc. tại nơi này có ngọc đài lượn lờ hàn khí tán ra xung quanh khiến nhiệt độ chung quanh nơi này giảm ít.
      ngọc đài có số dược liệu, quyển trục, thậm chí cả đan dược được đặt ngay ngắn, thoạt nhìn tựa hồ phải vật tầm thường. Ở chung quanh ngọc đài có ít người xúm lại, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú với những vật này.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua ngọc đài, dừng lại thân người lão nhân áo xám. Trang phục người này vô cùng lôi thôi xộc xệch, bộ dáng lười nhác nằm ườn ra ngọc đài, để ý đến những người vây quanh, mặc họ tùy ý kiếm chọn.
      - Ha hả, Yến lão… Sinh ý hôm nay tệ chứ?
      Lão áo vàng chen vào ngọc đài, cười với lão nhân áo xám.
      - Tốt con mẹ nó! Bọn kia chỉ xem chứ mua, lại còn chê đắt. Phi! Giá cả tiện nghi đến thế mà còn chê đắt!
      Lão nhân áo xám đảo cặp mắt trắng dã, thèm để ý hình tượng của mình, nhổ toẹt ra bãi nước bọt.
      số người thấy thế khỏi xấu hổ. Ở nơi này, thể tranh cãi với lão ta nên chỉ có thể ngượng ngùng rời khỏi. Tiêu Viêm cũng sửng sốt bởi thái độ thẳng thắn nhưng thô lỗ của lão già, liếc nhìn lên ngực đối phương. Đồng dạng, ngực lão giả gắn mai huy chương Thất phẩm, nhưng lại là mai huy chương Luyện dược sư Thất phẩm cao cấp.
      - Tiên sinh, đây là người rao bán Tuyết Cốt Sâm nhưng chẳng qua giá cả Yến lão đưa ra rất cao. Tiên sinh nên chuẩn bị tâm lý!
      Lão áo vàng chỉ vào nơi hàn khí lượn lờ ngọc đài, chỗ đó có cái hộp ngọc, bên trong chứa gốc nhân sâm toàn thân trắng như tuyết, tựa như khúc xương yên tĩnh nằm trong hộp.
      Tiêu Viêm chăm chú nhìn gốc nhân sâm trắng như tuyết kia, lúc sau mới chậm rãi gật đầu. Theo quang ba lưu chuyển gốc sâm hẳn là Tuyết Cốc Sâm rồi.
      - Khỏi cần xem! Nơi này của ta bán đồ giả!
      Lão nhân áo xám liếc nhìn Tiêu Viêm, ánh mắt chợt dừng lại ở tấm huy chương ngực , nhếch miệng :
      - Nếu muốn Tuyết Cốt Sâm, viên đan dược Thất phẩm cao cấp là được!
      Nghe vậy Tiêu Viêm khẽ cau mày. Đan dược Thất phẩm cao cấp? Đúng là giở công phu sư tử ngoạm mà!
      - Lão tiên sinh, Tuyết Cốc Sâm tuy rằng trân quý nhưng chỉ là loại dược tài dùng để luyện chế đan dược, cùng lắm chỉ chế ra đan dược Thất phẩm cao cấp, mà còn chưa phải phối hợp với những loại dược liệu trân quý khác. Điều kiện trao đổi của tiên sinh có chút quá rồi!
      Tiêu Viêm mỉm cười, .
      - Hắc hắc, tiểu tử chưa gì dùng lý lẽ rồi! Lão nhân ta lui bước, Thất phẩm trung cấp ! Nhưng điều kiện tiên quyết phải là đan dược vừa ý ta.
      Lão nhân áo xám cười . Tiếng cười vừa dứt, lại :
      - Hiển nhiên, điều kiện Thất phẩm cao cấp ta đưa ra lúc nãy chỉ là muốn giỡn với ngươi chút thôi!
      Nghe được lời này, Tiêu Viêm khẽ gật đầu. có thể chấp nhận dùng đan dược Thất phẩm trung cấp đổi lấy Tuyết Cốt Sâm. Nhưng cũng lập tức đáp ứng mà ánh mắt chậm rãi quét qua ngọc đài. Lão nhân này tuy rằng dáng vẻ lôi thôi nhưng thể phủ nhận những thứ lão bán ra đều là hàng cao cấp. Tiêu Viêm nhìn qua những thứ này cũng chợt thoáng ngây người. Những dược liệu này, chỉ e rằng có giá thấp hơn Tuyết Cốt Sâm.
      Ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi di động, mãi đến khi chuẩn bị dừng lại liền chú mục vào góc ngọc đài. Nơi đó, có mảnh đồng màu vàng nhạt pha chút xanh. Nhìn kỹ có thể thấy ít hoa văn kỳ dị bên .
      Những thứ bày ra ngọc đài đều tệ, nhìn qua đều phải vật phàm. Chỉ có mảnh đồng màu vàng nhạt này nhìn qua lại như đồ bỏ , bình thường có ai chú ý đến. Khi ánh mắt Tiêu Viêm dừng lại mảnh đồngliền chau mày. Sau khi cẩn thận quan sát kỹ phen, cũng nhận ra được mảnh đồng này có chỗ gì đặc biệt. Khi nhìn thấy mảnh đồng gần như cảm giác nó chỉ là vật bình thường đến mức thể bình thường hơn. Nhưng loại cảm giác này lại khiến cho Tiêu Viêm có thấy hơi quái dị.
      - Tiêu Viêm, nếu như có thể hãy thu lấy mảnh đồng này. Đồ văn đó ta từng thấy qua, nó xuất xứ từ thời viễn cổ. Mặc dù biết tác dụng của nó là gì nhưng chỉ cần là đồ vật từ thời viễn cổ đều đơn giản!
      Trong khi Tiêu Viêm nghi ngờ cảm giác của mình, đột nhiên nghe được thanh vang lên bên tai.
      Nghe được Thiên Hỏa tôn giả truyền , trong lòng Tiêu Viêm chấn động nhưng vẫn bất động thanh sắc. lát sau mới chậm rãi gật đầu, trong mắt lên vẻ cuồng nhiệt chưa từng thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :