Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1120: tới Thánh Đan thành
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Hôm nay, ở đại môn Diệp gia, tất cả tộc nhân đều đứng nơi này, ánh mắt rực lửa nhìn đám người Tiêu Viêm ở phía trước. Diệp gia có thể hay lần nữa trở thành trưởng lão trong Trưởng lão hội của Đan Tháp còn phải trông vào thứ hạng của Tiêu Viêm trong lần khảo thí Ngũ đại gia tộc này.
      Nếu như Tiêu Viêm thành công đưa Diệp gia trở lại Trưởng lão hội, Diệp gia mới có thể chân chính ngẩng cao đầu. Được Đan Tháp che chở, bọn họ cũng yên tâm phát triển. Tuy thể vượt qua Tào gia trong thời gian ngắn nhưng ít ra cũng có thể tự vệ. chừng, ngày nào đó cũng có thể xuất hậu bối ngang ngửa với nữ Tào Dĩnh kia, vậy họ mới có thể dần dần quật khởi, khôi phục lại vinh quang trước đây.
      - Lão Nhị, lão Tam, lần này ta theo Tiêu Viêm tiên sinh đến Thánh Đan thành. Diệp gia giao cho các ngươi!
      Diệp Trọng hướng về phía hai gã trưởng lão Diệp gia trầm giọng .
      - Được, lão Đại an tâm đến Thánh Đan thành chuẩn bị ! Tuy Diệp gia chúng ta dần dần suy bại nhưng dù sao vẫn còn ít quan hệ với Đan Tháp.
      gã trưởng lão Diệp gia trịnh trọng , mấy tên trưởng lão Diệp gia bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
      Diệp Trọng thở dài, gật đầu. Hôm nay, danh tiếng cùng địa vị của Diệp gia ngừng xuống dốc, những quan hệ trước kia cũng đổ vỡ rất nhiều, nhưng cũng may phải ai cũng tuyệt tình tuyệt nghĩa như Tào gia. Mà cũng chính vì những quan hệ này, ở hai lần thông qua khảo thí trước, Diệp gia mới có thể miễn cưỡng duy trì danh tiếng và sinh cơ đến bây giờ.
      Tiêu Viêm ở bên cạnh nhìn sắc trời, giọng :
      - Thời gian còn sớm nữa. Diệp Trọng trưởng lão, thôi!
      Trải qua đêm nghỉ ngơi và hồi phục, vốn ngày hôm qua vẫn Tiêu Viêm còn cảm thấy rạo rực hôm nay cũng dần thu liễm. Chính cũng mơ hồ hiểu được, linh hồn lực của giờ so với quá khứ có chút thay đổi. ra linh hồn của giờ so với trước kia càng có thêm linh khí.
      Tứ đại cảnh giới linh hồn, tựa hồ chỉ có tác dụng với Luyện dược sư, mà có trợ giúp quá lớn con đường tu luyện đấu khí của Tiêu Viêm.
      Dù sao, tu luyện linh hồn cùng đấu khí là hai loại hình thức hoàn toàn bất đồng. Có lẽ ở thời viễn cổ có hai con đường tu luyện nhưng tại tu luyện đấu khí mới là chính đạo. Linh hồn kỹ này, chỉ sợ chỉ có Tiêu Viêm mà đa số cường giả Đấu Tôn cũng đều biết đến tác cường hóa linh hồn của nó.
      Nghe thanh của Tiêu Viêm, Diệp Trọng gật đầu cười, xoay người tiến về phía Bắc quảng trường bước . Ở trung tâm Diệp thành có Gian Trùng Động nhưng chẳng qua quy mô cũng lớn. Hơn nữa, thể tốc hành đến Thánh Đan thành mà phải di chuyển nhiều lần mới có thể đến nơi.
      Trong chuyến này, ngoại trừ ba người Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn giả ra, còn có Hân Lam và Diệp Trọng. Dù có mang nhiều người đến Đan hội cũng có tác dụng gì nhiều, bằng ở lại Diệp thành bảo vệ Diệp gia.
      Đoàn người theo sau Diệp Trọng xuyên qua thành thị, khoảng mười phút sau ra khỏi Bắc Nghiễm tràng. Tuy , Diệp gia giờ suy bại, nhưng lão hổ mặc dù gầy dư uy vẫn còn đó. Ít nhất, ở trong Diệp thành, có thể lực nào có thể khiêu khích địa vị Diệp gia. Bởi vậy, Gian Trùng Động nơi này cũng nằm trong tay Diệp gia.
      Hiển nhiên Diệp Trọng sớm phân phó chuyến Gian Trùng Động này nên khi nhóm Tiêu Viêm vào trong tràng hoàn toàn trống trải. Đoàn người Tiêu Viêm tới bãi đá chậm rãi xoay tròn, Gian Trùng Động lập tức ra trong tầm mắt của mọi người.
      Gian Trùng Động của Diệp thành nhìn qua cũng có vài phần đại khí. Bất quá, trong này từ từ tán ra ít gian dao động hỗn loạn. Xem ra, Gian Trùng Động này trải qua nhiều năm gìn giữ.
      - Ai, năm đó Diệp gia ta huy hoàng, liền có hai gã Đấu Tôn cường giả tự nguyện giữ gìn Trùng Động nhưng vì gia tộc dần suy bại nên giờ đây Diệp gia ta thể mời được cường giả cấp bậc này bảo vệ, khiến các vị chê cười!
      Nhìn Gian Trùng Động này, Diệp Trọng cười khổ tiếng, .
      Tiêu Viêm cười lắc đầu, :
      - có việc gì! Sau chuyến này cứ để cho Tiểu Y Tiên cùng Diệu lão tiên sinh ra tay giúp các ngươi khôi phục chút!
      - Vậy ta xin đa tạ ba vị! Chúng ta lên đường thôi!
      Diệp Trọng cảm kích gật đầu, sau đó lấy ra con thuyền màu đen từ trong Nạp giới, bàn tay ma sát chút, chân khẽ đạp, lập tức trùng động chậm rãi xoay tròn. Đám người Tiêu Viêm cũng theo lên.
      Trong thông đạo, gian yên tĩnh tiếng động. Đám người Tiêu Viêm nhanh chóng ra. Sau đó Diệp Trọng liền ném ra con thuyền , nó liền hóa thành cái thuyền lớn khổng lồ. Thuyền gian này cũng là chiếc thuyền xa hoa nhất kể từ khi Tiêu Viêm vào Trung Châu đến nay được thấy qua. Diệp Trọng này đúng là phí ít tâm tư.
      Thân hình mọi người lao vút lên chiếc thuyền lớn. Diệp Trọng như ngựa quen đường cũ thuận tay sờ sờ chỗ đầu thuyền. vòng năng lượng sáng lên kéo dài ra, đem thân tàu vây quanh lại. Thân thuyền chợt chấn động, “viu” tiếng bay vụt vào trong Gian Trùng Động.
      - Diệp thành có thông đạo gian nối với Thánh Đan thành. Bởi vậy, trước mắt chúng ta đến tòa thành thị tên là Thanh Linh thành, từ Gian Trùng Động ở nơi này mới có thể đến Thánh Đan thành.
      Diệp Trọng xoay người hướng về phía đám người Tiêu Viêm ở thân thuyền, cười :
      - Từ nơi này đến Thanh Linh thành mất ba ngày, từ Thanh Linh thành đến Thánh Đan thành cần bốn ngày. Cho nên, chỉ sợ phải bảy đến tám ngày mới có thể đến được Thánh Đan thành. Trong lúc đó, mọi người có thể ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, bên trong có cũng có vài gian phòng. Về phần thao túng thuyền gian cứ giao cho ta cùng Hân Lam làm là được rồi!
      Đối với đề nghị của Diệp Trọng, đám người Tiêu Viêm cũng gì. chuyện đều riêng rẽ vào khoang thuyền, tìm cho mình gian phòng.
      Di chuyển trong thông đạo gian khá buồn tẻ và tĩnh mịch. Bất quá, chuyện này đối với đám người Tiêu Viêm vốn có thói quen tu luyện mình cũng tạo thành phiền nhiễu gì. Trong những ngày này, Tiêu Viêm vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu linh hồn lực. Theo như lời Thiên Hỏa tôn giả , Tiêu Viêm càng ngày càng hiếu kỳ về loại lực lượng này.
      Dù vậy, nghiên cứu cũng chẳng có được thành quả lớn lao gì. Tương tự như mấy hôm trước, ở thời điểm luyện đan đó… trạng thái kỳ diệu kia, Tiêu Viêm cũng có cảm ứng. Bất quá, giờ trình độ luyện chết đan dược của như trước kia, phẩm chất cũng tốt hơn rất nhiều. biết, những điều này cùng linh hồn của có quan hệ rất lớn. Lúc tiến vào trạng thái kia, tuy vẫn chưa thể làm cho linh hồn của Tiêu Viêm hoàn toàn tiến vào Tiên cảnh, nhưng ít ra cũng khiến cho linh hồn của so với linh hồn Phàm cảnh bình thường lộ linh khí mười phần.
      Bởi vậy, phẩm chất của những loại đan dược giờ luyện chế ra so với trước kia càng cao hơn.
      Mấy ngày di chuyển trong thông đạo gian nhanh chóng qua , Tiêu Viêm vẫn chìm đắm trong nghiên cứu tìm hiểu linh hồn lực. Thẳng đến khi sắp ra khỏi thông đạo gian mới thức tỉnh lại, cùng mọi người an toàn đến Thanh Linh thành. Tại nơi này nghỉ ngơi, phục hồi rồi nhanh chóng tới thông đạo gian tiến về Thánh Đan thành.
      Dọc đường Thanh Linh thành, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng thấy được lực hấp dẫn khủng bố của Đan hội. đường xuất các Luyện dược sư muôn hình vạn trạng khiến mọi người nhìn đến hoa mắt váng đầu. Số lượng Luyện dược sư nhiều như vậy đúng là lần đầu tiên chứng kiến. Cho dù là đại hội Luyện dược sư ở Gia Mã đế quốc năm xưa, về số lượng hay chất lượng cũng xa xa thể so sánh cùng Luyện dược sư ở Thanh Linh thành.
      Hơn nữa, đây chỉ là tòa thành thị ở Đan vực mà thôi. biết, nếu tất cả những Luyện dược sư tụ hội về Thánh Đan thành khiến cho người ta rung động đến cỡ nào a…!!!
      Vừa nghĩ đến tràng cảnh vạn hỏa bay lên, vạn đỉnh hạ địa, vạn đan xuất thế, trong lòng Tiêu Viêm dâng lên luồng nhiệt khí, ngay cả máu huyết cũng trở nên sôi trào. Người sống đời, tràng diện cỡ này nếu kiến thức qua lần mà , nhất định luyến tiếc.
      Đan hội – Đại hội Luyện dược sư quan trọng nhất. Vô số Luyện dược sư tu luyện suốt đời, mục tiêu cuối cùng, chính là có thể trổ hết tài năng tại Đan hội. Đến đây, bọn họ bỏ ra vô số nỗ lực cùng mồ hôi.
      Tham dự Đan hội liền có thể có được tư cách cùng quần hùng đại lục tranh tài cao thấp.
      Đây là cách để biểu thực lực!
      Vạn đỉnh cùng lên, ai có thể vi tôn?
      Mang theo nhiệt huyết sôi trào, đoàn người Tiêu Viêm hòa theo dòng người, tiến vào Gian Trùng Động.
      Gian Trùng Động nơi này vẫn buồn tẻ như vậy. Bất quá, lần này cũng im lặng quá, cái thông đạo gian mở ra, vô số thuyền gian lướt qua. Từng trận thanh huyên náo tràn ngập thông đạo gian.
      Mà bôn tẩu ở nơi huyên náo như thế này, người ta cảm thấy Thánh Đan thành trong truyền thuyết càng lúc càng gần.
      Bốn ngày sau đó, xa xa trong Gian Trùng Động vòng ngân mang chuyển động và khuếch tán như sóng nước.
      Khi gần ra khỏi khe ngân sắc, trong đoàn thuyền truyền ra từng tiếng ồn ào lại đột nhiên im lặng quỷ dị, từng đạo thân ảnh mặc áo bào Luyện dược sư từ trong thuyền gian ra, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn như muốn thấu qua khe hở kia.
      Thánh Đan thành – Thánh địa trong lòng tất cả Luyện dược sư!
      Hai tay Tiêu Viêm chắp sau lưng, ánh mắt ngóng nhìn khe hở bao phủ bởi ánh sáng bạc, máu huyết bình ổn chảy xuôi trong cơ thể giờ phút này cũng sôi trào.
      - Thánh Đan thành, Đan Tháp. Ta, Tiêu Viêm đến đây!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1121: Đan gia
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Mỗi chiếc thuyền gian tựa như sao băng xuyên qua chân trời hắc ám, trông như con kình ngư chen chúc nhau tiến vào trong vòng sáng bạc. Thuyền gian của đám người Tiêu Viêm cũng theo dòng chảy cùng các thuyền khác vô cùng kịch liệt tiến vào trong vòng sáng, gian ba động liền biến mất thấy nữa.
      Khi xông vào vòng ngân quang, cả thân thuyền gian lắc lư kịch liệt. Chẳng qua tình trạng này diễn ra lâu liền từ từ tiêu tán, vòng sáng màu bạc cũng mỏng dần. Sau lúc lâu vòng sáng màu bạc lại mạnh mẽ dâng lên chói mắt khiến nhóm Tiêu Viêm híp mắt lại theo phản xạ.
      Trong lúc đám người Tiêu Viêm híp mắt, đột nhiên có làm gió mềm mại dịu dàng thổi đến, khiến cho căng thẳng trong lòng mọi người tiêu tan, dần buông lỏng xuống. Nhưng đúng lúc tâm tình bọn họ thoải mái, trong gian dội lên tiếng vang cực kỳ chói tai tựa như tạp ồn ào. Thanh ầm ầm kéo đến chui vào tai làm cho đám người trong nháy mắt đầu choáng mắt hoa.
      Tiêu Viêm từ từ mở mắt ra, đập vào trong chính là mảnh nham thạch đỏ ngầu tạo nên quảng trường khổng lồ thấy đầu thấy cuối, ít nhất cũng dài hơn ngàn thước. Đứng tại đây khiến cho người ta có cảm giác bản thân bé như con kiến đáng để so sánh.
      Mảnh cát đỏ đậm sân rộng dường như chứa đầy ắp người người ùn ùn kéo đến, thanh từ nơi đó truyền ra xông lên tận trời xanh. Nơi này chính là Thánh Đan thành sao? Nhìn quảng trường rộng khổng lồ thấy đầu thấy cuối này, Tiêu Viêm nhịn được hít hơi.
      gian phía sau ngừng nổi lên từng trận ba động kịch liệt. Thuyền gian đưa đám người Tiêu Viêm đến đây dần thu lại. biết bao nhiêu người từ trời bay xuống. Hiển nhiên, nơi này chính là Gian Trùng Động. Chẳng qua, chỉ là chỗ dành cho Gian Trùng Động thôi mà rộng đến vậy sao?
      Diệp Trọng ở bên cạnh thoáng nhìn bốn phía, ánh mắt có chút phức tạp. Từ khi Diệp gia thất bại hai lần tại khảo thí Ngũ đại gia tộc, bọn họ mất hết mặt mũi rời . Lúc này, Tiêu Viêm thấy chỉ là cái quảng trường chứa Gian Trùng Động mà lớn bằng phần Diệp thành rồi, Thánh Đan thành quả quá kinh khủng.
      - Ha ha, nên giật mình! tại, chúng ta ở bên trong Thánh Đan thành, còn Đan Tháp ở bên trong nội vực. Mà mặc kệ là ngoại vực hay nội vực, đều là địa bàn của Đan Tháp!
      Diệp Trọng nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Viêm khỏi cười, :
      - Thánh Đan thành mặc dù được gọi là ‘thành’ nhưng các thành thị bình thường thể so sánh với nó được. Chỉ luận về diện tích thôi, nó cũng hơn Diệp thành biết bao nhiêu lần!
      Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh trán. Thành thị này quả thực quá rộng lớn. Mở bản đồ địa vực ra xem, dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm Thánh Đan thành chỉ sợ cũng khác gì so với Hắc Giác Vực. Diện tích rộng lớn này, cho dù là Đấu Tông cường giả muốn từ Bắc đến Nam cũng phải cần nửa ngày thời gian. tại, lượng người còn chưa phải lúc đông nhất, còn phải chờ đến khi Đan hội bắt đầu trước tháng kia.
      - Thánh Đan thành rộng lớn kinh khủng như vậy mà bây giờ nhìn qua lại có vẻ chật chội.
      Diệp Trọng cười :
      - Ngươi nên khinh thường sức hấp dẫn của Đan hội!
      Tiêu Viêm cười khổ, lắc đầu. Đến Thánh Đan thành, mới rồi còn chưa biết cái gì gọi là “Mở rộng tầm mắt”. Thành thị khổng lồ cổ kính như thế hôm nay coi như Tiêu Viêm được tăng thêm kiến thức.
      - tại, đầu tiên chúng ta đến chỗ nào?
      Thu liễm tâm tình, ánh mắt Tiêu Viêm cùng đám người Tiểu Y Tiên nhìn về phía Diệp Trọng. Đám người Tiêu Viêm lần đầu tiên đến Thánh Đan thành, đối với nơi này có nửa điểm quen thuộc, hết thảy đều do Diệp Trọng hướng dẫn.
      - Thời gian khảo thí của Ngũ đại gia tộc cũng đến rất gần rồi. Trước tiên, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi. Ngày mai, ta dẫn ngươi Đan Tháp dự khảo thí.
      Diệp Trọng cười, .
      - Đan Tháp là nơi chứng thực cấp bậc huy chương của Luyện dược sư.
      Diệp Trọng hơi trầm ngâm, .
      Nghe đến cấp bậc huy chương Luyện dược sư, Tiêu Viêm ngẩn ra, :
      - Còn phải cần nó sao?
      Huy chương xác định cấp bậc Luyện dược sư này Tiêu Viêm cũng có. Chính là khi lịch lãm ở Gia Mã đế quốc nhận lấy mai huy chương Nhất phẩm Luyện dược sư.
      - Ha ha, Đan Tháp khảo chứng thực lực Luyện dược sư nghiêm khắc hơn so với những nơi khác nhiều bởi vì huy chương này của họ thông dụng toàn đại lục. Cho dù tới bất kỳ địa phương nào cũng tuyệt đối có lực chấn nhiếp. Mà muốn được tham gia Đan hội, cấp bậc huy chương phải có nếu cho phép ngươi tham gia!
      Diệp Trọng cười . Tiêu Viêm khẽ gật đầu. cũng có gì dị nghị đối với chuyện này. Bất quá nhiều năm như vậy cũng chưa từng tham gia trắc thí cấp bậc nên quả có chút tò mò.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm có dị nghị gì, Diệp Trọng cười cười, xác định phương hướng rồi tìm chỗ nghỉ ngơi. Trong lúc đó, phía xa xa trời lại nổi lên trận ba động kịch liệt. Sau đó, con Ngân sắc phi mã cùng với chiếc xe ngựa trắng như tuyết dần ra. Ở bầu trời bỗng nhiên xuất hoa lệ quý phái như vậy lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt chăm chú.
      Từng tiếng động xôn xao kinh hãi vang lên. “Hư Thiên Mã Thú, ai lại phô trương hanh thế lớn như vậy chứ?”
      Thiên Mã Thú? Tiêu Viêm nghe được những tiếng kinh hô cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ xe trắng như tuyết kia. từng nghe kể về loại ma thú này. Mặc dù chỉ là ma thú Lục giai nhưng lại cực kỳ quý hiếm. Chúng nó có thể phi hành được trong gian hư vô. Hơn nữa, tốc độ của chúng so với Thuyền gian còn nhanh hơn, lại còn rất thoải mái. Rất nhiều người đều muốn có được Hư Thiên Mã Thú này là bởi vì thế. Ở những hội đấu giá cũng rất hiếm khi xuất . Có tiền cũng chưa chắc mua được. Vậy mà, hôm nay, chủ nhân của loan xa tuyết bạch này lại có thể dùng vài đầu Hư Thiên Mã Thú chở !! Thủ bút bậc này thể tưởng tượng nổi!
      Ánh mắt Diệp Trọng ở bên cạnh đồng dạng cũng nhìn cổ xe trắng như tuyết kia, khẽ chau mày.
      - Diệp Trọng trưởng lão biết chủ nhân của cỗ xe này là ai sao?
      Tiêu Viêm hỏi tò mò, hỏi.
      - chiếc xe kia có dấu hiệu đặc thù, là tộc huy của Đan gia. Nếu như ta nhìn lầm người ngồi bên trong hẳn là người của Đan gia cử tham gia đợt khảo thí lần này.
      Diệp Trọng gật đầu, .
      Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm hướng cổ xe nhìn kỹ, thoáng thấy viên thuốc ánh lên màu vàng kim. Đan gia này chính là gia tộc đứng đầu Ngũ đại gia tộc ở Đan vực.
      Ngũ đại gia tộc “Đan - Tào - Bạch - Khâu - Diệp” giờ theo Tiêu Viêm được biết chính là Đan gia đứng đầu, có đối thủ, ngạo thị ngũ gia (1). Có thể thanh thế Tào gia là lớn nhất. Có thể thanh thế Tào gia là lớn nhất, Bạch gia dược tài giàu có nhất, còn Khâu gia có tiếng quan trọng nhất tại Đan vực. Nhìn qua vẫn kém ba nhà kia nhưng so với Ngưu gia còn tốt hơn vô số lần. Tổng quát mà , trong ngũ đại gia tộc giờ, chỉ có Diệp gia là thê thảm nhất. Mà tứ đại gia tộc còn lại, Khâu gia tuy tộc nhân đông nhưng lại vẫn duy trì địa vị vững vàng ở Đan Tháp.
      - Nếu như Đan gia đến đây rồi, ba gia tộc kia chắc cũng đến!
      Diệp Trọng trầm ngâm, .
      - biết, năm nay Đan gia cử ai tham gia khảo thí đây? Chẳng biết Đan gia có thể xuất người nào so được với nữ Tào Dĩnh kia nữa?
      Tiêu Viêm vân vê cằm, hỏi.
      - Chuyện này ta cũng ràng lắm! Đan gia từ trước đến nay làm việc đều trầm lặng, nhưng gia tộc này có thiên phú luyện chế thuốc rất cao. Còn nhớ năm đó, nghe tại thời điểm huy hoàng nhất, họ chiếm được vị trí Trưởng lão thủ tịch của Đan Tháp.
      Diệp Trọng có chút lúng túng, :
      - Bất quá, dựa theo lẽ thường, bọn họ cũng phái ra những người có thực lực mạnh nhất đâu. Bởi vì loại khảo thí đối với bọn họ mà cũng khó, đây là cơ hội của chúng ta. Như thế, xác xuất thành công của chúng ta cũng nhiều hơn.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu. biết lần khảo thí này đối với Diệp gia trọng yếu cỡ nào. Nếu ra tay trợ giúp, bằng vào những tộc nhân trẻ tuổi của Diệp gia, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
      Trong lúc đám người Tiêu Viêm chuyện với nhau. Cỗ xe trắng như tuyết ở bầu trời dần biến mất ở phía chân trời.
      - thôi, trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi và hồi phục. Ngày mai chúng ta Đan Tháp trắc nghiệm cấp bậc huy chương. Sau đó bàn tiếp về đợt khảo thí lần này!
      Diệp Trọng cười . Đối với thực lực của Tiêu Viêm, rất yên tâm. Bất quá, gánh nặng trong lòng chính bốn đại gia tộc còn lại có phái ra những tộc nhân trẻ tuổi còn mạnh hơn so với trước kia. Hôm nay, gần tới Đan hội. Những tộc nhân trẻ tuổi đến đây tự nhiên cũng phải là những kẻ xoàng xĩnh.
      Thân hình Diệp Trọng hướng quảng trường bay vút , đám người Tiêu Viêm bám sát theo sau.
      __________________________________________________
      Chú thích:
      (1): Do bản text tiếng Trung quá lởm nên đoạn giới thiệu Đan gia hơi lung tung. Các bằng hữu cứ đọc, sau đó mình tìm hiểu rồi chỉnh lại sau! Mong các bạn thông cảm!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1122: Gặp gỡ trong tinh
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Đoàn người Tiêu Viêm theo Diệp Trọng di chuyển nửa giờ trong ngoại vực Thánh Đan thành, rốt cuộc cũng đáp xuống địa vực phía Nam.
      Nơi nhóm Tiêu Viêm hạ xuống là cái viện tương đối rộng rãi chẳng qua thoạt nhìn cũ kỹ, tựa như nhiều năm qua chưa từng có ai ở đây. Trước sân, có tấm bảng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ.
      - Diệp viện!
      - Đây là sản nghiệp của Diệp gia ta năm đó nhưng do Diệp gia sau này dần xuống dốc còn ai tiếp tục ở lại nơi này trông coi. Bất quá dùng để nghỉ chân thời gian cũng tệ lắm!
      Diệp Trọng nhìn vào trong rồi quay lại với Tiêu Viêm.
      Nhóm Tiêu Viêm tự nhiên cũng cầu gì đối với nơi này. Hơn nữa, Diệp viện tuy hơi tiêu điều nhưng lại yên tĩnh. Mặc dù cũng có ít người ngang qua nhưng so với những nơi khác quả xứng với hai chữ “yên tĩnh”.
      - Ha ha, thành vấn đề. Nhìn sắc trời cũng còn sớm, mọi người nghỉ ngơi chút, ngày mai còn có chính !
      Thời gian dần trôi qua, bóng đêm cũng từ từ phủ xuống. Cả Thánh Đan thành chìm trong bóng đêm huyền bí…
      Trong tiểu viện, Tiêu Viêm đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao bầu trời. lúc sau chau mày:
      - Từ khi tiến vào Thánh Đan thành đến giờ, ta chưa từng cảm ứng được chút dao động nào liên quan đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Có lẽ là do cường giả Đan Tháp phong ấn hoặc dấu ?!
      Trầm ngâm lúc, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn về phía Nội vực Thánh Đan thành trung. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thành hình ở trời sao, nếu như sinh ra cũng chỉ có thể ở đó. Nếu như Tiêu Viêm đoán sai Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ở ngay trung, trong nội vực Thánh Đan thành.
      - Ai, thủ đoạn của Đan Tháp đúng là bí ! Xem ra, chỉ có thể đến tận nơi nhìn mới được!
      Tiêu Viêm khẽ thở dài, vừa muốn xoay người trở về phòng, đôi tai vừa động liền nhìn về phía cửa viện. Ở đó Tiểu Y Tiên trong y trang trắng xinh đẹp đứng, ánh trăng soi sáng thân thể nàng tựa như lớp sương mù phủ lên càng tăng thêm vẻ quyến rũ lòng người.
      - Muội chưa nghỉ sao?
      Nhìn thấy Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười rồi .
      - Trước khi Huân Nhi rời dặn muội phải bảo vệ huynh. Huynh chưa từng nghỉ ngơi muội sao có thể bãi công?
      Tiểu Y Tiên cười, .
      Nghe được lời dí dỏm của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm nhịn được phì cười. Kể từ khi giải quyết được Ách Nan Độc Thể, tâm tình của nàng nghi ngờ thoái mái hơn rất nhiều.
      - Ách Nan Độc Thể của muội hẳn có vấn đề gì chứ?
      Tiêu Viêm nhìn Tiểu Y Tiên, quan tâm hỏi.
      - Hẳn là có vấn đề gì… Hôm nay, trong cơ thể muội có quả Độc đan cỡ ngón cái, Ách Nan Độc Khí cũng bị áp súc ở đó. Hơn nữa, hôm nay muội có thể khống chế nó hoàn toàn!
      Tiểu Y Tiên trầm ngâm chút, .
      - Vậy tốt rồi! Huynh cũng chỉ có thể giúp muội đến đây thôi! Về phần sau này nên làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Bất quá, Ách Nan Độc thể cũng phải là thể chất bình thường. Hơn nữa, trước kia cũng chưa bao giờ xuất người nào có thể khống chế nó hoàn toàn. Cho nên, huynh cũng biết sau khi luyện ra Độc đan có ảnh hưởng cho muội nữa…
      Tiêu Viêm gật đầu, .
      Tiểu Y Tiên mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển rồi đột nhiên :
      - Huynh chuyện kia cho Huân Nhi biết chưa?
      Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời ngẩn người dường như thoáng xấu hổ, nhưng lại cười khổ lắc đầu. Chuyện của Thải Lân, nguyên bản lúc trước chỉ là tràng diện bất ngờ tràn ngập xuân ý. Về sau, dần dần tiếp xúc và trò chuyện với Mỹ Đỗ Toa nữ vương lãnh ngạo động lòng người kia, Tiêu Viêm mới nhận ra nàng bắt đầu xuất số tình cảm phức tạp và đặc biệt…còn cả chuyện Thải Lân mang thai….
      Rời khỏi đế quốc Gia Mã cũng nhiều năm, nếu như Thải Lân mang thai vậy dựa theo tộc quy của Xà Nhân tộc, chỉ sợ “Tiểu Tiêu Viêm” chừng cũng xuất thế!
      Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Viêm dâng lên cảm xúc rất phức tạp. Tựa như vui mừng, lại như buồn rầu, đủ loại cảm xúc hội tụ cùng chỗ, giống như đổ ngũ vị vào trong bình làm cho người ta đoán ra.
      - Ai, binh đến tướng ngăn! lúc nào đó huynh cho Huân Nhi biết việc này!
      Lắc đầu, Tiêu Viêm ổn định tâm tình, thở dài. Có số việc, tự nhiên thể che dấu…
      - đại lục Đấu Khí, chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp đâu phải chuyện lạ. Huân Nhi cũng ý kiến gì đâu!
      Nhìn thấy bộ dáng rối rắm của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên lên tiếng an ủi.
      Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gật đầu cười khổ. Huân Nhi phải là nữ tử bình thường. Trong Cổ tộc, địa vị của nàng rất khó tưởng tượng được, nếu làm sao lúc nào cũng có hai cường giả Đấu Tôn thủ hộ bên cạnh. Mà cho dù lúc đó Huân Nhi có đáp ứng, chỉ ngại Cổ tộc cũng lấy cớ này quấy nhiễu…
      Nhìn Tiêu Viêm còn tinh thần đề cập về chuyện này, Tiểu Y Tiên cũng gì thêm. Hai người ngồi trước thềm đá trước phòng, ngửa đầu ngắm sao trời lấp lánh trong tinh vô tận.
      - nhiều năm cùng nhau ngắm sao…Nhớ năm đó ở ngọn núi tại Thanh Sơn trấn, trong sơn cốc kia, trời sao ở đó đẹp!
      Sau lúc lâu thấp giọng hàn huyên, Tiểu Y Tiên nhàng dựa vào cột đá bên cạnh, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, khẽ giọng thầm. Trong thanh lặng lẽ truyền ra, nàng ngủ quên tự lúc nào.
      Tiêu Viêm hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn mỹ nữ xinh đẹp toát ra khí chất dịu dàng trước mặt. Năm đó, bọn họ chưa từng nghĩ đến có lúc đạt được thực lực như bây giờ.
      - Đợi đến khi trẻ về đế quốc Gia Mã, huynh lại cùng muội đến đó ngắm sao!
      Như nghe thấy được giọng của Tiêu Viêm, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên chậm rãi trở nên nhu mỳ.
      Lấy ra cái hắc bào rộng rãi từ trong Nạp giới nhàng phủ lên người Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy bước hai bước, ngẩng đầu nhìn ánh sáng thiên .
      Khi nhìn lên, đột nhiên thấy bầu trời đêm ở Thánh Đan thành dường như khác hẳn so với những bầu trời đêm ở những nơi khác.
      “Tràn đầy linh tính?”
      Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng yên dưới bầu trời.
      Đứng yên suốt hai canh giờ, mà hai canh giờ này, thân hình Tiêu Viêm giống như pho tượng điêu khắc bất động. Hai mắt nhìn chằm chằm chằm chằm những vì sao chợt chợt lóe lên bầu trời.
      Giữ mãi tư thế như vậy cho đến khi gần được ba canh giờ, khóe miệng Tiêu Viêm khẽ cong, từ từ nhắm mắt lại…
      Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn lực lượng mạnh mẽ như thủy triều từ mi tâm Tiêu Viêm khuếch tán ra bay thẳng lên bầu trời lấp lánh.
      Linh hồn lực như sóng nước ở khuếch tán ra khắp bầu trời. Cảm giác tràn ngập linh tính khác thường này cũng tựa như dấu vết thần kỳ theo linh hồn lực khuếch tán, để lại ấn ký mơ hồ trong linh hồn Tiêu Viêm.
      Khóe mắt Tiêu Viêm vẫn chưa mở ra. Giờ khắc này, thân thể vẫn duy trì tư thế đó lại dần dần phóng ra ánh huỳnh quang rất nhạt. Ánh sáng này vô cùng thần kỳ, dùng mắt thường nhìn thấy mà phải sử dụng linh hồn lực mới có thể quan sát được.
      Những phiến lá cây và thảm cỏ úa vàng xung quanh Tiêu Viêm dưới ánh sáng huỳnh quang mỏng manh chiếu rọi dần dần lặng lẽ hồi phục sức sống, trông dạt dào linh khí.
      Tiêu Viêm dĩ nhiên biết được biến hóa quanh thân thể mình. Trong lúc linh hồn lực khuếch tán khắp nơi, ấn ký mơ hồ kia xuất càng ngày càng ràng. Dưới ấn ký này, linh hồn Tiêu Viêm như đắm chìm trong ấm áp chan hòa của ánh mặt trời, cảm giác thư sướng dị thường mạnh mẽ.
      Linh hồn lực lượng lan tràn biết kéo dài bao lâu, cũng biết bay đến nơi nào bỗng nhiên chấn động mạnh. Đợi đến khi Tiêu Viêm phục hồi lại tinh thần linh hồn chợt nhìn thấy cự long nhắm chặt hai mắt, quanh thân lượn lờ ngọn lửa tím đen vô cùng quỷ dị.
      Khi linh hồn lực của Tiêu Viêm nhìn thấy ngọn lửa này, trong lòng nhất thời dấy lên cảm giác quen thuộc. Chợt tiếng rên rỉ vang lên trong linh hồn.
      - Tam… Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa?
      - Người phương nào dám can đảm nhìn trộm vào Đan thành Tinh vực?
      Ngay khi tiếng rên rỉ vang lên trong lòng Tiêu Viêm, tiếng quát chói tai cũng mạnh mẽ vang vọng trong linh hồn Tiêu Viêm.
      Thanh chói tai đột ngột xuất liền trực tiếp làm linh hồn lực khuếch tán của Tiêu Viêm tản ra rồi tiêu tán cách quỷ dị tinh . Linh hồn cũng theo đó mà tản ra đạo linh tính nhàn nhạt, mơ hồ lưu lại.
      - Cái gì? Linh hồn Tiên cảnh?
      Như cảm ức được linh khí linh hồn còn sót lại, trong gian hư vô vang lên tiếng hô ngạc nhiên.
      Tại nơi rất xa bên ngoài Đan thành, đôi mắt nhắm nghiền của Tiêu Viêm mạnh mẽ mở ra, lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nhìn về chỗ sâu trong Đan thành. Lúc trước, cảm ứng được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, tất nhiên là chính là ở hướng đó!
      - Đan thành Tinh vực.Nơi đó phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1123: Phân tháp
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào phiến hư bên trong Thánh Đan thành, lúc lâu sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Bàn tay vuốt vuốt trán, bởi vì tiếng quát kinh khủng kia mà lúc này đầu Tiêu Viêm có chút mê muội.
      - hổ là Đan Tháp, lại có cường giả kinh khủng như thế!
      Tiêu Viêm khẽ thở dài hơi rồi cười khổ. Trước đó, chủ nhân tiếng quát chưa từng thân nhưng liền câu chấn vỡ linh hồn . Năng lực bậc này, ít nhất là Bát phẩm Luyện dược sư mới có thể làm được.
      Dần dần trấn định tâm tình, Tiêu Viêm đảo mắt qua nhưng chợt ngẩn người. Bởi vì giờ phút này trong viện tràn đầy khí tươi mát. Cỏ non xanh mượt vươn lên còn mặt đất vốn dĩ khô vàng giờ phút này lại bừng bừng sinh cơ.
      - Đây là?
      Tiêu Viêm chau mày. nhớ lúc ban ngày nơi này còn chỉ có bụi cỏ dại nho mà thôi. tại sao lại trở thành bộ dạng này?
      - Chẳng lẽ là vì nguyên nhân lúc trước?
      Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Tiêu Viêm đột nhiên hồi tưởng về khi mới vừa rồi bị tinh dẫn dắt, trong lúc mơ hồ tiến nhập loại trạng thái huyền diệu.
      Nghĩ đến đây Tiêu Viêm khép hờ mắt lại nhưng lát sau chợt mở ra, bên trong thể che dấu được vẻ khiếp sợ lẫn vui mừng tột độ. Giờ đây, linh khí bao phủ tràn ngập linh hồn tựa hồ nồng đậm hơn trước kia ít.
      Tiêu Viêm hầu như biết gì về Tiên cảnh, cũng biết phải làm sao mới có thể tăng cường linh khí trong linh hồn, bởi thứ này chỉ có thể thu hoạch khi ngẫu nhiên tiến vào những trạng thái kỳ dị nhưng những loại trạng thái này “khả ngộ bất khả cầu”. Ngoại trừ lần trước điên cuồng luyện đan nên mới xuất cũng chỉ có hôm nay là lần thứ hai. Bất quá mặc kệ như thế nào, linh hồn cùng linh khí tăng trưởng đối với Tiêu Viêm cuối cùng đều là chuyện tốt.
      - Dựa theo tốc độ này, nếu có thể tiếp tục tiến vào vài lần chắc bước vào Tiên cảnh. Như vậy ở Đan hội lần này mình tuyệt đối nắm chắc.
      Cảm thụ được cảm giác thư sướng do linh hồn tràn ngập linh khí mang đến, Tiêu Viêm chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, trong lòng lại dấy lên ý nghĩ tham lam tựa “rắn nuốt voi”.
      Trong khi Tiêu Viêm vui sướng ở trung tâm gian hư vô nội vực Đan Tháp lại vang lên giọng :
      - Lúc trước có người rình Tinh vực, may mà chưa đánh thức Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Nếu , lại phen phiền toái a…!!
      Trong gian hư vô vang lên giọng già nua chậm rãi:
      - Phát ra là người phương nào ?
      - có, nhưng theo ta suy đoán linh hồn lực lượng của người này chỉ sợ bước chân vào linh hồn Tiên cảnh, Bát phẩm Luyện dược sư.
      - Chẳng lẽ là người Hồn Điện? Bọn chúng đối với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng rất có hứng thú. Căn cứ vào ít tin tình báo, ở Đan hội lần này Hồn Điện cũng phái vài người đến. Nếu để cho chúng lọt vào được tốp mười hẳn ra tay đối phó Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.
      thanh đầy nghi hoặc lặng yên vang lên.
      - biết, ta mặc dù chấn vỡ linh hồn thăm dò của người kia nhưng đây dù sao chỉ là đạo phân hồn, tạo nên tổn thương quá lớn đến thân thể.
      - Tăng thêm giới nghiêm! Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa hấp thụ tinh thần ánh sáng càng ngày càng mạnh, chúng ta có khả năng trực tiếp phong ấn nữa. Nó đối với chúng ta có oán niệm khá lớn. khi phá mở phong ấn ra, chỉ sợ toàn bộ Thánh Đan thành đều bị nó phá hỏng. Cho nên nếu có người có thể thu phục nó dĩ nhiên là điều tốt nhất. Nhưng người này tuyệt thể là người của Hồn Điện. đại lục ít linh hồn của Luyện dược sư rơi vào tay bọn chúng.
      - Tên Hồn Điện kia đến tột cùng muốn làm gì nhỉ? Bắt nhiều linh hồn thể như vậy, ta cảm giác có chút bất an…
      Sau lời của người này, phiến gian hư vô dần rơi vào yên tĩnh.
      - Nghe , ngay cả Dược Trần cũng rơi vào tay Hồn Điện…
      Yên tĩnh lúc lâu, thanh già nua trầm thấp lúc nãy từ từ lại vang lên.
      - Dược Trần sao? cái tên nổi bật a! Nhớ năm đó, cũng có danh ngạch trở thành trong tam đại cự đầu của Đan Tháp nhưng chẳng qua lại thích… Bọn người Hồn Điện này cũng quá lắm! Đoạn thời gian trước, trận đại chiến ở Đan vực chắc các ngươi cũng có nghe qua. Nghe trong đó có người là đệ tử của Dược Trần.
      - Ha ha, đệ tử Dược Trần sao? Ta rất muốn gặp . Có thể được người kén chọn như Dược lão thu làm đệ tử, chắc phải có nhiều chỗ hơn người. biết cùng hai vị tộc nhân Tào gia cùng Đan gia biết thế nào nhỉ?
      - Hai tiểu tử này đều là quái vật hiếm thấy xưa nay. Cứ dựa theo tình thế tại, sau trăm tuổi, các nàng rất có tư cách trở thành cự đầu tiếp theo của Đan Tháp.
      - Ừ... quên ! cần phải để ý đến những chuyện này! Đan hội sắp bắt đầu trước tiên cứ tiến hành cho tốt kỳ đại hội này . Về phần bọn người Hồn Điện, bọn chúng tuy mạnh nhưng cũng phải tay che trời. Nếu bọn chúng mưu động trời gì, Cổ tộc và các thế lực viễn cổ khác cũng tùy ý để bọn họ thực như thế đâu. tại, chúng ta cần phải làm sao để Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa rơi vào trong tay Hồn Điện là được. Thôi, tách ra! Trong khoảng thời gian này nên chú ý bảo vệ tốt.
      Sau khi thanh này chấm dứt, cuộc chuyện giữa hai đại cự đầu Đan Thápcũng kết thúc, phiến gian hư vô lần nữa lại tĩnh lặng như được bao phủ bởi tấm màn che huyền bí.
      Hôm sau, khi Tiểu Y Tiên từ trong giấc ngủ say tỉnh lại và nhìn thấy cả tiểu viện ngập tràn xuân sắc liền lập tức ngẩn ra.
      - Tỉnh rồi sao?
      Tiêu Viêm tu luyện mỏm đá lớn bên cạnh cũng mở mắt ra nhìn Tiểu Y Tiên, cười .
      Tiểu Y Tiên mỉm cười liền đứng dậy. Hắc bào thân thể nàng rơi xuống. Thấy thế nàng liền ngồi xuống nhặt hắc bào lên. Hai tay khẽ vuốt ve hắc bào, đôi mắt màu nâu tím thoáng qua vẻ ôn nhu.
      - Tiêu Viêm tiên sinh, ngài tỉnh chưa?
      đạo thanh già nua từ ngoài viện vang lên, thân ảnh Diệp Trọng ra trong viện. Nhìn thấy hai người Tiêu Viêm, khỏi cười.
      Tiêu Viêm từ mỏm nhảy xuống, cười :
      - đến lúc sao?
      Diệp Trọng gật đầu, :
      - thôi, ta dẫn ngài Đan Tháp khảo thí lấy huy chương cấp bậc. Tiểu Y Tiên bọn họ cứ ở đây được rồi, cần thiết phải theo chúng ta.
      Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Viêm với vẻ do dự. Thấy gật đầu, nàng mới giọng :
      - Vậy các ngươi cẩn thận!
      Tiêu Viêm cười cười, cùng Diệp Trọng nhìn nhau, liền xoay người khỏi Diệp viện.
      Rời khỏi Diệp viện, Tiêu Viêm theo chân Diệp Trọng di chuyển gần mười phút đồng hồ mới đến được Thạch tháp cổ xưa trong Thánh Đan thành. Giờ phút này, ở ngoài Thạch tháp có vô số Luyện dược sư ngừng lui tới, huyên náo ầm ỹ hóa thành những tiếng vang vọng như sấm.
      - Nơi này là Phân tháp của Đan Tháp, tương tự như các Công hội Luyện dược sư ở các đế quốc.
      Diệp Trọng dẫn Tiêu Viêm theo dòng người tiến vào tòa Thạch tháp mang dáng vẻ cổ xưa, thấp giọng giới thiệu.
      Tiến vào Thạch tháp, Tiêu Viêm nhìn lướt qua chung quanh. Diện tích nó rất lớn, Công hội Luyện dược sư ở đế quốc Gia Mã thể so được. Lúc này, bên trong tháp có ít người mặc áo bào đại biểu cho Luyện dược sư tiến vào trong.
      - Bên trong Tháp, phía Bắc là khu giao dịch. Rất nhiều Luyện dược sư đều có thể thực giao dịch các dược liệu cần thiết hoặc là đan dược ở nơi đó.
      Sau khi giới thiệu xong, Diệp Trọng chỉ hướng Bắc Thạch tháp, .
      - Bất quá, nơi này bình thường có đồ gì tốt. Đợi hai ngày nữa, Thánh Đan thành tổ chức buổi đấu giá đặc thù. Buổi đấu giá này là những Luyện dược sư giao dịch với nhau, phải là Luyện dược sư được Đan Tháp chứng thực mới có tư cách tham dự. Có lẽ chúng ta nên chuyến, nơi đó thường có ít những thứ hiếm lạ gì đó.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chau mày. Giao dịch đấu giá hội toàn là Luyện dược sư rất hiếm thấy. hơi hứng thú với kiểu đấu giá này. Hơn nữa, cho dù gặp được những dược liệu hay đan dược mà cần cũng phải đến để mở mang tri thức.
      - Ha ha, theo ta! Phía Nam mới là nơi chứng thực cấp bậc.
      Diệp Trọng cười cười, xoay người về phía Nam. Tiêu Viêm cũng từ từ theo.
      Khi hai người Tiêu Viêm tới khu vực phòng khảo hạch thấy đội ngũ dài. Thấy thế, Diệp Trọng khẽ chau mày với Tiêu Viêm:
      - Ngươi ở chỗ này chờ ta chút để ta liên lạc với người bên trong. Nếu cứ chờ đợi như thế này chỉ sợ đến hết hôm nay cũng hoàn thành được khảo hạch.
      Tiêu Viêm gật đầu, nhìn Diệp Trọng dần xa. theo thói quen, lui về sau chút. Chợt cảm giác được lưng mình đụng phải thân thể mềm mại.
      - A!
      Tiếng kinh hô nhàng vang lên sau lưng Tiêu Viêm. nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy bị làm cho ngã sóng xoài mặt đấy. Bàn tay nhanh như chớp đỡ dậy.
      - cần!
      Thấy Tiêu Viêm định đở mình dậy, nhất thời vội vàng .
      Thanh của nàng chậm chút, bàn tay Tiêu Viêm nhanh như chớp nắm lấy cánh tay nàng. Nhưng còn chưa đợi dùng lực đỡ nàng dậy, sắc mặt trở nên kinh hãi. Bởi vì phát , linh hồn lực lượng mi tâm có dấu hiệu tràn ra tiến vào cơ thể thiếu nữ này.
      Hung hăng cắn đầu lưỡi cái (Dịch giả: sao nó chết nhỉ!), bàn tay Tiêu Viêm vội buông ra. Sau đó, có chút hồi hộp lùi hai bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn thiếu nữ có khuôn mặt nhắn nhợt nhạt ở phía trước. Trước ngực thiếu nữ này có tấm huy chương vẽ đồ văn hình tròn, giống như viên đan dược.
      - Người của Đan gia?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1124: Khảo thí
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Tuổi của cũng lớn, chỉ khoảng mười bảy đến mười tám, thân hình yểu điệu mềm mại. Khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng đôi má lại tái nhợt tựa như có bệnh trong người.
      Đương nhiên, hấp dẫn ánh mắt Tiêu Viêm phải là dung mạo của mà là chiếc huy chương hình tròn trước ngực. Chiếc huy chương này, trong lúc vào Thánh Đan thành, nhìn qua lần chiếc xe trắng thần bí kia. Bởi vậy, hiểu được huy chương này chính là tộc huy của trong Ngũ đại gia tộc của Đan vực – Đan gia.
      - Ngươi… ngươi sao chứ?
      từ mặt đất đứng dậy, sợ hãi nhìn Tiêu Viêm, thấp giọng .
      Nghe được giọng của , Tiêu Viêm mới từ dời mắt ra khỏi huy hiệu của Đan gia, hồi hộp nhìn trước mặt. màn kinh hãi vừa rồi làm cho trái tim ngừng đập loạn. cảm giác ràng trong cơ thể của này xuất loại hấp lực cực kỳ quỷ dị, ngay cả linh hồn lực của cũng có dấu hiệu bị hút ra cưỡng lại được.
      Khẽ vuốt tay, Tiêu Viêm lui từng bước. này thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi này lại quá quỷ dị. Hơn nữa nàng lại là người của Đan gia. tình này cũng quá sức tưởng tượng của Tiêu Viêm rồi.
      - có gì!
      Nhìn thấy Tiêu Viêm lắc đầu, lúc này mới khẽ thở phào nhõm. Ánh mắt nhìn Tiêu Viêm có chút kỳ quái, tựa hồ kinh ngạc vì đụng phải nàng nhưng lại có chuyện gì.
      - Chuyện kia… tốt…
      nhìn Tiêu Viêm rồi câu như xin lỗi, sau đó cũng chờ Tiêu Viêm đáp trả liền nhanh chóng xoay người rời , hòa cùng dòng người biến mất.
      Nhìn những cử chỉ có chút quái dị của , Tiêu Viêm nhịn được phải cau mày. mơ hồ cảm giác được này cũng đơn giản!
      - Tiêu Viêm, thôi!
      Trong lúc Tiêu Viêm đăm chiêu suy nghĩ, thanh của Diệp Trọng đột nhiên vang bên tai. Tiêu Viêm nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, chau mày nhìn Diệp Trọng đến bên cạnh, :
      - Có thể ?
      - Ừ…
      Diệp Trọng gật đầu, chân chờ chút, : - Ta liên hệ rồi, có thể để ngươi sử dụng trắc nghiệm thất đặc thù. Nhưng mà, giờ trong trắc nghiệm thất còn có những người khác nữa. Ta xem, hay là để ngày mai rồi đến?
      Nhìn thần sắc có chút ảm đạm của Diệp Trọng, Tiêu Viêm chau mày, : - Những gia tộc kia sao?
      Nghe vậy, Diệp Trọng ngẩn người, gật đầu cười khổ, thở dài: - Đúng lúc người của Bạch gia cùng Khâu gia ở bên trong khảo thí. Trước kia, hai gia tộc vẫn bị Diệp gia đè phía dưới. giờ, vất vả bọn họ mới xoay người lên, tự nhiên là tiểu nhân đắc chí. Mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều giở trò giễu cợt. Đối với ta cũng ảnh hưởng gì, chỉ sợ những lời khó nghe đối với ngươi.
      Tiêu Viêm cười cười, vỗ vai Diệp Trọng, : - Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ lại tay quay về sao?
      Thấy thế, Diệp Trọng chần chờ lát liền gật đầu, :
      - Được rồi! Đến lúc đó bọn chúng có gì, ngươi cứ coi như nghe thấy là được!
      Dứt lời, Diệp Trọng xoay người bước vào thông đạo đặc thù, Tiêu Viêm cũng theo sát phía sau.
      Từng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người tiến vào thông đạo đặc thù trong tháp. Sau khi ngang qua đoạn đường u ám, phía trước đột nhiên xuất ngọn đèn. Tiến tới chút nữa, gian phòng rất rộng đột nhiên ra trong tầm mắt của hai người.
      Căn phòng này rất rộng lại cực kỳ u tĩnh, tiếng động huyên náo từ bên ngoài thể truyền vào được. Lúc này, trong phòng có mười người, ánh mắt của bọn họ cũng dừng lại hai người Tiêu Viêm.
      - Hắc hắc, Diệp Trọng trưởng lão… nghĩ tới ngươi cũng dẫn người đến tham gia khảo hạch. Xem ra những người khác cũng đều biết chuyện này tương đối mất mặt a!
      Hai người Tiêu Viêm vừa mới bước vào phòng, chưa kịp tiếng cười chanh chua chói tai vang lên.
      Sắc mặt Tiêu Viêm ngừng thay đổi, ánh mắt hướng về nơi phát ra thanh, liền thấy lão phụ áo xám mặc trang phục như vị phu nhân nhếch cái miệng đầy răng vàng cười cười, hai mắt lộ vẻ châm chọc.
      Phía sau lão phụ áo xám này có ba người trẻ tuổi mặc áo trắng, hai nam nữ. Nữ tử với thân thể mềm mại cao lớn, dáng người khêu gợi trông cực kỳ hấp dẫn. Hai gã nam tử bên cạnh dùng ánh mắt đầy nóng bỏng và tham lam ngừng nhìn vào những bộ vị gợi cảm người nàng.
      Bạch y nữ tử nhìn qua cực kỳ lãnh ngạo, ánh mắt nhìn về phía hai người Tiêu Viêm đầy vẻ khinh thường lẫn trào phúng. tại Diệp gia ngay cả vị trí trong ngũ đại gia tộc cũng bảo đảm nổi, chung cũng đúng là hơi mất thể diện.
      - Mụ già bô bô cái miệng vừa rồi là người của Bạch gia!
      Đối với những lời châm chọc của lão phụ áo xám, Diệp Trọng mỉm cười, thấp giọng với Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầurồi nhìn qua chỗ khác. Tại đó, đồng dạng cũng có ba người đứng. Người đứng đầu là lão nhân áo vàng phía sau cũng có nam nữ. Hai người này, nam tuấn còn nữ tú lệ, nhìn qua giống như đôi trai tài sắc. Ba người này mặc dù gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra khinh thường, càng khiến cho người ta tức giận.
      Đối với ba người này, Diệp Trọng mặc dù chưa giới thiệu, nhưng Tiêu Viêm cũng đoán ra, bọn họ hẳn là người Khâu gia.
      - Ha hả, người của Diệp gia cũng tới rồi sao!
      Ở bên trong phòng, lão giả mặc áo báo Luyện dược sư màu trắng nhìn hai người Diệp Trọng, mặt tươi cười rất chân thành. Hiển nhiên người này có chút giao tình cùng Diệp Trọng.
      - Phiền toái trưởng lão Hàn Lợi rồi!
      Diệp Trọng chắp tay, khách khí .
      - Ai, hai người chúng ta cần gì phải khách khí như thế!
      Thấy thế, người được gọi là Hàn Lợi thở dài, .
      - Tốt lắm, Diệp Trọng ngươi nên lắm lời nữa! Ta muốn vì các ngươi mà phải kéo dài thời gian. Tiểu tử này là người Diệp gia ngươi phái tới? Như thế nào mà ngay cả cấp bậc huy chương cũng có? Chẳng lẽ chưa từng thông qua kháo thí của Đan Tháp?
      Lão phụ áo xám kiên nhẫn phất phất tay như đuổi ruồi, chợt liếc nhìn Tiêu Viêm rồi cười lạnh .
      - Quả thực ta chưa từng có huy chương nào từ Đan Tháp… đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này!
      Đối với châm chọc của lão phụ áo xám, Tiêu Viêm thành .
      - Hắc, quả nhiên!
      Nghe vậy, lão phụ áo xám nở nụ cười khắc bạc. Bạch y nữ tử đứng sau cũng khinh thường liếc nhìn Tiêu Viêm, thanh bình thản :
      - Trắc nghiệm thất đặc thù này trừ phi khảo hạch cấp bậc huy chương từ Ngũ phẩm trở lên mới có tư cách vào. Điểm này Diệp Trọng trưởng lão chẳng lẽ biết?
      - Tốt hơn hết nên lo cho mình , người của Bạch gia giờ giáo dưỡng càng ngày càng kém!
      Sắc mặt Diệp Trọng trầm xuống, quát lạnh.
      Nghe tiếng quát lạnh của Diệp Trọng, bạch y nữ tử khẽ đỏ mặt, hừ lạnh tiếng.
      - Hắc hắc, vài năm gặp mà tính tình Diệp Trọng ngươi càng lúc càng lớn lối quá rồi. Chẳng qua Diệp gia ngươi lọt vào tốp ba của lần khảo hạch này, chỉ sợ phải rời khỏi Ngũ đại gia tộc!
      Lão phụ áo xám cười nhạo.
      - Được rồi, nơi này là Thánh Đan thành chứ phải là lãnh địa của các ngươi! Nếu có ý kiến chỗ khác khảo thí!
      Bạch y lão giả chau mày trầm giọng .
      Nghe thấy Bạch y lão giả lên tiếng, trong phòng cũng yên tĩnh rất nhiều.
      - Dựa theo thứ tự đến trước và sau, Khâu gia các ngươi khảo thí trước!
      Bạch y lão giả chuyển hướng về phía ba người vẫn chưa gia nhập cuộc đối thoại, thản nhiên .
      Nghe vậy, nam nữ đứng sau lão nhân áo vàng trì hoãn tiến lên, cung kính ôm quyền hướng về phía bạch y lão giả.
      - Hai người các ngươi định khảo hạch cấp bậc huy chương nào?
      Bạch y lão giả đảo mắt qua, tùy ý .
      - Lục phẩm trung cấp!
      Nghe vậy, bạch y lão giả khẽ cau mày kinh ngạc nhìn hai người. Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể khảo hạch Lục phẩm trung cấp tương đối khá. Xem ra, những năm này Khâu gia coi như có thế hệ kế thừa mới.
      - Hai người các ngươi các ngươi tạm thời lui ra, lát nữa tiến vào Huyền môn, bên trong có người kiểm tra!
      Bạch y lão giả chỉ vào cửa thứ hai trong bốn cửa ở phía sau, .
      Hai người này liền gật đầu rồi lùi lại liếc mắt nhau, có chút đắc ý. Có thể khiến cho Bạch y lão giả kinh ngạc bọn họ tương đối thỏa mãn.
      - Đến phiên Bạch gia!
      Nghe thấy thế, hai gã nam tử đứng sau lão phụ áo xám cũng bước ra, cao giọng :
      - Lục phẩm trung cấp!
      Thanh hai người này , trực tiếp khiến cho sắc mặt nam nữ của Khâu gia biến hóa, chợt cất tiếng hừ lạnh.
      Tiếp theo sau hai người, bạch y nữ tử chậm rãi tiến lên, :
      - Lục phẩm cao cấp!
      Nghe vậy, sắc mặt lão nhân áo vàng của Khâu gia hơi đổi, mà lão phụ áo xám lại nở nụ cười đắc ý.
      - tồi!
      Bạch y lão giả chậm rãi gật đầu. Bạch gia nhân tài đông đúc a. So với Diệp gia…
      Nghĩ đến đây, bạch y lão giả khỏi thở dài trong lòng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Diệp Trọng, :
      - Diệp Trọng… đến phiên các ngươi!
      Lão vừa xong, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều dừng lại người Tiêu Viêm mang hàm ý khinh thường nhàn nhạt. Diệp gia mấy năm muối mặt cũng tính là ít.
      Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Viêm chậm rãi tiến lên liếc nhìn bạch y lão giả, :
      - Nơi này, có hạn chế cấp bậc khảo thí cao nhất ?
      Nghe vậy, bạch y lão giả ngẩn ra mà những người khác liền phát ra thanh châm biếm.
      - Thất phẩm trung cấp là cực hạn ở nơi này, vì lão phu cũng chỉ là Thất phẩm trung cấp. Ngươi muốn khảo thí cấp bậc nào?
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, tùy ý :
      - Vậy Thất phẩm trung cấp !
      Lời vừa ra, thanh châm biếm trong phòng đột nhiên tắt hẳn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :