Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1100: Lui địch!
      Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
      Băng Hà nhìn chằm chằm vào áo xanh trẻ tuổi lơ lửng phía xa trung, mắt lên vẻ kinh hãi khó có thể che dấu. Cổ tộc, lực lượng thần bí đáng sợ ở Trung Châu, xưa giờ luôn thế. Băng Hà lúc tấn thăng Đấu Tôn được nghe về Cổ tộc và cũng biết rằng, chủng tộc từ thời viễn cổ lưu truyền xuống này đáng sợ đến nhường nào.
      Sau khi Huân Nhi xuất , mặc dù Băng Hà lờ mờ đoán ra bối cảnh cùng thân phận của nàng nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chưa từng dời . Cổ tộc quả quá bí , tộc nhân hành tung bất định phiêu hốt. Hơn nữa, cường giả ở Trung Châu nhiều như mây và cũng có ít thế lực lánh đời, trong đó thiếu những thế lực có qui mô và sức mạnh ngang bằng hoặc hơn hẳn Băng Hà cốc. Bất quá, do nhiều loại quy củ của tông môn ràng buộc nên danh khí được lưu truyền rộng rãi mà thôi. Có điều Băng Hà cốc thừa hiểu, nếu như đụng chạm hay chọc giận tới những lực lượng này, bọn họ chắc chắn nếm phải trái đắng.
      - ngờ thiếu nữ này lại là người của Cổ tộc.
      Da mặt Băng Hà tôn giả càng lúc càng tái nhợt. Đạt tới trình độ như lão hiểu biết về Cổ tộc đầy thần bí này tự nhiên ít. Những chuyện khác , riêng việc tự mở ra gian riêng, lập thành phương độc lập, cũng đủ khiến cho những thế lực mang tiếng là đứng đầu kia tỏ ra kém cỏi hơn ít.
      Lúc này, lão mới hiểu được, khi Huân Nhi xuất và đưa ra những lời kia, phải là tùy ý dọa suông. Với lực lượng thâm sâu khó lường của Cổ tộc, muốn tiêu diệt Băng Hà cốc có gì là được.
      Ánh mắt Băng Hà biến ảo ngừng, có điều lão già tóc trắng kia nào có quan tâm! Hào quang xanh biếc càng lúc càng xuất dày đặc bàn tay lão, rồi chỉ trong chốc lát ngưng tụ thành chưởng ấn bằng năng lượng lớn hơn nửa thước. chưởng ấn chằng chịt những ấn ký đen kịt, lực lượng của gian tràn ra làm cho khoảng xung quanh chưởng ấn lập tức vỡ toang, mở ra từng khe nứt tối tăm lạnh lẽo.
      - Hà hà!
      Nhìn thấy chưởng ấn hình thành, lão già tóc trắng quắc ánh mắt sắc bén về phía Băng Hà rồi cười to! Sau đó lão chợt vung mạnh tay lên, vô số chưởng ấn dày đặc như lớp màn đen quỷ dị ra, mạnh mẽ hung hăng lao về phía Băng tôn giả.
      Chưởng ấn năng lượng vừa đánh tới, gian xung quanh bỗng trở nên cuồng bạo, cả những tầng mây trời cũng vì thế mà dao động mãnh liệt rồi sôi trào dữ dội.
      Băng Hà vốn từng nghe về uy lực của Đế Ấn Quyết, nên sắc mặt của lão trong nháy mắt liền ngưng trọng hẳn. Lão biết, lúc này muốn gì cũng vô ích, chỉ có thể liều mạng mà tiếp lấy chiêu của đối phương.
      Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Băng Hà liền nghiến răng nghiến lợi, đồ án hoa tuyết màu đen mi tâm lão ngời lên những tia sáng quỷ dị, hàn khí đen kịt trong cơ thể ào ào tuôn ra.
      - Băng Tôn Lực..! Đống Thiên Chưởng..!
      Trong chớp mắt, tên tay của Băng Hà ngưng tụ tầng băng dày màu đen, nhìn có gì kỳ lạ lắm nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được hàn ý sâu, độc dị thường.
      Băng chưởng đen thẫm vừa hình thành, Băng Hà liền đạp mạnh chân xuống, thân hình lóe lên, mang theo chưởng huyền bí và kỳ dị vọt tới trước người lão già tóc trắng, mãnh liệt đánh ra.
      Chưởng tùy tâm động, sát na bàn tay Băng Hà vỗ tới, hàn khí xung quanh nhất thời cuồng loạn, màu đen của băng chưởng rút vào bên trong, lộ ra hàn độc trí mạng. Nếu chiêu đó đánh trúng vào người, chỉ là thân thể mà ngay cả Đấu khí cũng bị đông cứng lại trong nháy mắt.
      Oanh..!
      Vô số ánh mắt trong Diệp thành ngẩng lên chăm chú theo dõi hai đại cường giả đối chiêu. Chỉ thấy hai lão giống như tia chớp xẹt qua bầu trời, trong thoáng chốc va chạm vào nhau, tạo nên tiếng nổ kinh thiên động địa, vang rền khắp gian.
      Năng lượng kinh khủng như cuồng phong quét ngang bầu trời. Từng khe nứt gian dài hàng trăm thước đột ngột xuất , khiến vùng trời trời nơi đó như vỡ toang, tạo thành những chiếc miệng hắc ám quỷ dị cực dài, khiến cho lòng người rét lạnh.
      Năng lượng bùng nổ tạo nên cơn lốc quét ngang vạn vật. Vô số đại thụ ở trong những khu rừng quanh Diệp thành lập tức bật gốc rồi bốc lên bay về phía xa. Cảnh tượng giống như ngày tận thế.
      - Va chạm năng lượng quá mạnh rồi. ra cường giả Đấu Tôn giao thủ lại có thể gây nên cảnh tượng như vậy.
      Khóe mắt Tiêu Viêm lóe lên nét kinh hãi. tặc lưỡi than thở mà nhìn gian bị đứt gãy cao. Vùng trời ở nơi đây trướ giờ luôn ổn định, ngờ lúc này lại bị xé rách ra vô số những khe nứt như thế! Có thể thấy, cường giả giao thủ động tĩnh quá lớn.
      Bộp!
      bầu trời, năng lượng cuồng bạo cuối cùng cũng tán , hai đạo thân ảnh theo đó lui nhanh ra sau, mỗi bước chân đạp vào hư đều tạo ra vết nứt đen nhánh.
      - Ha hả..! sướng khoái nha, Băng tôn giả của Băng Hà cốc quả nhiên cũng rất có “nghề”!
      Lão già tóc trắng sau khi lui ra chừng mười bước đứng vững. Lão ngẩng đầu nhìn, thấy Băng Hà còn bị chấn lùi xa hơn mình, khỏi cất cười to sảng khoái.
      Băng tôn giả ở đằng xa chấn động lúc này cũng nhanh chóng định thân. Bàn tay lão thoáng run rẩy, ánh mắt cực kỳ trầm trọng. Đế Ấn Quyết hổ là bí kỹ của Cổ tộc, uy lực quả kinh khủng.
      Huân Nhi thấy Băng Hà tuy hơi chật vật nhưng hề bị thương, khẽ cau mày. Nàng nhàng nhìn lão già tóc trắng rồi :
      - Lâm lão, nên chậm trễ nữa, chúng ta có quá nhiều thời gian…
      Nghe Huân Nhi , Lâm lão thoáng sựng người, rồi lập tức cung tay ứng tiếng.
      Băng tôn giả ở đằng xa nghe Huân Nhi lên tiếng, sắc mặt khẽ biến, vội vàng thốt lên:
      - Tiểu thư, xin chờ …!
      - Sao? Cốc chủ Băng Hà cốc lại muốn khuyên ta giao người nữa à?
      Huân Nhi cong môi, điệu của nàng pha chút giễu cợt.
      Băng Hà cười khổ, rồi lại nhìn sang phía lão già áo đen đấu với Thiên Sương Tử, trầm giọng:
      - Thiên Sương Tử, quay lại đây!
      Nghe tiếng quát gọi của Băng Hà, Thiên Sương Tử vất vả chống đỡ tinh thần chợt run lên, năng gì với Thanh Hải nữa mà lập tức động thân lui về, trong chốc lát đứng bên cạnh Băng Hà, thấp giọng nghi hoặc:
      -Cốc chủ..?
      - Chuyện hôm nay là do Băng Hà Cốc chúng ta phải! Nếu có chỗ nào đắc tội, Băng Hà ta ở đây xin lỗi tiểu thư!
      Băng Hà để ý đến Thiên Sương Tử mà nghiến răng chắp tay tạ lỗi với Huân Nhi trước vô số ánh mắt sững ra vì thể tin nỗi của mọi người…
      Thiên Sương Tử đứng sau lão nghe thế, mặt cũng dại ra nhìn Băng Hà. Lão chưa từng nghĩ tới việc Băng tôn giả ra những lời như vậy.
      - Những người này đến tột cùng là ai đây?
      Thiên Sương Tử cũng phải là kẻ ngốc, suy nghĩ chốc lát chợt hiểu. Nếu đối phương chỉ là hai Đấu Tôn thông thường mà , nhất định thể làm cho Băng Hà tỏ thái độ như thế. Điều làm cho Băng Hà Cốc kiêng kỵ chỉ e là thế lực thần bí sau lưng thiếu nữ áo xanh kia.
      - Băng Hà, ngươi thế là có ý gì? Ngươi định vứt thể diện của Băng Hà cốc sao?
      Thiên Sương Tử lui, Thanh Hải làm gì mà dám đấu với người kia nữa. Lão vội vàng lắc mình trốn ra rồi phẫn nộ nhìn Băng tôn giả quát lớn.
      Mặc kệ Thanh Hải la lối, Băng Hà vẫn chút để ý. Tuy lão rất thèm muốn Ách Nan Độc Thể, nhưng với điều kiện là Cổ tộc tham dự vào ! Còn lão lập tức lựa chọn buông tha. Hồn Điện kia có lẽ e ngại Cổ tộc, nhưng Băng Hà Cốc của lão làm gì lớn gan như vậy, thực lực đủ cho người ta nhét răng.
      Băng Hà đột ngột thay đổi thái độ làm Huân Nhi cũng cảm thấy ngạc nhiên. Rồi nàng chợt như hiểu ra, hẳn lão già này biết thân phận của bọn nàng.
      - Tiêu Viêm ca ca..?
      Thoáng trầm ngâm lúc, Huân Nhi mới quay đầu nhìn Tiêu Viêm. cần cũng biết ý tứ của nàng là tùy vào quyết định của .
      Mặc dù động tác của Huân Nhi rất tinh tế nhưng vẫn thoát khỏi ánh mắt của đám người Băng Hà cốc. Bọn họ nhìn ra, bối cảnh của thiếu nữ áo xanh kia tuy kinh khủng nhưng tựa hồ nàng lại rất nghe lời Tiêu Viêm.
      Ánh mắt Băng Hà thu lại, lão liền chắp tay trầm giọng:
      - Tiểu huynh đệ, Ách Nan Độc Thể… Băng Hà cốc ta dám động đến nữa!
      Tiêu Viêm liếc mắt nhìn lão rồi cười khan:
      - Cốc chủ đùa rồi, chuyện này vốn là hiểu lầm. Nếu ngài như vậy, Tiêu Viêm tự nhiên cũng muốn dây dưa!
      Tiêu Viêm hiểu điều, Băng tôn giả khách khí với như vậy hoàn toàn là vì Huân Nhi. Thế lực của Băng Hà cốc ở Trung Châu tương đối mạnh, lấy lực lượng giờ của Huân Nhi mà muốn diệt sạch Băng Hà cốc là chuyện có khả năng! Càng chưa tới việc Cổ tộc cho phép nàng vì ngoại nhân mà gây to chuyện như thế. Nếu hôm nay có thể khiến cho Băng Hà Cốc kinh sợ thối lui, cũng là kết cục rất tốt! Còn ân oán trong đó, phải đợi ngày sau có đủ thực lực tự mình ra tay, chứ cần phải mượn tới lực lượng của Cổ tộc.
      Nghe Tiêu Viêm vậy, Băng Hà khẽ thở phào nhõm. Trình độ của Tiêu Viêm, lão để trong mắt, nhưng Cổ tộc nhất định phải thận trọng mà đối đãi. Hôm nay có Huân Nhi ra mặt, dù cho lão cam tâm cũng đành phải muối mặt mà thất vọng rời .
      - Tàn cuộc của Diệp thành, ta cho người thu thập, nơi này thể ở lâu…
      Hàng nghìn ánh mắt soi mói làm cho Băng Hà sắp nhịn được phải nghiến răng siết chặt nắm tay. Lão nhìn Huân Nhi rồi trầm giọng :
      - Tiểu thư, những ân oán hôm nay, hi vọng ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta..?
      Huân Nhi tất nhiên hiểu được lão muốn điều gì. Bèn mỉm cười, nhàng :
      - Tiểu nữ cũng vậy, mong là chuyện hôm nay tái diễn. Nếu , lần sau tiểu nữ ghé thăm Băng Hà cốc chuyến!
      Vẻ mặt nhu của Băng Hà hơi xám lại, lão cười gượng vung tay áo lên, gian liền xao động rồi chậm rãi che lấp thân thể của lão . Thiên Sương Tử cạnh đó cũng vội vàng đuổi theo.
      Thanh Hải nhìn đám người Băng Hà cụp đuôi rời , trong lòng kinh hãi. Lão lập tức động thân định bỏ trốn hai bóng đen quỷ dị lên bên cạnh, túm chặt lấy bả vai.
      - Các ngươi muốn gì?
      Nghe được tiếng gào rú đầy phẫn nộ của Thanh Hải, Tiêu Viêm mỉm cười, nụ cười tràn ngập giá buốt. và Băng Hà Cốc đúng là chưa có ân oán gì quá lớn, nhưng cùng Hồn Điện ! và bọn chúng ở vào thế chết thôi! Cho nên, đám người Băng Hà cốc có thể , nhưng Thanh Hải, tuyệt đối thể…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1101: Phong ấn
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Thân hình Thanh Hải bị hai vị bạch y lão giả chế trụ chặt chẽ nên đấu khí trong thể nội giờ khắc này ngừng lưu động. Lão ta cố giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn thể thoát thân. Sau đó, lão dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiêu Viêm rồi cười lạnh, :
      - Các ngươi dám đả thương lão phu là địch nhân của Hồn Điện. Lão phu biết sau lưng các ngươi đến tột cùng có chỗ dựa như thế nào, nhưng đắc tội với Hồn Điện chúng ta chính là hành động ngu xuẩn nhất!”
      - Khà khà, khẩu khí lớn! Hồn Điện giỏi lắm sao?
      Bạch y lão giả nghe thấy lời này cười quái dị, hỏi.
      Tiêu Viêm cước đạp hư từ trong đám người bước đến trước mặt Thanh Hải rồi dừng đoạn cười nhạt, :
      - Cho dù làm gì ngươi Hồn Điện cũng bỏ qua cho ta. Cho nên, uy hiếp của ngươi có tác dụng gì cả!
      tới đây, Tiêu Viêm hướng về phía hai lão già ở bên kia, ôm quyền cung thanh:
      - làm phiền hai vị tiền bối!
      - Ha ha, đây là lệnh của tiểu thư mà thôi, cần cảm tạ hai người chúng ta!
      Hắc y lão giả cười cười, khoát tay .
      Huân Nhi mỉm cười, chuyển hướng nhìn sang Thanh Hải có vẻ mặt oán độc, :
      - Tiêu Viêm ca ca, vị Tôn lão của Hồn Điện này ngươi định xử trí thế nào?
      - Phong ấn lại , dù sao lão ta cũng là Tôn giả chứ phải Hộ pháp bình thường. Tổn thất như vậy, dù có là Hồn Điện chăng nữa cũng đau lòng lắm. Ngày sau, đến thời điểm giải quyết vấn đề của sư phụ có lẽ còn có thể dùng tới.
      Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, .
      - Muốn phong ấn lão phu? Nằm mơ!
      Nghe được lời của Tiêu Viêm, sắc mặt Thanh Hải nhất thời trở nên dữ tợn. Chợt cười lạnh tiếng, khuôn mặt lão ta đỏ dần lên, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc của hai người khỏi hắc y lão giả, điên cuồng chạy khắp thân thể.
      - Cẩn thận, muốn tự bạo!
      Nhìn thấy bộ dáng Thanh Hải như vậy, sắc mặt Huân Nhi biến hóa, tay nắm lấy Tiêu Viêm rút lui nhanh như chớp, mà sắc mặt hai hắc y lão giả cũng trầm xuống, song chưởng tấn công những điểm chuyển động thân thể của Thanh Hải, mang theo từng tiếng “xuy xuy” trầm thấp vang lên. Trong lúc mơ hồ, theo nơi chưởng trúng có chút ít huyết vụ thấm ra ngoài.
      - ngăn cản được, đây là phương pháp bạo thể độc hữu của Hồn Điện!
      Dù rất cố gắng ngăn cản Thanh Hải tự bạo nhưng có kết quả, hai hắc y lão giả đành cau mày, lắc đầu tựa hồ như hết cách. Thân hình vừa động, hai người mạnh mẽ lướt ra ngoài.
      Theo hai người lui ra, da tay Thanh Hải phồng lên tràn ngập từng tia sương máu, hai mắt lồi ra chảy xuống từng vệt máu, năng lượng cuồng bạo ở trong người lão ta điên cuồng chạy tán loạn làm cho gian hư vô xung quanh trở nên vặn vẹo.
      Bùng…bùng…
      Theo sau thanh ngày càng vang vọng, máu tươi tuôn ra thân thể ngày càng nhiều. lát sau, dưới vô số ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú bỗng vang lên từng loạt thanh“ầm ầm” như sét đánh.
      Huyết nhục bùng nổ phân liệt khắp nơi tạo thành năng lượng bạo ngược đáng sợ giống như cuồng phong mạnh mẽ quét ngang trời đất.
      Trong cơn cuồng phong tràn ngập năng lượng kinh khủng, cho dù có thực lực như nhóm người Tiêu Viêm cũng phải vội vàng hạ thấp thân hình. cường giả Đấu Tôn tự bạo có uy lực rất đáng sợ. Nếu bị hãm nhập trong đó, kết quả rất thê thảm.
      Năng lượng cuồng phong hoành hành ngang dọc trời, kéo dài gần ba bốn phút sau mới từ từ giảm bớt, vẻ u ám nặng nề bao phủ bầu trời lúc trước dần tan rồi dần dần sáng trở lại.
      Tiêu Viêm cau mày nhìn năng lượng cuồng phong dần tiêu tán. thể nào nghĩ ra lão gia hỏa này có thể quyết liệt như thế, còn chưa để gì thêm ngay lập tức tự bạo.
      - Cường giả Đấu Tôn chết dễ dàng như thế được! Chẳng qua tự bạo kiểu này chỉ hủy thân thể của mà thôi, còn linh hồn chạy …Luận theo thực lực của Hồn Điện, muốn tái tạo thân thể mới thích hợp cho lão hẳn là khó.
      Thiên Hỏa tôn giả lắc đầu, có chút tiếc hận . Bản thân chính là ví dụ sinh động nhất, cũng uy tín nhất.
      Tiêu Viêm khẽ thở dài, lão hồ ly này phải đèn cạn dầu a!
      - vậy, thể để cho linh hồn của chạy thoát được!
      Tiêu Viêm than , còn Huân Nhi bên cạnh lại mỉm cười. Tiêu Viêm nghe vậy ngoảnh đầu nhìn lại thấy đôi làn thu thủy của nàng giờ phút này cư nhiên được luồng kim sắc bao phủ xung quanh, kim quang nhàn nhạt từ trong mắt phóng ra.
      Kim quang trong mắt Huân Nhi chậm rãi đảo qua phía chân trời. Sau thời gian ngắn đột nhiên dừng lại tại gian hư vô trống rõng. Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhướng, cả người vừa động liền xuất ở mảnh gian hư vô kia, kim sắc hỏa diễm tay lượn lờ rồi chợt mạnh mẽ kích vào gian hư vô.
      quyền này đánh ra làm gian dao động trận rồi nứt ra cái khe bằng lòng bàn tay.
      Khi khe gian này xuất , hai tay Huân Nhi hơi cong rối búng ra luồng hấp lực bùng phát, đám người Tiêu Viêm liền nghe thấy trong đó đột nhiên truyền ra tiếng la hoảng sợ. Sau đó, đạo linh hồn hư ảo từ trong gian hư vô mạnh mẽ lao ra.
      Linh hồn thể vừa xuất liền tung ra quyền dữ dội hướng về phía Huân Nhi. Nhưng khi song quyền chạm vào kim sắc hỏa diễm tay Huân Nhi nhất thời phát ra những tiếng “xuy xuy”, rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên tận cuối chân trời,.
      Huân Nhi cười nhạt, bàn tay nõn nà vung lên, kim sắc hỏa diễm bùng phát ra hướng linh hồn thể của Thanh Hải bọc lại.
      Xèo…xèo…
      Kim sắc hỏa diễm lượn lờ quấn quanh Thanh Hải. Sau đó theo tâm niệm của Huân Nhi từ từ lại, mà theo đó linh hồn thể cũng dần dần bị thu lại mang theo những tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng hóa thành đoàn kim sắc bằng lòng bàn tay.
      Nắm lấy kim sắc quang đoàn, Huân Nhi hạ xuống bên cạnh Tiêu Viêm rồi ném nó cho .
      - Tiêu Viêm ca ca, giao cho huynh!
      Tiêu Viêm nhận lấy quang đoàn, trong mắt lóe lên vẻ tán thán lẫn kinh sợ. Dưới hỗ trợ của Vẫn Lạc Tâm Viên, cũng có thể dò xét được linh hồn nhưng lại thể phát khi nó ở trong gian liệt phùng. nghỉ tới, Huân Nhi lại có thể làm được điều này.
      Từ trong nạp giới lấy ra cái bình ngọc, Tiêu Viêm nhét cả quang đoàn vào bên trong. Ngón tay để miệng bình liền xuất ra ngọn lửa vô hình, sau đó mới đem bình ngọc thu vào nạp giới. linh hồn cấp bậc Đấu Tôn, ngày sau có lẽ có thể hữu dụng.
      - Vẫn Lạc Tâm Viêm? Đại trưởng lão Tô Thiên bị huynh làm cho tức giận đến bể phổi chứ?
      Ánh mắt thoáng nhìn về phía ngọn lửa vô hình kia, đôi mắt khẽ híp lại hình bán nguyệt, cười .
      Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ rồi đáp:
      - Lần này nếu muội xuất , chỉ sợ ta muốn thoát thân cũng rất khó đây!
      - Hừ… lâu sau khi ngươi tiến vào Trung Châu, tiểu thư nhận được tin liền để ý tranh luận trong tộc, mang theo hai người chúng ta rời khỏi Cổ giới sau đó chạy hơn phân nửa Trung Châu mới tới được nơi này. Bất quá, cũng may là ngươi có việc gì, nếu tiểu thư muốn bạo tẩu rồi. Khà khà… ra, lão phu còn chưa từng thấy bộ dạng lúc tiểu thư nội giận đâu!
      Bạch y lão giả ở cạnh xen vào, cười .
      - Lâm lão…
      gương mặt nhắn của Huân Nhi dần đỏ lên, cao giọng.
      - Hắc hắc… , …!!!
      Thấy thế, bạch y lão giả vội phất phất tay. Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Huân Nhi, cùng hắc y lão giả thầm than trong lòng. Ở trong Cổ giới, Huân Nhi vẫn luôn giữ dáng vẻ vô tâm vô tranh vô nhiễm. Trong tộc, rất ít người có thể làm cho nàng cười. Bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm cùng thân phận đặc thù tựa như nữ thần khiến mọi người khó có thể tiếp cận.
      Nhưng bọn họ lại ngờ khi tới đây, ở trước mặt Tiêu Viêm, tiểu thư ngày thường như nữ thần băng giá bỗng trở nên dịu dàng, ôn nhu như nhi nữ tình trường làm cho hai người rất đổi vui mừng nhưng lại hơi bất đắc dĩ. Luận về thân phận của nàng sau này trong Cổ tộc, nếu Tiêu Viêm muốn cùng nàng ở chung chỗ hẳn gặp trở ngại rất lớn, cho dù là hậu bối của người nọ.
      Bất quá chưa kể đến chuyện sau này. Nếu chỉ cần tình cảm mà Huân Nhi dành cho Tiêu Viêm mà truyền vào Cổ giới, e rằng nổi lên hồi bão táp phong ba. có vô số thiên tài trẻ tuổi Cổ tộc dốc toàn bộ lực lượng lấy Tiêu Viêm làm mục tiêu khiêu chiến.
      Nhìn thấy gương mặt Huân Nhi đỏ ửng, Tiêu Viêm cũng nở nụ cười, trong lòng rất cảm động. Mặc dù mình cùng Huân Nhi cách xa nhau vạn dặm, nhưng nàng lại luôn quan tâm để ý đến mình. Phần nhân tình này làm sao có thể sâu cho được.
      Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm cảm thấy có phần may mắn lẫn tự hào. Tính tình của Huân Nhi lãnh đạm như vậy có lẽ là do huyết mạch, việc bình thường rất khó có thể làm cho tâm tình của nàng dao động, thậm chí là chuyện nam nữ cũng khó có thể ảnh hưởng. Bất quá, may mà Nữ thần tương lai còn chưa tu luyện thành chính quả bị Tiêu Viêm để lại dấu ấn khó phai mờ. Mà dấu ấn này làm cho Tiêu Viêm thành công đem vị Nữ thần hoàn mỹ được vô số người thèm dãi này ôm vào trong lòng.
      Nếu là lúc trước, khi còn bé chưa xảy ra nhiều chuyện, cứ dựa theo chiều hướng phát triển bình thường chỉ e rằng Huân Nhi và Tiêu Viêm cũng thể gặp nhau. Mà theo Huân Nhi dần dần lớn lên, sợ là cũng có ai có thể tiến vào trong lòng Nữ thần này. Nhưng mọi cũng đúng như vậy! giờ trong lòng Huân Nhi tồn tại bóng hình Tiêu Viêm, khi gặp mọi chuyện về cùng những người liên quan đến , tầng lãnh đạm trước mặt kia tự động bóc ra.
      Đây cũng chính là chuyện mà hai người bạch y lão giả cảm thán nhất.
      Bàn tay vuốt vuốt mơ hồ mang theo chút choáng váng. Đây là di chứng sau khi thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến. Sau đó, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn sang Tiểu Y Tiên vẫn im lặng nãy giờ, vừa muốn gì đó, lại phát ánh mắt của hai nàng chạm nhau. Xuất phát từ trực giác, tựa hồ cảm giác được nhiệt độ chung quanh ấm dần lên.
      -Khụ…
      nhàng ho khan tiếng, Tiêu Viêm nhìn về phía Huân Nhi, :
      - Đây là Tiểu Y Tiên!
      xong lại nhìn sang Tiểu Y Tiên, :
      - Đây là Huân Nhi!
      Nghe lời giới thiệu của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cùng Huân Nhi gần như hẹn mà cùng mỉm cười rồi tiến lên từng bước. Dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, hai người cùng vươn bàn tay trắng nõn như ngọc nhàng nắm tay nhau.
      Nhìn hai người bắt tay nhau, khuôn mặt tươi cười vừa mới lên của Tiêu Viêm chợt cứng đờ. Bởi vì phát khí lưu màu xám cùng kim sắc hỏa diễm chậm rãi lượn lờ dâng lên từ bàn tay của hai người.
      Hai ưu tú tại lần đầu gặp mặt, ở ngay trước mặt Tiêu Viêm triển khai đánh giá hồi gần như là phản xạ có điều kiện của nữ nhân.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1102: Toan Tính
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: Túy Thư Cư Sĩ
      Luồng khí xám quỷ dị cùng ngọn lửa vàng kim ngọc thủ lặng lẽ va chạm. thanh quá lớn nào vang lên như tưởng tượng, mà trái lại chỉ phát ra những tiếng xùy xùy rất cùng với chấn động năng lượng cực kỳ tinh thế.
      Biến cố bất thình lình làm hai lão già áo đen cả kinh! Bọn họ vội bước tới định xuất thủ nhưng thoáng nhận ra điều gì đó nên ngừng lại rồi cẩn thận nhìn kỹ Tiểu Y Tiên, trong mắt lên vẻ kinh dị. này bất kể dung mạo hay khí chất đều kém Huân Nhi, nhưng khiến họ kinh ngạc nhất là thực lực của nàng. Với từng ấy tuổi mà là Đấu Tôn, quả làm cho lòng người chấn động. biết tên tiểu tử kia đến tột cùng có cái gì tốt mà bên cạnh lại có nhiều ưu tú như thế.
      - Các ngươi làm gì vậy?
      Tiểu Y Tiên và Huân Nhi đột ngột giao thủ khiến Tiêu Viêm giật mình, vội vã vươn tay định tách hai người ra chợt thấy ngọc chỉ của hai vừa chạm khẽ vào nhau lập tức thu về, khí xám cùng ngọn lửa vàng kim cũng dần tiêu tán.
      - Trước khi đến đây, muội nghe về lợi hại từ Ách Nan Độc Thể của tỷ tỷ, giờ gặp mặt quả danh bất hư truyền. Đa tạ tỷ chiếu cố cho Tiêu Viêm ca ca trong thời gian vừa qua.
      Huân Nhi lùi bước, nhàng vuốt vuốt ngón tay rồi mỉm cười.
      - Tỷ cũng vậy, nhiều lần nghe Tiêu Viêm qua về muội, quả là thiên chi kiêu nữ. Khó trách làm cho huynh ấy lúc nào cũng nhung nhớ.
      Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười.
      Nhìn hai chuyện là thân thiết nhưng Tiêu Viêm lại có cảm giác ổn, bất giác trong lòng chợt cười khổ. Hai thiếu nữ này đều là người kiêu ngạo, vốn trời sinh Độc thể, lại mang trong mình huyết mạch Cổ Đế. Nay vừa gặp mặt mơ hồ toát ra mùi vị ai nhường ai, chẳng lẽ những nữ nhân ưu tú thường thích cạnh tranh so kè như vậy sao?
      Tiêm Viêm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ .
      - Được rồi, được rồi, mọi chuyện cũng ràng rồi! Trước mắt mọi người nên nghỉ ngơi chút, vả lại nơi này phải là chỗ để hàn huyên tâm nha.
      Nghe , Tiểu Y Tiên và đám người của Huân Nhi khẽ gật đầu. Thấy vậy Tiêu Viêm lập tức động thân bay về phía trung tâm Diệp thành. Đoàn người Huân Nhi dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú cũng theo sát mà .
      Khi đám người Tiêu Viêm biến mất, cả Diệp thành vốn lặng ngắt như tờ lúc này cũng rùng rùng chấn động. Trận đại chiến kinh thiên hôm nay, bao lâu sau như gió truyền khắp Trung Châu…
      Đám người Tiêu Viêm vừa hạ xuống Diệp gia, Diệp Trọng vội vàng suất lĩnh tất cả tộc nhân ra chào đón, khuôn mặt đầy vẻ cung kính và nghiêm nghị. Trải qua trận đại chiến kinh thiên vừa rồi, lão xem như thấy được lực lượng của Tiêu Viêm. Ngay cả thế lực mạnh mẽ như Băng Hà cốc mà còn xám mày xanh mặt cụp đuôi rời như vậy lực lượng đó phải mạnh cỡ nào, lão cũng quá ràng. Cứ mỗi lúc nguy cấp đột nhiên lại xuất viện quân, mà có thể gọi tới những trợ giúp đầy cường hãn này phải nhờ vào năng lực của Tiêu Viêm hay sao?
      - Tiêu Viêm đại ca, các người sao chứ?
      Nhìn thấy Tiêu Viêm bình yên vô , Hân Lam vô cùng vui mừng.
      Tiêu Viêm gật đầu cười rồi chỉ vào Huân Nhi:
      - Đây là Huân Nhi, hẳn từng nghe qua.
      - Hì hì, trong những người sáng lập Bàn Môn, học tỷ Huân Nhi đây mà. Muội là đệ tử Bàn Môn, làm sao lại biết chứ!
      Hân Lam che miệng cười khẽ.
      Nghe vậy Huân Nhi cũng ngẩn người, gương mặt xuất trần lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thùng khiến cho quả tim của những tộc nhân trẻ tuổi trong Diệp gia đập mạnh liên hồi.
      - Ồ! ra là đệ tử Nội viện.
      Tiêu Viêm nhìn Diệp Trọng rồi cười.
      - Diệp Trọng trưởng lão, có thể an bài cho chúng ta nơi để chuyện được ?
      - Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh biết đùa, chút chuyện này tự nhiên thành vấn đề!
      Nghe vậy, Diệp Trọng liền gật đầu, tự mình trước dẫn đường.
      Tiêu Viêm cười tiếng, mang theo đám người Tiểu Y Tiên, Huân Nhi đuổi theo.
      Ở trong sân chật ních tộc nhân của Diệp gia, ít chàng trẻ tuổi nhìn thấy nhị nữ theo sau Tiêu Viêm, khí chất mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ thôi. Người bình thường nếu được trong hai người đó thương cũng khiến trời cao thèm dãi, mà Tiêu Viêm lại có cái diễm phúc đoạt được cả hai như vậy! Với bọn họ, nhân sinh còn có cái gì tốt đẹp hơn nữa để mà tiếc nuối?
      Đối với những suy nghĩ của tộc nhân Diệp gia, Tiêu Viêm tự nhiên có thời gian để ý tới. Diệp Trọng dẫn bọn họ vào phòng nghị của Diệp gia, bố trí sắp xếp hồi rồi lão rất ý tứ dẫn người rời , nhường nơi này lại cho đám người Tiêu Viêm.
      Thả mình xuống ghế, thân thể căng thẳng từ lâu của Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi buông lỏng. cảm giác được đau đớn trong kinh mạch, khỏi nhếch miệng. Di chứng của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến quả , nếu phải thân thể của cường hãn, chỉ sợ sớm nằm lăn mặt đất chứ phải an ổn mà ngồi đó rồi.
      Huân Nhi nhàng cầm chén trà đưa tới bên cạnh Tiêu Viêm rồi ôn nhu:
      - Tiêu Viêm ca ca, kế tiếp ca ca có tính toán gì ?
      Bàn tay đỡ lấy chén trà của Tiêu Viêm hơi siết chặt, mắt đen chớp lóe hàn quang:
      - Ta muốn cứu Lão sư bị cầm tù trong Hồn Điện.
      Nghe , Huân Nhi cũng suy nghĩ nhiều mà giọng:
      - Lão sư của Tiêu Viêm ca ca hẳn là Dược tôn giả, là lão tiên sinh Dược Trần năm xưa?
      Khi trở lại Cổ tộc, nàng liền tìm hiểu nên có biết được thân phận của Dược lão cũng là chuyện gì quá kì quái.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
      - Dược Trần?
      Hai lão già áo đen ngồi bên nghe vậy liền sửng sốt. lão đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm:
      - ngờ tiên sinh lại là sư phụ của tiểu hữu. Khả năng luyện chế đan dược của tiên sinh đại lục Đấu Khí mấy người có thể so bì!
      Lão già có mái tóc trắng xóa cũng cười, rồi chợt thở dài:
      - Ha ha, đúng vậy! Ài, nhớ năm xưa chúng ta và tiên sinh Dược Trần cũng có duyên gặp mặt, có điều lúc đó hai người chúng ta mới chỉ là những Đấu Tông bình thường mà thôi!
      Tiêu Viêm khẽ cười, nhìn sang thấy Huân Nhi trầm ngâm liền hỏi:
      - Sao vậy?
      Huân Nhi chần chờ chút rồi thốt lên:
      - Sau chuyện xảy ra hôm nay, Hồn Điện chắc chắn đề phòng ca ca. Thậm chí có thể chuyển địa điểm giam giữ lão tiên sinh Dược Trần chỗ khác. Nếu ca ca cứ liều lĩnh tới, chỉ sợ là chui đầu vào lưới thôi.
      - Tiểu hữu chớ xem thường Hồn Điện! Cổ tộc ta mấy năm nay rất nhiều lần giao chiến với bọn chúng, nhưng lần nào có thể khiến chúng phải tổn hại đến căn cơ. Với thực lực tại của tiểu hữu, mặc dù bên cạnh có hai Đấu Tôn tương trợ, nhưng nếu có kế hoạch hoàn hảo rất khó mà cứu thoát được Dược Trần khỏi tay Hồn Điện…
      Lão già tóc trắng dừng chút rồi cất tiếng nhắc nhở:
      - Tiểu thư lần này cũng thể ở lại lâu, trong vòng mười ngày nhất định phải trở về. Thân phận của tiểu hữu với Cổ tộc ta quả có chút đặc thù. Theo ý lão phu, tiểu hữu nên ít tiếp xúc cùng Cổ tộc mới tốt.
      Tiêu Viêm khẽ cau mày, mặc dù hiểu lão đặc thù là có ý gì. Nhưng rất ràng, Cổ tộc cùng Tiêu gia có chút uyên nguyên, mà khối Đà Xá Cổ Đế người cũng là vật mà Cổ tộc muốn có. Lúc trước được nghe Dược Lão nhắc nhở, thứ này tốt nhất nên lộ ra nếu chắc chắn dẫn tới họa sát thân.
      Hiểu điểm này, Tiêu Viêm đúng là phải cẩn thận khi tiếp xúc với Cổ tộc.
      - Tiêu Viêm ca ca, thực lực của Hồn Điện vượt qua xa những gì ca ca nhận thức. Cho nên ca được khinh suất, việc giải cứu lão tiên sinh Dược Trần cùng Tiêu thúc thúc phải suy nghĩ biện pháp kỹ.
      Huân Nhi tỏ ra rất trịnh trọng, nàng sợ Tiêu Viêm lỗ mãng muốn ngay tức khắc giải cứu Dược lão mà trúng kế của Hồn Điện. Bởi mục đích của Hồn Điện chính là khối Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay Tiêu Viêm.
      Nhãn thần Tiêu Viêm thoáng tối sầm! Trận đại chiến vừa qua cũng khiến lực lượng bên cạnh bại lộ hoàn toàn. Với mạng lưới thông tin của Hồn Điện bọn chúng biết rất nhanh. Mà nếu cứ liều mạng mà dẫn người đến chỉ sợ cứu được Dược lão, mà ngược lại còn giúp cho bọn chúng mẻ hốt sạch đúng hơn.
      Khẽ siết chén trà trong tay, lòng Tiêu Viêm dấy lên trận phiền não. Để Dược lão ở thêm Hồn Điện ngày, sư phụ hẳn thêm phần khổ nạn. Điều này cơ hồ làm cho có cảm giác như ruột gan bị lưỡi dao sắc cắt vào.
      Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Huân Nhi chỉ than chứ gì thêm.
      Đại sảnh nhất thời chìm vào im lặng! Mãi lúc sau Tiêu Viêm mới thở dài rồi khàn giọng:
      - Trong thời gian tới, ta chủ động tìm Hồn Điện.
      Nghe vậy, lòng Huân Nhi như buông bỏ được hòn đá tảng, nàng thở phào nhõm:
      - Tiêu Viêm ca ca cứ yên tâm, lão tiên sinh Dược Trần phải là Đấu Tôn bình thường. Hồn Điện tuyệt đối dễ dàng lấy tính mạng của người. Đợi lúc muội trở về, dùng lực lượng của Cổ tộc mà tìm kiếm nơi giam giữ lão tiên sinh. Nếu có tin tức, nhất định phái người tới báo cho ca ca.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Nếu lúc này phải thời cơ tốt nhất để giải cứu Dược lão, kế tiếp chuyền cần bắt tay vào làm là chuẩn bị cho Đan hội của Đan Tháp. Chỉ cần lấy được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thực lực lại tăng vọt. Đến lúc đó dù có đối mặt với cường giả cấp bậc Đấu Tôn như Băng Hà, cũng có lực mà đánh trận. Rồi lúc đó hẳn thầm triệu tập nhân thủ, đồng loạt tiến vào Hồn Điện giải cứu Dược lão, thậm chí là phụ thân Tiêu Chiến.
      Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tiêu Viêm lại ngời lên. Từ khi phụ thân mất tích đến nay, hoàn toàn mất tin tức của người. Nếu phải là linh hồn của phụ thân ký thác trong Đà Xá Cổ Đế vẫn sáng như cũ, có lẽ Tiêu Viêm cũng cho rằng ông gặp phải độc thủ của Hồn Điện rồi.
      - A..! Có thể… Biết đâu có thể từ Thanh Hải mà tìm được ít tin tức liên quan đến phụ thân!
      Ngón tay nhàng chạm vào Nạp Giới, trong mắt Tiêu Việm tràn ngập vẻ lạnh lùng. Thanh Hải thân là Tôn lão của Hồn Điện, tình lão biết được chắc chắn ít.
      - Có điều, bất kể là giải cứu Dược lão hay phụ thân thực lực vẫn là điều kiện tiên quyết cần có. Cho nên ta nhất định phải chiếm được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vào tay…

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1103: Bí Cổ ngọc
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Bóng đêm dần bao phủ Diệp thành. Những thanh ồn ào náo động do trận đại chiến kinh thiên động địa ban ngày gây nên giảm dần, nhưng nó cũng tạo ra kích động và hưng phấn trong lòng bọn họ. Đại chiến cấp bậc này ngay cả Trung Châu cũng ít khi thấy được a…
      Hơn nữa, điều làm mọi người tò mò nhất chính là thân phận của thiếu nữ áo xanh xuất ở phút cuối. Băng Hà Cốc là thế lực lớn ở Trung Châu, thực lực mọi người đều biết. Nhưng ngờ ngay cả Băng Hà cốc chủ cũng phải chịu thua, mặt mày xám xịt chạy như vịt dưới bao nhiêu ánh mắt dòm ngó cũng vì thiếu nữ nọ. Bởi vậy, có thể thấy được thế lực sau lưng nàng đáng sợ đến mức nào.
      Ánh trăng rằm trong đêm tối mịt mù mang theo cái lạnh như băng giá lặng lẽ phủ lên đống đổ nát của thành phố tầng sương mù màu bạc nhàn nhạt.
      Tại góc sâu trong khách phòng, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng giường,hai tay kết ấn tu luyện. Hô hấp của có vẻ khó khăn như mơ hồ có cỗ hơi thở nóng bỏng vờn quanh thân thể.
      Trận đại chiến ban ngày, mặc dù Tiêu Viêm bị trọng thương nhưng đấu khí trong cơ thể lại tiêu hao hầu như còn. Hơn nữa, khi thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến tạo nên hỏa liên kia, năng lượng bá đạo trong đó cũng phản phệ lại và gây nên chút thương tổn cho cơ thể. Nếu nhờ thân thể bản thân cường hãn chỉ sợ ít kinh mạch cũng bị cỗ năng lượng bá đạo kia đánh nát.
      Từng luồng năng lượng trong thiên địa từ từ tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm, sau đó trải qua tẩy luyện rồi hóa thành từng luồng đấu khí tinh thuần chảy xuôi trong kinh mạch, làm cho từng cơn đau nhức truyền ra cũng giảm dần.
      Yên tĩnh tu luyện kéo dài gần ba giờ, hai mắt nhắm chặt của Tiêu Viêm mới chậm rãi mở ra, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào. Đấu khí khô kiệt trong cơ thể trải qua tĩnh dưỡng cũng sung túc trở lại.
      - Thực lực vẫn chưa đủ…Lấy thực lực tại của ta cùng lắm chỉ có thể đối phó với cường giả Đấu Tông đỉnh cấp. Muốn chống lại Đấu Tôn, trừ phi thi triển ra Hủy Diệt Hỏa Liên, nếu sợ là khó có thể tạo ra thương tổn cho cường giả Đấu Tôn.
      Mở mắt ra, cảm nhận được tình huống trong cơ thể, Tiêu Viêm mới thở dài nhõm nhưng hơi trầm ngâm, lẩm bẩm trong lòng.
      Trận đại chiến hôm nay xuất rất nhiều cường giả. Điều này làm cho Tiêu Viêm chân chính hiểu thực lực của bản thân. Ở Trung Châu, hết thảy đều dựa vào thực lực mà chuyện. Hôm nay, nếu có Huân Nhi đột nhiên xuất , nhóm người của mình chỉ sợ được bình yên mà rời . Nhưng nếu như có được thực lực cường hãn như của Băng Hà Cốc – cốc chủ Băng Hà, cục diện của sáng nay khác , cũng cần dựa vào vận khí và hỗ trợ của người khác.
      Hơn nữa, Huân Nhi có thể cứu lần, hai lần, nhưng thể cứu cả đời!
      Tuy sau lưng Huân Nhi có Cổ tộc với thực lực cực mạnh, nhưng trong lòng Tiêu Viêm tương đối cố kị Cổ tộc. cũng ràng lắm chuyện Tiêu gia năm đó rút cuộc có quan hệ sâu xa gì với họ, nhưng mục đích của đối phương rất , chính là mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay mình. Tuy nhiên, họ chỉ áp dụng thủ đoạn ôn hòa, như Hồn Điện bất chấp mọi thủ đoạn.
      Lần này, việc Huân Nhi xuất thủ cứu giúp chắc chắn rất nhanh truyền đến tai Cổ tộc. Tiêu Viêm lắm thái độ của bọn họ đối với mình như thế nào nhưng mọi việc vẫn cần nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Nếu như ngày nào đó Cổ tộc ra tay với mình, muốn dùng cường lực cướp lấy Đà Xá Cổ Đế Ngọc, như vậy cũng nên củng cố lực lượng cho riêng mình cho rồi.
      Đối với Huân Nhi Tiêu Viêm rất tin tưởng. Mặc dù bản thân mình cùng Cổ tộc của nàng đối lập nhưng nàng cũng ra tay đối với mình. Điểm này, từ việc Cổ tộc biết Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở trong tay mình liền có thể nhìn ra. Dựa vào việc Huân Nhi biết nhưng cho gia tộc, có thể nhìn thấy vị trí bản thân trong lòng Huân Nhi.
      Đương nhiên, nếu quả như thế, Huân Nhi chắc chắn bị cuốn vào vòng xoáy tình với . Đến lúc đó, mặc kệ ai thắng ai thua, nàng đều thống khổ. Mà điều này lại là điều mà Tiêu Viêm muốn thấy nhất.
      - cũng phải lại, chỉ tại thực lực đủ a! Nếu như mình có thực lực mạnh mẽ, cho dù là Cổ tộc cũng dám mạnh mẽ ra tay đối với mình!
      Khẽ thở dài tiếng, Tiêu Viêm siết chặt nắm tay. Thực lực càng tiến bộ, lại càng cảm giác được thực lực mạnh mới là điều quan trọng nhất!
      Người thân, tình , gia tộc… Tất cả đều cần phải có thực lực để bảo vệ.
      Trong mắt chợt lóe sáng, bàn tay Tiêu Viêm nhàng vuốt ve vùng ngực. Nơi đó, vẫn còn hơn phân nữa Ma Độc Ban tồn tại. Nếu như đem thứ này hoàn toàn luyện hóa, Tiêu Viêm tin tưởng bản thân có thể đạt đến Tứ tinh Đấu Tông. Ngày sau, nếu lần nữa thi triển Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, chừng có thể đạt đến Đấu Tông đỉnh phong. Khi đó, cho dù gặp lại Băng Hà vẫn có sức cùng đánh trận.
      - Đợi thương thế khỏi hẳn liền bắt tay vào việc luyện hóa Ma Độc Ban thôi. Thứ này ở trong cơ thể mình nhiều năm như vậy, cũng đến lúc giải quyết rồi!
      Tiêu Viêm siết chặt nắm tay, thầm hạ quyết tâm.
      Nắm tay chậm rãi buông ra, Tiêu Viêm vừa muốn tiến vào trạng thái tu luyện lần nữa ánh mắt đột nhiên chuyển hướng đến bên cửa sổ, cười :
      - Nếu tới rồi còn nấp làm gì nữa?
      Tiếng cười của Tiêu Viêm vừa dứt, tiếng cười khẽ khác cũng truyền vào trong phòng. bóng hình xinh đẹp nhanh chóng bay vào, vừa duyên dáng, kiều tiêu sái đứng trước mặt cười :
      - trễ thế này mà Tiêu Viêm ca ca còn chưa nghỉ ngơi sao?
      Nhìn vẻ cười kiều mị dưới ánh đèn lộ nét thanh nhã động lòng người của , trong lòng Tiêu Viêm nổi lên trận nóng bỏng. Tình cảm bị đè nén nhiều năm, ở tại nơi này rung động mạnh liệt, khó có thể che dấu tâm tình.
      Xòe tay ra, Tiêu Viêm nắm lấy bàn tay mảnh mai và mềm mại như bông tuyết trắng và trong lòng dấy lên thích muốn rời tay của Huân Nhi.
      Bị Tiêu Viêm cầm tay, gương mặt Huân Nhi lên nét thẹn thùng mà người khác rất khó có thể thấy được nhưng vẫn rút tay ra. Cùng Tiêu Viêm cách xa nhiều năm như vậy, tình cảm chưa từng phai nhạt, ngược lại thời gian trôi nhanh càng làm tình cảm lắng đọng và lưu luyến thôi.
      Bước từng bước nhàng, Huân Nhi ngồi xuống cạnh giường, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi kia, lẩm bẩm :
      - Tiêu Viêm ca ca, những năm qua, Huân Nhi rất nhớ huynh!
      Nghe lời khiến người ta thể cảm động tâm này, trong lòng Tiêu Viêm ấm áp hẳn lên. Cánh tay chợt trượt xuống ôm lấy chiếc eo thon mềm mại tinh tế kia, khẽ vén những lọn tóc khuôn mặt nàng rồi tận hưởng mùi hương dịu dàng thơm ngát. Chút phiền não vừa sinh ra trong lòng cũng theo đó tan biến .
      Huân Nhi tùy ý để Tiêu Viêm ôm nàng vào lòng. lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, hai mắt chăm chú nhìn Tiêu Viêm. Bàn tay nàng vừa lật, quyển trục màu vàng rời xuất , đưa về phía Tiêu Viêm.
      - Đây là Đế Ấn Quyết – Đệ tam ấn! Lấy thực lực của ca ca giờ có thể tu luyện Đệ tam ấn.
      Huân Nhi giọng :
      -Tiêu Viêm ca ca nên cự tuyệt! Trung Châu phải Hắc Giác Vực, nơi này cường giả như mây. Thủ đoạn bảo mệnh càng nhiều, an toàn nhiều hơn chút. Huân Nhi thể ở tại nơi này lâu được, Đế Ấn Quyết này, huynh cũng nên từ chối…
      Ngắm nhìn quyển trục tỏa ra ánh vàng rực rỡ, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt lóng ngóng như biết phải làm gì. Nàng tựa hồ nhất định phải đưa vật này cho mình bằng được.
      Dưới ánh mắt chăm chú của Huân Nhi, Tiêu Viêm thoáng chần chờ nhưng cũng cự tuyệt nhận lấy quyển trục. Đối với Đế Ấn Quyết, đích xác có hứng thú . Hơn nữa, theo như lời Huân Nhi , ở Trung Châu mà có nhiều thủ đoạn, chỉ sợ an toàn của chính bản thân ít . ít uy lực của Đế Ấn Quyết, Tiêu Viêm sớm tự thân lãnh hội qua. Khai Sơn Ấn, Phiên Hải Ấn, lúc ban đầu khi bản thân còn là Đấu Vương, Đấu Hoàng có uy lực . Thêm nữa, Tiêu Viêm tại là Đấu Tông, thi triển hai ấn này đối địch nhân ở cấp bậc cao hơn hiệu quả giảm rất nhiều, tự nhiên là phải cần đến phương pháp tu luyện các tầng sau của Đế Ấn Quyết.
      Nhìn thấy Tiêu Việm nhận lấy quyển trục, gương mặt Huân Nhi lên vẻ tươi cười. giờ, Tiêu Viêm còn bất kể và liều lĩnh như lúc trước, quả thành thục và nội liễm rất nhiều.
      - Đúng rồi, Tiêu Viêm ca ca, chuyện Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở người huynh chưa có ai biết chứ?
      - Ừ!
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Vật này có liên quan quá lớn đến , tự nhiên là thể ra việc Đà Xá Cổ Ngọc tồn tại. Cho dù là đám người Tiểu Y Tiên, Thiên Hỏa tôn gỉa cũng biết.
      Thấy thế, lúc này Huân Nhi mới thoáng nới lỏng, thở ra hơi
      - Đà Xá Cổ Đế Ngọc này, Cổ tộc cũng muốn có nó phải ?
      Tiêu Viêm khẽ cau mày, hỏi.
      Nghe vậy, Huân Nhi chần chờ chút, sau đó khẽ gật đầu, hạ giọng :
      - Đà Xá Cổ Đế Ngọc liên quan đến chuyện tình của Đấu Đế. ra, Tiêu Viêm ca ca cũng biết, từ thời Viễn Cổ đến giờ, rất ít cường giả có thể đột phá tới Đấu Đế. Về phần những Đấu Đế năm đó, tựa hồ trong đêm hoàn toàn biến mất. Chỉ còn chút tin tức được lưu lại trong những quyển sách cổ thôi!
      Lần này, được nghe thấy chuyện bí mật nhất đại lục nên Tiêu Viêm cũng chấn động tinh thần, :
      - Vậy nếu như tập hợp đủ những mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc này liền có thể có được phương pháp tấn thăng Đấu Đế?
      - Đấu Khí đại lục bao la rộng lớn, có chút ít di tích của cường giả từ thời Viễn Cổ để lại. Bất quá, phần lớn những di tích này đều vô cùng hung hiểm. Nhưng dù vậy, mỗi lần di tích xuất đều tạo thành chấn động khắp đại lục.
      đến đây, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm, :
      - Lần mới đây nhất, có tòa di tích Đấu Đế bị tàn phá hấp dẫn vô số cường giả tiến vào, Dược Trần lão tiên sinh cũng từng tham gia.
      Tiêu Viêm khẽ cau mày, cũng từng ngẫu nhiên nghe Dược Lão nhắc qua, Phần Quyết chính sư phụ ngẫu nhiên đoạt được. “Chẳng lẽ, Phần Quyết chính là từ trong di tích của Đấu Đế mà đoạt được?”
      - Đà Xá Cổ Đế chính là vị Đấu Đế cuối cùng mà chúng ta có khả năng tìm được Đấu Khí đại lục. Ông ta lưu lại tòa bảo lâu trong hư vô gian – Đấu Đế phủ. Tòa phủ này được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Cổ tộc của muội và Hồn Điện đều muốn tiến vào đó, mà Đà Xá Cổ Đế Ngọc chính là chìa khóa mở ra Đấu Đế phủ!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1104: Mê Tình!
      Dịch: Kẹo Đắng - Biên: holakame
      Nghe Huân Nhi thế, sắc mặt Tiêu Viêm liền ngưng trọng. Quả nhiên giống như lời Diệp lão, chuyện liên quan đến Đà Xá Cổ Đế Ngọc quá lớn! Đấu Đế là cường giả tối cao của nhân loại, bất kỳ điều gì có quan hệ đến danh hào này, giá trị của nó luôn khác xa lẽ thường.
      Điểm này từ Cổ tộc liền có thể nhìn ra! Trong cơ thể của người Cổ tộc luôn chảy xuôi dòng huyết mạch của Đấu Đế và chính điều này tạo nên địa vị của Cổ tộc đại lục Đấu Khí ngày hôm nay. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ dám tự xưng là độc bá thiên hạ nhưng tuyệt đối cũng nằm trong hàng ngũ đứng đầu.
      - Cho nên mới , nếu có thực lực cực mạnh chuyện Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở trong tay Tiêu Viêm ca ca tuyệt đối thể bại lộ!
      đến đây, sắc mặt Huân Nhi ngưng trọng dị thường. Tiêu gia đến đời suy bại, dù Cổ tộc từng cùng tổ tiên họ Tiêu ước định cũng bởi vì lí do đó mà trong nội bộ Cổ tộc xuất những ý kiến bất đồng, khó mà cản được ít cường giả Cổ tộc nảy lên tham niệm mà tự mình ra tay cướp đoạt. Đến lúc đó, tình cảnh của Tiêu Viêm cực kỳ nguy hiểm!
      Nhìn sắc mặt trầm trọng của Huân Nhi, Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, hạ giọng:
      - Hồn Điện bắt giữ phụ thân ta cùng bởi vì thứ này?
      Huân Nhi cũng khẽ gật đầu:
      - Tiêu gia từng là thế lực nhất lưu đại lục Đấu Khí. Nhớ thời đó, lực lượng của Tiêu gia cỡ Băng Hà Cốc cũng phải là đối thủ!
      Nghe nàng vậy, trong mắt Tiêu Viêm thoáng lóe lên ngạc nhiên. ngờ gia tộc của mình từng có thời kỳ huy hoàng như vậy.
      - Đáng tiếc thời gian vô tình, Tiêu gia cũng dần dần lụi bại! ít tiên tổ của gia tộc ca ca đành phải rời khỏi Trung Châu mà chuyển đến đế quốc Gia Mã sinh sống.
      Huân Nhi trầm ngâm:
      - Chuyện gia tộc của ca ca từng thời tung hoành ngang dọc rồi suy yếu ngoại trừ ít người đứng đầu Tiêu gia, những người trẻ tuổi trong tộc cơ hồ ai hay biết!
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Có thể làm cho Tiêu gia thời phát triển đến trình độ lẫy lừng như vậy, nhất định vị tiên tổ Tiêu gia năm nào phải có thực lực thông thiên!”
      Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Viêm, Huân Nhi dường như biết suy nghĩ gì liền cười :
      - Hì hì, vị tổ tiên họ Tiêu kia quả là người kinh tài tuyệt diễm. Chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm có thể đứng vào hàng ngũ tuyệt thế cường giả của đại lục. đại lục năm đó, có thể địch lại tổ tiên của ca ca cũng chỉ có bốn người mà thôi!
      Nghe nàng lời này, dù Tiêu Viêm suy nghĩ trước cũng nhịn được cảm giác rung động bừng bừng. Khắp đại lục chỉ có bốn người là đối thủ của tổ tiên. Thành tựu của người quả nhiên kinh thế hãi tục!
      - nghĩ tới tổ tiên nhà họ Tiêu ta lại có người đạt được trình độ như thế!
      Chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến Tiêu Viêm nhiệt huyết sôi trào.
      - Thiên phú của vị tổ tiên đó, dù là Cổ tộc cũng khỏi bội phục! Mà khi ấy, dưới lãnh đạo của ông, Tiêu gia cùng Cổ tộc có quan hệ tương đối tốt! Minh ước của hai bên cũng được kí kết tại thời điểm này.
      Huân Nhi mỉm cười.
      - Minh ước?
      - Vị tổ tiên Tiêu gia đó từng có ân huệ với Cổ tộc. Sau này, khi gần ngã xuống thỉnh cầu Cổ tộc chiếu cố Tiêu gia, ở thời khắc mấu chốt hãy bảo tồn huyết mạch Tiêu gia. bao lâu sau khi minh ước được kí kết, vị tổ tiên ấy cũng tạ thế. Minh ước này quả mang lại ít lợi ích cho Tiêu gia! Nhưng năm tháng trôi qua, khi gia tộc của ca ca dần dần mai danh tích hiệu lực của minh ước cũng từ từ mất .
      Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm:
      - Ban đầu, muội được phái tới Tiêu gia là vì phụ thân của muội muốn muội được trải qua tuổi thơ yên tĩnh êm ấm. Đồng thời còn có nhiệm vụ nữa, chính là muốn muội thu hồi Đà Xá Cổ Đế Ngọc theo mệnh lệnh của số người trong Cổ tộc.”
      Tiêu Viêm cười, nụ cười pha lẫn trào phúng cùng đắc ý:
      - Hắc hắc, có điều bọn họ đâu có ngờ là mình những lấy được Đà Xá Cổ Đế Ngọc trở về, mà ngược lại còn tặng cho ta bảo bối.
      - Bảo bối gì cơ?
      Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người, rồi bất chợt nhìn thấy nụ cười đầy khoái trá kia nàng lập tức hiểu định gì, gương mặt lập tức ửng đỏ thẹn thùng.
      - Đúng rồi, biết vị tổ tiên Tiêu gia kia tên gọi là gì?
      Nét mặt thẹn thùng của Huân Nhi liền mang lại trận trận lửa dục trong lòng Tiêu Viêm, khóe miệng giật giật, vội vàng áp chế. muốn làm cho luôn tỏ ra lãnh đạm trước mặt mọi người và hay thẹn thùng như nữ hài trước mặt lại bị mình dọa chạy mất.
      Huân Nhi di di ngón tay như ngọc lên vầng trán lòa xòa phủ mấy sợi tóc đen của Tiêu Viêm, rồi che miệng cười khẽ:
      - Thế nào? Ca thần tượng vị tổ tiên đó rồi chứ gì?
      Tiêu Viêm trợn mắt:
      - Người là tổ tông của ta, thân là hậu nhân mà ngay cả danh xưng của người ta còn biết ra cái thể thống gì nữa chứ?
      Huân Nhi mỉm cười, hạ giọng:
      - Vị tổ tiên Tiêu gia của ca ca, gọi là Tiêu Huyền!
      - Tiêu Huyền?
      Tiêu Viêm thầm nhắc lại rồi chợt cười vang:
      - hổ là lão tổ tông của họ Tiêu ta, ngay cả cái tên cũng rất khí phách!
      Huân Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn cái, bộ dáng kiều mỵ khiến kẻ xấu bụng ngồi bên cạnh nhìn chớp mắt. Mới mấy năm gặp, mị lực của nàng quả càng ngày càng nhiều. Mỗi nét cau mày hay nụ cười khe khẽ đều tràn ngập sức mê hoặc cực kỳ khó che dấu.
      - Mộ của tiền bối Tiêu Huyền nằm tại Cổ giới. Trong cổ mộ ngờ lại có lực lượng kì dị khiến người Cổ tộc bình thường sao vào được. Tuy vài người Cổ tộc thực lực thông thiên nếu muốn vào chỉ cần mạnh mẽ phá tan lực lượng đó là xong, nhưng dù sao năm đó tiền bối Tiêu Huyền cũng có ân với Cổ tộc, nên bọn họ dám càn rỡ làm loạn. Vì thế nhiều năm trôi qua vẫn chưa có ai tiến vào tòa cổ mộ của người!
      đến đây, sóng mắt Huân Nhi khẽ chuyển, nàng nhìn về phía Tiêu Viêm hồi lâu như có điều suy nghĩ gì đó rồi cất tiếng:
      - Nếu muội đoán sai tòa cổ mộ này chỉ riêng tộc nhân của Tiêu gia mới có thể dễ dàng vào bên trong. Nếu ca ca có cơ hội hãy đến Cổ giới rồi vào đó xem chuyến, chừng đạt được thu hoạch bất ngờ.
      Nghe Huân Nhi vậy, vẻ mặt Tiêu Viêm liền trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều, trầm giọng:
      - Mộ của tổ tiên, tự nhiên ca ca đến. Và ngày sau, nếu như ca ca có đủ thực lực, nhất định dời mộ của ngài về lại Tiêu gia để con cháu Tiêu gia ngày đêm cúng bái!
      - Tiền bối Tiêu Huyền mà nghe được những lời này của ca ca hẳn rất vui..!
      Huân Nhi nhàng cười tiếng rồi chợt như nhớ đến điều gì đó:
      - Đúng rồi, chuyện huynh là hậu nhân của tiền bối Tiêu Huyền nhất định được truyền ra ngoài. Đúng là Tiêu gia năm đó lực áp quần hùng hiển hách thời, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội tới ít thế lực mạnh mẽ khác. Nếu những thế lực đó vẫn còn bảo tồn được đến hôm nay và biết được chuyện này rất khó mà tránh khỏi xung đột.
      Tiêu Viêm sờ sờ cằm rồi hỏi:
      - Đám thế lực kia cũng mạnh mẽ như Băng Hà Cốc sao?
      - Thế lực ở Trung Châu cũng hoàn toàn chỉ là Nhất tháp, Nhị tông, Tam cốc, Tứ các... Trung Châu rộng lớn như vậy, có ít những gia tộc thế tương tự Cổ tộc của muội, bọn họ cũng quan tâm đến cái gì gọi là xếp hạng. Nhưng phàm mấy cái bảng kia biết đến chúng muội, có ai dám ra câu Cổ tộc cường đại chứ?
      Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiếp:
      - Ở Trung Châu, có vài gia tộc luôn bày ra dáng vẻ nhún nhường, yếu ớt nhưng ra những thế lực nổi danh đại lục lúc này chưa chắc có thể so đọ lực lượng với bọn họ. Những gia tộc này luôn giấu nội tình, nhưng trong tông môn nhất định tồn tại vài lão quái vật màn thế . Hơn nữa, cho dù là Băng Hà Cốc thực lực của bọn chúng cũng phải như những gì huynh nhìn thấy đâu.
      Da đầu Tiêu Viêm có chút tê dại, hổ là Trung Châu, quả nhiên đúng với bốn chữ ngọa hổ tàng long.
      - Tiêu Viêm ca ca, Huân Nhi đến đây lần này cũng thể ở lại quá lâu. nếu mang đến cho ca ca rất nhiều phiền toái. Khi muội rồi, hết thảy vẫn phải dựa vào chính ca ca. Cho nên, ca ca ngàn vạn lần được khinh thường, lỗ mãng…
      Bàn tay Huân Nhi nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiêu Viêm, thanh êm dịu nỉ non.
      Nghe Huân Nhi sắp phải rời , Tiêu Viêm liền ôm chặt lấy eo nàng, mắt chăm chú nhìn dung nhan kiều mỵ trước mặt, thầm:
      - Khi nào ca mới có thể Cổ giới tìm muội?
      Khóe miệng Huân Nhi khẽ mím lại, nàng động viên :
      - Chỉ cần huynh có lòng tin vào bản thân mình khi nào cũng được. Tiêu Viêm ca ca, ca chỉ cần biết rằng, mặc kệ chuyện gì xảy ra Huân Nhi luôn ở bên ca ca!
      Nghe những lời xuất ra từ phế phủ của Huân Nhi, Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu. siết chặt lấy nàng rồi lẩm bẩm:
      - Muội yên tâm! Ca biết khi mình đến Cổ giới gặp ít khiêu khích cùng phiền toái nhưng ca nhất định lỗ mãng! Ca cho tất cả bọn họ biết, ánh mắt nhìn người của muội có sai lầm..!
      Rồi đôi mắt sáng bừng lên:
      - Nếu tổ tiên của Tiêu gia năm đó có thể khiến cho toàn bộ Cổ tộc kính sợ, Tiêu Viêm ta tin tưởng, sớm muộn gì mình cũng ngày đạt được thành tựu như thế.
      Lúc đó, cho dù ở cùng chỗ với Huân Nhi người Cổ tộc cũng cách nào ngăn trở!
      Huân Nhi hé miệng cười hạnh phúc, nàng hồ nghi quyết tâm cùng lời hứa của Tiêu Viêm. Nhưng nàng lại lo lắng, chỉ sợ thực lực chưa đủ vội tiến vào Cổ giới chắc chắn phải chịu đựng vô số kỳ thị cùng với xem thường.
      Tiêu Viêm cúi đầu, say đắm nhìn khóe miệng kiều mỵ gần trong tấc gang. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, chỉ ở trước mặt mới phô bày toàn bộ, chỉ ở trước mặt mới thể tất cả hoàn mỹ và mê hoặc động lòng người đến thế.
      Mê đắm nhìn sững vào khuôn mặt nàng, ánh mắt Tiêu Viêm tự chủ được bắt đầu nóng rực lên, đôi bàn tay siết chặt đáy lưng ong của Huân Nhi cũng tự chủ được mà dần chuyển động, len lõi qua lớp xiêm y rồi chạm vào làn da trắng mịn như ngọc của nàng.
      Cảm nhận được bàn tay Tiêu Viêm vân vê mò mẫm, hai má Huân Nhi nhất thời nóng ran. Khóe mắt ôn nhu như hồ thu giờ đây lãng đãng màn sương mỏng.
      Yết hầu Tiêu Viêm khẽ cuộn, miệng khô khốc thở gấp. Lửa dục trong lòng bừng bừng thiêu đốt, hai tròng mắt dục vọng phủ mờ.
      Như cảm nhận được những biến hóa từ cơ thể của Tiêu Viêm, gương mặt Huân Nhi càng thêm thẹn thùng đỏ lựng. Dưới bàn tay thô ráp mò loạn của Tiêu Viêm nàng khỏi thất thố mà thốt lên tiếng “ưm” rất .
      Tiếng rên rỉ cực kia ngờ lại như ma , khiến cho trái tim Tiêu Viêm nảy lên bình bịch. Rốt cuộc nhịn được nữa, đột ngột siết chặt lấy nàng rồi áp miệng mình lên bờ môi nhắn của Huân Nhi.
      Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại mà ướt át cực độ, khiến toàn thân cả hai chợt nóng như rang như thiêu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :