Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1065: Cục diện xoay chuyển
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      - Tiêu Viêm.
      Tiểu Y Tiên kinh ngạc nhìn người thanh niên đứng hẽm núi bên cạnh. Một lát sau thì khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng xuất hiện một nụ cười tuyệt mỹ. Đó là nụ cười khi mà gặp tai nạn, trong sự tuyệt vọng thì đột nhiên lại có hi vọng thật lớn đến với mình, một nụ cười xinh đẹp đến động lòng người.
      Ánh mắt Băng Nguyên trầm nhìn vào Tiêu Viêm, thanh lạnh băng như đến từ dưới cửu u hoàng tuyền truyền đến:
      - Tiểu tử, ngươi dám phá hỏng đại sự của Băng Hà ́c ta?
      Vừa rồi hắn có đảo mắt qua thì liền phát hiện có mấy chục đệ tử Băng Hà ́c ở hẽm núi chung quanh bị mất , mà trong khí lại có một mùi máu tươi nồng đậm, hiển nhiên những đệ tử mất tích đó đã bị chôn trong tay người này. Sự việc diễn ra như thế làm cho Băng Nguyên cực kỳ nổi giận, một ̃ sát khí vô cùng nổi lên trong mắt hắn, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn Tiêu Viêm.
      Cảm thụ được ánh mắt dữ tợn của Băng Nguyên, Tiêu Viêm cũng chỉ cười, hờn hợt nói:
      - Người của Băng Hà ́c, quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì.
      - Một tên nhất tinh Đấu Tông mà cũng dám làm càn trước mặt Băng Hà ́c ta, người trẻ tuổi bây giờ quả nhiên ngày càng liễu lĩnh.
      Nghe thấy lời này của Tiêu Viêm, Băng Nguyên lại giận quá mà cười lên. Trong tiếng cười tràn đầy sát ý nồng nặc:
      - Lão phu mặc kệ gnuowi có lai lịch gì, nhưng phải nói cho ngươi biết rằng Lạc Thần Giản hôm nay tất sẽ trở thành mộ ̣a của ngươi!
      - Băng Phù, hắn giao cho ngươi. cần lưu thủ, cứ giết!
      Băng Nguyên nhìn về ở một hẽm núi khá, giờ phút này thì ở đó có một gã lão giả bạch y sắc mặt cũng tốt nhìn về Tiêu Viêm. Lúc nãy Tiêu Viêm ra tay quá nhanh, ra ngoài sự dự đoán của mọi người, chỉ ngắn ngủn có nửa phút mà đã có đến hai mươi đệ tử Băng Hà chết , mà tất cả hết thảy đều có người thanh niên trước mặt này làm nên. Cái này giống như là có một người tát một cái tát thật mạnh lên má của hắn vậy, đau vô cùng.
      - Yên tâm, ta sẽ cho hắn hiểu được cái gì gọi là sống bằng chết, cũng thuận tiện cho hắn hiểu việc xen vào chuyện của người khác phải là chuyện tốt gì.
      Lão giả tên Băng Phù gật đầu một cái, khuôn mặt già nua xuất hiện nụ cười lạnh lẽo dữ tợn.
      Ngay khi Băng Nguyên cùng Băng Phù xuất hiện thì Tiểu Y Tiên cũng lấy lại chút tinh thần, đôi mắt đẹp nhìn qua chung quanh. Cái sự vui sướng vừa mới xuất hiện đã dần mất , tràng diện bây giờ thì cho dù Tiêu Viêm đã tới cũng khó có thể giải vây được, ngược lại còn có thể vì thế mà đem Tiêu Viêm liên lụy vào. Dù sao ở đây chỉ toàn là cường giả Đấu Tông, mà Băng Hà ́c lại có đến ba người, lấy thực lực của Tiêu Viêm mà muốn mang nàng trốn thì chỉ sợ khó khăn vô cùng.
      - Tieu Viêm, ngươi trước , ta tất có biện pháp trốn . Chờ sau khi ra khỏi đây thì chúng ta hãy gặp nhau!
      Đôi mắt đẹp hơi nháy lên, Tiêu Y Tiên đột nhiên nhìn Tiêu Viêm nói lớn lên. Nghe vậy thì Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cười cười nhìn Tiểu Y Tiên, nói:
      - Ngươi cho là ta sẽ tin lời này của ngươi? Yên tam , nếu ta đã dám đến thì sẽ có nắm chắc cứu được ngươi…
      Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Viêm thì hiểu sao sự khẩn trương trong lòng Tiểu Y Tiên cũng hơi lỏng ra ít. Đối với Tiêu Viêm thì nàng cũng có chút hiểu biết, nếu như hắn có nắm chắc chuyện gì thì rất ít khi làm, có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn đã có cách cứu mình sao?
      - Lão phu thật ra cũng muốn biết sự tự tin của ngươi từ đâu mà đến?
      Băng Phù chậm rãi về phía Tiêu Viêm, mỗi một bước ra thì khí tức trong cơ thể càng lạnh hơn, mà khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh như băng.
      - Băng Nguyên, động thủ . Ngươi hãy giải quyết chính sự trước đã, bằng xảy ra biến ́ gì thì chúng ta cũng tránh khỏi bị trách phạt đâu.
      Băng Nguyên chậm rãi gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Viêm thu hồi lại, sau đó nhìn sang Tiểu Y Tiên, cười lạnh nói:
      - Yên tâm, sau khi lão phu bắt ngươi xong thì sẽ để cho ngươi xem kết cục của tên kiêu ngạo này.
      thanh vừa phát ra thì Băng Nguyên cũng trì hoãn nữa, song chưởng hơi cong lại thì hàn khí kinh người đã từ trong lòng bàn tay toát ra. Chỉ trong chớp mắt hàn khí đã ngưng tụ lại thành một hình ánh trăng, mà ngay lưỡi của áng trăng thì lại sắc bén như đao vậy, mỗi lúc xoay tròn còn phát ra thanh rợn người.
      - !
      Lưỡi trăng sắc bén xoay tròn bàn tay của Băng Nguyên, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên một cái rồi cong ngón tay búng ra. Chỉ nghe vèo một tiếng thì lưỡi trăng sắc bén đó trực tiếp xé rách hư rồi hiện lên trước mặt Tiểu Y Tiên, sau đó lượn một cái vòng ra đánh vào sau gáy của nàng.
      Đột nhiên xuất hiện kình phong lạnh như băng cũng làm cho Tiểu Y Tiên phải biến sắc thôi, thân hình vội vàng tránh ra sang một bên, nhưng cái lưỡi trăng này lại lấy một tốc độ nhanh đến kinh ngạc tới trước mặt nàng nữa.
      !
      Ngay khi lưỡi trăng đó xé rách gian tới ngay trước mặt Tiểu Y Tiên thì một đạo ngân mang quỷ dị hiện ra trước mặt nàng, ngân mang vừa lóe lên một cái thì đã có một cánh tay màu bạc tung ra một quyền, trực tiếp chấn nát cái lưỡi trăng đó .
      Đột ngột xuất hiện biến ́ như vậy làm cho sắc mặt Băng Nguyên lần nữa đổi , ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu bạc trước mặt Tiểu Y Tiên, mà sau khi nhìn thấy hai đồng tử trống của người này thì lại kinh hãi thất thanh nói:
      - Khôi lỗi?
      Đột ngột xuất hiện bóng người màu bạc này thì cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác. Sắc mặt Băng Phù cũng hơi trầm xuống, tuy nói phát hiện được khí tức của khôi lỗi, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm từ khôi lỗi này phát ra.
      - Lão thất phu nhà ngươi đã sống đến tuổi này rồi mà vẫn muốn giở thủ đoạn đối phó một nữ tử đã trọng thương ư.
      Tiêu Viêm ở hẽm núi bên cạnh cười cười, mà trong tiếng cười của hắn lại ẩn chứa sát khí lạnh như băng. Ngón tay chậm rãi chỉ về Băng Nguyên, nói:
      - Giết hắn !
      thanh của Tiêu Viêm vừa phát ra thì ̣a khôi trước mặt Tiêu Viêm giống như một quả đạn pháo bùng nổ vậy, chỉ lóe lên một cái thì đã tới trước mặt Băng Nguyên, một quyền đơn giản hoa lệ đã trực tiếp đánh vào ngực của người này.
      Thấy công kích hung mãnh của ̣a khôi thì Băng Nguyên liền biến sắc, một chưởng đưa ra như là phản xạ có điều kiện vậy, đưa ra ngăn cản quyền này.
      Ầm! Ầm!
      Quyền chưởng tương giao thì thân thể ̣a khôi hề có chút sứt mẻ nào, ngược lại Băng Nguyên ở bên kia lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, cước bộ vội lui về phía sau, trong mắt đã hiện lên vẻ hoảng sợ rồi. Lấy thực lực của hắn thế nhưng khi đối chiến với khôi lỗi này lại hề có chút thượng phong?
      - Băng Phù, giết tiểu tử kia mau. Khôi lỗi này là do hắn điều khiển!
      Ổn ̣nh thân thể lại, sắc mặt Băng Nguyên tái xanh lại, gầm lên.
      Nghe được tiếng hô của Băng Nguyên, Băng Phù cũng khẽ biến sắc, xem ra khôi lỗi kia cực kỳ khó giải quyết. Lập tức ánh mắt của hắn nhìn về Tiêu Viêm, sát khí tỏa ra đến rợn người.
      Vèo!
      Ngay khi ánh mắt lạnh lẽo của Băng Phù nhìn Tiêu Viêm thì đã có một bóng hình xinh đẹp từ sau núi lướt đến, sau đó hiện ra trước mặt Tiêu Viêm, khuôn mặt ngưng trọng nói:
      - Hắn giao cho ta , ngươi hãy đối phó với người khác.
      Thấy thế, Tiêu Viêm khỏi biết làm sao, lắc lắc đầu, vươn tay ra đem Tiểu Y Tiên kéo ra phía sau, khẽ cười :
      - Trong cơ thể ngươi có thương tích, hay là nghỉ ngơi trước , chỉ dựa vào những người này thì còn chưa làm gì được ta đâu!
      - Khẩu khí thật càn rỡ! Băng Hạc, ngươi cùng những người khác bắt Ách Nan Độc Nữ lại, còn tên này giao cho ta!
      Băng Phù giận cười tiếng, bàn tay nắm chặt một cái thì hàn khí dữ dội tuôn ra, sau đó hàn khí ngưng tụ thành một thanh trường thương. Vừa nắm trường thương thì thân hình của hắn đã để lại vô số đạo tàn ảnh ở phía sau mà lướt đến chỗ Tiêu Viêm, trường thương trong tay hắn phát ra tiếng xé gió chói tai vô cùng.
      Mà lão giả bạch y cuối cùng của Băng Hà ́c nghe được tiếng quát của Băng Phù thì cũng gật gật đầu, chợt vung tay lên thì dã có mấy chục đạo thân ảnh có khí tức cường đại bao vây Tiểu Y Tiên ở sau Tiêu Viêm lại, hàn khí nhất thời xông thẳng lên trời cao!
      Nhìn thấy thế tới của Băng Phù thì hai má của Tiểu Y Tiên khỏi căng thẳng, vội vàng khu động đấu khí trong cơ thể.
      - Khôi lỗi quả thật là đã còn, nhưng còn có một đạo linh hồn đây…
      Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Băng Phù, Tiêu Viêm khẽ mỉm cười. Ngón tay nhẹ nhàng sờ cái giới chỉ màu trắng, đột nhiên có một đạo linh hồn hơi hư ảo xuất hiện, sau đó chậm rãi hóa thành một thân ảnh hơi già nua.
      Đạo linh hồn này vừa mới xuất hiện thì Băng Phù tới một cách dữ dội kia đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kinh nghi nhìn về đạo linh hồn này.
      Ngay khi Băng Phù ngừng thân hình lại thì đám người của Băng Hạc cũng ngừng lại, hai người này nhìn nhau một cái. Lấy thực lực của họ ngờ lại thể nhìn ra thực lực của Thiên Hỏa tôn giả:
      - Ài, tiểu tử nhà ngươi, lại để cho lão già như ta ra tay ư…
      Sau khi hiện thân ra thì Thiên Hỏa tôn giả đầu tiên xoay cái thân thể hư ảo đó lại, có chút nhìn về Tiêu Viêm, biết làm sao đành lắc lắc đầu.
      Mà Tiểu Y Tiên ở phía sau thấy Tiêu Viêm cư nhiên lại triệu hồi ra một đạo linh hồn thể mạnh như thế thì cũng vô cùng kinh ngạc, cùng với sự kinh ngạc đó thì sự căng thẳng trong lòng cũng đã buông lỏng ra. Cùng lúc này thì những vết thương mà nàng ́ chịu đựng lại phát tác ra, từ trong não truyền đến một hồi mệt mỏi, một bụm máu tươi cũng nhịn được phun ra.
      Tiểu Y Tiên đột nhiên phun ra máu làm cho Tiêu Viêm cả kinh, nhìn thoáng qua hai má tái nhợt kia mà sát ý trong lòng của hắn đột nhiên bùng phát dữ dội.
      Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm quay đầu nhìn Thiên Hỏa tôn giả, trong thanh cũng có sát khí lành lạnh:
      - Phiền Diệu lão tiên sinh mau giải quyết người này , bản thân Tiểu Y Tiên bị trọng thương, cũng chống đỡ được bao lâu đâu.
      - Ồ!
      Thiên Hỏa tôn giả nhìn thoáng qua Tiểu Y Tiên ở trong lòng của Tiêu Viêm, lấy nhãn lực của hắn tất nhiên có thể nhận ra nàng bị thương nhẹ, lập tức gật đầu rồi xoay người lại nhìn về đám người Băng Phù kinh nghi. Cước bộ của hắn chậm rãi bước ra, một ̃ lực lượng linh hồn lấy hắn làm trung tâm đột nhiên thổi quét ra!
      Dưới sự bộc phát của lực lượng linh hồn này, vẻ mặt kinh nghi của Băng Phù thoáng cái đã đại biến, thanh cũng trở nên kinh hãi:
      - Bát Tinh Đấu Tông?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1066: chịu nổi kích
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      ̃ lực lượng linh hồn vô hình đó xoay quanh thân thể của Thiên Hỏa tôn giả, mà xung quanh thân thể hư ảo của hắn cũng ngừng nổi lên từng trận dao động kỳ dị, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về Băng Phù kinh hãi. Hắn cũng nói chuyện, thân hình vừa động thì đã biến mất , mà ngay khoảng khắc hắn biến mất thì Băng Phù nhất thời trong lòng lạnh như băng, nhanh chóng lui về sau rồi cao giọng quát:
      - Bị bằng hữu kia, lão phu là trưởng lão Băng Hà ́c – Băng Phù, chuyện hôm nay có liên can với ngươi. Mời nhìn mặt mũi của Băng Hà ́c mà đừng nhúng tay, Băng Hà ́c chúng ta sau này tất sẽ trả lễ!
      Trong giọng nói của Băng Phù khó có thể che giấu chút kinh hoảng. Đột nhiên xuất hiện một cường giả bát tinh Đấu Tông thế này cơ hồ làm cho tình thế ở đây đã nghịch chuyển, mà cho dù hắn nghĩ thế nào thì cũng thể nghĩ ra vì sao một tên tiểu tử còn trẻ tuổi thế kia lại có trợ thủ như vậy.
      - Băng Hà ́c? Tưởng rất giỏi sao? Bằng vào các ngươi thì còn chưa đủ để lão phu phải sợ đâu.
      Sau khi Băng Phù phát lên thì đột nhiên gian hơi dao động một chút, Thiên Hỏa tôn giả đột nhiên quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, người này cười một cái rồi tung một chiêu nhẹ nhàng ra.
      Một chưởng này nhìn như vô lực nhưng Băng Phù lại cảm giác được vô cùng nguy hiểm. Đấu khí trong cơ thể hắn giờ phút này đều bạo phát ra, hàn khí nồng nặc lượn lờ rồi ngưng tụ ngoài thân thể thành một bộ áo giáp hàn băng, cả áo giáp đều trong suốt sáng lên, nhìn như có vẻ yếu ớt nhưng lực phòng ngự lại mạnh vô cùng.
      Đương nhiên, cái mạnh này trong mắt Thiên Hỏa tôn giả đáng giá nhắc tới. Tuy nói hôm nay hắn chỉ có thực lực của bát tinh Đấu Tông, nhưng nhãn lực vẫn là của Đấu Tôn năm đó, một tên lục tinh Đấu Tông còn chưa đủ để hắn coi trọng.
      Ầm!
      Một chiêu nhẹ nhàng như có gì chạm nhẹ bề mặt cái áo giáp bằng băng của Băng Phù, một ̃ lực lượng linh hồn như cơn hồng thủy dâng lên ầm ầm chạy ra.
      Răng rắc!
      Dưới ̃ lực lượng linh hồn này thì cái băng giáp kia hề có tác dụng gì, chỉ một chiêu mà đã tạo thành vô số khe nứt ở bề mặt, sau đó trực tiếp nổ một tiếng tan tành ra!
      Phốc!
      Băng giáp bị vỡ, sắc mặt Băng Phù trong nháy mắt trắng bệch ra, một bụm máu tươi mang theo hàn khí phun ra, sau đó thân hình chợt lui ra sau.
      Sau khi lui ra sau thì khuôn mặt Băng Phù trở nên dữ tợn, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn về Thiên Hỏa tôn giả, chợt quát lên:
      - Băng Hạc, dẫn người giết tiểu tử kia!
      Băng Hạc cách đó xa khi nghe được tiếng quát này thì cũng từ trong nỗi kinh hãi vì sự xuất hiện của Thiên Hỏa tôn giả mà bừng tĩnh lại. Hắn chỉ đành cắn răng một cái, vung tay lên rồi ra lệnh cho mấy chục đệ tử Băng Hà ́c ở phía sau:
      - Tất cả lên cho ta, tiếc bất cứ giá nào bắt lấy Ách Nan Độc Nữ, giết chết tiểu tử kia cho ta!
      Nghe vậy thì mấy chục đệ tử Băng Hà ́c hồi hộp nhìn thoáng qua Thiên Hỏa tôn giả ở giữa trung, sau đó lại nhìn sang trận chiến ở bên hẽm núi cạnh bên. Ở đó thì Băng Nguyên chống đỡ lại công kích của ̣a khôi, có vẻ cực kỳ nguy hiểm, căn bản sẽ có chú ý sang biến ́ bên này.
      - Còn ra tay?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1067: tên cũng tha
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Sắc mặt Băng Hạc trắng bệnh, hắn dám nhúc nhích chút nào, bởi vì hắn biết nếu như hắn có chút di động này thì cái đầu của mình sẽ lập tức rời khỏi thân thể, tứ phân ngũ liệt.
      Băng Hạc ́ gắng duy trì tư thế đứng yên đó, nuốt nước miếng một cái rồi lui về sau một chút, thanh khàn khàn nói:
      - Nếu như ngươi giết ta, chắc chắn Đan Vực này còn chỗ cho ngươi ẩn thân!
      Tiêu Viêm từ cao nhìn xuống Băng Hạc trắng bệch mặt ra, cười nói:
      - Nếu như ta đã ra tay thì chắc chắn sẽ sợ Băng Hà ́c của ngươi.
      - Hừ, khẩu khí thật ngông cuồng, đừng tưởng có một đạo linh hồn bát tinh Đấu Tông cùng với một khôi lỗi là có thể có tư cách chống lại Băng Hà ́c ta. Thực lực của ta cũng chỉ là xếp cuối cùng trong các trưởng lão Băng Hà ́c thôi, cho dù là Băng Phù cùng Băng Nguyên cũng chỉ là xếp hạng trung mà thôi. Nếu như cường giả chân chính của Băng Hà ́c ta ra thì mấy cái này của ngươi sẽ đáng giá nhắc tới đâu!
      Nghe Tiêu Viêm nói thế thì cho dù cục diện có chút tốt, nhưng Băng Hạc vẫn nhịn được cười lạnh nói.
      Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, Băng Hà ́c này là một trong tam ́c, cứ như thế thì thực lực hẳn sẽ yếu hơn Phần Viêm ́c, mà vị tam trưởng lão của Phần Viêm ́c kia có thực lực bát tinh Đấu Tông, nhị trưởng lão lại là cửu tinh Đấu Tông. Đương nhiên, người đáng sợ nhất của Phần Viêm ́c vẫn là Đường Chấn, người này thì cho dù lấy nhãn lực của Tiêu Viêm thì cũng chỉ có lấy bốn chữ “sâu lường được” để đánh giá. Tuy nói đối với các cường giả Đấu Tôn thì Tiêu Viêm rất khó xác ̣nh mạnh hay yếu, nhưng trực giác nói cho hắn biết thực lực của Đường Chấn tuyệt sẽ yếu hơn Lôi tôn giả của Phong Lôi các!
      Mà nếu như Phần Viêm ́c đã có thực lực như vậy thì Băng Hà ́c nổi danh cùng với nó tuyệt sẽ yếu hơn, vì thế đối với lời nói này của Băng Hạc thì Tiêu Viêm cười nhạt nhưng đối với điều này thì sau khi hắn tới Đan Vực rồi vẫn có thể hiểu được. Mà bản thân hắn cũng hiểu được là sau khi cứu Tiểu Y Tiên ra thì lập tức sẽ ở phía đối lập cùng với Băng Hà ́c, nhưng mà, lấy tính cách của Tiêu Viêm chẳng lẽ sẽ vì Băng Hà ́c mạnh mà bỏ rơi Tiểu Y Tiên sao? Nhớ năm xưa, cho dù hắn chỉ là một gã đấu giả nhỏ nhoi thì đã dám đối lập với con quái vật khổng lồ Vân Lam tông ở Gia Mã đế quốc, huống chi là hiện giờ…
      Băng Hạc thấy Tiêu Viêm nói, còn tưởng rằng tâm của người này đã động, ngữ khí lập tức chậm lại ít:
      - Nếu như ngươi đem Ách Nan Độc Nữ giao cho Băng Hà ́c thì tất nhiên Băng Hà ́c ta sẽ bạc đãi ngươi, hơn nữa lấy thiên phú của ngươi thì tuyệt đối cũng sẽ được ́c chủ trọng dụng. Ngươi phải biết rằng, ́c chủ chúng ta thích nhất là kết giao với cường giả tứ phương.
      Lời nói này của Băng Hạc vừa dứt thì nhìn lên Tiêu Viêm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm trầm thì lòng lạnh xuống, bàn tay vỗ xuống mặt đất một cái thì đã có một ̃ lực lượng mạnh đẩy hắn về sau.
      Ầm!
      Nhưng mà thân hình của hắn vừa mới động thì Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, một cước trực tiếp đá ra ngay bờ vai của Băng Hạc. Lực đạo mạnh mẽ đến nỗi làm cho thân hình của người này như diều đứt dây bay ra xa, sau đó đập mạnh một tảng đá lớn, trong lúc mơ hồ còn có thanh xương gãy vang lên răng rắc.
      Băng Hạc từ tảng đá lớn trượt xuống, mồ hôi lạnh trán hắn ngừng đổ xuống. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Viêm, giận dữ hét:
      - Tiểu tạp chủng, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận vì việc làm hôm nay!
      Tiếng hô của Băng Hạc vừa mới phát ra thì một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên từ phía lao xuống rồi chạm vào tảng đá lớn ở bên cạnh. Một bụm máu tươi cũng từ thân ảnh màu trắng này phun ra, sau đó thân thể như bùn nhão trượt xuống vậy.
      Băng Hạc vội vàng quay đầu lại, chợt trong mắt hiện lên kinh hãi. Thì ra người như bùn nhão ở bên cạnh chính là Băng Phù, mà giờ khắc này thì Băng Phù cả người đầy máu tươi, hơi thở vô cùng yếu ớt, thở ra vô cùng khó khăn.
      - Ài, có thân thể vô cùng phiền toái, chỉ là thu thập một tên Đấu Tông mà cũng phiền toái như vậy.
      Một thân ảnh già chậm rãi xuất hiện bên cạnh Tiêu Viên, người này tự nhiên là Thiên Hỏa tôn giả, hắn nhìn qua Băng Phù như bùn nhão, cười hắc hắc, nói:
      - Nhưng mà đánh cũng rất sảng khoái, ngươi yên tâm, lão phu vẫn cho hắn sống một chút.
      Tiêu Viêm mỉm cười, giọng :
      - Diệu lão tiên sinh xin yên tâm, dược liệu chuẩn bị tốt rồi, chắc lâu nữa thì người cũng có thân thể lại rồi.
      Nghe vậy thì khuôn mặt Thiên Hỏa tôn giả cũng hiện lên chút kinh hỉ, chuyện thân thể vẫn là chuyện mà hắn luôn chờ mong. Nay nghe được Tiêu Viêm nói thế thì dường như cái ngày xưa cũng sắp quay lại rồi.
      - Cũng chỉ có tiểu tử nhà ngươi là đáng tin. Ha ha, ánh mắt của lão phu vẫn tốt vô cùng a…
      Băng Hạc ở bên cạnh nghe thấy lời này thì ánh mắt lóe lên, nói:
      -Tiền bối, việc luyện chế thân thể là chuyện mà Băng Hà ́c ta am hiểu nhất, hơn nữa thân thể đó còn có năng lực đặc thù, chỉ cần người có thể làm cho Băng Hà ́c ta một chuyện thì sẽ được miễn phí đó.
      Nụ cười mặt Tiêu Viêm chậm rãi thu hồi lại, trong con ngươi hiện lên sát khí lạnh lẽo.
      Thiên Hỏa tôn giả cũng là bởi vì lời này Băng Hạc mà giật mình, nhìn thoáng qua Tiêu Viêm. lát sau, khuôn mặt lên nụ cười cổ quái, chậm rãi về Băng Hạc, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay vỗ bả vai của người này, cười híp mắt nói:
      - Làm chuyện gì? Có thể thương lượng thử xem.
      - Bắt Ách Nan Độc Nữ giùm Băng Hà ́c ta, chúng ta nhất ̣nh cho ngươi một bộ thân thể cực kỳ thoải mái.
      Nghe vậy, hai mắt của Băng Hạc khỏi hiện lên vẻ mừng như điên.
      Thiên Hỏa tôn giả chậm rãi gật gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng đưa về ̉ của Băng Hạc. Băng Hạc thấy như thế thì lạnh người lên, vội khu động đấu khí tung một chưởng tới trước mặt Thiên Hỏa tôn giả.
      Răng rắc!
      Chưởng phong còn chưa tới mặt Thiên Hỏa tôn giả thì sắc mặt Thiên Hỏa tôn giả liền thay đổi, bàn tay hơi dùng lực một tiếp thì đã trực tiếp bẻ gãy ̉ của Băng Hạc.
      - Tiểu tử kia, người như thế thì sau này cần cho hắn cơ hội nói chuyện. Nếu sớm muộn gì cũng có biến ́.
      Bàn tay bỏ ra thi thể lạnh dần của Băng Hạc, Thiên Hỏa tôn giả nhìn Tiêu Viêm thản nhiên nói.
      Bàn tay nắm chặt của Tiêu Viêm trong tay áo khẽ thả ra, sau đó ôm quyền nói với Thiên Hỏa tôn giả:
      - Đa tạ Diệu lão tiên sinh nhắc nhở, bên này, cũng nên kết thúc.
      Tiếng nói vừa dứt thì đã có một đạo ngân mang từ trong hẽm núi ra, đó đúng là ̣a khôi. Mà trong tay của ̣a khôi đúng là Băng Nguyên, khuôn mặt của hắn đầy máu tươi. Khi Băng Nguyên nhìn thấy Băng Phù như bùn nhão ở bên cạnh cho đến Băng Hạc đầu vặn vẹo sang một bên thì trong mắt nhất thời xuất hiện tinh quang oán độc, gắt gao nhìn Tiêu Viêm, thanh khàn khàn nói:
      - Tiểu tạp chủng, các ngươi trốn thoát đâu!
      Tiêu Viêm cười cười, thu lấy Băng Nguyên bị trọng thương từ trong tay ̣a khôi, sau đó nhìn sang mấy tên đệ tử Băng Hà ́c, nhàn nhạt nói:
      - Giết, tên cũng để lại.
      Tiếng nói vừa dứt thì ̣a Khôi ở bên cạnh đã động, rồi như một mãnh hổ vọt vào bầy dê xông vào trong đám đệ tử Băng Hà ́c. Sau đó từng tiếng hét thất thanh nhất thời vang lên khắp dãy núi này.
      Dưới hung thần ̣a khôi này thì các đệ tử Băng Hà ́c chỉ còn cách chạy tán loạn ra, nhưng tốc độ của bọn hắn kém xa ̣a khôi cho nên chỉ sau một chốc thì cả bọn đã bị rơi vào tay ̣a khôi, sau đó lần lượt ngã xuống hết.
      Sau khi trong thời gian nhanh nhất giết hết các đệ tử Băng Hà ́c thì ̣a khôi cả người đầy huyết tinh này mới quay về, mà cùng nó quay về còn có đạo linh hồn phân thân của Tiêu Viêm.
      Sau khi đem linh hồn phân thân thu vào mi tâm, Tiêu Viêm nhìn sang Băng Phù cả người run rẩy lên, mỉm cười nói:
      - Ta cần biết một số chuyện.
      Hai mắt Băng Phù oán độc nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, hắn thật nghĩ tới thủ đoạn của Tiêu Viêm lại độc ác như vậy, lại đem bọn hắn giết đến nỗi chó gà tha!
      - Tiểu tạp chủng, đừng tưởng rằng ngươi giết hết người ở đây thì Băng Hà ́c sẽ biết chuyện gì cả. Chờ xem , bao lâu sau thì ngươi sẽ thành mục tiêu truy nã của Băng Hà ́c, đến lúc đó thì toàn bộ Đan Vực sẽ còn chỗ cho ngươi ẩn thân!
      Tiêu Viêm nhíu mày, hai ngón tay gõ một cái thì một ngọn lửa xanh biếc chậm rãi xuất hiện, sau đó nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của Băng Phù. Nơi vừa chạm vào thì lập tức có một tiếng xèo vang lên, mà khuôn mặt Băng Phù cũng trở nên khó coi vô cùng.
      - Ta muốn biết cái băng chi lực mà các ngươi nói lú nãy là cái gì?
      Nhìn thấy Băng Phù méo mặt lại, Tiêu Viêm thu ngón tay lại, thản nhiên nói. Băng Phù oán độc nhìn Tiêu Viêm, căn bản để ý tới những lời Tiêu Viêm nói. Khuôn mặt Tiêu Viêm hờ hững, cũng nói nữa mà lại đưa tay xuống!
      Xèo!
      Khói trắng bốc lên, cả người Băng Phù run rẩy lên, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vô cùng dữ tợn.
      Sau khi chậm rãi thu tay về, Tiêu Viêm thản nhiên nói:
      - Còn nói?
      Hô hấp của Băng Phù trở nên vô cùng khó khăn, một lát sau thì cắn răng, khàn khàn nói:
      - Băng chi lực chính là đấu khí độc hữu của Băng Hà ́c ta, hơn nữa phải đạt đến Đấu Tông mới có thể tu luyện được. Nếu như băng chi lực xâm nhập vào trong thân thể thì sẽ lặng yên ẩn nấp, dần dần đem mạch máu, kinh mạch đông lại.
      - Làm thế nào giải trừ?
      - có phương pháp giải trừ, trừ khi được ́c chủ Băng Hà ́c ta ra tay. Nhưng mà các ngươi còn chưa có bổn sự như vậy.
      Băng Phù lành lạnh cười .
      Ánh mắt Tiêu Viêm lành lạnh để ý tới lời này, nghiêng đầu gật đầu với Thiên Hỏa tôn giả, rồi cứ như thế xoay người rời . Mới được vài bước thì đã nghe đến thanh ́t cách gãy nát ở phía sau truyền đến.
      - Đây là linh hồn của bọn hắn, thu .
      Ba cái bình ngọc từ sau phóng tới, Tiêu Viêm liếc mắt một cái rồi thu tay đón lấy bỏ vào trong giới chỉ. Sau đó bước nhanh tới Tiểu Y Tiên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt bỗng nhiên lòng hắn có chút nhói đau, nhẹ giọng nói:
      - Trước khi rời khỏi nơi này thì phải tìm biện pháp giải quyết cái băng chi lực đã.
      Tiểu Y Tiên ôn nhu gật gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về người thanh niên trước mặt, mới chỉ gần một năm gặp thôi, nhưng cước bộ của người đã tiến rất nhanh rồi.
      Tiêu Viêm vươn cánh tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của Tiểu Y Tiên, sau đó để cho ̣a khôi ôm lấy Hân Lam trốn ở một bên, thân hình vừa động thì đã sâu vào trong Lạc Thần Giản.
      Sau khi đám người Tiêu Viêm rời thì chung quanh ngọn núi này mới an tĩnh trở lại, chỉ còn có những thi thể đầy máu tươi ở đó chứng minh nơi này vừa xảy ra một hồi đại chiến thảm thiết.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1068: Chữa thương
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Ở hẽm núi này giờ đây tràn đầy máu tươi ở khắp nơi, mùi máu tươi nồng đậm ngừng tán ra, từng khối thi thể lạnh lẽo ở khắp nơi xung quanh.
      Chỗ này đều yên lặng hề có chút tiếng động nào, chỉ còn lại mùi máu tươi chưa tiêu tán cùng với những ̉ thi thể đó đã biểu hiện rằng nơi đây từng có một trận đại chiến.
      Khung cảnh yên tĩnh đó kéo dài được một hồi lâu thì đột nhiên từ phía chân trời truyền đến những tiếng xé gió đánh vỡ cái yên tĩnh đó, một lát sau thì đã có rất đông thân ảnh màu trắng bay vút đến. Khi những người này nhìn thấy những cái thi thể mặt đất thì sắc mặt thay đổi thôi.
      Một thân ảnh già nua dừng lại ở một tảng đá lớn, đúng là vị lão giả canh giữ lối vào Lạc Thần Giản.
      Vị lão giả Băng Hà ́c này vừa xuất hiện thì khuôn mặt đã vô cùng khiếp sợ nhìn các thi thể mặt đất. Sau đó hắn vội lướt đến bên một tảng đá lớn, ánh mắt tin nổi nhìn ba bộ th thể già nua ở tảng đá, một lúc sau thì hít vào một ngụm khí lạnh.
      - Băng Nhàn trưởng lão.
      Một gã đệ tử Băng Hà ́c sắc mặt có chút tái nhợt lại lão giả này, nuốt nước miếng một cái rồi thấp giọng nói:
      - Các thi thể đệ tử tinh nhuệ tìm Ách Nan Độc Nữ đều ở đây cả, kể cả ba vị Băng Phù trưởng lão.
      Vị lão giả được gọi là Băng Nhàn trưởng lão nghe vậy thì khỏi nhắm mắt lại, khi mà mở mắt ra thì ánh mắt lạnh như băng:
      - Đem tất cả thi thể mọi người về , ta muốn tất cả lập tức về ́c!
      Tiếng nói vừa dứt thì Băng Nhàn liền xoay người , sắc mặt vô cùng trầm.
      Tên đệ tử Băng Hà ́c này yên lặng gật đầu, nhìn thoáng qua ba thi thể già nua ở ngay đó mà khỏi rùng mình. Đây chính là ba cường giả Đấu Tông, là ai mà có thực lực khủng bố đến nỗi giết chết cả ba người bọn họ như thế?
      Nhưng mà, mặc dù hắn biết hung thủ là người phương nào nhưng lại biết rằng sắp tới thì Đan Vực sẽ còn yên tĩnh nữa. Lấy thực lực Băng Hà ́c thì tuyệt đối sẽ cứ nhìn đó mà để ba người trưởng lão chết như thế!
      Khi mà các đệ tử Băng Hà ́c bắt đầu thu thập tàn cục thì ở một hang động cách bí ẩn sâu bên trong Lạc Thần Giản có một nhóm người. Nhóm người này hiển nhiên là Tiêu Viêm, Tiêu Viêm lúc này nhẹ nhàng buông Tiểu Y Tiên xuống, rồi lấy mấy đá phát quang trong nạp giới gắn lên vách sơn động, ánh sáng nhàn nhạt tạm thời loại bỏ cái u trong sơn động .
      Hân Lam đứng ở bên người Tiểu Y Tiên, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Y Tiên tái nhợt thì vội vàng lấy một bộ da lông mềm mại ra để mặt đất, nhẹ nhàng nói:
      - Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước .
      Tiểu Y Tiên hướng về phía nàng mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống bộ da lông mềm mại đó. Nàng nâng đôi mắt đẹp lên nhìn Tiêu Viêm, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, nói:
      - Chưa đến một năm mà ngươi đã đột phá đến Đấu Tông rồi, Ma Độc Ban trong cơ thể đã được giải quyết rồi ư?
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi biết làm sao, cười :
      - tại phải là lúc quản đến cái Ma Độc Ban đó, để xem thương thế của ngươi đã!
      Tiểu Y Tiên khẽ mỉm cười, đôi lông mi cao vút khẽ chớp, có chút yếu ớt nói:
      - Ta vẫn còn tốt, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi.
      Đối với tính tình của nàng thì Tiêu Viêm hiểu rất rõ cho nên cũng nghe những gì nàng nói. Hắn ngồi xổm xuống bắt lấy bàn tay trắng mềm mại của Tiểu Y Tiên, một luồng lực lượng linh hồn thật cẩn thận truyền vào trong cơ thể nàng, sau khi tìm hiểu thật cẩn thận thì mới chậm rãi thu hồi.
      Mà khi thu hồi lực lượng linh hồn lại thì sắc mặt Tiêu Viêm lại có chút khó coi. Tình huống cơ thể của Tiểu Y Tiên giờ phút này cực kỳ ổn, ít nơi có thương thế nhẹ chút nào. Hơn nữa, điều làm cho Tiêu Viêm lo lắng chính là cái gọi băng chi lực kia, hắn cư nhiên thể cảm nhận được nó ở chỗ nào cả, nhưng trong lúc mơ hồ thì hắn vẫn cảm nhận được cái băng chi lực này vẫn tồn tại trong cơ thể Tiểu Y Tiên. Cái băng chi lực này dường như ngừng tỏa hàn khí ra muốn đem máu, kinh mạch trong cơ thể Tiểu Y Tiên đông cứng lại.
      - Hân Lam, ngươi có biết cái gọi là băng chi lực của Băng Hà ́c ?
      Tiêu Viêm ngiêng đầu nhìn Hân Lam, hỏi.
      Nghe vậy, Hân Lam trầm ngâm hồi , :
      - Theo muội được biết thì băng chi lực chính là đấu khí độc tôn của Băng Hà ́c, hơn nữa chỉ có đến Đấu Tông mới có thể miễn cường tu tập. Nếu như để cho băng chi lực này xâm nhập vào người thì sẽ cực kỳ khó giải quyết, cho nên ít cường giả khi giao thủ với người của Băng Hà ́c thì đều cực kỳ đề phòng băng chi lực của họ. Nhưng về phương pháp khu trừ ra thì muội lại rõ lắm.
      Tiêu Viêm nhíu mày, nhìn sắc mặt Tiểu Y Tiên tái nhợt mà khỏi có chút đau lòng. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nhẹ bồng bềnh của nàng, hắn thầm nghĩ phải mau chóng khu trừ băng chi lực , nếu thì thương thế của Tiểu Y Tiên sẽ bao giờ khỏi hẳn.
      - Băng chi lực này đúng là quỷ dị vô cùng, nhưng cũng phải như Băng Phù nói chỉ có ́c chủ Băng Hà ́c mới có thể khu trừ .
      Tiêu Viêm lại tiếp tục để lực lượng linh hồn xâm nhập vào trong cơ thể Tiểu Y Tiên, hắn tiếp tục cảm thụ đặc tính của băng chi lực. Sau đó đôi mắt từ từ mở ra, mày hắn nhíu lại suy tư gần nửa giờ đồng hồ.
      Sau khi đôi lông mày giãn ra thì hắn vung tay lên, một cái chậu gỗ liền hiện ra trong sơn động. Ngón tay hắn cong lại thì trong giới chỉ chảy ra một làn nước rót đầy chậu gỗ.
      Làm xong việc đó thì Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, một ngọn lửa xanh biếc trào ra, ngón tay bấm liên tục thì có một gốc cây dược liệu từ trong giới chỉ bay ra. Sau đó ̃ dược liệu này xông vào trong ngọn lửa, dưới sự đun đốt của ngọn lửa thì cây dược liệu đã biến thành một loại chất bột hơi đỏ sậm sau đó biến thành chất lỏng.
      Sau khi đem chất lỏng đó đổ vào trong chậu gỗ thì nhất thời nước trong đó chuyển thành một màu đỏ sậm, hơn nữa mặt nước còn có những bọt nước lăn tăn, giống như là sôi trào vậy.
      Sau khi đổ chất lỏng đó vào thì nhất thời nước trong chậu gỗ lúc này đã tràn ngập năng lượng thuộc tính hỏa nóng cháy, năng lượng thuộc tính hỏa vốn rất cuồng bạo, nhưng hiểu vì sao lúc này nhìn qua lại rất ôn hòa.
      - Hân Lam, cởi quần áo của Tiểu Y Tiên ra, sau đó dìu nàng vào trong chậu .
      Sau khi bỏ dược liệu cuối cùng vào, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người lại, thản nhiên nói.
      Nghe vậy thì Hân Lam cùng Tiểu Y Tiên đều ngẩn ra, mà khuôn mặt của Tiểu Y Tiên vốn tái nhợt thì lúc này cũng đỏ lên động lòng người.
      Hân Lam nhìn Tiểu Y Tiên một chút sau đó mới nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, rồi dưới tình huống mặt của Tiểu Y Tiên đỏ lên mà dần cởi bỏ quần áo nàng ra.
      Sau khi cởi quần áo ra xong thì một thân thể mềm mại trơn bóng như bạch ngọc, một thân hình hoàn mỹ vô cùng đã lộ ra dưới cái khí lạnh như băng.
      Phốc! Phốc!
      Sau khi nghe được thanh đã vào nước rất nhỉ, Tiêu Viêm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người lại thì liền nhìn thấy Tiểu Y Tiên co rúc trong chậu gỗ, mặt nước chỉ còn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mỹ lên, vô cùng động lòng người.
      - Hấp thu năng lượng bên trong rồi vận chuyển khắp toàn thân, có lẽ sẽ hơi đau nhưng hãy ́ gắng nhẫn nại.
      Tiêu Viêm nhẹ giọng nói, sau đó ngón tay liên tục bấm quyết. Mười ngọn lửa xanh biếc bắn ra rồi như hóa thành mười con rắn nước vây, vèo một tiếng thì đã xông vào trong chậu gỗ.
      Ùng ùng!
      Khi mà Lưu Ly Liên Tâm Hỏa xông vào trong chậu gỗ thì nhất thời mặt nước liền sôi trào lên, vô số bọt nước ngừng bốc lên. Mà Tiểu Y Tiên ở trong đó thì khỏi cúi đầu kêu lên, cái cảm giác nóng này làm cho nàng có cảm giác như ở trong biển lửa vậy.
      - Mặc dù hơi đau một chút nhưng dị hỏa sẽ làm cho dược lực tiến vào trong cơ thể ngươi tốt hơn, đồng thời cũng sẽ khống chế sự khuếch tán của băng chi lực.
      Nhìn thấy Tiểu Y Tiên cau mày lại, Tiêu Viêm vội vàng nói.
      Tiểu Y Tiên khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng lại rồi gậ đầu, hai tay dưới nước khẽ kết xuất thành ấn quyết, rồi sau đó ráng chịu đựng cái cảm giác nóng cháy kia để hấp thu dược lực trong chậu gỗ.
      Mặt nước trong chậu gỗ dưới sự hấp thu của Tiểu Y Tiên mà dần dần xuất hiện một xoáy nước, sau đó có thể thấy được bằng mắt thường là năng lượng màu đỏ sậm ngừng lao vào trong cơ thể của Tiểu Y Tiên.
      Mà khi càng nhiều năng lượng đỏ sậm tiến vào trong cơ thể Tiểu Y Tiên thì sắc mặt vốn tái nhợt của nàng cũng dần trở nên hồng nhuận. Mà kỳ dị là khi nàng hô hấp thì ở ngay mũi của nàng lại tản ra hai màu sắc với nhiệt độ khác nhau, một bên là màu trắng với hàn khí vô cùng, mà một bên chính là màu đỏ sậm hết sức nóng cháy.
      - Thật sự có hiệu quả!
      Hân Lam ở bên cạnh nhìn thấy như vậy thì nhất thời kinh hỉ nói.
      Tiêu Viêm trong lòng cũng là khẽ thở phào nhõm, may mà cái băng chi lực trong cơ thể Tiểu Y Tiên cũng quá nhiều, nếu thì cho dù hắn có biện pháp thì cũng phải mất đến hơn mười ngày nửa tháng mới có thể khu trừ được.
      - Hân Lam, ngươi tương đối hiểu rõ Đan Vực, ta muốn ngươi giúp ta một việc.
      Nhìn thấy băng chi lực trong cơ thể Tiểu Y Tiên dần dần bị tán ra, Tiêu Viêm thở nhẹ một cái rồi đột nhiên xoay đầu lại nhìn Hân Lam, trầm giọng nói.
      - Ồ, Tiêu Viêm đại ca cứ nói
      - Ngươi bây giờ hãy ra khỏi Lạc Thần Giản rồi giúp ta thu thập đủ số dược liệu này…
      Tiêu Viêm lấy một trang giấy đầy tên dược liệu đó từ trong giới chỉ ra. Những dược liệu này chính là tài liệu cần thiết để luyện chế thân thể của Thiên Hỏa tôn giả. Bây giờ hắn đã giết nhiều người của Băng Hà ́c như vậy, cũng coi như là đã kết thù rồi, cho nên Tiêu Viêm cần phải có chuẩn bị.
      Tiếp nhận trang giấy rồi Hân Lam nhìn qua, nàng xem xong thì khỏi cắn lưỡi một cái. Trong những dược liệu đây thì có một số loại nàng còn chưa bao giờ thấy qua, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói:
      - Tiêu Viêm đại ca xin yên tâm, nếu như thể tìm thấy thì muội sẽ nhờ gia tộc tìm giùm!
      Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, cong ngón búng một cái, Địa khôi thiểm ra:
      - Đoạn đường này, nó sẽ bảo hộ ngươi, nhưng mà trước khi ra khỏi Lạc Thần Giản thì ngươi nên tìm cho nó một bộ quần áo, miễn cho người khác chú ý.
      Hân Lam Trịnh Trọng gật đầu cái, nàng có thể đoán được việc này đối với Tiêu Viêm vô cùng quan trọng cho nên cũng lưu lại nữa. Đem trang giấy đó bỏ vào trong giới chỉ, nàng nhanh chóng bước ra sơn động, sau đó ̣a khôi liền theo sát sau.
      Nhìn thấy thân ảnh Hân Lam biến mất ở sơn động, Tiêu Viêm lại nhìn sang Tiểu Y Tiên ở trong chậu, trong mắt xuất hiện hàn quang chói cùng với sát khí:
      - Băng Hà ́c, việc này còn chưa xong đâu!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1069: Tung tích Thiên Hạt Độc Long Thú
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Việc khu trừ băng chi lực trong cơ thể Tiểu Y Tiên ước chừng làm Tiêu Viêm mất bốn ngay. Trong bốn ngày này hắn đã gần như sử dụng gần trăm loại thuốc để làm dược liệu rồi dung nhập vào bên trong thủy dịch, sau đó để cho Tiểu Y Tiên hút vào trong thể nội, từ đó dần dần tán băng chi lực ra ngoài.
      Mà qua lần này thì cái nhìn của Tiêu Viêm đối với băng chi lực của Băng Hà ́c cũng tăng lên ít, đấu khí chỉ có cảnh giới Đấu Tông mới có thể miễn cưỡng tu luyện quả nhiên có chỗ bất phàm.
      Dưới ánh sáng nhu hòa trong động, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng một khối đá, trước mặt của hắn là một thùng nước nóng hổi. Nước trong chậu là một màu đỏ sậm, mà Tiểu Y Tiên ngồi ngay ngắn trong đó, hàm răng của nàng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mộng, từng giọt mồ hôi mang theo hàn khí ngừng toát ra ngoài sau đó theo khuôn mặt chảy xuống. Những giọt mồ hôi đó vừa nhỏ xuống nước trong chậu gỗ thì lập tức bị nhiệt khí phân giải .
      Nước thuốc trong chậu gỗ đến giờ phút này đã bị hấp thu rất nhiều, bởi vậy cũng làm cho thân thể như ngọc như hoa của Tiểu Y Tiên khẽ lộ ra. Dưới cảnh màn hơi nước bốc lên rồi lộ ra một thân hình tuyệt mỹ như thế gây cho người ta cảm giác thích muốn rời tay.
      Sương mù nhàn nhạt từ trong chậu gỗ bốc lên tạo thành những làn sương trắng tuyết, những làn sương trắng này buông rơi xuống trán của Tiểu Y Tiên rồi tiếp tục chảy xuống dưới. Đôi má của nàng giờ phút này hơi hồng lên làm cho nàng quyến rũ đến động lòng người, trong mắt màu tím của nàng cũng hơi đung đưa tản ra một lực hấp dẫn khác thường.
      Trong chậu gỗ, dược lực màu hồng ngừng dũng mãnh ào vào trong cơ thể Tiểu Y Tiên, cứ một lúc như thế thì đột nhiên thân thể nàng run lên một cái rồi khẽ quát lên. Đúng lúc này thì có một đạo hàn khí ngưng tụ thành một khối băng nhỏ bé tự nhiên từ trong miệng nàng phun ra rồi bắn lên một tảng đá lớn trong sơn động, nhất thời tảng đá này phát lên một tiếng kêu răng rắc rồi bị tầng tầng lớp băng bao bọc lại. Sau khi phun ra khối băng nhỏ này thì vẻ tái nhợt gương mặt Tiểu Y Tiên cũng giảm rất nhiều, đã hiện lên chút hồng nhuận.
      Tiêu Viêm nhắm mắt tu luyện cũng vì động tĩnh như vậy mà mở hai mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Y Tiên thì khỏi vui vẻ, hỏi:
      - Băng chi lực đã bị bài xích hết rồi chứ?
      Tiểu Y Tiên cười cười, khẽ gật đầu.
      - Vậy thì tốt rồi, thứ này đúng là rất khó đối phó, ta thí nghiệm hơn trăm loại dược liệu thì mới tìm được dược liệu thích hợp nhất.
      Thấy thế, Tiêu Viêm buông lỏng một hoi, cười nói:
      - Nếu như băng chi lực đã bị bài xuất thì còn điều gì đáng ngại nữa đâu. Về những vết thương khác trong cơ thể ngươi thì đó là chuyện nhỏ, ta sẽ chữa lành.
      Tiểu Y Tiên gật đầu lần nữa, đối với bổn sự luyên đan của Tiêu Viêm thì nàng hề có chút hoài nghi nào.
      - Ngươi…ngươi có thể xoay người chỗ khác trước được ?
      Đột nhiên đôi mắt của Tiểu Y Tiên hơi đung đưa, khuôn mặt khẽ hồng lên, nói.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm đầu tiên là ngẩn ra, chợt xấu hổ nở nụ cười rồi vội vàng chuyển thân hình sang một bên.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm đã xoay người, Tiểu Y Tiên khẽ thở ra một hơi, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mộng một cái rồi thân hình mềm mại nàng liền từ trong chậu gỗ bay vụt ra. Tay của nàng vừa động thì đã lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác từ trong giới chỉ ra, sau đó xoay tròn một cái thì đã bao bọc hoàn toàn lại thân hình tuyệt mỹ của nàng.
      - Được rồi…
      Nghe thấy thanh ở đằng sau thì Tiêu Viêm mới quay đầu lại. Nhìn thấy Tiểu Y Tiên giờ mặc một bộ quần áo màu trắng mà khỏi hiện lên vẻ kinh hỉ, khí chất Tiểu Y Tiên bây giờ nhìn rất giống nàng năm xưa ở trấn Thanh Sơn mà Tiêu Viêm lần đầu gặp, một người con gái như một khối ngọc làm ấm lòng người khác.
      Giờ phút này thì nàng mới chân chính là nữ thần Tiểu Y Tiên trong lòng tất cả dong binh tại trấn Thanh Sơn, chứ phải là độc nữ của Độc Tông Xuất Vân đế quốc mà người khác mới nghe qua đã sợ vỡ mật.
      Chậm rãi thu hồi vẻ vui mừng trong mắt lại, Tiêu Viêm cũng khẽ than trong lòng. Có thể nói đoạn thời gian tại Xuất Vân đế quốc là thời kỳ hắc ám nhất trong lòng Tiểu Y Tiên, mặc dù sau này có hắn làm bạn nhưng nàng vẫn luôn im lặng như trước, hiển nhiên là vẫn bị những ký ức vui ảnh hưởng. Nhưng mà nhìn nàng bây giờ thì dường như nàng đã thực sự bước qua cái bóng ma ký ức đó, nàng bây giờ mới đúng là Tiểu Y Tiên mà Tiêu Viêm nhận thức.
      - Nhìn cái gì đấy?
      Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên xoay chuyển, khẽ cười nói.
      - Ngắm mỹ nhân…
      Tiêu Viêm trêu tức cười một tiếng, sau đó nhảy xuống tảng đá lớn tới bên cạnh Tiểu Y Tiên. Tay hắn cầm lấy bàn tay trắng mềm mại của nàng rồi hơi nhắm mắt lại, bắt đầu xem xét thương thế trong người nàng.
      Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên khẽ dừng ở khuôn mặt trẻ tuổi này. Có lẽ gương mặt này phải là gương mặt tuấn nhất trong những người nàng đã gặp, nhưng lại làm cho người khác ấm lòng vô cùng, ôn cùng ôn thuần.
      - Cảm ơn ngươi.
      Tiểu Y Tiên cúi đầu rồi dùng một thanh chỉ có nàng nghe thấy được nói ra, rồi chợt nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, nụ cười này dường như khác hẳn với trong quá khứ, giống như đã thêm vào một chút gì đó, làm cho nụ cười này càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người.
      Đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm chậm rãi mở ra, sau đó nhìn Tiểu Y Tiên cười nói:
      - Tình trạng tốt hơn ta nghĩ, ngươi hãy ăn viên đan dược này vào, hẳn là trong hai ba ngày thì sẽ hoàn toàn khôi phục.
      Vừa dứt lời thì Tiêu Viêm đã lấy một quả đan dược tròn trong giới chỉ ra, đưa cho Tiểu Y Tiên.
      Đưa tay nhận lấy viên đan dược, Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu một cái. Có Tiêu Viêm ở bên cạnh, dường như nàng cũng an tâm hơn nhiều.
      - Ách Nan Độc Thể của ngươi thế nào rồi?
      Tiêu Viêm nhìn sắc mặt Tiểu Y Tiên một chút, đột nhiên nói.
      - Ổn mà.
      Tiểu Y Tiên mỉm cười, nhẹ nói.
      - Vẫn hoàn hảo ư?
      Tiêu Viêm nhướng mày, thanh khỏi trầm xuống. Đối với thái độ này của Tiểu Y Tiên, hắn hơi có chút thích.
      Dường như cảm nhận được sự hờn dỗi của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cười, nhỏ giọng nói:
      - Nếu như độc thể đã phát thì nó sẽ phản phệ thần trí của ta, lúc đó ta cũng có nhận ra ngươi đâu.
      Trong trí nhớ của nàng thì người trước mắt này chiếm một vị trí rất lớn trong lòng nàng. Hắn là người bằng hữu của nàng, cũng là người bằng hữu duy nhất luôn tán thành nàng, đương nhiên người từng là bằng hữu đơn thuần này giờ đây trong lòng nàng đã có chuyển biến, càng thêm sâu nặng hơn.
      - Đừng có nói thế, yên tâm . Trong hai, ba tháng này ta sẽ đem ma hạch của Thiên Độc Hạt Long Thú thu vào trong tay, đến lúc đó đã có thể triệt để khống chế Ách Nan Độc Thể …
      Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu nói. Tuy nói hiện giờ trong giới chỉ của hắn đã có một quả ma hạch của Thiên Độc Hạt Long Thú lục giai, nhưng cũng thể đạt cầu được. Trừ phi đến bước cuối cùng mà có thì Tiêu Viêm cũng muốn dùng thứ này, vì nó quá mạo hiểm đối với sinh tử của Tiểu Y Tiên.
      - Thiên Độc Hạt Long Thú…
      Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên khẽ chớ, gương mặt lại có chút ̉ quái, chần chờ một chút thì mới nói:
      - Nếu như là Thiên Độc Hạt Long Thú thì có lẽ Lạc Thần Giản cũng tìm được.
      Tiêu Viêm ngẩn ra, rồi chợt dùng ngữ khí mừng như điên, nói:
      - Là cấp bậc nào.
      - Chắc là cấp bảy, đều có thể hóa thành hình người…
      Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.
      - Ngươi gặp qua rồi? Ở nơi nào?
      Trong mắt Tiêu Viêm xuất hiện nét vui mừng, vội vàng hỏi.
      - Độc vật ở Lạc Thần Giản tung hoành khắp nơi, trong đó cũng có một số độc vật ma thú có thực lực khủng bố, cho nên thế lực ở đây cũng vô cùng khủng bố. Mà cái Thiên Độc Hạt Long Thú kia lại là một phương bá chủ ở đây.
      Tiểu Y Tiên khẽ đưa tay hất tóc, gương mặt có chút ̉ quái, nói:
      - Ta ban đầu vào Lạc Thần Giản lâu thì có gặp qua tên Thiên Độc Hạt Long Thú đó. Tên đó vừa thấy ta thì y như kẻ kiên vậy, ngừng gào khóc muốn bắt ta về để làm nữ nhân của hắn, lúc đó ta đã bị trọng thương cho nên cũng muốn dây dưa với hắn, chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy .
      Tiêu Viêm hơi sững sờ rồi nhìn Tiểu Y Tiên một cách ̉ quái. Một lát sau, nhừng lắc đầu, cảm thấy buồn cười nói:
      - Xem ra lực hấp dẫn ngươi nhỏ a, ngay cả ma thú cũng bị ngươi làm điên đảo như thế, còn muốn bắt ngươi về làm áp trại phu nhân.
      - Có cái gì mà cười! Tên kia rõ ràng là nhìn trúng Ách Nan Độc Thể của ta!
      Thấy thế thì Tiểu Y Tiên cũng khẽ đỏ mặt lên, sẵng giọng nói.
      Biết da mặt Tiểu Y Tiên mỏng, Tiêu Viêm cũng cười nữa. Trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn nói:
      - Đại gia hỏa kia có thực lực thế nào?
      - Ta cùng hắn giao thủ nhưng sợ còn mạnh hơn đám người Băng Phù, chắc khoảng bát tinh Đấu Tông.
      Tiểu Y Tiên trầm ngâm nói.
      - Bát tinh Đấu Tông à.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, may mà phải là một khối xương quá cứng.
      - Ngươi cứ chữa thương trước đã, đợi đến khi thương thế của ngươi lành hẳn thì chúng ta sẽ động thủ với con Thiên Độc Hạt Long Thú kia. Nếu như có thể có ma hạch của nó thì vấn đề Ách Nan Độc Thể cũng coi như giải quyết xong.
      Hơi trầm ngâm, Tiêu Viêm liền đưa ra quyết ̣nh.
      Nghe vậy thì Tiểu Y Tiên cũng khẽ gật đầu một cái, Ách Nan Độc Thể vẫn là một tảng đá lớn trong lòng nàng, nếu như có thể giải quyết sớm thì vẫn là điều tốt nhất.
      - Ta cũng phải chuẩn bị một số việc, để phòng ngừa vạn nhất có gì xảy ra nữa…
      Tiêu Viêm cười cười. Thân hình vừa động thì lại ngồi xếp bằng tảng đá lớn kia, mà trong đôi mắt đen nhánh cũng hiện lên vẻ hưng phấn. Hắn cũng muốn biết khi mà đã khống chế hoàn toàn Ách Nan Độc Thể thì thực lực Tiểu Y Tiên sẽ tăng tới trình độ nào? Có thể tăng vọt lên đến Đấu Tôn ? Nếu như có thể thì chẳng phải thêm một Thiên Hỏa tôn giả nữa thì bên cạnh hắn đã có hai cường giả Đấu Tôn ư?
      Nghĩ đến đây thì Tiêu Viêm khỏi có chút nóng lòng cùng chờ mong. Nếu như là trước kia thì hắn nào có thể dự đoán được là ở cạnh hắn cư nhiên lại tụ tập nhiều cường giả cảnh giới như thế chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :