Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1060: Diệp thành
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Đây là một bãi đá vô cùng rộng rãi, cả bãi đá là một màu trắng, trắng như tuyết vậy, mà làm cho người ta kinh ngạc nhất là bãi đá này ngờ cao tới gần trăm mét. Mà có thể chống đỡ nó đến độ cao như vậy thì ở dưới có đến mười cái ̣t đá to lớn! ̣t đá chống đỡ bãi đá nhin qua như là ̣t chống trời vậy, nhìn từ xa lại có vẻ cực kỳ nguy nga, đồ sộ.
      gian chung quanh bãi đá này nhìn hề giống với các nơi khác, đây là một nơi vô cùng hỗn loạn, mà gian chung quanh dường như bị bẽ gãy vậy, lúc nào cũng có một số khe nứt đen nhánh lan tràn ra. Mà từ các khe nứt đó thì lại ngừng có các ngân quang phóng ra, mỗi khi có ngân quang xuất hiện thì lại có ít người từ bên trong đó bắn ra rồi rơi bãi đá đó. Đây lại là một điểm tập trung của gian trùng động.
      Ngay tại chỗ gian bị bẽ gãy đó, một thân ảnh gầy gò thoáng hiện ra, bàn chân của người này khẽ điểm nhẹ một cái rồi dừng ở bệ đá. Người này sau khi bị phun ra thì cũng thở nhẹ nhõm một cái.
      Người này hiển nhiên là Tiêu Viêm từ Thiên Hoàng thành đến, sau khi hắn đứng một lúc nhìn nhìn qua bốn phía. Sau khi nhìn thấy bãi đá cao ngất này thì khỏi hiện lên chút kinh ngạc.
      - Nơi này là Trung Vực sao? Quả nhiên hổ danh là trung tâm của đấu khí đại lục, chỉ là điểm truyền tống của gian trùng động thôi mà đã lớn như vậy…
      Sau khi nhìn qua một chút thì Tiêu Viêm liền phát hiện ra có ít thân ảnh mặc bào phục của Luyện Dược sư. Thấy như vậy thì hắn khỏi thầm cắn lưỡi, hổ là Đan Vực a, Luyện Dược sư ở nơi khác thì hơi hiếm, nhưng ở chỗ này lại có thể dễ dàng thấy như vậy.
      - Ở trong Trung Vực có tin tức là Băng Hà ́c treo giải thưởng rất cao cho những ai tìm được tin tức của Ách Nan Độc nữ, nếu như tin chính xác thì có thể lấy được cái giải thưởng đó đó.
      Ngay khi Tiêu Viêm thầm than thì đột nhiên thềm đá có một thanh hét to lên làm cho hắn hơi biến sắc. Hắn quay đầu lại nhìn nơi phát ra thanh thì liền thấy có một người nam có thân hình hơi gầy, tay cầm một chồng trang giấy, sau đó đem những trang giấy đó dán lên ̣t đá.
      Những người ở bên cạnh liền tụ tập lại, hiển nhiên đối với những người phải người ở đây thì cũng rất tò mò với cái gọi là Ách Nan Độc nữ.
      Sắc mặt Tiêu Viêm trầm lại, cái gọi là Ách Nan Độc nữ này chắc chắn là Tiểu Y Tiên rồi, chỉ là ngờ rằng Băng Hà ́c vì muốn tìm ra nàng mà lại chịu hao tổn tâm huyết đến như vậy.
      Ánh mắt hơi lóe lên, Tiêu Viêm cũng chậm rãi đến gần người nam tử gầy gò đó. Bàn tay hắn đưa lên, một ̃ hấp lực liền trào ra thu lấy một trang giấy vào trong tay, hắn vừa nhìn qua thì liền thấy trang giấy có một chân dung nữ tử, tuy nhìn có chút mơ hồ nhưng Tiêu Viêm vẫn có thể nhận ra được người nữ bức tranh này đúng là Tiểu Y Tiên.
      - Hắc hắc vị tiểu huynh đệ này hẳn là mới đến Đan Vực đúng ? Nàng chính là người có thể chất Ách Nan Độc Thể trong truyền thuyết đó, mới đây đã nhấc lên mưa bão ở Trung Vực này, ít thế lực liên thủ đánh lén nàng nhưng vẫn để cho nàng chạy thoát .
      Nam tử gầy gò nhìn về Tiêu Viêm có chút nịnh nọt cười nói. Tuy nói hắn có thực lực nhưng nhãn lực cũng có, liếc mắt một cái thì có thể nhận ra người trẻ tuổi trước mắt này hề đơn giản.
      Bàn tay cầm trang giấy hơi nắm chặt lại, Tiêu Viêm nhìn về người này, thản nhiên nói:
      - Nghe nói Băng Hà ́c cách đây lâu có giao thủ với nàng à?
      Trong lúc nói chuyện thì Tiêu Viêm tiện tay ném ra một túi kim tệ.
      Tên nam tử này vui mừng nhận túi tiền, sau đó vội vàng nói:
      - Vị đai gia này nói sai, nửa tháng trước thì Băng Hà ́c đã tìm được Ách Nan Độc nữ này, trận đại chiến diễn ra vô cùng thảm thiết. Băng Hà ́c lúc đó cũng đã phái ra hai vị trưởng lão Băng Nguyên, Băng Phù, hai người này cũng có danh tiếng nhỏ tại Trung Vực, chính là cường giả lục tinh Đấu Tông.
      Mí mắt run lên, thanh của Tiêu Viêm cũng trở nên trầm thấp hẳn :
      - Kết quả như thế nào?
      - Tuy Băng Hà ́c đã xuất ra ít cường giả, nhưng Ách Nan Độc nữ này cũng phải người vô dụng, cư nhiên ở trong vòng vây giết của Băng Hà ́c mà giết người của họ, hơn nữa còn ở trong tay của hai người Băng Nguyên, Băng Phù mà thuận lợi chạy trốn. Nhưng mà theo tin tức nhận được thì tuy Ách Nan Độc Nữ đã thoát khỏi vòng vây giết, nhưng đã trúng một Băng Huyền chưởng của hai vị trưởng lão, cho nên chắc bây giờ cũng đã bị trọng thương. Bây giờ Băng Hà ́c đã phái người tìm kiếm chung quanh, rồi đưa ra giải thưởng ngất trời, chỉ cần người nào có tin tức hữu dụng là có thể được giải thưởng này.
      Tên nam tử này cười hắc hắc nói.
      Tiêu Viêm khẽ nhíu mày lại, hàn ý trong mắt càng lúc càng sâu, chậm rãi nói:
      - Lúc Băng Hà ́c vây giết Ách Nan Độc nữ là ở chỗ nào?
      - Chính là Lạc Thần Giản ở hướng bắc, chẳng qua nơi đó bây giờ đã bị người của Băng Hà ́c bao vây lại, bọn họ hoài nghi Ách Nan Độc nữ vẫn chưa ra khỏi đo. Nhưng trải qua một thời gian dài rồi mà vẫn chưa có gì cả…
      Nam tử kia thành thật nói.
      - Chẳng lẽ chỉ có Băng Hà ́c bắt Ách Nan Độc nữ?
      - Vốn là rất nhiều thế lực liên thủ với nhau, nhưng sau khi Băng Hà ́c bị Ách Nan Độc nữ giết một số người thì bọn họ tuyên bố là quyết tâm bắt cho được Ách Nan Độc nữ làm cho các thế lực khác dám ra tay nữa. Cho nên hiện tại cả Trung Vực này chỉ còn có Băng Hà ́c vây giết mà thôi.
      Tiêu Viêm hờ hững gật đầu một cái, trang giấy bàn tay phù một cái đã bị hóa thành đống tro tàn nhẹ nhàng rớt xuống, mà hắn thoáng một cái đã ra ngoài bãi đá. Sau khi ra đến gần bờ, Tiêu Viêm lấy tấm bản đồ Liễu Kình tặng cho ra, cẩn thận nhìn một chút rồi đưa đầu sang hướng bắc, thấp giọng lẩm bẩm:
      - Cho dù là Lạc Thần Giản hay Diệp thành đều ở hướng này cả, nhưng mà Diệp thành lại gần hơn, trong vòng một ngày hẳn là sẽ tới kịp. Xem ra ta phải tăng tốc lên thôi, theo như những gì người ban nãy nói thì tình hình của Tiểu Y Tiên hiện giờ cũng tốt lắm.
      Nghĩ đến đây thì sát ý của Tiêu Viêm liền tuôn trào ra. Thực lực của Tiểu Y Tiên thì cho dù có mở phong ấn Ách Nan Độc Thể ra thì nhiều lắm cũng chỉ có thể chống lại một lục tinh Đấu Tông, nhưng nếu như có đến hai lục tinh Đấu Tông thì hiển nhiên nàng phải là đối thủ của họ.
      - Xem ra Băng Hà ́c vì muốn bắt Tiểu Y Tiên mà đã giở hết thủ đoạn ra a! Băng Hà ́c, nếu như nàng xảy ra chuyện gì thì ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá đắt.
      Nghĩ đến đây thì Tiêu Viêm khẽ điểm chân một cái rồi thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh như chớp lao về hướng Bắc.
      Từ chỗ Tiêu Viêm mà tới Diệp thành cũng xa lắm, chỉ mất khoảng một ngày thời gian mà thôi, nhưng mà đường thì Tiêu Viêm cũng dừng lại một số thành thị khác bởi vì hắn cần thu thập thú hỏa.
      Nhưng mà thể nói Đan Vực hổ là trung tâm của cả đại lục, có rất nhiều đồ vật rất dễ dàng kiếm được ở đây hơn là bên ngoài. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải xuất ra đủ tiền tài hoặc có vật để đổi lấy.
      Một đường đến thì Tiêu Viêm đã dừng lại đến năm tòa thành, thu hoạch cũng ngoài sự dự đoán của hắn. Chỉ là thú hỏa thôi mà hắn đã có được đến mười hai loại, hơn nữa những tài liệu cần thiết để luyện chế tài liệu cũng đã kiếm được ít. Thu hoạch như vậy cũng làm cho khuôn mặt vốn trầm của Tiêu Viêm thoáng buông lỏng hơn nhiều.
      Mà trong quá trình chạy tới thì Tiêu Viêm cũng nắm lấy thời gian rất chặt chẽ. Mấy cái thú hỏa hắn mua được thì ngoại trừ một số loại còn lưu lại thì tất cả đều được đưa vào trong thể nội, sau đó dần dần tan ra hòa vào trong Hóa Sinh Hỏa, làm cho hỏa chung trong đó mở rộng ra.
      Đợi sau khi Tiêu Viêm đem hết các loại thú hỏa hòa tan vào trong hỏa chủng thì ở rất xa đã có một bóng dáng của tòa thành thị lớn.
      Tòa thành thị này được đặt một mảnh bình nguyên, chung quanh nó chính là một khu rừng xanh um, ngoài ra còn có một con đường rất lớn kéo dài từ trong rừng rậm tới thành.
      - Đã tới rồi…
      Nhìn thấy tòa thành thị trong rừng rậm này, Tiêu Viêm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân hình động một cái đã lướt tới nhanh hơn.
      Diệp thành, chúa tể ở nơi đây hiển nhiên là Diệp Gia, đương nhiên Diệp gia bây giờ còn là Diệp gia năm đó nữa, vinh quang năm xưa cũng đã dần mất hết. Nhưng dù như vậy thì lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, trong Diệp thành này vẫn chưa có một thế lực nào dám khiêu khích quyền uy của Diệp gia.
      Thân là chúa tể của tòa thành thị này, nơi ở của Diệp gia chính là trung tâm của tòa thành. Xung quanh một ngàn mét vuông ở đó đều là khu vực của Diệp gia, nơi này bình thường đều cấm người ngoài vào, mà thủ vệ ở đây cũng sâm nghiêm vô cùng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi…
      - Ta tuyệt đối sẽ gả cho tên hỗn đản Tào Đan!
      Giờ phút này, trong phòng nghị sự của Diệp gia có một hồi khẩu chiến diễn ra. Một người nữ tử mặc áo lam hoành thanh nói, khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ đây bốc lên lửa giận thôi.
      - Hồ nháo!
      Trong phòng nghị sự, một lão giả mặc áo lam đứng lên, sắc mặt trầm xuống nói:
      - Tình huống của gia tộc bây giờ là như thế nào chứ? Bản thân ngươi cũng phải biết. Tào gia cũng là một trong ngũ đại gia tộc, tất nhiên là môn đăng hộ đối với Diệp gia ta. Hơn nữa, Tào Đan còn là Luyện Dược sư kỳ tài của Tào gia, nếu như ngươi gả cho hắn thì những có thể hóa giải nguy cơ Diệp gia ra khỏi ngũ đại gia tộc mà còn giúp cho ngươi tìm được phu quân tốt.
      - Cho dù ta có gả cho Tào Đan thì sao chứ, chẳng lẽ có thể giúp hóa giải nguy cơ sao? Tào gia đã sớm có dã tâm xâm chiếm Diệp gia ta, có làm như vậy cũng chỉ là rước sói vào nhà mà thôi!
      Nữ tử áo lam nói.
      Lời này của nàng làm cho lão giả áo lam chần chờ lại, chợt trầm giọng nói:
      - Nếu cái này được thì ngươi nói làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chờ cái thiên tài của Già Nam học viện gì đó của ngươi đến cứu giúp sao? Ngươi cũng đừng quá đề cao người khác, nguy cơ của Diệp gia ta phải cứ mời chó mèo tới là có thể giúp được! Hơn nữa, ngươi nói lâu như vậy rồi, có thấy hắn tới chưa? Ta chỉ sợ hắn đã sớm chạy khỏi rồi, người có đảm lượng thì cũng đừng chạy đến nơi này!
      Nghe vậy, nữ tử áo lam biết nói gì cả, nhất thời thể phản bác lại.
      - Chó và mèo cũng có hứng thú tới đây giúp ngươi để giải trừ nguy cơ gì đâu.
      Ngay tại lúc nữ tử áo lam còn gì để nói thì một thanh lạ lùng đột nhiên vang lên trong đại sảnh!
      Một thanh quen thuộc vang lên bên tai, gái áo lam đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó kinh hỉ quay người lại. Nhìn thấy thân ảnh gầy gò ở ngay cửa, nàng ta thất thanh kêu lên:
      - Tiêu Viêm đại ca?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]


      Chương 1061: Diệp gia
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Ở cửa đại sảnh, một đạo thân ảnh quỷ dị chậm rãi hiện lên, hắn hờ hững nhìn qua mọi người trong đại sảnh rồi nhìn lên người nữ tử áo lam, sắc mặt tuy bình thản nhưng lại có chút trầm:
      - Hân Lam, sao lại có việc này?
      Nữ tử áo lam rõ ràng là Hân Lam đã dẫn dắt Tiêu Viêm tới Trung Châu, khi nghe được những lời này của Tiêu Viêm thì dường như cũng hiểu được hắn nói gì, mặt cười buồn bã, thấp giọng nói:
      - Thật xin lỗi!
      Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần bình tỉnh lại. Thực lực của nàng mạnh, vả lại nhìn qua hiện trạng của nàng tại Diệp gia dường như cũng khá chút nào. Mà cho dù Hân Lam có thể khuyên bọn họ xuất thủ tương trợ Tiểu Y Tiên thì sợ rằng cũng giúp được bao nhiêu.
      - Ngươi là ai? Cũng dám xông vào Diệp gia ta?
      thanh của Hân Lam vừa phát ra thì đột nhiên có một lão giả trầm mặt xuống rồi đứng dậy, phẫn nộ quát với Tiêu Viêm. Mà một số ít trưởng bối Diệp gia ở chung quanh cũng căm tức nhìn Tiêu Viêm, một ít người tuổi trẻ hậu bối cũng có chút vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp tai họa. Tuy nói hiện giờ Diệp gia đã suy thoái, nhưng cũng phải là chỗ để cho người khác tùy tiện tới khiêu khích, huống chi đây chỉ là một tiểu tử hơn kém họ bao nhiêu tuổi.
      Tiêu Viêm liếc mắt nhìn lão giả này một cái, chỉ là một nhất tinh Đấu Tông mà thôi, nhìn chỗ ngồi của hắn thì hẳn cũng có thân phận thấp tại Diệp gia. Nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa hề để ý tới điều này, trong đại sảnh này, ngươi duy nhất khiến hắn phải chú ý chính là vị lão giả mặc áo màu lam kia, nhìn đấu khí bàng bạc quanh thân hắn thì dường như đây là một lục tinh Đấu Tông.
      - Theo ta , mang ta tìm Tiểu Y Tiên !
      Tiêu Viêm nhìn Hân Lam, lạnh lùng nói.
      Nghe vậy, Hân Lam cắn răng một cái, sau đó gật gật đầu. Nàng là người đưa Tiểu Y Tiên tới Trung Châu, nhưng lại chưa hề bảo vệ được nàng ta, ngược lại còn để cho nàng ta phải rơi vào trong hiểm cảnh.
      - Tiểu bối làm càn!
      Thấy Tiêu Viêm hề đoái hoài đến mình, lão giả gầm lên lúc nãy càng giận dữ lên, bàn tay vỗ mạnh bàn một cái. Chỉ nghe thịch một tiếng, cái bàn cứng rắn trực tiếp bị nổ thành bột phấn, rồi tay áo vung lên, cái ghế ở phía sau mang theo một luồng kình lực cuồng mãnh tiến tới đánh vào Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm vẫn hề biến sắc, mà ngay khi chiếc ghế tới gần hắn khoảng một trượng thì đột nhiên một tiếng phù vang lên, chiếc ghế đó chút dự liệu hóa thành tro tàn màu đen bay xuống.
      Nhìn thấy một màn này thì những người có mặt ở đại sảnh đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên vẫn ngờ được người thanh nhiên trẻ tuổi này vẫn còn có chiêu đòn như vậy.
      - Hóa ra còn có chút tài mọn, khó trách dám đến Diệp gia ta làm càn, nhưng mà lão phu hôm nay cũng thật muốn dạy dỗ cho ngươi biết cái gì gọi là hậu bối, cái gì gọi là kính lão!
      Nhìn thấy chiếc ghế quỷ dị bị hủy , hai mắt lão giả híp lại rồi cười lạnh một tiếng, lửa giận trong lòng càng tăng lên. Bàn chân của hắn khẽ điểm một cái rồi thân hình lướt mạnh tới Tiêu Viêm.
      - Tứ trưởng lão, dừng tay!
      Hân Lam nhìn thấy lão giả này nói động thủ liền động thủ thì mặt biến sắc, vội vàng nói lên.
      Nhưng đối với thanh này của nàng thì tứ trưởng lão lại thèm quan tâm đến, tính cách của hắn vốn có chút nóng nảy, ̣ng với hoàn cảnh hiện giờ của Diệp gia càng làm cho hắn bực hơn. Thế mà hiện giờ lại có một tiểu tử biết ở đâu ra cư nhiên dám nhảy lên đầu hắn ngồi, bảo sao hắn giận sao được.
      - Tiêu Viêm đại ca, mau!
      Thấy tứ trưởng lão vẫn dừng tay, Hân Lam vội vàng nhìn Tiêu Viêm nói gấp. Tuy nói tình hình hiện tại của Diệp gia tốt lắm, nhưng hai, ba cường giả Đấu Tông vẫn tùy thời lấy ra được. Nếu hôm nay bọn họ thực sự phải bắt được được Tiêu Viêm thì lấy năng lực của Tiêu Viêm e rằng khó có thể chạy thoát được.
      Đối với tiếng nói của Hân Lam thì Tiêu Viêm cũng để ý tới, hai mắt nhìn luồng kình lực nóng cháy do lão giả kia phát đến mà trong mắt hiện ra hàn ý. Trong khoảng thời gian này, vì lo lắng cho Tiểu Y Tiên mà tính tình của hắn đã tốt rồi, lão gia hỏa này thật ngờ còn đánh vào hắn.
      - Tiểu tử, chờ ta bắt ngươi lại rồi đưa đến mặt trưởng bối của ngươi, để cho bọn họ phải hảo hảo quản giáo lại một chút!
      Thân hình tứ trưởng lão chợt lóe lên, rồi xuất hiện trước mặt của Tiêu Viêm. Bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lại rồi đột nhiên có một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc hừng hực đánh tới! Một quyền này tuy hoa lệ, nhưng lại ẩn chưa một ̃ kình lực bàng bạc kèm với thanh nổ trầm thấp!
      Ngay khi nắm tay lửa đó tiến tới sát Tiêu Viêm thì đột nhiên cánh tay của Tiêu Viêm từ từ động rồi mở ra.
      Thịch!
      Dưới ánh mắt soi mói của mọi người chung quanh, quả đấm lửa của tứ trưởng lão Diệp gia đã tinh chuẩn đánh lên bàn tay của Tiêu Viêm, nhưng tiếng vui mừng của mọi người còn chưa phát ra thì sắc mặt bỗng nhiên cứng ngắc lại, bởi vì thân hình gầy yếu của người thanh niên đó chưa hề vì vậy mà bị rung động, hơn nữa quả đấm lửa của tứ trưởng lão vừa tiếp xúc với lòng bàn tay của Tiêu Viêm thì dường như gặp phải một vật gì đó rất đáng sợ rồi tự động tắt dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
      Mọi người ở trong đây đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng được những gì diễn ra trước mắt. Tuy nói tứ trưởng lão phải là người mạnh nhất của Diệp gia, nhưng dù gì thì cũng là một cường giả Đấu Tông, mà một kích mạnh mẽ như thế của hắn thì cho dù nhìn khắp Diệp gia cũng rất khó kiếm được người chống đỡ được.
      - Cái câu quản giáo mà ngươi nói…ngươi còn chưa đủ tư cách.
      Tiêu Viêm hơi giương mắt lên, ánh mắt đạm mạc nhìn qua lão giả biến sắc ở phía trước kia, miệng của hắn khẽ nở nụ cười lạnh rồi lòng bàn tay khẽ lộn nửa vòng!
      Ầm!
      Một ̃ kình lực đáng sợ từ trong lòng bàn tay như thủy triều dâng ra, từ bên Tiêu Viêm đánh vào trong thân thể của vị tứ trưởng lão.
      Phốc!
      Ám kình ẩn chứa dị hỏa giống như một mũi tên xuyên thẳng phá tan một lớp phòng ngự trong cơ thể của tứ trưởng lão vậy, sắc mặt của vị trưởng lão này như gặp phải một đòn nghiêm trọng ngã ra sau, sau đó rơi vào một cây trụ lớn ở phía sau. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi dưới mọi ánh mắt kinh hãi của những người ở quanh đây.
      Nhìn thấy vị tứ trưởng lão bị hộc máu ra như vậy, đại sảnh vốn đã im lặng nay càng trở nên tĩnh mịch. Cho dù là Hân Lam thì cũng tránh khỏi đưa tay lên che miệng lại, vẻ mặt cũng rung động vô cùng. Nàng cũng biết là trước kia Tiêu Viêm đã có thực lực có thể đấu một trận với cường giả Đấu Tông, nhưng lúc đó hắn cũng có khả năng dùng một chưởng chấn lui một cường giả Đấu Tông đến nỗi để cho đối phương phải để hộc máu a.
      - Mới đến một năm thôi, huynh ấy đã mạnh tới bậc này rồi ư?
      Hân Lam nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ phút này lại có chút khẩn trương.
      - Diệp gia suy tàn đến mức độ này cũng phải là có nguyên nhân.
      Chậm rãi thu tay lại, Tiêu Viêm nhìn tứ trưởng lão ở mặt đất một cái rồi quét qua nhìn mọi người trong đại sảnh. Bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhìn về Hân Lam.
      - Theo ta .
      - Đứng lại!
      thanh của Tiêu Viêm vừa phát ra thì lại có hai tiếng gầm vang lên, bỗng nhiên lại có hai người nữa đứng dậy. Hai người này cũng là cường giả Đấu Tông, thực lực hình như còn hơn người kia một chút, ước chừng khoảng tam tinh Đấu Tông.
      Nhưng hai người này vừa lên thì cũng có lỗ mãng như tứ trưởng lão mà chỉ căm tức nhìn Tiêu Viêm rồi chặn hết đường lui của hắn.
      - Vị tiểu hữu này, nơi này là Diệp gia ta. Ngươi vô cớ xâm nhập nói , nhưng hiện giờ lại làm bị thương trưởng lão tộc ta, việc này sợ rằng có chút quá phận rồi! Tuy nói Diệp gia ta giờ đã suy thoái, nhưng cũng phải dễ bị người khác khi dễ như thế!
      Ngay lúc này thì vị lão giả xanh lam luôn im lặng từ lúc Tiêu Viêm xuất hiện thì lúc này cũng đã chậm rãi mở miệng, trầm giọng nói.
      Nhìn thấy vị lão giả mặc áo bào xanh lam này mở miệng, sắc mặt mọi người trong đại sảnh cũng có chút mừng hơn. Người này chính là trụ ̣t hiện thời của Diệp gia, tuy nói Diệp gia bây giờ đã suy tàn nhưng người này vẫn có danh tiếng nhỏ ở trong Đan Vực.
      - Người ra tay trước phải là ta, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm. Hiện tại Hân Lam còn phải theo ta, còn cái truy cứu gì đó mà ngươi nói thì xin thứ lỗi, ta có thời gian mà phụng bồi!
      Tiêu Viêm nhìn vị lão giả áo xanh lam này một cái, nói.
      - Tiểu tử cuồng vọng!
      Lời này vừa nói ra thì lập tức hai lão giả Diệp gia kia liền tức giận, sắc mặt trầm xuống quát lên.
      Mà bản thân vị lão giả xanh lam nói cũng hơi khó chịu, nói:
      - Hân Lam là người Diệp gia ta, cũng phải là người ngươi muốn mang thì .
      - Đại trưởng lão, Tiêu Viêm đại ca chính là người ta đã nói, huynh ấy nhất ̣nh có thể giúp Diệp gia chúng ta lần nữa vào vị trí trưởng lão tịch của Đan Tháp!
      Hân Lam muốn quan hệ giữa Tiêu Viêm và Diệp gia xấu , vội vàng nói.
      Nghe thấy lời này của Hân Lam, lão giả xanh lam cũng có chút ngẩn ra, chợt cau mày nhìn Tiêu Viêm, trong mắt liền hiện lên vẻ thất vọng. Theo hắn nghĩ thì một người trẻ tuổi như vậy sao có thể cứu giúp Diệp gia chứ.
      - Ngươi cần nhiều lời, việc này ta tự có chủ trương.
      Vị trưởng lão này thản nhiên nói, rồi nhìn sang Tiêu Viêm:
      - Vị tiểu hữu này, nếu như ngươi thật sự là người Hân Lam nhờ tới giúp đỡ vậy thì mờ tạm thời ở lại Diệp gia , cũng để cho chúng ta tận tình chiêu đãi chứ!
      Lời này nghe qua thì có vẻ rất tốt, nhưng hàm ý thì vẫn muốn lưu Tiêu Viêm lại.
      mặt Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vị lão giả này, nói:
      - Đối với việc giúp Diệp gia ngươi ta có hứng thú gì. Nếu phải vì Hân Lam thì ta cũng nghĩ là sẽ ở đây, hơn nữa giờ ta còn có chuyện quan trọng cần làm, có thời gian nói nhảm với ngươi. Hân Lam, chúng ta !
      Nhìn thấy Tiêu Viêm hề có ý nhượng bộ, trong mắt vị lão giả áo xanh lam cũng hiện lên lửa giận, cước bộ chậm rãi tiến tới.
      - Thật ngờ người tuổi trẻ bây giờ lại cuồng vọng như thế. Vậy hãy để lão phu tới thử xem ngươi có bổn sự cùng tư cách này hay !

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1062: Hướng
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Nhìn thấy lão giả xanh y đứng dậy, trong mắt Tiêu Viêm liền hiện vẻ trầm.
      - mau!
      Sắc mặt của Hân Lam cũng đồng dạng biến đổi ít, vội vàng quay đầu nói với Tiêu Viêm.
      Dường như nghe được lời của nàng, hai tên trưởng lão Diệp gia chặn đường lui của Tiêu Viêm cũng chậm rãi khu động đấu khí trong cơ thể, mà khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh.
      - Nếu như ngươi thật sự là bằng hữu của Hân Lam, vậy thì mời ở lại Diệp gia , chúng ta có lẽ còn có thể thương nghị.
      Đôi mắt lão giả xanh lam vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trầm giọng nói.
      Tiêu Viêm mặt chút thay đổi, trong lòng hắn hiện giờ chỉ lo lắng đến tin tức Tiểu Y Tiên, làm gì có thời gian quản đến cái gì mà Diệp gia.
      - Theo ta!
      Ánh mắt nhìn về Hân Lam, Tiêu Viêm nói một tiếng rồi trục tiếp xoay người bước ra ngoài đại sảnh. Về phần hai vị trưởng lão Diệp gia chặn ở cửa thì hắn hoàn toàn để vào mắt.
      Hành động lần này của Tiêu Viêm đúng là làm cho Hân Lam giật mình, nhưng nhìn bóng lưng của Tiêu Viêm, Hân Lam cũng biết nếu như mình theo thì chỉ sợ Tiêu Viêm sẽ có đáp ứng lời hứa với nàng nữa. Nghĩ đến đây, gương mặt Hân Lam xuất hiện chút giãy dụa rồi cắn răng một cái, xoay người ra.
      - Làm càn!
      Hai gã trưởng lão Diệp gai ngăn ở cửa thấy Tiêu Viêm kiêu ngạo như vậy thì nhất thời nổi giận quát lạnh một tiếng. Hai người vừa ra tay thì đã có hai luồng kình khí mênh mông chụp tới bả vai Tiêu Viêm.
      Mắt thấy hai gã tam tinh Đấu Tông ra tay, nhưng Tiêu Viêm vẫn hề để ý, ngón tay cong lại búng ra. Nhất thời có một đạo ngân quang lóe lên rồi có một thân ảnh màu bạc đột ngột hiện lên.
      Keng!
      Ưng trảo của hai vị trưởng lão kia lướt nhanh đến, sau đó đụng thật mạnh thân ảnh màu bạc kia, nhưng song phương vừa mới va chạm thì một tiếng kim loại va vào nhau vang lên khắp nơi.
      Cảm nhận thấy hai như vậy thì hai người trưởng lão liền biến sắc, nhưng đợi cho bọn hắn lui về sau thì một đôi thiết quyền màu bạc mang theo tàn ảnh đã từ bên trong ngân quang xuyên thấu qua, đạo thiết quyền này lấy thế sét đánh thể đỡ nổi đánh lồng ngực của hai người.
      Phốc!
      Thiết quyền màu bạc này cũng có mang theo đấu khí bàng bạc, nhưng khi nó đụng tới thân thể của hai người trưởng lão thì lại bạo xuất ra lực sát thương kinh người. Thân thể hai người trưởng lão như là diều bị đứt dây vậy, trực tiếp văng ra xa rồi ngã đại sảnh, hai bụm máu tươi cũng phun ra.
      Nhìn thấy hai vị trưởng lão bị đánh bay ra như thế, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. ít người cũng thầm nuốt nước miếng một cái đồng thời dùng một ánh mắt kinh hãi nhìn sang Tiêu Viêm. Mà lúc này thì đạo ngân quang bên cạnh Tiêu Viêm cũng đã tán , một thân ảnh màu bạc cũng chậm rãi xuất hiện.
      - Đây là lần cuối cùng, lần sau ta sẽ có lưu thủ nữa đâu!
      Đưa lưng về phía mọi người Diệp gia, giọng nói của Tiêu Viêm phát ra. Trong giọng nói hắn lúc này ẩn chứa sát ý lành lạnh, những người này ba lần bốn lượt muốn ngăn trở quả thật là đã chọc giận hắn.
      Mà sắc mặt của vị lão giả xanh lam kia cũng dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người màu bạc hề có chút sứt mẻ bên cạnh Tiêu Viêm, từ bóng người này hắn cảm giác được một mùi vị nguy hiểm.
      ̣a khôi bây giờ sau khi hấp thu Đan Lôi ở Phần Viêm ́c thì thể nghi ngờ là đã được cường hóa hơn rất nhiều. Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm thì nó giờ có thể đã đánh được với thất tinh Đấu Tông, mà vị đại trưởng lão Diệp gia này cũng chỉ là một lục tinh Đấu Tông thôi, căn bản phải là đối thủ của ̣a khôi.
      - Đây là...khôi lỗi?
      Sau khi nhìn ̣a khôi một lát thì dường như vị lão giả xanh y này đã phát hiện gì đó, đồng tử co rút lại rồi nhìn sang Tiêu Viêm, chậm rãi hỏi.
      Tiêu Viêm vẫn chưa trả lời, tay áo vung lên, lại lần nữa đem Địa khôi thu vào trong giới chỉ, :
      - tại ta có thể mang Hân Lam rồi?
      Lão giả xanh lam chau mày lại, vị thanh niên thần bí này chỉ tuổi còn trẻ mà đã đạt đến được cảnh giới Đấu Tông, mà lại còn có khôi lỗi khủng bố thế này, xem ra bối cảnh kém. trách Hân Lam lại tin tưởng đến như vậy.
      - Lão phu là đại trưởng lão Diệp gia, Diệp Trọng. Vị tiểu hữu này tên là Tiêu Viêm sao?
      Hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, nét trầm của đại trưởng lão cũng dần thu liễm lại. Lực lượng mà Tiêu Viêm thể hiện ra đã đủ kinh sợ Diệp gia, bởi vậy ngữ khí lúc nói chuyện của hắn cũng đã khách khí hơn trước rất nhiều.
      Tiêu Viêm gật gật đầu, cũng nghĩ nói thêm, bèn cấc bước ra khỏi đại sảnh. Hân Lam sau hơi ngập ngừng một chút, rồi nghiêng đầu nói với Diệp Trọng:
      - Đại trưởng lão, sau khi cùng Tiêu Viêm đại ca giải quyết xong thì ta sẽ quay lại.
      Nói xong, nàng cũng vội vàng đuổi theo.
      Thấy thế, Diệp Trọng há miệng thở dốc, chỉ có thể thở dài tiếng, cũng nhắc lại mà tùy ý hai người rời .
      - Đại trưởng lão…
      Vị tứ trưởng lão lúc nãy bị Tiêu Viêm một chưởng đánh bay giờ phút này cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Trọng nói.
      Diệp Trọng khoát tay áo, thở dài:
      - Quên , để cho bọn họ thôi. Có lẽ Tiêu Viêm này phải là người bình thường, nói chừng thì Diệp gia cũng phải trông chờ vào hắn.
      - thể nào đâu! Tuy nói thực lực hắn rất mạnh, nhưng với thực lực ấy mà muốn Diệp gia ta lần nữa vào trong Đan Tháp thì còn chưa đủ. Đem một hi vọng ký gửi lên một người còn chưa rõ lai lịch, có phải quá…
      Vị tứ trưởng lão này chần chờ một lúc rồi nói.
      - có biện pháp, hiện giờ có ít thế lực nhìn vào Diệp gia ta, nếu như tiếp tục có cử động gì nữa thì sợ rằng Diệp gia sẽ xong rồi.
      Diệp Trọng lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
      - Hiện tại chỉ có thể hi vọng người thanh niên tên Tiêu Viêm này thật sự có bổn sự như Hân Lam nói. Hơn nữa chuyện hôm nay cũng đã làm cho hắn có cảm nhận tốt về Diệp gia ta. Ài, đây cũng là việc đau đầu a.
      Sau khi mang theo Hân Lam rời khỏi Diệp gia, Tiêu Viêm trực tiếp nắm lấy tay nàng rồi bay vút ra ngoài thành. Một lát sau, sau khi đến ̉nh núi của một ngọn núi thì mới dừng lại.
      - Chuyện của Tiểu Y Tiên, chắc ngươi cũng biết chứ?
      Sau khi hạ xuống ̉nh núi, Tiêu Viêm trực tiếp chất vấn.
      Hân Lam khẽ gật đầu, hàm răng cắn môi đỏ mọng, giọng :
      - Lúc trước muội cùng với Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, Tử Nghiên thuận lợi ra gian "trùng động" thì mấy tháng sau đã thuận lợi đến Đan Vực. Nhưng sau khi đến Đan Vực thì Tiểu Y Tiên tỷ ỷ lại bị một thế lực dâm tà tên là Dục Tiên môn nhìn trúng, tỷ tỷ dưới cơn nóng giận đã diệt sạch cả môn phái này. Nhưng môn chủ của phái này lại là một cường giả Đấu Tông, tuy nói là đã chết dưới tay tỷ tỷ, nhưng nàng cũng bị thương, vừa vặn lại phá phong ấn của Ách Nan Độc Thể, sau đó bị người khác phát hiện.
      - Tại Đan Vực này thì cái Ách Nan Độc Thể đó chính là một tai nạn, bởi vì trước đó đã có một lần đại họa cũng do Ách Nan Độc Thể bạo phát mà thành…bởi vậy khi mà tin tức Ách Nan Độc Thể xuất hiện vừa truyền ra thì đã bị phần đông thế lực hợp lại vây giết, trong đó lấy Băng Hà ́c làm chủ. Nhưng bọn hắn cũng phải muốn hủy diệt Ách Nan Độc Thể mà muốn thu vào tay, bởi vì chuyện mà Băng Hà ́c thích làm nhất chính là thu thập những người có thể chất kỳ lạ, sau đó lấy một phương pháp đặc thù đem linh hồn của cường giả trong ́c chuyển dời đến thể chất đó, để có thể lấy được năng lực của thể chất đó.
      Nghe thấy lời nói của Hân Lam, sắc mặt của Tiêu Viêm ngày càng trầm lại, Băng Hà ́c này quả nhiên phải là thứ tốt đẹp gì.
      - Đoạn thời gian trước, ̣a phương mà Tiểu Y Tiên tỷ tỷ trốn đã bị Băng Hà ́c phát hiện, sau đó đã cùng với cường giả bên đó giao thủ mà bị thương nhẹ. Tiêu Viêm đại ca, Hân Lam thật vô dụng, thể giúp đỡ gì cả.
      Nói đến chỗ này, đôi mắt Hân Lam cũng đỏ lên. Đối với sự vô lực của mình, nàng vẫn luôn cảm thấy đáng trách.
      Tiêu Viêm hít sâu hơi, chợt khoát tay áo , :
      - liên quan chuyện của ngươi, chắc ngươi cũng biết bây giờ Tiểu Y Tiên ở chỗ nào chứ?
      - Ùm, muội cũng nhận được tin tức của tỷ tỷ truyền cho ta, nhưng hiện tại chỗ đó đã bị cường giả của Băng Hà ́c bao vây lại, muội căn bản vào được.
      Hân Lam gật gật đầu, nói.
      - Ở nơi nào?
      - Lạc Thần Giản.
      - Quả nhiên là tại đó.
      Tiêu Viêm híp mắt lại, thấp giọng nói.
      - Tiểu Y Tiên tỷ tỷ mặc dù tránh được sự vây giết của Băng Hà ́c nhưng bị thương nhẹ, dễ dàng lộ diện được. Nhưng Lạc Thần Giản hiện giờ đã bị Băng Hà ́c vây quanh, tuy nói ̣a hình ở đó phức tạp nhưng việc tìm ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
      Hân Lam nhẹ giọng nói:
      - Tiêu Viêm đại ca, huynh bây giờ tính làm thế nào?
      - Có thể làm sao chứ…
      Tiêu Viêm đứng thẳng, mắt nhìn về hướng bắc, trong mắt xẹt qua sát khí:
      - Lạc Thần Giản!
      - Vậy để muội dẫn đường cho huynh! Muội cũng biết ̣a hình Lạc Thần Giản, vào đó tìm sẽ dễ hơn!
      Hân Lam cắn răng một cái, nói.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt nhớ ra cái gì đó, :
      - Đúng rồi, Tử Nghiên đâu? Nàng ta chẳng lẽ vẫn bên cạnh Tiểu Y Tiên?
      - Tử Nghiên…
      Nghe vậy, Hân Lam cũng là ngẩn ra, chợt cười khổ :
      - Sau khi bọn muội đến Đan Vực lâu thì nàng liền mất tích!
      - Mất tích?
      Tiêu Viêm thoáng biến sắc.
      - Cũng phải là mất tích , nàng có nói với bọn muội là nàng ta đột nhiên có một chút cảm ứng, phải về nhà.
      - Về nhà?
      Tiêu Viêm chau mày, thân phận Tử Nghiên vẫn luôn là điều bí , nhưng trong lúc mơ hồ cũng có thể đoán được thân phận này tất nhiên rất hùng hồn, cũng biết cái gọi là nhà của nàng là ở đâu.
      - Ài, hi vọng nha đầu kia có sao , bây giờ phải tìm Tiểu Y Tiên trước mới được, sau đó hãy tìm nàng!
      Thở dài một hơi, Tiêu Viêm lại lần nữa bắt lấy Hân Lam, sau đó khẽ lướt về hướng bắc. Chỉ trong thoáng chốc đã mất dạng ở cuối chân trời! Tiểu Y Tiên, hắn phải mau chóng tìm được nàng!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 1063: Lạc Thần Giản
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Lạc Thần Giản được đặt ở phía bắc của Đan Vực, ̣a hình ở đó vô cùng phức tạp, cả vùng đất dường như là bị một cây búa lớn bổ ra tạo thành vô số khe nứt vậy. Mỗi một khe nứt đều dài hơn nghìn trượng, mà hẽm núi ở bên trong cũng sâu lường được, trong đó khói độc tràn ngập, có vô số kịch độc thường lui tới, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, có thể coi đây là một hiểm ̣a ở Đan Vực.
      Ở Lạc Thần Giản này, ngoại trừ một số người cần gì đó thì rất ít người tới nơi này. Nhưng mà gần đây bởi vì xuất hiện Ách Nan Độc Nữ thì đã làm cho nơi hẻo lánh này trở nên huyên náo, ồn ào vô cùng.
      Đối với Ách Nan Độc Thể thì hầu như người ở Trung Châu đều nhớ kỹ cả, cách đây lâu năm thì cũng đã từng xuất hiện qua một ít người có thể chất Ách Nan Độc Thể, nhưng những người này cuối cùng đều ngoài dự tính đã nhấc lên một hồi tan nạn ở Trung Châu.
      Độc thể lướt qua, sinh cơ bất tồn, vạn vật tận tịch.
      Chỉ ngắn ngủi vài câu này thôi nhưng đã nói lên được sự kinh khủng của Ách Nan Độc Thể đến cỡ nào rồi.
      Có lẽ việc tạo thành cái tai nạn đó cũng phải là chủ ý của người mang thể chất Ách Nan Độc Thể, nhưng sau khi độc thể bùng phát thì sẽ tạo thành cục diện phản lại chính chủ của nó, sau đó khách đổi làm chủ rồi trở thành một khối độc di động. Đối với loại độc này thì cho dù là cường giả Đấu Tông nếu như hút vào thể nội thì kết cục cũng là vô cùng thê thảm, năm đó, mỗi lần Ách Nan Độc Thể bạo phát thì đều làm cho Trung Châu tổn thất rất nhiều cường giả Đấu Tông, cứ như thế lặp lại vài lần thì làm cho hung danh của Ách Nan Độc Thể đã xâm nhập vào trong lòng người ở Trung Châu.
      Mà cũng chính là sự kiêng kị, thậm chí là sợ hãi của Trung Châu đối với Ách Nan Độc Thể này cho nên mỗi lần nghe được có Ách Nan Độc Thể xuất hiện thì đã có rất nhiều thế lực hợp lại, muốn diệt trừ Ách Nan Độc Thể trước khi nó bùng phát hoàn toàn.
      Mà trong những thế lực này thì lại lấy Băng Hà ́c làm chủ. Mặc dù ít người cũng biết là bọn họ muốn có được Ách Nan Độc Thể, nhưng vì thực lực của ́c này quá mạnh cho nên cũng có người nào ngăn trở. Hơn nữa, Tiểu Y Tiên cũng đã đánh chết ít người của Băng hà ́c cho nên làm cho ân oán của song phương càng trở nên gay gắt. Đồng thời, ai ai cũng biết nếu như người mang Ách Nan Độc Thể mà rơi vào trong tay của Băng Hà ́c thì chỉ sợ kết cục chỉ có thể là…chết!
      Nhưng mà cho dù như thế nào thì Đan Vực vốn đã bình tĩnh trong một thời gian dài cũng đã vì Ách Nan Độc Thể này mà náo động trở lại. Hiện giờ đã có vô số người phóng về Lạc Thần Giản để tìm Ách Nan Độc Nữ, những người này hầu như đều là những kẻ ham tiền thưởng ngất trời mà Băng Hà ́c đã treo ra, đương nhiên cũng có chút người có ý niệm muốn hủy diệt Ách Nan Độc Thể.
      Nói chung lại thì cho dù những người này có mang tâm tư gì thì thể nghi ngờ Lạc Thần Giản đã trở thành ̣a phương náo nhiệt nhất của Đan Vực.
      Lạc Thần Giản cũng cách Diệp Thành xa lắm, lấy tốc độ của Tiêu Viêm, cho dù mang theo Hân Lam thì cũng chỉ tốn một ngày là chạy tới cái mảnh đất náo nhiệt này.
      Lúc này thì Tiêu Viêm cùng Hân Lam đứng một ngọn núi cao nhìn xuống, trông về phía xa là một mảnh bình nguyên bị loạn thạch che đầy nhìn thấy cuối. tấm bình nguyên đó có vô số cái khe đen nhanh, những cái khe này nhìn qua trông như những con ác ma dữ tợn há miệng rộng từ dưới đất hiện lên, sau đó kéo dài ra xa. Nhìn vào những cái khe đen nhánh sâu ấy làm cho người ta có cảm giác băng giá vô cùng.
      Tren tấm bình nguyên đó còn có những tảng đá vô cùng khổng lồ, những tảng đá lớn ấy khi nhìn qua thì trông giống như một tòa núi vậy, mà bầu trời cũng đã bị những làn sương mù màu đen che lấp. Đó đều là khói độc từ trong dãy núi dâng lên, trải qua nhiều năm tích tụ thì những làn sương ấy đã che kín cả bầu trời Lạc Thần Giản.
      Chậm rãi thu ánh mắt lại, Tiêu Viêm nhìn về bình nguyên trước mắt, ở đó hiện giờ có rất nhiều bóng người. Những người này đều ngừng kết thành đoàn đội rồi tiến vào Lạc Thần Giản, xem bộ dáng đúng là tìm kiếm tung tích của Tiểu Y Tiên.
      - Nơi này là Lạc Thần Giản sao, quả nhiên là hiểm ác. Nhưng mà lấy thể chất đặc thù của Tiểu Y Tiên thì ở trng này lại có thể xem như cá gặp nước.
      Thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm gật gật đầu, nói.
      Hân Lam cũng là gật đầu cái, chợt :
      - Tiêu Viêm đại ca, bầu trời Lạc Thần Giản có khói độc cho nên chúng ta cũng thể trực tiếp bay vào mà chỉ có thể từ phía dưới mà . Đó cũng chính là nơi duy nhất vào Lạc Thần Giản, nhưng mà nơi đó lại có cường giả Băng Hà ́c trấn thủ, bọn họ lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của Lạc Thần Giản.
      Tiêu Viêm hơi gật đầu, nói:
      - Thực lực những người Băng Hà ́c phái ra như thế nào?
      - Theo như tin muội được biết thì dẫn đầu đội tìm kiếm lần này của Băng Hà ́c chính là hai tên trưởng lão Băng Nguyên cùng Băng Phù, cũng chính là hai người đã giao thủ lần trước với Tiểu Y Tiên tỷ ỷ. Nhưng mà, theo như muội nhận thấy thì chắc còn có những người khác theo nữa, phỏng chừng có bốn tên cường giả Đấu Tông.
      Hân Lam hơi trầm ngâm một hồi, rồi nói.
      - Bốn tên Đấu Tông sao.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Xem ra Băng Hà ́c vẫn chưa xuất động cường giả Đấu Tôn, nhưng mà ngẫm nghị lại thì lấy thực lực của Tiểu Y Tiên hiện này thì chắc Băng Hà ́c chỉ phái trưởng lão ra bắt cũng đủ.
      - Nếu như vào trong đó thì ngươi có thể tìm được chỗ của Tiểu Y Tiên ?
      Tiêu Viêm trầm ngâm hỏi.
      - Ừ.
      Hân Lam gật gật đầu.
      Thấy thế, Tiêu Viêm cũng là thở dài nhõm hơi , :
      - khi như vậy, vậy ta cứ vào tìm .
      Tiếng nói vừa dứt thì hắn liền ôm lấy vòng eo của Hân Lam, rồi thân hình trực tiếp xuống dưới ngọn núi, chỉ lóe lên vài cái thì đã dừng ở ngoài Lạc Thần Giản.
      Lối vào Lạc Thần Giản được hai tảng đá màu đen khổng lồ dựng nên, ở giữa còn có một con đường lớn đến mấy trượng. Nhưng mà quanh cửa vào lúc này thì lại có rất nhiều thân ảnh mặc đồ màu trắng, hiển nhiên là người của Băng Hà ́c.
      - thôi…
      Vừa đáp xuống, Tiêu Viêm liền buông Hân Lam ra, sau đó trực tiếp vào, Hân Lam vội vàng bước theo.
      Ở ngay lối vào có hai tảng đá lớn, ít nhất cũng gần trăm mét, được các đệ tử Băng Hà ́c canh giữ. Từng đạo ánh mắt ngừng quét qua đám người qua lối vào ở dưới, mà ở bên cạnh đó có một lão giả bạch y ngồi xếp bằng, một luồng hàn khí ngừng từ trong cơ thể hắn tràn ra, làm cho nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp rất nhiều.
      Vị lão giả bạch y này từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại, nhưng mà khi hai người Tiêu Viêm vào thì dường như hắn có phản ứng, hai mắt bỗng mở ra, rồi nhìn qua Tiêu Viêm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
      Tuy nói Lạc Thần Giản gần đây vì sự kiện của Ách Nan Độc Nữ mà trở nên rất náo nhiệt, nhưng trong những người tới đây thì cũng có bao nhiêu người là cường giả cả. Dù sao đối với cường giả mà nói thì cái giải thưởng cao ngất trời của Băng Hà ́c cũng hấp dẫn bao nhiêu cả, hơn nữa nhìn vào trận chiến của Băng Hà ́c thì bên ́c này rất có quyết tâm phải lấy cho được Ách Nan Độc Nữ, cho nên bọn họ cũng muốn ra tay để tranh đoạt gì cùng với Băng Hà ́c, dù sao đó cũng phải là chuyện tốt.
      Mà cũng chính vì như thế, cho nên khi lão giả nhìn thấy Tiêu Viêm thì lại có chút kinh ngạc. Trong đoạn thời gian này thì người tiến vào bên trong rất nhiều, nhưng cường giả Đấu Tông lại có bao nhiêu đâu a.
      Nhưng mà , kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, hắn cũng có mở miệng nói gì cả. Sau khi liếc một cái thì cũng thu hồi ánh mắt lại, cũng chỉ là một nhất tinh Đấu Tông thôi, cho dù có lòng bất chính thì cũng thể làm nên gì.
      - Mấy người Băng Nguyên cũng đã tiến vào Lạc Thần Giản một thời gian rồi, biết có tìm được Ách Nan Độc Nữ hay ?
      Trong phần đông ánh mắt của đệ tử Băng Hà ́c, hai người Tiêu Viêm hề có trở ngại mà tiến vào trong Lạc Thần Giản, sau khi tìm đến một chỗ hẻo lánh thì mới dừng lại.
      - như thế nào?
      Tiêu Viêm nhìn thoáng qua chung quanh, nơi này khói độc còn tính quá nồng, nhưng cũng có chút ảnh hưởng tầm nhìn, hơn nữa hẽm núi còn có vô số khe nứt đen nhánh cho nên có chút làm người khác choáng váng cả lên. Dưới tình cảnh như thế này mà muốn tìm được một người thì đúng là tương đối khó khăn.
      - theo muội!
      Hân Lam cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra cái bình ngọc, mở bình ngọc ra thì có một vật nhỏ đen nhánh thoát ra. Thứ này có chút giống con chuột, nhưng sau lưng lại có hai cái cánh, phát ra tiếng vang ong ong.
      - Đây là tầm độc thử, nhưng mà đã chết. Sau khi được Tiểu Y Tiên tỷ tỷ dùng một phương pháp đặc thù luyện chế thì nó có thể giúp bọn ta tìm được tỷ ấy.
      Hân Lam buông tầm độc thử ra, nó ở giữa trung chuyển động một cái rồi nhằm một hướng của Lạc Thần Giản mà tiến tới.
      - Mau, đuổi theo nó.
      Thấy thế, Hân Lam vội vàng , Tiêu Viêm thấy vậy vội ôm Hân Lam vào trong ngực, thân hình khẽ động rồi hóa thành một hắc ảnh theo sau tầm độc thử.
      Tuy trong Lạc Thần Giản có rất nhiều độc vật hoành hành nhưng mà Tiêu Viêm vẫn chưa đụng phải trở ngại gì. Đối với điều lạ này thì hắn cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, chắc là do Dị Hỏa . Loại vật chí cương chí dương này thông thường vẫn luôn khắc chế với một số độc vật có thuộc tính hàn.
      Một đường bị ngăn trở, hơn nữa với tốc độ của Tiêu Viêm thì chỉ sau nửa giờ thì hai người đã xâm nhập dần vào bên trong Lạc Thần Giản. Mà giờ khắc này thì khói độc chung quanh càng lúc càng nồng, cũng may là có dị hỏa ngăn cách cho nên Tiêu Viêm cùng với Hân Lam vẫn chưa bị ăn mòn.
      Sau khi tiến tới thêm một đoạn nữa thì đột nhiên tầm độc thử đột nhiên tạm dừng lại, mà Tiêu Viêm dường như cũng phát hiện ra điều gì đó khác thường cho nên đưa tay chụp lấy nó, sau đó ôm lấy Hân Lam đến phía sau một tảng đá ngồi xuống.
      Hiện ra trước mắt hai người bây giờ là một hẽm núi khổng lồ chừng trăm trượng, quanh hẽm núi còn có khí độc lượn lờ. Nhưng chung quanh hẽm núi lúc này có hơn mấy chục đạo thân ảnh vây kín lại, trong đó có một người đứng ở trung, đố diện bọn hắn là một vách núi đá, ở đó dường như còn có một cái cửa động.
      - Ách Nan Độc Nữ, ngoan ngoãn cùng lão phu về Băng Hà ́c, nếu làm như vậy thì có lẽ ngươi còn có đường sống!
      Tiêu Viêm hơi biến sắc, theo thanh của lão giả mà nhìn về cái động khẩu kia. Khi nhìn về đó thì nhất thời đồng tử hắn co lại, bởi vì ở nơi đó, có một bóng người xinh đẹp màu trắng tao nhã đứng đó, nhưng khắp người lại tỏa ra sát khí lành lạnh.
      - Tiểu Y Tiên!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1064: Băng Hà Cốc - Tiểu Sát
      Dịch: Datlucky_way (A Ky)
      Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp màu trắng ở ngay cửa động, tâm thần vốn căng thẳng của Tiêu Viêm cũng dần buông lỏng xuống:
      - May mà có việc gì.
      Trong lòng tự nói một tiếng, Tiêu Viêm liền nhìn sang lão giả đứng giữa hẽm núi kia. Lão giả này đầu bạc, toàn thân mặc đồ trắng, phía áo bào còn có những văn hoa bông tuyết màu trắng, cả người tản phát ra hàn ý nhàn nhạt. Sau khi nhìn lão giả này một chút thì đôi mắt Tiêu Viêm liền hơi híp lại:
      - Lục tinh Đấu Tông.
      Hơi trầm ngâm một chút rồi Tiêu Viêm lại nhìn sang chung quanh hẽm núi, ở đấy còn có mấy chục thân ảnh màu trắng đứng sững sững, hiển nhiên cũng là đệ tử Phần Viêm ́c. Ánh mắt của hắn lại quét ngang nhìn qua một tảng đá lớn lồi ra ở ngay bên hẽm núi, nơi đó còn có hai lão giả bạch y chắp tay đứng đó, mà người đứng ở trước cư nhiên cũng có thực lực lục tinh Đấu Tông, còn lão giả ở phía sau tuy sánh bằng hai người trước nhưng thực lực cũng đạt đến nhị tinh Đấu Tông.
      - Lại có đến ba cường giả Đấu Tông, còn có mấy chục đệ tử tinh nhuệ, Băng Hà ́c này cũng thật bỏ ra được a.
      Trong con mắt đen kịt hiện lên hàn ý, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói.
      - Tiêu Viêm đại ca, hai người kia chính là hai trưởng lão Băng Nguyên, Băng Phù của Băng Hà ́c, thực lực của họ rất mạnh, cẩn thận.
      Hân Lam cũng đảo mắt nhìn một chút, sau đó thấp giọng nói.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trận chiến như vậy mặc dù nhỏ nhưng đối với hắn hôm nay cũng có bao nhiêu uy hiếp. Hiện giờ ̣a khôi đã có thể chống lại một gã lục tinh Đấu Tông, huống chi hắn còn có Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cùng với Thiên Hỏa tôn giả trong giới chỉ.
      - Ách Nan Độc Nữ, ngươi trốn thoát đâu, ngươi đã trúng Băng chi lực của Băng Hà ́c ta, trừ phi có giải được của bên ta, nếu thì trong một tháng băng chi lực còn trong cơ thể của ngươi sẽ làm cho ngươi phải đóng băng lại!
      Lão giả ở trung đạm mạc nhìn về Tiểu Y Tiên ở cửa động, nói:
      - Theo ta quay về Băng Hà ́c, đó là đường sống duy nhất của ngươi.
      Ở ngay cửa động khẩu, đôi trong mắt lạnh lùng vô tình của Tiểu Y Tiên nhìn vị lão giả này một cái, khuôn mặt thoáng xuất hiện chút châm chọc. thanh trong trẻo mà lạnh lùng, trong đó ẩn chứa sát khí quanh quẩn khắp hẽm núi:
      - Trước khi cơ thể của ta bị đông cứng, ta sẽ hủy diệt cái thân thể này, sẽ để cho Băng Hà ́c các ngươi lấy được bất cứ thứ gì!
      Nghe được những lời này thì hàn quang trong mắt của lão giả trung bùng phát ra, chậm rãi nói:
      - Tự ngươi đoạn tuyệt đường sống của mình…
      thanh vừa phát ra thì dường như hắn cũng muốn nói nhiều nữa, một luồng hàn khí kinh người từ người hắn bạo phát ra:
      - Nếu như ngươi đã thích đường sống vậy thì lão phu sẽ tự tay bắt ngươi mang về Băng Hà ́c.
      Ngay khi chữ cuối cùng phát ra thì gian trước mặt lão bỗng nhiên bị vặn vẹo rồi hàn khí xung quanh bỗng nhiên tụ tập lại thành vô số nhũ băng.
      Vèo! Vèo!
      Tay áo lão giả khẽ vẫy nhẹ thì nhất thời vô số nhũ băng trước mặt run rẩy rồi vèo một tiếng đã ùn ùn kéo đến rồi trực tiếp bao quát phạm vi trăm trượng chung quanh động khẩu đó.
      Nhìn thấy băng nhũ xé rách hư dữ dội lướt đến, lông mày đen của Tiểu Y Tiên cũng khẽ nhíu lại, bản thân nàng bị trọng thương, căn bản có khả năng là đối thủ của Băng Nguyên này. Hơn nữa, xung quanh còn còn có hai gã cường giả Đấu Tông, nếu như hai người này cũng ra tay thì sợ rằng cơ hội để nàng chạy trốn cũng có:
      - Cho dù có chết thì cũng thể chết trong tay bọn họ!
      Đấu khí màu tím nồng đậm ngừng từ trong cơ thể Tiểu Y Tiên trào ra sau đó bao trùm cả động khẩu lại, những băng nhũ lao tới nhất thời bị tan rã, nhưng khi băng nhũ tan rã ra thì lồng năng lượng do đấu khí màu tím tạo thành cũng dần nhạt .
      Cạch! Cạch!
      Những băng nhũ còn sót lại đều bay tới cắm vách núi xung quanh sơn động, tầng tầng lớp băng nhanh chóng lan kết tràn ra, mà dưới hàn khí này thì độc khí chung quanh nhất thời cũng trở nhạt hơn rất nhiều.
      Cảm thụ được hàn khí chung quanh lan tràn ra, hai má Tiểu Y Tiên cũng khẽ biến. Những hàn khí này vô cùng quái dị, nếu như bị xâm nhập vào trong thể nội thì sẽ cực kỳ phiền phức, lúc trước vì nàng sơ sẩy để cho hàn khí đó xâm nhập vào trong cơ thể cho nên đấu khí mới xuất hiện tình trạng trì trệ, nghĩ đến đây thì nàng liền quyết ̣nh:
      - thể ở lâu được.
      Trong lòng có ý niệm này, Tiểu Y Tiên quyết ̣nh thật nhanh, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện lao ra sơn động, sau đó trực tiếp lao vào sâu trong hẽm núi.
      - Băng Phong trận!
      Tiểu Y Tiên vừa mới lao ra sơn động thì đã có mấy chục thanh quát lạnh đồng thời vang lên, rồi hàn khí bỗng nhiên dữ dội tuôn ra. Chỉ thấy gian bên trng hẽm núi đó chỉ trong nháy mắt đã vang lên các thanh răng rắc rồi bị đọng lại thành một mảnh băng dày cứng, chỉ trong một thoáng chốc thôi thì bên trong hẽm núi đã có một núi băng hơn mười trượng khổng lồ. Mà Tiểu Y Tiên cùng với Băng Nguyên đều bị đóng vào trong đó, tảng băng này vô cùng quái lạ, người ở bên trong thì thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại có thể thấy mọi hành động của người bên trong.
      - Còn muốn chạy trốn?
      bầu trời, Băng Nguyên thấy thế thì cười lạnh một tiếng, thân hình vừa động thì đã hiện ra phía sau Tiểu Y Tiên, hàn khí tụ tập xung quanh nắm tay rồi mạnh mẽ tung ra một quyền!
      Nhận thấy được hàn khí của người phía sau tăng lên dữ dội, Tiểu Y Tiên cũng trong nháy mắt xoay người, đấu khí màu tím cũng tụ tập quanh bàn tay rồi nhanh chóng tung ra một chiêu.
      Ầm!
      Quyền chưởng giao tiếp, một luồng khí lãng kinh người nhất thời tản ra xung quanh.
      Dưới lực phản kích này thì Băng Nguyên bị đẩy lùi ra sau hai bước mà Tiểu Y Tiên lại bị chấn ngã ra. Nàng vốn đã trọng thương, sức chiến đấu giảm , căn bản phải là đối thủ của một gã lục tinh Đấu Tông.
      Sau khi ổn ̣nh thân hình thì sắc mặt vốn tái nhợt của Tiểu Y Tiên lại càng xấu hơn, ánh mắt của nàng khẽ đảo qua lớp băng kín mít chung quanh, hai má khẽ hiện lên chút cam. Xem ra hôm nay, thật sự là có đường trốn a.
      - Cùng lão phu về Băng Hà ́c thì có lẽ còn có đường sống. Nếu còn ngu xuẩn thì đừng trách lão phu ra tay độc ác!
      Bàn chân Băng Nguyên khẽ bước trong hư hướng về Tiêu Viêm, ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.
      Nhìn thấy Băng Nguyên chậm rãi bước đến thì sâu trong đôi mắt màu nâu tím của Tiểu Y Tiên lại tuôn ra hàn khí dữ dội, bàn tay của nàng bèn kết xuất một thủ ấn kỳ dị. Đã đến bước này rồi thì chỉ còn cách cởi bỏ phong ấn của Ách Nan Độc Thể, tuy nói làm như vậy thì sẽ làm cho độc thể bùng phát dữ dội, nhưng so với việc bị rơi vào tay lão gia hỏa này thì đúng là tốt hơn.
      Nhìn thấy thủ ấn của Tiểu Y Tiên, Băng Nguyên dường như cũng biết nàng ̣nh đánh cược liều mạng một lần, sắc mặt lập tức trầm xuống. Thân hình hắn nhanh như chớp đã lướt đến, mà hàn khí xung quanh cũng nồng đậm hơn rất nhiều.
      Tốc độ của Băng Nguyên cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ra phía sau Tiểu Y Tiên, khuôn mặt của hắn lúc này lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay của hắn lúc này tỏa ra hàn khí nồng đậm trực tiếp hóa thành những đạo tàn ảnh rồi bao vây gian xung quanh Tiểu Y Tiên lại.
      gian xung quanh dưới lực ép kinh khủng của hàn khí nồng đậm trực tiếp tạo ra những tiếng nổ to trầm thấp, mà khí cũng trực tiếp biến thành những làn sương trắng lượn lờ bốc lên.
      Tiểu Y Tiên thấy vậy thì vội vàng tránh , thân thể mềm mại của nàng giống như những chiếc lá ngừng đung đưa trong cơn bão vậy, lúc né tránh vô cùng hung hiểm, chỉ cần nàng sai một ly thôi thì cúng sẽ bị đánh trúng.
      Nhưng mà, tuy nói miễn cưỡng tránh được thế công dứt của Băng Nguyên, nhưng thủ ấn mà Tiểu Y Tiên triển khai để cởi bỏ phong ấn của Ách Nan Độc Thể cũng bị cắt đứt .
      Ầm! Ầm!
      Lúc này thì một chưởng kinh người của Băng Nguyên đã đánh xuống, Tiểu Y Tiên thể tránh né được nữa chỉ còn cách đưa chưởng lên chống đỡ!
      Phốc!
      Một bụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, thân thể Tiểu Y Tiên trực tiếp bị chấn ra xa.
      Sắc mặt Băng Nguyên lạnh lùng vô cùng, trước khi bụm máu tươi của Tiểu Y Tiên đến trước mặt thì đã bị một luồng hàn khí đóng băng lại, rơi xuống.
      - Ách Nan Độc Thể của ngươi còn chưa chân chính đạt đến ̉nh núi, nếu thì lão phu còn chưa thể làm gì được ngươi đâu…nhưng đáng tiếc.
      Băng Nguyên nhìn Tiểu Y Tiên chùi vết máu ở khóe miệng, cười nói.
      Tiếng nói vừa dứt thì Băng Nguyên cũng nhẫn nại nữa, lại lần nữa tấn công Tiểu Y Tiên. Lúc này đây thì trong mát của hắn đã hiện lên sát khí nồng nặc, chỉ cần giữ lại Ách Nan Độc Thể là được, còn việc Tiểu Y Tiên sống được hay cũng sao cả.
      Nhìn thấy khuôn mặt cười lạnh của Băng Nguyên, Tiểu Y Tiên cũng đã biết người này đã nổi lên sát khí, nàng lập tức khu động đấu khí còn bao nhiêu trong cơ thể lên, nàng muốn đánh cược một lần cuối cùng!
      Răng rắc!
      Ngay khi Tiểu Y Tiên vừa mới hạ quyết tâm thì những bức tường băng thật dày ở bốn phía đột nhiên phát ra tiếng kêu răng rắc, từng cái khe nhanh chóng lan tràn ra, cuối cùng nổ ầm một tiếng.
      Tường băng đột nhiên nổ tung cũng làm cho Băng Nguyên cả kinh, nhưng còn đợi hắn hoàn hồn thì từ hẽm núi bên cạnh truyền đến một tiếng xé gió, rồi có một bóng người hướng tới nơi này.
      Đột nhiên xuất hiện công kích như vậy cũng làm cho Băng Nguyên có chút luống cuống tay chân. Vài ̃ đấu khí hàn băng từ trong tay trào ra giao thủ với bóng đen tấn công tới, nhưng cùng lúc đó thì bên cạnh lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Băng Nguyê ̣nh thần lại nhìn thì mới phát hiện đó là đệ tử của bên mình!
      - Tiểu tử, ngươi dám phá hư đại sự của Băng Hà ́c ta, ta nhất ̣nh sẽ đem ngươi đuổi giết tới chân trời góc biển!
      Ngay khi Băng Nguyên quát lạnh lên thì hẽm núi cũng truyền đến những thanh phẫn nộ, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy ở hẽm núi bên cạnh có một người thanh niên mỉm cười đứng đó, trong tay của hắn còn cầm lấy hai đệ tử Băng Hà ́c, hiển nhiên người vừa ra tay chính là hắn.
      - Băng Hà ́c quả nhiên phải thứ tốt lành gì, nhiều người như vậy mà lại tấn công một nữ tử đã trọng thương, cũng thật biết xấu hổ!
      Thanh niên mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn sang nơi khác. Ở nơi đó có một nữ tử xinh đẹp bởi vì sự xuất hiện của hắn mà khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ khó tin.
      Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tái nhợt mà khiến cho người khác phải đau lòng, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ hiền hòa, thanh êm ái từ từ phát ra:
      - Xin lỗi, ta tới chậm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :