Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 985: Phượng Tiểu Thư!
      Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
      Con hạc khổng lồ bảy màu từ xa nhịp nhàng vỗ cánh, trong nháy mắt như cơn lốc ào đến. Nhất thời ai nấy hẹn mà gặp đều đưa mắt lên trời. Tên tuổi của Phượng tiểu thư Phong Lôi Các như sấm rền ở Bắc Vực Trung Châu, người người đều biết, là vị đệ tử cuối cùng của Phong Lôi Các chủ. Có người còn , nàng có thể trở thành Các chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Phong Lôi Các.
      Thực lực của Phong Lôi Các dù nhìn khắp Trung Châu cũng là thế lực hàng đầu. Ai nắm giữ, địa vị lập tức phi thường. Bởi vậy, khi đàm luận về vị Phượng tiểu thư này, ít người lộ ra vẻ thèm muốn và đố kỵ, vì người bình thường muốn đạt thành tựu như vậy, chỉ sợ nỗ lực cho đến chết cũng bao giờ với tới.
      Tiêu Viêm ngồi xếp bằng ngọn cây, nheo mắt nhìn con hạc lớn lên bầu trời, mơ hồ thấy được, đó có mấy bóng người thấp thoáng.
      - Ài, biết Phí Thiên lão gia hỏa có đến ? Nếu lão cũng tới, e rằng lần này rất phiền phức.
      Tiêu Viêm khẽ lẩm bẩm.
      Trong khi tự hỏi Thất Thải Linh Hạc từ từ đáp xuống, cách chừng hai trăm mét. Với khoảng cách này, rốt cuộc có thể nhìn thấy ràng đối phương.
      Đập vào mắt vị nương thân hình mảnh dẻ, váy hoa dài tung bay tỏa ra hào quang bảy màu, tôn lên cần cổ trắng muốt. Khí chất tôn quí khó có thể che giấu, bao phủ lấy khuôn mặt trái xoan thon gầy, làm nổi bật cặp mắt màu nâu tím như hai viên bảo thạch. Phượng tiểu thư nhìn từ góc độ nào, cũng cho người ta có cảm giác đây là công chúa của Hoàng gia, mỹ lệ mà thánh khiết, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng xô bồ ở nơi đây.
      Điểm duy nhất hoàn mỹ ở người con này, là bên trong vẻ thánh thiện trong sáng kia, nét cao ngạo lạnh lùng, lánh người ngoài ngàn dặm. cảm giác khó thân cận!
      Nhưng ngọc nào lại có tỳ vết! Chút lạnh lùng này vị tất làm giảm dung mạo và khí chất tuyệt vời của Phượng tiểu thư. Đến Tiêu Viêm cũng phải tặc lưỡi khen thầm, nhưng rồi ngay sau đó, con mắt liền hướng về hai thân hình già nua đằng sau thiếu nữ này.
      Hai bóng người già cả tưởng như đến cơn gió thổi qua cũng chịu nổi, nhưng khi Tiêu Viêm vừa liếc nhìn, sắc mặt liền ngưng trọng hơn rất nhiều. Hai người này, tuy còn kém hơn Phí Thiên, nhưng so với ba đại trưởng lão của Phong Lôi Các mạnh hơn ít, thực lực rất có thể đạt mức Lục Tinh Đấu Tông.
      Cẩn thận nhìn hai lão nhân kia, Tiêu Viêm rốt cuộc thở ra hơi nhõm. May phải là lão quái vật Phí Thiên. Tuy hai Đấu Tông kia dễ đối phóm nhưng so với lão gia hỏa nọ, Tiêu Viêm thà lựa chọn hai người này còn hơn.
      Bởi nếu đối mặt với lão quái vật thực lực sâu lường được kia, Tiêu Viêm chỉ còn cách cụp đuôi mà chạy thôi, ấy là phải nhờ vào vận khí và cơ trí, chứ ...
      - A, đó là Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các sao? Đúng là người sao tên vậy, giống Phượng Hoàng lắm lắm!
      - Ai ngờ chỉ đám người bọn ta mới bị Thiên Sơn Huyết Đàm hấp dẫn mà ngay cả Phượng tiểu thư cũng đến. Xem ra trong mười người kia, hẳn có tên nàng rồi!
      - Hắc hắc, chưa chắc là vậy! Trung Châu tàng long ngọa hổ, thiên tài dấu đâu đâu cũng có. Muốn đạt chỗ trong mười người, đâu phải chỉ dựa vào diện mạo và bối cảnh chứ?
      - Thiên Mục Sơn cũng quỉ dị, người có thực lực quá cao nếu tiến nhập vào dẫn động năng lượng triều tịch! Lúc đó tự mình làm khổ mình thôi.
      - Vậy mới , vào núi này, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, mới là chân chính! Còn ba loại người dựa vào cường giả trông nom, chỉ là thứ vô dụng.
      - À...!
      - Ồ...!
      Nghe xung quanh vô số tiếng đàm luận rì rầm, Tiêu Viêm trong lòng cũng miên man suy nghĩ. như vậy, Thiên Mục Sơn còn có hạn chế thực lực sao? Vậy , với lực lượng của Phí Thiên, cách nào tiến vào nữa rồi? Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm khỏi nhõm thêm lần. Đối với lão quái vật này, đích vô cùng e ngại.
      - Bất quá lấy thực lực của ta, mà vẫn cách nào nhìn thấu Phong tiểu thư. Hẳn người nàng có kỳ vật che đậy khí tức rồi. Mà ta cũng cần sợ nàng, chỉ cần nàng kiếm ta phiền toái, ta đây cũng lười đụng đến nàng!
      Tiêu Viêm thu mắt lại, lẩm bẩm. nhìn qua đường lên núi, nơi ken dầy những người và người, có điều bây giờ vẫn rất ít người dám vào Thiên Mục Sơn. Ma thú đó vô số, thực lực lại vô cùng khủng bố, giờ mà vào, chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo. Cho nên lúc này ai nấy đều chờ đợi lúc năng lượng triều tịch, chỉ có khi đó, Ma thú mới bị áp chế, mới có thể an toàn tiến vào.
      - Như vậy, từ đây cho đến lúc diễn ra năng lượng triều tịch, số người tụ họp còn đông hơn! Rốt cuộc có bao nhiêu kẻ đến được Huyết Đàm đây! Giờ chỉ có thể yên ổn ngồi đợi mà thôi!
      Tiêu Viêm lại thở dài, quan sát nữa mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. (lắm thở dài thế, đàn bà à!)
      - Mộc trưởng lão, lần này ba tòa Các kia có đưa người đến ?
      Thiếu nữ váy hoa bảy màu cưỡi lưng Thất Thải Linh Hạc lạnh nhạt đưa mắt nhìn quanh, chợt mở miệng thốt, điệu thanh thúy pha lẫn chút lạnh lùng.
      Phía sau thiếu nữ, mụ già mặc áo xanh cười lên quái dị:
      - Hắc hắc, làm sao có thể đến! Vạn Kiếm Các kia có Thiên Tuyền Kiếm Đường Ưng. Hoàng Tuyền Các có Vương Trần, Tinh Vân Các có Mộ Thanh Loan. Đám người này đều là đệ tử kiệt xuất mà bọn họ bồi dưỡng ra! Đấu Hoàng đỉnh phong cả đấy! Nếu tại Huyết Đàm lần này có cơ hội đột phá Đấu Tông, làm sao mà buông tha cho được.
      Nghe vậy, thiếu nữ gật đầu, khuôn mặt lạnh lẽo thoáng ửng hồng:
      - Tranh đấu tại Huyết Đàm này cũng thú vị, náo nhiệt ngay từ chỗ cửa ra vào rồi.
      Lão già mặc áo đỏ còn lại chợt nghiêm nghị :
      - Tiểu thư, trước khi , Các chủ căn dặn người nên cẩn thận. Thiên Sơn Huyết Đàm lần này, thu hút rất nhiều cường giả trẻ tuổi tụ họp. Trừ ba tên kia, còn có vài người đủ sức tranh đấu chỗ với người. Cho nên muốn thành công, cốt ở chỗ cẩn mật.
      - Ví như tên Tiêu Viêm kia phải ?
      Thiếu nữ cong môi, lạnh nhạt .
      Lão già áo đỏ trầm giọng:
      - là đại địch đó! Người nên khinh thường . Chúng ta gặp Các chủ Phí Thiên, nghe có thể trốn thoát khỏi tay ngài, bản lĩnh như vậy, đồng niên với chỉ sợ nhiều hơn năm người. Tiểu thư quá thực lực của Các chủ rồi, cũng biết là có thể sống sót dưới tay ngài, khó khăn cỡ nào? Hơn nữa, chuyện mới đây của ở Phong Lôi Các lan truyền khá nhiều, tiểu thư hẳn cũng nghe...
      - Dĩ nhiên ta có nghe! Có thể phá vỡ ba vị trưởng lão liên thủ và Cửu Thiên Lôi Ngục Trận, phải là kẻ tầm thường. Nhưng nếu chỉ dựa vào thực lực của , có thể được sao? Với lại Thiên Mục Sơn có năng lượng triều tịch, hạn chế lực lượng, chỉ có thể sử dụng bản lĩnh cá nhân, ngoại lực vay mượn làm được cái gì?
      Thiếu nữ váy hoa chớp chớp mi mắt, sâu trong màu tím nâu, bắn ra những tia tinh quang lấp lánh.
      Mụ già áo xanh ngồi bên há mồm cười:
      - Khặc khặc, Hỏa lão đầu, hôm nay sao lại nâng cao người khác mà hạ thấp bản thân thế hử? Thằng nhóc kia có lẽ có chút bản lĩnh, nhưng thế sao, ta xem phân nửa đều vay mượn từ Linh hồn cường đại giấu người. Mà ưu thế ấy, tại Thiên Mục Sơn này, còn dùng được sao? gặp phải tiểu thư may cho , chứ gặp phải, chết chắc sai. Đến lúc đó giao cho Các chủ Bắc Các, bán lấy cái nhân tình!
      - Thực lực của tiểu thư, ngay cả Các chủ cũng , dưới Đấu Tông ai là đối thủ của người, cho dù gặp phải Đấu Tông, cũng đủ sức đánh trận! Lão già ngươi đừng có mà xem thường tiểu thư!
      Lão già áo đỏ nghe xong nhướng mày định cãi, thiếu nữ váy hoa xua xua cổ tay trắng như ngó sen, nhàng :
      - Hỏa trưởng lão yên tâm. Ta cẩn thận là được.
      Lão già áo đỏ cười vang:
      - Vâng! Lão phu chỉ nhắc nhở người vậy thôi. Với lại Tiêu Viêm có đến đây hay cũng khó biết. Lúc trước bị Các chủ truy sát, đến giờ e rằng vẫn còn sợ hãi thôi!
      Thiếu nữ váy hoa nhoẻn miệng tươi cười, dù trong dáng vẻ vẫn bớt chút lạnh lùng. Đôi mắt đẹp lướt nhìn khắp nơi, rồi khẽ khàng nhắm lại. Chuyện nàng cần làm bây giờ, là đợi năng lượng triều tịch bắt đầu, sau đó với tốc độ nhanh nhất đến Thiên Sơn Huyết Đàm. Nếu ba tên gia hỏa của mấy Các kia muốn tranh đoạt, hi vọng bày ra thực lực xuất sắc chút, đừng để nàng thất vọng là được. Còn về phần Tiêu Viêm, ra cũng lọt vào trong mắt của nàng! Tiêu Viêm đánh chết Trầm Vân, phá tan Cửu Thiên Lôi Ngục, khiến thiên hạ rung động ít! Thế nhưng cũng có rất nhiều ý kiến cho rằng, đấy là mượn hơi từ Linh hồn cường đại ký thác người, về phần thực lực chân chính, lại chẳng là cái gì.
      Loại suy nghĩ như vậy, trong lòng của thiếu nữ này phải là có.
      Thời gian tiếp theo là chờ đợi. Rốt cuộc, sau ba ngày, năng lượng trong thiên địa bắt đầu sôi trào dữ dội...
      Năng lượng trong thiên địa vừa thoáng thay đổi, Tiêu Viêm xếp bằng tĩnh tọa ngọn cây chợt mở bừng mắt ra, chút dị dạng chợt lóe lên trong đó!
      - Tới rồi sao..!
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 986: Lần Đầu Giao Thủ!
      Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
      Mây xám bao trùm quanh ngọn núi lúc này giống như con mãnh thú viễn cổ giật mình bừng tỉnh xoay chuyển mãnh liệt, sâu trong núi vô số những thanh ầm ầm vang dội, rồi từ đó, năng lượng cuồn cuộn tuôn trào, kìn kịt che phủ cả đất trời.
      Oa!
      chứa trong mây mù xám xịt, năng lượng tựa như biển sâu vô tận nổi sóng ngất trời. Cảnh tượng đó khiến ít người phải há hốc mồm than thở. Thiên nhiên quả nhiên chuyện kỳ lạ nào mà có.
      Năng lượng như thủy triều cuộn dâng, rồi nhất tề thoát ra khỏi mây mù, sầm sập lan tỏa khắp trung, khiến ít người còn lơ lửng bầu rời phải nháo nhào hạ xuống. Nếu may bị làn sóng năng lượng khủng khiếp này cuốn theo, dù có là Đấu Tông cũng phải để lớp da mình lại.
      Cơn sóng năng lượng tỏa ra năm màu khác nhau, dưới ánh mặt trời lấp lánh như dòng sông ngũ sắc, tung hoành quét ngang tinh , huyễn lệ vô bì. Nhưng sâu trong vẻ đẹp sáng ngời đó, là nguy hiểm trí mạng.
      Sóng năng lượng năm màu ngừng lan tỏa, dồn dập, dồn dập. Đợt sau nối liền đợt trước khuếch đại mà . Giờ phút này, ít người chợt có cảm giác, năng lượng bao phủ xung quanh đỉnh Mục càng lúc càng cuồng bạo, biến cả dãy Thiên Mục thành thỏi nam châm cực lớn, hút lấy toàn bộ năng lượng trong thiên địa tụ về.
      Nhìn cảnh tượng đồ sộ như vậy, Tiêu Viêm cũng kinh ngạc vô cùng. Bằng cảm giác linh hồn hơn xa người khác, có thể nhận thấy ràng, những đợt sóng năng lượng năm màu đó, khủng khiếp đến mức nào.
      - hổ là Trung Châu! Kỳ quan như vậy, địa phương khác làm sao có phúc mà nhìn thấy?
      Thở phù hơi, Tiêu Viêm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Thiên Mục Sơn. Lúc này, năng lượng trong núi đạt tới trình độ cực kỳ kinh khủng. Nếu như lập tức tu luyện, dù được bao lâu, cũng có thể nhận được những hiệu quả hết sức khả quan. Thảo nào biết chỉ có mười người được vào Thiên Sơn Huyết Đàm, vô số người khác vẫn bị thu hút về đây, bởi ra có ít kẻ muốn lợi dụng lúc này mà tu luyện.
      Dời mắt khỏi dãy Thiên Mục, Tiêu Viêm nhìn về phía đường cửa lên đỉnh Mục, lúc này, biển người khổng lồ bắt đầu chuyển động. Ăn cỗ trước lội nước sau, nên dù đây là Thiên Sơn Huyết Đàm, kẻ đầu tiên cũng là kẻ chiếm được nhiều lợi ích hơn cả. Vì vậy, ai ai cũng muốn mình là người may mắn nhất.
      Nhìn biển người sôi trào phía dưới, Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, trong mắt mơ hồ bốc lên ngọn lửa. Tranh đoạt tại Thiên Sơn Huyết Đàm bây giờ ngoài dự đoán của , trận tranh đấu này, quá đặc sắc rồi! cũng muốn thử xem, hùng thiếu niên ở Bắc Vực Trung Châu này, lợi hại như thế nào.
      Ầm!
      Khi Tiêu Viêm còn ngẫm nghĩ, trận trận thanh thét gào, dẫm đạp hỗn loạn đột ngột vang lên. chú mục nhìn mới thấy, biển người dày đặc kia, hóa thành dòng chảy điên cuồng ào lên núi.
      - Bắt đầu rồi sao? Ngọn Mục bắt đầu nóng bỏng rồi! Yá!
      tiếng hạc thanh thúy vang lên. bầu trời, Thất Thải Linh Hạc khổng lồ vẫy cánh bay lên, cuồng phong cực mạnh từ đôi cánh nó thoát ra, thổi rạp hàng trăm người té lăn ra đất, chỉ những kẻ thực lực tương đối, mới có thể trụ vững dưới con gió lốc này rồi mượn lực nhảy mạnh, nhắm thẳng đường lên núi mà lao .
      - Hai vị trưởng lão, xin hãy đợi bên ngoài, mọi việc cứ giao cho ta.
      con hạc to lớn, thiếu nữ váy hoa liếc mắt nhìn dòng người cuồn cuộn như triều dâng bên dưới, rồi quay đầu thản nhiên .
      - Vâng!
      Hai vị trưởng lão nhất tề gật đầu.
      Thấy vậy, thiếu nữ váy hoa khe khẽ cười! Lần tranh đoạt vị trí vào Thiên Sơn Huyết Đàm này là việc trọng đại của Trung Châu, ba năm mới có lần, người tham gia đều là tinh kiệt xuất, có thể ở tại đây thi thố tài năng, cũng là biểu tốt nhất cho thiên hạ biết thực lực và thiên phú của mình.
      Ngón chân điểm lên thân Hạc, thiếu nữ váy hoa hóa thành đạo cầu vồng bay vọt , rồi bất chợt ra biển người chen chúc. Tóc dài đen nhánh bay phất phơ, lộ thân hình nà nuột mê người, khiến ít nam nhi nhìn mà thất điên bát đảo.
      Đối với biển người bên dưới, thiếu nữ váy hoa chưa từng lần nhìn xuống. Dù nàng biết có ít kẻ thực lực cao cường đằng sau, nhưng đám người đó có ai xứng cho nàng coi trọng?
      Mũi giày đạp , đạo đạo ánh sáng bạc lóe lên, thiếu nữ váy hoa nhìn cửa vào càng lúc càng gần, khóe môi khỏi cong lên nhè . Thân hình nàng lúc này như con Phượng Hoàng cao quí thanh tao, bay thẳng về phía cửa núi.
      Vút!
      Trong khi thiếu nữ váy hoa gần tiến đến nơi, thanh xé gió chợt vang lên, bóng người như truy tinh cản nguyệt cấp tốc lướt đến, ngay tại lúc nàng thoáng ngần ngừ bóng người đó lao vụt qua đầu nàng.
      Thân ảnh xuất đột ngột này làm cho thiếu nữ váy hoa khá là kinh hãi. Khóe mi khẽ nhảy, ngọc thủ của nàng lập tức vươn về phía cái bóng đó, hấp lực từ trong tay cuồn cuộn tuôn trào.
      Hừ!
      Đối với ngăn cản của thiếu nữ váy hoa, bóng người kia chỉ hừ lạnh tiếng, phất tay ra sau, cỗ kình phong hùng hậu liền phóng ngược lại. Hai luồng kình lực giao nhau giữa trung, ầm ầm nổ vang. Chỉ thấy bóng người kia mượn lực phản chấn lộn nhào thành đường cong giữa trung, hưu tiếng biến thành đạo tàn ảnh lao thẳng vào cửa núi.
      - Ta ngất, , là ai thế? Vậy mà dám cướp đoạt vị trí thứ nhất của Phượng tiểu thư!?
      - Ha ha! Lão tử rồi, nhiều người như vậy, rốt cuộc xuất ngựa ô! nghĩ là nhanh như vậy thôi?
      Nhìn thấy mình như vậy mà cuối cùng lại để gã cha căng chú kiết xa lạ nào đó vượt mặt, thiếu nữ váy hoa mặt chau mày nhíu. Đối với thanh xì xào bàn tán đằng sau cũng thèm để ý, chỉ hừ lạnh tiếng, rồi lập tức hóa thành đạo cầu vồng đuổi theo cực nhanh.
      Trong núi, sương mù dày đặc, năng lượng cuồng bạo, làm cho tầm mắt bị hạn chế tối đa.
      Trong bầu khí tĩnh lặng đáng sợ đó, thân ảnh xuyên ra rừng cây rồi phiêu đãng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ măng, chính là Tiêu Viêm.
      - hổ là tinh kiệt xuất nhất của Phong Lôi Các, quả có chút bản lĩnh.
      Vừa đáp xuống đất, Tiêu Viêm đưa mắt liếc về phía sau, khẽ cười . Sau đó cẩn thận quan sát chung quanh, lông mày nhíu chặt. Năng lượng trong sương mù quá dày đặc, Thiên Mục Sơn lại rộng lớn bạt ngàn, muốn đến đỉnh Mục mà tìm Huyết Đàm cũng phải là chuyện dễ dàng.
      Khi còn nhăn nhó, đạo cầu vồng cũng bắn nhanh tới, đôi mắt mỹ lệ nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, rồi chăm chú dừng lại nơi bóng lưng đằng trước.
      Cảm giác động tĩnh cực đằng sau, Tiêu Viêm cũng thèm quay đầu lại, thân hình nhoáng lên, tiếp tục sâu vào trong núi.
      - Đứng lại cho ta!
      Nhìn Tiêu Viêm bỏ , thiếu nữ váy hoa vội vã quát lên.
      Mặc kệ nàng ta la hét, Tiêu Viêm tựa hồ giả điếc, cước bộ càng lúc càng nhanh!
      Xoẹt!
      Khi chuẩn bị tăng tốc hết mức, đằng sau lưng chợt vang lên tiếng xé gió khiến cho khuôn mặt đột nhiên xít lại lạnh lẽo. vừa lách qua bên, lập tức luồng kình phong sặc sỡ sắc bén lao vút qua, đó là dải lụa bảy màu, đâm thẳng vào thân cây cổ thụ.
      Dải lụa mềm mại mà rực rỡ, phảng phất như từ vải gấm dệt thành, nhưng ánh sáng lấp lánh của kim loại, dĩ nhiên phải phàm vật.
      Thấy Tiêu Viêm quỉ dị mà dễ dàng né tránh công kích của mình, thiếu nữ váy hoa khỏi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp lóe tia khác lạ. Ngọc thủ rung lên, dải lụa thứ hai đột ngột từ tay áo bắn ra, như độc xà lao vụt đến Tiêu Viêm.
      Đưa mắt nhìn nữ nhân phiền toái này, Tiêu Viêm cảm thấy khá bực mình. liền xoay người vung tay nhanh như chớp, bắn đạo lửa xanh biếc về dải lụa, rồi men theo đó công thẳng lên người thiếu nữ váy hoa.
      Nhìn thấy cuộn lửa ào đến, thiếu nữ váy hoa cũng lạnh mặt lại, luồng Đấu khí xanh bạc phảng phất như dung hợp từ Cuồng phong và Lôi đình ào ra, hung hãn đâm vào cuộn lửa.
      Phình! Ầm!
      tiếng nổ cực mạnh vang lên, xé toang màn gian tĩnh mịch của núi rừng, lực lượng dư thừa tràn ra, xua tan đám sương mù khá lớn, tạo thành vùng gian thoáng đãng chừng nửa thước.
      Lúc này trong núi ít kẻ xông vào, nghe động tĩnh bên này liền ùn ùn kéo đến. Bọn họ vừa trông thấy Phượng tiểu thư vô cùng kinh hãi, đồng thời đưa mắt ngạc nhiên nhìn nam tử xa lạ đứng đối diện. Có thể cùng nàng giao thủ, tuyệt đối phải kẻ tầm thường.
      - Phong, Lôi thuộc tính dung hợp thành Đấu khí? Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các danh bất hư truyền.
      Nhìn dải lụa bị thiêu đốt mà vẫn đứt ra, Tiêu Viêm thản nhiên .
      hề nghĩ tới, thiếu nữ này lại có thể chất song thuộc tính! Dù loại thân thể này hiếm có bằng Ách Nan Độc Thể, cũng là loại thể chất ít thấy. Như Tiêu Viêm cũng có thể tính là thể chất song thuộc tính Mộc, Hỏa, có điều Hỏa của chiếm đại đa số, còn Mộc chỉ rất ít. Mỗi vị Luyện Dược Sư đều có thân thể như vậy, bởi đó là điều kiện tiên quyết để trở thành Luyện Dược Sư.
      Thể chất song thuộc tính, kỳ thực cũng thích hợp để tu luyện võ kỹ, bởi nó thuần nhất. Tiêu Viêm may mắn luyện đến trình độ này là vì Mộc thuộc tính rất là ít ỏi. Thế nhưng thiếu nữ trước mắt này, những có thân thể song thuộc tính mà còn tu luyện chúng đến trình độ dung hợp hoàn mỹ như vậy, khiến cho uy lực của Đấu khí nhất thời tăng vọt.
      - Có thể phá tan Cửu Thiên Lôi Trận của Phong Lôi Các ta, toàn mạng chạy thoát khỏi tay Các chủ, ngươi cũng danh bất hư truyền!
      Thiếu nữ váy hoa tròn mắt nhìn người thanh niên gầy gò trước mặt, rồi thản nhiên cười :
      - Ngươi nghĩ, có đúng Tiêu Viêm?
      Lời vừa dứt, những người xung quanh liền giật mình kinh hãi!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 987: Nam tử áo đen
      Dịch: Celestial_Wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      - Tiêu Viêm? chính là tên Tiêu Viêm đánh chết Trầm Vân sao?
      Trong rừng rậm dày đặc sương mù, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng người trẻ tuổi cách đó xa kia. Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Tiêu Viêm được lan truyền rộng khắp. Trong đám người tuổi trẻ, có thể làm cho cường giả cấp bậc như Phí Thiên ra tay là cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, làm cho người khác kinh ngạc nhất chính là người này ngờ còn có thể thoát thân được từ trong tay của Phí Thiên. Đây thực khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ. Người ở Trung Châu Bắc vực có mấy ai biết lão quái Phí Thiên kia kinh khủng cỡ nào.
      Đối với những ánh mắt lên đủ loại cảm xúc ở xung quanh kia, Tiêu Viêm chỉ hơi nhíu mày, cánh tay rung lên, mảnh lụa màu sắc rực rỡ kia liền tự động bắn ngược về, cuối cùng bị thu vào trong tay áo của thiếu nữ mặc váy lụa kia.
      - Ngươi đường của ngươi, ta cầu độc mộc của ta. Ngươi đừng đến gây với ta, ta cũng ra tay với ngươi.
      Tiêu Viêm nhìn thẳng vào nữ tử mặc váy lụa, chậm rãi . mơ hồ có thể cảm giác được thực lực của nữ tử này kém. Hơn nữa, nàng còn được coi là người có khả năng nhất trở thành Các chủ tiếp theo của Phong Lôi các. Nếu như có thủ đoạn cuối cùng nào khác, Tiêu Viêm cũng tuyệt đối tin tưởng. giờ mục đích của chỉ là muốn trở thành trong danh sách mười người kia, cũng có xung đột trực tiếp quá mức với nàng. Đương nhiên cũng ngay từ đầu tại đây hao tổn tinh thần vì nàng.
      - Giọng điệu ngông cuồng… Bây giờ ta cũng ra tay với ngươi. Ở Thiên Sơn huyết đàm, ta chờ ngươi. Nếu ngươi có tư cách tới nơi đó, ân oán giữa ngươi với Phong Lôi Các tiếp tục giải quyết.
      Nữ tử váy lụa nhìn thẳng Tiêu Viêm, khẽ cười tiếng. Trong tiếng cười chứa chút lãnh ý.
      - Đương nhiên, nếu ngươi ngay cả Thiên Sơn huyết đàm cũng chưa đến mà bị đánh bại. Vậy cũng chỉ có thể rằng, những chuyện mà ngươi làm ra kia bất quá cũng chỉ là dựa vào lực lượng của người khác mà thôi.
      Tiếng vừa dứt, nữ tử váy lụa điểm mũi chân xuống mặt đất, thân hình uyển chuyển như hồ điệp bay múa, thoáng chốc lùi lại, cuối cùng biết mất trong sương mù dầy đặc kia.
      Nhìn thấy nữ tử váy lụa rút lui, trong lòng Tiêu Viêm cũng cười lạnh tiếng, ánh mắt đảo qua bốn phía, chậm rãi về phương hướng khác. lát sau liến biến mất trong sương mù dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
      - Đáng tiếc! ngờ lại đánh nhau. biết hai người này giao thủ ai giỏi hơn?
      Nhìn hai người ngờ như thế lại lùi lại, đám người xung quanh khỏi có chút thất vọng.
      - Hắc hắc! Bây giờ đánh đều là do muốn để dành sức lực. Trong sơn mạch Thiên Nhật có nhiều ma thú thực lực mạnh, xung quanh Thiên Sơn huyết đàm lại càng tập trung nhiều. Muốn xông phá đàn thú, có chút bản lạnh chỉ e là chỉ có thể công chịu chết. Nhưng mà đợi đến khi đạt được mục đích rồi, giữa hai người này thể thiếu trận ác chiến.
      Tiếng bàn luận xôn xao truyền ra trong chốc lát, mọi người cũng tự phân tán ra. Hoặc mà người, hoặc là kết thành đội sau đó vào trong sơn mạch. Bởi vì quanh sơn mạch có sương mù năng lượng dày đặc, ngay cả có bản đồ trong tay cũng có hiệu quả lớn. số người cũng chỉ có thể dựa vào vận khí, chậm rãi tìm kiếm, thử xem mình có được vận khí tốt hay .
      Theo mọi người tản ra, bên trong dãy núi im lặng cũng dần dần trở nên náo nhiệt. Lần này biết có bao nhiêu người tràn vào sơn mạch Thiên Nhật, cũng khiến cho sơn mạch bình thường nổi danh vì nhiều ma thú nàu trở nên tràn ngập sức sống. Đương nhiên, dưới sức sống này còn chứa nguy cơ khó có thể che dấu.
      Nhưng cái gọi là nguy cơ luôn tồn tại cùng với thu hoạch. Trong sơn mạch Thiên Nhật có nhiều ma thú, hơn nữa năng lượng lại nồng đậm dị thường, có ít thiên tài địa bảo quý hiếm. Nếu đủ may mắn là có thể tìm thấy, mặc dù vào được danh sách mười người của Thiên Sơn huyết đàm cũng coi như kiếm được số lớn.
      tóm lại, mặc dù sơn mạch Thiên Nhật nguy hiểm nhưng cũng có thể tính là tòa bảo sơn. Chỉ cần có đủ vận khí và thực lực kiếm lớn trở về cũng phải là việc khó…
      Trong rừng rậm dày đặc sương mù, thân ảnh Tiêu Viêm thoáng ra, ánh mắt đảo qua bốn phía, khẽ nhíu mày. Trong sương mù dày đặc này có cả năng lượng trộn lẫn vào, căn bản xua được, cực kỳ trở ngại tầm mắt. Người ở bên trong như ruồi bọ đầu, ngừng di chuyển loạn lên.
      - Bản đồ căn bản là dùng được. Điều duy nhất có thể biết chính là Thiên Sơn huyết đàm ở trong chỗ sâu của Thiên Nhật sơn mạch. Nhưng tới lui như vậy, đến bao giờ mới tới được chỗ sâu bên trong sơn mạch?
      Tiêu Viêm dừng bước lại, trầm ngâm hồi, thân hình đột nhiên nhảy lên, xuất nhánh cây của gốc đại thụ. Ánh mắt nhìn khẽ nhìn lướt qua, sau đó giống như linh hầu vọt lên. lát sau lên đến ngọn cây.
      Đứng ở ngọn cây, Tiêu Viêm đảo mắt nhìn quanh, ra chút ngạc nhiên. Phía này, sương mù gần như càng thêm nồng đậm, tầm mắt căn bản nhìn tới được địa phương ở ngoài mười thước. Ngẩng đầu tiếp tục nhìn lên , Tiêu Viêm khỏi rụt rụt cổ. Bởi vì ở phía , cơn sóng năng lượng năm màu có thể ngừng khuếch tán ra. luồng năng lượng uy áp thể chống đỡ được tràn ngập xuất ra, làm cho người khác có cảm giác kinh sợ.
      - Trong sơn mạch Thiên Nhật, thể sử dụng lực lượng của Diệu lão tiên sinh. Nếu , sợ rằng hậu quả khó đoán được. Bởi vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
      Khẽ than tiếng, Tiêu Viêm biết, Phượng tiểu thư kia đương nhiên biết ràng con đường đến Thiên Sơn huyết đàm. Lấy bản lãnh của Phong Lôi các, hẳn là biết qua về sơn mạch Thiên Nhật. Vấn đề sương mù dày đặc hẳn là sớm bị bọn họ nghĩ đến trước. Bởi vậy mới , người của bọn họ cũng có thể hề băn khoăn thẳng đến mục đích, mà còn giảm thời gian chậm trễ đường.
      Mà nếu Phong Lôi các kia có lộ tuyến ràng nhất, như vậy các nhóm thế lực khác như Vạn Kiếm các, thậm chí ít thế lực khác hơi yếu hơn chút hẳn là cũng có chuẩn bị. Kể từ đó mà , tính ra chỉ sợ vượt qua mười người. như vậy, ở từng bước ban đầu, Tiêu Viêm bước sau bọn họ rất nhiều.
      - Có thế lực bối cảnh, đúng là tốt! Thiên Sơn huyết đàm xuất sau cơn sóng năng lượng ngày. cách khác, ta phải đuổi đến đó trong vòng ngày. Nếu , có phúc hưởng thụ Thiên Sơn huyết đàm.
      Cười khổ tiếng, Tiêu Viêm trầm ngâm lát. Đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, lực lượng linh hồn cảm giác từ vị trí mi tâm tràn ra.
      Tuy Tiêu Viêm cũng biết vị trí xác thực của Thiên Sơn huyết đàm kia, nhưng ở trung tâm của sơn mạch, muốn ngưng tụ ra loại nước kỳ dị trong huyết đàm, đương nhiên là cần phải có năng lượng tinh thuần khổng lồ dị thường mới có thể làm được. cách khác, Thiên Sơn huyết đàm là nơi có năng lượng hùng hồn nhất trong tòa sơn mạch. Mà lực lượng linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm có thể coi đây là môi giới để tìm kiếm. Chỉ cần tập trung địa phương có năng lượng nồng đậm nhất, sau đó toàn lực tiến đến, hẳn là sai.
      Theo lực lượng linh hồn cảm giác nhanh chóng tràn ra, dấu vết năng lượng dao động trong vòng mười dặm xung quanh đều ràng phản xạ về đại não của Tiêu Viêm. Mà phương hướng chuyển động của năng lượng cũng dần dần bị Tiêu Viêm nắm trong tay.
      - Phương bắc sao?
      Ước chừng nửa giờ sau, đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Viêm đột nhiên mở ra, ánh mắt thoáng chuyển, nhìn về phía bầu trời ở phương Bắc. Dưới cảm giác của , năng lượng của sơn mạch này, dường như đều có chút hướng về phương hướng kia hội tụ.
      Tìm đúng vị trí, thân hình Tiêu Viêm vọt cái, trực tiếp từ đỉnh cây lướt xuống, cuối cùng nhàng hạ xuống mặt đất. Đem người vừa vặn ngang qua nơi này sợ đến mức vội vàng lui về phía sau, vũ khí trong tay cũng vội rút ra.
      Đối với cái tên giống như chim sợ cành cong này, Tiêu Viêm cũng hề để ý tới. Mũi chân điểm mặt đất, thân hình liền hóa thành bóng đen, nhanh như chớp vọt vào trong sương mù dày đặc, sau đó nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, toàn lực chạy đến nơi năng lượng hội tụ mà linh hồn cảm giác được.
      Dọc đường , cũng phát ra ít người bị ma thú cuốn lấy mà nảy sinh chiến đấu kịch liệt, nhưng Tiêu Viêm cũng để ý, thân hình như quỷ mị xuyên qua. Mà nhờ vào linh hồn cảm giác xuất sắc, có thể thấy trước được trong sương mù dày đặc có ma thú che dấu hay . Bởi vậy đường di đến giảm ma thú trở ngại. Tốc độ tiến tới kia lại mau đến dọa người.
      Sau khi lấy tốc độ nhanh chóng chạy gần giờ đồng hồ, tốc độ của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng dần trở nên chậm chạp hơn ít. Theo dần dần vào chỗ sâu bên trong sơn mạch, thực lực của ma thú che dấu trong sương mù cũng càng ngày càng mạnh. Nếu cứ tiếp tục kiêng sợ gì tiến đến như thế, tất nhiên hấp dẫn mấy đầu ma thú tới. Tuy Tiêu Viêm sợ, nhưng nếu bởi vậy mà chậm trễ tốc độ, đây cũng phải cái muốn thấy.
      Mũi chân điểm lên thân cây, thân hình Tiêu Viêm chợt thoáng , ánh mắt cẩn thận đảo qua xung quanh. Khi rơi xuống đất hề có tiếng động, giống như quỷ mị.
      Thân hình lại lần nữa nhảy lên cây đại thụ, Tiêu Viêm vừa định lao ra, trong lòng chợt động, ánh mắt nhìn về chỗ ở phía trước cách đó xa. Ở đó, người thú đối mặt nhau.
      Ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy đầu ma thú có hình thể khá lớn kia. Con mắt Tiêu Viêm khẽ co lại, trong lòng có hơi chút kinh ngạc, thấp giọng :
      - Cư nhiên là đầu ma thú lục giai?
      Tầm mắt dừng lại chút thân đầu ma thú kia, sau đó liền chuyển sang bóng ngưởi đứng ở đối diện. Có thể trong thời gian ngắn đến chỗ này đều phải là hạng người bình thường. Người trước mắt này, hẳn cũng ngoại lệ.
      Bóng người thân quần áo đen, nhìn qua có chút trẻ tuổi. Khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị, phía sau lưng đeo thanh kiếm lớn màu xanh thẳm. cỗ kiếm khí sắc bén thẩm thấu ra. Từ dấu vết xung quanh đến xem, người này hẳn giao thủ cùng đầu lục giai ma thú này rồi nhưng thân thể quần áo vẫn duy trì sạch như trước. Hiển nhiên, hề rơi vào thế hạ phong.
      Khi Tiêu Viêm vừa tới nơi này sắc mặt của nam tử áo đen cũng hơi động chút. Bàn tay chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm lưng, cước bộ nhàng, chợt mạnh mẽ xông tới.
      Nhìn thấy cử động của nam tử áo đen kia, đầu ma thú lục giai cũng gầm tiếng, di chuyển bốn vó, giận dữ hung ác lao tới người đối diện.
      Vèo!
      người thú nhanh như chớp giao nhau, đạo kiếm quang chợt rồi biến mất.
      Ầm!
      Thân thể nam tử áo đen thẳng tắp, trường kiếm trong tay chậm rãi cắm vào vỏ kiếm ở sau lưng. Mà đầu ma thú khổng lồ ở phía sau kia lại ầm ầm ngã xuống đất.
      - Tốc độ xuất kiếm nhanh!
      Con ngươi của Tiêu Viêm hơi co lại. Lấy nhãn lực của ngờ rằng cũng khó thấy được thủ thể rút kiếm của nam tử này. Thực lực như thế, cũng là cực kỳ mạnh mẽ!
      - Các hạ xem đủ chưa?
      Tại lúc Tiêu Viêm kinh ngạc trong lòng nam tử áo đen lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bắn về chỗ của Tiêu Viêm, thản nhiên .
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 988: Gặp lại cố nhân
      Dịch: Celestial_Wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      Thấy bản thân bị phát , Tiêu Viêm cũng hề trốn nữa, thân hình ra, ánh mắt lướt qua người của nam tử áo đen, cười :
      - ngang qua mà thôi, các hạ cần khẩn trương.
      Nam tử áo đen ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Đối phương thoạt nhìn dường như còn trẻ tuổi hơn cả . Nhưng bằng vào cảm giác nhạy bén được rèn luyện nhiều năm qua việc chiến đấu với người khác, mơ hồ cảm thấy cổ cảm giác nguy hiểm rất , ngay lập tức trong lòng cũng hơi hơi kinh hãi. Tuy rằng cũng biết , những người tới được nơi này, tất cả đều có bản lĩnh. Thế nhưng người có thể khiến cho cảm giác được tia nguy hiểm cũng có nhiều.
      - Tại hạ là Đường Ưng của Vạn Kiếm các! Trông các hạ lạ mặt?
      Thanh niên áo đen hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, mở miệng . Cường giả trẻ tuổi ở Trung Châu Bắc vực đều có chút nghe qua. Nhưng người ở trước mặt này là mới thấy lần đầu.
      - Vạn Kiếm các?
      Nghe được danh hiệu này, trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy kinh ngạc. ngờ tới gặp phải người lại là người của Vạn Kiếm các. Hơn nữa danh tiếng của Đường Ưng này, lúc còn ở ngoài sơn mạch cũng từng nghe qua, cũng là nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất giống như vị Phượng tiểu thư của Phong Lôi các kia. Thoáng chần chờ chút, Tiêu Viêm cũng ôm quyền, đáp lại:
      - Tiêu Viêm!
      - Tiêu Viêm?
      Nghe đến hai chữ này, khuôn mặt lạnh lùng của Đường Ưng nhất thời xét qua tia kinh hãi, nhìn Tiêu Viêm, :
      - Chính là người Tiêu Viêm gần đây nhất gây nháo ầm ĩ cùng Phong Lôi các?
      Tiêu Viêm cười cười, đạm nhiên :
      - Chỉ là có chút xung đột mà thôi, tiểu đánh tiểu nháo.
      Nghe thấy Tiêu Viêm gián tiếp thừa nhận như vậy, ánh mắt của Đường Ưng nhìn về phía khỏi có chút biến hóa. Chuyện của Tiêu Viêm đối đầu cùng Phong Lôi các trong khoảng thời gian này tự nhiên là biết đến. Có thể phá vỡ Cửu Thiên Lôi Ngục trận do ba vị trưởng lão cầm đầu, thực lực như thế mặc dù trong lời đồn đại là người này mượn dùng lực lượng khác mới có thể làm được, nhưng như vậy cũng rất được rồi. Xem ra tranh đấu ở Thiên Sơn huyết đàm lần này, ngoài người của ba các kia ra lại có thêm kình địch.
      - Tiểu đánh tiểu nháo mà lại có thể dẫn ra lão quái cỡ Phí Thiên!
      Đường Ưng nhìn qua cũng phải là ngươi hay , tùy ý vài câu sau đó cũng muốn dừng lại lâu, liền :
      - Bây giờ cũng phải là lúc chuyện phiếm. Hy vọng ở Thiên Sơn đài có thể gặp lại các hạ. Đến lúc đó có lẽ có thể hợp tác chút!
      Tiếng vừa dứt, cũng đợi Tiêu Viêm đáp lời, thân hình Đường Ưng chợt động, nhanh chóng lùi vào trong sương mù dày đặc, trong chớp mắt liền biến mất thấy gì nữa.
      Nhìn thấy người này nhanh như vậy, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Đám người này tâm lý đề phòng đều rất nặng. ra muốn tìm người biết đường để cùng, nhưng mà người ta lại muốn đem tài nguyên ra dùng chung. Nghĩ lại cũng đúng, nếu có thêm người đến được Thiên Sơn huyết đàm, vậy lại thêm đối thủ cạnh tranh. Làm gì có người nào có việc gì làm lại tìm thêm cho mình đối thủ.
      - Nhưng Thiên Sơn đài mà người này là cái gì? Ài! quen với chỗ này, đúng là tin tức bế tắc!
      Hơi hơi nhíu mày, Tiêu Viêm than tiếng, mũi chân điểm lên thân cây, thân hình giống như đại bàng xông tới, cuối cùng xông vào trong sương mù dày đặc.
      Trong thời gian chạy kế tiếp, Tiêu Viêm cũng mất thoải mái trước đó. Bởi vì thực lực của ma thú xuất ở xung quanh cũng dần dần tăng mạnh, hơn nữa có ít ma thú cực kỳ khó đối phó. Mặc dù Tiêu Viêm dựa vào cảm giác của linh hồn để biết trước nhưng vẫn thuận lợi rời khỏi. Vì vậy đương nhiên chỉ có thể ra tay, cứ như thế, tốc độ cũng biến chậm ít.
      Nhưng mà ngoài như thế ra, Tiêu Viêm cũng còn cách nào khác, có bản đồ đường , nếu dựa vào năng lượng lưu động làm mốc đường mà , căn bản có khả năng đến được nơi này. Thiên Nhật sơn mạch rộng lớn vô cùng, hơn nữa sương mù dày đặc quấn quanh, giống như loại mê cung.
      Mà càng vào sâu trong sơn mạch, bóng người xung quanh cũng ngày càng ít. Sau khi gặp Đường Ưng, Tiêu Viêm vẻn vẹn chỉ gặp được hai người. Thực lực của hai người này đều kém, đều tại cảnh giới Đấu Hoàng. Lúc Tiêu Viêm thấy bọn họ hai người đó chiến đấu kịch liệt với đầu lục giai ma thú. Nhưng mà cảm giác của hai người này ràng nhạy cảm bằng Đường Ưng, bởi vậy cũng phát được tung tích của Tiêu Viêm. Vì thế, sau khi hơi xem xét xong liền lặng lẽ rời .
      Trong lúc Tiêu Viêm đường chém giết xông tới, thời gian cũng chầm chậm trôi qua. Theo sắc trời tối dần, tầm nhìn trong rừng rậm càng ngày càng kém. Cuối cùng, thậm chí cả năm đầu ngón tay cũng nhìn thấy. Hơn nữa, càng gần về đêm tối, ma thú trong Thiên Mục sơn mạch dường như càng trở nên sống động hơn rất nhiều. Từng tiếng thú rống kéo dài trong trun, liên tiếp nhừng dâng trào, cuối cùng quanh quẩn trong dãy núi.
      Hoàn cảnh này cực kỳ thích hợp cho việc đường. Cho dù giống như đám người Phượng tiểu thư, Đường Ưng có được bản đồ đường tại thời điểm này chắc hẳn cũng phải dừng lại. Nhất là cả ngày bôn ba rồi lại phải giao thủ với ma thú, đối với tất cả bọn họ mà đều là tiêu hao . Nếu nhân cơ hội mà nhanh chóng hồi phục, chỉ sợ rằng khó có thể thuận lợi chống đỡ tới lúc đến được huyết đàm.
      Đối mặt với loại hoàn cảnh tới ác liệt như thế này, Tiêu Viêm đồng dạng có chút do dự. Nhưng mà chỉ trầm ngâm lát lại mạnh mẽ cắn răng cái, chỉ hơi nghỉ ngơi, sau đó ngờ lại bắt đầu tiếp. Tiêu Viêm biết rằng, mặc dù bản thân bằng vào cảm ứng phương hướng năng lượng lưu động mà chiếm được chút lợi, nhưng như thế vẫn chưa kéo gần khoảng cách của với đám người Đường Ưng. Từ sau khi gặp mặt Đường Ưng vào ban ngày xong, bất luận Tiêu Viêm đuổi theo như thế nào cũng thể phát ra thân hình của Đường Ưng.
      - hẳn là còn ở xa hơn ở phía trước…
      Bởi vậy, muốn đuổi theo những người kia, nhất định phải đường suốt đêm. Tuy như vậy khá nguy hiểm nhưng vẫn còn được. Bằng vào cảm giác lực lượng của linh hồn, Tiêu Viêm có thể tận lực hạ thấp trình độ nguy hiểm này xuống…
      Bàn chân dứt khoát đạp mạnh vào thân cây, lực đạo mạnh mẽ làm cả cây đại thụ run lên. Mà thân hình Tiêu Viêm cũng hóa thành đạo bóng đen mơ hồ, nhanh chóng xuyên qua trong rừng cây tối đen.
      Bên trong rừng rậm tối đen giơ tay thấy được năm ngón, đạo bóng người đột nhiên ra, chợt hung hăng đánh chiêu vào thân thể của đầu ma thú giấu ở bên cạnh. Kình lực tuôn ra dữ dội, trực tiếp đem đầu ma thú đập mạnh vào cành cây, tiếng kêu chưa kịp phát ra mất sống.
      Trong bóng đêm, bóng người nhàng dừng thân cây, thở hổn hển khẩu trọc khí. quang thạch được giơ lên, ánh sáng nhu hòa tản ra nhưng lập tức lại bị sương mù dày đặc ở xung quanh phản xạ lại. Nhưng mà nhờ chút ánh sáng cũng có thế thấy được khuôn mặt trẻ tuổi của Tiêu Viêm!
      Mức độ khó khăn của việc chạy trong đêm tối còn cao hơn so với trong tưởng tượng của Tiêu Viêm. ít ma thú vod thực lực mạnh mẽ và giảo trá đều núp trong bóng tối, giống như kẻ săn thú đợi có người chui đầu vào lưới. Nếu Tiêu Viêm có lực lượng linh hồn cảm giác tương trợ đoạn đường tới này, chỉ sợ người dính thêm mười mấy đạo vết thương. Trình độ hung hiểm của sơn mạch Thiên Nhật này vượt xa so với dự đoán của .
      Ánh mắt liếc nhìn bộ thi thể ma thú ở cách đó xa, Tiêu Viêm từ trong mnạp giới lấy ra viên thuốc, cho vào miệng, nhanh chóng ngồi xếp bằng. đêm lên đường, cũng tiêu hao rất lớn. đường giao thủ với mấy đầu ma thú khó chơi kia càng làm cho mất ít tinh lực.
      Ngồi xếp bằng nghỉ ngơi gần giờ, Tiêu Viêm mới chậm rãi mở mắt, lại cảm thụ chút năng lượng lưu động trong sơn mạch, trong mắt cũng có ít ý mừng. Loại cảm giác lưu động này càng ngày càng ràng. ràng là khoảng cách giữa Tiêu Viêm và địa phương này cũng càng ngày càng gần.
      - Thêm chút sức nữa, hy vọng đến khi trời sáng là có thể đuổi theo những người kia…
      Khẽ liếm môi, Tiêu Viêm cười hắc hắc, thân hình vừa động liền hóa thành bóng đen, lại lần nữa xông vào trong rừng rậm hắc ám.
      Trọn đêm, Tiêu Viêm hề có thời gian nghỉ ngơi nhiều, phần lớn đều là lên đường. Nhưng lần này vất vả chạy cũng phải là có hiệu quả. đoạn đường này, bị Tiêu Viêm vượt qua cũng có năm sáu người. Khi bọn họ nhìn đến bóng người xuyên qua trong đêm tối kia, tất cả đều khỏi trợn mắt há hốc mồm.
      - Lá gan của người này cũng quá lớn!
      Đối với kinh ngạc trong lòng mấy người này, Tiêu Viêm cũng có thời gian để ý tới. Trong lúc tới, có thể cảm nhận được tia sáng trong rừng rậm dần dần trở nên sáng ngời rất nhiều. Hiển nhiên là ban đêm dần lui mất.
      Mà theo sắc trời sáng dần, mấy đầu ma thú sinh động dị thường trong ban đêm kia cũng thối lui dần. Đồng thời, tiếng thú rống trong sơn mạch cũng yếu ít. Tiêu Viêm nhàng hạ xuống cây đại thụ che trời, bàn tay khẽ bắt cái trong hư , trong sương mù dày đặc chứa năng lượng hùng hồn khiến cho khuôn mặt cũng xuất chút kinh hãi.
      - ngờ năng lượng ở nơi này lại có thể nồng đậm đến mức độ này. Khó trách có thể ngưng tụ ra được thứ thần kỳ như Thiên Sơn huyết đàm. Hẳn là tiến vào đến chỗ sâu của sơn mạch Thiên Nhật
      Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm, tinh thần chợt rung lên. Nếu như vậy cũng sắp đến được địa phương cần tới rồi sao?
      Khóe miệng mở ra, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng nhìn được mà lên nụ cười như trút được gánh nặng. Vừa muốn nhích người, lỗ tai đột nhiên động. Ở cách đó ước chừng xa, có tiếng đao kiếm va chạm cũng với sóng năng lượng nổ mạnh truyền đến.
      Ánh mắt liếc nhìn chút rồi lập tức thu hồi. Dọc theo đường , loại tình huống này Tiêu Viêm thấy được ít. cũng phải là Thánh Nhân, có tinh lực cũng có thời gian gặp người giúp người. Tiêu Viêm lập tức lắc lắc đầu, mũi chân vừa động, chuẩn bị tiếp tục lên.
      Mà ngay trong khoảnh khắc chuẩn bị nhích người đó, đạo thanh trong suốt động lòng người quát lạnh của nữ tử lại xuyên thấu qua sương mù dày đặc, truyền vào trong tai Tiêu Viêm. Lập tức, thân hình sắp sửa rời trong nháy mắt lại ngừng lại!
      Thanh này tuyệt vời động lòng người, nghĩ đến chủ nhân của nó hẳn là mỹ nhân. Nhưng mà giọng này, Tiêu Viêm cũng xa lạ gì, thậm trí còn có loại cảm giác trí nhớ khắc sâu.
      Bàn tay nhàng nắm cành cây, Tiêu Viêm ngẩng đầu, hít hơi sâu, từ trong miệng truyền ra cái tên từng cực kỳ quen thuộc, mang theo chút nhớ lại:
      - Nạp Lan… Yên Nhiên!
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 989: Gặp lại Nạp Lan Yên Nhiên
      Dịch: Celestial_Wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      Trong mảnh đất trống ở rừng rậm, hơn mười mai quang thạch được gắn thân cây ở xung quanh, phóng ra ánh sáng làm cho khu vực này hơi sáng lên. Mà trong nồng đậm trước khi bay vào trong mảnh đất có đại chiến bị thổi bay ra ngoài. Bởi vậy cũng làm cho tầm mắt ở địa phương này trở nên ràng rất nhiều.
      Giữa đất trống, có năm bóng người, bốn nam nữ, khí thế đều kém, hiển nhiên phải kẻ yếu.
      Thân ảnh của bốn nam tử, trong đó có vị nam tử mặc quần áo màu vàng sẫm, hơn nữa mặt có vết sẹo dài, ngồi nhánh cây, hơi dựa vào thân cây phía bên trái, ánh mắt lười nhác đảo qua phía dưới, chợt thản nhiên :
      - Nhanh lên chút!
      Ba gã nam tử đất nghe thấy người này , nhất thời vội vàng gật gật đầu. Ba người này đều mặc áo bào màu vàng, ngực của ba người đều đeo cái huy chương giống nhau, xem ra là thuộc cùng loại thế lực.
      - Đem Thông Linh Bạch Hồ giao ra đây . Chuyện lạt thủ tồi hoa chúng ta phải là chưa từng làm.
      Nữ tử tay cầm trường kiếm, quần áo màu xanh nhạt bao quanh thân thể lung linh mềm mại. Dáng người đầy đặn cực kỳ khiến người khác tâm động, mái tóc đen dài được thắt tùy ý bằng dây tơ lụa màu xanh, thả xuống tận kiều đồn ( cái này là mông… ^^!) Khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia cũng xa lạ gì, ràng là Nạp Lan Yên Nhiên, người năm đó cùng Vân Vận rời khỏi đế quốc Gia Mã.
      Mấy năm thời gian trôi qua, giờ Nạp Lan Yên Nhiên có ngây ngô như năm đó, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tản ra thành thục hấp dẫn mê người. Nữ tử ngang ngược năm đó, giờ cũng lớn lên khuynh quốc khuynh thành.
      vai Nạp Lan Yên Nhiên có con hồ ly xinh màu trắng. Con hồ ly này long trắng như tuyết, cực kỳ nhu thuận. Vừa đưa mắt nhìn liền có loại cảm giác khiến người ta thích buông tay. Đối với nữ nhân mà , tiểu hồ ly khả ái như thế, có lực hấp dẫn .
      Giờ phút này, đôi mắt linh động của bạch hồ ngừng chuyển động, giống như vì người ba kẻ đối diện tràn ngập sát khí mà thân lông trắng như tuyết chút dấu hiệu run rẩy, thanh y nha nho từ trong miệng truyền ra.
      Giống như cảm nhận được sợ hãi của tiểu bạch hồ, tay ngọc của Nạp Lan Yên Nhiên nhàng vuốt chút đầu của nó, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp băng hàn nhìn chằm chàm ba người ở đối diện, bàn tay tay mềm nắm chặt trường kiếm. Kiếm khí sắc bén chậm rãi trào ra, hai chữ lạnh như băng cũng từ trong miệng nhàng phun ra:
      - Nằm mơ!
      - Hắc hắc! là mỹ nhân quật cường, nhưng mà lại có chút ngu xuẩn. Lấy thực lực Ngũ tinh Đấu Hoàng của ngươi đừng có mơ tưởng đào thoát khỏi tay của ba chúng ta. Ngoan ngoãn giao ra Bạch hồ, nếu , ta ngại hưởng thụ chút mỹ nhân có bao nhiêu khiến người khác mất hồn.
      gã nam tử áo vàng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên Nhiên, nhịn được liếm liếm miệng, trong mắt có tia dâm uế.
      Nghe kẻ này những lời hạ lưu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Lan Yên Nhiên càng trở nên lạnh như băng. Thực lực của đối phương ba người ước chừng đều tại tứ tinh Đấu Hoàng. Nếu là đối , nàng có nắm chắc đánh chết trong thời gian ngắn. Nhưng ba người này cùng lên nàng có chút khó chống đỡ được. Huống chi ba người này đều thuộc cùng môn phái, phối hợp với nhau cũng cực kỳ ăn ý. Lúc trước giao thủ, nàng suýt nữa chịu thiệt. Hơn nữa, khiến cho nàng cảm thấy áp lực nhất lại là vị nam tử ngổi nhánh cây kia. Từ đầu đến giờ, người này chưa từng rat ay nhưng Nạp Lan Yên Nhiên đối mặt với luôn cảm giác được luồng áp lực nhàn nhạt. ràng rằng thực lực của đối phương còn mạnh hơn nhiều so với nàng.
      - Địa Linh môn quả nhiên là nơi chuyên cho ra những thứ rác rưởi…
      Thấy Nạp Lan Yên Nhiên câu thẳng tông môn của bọn họ, sắc mặt của ba nam tử áo vàng cũng lạnh xuống. Lấy thực lực của bọn họ, trong hàng ngũ tuổi trẻ bên trong Địa Linh môn cũng là kẻ nổi bật. Mặc dù cách nào so sánh với những nhân vật như Đường Ưng, Phượng tiểu thư nhưng cũng coi như có chút danh tiếng. Nếu phải là lúc vào Thiên Nhật sơn mạch cần phải có Thông Linh Bạch Hồ dẫn đường bọn họ cũng vô duyên vô cớ trở thành kẻ địch của ngũ tinh Đấu Hoàng. Nhưng nếu bây giờ cái gì cũng đều làm đương nhiên là có khả năng quay đầu.
      Ba người nhìn nhau chút, chợt khẽ gật đầu, quyết định hề dây dưa với nàng nữa. Thân hình di chuyển, hình thành hình tam giác vây Nạp Lan Yên Nhiên vào giữa. Đấu khí cường hãn màu vàng đất từ trong cơ thể bùng phát ra.
      - Họa Địa Vi Lao (Vẽ đất làm lao tù)
      Bàn tay của ba người mạnh mẽ hạ xuống mặt đất, nhất thời, mảnh đất này lập tức run rấy, bùn đất chợt động, đá vụn bay loạn xạ. Vẻn vẹn trong chớp mắt, lồng giam do bùn đất ngưng tụ từ mặt đất mọc lên, đem Nạp Lan Yên Nhiên vây vào trong đó.
      Thấy thế, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cau mày, chân ngọc điểm xuống mặt đất, thân thể mềm mại như con quay xoay tròn lên, kiếm khí sắc bén ầm ầm kéo đến, bùng nổ, mạnh mẽ chém vào lồng giam, khiến cho lồng giam xuất nhiều vết nứt.
      Thấy lồng giam nhanh chóng bị hỏng trong tay Nạp Lan Yên Nhiên, ba nam tử áo vàng mạnh mẽ vỗ lên mặt đất, ba thanh trường thương màu vàng từ bùn đất tạo thành nhất thời từ mặt đất chui lên. Sau đó bị ba người nhanh chóng cầm lấy, bàn chân đạp mạnh mặt đất, trực tiếp lao thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên ở giữa.
      Đối mặt với vây công của ba gã tứ tinh Đấu Hoàng, Nạp Lan Yên Nhiên cũng dám chậm trễ. Trường kiếm trong tay dưới bao bọc của đấu khí hùng hồn xảo quyệt mà tàn nhẫn đâm ra nhanh như chớp.
      Bốn bóng người giao thủ nhanh như chớp ở trong lồng giam, kiếm khí ở giữa ngang dọc, chém ra từng khe rãnh sâu. Mà ba nam tử áo vàng kia dường như biết kiếm khí của Nạp Lan Yên Nhiên sắc bén, bởi vậy cũng công kích mạnh mẽ mà chỉ dựa vào đấu khí thuộc tính Thổ kéo dài, chậm rãi tiêu hao đấu khí của nàng.
      Đối với sách lược tiêu hao mà ba người áp dụng, Nạp Lan Yên Nhiên cũng biết ràng nhưng có biện pháp gì. Ba người này phối hợp cực kỳ ăn ý, từ đầu đến cuối đều bám chặt lấy nàng làm cho nàng chút cơ hội nghỉ ngơi nào. Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, khi đấu khí trong cơ thể xuất thiếu hụt, vậy hậu quả…
      Keng! Keng! Keng!
      Trường kiếm nhanh như chớp đâm vào phía của ba thanh thương, khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Lan Yên Nhiên càng thêm lạnh lùng, kiếm khí sắc bén đột nhiên bùng nổ.
      Bành!
      Bị kiếm khí đánh trúng, ba thanh trường thương bằng bùn đất nhất thời nổ tung. Nhưng đợi Nạp Lan Yên Nhiên gia tăng thế công mặt đất bỗng nhiên chấn động, ngay lập tực, cây cột trụ nhọn hoắt bùn đất tạo thành đâm lên, làm cho nàng vội vàng lùi lại.
      Đợi đến khi thân hình Nạp Lan Yên Nhiên hạ xuống ba người đối diện lại ngưng tụ ra trường thương. Hơn nữa giờ phút này ở người bọn họ còn xuất bộ khôi giáp màu vàng sẫm, bao bọc kín bảo vệ thân thể của bọn họ. Thổ thuộc tính công pháp từ xưa đến nay đều nổi danh về kéo dài và lực phòng ngự.
      - hổ là ngũ tinh Đấu Hoàng, quả nhiên là khó giải quyết. Nhưng mà cũng chỉ dừng ở đây thôi. Lấy đấu khí trong cơ thể ngươi chắc hẳn chống đỡ được bao lâu nữa. Đem Thông Linh Bạch Hồ giao cho chúng ta, chúng ta thả cho ngươi con đường sống.
      đạo thanh trầm thấp từ dưới khôi giáp màu vàng sẫm truyền ra.
      - Những lời này ngươi đem lừa trẻ con ba tuổi !
      Nghe vậy, Nạp Lan Yên Nhiên cười lạnh . giờ nàng cũng còn là thiếu nữ năm xưa. Mấy năm lịch lãm ở Trung Châu cũng khiến cho nàng hiểu được ít đạo lý!
      - Ngu xuẩn hiểu biết, muốn chết!
      Nhìn thấy Nạp Lan Yên nhiên vẫn như cũ nghe, ba người cuối cùng cũng nhịn được nữa. Bàn tay khẽ vẫy vẫy ra, sáu cây cột sáng bằng đấu khí màu vàng sẫm nhất thời bùng phát, chợt hóa thành hình tam giác sáng ngời.
      - Đại Địa chi linh, Thổ Dung chi pháp!
      Ba người hét to tiếng, đấu khí màu vàng sẫm nhanh chóng ngưng tụ trước mặt người ở giữa. Cỗ đấu khí mạnh mẽ hội tụ lực lượng của ba người kia, cho dù là Nạp Lan Yên Nhiên cũng phải biến sắc.
      Theo tiếng hát hạ xuống, cỗ đấu khí màu vàng sẫm vặn vẹo, chợt hóa thành đầu rồng đất dữ tợn. Rít gào tiếng, ầm tiếng liền hóa thành đạo tia sáng bắn thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Dọc ven đường, đạo khe rãnh sâu ra đất trống, giống như ruộng bị trâu cày.
      - Thổ dung chi pháp này của Địa Linh môn cũng có chút môn đạo…
      Nam tử thân cây liếc mắt nhìn thổ long kia cái, giọng lẩm bẩm.
      Nhìn thổ long dữ tợn phóng tới kia, Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng, ngọc thủ cầm lấy tiểu Bạch hồ vai ném , đấu khí màu xanh nhanh chóng ngưng tụ thành mảnh tường gió ở phía trước mặt.
      Ầm!
      Thổ long hung hăng đâm vào bức tường gió. Vô số lưỡi dao gió sắc bén đó cắt tới làm thổ long ngừng run rấy. Nhưng điều này cũng thành công làm trở ngại thế tiến công của thổ long. Hai bên va chạm nhau trong ngắn ngủi, chỉ lúc sau tường gió liền ầm ầm vỡ tan.
      Theo tường gió vỡ tan, Nạp Lan Yên Nhiên nhất thời bại lộ trước thổ long. Ngay lập tức, thổ long rít gào, giơ nanh múa vuốt trực tiếp ngụm cắn về phía đầu của nàng.
      Nhìn thấy Thổ long gần trong gang tấc, khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Lan Yên Nhiên thoáng tái nhợt ít. Vừa muốn thi triển đấu khí nhưng lại hoảng sợ phát ra chẳng biết từ lúc nào thân thể của mình bị cỗ năng lương quỷ dị màu đen quấn quanh.
      Ầm!
      Ngay tại khoảnh khắc Thổ long sắp đánh trúng Nạp Lan Yên Nhiên, đạo quyền phong bén nhọn từ trong sương mù dày đặc cách đó xa đột nhiên bạo xuất, hết sức đánh lên thổ long. Nhất thời, Thổ lòng run lên, bị đánh nổ tung thành những điểm sáng .
      Biến cố đột nhiên xuất khiến cho tất cả mọi người giật mình. Kể cả tên nam tử ở thân cây cũng có hơi chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía quyền phong truyền ra.
      - Là ai? Tại hạ là Hoàng của Địa Linh môn, mời bằng hữu cần xen vào việc của người khác!
      gã nam tử áo vàng dùng ánh mắt cẩn thận đảo qua xung quanh, trầm giọng .
      - Nhiều nam nhân như vậy lại bắt nạt nữ tử, ra cũng sợ đánh mất mặt mũi của Địa Linh môn?
      tiếng cười trêu tức từ trong sương mù dày đặc truyền ra, chợt có tiếng bước chân rất vang lên. lát sau, đạo thân ảnh hơi gầy chậm rãi ra trước cái nhìn chăm chú của mọi người.
      Nhìn bóng người từ trong sương mù dày đặc chậm rãi ra, Nạp Lan Yên Nhiên kinh hồn chưa bình tĩnh lại ngẩng đầu, vừa muốn lời cảm tạ. Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt đó thân thể nhất thời cứng ngắc, trong giờ phút này toàn bộ đầu óc giống như ngưng lại. hồi lâu sau mới khó có thể tin được, mang cái tên giấu ở sâu trong trí nhớ, có chút khó khăn, nhàng ra.
      - Tiêu… Tiêu Viêm?
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :