Chương 970: Long đàm hổ huyệt Dịch: Nex79 (A Né) Bên cánh rừng xanh um mênh mông vô bờ, đạo thân ảnh đứng sừng sững, ánh mắt vọng hướng về chân trời phía Bắc, nhíu mày. Người Hàn gia bị cường giả Phong Lôi Các – Bắc giam lỏng, đây quả là chuyện mà Tiêu Viêm thể dự đoán được. Bất kể như thế nào, Hàn gia tại Thiên Bắc Thành cũng có phân lượng , mà chuyện của Tiêu Viêm bọn họ cũng chưa từng xen tay vào, nghĩ tới, mấy tên vương bát đản Phong Lôi Các - Bắc kia, cư nhiên lại làm ra hành vi ti tiện như vậy. Phong Lôin Các - Bắc giam lỏng Hàn gia tứ phía, mục đích cần cũng biết là muốn Tiêu Viêm thân cứu. Tiêu Viêm dám khẳng định, giờ phút này Thiên Bắc Thành chỉ sợ sớm bị người Phong Lôi Các - Bắc thầm chiếm cứ, chỉ cần vừa ló mặt ra, chắc chắn lâm vào hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết. tại Thiên Bắc Thành là cái bẫy, đợi Tiêu Viêm nhảy vào. Phong Lôi Các - Bắc thể che dấu cái bẫy này, hơn nữa muốn che dấu cũng được, ngay cả này người bình thường cũng có thể biết được điểm này, Tiêu Viêm càng có khả năng đoán ra. , nếu con mồi là hạng người tâm lãnh máu lạnh chút nào để ý tới loại hành động này, vì vậy mà cái gọi là giăng bẫy, tự nhiên cũng còn tác dụng. Nhưng thể , Tiêu Viêm cũng phải là hạng người lãnh huyết vô tình, đối với địch nhân có lẽ hạ thủ nương tay chút nào. Nhưng đối với thường nhân hoặc người quen biết, lại là cực kỳ hòa đồng. Cũng chính vì tính cách như vậy làm cho cường giả bên cạnh , Hải Ba Đông như thế, Tiểu Y Tiên như thế, Mỹ Đỗ Toa cũng như thế, thậm chí ngay cả Thiên Hỏa Tôn Giả, cũng đều cùng nhau có chung loại cảm thụ, đối đãi bằng hữu từ con người lãnh huyết mà người chân tâm cũng khó bằng được. Đây cũng là điểm mị lực trong nhân cách của Tiêu Viêm. Hít hơi sâu, Tiêu Viêm khẽ thở dài: " Phong Lôi Các - Bắc, đúng là làm người ta chán ghét a, các ngươi cư nhiên ép ta phải ra, vậy như các ngươi mong muốn ." "Tiểu tử kia tính toán Thiên Bắc Thành sao? Nơi đó nhất định có nhiều cường giả mạnh tụ tập nha" đạo tiếng cười già nua vang lên từ trong lòng Tiêu Viêm. "Đại trượng phu có việc nên làm, có việc nên làm. Việc này do ta trước tiên nên theo tính ta khó có thể làm được việc khoanh tay đứng nhìn a." Tiêu Viêm giọng . "Ha hả, lời này ra sai, lão phu cuộc đời này ghét nhất hạng người khi bị bằng hữu liên lụy, cuối cùng cụp đuôi sợ hãi, tiểu tử nhà ngươi mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng thực hợp khẩu vị lão phu, nếu phải ngươi ngươi có Lão sư..., lựa chọn đệ tử sai" Thiên Hỏa Tôn Giả sang sảng cười . "Diệu lão tiên sinh quá khen “ nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười cười, bả vai chấn động, đôi Cốt dực trong suốt từ từ duỗi ra, cười : " khi như vậy, chúng ta ." "Yên tâm, có lão phu tại đây, chỉ cần gặp phải Đấu Tông đỉnh phong cường giả có thể bảo vệ ngươi vô ." Thiên Hỏa Tôn Giả cười to . " khi như vậy, vậy đa tạ Diệu lão tiên sinh trước” Tiêu Viêm cũng cười to tiếng, ngẩng đầu nhìn mảnh rừng rậm xanh tốt như liên miên vô tận kia, trong lòng khỏi nảy ra luồng hào khí, ngưỡng mặt lên trời xanh hú dài to như tiếng hạc kêu trong suốt quanh quẩn ở bể rừng cây ngớt. "Xem như ngươi Phong Lôi Các - Bắc đem Thiên Bắc Thành hóa thành long đàm hổ huyệt, ta Tiêu Viêm vẫn sợ!" Tiếng kêu từ từ hạ xuống, cốt dực sau lưng Tiêu Viêm rung lên, thân hình nhất thời hóa thành tia lưu quang, thoáng về phía chân trời Bắc phương" nhiều ngày trôi qua, tại Thiên Bắc Thành bầu khí nhìn qua hơi có chút quái dị, bởi vì ai cũng biết, ít cường giả Phong Lôi Các - Bắc, đều phụng mệnh tới trong thành, làm cho phần đông thế lực trong thành trở nên khẩn trương, vì với thực lực của Phong Lôi Các - Bắc nếu muốn đuổi bọn họ , bọn họ căn bản có nửa điểm tư cách phản kháng. Bất quá, may mắn là lo lắng của bọn vẫn chưa xảy ra, cường giả Phong Lôi Các - Bắc cường giả vẫn chưa làm gì đối với các thế lực khác trong thành, nhưng bỗng nhiên trong thời gian ngày nhanh chóng đem tất cả Hàn gia phong tỏa, cả gia tộc ai được ra ngoài, trực tiếp bị nhốt trong vòng trang viện gia tộc. Hàn gia tuy là thế lực kém tại Thiên Bắc Thành, nhưng đối với Phong Lôi Các - Bắc mà chưa có bao nhiêu lực uy hiếp, tuy Hàn gia đại trưởng lão Hàn Phi ngày đó dưới phẫn nộ chiến phen cùng Phong Lôi Các cường giả, nhưng khi ba vị trưởng lão Phong Lôi Các - Bắc đồng ra tay cho dù là trong lòng cực kỳ oán thán Hàn lão cũng chỉ có thể dừng tay, thực lực của , nhiều lắm chỉ có thể chống đở được danh trưởng lão, nếu ba người cùng lên..., chắc chắn bại. Bất quá chống đỡ của Hàn Phi cũng phải có hiệu quả, những Phong Lôi Các - Bắc cường giả kia chỉ phong tỏa ra vào của bọn họ, cũng tịnh xông vào trang viên. Vì vậy làm cho bọn họ thoáng dễ chịu ít, đối với mục đích cử động của Phong Lôi Các - Bắc như vậy, người Hàn gia cũng phi thường ràng, là do bọn chúng muốn mương theo việc này bức ra Tiêu Viêm biết trốn đâu. Tuy nhiên, ngoại trừ rất ít người ở ngoài, phần lớn người Hàn gia đều cũng cho là Tiêu Viêm xuất , giờ phút này Thiên Bắc Thành chỉ có ít đệ tử tinh Phong Lôi Các - Bắc, chính yếu là vẫn còn có Phong, Lôi, Điện ba vị trưởng lão, thực lực của ba người này mỗi cá nhân so với Trầm Vân đều cường đại hơn chút. Khi ba người liên thủ, trừ phi là ít Đấu Tông cấp bậc lão quái, nếu có rất ít người có thể đánh trận, mặc dù Tiêu Viêm có thực lực khủng bố đánh chết Trầm Vân, nhưng chỉ sợ cũng khó có thể chống lại ba vị trưởng lão thanh danh hiển hách của Phong Lôi Các - Bắc" Đương nhiên, chỉ có người của Hàn gia, toàn bộ Thiên Bắc Thành thậm chí nghe được ít tin tức của những thành thị khác, đều là suy đoán xem Tiêu Viêm đến hay . Đa số đều nghĩ rằng Tiêu Viêm đến, dù sao bọn xem ra rằng chỉ cần phải người còn tỉnh táo, có lẽ có nhiều người có đủ đảm lượng đến xông vào long đàm hổ huyệt, mặc dù vị thanh niên kia có tên gọi là Tiêu Viêm, tại ban ngày Thiên Thạch Đài làm bọn họ rung động lớn. Vô số suy đoán được sinh ra, bảy ngày thời gian cũng nhanh chóng vụt qua, Thiên Bắc Thành vẫn chìm trong im lặng. Đại chiến trong tưởng tượng mọi người, vẫn chưa bắt đầu, ít người bị thất vọng, xem ra Tiêu Viêm quả là dám tới rồi" Có đôi khi con người là loại sinh vật vô cùng kỳ quặc, lúc trước bọn họ cho rằng nếu Tiêu Viêm trong lòng buồn bực xông vào bẫy cũng chỉ là loại hành động hơi ngu xuẩn, nhưng giờ xuất nhiều yếu tố xác định Tiêu Viêm xuất kịp thời nhịn được mà thất vọng, thậm chí thầm khinh thường ở trong lòng đem tội danh bỏ bạn trong lúc nguy nan đặt tại đầu Tiêu Viêm. . . Tại chỗ u tĩnh trong tiểu viện Hàn gia, đạo nhân ảnh xinh đẹp tuyệt vời ngồi ghế đá, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua hơi có chút thất thần. giờ Hàn Tuyết, so với trước kia gầy ít, tuy vẫn chút lãnh ý như cũ, nhưng nhìn kỹ có thêm vài phần điềm đạm đáng động lòng người. Mỹ quang ngóng nhìn chỉ trong chốc lát, Hàn Tuyết rốt cục nhàng thở dài hơi. "Tuyết Nhi, ngươi mỗi ngày lại chạy tới ngồi ở nơi này", trong lúc Hàn Tuyết thở dài, tiếng dịu dàng như biết phải làm sao cho phải vang lên từ phía sau, Hàn Tuyết quay đầu nhìn lại nhận ra là Hàn Nguyệt. Nở nụ cười làm khuôn mặt hơi hơi đỏ hồng, Hàn Tuyết nhìn Hàn Nguyệt quan tâm mình, ngọc thủ nắm chặt, đột nhiên : "Tỷ tỷ, ngươi . . . đến sao? " Nghe vậy, Hàn Nguyệt giật mình, qua bảy ngày mà vẫn có chút tin tức của Tiêu Viêm. Theo nhận xét của nàng đối với Tiêu Viêm cũng phải là cái loại người vô tình vô nghĩa, nhưng trải qua nhiều ngày chờ đợi, cũng khiến cho tin tưởng trong nội tâm nàng dao động rất nhiều. "Ta cũng biết nữa " Chần chờ lát, Hàn Nguyệt rốt cục thốt lên. "Ta lại hi vọng đừng tới - vì Phong Lôi Các - Bắc ba lão gia hỏa nầy làm cho ngay cả thái gia gia cũng cực kỳ kiêng kị, tuy rằng Tiêu Viêm cũng rất mạnh nhưng sợ vẫn phải là đối thủ ba cái lão gia hỏa kia" Hàn Tuyết khẽ động lông mi thon dài giọng . " nếu đến, ngươi thất vọng và cảm thấy mình nhìn lầm người sao?" Hàn Nguyệt chớp đôi mắt sáng, khẽ. Hàn Tuyết hơi cau mày, vấn đề này làm cho nàng cảm thấy buồn rầu. Qua lát sau nàng gật đầu "Cũng hơi có chút thất vọng nhưng ta hy vọng muốn đến" "Nha đầu ngốc. . ." Hàn Nguyệt lắc lắc đầu, sờ sờ mái tóc đen dài của Hàn Tuyết, an ủi: "Yên tâm , vương tử trong suy nghĩ của ngươi dùng bộ xương cốt cánh xinh đẹp bay vào Thiên Bắc Thành, đem toàn bộ những tên hỗn đãn Phong Lôi Các - Bắc này đánh cho tè ra quần." [Bạo lực wé-DG] Nghe vậy, Hàn Tuyết bật cười khúc khích, vươn cánh tay ngọc vòng ở cái eo nhắn, đầu dựa vào vai thơm của Hàn Nguyệt, trong đôi mắt đẹp thoáng qua chút sương mù, dùng thanh chỉ có thể tự mình nghe thấy, thấp giọng lẩm bẩm : "Ngàn vạn lần nên đến a" "Ầm! " Thanh thào của Hàn Tuyết vừa mới thốt xong, đạo sấm sét vang lên, đột nhiên gian Thiên Bắc Thành trào dâng, làm cho cả tòa thành thị cũng đều cảm nhận được, luồng khí thế cuồn cuộn thể che dấu như truy tinh cản nguyệt từ ngoài Thiên Bắc Thành dữ dội lướt đến. Cổ khí thế này vừa mới xuất , toàn bộ Thiên Bắc Thành xôn xao lên, mọi người mắt chữ O mồm chữ A nhìn phương hướng truyền đến khí thế, nơi đó, luồng ánh sáng như chớp phá trường đến. "Tiêu Viêm? cư nhiên đến đây? " "Tiểu tử này, là có gan dạ sáng suốt a, ha ha, xem ra Lão Tử lần này đổ thắng a." Từng đạo ánh mắt nóng rực nhìn phía chân trời ngoài Thiên Bắc Thành. Thiên Bắc Thành an tĩnh qua mấy ngày trong nháy mắt tựa như sống lại, hôm nay, Thiên Bắc Thành còn tiếp tục an tĩnh. . . đỉnh 3 cây đại thụ vây quang Hàn gia trang viên, ba lão giả cơ hồ tại thời điểm cổ khí thế kia xuất , mở hai mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn xa xa, khuôn mặt già nua, lên chút lãnh tiếu.
Chương 971: Cửu Thiên Lôi Ngục Trận Dịch: Datlucky_way (A Ky) Lưu quang phá mà đến, nhanh như lưu tinh, trong chớp mắt ra bầu trời của Thiên Bắc thành, rồi hóa thành thân ảnh hơi gầy. Vù! Ngay khi thân ảnh này vừa xuất bầu trời Thiên Bắc thành cũng ảm đạm rất nhiều, mây đen bao phủ xuống, mưa trở nên to , rồi hóa thành thế giới nước bao trùm cả thành thị ở dưới. Mưa to rơi xuống những tòa nhà ở phía dưới thành tạo ra mấy tiếng vang thanh thúy, nhất thời cả tòa thành truyền ra tiếng tí tách dứt. Nhưng mặc dù mưa to vẫn có nhiều người vào nhà mà đứng ở dưới mưa, ánh mắt hơi có chút mong chờ nhìn lên thân ảnh ở bầu trời. Rất nhiều người ngờ rằng người trẻ tuổi Tiêu Viêm này biết Thiên Bắc Thành là đầm rồng hang hổ mà vẫn còn dám thân. Giờ khắc này, ít người trong đầu có chút kính nể . đến những cái khác, chỉ riêng phần gan dạ của tiểu tử này cũng đủ cho người khác phải giơ ngón tay cái lên. Vèo! Vèo! Trong màn mưa bao phủ cả thiên địa, bỗng nhiên có thanh xé gió vang lên rồi có mười mấy thân ảnh có hơi thở hùng hồn xuất các toàn nhà, ánh mắt lạnh như băng nhìn bóng người bầu trời, rồi tiếng quát trầm thấp phát ra. - Người tới là ai? - Tiêu Viêm. bầu trời, người thanh niên này đứng chắp tay lại, những giọt mưa vừa rơi xuống cách trượng liền hóa thành hư vô. Nhìn từ xa lại giống như là cái lồng bao phủ vô hình vậy. Đồng thời thanh bình tĩnh cũng từ trời cao vọng xuống. - Phụng mệnh trưởng lão, giết Tiêu Viêm, động thủ ! Nghe thấy lời này, ánh mắt của tên nam tử dẫn đầu mặc quần áo màu xanh lạnh lại, quát lên. - Vâng! Giọng vừa phát ra ở các thân ảnh ở cái tòa nhà cao run tay lên, hơn mười thanh trường thương màu bạc liền xuất ra, thân thương vừa chấn đọng liền xuyên qua màn mưa, sắc bén vô cùng, bắn thẳng đến Tiêu Viêm! Tiêu Viêm thấy vậy cũng chỉ cười lạnh cái, hai tay giao nhau, ngọn lửa màu xanh mênh mông đột nhiên bùng phát ra, nóng vô cùng, trực tiếp làm nước mưa trong vòng hơn mười trượng bốc hơi ! Mười ngón tay búng ra, ngọn lửa xanh biếc lập tức mở ra, hóa thành các luồng lửa như các con hỏa xà ùn ùn bùng phát ra! Lưu Ly Liên Tâm Hỏa biến thành hỏa xà cực kỳ mau lẹ, trong nháy mắt xuất trước các cường giả của Phong Lôi các. Bỗng nhiên trước mặt trở nên nóng vô cùng liền làm cho đám người này chấn động thôi, còn chưa kịp phản ứng hỏa xà nhanh như tia chớp, đuôi lửa vung lên, mạnh mẽ đánh vào lồng ngực của mọi người. Lập tức có nhiều tiếng kêu rên vang lên bầu trời rồi ở dưới đất xuất thêm vài thân ảnh rơi xuống, ôm ngực, rên rỉ ngừng.1 Nhìn thấy Tiêu Viêm chỉ tùy tay thôi mà đánh lui hơn mười tên cường giả Đấu Vương, trong Thiên Bắc thafnnh cũng khỏi vang lên những tiếng kêu than sợ hãi. Thủ pháp thong dong như vậy, cho dù là ít các cường giả Đấu Hoàng cũng có được a. Tiêu Viêm này chỉ mới mấy ngày thôi mà dường như mạnh hơn rất nhiều rồi. - Phong Lôi các cũng có gì ngoài mấy tên râu ria này sao. Ba vị trưởng lão nếu như muốn bắt Tiêu Viêm ta nên tự động thủ . Tùy tay đánh tan hơn mười tên cường giả Phong Lôi các, ánh mắt sắc bén của Tiêu Viêm đột nhiên nhìn về chỗ của Hàn gia, giọng lạnh quát lên, cho dù là ở trong cơn mưa to nhưng vẫn cuồn cuộn vang lên khắp Thiên Bắc thành. - Từ sau khi ba người lão phu trở thành trưởng lão của Bắc các, ngươi là tên hậu bối đầu tiên làm cho cả ba người chúng ta cùng nhau ra tay. thanh nhàn nhạt nhưng dường như còn chứa chút sấm sét chậm rãi vang lên, rồi bầy trời đột nhiên bị bàn tay vô hình xé rách ra, ba lão giả từ trong hư chậm rãi bước ra. Nhìn ba tên lão giả đạp bước ra, đồng tử của Tiêu Viêm hơi co rút lại. Hơi thở của ba người này còn mạnh hơn tên Trầm Vân chút, nếu sai chắc là ở ngũ tinh đấu tông. Thậm chí, tên lão giả trường mi màu bạc kia có hơi thở hùng hồn vô cùng, hình như đạt đến ngũ tinh đấu tông đỉnh rồi. Vừa ra tay ra ba tên ngũ tinh đấu tông, nhưng đây cũng mới là lực lượn của Bắc các, nếu như cả tứ các đều tập trung lại thực lực còn mạnh đến cỡ nào. Phong Lôi các có thể trở thành trong những thế lực của Trung châu quả nhiên chỉ có hư danh. - Ba vị chắc hẳn là ba trưởng lão Phong Lôi Điện . Phong Lôi các đúng là để ý tại hạ đấy… Tiêu Viêm chậm rãi . - Có thể đánh Trầm Van chết bản thân cũng phải là người bình thường. Việc mà ba người lão phu tính tới, tuyệt quá mức. Lập tức vị lão giả trường mi màu bạc kia thản nhiên . Lời này còn có chút tiếng sấm phát ra, giống như là trời sanh vậy, làm cho người ta có áp lực vô cùng. - Đó là gieo gió gặt bảo, chẳng trách ai. . . Tiêu Viêm thản nhiên . - người ngươi có Tam Thiên Lôi Đông, lại còn giết trưởng lão của Phong Lôi Bắc các chúng ta, tội này thể thoát được. Niêm tình ngươi là tiểu bối, nếu như cùng theo chúng ta về Phong Lôi bắc các các chủ từ bi còn tha cho mạng, Lão giả có hình thiểm điện quần áo quát lạnh . - Nếu như tới mới là còn đường sống. Tiêu Viêm cười . - Tốn nước miếng cùng tiểu tử này làm gì, trước bắt sau. Các chủ , nếu như giết chết người của Phong Lôi các phải trả giá đắt. Đem bắt lấy, phế bỏ đấu khí rồi nhốt ở Bắc Lôi tháp, để cho người ngoài biết nếu động đến người của Phong Lôi các chúng ta phải chịu hậu quả gì! lão giả mặc áo bào xanh lên chút hiểm độc trong mắt, trầm giọng . Nghe thấy mấy lời ngoan độc của mấy tên gia hỏa này, khuôn mặt của Tiêu Viêm cũng dần trở nên băng lạnh, phế bỏ đấu khí, vĩnh viễn nhốt lấy, hai loại trừng phạt này đều rất khủng bố. Bàn tay vung lên, Địa khôi liền xuất , ánh mắt vô thần đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm. Hàn quang tầm nhìn tên lão giả mặc áo bào xanh, cười lạnh . - Muốn phế bỏ đấu khí của ta? Phải xem ngươi có tư cách này ! Địa khôi vừa xuất sắc mặt của ba tên trưởng lão Phong Lôi các đều có chút biến đổi, tên lão giả trường mi kia dò xét cẩn thận, khẽ gật đầu . - Quả nhiên là khôi lỗi cấp bậc Đấu Tông. Bảo bối như thế này cho dù là Phong Lôi các ta cũng có. ngờ ngươi còn có cơ duyên như vậy, nhưng mà, cái này cũng chưa đủ để bảo vệ tính mạng cho ngươi. - Nó đủ, vậy cái này đủ chưa? Bàn tay của Tiêu Viêm nhàng vuốt lên cái giới chỉ màu trắng sắc, chậm rãi . Giọng vừa phát ra, cỗ lực lượng linh hồn vô cùng bàng bạc lại lần nữa như thủy triều lưới theo cánh tay, điên cuồng tràn vào trong thân thể của Tiêu Viêm. Ngay khi cỗ lực lượng linh hồn đó tràn vào khí thế của Tiêu Viêm tại giờ phút này trước mọi ánh mắt kinh hãi của mọi người điên cuồng đứng lên. Khí thế bàng bạc này quét ngang chân trời, thậm chí ngay cả cơn mưa to tầm tã kia cùng vì khí thế này mà đình trệ lại. Mà ngay khi đồng tử đen nhánh của Tiêu Viêm hóa thành ánh màu bạc lạnh lùng khí thế đó mới ngưng trệ lại. - Như vậy đủ chưa? Hai mắt màu bạc của Tiêu Viêm nhìn chăm chú vào ba tên lão giả của Phong Lôi các, thanh tuy bình tĩnh nhưng lại vang sâu trong linh hồn của con người. - Đúng như Hồng Thiên Khiếu , ngươi có thể làm cho thực lực của mình tăng vọt lên, cổ khí thế này ở thất tinh Đấu Tông đỉnh phong, cũng gần bát tinh rồi. Hơn nữa cỗ lực lượng này lại là linh hồn vô cùng thuần túy. như vậy người của ngươi hẳn có cỗ linh hồn vô cùng cường đại, bằng , chỉ dựa vào ngươi thể đạt đến mức độ này. Lão giả trường mi chăm chú nhìn Tiêu Viêm, thanh trầm thấp . Đôi mắt của Tiêu Viêm híp lại, nhãn lực của lão gia hỏa này quả rất độc, liếc mắt cái nhìn thấu được nơi lực lượng phát ra, so với tên Trầm Vân còn hơn nhiều. - Thực lực như vậy đúng là rất mạnh, khó trách ngươi lại có thể giết được Trầm Vân. Nhưng mà hôm nay ta cho ngươi thấy, ngươi thể ra khỏi Thiên Bắc thành đươc. Lão giả trường mi thản nhiên . - Hồng Thiên Khiếu, khôi lỗi giao cho ngươi. - Ha ha, Lôi trưởng lão yên tâm. Từ lúc này cho tới khi đại chiến kết thúc khôi lỗi này nhúng tay vào trận chiến của các ngươi. thân ảnh từ xa thoáng tới, cuối cùng huyền phù ở ngay bầu trời, đúng là Hồng Thiên Khiếu. Thấy thế, Tiêu Viêm nhíu mày, lão gia hỏa này. . . Ngay khi Hồng Thiên Khiếu vừa xuất trong Hàn gia cũng xuất bóng ảnh, nhưng mà ngay khi bóng ảnh vừa xuất mặt của lão giả trường mi cũng lạnh lại. - Hàn phi, nếu như ngươi dám can thiệp vào trận chiến này ta cam đoan Hàn gia của ngươi bị hủy! Nghe được tiếng quát đầy sát khí này thân ảnh kia cũng dừng lại, hai nắm đấm của Hàn Phi nắm chặt lại, hơi giãy dụa chút. - Hàn lão tiên sinh, đây là chuyện của ta cùng Phong Lôi các, ngươi cần nhúng tay vào… Ngay lúc này, Tiêu Viêm nhàn nhạt cười . - Tiêu Viêm huynh đệ, Hàn gia rất may mắn khi có người bằng hữu như ngươi! Hàn Phi hít sâu hơi, nhìn Tiêu Viêm trịnh trọng thi lễ, sau đó ánh mắt dữ tợn quét qua ba tên trưởng lão Phong Lôi các, sau đó quay về Hàn gia. - Bắc Đẩu đường Phong Lôi các nghe lệnh, kết thành Cửu Thiên Lôi Ngục Trận! Đẩy lui Hàn Phi, sắc mặt của lão giả trưởng mi cũng dần trở nên lạnh như băng, quát lạnh tiếng, vang vọng toàn thành. - Tuân mệnh! Tiếng quát vừa rơi xuống khắp các phương hướng của Thiên Bắc thành nhất thời truyền đến từng tiếng động cung kính, rồi từng quanh ảnh lôi điện tạo thành hình bát giác vây phủ lấy khu vực của Tiêu Viêm. Lôi quang lóe ra, trong giây lát liền hóa htafnh đạo kinh lôi dữ dội từ dưới chân trời xông mạnh vào bầu trời đen, nháy mắt sau mang theo vô số lôi kình từ trời giánh xuống, giống như là lao tù vậy, vây kín gian trăm trượng quanh Tiêu Viêm. - Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, thúc thủ chịu trói là lựa chọn duy nhất của ngươi! cỗ điện quang từ trong thân thể của lão giả trường mi bùng phát ra, rồi hóa thành lôi điện khổng lồ nhảy vào trong lưới điện kia, nhất thời lôi quang chung quanh cũng nồng đậm hơn vô số lần. - Ngoại trừ như vậy chỉ có chết! thanh quát lạnh như lôi đình giáng xuống, tràn đầy sát khí, làm cho lòng người phải run rẩy.
Chương 972: Lôi Thần Chi Nộ Dịch: Datlucky_way (A Ky) Nhìn lôi ̀nh từ chân trời chiếu xuống kia, Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng cao đầu, nhìn bầu trời dần dần bị nhuộm đẫm thành những mây đen màu bạc thật dày, trong đó còn ngưng tụ một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ, xem ra vì muốn bắt hắn mà Phong Lôi các đã đưa ra tiền vốn rất lớn a, đại trận cỡ này mà cũng được đưa ra. - Lấy Hàn gia để ép buộc ngươi phải ra đúng là phải tác phong của Phong Lôi các ta, chuyện hôm nay có lẽ sẽ có người lời ra tiếng vào nhưng đây cũng là lần cuối cùng. Nhưng ngươi, chúng ta là phải bắt, Tam Thiên Lôi Động cho phép xuất hiện ở người ngoài! Hôm nay cho dù là ai thắng ai thua thì việc này cũng còn can hệ đến Hàn gia nữa. Mắt của lão giả trường mi chăm chú nhìn Tiêu Viêm, thanh như sấm phát ra, vang vọng cả bầu trời Thiên Bắc thành. Mấy ngày nay vì giam giữ Hàn gia mà bọn họ đã bị áp lực nhỏ, nay hiện ra nói những lời này coi như là cũng cấp một cái công đạo cho mọi người ở Thiên Bắc thành cũng như Hàn gia. Đương nhiên mục ́ch chủ yếu cũng chỉ là vãn hồi một số lời phản đối mấy ngày nay. Dù sao Phong Lôi Bắc các cũng chỉ là một trong Phong Lôi các, nếu như bởi vậy mà thanh danh của Phong Lôi các bị ảnh hưởng thì bọn họ cũng thoát khỏi trách nhiệm. Tiêu Viêm bình tĩnh nhìn ba người, hai tròng mắt màu bạc lộ ra hỉ nộ gì, nói. - Động thủ , cái chuyện ngu xuẩn thúc thủ chịu trói Tiêu Viêm ta còn làm được. Muốn bắt ta phải đưa bản lĩnh ra. Tiếng nói vừa dứt, ngón tay của Tiêu Viêm hướng vào ba người trưởng lão trường mi, mà tròng mắt trống của ̣a khôi bên cạnh cũng hiện lên chút ánh sao, bàn chân đạp mạnh trong hư rồi hóa thành một luồng sáng màu trắng, dữ dội lướt đến. - Hắc hắc, Tiêu Viêm, đối thủ của ngươi là ba người Lôi trưởng lão, còn cái đồ khôi lỗi này để cho lão phu. ̣a khôi vừa lướt tới thì cái màn lưới sấm kia mở ra một khe hở rồi Hồng Thiếu Khiên cười lớn hiện ra, chặn đứng ̣a khôi lại. - Giết hắn . Tròng mắt màu bạc của Tiêu Viêm khẽ đảo qua Hồng Thiên Khiếu, bình thản nói. Thanh vừa phát ra thì thân thể của ̣a khôi đột nhiên bộc phát ra một luồng ngân quang, quyền phong cũng trở nên cực kỳ sắc bén. Mỗi một quyền đều mang theo thanh trầm thấp nổ vang, hung hăng đánh tới Hồng Thiên Khiếu. Nhìn thấy ̣a khôi đột nhiên phát uy, Hồng Thiên Khiếu cũng dám chậm trễ chút nào. Hắn hiểu rõ thực lực cực kỳ khủng bố của cái khôi lỗi này, nếu như sơ sẩy một chút thì chết cũng phải là chuyện thể. Nhưng mà may mắn nhiệm vụ của hắn cũng chỉ là cầm chân nó chứ phải là đánh bại nó. Đấu khí màu đỏ hồng giống như một ngọn lửa từ trong cơ thể của Hồng Thiên Khiếu phát ra, rút ra đại đao dài hai trượng, mạnh mẽ vung lên, cuối cùng va chạm một cái mãnh liêt với ̣a khôi. Một hồi đại kịch chiến, nhất thời bùng nổ lên. Nhìn thấy Hồng Thiên Khiếu thành công chặn ̣a khôi lại một cách chắn chắn, lôi quang người lão giả trường mi cũng ngày càng đậm hơn, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, trầm giọng nói. - Cửu Thiên Lôi Ngục Trận này là đại trận của Phong Lôi Bắc các, chính là từ 23 vị Đấu Hoàng cho đến 46 người Đấu Vương kết trận, lấy ba người chúng ta làm trung tâm. Nếu như ngươi hôm nay có thể phá vỡ nó thì thanh danh Tiêu Viêm của ngươi cũng có thể danh chấn Bắc vực Trung Châu. Sắc mặt của Tiêu Viêm vẫn chưa vì vậy mà có chút dao động nào, chậm rãi đưa bàn tay lên, hơi thở xoay tròn một chút, linh hồn khổng lồ nhanh chóng xoáy tụ lại tạo thành một cái pháo khổng lồ, chợt thình thịch rồi một tiếng nổ vang lên. Ở nơi ven đường, ngay cả gian hư vô cũng đã xuất hiện một thông đạo vặn vẹo. Nhìn thấy công kịch dạng này của Tiêu Viêm, lão giả trường mi cũng dám có chút chậm trễ. Thủ ấn biến đổi, lôi vân ở bầu trời quay cuồng, chợt có một tiếng vang thật lớn phát ra rồi một cái lôi ̀nh khổng lồ như một con rồng rống giận giáng xuống, rồi mạnh mẽ nện lên cái pháo do linh hồn xoáy tụ lại ấy. Ầm! Hai luồng công kích mạnh mẽ va chạm vào nhau, chậm rãi mai một, các luồng khí lưu khuếch tán ra khắp nơi, nhưng mà khi đến bên cạnh thân của Tiêu Viêm và lão giả trường mi khoảng hơn mười trượng thì đột nhiên tiêu tán biến mất. Ánh mắt của Tiêu Viêm chậm rãi nhìn qua ba người lão giả trường mi, ̉nh đầu hiện tại của bọn hắn có một đạo quang trụ bắn thẳng vào trong lôi vân, mặt khác trong ba người này, người công kích cũng chỉ có vị lão giả trường mi kia, còn hai người còn lại dường như là đem tất cả đấu khí trong cơ thể quán chú vào trong lôi vân. - Đại trận này quả nhiên có chút huyền diệu…. - Thiên Lôi thuật!” Sắc mặt của lão giả trường mi lạnh lại, thủ ấn cấp tốc thay đổi, mà lôi vân ở bầu trời cũng là cuồn cuồn xoáy mạnh, rồi sau đó ngón tay của hắn chỉ vào hướng Tiêu Viêm! Vèo! Vèo! Lôi vân cuồn cuộn rồi vô số lôi ̀nh thật lớn như cự mãng trào ra, cuối cùng ùn đến chỗ Tiêu Viêm. Khí thế lớn như vậy làm cho người ta phải run như cầy sấy. Bàn chân của Tiêu Viêm khẽ dậm, ngọn lửa xanh biếc từ trong cơ thể tuôn ra, dường như là tràn ngập khắp trong gian hơn mười trượng. Ngọn lửa hừng hực bốc lên, trực tiếp hóa thành một con Hỏa Lang thật lớn, miệng của con Hỏa Lang này há thật lớn, một luồng hấp lực vô cùng đáng sợ tuôn ra, mà mấy cái lôi ̀nh tiến đến kia đều bị nuốt vào. Ngay khi lôi ̀nh bị con Hỏa Lang đó cắn nuốt thì bên trong cơ thể con hỏa lang đó truyền đến từng tiếng sầm vang rền, thân hình cũng nhỏ ít, nhưng mà cũng đã đem mấy cái lôi ̀nh kia hóa giải . - ! Ngón tay của Tiêu Viêm cong lại búng ra, con mắt của con Hỏa Lang nhất thời trở nên hung ác, bốn chân di chuyển rồi trực tiếp kéo qua bầu trời, đánh tới đám người bên kia. Hỏa Lang đánh tới làm cho sắc mặt của ba người trưởng lão trường mi hơi đổi, sắc mặt ngưng trọng nói. - Dị hỏa? Thiên Lôi, dừng! Một tiếng quát chói tai phát ra, rồi một đạo ngân mang như ánh sáng ngọc hiện lên ngay trong thiên ̣a, Hỏa Lang đánh tới bỗng có chút dừng lại. Rồi một lát sau mờ ảo dần dần, phù một tiếng rồi biến thành hư ảo. Mới chỉ vài khắc ngắn ngủn thôi nhưng song phương công thủ đều có cả. Nhìn như bình tĩnh nhưng lại cực kỳ hung hiểm, bất luận là thế đánh của Lôi hay công của Hỏa, chỉ cần bị đánh trúng thì kết cục sẽ tốt chút nào. Loại chiến đấy cực kỳ kịch liệt này cho dù là một vài cường giả Đấu Tông cũng sẽ dám tiến vào. - Tiêu Viêm, đừng kéo dài với bọn hắn. Bọn hắn có đại trận duy trì, có thể ngừng liên tục thi triển Lôi công đánh ra, nhưng lực lượng linh hồn ta trong cơ thể ngươi thì lại thể duy trì quá lâu, nhanh chóng giải quyết ! Thiên Hỏa tôn giả đột nhiên nói lên, nhắc nhở Tiêu Viêm. Nghe vậy, Tiêu Viêm hít sâu vào một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cái hỏa ấn ở ngay trán, rồi bấm tay một cái, một cái dị hỏa màu trắng đột nhiên mạnh mẽ xuất hiên. ́t Linh Lãnh Hỏa vừa xuất hiện thì ngọn hỏa diễm màu xanh biếc ở tay Tiêu Viêm cũng phân mở ra, hóa thành Vẫn Lạc Tâm Viêm cùng với Thanh Liên ̣a Tâm Hỏa. Ba loại dị hỏa phiên phù trước người Tiêu Viêm, rồi lại nhảy vào nhau. Ba ngọn hỏa diễm đột nhiên ngưng tụ, trong nháy mắt, một luồng lực lượng đáng sợ từ từ tràn ra. - Ba loại dị hỏa? Làm sao có thể? Nhìn thấy trước mặt Tiêu Viêm lại có ba ngọn hỏa diễm. Ba vị trưởng lão chưa từng có dao động lớn cũng biến sắc nhanh vô cùng, khó tin thất thanh nói. Tiếng kêu sợ hãi vừa phát ra thì trưởng lão trường mi cũng trầm hơn rất nheieu., ánh mắt cùng hai người bên cạnh nháy một cái rồi mạnh mẽ cắn răng. Thủ ấn của ba người cũng bắt đầu thay đổi. Theo sự biến đổi cấp tốc của thủ ấn thì lôi trụ toát ra ̉nh đầu của bọn họ cũng ngày càng nhiều hơn, mà tiếp thu nhiều đấu khí lôi thuộc tính khổng lồ như thế thì lôi vân ở bầu trời cũng dường như biến thành một con mãnh thú thời viễn ̉, phát ra các thanh trầm thấp làm cho da đầu của người khác phải run lên. Một ̉ năng lượng cực kỳ cuồng bạo cũng nhanh chóng được hình thành. Mà ngay khi ̃ năng lượng cuồng bạo đó được hình thành thì sắc mặt của ba người trưởng lão cũng trắng dần . Ba loại dị hỏa chậm rãi dung hợp ở trong bàn tay Tiêu Viêm, mà trong quá trình dung hợp thì một tia lực lượng hủy diệt cũng lặng yên thẩm thấu ra, làm cho gian quanh thân Tiêu Viêm xuất hiện một cái khe màu đen, khí lưu xung quanh giờ phút này cũng cuồng loạn cả lên! Lấy trạng thái hiện giờ của Tiêu Viêm thì dung hợp ba loại dị hỏa cũng khó khăn. Bởi vậy, chỉ ngắn ngủn mấy phút sau thì một cái hỏa liên tam sắc to bằng cái miệng bồn cũng chậm rãi hiện ra trong bàn tay còn lại. Hỏa liên tam sắc từ từ xoay tròn như bánh xa, mà mỗi một lần xoay tròn thì làm cho gian ở chung quanh xuất hiện thêm vài cái khe màu đen nhánh. - Tiêu Viêm, đem thứ này ném vào trong lôi vân kia. Nơi đó chắc là mắt trận của cả đại trận, chỉ cần nơi đó vừa vỡ thì ba lão già này sẽ lập tức bị trọng thương, thậm chí mấy người kết trận ở ngoài cũng sẽ bị phản phệ. Ngay lúc hỏa liên được hình thành thì thanh của Thiên Hỏa tôn giả cũng vang lên trong tai. Nghe vậy, bàn tay của Tiêu Viêm liền động một chút rồi đóa hỏa liên tam sắc đó cũng xoay tròn bay vút ra. Mà mục tiêu của nó đúng là cái lôi vân ở bầu trời kia. Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm thì sắc mặt của ba người trưởng lão lại lần nữa biến đổi, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái. Ba ngụm tinh huyết phun ra, hét ầm lên. - Cửu Thiên Lôi Ngục, Lôi Thần Chi Nộ! Ầm! Theo tiếng quát của ba người thì trong Lôi Vân đó nhất thời truyền ra một tiếng nổ vang kinh thiên, tốc độ cuồn cuộn cũng chậm rãi ̀nh chỉ. Chợt, một đạo ánh sáng xuất hiện, một cái lôi điện hoàn toàn được đọng lại, khổng lồ hơn mười trượng phá vỡ lôi vân, thành nấm quyền đánh ra! Một đấm vừa xuất ra thì cả toàn bộ bầu trời ở thành cũng nổ vang lên. Dường như là tan thành từng mảnh, tiếng ầm ầm vang lên ngừng nghỉ. Thậm chí mặt đất đường phố cũng ầm ầm văng ra, lộ ra một cái nấm quyền cực lớn mang theo lôi điện có ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Dưới ̃ thanh thế đó, dường như những gì che chắn trước mặt nó đều sẽ trong khoảng khắc bị hủy diệt . Nhưng mà dưới quyền phong kinh khủng phủ xuống kia thì một luồng sáng ba màu lại bị chút ngăn trở nào bắn thẳng đến. Hình thể này tuy nhỏ nhưng từ bên trong lại tràn ra lực lượng hủy diệt, lưu lại một đường dài ngay trong gian. Có lẽ một quyền lôi điện này đã tiêu hao nhiều năng lượng lắm cho nên lôi ̀nh ở bốn phía cũng đã giảm bớt rất nhiều. Vì thế, thoáng chạm nhau kinh thiên này đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong Thiên Bắc thành. Mà dưới vô số ánh mắt kinh hãi đó, quyền kinh lôi điện khổng lồ rốt cuộc cũng cùng đóa hỏa liên bé nhỏ chạm vào nhau! Một thoáng này, cả thiên ̣a dường như đều tĩnh lặng!
Chương 973: Uy Lực Của Hỏa Liên! Dịch: Datlucky_way (A Ky) Khoảnh khắc va chạm, thiên địa chợt tĩnh lặng, ngàn vạn giọt mưa giăng giăng đầy trời, cũng dừng cả lại, lững lờ giữa thinh . Rồi quầng sáng chói lọi rực rỡ, như vầng mặt trời chợt mọc, đột ngột bùng lên. Cường liệt quang mang, trong nháy mắt chiếu sáng cả gian, soi tỏ cả phiến mây đen vần vũ mờ mịt. Quầng sáng cực mạnh này, tựa như mặt trời nóng rực vừa nhú ở đằng Đông. Lôi điện ầm ầm gào thét, như Lôi Thần phẫn nộ, ầm ì vang vọng liên miên bất tận. Thế nhưng lẳng lặng như có từ trước, tự bên trong vụ nổ kinh thiên động địa ấy, xuất bông sen lửa ba màu, va thẳng vào lôi điện khổng lồ, vô số những tia sáng bạc mà mắt thường có thể nhìn thấy được lóe lên. Hai luồng năng lượng cực độ đáng sợ cứ như thế lặng im cắn nuốt lẫn nhau. Dưới cắn nuốt xâu xé nhau giữa hai luồng năng lượng kinh khủng đó, cái lỗ đen đường kính chừng nửa thước đột ngột ra. gian xung quanh dường như chịu nổi áp lực, bắt đầu rạn nứt chằng chịt. Lỗ đen từ từ mở rộng hơn trượng dưới vô số ánh mắt khiếp hãi. Lỗ đen gian càng lan rộng, bàn tay lôi điện khổng lồ và bông sen lửa ba màu kia càng chấn động mãnh liệt hơn. Từng luồng sét ngoằn ngèo như rắn bạc, theo bàn tay to lớn kia cuồn cuộn đầy trời, như muốn mạnh mẽ đẩy lùi bông sen lửa. Còn đóa Hỏa Liên dưới tấn công điên cuồng đó vẫn lẳng lặng xoay tròn chậm rãi, hừng hực toát ra những lưỡi lửa ba màu mơ hồ, bao bọc lấy những con rắn bạc đó, thong thả cắn nuốt. Hỏa Liên chầm chậm xoay tròn, mỗi lần nó xoay vòng, bàn tay lôi điện mơ hồ nhạt chút, sắc mặt bọn Trường Mi trưởng lão cũng tái càng nhiều. Lực lượng mang tính hủy diệt của Hỏa Liên làm cho sâu trong linh hồn họ cũng vang lên những thanh răng rắc đầy kinh khủng. Dưới vô số ánh mắt chằm chằm quan sát, Tam Sắc Hỏa Liên đột nhiên xoay tròn nhanh dần, khiến cho Lôi quyền cự đại càng lúc càng ảm đạm. Rồi đột ngột, dưới ánh mắt khiếp hãi của bọn Trường Mi trưởng lão, vô số những khe nứt chằng chịt lan ra Lôi quyền, khiến nó phát ra vài tiếng răng rắc rồi ngay tức khắc vỡ tung tóe thành vô số điểm sáng màu bạc nho . Đại trận kết hợp uy lực như thế, đám Trường Mi trưởng lão dốc toàn lực như thế, mà cư nhiên vẫn chịu nổi khủng bố của Hỏa Liên. Nếu lấy thực lực bản thân Tiêu Viêm thi triển Tam Sắc Hỏa Liên, khó mà đạt được hiểu quả như vậy. Nhưng bây giờ, mượn lực lượng của Thiên Hỏa Tôn Giả, thực lực tại cực kỳ kinh khủng, thi triển Tam Sắc Hỏa Liên uy lực vô cùng đáng sợ. Bởi Phật Nộ Hỏa Liên vốn tăng trưởng theo trình độ của Tiêu Viêm, thực lực tăng bao nhiêu đấu kỹ cũng cường hãn vô bì bấy nhiêu. Chỉ cần lực lượng của Tiêu Viêm ngừng nâng cao, uy lực của Phật Nộ Hỏa Liên cũng ngừng lớn mạnh, càng ngày càng trở nên lợi hại. Phụt! Lôi quyền cự đại nổ tung thành tro bụi, bọn Trường Mi trưởng lão cũng nhất tề phun máu, ánh mắt tràn ngập kinh hãi. Mấy lão già này thể ngờ được, hợp lực của ba người họ, lại thêm cả Cửu Thiên Lôi Ngục trợ trận, mà vẫn thể nào chống đỡ nổi đóa sen lửa khủng khiếp kia của Tiêu Viêm. Lôi quyền to lớn tan nát, đóa sen lửa ba màu cũng nhợt nhạt hẳn , nhưng vẫn hề tiêu biến, mà ngay lập tức hóa thành vệt sáng, vun vút xuyên vào mây đen mà . Trường Mi trưởng lão thấy vậy run lên bần bật, vội vã kết xuất thủ ấn, vài đạo lôi trụ thô to từ trong mây đen tức khắc bắn ra, xông thẳng vào Hỏa liên. Luồng sét to lớn đánh mạnh vào bông sen lửa, nhưng vẫn cách nào làm cho nó dừng lại hẳn, từng lưỡi lửa như đầu ngón tay quét ra, trực diện đón nhận lôi trụ, đốt nó thành hư vô, khiến vô số người phải kinh hồn thất sắc. Sấm sét liên miên, nhưng làm sao chống đỡ nổi Hỏa Liên. Sen lửa vẫn bốc cháy ngùn ngụt, tạo thành vệt sáng rực kéo dài trung, đâm thẳng vào trong Lôi Vân. - Thiên Cương Đường, triệt trận! Nhìn Hỏa Liên đâm thẳng vào Lôi Vân, Trường Mi trưởng lão co rụt con ngươi, kinh hãi hét lớn. Ùng, oàng, oàng! Tiếng thét còn chưa tiêu tan, những cường giả của Phong Lôi Các còn chưa kịp hoàn hồn, nghe vô số những thanh vang dội rung trời chuyển đất từ trong đám mây truyền ra. Biển lửa ngập trời, sóng lửa cuồn cuộn lan tràn! Dưới lực trùng kích kinh hồn của tầng tầng sóng lửa, Lôi Vân chỉ cầm cự được trong phút chốc, rồi tức tan vỡ, lộ ra tia lôi điện . Lôi Vân này chính là do những cường giả của Phong Lôi Các phối hợp với Đấu khí của bọn Trường Mi trưởng lão tạo thành. Vì thế, bọn họ lập tức bị ảnh hưởng, thổ huyết đương trường, sấm chớp vốn tràn ngập trung tức thời biến mất. Vô số những thanh vang vọng lại từ phía Thiên Thành, kiến trúc trong thành rùng rùng nứt nẻ rồi sụp đổ. Hàng loạt người đứng đó té ngã rơi xuống, đồng loạt trào máu. Người trong Thiên Thành toát mồ hôi lạnh, màn mưa trắng xóa đất trời trong phút chốc bị biển lửa thiêu đốt tiêu tan vô ảnh. Vạn dăm sáng trong gợn mây. - Trời ạ! Ngay cả ba Đại trưởng lão Phong Lôi Các xuất thủ, bày ra Cửu Thiên Lôi Ngục Trận, cũng vây được sao? - Tên Tiêu Viêm này, quả khủng khiếp! - Lấy sức người chống lại ba đại trưởng lão của Phong Lôi Các và hàng loạt cường giả như thế, nhất định nổi tiếng toàn Bắc Vực cho mà xem. - Ha ha! thống khoái, thống khoái a! Lần này cất công tới đây, quả uổng phí! Bình sinh trong những người trẻ tuổi mà ta từng gặp, chỉ sợ có ai là đối thủ của tên Tiêu Viêm này cả! - Nghe Phong Lôi Các có Phượng tiểu thư, thiên phú tu luyện kinh thế hãi tục, là nhân tuyển số của cho vị trí đứng đầu Đông Các cường đại. Nếu nàng ta xuất thủ, có đánh lại Tiêu Viêm nhỉ? Khi trong thành vang lên trận trận thanh rì rầm bàn tán, bầu trời, đám ba người trưởng lão Trường Mi thân thể cứng đờ, mặt mày trắng bệch, hơi thở suy yếu. Lôi Vân bị đánh tan, đối với bọn họ mà , tạo thành tổn thương quá lớn. - Rút lui thôi! Trường Mi trưởng lão bàn tay run rẩy, mất lúc mới nghiến răng quát khẽ. - bức ta ra tay khổ chiến như vậy, các người còn định để ta quay về tay nữa ư? Tiêu Viêm cười nhạt, nhãn thần ngưng trọng, cỗ linh hồn lực bàng bạc che phủ đất trời tức xuất , trong nháy mắt xuyên qua gian, dũng mãnh ập vào những thân hình vốn vô cùng suy yếu của ba người Trường Mi. Hự.. hự..! Phụt..! Thân thể rã rời hết mức, lại chấn thương nặng nề, ba người Trường Mi trưởng lão làm sao chống đỡ nổi, lập tức lại phun máu, bắn ngược ra sau. Nạp giới bàn tay cũng bị chấn văng ra, được Linh Hồn Lực của Tiêu Viêm bao bọc lấy kéo về phía . Nhìn thấy Nạp giới bị đoạt, Phong trưởng lão giận dữ vô cùng, định há miệng gào thét gì đó, Trường Mi trưởng lão mặt mũi trầm giơ tay ngăn lại. - Chạy! tiếng quát chói tai vang lên, chút Đấu khí còn sót lại trong cơ thể ba người nhất tề phát ra, hóa thành ba đạo lôi quang, phân ra làm ba hướng chạy khỏi Thiên Thành, trong phút chốc mất hút nơi chân trời. Yên lặng nhìn đám Trường Mi trưởng lão bỏ chạy, Tiêu Viêm khẽ giơ tay chộp lấy ba cái Nạp giới. phải muốn diệt sạch ba lão già này, mà vì bọn họ lúc nào cũng dính chặt như sam, muốn bức họ đến tình trạng đó, chỉ sợ là cá chết lưới rách, được bằng mất. đủ sức đánh chết bọn họ, nhưng cái giá phải trả nhất định rất lớn. Khẽ đưa mắt liếc nhìn ba cái Nạp giới, Tiêu Viêm nâng tay lên, mượn Linh Hồn Lực của Thiên Hỏa Tôn Giả mà xóa toàn bộ những ấn ký linh hồn trong đó. Linh hồn ấn ký tiêu tan, linh hồn của Tiêu Viêm cũng liền xâm nhập. Sau thoáng, tay bỗng xuất ba quyển trục lấp lánh ánh bạc tỏa sáng. - Quả nhiên là mấy lão gia hỏa này cất giữ! Ba cái quyển trục màu bạc này hoàn toàn giống với quyển trục mà lấy được từ Trầm Vân, thậm chí những đường nét hoa văn đều giống nhau như đúc. Hiển nhiên, ba quyển trục này cũng là phần trong Tam Thiên Lôi Huyễn Thân, biết nếu kết hợp với quyển của nữa, có thể trở thành bộ hoàn chỉnh hay . Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm có chút khẩn trương, nhưng cũng dại gì ở đây mà thử. Khẽ lật tay cất ba quyển trục đó vào nạp giới, Tiêu Viêm quắc mắt như mặt trời rực lửa, trầm chậm rãi hướng đến chỗ Hồng Thiên Khiếu giằng co với khôi lỗi Địa ở đằng xa. Đối với lão gia hỏa này, Tiêu Viêm vô cùng chán ghét. biết, tin tức Trầm Vân bị giết, là do lão già này truyền ra, Phong Lôi Các nắm tin tức của , cũng từ lão già này. Hôm nay tuy giết được đám ba người Trường Mi trưởng lão, nhưng riêng lão già Hồng Thiên Khiếu này, nhất định phải chết! Hồng Thiên Khiếu giao chiến với khôi lỗi Địa đằng xa lúc này cũng nhận thấy đám Trường Mi trưởng lão bỏ chạy, mặt mũi vô cùng khó coi rủa thầm: - Ba lão rùa đen chết tiệt! Khốn kiếp! Lòng rít gào giận dữ, Hồng Thiên Khiếu vừa xuất chiêu mạnh mẽ đẩy lùi khôi lỗi Địa ra, lập tức cảm giác được ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý từ xa nhìn chằm chằm vào lão. Nhận thấy thù địch trong ánh mắt kia, Hồng Thiên Khiếu mặt mày trắng bệch, mồm miệng méo xệch. Bỗng dưng lão chợt nhận ra chuyện, là lão chọc đến đối thủ đáng sợ như thế nào!
Chương 974: Giết Chết Hồng Thiên Khiếu Dịch: Datlucky_way (A Ky) Đấu khí đỏ rực như ngọn lửa, tản ra nhiệt độ nóng bỏng bao bọc Hồng Thiên Khiếu bên trong. Đại đao dài hơn trượng trong tay lão mạnh mẽ huy vũ, phát ra tiếng gió rít gào, mang theo đao mang bỏng cháy, mãnh liệt chém mạnh vào thân thể của khôi lỗi Địa . - Choang! Choang! Dưới sức lực toàn thân của Hồng Thiên Khiếu, lưỡi đao hung hăng chém lên người Địa , khiến cho thân thể màu bạc cũng phải xuất những vết thương, nhưng lại có chút máu tươi nào. Đối với thương thế loại này, Địa cũng thèm chú ý, nắm tay chợt phát ra những tiếng nổ trầm thấp, đấm thẳng vào người Hồng Thiên Khiếu, làm cho lão phải chật vật né tránh. Lão dù sao cũng có tấm thân vô cảm như Địa , chẳng biết đau đớn là gì cho được!? Liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viêm chậm rãi đạp bước hư mà đến, vẻ mặt khó coi của Hồng Thiên Khiếu lại càng thêm trầm. Lão gầm lên tiếng, đại đao trong tay múa lên như cuồng phong, đao mang sắc bén, chém bật bàn tay của Địa ra. - Hỏa Toái Đao! Đấu khí đỏ rực điên cuồng ngưng tụ thanh đại đao, Hồng Thiên Khiếu trợn mắt lạnh lùng, hung hăng chém xuống. Đao mang xé toạc gian, bổ phập vào vai của Địa , nhất thời, ngay chỗ lưỡi đao đỏ rực ăn sâu vào chừng nửa thốn, khói trắng mù mịt bốc ra. - Binh! Binh! Đối với công kích này, cặp mắt của Địa vẫn vô hồn như trước, mặc kệ đại đao vai, nắm tay bạc co lại rồi tung ra, nện vào lồng ngực Hồng Thiên Khiếu. - Hự! quyền mạnh mẽ giáng tới, lực đạo vô cùng khủng khiếp ào ào tuôn ra, Hồng Thiên Khiếu nhịn nổi phải rên lên tiếng, toàn thân chấn động, liên tục lui bước, nghiến răng nuốt xuống ngụm máu tươi chờ chực trào ra. - Dám đả thương khôi lỗi của ta sao! Chết ! Cước bộ vừa mới ổn định, Hồng Thiên Khiếu chưa kịp biến chiêu, thanh lạnh lùng băng giá đột ngột từ phía sau vang lên. thanh vừa truyền vào tai, đồng tử Hồng Thiên Khiếu co rụt lại, vội đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viêm đằng trước, chỉ thấy đạo đạo tàn ảnh từ từ tiêu tán. Nhìn những tàn ảnh kia tan , trong lòng lão chợt rét mà run. Còn chưa kịp phản ứng ngay sau đó, đạo kình phong mãnh liệt kinh hồn ập đến từ phía sau. Lòng vô vàn kinh sợ, Hồng Thiên Khiếu vội vã xoay người, đại đao rực lửa tay ngưng tụ toàn bộ Đấu khí trong người do dự chém mạnh xuống. Roẹt! Đao mang sắc bén đường thẳng băng chém xuống, va chạm thẳng vào cái Linh Hồn Khí Toàn Pháo cực đại, khiến nó thoáng ngừng lại. Khi cánh tay Hồng Thiên Khiếu còn run rẩy, Linh Hồn Khí Toàn Pháo ầm ầm nổ tung. - Bình bình! Lãng khí vô hình khuếch tán, rốt cuộc cũng chấn cho Hồng Thiên Khiếu phụt máu, thể nín nhịn. Lão bất chấp máu tươi tuôn chảy, vội vàng mở miệng: - Tiêu Viêm tiểu huynh đệ! Đây vốn là ân oán của huynh đệ với Phong Lôi Các mà. quan hệ đến lão phu! Lão phu cũng bị bọn họ ép bức thôi! - Lão nghĩ ta tin sao..? Tiêu Viêm nhìn Hồng Thiên Khiếu, mặt toát ra vẻ châm chọc nhàn nhạt. Lão gia hỏa này, trốn tránh trách nhiệm cũng là nhanh! Hồng Khiếu Thiên thấy biểu của như vậy, lập tức biến sắc, nhãn châu xoay chuyển, vội vã cướp lời: - Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, việc này quả do Hồng gia chúng ta đúng trước. Chỉ cần ngươi mở miệng, Hồng gia ta tuyệt đối cam tâm tình nguyện bồi thường tổn thất mà! Tiêu Viêm đột nhiên dừng chân, tỏ vẻ quan tâm: - Bồi thường sao? Nhìn thấy Tiêu Viêm tựa hồ có chút hứng thú, Hồng Thiên Khiếu trong bụng mừng thầm, vội gật đầu, tuy nét mặt thành thành khẩn khẩn, nhưng lòng thầm mắng chửi thôi. "Nghe lão gia hỏa Ngô Lôi lúc trước, lực lượng mà tên tiểu tử này có được là tới từ cái linh hồn. Như vậy, chắc hẳn thể nào giữ nguyên trạng thái này quá lâu được, bao lâu suy yếu dần, đến lúc đó ta kích là giết chết tươi. Tên tiểu tử này, hại Hồng gia ta quá thảm, mà cũng chẳng phải kẻ nhân từ gì, Hồng gia muốn hòa giải với tất dễ dàng. Thằng nhóc này, phải giết!" Vô số ý nghĩ oán độc xoay chuyển trong đầu lão, nhưng vẻ mặt Hồng Thiên Khiêu lại tươi cười, nhũn nhặn chút kiêu căng: - Ha hả! Chỉ cần Tiêu Viêm huynh đệ có ý định này, Hồng gia ta nhất định tận sức. Chỉ cần có thể hóa giải ân oán giữa chúng ta, đến lúc đó hóa thù thành bạn, chừng lại trở thành bằng hữu đó! Tiêu Viên làm như trầm tư suy nghĩ lát sau mới gật đầu: - Có vẻ theo lời Hồng lão tiền bối là tốt nhất... còn chưa dứt lời, nhãn thần đột nhiên lạnh lẽo, Hồng Khiếu Thiên thầm hô ổn, chưa kịp động thân quyền mạnh tống tới, kình phong rít lên ào ào. - Tiêu Viêm, tiểu tử hỗn đản, dám lừa lão phu? Cảm thụ quyền phong như gió lốc từ sau đánh tới, Hồng Thiên Khiếu nổi giận đùng đùng, gầm lên tiếng, đại đao trong tay chém ngược ra sau, choang tiếng liền đụng ngay vào tay của Địa . Thế nhưng khôi lỗi này hề lùi lại mà còn bước về trước bước, song thủ mở rộng, ôm chặt lấy Hồng Thiên Khiếu. Tứ chi bị khóa chặt, Hồng Thiên Khiếu nhất thời kinh hoảng, điên cuồng vùng vẫy, Đấu khí đỏ rực từ trong cơ thể như núi lửa phun trào. Thế nhưng Địa dưới lệnh của Tiêu Viêm vẫn gắt gao kềm chặt lão, mặc kệ Đấu khí nóng bỏng thiêu đốt. - Muốn giết ta sao, lão phu cũng để các ngươi toại nguyện dễ dàng như vậy! Bị Địa phong tỏa, biết Tiêu Viêm cũng có ý định phải diệt trừ mình, Hồng Thiên Khiếu mắt long lên sòng sọc, Đấu khí trong cơ thể cuồn cuộn sôi trào, nhất thời cỗ lực lượng cuồng nộ ào ạt tuôn ra, xem dáng vẻ, có lẽ lão gia hỏa này muốn tự bạo rồi! Dường như sớm đoán được Hồng Thiên Khiếu có bước này, Tiêu Viêm thân hình như quỉ mị lướt tới, Đấu khí trong cơ thể vận chuyển, nhãn thần lạnh lẽo, Bích Lục Hỏa Diễm phừng phừng bốc lên tay, rồi như lưỡi dao nhọn, hung hãn đâm tới! Xoẹt! thanh cực vang lên từ người Hồng Thiên Khiếu, khiến lão cứng đờ toàn thân, chậm rãi khó nhọc cúi đầu nhìn ngực, nơi có bàn tay rực lửa xuyên suốt qua. Trong mắt lão, oán độc điên cuồng từ từ dâng lên rồi bất chợt ngừng hẳn. kích đoạn sinh cơ của Hồng Thiên Khiếu, Tiêu Viêm vẫn lạnh lùng, đưa tay lên Thiên Linh Cái của lão, hung hãn chộp xuống trảo, Linh hồn mờ nhạt theo đó lập tức bị lôi ra. - Tiểu tạp chủng Tiêu Viêm, hôm nay lão phu cùng chết với mi! Linh hồn mờ nhạt của Hồng Thiên Khiếu vừa bị lôi ra, oán độc rống giận, nhưng nó còn chưa kịp tự bạo, cỗ Linh Hồn Lực khác dũng mãnh thoát ra từ trong cơ thể Tiêu Viêm bàng bạc bao phủ toàn bộ, kích thẳng vào Hồng Thiên Khiếu. Ngay lập tức, Linh hồn của Hồng Thiên Khiếu càng lúc càng mờ , thần trí trong mắt cũng dần dần thất tán. Linh hồn công kích, vô cùng hung hiểm, vô ý chút, phải thần trí của đối phương bị thương mà chính thần trí của mình bị hại. Có điều Tiêu Viêm hôm nay mượn lực lượng Linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả, cường đại hơn rất nhiều so với Hồng Thiên Khiếu, nên lần công kích này, trực tiếp chấn cho linh hồn của lão tan biến rất nhiều. Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của linh hồn Hồng Thiên Khiếu, Tiêu Viêm đưa tay nắm lấy, lực lượng Linh hồn mênh mông trong cơ thể như thủy triều ùa vào, hơi như cướp núi quét sạch đám tàn trí còn sót lại. Khi những thần trí còn sót lại này tan biến hoàn toàn, Tiêu Viêm mới lấy ra cái bình ngọc, đưa Linh hồn Hồng Thiên Khiếu vào đó, Vô Hình Hỏa Diễm lại lên, phong kín miệng bình. - Linh hồn Đấu Tông Ngũ tinh và thân thể, xem ra lần này thu hoạch cũng tệ! Nếu có thêm Ma hạch Thất giai, liền có thể luyện chế được con khôi lỗi nữa. Dĩ nhiên cần phải có chút may mắn..! Khẽ phất tay hút thi thể dần lạnh của Hồng Thiên Khiếu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm nhíu nhíu mày lẩm bẩm. Lần giao thủ này vốn ở trung Thiên Thành, khiến cho vô số người nhìn thấy kết cục của Hồng Thiên Khiếu mà thầm nuốt khan. Tên tiểu tử này thủ đoạn quá sức ngoan độc... Hồng gia dưới tay cơ bản là tiêu đời nhà ma rồi. Mất Lão tổ thủ hộ, thực lực Hồng gia nhất định tuột dốc phanh. gia tộc từng vô cùng hiển hách ở Thiên Thành, nay triệt để suy sụp dưới tay Tiêu Viêm. Hồng gia à Hồng gia, lần này các ngươi đá phải thiết bản rồi. bầu trời, Tiêu Viêm sau khi thu dọn tàn cục, cất Địa , liền phóng mắt nhìn về hướng Hàn gia, sau đó thân hình cũng từ từ tiêu biến. Đứng trong tiểu viện tịch mịch nằm sâu trong trang viên của Hàn gia, Hàn Tuyết nhìn Tiêu Viêm rời mà cười hớn hở. Nàng định thi triển Đấu khí hóa cánh bay lên, thanh chậm rãi vang vọng: - Sau này Phong Lôi Các hẳn dám gây khó dễ với Hàn gia nữa! Chỉ cần bên ngoài ta còn tồn tại, Hàn gia vẫn bình an vô ! Nghe thanh này, Hàn Tuyết và Hàn Nguyệt quay phắt lại, mới nhìn thấy người thanh niên vừa biến mất lúc nãy, đứng đó tự bao giờ. Hàn Tuyết trong lòng loạn nhịp, tiến lên hai bước, mặt hoa khẽ ủ rũ: - Huynh sao? Chắc sau này trở về đây nữa!? Tiêu Viêm cười cười: - Ta đắc tội Phong Lôi Các, nếu lộ ra quan hệ với các người, chỉ càng làm cho việc càng nghiêm trọng hơn. Ha hả! Cứ chờ đến khi nào ta có đủ lực lượng cần phải ngán ngại Phong Lôi Các nữa, ta nhất định trở lại Hàn gia! Hi vọng đến lúc đó, các người đừng có đuổi ta là được! Hàn Tuyết răng ngọc cắn môi mọng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy như sắp ngất . Nàng mơ hồ có cảm giác, hôm nay chia tay, ngày sau có thể khó mà gặp lại! Hàn Nguyệt than , tiến lên ngang người Hàn Tuyết, nhìn Tiêu Viêm kính cẩn: - Tiêu Viêm! Cám ơn huynh, ân tình này Hàn gia khắc cốt ghi tâm! - Hàn Nguyệt học tỷ khách khí rồi. Ta chỉ giải quyết chút mâu thuẫn do mình tạo ra mà thôi. Tiêu Viêm cười khẽ, rồi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hàn Tuyết, than thầm trong lòng, chắp tay lại: - Thay ta gởi lời chào đến Hàn Trùng đại ca! Các người chính là những bằng hữu đầu tiên mà Tiêu Viêm này kết giao từ khi đặt chân đến Trung Châu! Cáo từ, hẹn ngày tái nạm! Thân hình Tiêu Viêm khẽ lay động, rồi chậm rãi tan . Ngẩn ngơ nhìn nơi Tiêu Viêm vừa đứng, lời còn đó mà người nay đâu, lòng Hàn Tuyết quặng thắt, nhịn được nhào vào lòng Hàn Nguyệt khóc nức nở. Tại cửa viện, Hàn vội vã xuất , bất quá chỉ thấy ngoài Hàn Tuyết ôm Hàn Nguyệt khóc lóc ra, còn ai cả, đành thở dài, đưa mắt nhìn trời xa, lẩm bẩm: - Tiêu Viêm tiểu hữu, ân tình này, Hàn gia ta tâm lĩnh, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định hồi báo tận tình!