Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 945: Hồng Gia
      Dịch: kidlovemeou (A Ú) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      Theo như lời Hàn Trùng , lộ trình ngang qua Vạn Xà cốc có chút thuận lợi, mấy ngày qua, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải số phiền toái nho , vẫn chưa có điều gì có thể làm cho xa đội phải chậm lại, mà qua nhiều ngày chạy , Thiên Bắc Thành cũng là càng ngày càng gần.
      Trong nhiều ngày qua, trải qua tĩnh dưỡng điều tức, dần dần Tiêu Viêm cũng khôi phục lại bảy tám phần thực lực, nội thương trong cơ thể cũng qua đấu khí và đan dược được khôi phục lại, tiến triển như vậy sợ đến lúc khỏi hẳn so với dự đoán còn nhanh hơn. Bất quá mặc dù thực lực dần dần khôi phục, nhưng Tiêu Viêm vẫn như trước chưa thể ra, đối với xa đội này có những hán tử chân rất có hảo cảm, cũng nghĩ đến lúc bại lộ thực lực mà làm cho họ phải kính sợ, thêm nữa trong những ngày này, giao tình nhạt nhẽo lúc ban đầu giờ có thêm chút gì đó mới lạ.
      Bằng vào thực lực của Tiêu Viêm hôm nay, muốn che dấu hơi thở của mình, trong xa đội mặc dù là Hàn Tuyết chỉ sợ cũng khó có thể phát ra. Huống chi trong cơ thể có chút ít nguyên nhân bởi gian chi lực, cho nên giờ Tiêu Viêm muốn dấu thực lực, đừng là Hàn Tuyết, cho dù là ít Đấu Hoàng đỉnh phong thậm chí là Đấu Tông cường giả cũng khó mà phán định chân chính thực lực của . Tuy Tiêu Viêm cảm thấy bản thân nấp cực kỳ hoàn mỹ, nhưng ở mấy ngày gần đây, thấy thái độ của Hàn Tuyết đối với mình tựa hồ tốt hơn chút, công việc cùa xa đội nàng phân phó Hàn Trùng để cho Tiêu Viêm làm việc nặng. Đối với cái loại đối đãi đặc thù này cũng làm cho Tiêu Viêm cười khổ trong lòng, trực giác của nữ nhân rất đáng sợ. tự tin chính mình để lộ ra chút dấu vết nào nhưng Hàn Tuyết như cũ trong lúc mơ hồ giống như nhận ra điều gì đó, đôi lúc ngẫu nhiên nhìn về phía Tiêu Viêm trong con mắt nảy lên chút nghi hoặc cùng trầm tư.Hơn nữa, Hàn Tuyết lúc rảnh rỗi cũng thường xuất trước mặt Tiêu Viêm, tùy ý chuyện phiếm nhưng trong nội dung lại thầm dò xét thân phận cùng lai lịch của Tiêu Viêm.
      Đương nhiên, tại Tiêu Viêm mấy năm lịch duyệt là thể nào lộ ra chút dấu vết trong tay nữ hài tử như nàng, lời hàm hồ nửa nửa giả đều làm cho Hàn Tuyết mỗi lần công mà lui. Loại này ra sức mà có cảm giác như đánh vào bông làm cho nàng có chút cam lòng. Như vậy màn làm cho Tiêu Viêm trong lòng bất đắc dĩ chỉ có thể tận lực giữ khoảng cách với Hàn Tuyết, tránh cho đến lúc thực bị nữ nhân mẫn cảm này phát ra cái gì.
      Trải qua Hàn Tuyết ngừng suy đoán và dò xét, vào ngày thứ năm lúc hạ trại có bồ câu truyền tin mang huy chương Hàn gia từ phương hướng Thiên Bắc Thành bay tới. Tiếp nhận thư truyền tin từ trong tay gã hộ vệ, Hàn Tuyết chậm rãi mở ra, đôi mắt đẹp tảo động, gương mặt tươi cười là từ từ băng lãnh xuống, trong đôi mắt thậm chí có ánh lửa giận.
      Nhìn sắc mặt biến hóa của Hàn Tuyết, nguyên bản trong doanh địa tiếng cưới cũng là trở nên an tĩnh rất nhiều, mọi người đều đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trung tâm Hàn Tuyết.
      “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Trùng nặng nề hỏi.
      “Trong gia tộc truyền đến thư tín gần đây Hồng gia có tính toán ra tay đối với Hàn gia chúng ta, chúng tay nên cẩn chút”. Hàn Tuyết bàn tay nắm chặt, thanh lạnh lùng .
      “Hồng gia? Mẹ nó lại là cái đám vương bát đảm đó”, nghe được Hồng gia hai chữ này, chung quanh nhất thời vang lên từng đợt thanh mắng chửi.
      “ Bọn chúng lần này lại muốn làm cái gì?” Hàn Trùng cau mày .
      Hai hàng lông mi Hàn Tuyết nhàng lay động, tức thản nhiên “ Hồng gia cái lão bất tử kia muốn ta với tỷ tỷ cùng nhau gả cho tên Hồng Thần, bất quá mục đích cuối cùng là muốn nghĩ thôn tính Hàn gia ta, trở thành chân chính bá chủ Thiên Bắc Thành ”.
      Nghe vậy trong đội xe ít người trẻ tuổi sắc mặt đều là trầm xuống, Hồng gia kia ra điều kiện làm cho bọn họ trong lòng đều là cực kỳ phẫn nộ.
      “Mẹ nó, Hồng gia kia khinh Hàn gia chúng ta là quả hồng mềm? cư nhiên dám ra loại cầu hỗn đản này”.
      Đối với tức giận của Hàn Trùng, Hàn Tuyết gương mặt cũng trở nên băng lãnh khẽ cười , đôi mắt đẹp khẽ dời nhìn tại hình bóng hắc bào thanh niên bên đống lửa nhưng người sau như là nghe thấy thanh phía bên này chỉ lo cúi đầu bên đống lửa. Hàn Tuyết thấy thế mi mắt hơi chút ảm đạm, ánh mắt dời chỗ khác, thanh lạnh lùng : “Ngày mai là tiến vào khu vực Thiên Bắc Thành, tất cả mọi người nên cẩn thận chút”.
      “Dạ” mọi người chỉnh tề đáp lại.
      Hàn Tuyết gật gật đầu, cũng chợt biết đối với ai khẽ hừ tiếng, xoay người trực tiếp vào trướng bồng của mình.
      Theo bóng hình xinh đẹp của Hàn Tuyết biến mất, mọi người trong doanh địa lại lần nữa ngồi trở lại bên đống lửa, dưới ánh lửa chiếu rọi sắc mặt mọi người đều là lúc sáng lúc tối, xem ra cái kia Hồng gia lực uy hiếp so với Xà Hạ Mãng càng mạnh hơn.
      “Hàn đại ca, Hồng gia kia rất mạnh sao?” Bầu khí im lặng mang áp lực kéo dài hồi lâu, rốt cục Tiêu Viêm ngồi im bên đống lửa hồi lâu cũng duỗi thẳng lưng mệt mỏi, cười .
      ra phải , chỉ sợ Hồng gia mới là gia tộc mạnh nhất Thiên Bắc Thành, mặc dù là Hàn gia ta so ra hơn chút nhưng chính yếu là Hồng gia này có ít quan hệ với Phong Lôi Các, trong đồng lứa của Hồng gia kiệt xuất nhất Hồng Thần là người Phong Lôi Các, hơn nữa còn được coi trọng”.
      Hàn Trùng nhìn mà thở dài tiếng, cười khổ : ”Hồng gia chỉ nương nhờ đại thụ này mới có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi, danh vọng và thực lực đều tăng. Dù sao, tại toàn bộ Trung Châu Bắc vực, Phong Lôi Các coi như là thế lực cầm đầu, Hàn gia ta so ra còn kém rất nhiều”.
      “Phong Lôi Các ?” lại lần nữa nghe được danh từ quen thuộc, Tiêu Viêm trong mắt cũng là lên chút kinh ngạc, chuyện thiên hạ quả nhiên đúng là xảo hợp.
      “Phong Lôi Các thế nào? Mẹ nó, Hồng gia kia thực dám động thủ, lão tử tuy đánh lại nhưng cũng muốn trước khi chết giết vài đứa bọn chúng”, tên hộ vệ có chút trẻ tuổi bên cạnh đống lửa tức giận . Đối với người trẻ tuổi này nhảm, Hàn Trùng vẫn chưa để ở trong lòng, vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm : “Tiêu Viêm huynh đệ, xem ra Hàn gia cũng sắp an bình, đợi đến Thiên Bắc Thành, ta cho người đưa ngươi , ngươi liền tự rời thôi khỏi tránh liên lụy”.
      Tiêu Viêm cười cười,
      “Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi sớm thôi, nhân thủ gác đêm tăng thêm, ngày mai tỉnh táo cho ta, thẳng về gia tộc, hẳn là an toàn”. Hàn Trùng thở dài hơi đứng dậy, phất phất tay, sau đó xoay người rời để lại mọi người ngồi bên đống lửa lòng tràn đầy hỏa khí.
      Nhìn đạo bóng lưng có chút mệt mỏi, Tiêu Viêm gảy bàn tay, căn trúc khô hưu tiếng bay vào trong đống lửa, sau đó như mũi tên, xâm nhập vào lòng đất. Vỗ vỗ tay, Tiêu Viêm cũng là đứng dậy, tiếng với mọi người rồi chậm rãi trở về trướng bồng của mình, trong khi tiến vào lều trại nhàng thở dài hơi, lẩm bẩm: “Ai, nhân tình thứ này, là nặng a”.
      Mặt trời lên cao, trời vạn dặm mây, từng đạo ánh sang mang theo nhiệt độ cực nóng ngừng phủ xuống. Dưới tình huống thời tiết nóng cháy mặc dù hai bên đường là rừng cây nhưng cũng có chút khẽ rủ xuống. đường rộng mở, chi xa đội giục ngựa chạy như điên mang theo khói bụi mù mịt, “mọi người chú ý, lập tức vào khu vực Thiên Bắc Thành!”.
      Trong đội xe, tiếng hét to truyền đến, mọi người trong lòng căng thẳng ngẩn đầu nhìn tấm bia đá chỉ đường phía cuối lộ tuyến, bàn tay khỏi mò lên vũ khí sau lưng, tay kia nắm chặt dây thừng cũng nổi lên chút mồ hôi. Tại xa đội chạy như điên, như trâu rừng phẫn nộ, lao ầm ầm đường mà qua, ngắn ngủi mấy phút thời gian tiếp cận tấm bia đá chỉ đường.
      Hưu! Hưu! Hưu! Ngay tại khoảng khắc xa đội vừa mới xông qua tấm bia đá, tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang vọng, chợt từ hai bên rừng cây vô số mũi tên bắn ra đem toàn bộ cả xa đội bao phủ vào trong. Đột ngột xuất tình huống làm cho ít người giật mình nhưng cũng may sớm có chuẩn bị, từng đạo đấu khí phóng ra đem toàn bộ ám tiễn đều đỡ xuống.
      “Ha hả, xem ra là sớm có chuẩn bi, nhưng đáng tiếc…”
      Tiếng cười chậm rãi từ trong rừng cây truyền ra, chợt rất nhiều bóng đen lao ra, đem con đường Thiên Bắc Thành đều phong tỏa, mà làm cho Hàn Trùng bọn người trong lòng trầm xuống đó là hai vị lão giả phía trước đám người. Hai người mặc bộ đạm Hồng y áo bào, tại chỗ ngực áo bào có quả huy chương màu đỏ. “Người Hồng gia” nhìn huy chương màu đỏ, nhãn đồng đám người Hàn Trùng nhất thời co rụt lại.
      “ Ha hả, Hàn Tuyết tiểu thư, mời ra , làm hai người lão phu tới đây chính là vì ngươi”. Cũng để ý tới đám người hộ vệ Hàn Trùng, hai vị lão giả ánh mắt nhìn chằm chằm nơi chiếc xe của Hàn Tuyết, cười nhạt . “Kẽo kẹt…” Cửa xe từ từ mở ra, Hàn Tuyết mặt cười lạnh lùng chậm rãi bước xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hai vị lão giả, cười lạnh : “ nghĩ tới để bắt tiểu nữ tử như ta lại có thể lao động tới Hồng Mộc, Hồng Liệt hai vị trưởng lão, đúng là vinh hạnh vô cùng a.”
      Trong miệng như vậy nhưng Hàn Tuyết trong lòng là nặng rất nhiều, này hai vị Hồng gia trưởng lão, thực lực ước chừng đều là tại tứ tinh Đấu Hoàng, so với kia Hạ Mãng còn mạnh hơn, nếu mà hai người đồng loạt ra tay, hôm nay “Chỉ sợ chạy trời khỏi nắng.”.
      " cần những lời nhảm nhí này, lão phu cũng đành phải phụng mệnh hành , ngươi, theo chúng ta !” Hồng Liệt mặt chút thay đổi liếc nhìn Hàn Tuyết cái, . "Nằm mơ ! " Hàn Tuyết trong mắt hàn quang chợt lóe, ngọc thủ nắm chặt, thanh trường kiếm liền là thiểm ra.
      " Ngu xuẩn. "
      Nhìn thấy Hàn Tuyết ngoan cố chống lại, kia Hồng Liệt lắc lắc đầu, trong mắt lên chút kiên nhẫn, cước bộ hướng phía trước bước, liền là trực tiếp xuất tại trước mặt Hàn Tuyết, bàn tay huy động, luồng cường hãn nóng cháy kình phong, mang theo áp bách hơi thở, trực tiếp đem tất cả đường lui của Hàn Tuyết bao phủ lại.
      Nhìn Hồng Liệt vừa ra tay vận dụng toàn lực, Hàn Tuyết hai má cũng là có chút tái nhợt, cắn chặt răng cũng chiêu theo ra.
      “Oanh!’
      Song chưởng tiếp xúc, kình phong tràn ngập mà ra nhất thời đem người xung quanhvội vàng chấn lui về phía sau, mà Hàn Tuyết thân thể mềm mại cũng là giống như diều bị đứt dây, chân đạp cấp vài chục bước mới có thể đứng vững.
      "Có thể đón chiêu của lão phu, ngươi cũng coi như có chút bổn , khó trách có thể làm cho thiếu gia coi trọng. " Hồng Liệt thân thể chút sứt mẻ, liếc mắt nhìn Hàn Tuyết lui về phía sau, nhàn nhạt tiếng, chợt cước bộ lại tiếp tục đạp, lại ra xuất tại trước mặt người sau, chưởng phong gào thét, tiếp tục đánh úp lại. Cảm thụ được thế công của Hồng Liệt càng thêm hung mãnh so với lúc trước, Hàn Tuyết hai má cũng là lên chút thống khổ tuyệt vọng, đối mặt với Đấu Hoàng cường giả, nàng căn bản có gì có thể chống lại. Chưởng phong ầm ầm phóng tới, ở lúc sắp chạm đến thân thể Hàn Tuyết cổ vô hình lực đột nhiên xuất , rồi chợt oanh tiếng, đem chưởng phong Hồng Liệt dễ dàng hóa giải, mà lực lượng còn lại, cũng là đem chấn đắc lui lại cả mấy bước.
      Đột ngột xuất biến cố, làm cho tất cả mọi người đều là kinh ngạc, mà Hàn Tuyết, tại ngẩn ra sau lúc, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng tập trung vào thùng xe Tiêu Viêm.
      "Ai, lấy lão bức thiếu, cư nhiên cũng có thể hợp tình hợp lý như thế, đến tuổi này, đều là tu luyện đến cho da mặt dày lên rồi. . ." Mọi người kinh ngạc, đạo thanh bất đắc dĩ, cũng là chậm rãi vang lên, chẳng qua lúc này đây, thanh này lại là trong suốt hữu lực, còn là như trước cái kia già nua vô lực. . .
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 946: Ra Tay
      Dịch: kidlovemeou (A Ú) - Biên: Dracupi (A Cú)
      Biến cố xuất đột ngột làm cho cục diện giữa sân nhất thời có chút biến hóa, Hồng Mộc kia cùng Hồng Liệt, ánh mắt cẩn thận đảo qua chung quanh, chợt trầm giọng : "Vị bằng hữu kia, đây là chuyện giữa Hồng gia ta cùng với Hàn gia, xin cho Hồng gia ta lần mặt mũi ! "
      Tại lúc ánh mắt đám người Hồng Liệt quét tảo xung quanh đoàn người Hàn Trùng cũng vội vàng nhìn, mọi việc đều đến nước này, bọn họ cũng cảm thấy có chút được đúng lắm, nếu là lần đầu tiên gặp chuyện may có được giúp đỡ, cũng có thể đổ cho vận may, nhưng lần thứ hai này cũng có thể gặp giúp đỡ tại thời khắc mấu chốt. … có điểm được đúng lắm.
      Khác với kinh ngạc của đám người Hàn Trùng, nhưng ra Hàn Tuyết dưới ánh mặt trời chói chang vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn thùng xe kia, thân là nữ hài tử, nàng vô cùng cẩn thận đối với số việc , nàng dám khẳng định đạo thanh lúc trước kia, cùng với thanh của Tiêu Viêm, có bảy phần tương tự.
      "Dát dát"
      Tại trong lòng hai phe nhân mã đều là thầm đánh giá, đạo rất thanh kẽo kẹt chậm rãi vang lên, theo ánh mắt mọi người nhìn về hướng đó, lại là nhìn thấy thân áo bố thanh niên chậm rãi bước xuống.
      "Tiêu Viêm? "
      Nhìn thấy Tiêu Viêm lộ diện, đám người Hàn Trùng đều là khẽ chết lặng, rồi đột nhiên chợt như hiểu ra điều gì, trong ánh mắt nảy lên luồng khiếp sợ cùng bất khả tư nghị. Đối với ánh mắt sửng sốt của mọi người , Tiêu Viêm cũng là biết phải làm sao, chỉ thở dài, chậm rãi mà bước lên, cuối cùng dừng lại tại bên cạnh Hàn Tuyết, nhìn đôi mắt đẹp nóng rực nhìn mình, khỏi cười khổ cái , :
      " có sao chứ?”
      "Quả nhiên là ngươi! "
      Ánh mắt đẹp Hàn Tuyết chớp cũng chớp nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, lát sau, đột nhiên mặt cười lên chút giảo hoạt, giọng gằn từng chữ.
      "Trực giác của nữ nhân đúng là đáng sợ. " Tiêu Viêm bất đắc dĩ .
      "Có thể sau khi bị đả thương nghiêm trọng như vậy, trong mấy ngày ngắn ngủn là có thể tiếp tục vui vẻ, người bình thường cũng có thể làm được như vậy. " Hàn Tuyết khẽ cười .
      "Tiêu… Tiêu Viêm huynh đệ. Ngươi, ngươi chính là thần bí cường giả kia?” bên đám người Hàn Trùng nghe được cuộc chuyện giữa hai người, ánh mắt cũng là trợn to dần lên, lắp bắp , bọn họ tuyệt đối ngờ, thần bí cường giả mà nhiều ngày qua được bọn họ bàn tánlại ở ngay bên cạnh mình. Nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tiêu Viêm cũng đành phải gật gật đầu, chợt phất phất tay, : "Trước tiên đem phiền phức nơi này giải quyết rồi sau. "
      Nghe được lời của , mọi người cũng là đều gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng tại đám người Hồng Liệt, chỉ là tại lại có thái độ như lúc trước kia... Quyết tử mà về, mà bắt đầu có tia lo lắng .Trải qua lần ra tay trước, bọn họ cũng là hơi có chút hiểu biết đối với thực lực của Tiêu Viêm,.
      "Các hạ là người nào? rất lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến Thiên Bắc Thành? " Hồng Mộc dựa vào Hồng Liệt, khuôn mặt nổi lên khí thế hung ác ánh mắt nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm, trầm giọng .
      "Dẫn người rời , những người nơi này, ta tạm thời bảo hộ bọn họ. " ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua người Hồng Mộc, thanh mặn nhạt vẫn bình tĩnh như trước .
      " Thực các hạ nghĩ đắc tội Hồng gia ta sao? ", nghe vậy khuôn mặt Hồng Mộc hơi có chút run rẩy, trong thanh cũng là dần lên tia lãnh
      "Ít nhất bằng vào hai người các ngươi, còn chưa có cái tư cách trước mặt của ta bắt người nào. " Tiêu Viêm cười , trong giọng có thêm phần ngạo khí, phần kiêu ngạo này, nguyên lai đối với thực lực của mình rất tự tin.
      "Tiểu tử cuồng vọng, nếu phải bởi vì bị ngươi đánh lén, làm sao có thể đánh lui lão phu? Huống hồ nơi này chúng ta có hai người! " Bộ dáng của Tiêu Viêm làm cho lửa giận trong lòng Hồng Liệt bốc lên, giận quá hóa cười.
      "Theo ta . . ." Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm hề để ý tới hai người này, quay đầu lại giọng đối với đám người Hàn Tuyết. Nghe vậy, Hàn Tuyết sững sờ ngẩn ra, mà cứ như thế, Tiêu Viêm, cũng nhịp bước chân, chậm rãi mà tiến lên. Nhìn bóng dáng bình thường mặc bố y mộc mạc, đột nhiên Hàn Tuyết cảm thấy được cảm giác an toàn cùng lo lắng xuất từ trong tâm, chợt cắn răng, bàn tay trắng nõn vung lên, khẽ quát: "Đuổi kịp ! Sau đó trong bầu khí có chút quỷ dị, Xa Đội chậm rãi di động, nhanh chậm theo phía sau Tiêu Viêm, mọi người chung quanh xa đội cho đến Hàn Tuyết, trong lòng bàn tay đều là mơ hồ xuất chút ít mồ hôi, bây giờ bọn họ có khả năng ký thác duy nhất, là tại đạo bóng dáng gầy gò ở phía trước kia.
      Sắc mặt Hồng Mộc trầm nhìn Tiêu Viêm cùng với Xa Đội Hàn gia phía sau chậm rãi tới, trong lòng mơ hồ sát ý nổi lên, đối với thực lực chính xác của Tiêu Viêm, khó có thể thấy , bất quá theo lần trước tay đánh lui Hồng Liệt mà , vậy cũng hẳn là gã Đấu Hoàng cường giả, hơn nữa cấp bậc có lẽ thấp hơn so với bọn .
      Cùng so sánh với Hồng Mộc trầm, Hồng Liệt tính tình lại là có chút táo bạo hơn, sắc mặt dị thường khó coi, hành động của Tiêu Viêm như vậy là hoàn toàn đem bọn họ để ở trong mắt, tiểu tử cuồng ngạo như thế, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy sau nhiều năm như vậy. Bàn tay chậm rãi nắm chặt, thanh kẽo kẹt ngừng truyền ra, lát sau, rốt cục trong mắt lên chút dữ tợn, quát: "Giết ! "
      Nghe được tiếng quát của Hồng Liệt, phần đông bóng đen phía sau nhất tề gầm lên giận dữ, chợt nắm chặt vũ khí trong tay, mang theo luồng sát khí nồng đậm, đối với Xa Đội liều chết vọt . Nhìn thấy đối phương phát động công kích, sắc mặt đám người Hàn Trùng cũng là kích liệt biến đổi, đồng dạng là nắm chặt vũ khí trong tay, trong lúc bọn họ chuẩn bị đón nhận Tiêu Viêm phía trước lại là chậm rãi dừng bước, chợt bàn tay nhàng nắm chặt! Theo bàn tay nắm lại, cổ vô hình dao động, chợt khuếch tán mà ra, chợt phần đông bóng đen sát khí đầy người vọt tới, cước bộ đột nhiên ngừng lại, thân thể trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, lát sau, ngụm máu tươi bỗng bắn ra, giống như cắt lúa, quỷ dị ngã xuống. . . Máu tươi kia bị bọn họ phun ra, trong khi rơi xuống mặt đất, nhất thời bạo xuất trận xuy xuy tiếng vang, liền hóa thành khói tiêu tán.
      Nhìn thấy cảnh này, trong mắt đám người Hàn Trùng mơ hồ lộ ra chút hoảng sợ, bọn họ nhớ lại tại ngày ấy trong hạp cốc vô số độc xà đột nhiên biến thành tro tàn, xem bộ dáng như vậy, Tiêu Viêm ràng là lưu thủ rồi, nếu , chỉ sợ bọn người này cũng có kết cục giống như những độc xà kia . . . "Động thủ! "
      Đồng tử Hồng Mộc cũng hơi co rụt lại, nhớ tới lời gia chủ nhất định phải bắt được Hàn Tuyết, chợt hít sâu hơi, rồi đột nhiên hét to tiếng!
      Tiếng quát vừa mới thốt lên, Hồng Mộc cùng Hồng Liệt đồng thời liền di động, hóa thành hai đạo hồng ảnh, Đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể bạo phát mà ra, đường lướt qua, Đấu khí cuồng bạo trực tiếp lưu lại mặt đất hai đạo khe rãnh sâu. Hai cổ khí thế của Đấu Hoàng cường giả, giống như như mưa sa bão táp mà đến, làm cho bọn người Hàn Tuyết có cảm giác hô hấp đình trệ, nhưng mà trước mặt bọn họ, đạo thân ảnh thanh niên mặc bố y, bước chân vẫn như cũ là chưa từng dừng lại.
      "Huyền hỏa động! "Mộc khí sinh ! " Hai đạo tiếng quát, từ Hồng Liệt và Hồng Mộc hai người phát ra, chợt hồng mang nóng cháy như hỏa diễm quét tới, mà sau đó, luồng đấu khí màu xanh, cấp tốc đuổi theo, chợt dung nhập vào trong ngọn lửa kia, nhất thời, thanh thế hỏa hồng đấu khí tăng vọt, nóng cháy, làm cho lá cây khô vàng ở hai bên đường, trực tiếp là phù tiếng cháy bùng lên.
      " Đấu khí dung hợp sai, bất quá, hỏa diễm, đối với ta là vô dụng. . ."
      Nhìn hỏa diễm nóng cháy trực tiếp phóng qua, giống như nộ long cuồng bạo, cước bộ Tiêu Viêm rốt cục dừng lại, bàn tay đưa ra, chợt thanh sắc hỏa diễm giống như hỏa mãng, đột ngột bắn ra ! "Xuy ! " Hai cổ công kích ầm ầm chạm vào nhau, nhưng mà hỏa diễm nóng cháy nhìn như khổng lồ kia , lại giống như gặp mưa to tầm tả, chợt uể oải, mà cổ thanh sắc hỏa diễm như cánh tay kia, lại là quấn quanh, nhất thời thôn phệ nó. " Sau khi dễ dàng thôn phệ đấu khí của hai người Hồng Mộc và Hồng Liệt, tay áo Tiêu Viêm vung lên, thanh sắc hỏa diễm trực tiếp bạo xuất như thiểm điện, vẫy động cái đuôi, mang theo đạo tàn ảnh, oanh kích lồng ngựchai người. Căn bản hai người có cơ hội chạy trốn. "Oanh ! Oanh! " trầm thấp thanh vang lên, mang theo hai đạo thân ảnh bay ra.
      Nhìn hai người Hồng Liệt cước bộ chà mặt đất cấp tốc lui về phía sau, nhất thời đám người Hàn Trùng lên tiếng kinh hô, Hàn Tuyết trong ánh mắt cũng là chớp lên tia sáng kỳ dị, tại Hàn gia, thiên phú của nàng chỉ kém tỷ tỷ ít, như thế rất cao, mà nếu là đem so sánh với Tiêu Viêm, lại kém nhiều lắm, tuổi người sau cũng xấp xỉ cùng nàng, vậy mà đem Hồng Liệt cùng Hồng Mộc có thanh danh kém Hồng gia trưởng lão tại Thiên Bắc Thành, đánh bại thê thảm, " Thiên phú cùng thành tựu bực này, chỉ sợ so sánh cùng với Hồng gia Hồng Thần, cũng là hơn kém. . .
      "Người này quá mạnh mẻ, lui! " Cước bộ đạp sâu bên trong lòng đất, hai người Hồng Liệt vất vả mới đem thân hình ổn định, sắc mặt lên tái nhợt, thanh niên trước mặt mặc dù nhìn qua tuổi trẻ vô cùng, nhưng thực lực , tuyệt đối là hơn xa bọn họ, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, cũng có tác dụng, Hồng Mộc lập tức quyết định nhanh, khẽ quát.
      Nghe được tiếng quát của Hồng Mộc, khuôn mặt Hồng Liệt lên chút cam lòng, chỉ có thể gật đầu, hai cánh đấu khí xuất sau lưng, chợt hóa thành hai đạo thân ảnh mơ hồ, phóng ngược mà ra.
      "Nếu động thủ, tự nhiên thể rời dễ dàng như thế. " Nhìn hai người cấp tốc chạy trốn, Tiêu Viêm lại là lắc lắc đầu, đoàn vô hình hỏa diễm đột ngột lên ở trước mặt, chợt dao động, khuếch tán mà ra!
      "Phụt! "Dao động vô hình như thiểm điện vút lên truy theo hai người chạy trốn, chợt thân thể hai người Hồng Mộc đột nhiên dừng lại, ngụm máu tươi nóng cháy lập tức phun ra, còn chưa kịp chạy, đạo thân ảnh như quỷ mị liền xuất sau lưng, cong ngón tay búng ra, kình phong thiểm lược, tầm mắt hai người cũng là đột nhiên đen lại. .. Biến cố xuất , giống như điện quang hỏa thạch, đám người Hàn Tuyết chỉ thấy mắt hoa lên, đợi đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, liền thấy hai đạo thân ảnh bị trực tiếp ném xuống, giống như thi thể nằm dưới dưới chân bọn họ, thanh nhàn nhạt chợt vang lên theo. "Tùy các ngươi xử trí "
      Cúi đầu nhìn dưới chân mình sắc mặt Hồng Mộc cùng Hồng Liệt trắng bệch, biết sống chết, dù là lấy tính tình Hàn Tuyết lãnh đạm, cũng là nhịn được hít sâu hơi. . . Ngắn ngủi đến mười tức thời gian, trực tiếp bắt giữ hai gã tứ tinh Đấu hoàng, thực lực bực này, mặc dù là nhìn khắp Hàn gia bọn họ, cũng là khó tìm thấy được mấy người.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 947: Thiên Bắc Thành
      Dịch: tranhuudat2b - Biên: dihiep2010
      Mùi thơm vẫn còn đọng lại khắp bên trong toa xe , đồ trang điểm bày khắp bốn phía, toa xe này cứ như vậy liền biến thành cái khuê phòng , khó có thể tưởng tượng được, bề ngoài Hàn Tuyết nhìn có phần lãnh đạm, cư nhiên trong lòng cũng có vài phần tâm tính của nữ nhân.
      Ở bên trong toa xe, Tiêu Viêm ngồi ghế có chút mất tự nhiên, ở phía đối diện với , Hàn Tuyết cầm lấy chén trà rồi tự mình đem chén nước trà rót đầy, sau đó hơi có chút trúc trắc đem nó nhàng đẩy tới trước mặt Tiêu Viêm, xem bộ dáng Hàn gia Đại tiểu thư như vậy, ràng rất ít khi làm những việc hầu hạ người khác như thế này
      Bất quá cũng chính bởi vì vậy mới khiến cho Tiêu Viêm mất tự nhiên, quen với vị Hàn Tuyết lạnh lùng kia, bây giờ đột nhiên lại bày ra bộ dáng nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời có chút thích ứng kịp.
      Cầm lấy chén trà, cảm thụ được độ ấm nhàn nhạt cùng với hương thơm còn lưu lại, Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, lại vừa vặn cùng cặp mỹ mâu chăm chú nhìn mình kia tiếp xúc cùng chỗ, lập tức khỏi cười khổ tiếng, : "Hàn tiểu thư, có chuyện gì liền ra "
      "Gọi ta là Hàn Tuyết , cái tiếng tiểu thư này, ta quả đảm đương nổi" Hàn Tuyết cũng chậm rãi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm cái rồi giọng : " nghĩ tới lúc trước tùy tiện cứu người sắp chết tại bên trong đại mạc, cư nhiên lại là vị cường giả che dấu sâu, bất quá như thế nào đoạn đường này ngươi cũng cứu ta hai lần, Hàn Tuyết lúc này là muốn lời cảm tạ a"
      " có gì, nếu như có các ngươi xuất thủ ứng cứu chỉ sợ chừng tại ta nằm trong bụng sói rồi, vì vậy xuất thủ tương trợ giúp các ngươi cũng là việc ta nên làm, Hàn tiểu. . . Ngươi cũng cần phải vì việc này mà hao tổn tinh thần, ta cũng cầu các ngươi phải hồi báo gì cả" Tiêu Viêm khoát tay áo, cười .
      Hàn Tuyết hé miệng cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lung cũng được thay thế bằng nét tiếu dung động long người, chần chờ chút, nàng chậm rãi : “Khi tới được Thiên Bắc Thành, ngươi phải rời sao?"
      "Nếu như có gì ngoài ý muốn..., hẳn là như thế" Tiêu Viêm hơi dừng lại chút, chợt gật gật đầu, .
      Nghe vậy, trong đôi mắt Hàn Tuyết thoáng lên chút thất vọng, ngọc thủ vuốt ve lên thủy hồ, lát sau, giống như lấy hết dũng khí, : "Tiêu Viêm tiên sinh, biết ngươi có thể hay giúp ta việc này?"
      "Việc giữa Hàn gia cùng Hồng gia sao?" Tiêu Viêm khẽ để chén trà trong tay xuống, thanh bình thản . Hàm răng Hàn Tuyết khẽ cắn môi, gật gật đầu.
      "Ngươi cũng đề cao ta quá đấy, Hồng gia có thể xưng bá ở Thiên Bắc Thành nhiều năm như vậy, thực lực tất nhiên kém, lấy sức của mình ta có thể giúp được gì cho ngươi chứ?" Tiêu Viêm chậm rãi , mới tới Trung Châu, cũng muốn phải mang vạ vào người, đặc biệt là Hồng gia này còn cùng với Phong Lôi Các kia có mối liên hệ, đối với cái thế lực đặc biệt mà Hân Lam từng giới thiệu qua cho , Tiêu Viêm cũng đoán được thực lực của nó tất nhiên là rất mạnh, lấy thực lực tại, chỉ sợ khó có thể chống lại được
      "Tiêu Viêm tiên sinh hẳn là vị Luyện Dược Sư a?" Hàn Tuyết có chút vội vàng : "Hơn nữa cấp bậc cũng thấp, đối với vị cao giai Luyện Dược Sư, mặc dù là Hồng gia, cũng dám dễ dàng đắc tội, cho nên, nếu ngươi đồng ý hỗ trợ, Hàn gia tất nhiên có thể thoải mái hơn rất nhiều"
      Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, nhìn gương mặt khẩn cầu cùng vội vàng của Hàn Tuyết, khỏi cười khổ tiếng, phiền toái này, đúng là khiến phải đau đầu a.
      "Tiêu Viêm tiên sinh, chỉ cần ngài đồng ý trợ giúp Hàn gia vượt qua phiền toái lần này, Hàn gia tất nhiên trả thù lao hậu hĩnh cho ngươi, nếu, nếu ngươi vẫn cảm thấy được, ta đây cam nguyện trở thành thị thiếp của ngươi, khẩn cầu ngươi ra tay lần!" Hàn Tuyết mặt cười đột nhiên nảy lên chút hồng nhuận, cắn răng, .
      "Khụ... !” Những lời này của nàng thiếu chút nữa làm cho Tiêu Viêm phun cả nước trà ra ngoài, vội vàng đứng dậy, khoác tay : "Đừng… đừng, ta mình người thành thói quen, quả thực thích có người theo bên cạnh, việc này ta xem xét, trước hết cứ như vậy , cáo từ"
      xong, Tiêu Viêm vội vàng xoay người rồi nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài, thế nhưng lại nghĩ được Hàn Tuyết bề ngoại lạnh lùng như vậy, cư nhiên lại bàn đến chuyện lớn mật như vậy tại đây, thậm chí lớn mật đến mức cũng chịu nổi.
      Nhìn Tiêu Viêm chật vật chạy ra khỏi toa xe xe, Hàn Tuyết cũng là ngẩn ra, lát sau, có chút mỉm cười, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, nàng chưa từng thấy qua thanh niên thâm bất khả trắc này để lộ ra bộ dáng như vậy, nghĩ tới chỉ vì câu của nàng, lại là khiến có phản ứng như vậy, quả nhiên là thú vị.
      "Người này cũng tệ lắm. Bất quá có thể nhìn ra là loại người thích phiền toái, ai, hơn nữa Hồng gia thế lớn, lôi kéo vào việc này, có lẽ với cũng là loại phiền toái, ta quả thực có chút lỗ mãng a. . ." Sau khi cười tiếng, Hàn Tuyết cũng dần dần bình tĩnh lại, khẽ thở dài tiếng, trầm lặng .
      Sau khi Tiêu Viêm hiển lộ ra thực lực, cũng đúng như sở liệu, mọi người trong đội xe đối với trong lúc mơ hồ cũng là có nhiều hơn phần kính sợ, cùng cái loại đùa giỡn kiêng sợ như mấy ngày hôm trước là quá khác biệt, tuy Tiêu Viêm sớm dự liệu được như vậy, nhưng vẫn như trước nhịn được cười khổ cái, lấy thực lực của , tại trong mắt đám người Hàn Trùng này, là cao quá mức khó có thể với tới.
      Loại biến hóa này làm cho Tiêu Viêm có chút mất tự nhiên, bất quá cũng may là lộ trình còn lại cũng dài, vào thời điểm chạng vạng, tòa thành thị hình dáng to lớn liền như như ra trong tầm mắt đám người Tiêu Viêm.
      Nhìn thấy thành thị gần ngay trong tầm mắt, đám người Hàn Trùng cũng như trút được gánh nặng liền thở dài nhõm hơi, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Tiêu Viêm cũng liền hiểu được, tòa thành thị này hẳn là Thiên Bắc Thành.
      Ánh mắt tùy ý quét qua vòng, Tiêu Viêm lui về phía sau hai bước, vừa vặn đứng ở ngay bên cạnh Hàn Trùng. Khi thấy lại gần, Hàn Trùng vội vàng muôn ôm quyền, liền cảm giác bị luồng nhu kình giữ lại, chợt đạo thanh thể ngăn cản truyền vào trong tai: "Hàn đại ca, đừng có khách khí như vậy, mạng của ta cũng là do ngươi cứu, đừng gọi ta là tiên sinh, cứ xưng hô như lúc trước
      "Tiêu Viêm tiên. . . Huynh đệ đừng khách khí, lấy thực lực của ngươi, dù cho cần chúng ta cứu giúp, chỉ sợ cũng có thể an nhiên vô " Hàn Trùng chần chờ chút, cười , bất quá trong lời vẫn còn khó có thể che dấu nét kính sợ.
      Tiêu Viêm biết làm sao, khe bấm tay cái, viên đan dược để lại dấu vết dừng ở trong tay Hàn Trùng, thấp giọng hướng dẫn, "Đem đan dược cất kỹ, nó có thể giúp ngươi tăng lên ít xác xuất thành công đột phá tới Đấu Vương"
      Nghe vậy, thân thể Hàn Trùng mạnh mẽ run lên, trong mắt lên chút kích động, dừng lại tại Đấu Linh đỉnh phong nhiều năm, nhưng vẫn chậm chạp chưa có dấu hiệu đột phá, biết ít cao giai đan dược có công hiệu giúp người ta đột phá, nhưng giá cả cái loại đan dược này đều là vô cùng cao giá, lấy tài lực của , làm sao có thể mua được chứ. "Tiêu ... Tiêu Viêm huynh đệ, phần lễ này, quá nặng a . ." Bởi vì kích động, ánh mắt Hàn Trùng có chút đỏ lên, .
      "Có nặng bằng mạng của ta ?" Tiêu Viêm cười, giễu cợt .
      "Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi. . . ngươi là muốn rời phải ?" Đem đan dược cẩn thận cất kỹ, Hàn Trùng đột nhiên . Tiêu Viêm trầm mặc xuống, có chút biết phải trả lời như thế nào
      "Ha hả, Tiêu Viêm huynh đệ, có gì mà khó , ngươi cùng Hàn gia cũng có giao tình gì, nhưng đoạn đường này lại cứu chúng ta hai lần, cho dù là muốn trả nhân tình cũng sớm đủ rồi, Hồng gia thế lớn, nếu như ngươi liên lụy vào ..., thực tốt lắm. . ." Thấy thế, Hàn Trùng lại cười cười , .
      Tiêu Viêm liền im lặng.
      Trong lúc Tiêu Viêm cùng Hàn Trùng chuyện, từ phía cửa thành xa xa, đột nhiên truyền đến trận tiếng vó ngựa, chợt hướng về phương hướng của bọn hắn mà chạy đến.
      Nhìn thấy động tĩnh này, đám người Hàn Trùng sớm như chim sợ cành cong liền vội vàng nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng lát sau, lại đột nhiên có người mắt tinh, kinh hỉ : "Là người của chúng ta"
      Tiếng vó ngựa tại xa đội phía trước nhanh chóng dừng lại, chợt đạo thân ảnh từ lung ngựa nhảy xuống, người này bất quá mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân trang phục nhìn qua có tinh thần hưng phấn, khuôn mặt cũng có vài phần tuấn, thân mình cao lớn quả là có chút khí vũ hiên ngang, bất quá sau khi đám người Hàn Trúng nhìn thấy đều hơi cau mày lại.
      Khi tiếng vó ngựa vang lên Hàn Tuyết cũng là từ trong toa xe ra, mỹ mâu trước tiên dừng tại người Tiêu Viêm, người này lại giống như chưa tỉnh, chỉ lo cùng Hàn Trùng chuyện phiếm, thấy thế, nàng cũng chỉ có thể cam lòng cắn cắn răng, nghiêng đầu nhìn về phía nam tử vừa mới đến kia, chân mày cau lại. "Tuyết muội, ngươi sao chứ?" Khi tên nam tử này nhìn thấy Hàn Tuyết trong mắt nhất thời xuất nét kinh hỉ, bước nhanh lên, có chút thân thiết .
      "Ta sao" Hàn Tuyết tùy ý trả lời câu, khóe mắt đột nhiên liếc về Tiêu Viêm chậm rãi lui về phía sau, lập tức vội vàng xoay người, lớn tiếng : "Đứng lại! "
      Nhìn thấy Hàn Tuyết nhìn sang, Tiêu Viêm đành phải dừng thân, quay về phía Hàn Trùng bất đắc dĩ giang tay.
      Mỹ mâu Hàn Tuyết nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm, lát sau, như nghĩ tới điều gì, ánh mắt liền hơi có chút ảm đạm, giọng : "Là ta tùy hứng rồi, Tiêu Viêm tiên sinh nếu là muốn ..., liền xin mời, đoạn đường này, đa tạ chiếu cố, hi vọng ngày sau hữu duyên có thể tái kiến. "
      Bị nàng như thế, Tiêu Viêm nhất thời cười khổ tiếng, những lời này cũng ra, nếu là lại tiếp tục xoay người rời ..., chỉ sợ bị mọi người khinh bỉ a.
      "Ai, ta lưu lại nhìn xem, bất quá đừng có kỳ vọng quá nhiều vào ta. . ." Tiêu Viêm nhìn mà thở dài tiếng , .
      " sao?"
      Nghe vậy, con mắt Hàn Tuyết chứa nét ảm đạm khiến người khác tan nát cõi lòng, nhất thời bắn ra luồng vui sướng trông động lòng người, kinh hỉ .
      Nhìn thấy nàng bởi vì vui sướng mà gương mặt liền có chút quyến rũ, Tiêu Viêm chỉ đành phải gật gật đầu, nhưng trong lòng tiếp tục cười khổ tiếng, thứ nhân tình này - nặng như núi a. . .
      "Tuyết muội, vị kia là ai vậy? Tựa hồ rất lạ mặt a? Cũng là hộ vệ của Hàn gia chúng ta sao?" Vị tuấn lãng nam tử ở bên nhìn thấy Hàn Tuyết suốt ngày mang nét lạnh lùng, cư nhiên lại vì thanh niên nhìn qua có vẻ bình thường trước mặt này mà biểu lộ ra sắc thái nữ nhi như thế, trong lòng tự nhiên là dâng lên chút ghen tị, lập tức làm như tùy ý cười hỏi, nhưng ý bên trong lộ ra đối với loại than phận nô tài này hết sức khinh thường.
      "Hàn Lâm, đối với khách của ta mong ngươi tôn trọng chút, phải là hộ vệ của ta, là cung phụng của Hàn gia được ra mời đến, lần sau, nếu lại tiếp tục lung tung, đừng trách ta trở mặt!" Hàn Tuyết đột nhiên xoay người, khuôn mặt cười lúc trước liền hóa thành khuôn mặt lạnh lùng, lạnh giọng trách mắng.
      Bị Hàn Tuyết khiển trách như thế, sắc mặt Hàn Lâm cũng liền lúc trắng lúc xanh, chợt cũng là có chút nhịn được cười lạnh , "Cung phụng? Tuyết muội ngươi sợ là sai lầm rồi a? Dựa theo quy củ trong tộc, điều kiện thứ nhất để trở thành Hàn gia cung phụng là cần phải có thực lực Đấu Hoàng, mặc dù ngươi là gia chủ chi nữ, nhưng cũng thể coi thường tộc quy như vậy a?"
      Nghe vậy, gương mặt Hàn Tuyết nguyên bản vốn có chút lạnh lùng, lại là đột nhiên lộ ra nét tươi cười động lòng người, ngọc thủ vung lên, nhất thời có hộ vệ đem hai người từ xe áp tải xuống, để tại trước mặt Hàn Lâm. " có thể đem hai vị Hồng gia trưởng lão Hồng Mộc, Hồng Liệt bắt giữ, ngươi , có đủ tư cách ?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 948: Người quen
      Dịch: tranhuudat2b - Biên: dihiep2010
      Nhìn hai lão giả sắc mặc tái nhợt, biết sinh tử ra sao nằm mặt đất kia, Hàn Lâm cũng cảm thấy sững sờ, đợi đến sau khi nhận ra hai người này, khuôn mặt nhất thời lên vẻ khiếp sợ, thất thanh : "Hồng Liệt? Hồng Mộc? Bọn họ làm sao lại rơi vào tay của ngươi?"
      "Bọn chúng muốn ngăn cản ta, muốn bắt ta" Hàn Tuyết thản nhiên .
      “Đây…. Đây là do làm sao?" Khuôn mặt Hàn Lâm run run chút, khó có thể tin nhìn về phía Tiêu Viêm, hoài nghi cực độ , là người Hàn gia, đối với hai người Hồng Liệt cùng Hồng Mộc, bọn họ tự nhiên là cực kỳ quen thuộc, bởi vậy cũng biết, hai lão này chính là cường giả Đấu Hoàng hàng giá , hai người liên thủ, sức chiến đấu đủ để địch lại lục tinh Đấu Hoàng, chẳng lẽ hai người bọn họ đều bị thua dưới tay vị thanh niên nhìn qua so với còn tuổi hơn này sao?
      "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng trong đoàn người chúng ta còn có người nào khác có thể làm được điều này sao?" Hàn Tuyết đối với Hàn Lâm này tựa hồ có chút chán ghét, bởi vậy khi chuyện cũng có gì khách khí.
      Bị Hàn Tuyết câu làm chẹn họng, sắc mặt Hàn Lâm cũng biến ảo ngừng, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải áp chế tia ghen tỵ trong long xuống, nếu là bị trưởng bối trong gia tộc biết đối đãi như thế với gã Cung phụng ….tất nhiên trừng phạt .
      "Ha hả, lúc trước là ta quá lỗ mãng" Hàn Lâm hướng về phía Tiêu Viêm cười cười cách mất tự nhiên, sau đó liền nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Hàn Tuyết, : "Tuyết muội, thôi, trước hãy về gia tộc, gia chủ bọn họ chính là rất lo lắng cho ngươi a"
      Hàn Tuyết khẽ gật đầu, phân phó ngừoi đem hai người Hồng Mộc hôn mê trở lại xe ngựa, sau đó nghiêng đầu giọng với Tiêu Viêm: "Tiêu Viêm tiên sinh, thôi, ta giới thiệu với ngươi chút về người trong tộc"
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ nhíu chân mày, cũng nghĩ tham gia quá mức vào chuyện tình của gia tộc này, bất quá sau khi nhìn thấy tia cầu khẩn trong mắt Hàn Tuyết, chỉ đành phải thở dài hơi, phất phất tay, : "Dẫn đường "
      Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết khỏi lại lên nụ cười nhè , nét lạnh lùng trước đây cuả nàng tựa như bị tan , nhìn thấy thế khiến cho Hàn Lâm ở bên cạnh cảm thấy ghen ghét dữ dội, nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua vị đường muội nổi tiếng lạnh lùng này lại đối đãi như thế với vị nam tử, hơn nữa, nhưng điều làm cho cảnh giác, chính là tuổi của vị nam tử này cùng nàng cũng sai biệt nhiều.
      Bất quá sau khi biết được thực lực Tiêu Viêm, cũng dám đem những tâm tình này biểu lộ tại mặt, chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó xoay người , mang theo bụng oán khí tại phía trước dẫn đường.
      Hàn gia tại bên trong Thiên Bắc Thành quả có được thực lực cùng danh vọng kém, việc này từ lúc vào thành thậm chí ngay cả ít quan viên điều tra cũng giảm là có thể nhìn ra được.
      Xa đội từ từ vào trong thành thị, những tiếng ồn ào huyên náo nhất thời vang tới, làm cho Tiêu Viêm phải luẩn quẩn ở đại mạc mấy ngày trong lúc nhất thời có chút khó thích ứng.
      Quy mô của Thiên Bắc Thành thể so với bất kỳ toàn tiểu thành thị nào mà từng thấy, hơn nữa có lẽ do nguyên nhân quy hoạch thích đáng nên cả tòa thành thị khiến cho người ta có cảm giác rầm rộ, dòng người lại thôi đường phố rộng lớn, hé lộ những nét nhân khí xa xỉ của tòa thành thị này
      Hàn gia, tọa lạc tại phía Nam Thiên Bắc Thành, mà ngược lại, Hồng gia lại chiếm cứ Bắc phương, hai cái gia tộc này, liền giống như hai vị chúa tể của tòa thành thị này, song phương đem tòa thành thị này chia làm hai nửa phân biệt rệt. . .
      Đương nhiên, tại trong thành thị cũng vẫn còn có ít tiểu thế lực khác, bất quá nếu cùng so sánh với hai nhà Hàn - Hồng lại là bé đến mức đáng kể, giống như phù du vậy, chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp và ngước nhìn hai gã khổng lồ trong tòa thành thị này.
      Vòng vo tại khắp các đường phố bên trong tòa thành thị trong nửa giờ, đoàn người Tiêu Viêm mới từ từ dừng lại tại bên ngoài tòa trang viên cực kỳ rộng lớn.
      Vào thời điểm xa đội đến cửa trang viên, vừa lúc nhìn thấy có ít xe ngựa dừng lại ở trong này, mà mã xa đều có cái huy chương màu đỏ giống nhau, nhìn thấy màn này, sắc mặt Hàn Tuyết cùng Hàn Lâm đều biến đổi, Hàn Lâm sắc mặt trầm : "Người của Hồng gia? Bọn họ cư nhiên dám đến Hàn gia chúng ta giương oai?"
      " vào!"
      Khuôn mặt tươi cười của Hàn Tuyết cũng lại khôi phục thành lạnh như băng như lúc trước, trước tiên phân phó đám người Hàn Trùng đem hàng hóa xa đội dỡ xuống, sau đó liền nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh vào bên trong trang viên. Ở phía sau, Tiêu Viêm sau khi chần chờ lúc cũng liền theo vào.
      Hàn Tuyết cứ thẳng đường vào trang viên, ven đường nàng gặp ít thị nữ, sau khi hỏi thăm chút mới biết được việc gì xảy ra, nguyên lai ngay tại sau khi Hàn Lâm lâu, Hồng gia liền là dẫn người xông vào Hàn gia, giờ song phương dây dưa với nhau ngớt tại trong phòng nghị
      Biết được địa điểm, Hàn Tuyết cũng là vội vàng hơn, dẫn hai người Tiêu Viêm cùng Hàn Lâm xuyên qua đoạn đường , căn phòng khách cực kỳ đại khí liền ra trong tầm mắt Tiêu Viêm, mà từ cách xa Tiêu Viêm cũng có thể mơ hồ nhìn thấy phần đông thân ảnh tụ tập.ở ngoài phòng nghị
      Khi đến gần, Hàn Tuyết nhàng khoát tay áo, chợt mang theo Tiêu Viêm dừng lại tại góc chỗ mà vừa vặn có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên trong phòng nghị , mỹ mục gắt gao nhìn vào bên trong đại sảnh.
      Ánh mắt Tiêu Viêm cũng đảo qua bên trong phòng nghị lượt, chợt đột nhiên ở phía nhân ảnh ngân sắc thôi xán lên khuôn mặt quen thuộc, nhất thời trở nên trợn mắt hốc mồm. "Hàn Nguyệt? Thế nào lại là nàng? Nàng chính là người Hàn gia sao? Khó trách lúc trước lại cảm thấy Hàn Tuyết có chút quen mắt, nguyên lại là tỷ muội *..."
      Đối với vị học tỷ ở Nội viện lúc trước này, Tiêu Viêm coi như là có ấn tượng sâu đậm, đối với việc lúc trước thầm đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ mà nàng vất vả tìm được lấy , vẫn luôn cảm thấy lỗi, bất quá sau ba năm tại dưới lòng Thiên Phần Luyện Khí Tháp ra Hàn Nguyệt cũng tốt nghiệp rời , cứ như thế nó liền trở thành điều tiếc nuối trong lòng , nghĩ tới, giờ mới tới Trung Châu, thế lực đầu tiên tiếp xúc cư nhiên lại là gia tộc của nàng" Hai chữ duyên phận quả nhiên là làm cho người ta khó có thể nắm bắt được.
      Bầu khí bên trong phòng nghị hơi có chút khẩn trương, phần đông cường giả Hồng gia đều hai tay ôm trước ngực, cười lạnh nhìn người Hàn gia, cầm đầu bọn họ là gã nam tử thân mặc thanh sắc y sam, tuổi ước chừng 26, 27, khuôn mặt cũng thể tuấn, nhưng cũng có được phần si lực, ánh mắt lộ ra luồng trương dương khí tức khó có thể che dấu, mà cũng quả là có vốn liếng để ngang ngược.
      "Hồng Thần, ngươi hôm nay dẫn người xông vào Hàn gia chúng ta phải là quá đáng lắm sao? Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Phong Lôi Các liền có thể hề kiêng sợ, Hàn gia chúng ta có thể đứng sừng sững tại Thiên Bắc Thành này nhiều năm như vậy, cũng phải là dễ bị người khác dẫm đạp đâu!" Trong đại sảnh, gã trung niên thân mặc cẩm bào, chậm rãi , điệu cũng lớn nhưng lại có loại cảm giác giận mà uy.
      "Hàn bá phụ cũng cần phải uy hiếp tiểu chất, tiểu chất hôm nay đến đây chỉ là muốn hỏi chút, những điều kiện mà Hồng gia vài ngày trước đưa ra có câu trả lời hay chưa thôi?" Vị thanh y nam tử được gọi là Hồng Thần kia mảy may thèm để ý cười cười, chợt ánh mắt đột nhiên chuyển hướng sang khuôn mặt chút dao động nào của vị ngân nữ tử, nhếch miệng cười .
      "Hàn gia ta, có thông lệ hai nữ cùng hầu hạ chồng, hơn nữa ta cũng cho phép điều này. Loại tình mà Hồng gia cầu, Hàn gia ta tuyệt đáp ứng!" Nam tử trung niên cương quyết .
      "Hắc hắc, khi như vậy cũng chớ trách Hồng gia ta vô tình!" Nghe vậy, sắc mặt Hồng Thần cũng liền trầm, cười lạnh .
      "Mặc dù Hàn gia ta sánh bằng Hồng gia các ngươi, nhưng muốn nuốt được Hàn gia ta Hồng gia các ngươi tất cũng phải thương cân đoạn cốt!" Nam tử trung niên ánh mắt sâm nhìn chằm chằm vào Hồng Thần, chậm rãi .
      Hồng Thần lại lần nữa cười lạnh, đứng dậy, làm như tùy ý : "Có lẽ Hàn bá phụ còn biết, tiểu chất vài ngày trước chính thức trở thành nội đệ tử Phong Lôi Các - Bắc rồi"
      Lời này của Hồng Thần giống như là thả quả bom hạng nặng vào trong đại sảnh vậy, chỉ có sắc mặt mọi người đều đại biến, mà ngay cả nét mặt lộ vẻ vui buồn của Hàn Nguyệt, lông mi thon dài cũng run run lên dù rất .
      Ánh mắt Nam tử trung niên càng trầm, trong vẻ trầm cũng chứa đựng cả nét cay đắng, lại dự đoán được, Hồng Thần này cư nhiên có thể trở thành nội các đệ tử tại Phong Lôi Các - Bắc, như vậy quyền lực của tại Phong Lôi Các - Bắc cũng tăng thêm ít, cứ như vậy, lực ảnh hưởng của Hồng gia lại càng to lớn hơn.
      " tại Hàn gia từng cùng Hồng gia có ít giao tình, ta có thể cấp cho Hàn gia con đường, ba ngày sau, Thiên Thạch Thai tại nội thành, chỉ cần tìm ra người nào bên trong Hàn gia có khả năng đánh bại được ta, hơn nữa bất luận người kia có phải là ... người Hàn gia các người hay , Hồng gia ta, trong vòng mười năm tất tiếp tục tìm đám người các ngươi gây phiền toái nữa, đương nhiên, nếu là thất bại..., Hàn Tuyết, Hàn Nguyệt là người cuả ta! Như thế nào?" Nhìn thấy sắc mặt mọi người Hàn gia đều đại biến, Hồng Thần cũng là cười lớn tiếng rồi chợt .
      Nghe vậy, sắc mặt cảu từ nam tử trung niên cho đến ít trưởng lão Hàn gia đều khỏi hơi đổi, tuy tính tình Hồng Thần này kiêu ngạo nhưng thiên phú tu luyện lại là rất mạnh, nếu cũng được Phong Lôi Các nhìn trúng, hơn nữa thu vào nội các, thực lực của hôm nay sợ là tại thất tinh, thậm chí là bát tinh Đấu Hoàng, ở bên trong đám người cùng thế hệ, cả Thiên Bắc Thành này sợ là khó có người có thể địch lại được, tỷ thí như vậy, quả thực chính là khi dễ người ta a. "Nhưng, nếu đồng ý việc này..., chỉ sợ Hồng gia vận dụng thủ đoạn cuối cùng. Đến lúc đó lại cả Phong Lôi Các - Bắc cũng nhúng tay vào Hàn gia là chạy trời khỏi nắng. . .
      Trầm mặc trong đại sảnh kéo dài hồi lâu, rốt cục bị đạo thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh vỡ mà . "Tốt, Hàn gia ta tiếp nhận, bất quá nếu như thua, ta gả cho ngươi, nhưng muội muội của ta được!"
      Hồng Thần đột nhiên ngẩng đầu, mục quang như liệt hỏa nhìn về phía Hàn Nguyệt, lát sau, cười to : "Được, cứ theo ý của ngươi, trước hết cứ cưới tỷ tỷ cũng được! khi như vậy, hôm nay Hồng Thần ta liền cáo từ, ba ngày sau, chúng ta gặp lại Thiên Thạch Thai!"
      Lời vừa dứt, Hồng Thần liền vung tay lên, mang theo đoàn người cười lớn ra, cuối cùng liền biến mất tại bên ngoài trang viên.
      Nhìn thấy đám người Hồng Thần rời nhưng khí trong đại sảnh vẫn trầm mặc như trước, lát sau, nam tử trung niên kia mới than tiếng rồi : "Nguyệt Nhi, ngươi có nắm chắc ?"
      " có. . ." Hàn Nguyệt ngọc thủ hơi có chút khẩn trương, khẽ hít hơi, : "Nhưng ngoại trừ như vậy ra, còn có những cách nào khác sao? Tại bên trong Thiên Bắc Thành này có mấy người trong cùng thế hệ với có thể tiến vào Đấu Hoàng cho nên cơ hồ là có ai có thể đánh lại Hồng Thần, bọn họ là muốn đẩy Hàn gia ta vào con đường tử lộ để ta phải thối lui, có như vậy, mới có thể đạt được thời cơ"
      "Ai thế, ta có người lựa chọn tốt hơn này!"
      Hàn Nguyệt lời vừa dứt, đạo thanh trong suốt động lòng người từ ngoài đại sảnh truyền vào, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thấy hàn Tuyết chạy vào, tất cả đều cảm thấy vui vẻ.
      "Nha đầu ngươi, cuối cùng cũng trở lại. . . Bất quá chuyện nơi đây cần ngươi phải tham gia" Nam tử trung niên nhìn Hàn Tuyết, đầu tiên là cười sủng nịch, sau đó phất phất tay, , Hồng Thần có thể ra những lời này, tự nhiên là có lo lắng, tại bên trong Thiên Bắc Thành này cơ hồ là khó tìm được địch thủ trong đám người cùng thế hệ, tại bên trong Hàn gia như thế nào còn có người so với Hàn Nguyệt thích hợp hơn chứ.
      Đối với lời của nam tử trung niên..., Hàn Tuyết cũng có giải thích gì thêm, nghiêng đầu hướng về bên ngoài : "Tiến vào ”.
      Nhìn thấy hành động của nàng, mọi người trong đại sảnh cũng khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt hướng ra phía ngoài đại sảnh, trong lòng cũng là thầm, nha đầu kia chẳng lẽ đúng là có người lựa chọn hơn sao?
      Dưới ánh mắt soi mói cuả mọi người, lát sau, thanh niên thân mặc ma bố ý sam, mặt mang vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi mà vào, chợt ánh mắt nhìn thấy Hàn Nguyệt sau khi nhìn liền đứng bậc dậy. bèn cười khan tiếng , : "Hàn Nguyệt học tỷ, cũng vài năm rồi chưa gặp lại a"
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 949: Thử
      Dịch: tranhuudat2b - Biên: dihiep2010
      Nhìn thanh niên thân mặc bộ ma bố y sam bình thường, khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú có chút cười nhàn nhạt, dù là lấy tính tình của Hàn Nguyệt giờ phút này cái miệng đào nhắn kia cũng nhịn được hơi hơi hé mở ra, phải sau hồi lâu mới kinh ngạc thất thanh : "Tiêu Viêm? Ngươi tại sao lại ở nơi này?"
      Tiêu Viêm giang tay, “Chuyện này kể ra e rằng có chút dài dòng"
      "Ách? Tỷ tỷ, ngươi nhận biết Tiêu Viêm tiên sinh sao?" Vào thời điểm Hàn Nguyệt kêu lên tên của Tiêu Viêm, Hàn Tuyết cũng cảm thấy sững sờ, thế gian này chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
      Mỹ mục Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, lát sau, lại thản nhiên cười, nét tươi cười mỹ lệ như hoa quỳnh nở rộ, làm cho bầu khí căng thẳng trong đại sảnh liền được hạ xuống, mỹ mục của nàng tại người Tiêu Viêm đảo qua vòng, trêu tức : "Tự nhiên là nhận thức, lại , ta còn tính là học tỷ của đấy”.
      "Ha hả, vị tiểu huynh đệ này chẳng lẽ cũng là Nội viện đệ tử của Già Nam Học Viện? Nghe Nội viện thu nhận đệ tử có chút nghiêm khắc, có thể vào trong đó, vậy vị tiểu huynh đệ này cũng là nhân trung long phượng rồi" Vị mặc cầm bảo ở bên lúc này cũng cười , những lời này cũng phải vô căn cứ, ngay khi Tiêu Viêm vừa xuất tỉ mỉ đem đánh giá lần, sau đó lại có chút kinh ngạc phát , mặc dù lấy người bước chân vào đẳng cấp Đấu Tông cũng có chút nhìn thấu vị thanh niên trước mắt này.
      "Đây là phụ thân ta và cũng là gia chủ Hàn gia - Hàn Trì" Hàn Tuyết tại bên cạnh Tiêu Viêm thấp giọng giới thiệu.
      "Đâu chỉ là nhân trung long phượng, khi mới có thực lực Đại Đấu Sư dám cùng cường giả Đấu Hoàng đối chiến, mới vào Nội viện đến năm liền trực tiếp trở thành người đứng đầu Cường bảng, lấy gan dạ sáng suốt cùng thiên phú của , tại bên trong Nội viện tuyệt đối ai sánh bằng" Hàn Nguyệt che miệng khẽ cười , phong thái động lòng người.
      Mà nghe được những lời này của nàng, sắc mặt của nhiều người Hàn gia trong đại sảnh đều có chút biến hóa, đối với Già Nam Học Viện bọn họ cũng là có chút ràng, tự nhiên cũng biết thiên phú của đệ tử nơi đó phần lớn đều là kém, mà có thể trở thành người nổi bật tại nơi đó đều phải là loại người kinh tài tuyệt thế, nghĩ tới thanh niên thoạt nhìn rất bình thường ở trước mặt này cư nhiên lại có lai lịch như vậy.
      Hàn Tuyết cũng đồng dạng vì lời của Hàn nguyệt ... mà có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng kỳ dị, lại là có vẻ nồng đậm, đối với Cường bảng bên trong Già Nam Học Viện nàng cũng từng được nghe Hàn Nguyệt đề cập qua, mặc dù là lấy thiên phú của tỷ tỷ nàng cũng chỉ có thể ở dưới thứ hạng 10, mà 10 người ở top đầu đều là ít thiên tài, về phần ba người đứng đầu có lẽ phải dùng từ quái vật để mô tả họ.
      "Hàn Nguyệt học tỷ quá khen, đây chẳng qua chỉ là nhờ vận may thôi" Nhìn Hàn Nguyệt đưa bản thân mình lên cao như vậy, Tiêu Viêm nhất thời cười khổ tiếng, lắc lắn đầu .
      Hàn Nguyệt mỉm cười, nhìn thấy Tiêu Viêm muốn dây dưa tiếp đề tài này nên lập tức chuyển sang vấn đề khác, thanh mang theo chút tò mò hỏi: "Ngươi như thế nào cùng Tuyết nhi ở cùng chỗ vậy?"
      Nghe vậy, Hàn Tuyết ở bên cạnh liền nhanh chóng kể lại mọi chuyện, đem chuyện từ ở đại mạc cho đến những chuyện phát sinh đường đại khái lần.
      "Hóa ra là như thế. Như vậy phải cảm tạ Tiêu Viêm tiểu huynh đệ rồi, nếu ngươi ra tay, chỉ sợ tiểu nữ cho đến xa đội Hàn gia lần này là chạy trời khỏi nắng a" Nghe được Hàn Tuyết kể lại những biến cố xảy ra đường, sắc mặt vị cẩm bào nam tử kia cũng liền hơi đổi, chợt đứng dậy ôm quyền hướng Tiêu Viêm trầm giọng .
      "Hàn tộc trưởng khách khí rồi, ta được Hàn Tuyết cứu giúp tự nhiên là phải trả lại nhân tình này rồi" Tiêu Viêm cười .
      "Ha hả, ngươi là bạn cũ của Nguyệt nhi, lại là ân nhân cứu mạng Tuyết nhi, nếu như ghét bỏ cứ kêu tiếng Hàn bá phụ là được rồi, cái danh xưng Hàn tộc trưởng này nghe quá xa lạ" Hàn Trì khoát tay áo, sang sảng cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cự tuyệt, nên đành phải gật gật đầu.
      "Phụ thân, Hồng gia kia lại tới đây nháo sao?" Nhìn thấy song phương bước đầu nhận thức, liễu mi Hàn Tuyết nhất thời thành đường, .
      "Ai…, Hồng gia kia vẫn muốn tự mình độc chiếm Thiên Bắc Thành, đối với Hàn gia chúng ta luôn vừa mắt, trước đây bởi vì thực lực hai bên sai biệt nhiều nên cũng phát sinh chuyện gì, nhưng gần đây Hồng Thần từ Phong Lôi Các -Bắc trở về, nghe lần này trở thành nội các đệ tử của Bắc Các, địa vị cùng với trước kia liền trở nên còn như nhau nữa, mà lúc này, danh vọng của Hồng gia cũng rất là bành trướng, giờ phần đông thế lực trung lập tại Thiên Bắc Thành đều là vì vậy mà gia nhập về phe Hồng gia" Hàn Trì thở dài hơi, .
      "Phong Lôi Các - Bắc? phải là Phong Lôi Các à?" Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút nghi hoặc hỏi khẽ với Hàn Tuyết.
      "Phong Lôi Các chia làm Đông – Tây – Nam - Bắc bốn Các, phân biệt tọa lạc tại bốn góc của Trung Châu Bắc vực, mà kia Phong Lôi Các - Bắc vừa đúng lại ở Tê Phượng Sơn cách bên ngoài Thiên Bắc Thành khoảng ngàn dặm, Hồng Thần, chính là nội các đệ tử của Phong Lôi Các - Bắc" Hàn Tuyết giải thích.
      Tiêu Viêm lúc này mới thoáng giật mình, rồi lại lần nữa kinh ngạc trước mạnh mẽ của Phong Lôi Các, chỉ là là phân Các mà cũng làm cho Hàn gia phải kiêng kỵ như vậy.
      " cầu mà Hồng Thần đưa ra là muốn ngươi cùng tỷ tỷ ngươi đồng thời gả cho , tuy trong việc này phần là do nhìn trúng chị em ngươi, nhưng điều muốn nhiều hơn có lẽ là dần dần ăn mòn Hàn gia ta" Loại cầu cùng quỷ kế này ta tất nhiên đáp ứng. Hồng gia mặc dù thế lớn, nhưng nếu thực hướng Hàn gia ta động thủ bọn họ tất cũng phải chịu tổn thất " Hàn Trì chậm rãi .
      Hàn Tuyết ngọc thủ chợt khẩn trương, thanh lạnh lùng : "Cho nên tên kia mới vừa rồi đưa ra loại cầu này để cho chúng ta tìm được người cùng thế hệ có thể cùng ứng chiến sao?"
      "Ân" Trong đám người Hàn gia xuất sắc nhất cũng thế hệ với chỉ có tỷ tỷ của ngươi, nhưng giờ nàng cũng bất quá mới chỉ vừa tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng, hơn nữa nguyên nhân bên trong vẫn còn là nhờ có được phen kỳ ngộ, mà Hồng Thần kia, ít nhất hẳn cũng là thất tinh Đấu Hoàng, hơn nữa còn học được rất nhiều cao giai đấu kỹ của Phong Lôi Các, Nguyệt nhi tại còn là đối thủ của nữa rồi" Hàn Trì cười khổ tiếng, : "Hơn nữa đừng là Hàn gia, cho dù là nhìn khắp Thiên Bắc Thành, trong đám người cùng thế hệ khó có thể tìm ra được người cùng Hồng Thần chống đỡ được, Hồng Thần dám đưa ra loại điều kiện này tự nhiên là có nắm chắc rất lớn" Cho nên , lúc này đây, Hàn gia có chút phiền toái.
      “Phiền toái phiền toái, bất quá cũng phải là thể giải quyết được, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có người nào đó đáp ứng xuất thủ tương trợ" Hàn Nguyệt mỉm cười, đột nhiên .
      Nghe được lời của nàng, từng ánh mắt trong đại sảnh nhất thời đồng loạt hướng về phía Tiêu Viêm, Hàn Tuyết cũng là ở bên liên tục gật đầu : "Đúng, Tiêu Viêm tiên sinh rất mạnh, nếu như có thể xuất thủ nhất định có thể đánh bại được Hồng Thần!"
      Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Tiêu Viêm khỏi có chút biết làm sao, hai tỷ muội này bề ngoài thoạt nhìn đều cũng có chút lạnh lùng khiến người khác phải cách xa, nhưng dấu bên trong lại cất dấu nhiều nét giảo hoạt.
      Nhìn thấy thần sắc biết phải làm sao của Tiêu Viêm kia, Hàn Nguyệt khẽ cắn răng, chợt bước lên tới gần người trước , cách đoạn chỉ đủ hai người nghe thấy, : "Tiêu Viêm, việc này đối với Hàn gia quá trọng yếu, hi vọng ngươi có thể xem tại ít giao tình, trong dĩ vãng mà trợ giúp tay, cùng lắm , chuyện ngươi vụng trộm đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ mà ta vất vả tìm được lấy ta tính toán nữa"
      Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời trở nên xấu hổ, ngượng ngùng : "Hàn Nguyệt học tỷ, ngươi làm sao lại biết?"
      "Ngươi xem ra là quên đầu Đại Tinh Tinh biết tiếng người và là thủ hộ Địa Tâm Thối Thể Nhũ sao chứ?" Hàn Nguyệt khẽ cười .
      Tiêu Viêm cười khổ, hóa ra là còn súc sinh kia.
      "Thế nào?" Ánh mắt Hàn Nguyệt vẫn nhìn về Tiêu Viêm, trong con mắt xinh đẹp lên chút ít nét khẩn cầu.
      Tiêu Viêm trầm ngâm.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm lời nào, Hàn Nguyệt khỏi có chút thất vọng, hàm răng khẽ cắn, chợt giống như lấy hết can đảm "Chỉ cần ngươi có thể giúp Hàn gia ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ta . . ta … "
      "Ngươi chẳng lẽ cũng muốn trở thành thị thiếp của ta sao?" Tiêu Viêm khóe miệng run run chút, tiếp lời của nàng.
      Nghe vậy, khuôn mặt Hàn Nguyệt nhất thời dâng lên mảnh mây đỏ, cả hai cái tai mềm mại đều là trở nên nóng lên.
      "Ai, đừng phải là cái này, ta là quá sợ rồi"
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng, quả nhiên hổ là tỷ muội, chẳng lẽ cái này tâm hữu linh tê sao? Đều biết được sợ nhất là cái gì"
      "Ta dám cam đoan với các ngươi về cái gì, chỉ có thể , ta cố hết sức thôi" Thở dài hơi, có lẽ là bởi vì trong lòng đối với việc lúc trước vụng trộm, đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ mà Hàn Nguyệt vất vả tầm được lấy , mà cảm thấy có tia xin lỗi, nên Tiêu Viêm sau khi trầm ngâm lát sau, liền chậm rãi gật gật đầu .
      Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, trong đôi mắt Hàn Nguyệt nhất thời xuất nét kinh hỉ, đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm vào người phía trước hỏi: " sao?"
      Trước ánh mắt nóng rực của nàng, Tiêu Viêm chỉ đành gật đầu lần nữa.
      "Phụ thân, nếu đúng như lời Hồng Thần , chỉ cần là cùng thế hệ, mặc kệ có phải là người Hàn gia ta hay , cũng có thể tham gia, như vậy, Tiêu Viêm tiên sinh đây, tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất lúc này" Hàn Nguyệt hướng về phía Tiêu Viêm thản nhiên cười, sau đó xoay người hướng về phía Hàn Trì .
      "Ha hả, vi phụ tất nhiên là tin tưởng vào ánh mắt của ngươi, bất quá việc này liên lụy lớn, tuy Tiêu Viêm tiểu huynh đệ có thể bắt giữ được hai người Hồng Liệt, Hồng Mộc hai người, nhưng điểm này Hồng Thần cũng có thể làm được. thân là đệ tử Phong Lôi Các - Bắc, học được ít cao giai đấu kỹ uy lực rất mạnh, đừng là đồng cấp, cho dù là cao hơn với 1 - 2 tinh chỉ sợ cũng khó có thể chiến thắng được. . . Lời này chỉ sợ làm cho trong lòng Tiêu Viêm tiểu huynh đệ có chút phục, nhưng loại tỷ thí này, đao kiếm có mắt, nếu để cho ngươi bởi vậy xuất cái gì ngoài ý muốn, Hàn gia ta cũng khó xử a. . ." Hàn Trì chần chờ chút rồi cười khổ .
      "Phụ thân, ngươi tin Tiêu Viêm tiên sinh có thể đánh bại Hồng Thần sao?" Hàn Tuyết chân ngọc đập mạnh, nàng hao hết miệng lưỡi mới đưa được vị tôn đại thần đến, nếu là bởi vì những lời này cuả Hàn Trì mà đắc tội với nàng biết phải làm sao chứ?
      Bị hai nữ nhi nghi ngờ, Hàn Trì cũng đành phải cười khổ, phải tin Tiêu Viêm, mà là Hồng Thần này quả quá mạnh mẻ, lần tỷ thí này nếu như thua... đây chính là việc cả đời của Hàn Nguyệt a, đừng , chỉ sợ trong toàn bộ người của Hàn gia ra ngoại trừ hai người nha đầu này ra cũng còn ai dám tùy tiện quyết định như vậy a.
      "Tuyết Nhi, Nguyệt Nhi, các ngươi cũng cần phải ép đại ca, nếu như các ngươi có lòng tin như vậy đối với vị Tiêu Viêm tiểu huynh đệ này, ta có thể ra mặt thử xem sao? Dù sao việc này cũng quan hệ đến tồn vong của Hàn gia ta nên chúng ta thể có nửa điểm sơ sẩy a" Vị nam tử trung niên nhìn qua tuổi ước chừng tại 40 liền đứng dậy, hướng về phía hai người Hàn Tuyết cười : "Chỉ cần vị Tiêu Viêm tiểu huynh đệ này có thể dưới công kích của ta mà chống đỡ được mười hiệp, như vậy lần tỷ thí này mời ra tay, như thế nào?"
      Nghe vậy, Hàn Tuyết cùng Hàn Nguyệt chần chờ chút, hai người quay sang liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Viêm, thanh có chút yên : "Đây là nhị thúc của ta - Hàn Điền, thực lực ước chừng tại bát tinh Đấu Hoàng, ngươi có ... hay nắm chắc?"
      Tiêu Viêm đồng dạng cũng biết trận tỷ thí cùng Hồng Thần kia có tầm quan trọng thế nào đối với Hàn gia cho đến Hàn Nguyệt, vì vậy đối với cỗ tin tưởng của hai người Hàn Tuyết, cũng hơi có chút cảm động, các nàng là đem vận mệnh cả đời đặt ở người của .
      Tiêu Viêm chậm rãi tiến lên, hướng về phía Hàn Điền chắp tay, khẽ cười : "Trong vòng mười hiệp, chỉ cần tại hạ bị đánh trúng lần việc này coi như cần bàn tới nữa!" vừa xong, trong đại sảnh nhất thời dâng lên mảnh xôn xao !
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :