Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 930: Tái đột phá
      Dịch: Rhino (A Hô) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      qua hai ngày kể từ khi Đan lôi bạo phát, mà trong thời gian này Tiêu Viêm vẫn ngồi xếp bằng tại bãi đá, hai tròng mắt đóng chặt, từng luồng hấp lực từ trong cơ thể nối nhau trào ra đem thiên địa lực lượng nồng đậm chung quanh thu nạp vào trong cơ thể . . .
      Từ sau lần Đan lôi bạo phát đó, Tiêu Viêm vẫn liên tục duy trì trạng thái thổ nạp như vậy, hơn nữa khí tức của ở dưới tình huống này mà trở nên phập phồng bất định, từng đợt sóng đấu khí hùng hồn tựa thủy triều ngừng tràn ra khỏi cơ thể rồi lại từ từ lui về, cứ tuần hoàn như vậy liên tiếp ngừng. . .
      Đối với trạng thái như vậy của Tiêu Viêm, lấy nhãn lực của đám người Tô Thiên tự nhiên ràng là, lúc này bị vây trong trạng thái đột phá tấn cấp. Bởi vậy bọn họ chỉ có phái người thông báo lệnh phong tỏa bãi đá, mà còn đem khu vực rộng lớn chung quanh cũng cách ly ra, trong thời gian này nếu Tiêu Viêm bị quấy nhiễu ra khỏi trạng thái như vậy tổn thất chính là tương đối to lớn, dù sao cơ hội đột phá thể cứ là có thể xuất .
      Những ngày này, ra học viên của Nội viện đối với thân ảnh gày gò mặc hắc bào ở bãi đá dần dần quen thuộc, nếu có dịp tình cờ ngang qua dù ở xa xa ánh mắt tự chủ được quay nhìn về phía này, cũng mang theo tia kính nể cùng tôn sùng, ở độ tuổi như vậy mà Tiêu Viêm hôm nay có trình độ cao hơn so với ít trưởng bối trong gia tộc bọn họ, hơn nữa ai ai cũng biết nay trong thời kỳ đỉnh cao tu luyện. Ai có thể trước, ngày sau có khả năng đạt được trình độ cao đến đâu chứ?
      Trong lòng lên những ý niệm này, ít học viên trong mắt chứa kính nể lại khỏi càng thêm nồng đậm, thành tựu của Tiêu Viêm xác thực đáng giá để bọn họ tôn kính như vậy.
      Mà ở vô số đạo ánh mắt cả ngày nhìn như vậy, Tiêu Viêm ở bãi đá lại tựa hồ vẫn như mất cảm ứng đối với ngoại giới đích, khoanh chân mà ngồi, nhúc nhích tí nào tựa như lão tăng nhập định. Bất quá tuy thân hình giống như pho tượng bình thường, nhưng số ít người có được cảm giác linh mẫn vẫn có thể phát khí tức từ trong cơ thể tràn ngập ra vẫn liên tục và nhanh chóng trở nên mạnh hơn. . .
      bầu trời quang đãng bóng mây, Tiểu Y Tiên lơ đãng lăng mà đứng, thân khinh trang, đầu tóc dài trắng như tuyết tùy ý cuốn dải dây lụa buộc tóc màu tím, gió nhè thổi, tóc bạc tung bay, ý cảnh xuất trần như vậy khiến ít nam học viên trong Nội viện khi qua cước bộ tự giác chậm lại, trong mắt lóe lên từng đạo tia sáng kỳ dị.
      Đối với Tiểu Y Tiên, học viên trong Nội viện biết về nàng cũng nhiều lắm, bọn họ chỉ biết mỹ lệ nhìn qua có chút lạnh lùng này vẫn là người bên cạnh của Tiêu Viêm học trưởng, hơn nữa tối trọng yếu hơn là này thoạt nhìn qua tuổi cũng lớn hơn bao nhiêu so với bọn , nhưng lại là Đấu Tông cường giả so với Tô Thiên đại trưởng lão mạnh hơn!
      Thành tựu kinh khủng đó của Tiểu Y Tiên có thể mạnh hơn nhiều so với Tiêu Viêm, khiến cho ít kẻ được coi là thiên tài trong Nội viện, đều cảm thấy ảm đạm thất sắc trước thiên phú tu luyện gần như là quái vật của nàng. Bất quá, việc này cũng chưa từng gây trở ngại cho việc, Tiểu Y Tiên trở thành người tình trong mộng của đông đảo nam học viên ở Nội viện vào khoảng thời gian này.
      Thực lực mạnh mẽ, khí chất phiêu dật, quan trọng nhất chính là nhan sắc tuyệt mỹ, mấy điều này hầu như phù hợp rất nhiều tiêu chí tốt nhất để nam nhân chọn người trong mộng. Đương nhiên loại ý niệm này cũng chỉ có thể ở sâu trong tâm khảm mà thôi, bởi vì bọn họ cũng ràng, muốn đem này thu phục mà có cái kiểu thiên phú cùng với nhân cách như Tiêu Viêm, tỉ lệ thành công hầu như đáng để đến.
      Đối với việc bản thân ở trong Nội viện có thể có được mỹ danh trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tiểu Y Tiên cũng biết ràng lắm, hơn nữa cho dù có biết nữa nàng cũng quan tâm là mấy, tao ngộ mấy năm nay tạo nên tính tình của nàng có chút lãnh đạm, nếu phải là người quen biết, nàng cơ bản có khả năng chủ động cùng họ chào hỏi, hoặc là chuyện. Vào lúc này, đôi mắt đẹp của nàng gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm bãi đá, thời gian mỗi ngày nàng cũng đều nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm hồi lâu như vậy, năm ngày như , ngày ngừng. chấp nhất này của Tiểu Y Tiên lại dẫn tới lòng thương tiếc khôn cùng của ít nam học viên trong Nội viện. Chỉ cần xem cặp mắt bốc hỏa của bọn , nếu phải là cùng Tiêu Viêm có độ chênh lệch quá lớn, sợ rằng bọn đúng là nhịn được xông lên liều mình khiêu chiến người nọ, sau đó đem mỹ nhân cứu vớt ra khỏi biển khổ chờ đợi mỏi mòn như vậy.
      Đương nhiên, loại xung động này vừa mọc lên, còn chưa xông lên tới đầu óc cấp tốc chết yểu, bởi vì lý trí cho bọn họ biết nếu thực làm vậy, sợ rằng cần Tiêu Viêm xuất thủ, người tình hoàn mỹ trong mộng của bọn họ chắc chắn tùy ý vung lên ngọc thủ, đem bọn họ đập văng ra như con ruồi muỗi.
      Gió mơn man phía chân trời ve vuốt quần áo thân thể mềm mại của Tiểu Y Tiên, gió lượn vòng quanh những đường cong mê người của nàng, bàn tay thon mềm khẽ vén vài sợi tóc bạc như tuyết rủ xuống đôi má hồng, cặp mắt đẹp nhìn Tiêu Viêm vẫn hề có động tĩnh như trước bãi đá, đôi mày liễu hơi nhíu, lẩm bẩm : "Còn xong ư? Lần này thời gian để tấn cấp có hay hơi lâu chút đây a?"
      Từ lúc tiến vào trạng thái tu luyện đến bây giờ, Tiêu Viêm hầu như giằng co qua bốn ngày, trong bốn ngày này thân thể vẫn luôn duy trì ở cái loại trạng thái này, chút cử động nào. . . Nếu phải Tiểu Y Tiên có thể nhận thấy được khí tức trong cơ thể Tiêu Viêm từ từ tăng cường mà , sợ rằng nàng cho rằng trong khi tu luyện có xuất điều bất lợi. . .
      tiếng thở dài nhàng truyền ra từ Tiểu Y Tiên, nàng chợt chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi. Mà ngay khi nàng xoay người, bãi đá lại đột nhiên truyền đến trận năng lượng bạo động. . .
      Lấy thực lực của Tiểu Y Tiên, trận năng lượng bạo động cũng tính là quá mức kịch liệt này hầu như trong nháy mắt bị nàng phát , lập tức đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, kèm tia kinh hỉ nhìn về phía bãi đá.
      Lúc này, tại bãi đá, năng lượng cuộn trào trở nên cực kỳ mãnh liệt, từng đạo thiên địa năng lượng loang lổ cấp tốc ngưng tụ, giống như tại đỉnh đầu Tiêu Viêm hình thành dòng suối, từ thiên linh cái tiến nhập vào trong thân thể.
      Năng lượng khổng lồ xâm nhập như vậy chỉ giằng co ngắn ngủi hơn mười giây rồi từ từ tiêu tán, mà khi tia năng lượng cuối cùng trống rỗng tán , hai mắt Tiêu Viêm vốn đóng chặt bốn ngày thời gian rốt cục bỗng nhiên mở ra!
      Khi đôi mắt mở ra chốc, cổ khí thế cường hãn cũng từ trong cơ thể phô thiên cái địa bạo dũng nở ra!
      Khí thế bạo dũng, chỉ trong chớp mắt bị Tiêu Viêm cấp tốc thu hồi lại, nhưng biến cố thình lình như vậy vẫn như cũ khiến cho ít người trong Nội viện chú ý, lập tức từng đạo ánh mắt đều đổ dồn về bãi đá, đợi đến khi thấy Tiêu Viêm mở mắt lần nữa lại khỏi vang lên từng đợt tiếng kinh hô.
      Đối với Nội viện vang lên tiếng ồ, Tiêu Viêm cũng để ý, cựa cổ, nắm tay tùy ý nắm chặt, cảm thụ được đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ rất nhiều so với mấy ngày trước, khỏi cười thỏa mãn, hôm nay rốt cục thành công đột phá sáu tinh Đấu Hoàng, đạt tới cấp độ bảy tinh Đấu Hoàng.
      "Bảy tinh. . . Chỉ còn thiếu hai tinh là có thể đạt tới Đấu Hoàng đỉnh phong, Đấu Tông. . . cũng còn xa nữa." Chậm rãi từ bãi đá đứng lên, Tiêu Viêm thào tự , chợt nhìn về phía bầu trời phía Bắc Nội viện, ánh mắt có chút thất thần, trước đây khi Huân Nhi ly khai cũng chính là ở phương hướng này. . .
      Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm phương Bắc, lát sau, Tiêu Viêm đột nhiên nắm tay nắm chặt, trong đôi mắt đen xẹt qua chút hàn mang sắc bén, giờ khắc này, cũng nhớ tới vị nam tử nọ lúc trước tới Nội viện, mạnh mẽ mang Huân Nhi, tên của đối với Tiêu Viêm mà tuyệt đối là khắc sâu khó có thể quên nổi! "Tại hạ là Hắc Yên quân Phó thống lĩnh - Linh Tuyền." Trước đây, tại phía sau núi của Nội viện, người thanh niên cước đạp Độc Giác thú bốn cánh, từ cao nhìn xuống đích đối với Tiêu Viêm cười lạnh như vậy.
      "Linh Tuyền. . ."
      Hít sâu hơi, Tiêu Viêm trong mắt lên đạo lạnh lùng, khi đó tại trước mặt vị Hắc Yên quân Phó thống lĩnh đó chỉ yếu như con kiến hôi, nhưng tại tràn đầy lòng tin, nếu người này lần thứ hai xuất trước mặt, tất nhiên có thể đem người này đánh cho gục ngã dưới chân mình!
      Tiêu Viêm của hôm nay, trải qua ngắn ngủi mấy năm thời gian trưởng thành nhanh chóng, còn là Đại Đấu Sư nho của lúc trước mà người đó có thể tùy ý khinh nhờn!
      "Huân Nhi, chờ ta. . . Trung Châu đại lục, cũng chờ ta!"
      Đứng bãi đá, Tiêu Viêm nhìn bao quát cả Nội viện, cổ hào khí đột nhiên tự trong lòng tuôn ra, tràn ngập trong ngực .
      "Tấn cấp thành công rồi à?"
      Trong khi Tiêu Viêm nỗi lòng dâng trào, đạo thân thể xinh đẹp mềm mại chậm rãi xuất trung của bãi đá, hướng Tiêu Viêm nhiệt tình .
      Nhìn Tiểu Y Tiên thân áo lụa nhàng mang theo nét thanh thuần động lòng người, Tiêu Viêm cũng gật đầu cười, : "Thời gian này, vất vả cho nàng rồi"
      "Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy ?" Tiểu Y Tiên mắt đẹp khẽ chớp, giọng .
      "Ha hả, là ta lỗ mãng rồi, nàng thích, sau này ta vậy nữa." Nhìn thấy Tiểu Y Tiên có chút vui, Tiêu Viêm cũng vội vã đổi giọng, nhìn thấy sắc mặt nàng có chút giãn ra mới thở dài hơi, cười , " thôi, cùng mọi người sắp xếp vài công chuyện xong, chúng ta cũng nên rời thôi."
      "Phải rời sao? Khi nào?" Nghe vậy, Tiểu Y Tiên ngẩn ra, đạo.
      Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt chuyển về hướng Bắc, biết vì sao tại trong lòng đột nhiên có chút nóng nảy cùng với khẩn cấp, đối với Trung Châu, rất tựa hồ cực kỳ háo hức. . .
      "Trong vòng 3 ngày." Áp xuống phần háo hức trong lòng, Tiêu Viêm quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc của Tiểu Y Tiên, cười .
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 931: Ly khai
      Dịch: Rhino (A Hô) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      Trong sân tĩnh lặng, Tiêu Viêm ngồi ghế đá ngắm nhìn những chiếc lá cây trong viện hơi có chút ố vàng, khỏi than hơi, quay đầu lại nhìn thân ảnh vừa xuất ở cửa viện, cười cười : "Nhị ca, huynh tới?"
      Tiêu Lệ gật gật đầu, chậm rãi vào trong viện, trầm ngâm hồi : "Ta mới từ Tiêu Môn tới, nghe Đại trưởng lão , ngươi định rời ?"
      Tiêu Viêm cười tiếng , "Cũng tới lúc nên rồi, tiếp tục ở tại đây cũng còn gì khiến đệ có được thực lực để chân chính chống lại Hồn Điện."
      "Đệ luôn trước bước, mà , phải rằng nơi này bây giờ đối với đệ cũng đích là quá , Trung Châu có lẽ mới là nơi thích hợp nhất cho đệ." Tiêu Lệ có chút đơn thở dài hơi, nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm, trong lòng lần nữa lại có chút cảm thán, thiếu niên non nớt năm nào bất tri bất giác cư nhiên trưởng thành tới loại trình độ này rồi a.
      Nhìn Tiêu Lệ cảm xúc hơi có chút trùng xuống, trong mắt Tiêu Viêm cũng nhịn được ánh lên tia đau xót, lần này rời cũng giống dĩ vãng, khoảng cách Trung Châu cùng Hắc Giác Vực thậm chí là Gia Mã đế quốc cơ hồ là khó có thể tính nổi, bởi vậy, lúc này đây rời cũng biết lần sau trở về là tới khi nào nữa.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm cũng thoáng trầm trọng, Tiêu Lệ lại vội vàng xốc lên tinh thần, vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm cười , "Đừng có cùng Nhị ca của đệ sướt mướt nữa, nếu đại ca biết được ta làm trở ngại cước bộ của ngươi, e rằng mắng chết ta được a."
      Đề cập tới đại ca, Tiêu Viêm trong lòng cũng trở nên ấm áp, : "Đệ rồi, đành nhờ Nhị ca điều hành Tiêu Môn cho tốt vậy, có Bàn Môn làm sức bật, tiềm lực phát triển của Tiêu Môn là khó có thể hạn lượng được, chừng khi đệ trở về, Tiêu Môn trở thành toàn bộ chúa tể của toàn bộ Hắc Giác Vực rồi ha. . ."
      Tiêu Lệ nhếch miệng cười tiếng, hào khí , "Đệ yên tâm, chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu , " nên xem thường đám người Hắc Giác Vực, bất quá đệ cùng Đại trưởng lão qua, toàn lực trợ giúp huynh. Già Nam Học Viện cùng thế lực trong Hắc Giác Vực xưa nay vốn bất hòa, dĩ vãng cũng chịu thiệt ít, mà giờ có Tiêu Môn, Già Nam Học Viện cũng có thêm minh hữu, bằng sức ảnh hưởng Tiêu Môn tại Hắc Giác Vực dần dần khuếch tán, ngày sau cũng có thể hoàn toàn khiến Già Nam Học Viện thoát khỏi loại cục diện yếu thế này."
      Tiêu Lệ gật gật đầu : "Yên tâm, đệ đem cái Tiêu Môn trọn vẹn giao cho ta, ngày sau, ta trả lại cái Tiêu Môn so với ngày hôm nay cường đại hơn mấy chục lần cho đệ thấy"
      Tiêu Viêm cười cười, thoáng chần chờ chút rồi từ trong nạp giới lấy ra cái bình ngọc, bên trong bình ngọc có quả đan dược màu hồng tím, bàn tay khẽ vuốt ve bình ngọc, lát sau mới đưa cho Tiêu Lệ, giọng : "Đệ rồi, làm phiền Nhị ca phái người đem đan dược này đưa tới Gia Mã đế quốc đưa tận tay Thải Lân."
      "Thải Lân? Là Mỹ Đỗ Toa Nữ vương?", nghe được tên này, Tiêu Lệ cũng nao nao, bất quá cũng hiểu ít quan hệ giữa Thải Lân cùng với Tiêu Viêm, vì thế gật gật đầu, cũng hỏi chi tiết tình, tiếp nhận đan dược, sau đó thận trọng bỏ vào nạp giới, : "Tam đệ yên tâm, đan dược này nếu sắp xếp được thời gian ta tự tay đưa tới Gia Mã đế quốc."
      Tiêu Viêm gật gật đầu cười, giọng : "Mặt khác, huynh cũng nên liên hệ cùng đại ca thường xuyên chút, thế lực Viêm Minh giờ ở Gia Mã đế quốc cũng coi như là mặt trời ban trưa, có Thải Lân trấn thủ, chỉ cần ít cường giả chân chính của Hồn Điện ra tay khó có thể đối với Viêm Minh tạo thành thương tổn, ngày sau nếu như Tiêu Môn thực lực dần dần tăng mạnh, cùng Viêm Minh Đông Tây là đủ để ở vùng Tây Bắc địa vực này mà tung hành" Tiêu Lệ gật gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Viêm : "Lần này rời , khi nào đệ trở về?" Tiêu Viêm trầm ngâm, chợt lắc lắc đầu, thấp giọng : "Đệ cũng biết. . ."
      "Khi nào "
      "Ngày mai."
      Nghe vậy, Tiêu Lệ khỏi cười khổ tiếng, tiến lên bước, hung hăng ôm chặt Tiêu Viêm cái, hai tay ở phía sau lưng vỗ vài cái có lực, : "Tiểu gia hỏa, tự chăm sóc cho tốt, nhớ kỹ câu kia của đại ca, Tiêu gia thể có ngươi, giải cứu phụ thân cũng đồng dạng chỉ có ngươi mới có năng lực làm được!"
      Nghe được thanh Tiêu Lệ đột nhiên trở nên khàn khàn rất nhiều, tâm tình Tiêu Viêm cũng trầm xuống theo, ánh mắt nhịn được đỏ lên.
      "Nhị ca, huynh cũng bảo trọng đó."
      Hôm sau, ánh nắng ấm áp từ phía chân trời nghiêng nghiêng trải xuống, chiếu rọi ở cánh cửa Nội viện, nơi đó có đông đúc người tụ tập, từng đạo ánh mắt nhìn về sườn núi núi bên ngoài, ở đó có vài đạo thân ảnh đứng thẳng tắp.
      "Đại trưởng lão, Nhị ca, tiễn đến đây thôi ha"
      Tiêu Viêm nhìn Tô Thiên cùng với Tiêu Lệ, lại nhìn Ngô Hạo cùng với phần đông Nội viện đệ tử phía sau, khỏi cười tiếng, rắn rỏi .
      Nhìn thanh niên áo đen vẻ mặt ấm áp tươi cười, Tô Thiên cũng hơi có chút sầu não, : "Các ngươi nhiều người, Hân Lam lại vẫn chưa đạt tới Đấu Vương nên thể phi hành, vậy tạm dùng đầu Sư Thứu này để di chuyển "
      Tô Thiên vừa dứt lời, đạo lớn bóng đen mang theo tiếng ưng khiếu từ trung từ từ hạ xuống, đôi cánh lớn vẫy động mang theo cỗ cuồng phong khiến cho những cây chung quanh đều lắc lư theo.
      "Đa tạ đại trưởng lão.", nhìn Sư Thứu thú trước mặt, Tiêu Viêm trong lòng cũng ấm áp, hướng về phía Tô Thiên ôm quyền cười .
      xong, Tiêu Viêm dường như cũng muốn kéo dài loại khí ly biệt này thêm, thân hình vừa động liền xuất ở phía lưng Sư Thứu thú, sau đó lần lượt Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên, còn có Hân Lam cũng theo sát mà lên, cũng may lưng Sư Thứu thú này diện tích , bởi vậy bốn người cùng ở đó cũng quá chật chội.
      "Tiêu Viêm, thượng lộ bình an!"
      Nhìn Sư Thứu thú chậm rãi vẫy cánh, Tiêu Lệ lại lần nữa lớn tiếng gọi.
      Đứng Sư Thứu thú, Tiêu Viêm hướng về phía Tiêu Lệ khẽ gật đầu, chợt ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, rốt cục hít sâu hơi, tay áo bào vung lên, cỗ kình phong bốc Sư Thứu thú nhanh chóng lên .
      "Đầu lĩnh, chân cứng đá mềm!"
      Theo Sư Thứu thú dần dần bay lên, đột nhiên trận rống to từ phía dưới vang vọng, Tiêu Viêm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lại thấy ít thành viên Bàn Môn đỏ mặt tía tai gào thét.
      nhàng cười tiếng, Tiêu Viêm hướng về mọi người phía dưới ôm quyền, tiếng cười sang sảng, từ Sư Thứu thú chậm rãi truyền xuống. "Non xanh còn đó nước biếc còn đây, chư vị, hẹn ngày tái ngộ! Nếu có duyên, Trung Châu gặp lại!"
      Tiếng cười sang sảng từ từ truyền xuống, mà Sư Thứu thú bầu trời lại dần biến thành điểm rồi nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn mọi người, dư lượn lờ khiến ít người tâm tình đều có chút sầu não.
      Tô Thiên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lệ bên cạnh, cười : " cần lo lắng, lấy tính tình của tiểu gia hỏa kia, mặc dù Trung Châu cũng đồng dạng hẳn là là có thể lại sai ."
      " là niềm kiêu hãnh của Tiêu gia ta." Tiêu Lệ cười tiếng, mở miệng tự hào.
      "Ta tin tưởng cũng trở thành niềm kiêu hãnh của Già Nam Học Viện." Tô Thiên cười to tiếng, sau đó xoay người hướng về Nội viện bước vào, vừa vừa : " biết nếu tiểu gia hỏa này ở Trung Châu gặp Viện trưởng đại nhân, đặc sắc ra sao chứ? Lấy tính tình Viện trưởng đại nhân kia, hắc hắc…" Nghe được tiếng cười quái dị của Tô Thiên, mọi người khỏi nhìn nhau liếc mắt cái, chợt có chút chẳng biết tại sao xoay người theo. . .
      Xa xa trung phía , lớn Sư Thứu thú phe phẩy hai cánh, ngữ cảnh nhàn nhạt màn hào quang từ của chúng trong cơ thể tràn ngập mà ra, đem nghênh diện mà đến cuồng phong, toàn bộ chống đỡ bên ngoài.
      Tiêu Viêm khoanh tay đứng Sư Thứu thú, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về nội viện biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt mang tia ly biệt đơn.
      " đem theo nàng này sao?"
      Tiểu Y Tiên dường như biết tinh thần Tiêu Viêm giờ phút này tốt lắm liền chuyển đề tài, đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt nhắn lộ vẻ hưng phấn của Tử Nghiên thấp giọng . Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là hồi phục tâm thần, liếc liếc mắt nhìn Tử Nghiên, bất đắc dĩ : "Đại trưởng lão nhờ cậy, rằng có thể ở Trung Châu cởi bỏ được ít bí mật về bản thể nàng."
      "Hừ, ta giờ cũng là Đấu Hoàng, chẳng lẽ các ngươi còn lo lắng ta theo kịp hay sao?", tuy rằng Tiêu Viêm hai người chuyện tương đối khẽ, nhưng vẫn bị Tử Nghiên nghe được, lập tức trừng mắt bất mãn .
      Cười cười vỗ vỗ đầu Tử Nghiên, Tiêu Viêm cũng cùng nàng cãi cọ, ánh mắt nhìn về phía Hân Lam cười : "Kế tiếp đâu, cầu ngươi chỉ a."
      "À… ừm." Hân Lam mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt có chút mông lung nhìn về phía xa : "Muốn Trung Châu, đầu tiên phải tới tòa thành thị tên là "Thiên Nhai thành", ở nơi đó, chúng ta có thể thông qua gian trùng động mà tới Trung Châu."
      " gian trùng động?" Danh từ này khiến cho Tiêu Viêm sửng sốt.
      Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tiêu Viêm, Hân Lam khỏi thoải mái cười : " gian trùng động, là loại kiến trúc đặc biệt của Trung Châu đại lục, do Đấu Tôn cường giả thi triển gian lực liên thông hai đầu gian với nhau, khoảng cách Hắc Giác Vực với Trung Châu cho dù là gã Đấu Tông cường giả cũng ít nhất phải tốn nửa năm thời gian mới có thể vượt qua, nhưng nếu dùng gian trùng động mà chỉ cần tháng thời gian, bất quá xây dựng gian trùng động có chút khó khăn, lại phải thường xuyên tu sửa, mà người đảm nhận việc duy tu này thực lực phải là Đấu Tông. Do vậy ngoài loại địa phương như Trung Châu ra, các khu vực khác rất ít xuất ."
      Tiêu Viêm lại lần nữa ngạc nhiên, gian trùng động? cầu Đấu Tông cường giả tu sửa? Trung Châu đại lục cư nhiên còn có những thứ mới mẻ thần kỳ như vậy? Giờ khắc này, cơ hồ có loại cảm giác mình tựa như nông dân hát karaoke (bó tay với ông này – biên) vậy.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 932: Nhất Điện Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các
      Dịch: Dracupi (A Cú) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      Thiên Nhai Thành xa xôi nằm bên trong Thiên Kình sơn mạch, cách Hắc Giác Vực gần vạn dặm. Trong vòng ngàn dặm này là tòa thành thị duy nhất thông với Trung Châu - “ gian trùng động". Chính vì thế phồn hoa như Thiên Nhai thành này cũng chỉ đếm được đầu ngón tay.
      Lấy tốc độ của Sư Thứu, muốn từ Hắc Giác Vực đến Thiên Nhai thành tại Thiên Kình sơn mạch ít nhất cũng mất gần nửa tháng. Đối với vấn đề này nhóm Tiêu Viêm cũng có biện pháp. Hân Lam chưa đạt tới cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa cho dù miễn cưỡng đạt tới cũng khó có thể chống đỡ cho nàng đường trực tiếp phi hành tới Thiên Nhai thành. chút lại ngừng nghỉ bằng cưỡi trực tiếp Sư Thứu, ngược lại càng đơn giản hơn ít. Tuy thời gian có hơi lâu hơn mấy ngày, nhưng đối với thói quen cũng tính là gì.
      đoạn đường phi hành này, trải qua thời gian cùng Hân Lâm trò chuyện, Tiêu Viêm đối Trung Châu càng hiểu thêm chút.
      Trung Châu đại lục, diện tích cực kỳ lớn. Bởi vậy tại Trung Châu ít thành thị lớn đều có bố trí “ gian trùng động” để thuận tiện lại.
      gian trùng động” này do những tiền bối hoặc các cường giả kiến tạo nên. Nếu những người này thuộc gia tộc nào đó gian trùng động” chính là vật của gia tộc đó. Đương nhiên loại giao thông công cộng này mặc dù thế lực của gia tộc mạnh chăng nữa cũng có ý mình độc chiếm. Bất quả cũng có số gia tộc rất làm những chuyện ngu ngốc này. Dù sao lợi nhuận mà mỗi năm “ gian trùng động” này mang lại cũng là con số kinh khủng. Có thể nuôi sống toàn bộ gia tộc.
      Bởi vậy khi mỗi tòa “ gian trùng động” tại Trung Châu xuất , đều làm vô số thế lực đỏ mắt. Nhưng ngoại trừ ít gia tộc cường hãn hoặc là tông phái ra những người còn lại cũng chỉ có thể nhìn thèm thuồng mà thôi. Dù sao cũng phải ai cũng có thể mời được Đấu Tôn cường giả, tiêu phí đại khí lực để kiến tạo “ gian trùng động” này. “ gian trùng động” tại Trung Châu chính là tượng trưng cho tài phú cùng thực lực. Đại bộ phận đều thuộc ít thế lực nhất lưu vang dội, đương nhiên cũng có gia tộc được thừa hưởng từ những tiền bối lưu lại.
      “Trung Châu quả nhiên cùng những địa phương khác bất đồng! “ gian trùng động” này mặc dù tại Hắc Giác Vực có tồn tại a!” mình Sư Thứu, Tiêu Viêm nghe xong Hân Lam về “ gian trùng động” cũng chỉ có thể cảm thán mà thôi.
      “Làm cho hai điểm gian xa xôi liên kết được với nhau ngoại trừ Đấu Tôn cường giả ra, cũng khó có ai làm được như thế!” Tiểu Y Tiên cũng khẽ gật đầu, trong giọng dấu được tia sợ hãi.
      gian trùng động” chỉ là trong những đặc sắc của Trung Châu mà thôi. Chờ Tiêu Viêm đại ca và mọi nguời tới đó có thể tự mình lĩnh hội được.” Hân Lam cười .
      “Trung Châu có những thế lực hùng mạnh nào vậy?” Tiêu Viêm gật đầu, chần chừ chút rồi hỏi. Hành tẩu tại mảnh địa vực kia cũng nên biết đến tột cùng là ai nên đắc tội, ai nên đắc tội.
      “Phân chia các thế lực tại Trung Châu, ta chỉ biết đến ít phương diện nhân loại. Về phần ma thú và những chủng tộc khác cũng lắm.” Hân Lâm trầm ngầm hồi rồi : “Tại Trung Châu thế lực nhân loại được chia làm: “Nhất Điện Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các”
      “Nhất Điện Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các?”
      Lông mày chợt nhíu lại, Tiêu Viêm : “Hẳn tháp chính là Đan Tháp sao?”
      “Ân! Tháp chính là Đan Tháp, còn Điện là chỉ Hồn Điện!“ Hân Lâm nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, thấp giọng . Nàng cũng nghe Đại trưởng lão qua, người này cùng Hồn Điện có ân oán .
      “Hồn Điện?” hai chữ đơn giản này làm cho sắc mặt Tiêu Viêm chợt hàn xuống, sát ý sắc bén từ trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên.
      “Hồn Điện tại Trung Châu cực kỳ thần bí. Người bình thường căn bản rất khó gặp người Hồn Điện. Đừng đến tổng bộ, cho dù ít phân bộ cũng có ít người biết. Bất quá, Hồn Điện cùng Đan Tháp nổi danh đủ thấy thế thế lực đáng sợ ra sao!” Hân Lam gật đầu, rồi chần chờ : “Tiêu Viêm đại ca, ta biết rằng người cùng Hồn Điện có ân oán , bất quá để an toàn muội đề nghị huynh chưa đạt tới thực lực cùng chúng chống lại hãy tận lực nhẫn nhịn chút. Dù sao Hồn Điện ngay cả Đan Tháp cũng phải kiêng dè. Phải biết rằng Tam đại cự đầu Đan Tháp, đều đứng trong top 10 cường giả, nhưng ngay cả như vậy đối với điện chủ Hồn Điện thần bí vẫn như trước rất là kiêng kỵ. Theo số lời đồn đãi Tam đại cự đầu của Đan Tháp thầm cùng Điện chủ Hồn Điện giao thủ, nhưng kết quả như thế nào chưa từng có ai biết.”
      Đối với đề nghị của Hân Lam, Tiêu Viêm yên lặng gật đầu. Hít sâu hơi, đem sát ý trong lòng áp chế xuống. Nếu Hồn Điện ở Trung Châu cắm rễ sớm hay muộn cũng có thể tìm hiểu ngọn nguồn. Mặc kệ đến tột cùng nó có bao nhiêu mạnh mẽ, Tiêu Viêm vẫn như trước bao giờ lùi bước.
      “Vậy còn Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phượng Các là về thế lực nào vậy?” Áp chế ý niệm bốc lên trong lòng, Tiêu Viêm sang chuyện khác, hỏi.
      “Nhị Tông là Thiên Minh Tông và Hoa Tông. Hai cái tông phái này tại Trung Châu cũng là thế lực rất mạnh. Trong tông cường giả như mây, mặc dù còn kém Đan Tháp cùng Hồn Điện nhưng cũng là tồn tại thể khinh thường. Còn về phần Tam Cốc chính là Băng Hà Cốc, Cốc và Phần Viêm Cốc.”
      “Phần Viêm Cốc?” nghe thấy cái tên có chút quen thuộc, khóe mắt Tiêu Viêm nhịn được nhíu lại. Nó là nơi duy nhất mà biết được thế lực có Dị Hỏa, hơn nữa Tiêu Viêm cũng tu luyện Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cũng là bí mật bất truyền của thế lực này.
      “Nếu có cơ hội có lẽ phải ghé qua Phần Viêm Cốc xem thử có thể đem Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thu vào tay. Nếu như vậy thực lực của ta tiếp tục tăng vọt rất nhiều.” Ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên, trong lòng lẩm bẩm .
      Lấy thực lực Tiêu Viêm này chỉ là thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đệ nhất biến tại Đấu Hoàng là vô địch. Nếu đem nhị trọng biến cũng thu vào tay mặc dù thi triển Phật Nộ Hỏa Liên cũng có thể chính diện đối mặt với Đấu Tông cường giả.
      Hân Lâm tự nhiên là biết những ý niệm trong lòng của Tiêu Viêm. Nhìn thấy thần sắc khác thường của còn tưởng bởi vì Phần Viêm Cốc có Dị Hỏa mà như vậy, lập tức nhắc nhở: “Tiêu Viêm đại ca! Cửu Long Thiên Cương Hỏa của Phần Viêm Cốc sớm bị bọn họ hạ phong ấn hoàn mỹ. Ngoại nhân dù tốn hao hết bao tâm cơ cũng khó mà đem nó chiếm dụng. Vì cái Dị Hỏa thể sử dụng mà đắc tội với thế lực mạnh mẽ như vậy chính là mất trí a!”
      Tiêu Viêm cười gật gật đầu, : “Yên tâm, ta mặc dù cần phải có Dị Hỏa nhưng vẫn chưa đến trình độ váng đầu đó.”
      Nghe vậy, Hân Lam lúc này mới thở dài nhõm. Nàng cũng muốn mang Tiêu Viêm đến Trung Châu, sau đó vô duyên vô cớ gặp phải nhiều phiền toái như vậy. Gia tộc nàng tại Trung Châu mặc dù có ít thực lực nhưng cũng có thực lực cùng Phần Viêm cốc phân tranh.
      “Tinh Vẫn các, Vạn Kiếm các, Hoàng Tuyền các, Phong Lôi các. Bởi vì phương vị vừa vặn ở bốn góc của Trung Châu nên mới gọi là Tứ Phương Các. Thực lực của bọn họ cũng đồng dạng kém. Dù phóng nhãn nhìn khắp các thế lực nhất lưu của Trung Châu cũng có thể tính là người nổi bật. Những thế lực này tại Trung Châu tận lực nên châm chọc.” Hân Lam chân thành nhắc nhở.
      "Phong Lôi các?"
      Lại là tên quen thuộc, trực tiếp khiến cho sắc mặt Tiêu Viêm có chút cổ quái. ràng nhớ kỹ, tu luyện thân pháp Tam Thiên Lôi Động kia tựa hồ là thuộc về Phong Lôi Các a.
      “Đương nhiên đây là những thế lực có danh khí lớn nhất tại Trung Châu. Bất quá Trung Châu là nơi ngọa hổ tàng long. ít thế lực mặc dù vang danh nhưng chừng có dấu tuyệt đỉnh cường giả. Bởi vậy tại Trung Châu làm việc nên hết sức cẩn thận!” Hân Lam xoa xoa tay .
      “Về phần ít thế lực phi nhân loại, ta cũng biết nhiều. Nhưng thực lực bọn cực kỳ khủng bố. Trong đó có những thế lực đáng sợ có thể cùng Đan Tháp chống đỡ.” đến chỗ này, hàng lông mi của Hân Lam chợt nhíu lại, nhắc nhở : “Còn nữa! Tại Trung Châu nếu có muốn giết ma thú tốt nhất nên biết sau lưng nó có gia tộc nào tồn tại hay ? Nếu có hãy tận lực thần hay quỷ biết mà xử lý nó, nếu bị ít gia tộc ma thú trả thù.”
      Nghe được những lời này, Tiêu Viêm nhất thời lau mồ lạnh trán. Trung Châu này cũng có nhiều điểm ly kỳ nha! Cư nhiên muốn hạ sát đầu ma thú còn phải tra nguồn gốc của nó.
      “Khách khách! Đương nhiên những ma thú tầm thường cần như vậy. Ta chỉ đến những ma thú có linh trí, có thể tiếng người. Hơn nữa ma thú gia tộc cũng có mạnh yếu. Bọn họ cũng phải là khối. Trừ ít thế lực tồn tại đặc biệt đáng sợ bình thường chỉ cần hành bí mật có việc gì cả!”
      Nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Viêm, Hân Lam cũng che miệng cười, : "Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Hân Lam cũng phải che miệng cười, .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới khẽ thở dài nhõm. Xem ra những thế lực này cũng có khiến thất vọng ah. Xem ra rất đặc sắc!
      Trong khi Tiêu Viêm tán thưởng sắc mặt Hân Lam đột nhiên vui vẻ, chỉ vào dãy núi xa xa ở trước mặt, kinh hỉ : "Thiên Kình sơn mạch! Tiêu Viêm đại ca, chúng ta đến nơi rồi ! "
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 933: Bế Quan
      Dịch: Dracupi (A Cú) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      Sư Thứu lướt qua bình nguyên, từ từ tiến vào bên trong dãy núi. Tầm mắt của đám người Tiêu Viêm chợt phát những đại lộ từ bốn phương ra. những con đường lớn còn có thể thấy rất nhiều bóng người qua lại, thậm chí dù khoảng cách còn khá xa nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy ít thanh huyên náo truyền đến.
      Phía bầu trời của dãy núi này, cũng phải chỉ có nhóm người Tiêu Viêm cưỡi Sư Thứu mà ngay tại thời điểm vừa mới tiến vào nghe thấy ít tiếng động xé gió từ những phi hành thú kỳ dị. Ở cách đám người Tiêu Viêm xa, bọn họ còn có thể nhìn được ít nhân ảnh ngồi phi hành thú.
      Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Viêm đối với toàn bộ khung cảnh là cảm giác phồn hoa. Dù sao bầu trời Hắc Giác Vực cũng rất khó gặp cùng lúc nhiều phi hành thú như thế này. Ở trong này phi hành thú tựa hồ chỉ là phương tiện lại mà thôi. Bất quá đoạn đường đến đây tựa hồ phần lớn những đầu phi hành thú đều là ít ma thú tầm thường chỉ là nhất hoặc nhị giai mà thôi, còn tam giai rất hiếm gặp. Bởi vậy khi đám người Tiêu Viêm cưỡi Sư Thứu đến làm cho ít người ngạc nhiên xen lẫn hâm mộ. Loại cao gia phi hành thú Sư Thứu này chính là tương đối khó tìm. Nếu phải là những gia tộc hoặc thế lực có nội tình xa xỉ rất khó có thể đem chúng thuần phục.
      hổ là tòa thành thị phồn hoa nhất trong vòng ngàn dặm a!”
      Đối với những ánh mắt hâm mộ này, Tiêu Viêm cũng thèm để ý, trong miệng phát ra tiếng than . Chợt bản thân khẽ dậm chân, Sư Thứu liền phát ra tiếng ưng bén nhọn, rồi chợt động đôi cánh lớn hướng về chỗ sâu trong dãy núi mà nhanh chóng bay vút .
      Sư Thứu bay được ước chừng mười phút thấy tòa thành thị lớn, loáng thoáng trong những tàng cây xanh ngọn núi.
      Khoảng cách dần được thu ngắn lại.
      Tòa thành thị khổng lồ hoàn toàn bị Tiêu Viêm thu vào trong tầm mắt. Ánh mắt cũng cẩn thận đánh giá lại quy mô của thành thị, Tiêu Viêm khỏi gật đầu khen ngợi lần nữa.
      Trong lúc Tiêu Viêm quan sát tòa thành thị khoảng cách giữa chúng và Sư Thứu ngày càng gần. Khi sắp tiến vào khoảng phía thành thị đột nhiên đạo quang ảnh từ cửa thành thoáng bay vụt lên, hóa thành Hoàng Y lão giả.
      Hoàng Y lão giả này sắc mặt có chút lạnh lẽo, sau lưng đôi cánh đấu khi hơi hơi chấn động, liền đứng thẳng tắp trước lộ tuyến của Sư Thứu, trầm giọng : ”Các người là lần đầu tiên đến Thiên Nhai thành phải ? Chẳng lẽ biết trung thành cho phép phi hành thú tiến vào sao?”
      Lộ tuyến phi hành bị cản trở, Sư Thứu gáy lên tiếng lớn rồi thân hình dừng lại, trong ánh mắt ra khí thế hung ác, nhìn chăm chú vào Hoàng Y lão giả trước mắt. Bất quá khi Tiêu Viêm dậm chân cái liền ngoan ngoãn đứng im.
      “Đúng là lần đầu tiên đến! nghĩ là quy củ của Thiên Nhai thành lại có nhiều như vậy!” Tiêu Viêm liếc nhìn Hoàng Y lão giả trước mắt, thản nhiên .
      "Đấu Hoàng cường giả? "
      Cảm thụ được thanh như tiếng lôi minh vang vọng bên tai, sắc mặt của Hoàng Y lão giả hơi đổi. Ánh mắt cẩn thận ở phía Sư Thứu đảo qua, rồi lên chút kinh ngạc. Trong đám người ngoại trừ người ở ngoài còn lại ba người kia thực lực đều hơn xa . Đặc biệt vị nữ tử áo trắng kia, lại cấp cho cảm giác bị đè nén, thậm chí dưới tình huống áp chế này, đấu khí lưu động trong cơ thể đều trở nên tắc nghẽn.
      “Thực lực của nàng ta rất khủng bố! Có thể làm cho ta cảm giác này mặc dù bên trong La gia cũng chỉ có mấy người mà thôi. Cường giả như này biết đến Thiên Nhai này có mục đích chi đây?” Hoàng Y lão giả trong lòng chợt nổi lên ít sóng gió. khuôn mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Đối với đám người Tiêu Viêm chắp tay : “ Vị bằng hữu này, đây là qui củ bao năm nay của Thiên Nhai Thành. Phía dưới cửa thành La gia ta có địa phương đặc biệt dành cho những phi hành thú này!”
      “La gia? Tiêu Viêm đại ca, phần đông những thế lực lại Thiên Nhai thành này long xà hỗn tạp. Bất quá La gia trong đó cũng tồn tại thời gian lâu dài. Hơn nữa cái “ gian trùng động” kia cũng là của La gia. Trong gia tộc này có lão tổ tông thực lực ước chùng ngũ tinh Đấu Tông. Nếu phải như vậy chỉ sợ La gia cũng khó có thể mình điều khiên " gian trùng động" nhiều năm như vậy. Dù sao khối thịt béo chảy mỡ này mỗi ngày đều có vô số người đỏ mắt nhìn chằm chằm.”
      Nghe được những lời Hoàng Y lão giả , Hân Lam ở phía sau Tiêu Viêm thấp giọng .
      Khẽ gật đầu, ánh mắt Tiêu Viêm khẽ quét qua người Hoàng Y lão giả. Thực lực người này chỉ là nhị tinh Đấu Vương, cũng miễn cưỡng tính là cường giả. tới chỗ này chỉ là muốn từ " gian "trùng động" mượn đường mà thôi, cũng nghĩ tới nảy sinh chi tiết bất ngờ này.
      “Đa tạ cho biết! Xin cho hỏi cái " gian trùng động" là ở đâu vậy? thanh bình thản của Tiêu Viêm vang lên.
      “Mấy vị bằng hữu hôm nay thực khéo. " gian trùng động" trong thời gian duy tu, tạm thời đóng cửa. Bất quá những cường giả của Gia tộc cố sức duy tu. lâu nữa có thể khai thông.” Nghe vậy Hoàng Y lão giả kia lắc đầu, .
      “Đóng cửa?” nghe được những lời này, lông mày Tiêu Viêm chợt nhíu lại. Vận khí cư nhiên lại kém như vậy sao?
      “Những người kia duy tu cần mất bao thời gian?” Tiểu Y Tiên đôi mắt chậm rãi mở, thanh bình đạm .
      “Cái này ta cũng biết lắm. Việc duy tu “ gian trùng động" này cần phải xem vấn đề có nghiêm trọng hay . “ gian trùng động” tại Thiên Nhai thành này chính là vị tổ tiên La gia tại hơn trăm năm trước xây dựng. Sử dụng nhiều năm như vậy tất nhiên là có ít hỏng hóc. Mong các vị thứ lỗi. Nếu các vị vẫn muốn thông qua có thể đợi ở trong thành ít hôm, hẳn có kết quả.” Nhìn thấy Tiểu Y Tiên mở miệng hỏi, Hoàng Y lão giả vội vàng trả lời, sợ chậm trễ.
      “Mặt khác, tại nhà của vị lão tổ gần đây rộng cửa chào đón ít cường giả Đấu Tông, để duy tu “ gian trùng động". Nếu tiểu thư có hứng thú có thể trực tiếp đến trung tâm chỗ “ gian trùng động".” Dứt lời sau, Hoàng Y lão giả như chợt nhớ ra điều gì, lại bổ sung .
      Đối với những lời của Hoàng Y lão giả, Tiểu Y Tiên cũng từ chối cho ý kiến. Rồi đem đôi mắt đẹp hướng về phía Tiêu Viêm.
      “Hay trước tiên cứ vào thành !”
      Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm, chợt ôm quyền hướng với Hoàng Y lão giả, tay áo vung lên. cỗ kình phong liền bao trùm Sư Thứu nhanh chóng hướng phía dưới rơi xuống.
      Nhìn thấy thấy người Tiêu Viêm rơi xuống mặt đất, Hoàng Y lão giả cười khổ tiếng, thở dài : “Lần này “ gian trùng động” tựa hồ có vấn đề a! Bằng lấy năng lực của lão tổ ra mặt mời những vị Đấu Tông cường giả khác giúp đỡ. Những đại gia hỏa này cũng phải dễ mời, hơn nữa đều muốn thù lao, đều là công phu sư tử ngoặm.”
      Tiêu Viêm cũng biết đến điểm kia theo ý của Hoàng Y lão giả, mà tùy ý tìm mảnh rừng rậm ở ngoài thành đáp xuống.
      "Trở về !”
      Đợi đến khi Sư Thứu hạ xuống mặt đất, mấy người Tiêu Viêm cũng vụt nhảy xuống, nhìn Sư Thứu phủ phục mặt đất, cười .
      Như nghe hiểu lời của Tiêu Viêm, đầu Sư Thứu khẽ cọ vào Tiêu Viêm vài cái, sau đó chấn động đôi cánh, rồi nhanh chóng biến mất phía cuối chân trời.
      Đưa mắt nhìn Sư Thứu rời , Tiêu Viêm cũng là thở ra hơi, đối với Tiểu Y Tiên mấy người phất phất tay, xoay người dẫn đầu bước vào Thiên Nhai thành.
      "Tiêu Viêm, “ gian trùng động” tạm thời đóng cửa, chúng ta làm sao bây giờ?" Chậm rãi sóng vai cùng Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên nhíu mày .
      "Trước tiên ở trong thành nghỉ ngơi đêm, xem có tin tức gì hay . Nếu ngày mai còn chưa xong, nơi trung tâm thành đó xem thử." Tiêu Viêm cước bộ thoáng chậm lại, cười .
      Đối với lời của Tiêu Viêm nơi này tự nhiên có người phản đối, bởi vậy đều là gật gật đầu.
      Khi tiến vào trong thành, đám người Tiêu Viêm tùy tiện tìm khách sạn tương đối sạch rồi sau đó liền vào ở trong. Tại nơi này muốn nhanh chóng nắm bắt được những tin tức mau lẹ và thuận tiện nhất.
      Sau khi đem đám người Tiêu Y Tiên an trí ổn thỏa, Tiêu Viêm mình tản bộ, sau đó có chút thuận lợi có được ít tin tức cần.
      Chính như tên Hoàng Y lão giả , giờ “ gian trùng động” bên trong Thiên Nhai thành này đóng cửa. Hơn nữa tựa hồ vấn đề lần này của “ gian trùng động” là . Mặc dù thực lực của lão tổ La gia kia là Ngũ tinh Đấu Tông cũng thể giải quyết được vấn đề. Bởi vậy phải mời những cường giả Đấu Tông khác đến tương trợ. Bất quá cường giả Đấu Tông tại Thiên Nhai thành này cũng là phượng mao lân giáp, hơn nữa quan hệ lại thức tạp. Vì thế đối với miếng thịt béo “ gian trùng động” này dù La gia lão tổ ngỏ lời mời vẫn có rất ít người đáp ứng. Việc duy tu “ gian trùng động” cũng vì thế gác lại. Việc này làm La gia rất đau lòng, dù sao mỗi ngày đóng cửa “ gian trùng động” làm La gia bọn họ tổn thất cực lớn.
      “Xem tình hình ngày mai như thế nào! Nếu để chuyện này kéo dài cũng phải là chuyện tốt gì.”
      Mang theo ý niệm như vậy, trong phòng Tiêu Viêm cũng từ từ nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 934: Hồng y thiếu nữ
      Dịch: A Lạ (Holakame) - Biên: Dihiep2010 (A Híp)
      Hôm sau, khi ánh dương xuyên qua cửa sổ, khảm xuống nền đất những đóa hoa nắng rực rỡ lung linh nhảy múa, đôi mắt của Tiêu Viêm nhắm lại chợt mở ra, thấp giọng lẩm nhẩm:
      - Hôm nay, xem ra ta nên đến trung tâm thành nhìn vòng, nhân tiện tham quan chu vi ngàn dặm xung quanh Thiên Nhai thành, thử xem còn nơi nào có “ gian trùng động” hay chỉ nơi này mà thôi?!
      Thổ nạp hơi, điều chỉnh tâm tình, Tiêu Viêm bước xuống giường, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó gọi ba người Tiểu Y Tiên rời khỏi tửu quán, thẳng đến trung tâm Thiên Nhai thành.
      Hòa vào dòng người đại lộ, bốn người Tiêu Viêm chậm rãi tới. Do lúc này là sáng sớm, thêm vào khí đặc biệt thanh khiết của vùng rừng núi, làm cho người người cảm thấy tâm thanh, khí sảng (tinh thần sảng khoái).
      Hai bên đường, có rất nhiều phường, **** (cửa hàng) do đá tảng tạo thành, muôn màu muôn vẻ, ngừng truyền ra những tiếng hét lớn. Bên trong các phường **** này, có rất nhiều món hàng được bày trí bắt mắt, thu hút đông đảo người mua, ra vào ngớt. Toàn bộ Thiên Nhai Thành đều toát ra cảm giác người người hội tụ và đông đúc như trẩy hội.
      - Nghe vị La gia lão tổ kia tại được mời trợ giúp sửa chữa “ gian trùng động”, chúng ta có thể đến đó xem thử. Về phần có xuất thủ hay , nên quan sát kỹ tình huống rồi mới hành động. Dù sao, các thế lực đến bên trong thành hôm nay quá sức hỗn tạp, chúng ta nên tự dây vào những phiền toái cần thiết!
      Tiêu Viêm chậm rãi dạo bước bằng tốc độ có tiết tấu đặc biệt, ánh mắt ngừng quan sát những phường **** xung quanh, thanh thản nhiên .
      - Ân!!!
      Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhất nhất gật đầu. Trong mấy mấy người các nàng, chỉ có nàng bước chân vào cảnh giới Đấu Tông, có được bổn khống chế gian.
      - Đát…đát…!!!
      Cùng lúc Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên trò chuyện, từ đường phố ngừng vọng đến những tiếng vó ngựa, chợt làm cho quan lộ nhất thời trở nên hỗn loạn. bóng ảnh như lửa đỏ từ cuối đường chạy như bay đến, va đụng vào vô số người ven đường làm họ ngã lăn ra. Trong lúc họ tức giận, lại phát lưng ngựa là Hồng y thiếu nữ, bộ dáng rung động lòng người, nhưng ánh mắt lộ ra thần tình cuồng dã và kiêu ngạo, quấn ngang eo thon của nàng thanh roi da, đắc ý la hét ầm ĩ đường phố, vang vang thanh náo động, quanh quẩn dứt.
      Hồng mã tựa như đám mây lửa từ xa vụt tới, trong vài chớt mắt ngắn ngủi, cách nhóm người Tiêu Viêm xa.
      - Bọn chó ngoan các người mau cút ngay cho bổn tiểu thư! Nếu như bị giết chết ai có thể quản được!
      Nhìn số người cách đó xa vẫn chưa kịp né tránh, Hồng y thiếu nữ cau mày liễu thành đường thẳng, lớn tiếng quát.
      Tiêu Viêm vốn định tránh qua bên, nhưng khi nghe được những lời này, sắc mặt chợt trầm xuống lạnh lẽo. Đối với loại tính cách ngạo ngược của nữ tử này, bao giờ hoan nghênh, cước bộ vừa nhấc ra cũng là trực tiếp hồi lại, mắt cũng thèm liếc cái, vẫn bước chậm rãi về phía trước.
      - Hừ, muốn tìm chết!
      Hành động của Tiêu Viêm tự nhiên là lọt vào mắt của Hồng y thiếu nữ, nàng lập tức hừ lạnh tiếng, ngọc thủ mềm mại cầm roi da chợt xuất thủ, mạnh mẽ quất ra đạo roi ảnh màu đỏ mang tiếng gió rít thanh thúy như muốn xé rách khí, kèm theo kình phong ào ào đánh thẳng xuống đầu của Tiêu Viêm.
      Sắc mặt của Tiêu Viêm vẫn giữ được bình tĩnh, bàn tay tùy tiện nắm chặt, bắt lấy roi da, sau đó tùy ý nhàng phát ra đấu khí.
      - A!!!
      roi da truyền đến lực lượng rất lớn, làm cho Hồng y thiếu nữ nhất thời hét lên tiếng chói tai, thân hình trực tiếp té ngã khỏi lưng ngựa, ngã ngồi mặt đất.
      - Hỗn đản!!! Tên vương bát đản nhà ngươi cư nhiên dám ra tay với bổn tiểu thư?
      Kiều đồn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất dơ bẩn lại còn lạnh như băng, hai má của Hồng y thiếu nữ bỗng nhiên trở nên tái mét, quay đầu về phía Tiêu Viêm giận dữ thét lớn tựa như cọp mẹ phẫn nộ.
      - Chỉ là thay phụ mẫu giáo huấn ngươi chút mà thôi!
      Vẻ mặt Tiêu Viêm có biểu tình gì, chỉ liếc mắt nhìn Hồng y thiếu nữ cái, đoạn để ý đến nàng nữa, cùng ba người Tiểu Y Tiên xoay người tiếp tục dạo bước quan lộ.
      - Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại dám giáo huấn ta hả? Ngươi tự cho mình là cái thứ gì vậy?
      Bị Tiêu Viêm lạnh nhạt trả lời câu, Hồng y thiếu nữ hoàn toàn bị chọc giận, lập tức liên thanh hét lên, sắc trở nên bén nhọn hơn rất nhiều.
      - Hoa thúc! Lưu thúc! Mang tên hỗn đản này giết chết cho ta!
      Tiếng thét chói tai của nữ tử vừa dứt, chợt hai đạo thân ảnh già nua nhanh chóng phá mà đến rồi chắn ngang trước mặt nhóm người Tiêu Viêm. Hai người này, người mái tóc bạc, người còn lại mái tóc ngả thành màu tro, xem khí tức thực lực đạt đến cảnh giới Đấu Hoàng từ Ngũ tinh đến Lục tinh, cũng được xem như cường giả có thực lực.
      - Vị tiểu bằng hữu kia, tiểu thư nhà ta đích xác là có nghịch ngợm chút. Bất quá, nàng dù sao cũng là ! Các hạ lại đối đãi với người ta như vậy xem ra có chút tốt.
      Tro phát lão giả trước tiên nhìn thoáng qua Hồng y thiếu nữ giận đến đỏ mặt, đoạn nhìn về phía Tiêu Viêm cau mày .
      Bằng nhãn quang của tự nhiên có thể phát được khí tức của thanh niên vận hắc bào trước mặt cùng bọn họ sai biệt nhiều lắm, thậm chí còn cường hãn hơn chút. Bởi vậy, thái độ của lão khi vặn hỏi cũng dám quá ương ngạnh.
      - Vì thế cho đến lúc này nàng ta vẫn còn sống!
      Tiêu Viêm hơi đảo mắt, thanh vẫn bình thản như trước. dù sao cũng phải là loại người thiện lương gì. Nếu đổi lại, hôm nay là nam tử mà dám hống hách quát vào mặt như thế, chỉ dạy dỗ cách nhàng theo kiểu làm cho nàng ngã ngựa như vừa rồi.
      tại, biến cố này kéo đến ít người từ bốn phía đường, mà những người nay khi nhìn thấy Hồng y thiếu nữ kia, đều lắc đầu ngao ngán, dùng ánh mắt đồng tình nhìn nhóm người Tiêu Viêm. Trong Thiên Nhai Thành này, Hồng y thiếu nữ chính là tiểu ma nữ nổi danh. Ai gặp nàng người đó xem như xui xẻo. nghĩ đến, hôm nay còn có người cư nhiên dám xuất thủ với nàng, xem ra chắc là người từ bên ngoài mới đến.
      Đối với Tiêu Viêm sắc mặt vẫn thản nhiên, nhưng lời vẫn chứa hàn ý, hai vị lão giả này sắc mặt cũng khẽ biến, ánh mắt cũng trở nên trầm. Hồng y thiếu nữ ở trong tộc chính là cháu được lão tổ sủng ái nhất. Trong Thiên Nhai Thành này cũng có mấy người dám dùng cách này mà đối xử với nàng ta.
      - Tên hỗn đản ngươi tại Thiên Nhai Thành này còn dám kiêu ngạo như vậy! Ngươi dám đánh bổn tiểu thư, gia gia của ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi biết điều, bây giờ hãy quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với bổn tiểu thư !
      Hồng y thiếu nữ lúc này đứng dậy từ nền đất dơ bẩn. Bị người ta mang ra làm thành trò cười cho thiên hạ như vậy, nàng còn chút mặt mũi nào, hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm, mà người tự ái và dị thường cao ngạo như nàng thể tiếp thụ nổi. Khuôn mặt nhắn lập tức vì phẫn nộ hoàn toàn biến dạng. Nhưng, khi tiếng thét của nàng còn chưa dứt, đạo nhân ảnh như quỷ mị đột nhiên xuất trước mặt nàng, kèm theo cái tát mạnh mẽ, trong vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người trợn mắt há mồm, hung hăng đánh lên mặt nàng ta.
      - Ba!
      Tiếng vang thanh thúy vang lên quan lộ tĩnh lặng làm mọi người trong giờ khắc này đều hung hăng rùng mình cái. cái tát này quá là thống khoái!
      gương mặt của Hồng y thiếu nữ chợt lên năm dấu tay hằn đỏ, từ khóe miệng rỉ ra tia máu , trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi khó có thể tin được. Cư nhiên lại có người dám thống khoái bạt tai nàng!
      - Ngươi còn dám mắng câu nữa, dù giết ngươi, ta lập tức ra tay!
      thanh lạnh nhạt như băng giá, chứa sát ý tràn ngập từ trước mặt Hồng y thiếu nữ vang lên, làm cho nàng ta chợt run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được trước mặt nàng là Tố y thiếu nữ tuyệt sắc, miệng cười lạnh kèm theo sát ý rợn người. Lúc này, Hồng y thiếu nữ nhìn ra trong mắt đối phương là cỗ sát ý lãnh.
      - Ngươi dám!
      Tiếng bạt tai giòn như pháo nổ cũng làm cho hai lão giả nọ ngẩn người, chợt gầm lên tiếng, chuyển động thân hình, sau đó lao về phía Tiêu Y Tiên, thanh thế như sấm quang chớp giật.
      Hai người nọ vừa mới có động tác, đột nhiên tiếng sấm ong ong vang dậy, bóng đen bỗng nhiên xuất trước mặt hai người, song quyền thẳng tắp đánh ra luồng kình phong nóng rực kinh người, làm cho hai người đại biến sắc mặt, trong lúc vội vã, vận quyền đón đỡ.
      - Bang…!!! Bang…!!!
      thanh trầm trọng do quyền đầu va chạm đột ngột vang lên làm mọi người kinh ngạc, chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vị lão giả thanh danh của Thiên Nhai Thành, cước bộ căng cứng, đạp mạnh về phía sau ra sức trụ vững thân hình, mà trái lại, hắc bào thanh niên kia lại đứng vững như bàn thạch, chút sứt mẻ.
      - Hôm nay, ai gieo gió tất phải gặt bão! Nếu hai vị thức thời, xin đừng trách tại hạ tâm ngoan thủ lạt!
      Tiêu Viêm nhìn hai vị lão giả bằng ánh mắt hàn, trong mắt ra sát khí, nhè toát ra lạnh lẽo như băng. tình hôm nay hoàn toàn vượt quá giới hạn nhẫn nại của .
      Bị kinh sợ trước thực lực do Tiêu Viêm thể , hai lão giả cũng dám có dị tâm, dị động, chỉ biết liên tục kêu khổ trong lòng. Tiểu nãi nãi này hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đá phải thiết bản. Tên tiểu tử này tuy nhìn qua còn trẻ tuổi, nhưng thực lực lại kém, cho dù đếm hết trong tộc cũng lấy ra người có thể so sánh với .
      - Vị tiểu bằng hữu này, tại hạ là người của La gia, thiếu nữ va chạm với các ngươi lúc trước cũng chính là Đại tiểu thư của La gia. Mong các vị nể mặt hạ thủ lưu tình!
      Tro phát lão giả tóc tro thở dài trong lòng tiếng rồi chắp tay .
      - La gia?
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khẽ nhăn mày. Tuy sớm biết bối cảnh của Hồng y thiếu nữ kia tệ, nhưng nghĩ đến gốc gác của nàng lại chính là người của La gia uy trấn Thiên Nhai Thành.
      - Ngươi…Ngươi dám đánh ta?
      Đến lúc này, Hồng y thiếu nữ kia mới hồi phục tinh thần lại từ trong màn khiếp hãi vừa rồi, lấy tay vuốt lên gương mặt còn rát bỏng như lửa đốt. Bàn tay còn lại run run chỉ vào Tiểu Y Tiên đứng trước mặt. Lửa giận trong mắt nàng hừng hực cháy lên, đạt đến trạng thái khủng khiếp gì tả nổi.
      vừa dứt lời, trong cơn tức giận, Hồng y thiếu nữ lấy ra ngọc bài từ trong nạp giới, sau đó hung dữ bóp nát, rồi oán độc :
      - Tiện nhân kia! Ngươi dám đánh ta, gia gia ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi. Khi ngươi rơi vào tay ta, bổn tiểu thư lập tức đày dọa hành hạ, khiến ngươi sống bằng chết!
      Đối với những lời quát mắng của Hồng y thiếu nữ, Tiểu Y Tiên dùng ánh mắt lạnh như băng hàn nhìn nàng cái, chợt bên tai truyền đếm thanh lạnh nhạt:
      - Tiếp tục đánh, người còn trẻ mà lại có tâm tính ác độc như thế, lưu lại là tai họa!
      Nghe vậy, khóe miệng của Tiểu Y Tiên chợt nhếch lên, trong ánh mắt kinh hãi của Hồng y thiếu nữ, lần nữa giơ lên ngọc chưởng, chút khách khí tiếp tục tát lên mặt nàng ta.
      - Ba…
      Ngọc chưởng của Tiểu Y Tiên vừa hạ xuống, đạo hào quang màu xám đột nhiên trong trung tâm Thiên Nhai Thành mạnh mẽ xuất như chớp giật, vừa đảo mắt lượt trung của đường phố, rồi kình khí đột nhiên bạo dũng mà ra, ào ào như cuồng phong kéo đến, tạo nên thanh gào thét trầm trầm, quanh quẩn tan.
      - Hành vi của các vị như thế chính là thèm để La gia ta vào trong mắt hay sao?
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :