Chương 915: Thạch động khố phòng (Kho báu trong hang đá) Dịch: Bachmicongtu (A Mì)-A Nín Nhìn sơn động sau thạch bích, Tiêu Viêm xoa xoa khuôn mặt tràn đầy phấn khích của Tử Nghiên, sau đó đẩy nàng lùi lại sau. Ánh mắt liếc nhìn đám người Tiểu Y Tiên cái, đấu khí trong cơ thể lặng yên vận chuyển mới chậm rãi tiến vào hang động – nơi mà Tử Nghiên dùng “sức mạnh” của mình mở ra. Chỉ lát sau khi qua đường hầm ngắn, cả đám người liền dừng trước cửa hang. Từ chỗ này nhìn vào có thể thấy bên trong hang động có ánh sáng le lói của chút ít ngọn đèn. Ở các bức tường đá được khắc lên rất nhiều hình ảnh ma thú, khí thế rất hung ác. Tuy nhiên những đồ hình này có chút uy hiếp đối với đám người của Tiêu Viêm. Tô Thiên tiến lên phía trước vì ở đây thực lực của lão được bảo toàn đầy đủ nhất, mặc dù cùng với Ưng Sơn lão nhân dây dưa nhưng cũng tốn quá nhiều khí lực, cho nên ở trong sơn động biết có cơ quan gì dĩ nhiên lão là người bước lên trước là an toàn nhất. Trong hang động có cầu thang đá kéo dài xuống phía dưới lòng đất tối đen trông tới cuối. Ở vách đá được gắn ít Nguyệt Quang Thạch, ánh sáng nhàn nhạt từ Nguyệt Quang Thạch tỏa ra cũng khiến hang động quá tối tăm. Mấy người theo thang đá chậm rãi xuống, được chừng mười phút mới hết thang đá, trước mắt đám người giờ này là cửa đá đóng chặt, bề mặt cửa đá đen còn lại bám kín rêu xanh, nhìn qua biết rất là nặng. “Để ta” Vừa trông thấy cửa đá, Tử Nghiên lại là người đầu tiên xung phong nhận việc, khuôn mặt nhắn ràng lên vẻ hưng phấn. Đối với việc tàn phá nha đầu này có đặc biệt “thiên phú” phải. “Muội an tĩnh chờ chút” Tiêu Viêm nắm chặt vai Tử Nghiên, sau đó liếc mắt qua nhìn Tô Thiên gật đầu. Ở nơi này tình hình cụ thể như thế nào ai có thể nắm chắc, cẩn thận vẫn hơn. Thấy thế Tô Thiên cũng mỉm cười, bàn tay gầy guộc chậm rãi đưa lên mặt cửa đá. Đột nhiên trong mắt lão bừng sáng, cỗ đấu khí bàng bạc có thể sập núi nát đá từ bàn tay dũng mãnh tuôn ra đánh thẳng vào cửa đá. “Ầm ầm” Đá vụn bay tung tóe, cả mặt cửa đá tràn đầy khe nứt, sau đó “rắc rắc” chút rồi đổ sập. Khi cửa đá đổ xuống, đạo ánh sáng mãnh liệt từ trong hang động chiếu ra. Ánh sáng quá mạnh khiến mọi người theo quán tính đều phải nheo mắt lại. Đột nhiên sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi vội vàng quát lớn: “Đại trưởng lão cẩn thận”. Tiếng quát vừa rơi xuống, đạo gió tanh từ trong động lao ra, kình phong hung hãnh nhằm phía Tô Thiên đánh tới. “Crack” Đột nhiên xảy ra biến cố cũng khiến Tô Thiên kinh hoảng. Lão hừ tiếng, bàn tay co lại cong thành trảo cứng rắn như kim thiết hướng phía trước hung mãnh đánh tới, khiến cánh tay ma sát với khí tạo nên tiếng gió “vù vù” vang vọng cả sơn động. “Uỳnh” Ống tay áo mở rộng, kình phong như sóng biển dâng trào nện lên vật lao ra từ trong động, ngay lập tức đám người Tiêu Viêm liền nghe thấy tiếng rống thê lương, sau đó là đạo thân ảnh khổng lồ nhanh chóng bay ngược, cuối cùng là mạnh mẽ đánh ầm lên mặt đất. chưởng đánh bay “vật đánh lén”, tay Tô Thiên lại lần nữa chớp động khiến kình phong điên cuồng gào thét xua tan bụi đất lộ ra cửa hang. ra trước mắt đám người là khố phòng (phòng chứa bảo vật, đồ quý giá-DG) rộng rãi. Trong khố phòng hề thiếu ánh sáng vì xung quanh đều có bố trí nhiều ngọn đèn sáng chói mắt. Bốn phía khố phòng đều được kiến tạo bởi đá cứng, nhìn cả gian phòng tựa hồ như được xây dựng bởi mỏ đá cứng. Trong khố phòng có rất nhiều giá kệ, giá kệ ngăn nắp bày quyển trục, số giá thủy tinh khác bày những hũ lọ, dĩ nhiên thiếu dược liệu trong đó. Ánh mắt cả đám người chậm rãi nhìn qua gian phòng, sau đó tất cả ánh mắt đều tập trung lên “vật đánh lén”, ra đây là con rắn ma thú lớn. “ con ma thú Đấu Vương cũng muốn đánh lén lão phu” Liếc mắt nhìn thú cố gượng dậy, chiếc lưỡi liên tục thò ra thụt Tô Thiên chậm rãi vào khố phòng vào cười nhạt . “Chắc nó là người bảo vệ nơi này” Tiêu Viêm cũng cười cười, ánh mắt liếc nhìn thú chút rồi chuyển qua khố phòng. Nhìn thấy rất nhiều quyển trục khiến cũng có chút kinh dị, chậc chậc tán thưởng “ hổ là thế lực tồn tại lâu dài, những thứ cất dấu này cũng phải là tầm thường” “Những thứ này có thể sửa sang lại rồi phân phối xuống dưới” Tiêu Lệ nhìn quyển Địa Giai sơ cấp khỏi cười . Tiêu Viêm cũng gật đầu, ánh mắt hơi liếc qua những quyển trục kia rồi tiến vào chỗ sâu của khố phòng. Bình thường cho dù là Huyền Giai công pháp cũng để vào mắt, cơ bản chỉ tò mò chút xem Ma Viêm cốc có cất chứa số cao ciai công pháp hay đấu kỹ hay mà thôi. “Tê tê” Nhìn đám người hề kiêng kị điều tra khố phòng, Cự Xà (con rắn lớn) với toàn thân che kín vảy màu xanh liền dựng đứng cả người lên, lưỡi ngừng thò ra thụt vào, lập tức chiếc đuôi mang theo luồng cự lực hung hăng quét về phía đám người Tiêu Viêm. Chiếc đuôi lớn vung lên còn chưa tới được mục tiêu bị bàn tay bé bắt lấy, chủ nhân bàn tay bé này khẽ lườm Cự xà, bĩu môi cái sau đó lôi tuột cự xà ra khỏi khố phòng mặc kệ nó dùng sức dãy dụa. “Sức lực của nha đầu kia ghê gớm, biết bản thể của nàng còn kinh khủng tới mức độ nào” Nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Cự Xà bị kéo , Tiêu Viêm khỏi lắc đầu thở dài . “Ta cũng lắm, năm đó ta gặp nha đầu này nó mới dùng Hóa Hình Thảo, nhưng khi mới còn thế này có kinh khủng lực lượng như vậy dĩ nhiên bản thể bất phàm” Tô Thiên nghe vậy nhíu mày . “Ta cũng có nghe Trung Châu đại lục có nhiều gia tộc ma thú kỳ dị. Ma thú ở các gia tộc này đều có thực lực cường hãn, có thể từ đó chúng ta mới biết lai lịch của nha đầu này” “Ma thú gia tộc?” Nghe được xưng hô lạ lẫm, Tiêu Viêm cũng hơi ngừng lại cước bộ hỏi. “Ở nơi đó ma thú thường lấy hình thức gia tộc để gặp nhau, hơn nữa số ma thú đạt tới cấp độ nhất định, đặc biệt là ma thú dị thú có viễn cổ huyết mạch có trí tuệ thua kém con người, có thể hóa thành hình người cộng thêm tuổi thọ lâu dài, số thế lực của loài người cũng dám đơn giản trêu chọc chúng, tuy nhiên…” đến đoạn này, ánh mắt Tô Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Viêm : “Tuy nhiên trừ Nhân tộc được di truyền từ viễn cổ” Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại sau lát liền gật đầu, biết Tô Thiên hàm ý chỉ Huân Nhi… cái kỳ dị chủng tộc. Trung Châu là địa phương đặc biệt nhất của Đấu Khí đại lục, nơi này diện tích mở mang vô tận, cường giả nhiều như mây, có thể có thể đứng ở đỉnh Trung Châu cũng chính là có thể đứng đầu của Đấu Khí đại lục. Tiêu Viêm nhàng gật đầu, bàn tay chậm rãi vuốt ve loạt quyển trục, sau đó hít sâu hơi áp chế trong lòng như biển rộng sóng gào. Lúc này nhìn khuôn mặt nửa vui nửa giận của chẳng khác gì bông sen xanh nở rộ trong thế tục, khó có thể dấu . “Huân Nhi” Bàn tay trong tay áo đột nhiên nắm chặt, trong mắt bỗng bốc lên tia nóng cháy khó có thể che dấu. nhớ năm đó trước khi rời Huân Nhi có với câu rằng chưa đạt tới Đấu Tông thể gặp nhau. thầm nghĩ: “Như vậy việc gặp nhau có nhiều lực cản từ trong tộc sao?” “Đấu Tông ư?” Khuôn mặt trẻ trung dưới ngọn đèn chiếu rọi lên chút kiên nghị, lúc trước Đấu Tông là cái gì đó rất xa vời cơ hồ thể với tới, nhưng tại… chạm là có thể. “Chờ đợi ta, đến lúc đó ta cho người trong tộc của muội biết rằng ánh mắt của muội nhìn là tốt nhất” Trong lòng nhàng lẩm nhẩm tiếng, trong mắt của lên luồng nóng cháy mà trước đến nay chưa từng có. Trong lúc này, trong lòng xen lẫn dã tâm cùng chút chờ mong. Phế vật của Tiêu gia năm nào cuối cùng làm cho người khác chấn động. Khi ổn định lại tinh thần cước bộ bỗng nhiên dừng lại, vì bất tri bất giác (chẳng biết thế nào) tới cuối của khố phòng, giá sách giống như bên ngoài chất đống rất nhiều quyển trục mà chỉ có hộp gỗ phong cách cũ xưa. Giá sách này giống như những giá sách xung quanh bởi vì bên ngoài giá sách như có như vòng bảo hộ, ở xung quanh có cái lồng tỏa ra tầng nhàn nhạt ánh sáng. Ở trong tầng ánh sáng này mơ hồ tỏa ra nồng đậm năng lượng, cho dù là Tiêu Viêm cũng lên kinh ngạc, “Dĩ nhiên thứ bên trong cũng có chút độc đáo.” Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng mạnh mẽ đột phá lồng ánh sáng, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá, chợt ánh mắt dừng vào hai chữ đơn giản: Địa Giai Nhìn hai chữ đơn giản nhưng trong lòng Tiêu Viêm cũng lên chút ý cười, xem ra lần này đến đây phải là vô công. Địa giai đấu kỹ cũng là thứ đồ tương đương quý giá, hơn thế nữa thứ đồ này lại được Địa Ma lão quỷ cẩn thận bày ra ràng nó phải thứ đồ bình thường.
Chương 916: Thiên khôi Dịch: Doccovophuongkiem (A Dóc) - Biên: Dihiep2010 (A Híp) Quầng sáng nhạt nhạt bao phủ giá sách nhìn có vẻ hư nhược nhưng lại chứa luồng năng lượng mạnh mẽ bên trong. “Di?” Ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào quầng sáng dao động, lúc sau Tiêu Viêm khẽ ồ lên tiếng kinh ngạc, phát , quầng sáng mơ hồ ra ít dấu vết dao động của gian. “Lồng ánh sáng này hẳn là do Địa Ma lão quỷ tạo nên, trong đó chứa ít gian chi lực, tuy có vẻ yếu ớt nhưng nếu mạnh mẽ phá hủy, e rằng tổn hại đến vật ở bên trong” Tô Thiên đứng bên cũng nhận thấy chỗ đặc biệt của lồng ánh sáng, hơi nhướng mày . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, co ngón tay búng ra, ngọn lửa xanh biếc liền ra đầu ngón tay, nhàng chạm tay vào phía lồng ánh sáng. “Xuy xuy!” Hỏa diễm vừa tiếp xúc, lồng ánh sáng nhất thời rung động, từng đợt sóng gợn từ điểm tiếp xúc lan tràn ra xung quanh, gian xung quanh lồng ánh sáng nhất thời trở nên vặn vẹo, thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Viêm nhướng mày, hỏa diễm tay từ từ tiêu tán, lồng ánh sáng này dù có vẻ mạnh lắm nhưng nếu thực muốn mạnh mẽ đem nó phá hủy, năng lượng chứa bên trong có nguy cơ phát nổ, dù lực đạo vụ nổ có thể lớn lắm nhưng cũng thừa sức để phá hủy quyển trục ở bên trong. Thấy Tiêu Viêm thu tay lại, ba người Tô Thiên cũng hiểu được lồng ánh sáng này hề dễ dàng phá giải như trong tưởng tượng, đều trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. “Địa Ma lão quỷ hổ là Đấu Tông cường giả a, mặc dù chỉ lưu lại duy nhất đạo phong ấn nhưng lại khó giải quyết vô cùng.” Tô Thiên buông tiếng thở dài, cảm giác nhìn thấy bảo bối trước mặt mà thể vươn tay nắm lấy là khó chịu. Tiêu Viêm khẽ cau mày, ánh mắt đột nhiên chớp động, nhìn sang phía Tử Nghiên vừa mới đem ma thú kia xử lí sạch , nhảy chân sáo trở về, lập tức vui mừng ra mặt, thiếu chút nữa quên, dường như Tử Nghiên đối với những loại năng lượng phong ấn luôn có lực miễn dịch trời sinh, khi còn ở trong Nội Viện, năng lượng phong ấn nghiêm mật như thế mà cũng bị nàng xông qua hề có chút trở ngại. “Hừ, ngươi lại muốn ta làm gì đây?” Vừa mới tiến vào thấy nụ cười tủm tỉm mặt Tiêu Viêm, Tử Nghiên lập tức đề phòng, hừ lạnh . “Lấy cho ta những đồ vật ở bên trong, những dược liệu lần trước để ở chỗ ta, ta trả lại cho ngươi, đồng thời tất cả đều được luyện chế thành khẩu vị mà ngươi thích.” Tiêu Viêm khẽ cười . Nghe vậy, con ngươi như bảo thạch màu tím của Tử Nghiên nhất thời sáng rỡ, nàng tự giác trấn định tới trước giá sách, liếc mắt đánh giá lồng ánh sáng bao phủ bên ngoài, chợt có chút yên tâm : “Ngươi được nuốt lời đó.” Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu. Thấy vậy, lúc này Tử Nghiên mới xoay người, đôi tay bé vươn ra, trực tiếp chạm vào lồng ánh sáng, dưới ánh mắt lo lắng của đám người Tiêu Viêm, đôi tay gặp chút trở ngại nào, tiến thẳng vào bên trong lồng ánh sáng, đem bốn cái hộp gỗ lần lượt lấy ra. “Bản lãnh kì dị của nàng này khiến người khác chỉ biết than thở, chỉ có thần lực trời sinh, hơn nữa đối với dược liệu quý hiếm trong thiên địa còn có cảm ứng đặc thù, bây giờ lại còn miễn dịch với năng lượng phong ấn” Thấy Tử Nghiên tốn chút công sức nào lấy được bốn hộp gỗ ra, Tô Thiên nhịn được phải lắc đầu, với giọng vô cùng ngạc nhiên. Tiêu Viêm cũng đồng cảm gật đầu, nhận lấy bốn cái hộp cổ xưa trong vẻ mặt đắc ý của Tử Nghiên, sau đó lần lượt mở ra. Bên trong cái hộp gỗ thứ nhất chứa hai quyển trục màu bạc, tài liệu chế tạo hai quyển trục này có chút kì quái, nhìn như kết tinh của loại vật liệu nào đó, mặt ngoài có vô số tia điện chạy ngoằn ngoèo. Nhìn thấy quyển trục bất phàm, ánh mắt Tiêu Viêm vẻ kinh ngạc vô cùng, sau đó cầm lấy quyển trục, chậm rãi mở ra. “Bôn Lôi Giám, Địa giai trung cấp, Lôi thuộc tính công pháp.” “Nhị ca, thứ này rất tốt với ngươi.” Quay về phía Tiêu Lệ, Tiêu Viêm tùy tiện đem quyển trục vứt cho , Tiêu Viêm tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp, Lôi thuộc tính công pháp này đối với vô dụng. Tiếp nhận quyển trục, Tiêu Lệ vội vàng mở ra, gương mặt liền xuất nét vui mừng lẫn sợ hãi, kích động : “Là Địa giai trung cấp Lôi thuộc tính công pháp, ha ha, uổng công lần này a.” Sinh tồn nơi Hắc Giác vực nhiều năm như vậy, hiểu rất loại công pháp Lôi thuộc tính cấp bậc này nếu đem đấu giá, làm ra chấn động cỡ nào. Đương nhiên Bôn Lôi Giám này, ngu ngốc đến nỗi đem đấu giá, sở trường của là Lôi thuộc tính, có Bôn Lôi Giám này, chỉ trong thời gian cực ngắn, có thể nhanh chóng đề cao cảnh giới. Nhìn Tiêu Lệ kích động như vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, sau đó lại lấy ra quyển trục màu bạc, ánh mắt vừa liếc qua liền lập tức cười lớn: “Kinh Trập Lôi Pháp, Địa giai trung cấp đấu kỹ, kết hợp với Bôn Lôi Giám thành đấu kỹ hoàn chỉnh, ha hả, xem ra hôm nay nhị ca thu hoạch nha.” xong, Tiêu Viêm lại vứt quyển trục đó cho Tiêu Lệ, vội vàng cẩn thận cầm lấy, sau đó nhịn được thở phào hơi. “Xem ra Địa Ma lão quỷ cũng luyến tiếc nỡ đem loại đấu kỹ công pháp này ra đấu giá, cho nên mới cất giữ kỹ lưỡng như thế.” Tô Thiên cười to, vơi Tiêu Lệ. Tiêu Viêm gật đầu cười, lại tiếp tục đem cái hộp gỗ thứ hai mở ra, quyển trục màu đỏ liền ra trước mắt. “Lộng Diễm Quyết!” Nhìn quyển trục này, Tiêu Viêm sửng sốt kêu lên, mặt ngập tràn bất đắc dĩ, Lộng Diễm Quyết này sớm lấy được từ thân của ba người Phương Ngôn, chỉ là còn chưa kịp tu luyện mà thôi, nghĩ tới bây giờ lại có thể nhìn thấy lần nữa. Từ từ mở quyển trục cầm tay, ba chữ to Lộng Diễm Quyết liền đập vào trong mắt, càng làm cho Tiêu Viêm thêm ngao ngán, xem ra quyển trục này chẳng có chút tác dụng gì. “Di?” Ngay lúc Tiêu Viêm định đem quyển trục thu lại, ánh mắt bỗng nhiên dừng chặt tại nơi có chữ màu đỏ tươi diễm lệ dưới ba chữ Lộng Diễm Quyết. “Chân!” Đây mới là Lộng Diễm Quyết ? Tiêu Viêm thoáng sững sờ, đôi chân mày nhíu lại, chẳng lẽ Lộng Diễm Quyết lấy được từ người của Phương Ngôn là đồ giả? Nhíu chặt mày, Tiêu Viêm nhanh chóng mở rộng quyển trục ra, sau đó cẩn thận đọc những văn tự ghi đó. “Lộng Diễm Quyết này do lão phu hao tốn nhiều năm tâm huyết để cải tiến, nguyên bản của Lộng Diễm Quyết tuy mạnh nhưng cần phải có ít nhất ba ngươi đồng thời tu luyện, mới có thể ngưng tụ được loại Giả Dị Hỏa, hơn nữa mỗi lần ngưng tụ đều cần phải trả giá , tâm quyết này tốt hơn rất nhiều, chỉ cần mình tu luyện cũng có thể ngưng tụ được Giả Dị Hỏa, mà uy lực lại càng hơn xa, di chứng cũng giảm thiểu tối đa, ngắn gọn, phương pháp tuy có rườm rà nhưng so sánh với nguyên bản lại có chút tì vết nào.” Ánh mắt chậm rãi lướt qua hàng văn tự, Tiêu Viêm tự chủ được mà biến sắc mặt, sở dĩ chưa tuy luyện Lộng Diễm Quyết là do di chứng quá lớn của việc ngưng tụ dị hỏa, loại di chứng này khó có thể tiếp nhận, nghĩ tới Địa Ma lão quỷ lại có thể đem nó cải tiến cho hoàn thiện, quả thực là bổn . “Nếu như ta có thể tu luyện Lộng Diễm Quyết thành công, như vậy trong tương lai có thể mình ngưng tụ loại Giải Dị Hỏa? Nếu như vậy, Hủy Diệt Hỏa Liên cũng còn bị hạn chế nữa, nó là trợ giúp lớn nhất cho ta xông xáo ở Trung Châu, Địa Ma lão quỷ này chính là giúp ta đại ân .” khuôn mặt Tiêu Viêm ra nét vui mừng hiếm có, chuyến này, quả nhiên là vô ích. Thấy vẻ vui mừng nét mặt Tiêu Viêm, mấy người Tô Thiên cũng chỉ cười, sau đó chuyển ánh mắt về hai cái hộp gỗ cổ xưa, thấy ánh mắt bọn họ, Tiêu Viêm cười hăng hắc, đồng thời mở ra hai cái hộp gỗ. Hai hộp gỗ được mở ra, ra hai vật phẩm hoàn toàn khác nhau, hộp chứa viên châu màu đỏ to bằng cỡ nắm tay, hộp khác chứa thẻ trúc màu nâu xám, trông hết sức bình thường. Ánh mắt mấy người Tiêu Viêm đều tập trung viên châu màu đỏ, bọn họ có thể cảm nhận được luồng Hỏa thuộc tính cuồng bạo chứa bên trong viên châu. “Đây là ma hạch?” Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm vào khỏa châu màu đỏ, với giọng do dự, ma hạch cấp bậc cao như thế, đây là lần đầu tiên trông thấy. “Ân, quả là ma hạch… Tuy nhiên cấp bậc thấp, hơn nữa có thể là ma hạch của Hóa Hình cao giai ma thú, bằng cũng thể có được kích thước cùng năng lượng như vậy.” Tô Thiên vuốt chòm râu, trong mắt xẹt qua tia kinh hãi lẫn nghi hoặc, : “Ma hạch này, theo ta suy đoán hẳn là ma hạch cấp 7 Hỏa thuộc tính, ngờ Địa Ma lão quỷ còn cất giấu thứ này.” Ma thú cấp 7, đó chính là cấp bậc tương đương với Đấu Tông, khi ma thú đạt đến thực lực này, trong cơ thể hình thành ma hạch, giá trị cực kì xa xỉ, hơn nữa loại ma thú cấp bậc này linh trí hề thua kém nhân loại, khi bị ép đến tuyệt lộ, thà là tự bạo, chứ để địch nhân chiếm được ma hạch, bởi vậy, có rất ít người có thể có được ma hạch đẳng cấp này. Tiêu Viêm cũng gật đầu, ánh mắt sợ hãi dừng lâu khỏa châu màu đỏ, sau đó lại chuyển mắt sang thẻ trúc trông cực kỳ bình thường kia. Thẻ trúc màu nâu xám, chất liệu nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng Tiêu Viêm biết, có thể được Địa Ma lão quỷ cất giấu ở chỗ này, có thứ gì là vật tầm thường? nhàng mở cái dây thẻ trúc, Tiêu Viêm chầm chậm đem thẻ trúc mở ra, dòng chữ to hung lệ, đỏ như máu trong ánh mắt mọi người. “Thiên Khôi”
Chương 917: Dưỡng Hồn Tiên Dịch: Doccovophuongkiem (A Dóc) - Biên: Dihiep2010 (A Híp) Nhìn ba chữ to màu đỏ, ánh mắt Tiêu Viêm thoáng ngưng trọng, trong lòng dâng lên tia nghi hoặc, chậm rãi đem thẻ trúc mở ra, bên trong liền lộ ra hàng chữ màu đỏ kèm theo vị huyết tinh khát máu đập vào mắt. “Thiên Khôi, đây phải là công pháp, cũng phải là đấu kỹ tầm thường, mà là kỹ năng khôi lỗi truyền thừa từ thời viễn cổ, tu luyện Thiên Khôi, cần hội tụ đủ ba điều kiện, thân thể, linh hồn, ma hạch. Lấy linh hồn dẫn đạo, lấy ma hạch làm tâm, phối chế cùng với rất nhiều loại tài liệu, cuối cùng thành tựu Khôi quý giá, Khôi chia làm ba cấp Thiên, Địa, Nhân. Cấp bậc cao hay thấp được quyết định bởi tài liệu cùng với chi hỏa luyện chế, uy lực vô cùng to lớn, mừng giận (NV: vô hỉ vô bi-DG), biết đau đớn, thể đả thương, quả là loại vũ khí giết chóc.” Ánh mắt chậm rãi đảo qua dòng chữ màu đỏ thẻ trúc, vẻ kinh hãi mặt Tiêu Viêm càng lúc càng tăng. Loại kỹ năng khôi lỗi này từng được nghe đến lần, nghĩ tới lại huyền bí như vậy. Khi đọc đến chữ cuối cùng, Tiêu Viêm thở ra hơi dài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với cái gọi là Thiên Khôi, nếu có thể luyện chế được, chắc chắn bên người có thêm cận vệ luôn vâng lời, bất kể sống chết. Lắc lắc đầu trong tiếng than sợ hãi, Tiêu Viêm đưa thẻ trúc cho đám người Tô Thiên, đám người họ sau khi tiếp nhận, nét mặt ai nấy đều lên nét sợ hãi khi đọc những dòng chữ đó. “Cái gọi là kỹ năng khôi lỗi này, ta cũng chỉ ngẫu nhiên đọc được ít sách cổ nhưng chưa từng thấy qua phương pháp luyện chế bao giờ, nghĩ tới Địa Ma lão quỷ còn có thể cất giấu thứ này, chỉ sợ ma hạch cấp 7 hỏa thuộc tính lúc nãy, chắc là do lão gia hỏa lưu lại nhằm luyện chế Thiêu Khôi.” Xem xong, Tô Thiên chắt lưỡi sợ hãi than. Tiêu Viêm gật đầu cười, đưa tay lấy khỏa ma hạch màu đỏ từ trong hộp gỗ, chà sát trong lòng bàn tay, cảm thụ được cổ lực lượng bàng bạc bên trong, nét tươi cười gương mặt càng lúc càng đậm. “Bất quá phương pháp luyện chế Thiên Khôi cũng có chút huyết tinh, lấy thân thể người, linh hồn, tái phối với ma hạch, ba thứ tề tụ, phối hợp với phương pháp luyện chế độc đáo, có lẽ luyện chế ra thứ có lực lượng cực kỳ kinh người.” Tô Thiên lắc lắc đầu, đem thẻ trúc trả lại cho Tiêu Viêm, tiếp: “Thứ này, ngươi cũng giữ , trong học viện xuất thứ đồ này cũng tốt lắm, ngươi nếu muốn xông xáo Trung Châu, ngươi giữ nó thích hợp hơn.” “Đa tạ đại trưởng lão.” Thấy thế, Tiêu Viên cười, cũng hề tỏ ra khách khí, quả rất có hứng thú với Thiên Khôi trân quý này, hơn nữa, ngoại trừ số loại tài liệu, theo lời trong thẻ trúc, thân thể, linh hồn, ma hạch, ba thứ này có đủ, chừng lại có thể đem cái gọi là Thiên Khôi chế luyện thành công. Đem thẻ trúc cùng với Lộng Diễm Quyết thu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm ngắm nhìn bốn phía, nơi này ngoại trừ ít đấu kỹ, công pháp, chẳng có thứ gì lọt vào mắt , mấy thứ đồ tốt nhất được lấy , ở đây cũng chỉ còn những loại dược liệu quý hiếm có chút tác dụng đối với , bởi vậy cũng ngần ngại mà thu thập hết, biết đâu ngày sau lại có lúc dùng đến. Đem tất cả những đồ vật này nọ lục soát xong, Tiêu Viêm vẫn chưa ngừng tay, trong khố phòng dù chỉ còn những thứ đáng lọt vào mắt nhưng đối với Tiêu Viêm, đó cũng là số tiền của phi nghĩa, Tiêu Môn mới thành lập trong thời gian ngắn, căn cơ vốn mỏng, có nhiều công pháp cũng như đấu kỹ cung ứng cho môn nhân tu luyện, giờ vơ vét Ma Viêm cốc, cũng miễn được rất nhiều phiền phức sau này. Nhìn thấy Tiêu Viêm ngừng tay, Tiêu Lệ mới cười cười, gọi ít nhân thủ của Tiêu Môn vào, sau đó dùng nạp giới đem những thứ còn lại, bỏ sót chút gì mang toàn bộ, sau đó, nhìn khố phòng trống rỗng, mỗi người đều nở nụ cười thỏa mãn, nghênh ngang rời … Sau khi lục soát Ma Viêm cốc, Tiêu Viêm để lại ít Tiêu Môn đệ tử đóng lại ở chỗ này, còn đoàn người bọn họ trực tiếp bay về Nội Viện, giờ tình của Tiêu Viêm rất nhiều, đề cập tới việc luyện chế Thiên Khôi, chỉ riêng việc khẩn yếu nhất là trong vòng mười ngày, phải luyện chế được loại đan dược có thể làm dịu linh hồn, bằng khi linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả tiêu tán hết, hung hồn bị phong ấn trong nạp giới lại xông ra lần nữa, đương nhiên, ngoại trừ việc tổn thất hung hồn, nghiêm trọng nhất là mất trợ lực của Thiên Hỏa Tôn Giả trong tương lai. Tiêu Viêm phi thường ràng, đợi đến khi Thiên Hỏa Tôn Giả khôi phục thực lực, có được ưu đãi đến chừng nào, lúc đó, dù có là Hồn Điện, e rằng cũng phải lo lắng thôi. Theo hiểu biết của , bên trong Hồn Điện, ngoại trừ những hộ pháp, bên còn có số người được gọi là Tôn lão. Với địa vị của Tôn lão, e rằng chỉ thấp hơn vị Điện chủ thần bí chút, bởi vậy có thể thấy được, cấp bậc Đấu Tôn cường giả, mặc dù là Hồn Điện, cũng thể dễ dàng xem thường. Hơn nữa, cũng mong nhanh chóng đến Trung Châu, nơi đó cường giả như mây, nhất là những người có năng lực tham gia Đan hội, đều có thực lực cũng như bối cảnh , nếu có chuẩn bị, e rằng bị người khác ăn đến xương cốt cũng chừa, cá lớn nuốt cá bé, đó là định luật đổi ở bất cứ nơi đâu. Sở dĩ Tiêu Viêm phải trong thời gian ngắn đem tất cả hậu chiêu chuẩn bị, như vậy mới có thể vốn liếng sinh tồn tại vùng đất Trung Châu rộng lớn. Trở lại Nội Viện, Tiêu Viêm lập tức chui vào những nơi tồn trữ dược liệu, ở nơi nào, cũng tranh thủ từng giây để luyện chế ra đan dược làm dịu linh hồn. Thời gian mười ngày có chút gấp gáp, nếu quay trở về quá khứ, Tiêu Viêm cơ hồ cách nào hoàn thành chuyện này, tuy nhiên, trước khi Dược Lão bị bắt lưu lại cho Tiêu Viêm bảo tàng vô cùng phong phú, cũng may là biết được khá nhiều phương thuốc, có những phương thuốc này, Tiêu Viêm mới có thể đúng bệnh hốt thuốc mà cần nước đến chân mới nhảy, luống cuống tìm phương thuốc. Đan dược tẩm bổ linh hồn, nghe có vẻ hơi chút nghịch thiên nên vô cùng hiếm thấy, nhưng Dược Lão cũng hổ với cái tên Dược Tôn Giả, sau khi Tiêu Viêm đổ công sức tìm tòi khoảng giờ, rốt cuộc cũng tìm được trong đống dược phương loại đan dược thích hợp với Thiên Hỏa Tôn Giả. Dưỡng Hồn Tiên. Đan dược này, phẩm chất cũng quá cao, chỉ ước chừng Ngũ phẩm, luyện chế cũng quá rườm rà, chỗ thiếu hụt duy nhất là dược liệu cần thiết quá mức nghịch thiên, cũng may giờ số dược liệu Tiêu Viêm có trong tay cực kỳ phong phú, hơn nữa Nội Viện tàng trữ nhiều năm như vậy, cho nên cũng quá mức đau đầu. Sau khi tìm được tất cả các loại dược liệu cần thiết để luyện chế Dưỡng Hồn Tiên, Tiêu Viêm mới thở ra hơi nhõm, sau đó xuất ra dược đỉnh, hỏa diễm từ ngón tay chầm chậm tuôn ra, bắt đầu đếm ngược thời gian linh hồn tiêu tán của Thiên Hỏa Tôn Giả mà phấn đấu luyện chế, có lẽ do nguyên nhân thời gian hạn chế, khiến Tiêu Viêm có phần vội vàng, nên hai lần luyện chế đầu tiên đều hoàn toàn thất bại, đến lúc này, Tiêu Viêm rốt cuộc mới nhận ra vấn đề, bèn điều chỉnh cân bằng tâm trạng, từ đó việc luyện chế mới từng bước vào quỹ đạo. Lần luyện chế này ước chừng kéo dài ba ngày, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Dưỡng Hồn Tiên thoạt nhìn có vẻ khó luyện chế nhưng vô cùng tốn thời gian, trước khi đan thành, Tiêu Viêm vẫn chút dao động, vẫn duy trì ngọn lửa ổn định, chậm rãi rèn luyện đoàn chất lỏng tựa như Phỉ Thúy trong dược đỉnh. Với tâm tính bình thản như vậy, lần luyện chế này còn vấn đề gì xảy ra, tại ngày luyện chế thứ năm, hai mắt đóng chặt của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng mở ra, bàn tay vung lên, đoàn chất lỏng như Phỉ Thúy sáng bóng liền từ trong dược đỉnh bay vút ra, sau đó trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm. Nhìn đoàn chất lỏng như Phỉ Thúy bừng bừng tràn ngập sinh cơ, Tiêu Viêm mới thở phào nhõm. nhàng nâng giới chỉ màu trắng tay, ngón tay khẽ dẫn động, đoàn chất lỏng liền phiêu phiêu bay đến, sau đó dừng giới chỉ, chậm rãi xâm nhập vào bên trong. Dưỡng Hồn Tiên dần dần thấm vào, giới chỉ màu trắng vốn an tĩnh hơn mấy ngày rốt cuộc phát ra chút ánh sáng sáng ngời, bên trong luồng ánh sáng, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được cỗ linh hồn ngủ say trong giới chỉ, chậm rãi thức tỉnh. Ngay lúc giọt Dưỡng Hồn Tiên cuối cùng dung nhập vào trong giới chỉ, linh hồn bên trong có chút sinh khí, thanh già nua tràn ngập cảm kích truyền ra. “Ha hả, Tiêu Viêm, đại ân lời nào cảm tạ hết được. Lần này, xem như lão phu thiếu ngươi cái nhân tình.” Nghe thấy thanh quen thuộc, Tiêu Viêm mới thở phào hơi như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trán, Tiêu Viêm cười : “Diệu lão tiên sinh chuyện này làm gì, nếu lần vừa rồi lão tiên sinh ra tay giải quyết hung hồn, ta đây có thể gặp xui xẻo rồi.” “Giải quyết hung hồn là do ta muốn cướp lấy lực lượng linh hồn của nó, vốn có quan hệ tới ngươi, ngươi cũng cần nhiều làm gì, lão phu phải là người phân biệt được ân oán.” Bên trong giới chỉ truyền đến tiếng cười của Thiên Hỏa Tôn Giả. Nghe vậy Tiêu Viêm cũng chỉ có thể tiếp nhận, được gã Đấu Tôn ghi nhận món nợ ân tình, tự nhiên cũng cự tuyệt. Thu dược đỉnh vào trong nạp giới, thoáng sửa sang lại quần áo, Tiêu Viêm đứng dậy, cất bước ra khỏi khố phòng, vừa vừa : “Diệu lão tiên sinh vừa mới thức tỉnh, hay là nghỉ ngơi nhiều chút , chuyện của hung hồn kia, cần vội làm gì.” “Ân, trạng của ta giờ, luyện hóa nó cũng tương đối khó khăn.” Đối với điều này, Thiên Hỏa Tôn Giả cũng có ý thừa nhận. Tiêu Viêm cười cười, đẩy cánh cửa lớn ra, sau đó dưới ánh mặt trời chói mắt, chậm rãi bước ra, vừa đến đại môn thấy Tiêu Lệ tới lui ngừng ở bên ngoài, khỏi sửng sốt, cười : “Nhị ca, sao ngươi lại ở trong này?” Nghe thấy tiếng , Tiêu Lệ vội vàng quay người lại, nhìn thấy đó là Tiêu Viêm, mới buông hơi thở dài nhõm, sắc mặt trở nên ngưng trọng : “Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng ra, mau, mau xem Tiểu Y Tiên chút, nàng xảy ra chuyện rồi!” Gương mặt tươi cười của Tiêu Viêm bỗng trở nên ngưng trệ, ngay sau đó, đợi Tiêu Lệ kịp phản ứng, hóa thành tàn ảnh mơ hồ, xông ra ngoài nhanh như chớp, Tiêu Lệ cười khổ, thở dài tiếng rồi cũng vội vã đuổi theo.
Chương 918: Ách Nan Độc Thể bùng phát sớm Dịch: Doccovophuongkiem (A Dóc) - Biên: Dihiep2010 (A Híp) Khi Tiêu Viêm còn cấp tốc chạy đến nơi ở của Tiểu Y Tiên, nơi này sớm bị tầng năng lượng cấm chế phong tỏa, bên ngoài tầng cấm chế, vài trưởng lão Nội viện mặt mày ngưng trọng đứng trấn giữ, đồng thời đem toàn bộ nội viện đệ tử đuổi hết ra ngoài. bóng đen từ xa nhanh chóng tiến lại gần, trong nháy mắt ra bên ngoài tầng cấm chế, vài người trưởng lão Nội viện thấy thế, định ngăn trở nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người mới đến, liền buông tiếng thở dài nhõm, hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay thi lễ rồi nghiêng người tránh sang bên. “Đại trưởng lão ở bên trong, ngươi mau vào thôi, cẩn thận độc khí, trong trưởng lão với Tiêu Viêm. vào trong vòng cấm chế, luồng khí tanh hôi nhất thời ập vào mặt , tuy nhiên khi tiếp xúc với hỏa diễm xanh biếc liền vang lên tràng tiếng xuy xuy, lập tức bị nhiệt độ cực nóng thiêu đốt thành mảnh hư vô. Cũng chú ý đến luồng khí hôi tanh xung quanh, Tiêu Viêm bước nhanh xuyên qua sân, nhìn thấy Tô Thiên đại trưởng lão tới lui trước cửa, Tiêu Viêm vội vàng lên tiếng: “Đại trưởng lão, xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy thanh của Tiêu Viêm, Tô Thiên vội vàng xoay người lại, thở ra hơi nhõm, rồi chỉ vào căn phòng, cười khổ : “Ta cũng biết sao lại thế này, hôm nay xem sách, đột nhiên có trưởng lão tiến đến bẩm báo, nơi này ngừng tán ra luồng độc khí, có mấy tên học vên vô ý trúng độc hôn mê, ta cũng chỉ biết đem nơi này phong tỏa lại, vốn muốn vào bên trong tìm hiểu nhưng độc khí ở bên trong quá nồng đậm, lực ăn mòn rất mạnh, nếu ta mạnh mẽ xông vào, chỉ sợ…” Trong lòng Tiêu Viêm trở nên căng thẳng, vẻ bất an ra khuôn mặt, hít sâu hơi rồi bước nhanh lên, định đưa tay đẩy cửa phòng, Tô Thiên đứng bên cạnh thoáng ngần ngừ, muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại thôi, chỉ thở dài : “Cẩn thận chút.” Tiêu Viêm gật đầu, bàn tay mở rộng cửa phòng, đồng thời hỏa diễm xanh biếc liền lượn lờ bốc lên, đem thân thể Tiêu Viêm bọc kín còn kẽ hở. Sau đó chậm rãi vào trong làn khói độc màu nâu tím tràn ngập khắp căn phòng. Cửa phòng vừa mở ra, tia khói độc liền phiêu tán bay ra, Tô Thiên vội vàng thi triển đấu khí đem nó bao bọc lại, sau đó cẩn thận luyện hóa, tay áo vung lên, đem cửa phòng vừa mở ra đóng chặt lại, quát lớn: “Tiêu Viêm, có tình huống gì lập tức lên tiếng ngay!” “Đại trưởng lão yên tâm , ngươi đem nơi này phong tỏa lại , ngàn vạn lần nên cho đám người còn lại tiến vào.” Trong phòng truyền ra thanh của Tiêu Viêm. Tô Thiên gật gật đầu, chậm rãi lui lại phía sau, chăm chú nhìn căn phòng, sau lúc chần chờ, Tô Thiên liền xuất động thủ ấn, đạo đấu khí hùng mạnh liền bạo phát ra, đem căn phòng vây kín lại, làm xong việc đó, vẫn có chút yên lòng, lại thi triển gian chi lực, xuất ra tầng đấu khí bao bọc ở bên ngoài, tạo thành tầng phòng ngự thứ hai. Khó trách được việc Tô Thiên cẩn thận như vậy, đối với độc khí trong cơ thể Tiểu Y Tiên, đến cũng phải vô cùng kiêng kị, khi độc khí này khuếch tán ra ngoài…, e rằng toàn bộ Nội viện dưới ảnh hưởng của độc khí, lập tức thi cốt vô tồn. “Ai…, hi vọng Tiêu Viêm có thể giải quyết được vấn đề này.” Làm xong tất cả mọi chuyện, Tô Thiên mới thở ra hơi nhõm, nhìn về phía căn phòng, buông tiếng cười khổ, lẩm bẩm . Độc khí tràn ngập dày đặc trong phòng, đến tầm nhìn cũng bị hạn chế gay gắt, bất quá nương theo tiếng hô hấp rất vang lên, Tiêu Viêm cũng có thể thăm dò được vị trí của Tiểu Y Tiên. Tầng tầng lớp lớp khí độc nâu tím cứ lượn lờ khắp gian phòng, mỗi khi Tiêu Viêm bước tới, tầng khói độc lại dâng lên trận dao động, cũng may có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hộ thể, lấy sức nóng cực lớn ngăn cách khí độc nên độc chất cũng tạo thành thương tổn đối với . Ước chừng sau vài chục bước chân, cái giường màu hồng ra trước mắt Tiêu Viêm, giờ phút này, chiếc giường, thân thể mềm mại nằm co rúc trong chăn, dưới tấm chăn bó chặt, lộ ra từng đường cong dịu dàng uyển chuyển, mà làn khói độc ngập tràn trong khí, chính là ngừng liên tục trào ra từ cơ thể nàng. Dường như cảm nhận được tiếng bước chân, thân ảnh trong chăn thoáng run rẩy chút, chợt đôi mắt nâu tím tràn ngập thống khổ từ từ lộ ra, nhìn thấy người thanh niên áo đen bước tới giường, nàng với giọng nhàng nhưng cũng kém phần cay đắng: “Ách Nan Độc Thể dường như bộc phát sớm.” Nghe thấy câu của nàng, mặc dù Tiêu Viêm sớm tiên đoán trước nhưng lúc này vẫn biến sắc mặt, nhìn nét đau đớn lẫn vẻ tái nhợt gương mặt động lòng người của nàng, Tiêu Viêm vội vàng tiến đến, ngồi lên giường, giọng an ủi: “Yên tâm , có chuyện gì đâu, còn có ta đây.” Tiêu Viêm hiểu rất , với thực lực của Tiểu Y Tiên, ít nhất còn có thể áp chế Ách Nan Độc Thể năm nữa, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng vài lần tháo bỏ phong ấn của Ách Nan Độc Thể, điều này làm chất độc trong người nàng bạo phát trước thời gian. “Đưa tay cho ta.” Tiêu Viêm trong lòng tự trách mình, dám chậm trễ . Nghe vậy, Tiểu Y Tiên thoáng chần chờ chút mới vươn cánh tay thon dài mảnh khảnh ra, cánh tay, mơ hồ tán ra cỗ độc khí quỷ dị. Ngón tay khoát lên cổ tay Tiểu Y Tiên, đạo hỏa diễm bé liền từ điểm tiếp xúc thẩm thấu vào tay Tiểu Y Tiên, sau đó xông sâu vào cơ thể nàng. Theo đạo hỏa diễn xâm nhập vào bên trong, sắc mặt Tiêu Viêm cũng dần dần trở nên khó coi hơn rất nhiều, trong cơ thể Tiểu Y Tiên cơ hồ đều bị độc khí tràn ngập toàn bộ, thậm chí những độc khí này còn dần dần xông lên, tiến về phía não. Tiêu Viêm biết, khi những độc chất này xâm nhập vào được trong não bộ, thần trí Tiểu Y Tiên trở nên mơ hồ, đến lúc đó e rằng cũng giống như những người mắc Ách Nan Độc Thể khác, đều đến kết cục vô cùng bi thảm. Sinh bởi Ách Nan, chết cũng bởi Ách Nan! Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm dần trở nên khó coi, linh khí trong mắt Tiểu Y Tiên cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, nàng khẽ cắn môi, thấp giọng : “Tiêu Viêm, trong khoảng thời gian này theo ngươi, cùng xem sách, thưởng nhạc với ngươi, ta rất là cao hứng, ngươi là bằng hữu của ta, có lẽ là bằng hữu cuối cùng. Nếu ta lâm vào tình trạng xấu, xin ngươi nên lưu thủ, học viện này, ta rất thích, ta muốn sau khi ta mất lí trí, phá hủy nơi này.” “Câm miệng! linh tinh cái gì?” Nghe những lời của Tiểu Y Tiên giống như di ngôn cuối cùng, Tiêu Viêm nhíu chặt chân mày, quát to đầy trách móc. Bị Tiêu Viêm khiển trách trận, Tiểu Y Tiên cũng tức giận, gương mặt nhợt nhạt ra nét tươi cười động lòng người, nàng hơi nghiêng đầu, dựa lưng vào gối ngồi lên, đôi mắt nâu tím lóe lên vẻ mị nhìn chằm chằm vào nét mặt biến đổi của Tiêu Viêm, cái cảm giác được người khác quan tâm, từ lâu, nàng chưa từng được hưởng thụ nhiều như vậy, cảm giác này tuyệt. Đối với ánh mắt của Tiểu Y Tiên, lúc này Tiêu Viêm cũng thèm để ý đến, nhíu chặt mày, trầm ngâm suy nghĩ. Độc đan phương pháp dùng để khống chế hoàn toàn Ách Nan Độc Thể, lúc này vẫn còn thiếu ma hạch của Thiên Độc Hạt Long Thú, đây là trong những tài liệu chủ yếu của độc đan phương pháp, nếu có mà liều lĩnh luyện chế, ngược lại lãng phí Bồ Đề Hóa Thể Tiên phải tốn bao công sức mới có. Đầu óc Tiêu Viêm nhanh chóng vận chuyển, muốn từ trong những phương thuốc Dược Lão lưu lại tìm được loại đan dược có thể tạm thời khống chế Ách Nan Độc Thể, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến uể oải vô cùng, Ách Nan Độc Thể vốn cực kỳ hiếm thấy, Dược Lão cũng có biện pháp gì hóa giải loại độc này, do đó Tiêu Viêm có cố công tìm kiếm cũng chẳng đạt được kết quả gì. Ngay lúc Tiêu Viêm gấp gáp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, tâm trạng hoang mang lo sợ, đột nhiên thanh già nua mang theo kinh ngạc và nghi hoặc vang lên trong trung: “Ách Nan Độc Thể? Hắc, nghĩ tới cuộc đời lão phu lại có thể thấy được thứ này đến hai lần, đúng là vận may run rủi.” Nghe thấy thanh đó, trong lòng Tiêu Viêm nhất thời mừng như điên, giống như chết đuối vớ được cọc, vội vàng hỏi: “Diệu lão tiên sinh, ngươi cũng biết Ách Nan Độc Thể? Có cách nào áp chế kịch độc phát tác hay ?” “Ha hả, Ách Nan Độc Thể này danh tiếng lớn như vậy, những người đời trước ai mà biết đến.” Thiên Hỏa tôn giả cười nhạt, tiếp: “Bất quá bằng hữu này của ngươi tựa hồ ở trong giai đoạn bộc phát cuối cùng của Ách Nan Độc Thể, nếu nhanh chóng phong ấn lại… khi độc khí xâm nhập vào não, hậu quả là…” “Phong ấn?” Nghe thấy thế, Tiêu Viêm ngẩn người ra, hít sâu hơi : “Diệu lão tiên sinh cũng biết biện pháp phong ấn Ách Nan Độc Thể?” “Xem như ngươi may mắn khi gặp được lão phu, loại phương pháp phong ấn này, chỉ e rằng số người biết đến nó ở đại lục này rất thưa thớt, bởi nguyên nhân năm xưa ta cũng có bằng hữu có Ách Nan Độc Thể, mà phương pháp phong ấn này chính là do ta sáng chế, chỉ đáng tiếc việc phong ấn này chỉ có thể thực lần, hơn nữa chỉ có thể duy trì trong vòng ba năm, sau ba năm, ta cũng có cách nào để phá giải Ách Nan Độc Thể nữa.” Thiên Hỏa tôn giả thở dài . Nghe xong, Tiêu Viêm cũng lâm vào sững sờ, trong lúc nguy khốn lại gặp cứu nhân, thở ra hơi dài nhõm, phong ấn ba năm cũng đủ rồi, cũng tin trong vòng ba năm lại thể tìm được ma hạch của Thiên Độc Hạt Long Thú. “Phong ấn này tên là Thiên Đô Hỏa Ấn, chính là dùng Hỏa thuộc tính công pháp mạnh mẽ áp chế độc khí, việc ngươi sở hữu dị hỏa có thể đem phong ấn đạt hiệu quả tốt nhất, còn đây là phương pháp phong ấn.” Lời của Thiên Hỏa tôn giả vừa dứt, luồng tin tức liền tràn vào trong đầu Tiêu Viêm, được tiếp thu lấy. Tiêu Viêm nhắm mắt, lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra, sắc mặt cũng dần dần khôi phục lại nét bình thường, đưa mắt nhìn Tiểu Y Tiên lúc, nhàng cười : “ có phương pháp áp chế.” Nghe vậy, Tiểu Y Tiên ngẩn người, gương mặt cũng toát ra mừng rỡ. Tiêu Viêm cũng cười, chợt như nghĩ tới điều gì, khỏi ho khan tiếng, khó khăn thốt ra: “Việc thi triển phong ấn cần phải cởi bỏ hết quần áo.” Lời của Tiêu Viêm vừa dứt, gương mặt Tiểu Y Tiên lập tức trở nên nóng bừng.
Chương 919: Phong ấn Dịch: Doccovophuongkiem (A Dóc) - Biên: Datlucky_way (A Ky) Gương mặt nhắn Tiểu Y Tiên đỏ bừng lên, thân hình nàng rúc sâu vào trong chăn, chỉ còn đôi mắt đẹp long lanh nhìn Tiêu Viêm chăm chú. Bị nhìn chằm chằm như thế, Tiêu Viêm có chút xấu hổ nhưng cũng kiên trì : - Quả muốn phong ấn thì phải làm như vậy! Trông thấy bộ dạng xấu hổ của Tiêu Viêm, nét hồng nhạt mặt của Tiểu Y Tiên mới giảm bớt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, sau đó đứng dậy, thân hình gợi cảm như mỹ nhân ngư, bàn tay run run khẽ cởi áo. Ngón tay mảnh khảnh của nàng lướt đến đâu thì quần áo người nàng rơi ra đến đó. thân hình xích lõa mềm mại trắng như bạch ngọc ra trước mắt Tiêu Viêm, làm như muốn nghẹt thở. Trong trường hợp này, nếu như hắn còn có thể bảo trì tâm trí bình thản, chỉ sợ rằng còn là nam nhân. Cắn chặt hàm răng lại, trong lòng Tiêu Viêm tự thưởng cho mình hai cái bạt tai, sau đó mới đem ánh mắt dời , hít sâu hơi, nỗ lực duy trì để thanh thay đổi, : - Nằm xuống . Thấy bộ dạng Tiêu Viêm như vậy, chút khẩn trương trong lòng Tiểu Y Tiên cũng giảm ít, nàng theo lời chậm rãi nằm xuống, khép hờ đôi mắt. Khóe mắt trông thấy Tiểu Y Tiên nằm xuống, Tiêu Viêm hít sâu mấy hơi, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó chậm rãi vươn ngón tay ra, rồi ngay nơi đầu ngón tay hiện ra một ngọn hỏa diễm màu xanh biếc như ẩn như hiện. - Có thể có chút đau đớn, nhưng chỉ cần nàng nhẫn nại là được. Tiêu Viêm khẽ, sau đó ngón tay thoáng dừng lại trong trung chốc lát rồi đột nhiên hạ xuống, điểm vào dưới cổ Tiểu Y Tiên. Từ nơi ngón tay điểm tới, làn da bóng loáng như ngọc của Tiểu Y Tiên nhất thời bốc lên từng đợt khói trắng, trong sương khói, mơ hồ truyền ra chút mùi hôi tanh. Khói trắng bốc lên, tiếng rên rỉ đau đớn từ cái miệng nhắn của Tiểu Y Tiên cũng truyền ra từng đợt, chân mày nàng cau lại, nhìn cực kì đáng thương. Nơi ngón tay chạm đến, liền xuất nốt màu xanh nhạt, Tiêu Viêm cố gắng đè nén cảm xúc rung động khi tiếp xúc với làn da Tiểu Y Tiên, ngón tay dựa theo lộ tuyến của Thiên Đô Hỏa Ấn chậm rãi trượt xuống… Đầu ngón tay Tiêu Viêm di động đến đâu, từng làn sương trắng liền bốc lên đến đó, hơn nữa màu xanh nhạt của vệt lửa cũng từ từ ra như bức tranh nghệ thuật thân thể hoàn mỹ, mềm mại của Tiểu Y Tiên. Vệt lửa xanh nhạt đó làm cho thân thể hoàn mỹ ấy có chút tì vết nào, ngược lại càng toát lên mê hoặc dã tính. Theo ngón tay di động, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều. Giờ phút này, cần phải khống chế nhiệt độ của ngọn lửa ngón tay cực kì tinh diệu, có như thế mới có thể hoàn thành việc phong ấn, bằng ngọn lửa sẽ làm tổn thương đến thân thể của Tiểu Y Tiên. Ngón tay Tiêu Viêm như bút vẽ di động một cách nhẹ nhàng người Tiểu Y Tiên, những nơi ngón tay lướt qua, hình thành những lộ tuyến tung hoành giao nhau, mơ hồ toát ra chút huyền diệu. Theo từng vệt lửa màu xanh nhạt xuất cơ thể, dần dần Tiểu Y Tiên cũng thích ứng với việc này, cảm giác kì dị chậm rãi lan ra từ tận đáy lòng, cỗ cảm giác đó làm nàng thoải mái vô cùng. Trong mơ hồ, e thẹn của thiếu nữ khiến nàng nghiến chặt răng, để tiếng rên rỉ truyền ra, dưới tình huống giằng co này, làn da trắng như bạch ngọc của nàng cũng lặng lẽ lên chút sắc đỏ, nhìn qua như mộng như ảo, mê đắm lòng người. Tiêu Viêm lúc này mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tâm thần ngưng tụ, ngón tay theo đồ án phong ấn trong đại não chậm rãi di động phác họa. Theo sự phác họa của ngón tay Tiêu Viêm, bức đồ hình dần dần ra thân thể Tiểu Y Tiên. Có lẽ bởi nguyên nhân phong ấn sắp hoàn thành, độc khí từ trong cơ thể Tiểu Y Tiên tràn ra càng lúc càng mạnh, cũng may Tiêu Viêm có dị hỏa hộ thể, những độc chất này khi xông tới nơi Tiêu Viêm liền bị sức nóng khủng bố của dị hỏa luyện hóa hoàn toàn. Nhận thấy những độc chất trong cơ thể Tiểu Y Tiên xảy ra biến hóa, nét ngưng trọng trong mắt Tiêu Viêm càng lúc càng tăng, tốc độ di động của ngón tay càng nhanh hơn. Từng vệt lửa xanh biếc dần bao trùm toàn thân Tiểu Y Tiên lúc nào cũng . - A! Ngón tay Tiêu Viêm di động càng lúc càng nhanh, mà cỗ cảm giác kì dị trong cơ thể Tiểu Y Tiên cũng càng nồng đậm, cái cảm giác nhàn nhạt dường như biến thành cảm giác lạ thường. Rốt cuộc Tiểu Y Tiên cũng nén được cảm giác tê dại, cái miệng nhắn lập tức bật ra tiếng rên dài. Dưới thanh rên rỉ, thân thể Tiêu Viêm nhất thời run lên kịch liệt, hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, lợi dụng đau đớn đem tà hỏa trong lòng áp chế xuống, Tiêu Viêm cười khổ : - Ta van nàng đấy, nếu muốn độc khí ăn mòn lí trí của ta thì làm ơn kiên nhẫn chút, đừng lên tiếng để ta tập trung tinh thần. Nghe câu của Tiêu Viêm, gương mặt Tiểu Y Tiên lại trở nên nóng bừng như quả táo chín, mặc kệ ngày thường nàng lạnh lùng như thế nào nhưng giờ phút này biểu của nàng cũng khác gì thiếu nữ bình thường. Thấy Tiểu Y Tiên im lặng, Tiêu Viêm cũng thở dài nhõm, vội vàng ngưng thần, tiếp tục phác họa phong ấn. Phong ấn dần dần hình thành, độc khí màu nâu tím trong cơ thể Tiểu Y Tiên tuôn ra càng lúc càng nồng nặc, mỗi lần khói độc tuôn ra, đều hung hãn xông tới nơi Tiêu Viêm, khi va chạm với hỏa diễm xanh biếc liền phát ra từng tràng tiếng xuy xuy cùng vô số khói trắng. Tới thời điểm này, dù Tiêu Viêm có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hộ thể, cũng có cảm giác chống đỡ nổi, tính ăn mòn của cỗ độc khí đó quá mức bá đạo, lại liên tục ngừng xông ra, dường như vĩnh viễn bao giờ khô kiệt. Dưới tình huống này, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa dần dần suy yếu, tuy Tiêu Viêm vẫn ngừng thúc động đấu khí trong cơ thể điều động hỏa diễm, nhưng tốc độ tiêu hao lại nhanh hơn so với tốc độ ăn mòn của độc khí. Nhìn làn sương trắng nồng đậm lượn lờ trước mắt, gương mặt Tiêu Viêm càng thêm ngưng trọng, biết nguyên nhân là do Ách Nan Độc Thể xông tới, muốn ngăn cản hoàn thành phong ấn, cũng hiểu rõ, giờ phút này mà nhanh chóng đem phong ấn hoàn thành, chỉ sợ Tiểu Y Tiên theo tuyệt lộ như những người mắc Ách Nan Độc Thể lúc trước. Ánh mắt lên nét kiên quyết, ngón tay Tiêu Viêm đột nhiên di động nhanh hơn, từng vệt lửa xanh biếc lại cấp tốc thành hình. Ngón tay vũ động tạo thành từng đạo tàn ảnh bỗng đột nhiên tạm dừng, Tiêu Viêm điểm mạnh cái, vệt lửa tới điểm nối cuối cùng, đồ hình hoàn mỹ chút tì vết rốt cuộc cũng hoàn thành. Ngay khoảng khắc đồ hình phong ấn hoàn thành, cỗ độc khí tanh hôi rốt cuộc cũng đột phá được Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hộ thể, lặng yên xộc vào mũi Tiêu Viêm. Mùi tanh hôi vừa xuất , ngay lập tức Tiêu Viêm phát giác, sắc mặt khẽ biến đổi, ánh mắt thoáng lên chần chừ, rồi thèm để ý tới độc khí xâm nhập vào cơ thể, hỏa diễm ngón tay đột nhiên bùng phát, nhàng dừng lại tiểu phúc bằng phẳng, sáng loáng chút tì vết của Tiểu Y Tiên, nơi đó cũng chính là trung tâm của đồ hình phong ấn, nơi này phải được quán chú năng lượng, mới có thể đem phong ấn kích hoạt. Năng lượng nóng bỏng hùng hồn từ bàn tay Tiêu Viêm truyền ra, hóa thanh từng tia năng lượng, chạy dọc theo vệt lửa, uốn lượn vòng quanh, lúc này, đồ hình người Tiểu Y Tiên như sinh vật sống, tỏa ra quang mang vô tận. - Thiên Đô hỏa ấn, thiên vi hình, hỏa vi linh, phong! tiếng quát lớn từ trong miệng Tiêu Viêm phát ra. Ánh hào quang từ nơi bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên đại thịnh. Dường như biết phong ấn sắp sửa hình thành, Ách Nan Độc Thể bỗng trở nên điên cuồng, luồng độc khí cực kì nồng đậm từ các lỗ chân lông người Tiểu Y Tiên bùng phát ra, ngay cả lực phòng ngự của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa người Tiêu Viêm cũng bị đột phá, lập tức độc khí khổng lồ ồ ạt xâm nhập vào cơ thể Tiêu Viêm. Độc khí vừa xâm nhập vào cơ thể, sắc mặt Tiêu Viêm liền trở nên u ám hơn rất nhiều, nhưng vẫn cắn chặt răng đứng vững, cấp tốc thu hồi bàn tay lại, quang mang liền giảm mạnh, vô số vệt lửa làn da Tiểu Y Tiên cũng dần dần biến mất, tựa như hòa tan vào trong thân thể nàng. Ngay thời điểm vệt lửa cuối cùng biến mất, độc khí trong cơ thể Tiểu Y Tiên cũng lập tức đình chỉ phát tán ra ngoài, làn da dần khôi phục trở lại bình thường, Ách Nan Độc Thể sắp sửa bạo phát lại lần nữa bị phong ấn. Trong khoảng khắc Ách Nan Độc Thể bị phong ấn, hai mắt Tiêu Viêm đột nhiên mở lớn, cái miệng khẽ nhếch lên, tạo thành luồng hấp lực, chợt toàn bộ khói độc nồng đậm trong căn phòng trở nên xao động mãnh liệt, rồi hóa thành luồng khí uốn lượn như rồng cuốn, bị Tiêu Viêm hút thẳng vào trong cơ thể, thôn phệ hoàn toàn. Khi tia độc khí cuối cùng bị Tiêu Viêm hấp thu vào thân thể, gương mặt Tiểu Y Tiên nhất thời nổi lên chút thần thái kì dị, sâu trong đôi mắt dường như có ánh sao chớp động, trong lúc bất tri bất giác, khí tức của nàng giống như được ăn dược vật đại bổ, nhanh chóng tấn cấp, chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền trực tiếp đột phá trình tự bốn tinh, tiến thẳng tới năm tinh Đấu Tông. Tình trạng như vậy, nếu để Đấu Tông cường giả bình thường nhìn thấy, chắn chắn chỉ biết trợn mắt há mồm, kinh ngạc thôi. Ách Nan Độc Thể phát tác lần này, chỉ làm cho Tiểu Y Tiên bị mất lí trí, mà còn làm cho thực lực nàng tinh tiến, quả nhiên trong họa có phúc, kết quả thể ngờ tới. Cảm nhận được cơ thể dần trở lại bình thường, Tiểu Y Tiên buông tiếng thời dài nhõm, bàn tay mềm mại khẽ động, quần áo liền thoáng , che phủ thân thể mềm mại của nàng, làm xong đâu đó, ánh mắt nàng mới chuyển ra xung quanh. Thấy Tiêu Viêm ngã nằm xuống giường, lập tức lo lắng cuống quýt, liền nhanh chóng nâng Tiêu Viêm dậy, thấy mặt Tiêu Viêm ngập tràn độc khí. - Bị độc khí xâm nhập nặng đến thế sao? Tuy thấy bộ dạng Tiêu Viêm như vậy nhưng Tiểu Y Tiên lại thở phào nhõm, nàng thoáng ngập ngừng, gương mặt trở nên đỏ ửng động lòng người, khẽ nâng đầu Tiêu Viêm hơi ngửa lên, cái miệng nhắn của nàng nhàng đặt lên môi Tiêu Viêm, từng tia độc khí từ từ truyền qua miệng hai người, tiến thẳng vào trong cơ thể Tiểu Y Tiên. Căn phòng trở nên yên lặng, màn xuân sắc bắt đầu xuất .