Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 895: Thiên Hỏa tôn giả
      Dịch: holakame (A Lạ) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Khi thân hình Tiêu Viêm đột phá qua tầng ánh sáng trong suốt kia, ràng cảm nhận được cỗ dao động lướt nhanh khác thường thân thể kia, mà cổ dao động này ngay khi tiếp xúc với Vẫn Lạc Tâm Viêm thân thể, nhanh chóng lặng lẽ tán , thân thể của Tiêm Viêm cũng thuận lợi tiến vào bên trong.
      Lúc xuyên qua cái kia, ánh sáng màu đỏ thắm tràn ngập nhanh chóng tản , thay vào đó là màu trắng nhàn nhạt của cơn mưa lất phất, Tiêu Viêm ổn định thân hình, ánh mắt cẩn thận lướt qua chung quanh, cuối cùng dừng ở vị trí trung ương nơi hài cốt thần bí lơ lửng ở phía .
      gian nơi này hiển nhiên là đơn giản, Tiêu Viêm chứng kiến được màn hào quang, có điều do duyên cớ thị giác, giờ phút này nhìn qua nơi này dường như rộng rãi ít, nhưng liếc mắt cũng có thể đụng được.
      Xoay đầu lại, tầm mắt Tiêu Viêm nhìn về phía màn hào quang ở ngoài, mấy tộc nhân Thằn Lằn lửa toàn thân màu đỏ như máu, cũng phát ra , sắc mặt lập tức có chút ngưng trọng, nghĩ đến tộc quần ở nham thạch nóng chảy thần bí này lại có người mạnh mẽ như thế, mấy cái huyết sắc tộc nhân Thằn Lằn thực lực so sánh với lúc trước bị đánh chết ràng cường đại hơn, dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm, sợ rằng cũng đạt tới cấp bậc Đấu Hoàng đỉnh phong, thể làm cho trong lòng Tiêu Viêm thêm cẩn thận, dù sao, người nào có thể biết, trong tộc nhân Thằn Lằn lửa, có hay còn những cường giả khác nữa?
      Nếu như có, nhưng cũng có chút cảm thấy ổn, tuy có khả năng dị hỏa hỗ trợ, thực lực Tiêu Viêm ở nơi này, bên trong nham thạch nóng chảy cũng bị suy yếu nhiều lắm, nhưng nơi này, dù sao cũng là sân nhà của đối phương, hơn nữa bọn chúng lại có số lượng đông đảo, khi bị vây công, cho dù là Tiêu Viêm, chị sợ cũng là lành ít dữ nhiều. "Chết tiệt, thế giới nham thạch nóng chảy này quả nhiên phải giống như bên ngoài bình thường như vậy." Cắn chặt răng, Tiêu Viêm thấp giọng mắng tiếng.
      Mấy tộc nhân Thằn Lằn lửa ở bên ngoài màn hào quang kia dường như thể nhận biết được vị trí của màn hào quang, vì vậy sau hồi loay hoay tìm kiếm, liền bắt đầu tản tìm kiếm Tiêu Viêm xung quanh. Khi đạo hồng ảnh cuối cùng biến mất ở bên trong nham thạch nóng chảy Tiêu Viêm mới có thể thở phào nhõm, lúc trước phen đại chiến, tuy rằng đánh chết ít tộc nhân Thằn Lằn lửa, nhưng cũng tiêu hao thần lực.
      Trong gian trắng xóa, thân thể trôi lơ lửng ở nơi đây, Tiêu Viêm nghỉ tạm chút, đợi đến khi đấu khí thoáng khôi phục được ít, mới từ từ đứng dậy, cực kì cẩn thận bước tới nơi hài cốt thần bí kia.
      Ngày càng tới gần hài cốt thần bí kia, trong lòng Tiêu Viêm càng cảm nhận được cổ ý thức gọi về nồng đậm, tại rốt cuộc có thể hiểu được, khi ở bên trong nham thạch nóng chảy, cảm nhân được ý thức gọi về, hẳn là của bộ hài cốt thần bí này." Kia là đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm a?"
      Ánh mắt sau khi quan sát hài cốt thần bí hồi, tầm mắt Tiêu Viêm nhịn được nhìn về phía bộ hài cốt, đó là đóa hỏa diễm vô hình.
      Đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, chỉ hơi lớn tí, trong đó tán ra độ ấm, vẫn thể so bì với đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm trong cơ thể Tiêu Viêm, nếu như Vẫn Lạc Tâm Viêm trong cơ thể Tiêu Viêm là dàng thành thục với đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm trước mặt này, chỉ có thể ở vào giai đoạn ấu sinh.
      Dĩ nhiên, bất kể là ấu sinh cũng được hay thành thục cũng được, vật này dù sao cũng là dị hỏa, dị hỏa thành hình tương đối khó khăn, cần có vô số năm tháng tích lũy, mà đóa hoa này tụ tập cũng có nhiều chi hỏa vô hình, sợ rằng tồn tại thời gian cũng quá ngắn, chẳng qua thể biết răng, tại sao ở cùng chỗ, có thể xuất được hai loại dị hỏa, màn bí này, Tiêu Viêm đúng là lần đầu được chứng kiến.
      Con mắt chăm chú tập trung vào đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm kia, Tiêu Viêm hít sâu hơi, loại này dị hỏa ấu sinh, đối với Phần Quyết có lẽ chút tác dụng, nhưng vậy cũng quá lớn, dù sao tiến hóa Phần Quyết, cần loại năng lượng tương đối khủng bố, mà nhìn qua vật này, ràng hãy còn thấm tháp gì.
      Bàn tay vân vê cái cằm, Tiêu Viêm trầm ngâm trong chốc lát, bàn tay mạnh mẽ vũ động chút, trong mắt lên vẻ mừng rỡ, ấu sinh thể Vẫn Lạc Tâm Viêm này đối với mặc dù cũng có tác dụng nhưng lại quá lớn, nhưng đối với nội viện mà , tác đụng tuyệt đối là loại hạnh phúc trời ban, chỉ cần có vật này, như vậy Phần Thiên Luyện Khí Tháp chính thức có thể lần nữa được mở ra, hơn nữa hiệu quả, so sánh với dĩ vãng cũng yếu bớt quá bao nhiêu, chỉ cần có cường giả liên tục chuyển vận năng lượng hoặc đấu khí, như vậy có thể lần nữa làm cho Phần Thiên Luyện Khí tháp được kích hoạt.
      Hơn nữa, như vậy chỉ làm cho nội viện được lợi, đóa hoa ấu thể Vẫn Lạc Tâm Viên này, cũng có thể từng bước tiến hóa, đời thời gian, nhất định tiến hóa lên thành Vẫn Lạc Tâm Viên kỳ thành thục, còn nữa, với loại dị hỏa được bồi dưỡng từ lúc , sau này việc thuần phục cũng dễ dàng hơn nhiều, xuất tình trạng như Vẫn Lạc Tâm Viêm kỳ thành thục kia phản nghịch, chừng chỉ sau trăm năm, Vẫn Lạc Tâm Viên tiến hóa thuận lợi, có thể là trợ lực cho nội viện.
      Dù sao dị hỏa, sớm muộn tiến hóa đều sinh ra linh trí của mình, đến lúc đó cũng với người bình thường hề có chênh lệch, mà đến lúc đó, tất nhiên đem nó ra thúc giục, để nó lấy nội viện làm nhà, tiến tới thủ hộ, kể từ đó, nội viện có người thủ hộ ngoại tộc địa cấp?
      Nghĩ tới đủ chỗ tốt dành cho nội viện, trong lòng Tiêu Viêm cũng nổi lên vẻ kích động, vẫn luôn mực tìm cách làm như thế nào để giải quyết vấn đề Phần Thiên Luyện Khí Tháp bị khô kiệt, vấn đề vừa nhức đầu vừa áy náy này. Hôm nay xuất ấu thể Vẫn Lạc Tâm Viêm, thể nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này cách hoàn mỹ, áy náy trong lòng , rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn tiêu tán.
      Nghĩ đến đây, dường như Tiêu Viêm nhịn được nữa, nhếch miệng cười tiếng, sau đó tiến lên từ từ, bàn tay hơi cong, định bắt lấy đóa ấu thể kia. Ngay khi Tiêu Viêm tiến lại gần bộ hài cốt thần cốt kia trong khoảng cách hai thước, tia ánh sáng màu trắng đột nhiên từ bên trong hài cốt phát ra, biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho Tiêu Viêm cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Khi vừa lui về sau, cũng cùng lúc phát điều kinh hãi, cỗ sức mạnh khóa chặt bản thân ở tại nơi này. Thân thể bất động, làm cho khuôn mặt Tiêu Viêm thay đổi thần sắc. ở trong tâm nảy sinh lên ý niệm chạy trốn tìm sinh cơ, luồng ánh sáng trắng trước mặt chuyển động chậm chạp, cuối cùng hóa thành bóng thân già nua, phảng phất như lão nhân đắc đạo.
      bóng người toàn thân mặc y phục màu trắng, bộ râu trắng như cước, khuôn mặt già nua, trong hai mắt lộ ra ánh nhìn bình thản cách thản nhiên, khi bóng người hư ảnh đó vừa ra, làm cho Tiêu Viêm cảm nhận được ở tâm tràn ra cảm giác áp bách. "Vẫn Lạc Tâm Viêm? nghĩ tới, nó bị thu phục rồi..." Bóng người hư ảo, liếc nhìn Tiêu Viêm, chợt chậm rãi, cùng với nghi thức chuẩn mực, giọng có vị đắc ý.
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm khỏi cả kinh, tự nhiên có thể nhận biết bóng người hư ảnh trước mặt là dạng của linh hồn thể, có điều nghĩ tới đối phương chỉ liếc mắt cái có thể nhìn thấu trong cơ thể mình có Vẫn Lạc Tâm Viêm... " biết lão tiên sinh ở chỗ này, tiểu tử mạo phạm xông vào, mong tiên sinh thứ tội" Ý niệm trong đầu vừa vừa động tới, Tiêu Viêm trước tiên cũng cất lời vô cùng khách khí. Bóng người hư ảo để ý tới ý khách sáo của Tiêu Viêm, ánh mắt nhìn theo lát, bàn tay bỗng xuất chiêu.
      Ngay khi bóng người già nua này động thủ, Tiêu Viêm chợt xuất hoảng sợ, Vẫn Lạc Tâm Viêm vốn ở trong cơ thể mình, lại bị khống chế, từ từ bay ra, cuối cùng lọt vào trong bàn tay phải.
      Vẫn Lạc Tâm Viêm giống như con trường xà vô hình, lòng bàn tay cùa thân ảnh già nua quấn quanh hồi, bộ dáng lộ ra rất ư là thông minh, làm cho sắc mặt Tiêu Viêm có chút biến đổi, tại, Vẫn Lạc Tâm Viêm ràng bị luyện hóa hoàn toàn, làm sao có thể hoàn toàn nghe lời với người hoàn toàn xa lạ?
      Làm sao lại như vậy? Thiệt kỳ quái. Như có vẻ hiểu nghi hoặc trong lòng Tiêu Viêm, lão giả liếc mắc nhìn , khóe miệng lên nụ cười có chút tiếu ý, thản nhiên : "Bởi vì ta vốn từng lần là chủ nhân của khỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, mặc dù ngươi luyện hóa được nó, nhưng nó đối với ta vẫn kháng cự quá lớn, hơn nữa xét về Khống Hỏa chi thuật, chẳng lẽ người có thể so sánh với lão đầu tử ta được ?
      "Từng lần là chủ nhân?" Nghe được lời này, đồng tử trong mắt Tiêu Viêm co lại, nụ cười có chút vẻ sỉ nhục : "Ha hả, lão tiên sinh cần phải trêu chọc tiểu tử như ta, ban đầu lúc ta thu Vẫn Lạc Tâm Viêm, chưa từng nhận thấy nó là vật có chủ." "Bởi vì trước khi chết, ta phóng thích cho nó tự do, cho nên khi đó nó là vật vô chủ, cũng sai." Lão giả áo bào trắng mỉm cười .
      Tiêu Viêm nuốt nước miếng cái, hoàn toàn nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể gặp được cố chủ của Vẫn Lạc Tâm Viêm, nếu như lời của lão giả này là có thể , thời gian ông ấy chết, sợ rằng lâu lắm rồi, ít nhất đại trưởng lão Tô Thiên đối với chuyện này hiển nhiên hề biết được điểm nào.
      Có điều làm cho Tiêu Viêm phải lo lắng là lão giả này có hay thu hồi Vẫn Lạc Tâm Viêm? Dị hỏa đúng là sinh mạng của Tiêu Viêm, nếu như bị mạnh mẽ lấy , như vậy, đối với tạo thành thương tổn cực lớn, vì vậy, nếu phát sinh chuyện này, cho dù là liều mạng, cũng phải giữ lại được nó. Lão giả mặc áo bào trắng trước mặt, khi còn sống hẳn là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng bất kể thế nào, tại chỉ là linh hồn ngừng nghỉ, hơn nữa, linh hồn còn có chút yếu ớt, dường như lưu lại quá nhiều lực lượng.
      Yên tâm, ta đoạt mất Vẫn Lạc Tâm Viêm của ngươi, nghiêm chỉnh mà , ta sớm làm người chết, linh hồn tồn tại dưới đây nhiều năm như vậy, cũng sớm bị tiêu tán gần như còn, hôm nay ngươi nhìn xem, cũng là linh hồn ấn ký còn lưu lại, thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho ngươi. " Lão giả cách thản nhiên.
      Bị toạc ra suy nghĩ ở trong lòng, Tiêu Viêm thở phào nhõm, cũng có đôi chút xấu hổ, lập tức vội vàng : "Lão tiền bối quá lời, biết tục danh của lão tiên sinh?
      Lão giả áo bào trắng cười cười, trong vẻ mỉm cười đó, tùy ý tán ra chút kiêu ngạo, : "Lão phu là Diệu Thiên Hỏa, mọi người cũng thường gọi ta là Thiên Hỏa tôn giả."
      "Tôn giả?"
      Nghe được xưng hô này, trái tim Tiêu Viêm nhất thời đập mạnh, đối với cái danh hiệu phía sau, hiểu điều đó tượng trưng cho cái gì, vị lão giả áo bào trắng thần bí ở chỗ sâu nhất trong nham thạch nóng chảy, năm đó là gã cường giả Đấu Tôn, danh chấn đại lục!
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 896: Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp
      Dịch: holakame (A Lạ) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Nhìn bộ dạng Tiêu Viêm biến sắc, lão giả áo bào trắng xưng Diệu Thiên Hỏa kia khẽ mỉm cười, chợt phất tay áo nhàn nhạt : " cần phải sợ hãi, đấy chẳng qua là lúc ta còn sống mà thôi, tại ta chỉ là mạnh hơn dạng linh hồn chút mà thôi, với thực lực của ngươi, đủ để hoàn toàn giết chết ta."
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm cũng buông xuống, thở phào nhõm. Đối với vị cường giả Đấu Tôn lai lịch thần bí này, lão tương đương với vị làm ra giới chỉ, đặc biệt hơn lão giả này còn là chủ nhân trước đây của Vẫn Lạc Tâm Viêm
      Thiên Hỏa Tôn Giả vuốt vuốt Vẫn Lạc Tâm Viêm ở trong tay mình, lát sau, hơi trầm tư suy nghĩ, thở dài tiếng, ngón tay búng ra, Vẫn Lạc Tâm Viên lại hóa thành hỏa xà bay nhanh về phía Tiêu Viêm.
      Tiếp lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm cẩn thận, Tiêu Viêm chưa thu nó vào trong cơ thể ngay lập tức, mặc kệ nó xoay quanh trong lòng bàn tay, cho đến lúc phát thấy có chỗ nào ổn, mới cẩn thận thu nó vào trong cơ thể. Sau khi thu hồi Vẫn Lạc Tâm Viêm, đề phòng của Tiêu Viêm với vị lão giả kia mới giảm bớt chút ít, lập tức khách khí cười : "Tiểu tử lỗ mãng, biết nơi này lại là nơi tọa hóa của lão tiên sinh, nếu có chỗ nào đắc tội kính mong lão tiên sinh thông cảm bỏ qua cho."
      Thiên Hỏa Tôn Giả phất tay áo, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Viêm cái, chợt chỉ vào ấu thể hỏa diệm, thản nhiên : "Có phải người đối với đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này có chút hứng thú hay ?
      Nghe được lời của Thiên Hỏa Tôn Giả, trong lòng Tiêu Viêm chợt rùng mình, cười khan : "Đó là vật của lão tiên sinh, tiểu tử may mắn có được truyền thừa của đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm, đó chính là phúc phận, tiểu tử thực cảm thấy hài lòng rồi."
      "Tiểu tử, cần trước mặt lão nhân ta dáng bộ đùa giỡn vậy, thời điểm có người đại lục Đấu Khí này lừa dối ta, gia gia ngươi cũng chưa biết được sinh ra hay chưa đấy." Thiên Hỏa Tôn Giả tựa cười như cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi có chút xấu hổ, lão gia hỏa này ra sớm nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng .
      chút quan tâm đến xấu hổ của Tiêu Viêm, ánh mắt Thiên Hỏa Tôn Giả có chút hoài niệm, nhìn ấu thể đóa Vẫn Lạc Tâm Viên kia, chậm rãi : "Năm đó ta tìm tới chỗ này, phát ra tung tích của Vẫn Lạc Tâm Viêm, sau khi hao tốn khoảng thời gian mấy năm, mới may mắn đem nó thu phục. Khi ta thu phục được đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm kia, cũng chính là đóa tồn tại trong cơ thể của ngươi.”
      Nghe được Thiên Hỏa tôn giả đột nhiên đến chuyện xưa, Tiêu Viêm cũng cực kì chú ý, đối với chuyện về Vẫn Lạc Tâm Viêm, vẫn luôn có quan tâm.
      "Năm đó, ỷ vào mấy phần bản lĩnh, tưởng thiên hạ có thể lại tự do, vì vậy, sau khi thu phục được đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhưng vẫn chưa rời , ngược lại tò mò xâm nhập vào trong thế giới nham tương. Thiên Hỏa Tôn Giả từ từ kể lại, trong giọng có chút thở dài, dường như vì lỗ mãng năm đó mà có chút hối hận.
      "Sau khi thâm nhập vào trong thế giới nham tương, lần nữa ta phát ra mầm móng đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm nữa, phát này làm cho ta vô cùng sung sướng. Vì vậy mới xuất lòng tham đem mầm móng dị hỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm này thu lấy, kết quả, hai dị hỏa tồn tại trong thể nội, thể nào dung hợp cách hoàn mỹ được, người lại bài xích lẫn nhau giống như kẻ thù, trận chiến giữa hai dị hỏa kia, làm cho bản thân ta bị trọng thương, ngay thời khắc như vậy, ta bị tập kích." Thiên Hỏa Tôn Giả khẽ thở dài.
      "Là bọn người tộc Thằn Lằn lửa?" Trong lòng Tiêu Viêm mấy động, thử hỏi.
      "Xem ra ngươi cũng chạm trán với bọn chúng rồi." Nghe được lời của Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả có chút ít kinh ngạc.
      "Vừa rồi, chính do bọn chúng vây công, bất đắc dĩ ta mới phải xông vào nơi này." Đầu Tiêu Viêm khẽ lắc, cười khan .
      "Bọn người tộc Thằn Lằn lửa kia, dường như là sinh vật nguyên thủy ở nơi này, số lượng rất nhiều, hơn nữa trong số đó thiếu nhưng cường giả có thể so tài cùng với Đấu Tôn, lần đó, ta chính là gặp cường giả tộc Thằn Lằn lửa cấp bậc Đấu Tôn, vốn dĩ nếu ở trang thái đỉnh cao, tất nhiên ta sợ nó, nhưng đáng tiếc, tranh chấp của hai loại dị hỏa làm cho ta bị thương nặng. Rồi kết cục sau đó, ngươi hẳn có thể đoán ra được, sau trận đại chiến, ta bị vết thương trí mạng, có điều cũng có chút may mắn, những cường giả đó hiểu được gian chi lực, nên rốt cuộc thể nào tìm được nên giấu thân của ta." Trong mắt Thiên Hỏa Tôn Giả có chút thần thái kinh người, dường như hồi đại chiến năm đó, khắc rất sâu đậm vào trong trí nhớ của .
      "Có điều ta mặc dù có thể nấp thành công, nhưng mà bản thân bị thương nặng, lâu sau, thân thể ta ngày càng bất ổn, cuối cùng dùng hết sức, ta đem đóa hỏa diễm Vẫn Lạc Tâm Viêm thành thục kia phóng thích." Mà linh hồn ta phụ vào mầm móng đóa dị hỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm còn lại, muốn lần nữa mượn nó để bảo tồn, nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, linh hồn cũng từ từ ngày càng suy yếu . Nếu trong vòng hai năm nữa, có người tiến vào đây, có lẽ linh hồn ta hoàn toàn tiêu thất.”
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm khẽ động, vị Thiên Hỏa trước mặt dường như thể hoàn toàn chết , thực lực cấp bậc Đấu Tôn, nếu phải ngay cả linh hồn hoàn toàn tiêu tán, ra cũng còn cơ hội để sống lại, cũng giống như Dược Lão, chỉ cần luyện chế thành công thân thể để có thể dung nạp được linh hồn, như vậy hẳn lão giả này có thể sống lại., hơn nữa có thể đạt thực lực đỉnh, có điều, linh hồn Dược Lão được bảo tồn tương đối đầy đủ. Trong khi Thiên Hỏa Tôn Giả trước mặt, linh hồn hơi mỏng manh, có thể sống lại được hay , đây quả là chuyện khó . Trải qua nhiều năm như vậy, nghĩ tới mầm móng dị hỏa ban đầu, tiến hóa lên hình thái của dị hỏa, có điều vẫn như trước ở dạng ấu thể mà thôi. Thiên Hỏa Tôn Giả tay khẽ vẫy, đem nắm ấu thể đóa dị hỏa trong tay, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm khẽ cười, thanh đạm :"
      "Ngươi muốn có được nó hay sao?"
      Lần này Tiêu Viêm vô cùng thành gật đầu, chợt cúi mình : "Lão tiên sinh nếu như bằng lòng giao cho tiểu tử ấu thể đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này, có điều kiện gì xin cứ , chỉ cần tiểu tử ta làm được, nhất định đáp ứng, chút chối từ."
      Mặc dù tại với trạng thái của lão giả, tự tin có thể giết chết, nhưng nếu như làm thế, Tiêu Viêm vẫn muốn mang cho mình tia tín nhiệm, dù sao, bất kể như thế nào, lão gỉa cũng là cường giả Đấu Tôn hàng giá , nếu như có chút thủ đoạn giữ mình, là nan dĩ tương tín, vì vậy, với chuyện nắm chắc chắn, trước hết khách khí cẩn thận chút tốt hơn.
      Nghe được lời của Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả mặt đổi sắc, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi : "Ngươi muốn có nó, phải là thể được, nhưng mà phải lão phu chút việc, nhưng ngươi yên tâm, ta dành cho ngươi thù lao xứng đáng."
      "Lão tiên sinh xin cứ ." Trong lòng Tiêu Viêm vừa động, miệng cười .
      "Ta xem hỏa khí bên trong cơ thể ngươi tràn đầy, mà trong ngọn lửa mang theo tia mộc khí thanh đạm, vậy ngươi hẳn phải là Luyện dược sư sao? Hơn nữa ngươi có thể thu phục được Vẫn Lạc Tâm Viêm, sợ rằng cấp bậc thuật chế thuốc càng thấp nhỉ?
      Thiên Hỏa Tôn Giả mỉm cười .
      " hổ là cường giả Đấu Tôn, chỉ còn lại tia linh hồn, ánh mắt vẫn còn rất sắc bén." Trong lòng Tiêu Viêm thầm khen tiếng, mặt khẽ gật đầu.
      "Ngươi là Luyện dược sư, vậy hẳn ngươi có thể chế thuộc để chữa trị cho linh hồn sao?" Thiên Hỏa Tôn Giả khẽ cười .
      Đôi mắt híp lại, có chút ý cười, trong lòng Tiêu Viêm thầm nghĩ tiếng, quả nhiên, những lão quái cấp bậc Đấu Tôn này, đều là những lão quái vật khó có thể chết, chỉ còn lại chút xíu linh hồn, nhưng vẫn có thể ương ngạnh. Trong đầu lên ý niệm, nhưng mặt Tiêu Viêm vẻ trầm ngâm, chữa trị linh hồn cho cường giả cấp bậc Đấu Tôn, đó cũng phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, mới cùng Thiên Hỏa Tôn Giả gặp mặt, tính tình đối phương ra sao hoàn toàn biết, nếu như hỗ trợ lung tung, ngày sau quả có thể làm cho sống lại, ngược lại đối phương muốn lấy dị hỏa trong cơ thể , vậy phải làm như thế nào đây?
      "Ha hả, tiểu tử ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ lão phu chữa trị linh hồn, lão phu lấy linh hồn mà thề, ngày sau gây ra bất kỳ bất lợi gì cho ngươi." Nhìn thấy Tiêu Viêm trầm ngâm, Thiên Hỏa Tôn Giả khỏi mỉm cười, chậm rãi tiếng, sau đó tay khẽ vẫy, từ trong đống xương trắng, khỏa nạp giới màu trắng như tuyết bay lên, rơi vào trong tay, ngón tay cong lại búng ra, quyển trục màu trắng nhạt liền ra ngay trước mặt. quyển trục, có vẽ vô sô thú vật chim bay, toàn thân tướng mạo màu hỏa diễm.
      "Đây là đấu kỹ thành danh của lão phu năm đó Ngũ Hỏa Luân Ly Pháp, ha hả, đây là đấu kỳ có ý đúng mà cũng có chút đúng, phải là Khống Hỏa Pháp Quyết chính xác hơn." Thiên Hỏa tôn giả ném quyển trục kia cho Tiêu Viêm : "Chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ cho lão phu, như vậy, vật này liền thuộc về ngươi, nếu như ngươi hoài nghi thành ý của ta, trước tiên có thể giữ lấy quyển trục, đợi đến khi còn vấn đề gì, ngươi lại giúp ta chữa trị linh hồn cũng muộn.
      Vô cùng cẩn thận nhận lấy quyển trục, Tiêu Viêm chần chừ chút, cẩn thận từ từ mở ra.
      "Ngũ Hỏa Luân Ly Pháp! Khống Hỏa Pháp Quyết, pháp quyết chia làm ngũ trọng, lấy hình thú mà biện giải, sói, báo, sư tử, hổ, thuồng luồng, mỗi trọng đều có hỏa linh cho riêng mình, pháp quyết đại thành, ngũ thú tề tụ, nhưng có thể tạo thành Ngũ Luân Ly Hỏa Trận, có uy năng Phần Thiên lớn lao.
      Sau khi chậm rãi đọc lướt qua chút giới thiệu đơn giản, ánh mắt Tiêu Viêm chợt dừng lại ở hàng chữ cuối cùng ở phía .
      "Nếu có thể hội tụ ngũ thú, có bí quyết phương pháp chứa đựng được dị hỏa, uy lực có thể so với đấu kỹ Thiên giai."
      "Đấu kỹ Thiên giai?"
      Ánh mắt nhìn chăm chú vào bốn chữ này, trong lòng Tiêu Viêm hít sâu hơi lãnh khí, qua nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua được tin tức gì của đấu kỹ Thiên giai, trước tới giờ tiếp xúc với đấu kỹ cao cấp nhất , đó là "Đế Ấn Quyết" do Huân Nhi đưa cho , dù vầy, phải đến khi đại thành mới có thẻ đạt tới ngưỡng cửa đấu kỹ Thiên giai, chẳng lẽ cái gọi là Ngũ Hỏa Luân Ly Pháp này, thực có thể kinh khủng đến như vậy hay ?
      Tâm thần sau phen chấn động, dần dần bình tĩnh trở lại, Tiêu Viêm khẽ mím môi, Khống Hỏa Pháp Quyết, đích thực là chưa bao giờ tu hành qua, thường ngày thủ pháp khống chế dị hỏa có chút đơn giản, Ngũ Hỏa Luân Ly Pháp này, đối với có chút thích hợp, nhưng về phần ngũ thú tụ hội, dị hỏa thứ tư chứa đựng lại, vậy chẳng phải rằng cần bốn loại dị hỏa?
      Nghĩ tới đây, Tiêu Viêm thực cười khổ tiếng, tại tình toán trong người chỉ có ba loại mà thôi, muốn đạt tới đỉnh cao kia, biết phải cần thời gian bao nhiêu năm, có điều mặc dù thể có được loại hạng nhất này, cái gọi là Ngũ Hỏa Luân Ly Pháp kia, đối với Tiêu Viêm có hấp dẫn .
      Bàn tay vuốt quyển trục nhàng, Tiêu Viêm trầm mặc lâu, mà Thiên Hỏa Tôn Giả kia hề thúc dục, hết sức bình tĩnh, chăm chú nhìn vào .
      Trầm mặc kéo dài hơn mấy phút, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng thở dài ra hơi, hai tròng mắt hướng về phía Thiên Hỏa Tôn Giả, chậm rãi .
      "Ta có thể trợ giúp lão tiên sinh chữa trị linh hồn, nhưng hi vọng lão tiên sinh có thể đáp ứng tiểu tử ta thêm điều kiện nữa."
      Ng
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 897: Thần bí tồn tại
      Dịch: Whylove (A Lốp) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Nghe được lời của Tiêu Viêm!, Thiên Hỏa Tôn Giả liền ngẩn người ra, chợt khẽ mỉm cười, rồi : " ta nghe chút"
      Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Hỏa Tôn Giả, giọng : "Tại hạ hi vọng rằng, nếu như là lão tiên sinh có thể khôi phục thực lực ngày xưa, có thể bảo hộ tiểu tử năm."
      "Bảo hộ năm?" Nghe vậy, Thiên Hỏa Tôn Giả đầu tiên là ngẩn người, mặt chợt lên thâm ý nụ cười, rồi : "Tiểu tử, ngươi muốn ăn thiệt, lại muốn cho ta vì ngươi làm hộ vệ năm? Có bản lĩnh! Ngươi phải biết rằng, Đấu Tôn cường giả, cũng phải là rau cải mà người bình thường có thể mời được."
      Tiêu Viêm cười cười, : " năm thời gian, đối với lão tiên sinh là cường giả đến bực này mà , bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, hơn nữa ta cũng biết được, chỉ cần lo tiên sinh có thể đem linh hồn hồi phục thành công, như vậy cho dù là sống lại lần nữa cũng phải là chuyện khó khăn gì, ta nghĩ, mời lão tiên sinh năm thời gian được ?"
      "Miệng lưỡi tiểu tử ngươi ngon ngọt lắm, bảo kê cho ngươi năm thời gian cũng phải là vấn đề gì quá lớn, Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đem linh hồn của ta chữa trị, lấy cường độ linh hồn hôm nay của ta, có thể chống đở được mấy năm thời gian." Thiên Hỏa Tôn Giả trầm ngâm chốc lát, chậm rãi gật đầu, chợt ngưng trọng .
      "Lão tiên sinh xin cứ yên tâm, đối với chuyện chữa trị linh hồn này, ta cũng phải là lần đầu tiên làm, coi như là có chút ít kinh nghiệm, tuy linh hồn của lão tiên sinh bị thương tổn quá nặng, nhưng là hẳn có cách chữa khỏi." Tiêu Viêm mỉm cười , từ Dược Lão kế thừa ít phương thuốc, trong đó cũng thiếu phương thuốc luyện đan để chữa trị linh hồn, nhưng trong đó dược liệu cần phải có đều là vật hiếm rất khó tìm được, tìm kiếm những dược liệu này, cũng tốn khoảng thời gian ngắn a.
      "Mong rằng lão phu có nhìn lầm người. . ." Thiên Hỏa Tôn Giả nhìn sâu Tiêu Viêm cái, sau đó cũng có do dự, ném đóa hoa Vẫn Lạc Tâm Viêm trôi lơ lửng ở trong tay, chính là hướng về phía Tiêu Viêm bay qua.
      Cẩn thận bắt lấy đóa hoa Vẫn Lạc Tâm Viêm. Lúc chạm vào, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa này bây giờ rất yếu ớt, lập tức đè nén trong lòng vui sướng, nhanh chóng từ trong giới chỉ lấy ra "Tụ Hỏa Hồ (bình thu lửa)", sau đó nhàng đem nó bỏ vào.
      Vẫn Lạc Tâm Viêm rơi vào trong "Tụ Hỏa Hồ (bình thu lửa)", mờ mờ hơi nóng lượn lờ bay lên, Tiêu Viêm có thể cảm giác được ràng, cỗ vô hình dao động, lặng lẽ khuếch tán ra, đối với Vẫn Lạc Tâm Viêm hiểu biết rất , đương nhiên là biết cỗ dao động vô hình này chính là Thiên Phần Luyện Khí tháp vật cần có. . .
      Giải quyết song Nội viện phiền toái, Tiêu Viêm cũng là như trút được gánh nặng thở ra hơi dài, động bàn tay cái, liền đem "Tụ Hỏa Hồ" thu vào trong giới chỉ, sau đó hướng về phía Thiên Hỏa Tôn Giả khoát khoát tay "Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp", cười : "Cái này đồ vật, tiểu tử cũng là từ chối hoá ra là bất kính rồi." xong, cũng là trực tiếp đem quyển trục thu vào trong giới chỉ.
      Nhìn những hành động này của Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả khỏi ngán ngẩm lắc đầu, cầm trong tay chiếc giới chỉ màu tuyết trắng, sau đó nhìn về đống hài cốt thở dài mà : “ Phiền ngươi cũng đem đống xương này thu lại, dù sao cũng là Đấu Tôn cường giả hài cốt ít tác dụng đặc thù gì đó.
      Đối với điểm này cầu của Thiên Hỏa Tôn Giả, Tiêu Viêm tự nhiên là từ chối, tay khẽ vẩy cỗ hấp lực tuôn ra, liền đem đống hài cốt toàn bộ thu vào trong giới chỉ.
      Làm xong việc này, Tiêu Viêm phủi tay, ánh mắt chuyển hướng nhìn màn quang tráo ở ngoài, đỏ ngầu trong dung nham dường như cũng có nửa bóng dáng Hỏa Diễm Tích Dịch, Nhưng là ăn lần chơi khăm, nên Tiêu Viêm cũng là biết thân hình những tên kia ở trong dung nham nhưng là cực kỳ khó khăn phát , khéo vừa ra ngoài liền phát dấu vết, mà bây giờ Tiêu Viêm cũng chắc đối phó được nhiều như vậy Tích Dịch Nhân, Hơn nữa, nghe Thiên Hỏa Tôn Giả nơi đây nhưng còn có cường giả Tích Dịch Nhân ngang bằng với Đấu Tôn. Nếu lúc này Tiêu Viêm mà gặp cái loại này cấp bậc Tích Dịch Nhân, sợ là ngay cả bỏ mạng chạy trốn cũng là gian nan rồi.
      “Bọn Hỏa Diễm Tích Dịch Nhân đối với lưu động của dung nham cực kỳ nhạy cảm, dung nham động tĩnh hơi lớn ở đâu chút bị bọn nó phát ngay, cộng thêm số lượng của chúng rất nhiều, càng giết càng nhiều, thậm chí náo động lâu, còn có thể đem trong tộc nó cường giả chân chính hấp dẫn mà đến, đến lúc đó …. rất là phiền toái đó“ Thiên Hỏa Tôn Giả ở bên cạnh nhắc nhở. Hôm nay cần dựa vào Tiêu Viêm nhà ta giúp chữa trị linh hồn, tự nhiên là để bọn Tích Dịch Nhân kia xé xác Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cau mày : “Ở phía dung nham này chính là Già Nam Học Viện, nếu như có ngày nào đó bọn Tích Dịch Nhân xông lên, sợ rằng hậu quả thể tưởng tượng được…”
      cần lo lắng, những sinh vật này chỉ có thể sinh tồn được trong dung nham, khi rời dung nham như “cá rời nước, người thiếu oxi” tự động chết .” Thiên Hỏa Tôn Giả thản nhiên .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào nhõm, cười khổ : “ biết bọn nó (TDN) là như thế nào chui ra nhỉ, tự nhiên quả nhiên là “Vô kỳ bất hữu”(DG: Nôm na là: có điều lạ nào là có), nơi này còn phải ở dưới đáy dung nham, nếu là ở phia dưới biết còn thứ gì nữa…”
      Tiêu Viên tiếng vừa mới đến đây, đột nhiên ngừng lại, bởi vì tình cờ liếc thấy ở bên Thiên Hỏa Tôn Giả, khuôn mặt lên vẻ khó có thể che dấu được cảm giác sợ hãi.
      Thiên Hỏa Tôn Giả nhìn lên trời, khẽ nhếch miệng lên khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, trong phut chốc, Tiêu Viêm đột nhiên cảm giác được cỗ hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên Thiên Linh huyệt, Mẹ Kiếp…
      Nơi này đến tột cùng là cái gì đáng sợ địa phương? Lại làm cho gã từng là Đấu Tôn cường giả lộ ra vẻ mặt như vậy?
      khí trong khoảng gian này tràn ngập cổ quái mà quỷ dị lượn lờ.
      Được rồi!... lát sau mới ở Thiên Hỏa Tôn Giả hô lên phá vỡ bầu khí trầm lặng.
      “Tiểu tử, nhìn ở giúp đỡ của ngươi đối với ta, nên ta khuyên ngươi nên tò mò xuống dưới a, mặc dù ta đây cũng biết ở phía dưới đến tột cùng là cái gì, nhưng ta có thể mơ hồ cảm ứng được nơi đó tồn tại loại gì đó cực kỳ đáng sợ” Thiên Hỏa Tôn Giả hít sâu hơi, khoát tay áo chậm rãi .
      Nhìn thấy vẻ mặt Thiên Hỏa Tôn Giả ngưng trọng như vậy, Tiêu Viêm nuốt nước miếng ọc cái, vội vàng gật đầu, có thể làm cho gã Đấu Tôn cường giả e ngại như thế. Vậy thế giới ở bên dưới dung nham kia chẳng lẽ có tồn tại Đấu Thánh cấp bậc đáng sợ sao?
      “Ta có thể hơi cảm ứng nhưng chỉ là thoáng thoáng mơ hồ mà thôi, nếu như là bình thường cũng tuyệt đối khó có thể phát ra, thậm chí ta nghĩ rằng bọn thần bí Hỏa Diễm Tích Dịch tộc đàn này, có hay tồn tại thủ hộ giả ở thế giới bên dưới dung nham này?” Thiên Hỏa Tôn Giả từ từ .
      Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh, ở trong lòng , cái này thế giới vô biên vô tận dung nham này càng ngày càng thần bí, chỉ có thể sinh ra hai loại Vẫn Lạc Tâm Viêm, hơn nữa còn sản sinh ra loại này kỳ dị chủng tộc: ‘Hỏa Diễm Tích Dịch nhân’. Thậm chí ở dưới đáy còn có loại thần bí tồn tại mà ngay cả Đấu Tôn cường giả cũng sợ hãi…
      “Xem ra bây giờ cũng phải sớm phắn thôi a!…” Trong miệng lầm bầm , Tiêu Viêm quyết định chủ ý phải nhanh chóng phắn khỏi cái nơi chết tiệt dung nham thế giới này! là quá áp lực mà!
      “Muốn rời , ngươi trước tiên hãy đem thực lực khôi phục , tại lấy đấu khí bên trong cơ thể ngươi khó có thể thuận lợi lao lên dung nham phía kia, nơi đây rất an toàn ngươi cần lo lắng bị bọn nó phát , về phần ‘Vô Luân Ly Hỏa Pháp’ ngươi có thể đợi đến khi an toàn hẳn tu luyện. Bên trong cơ thể ngươi có sẵn Dị Hỏa, nếu là sử dụng phương pháp khống hỏa này uy lực tất nhiên tăng mạnh.” Ở bên Thiên Hỏa Tôn Giả .
      Tiêu Viêm gật đầu, trải qua phen đại chiến đấu khí trong cơ thể tiêu hao , vì tránh để lần nữa bị bọn Hỏa Diễm Tích Dịch phát phải luôn luôn ở trạng thái tốt nhất.
      Ý niệm này lên trong đầu vì vậy Tiêu Viêm nhanh chóng khoang chân ngồi xuống, hai tay vừa kết ấn tu luyện mà trong lòng cũng vừa động, hai ngón tay thoáng động cái, quả hạt châu màu đỏ ra ở chính giữa ngón tay, cái này hạt châu dĩ nhiên là Tiêu Viêm lấy từ trong cơ thể bọn Tích Dịch Nhân.
      “Hỏa Châu?” Nhìn thấy hạt châu màu đỏ ở lòng bàn tay Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả rất là kinh ngạc, chợt gật đầu : “ nghĩ ra nha! Ngươi có thể phát được bên trong cơ thể TDN có bảo bối như vậy, cái loại này đích xác là có chứa chút nồng đậm hỏa thuộc tính năng nượng, nhưng là quá mức cuồng bạo nếu trực tiếp sử dụng e là có nguy hiểm .”
      Tiêu Viêm cười nhạt! Loại nào năng lượng Hỏa thuộc tính này có thể so với Dị hỏa cuồng bạo hơn ? có hai loại dị hỏa, bằng phương thức mạnh mẽ đem bọn nó luyện hóa sau đó cắn nuốt…
      Ngón tay Tiêu Viêm búng hạt châu màu đỏ vào trong miệng, nháy mắt hạt châu tựa như đoàn ngọn lửa mạnh mẽ từ cổ họng Tiêu Viêm tiến vào bên trong cơ thể của , mà khoảnh khắc này mà da chuyển sang màu lửa đỏ…
      Nhìn thấy Tiêu Viêm thèm nghe lời khuyên ngăn đem hạt châu nuốt vào, Thiên Hỏa Tôn Giả cau mày nhưng chợt nhớ ra điều gì đó lập tức cười cười tiếng, lắc đầu : “Cũng quên mất tiểu tử này có Dị hỏa sợ đếch gì chứ”
      Ánh mắt dừng lại người Tiêu Viêm, đợi lúc sau cho đến màu da Tiêu Viêm từ từ khôi phục bình thường, mới khẽ gật đầu, hai tay chắp đít, ngẩng đầu nhìn lên phía đỏ ngầu dung nham, khẽ thở dài tiếng lầm bầm : “ nghĩ tới... Lão phu lại có thể có ngày nhìn thấy được ánh sáng mặt trời a! ông trời có quên ta mà.”
      Tiêu Viêm sử dụng chỉ là hạt hỏa châu cũng tính là cao cấp lắm, vì vậy chỉ mất chừng 20 phút liền đem Hỏa Châu hoàn toàn luyện hóa hoàn toàn, sau đó khuôn mặt lên vui mừng vì cảm giác được trong cơ thể tràn đầy đấu khí…
      “Quả nhiên là thuốc bổ cực kỳ tốt a, nhờ vào những hạt Hỏa Châu này trong giới chỉ, ta có mới có thể thuận lợi tiến giai đến lục tinh Đấu Hoàng, Nhưng mà kế tiếp phải nhanh chóng rời khỏi nơi này cái …” Cảm nhận được trong cơ thể từ từ tràn đầy đấu khí, Tiêu Viêm cũng là thở phào nhõm.
      “Chờ ta đem hết toàn lực sử dụng Gian lực lượng che dấu dấu dung nham dao động cho ngươi, sau đó ngươi nhanh chóng nắm chắc thời gian nha, lấy ta trạng thái bây giờ cũng thể duy trì được lâu lắm đâu..” Nhìn thấy Tiêu Viêm đứng dậy, Thiên Hỏa Tôn Giả quay đầu cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm may mắn, hoàn hảo có vì lợi ích mà hôn đầu làm ra chuyện gì lỗ mãng, lão Thiên Hỏa Tôn Giả này tuy trạng thái bây giờ cực kém, nhưng ràng cũng phải là theo lời : có chút lực phản kháng nào.
      Thấy thế, thủ ấn Thiên Hỏa tôn giả khẽ động, giới chỉ màu trắng trong tay chính là tự động đeo lên Tiêu Viêm ngón tay, mà thân hình mơ hồ của cũng là nhanh chóng vào, cỗ nhàn nhạt dao động sát giới chỉ khuếch tán ra, lập tức trước mặt Tiêu Viêm màn hào quang, cũng là từ từ hé ra. . .
      Màn hào quang mới vừa xuất ra, Tiêu Viêm chân đạp phát, thân hình như là hóa thành đạo bóng xanh, sau đó nhanh như tia chớp bắn , mà cùng lúc đó, nhàn nhạt Gian lực lượng từ màu trắng trong giới chỉ khuếch tán ra, đem chung quanh dung nham dao động, toàn bộ dừng lại. . .
      thoáng sau, màn hào quang hé ra tí , Tiêu Viêm cùng với Thiên Hỏa Tôn Giả đều là chưa từng có phát , ở đây xa thể tới màu đỏ dung nham thế giới dưới đáy, cột sáng khổng lồ cao chừng mấy trượng, chậm rãi mở ra, khẽ hợp lại liền giống như đôi con ngươi nhân loại.
      Thân hình lặng yên tiếng động phá vỡ , Tiêu Viêm trong lòng đột nhiên mạnh mẽ thôi động, bàn tay giấu ở trong tay áo khẽ thoáng cái, quả Cổ Ngọc trọn vẹn xuất ở trong bàn tay còn lại, thẳng đến bây giờ Cổ Ngọc này lâu phản ứng chút nào giờ phút này tản ra nhiệt độ nhàn nhạt. . ..
      Tiêu Viêm ngón tay nhàng vuốt ve Cổ Ngọc, trong lòng cũng là dấy lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn) bởi vì tấm Cổ Ngọc này là tấm ngọc tổ truyền của Tiêu gia… Đà Xá Cổ Đế Ngọc!
      Ng
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 898: Động Tĩnh Của Đà Xá Cổ Đế Ngọc
      Dịch: bomchutich (A Bờm) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Tiêu Viêm trong lòng tuy nổi sóng nhưng mặt lại biến đổi chút gì, trong tay áo bàn tay nhàng chà sát Đà Xá Cổ Đế Ngọc, chợt hít sâu hơi, Cổ Ngọc lâu nay vẫn chút động tĩnh, lúc này đây lại xuất ít dị động, có lẽ bởi vì nguyên nhân nằm ở trong thế giới đầy nham thạch nóng chảy này. chính xác hơn, hẳn là có liên quan đến thế giới dưới đáy dòng nham thạch.
      Tiêu Viêm trong lòng có tám phần nắm chắc, dưới đáy dòng nham thạch tựa hồ thể xuống được, nhất định tồn tại cái gì đó có liên quan đến Đà Xá Cổ Đế Ngọc!
      Nhớ tới lời Huân Nhi lúc trước, Đà Xá Cổ Đế Ngọc này là do vị cường giả Đấu Đế lưu lại, Tiêu Viêm trong lòng có chút nóng bỏng, Đấu Đế, đứng trong thế giới này, chính là cường giả đỉnh phong, loại cường giả này có lực lượng như thế nào, tuy Tiêu Viêm chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể mơ hồ đoán được dạng người này giơ chân nhấc tay hẳn khiến thiên địa rung chuyển.
      Vật của cường giả Đấu Đế lưu lại, đủ khiến mảnh lục địa Đấu Khí này nổi lên hồi tinh phong huyết vũ, đương nhiên, vật lưu lại này, tất nhiên có tư cách làm nên trận náo động này.
      Đơn giản mà , nếu như Tiêu Viêm có thể có được ít vật mà cường giả Đấu Đế từng sở hữu, vậy chừng có tiền vốn dựa vào để chống đỡ được Hồn Điện.
      Điểm này, đối với Tiêu Viêm mà , chính là có lực hấp dẫn tương đối lớn.
      Thân hình như con cá, lặng lẽ xuyên qua nham thạch nóng chảy, ánh mắt Tiêu Viêm nhịn được liếc về phía sau cái, nham thạch nóng chảy màu đỏ đậm che kín tầm mắt, nhưng vẫn như trước mơ hồ cảm nhận được dưới đáy thế giới nham thạch này có cái gì đó đen tối khiến con người ta sợ hãi, có lẽ vật đấy có liên quan đến Đà Xá Cổ Đế Ngọc.
      Trong mắt ánh lên tia nhìn nóng bỏng trong chốc lát, Tiêu Viêm dần dần khôi phục thanh tỉnh sau cơn rung động, chậm rãi thở ra hơi, tia nóng cháy trong mắt dần dần tiêu tán, vẫn xoay người rời khỏi thế giói nham thạch này, mặc dù biết, nơi tận cùng của thế giới này, có lẽ có thể khiến cho Đà Xá Cổ Đế Ngọc có phản ứng.
      Nhưng cũng đồng dạng hiểu được, nơi đó chứa đựng hung hiểm thế nào, hôm nay, xác là phải giải cứu được phụ thân và Dược Lão, nhưng điều kiện tiên quyết đó là phải còn mạng, đương nhiên, dĩ vãng Tiêu Viêm làm ít chuyện liều mạng, mà tất cả đều có tồn tại vài điểm mấu chốt. Nhưng lần này, nếu lập tức quay đầu đến tận cùng của thế giới nham thạch thần bí này, Tiêu Viêm chút tin tưởng, có thể may mắn chạy trốn được nguy hiểm. Nếu cả tính mện giữ được, thực lực trở nên mạnh mẽ có tác dụng gì!
      Còn nữa, miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc chỉ là phần của chiếc chìa khóa mở ra Đà Xá Cổ Đế lưu lại, nếu như dưới đáy dòng nham thạch nóng chảy tồn tại gì đó, cũng là Đà Xá Cổ Đế Ngọc khác chăng? Như thế nào lại có thể? Tiêu Viêm ràng biết, cái chìa khóa trong tay chỉ là phần thôi, cầm khối chìa khóa trọn vẹn, cho dù tìm được thứ Cổ Đế lưu lại, chỉ sợ chỉ có thể đứng nhìn mà thở dài thôi.
      Lấy thực lực của hôm nay, ngay cả mấy tên hỏa thằn lằn kia cũng còn chưa xông qua, càng đến phía sau, ngay cả Thiên Hỏa Tôn Giả cũng thấy e ngại. chừng cho dù trả giá rất đắt, lại chỉ được cái kết cục bi kịch là hai tay trống trơn, loại trả giá này, Tiêu Viêm trả nổi. Trong lòng cân nhắc hồi, cũng khiến Tiêu Viêm dần dần tỉnh táo lại, cắn chặt răng, mạnh mẽ xoay người lại, đem Cổ Ngọc thu vào trong nạp giới. Giờ phút này, người còn có linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả, phải là Dược Lão, mà Đà Xá Cổ Đế Ngọc này là vật đủ khiến cho cường giả Đấu Tôn cũng đỏ mắt, quyết thể người ngoài biết được nửa điểm về chuyện này, bởi vậy, tuy rằng nơi này xuất chút động tĩnh khác lạ, nhưng Tiêu Viêm cũng phải mạnh mẽ đè nén trong lòng, đợi ngày sau thực lực chân chính tăng lên, có thể công khai lần nữa đến thế giới nham thạch này, tìm tòi nghiên cứu kỹ lưỡng!
      Nhưng khi đó phải bây giờ!
      Mà bí mật này, cũng chỉ giữ cho mình thôi, bởi vì biết, nếu như việc này truyền ra, Học Viện Già Nam vĩnh viễn ngày yên tĩnh.
      Đem kích động trong lòng chậm rãi đè áp xuống, Tiêu Viêm mạnh mẽ vung tay áo, luồng đấu khí bắn ra, mà tốc độ di chuyển cũng đột nhiên nhanh hơn, có Thiên Hỏa Tôn Giả hỗ trợ che dấu dòng lưu chuyển của nham thạch nóng chảy, có thể kiêng kỵ mấy tên hỏa thằn lằn kia phát nhanh chóng.
      Lần này có Thiên Hỏa Tôn Giả hỗ trợ, Tiêu Viêm đường cực kỳ thông thuận, hơn mười phút sau, liền dần dần cách xa khu vực tồn tại của bọn người hỏa thằn lằn, mà giờ phút này nhiệt độ của dòng nham thạch cũng giảm hơn nhiều, hiển nhiên khoảng cách đến bề mặt dòng nham thạch còn xa.
      Trong lòng chậm rãi thở phào, Tiêu Viêm nhìn lên phía dòng nham thạch nóng chảy, chợt lần nữa quay đầu lại, nhìn xuống sâu dòng nham thạch, lẩm bẩm: “Ta còn trở lại.”
      “Phù phù!”
      bề mặt dòng nham thạch vốn yên tĩnh, sóng gió, ngẫu nhiên chỉ có vài chỗ sôi sục nổ lụp bụp, cả thế giới nham thạch vẫn như trước, tịch mịch, yên lặng, đột ngột, tiếng động phá nước vang lên, thân ảnh bao bọc trong ngọn lửa màu xanh biếc thoáng ra, cuối cùng trôi nổi giữa trung, khuôn mặt hơi thở nặng nề, có chút hưng phấn cùng vui sướng sau khi sống sót qua cơn tai kiếp.
      “Cuối cùng cũng rời khỏi cái địa phương chết tiệt nọ…” lau lau mồ hôi trán, Tiêu Viêm nhịn được cười to, lần này thám hiểm dưới lòng nham thạch, tuy có nguy hiểm, nhưng hoàn hảo, trong hoàn cảnh hung hiểm ấy, vẫn đạt được ít chỗ tốt, chỉ có triệt để giải quyết chuyện buồn phiền ở Thiên Phần Luyện Khí Tháp trong nội viện, hơn nữa còn chiếm được đấu kỹ Khống Hỏa Pháp Quyết, mà nếu tu luyện tới tận cùng, uy lực kém Thiên giai đấu kỹ, tối trọng yếu là việc tìm được linh hồn của vị cường giả Đấu Tôn. Hơn nữa nếu Tiêu Viêm thành công chữa trị cho linh hồn Đấu Tôn ấy, ngày sau bên cạnh có thêm cường giả Đấu Tôn trợ lực, tuy chỉ trong năm, nhưng đối với Tiêu Viêm mà , như vậy là đủ rồi. Cúi đầu liếc mắt nhìn nạp giới trắng như tuyết ở ngón tay, khóe miệng Tiêu Viêm khỏi nở nụ cười, màn này, khiến nhớ lại cảnh tượng năm đó ở thành Ô Thản, bản thân lần đầu được gặp Dược Lão, bây giờ nhớ lại, trong lòng khỏi xúc động.
      Ngón tay nhàng sờ sờ ấn ký hình ngọn lửa trán, nắm tay Tiêu Viêm tự chủ được nắm chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Hồn Điện, chờ xem, ta tìm đến tận cửa! Đến lúc đó, hết thảy ân oán, đều đến lúc thanh toán!”
      “Rốt cục cũng ra khỏi thế giới nham thạch nóng bỏng này rồi à, là hoài niệm mà…” thân ảnh hư ảo mặc áo bào trắng phiêu đãng bay ra, Thiên Hỏa Tôn Giả nhìn vách núi xung quanh, thở dài .
      Tiêu Viêm cười cười, bàn tay hướng về phía vách nắm chặt, đạo hắc ảnh mạnh mẽ lao đến, cuối cùng hóa thành Trọng Xích trong tay Tiêu Viêm.
      “Tiêu Viêm, linh hồn của giờ cực kỳ suy yếu, thể xuất được lâu, chuyện chữa trị linh hồn phải trông cậy ở ngươi, ngàn vạn lần nhớ , tại linh hồn của ta thời gian chống đỡ còn nhiều, vì vậy, ngươi phải nắm chặt thời gian.” Cảm thán phen, ánh mắt Thiêu Hỏa Tôn Giả chuyển hướng sang Tiêu Viêm, trịnh trọng .
      Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, : “Diệu lão tiên sinh xin yên tâm, Tiêu Viêm cũng phải dạng đạt được cái lợi liền bỏ mặc người khác.”
      Tiếp theo lâu nữa, Tiêu Viêm phải khởi hành sang Trung Châu, ở nơi đại lục tập hợp vô vàn cường giả, cần có lực lượng, mặc kệ lực lượng này đến từ bản thân mình hay là ngoại lực. Nếu có thể chữa trị được cho linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả, như vậy bên cạnh Tiêu Viêm có thêm người trợ thủ đắc lực, đối với , chính là trăm lợi mà có hại. Bởi vậy, với loại tình này, tự nhiên ăn bớt, ăn xén nguyên vật liệu.
      Thiên Hỏa Tôn Giả thỏa mãn gật đầu, chậm rãi : “Nếu ngươi tu tập Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp gặp vẫn đề gì có thể hỏi ta, ngươi giúp lão phu, lão phu tự nhiên keo kiệt với ngươi.”
      “Tiểu tử xin đa tạ tiền bối trước.” nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi cười cười, hướng về phía Thiên Hỏa Tôn Giả lời cảm ơn.
      Thiên Hỏa tôn giả khoát tay áo, có lẽ bởi vì lúc trước do thi triển gian lực, linh hồn lúc này trở nên hư ảo hơn rất nhiều, thấy thế, cũng chỉ có thể cười khổ, sau đó thở dài tiếng, thân hình vừa động, hóa thành quang ảnh tiến vào trong nạp giới trắng như tuyết.
      Nhìn thấy Thiên Hỏa Tôn Giả tiếp tục tiến vào trong nạp giới, Tiêu Viêm giang tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía động sâu nơi Thiên Phần Luyện Khí Tháp, chần chờ chút, nhưng vẫn chưa nhúc nhích, giờ tiếp cận đến cảnh giới lục tinh Đấu Hoàng, dựa theo phỏng đoán, lấy công hiệu của mấy cái gọi là “Hỏa châu”, nhiều lắm là tháng, có thể tiến vào cảnh giới lục tinh Đấu Hoàng.
      Thế giới nham thạch này tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng đối với Tiêu Viêm mà , đây chính là bảo địa cho tu luyện, thời gian càng gần đến ngày Trung Châu, càng phải tranh thủ từng phút để gia tăng thực lực, bởi vì biết, lấy thực lực của hôm nay, ở nơi Trung Châu ngọa hổ tàng long kia, cũng chưa là gì, mà muốn đạt được suất trong top mười người Luyện Dược Sư ở đan hội trong số vô vàn Luyện Dược Sư khắp đại lục phải chuyện đơn giản, tất cả chuyện này, hết thảy phải trả giá bằng mồ hôi tâm huyết cùng cố gắng. Trong lòng chủ ý quyết, Tiêu Viêm cũng chậm trễ, thân hình vừa động, liền trực tiếp ra trong sơn động vách núi do khai mở hôm trước, lần này lấy được chừng trăm viên “Hỏa châu” đủ cho sử dụng tu luyện trong vòng tháng, đột phá đến cảnh giới lục tinh Đấu Hoàng, vậy hẳn cũng phải việc quá khó.
      Thân hình lướt vào sơn động, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng vững vàng, khuôn mặt đầy ngưng trọng, lúc này đây, nhất định phải tranh thủ thời gian nhanh chóng đột phá cảnh giới lục tinh Đấu Hoàng!
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 899: Tiếp tục thăng cấp
      Dịch: Nino1310 (A Nín mụi mụi ) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Tại bên trong thế giới nham thạch nóng chảy tịch mịch vĩnh hằng, thời gian trôi dần qua như đồng hồ cát lặng yên tiếng động, ít năm tháng này khó có thể làm cho nham thạch nóng chảy kia có nửa điểm động tĩnh. Thời gian, ở trong này tựa hồ trở nên đáng kể. Thời gian tháng chỉ trong nháy mắt liền trôi qua thôi.
      Trong tháng này, nhờ có “Hỏa châu”, Tiêu Viêm tiến bộ rất nhanh. Tại thời điểm luyện hóa hoàn toàn năm mươi mấy mảnh liền cảm giác được cơ thể liền xuất cảm giác bành trướng giống như bị khuếch trương thân thể trong lần thăng cấp lần trước. Giờ đây Tiêu Viêm cũng là ngũ tinh Đấu Hoàng đỉnh phong, chỉ cần có cơ hội, có thể dễ dàng đột phá tới lục tinh Đấu Hoàng. Đạt tới trình độ này, Tiêu Viêm cũng biết, tiếp tục tu luyện phải là con đường thuận lợi nhất. Tuy việc tu luyện thể chậm trễ, nhưng cũng được biết đạo lý dục tốc bất đạt, nếu như cố chấp điên cuồng tu luyện, ngược lại phản tác dụng, bởi vậy, ngay khi biết bản thân ở vào ngũ tinh Đấu hoàng đỉnh phong Tiêu Viêm cũng dừng lại khổ tu đêm ngày, tiến tới rèn luyện chút thành tựu vừa mới đạt được. “Du Thân Xích” cũng là Tiêu Viêm tại trong tu luyện xích pháp mà chậm rãi vượt qua. kế tiếp trong đoạn thời gian này, Tiêu Viêm đối với việc tu luyện đấu khí nhưng ra là vứt sang bên, bỏ nhiều thời gian nhất chính là tiến nhập vào bên trong tu luyện đấu kỹ. Kể từ đó, đối với “Du Thân Xích” càng luyện càng thêm thuần thục hơn. Đệ nhất trọng của xích pháp kia là “Liệt Hỏa” lúc thi triển ra cũng muốn thuận lợi và mạnh mẽ hơn nhiều… Như vậy, chuyên tâm vào việc gì đó hiệu quả đích xác hơn phân tâm vào nhiều việc. Trải qua tu luyện chuyên cần ở trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm đối với lĩnh ngộ “Du Thân Xích” cũng dần dần sâu sắc hơn, mỗi lần thi triển ra cũng có thể bố trí quanh thân kẽ hở, ở bên trong nham thạch nóng chảy kia lại có thể tùy ý ra vào mà dính đến tí huyết thanh, như vậy tựa hồ như loại thùng sắt chống lửa. Bên trong quyển trục kia dần dần lộ ra phong phạm tia linh hồn ấn ký.
      Thời gian rảnh rỗi sau khi tu luyện “Du Thân Xích”, Tiêu Viêm cũng nghiên cứu, tập luyện chút quyển “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp”, là nghiên cứu, tập luyện, nhưng ra làm cho Tiêu Viêm đại khai nhãn giới.
      Khống Hỏa Pháp Quyết, tên như ý nghĩa, là phương pháp khống chế ngọn lửa. Loại pháp quyết này, Tiêu Viêm chưa bao giờ tu luyện qua, ngày thường khống chế dị hỏa công kích cũng chỉ dừng lại ở trình độ sơ cấp, như vậy thủ pháp khống chế còn kém xa tinh diệu của “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp”, thậm chí từ phương diện nào đó mà , chỉ là thủ đoạn khống hỏa ngũ luân …. Chỉ sợ Tiêu Viêm mà ngay cả so với Hàn Phong cũng thể so sánh được. Sở dĩ, khi cùng với Hàn Phong tranh đấu Dị hỏa còn có thể rơi vào thế hạ phong, phần lớn là dựa vào linh hồn lực lượng hùng mạnh của Luyện Dược sư.
      Bởi vậy, tại giờ phút này, Tiêu Viêm tiếp xúc với “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp” liền có cảm giác như vừa bước vào lĩnh vực mới. Trong pháp quyết ghi lại đủ loại hình khống chế hỏa pháp, chỉ có huyết lệ, nhưng lại có thể tiêu hao rất ít linh hồn lực lượng đem hỏa diễm khống chế cách tinh diệu, hơn nữa lại có thể bạo xuất uy lực khổng lồ.
      Khi Tiêu Viêm nghiên cứu “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp”, Thiên Hỏa Tôn Giả vẫn chưa thân, tựa hồ tại lúc thi triển gian chi lực làm cho tiêu hao lớn lực lượng, bởi vậy dù xuất lần nữa, Tiêu Viêm cũng thèm để ý. Mặc dù, là lần đầu tiếp xúc loại này Khống Hỏa Pháp Quyết, nhưng dù gì cũng tự mình sáng tạo ra “Phật Nộ Hỏa Liên” – chiêu số khủng bố của Lục Phẩm Luyện Dược Sư, sở dĩ nghiên cứu, tập luyện thất bại cũng có như ở thời điểm tu tập xích pháp khó khó có thể lĩnh ngộ ra, rất nhiều loại Khống Hỏa Pháp Quyết căn bản là vừa tiếp xúc liền hiểu, cùng với linh hồn lực lượng hùng hồn, khiến Tiêu Viêm đạt được thiên phú ở lĩnh vực luyện dược cùng với khả năng khống chế ngọn lửa lớn hơn rất nhiều so với người thường.
      Thời gian kế tiếp, rảnh lúc nào là Tiêu Viêm lại nghiên cứu “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp”.
      Trong thế giới kỳ diệu của khống hỏa, tới mười ngày thời gian, đối với năng lực khống chế hỏa diễm của Tiêu Viêm dường như tăng lên rất nhiều.
      Mà say mê trong thế giới khống hỏa này, cơ hội đột phá, bất tri bất giác lặng yên tới. Thời điểm xuất cảm giác đột phá, Tiêu Viêm đọng “Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp” loại thứ nhất – Lang Hỏa Linh, cảm nhận được cảm giác kỳ diệu từ sâu trong linh hồn tràn ngập ra, bật người, bỏ ấn kết ở tay, bằng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trong sơn động.
      Trong sơn động sạch , Tiêu Viêm khoanh chân ngồi, mạnh mẽ đè nén từng trận khác thường dao động phía trong cơ thể truyền tới, cong ngón búng ra, chừng mười miếng “Hỏa Châu” màu đỏ lần lượt ra trước mặt, sau đó nhanh chóng nhắm mắt, trong tay kết xuất tu luyện ấn kết.
      Ấn kết vừa mới hình thành, gian chung quanh liền mãnh liệt khởi động sóng dậy, từng luồng hỏa hồng sắc nóng cháy quanh thân Tiêu Viêm trào ra, tựa như loại trường xà vằn đỏ, lượn lờ tại bên ngoài thân thể, cuối cùng theo hô hấp tiến vào trong cơ thể.
      Trong thế giới nóng chảy của nham thạch, tràn ngập vô số năng lượng Hỏa thuộc tính, chuyện này thể nghi ngờ làm cho việc Tiêu Viêm thăng cấp trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, căn bản cẩn lo lắng chút nào tới việc năng lượng thiếu hụt làm gián đoạn việc thăng cấp, còn nữa, trong nạp giới của vẫn còn ít Hỏa Châu, nếu lúc đó thực xuất chuyện ngoài ý muốn, năng lượng hùng hồn chứa trong Hỏa Châu cũng làm cho việc thăng cấp thuận lợi hoàn thành. Càng ngày càng nhiều năng lượng của hỏa thuộc tính tiến vào cơ thể của Tiêu Viêm, da tay cũng dần dần trở nên trướng đỏ, đầu toát ra sương trắng, nhiều sợi gân xanh nổi da tay giống như con giun quanh co kích thích, nhìn qua có chút đáng sợ.
      Tuyền qua chuyển động, tốc độ vỡ nát của huyết nhục, tế bào lại càng nhanh hơn. Năng lượng sâu trong huyết nhục xông ra càng mạnh mẽ.
      - biết rốt cục năng lượng của Long đan lớn đến mức nào? biết sau lần này liệu còn dư lại bao nhiêu năng lượng?
      Năng lượng tắm rửa toàn thân Sở Nam, khiến cơ thể đau nhức tột độ. Bất quá, quá quen với cảm giác này, rên lên tiếng. Nguyên thạch Tử Mộng Nhân để trong tay trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Tử Mộng Nhi cảm giác được có điều dị thường, thấy vậy trong mắt lên vẻ mừng rỡ, nhưng nàng lập tức che che dấu. Nàng chỉ lén lấy nguyên thạch trong nhẫn trữ vật đặt tay Sở Nam.
      Bạch Võ Vương gầm lên.
      Lăng Vi Thiên cười lạnh, :
      - Tên tiểu tử này vốn là tên biết phân biệt trái phải. Ngươi cần gì phải cố sức cứu sống .
      - Ta làm việc cần ngươi xía mồm vào hay sao?!!
      Tần Võ Vương đứng ở bên cạnh, đến thở mạnh cũng dám. Thiên Nhất tông, Thần Khí phái! Ai trong đó cũng có thể bóp chết Tần gia như bóp chết con kiến. Lại thêm tu vị của là thấp nhất trong ba người, giờ lại bị thương nặng nhất.
      - Hả?!! Thương thế của ngươi khôi phục?
      Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao cũng kinh ngạc thôi. Cơ thể bị thương nặng tới vậy còn có thể tự động chữa trị hay sao?!!
      Lăng Vi Thiên dám có chút coi thường. coi Sở Nam còn là nhân loại bình thường nữa rồi.
      - Lão phu làm việc cần ngươi dạy sao?
      - Ngươi là kẻ vô ơn, nhận lòng tốt của ta, vậy chớ trách ta.
      Vừa dứt lời, Bạch Võ Vương bay tới. Thiết Thương hung nổi giận, điên cuồng gầm thét. Nhưng nó chỉ là con cưng của đất mẹ, phải là cục cưng của bầu trời, thể phi hành. Nó chỉ có thể dung thân thể to lớn của mình chắn trước mặt Sở Nam.
      Sở Nam ứa nước mắt, giờ nỗi đau thể xác là gì cả, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tột độ.
      Đứng trước mặt chỉ có Tử Mộng Nhân, Thiết Thương Hùng mà còn có cả Vũ Hạo.
      Dù sao, mục đích của là Lâm Vân chết, về phần là ai giết Lăng Vi Thiên cũng quan tâm.
      - Khá khen cho đầu súc sinh, lại dám hi sinh thân mình bảo vệ chủ. Được! Ta thành toàn cho ngươi.
      Thiết Thương Hùng những tránh né, ngược lại còn định ngưng tụ ra hộ giáp chống đỡ. Nhưng nó bị trọng thương, thể ngưng tụ ra hộ giáp. Nhưng dù vậy nó vẫn liều mạng phóng tới chỗ Bạch Võ Vương.
      - Chết !
      Bạch Võ Vương khinh thường câu, sau đó với Sở Nam:
      - Cho dù có ngươi vẫn chết được.
      thanh đột nhiên vang lên, cắt đứt lời của Bạch Võ Vương.
      Nhưng chưởng ấn lại biến mất, tiếp tục bay về phía Bạch Võ Vương.
      Sắc mặt Bạch Võ Vương đại biến. Tu vị của người kia cao hơn tầng. dám coi thường uy lực còn sót lại của chưởng kia, lập tức tế ra thanh trường mâu, nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ đâm về phía chưởng ấn.
      - Võ Vương đại viên mãn?!!
      Lăng Vi Thiên kinh hãi . Tu vị như vậy chỉ cách Võ Hoàng lớp màng mà thôi. Nhưng lớp màng như vậy dễ dàng vượt qua. Trong quá khứ, có người chỉ dùng thời gian hai trăm năm đạt tới Võ Vương đại viên mãn, nhưng cho dù tới chết vẫn đạt tới cấp độ kia.
      Chỉ cần thấy Võ Vương cao cấp của Thiên Nhất tong vừa động thủ chịu thiệt thòi lớn là có thể nhận ra điều này.
      Lão đầu nhi xoay người, cười :
      - Tiểu tử nhà ngươi rất biết hành hạ người khác!
      Bạch Võ Vương thẹn quá hóa giận , quát lớn.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :