CHƯƠNG 81: PHÁT xuất của ngưng huyết tán, giống như cuồng phong bão vũ, lấy cái thế như lôi đình, nhanh chóng cướp lấy ngũ thành tiêu thụ của thị trường thuốc chữa thương, làm cho khu buôn bán của Tiêu gia trong hai ngày ngắn ngủi hồi phục lại nhân khí trước kia, thậm chí cả trước kia cũng chưa từng có. Tại ngày thứ hai ngưng huyết tán được bán ra, hồi xuân tán của Gia Liệt gia tộc, cũng từ từ đem giá cả hạ xuống như lúc đầu, nhưng vì bạo lợi hành vi lần trước làm phần lớn dong binh phản cảm, cho nên, dù Gia Liệt gia tộc giảm giá, nhân khí ở khu buôn bán, cũng khó có thể có những tràng diện hỏa bạo như trước kia. Vì Ô Thản thành ở gần với ma thú sơn mạch, nên số lượng dong binh trong thành là rất lớn, mà trong ma thú sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, cho nên nhu cầu của dong binh với thuốc chữa thương cũng cực kỳ khổng lồ, bởi vậy, dù thị trường thuốc chữa thương bị Tiêu gia đoạt hơn nửa, nhưng Gia Liệt gia tộc vẫn có lãi, nhưng số lãi bây giờ so sánh với đoạn thời gian trước, cũng chỉ bằng nửa mà thôi Thuốc chữa thương tiêu thụ hỏa bạo như vậy, vượt xa tưởng tượng của Tiêu gia lần đầu tiên làm loại sinh ý này, buổi sáng, bị những dong binh chờ sẵn ở đây mua , mà xế chiều, thuốc chữa thương trong khu buôn bán được tiêu thụ hầu như còn, số dong binh thể mua được ngưng huyết tán, bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đến khu buôn bán của Gia Liệt gia tộc, mua hồi xuân tán có phẩm chất kém hơn. Với nhu cầu lớn với thuốc chữa thương của dong binh, Gia Liệt gia tộc coi như đứng vững lại trước thế công cuồng mãnh này của Tiêu gia, tình hình sau này, phải xem số thuốc còn lại của ai hơn ai. ….. Ngồi trong đại sảnh, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến cười ngậm miệng lại được, ánh mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, cũng đều là vẻ mặt tươi cười, tiếng cười vui vẻ, vẫn chưa từng dừng lại trong đại sảnh, chủ yếu nguyên nhân của việc này là vì buổi sáng Tiêu Viêm giả trang thành hắc bào nhân, lại lặng lẽ đưa đến đợt ngưng huyết tán. "A a, ngưng huyết tán tiêu thụ quả quá mạnh mẽ, nếu lão tiên sinh đưa đến đợt nữa, sợ rằng thương khố của chúng ta, cũng chẳng còn gì." Tiêu Chiến cầm chiếc bình màu lục, tiếu mị mị . "Đúng vậy, hai ngày ngắn ngủi, nhân khí của khu buôn bán, so với lúc cao nhất trước kia, còn nhiều hơn hai lần, số lỗ lúc trước, cũng được bù lại từ từ, hắc hắc, thêm vào lợi nhuận tiêu thụ của thuốc chữa thương mấy ngày nay, cũng có thể so sánh được với hai tháng lợi nhuận của Tiêu gia trước kia!" Đại trưởng lão tính tình luôn trầm ổn, trước lợi nhuận lớn như vậy, cũng nhịn được nhiều thêm, nếp nhăn khuôn mặt, giống như đóa cúc hoa nở rộ. (câu này hơi điêu điêu) Tiêu Chiến cười gật đầu, quay lại nhìn Tiêu Viêm nhàm chán, khỏi trách mắng: "Tiểu gia hỏa ngươi, mỗi lần lão tiên sinh đến gia tộc đều thấy mặt mũi đâu, chẳng lẽ ngươi thể yên ổn ở nhà đừng đâu sao?" Vô cớ bị mắng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ trợn tròn mắt, trong lòng thầm : "Nếu ta , ngươi muốn đến đâu lấy thuốc chữa thương?" "Ai, lão tiên sinh này quá hào sảng, may là ta hỏi được dược liệu cần thiết hỏi ra, dược liệu sau này, do chúng ta giải quyết , Tiêu gia có được rất nhiều chỗ tốt từ , nếu lòng tham đáy, sợ rằng thứ có được bù nổi thứ mất ." Tiêu Chiến lấy ra tờ giấy, trầm ngâm . "Ân." Đối với lời của Tiêu Chiến, ba vị trưởng lão đều gật đầu, nếu phải Tiêu Chiến , bọn họ đem việc này quên mất. "Hắc, lợi nhuận trước mắt lớn như vậy mà vẫn có thể tỉnh táo, tồi, khó trách cha ngươi có thể trở thành tộc trưởng tộc." Trong đầu Tiêu Viêm, vang lên tiếng tán thưởng của dược lão. Cười gật đầu, Tiêu Viêm cũng hơi an tâm, dù có thể trợ giúp Tiêu gia chút về mặt vật chất, nhưng gia tộc muốn cường thịnh, trọng yếu nhất, chính là năng lực của tộc trưởng, nếu tộc trưởng có năng lực, khó nghe, cho dù Tiêu Viêm có thần thông quảng đại thế nào, cũng thể đem đống tro nát trát lên tường, nhưng xem ra bây giờ, Tiêu Chiến ràng có loại năng lực đó. "Tộc trưởng, ba vị trưởng lão, Nhã Phi tiểu thư của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường chờ ở ngoài cửa gia tộc." Lúc Tiêu Viêm cảm thấy vui vẻ, tộc nhân nhanh chóng vào đại sảnh, cúi người cung kính . "Nhã Phi?" Nghe vậy, Tiêu Chiến ngẩn ra, sau đó vội vàng : "Mau mời vào." Sau khi tộc nhân ra ngoài thông báo lâu, thân ảnh uyển chuyển, chậm rãi xuất trong mắt mọi người, tiếng cười duyên, cũng truyền đến đại sảnh: "A a, Tiêu tộc trưởng gần nhất đúng là xuân phong đắc ý a." Đầu hơi dựa vào lưng ghế lạnh lẽo, Tiêu Viêm đem ánh mắt dời đến đại môn, hơi sửng sốt, trong ánh mắt tràn ngập kinh diễm. Cạnh đại môn, nữ nhân thành thục mặc váy đỏ, mỉm cười mà đứng, chiếc váy bó sát người đem những đường cong lả lướt thể ra cực kỳ ràng, eo như thủy xà, những đường cong uyển chuyển làm kẻ khác phải thèm thuồng, đường xẻ tà của chiếc váy kéo dài lên đến đùi, lúc lại, từng mảnh tuyết trắng làm hoa mắt người khác, xuân quang như như , kinh tâm động phách. " tinh…" Nhìn nụ cười tản ra thành thục dụ hoặc của nữ nhân này, nhất thiếu, nhất trung, tam lão (1 thiếu niên, 1 trung niên, 3 lão già) trong đại sảnh đều tự chủ được thầm tiếng. "Khái." Ho khan tiếng, Tiêu Chiến cười đứng dậy, miệng khách sáo : "Nhã Phi tiểu thư đùa rồi, Lợi nhuận năm của Tiêu gia chúng ta, vẫn kém hơn phân bộ của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, đâu có tư cách gì mà đắc ý." "Lạc lạc, Tiêu tộc trưởng khiêm tốn rồi, nhân khí gần đây của khu buôn bán vượt qua đấu giá trường, đây là việc mà mọi người đều biết nha." Nhã Phi cười khanh khách thi lễ với ba vị trưởng lão, lông mi khẽ chớp, ánh mắt mê người chuyển sang Tiêu Viêm, có chút giật mình : "Xem ra trạng thái bây giờ của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, so với trước kia càng mạnh hơn ít?" "Nhã Phi tỷ trực tiếp gọi tên ta là được, mấy chữ tiểu thiếu gia này nghe rất dọa người." Tiêu Viêm ra vẻ thuần khiết cười , cách xưng hô này, làm cho cả người nổi da gà. Nghe vậy, Nhã Phi gật đầu. " biết Nhã Phi tiểu thư hôm nay đến Tiêu gia là có việc gì?" Tiêu Chiến cười dò hỏi. Nhã Phi cười gật đầu, ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Viêm, nhấp nhấp môi, khẽ cười thẳng vào chủ đề: "Tiêu tộc trưởng, Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, cự tuyệt cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc." Lời vừa ra, chén trà trong tay Tiêu Chiến nhất thời đổ ít bàn, trong ánh mắt nổi lên nét mừng như điên, dấu vết lau nước trà, khóe mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, phát trong mắt họ, cũng đồng dạng phát ra tia sáng. Trong đại sảnh hơi trầm mặc, Tiêu Chiến đem nước trà trong chén uống hơi cạn sạch, chần chừ : "Tại sao? Các ngươi phải vẫn bảo trì trung lập sao?" Nhã Phi cười mà . Cắn răng, Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: "Các ngươi làm như vậy, muốn chúng ta trả cái gì?" " cần gì cả." Nhã Phi thản nhiên cười . "A?" Sửng sốt lần nữa, Tiêu Chiến có chút thể tin nhìn Nhã Phi cười, cũng tin tưởng Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường trợ giúp bọn họ đả kích Gia Liệt gia tộc, vuốt vuốt cằm, trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên chấn động, dò xét hỏi: "Là… Vị lão tiên sinh kia làm?" Liếm liếm đôi môi đỏ mọng, Nhã Phi hơi gật đầu, cười : "Vị lão tiên sinh kia có thù lao, cho nên Tiêu tộc trưởng cần lo chúng ta muốn gì từ Tiêu gia, từ nay về sau, chúng ta coi như là cùng trận tuyến rồi." Nghe vậy, khuôn mặt Tiêu Chiến rốt cuộc ra cuồng hỉ, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, tiếng cười làm cả căn phòng hơi rung chuyển. Chậm rãi thu hồi tiếng cười, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được mình quá đắc ý, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy ba vị trưởng lão bất đắc dĩ bĩu môi. Xấu hổ cười, Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm che mặt cười trộm, thẹn quá thành giận quát: "Tiểu hỗn đản, cười cái rắm, còn mau mời trà Nhã Phi tiểu thư, có lễ phép." Bất đắc dĩ trừng mắt cái, Tiêu Viêm với tay lấy chén trà từ chiếc bàn bên cạnh, sau đó lật đà lật đật đến trước mặt Nhã Phi, hai tay đưa lên. Ôn nhu cười với Tiêu Viêm, Nhã Phi tiếp nhận chén trà, khuôn mặt lại đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn đôi tay trắng nõn của Tiêu Viêm, hoặc là … Nhìn chiếc giới chỉ màu đen tay phải. Nhìn ánh mắt của Nhã Phi, Tiêu Viêm nhíu mày, dấu vết rút tay lại, đưa lưng về mấy người phụ thân, híp mắt lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Bị Tiêu Viêm nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Nhã Phi khẩn trương, sau đó phi thường thức thời cúi đầu nhấp ngụm trà, biểu tình khuôn mặt, cũng được nàng thu liễm vô cùng tốt. Nhìn thấy hành động nhu thuận của nữ nhân này, Tiêu Viêm thở ra hơi, vuốt vuốt mũi, miễn cưỡng về chỗ ngồi, cau mày lại như tự hỏi cái gì.
CHƯƠNG 82: THẲNG THẮN Cùng mấy người Tiêu Chiến chuyện lúc, Nhã Phi định cáo từ, Tiêu Viêm bên vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này cũng biểu ra nhiệt tình của chủ nhà, dưới ánh mắt hài lòng của Tiêu Chiến, tiễn Nhã Phi ra khỏi gia tộc. ra khỏi gia tộc đại môn, Tiêu Viêm vẫn có biểu muốn trở về, hai tay gác sau đầu bên cạnh Nhã Phi, hai mắt híp lại, cũng biết nghĩ gì. cùng Tiêu Viêm, trong lòng Nhã Phi có chút khẩn trương, ngọc thủ nắm chặt, che kín mồ hôi, nàng là người có trí nhớ cực kỳ xuất sắc, lần trước tại đấu giá hội, nàng từng ngẫu nhiên nhìn thấy đôi tay của hắc bào luyện dược sư thần bí, trắng nõn tràn đầy sức sống như tay của thiếu niên, hơn nữa, bàn tay trắng nõn kia, đeo chiếc giới chỉ màu đen giống hệt của Tiêu Viêm, có trùng hợp này, lại suy nghĩ đến vì sao vị luyện dược sư thần bí kia lại chiếu cố cho Tiêu gia, số câu hỏi, suýt vuột miệng ra. Khẽ cắn môi, khóe mắt Nhã Phi lén đánh giá thiếu niên bên cạnh, thiếu niên mặc chiếc áo xanh cũng đắt tiền, thân hình cường tráng, khuôn mặt thanh tú, mặc dù có chút non nớt, nhưng nụ cười như như khuôn mặt, nhìn thế nào cũng giống thiếu niên có chút hiểu biết nào. Tinh tế đánh giá Tiêu Viêm lúc, Nhã Phi vẫn rất khó tin tưởng, người ở đấu giá trường, làm chính mình cùng Cốc Ni kính kính cẩn cẩn ấy, chỉ là thiếu niên thanh tú chỉ mới khoảng mười bảy tuổi. "Nhìn đủ chưa?" Ngay khi Nhã Phi có chút bất đắc dĩ cười khổ, thiếu niên bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng. Cước bộ chậm lại, Nhã Phi khẽ thở dài: "Ngươi… Ta nên gọi ngươi là lão tiên sinh, hay là Tiêu Viêm tiểu đệ đệ?" Tiêu Viêm nhíu mày, đột nhiên hất hất cằm về phía: "Đến kia" Nhã Phi nhìn theo ánh mắt của , gương mặt khỏi ửng đỏ, ra chỗ Tiêu Viêm chỉ, dĩ nhiên là chỗ tình lữ hẹn hò nổi tiếng ở Ô Thản thành. Hơi do dự chút, Nhã Phi định đề nghị đổi lại chỗ khác, song Tiêu Viêm nghênh ngang vào, hơn nữa ngồi xuống chiếc ghế đá dưới bóng cây đại thụ. Đối với hành động trái ngược với biểu cung thuận ở gia tộc, Nhã Phi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thân phận chuyển hóa thế này, cũng quá nhanh ? Cước bộ khẽ dời, chậm rãi về phía trước, ngồi xuống đối diện với Tiêu Viêm, đôi mĩ mâu mê người, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt. "Nhận ra rồi?" Vươn tay hái chiếc lá ngậm vào miệng, Tiêu Viêm hàm hồ hỏi. Ngọc thủ của Nhã Phi gạt chiếc lá rơi xuống đầu, tùy ý phong tình, làm cho vị nam tử cách đó xa đăm đăm nhìn, mím đôi môi đỏ mọng, cười khổ : "Kỳ ta tình nguyện tin tưởng là chính mình đoán sai." Nghe vậy, đôi mắt híp lại, hàm răng Tiêu Viêm hung hăng cắn vào chiếc lá. "Ngươi định giết người diệt khẩu chứ?" Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, Nhã Phi nhất thời có chút sợ hãi , chỉ là trong cặp mĩ mâu kia, lại xẹt qua nét tiếu ý. "Ta tính cưỡng gian ngươi, sau đó vứt xác." Tiêu Viêm ác độc . Nghe lời có chút thô lỗ này, khuôn mặt Nhĩ Phi ửng đỏ, kiều mỵ trừng mắt nhìn , sẵng giọng: "Tiểu hài tử học từ đâu mấy thứ bất lương như vậy." Bĩu môi, Tiêu Viêm vặn eo cái, nếu bị nhận ra thân phận, cũng quanh co: "Hắc bào nhân cùng các ngươi sinh ý trước kia, đích xác là ta." "Nhưng người luyện dược, hẳn phải ngươi?" Ánh mắt Nhã Phi lưu chuyển, lại cười , nàng cũng phải kẻ ngốc, thực lực của Tiêu Viêm thế nào, nàng rất ràng, cho dù là luyện dược sư, nhưng vì lý do tự thân thực lực, cũng thể luyện chế ra loại đan dược như tụ khí tán. "Nữ nhân quá thông minh, nam nhân thích." Liếc mắt nhìn Nhã Phi đoán được tám chín phần , Tiêu Viêm bĩu môi . "Đó chỉ là ý nghĩ của mấy nam nhân tục tằng mà thôi." Nhã Phi nhíu mày, trong giọng có vài phần khinh thường. Trợn mắt cái, Tiêu Viêm dây dưa với nàng trong cái vấn đề nhàm chán này, ngậm chiếc lá trong miệng, thản nhiên : "Ngươi hẳn là biết ta tìm ngươi làm gì, thân phận của ta, tận lực giữ bí mật, việc này đối với mọi người đều có chỗ tốt." Liếm liếm môi, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn mỹ nhân quyến rũ trước mặt: "Đương nhiên, đừng xem việc này là điểm yếu của ta, nếu , ngươi mất nhiều hơn được." "Ta rất giống loại nữ nhân ngu ngốc hung đại vô não (ngực to mà có đầu óc ^^) sao?" Nhã Phi vô tội vẫy vẫy tay. Tiêu Viêm chăm chú nhìn bộ ngực ba đào mãnh liệt kia, lát sau mới gật đầu: "Ngực đích xác rất lớn, đáng tiếc có não hay , phải xem biểu sau này." "..." Bị thiếu niên bé hơn vài tuổi chiếm tiện nghi, Nhã Phi chỉ có thể dở khóc dở cười lắc đầu, song trọng thân phận của Tiêu Viêm, chỉ với bộ dáng thiếu niên này của , rất khó gây ác cảm cho người khác. "Vậy việc hợp tác của chúng ta?" Nhã Phi có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, đây mới là vấn đề mà nàng muốn hỏi nhất. "Như trước, các ngươi cự tuyệt cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc, ta trả cho các ngươi năm viên tụ khí tán làm thù lao." Nhún vai, thanh nhàn nhạt của Tiêu Viêm làm Nhã Phi thở ra hơi. "A a, rất chờ mong hợp tác của chúng ta." Hào phóng vươn tay ra, Nhã Phi thản nhiên cười . Miễn cưỡng gật đầu, Tiêu Viêm cầm ngọc thủ mềm mại kia, nhưng ngoài dự đoán của Nhã Phi, vừa chạm buông. Nhìn hành động thể đoán trước của thiếu niên trước mặt, Nhã Phi nhịn được thở dài hơi: " để người khác hoài nghi, ngươi chỉ có mười bảy tuổi hay , ta phát chính mình mực bị ngươi xỏ mũi." Vô thị loại đề tài này, Tiêu Viêm phất phất tay, đứng dậy ra ngoài, vừa vừa : "Sau này gặp mặt, vẫn nên dùng thái độ trước kia , miễn cho người khác nhìn ra sơ hở." Cười gật đầu, Nhã Phi giọng : "Lúc nào rảnh rỗi, có thể mời vị luyện dược sư kia đến làm khách ở Mễ Đặc Nhĩ đấu giá tràng, chúng ta vĩnh viễn hoan nghênh." Cước bộ chậm lại, Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, hàm hồ : "Lúc nào rảnh hãy ." lần nữa phất phất tay, Tiêu Viêm dứt khoát , có chút chần chừ nào. Đứng tại chỗ nhìn thiếu niên từ từ xa, Nhã Phi cười khổ lắc đầu, thấp giọng : " là tiểu quái, hiểu nha đầu của Nạp Lan gia, vì sao lại giải trừ hôn ước với , ai, Nạp Lan Túc sau này, sợ rằng hối hận đến hộc máu."
CHƯƠNG 83: TIỂU PHƯỜNG CHỦ Sau khi ngưng huyết tán bán ra được tháng, Tiêu gia chiếm lĩnh 70% thị trường thuốc chữa thương, lợi nhuận cực lớn, làm cho Tiêu gia vui mừng mảnh, số lượng người thưa thớt trước kia, bây giờ lại liên miên dứt, náo nhiệt như cái thị trấn. So sánh với Tiêu gia, Gia Liệt gia tộc lại là mảnh trầm, bởi vì bạo lợi hành vi trước kia, làm phần lớn dong binh ghét bỏ, hơn nữa ngưng huyết tán của Tiêu gia, công hiệu so với hồi xuân tán, cũng mạnh hơn ít, cho nên, sản nghiệp thuốc chữa thương của Gia Liệt gia tộc, vẫn bị Tiêu gia chèn ép đến mức thể động đậy, nếu phải thuốc chữa thương của Tiêu gia là cung ứng có hạn lượng, sợ rằng Gia Liệt gia tộc chỉ có thể húp cháo. Tuy sản nghiệp thuốc chữa thương có bị chèn ép, nhưng lợi nhuận vẫn , thứ Gia Liệt gia tộc đau đầu nhất, vẫn là lượng lớn dược liệu cần thiết để luyện dược. Làm tư nguyên khố lớn nhất trong thành: Mễ Đặc Nhĩ đấu giá tràng cự tuyệt hợp tác cùng họ, đối với loại phong tỏa dược liệu này, Gia Liệt gia tộc cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù họ có giận thế nào nữa, họ cũng dám bắt buộc Mễ Đặc Nhĩ đấu giá tràng, phải biết rằng, thế lực đằng sau Mễ Đặc Nhĩ đấu giá tràng, là trong những thế lực cường đại đứng đầu ở Gia Mã đế quốc, cái tiểu gia tộc ở Ô Thản thành, còn có lá gan lớn đến mực chọc đến bọn họ. Lộ số ở đấu giá trường được, Gia Liệt gia tộc bất đắc dĩ phải dùng giá cao hơn mấy lần giá thị trường, thu mua tất cả dược liệu trong các dược liệu điếm ở Ô Thản thành, dù vậy, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, dù sao những dược liệu điếm này, cũng có thực lực cung ứng lâu dài số lượng dược liệu khổng lồ như vậy. Hơn nữa, điểm trọng yếu nhất, tất cả mọi người ở Ô Thản thành đều nhìn ra Gia Liệt gia tộc cũng Tiêu gia hỏa khí cùng sát ý, trợ giúp Gia Liệt gia tộc lúc này, thể nghi ngờ là đắc tội với Tiêu gia, cho nên sau lần đầu cung cấp cho Gia Liệt gia tộc, rất nhiều dược liệu điếm, cũng dám cung cấp số lượng lớn như vậy nữa, mà hành động như thế, càng làm cho Gia Liệt gia tộc, như thêm sương tuyết. Kể từ đó, nguồn cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc, gần như bị chặt đứt tám phần, hai phần còn lại, đủ thỏa mãn nhu cầu luyện chế thuốc chữa thương, vì vậy, Gia Liệt gia tộc vạn ngàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lấy giá cao, từ các thành thị khác mua dược liệu, như thế, mới miễn cưỡng giải trừ nguy cơ dược liệu đủ, nhưng chính vì thế, lợi nhuận của Gia Liệt gia tộc. lại lần nữa kém , nếu có số lãi trước đó chống đỡ, Gia Liệt gia tộc, sợ rằng sớm phá sản. Ô Thản thành bây giờ, Tiêu gia mượn gió đông của thuốc chữa thương, địa vị tăng cao, thậm chí có biểu vượt mặt hai đại gia tộc khác. ….. Trong khu buôn bán ồn ào, Tiêu Viêm lười biếng ngã tư đường, phía sau , theo bảy tám đại hán mặc trang phục hộ vệ của Tiêu gia, ngực của mấy đại hán này, đều ngoại lệ có 4 mảnh kim tinh, hiển nhiên, những đại hán này, đều ít nhất có thực lực tứ tinh đấu giả. đường, dòng người có chút mãnh liệt, rất nhiều dong binh hung hãn cả người tản ra huyết tinh mùi vị, khi nhìn thấy vị thiếu niên uể oải hai tay gác sau đầu, đều là hòa thiện cười với , số người khá quen thuộc, càng lớn tiếng trêu đùa: "Tiểu phường chủ, lại dạo phố à?" Mỗi lần nghe loại xưng hô này, Tiêu Viêm đều có chút bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, sau đó phát ra tiếng thấp dọng thở dài, nửa tháng trước, Tiêu Chiến đột nhiên bảo đến quản lý khu buôn bán này, đối với hành động này của Tiêu Chiến, Tiêu gia vẫn tranh luận rất lâu, hơn mười tuổi quản lý khu buôn bán, việc này tại Tiêu gia chưa từng có, nhưng nhớ đến Tiêu Viêm bây giờ giống trước kia, số người cũng chỉ có thể đáp ứng, Vì vậy, Tiêu Viêm nghỉ ngơi thư giãn ở gia tộc, lại phải đến đây. Mặc dù khu buôn bán rất lớn, nhưng làm Tiêu Viêm vui mừng, là việc quản lý cũng quá mệt nhọc, số ngã tư đường đông người, cùng với giá cả của số khu vực đông khách, đều giao cho lão quản gia mà phụ thân chuyên môn phái tới, mỗi ngày ngẫu nhiên mang theo đám đại hán xem xét, quản lý vấn đề an toàn trong khu buôn bán, cuộc sống cũng khá an ổn tiêu sái. Tiêu Viêm nhìn như tính tình bình thản lạnh nhạt, nhưng lại cực kỳ thích cùng các dong binh chuyện đến mạo hiểm kích thích khi làm nhiệm vụ, ma thú kỳ dị, cùng với số ít sơn động, có công pháp mà tiền nhân lưu lại, những thứ này, làm máu mạo hiểm trong người Tiêu Viêm nóng lên, hận thể ngay bây giờ tiến vào trong rừng sâu, tìm những công pháp cùng đấu kĩ thần bí mà cường đại đó. Tiêu Viêm tuổi còn , khuôn mặt thanh tú non nớt vốn làm người ta khó sinh ra ác cảm, hơn nữa người này mỗi khi cao hứng lại lấy ra đống thuốc chữa thương tặng cho người khác, cho nên, điều này làm cho những dong binh đại hán tính tình hào sảng đối với rất có hảo cảm, lâu dài, khu buôn bán này, số lượng khách quen, gần như là cao nhất trong những khu buôn bán của Tiêu gia. Nhớ lại những việc của nửa tháng nay, Tiêu Viêm có chút cảm thán, loại cuộc sống này, kéo dài lâu lắm a, nhiều nhất là hơn tháng sau, cùng dược lão ngoại xuất tu hành, sau này, sợ rằng trong hai năm, cũng trở về. Đem phiền muộn trong lòng ném ra ngoài, Tiêu Viêm ngẩng đầu, đạo thân ảnh có chút hèn mọn gầy, đột nhiên từ trong đám người chạy lại đây Dừng cước bộ nhìn vị nam tử gầy này, Tiêu Viêm nhướng mày, nhàn nhạt : "Khắc Lỗ, sao làm đại nghiệp phát tài của ngươi, đến chỗ ta làm gì?" Nam tử hèn mọn trước mặt, là kim thủ nổi danh trong khu buôn bán, ách, cũng chính là trộm vặt, với loại nghề nghiệp sinh sống trong bóng ma này, Tiêu Viêm cũng muốn đem bọn họ hoàn toàn loại bỏ, trong lòng ràng, mọi việc đều có mặt trái mặt phải, loại nghề nghiệp này dù bị mọi người xem thường, nhưng tin tức bọn họ cung cấp, lại cực kỳ linh thông, trong Ô Thản thành bất kể xảy ra việc gì, bọn họ cũng có thể biết đc chút ít. "Hắc hắc, tiểu thiếu gia." Nịnh nọt cười với Tiêu Viêm, nam tử gầy tên Khắc Lỗ mị tiếu : "Tiểu nhân đến đây báo cho ngài việc, vừa rồi ta nghe thủ hạ , mấy người Huân Nhi tiểu thư, tại bên ngoài khu buôn bán, bị nam tử xuất ngôn khinh bạc, tiểu nhân lúc đấy mới nhanh chân đến báo tin." "A, đúng rồi, Gia Liệt Áo của Gia Liệt gia tộc, cũng ở đó, xem bộ dáng hình như cũng quen biếc tên nam tử đó, bọn họ có ít người. Hai mắt híp lại, sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Viêm chậm rãi biến thành hàn, quay đầu lại, giọng : "Tiêu Lực, gọi người, chỉ cần còn sống, toàn bộ gọi đến cho ta!" "Dạ!" đại hán cung kính đáp, sau đó nhanh chóng xoay người chạy vào sâu trong khu buôn bán. "Dẫn đường." Quay đầu, Tiêu Viêm hất hất cằm với Khắc Lỗ, nhàn nhạt . Nguồn: http://truyenyy.com Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đột ngột trở nên lãnh, Khắc Lỗ vội vàng gật đầu, dám thêm gì, vội vàng dẫn đường phía trước. "Đám vương bát đản này, cũng dám đến địa bàn của Tiêu gia ta đùa giỡn… người của Tiêu gia, Tiêu Viêm ta hôm nay nếu cho các người bình yên vô rời khỏi đây, vậy ta cũng cần làm phường chủ nữa!" Liếm liếm môi, Tiêu Viêm lạnh lùng giọng , làm cho Khắc Lỗ phía trước thân hình run lên, tốc độ càng nhanh hơn
CHƯƠNG 84: PHẾ BỎ Liễu Tịch bây giờ rất hưng phấn, mà lý do hưng phấn, chính là thanh y thiếu nữ xinh đẹp đứng cách đó xa. Thiếu nữ mặc bộ trang phục thanh nhã, khuôn mặt tinh xảo hề trang điểm phấn son, vạn phần tự nhiên, mái tóc được buộc lại bởi chiếc dây buộc màu xanh, vừa vặn dài đến bên hông, gió thổi quan, mái tóc khẽ bay, cực kỳ động lòng người. chiếc eo thon của thiếu nữ, cái dây lưng màu tím, đem những đường cong uyển chuyển, thể ra rất nét, ngay cả ánh mắt của người đường, cũng nhịn được lén nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, nếu được ôm vòng eo thon như vậy vào trong lòng, là loại hưởng thụ như thế nào? Ánh mắt nóng cháy nhìn thiếu nữ, bàn tay Liễu Tịch vì kích động mà khẽ run rẩy, thanh nhã thiếu nữ trước mặt cùng những nữ tử từng chơi đùa qua hoàn toàn khác nhau, khí chất thoát tục như bông hoa sen, quả thực làm cho tên Liễu Tịch nữ như mạng này hận thể lập tức có được nàng. Ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Ninh vừa bị chưởng đánh ngã mặt đất. Liễu Tịch cười : "Muốn hộ hoa cũng phải có chút bản lãnh, người còn kém lắm." Bị Liễu Tịch cười nhạo, khuôn mặt Tiêu Ninh nóng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn kẻ trước mặt, bộ dáng cắn răng như hận thể lao lên cắn cái. "Tiêu Ninh, quay lại, ngươi phải đối thủ của ." khuôn mặt Tiêu Ngọc có chút băng hàn, tiến lên bước, giọng quát. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Tiêu Ninh cắn chặt răng, cân nhắc chút thực lực của hai bên, chỉ có thể cam lòng lùi lại, mất thể diện trước mặt nữ hài mà mình thích như vậy, làm xấu hổ muốn chết. Ánh mắt quét quét lại người Tiêu Ngọc, cuối cùng ánh mắt của Liễu Tịch dừng lại đôi chân dài gợi cảm kia, khỏi tán thưởng : "Lại là cực phẩm nữ tử, xem ra vận khí của ta hôm nay cũng tệ." "A a, Liễu Tịch đại ca, bọn họ đều là người của Tiêu gia, nữ nhân này tên là Tiêu Ngọc, nhưng tính tình nàng quá cay, nam nhân có bản lãnh, thể hàng phục nổi nàng." Gia Liệt Áo cười mỉm đến bên cạnh, có chút bỉ ổi cười . "A a, càng cay mới càng có vị." Ánh mắt Liễu Tịch lại liếc sang thanh y nữ tử, con ngươi lóe ra ánh sáng: " Còn nữ hài tử này, gọi là gì?" Nhìn Liễu Tịch có chủ ý với người mình thích, khóe miệng Gia Liệt Áo hơi giâth giật, sau khi trong lòng nguyền rủa tên vương bát đản bị tinh trùng nhồi vào não này, mới bất đắc dĩ trả lời: "Nàng gọi là Tiêu Huân Nhi." "Tên rất hay." Mỉm cười gật đầu, Liễu Tịch nhảm thêm với Gia Liệt Áo, tiến lên hai bước, giả ra bộ dáng thân sĩ cười : "Tại hạ Liễu Tịch, biết có thể mời hai vị tiểu thư dạo quanh khu buôn bán? A a, nếu trong này có thứ mà hai vị tiểu thư coi trọng, cứ tính hết lên tại hạ." Vừa , tay Liễu Tịch hơi hạ xuống, đem nghề nghiệp huy chương của mình, có chút huyền diệu lộ ra. huy chương, có dược đỉnh cổ xưa, bên ngoài dược đỉnh, đạo ba văn màu bạc, dưới ánh sáng mặt trời, phản xạ ra quang mang khác thường. "Luyện dược sư nhất phẩm?" Nhìn huy chương nghề nghiệp ngực Liễu Tịch, đám người xung quanh, nhất thời thất thanh kinh hô, mà những tiếng kinh hô này, làm cho nụ cười mặt Liễu Tịch càng ngày càng đậm. Nghe thấy mấy chữ nhất phẩm luyện dược sư, khuôn mặt Tiêu Ngọc khẽ biến, nhưng lấy tính cách của nàng, tự nhiên có khả năng vì vậy mà cùng tên nhìn qua có chút mày trộm mắt chuột này cùng dạo, lập tức lạnh lùng lên tiếng: " rảnh, ngươi tìm người khác ." Dứt lời, tay kéo Huân Nhi, xoay người muốn . Vừa xoay người, trong đám người, vài tên đại hán chạy ra, vẻ mặt dâm tiếu cản đường. Nhìn mấy tên đại hán trước mặt, khuôn mặt Tiêu Ngọc trầm xuống, quay người lại, lạnh lùng với Gia Liệt Áo: "Đây là địa bàn của Tiêu gia chúng ta, ngươi có quá kiêu ngạo ?" "A a, Tiêu gia? Rất mạnh sao? Cũng chỉ dựa vào ngưng huyết tán mà kéo lại chút nhân khí mà thôi, nếu ta muốn, ta có thể rất nhàng làm cho Tiêu gia các ngươi nguyên khí đại thương, hồi xuân tán, cũng chỉ là thứ thuốc mà ta tùy ý làm ra mà thôi." Liễu Tịch phẩy phẩy tay, đắc ý . Nghe vậy, khuôn mặt Tiêu Ngọc giận dữ, nhưng cũng mắng ra tiếng, nàng hiểu thực lực của luyện dược sư, cũng dám những lời quá mức khó nghe, tránh mang đến số phiền toái cần thiết cho Tiêu gia. Tuy Tiêu Ngọc lo lắng việc này, nhưng Huân Nhi, để ý đến mấy thứ đó, nàng chỉ biết, mấy thứ rác rưởi hình người này, trì hoãn thời gian nàng gặp Tiêu Viêm. (thằng Tiêu Viêm có phúc quá >.<) Khẽ ngước mắt, nhìn Liễu Tịch vẻ mặt đắc ý, miệng Huân Nhi khẽ hé mở, thanh nhàng linh động, nhưng nội dung lời , lại làm cho mọi người đều sững sờ: "Rác rưởi cuối cùng cùng cũng chỉ là rác rưởi, cho dù có khoác thêm cái vỏ luyện dược sư, cũng vẫn chỉ là rác rưởi như cũ mà thôi, loại người có chút bản lãnh khoe khoang giống ngươi, theo cách của Tiêu Viêm ca ca, ngươi là tên… Ngu ngốc." Con đường thoáng yên tĩnh, rất nhiều người đều kinh ngạc, vị thiếu nữ thanh nhã động lòng người này, lúc mắng người, dĩ nhiên cũng kém hơn người khác. Tiêu Ngọc cũng ngạc nhiên nhìn Huân Nhi bên cạnh, lúc lâu sau mới bĩu môi : "Ta sớm qua, ngươi bị tiểu hỗn đản đó ô nhiễm…" Bị Huân Nhi châm chọc chút khách khí trước mặt mọi người, Liễu Tịch lòng dạ vốn lớn, nụ cười mặt cũng từ từ biến mất, trầm : "Nhiều năm qua, ngươi là người đầu tiên dám với ta như vậy." " là… Câu quá ngu ngốc." Tay khẽ nhu nhu trán, Huân Nhi bây giờ có thể xác định, người trước mặt này, nếu phải ngu ngốc, vậy hẳn là quá tự cao rồi. "Gia Liệt Áo, động thủ , vốn định dùng ít thủ đoạn, đáng tiếc, nàng cũng nhận tình." Khuôn mặt trầm phất phất tay, Liễu Tịch lạnh giọng . "A…" Gia Liệt Áo ngẩn ra, có chút đau đầu, trong lòng cười khổ : "Trong đầu tên gia hỏa này cuối cùng nghĩ cái gì a? Cha quả nhiên sai, trừ bỏ biết luyện dược, quả là tên vô dụng, mẹ kiếp, tại sao người như vậy có thể trở thành luyện dược sư?" Thở dài tiếng, Gia Liệt Áo đành phải cười khan : "Liễu Tịch đại ca, Gia Liệt gia tộc chúng ta bây giờ, cũng động vào được Tiêu gia a." "Tiêu gia?" Cười lạnh tiếng, Liễu Tịch khinh thường : "Chỉ cần ta có nàng, ta giúp các ngươi xử lý Tiêu gia, ngoài hồi xuân tán, ta còn có thể luyện chế hai, ba loại đan dược khác, nếu luyện ra, giúp các ngươi đẩy Tiêu gia xuống hoàn cảnh trước kia." Nghe vậy, Gia Liệt Áo ngẩn ra lần nữa, nghĩ tới, người này dễ dàng đem chiêu bài của mình ra, trong lòng vui mừng, sau đó trong lòng cảm thán tiếng có phải hay trí tuệ càng kém, tỷ lệ trở thành luyện dược sư mới càng cao, Gia Liệt Áo vung tay lên: "Bắt lấy các nàng!" Thấy Gia Liệt Áo mở miệng, hơn mười đại hán phía sau, lập tức hung hãn vây ba người Huân Nhi lại. Thấy đối phương kiêu ngạo như thế, Tiêu Ngọc tức giận đến trợn ngược lông mày, cười lạnh tiếng, ngọc thủ kéo vào bên hông, cái trường tiên (roi da) màu xanh, hung hăng quất vào đại hán lao lên, "Ba" tiếng, vệt máu đỏ dài xuất mặt . Tuy Tiêu Ngọc là tam tinh đấu giả, nhưng hơn mười đại hán của đối phương thực lực cũng khoảng đấu giả, sau khi đánh ngã hai ba đại hán, Tiêu Ngọc rốt cục từ từ rơi vào hạ phong, có chút chật vật tránh né. chưởng đem tên đại hán hộc máu lùi lại, khuôn mặt Tiêu Ngọc cũng trắng bệch lùi về sau vài bước, quay đầu quát Tiêu Ninh: "Dẫn Huân Nhi , gọi tên tiểu hỗn đản kia ra!" Tiêu Ninh vội vã gật đầu, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, gấp gáp quát: "Tỷ, cẩn thận!" Nghe Tiêu Ninh nhắc nhở, Tiêu Ngọc vội quay đầu lại, chỉ thấy tên đại hán bị nàng quất roi lúc nãy, vẻ mặt dữ tợn giơ lên thiết quyền, hung hăng đánh về phía ngực nàng. Thấy tên gia hỏa này lại dùng đòn hạ lưu công kích bộ vị của nữ nhân, khuôn mặt Tiêu Ngọc tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút xanh đen, đấu khí ngưng tụ trong tay, vừa muốn tàn nhẫn bổ ra, thân ảnh màu đen rất nhanh ra bên cạnh, kình phong hung hãn, nện khuôn mặt của tên đại hán, lực đạo cực lớn, trực tiếp làm khuôn mặt đầy máu lăn vài vòng mặt đất mới dừng lại được. "Những ai vừa động thủ, đều phế bỏ…" Trong tay thiếu niên cầm thanh cương thiết côn, ánh mắt có chút lãnh liếc nhìn Liễu Tịch cùng Gia Liệt Áo trước mặt, khẽ hé miệng, trong thanh nhàn nhạt, có chút lãnh. Nghe thanh của thiếu niên, trong đám người, hơn mười đại hán cầm thiết côn, như sói như hổ, vẻ mặt hung hãn ra. Đấu Phá Thương Khung - Chương #84 Trước Sau
CHƯƠNG 85: TIẾP NHẬN Đối mặt với hơn mười tứ tinh đấu giả cầm thiết côn trong tay, mấy tên hộ vệ vừa diễu võ dương oai lúc trước, sắc mặt nhất thời trắng bệch, còn chưa kịp chạy trốn, thanh thiết côn đen nhánh, hung hăng đập đến, chỉ sau lúc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả ngã tư đường. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo, Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn Tiêu Ngọc vì tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, ngữ khí hơi nhu hòa chút: " sao chứ? Lần sau các ngươi đến đây… báo trước cho ta tiếng, gần nhất đám hỗn đản của Gia Liệt gia tộc kia vẫn muốn gây ra chút phiền toái." Lần đầu được Tiêu Viêm chuyện nhàng như vậy, Tiêu Ngọc ngẩn người, khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần, có chút biết làm gì di động ánh mắt, ngoài miệng : "Lúc ra ngoài gặp Huân Nhi, nàng muốn đến đây, nên ta cùng nàng, ta đâu ngờ đến gặp đám hỗn đản này." Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt chuyển đến thanh y thiếu nữ vì xuất mà vui vẻ đầy mặt, tiếu ý khuôn mặt lại càng thêm nhu hòa: "Vừa rồi mắng rất thống khoái a." Nghe Tiêu Viêm trêu đùa, Huân Nhi vô tội xua xua tay, bĩu môi khẽ cười : "Ta cũng định, chỉ là muốn nhìn bộ dáng đó của thôi, phải biết rằng, cho dù là Tiêu Viêm ca ca năm đó, cũng dám bắt người ngoài đường nha." Bị Huân Nhi phản kích lại, Tiêu Viêm cười khan vuốt vuốt mũi, năm đó mặc dù có chút cuồng vọng, nhưng cũng đến nỗi giống mấy tên gia hỏa này. "Ô, đây phải là tiểu thiếu gia của Tiêu gia sao? năm gặp, nghe ngươi bỏ được cái tên phế vật?" Nhìn nữ hài mà mình thích thân mật chuyện với Tiêu Viêm, khóe mắt Gia Liệt Áo giật giật, dưới thúc dục của lòng ghen ghét, phát ra tiếng cười dương quái khí. " là ai?" Ánh mắt Liễu Tịch đồng dạng có chút lãnh, Huân Nhi lúc trước vẫn đem để vào mắt, bây giờ lại cùng nam tử khác đàm tiếu, loại đả kích này, làm cho người tính tình cao ngạo như khó có thể tiếp nhận. "Hắc hắc, Liễu Tịch đại ca, đây chính là "Thiên tài" nổi danh của Tiêu gia, tên là Tiêu Viêm, trước kia tu luyện hơn mười năm, đấu khí cũng chỉ có khoảng ba bốn đoạn, nhưng gần đây biết ăn vào cái gì, tại mấy tháng trước, trực tiếp lên đến tám đoạn đấu khí." Gia Liệt Áo bên cạnh hiểm cười giới thiệu. " tên ngay cả đấu giả cũng phải, cho dù "Thiên tài" chăng nữa, vậy cũng phải chỉ là phế vật?" Liễu Tịch cười lạnh . Nghe Liễu Tịch vậy, khuôn mặt của Huân Nhi lạnh lại, trong đôi mắt như thu thủy kia, ngọn lửa màu vàng, chợt lóe mà qua. Bàn tay vỗ nhè vào vai Huân Nhi, Tiêu Viêm thản nhiên cười lắc đầu, quay đầu lại, nhìn Liễu Tịch thân bạch y, ánh mắt tùy ý lướt qua luyện dược sư huy chương ngực , mỉm cười : "Ngươi hẳn là người luyện chế "Hồi xuân tán"?" Liễu Tịch cười lạnh tiếng, ưỡn ưỡn ngực, ngạo nghễ : "Đúng vậy, ta chính là luyện dược sư mà Gia Liệt gia tộc mời tới." Tiêu Viêm làm như giật mình hiểu ra, cười dài : "Khó trách, loại thuốc có tác dụng kém như vậy, cũng chỉ có loại luyện dược sư như ngài, mới có thể luyện chế ra được, ngài thẹn với dạy bảo của sư phụ." Nghe Tiêu Viêm thế, dong binh đứng xem xung quanh phát ra trận trận tiêng cười, trải qua hành vi bạo lợi của Gia Liệt gia tộc trước kia, những dong binh này đối với người làm ra hồi xuân tán, cũng có oán khí , bây giờ lại thấy Tiêu Viêm nhạo báng ngay trước mặt, tất cả đều có chút sảng khoái. Tiếng cười xung quanh làm khuôn mặt Liễu Tịch chậm rãi trầm, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Viêm: "Ngươi chọc vào địch nhân mà Tiêu gia các ngươi động đến được." Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, cười khổ tiếng, tay vỗ vỗ trán, cũng biết gì hơn với tên này nữa, chẳng lẽ cho rằng mình là thân truyền đệ tử của vị đấu đế sao? nhất phẩm luyện dược sư có thể làm Tiêu gia trọng thị, nhưng nếu chọc vào được, cũng chỉ là cái trò cười. "Ai, loại đầu óc thế này cũng có thể trở thành luyện dược sư?" Thở dài lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm có chút đồng cảm nhìn Huân Nhi cái, sau khi chuyện với Liễu Tịch, rốt cuộc ràng vì sao người có tính tình ôn uyển nhu hòa như Huân Nhi lại mắng tên gia hỏa này. Tiêu Viêm cũng chẳng muốn nhảm với tên đầu óc có chút vấn đề này, vẫy vẫy tay với hơn mười đại hán phía sau, cười : "Đánh, cả chủ cả tớ, nếu bọn chúng dám đến gây ở địa bàn của Tiêu gia ta, chúng ta cũng chẳng cần khách khí." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, khuôn mặt Gia Liệt Áo cũng hơi đổi, cũng nghĩ đến Tiêu Viêm dám làm vậy, con ngươi đảo quanh, cười lạnh châm chọc: "Còn tưởng rằng ngươi tiến bộ bao nhiêu, ra vẫn chỉ là phế vật dựa dẫm vào thủ hạ mà thôi." "Trình độ kích tướng của ngươi, còn rất thấp." Tiêu Viêm khua khua thiết côn trong tay, giọng . "Ngươi nghĩ nó là kích tướng, vậy cứ cho rằng đó là kích tướng , giống loại phế vật như ngươi, căn bản có tư cách cùng Huân Nhi tiểu thư." Gia Liệt Áo châm chọc , trong mắt xẹt qua tia hàn quang, có ý tốt : "Ngươi hẳn tiến hành thành nhân nghi thức ? Hắc, vậy cách khác, ta bây giờ khiêu chiến ngươi, ngươi cũng có lý do để cự tuyệt nữa? "Ngươi vô sỉ, Tiêu Viêm năm nay mới mười bảy, ngươi hai mươi ba, loại khiêu chiến này, ngươi cũng dám ra khỏi miệng, nếu ngươi muốn đánh, để bổn tiểu thư đánh với ngươi!" Nghe Gia Liệt Áo khiêu chiến, Tiêu Ngọc nhíu mày, trường tiên trong tay vụt xuống, mặt đất xuất đạo bạch ngân mờ nhạt, quát lên Khóe miệng khẽ co quắp lại, Gia Liệt Áo cười nhạo : "Diễm phúc của ngươi đúng là cạn, lại có nữ nhân thay ngươi ra mặt, hắc, tên mềm yếu chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân." "xxx, tên tiểu bạch kiểm này quá kiêu ngạo, tiểu phường chủ, để chúng ta giúp ngươi chơi đùa với lúc." Nhìn Gia Liệt Áo đốt đốt bức người, số dong binh có quan hệ tệ với Tiêu Viêm nhất thời lớn tiếng . Thấy lời của mình gây ra phản ứng lớn như vậy, Gia Liệt Áo khuôn mặt biến đổi, thực lực cũng chỉ có tam tinh, nếu khiến cho mọi người tức giận, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo phất phất tay, cười lạnh : "Nếu dám tiếp nhận, cũng sao, thôi, Liễu Tịch đại ca, loại người ngay cả khiêu chiến cũng dám tiếp nhận, chẳng có gì đáng giá để trọng thị." Liễu Tịch hiểm cười gật đầu, ánh mắt thèm thuồng dừng lại người Huân Nhi lúc, mới hung ác nhìn Tiêu Viêm, hận hận : "Tiểu tử, ngươi chờ xem, ta muốn Tiêu gia chủ động đem người mang đến cho ta! Nữ nhân ta nhìn trúng, còn chưa có ai thoát được." Huân Nhi thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Tịch vẻ mặt dâm uế, trong con ngươi, rốt cuộc lên tia sát ý lành lạnh. Gia Liệt Áo cùng Liễu Tịch xoay người, vài đại hán của Tiêu gia vẻ mặt lạnh lùng xuất tại cổng của khu buôn bán, sau đó giống như cánh cửa, vững vàng đem lối ra chặn lại. "Ta biết ngươi rất muốn đem ta đánh thành tàn phế, ân, tốt lắm, như ngươi mong muốn… Lời khiêu chiến của ngươi, ta tiếp nhận." Lúc Gia Liệt Áo định phát ra tín hiệu gọi người, thanh nhàn nhạt của thiếu niên, đột nhiên chậm rãi vang lên từ phía sau. Nghe vậy, Gia Liệt Áo đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười dữ tợn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Ngươi muốn chết, vậy cũng trách được ta!"