Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 867: Gặp Mặt
      Dịch: Đại Sắc Nương (A Sắc) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Tập trung nhìn vào đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của áo lam. Lại nghiêng đầu nhìn ánh mắt xung quanh, Tiêu Viêm có chút xấu hổ, khẽ ho khan, : “Nếu hỏa hậu của ngươi trong lúc luyện đan tinh chuẩn hơn chút, thời gian ủ đan kéo dài thêm chút, phẩm chất của Thiên Khí đan còn cao hơn nữa, lí do vừa rồi ta đáng tiếc là vậy.”
      ngờ, Tiêu Viêm khách khí, thầm giáo huấn áo lam trận, mọi người xung quanh khỏi ồ lên kinh ngạc, nhìn tên gia hỏa to gan lớn mật này. Bên trong nội viện, chỉ có khoảng năm người có tư cách chỉ dạy người khác luyện đan, phần lớn đều là trưởng lão của luyện dược hệ. Người thanh niên áo đen này còn trẻ ràng phải trong nhóm trưởng lão
      “Chẳng lẽ vài câu, cũng phải nhìn trước ngó sau? Nếu ngươi cảm thấy lời ta đúng, cứ coi như là gió thoảng bên tai .” Tiêu Viêm mỉm cười, giọng hời hợt.
      Bị lời của Tiêu Viêm chặn lại, Hân Lam nghẹn giọng. Trong nội viện này,ít người dám như thế, cắn chặt răng, nàng nhàng : “Đây là tổng bộ của Bàn Môn, thành viên mới có thể vào, ngươi thậm chí có đeo huy chương, lại tùy ý ra vào, đó mới là hợp quy củ, ngươi thuộc thế hệ nào?”
      Nghe Hân Lam , những thành viên Bàn Môn đứng xung quanh mới phát Tiêu Viêm chưa đeo huy chương, ánh mắt trở nên cảnh giác. Quy củ Bàn Môn nghiêm khắc, ra vào Bàn Môn phải đeo huy chương, quy củ này thành viên Bàn Môn đều biết , rất ít khi gặp trường hợp thế này, Bàn Môn bây giờ còn lỏng lẻo như trước đây.
      ”Ta tới tìm người.” Cảm nhận được ánh mắt đề phòng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ. Hai năm trở về Nội Viện, nghĩ lần quay về này lại gặp phải chuyện nghi vấn xấu hổ.
      “Tìm người? Ngoại nhân nếu muốn vào Bàn Môn tìm người phải có người dẫn đường, xông bừa vào phải chuyện tốt.” Hân Lam chậm rãi bước xuống, mang theo mùi hương nhàn nhạt, đứng trước mặt Tiêu Viêm. Ánh mắt lướt qua, cảm giác quen thuộc xuất ràng hơn nhiều, nên khẩu khí cũng bớt lạnh lùng: “Lần sau nhớ để ý chút, ngươi muốn tìm ai?”
      “Hổ Gia và Ngô Hạo, bọn họ tới gặp ta chút.” Tiêu Viêm lắc đầu, cười .
      Lời vừa buông ra, sắc mặt của Hân Lam và những người xung quanh đều lên nét cổ quái. Thân phận của Ngô Hạo cùng Hổ Gia ngày nay ở học viện giống người bình thường, dù là thành viên của Bàn Môn cũng dễ dàng nhìn thấy họ. Thanh niên áo đen này, dám mở miệng bảo hai vị đó ra gặp chút?
      “Hổ Gia học tỷ cùng Ngô Hạo học trưởng thường ngày có rất nhiều chuyện bên người, dễ trông thấy bọn họ, hơn nữa muốn gặp hai người bọn họ, trong nội viện này phải chỉ có mình ngươi.” Hân Lam lắc đầu, đưa tay vén mấy sợi tóc đen trán, ngữ khí bình thản . Bây giờ, nàng xác định Tiêu Viêm chỉ là đệ tử bình thường, tìm cách trà trộn vào Bàn Môn. Người như thế, phải là lần đầu tiên xuất .
      Nghe Hân Lam vậy, Tiêu Viêm chỉ biết buông tiếng cười khổ. Chợt Tiêu Viêm bước về phía sau đoàn người, đoàn người từ từ tách ra, chỉ còn lại toàn thân mặc màu đỏ, đứng ngây ra như phỗng, đôi mắt to long lanh, vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào người thanh niên áo đen vừa chầm chậm tới.
      người thân quần đỏ, dáng người coi là cao gầy nhưng khiến người nhìn có cảm giác lả lướt, dáng người tuy nhắn nhưng trước ngực vẫn đầy đặn, thừa thiếu. Gương mặt tinh xảo, trắng trẻo, khí chất thanh thuần, quyến rũ lòng người, tư sắc hề thua kém với co áo lam. Chỉ cần từ những ánh mắt ái mộ ở xung quanh cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp của nàng.
      Tiêu Viêm chờ thiếu nữ váy đỏ dừng chân, thấy nàng sau khi nhìn thấy mình khuôn mặt liền dại ra, khỏi cười cười. Chợt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vươn tay ra vỗ vỗ vào đầu nàng, cười : “Hai năm thấy, ngươi cũng cao lớn ít.”
      Cử chỉ vô cùng thân mật của Tiêu Viêm làm nàng bừng tỉnh. Nhìn gương mặt nhu hòa tươi cười của người đối diện, trong đôi mắt long lanh của nhất thời mờ ảo, hai giọt nước mắt trong suốt từ từ rơi xuống. Từ sau kiện năm đó, người đứng trước mặt nàng dường như chưa từng cùng nàng có những cử chỉ thân thiết như thế…
      đột nhiên rơi nước mắt, lập tức dẫn đến lửa giận của những kẻ hộ hoa sứ giả đứng chung quanh. Từng ánh mắt phẫn nộ liên tiếp bắn về phía Tiêu Viêm.
      “Tiêu Mị, ngươi làm sao vậy? có sao chứ?” đạo lam sắc thân ảnh nhanh chóng ra bên cạnh thiếu nữ áo đỏ. Chứng kiến bộ dáng nàng khóc như lê hoa đái vũ*, rung động lòng người, liền vội vàng hỏi. Còn nàng, lúc này mày dựng thẳng, trừng trừng nhìn về phía Tiêu Viêm, vừa muốn buông lời trách móc, lại thành lời. Chỉ có thể phát ra những thanh run rẩy.
      “Tiêu… Tiêu Viêm biểu ca, là ngươi sao?”
      Bị Tiêu Mị kéo lại, Hân Lam khỏi chau mày với Tiêu Mị, định mở miệng , bỗng nét mặt trở nên ngưng trọng, đôi mắt trong suốt từ từ mở to ra, đầy ngạc nhiên nhìn người thanh niên áo đen trước mặt. “Tiêu… Tiêu Viêm?”
      Tiêu Viêm biểu ca?
      Những người đứng tại nơi này đều biết rằng Tiêu Mị là tộc muội của người sáng lập Bàn Môn. Có thể được xưng là biểu ca, hơn nữa tên cũng gọi là Tiêu Viêm. Ngoại trừ người sáng lập Bàn Môn, danh vọng ai có thể so sánh được ở Già Nam học viện, còn có thể là ai?
      ồn ào nơi bãi đất trống đột nhiên trở nên triệt để yên tĩnh. Ánh mắt trời chói lọi, chiếu thẳng vào từng gương mặt trợn mắt há mồm. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều dâng lên cỗ cảm giác hoang đường kỳ diệu…
      người vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người sáng lập Bàn Môn, cứ như vậy lại mà ra sờ sờ trước mặt bọn họ?
      Nhìn gương mặt tươi cười của người đó, tất cả mọi người đều biết, hôm nay, sợ là Bàn Môn phải vì vậy mà sôi trào…
      --------------
      Trong đại sảnh to lớn sáng sủa, bầu khí hơi chứa áp lực và hưng phấn, những ánh mắt chứa đựng tâm tình đều tập trung vào đại sảnh, nơi chiếc ghế mà người thanh niên áo đen ngồi.
      Trong đại sảnh cũng có nhiều người, số người tham dự cũng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, hơn nữa toàn là những gương mặt quen thuộc, thân thiết lâu. Trừ bỏ Tiêu Mị cùng Hân Lam, những người còn lại đều là những người cùng tiến vào nội viện với Tiêu Viêm năm đó, hơn nữa còn cùng sáng lập nên Bàn Môn.
      Tiêu Mị dịu ngoan đứng bên cạnh Tiêu Viêm, ấm trà cầm trong tay cẩn thận rót vào chén trà trước mặt từng người. Trong lúc khom người, loáng thoáng vùng tuyết trắng mê người lơ đãng xuất , khiến ánh mắt người khác khó bề nghiêm chính.
      Tiêu Viêm nhìn chớp mắt, đợi đến khi Tiêu Mị châm trà xong, đứng thẳng người lên, mới thu hồi ánh mắt phóng túng, hướng về phía nàng khẽ cười cười, rồi đảo mắt qua mấy người trong sảnh, cười : “Tất cả mọi người cũng ngồi xuống , đều là người nhà, cần gì phải khách khí như thế?”
      “Hắc hắc, lão Đại, cuối cùng cũng đợi được người trở về, giờ đám người ở bên ngoài kia đều phát điên phát cuồng lên rồi…” gã thân hình cường tráng, to lớn hơn người, hàm hậu cười . Tiêu Viêm vẫn còn nhớ , A Thái – kẻ đơn giản và chân chất. Năm đó sáng tạo Bàn Môn, lúc đầu là do người này giật dây, tuy nhiên nhiều năm gặp, ngày nay lại có vẻ câu thúc. Dù sao lời đồn đãi về Tiêu Viêm trong mấy năm nay hề ít, nhất thời cảm giác thực lực của mình bị bỏ xa ít, trong lòng liền xuất chút ít kính sợ.
      Tiêu Viêm mỉm cười, trong lòng ngớt cảm thán, những năm nay chưa lần trở về, đúng là có chút cảm giác cảnh còn người mất a.
      “Ngươi… Ngươi thực đúng là môn chủ?” Khi Tiêu Viêm còn cảm thán trong lòng, ánh mắt Hân Lam vẫn mực theo dõi , rốt cuộc nhịn được mới hỏi.
      “Như thế nào? giống sao?” Tiêu Viêm nhìn nữ Luyện Dược Sư xinh đẹp của Bàn Môn, hỏi lại với giọng hài hước.
      Hai má Hân Lam hơi đỏ lên, ánh mắt hề ngượng ngùng, ở trước mặt mọi người cẩn thận đánh giá lại Tiêu Viêm lần nữa, rồi tự nhiên hào phóng : “So với điêu tượng nhìn còn hơn rất nhiều, lúc nãy nhận ra, ngươi cũng nên trách tội ta.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi lắc đầu cười, định mở lời , bỗng có tiếng thình thịch vang lên, cánh cửa đại sảnh đóng chặt bị mãnh liệt mở ra. tiếng hừ lạnh trong trẻo vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh.
      “Hừ, tiểu tử nhà ngươi, cuối cùng cũng trở về, vừa lần là hai năm, loại môn chủ phủi tay như ngươi, như thế sảng khoái lắm sao.”
      Nghe thấy thanh quen thuộc đó, Tiêu Viêm khỏi nở nụ cười mặt, ngẩng đầu nhìn lên, theo ánh mặt trời rọi vào nơi cửa, người tóc ngắn xinh đẹp trong trang phục nữ tử, đứng ngạo nghễ, đôi mắt sáng ngời bướng bỉnh, hung tợn nhìn chằm chằm vào .
      Bên cạnh nữ tử, nam tử vác vai thanh huyết sắc trọng kiếm, đứng im lìm, gương mặt ngày thường luôn bao phủ nét lạnh lùng của Trương Bình, giờ phút này cũng lộ ra nét tươi cười mừng rỡ.
      Nhìn hai người quen thuộc đứng trước cửa, mặt Tiêu Viêm dần dần lên nụ cười ấm áp xuất phát từ tâm can.
      ---------*-----------
      * Lê hoa đái vũ: như hoa lê xao xác dưới mưa, nguyên là câu để hình dung tư thái của Dương Quý Phi lúc nàng khóc, sau này được sử dụng mô tả người con xinh đẹp diễm lệ kể cả khi khóc.
      Xuất xứ trong bài thơ Đường “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:
      Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử
      Do tự nghê thường vũ y vũ
      Ngọc dung tịch mịch lệ lan kiều
      Lê hoa nhất chi xuân đái vũ...
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 868: Biện Pháp
      Dịch: Cuonghv (A Cuồng) - Biên: Ma Nữ Chiêu
      Trong đại sảnh, mọi người theo vai vế ngồi xuống, Tiêu Viêm mỉm cười nhìn hai người ngồi đối diện, Ngô Hạo ra gặp qua lần tại Hắc Giác Vực, chưa có biến hóa gì lớn, còn Hổ Gia, từ tiểu nữ trong quá khứ biến đổi thành thiếu nữ nhu mì giỏi giang, mái tóc để ngắn, càng tôn lên vẻ nhu mì, lại nhiều hơn phần khí. Hai năm nay, tất cả mọi người, đều có chút thay đổi nhất định.
      Chia tay lâu, giờ mới gặp mặt, mọi người tự nhiên thể thiếu phen chuyện vui vẻ. Nét tươi cười gương mặt Ngô Hạo hề thuyên giảm, đối với Tiêu Viêm, trong lòng vẫn mang tâm tư kính trọng. Phần kính trọng này, xuất phát từ lần khảo hạch ở ngoại viện, Tiêu Viêm bằng vào thực lực của bản thân mà đả bại Hổ Gia cùng Bạch Sơn. Sau này, ở bên trong nội viện, lòng kính trọng ấy càng thêm nồng đậm.
      Ngược lại với Ngô Hạo, lời của Hổ Gia có chút khách khí nào với Tiêu Viêm, lại càng bất mãn với việc phủi tay bỏ . Tuy nhiên, có thể gặp lại được Tiêu Viêm, nàng vẫn cực kỳ hưng phấn trong lòng.
      “Hai năm qua, các người cũng đều trở thành cường giả cấp Đấu Vương, chúc mừng.” Tiêu Viêm cầm chén trà, nở nụ cười rồi lại thở dài cảm thán, nhớ tới năm đó bọn họ, đám người trẻ tuổi làm nên tình điên cuồng. Khi đó, bọn họ bất quá cũng chỉ là cấp bậc Đại Đấu Sư nhoi mà thôi.
      “Sao có thể so với ngươi chứ…” Hổ Gia bĩu môi, từ lúc bước vào, nàng cảm nhận được từ người Tiêu Viêm tỏa ra tầng uy áp như có như . Qua đó, nàng liền biết thực lực của Tiêu Viêm, e rằng vượt qua bọn họ rất xa.
      Tiêu Viêm cười, giọng : " giờ Bàn Môn như thế nào?"
      “Tự nhiên là so với năm đó tốt hơn vô số lần,” gương mặt Hổ Gia lên tia đắc ý, tiếp: “ giờ Ngô Hạo là trưởng lão nội viện, ta mặc dù đủ tư cách thăng lên làm trưởng lão, tuy nhiên còn phải vướng bận lo lắng quản lí cao tầng của Bàn Môn. ra, với điều này ta cũng chưa có tính toán gì, dù sao khi thăng lên làm trưởng lão, thể can thiệp quá sâu vào nội tình của đệ tử.”
      “Lực lượng thành viên của Bàn Môn trong mấy năm nay, cũng có quá nhiều thay đổi so với ban đầu, thậm chí còn ít rất nhiều, tính sơ qua, e rằng cũng vượt quá con số ba trăm.” Ngô Hạo ngồi bên cười : “ giờ, điều kiện tuyển nhận của Bàn Môn càng ngày càng hà khắc, số lượng thu nhận mỗi quý cũng quá năm mươi người. Ngươi đừng xem thường con số hai trăm người mỗi năm này, bọn họ hầu hết là những người nổi bật nhất trong Nội Viện, tiềm lực giống người bình thường.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cười : “Chỉ cần tinh nhuệ, cần đông. Như vậy rất tốt, điều kiện tuyển nhận càng thêm hà khắc, làm cho thành viên Bàn Môn càng sở hữu thêm nhiều Ngưng Tâm lực, bọn họ chính vì thân phận của mình mà tự hào, điểm này cực kỳ trọng yếu.”
      Tiêu Viêm giờ còn như năm đó, chuyện gì cũng mờ mịt. tay dựng lên hai thế lực lớn là Tiêu Môn và Viêm Minh, cũng làm tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm.
      tại, thành viên của Bàn Môn sau khi tốt nghiệp, có bao nhiêu người vào Tiêu Môn?” Gõ ngón tay lên mặt bàn, Tiêu Viêm hỏi ngay vào vấn đề trọng yếu. Lúc sáng lập Tiêu Môn, nguyên nhân chủ yếu là bởi trong Bàn Môn có rất nhiều người có tiềm lực tiềm tàng, có thể trở thành Nội Viện đệ tử, hầu hết đều là những người có thiên phú tu luyện kém, thiên phú như vậy, tùy tiện tiến vào bất cứ môn phái nào, cũng đều được toàn lực bồi dưỡng. giờ, Tiêu Môn cùng Bàn Môn liên hợp, đó chính là nơi cung cấp nguồn nhân lực lớn nhất, từ đó Tiêu Môn cũng có thể liên tục được bổ sung thêm từ nguồn lực này, hơn nữa toàn là những người ưu tú nhất.
      Sở dĩ Tiêu Môn có thể phát triển ngừng tại Hắc Giáp vực trong hai năm qua, nguyên nhân lớn nhất chính là tồn tại của Bàn Môn.
      ít, mỗi thành viên được chọn lựa vào Bàn Môn, đều hiểu được mối quan hệ bên trong giữa Bàn Môn và Tiêu Môn, hơn nữa, độ tín nhiệm đối với chúng ta càng lúc càng tăng, chúng ta để số ít thành viên sớm tiến vào Tiêu Môn, với việc nâng cao điều kiện tuyển nhận, trừ bỏ số tình huống đặc thù, ước chừng hàng năm có hai mươi thành viên tiến vào Tiêu Môn.” Hổ Gia trầm ngâm .
      “Hơn nữa, mối quan hệ bên trong giữa Bàn Môn và Tiêu Môn, Già Nam học viện cũng biết, bọn họ vẫn có phản đối gì, ngược lại còn ngầm ủng hộ. Cứ như vậy, cũng khiến cho Tiêu Môn trở nên chính quy hơn rất nhiều, có hai thế lực hậu thuẫn như thế, ở địa phương hỗn loạn này chính là đảm bảo lớn nhất.” Ngô Hạo cười .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, gương mặt như trút được gánh nặng, lên vẻ tươi cười, Bàn Môn vận hành tốt đẹp như thế, nằm ngoài dự kiến của Tiêu Viêm. Chỉ cần Bàn Môn tồn tại, như vậy, thực lực mỗi năm của Tiêu Môn cũng tăng lên trong diện rộng, chỉ cần đủ thời gian, sau này ở bên trong Hắc Giáp vực, chỉ e còn thế lực nào khác có thể chống lại.
      "Hai năm nay vất vả cho các ngươi..." Khẽ buông tiếng thở dài, từ đáy lòng, Tiêu Viêm lời cảm tạ với Hổ Gia cùng Ngô Hạo. Nếu có họ, chỉ e Bàn Môn cũng thể vận hành trơn tru đến như vậy, những tính toán đối với Tiêu Môn, cũng hoàn toàn thất bại.
      “Quên , đừng đến những cái đó. Nếu ngươi cảm thấy áy náy, vậy sau này liền giao cho ngươi tùy ý quản lý vậy…” Hổ Gia bĩu môi, .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi buông tiếng cười khổ, thở dài : “Bản thân ta cũng muốn an toàn ở tại nơi này… Tuy nhiên, chuyện người ta quả là nhiều lắm.”
      “Ha hả, nàng giao là giao liền sao? Đúng rồi, lần này ngươi ở lại Nội Viện trong bao lâu?” Ngô Hạo cười cười, .
      Thấy hỏi đến vấn đề của , mọi người trong đại sảnh nhất thời liền tập trung ánh mắt vào người Tiêu Viêm.
      “Có thể ở lâu được. Chờ sau khi đem chuyện ở nơi đây kết thúc, ta định vào đại lục tìm kiếm Dị Hỏa… Việc này sợ rằng mất rất nhiều thời gian, dù sao Dị Hỏa cũng quá mức khó tìm …” Trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Viêm mới chậm rãi .
      “Dị Hỏa sao?” Hân Lam đứng bên, nghe Tiêu Viêm thế, trong mắt chợt lóe lên tia quang mang, nhưng cuối cùng vẫn im lặng .
      “Ngươi đúng là người có số mệnh bận rộn.” Ngô Hạo buông tiếng cười khổ, rồi : “Nếu trở lại, vậy ngươi cũng cho các huynh đệ Bàn Môn trông thấy chứ, bọn họ đối với ngươi tò mò vô cùng, hơn nữa ai cũng coi ngươi là thần tượng. Địa vị như vậy, ta với Hổ Gia còn kém quá xa để có thê đạt được.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ cười, rồi đứng dậy, sang sảng : “Đó là tự nhiên, nếu trở lại, chẳng lẽ còn cùng các huynh đệ trong môn gặp gỡ sao?”
      Phía sau Tiêu Viêm, Tiêu Mị nhìn bóng lưng gầy của người trước mặt mỉm cười. Hai năm thấy, người trước mặt toát lên vẻ thành thục khiến lòng người yên tĩnh. tại, giống như viên ngọc, tinh thần sáng lạn, phóng thích ra quang mang chói mắt…
      Tiếp tục cùng đám người Ngô Hạo cười lúc lâu, sau đó, Tiêu Viêm cũng theo lời gặp mặt những huynh đệ trong Bàn Môn. Cuối cùng, dưới ánh mắt nhịn được cười của đám người Ngô Hạo mà bỏ chạy trối chết. cũng ngờ tới, mọi người lại điên cuồng đến như vậy, thiếu điều đem quần áo người xé xuống từng mảnh làm kỉ niệm.
      ------------
      Sau khi cùng đám người Ngô Hạo ngồi ôn chuyện cũ, Tiêu Viêm lại chạy đến trưởng lão viện bên trong Nội Viện. Tại phòng hội nghị, gặp được đại trưởng lão Tô Thiên ngồi mình chờ .
      Tô Thiên ngồi trong phòng khách, tay cầm quyển cổ tịch. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Thiên ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy bộ dạng quần áo tơi tả của Tiêu Viêm, liền giễu cợt : “ tại ngươi biết, trong Nội Viện này, ngươi được hoanh nghênh đến mức nào chưa? nhiều năm trôi qua, ta chưa từng thấy vị đệ tử nào lại có được đãi ngộ như ngươi.”
      Nghe được tiếu ý trong câu của Tô Thiên, Tiêu Viêm khỏi cười khổ tiếng, tùy ý ngồi xuống cái ghế trước mặt Tô Thiên, mới bất đắc dĩ : “Đại trưởng lão cũng đừng giễu cợt ta chứ.”
      Tô Thiên cười cười, chợt thoáng thu liễm vẻ tươi cười mặt, nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm : “Ngươi lần này quay về Già Nam học viện, ngoài việc cung cấp tâm viêm cho Thiên Phần Luyện Khí Tháp, còn có những chuyện nào khác ?”
      Nhắc tới chính , sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên chăm chú rất nhiều, khẽ gật đầu, chần chờ lúc mới : “Đại trưởng lão, viện trưởng đại nhân có ở trong Nội Viện hay ?”
      “Ân, lão nhân gia xưa nay thích vân du tứ hải, có lẽ đến mười mấy năm nay chưa từng quay trở lại, nếu cách đoạn thời gian cho người đưa tin về, chỉ e rằng đến ta cũng cho là gặp phải bất trắc nào đó. Sao, ngươi tìm ông ấy có việc hả? Tô Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ .
      Tiêu Viêm thở dài tiếng, chậm rãi tháo hắc bào, để lộ ra hắc ban quỷ dị nơi lồng ngực, xung quanh hắc ban, phù văn huyền diệu hệt như nhà giam, đem nó phong ấn lại.
      Nhìn vào mảnh hắc ban nơi ngực Tiêu Viêm, sắc mặt Tô Thiên nhất thời biến đổi, với nhãn lực của , tự nhiên có thể nhìn ra ít manh mối, lập tức trầm giọng : “Ngươi trúng độc?”
      Tiêu Viêm gật đầu cười khổ, đem tình từ đầu đến cuối giản lược kể lại lần cho Tô Thiên.
      “Cường giả Đấu Tôn..” Nghe Tiêu Viêm kể xong, sắc mặt Tô Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, lát sau mới lắc đầu thở dài: “Trong Nội Viện, ngoại trừ viện trưởng đại nhân ở ngoài, còn Đấu Tôn cường giả nào, Già Nam học viện quả vài lão quái vật tu, tất cả họ đều đạt đến thực lực Đấu Tôn. Có lẽ bọn họ liên thủ lại, cũng có thể đạt tới cấp độ đó trong thời gian ngắn, tuy nhiên muốn bọn họ ra tay là chuyện có khả năng, nhiệm vụ của bọn họ là thủ hộ Già Nam học viện, nếu phải trường hợp Già Nam học viện đứng trước bờ sinh tử, bọn họ tuyệt đối thân, chứ đừng là giúp ai đó trừ độc. Điều này, dù là ta cũng có tư cách chỉ huy bọn họ.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng đành thở dài, đối với mấy lão quái vật tàng, cũng có hy vọng gì xa vời. Năm đó, Nội Viện thiếu chút nữa bị Hàn Phong hủy diệt, những lão gia hỏa kia cũng thèm xuất lấy lần, huống chi là bây giờ trợ giúp trừ độc…
      “Nếu có cường giả Đấu Tôn ra tay trợ giúp, chỉ còn phương pháp cuối cùng…” Tiêu Viêm khẽ thở ra hơi, chậm rãi .
      “Biện pháp gì?”
      “Lại tiếp tục tìm thêm loại Dị Hỏa!”
      Trong mắt Tiêu Viêm, đột nhiên bộc phát ra luồng quang mang nóng bỏng, trầm giọng .
      N
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 869: Tin tức Dị Hỏa
      Dịch: Cửu Lôi Thần Long (A Rồ) - Biên: trungnhau (A Nhậu) )
      "Tiếp tục tìm kiếm loại dị hỏa? "
      Bên trong phòng hội nghị, Tô Thiên nghe Tiêu Viêm , ngẩn ra đầy kinh ngạc. tự nhiên hiểu dị hỏa rất hi hữu, năm đó Già Nam Học Viện nếu phải cơ duyên xảo hợp và thực lực cường đại của viện trường đại nhân, hiển nhiên có khả năng tìm được Vẫn Lạc Tâm Viêm. Hơn nữa còn phong ấn nó trong nội viện.
      Nhìn Tô Thiên kinh ngạc, mặt Tiêu Viêm lại càng thêm ngưng trọng, trầm giọng : "Có lẽ đại trưởng lão cũng biết công pháp ta tu luyện có thể thôn phệ dị hỏa. Nếu ta có thêm loại dị hỏa nữa, hẳn là có thể dựa vào dị hỏa mà đem "Ma Độc Ban" hoàn toàn hóa giải. "
      "Dị hỏa... Thứ này Đấu Khí đại lục, lực hấp dẫn thậm so với Bồ Đề Hóa Tiên Thể còn lớn hơn. cơ bản chỉ cần khi có chút ít tin tức truyền ra, dẫn tới vô số cường giả để ý. Hơn nữa Đấu Khí đại lục, dị hỏa cũng vô cùng ít ỏi, muốn tìm kiếm chỉ sợ cũng phải cần rất nhiều thời gian cùng tinh lực. " Tô Thiên cười khổ lắc đầu, .
      Tiêu Viêm cũng thở dài tiếng, giọng : "Nhưng giờ ta cũng chỉ có biện pháp đó. Mặc kệ đến tột cùng có bao nhiêu gian nan, ta cũng phải tìm kiếm, ta lần này đến Già Nam Học Viện chính là muốn thỉnh giáo ngài chút tin tức có liên quan đến đị hỏa. Dù sao đại trưởng lão hiểu biết về Đấu Khí Đại Lục so với ta hơn rất nhiều."
      Trước ánh mắt chờ đợi của Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, trầm ngâm : "Việc này vì sao ngươi hỏi sư phụ của ngươi, Dược Tôn Giả? thân là luyện dược tông sư, hiểu biết đối với dị hỏa hiển nhiên hơn xa ta.”
      Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm khẽ chuyển, thấp giọng : "Lão sư rơi vào tay Hồn Điện rồi. Ta sở dĩ vội vàng tìm kiếm dị hỏa như vậy, ngoài bởi vì độc tố nội thể, chính là muốn từ dị hỏa có được lực lượng, đem lão sư từ trong tay Hồn Điện cứu ra."
      "Dược Tôn Giả rơi vào tay Hồn Điện? " Nghe Tiêu Viêm , sắc mặt Tô Thiên kẽ biến, thất thanh .
      Tiêu Viêm cay đắng gật đầu, bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm lại.
      Nhìn bộ dạng Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng than tiếng, cau mày : " biết cái thế lực quỷ dị kia đến tột cùng cần nhiều linh hồn cường đại như vậy để làm gì. đám gia hỏa lén lút, năm đó viện trưởng đại nhân với bọn họ từng có ít xung đột. Người cùng tên cường giả cấp Đấu Tôn của Hồn Điện đại chiến phen, nhưng chiếm được chút thượng phong nào."
      "Đấu Tôn?" Nghe được cái từ này, Tiêu Viêm khóe mắt nhảy dựng lên, đối với cấp bậc cường giả đó, tại căn bản có chút lực chống cự.
      " giờ ngươi coi như kết oán cùng Hồn Điện! Ngày sau phải cẩn thận chút, nếu có nắm chắc tuyệt đối, nên dại dột giải cứu Dược Tôn Giả. Nếu chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Hồn Điện này thực lực , dù là viện trưởng đại nhân năm đó cũng đối với thế lực thần bí này kiêng kị vô cùng." Tô Thiên trầm giọng nhắc nhở.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, tự nhiên biết Hồn Điện này rất cường đại, chỉ ít hộ pháp cũng đủ làm cho thê thảm. ngày hắn còn chưa cường đại hơn tên Tôn lão kia, chỉ sợ ngoại trừ quay đầu chạy trối chết, căn bản thể làm gì.
      "Bất quá, Dược Tôn Giả năm đó quan hệ rộng lớn, đại lục ít lão quái thực lực mạnh mẽ có giao tình cùng ít nhiều. Mặc dù những người này nhất định bởi vì ngươi đối kháng với Hồn Điện, nhưng cũng xem như số. Đương nhiên nếu có thể, ngươi tốt nhất nên tìm người, đến lúc ngươi giải cứu Dược Tôn Giả, hẳn có trợ giúp rất lớn. " Tô Thiên mười ngón giao nhau, chậm rãi .
      "Ai?" Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi.
      "Phong Tôn Giả." Tô Thiên trầm giọng , trong giọng , lộ ra tia kính sợ.
      "Phong Tôn Giả?" Nghe cái tên này, Tiêu Viêm trong lòng cũng có chút nhảy lên. Cái tên này phải lần đầu nghe qua, tuy nhiên đối với chủ nhân cái tên đó, biết nhiều lắm, nhưng lại biết hai điểm. Thứ nhất người này cùng lão sư quan hệ sâu đậm. Thứ hai, người này là Đấu Tôn cường giả hàng giá .
      "Đúng vậy, Phong Tôn Giả... cùng sư phụ ngươi, Dược Tôn Giả, là sinh tử tri kỉ. Năm đó Dược Tôn Giả vô cớ mất tích, Hàn Phong đối bên ngoài tuyên bố trong lúc luyện đan tự thiêu mà chết. Nhưng loại lý do gượng ép này, Phong Tôn Giả đương nhiên vô cùng hoài nghi. Những năm gần đây, dường như khắp đại lục tìm kiếm tin tức liên quan đến Dược Tôn Giả. Mà Hàn Phong cũng bởi vì e ngại điều tra ra cái gì đó, mới trốn bên trong Hắc Giác Vực này. Nhiều năm như vậy, trong lúc Phong Tôn Giả dò tìm, nhiều lần thậm chí cùng Hồn Điện giao thủ, về phần nguyên nhân, ta cũng lắm."
      "Nếu là ngươi có thể tìm được , bằng vào thân phận đệ tử Dược Tôn Giả, tất nhiên đối đãi ngươi như đệ tử thân truyền. phải đương , hiểu vì sao cùng với Dược Tôn Giả có giao tình thâm hậu như vậy, chỉ sợ thân sinh huynh đệ bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi." Tô Thiên thở dài hơi rồi lại cười : " cho ngươi biết, nếu ngươi có thể tìm được Phong Tôn Giả, tuyệt đối đại trợ lực. Hơn nữa, đối với trợ lực này, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng.”
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt cười khổ : “Đấu Khí Đại Lục to lớn như thế, muốn tìm Đấu Tôn cường giả, như thần long thấy đầu thấy đuôi, dễ dàng vậy sao?"
      "Cái này xem cơ duyên của ngươi thế nào . Phong Tôn Giả thực lực rất mạnh, dù là viện trưởng đại nhân, cũng vô cùng tôn sùng, tìm được ông ấy đối với ngươi tất có tốt chỗ , ít nhất sau đó, cũng cần tiếp tục lo lắng Hồn Điện trả thù." Tô Thiên giang tay, cũng có biện pháp nào giúp Tiêu Viêm tìm được Phong Tôn Giả, nếu truyền tin tức này ra ngoài mà , chỉ sợ Phong Tôn Giả biết tin chưa kịp tới, Hồn Điện và ít cừu gia của Dược Tôn Giả năm đó, kéo đến.
      "Ta cố hết sức." Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, chợt ánh mắt nhìn chăm chú vào Tô Thiên, : "Bất quá bây giờ ta cảm thấy cần hỏi thăm chút tin tức có liên quan dị hỏa a. Mặc kệ có thể xảy ra chuyện gì, ta vẫn cảm thấy, đem thực lực của chính mình tăng lên, mới là quan trọng nhất.”
      "Đại trưởng lão, ngài lịch duyệt bất phàm, Đấu Khí đại lục ít nhiều cũng biết được chút chuyện. Nếu có manh mối về dị hỏa, mặc kệ xác xuất thành công có bao nhiêu, cũng xin báo cho ta tiếng, chuyện này đối với ta, vô cùng trọng yếu. "
      Tiêu Viêm trong nạp giới có ba bức tàn đồ liên quan đến Tịnh Liên Hỏa, nhưng tại vẫn chưa lấy ra để hỏi, cũng phải tin tưởng đại trưởng lão Tô Thiên, mà do sức dụ hoặc của Tịnh Liên Hỏa quá mức khủng bố. Năm đó khi có được bức tàn đồ thứ nhất Dược Lão liền trịnh trọng báo cho , quyết thể cho bất luận kẻ nào biết tới. Bởi vậy dù là lúc trước từ Hải Ba Đông lấy được miếng tàn đồ, cũng đem bí mật này bảo tồn. Mà giờ, nếu phải là đến lúc bất đắc dĩ, cũng tận lực cầu mình, đem chuyện này cất giấu ở trong lòng cho bất luận kẻ nào biết.
      Nhìn Tiêu Viêm thành khẩn như vậy, Tô Thiên cũng khẽ thở dài hơi, thân mình dựa vào lưng ghế, đôi mắt híp lại, ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn, sau hồi lâu, mới chậm rãi : "Chuyện về dị hỏa, ta quả biết chút. "
      Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Tô Thiên, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng.
      "Phần Viêm Cốc?"
      Nghe cái tên này, Tiêu Viêm nhất thời sửng sốt, môn phái này cũng phải lần đầu tiên nghe thấy. Bởi vì bí pháp tu luyện, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, là bí pháp của môn phái này, trong lúc mơ hồ cũng nhớ lại chút, tựa hồ năm đó Dược Lão qua, Đấu Khí đại lục môn phái này nắm giữ trong tay loại dị hỏa biết tên.
      "Môn phái này, từ xưa có loại dị hỏa tên là Cửu Long Lôi Cương Hỏa, dị hỏa bảng bài danh thứ mười hai, so với Vẫn Lạc Tâm Viêm còn cao hơn bậc. Về phần có tác dụng gì, ta cũng lắm, nhưng có thể được bài danh cao dị hỏa bảng, tất nhiên chắc chắn kém hơn so với Vẫn Lạc Tâm Viêm." Tô Thiên chậm rãi .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ mím môi, Phần Viêm Cốc có được dị hỏa, năm đó nghe Dược Lão đề cập đến, nhưng biết chính xác như thế nào mà thôi. Hơn nữa cũng ràng, Phần Viêm Cốc, thế lực rất mạnh, muốn từ trong tay bọn họ đem Cửu Long Lôi Cương Hỏa thu vào tay, tất nhiên phải chuyện dễ dàng gì.
      Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt biến đổi, Tô Thiên cũng là cười khổ : "Đây là tin tức duy nhất ta biết về dị hỏa. Nếu ngươi có bản lãnh, có lẽ có thể đánh chủ ý lần. Nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận, Phần Viêm Cốc môn nhân đều là người tính tình nóng nảy, nếu bị phát tất nhiên cùng bọn họ kết thù chuốc oán."
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, Cửu Long Lôi Cương Hỏa cơ hồ có thể là mệnh căn Phần Viêm Cốc, nếu là bị đoạt , bọn họ tất nhiên chết thôi. Nhưng để giải cứu Dược Lão cùng phụ thân, có số việc dù là hợp đạo nghĩa cũng thể làm.
      Hít sâu hơi, Tiêu Viêm miên man suy tính. Ngay lúc này đạo thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản đột nhiên vang lên trong phòng.
      "Cửu Long Lôi Cương Hỏa mặc dù là dị hỏa. Nhưng mà trải qua Phần Viêm Cốc mấy trăm năm ngừng luyện hóa, sớm bị lưu lại huyết hồn ấn ký. Trừ phi người tu luyện công pháp của Phần Viêm Cốc, nếu dù có chiếm được Cửu Long Lôi Cương Hỏa, cũng có khả năng đem nó sử dụng cho bản thân."
      Thanh đột nhiên vang lên, Tiêu Viêm cùng Tô Thiên sắc mặt đều hơi đổi. Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, bàn tay hướng tới cánh cửa, hấp lực điên cuồng bùng phát ra. Cánh cửa ngay lập tức nổ tung, đạo kinh hô vang lên, vị lam y nữ tử bị mạnh mẽ hút vào, cuối cùng bị Tiêu Viêm nắm chặt cái cổ mảnh khảnh.
      Bàn tay nắm cái cổ trắng như tuyết của nữ tử, ánh mắt Tiêu Viêm tràn ngập sát ý nhìn nữ tử, bỗng nhiên trở nên sững sờ.
      "Tại sao là ngươi? "
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 870: Tin Tức Dị Hoả Khác!
      Dịch: Tranhuudatb (A Đất) - Biên: Tuý Thư Cư Sĩ
      Nhìn nữ tử bị Tiêu Viêm nắm cổ, đến cả động cũng dám động kia, ai nấy đều ngạc nhiên, bởi vì nàng này ràng là Luyện Dược Sư Bàn Môn từng gặp mặt lúc trước, Hân Lam.
      Hân Lam vào giờ phút này cổ bị Tiêu Viêm bóp lấy, lại cảm nhận được trong mắt tràn đầy sát ý thực , nên nàng ta cũng dám vùng vẫy, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ, thêm vào nét tái nhợt khiến người khác phải thương xót, cùng đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm.
      “Tại sao lại là ngươi?” Khi nhận ra này, Tiêu Viêm hơi nhíu mày, trầm giọng : “Ngươi nghe lén chúng ta chuyện sao?”
      “Ra là nha đầu này? quá hồ đồ! Nơi đây là trọng địa của Nội viện mà con lại tùy ý xâm nhập như vậy sao?” Tô Thiên sau khi sững sốt kinh ngạc, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, quát lên đầy trách móc.
      Bị Tô Thiên quát mắng, Hân Lam cũng là khẽ cắn môi, : “Tô gia gia, Hân Lam cũng chỉ là vô ý vào mà thôi”
      “Đại trưởng lão biết này sao?” Nghe lối xưng hô của Hân Lam, Tiêu Viêm khỏi bất ngờ, hướng mắt về phía Tô Thiên.
      “Ừ, ừ! Ài, nha đầu kia là cháu lão bằng hữu của ta, năm ngoái được người ta đưa đến đây, nhờ ta chăm sóc bồi dưỡng dùm.” Tô Thiên cười khổ gật đầu.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm mới ràng, bèn chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm chặt cổ Hân Lam, thản nhiên: “ có thể nghe lén ta cùng Đại trưởng lão lâu như vậy, chắc hẳn là dùng đan dược gì đó để che dấu khí tức rồi, mà như vậy giống như là vô tình mà tới, ngược lại chuẩn bị trước khi đến mới đúng?”
      Dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, hai má Hân Lam khỏi đỏ lên, chợt nàng cắn răng: “Ta là cố ý đến nghe lén đấy, ngươi làm gì mà hung dữ vậy! Hơn nữa ta có thể cho ngươi biết luôn, ngươi muốn có ý đồ với Cửu Long Lôi Cương Hỏa của Phần Viêm Cốc, cuối cùng cũng khiến bản thân vô duyên vô cớ mà đắc tội với thế lực mạnh mẽ mà thôi”
      “Vì sao?” Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt trầm giọng , phải vất vả lắm mới kiếm được chút ít tin tức về Dị Hoả, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được!
      “Ta lúc trước rồi, Cửu Long Lôi Cương Hỏa được Phần Viêm Cốc truyền thừa mấy trăm năm, sớm bị lịch đại cường giả để lại huyết hồn ấn ký khó có thể xóa ở bên trong hỏa chi bổn nguyên. Trừ phi ngươi tu luyện công pháp trấn cốc “Thanh Minh U Viêm Quyết” của Phần Viêm Cốc, còn dù ngươi có chiếm được Cửu Long Thiên Cương Hỏa, cũng tuyệt có khả năng đem nó sử dụng!” Hân Lam xoa xoa cái gáy thon dài trắng như tuyết kia, khó nhọc ho khan hồi lâu rồi mới lạnh lùng .
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm nhất thời trầm xuống, ánh mắt chuyển về hướng Tô Thiên, cau mày : “Đại trưởng lão, những gì nàng ta , đều là sao?”
      Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng tỏ vẻ nghi hoặc, rồi lắc đầu cười khổ: “Cái này ta cũng biết, bất quá nếu nha đầu Hân Lam thế chắc là phải giả. Ài, khó trách Phần Viêm Cốc có thể đem Cửu Long Lôi Cương Hỏa bảo tồn cho đến nay, dĩ nhiên chuẩn bị chu đáo đến vậy, lão phu xem thường bọn họ rồi!”
      Nghe Tô Thiên , Tiêu Viêm hoàn toàn trầm lặng, vất vả mới lấy được chút manh mối chẳng lẽ cứ như vậy liền trở thành vô dụng sao?
      “Hân Lam đến từ Trung châu của đại lục Đấu Khí, mà Phần Viêm Cốc cũng tọa lạc ở nơi đó, cho nên nó cũng có chút hiểu biết, cùng với việc nghe lén bị lộ vừa rồi, chắc hẳn nó cũng dối chúng ta đâu!” Sợ Tiêu Viêm tin lời của Hân Lam, Tô Thiên cũng liền giúp đỡ câu ra thân phận lại lịch của nàng
      “Trung châu?” Danh tự xa lạ này khiến Tiêu Viêm có chút mờ mịt.
      “Trung châu là cách xưng hô của khu vực trung tâm đại lục. Vùng đất đó cực kỳ khổng lồ, có vô số thế lực phức tạp cùng với nhiều loại chủng tộc kỳ dị khác mà ở địa phương này căn bản khó có thể thấy được. Bởi vậy cũng có thể , mảnh đất trung tâm của đại lục Đấu khí cũng là nơi đặc sắc nhất…Các cường giả đỉnh cấp đại lục phần lớn đều xuất phát từ đó mà ra.” Biết được Tiêu Viêm nên Tô Thiên trưởng lão liền cười cười giải thích: “Hơn nữa ở nơi đó, ngươi có lẽ biết được ít tin tức liên quan đến thế lực sau lưng bạn của ngươi đó!”
      Nghe được những lời này của Tô Thiên, tâm tư của Tiêu Viêm trầm liền đột ngột nhảy lên, thở ra hơi. Trong đầu , chợt lên hình ảnh với gương mặt thanh nhã, lúc hờn giận hay lúc vui vẻ, vẫn luôn luôn tươi cười mềm mại mà ấm áp như gió mùa xuân, dần dần làm cho Tiêu Viêm trở nên tỉnh táo lại.
      Tiêu Viêm sau khi bình tâm, trầm ngâm lát, rồi đột nhiên hướng về phía Hân Lam, mắt nheo lại, chậm rãi hỏi: “ có còn muốn gì nữa ?”
      Đối với việc Hân Lam vô duyên vô cớ đến nghe lén cuộc chuyện giữa và đại trưởng lão, Tiêu Viêm cũng hơi nghi ngờ. này tựa hồ giống với hạng người ngốc nghếch, nàng hẳn cũng biết nghe lén chuyện người khác là điều kiêng kỵ. Nếu như có lý do gì, tất nhiên làm ra tình như thế này.
      Thấy Tiêu Viêm nhìn, Hân Lam hơi mất tự nhiên, xụ mặt lúc rồi mới cắn răng : “Ngươi thực muốn có được manh mối của Dị Hỏa?”
      “Ừm!”
      “Đối với Cửu Long Lôi Cương Hỏa ngươi cũng cần phải nghĩ tới nữa, là truyền thừa của Phần Viêm Cốc mấy trăm năm, bọn họ tất có phương pháp để che dấu nó. Dù cho ngươi có đến được đó, cũng thể tìm thấy nó đâu...” Nhìn Tiêu Viêm gật đầu, Hân Lam chần chừ lúc rồi chậm rãi .
      có biện pháp phá giải sao?”
      có…” Thấy ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng lên, Hân Lam vội lắc lắc đầu, rồi lại thấy vì vậy mà nhíu mày, nàng ta liền bĩu môi cái mới chịu : “Ta có biện pháp phá giải nó, nhưng ta lại biết manh mối của loại Dị hỏa, thứ hạng thua kém so với Cửu Long Lôi Cương Hỏa! Hơn nữa chỉ cần ngươi có bản lĩnh, khả năng có được nó thấp hơn bao nhiêu so với việc cướp lấy Cửu Long Lôi Cương Hỏa nữa!”
      Hân Lam vừa xong, Tiêu Viêm vừa ngồi xuống ghế dựa lại mạnh mẽ đứng phắt dậy, ánh mắt nóng rực nhìn người con trước mặt, thanh đầy kích động: “ biết loại Dị Hỏa khác sao?”
      Thấy Tiêu Viêm kích động như vậy, Hân Lam cũng giật mình hoảng sợ mà lùi về phía sau bước, rồi nhè gật đầu.
      cho ta biết, bất kể muốn gì, chỉ cần ta làm được chắc chắn làm cho !” Tiêu Viêm bước tới trước bước, ngữ khí kích động.
      cho ngươi phải là được, nhưng ngươi phải cho ta biết trước, ngươi bây giờ, có phải là… Lục phẩm Luyện dược sư hay ?” Trong ánh mắt của Hân Lam cũng lên chút khẩn trương, mở miệng hỏi. Sau khi thấy Tiêu Viêm gật đầu, đôi mắt nàng nhất thời lóe lên tia sáng kỳ dị, răng ngọc cắn cắn vào môi, tay mềm buông lỏng, sau đó hít sâu hơi rồi : “Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta việc, ta liền cho ngươi biết tin tức của Dị hỏa”
      !” Tiêu Viêm chút phân vân, trầm giọng hỏi!
      “Trợ giúp gia tộc ta, lần nữa tiến nhập vào khu vực trưởng lão của Đan Tháp!” Bàn tay Hân lam lúc này đột nhiên nắm chặt lại, thanh trong suốt cũng trở nên khẩn trương, vang lên trong đại sảnh!
      “Đan Tháp?” Nghe được danh tự mấy xa lạ này, Tiêu Viêm cũng cảm thấy nao nao, rồi chau mày lại. cũng biết thế lực đặc biệt do Luyện dược sư tạo thành này, đại lục Đấu khí có địa vị cực cao! Mặc dù ràng lắm trình tự phân chia cấp bậc bên trong, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đoán được, để có thể tiến được vào khu vực trưởng lão, cầu tất nhiên cực kỳ hà khắc! Bởi vậy, đối mặt với đòi hỏi lớn như vậy, trong lòng Tiêu Viêm cũng xuất chần chừ!
      “Hân Lam, cần phải hồ nháo, con nghĩ có thể khiến cho gia tộc con lần nữa tiến vào Đan tháp dễ dàng vậy sao? Dù cho lấy thực lực Lục phẩm Luyện dược sư của Tiêu Viêm giờ, cũng có khả năng làm cho gia tộc con lần nữa vào khu vực trưởng lão! cầu hà khắc của nơi đó, con đâu phải là biết? Trừ phi đạt tới trình độ Thất phẩm Luyện dược sư, còn , cơ hội thực rất thấp mà!” Tô Thiên đứng bên cạnh nghe xong cầu của Hân Lam, khẽ biến sắc, trầm giọng quát!
      “Con biết tại làm được, nhưng ở độ tuổi này đạt tới cấp Lục phẩm Luyện dược sư, thiên phú quả thực là cực cao. Với thiên phú đó, dù là bên trong Đan tháp cũng vô cùng hiếm thấy! Nếu đồng ý tận lực tương trợ, gia tộc của con cũng chưa chắc là hoàn toàn có cơ hội mà!” Nghe tiếng quát của Tô Thiên, Hân Lam có vẻ sợ sệt, vẫn như trước quật cường nhìn về Tiêu Viêm : “Nếu ngươi đáp ứng trợ giúp ta, ta liền cho ngươi biết manh mối của Dị Hỏa kia!”
      Đối diện với ánh mắt nóng bỏng cùng khẩn trương của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần lâm vào trầm tư. trước giờ vẫn mang theo loại tâm tình kính sợ đối với Đan tháp. Cái thế lực đặc thù này, sở hữu cực nhiều nhân tài và cũng là tổ chức mạnh nhất ngoài Hồn Điện. Đối với địa phương cao cấp đó, cạnh tranh tất nhiên cũng vô cùng khốc liệt. Dù Tiêu Viêm đối với thiên phú Luyện dược của mình xưa nay luôn tin tưởng, nhưng Đan tháp cũng là nơi rất khủng bố, là nơi tụ hội của gần như tất cả các Luyện dược sư hàng đầu đại lục Đấu Khí. Muốn vẫy vùng ở nơi này phen có lẽ cũng thua kém gì việc náo loạn ngay bên trong Hồn Điện cả!
      Nhìn thấy Tiêu Viêm trầm ngâm, ánh mắt nóng rực của Hân Lam như bị giội cho gáo nước lạnh mà chậm rãi tắt dần, gương mặt bắt đầu xuất chút thất vọng. Nàng tự giễu cười mình, rồi định xoay người rời , Tiêu Viêm sau lúc suy nghĩ rốt cuộc cũng hít sâu hơi mà thong thả : “Ta biết, đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn để trợ giúp gia tộc của tiến vào khu vực trưởng lão Đan tháp! Hơn nữa ta cũng thể nắm chắc, dưới trợ giúp của ta mà gia tộc đạt được mục đích ? Nhưng ta cam đoan với , chỉ cần cho ta manh mối xác thực về Dị Hỏa, ta dốc hết sức mình mà hỗ trợ gia tộc . Như vậy được chứ?”
      Nghe được những lời này từ Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của Hân Lam nhất thời run lên, đôi mắt trong suốt tràn ngập kích động. Mặc kệ lần cố gắng này của nàng có kết quả hay , ít nhất, nàng mang lại cho gia tộc dần lâm vào cảnh diệt vong của mình tia hy vọng, cho nên nàng vội vàng gật đầu lia lịa.
      Tiêu Viêm nhàn nhạt cười, sau khi mạnh mẽ đè nén kích động và hồi hộp trong lòng xuống, mới chậm rãi hỏi: “ khi như vậy, nên đem manh mối Dị Hỏa ra , để ta có thể biết được, liệu manh mối này có đáng giá với thù lao như vậy hay ?”
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 871: Tam Thiên Diễm Viêm Hoả!
      Dịch: Tranhuudatb (A Đất) - Biên: Tuý Thư Cư Sĩ
      Nghe được những lời này của Tiêu Viêm, Hân Lam liền mỉm cười, khẽ hít hơi, chỉnh sửa lại suy nghĩ chút rồi mới chậm rãi : “Kỳ manh mối về Dị Hỏa mà ta cũng có quan hệ tới Đan tháp. Gia tộc của ta cũng từng có tên trong khu vực Trưởng lão của Đan tháp, nên ta mới biết được ít tin tức liên quan tới nó!”
      “Lại là Đan tháp sao?” Nghe thế, lông mày của Tiêu Viêm hơi nhíu lại, nếu Dị hỏa kia nằm trong tay Đan tháp làm sao có thể cướp đoạt được đây? Đan tháp giống như Già Nam Học Viện, bọn họ tuyệt đối cho phép Dị Hỏa rơi vào tay người khác. Hơn nữa, dù Tiêu Viêm biết thực lực chân chính của Phần Viêm Cốc, cũng có thể đoán được, ít nhất Phần Viêm Cốc cũng tuyệt đối mạnh mẽ như Đan tháp. Như vậy, chẳng phải là bảo lựa chọn đắc tội với thế lực Đan tháp còn mạnh mẽ hơn sao? Thế thà trực tiếp hướng quan tâm tới Phần Viêm Cốc, có lẽ còn dễ dàng hơn chút!
      “Huynh cũng cần phải lo lắng, Cửu Long Lôi Cương Hỏa là vật có chủ, là vật truyền thừa hàng trăm năm nay của Phàn Viêm Cốc. Nhưng Dị Hỏa mà ta kia, dù có liên quan tới Đan tháp, nhưng đến bây giờ nó vẫn là vật vô chủ. Chỉ cần huynh đủ năng lực và có duyên với nó, có được nó! Về điểm này dù có là Đan tháp cũng phản đối! Bởi dẫu sao, Đan tháp cũng phải là Phần Viêm Cốc, địa vị bọn họ đại lục có chút đặc thù mà!” Như biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, Hân Lam vội vàng giải thích.
      Chân mày Tiêu Viêm khẽ giãn ra, liếc mắt sang Tô Thiên thấy lão khẽ gật đầu, mới trầm ngâm: “ hơn chút ! Với lại, biết những điều này, hẳn cũng biết được đó là loại Dị Hỏa nào chứ?”
      “Tiêu đại ca xin cứ yên tâm! Hân Lam tin tưởng, loại Dị Hỏa trong Đan tháp nhất định làm đại ca động tâm!” Hân Lam thản nhiên cười, trong xưng hô thoáng có thay đổi! Nàng ta chợt hếch mũi lên hỏi: “ biết Tiêu đại ca nghe tới “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa” bao giờ chưa?”
      "Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa?" Nghe cái tên này, Tiêu Viêm ngẩn người ra, rồi lập tức trong đôi mắt đen sâu thẳm chợt bùng phát ra cuồng nhiệt. hôm nay cũng xem như là gã Lục Phảm Luyện Dược Sư hàng giá , cho nên đối với khá nhiều loại Dị Hỏa Dị Hỏa bảng có những hiểu biết nhất định. Đối với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa quả cũng từng nghiên cứu chút!
      Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, còn được gọi là Tam Thiên Tinh Diễm Viêm Hỏa, bài danh thứ chín Dị Hoả bảng, so với Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão còn cao hơn hai bậc! Loại Dị Hỏa này so với đại đa số Dị Hỏa Dị Hỏa bảng cũng thuộc loại hiếm thấy khó tìm! Bởi vì nó tồn tại lục địa, mà hình thành từ tinh . Trong sách cổ từng ghi chép, khi Tam Thiêm Diễm Viêm Hỏa hình thành, trời giáng lửa bạc, ngàn dặm đất đai nơi đó biến thành sa mạc, chẳng còn phân biệt ngày đêm, sao trăng chẳng thấy, trời cũng lu mờ!
      Bởi nguyên nhân nó ở trong tinh , là nơi mà người bình thường khó có thể tới được, cho nên thời gian tồn tại của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa so với các Dị Hỏa khác càng lâu dài hơn. Cũng chính vì điều này cho nên nó cũng có đủ thời gian để tiến hóa. Do đó phần lớn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa khi bị phát đều thuộc loại thiên địa linh vật có linh trí khá cao. Dù có tìm được nó, muốn thu thập cũng là việc vô cùng khó khăn!
      Đương nhiên, điều làm cho Tiêu Viêm động tâm cũng phải chỉ là bài danh cuả Tam Thiêm Diễm Viêm Hỏa, mà loại Dị Hỏa này còn có loại năng lực vô cùng đặc thù là “Tam Thiên Tinh Thần Thể Chất”. Đương nhiên đây chỉ là cách gọi dễ nghe, bởi theo sách cổ truyền lại, ít cường giả từng chiến đấu với người có Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đều gọi nó là “Bất Tử Thể”. Nguyên nhân có loại danh xưng kỳ dị này, là do Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có thể làm cho sinh mệnh lực của người sở hữu nó trở nên vô cùng cường đại! Cũng giống như “Ma Chương Thú” loài ma thú khiến người khác ghê sợ, bởi dù cho công kích mãnh liệt đến thế nào, thương thế của nó cũng đều nhanh chóng được khôi phục. Mà tốc độ khôi phục sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhanh!
      Nếu cùng người có “Bất Tử Thể” này chiến đấu, cần phải sử dụng hết khả năng đem kẻ đó đánh chết hoàn toàn. Nếu , chỉ cần kẻ đó còn hơi thở, cũng nhanh chóng trở nên sinh long hoạt hổ! Tốc độ khôi phục cũng phụ thuộc vào độ nghiêm trọng của thương thế, bởi vậy, với những cường giả có được “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa”, rất ít người muốn trở thành tử địch với bọn họ! Dù sao bất kể là ai, có địch nhân sở hữu sinh mệnh lực ngoan cường như ma thú thế này, khó mà sống cho yên ổn được!
      Đương nhiên, điều này có nghĩa là sở hữu Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa liền trở thành bất tử! khi chịu thương thế quá trầm trọng, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng khó mà tu bổ lại được. Ví dụ những bộ phận quan trọng như trái tim, đầu chẳng hạn… Những bộ vị yếu hại này, nếu chịu phải công kích trí mạng, đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng khó mà chữa trị! Mà xui xẻo gặp phải những cường giả có thực lực vượt quá xa bản thân, chỉ sợ đối phương để cho kẻ đó có được cơ hội khôi phục, mà trực tiếp hủy diệt hoàn toàn! Đến lúc đó dù là “Bất Tử Thể” cũng còn chút tác dụng nào!
      Có điều như vậy, nhưng bình thường khi người nào có được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, sinh mệnh lực của người đó đều biến dị đến trình độ thập phần đáng sợ. Về điểm này, hề nghi ngờ là nó mang lại lực hấp dẫn rất lớn! Bởi dù sao ai cũng muốn tính mạng của mình được bảo đảm an toàn nhiều hơn và hoàn thiện hơn! Tiêu Viêm cũng phải là ngoại lệ
      Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của , gương mặt Hân Lam càng hớn hở rạng rỡ ra! Nàng ta cười dài tiếng rồi : “Đúng vậy, chính là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa xếp thứ chín Dị Hỏa bảng! Tiêu đại ca có hứng thú đối với nó chứ?”
      “Chỉ cần là người ai cũng có dục vọng đối với nó!” Tiêu Viêm cũng che dấu ham muốn của mình đối với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, cười: “Chẳng qua, nếu Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ở trong Đan tháp, đối với loại Dị Hỏa quý hiếm đến vậy, bọn họ chắc chắn bảo hộ cực kỳ nghiêm mật, làm sao mà dễ dàng lấy nó cho được?”
      Tô Thiên ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu, chợt lão trầm giọng ho khan: “ hổ là Đan tháp, ngờ cũng có được loại Dị Hỏa này! Nhưng Tiêu Viêm cũng đúng, đối với Dị Hỏa trân quý đó, dù cho có thể đoạt được từ trong tay Đan tháp, chỉ sợ cũng trở thành kẻ địch của bọn họ mà thôi! tóm lại, dù biết Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa quí giá, nhưng vì nó mà đắc tội với Đan tháp phải là việc làm sáng suốt! Bởi thực lực của Đan tháp đại lục cũng hề , lấy năng lực của sư phụ ngươi, dù năm đó chưa đáp ứng lời mời gia nhập của Đan tháp, nhưng đối với bọn họ cũng có chút kiêng kị..!”
      Nghe Tô Thiên , nét cười khuôn mặt Tiêm Viêm cũng dần thu liễm lại! Đối với thế lực của Đan tháp, có nhiều thông tin, nhưng cũng hiểu được điều: “Nơi hội tụ tất cả những Luyện dược sư cao cấp nhất, hơn nữa còn được xem là Thánh Địa, đủ để biết đó phải là thế lực bình thường rồi. Kết thù chuốc oán với lực lượng kinh khủng như vậy, chính là việc làm cực kỳ ngu xuẩn!”
      “Ha ha, về điều này Tiêu đại ca cứ yên tâm. Nếu huynh quả thực có thể đem Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thu vào trong túi, bọn họ cũng chỉ có thể là bản lĩnh của huynh cao, tất nhiên Đan tháp cũng gây hấn gì đâu!” Nhìn thấy bộ dáng suy tư của Tiểu Viêm, Hân Lam khẽ cười: “Bởi vì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chỉ là được Đan tháp phát ra, chứ bọn họ vẫn chưa thu phục được nó!”
      “Kỳ , từ khi Đan tháp phát ra Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng rất lâu rồi, cường giả bên trong Đan tháp tự nhiên cũng có ý đồ thu phục nó, nhưng cuối cùng đều vô ích. Ngược lại dưới phản kháng của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa còn chịu tổn thất ! Chính vì thế, Đan tháp chỉ có thể tạm thời phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại. Đương nhiên, loại phong ấn này cũng có khả năng tồn tại vĩnh cửu được, bởi Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng phải là thứ vô dụng!” Hân Lam giang tay, dáng vẻ dường như hơi có chút vui sướng khi người khác gặp họa, hớn hở !
      Tiêu Viêm chậm rãi ngồi xuống ghế tựa, mắt nhìn Hân Lam, ý bảo nàng cứ tiếp tục .
      “Sau khoảng thời gian song phương giằng co, Đan tháp cũng phát rằng, quả thực quá khó khi muốn cường hành mà thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, bởi linh trí của nó tiến hoá thấp. Sau đó bọn họ liền thương lượng thông qua quyết sách, quyết định đem tư cách thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hoả thông báo ra bên ngoài..!” Hân Lam khẽ cắn môi, ngập ngừng!
      “Thông báo ra bên ngoài sao?” Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Tô Thiên đều cảm thấy ngạc nhiên! Đan tháp như thế nào mà lại bỏ qua, để cho người khác đến thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao chứ?
      “Đương nhiên, việc này cũng có hạn chế chứ. Cứ mỗi ba mươi năm đại lục Đấu Khí mới tổ chức Đan hội long trọng và có ảnh hưởng cực lớn tới giới Luyện dược sư. Mà thế lực có tư cách chủ trì tất nhiên là Đan tháp..” Hân Lam mỉm cười!
      “Đan hội?” Tiêu Viêm ngẩn ra, trong miệng lẩm bẩm.
      “Đan hội này có thể xem như là kiện trọng đại khó gặp đại lục Đấu Khí. Vô số kỳ tài luyện đan đến từ khắp nơi đại lục, đều muốn đạt được thành công tại nơi này. Chỉ cần đạt được thành công liền vang danh khắp thiên hạ! Ha ha, ta còn nhớ là sư phụ cuả ngươi năm đó cũng từng lần đạt giải quán quân của Đại hội! Mà cũng chính từ đó, sư phụ cuả ngươi mới dần dần trở thành nhân vật phong vân đại lục đó!” Tô Thiên cười !
      Nghe vậy Tiêu Viêm lại lần nữa cảm thấy sửng sốt, hề nghĩ tới lão sư của mình ra cũng từng tham dự “Đan hội” này!
      Hân Lam ở bên cạnh nghe thấy những lời này cũng cảm thấy giật mình, rồi kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm. Nàng đến từ Trung Châu, nên phi thường ràng quán quân “Đan hội” tượng trưng cho điều gì. Ba vị lão đại của Đan tháp bây giờ, đều từng là quán quân cuả “Đan hội”..! Nàng lại chưa từng nghĩ tới, vị lão sư kia của Tiêu Viêm lại có địa vị to lớn như vậy, khó trách có thể ở độ tuổi này xuất thành tựu khó tin đến thế!
      “Cái gọi là tư cách ngoại lệ kia hẳn có liên quan tới “Đan hội” phải ?” Đôi mắt Tiêu Viêm nheo lại, giọng !
      “Ừ, đúng rồi...” Hân Lam gật đầu, mỉm cười: “Chỉ cần huynh tiến vào trong mười người đứng đầu tại “Đan hội”, ngoài phần thưởng hậu hĩnh mà Đan tháp ban thưởng cho, còn dành được tư cách lần vào thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa! Khi đó có thành hay còn phải xem bản lĩnh của mình rồi… Cho nên, nếu Tiêu Viêm đại ca đối với lực lượng của bản thân có đủ tự tin, cũng có thể tham gia “Đan hội”! Đây cũng chính là cơ hội duy nhất để đạt được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa!”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chậm rãi thở ra hơi, khát vọng nóng cháy cũng chậm rãi dâng trào. Thân là người trẻ tuổi, nên mặc kệ ngày thường bình tĩnh thế nào, trong tâm vẫn có hào khí và nguyện vọng tranh bá với quần hùng thiên hạ phen! Đặc biệt trong việc này còn có “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa” siêu cấp hấp dẫn a!
      “Tiêu đại ca, manh mối này của ta có đáng giá với cam đoan của huynh ?” Nhìn thấy đôi mắt Tiêu Viêm như phát ra hào quang nóng rực, Hân Lam giảo hoạt cười cười!
      Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ nhếch lên, hơi mở ra! Sau lúc liền ngoác miệng cười to đầy sảng khoái rồi mạnh mẽ gật đầu:
      “Đáng!”
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :