Chương 862: Rời Dịch: vide (A Vít) - Biên: dihiep2010 (A Híp) Nhìn thấy Mạc Thiên Hành chậm rãi thối lui về phía sau, Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười, nhưng Phật Nộ Hỏa Liên trong tay cũng có chút dấu hiệu tiêu tán, ngược lại dưới đấu khí trong cơ thể đích thúc dục lại trở nên càng thêm lung linh phát sang lên. Hơn nữa Tiểu Y Tiên cũng là nhân cơ hội lắc mình ra bên cạnh Tiêu Viêm, thủ hộ phía sau, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung gắt gao tập trung vào Mạc Thiên Hành từ từ lui ra phía sau, loại cáo già này chính là thể thể tin hoàn toàn chút nào. Ở dưới ánh mắt đám người Tiêu Viêm như hổ rình mồi, Mạc Thiên Hành quả đích xác dám đùa giỡn chiêu gì. ngoan ngoãn lui về phía sau khoảng cách, sau đó ánh mắt quét qua chung quanh, khi hề phát tung tích Mạc Nhai cùng Tề Sơn, sắc mặt khỏi hơi đổi. Mạc Thiên Hành lập tức đem ánh mắt tìm kiếm, lát sau, thân hình vừa động, hóa thành đạo lưu quang hướng tới chỗ lúc trước Mạc Nhai rơi xuống, ước chừng hai phút sau mới mang theo bóng người chật vật hơi thở cực kỳ uể oải chậm rãi bay lên . "Ha hả, này đúng là xuống tay , bất quá tiểu tử này ta sớm có ý tứ giáo huấn chút, hôm nay xem như bài học đầu tiên của sao", cầm lấy Mạc Nhai, biết được còn hơi, Mạc Thiên Hành mới buông ra tảng đá lớn trong lòng, hướng về phía Tử Nghiên cười , bất quá tuy rằng khuôn mặt mang theo nụ cười nhưng sâu trong đôi mắt cũng chứa nét giận cùng trầm, xem bộ dáng kia, nếu phải kiêng kị Tiểu Y Tiên cùng Phật Nộ Hỏa Liên trong tay Tiêu Viêm mà , chỉ sợ cũng trực tiếp hướng đem Tử Nghiên đánh chết tại chỗ. Tiêu Viêm mỉm cười, làm như nhận ra nét dấu sâu trong mắt Mạc Thiên Hành, cùng lúc phát ra tiềng huýt gió, đám cường giả Tiêu Môn cùng với Già Nam học viện xa xa cũng là nhanh chóng thoát ra cuộc đánh đấm dây dưa, hướng phía mà đến. " có việc gì chứ?" Tiêu Lệ tới trước mặt Tiêu Viêm, vội vàng hỏi, bộ dáng khẩn trương kia làm như sợ Tiêu Viêm bị thương mất vậy. Tiêu Viêm cười lắc lắc đầu, nhìn mọi người qua hồi đại chiến hơi thở đều có chút quá ổn định, phất phất tay : "Hắc Hoàng Tông nhúng tay vào nữa, bằng Hàn Phong cùng với đám cường giả Ma Viêm Cốc ở đây muốn đủ gây nên song gió gì rồi." Tiêu Lệ cười hắc hắc, chợt ánh mắt kinh sợ nhìn bàn tay Tiêu Viêm tản ra hỏa liên chứa đáng sợ năng lượng làm cả người bất an cười : "Tiểu tử ngươi đúng là có bản lĩnh, cần ra tay liền trực tiếp đem Mạc Thiên Hành dọa lui mất." Tiêu Viêm cười, : "Lão gia hỏa kia là sợ ta sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên quấy nhiễu , sau đó bị Tiểu Y Tiên tùy cơ ra tay mà thôi, cách khác bằng vào hỏa liên này cũng còn đủ để kinh sợ thối lui con cáo già này." "Đồ vật kia tới tay sao?" Tiêu Lệ cũng là hơi hơi gật gật đầu, chợt dùng thanh chỉ có hai người nghe thấy hỏi. Tiêu Viêm giọng cười cười, chợt ở trong ánh mắt kinh hỉ của Tiêu Lệ, khẽ gật đầu. "Mạc Tông Chủ, ngươi nên bị tiểu tử này bày trò lừa , hành động của ngươi hôm nay đắc tội . Chỉ sợ hôm nay tìm ngươi phiền toái ngày sau tất nhiên cũng tiến đến, đến lúc đó bằng ngươi người, còn như thế nào ứng phó bọn họ?" Ở Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ đối thoại, thanh quát lạnh của Hàn Phong đột nhiên ở phía chân trời vang lên, cuối cùng truyền vào trong tai Mạc Thiên Hành. Nghe được lời Hàn Phong, Mạc Thiên Hành cau mày, chợt nặng : "Đây là chuyện của bản tông, cần ngươi lo lắng , điều kiên của ngươi đưa ra dĩ nhiên mê người, nhưng đầu tiên cũng phải có mạng hưởng thụ mới được, cho nên ngươi vẫn tự cầu phúc thôi." Lấy khôn khéo của Mạc Thiên Hành, tự nhiên là hiểu , bằng thực lực của cũng gần như chỉ có thể cùng Tiểu Y Tiên ngang hang, nếu là them vào Tiêu Viêm có sức bộc phát kinh người như vậy hiển nhiên thua chắc, mà kết cục của thảm bại có đôi khi là kèm theo cả cái mạng già. Ở tánh mạng cùng điều kiện hấp dẫn nọ cân đong đo đếm nên như thế nào lựa chọn, điểm này Mạc Thiên Hành cơ hồ hoàn toàn cần cân nhắc chút nào. Lời này của Mạc Thiên Hành trực tiếp khiến cho Hàn Phong khuôn mặt run rẩy, trong lòng tức giận mắng tiếng lão khốn khiếp, thế nhưng cũng từ kiềm chế của Tô Thiên bứt trở ra. Hàn Phong trong lòng vô cùng ràng, nếu Mạc Thiên Hành mặc kệ buông tay, như vậy trừ bỏ chạy trối chết ở ngoài, cũng còn lựa chọn khác, dù sao mình căn bản có khả năng cùng hai gã Đấu Tông cường giả chống đỡ, hơn nữa ở bên còn có Tiêu Viêm tùy thời có thể đem hỏa liên đấu kĩ đáng sợ nọ bỏ đá xuống giếng. Loại cục diện này, tiếp tục dây dưa chỉ có thể là tìm chết, điểm này Hàn Phong ở Hắc Giác Vực lăn lộn nhiều năm như vậy cũng hiểu được vô cùng ràng, bất kể thứ gì cũng đều trọng yếu bằng tính mạng. "Tiêu Viêm, nên nghĩ chỉ cần đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên nắm trong tay liền an toàn rồi , ta bỏ qua, hơn nữa hôm nay ngươi giết ba vị Trưởng lão Ma Viêm Cốc, Địa Ma Lão Quỷ tất nhiên bỏ qua ngươi, đến lúc đó mặc dù ngươi có Già Nam học viện làm chỗ dựa cũng tất nhiên khó tránh khỏi cái chết!" Bứt khỏi Tô Thiên, nhanh chóng cùng đám Tiêu Viêm rớt ra khoảng cách an toàn. Ánh mắt ở chung quanh quét vòng, trong mắt đột nhiên thoáng nét cười gian xảo, lớn tiếng quát. Nghe được tiếng bàn tán xôn xao vang khắp núi đồi, cảm nhận ánh mắt tham lam từ khắp nơi bắn tới, Tiêu Viêm chau mày, ánh mắt lạnh như băng chợt nhìn Hàn Phong cái, ràng có người từ đằng sau cố ý tung tin tức này ra, làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm để mọi người chỉ trích. "Tiêu Viêm, nhanh chóng rời , khi tin tức này truyền ra, dẫn tới ít người tức giận, chỉ có trở lại Già Nam Học Viện, mới được xem là an toàn." Thân hình Tô Thiên nhanh chóng xuất bên cạnh Tiêu Viêm, sắc mặt ngưng trọng . "Địa Ma lão quỷ là ai?" Tiêu Viêm có chút nghi ngờ hỏi. "Người sáng lập ra Ma Viêm Cốc, hơn nữa trong Hắc Giác Vực, có thể xem là trong số ít các lão nhân chân chính, nếu so sánh với Mạc Thiên Hành bối phận còn cao hơn. Tính ra, thậm chí có thể so với những cường giả trong thế hệ viện trưởng đại nhân, dĩ nhiên, thực lực Địa Ma lão quỷ tự nhiên thể so bì với viện trưởng. Nhưng theo ta được biết, thực lực của hôm nay, ít nhất cũng phải là năm tinh hoặc thậm chí có thể là Đấu Tôn sáu tinh." Nhắc tới cái tên này, ngay cả Tô Thiên, sắc mặt cũng có chút biến hóa, chần chờ chút, mới trầm giọng . "Thực lực Đấu Tông năm sáu tinh sao?" Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm cũng hơi đổi, cường giả cấp bậc cỡ này, sợ rằng cho dù là , dung hợp hai loại dị hỏa thành Phật Nộ Hỏa Liên, cũng khó có thể gây ra tổn thương cho . " nghĩ tới, Ma Viêm Cốc vẫn còn có cường giả như thế này." Tiêu Viêm nhíu chặt lông mày, thấp giọng thở dài. "Cũng cần lo lắng quá mức như vậy, Địa Ma lão quỷ kia thường xuyên bế quan, hơn nữa tiềm tu mười mấy gần hai mươi năm, nếu phải Ma Viêm Cốc gặp phải đại liên quan đến sinh tử tồn vong, bình thường rất ít khi xuất . Còn nữa, chu dù xuất , lão quỷ kia, đối phó với Già Nam Học Viện chúng ta như thế nào. Đối với viện trưởng đại nhân, lão quỷ kia luôn luôn có chút e ngại ." Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tiêu Viêm, Tô Thiên cười an ủi. "Nhưng mà Viện trưởng đại nhân như thần long thấy đầu thấy đuôi, so với lão quỷ kia, lại xuất ở Già Nam học viện nhiều năm rồi, ngay cả hình dáng của ta cũng chưa từng thấy." Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi cười khổ . "Khụ, khụ. Viện trưởng đại nhân này đích thực rất thần bí, Lão nhân gia thích vân du tứ hải. ra, ta hơn mười năm nhìn thấy ." Tô Thiên ho khan tiếng, muốn giải thích mấy câu, nhưng trước sau chính lại thể kiềm chế, oán giận . Tay áo bào lau mồ hôi lạnh rịn ra trán, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mặt có vẻ lành lạnh nhìn về phía bầu trời ở xa xa, lướt qua người Hàn Phong. Khẽ gật đầu, :" Thôi quên , trở về Già Nam học viên rồi bàn lại sau." Mặc dù, tại trong lòng Tiêu Viêm rất muốn để cho Tiểu Y Tiên cùng với đại trưởng lão Tô Thiên liên thủ đánh chết Hàn Phong. Nhưng ở trường hợp này, có chút nên, dù sao muốn đánh chết Hàn Phong, tất nhiên làm cho Tiểu Y Tiên cùng Tô Thiên tiêu hao đấu khí vô cùng, nếu như mất hai người, hai đại chiến lực này, cho dù là Tiêu Viem, cũng nắm chắc, có thể thuận lợi mang "Bồ Đề Hóa Thể Tiên" trở về Già Nam học viện. Nhìn thấy Tiêu Viêm có ý định động thủ với Hàn Phong ngay lúc này, Tô Thiên thở dài nhõm hơi, lúc trước, giao thủ cùng Hàn Phong, ràng sau khi biết đối phương xảo trá cùng khó chơi đến cỡ nào, đến lúc trực tiếp giao phong, nếu muốn đánh chết, tránh khỏi xuất tổn thương. Dưới tình huống bị quần hùng nhìn chằm chằm, khi bọn họ có tổn thất, tất nhiên làm cho tham lam trong lòng số người bùng phát, đến lúc đó, có phiền toái vô cùng vô tận. Tiêu Viêm phất tay, cường giả Tiêu Môn cùng Già Nam học viện tiến đến xung quanh, cảnh giác chăm chú nhìn chung quanh. Sau đó, dưới chỉ huy của Tiêu Viêm, đoàn người trước mặt bao nhiêu người, lướt nhanh về phía Già Nam Học Viện. Bởi vì lo lắng có người đánh trộm, Tiêu Viêm vẫn chưa tán Phật Nộ Hỏa Liên ở trong tay, mà ngược lại, còn đem nó tế đỉnh đầu, giống như loại đèn lửa bình thường. Hào quang nóng bỏng cỡ này, làm cho tham lam trong lòng ít người áp chế xuống. Đám người Tiêu Viêm rời , dẫn tới xôn xao , phần đông ánh mắt tham lam né tránh trong chốc lát, rốt cuộc lòng tham lam thể kiềm chế được nữa, "Lặng lẽ theo ở khoảng cách xa...." Hàn Phong, ánh mắt hàn nhìn đám người Tiêu Viêm biến mất. lúc sau, cười lên tiếng lạnh lùng, bàn tay chỉ về thi thể mặt đất, hấp lực tuôn ra dữ dội, chợt ba bộ thi thể mất sinh khí, vọt lên cao, cuối cùng trôi lơ lửng ở trước mặt . Ánh mắt lướt qua thi thể lạnh băng của ba người Phương Ngôn, trong mắt Hàn Phong càng lúc càng lạnh lẽo, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng hếu, lẩm bẩm tiếng:" Sư đệ tốt của ta, hi vọng ngươi có thể thuận lợi mang "Bồ Đề Hóa Thể Tiên" về tới Già Nam học viện, đến lúc đó, ta có biện pháp dẫn dụ Địa Ma lão quỷ ra, sau đó.... chính là lúc Tiêu Môn của các ngươi bị tiêu diệt. Cho nên, ngươi cũng đừng làm cho sư huynh ta thất vọng a!" đến câu cuối cùng, mặt Hàn Phong đột nhiên xuất vẻ băng hàn làm lòng người cảm giác được lạnh lẽo.
A- A+ Đen Trắng Chương 863: Biến cố Dịch: Nex79 (A né) - Biên: dihiep2010 (A Híp) Trong sâm lâm dày đặc, vùng cây cối mọc cao lớn um tùm. Nhánh cây đan vào nhau giống như mạng nhện lớn bao phủ trọn mảnh rừng rậm, mà tại những nơi đại thụ che lấp kín mịt này, ánh dương quang cũng khó mà chiếu tới được, bởi vậy, những vệt sáng ở trong rừng rậm thoạt nhìn qua hơi có chút u ám. Có cột sáng xuyên qua khe hở rừng cây kia, hóa thành quang trụ rộng nửa thước, chiếu lên bóng dáng cao lớn ngồi xếp bằng nghỉ ngơi ở trong rừng rậm. Nhân ảnh ở trong nhóm người ấy ước chừng mười lăm mười sáu vị, mỗi người đều có khí tức hùng hậu, hiển nhiên phải là cao thủ bình thường. Khi ở giữa đám người đó, hơi thở lại là mờ mịt tự do, căn bản là có thể tra xét được thực lực đích thực, bất quá xem vẻ mặt cung kính của những kẻ xung quanh, ràng mấy người kia chính là hạch tâm nơi này. "Bành! " Ở sâu trong sâm lâm an tĩnh, đột nhiên vang lên vài đạo thanh nặng nề, ước chừng mấy phút đồng hồ sau lại chợt có tiếng thân thể đáp xuống đất. Vài đạo thân ảnh từ khu rừng rậm rạp thoáng ra, cuối cùng dừng lại ở mảnh đất rộng này, quỳ xuống với hắc bào thanh niên ở giữa cách cung kính: ”Môn chủ, ít tên bám đuôi đằng sau bị chúng ta ám sát”. Nghe giọng , hắc bào thanh niên đóng chặt mắt chậm rãi mở ra, lộ ra đôi con ngươi đen như mực, khẽ gật đầu, cười lạnh : “Bọn người kia đúng là biết sống chết…Đại trưởng lão, chúng ta còn bao lâu có thể đến Già Nam Học Viện?” “ Nếu có gì bất ngờ xảy ra, có thể đến vào giữa trưa ngày mai” lão giả đầu bạc ở bên cạnh hắc bào thanh niên cười cười, : “May mắn, bên chúng ta nhân thủ ít, nếu , cũng có lẽ bị mấy con ruồi bên kia quấy nhiễu khó mà được an bình”. Hắc bào thanh niên cũng mỉm cười, khẽ ngửng đầu, trong ánh dương quang ấm áp lộ ra cái khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc, ràng là Tiêu Viêm, mà đám người kia, tự nhiên là từ Hắc Hoàng thành Tiêu Môn cùng rời với người của Già Nam Học viện. Từ trận đại chiến, qua thời gian gần hai ngày, trong lúc này, đoàn người Tiêu Viêm tăng tốc tiến về Già Nam Học viện, nhưng cho dù tốc độ như vậy, vẫn còn có thêm liên tục ngừng những tên gia hỏa tham lam theo đuôi mà đến. Giống như loại ác lang đói khát, bám theo xa xa, tùy thời chuẩn bị cơ hội động thủ, mặc dù trong lúc đó bị Tiêu Môn cùng cường giả Già Nam Học viện sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn kết liễu ít, vẫn có thêm ít người như Dơi hút máu (Hấp Huyết Biên Bức) ngửi được mùi máu tươi ngừng vọt tới…. Mặc kệ đoàn người Tiêu Viêm lựa lộ tuyến hẻo lánh ra sao, những tên gia hỏa kia vẫn như cũ có thể tìm chuẩn vị trí của bọn , sau đó là tìm tới… Loại tình huống này xuất rất nhiều, đám người Tiêu Viêm cũng có thể hiểu, sau việc này tất nhiên có người đổ dầu vào lửa, mà có năng lực như thế, cũng chỉ có thể đếm được mấy người đây. Bất quá mặc dù lúc nào cũng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chặp chớp, lần này may mắn thiếu cường giả Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện theo, bởi vậy tình này cũng phiền đám người Tiêu Viêm tự thân động thủ, nếu đến sau này mặc dù cũng gặp tổn thất cũng bị những tên gia hỏa vô cùng vô tận khiến cho tinh thần có chút mệt mỏi. Trong những tên truy tung, mặc dù thiếu hảo thủ. Nhưng cũng may vẫn chưa xuất cường giả cùng cấp bậc với Hàn Phong, bởi vậy mặc dù có chút phiền toái nhưng còn có thể ứng phó”. Tiểu Y Tiên ở gần đó giọng . “Đương nhiên, lão gia hỏa kia dễ dàng buông tha đâu, đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên, cũng ôm quyết tâm lớn”. Tiêu Viêm lắc lắc đầu, ngón tay khẽ vuốt qua nạp giới, trong mắt cũng xẹt qua chút cổ quái , chợt nhanh chóng tán , mục quang chuyển sang đại hán chăm chú vào động tĩnh ở ngoài rừng rậm, trầm giọng : “ Tốt lắm, tiếp tục thôi, Diêu Đại, ngươi dẫn vài tên hảo thủ Tiêu Môn cản phía sau, nếu có ai tiếp cận, trực tiếp động thủ, vạn nhất gặp kẻ địch là cường giả thể địch lại trước tiên lui trở về”. “Dạ, Môn chủ!” nghe Tiêu Viêm , Đại Diêu cũng gật đầu mạnh. Phân phó xong, Tiêu Viêm và đám người Tô Thiên liếc mắt nhau cái, chợt nhanh chóng đứng dậy, vung tay lên. Từng đạo bóng người liền như liệp báo trong rừng rậm, sau vài cái vọt lướt liền bay vút ngoài rừng rậm. Sau đó, Đại Diêu suất lĩnh vài tên Tiêu môn cường giả chậm rãi theo lên, ánh mắt cảnh giác ngừng càn quét chung quanh… Khoảng cách truy đuổi nhanh chóng rút ngắn, mà Hắc Giác Vực cường giả bên truy đuổi phía sau Tiêu Viêm tựa hồ cũng biết bọn họ cùng Già Nam Học Viện cách nhau càng ngày càng gần, lập tức trong lòng đều có xao động bất an, nếu để cho đám người Tiêu Viêm vào được Già Nam Học viện, vậy là hoàn toàn mất cơ hội cướp đoạt. Bởi vậy, trong thời gian kế tiếp bắt đầu có càng ngày càng nhiều người bị tham lam che đậy tâm trí, phát động đủ loại đánh lén đối với đám người Tiêu Viêm, nhưng kết quả cuối cùng, lại đều là lấy cái tử thương thảm trong làm kết cục. Thậm chí, trong lần đánh bất ngờ, có ba gã Đấu Hoàng cường giả liên thủ, nhưng cuối cùng cũng là để lại xác chết; hai người còn lại đều bị trọng thương chật vật thoát . Muốn cướp lấy đồ vật trong tay hai gã Đấu Tông cường giả cũng phải chuyện dễ dàng gì. Ở sau đại bại của ba gã Đấu Hoàng cường giả. Rốt cuộc cũng làm ít người tham lam thoáng thanh tỉnh được ít, tới tại, bọn họ mới đột nhiên hiểu được, cái họ thèm dãi trong chi đội ngũ, lại có hai gã hàng giá Đấu Tông cường giả. . . Nhớ tới Đấu Tông cường giả mạnh mẽ cùng khủng bố, ít người trong lòng cũng thấy lạnh cả người, bắt đầu lặng lẽ thối lui. ***** Đêm đen bao phủ dãy núi mờ mịt thấy nơi tận cùng, núi tiếng thú rống trầm thấp quanh quẩn lâu bên trong dãy núi. Ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống nhưng khó có thể khu trục vẻ u ám trong khu rừng… Trong rừng rậm, ít ánh lửa thoáng , đám nhân ảnh quần áo toàn vẹn vây quanh đống lửa mờ ảo ngồi xếp bằng. ít người khuôn mặt đều có chút mỏi mệt, thân thể cũng có vệt máu , hiển nhiên, đến đoạn đường này, bọn họ trải qua chiến đấu có chút thảm thiết. Bất quá mặc dù hình tượng có chút chật vật, nhưng ít người vẫn thần thái sáng láng như cũ, chỉ cần sống qua đêm hôm nay, ngày mai có thể đến được Già Nam Học Viện đến lúc đó, liền có thể an tâm hết thảy. Ngồi xếp bằng vào cạnh đống lửa, ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua, nhìn chúng nhân có chút mệt mỏi, mỉm cười, tay khẽ búng, hơn mười mai đan dược tung bay ra. Cuối cùng lúc mọi người kinh ngạc dừng ở trước mặt bọn họ. “ Mấy ngày nay mọi người nhiều tân khổ, phục đan dược này vào, đối với các ngươi có ít chỗ tốt” Tiêu Viêm khẽ cười . Nghe vậy, trong mắt chúng nhân nhất thời dũng xuất chút vẻ mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận đan dược, khom người thi lễ đối với Tiêu Viêm. Bọn họ cũng đều biết thân phận luyện dược sư của Tiêu Viêm, tự nhiên là minh bạch, từ trong tay lấy ra vật gì đó, tất nhiên quá mức bình thường. Nhìn những người này phục hạ đan dược, nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng tu luyện, Tiêu Viêm cùng Tô Thiên, Tiểu Y Tiên liếc mắt nhìn nhau cái, đều mỉm cười. "Ngày mai, phải trở về đến Già Nam Học Viện a. . ." Tiêu Viêm ngón tay nhàng vuốt ve nạp giới, thấp giọng lẩm bẩm . "Mấy ngày nay xác mệt người a, ta đây chút xương già. Mà có chút chịu nổi a. . ." Tô Thiên cũng là đưa tay ra ngang eo xoay xoay người, cười . "Nhiều ngày qua, phiền toái đại trưởng lão rồi" Tiêu Viêm hướng về phía Tô Thiên chắp tay, người sau cũng là thèm để ý cởi quần áo tay áo, ánh mắt trống rỗng híp mắt, vào chợp mắt trạng thái. "Ngươi coi chừng bọn họ chút, ta tiếp tục tìm địa phương an tĩnh nghiên cứu ít Xích pháp đấu kỹ mới lấy được". Đợi lúc, Tiêu Viêm đột nhiên nghiêng đầu dặn Tiểu Y Tiên tiếng, chợt đứng dậy bước ra ngoài khu rừng rậm. được khoảng trong u ám sâm lâm, dòng suối trong suốt ra trước mặt. Tiêu Viêm thân hình vừa động, xuất tại khối cự thạch dòng suối, mục quang lướt qua bốn phía, rồi mới chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, bàn tay nhoáng lên cái, Lục Hợp Du Thân Xích quyển trục đấu giá được trong đấu giá hội ra ở trong tay. Khẽ hít hơi mang theo lương khí, Tiêu Viêm chậm rãi mở quyển trục ra, chợt tinh thần dần dần ngưng định... Bênh cạnh dòng suối , ngoại trừ thanh dòng nước lưu động rất ra, còn tạp nào, vầng trăng cao chiếu ánh sáng thanh lương xuống, đem hắc bào thanh niên tảng đá lớn bao phủ lại. Tâm thần Tiêu Viêm triệt để trầm vào bên trong quyển trục, động tĩnh ngoại giới cũng đều bị tự động che chắn... Thời gian đêm tối dần dần trôi qua, thân thể Tiêu Viêm vẫn duy trì tư thế này ước chừng gần khoảng giờ sau, nạp giới ở ngón tay đột nhiên lên đạo quỷ dị quang mang, hộp ngọc bỗng nhiên bạo xuất! Hộp ngọc chạy ra phía nạp giới, bao phủ tầng hư vô năng lượng, mà theo hộp ngọc ra, tầng hư vô năng lượng kia cũng mấp máy cách quỷ dị, vẻn vẹn cái hô hấp, liền biến thành đạo già nua thân ảnh. "Kiệt kiệt, Tiêu Môn chủ, đa tạ hộ tống đường, lão phu cáo từ trước!" bóng người có chút hư ảo già nua vừa mới xuất , liền đối với Tiêu Viêm phía tảng đá lớn cười quái dị tiếng, chợt thân hình chút nào dừng lại, chợt lóe, liền nắm được hộp ngọc, bắn mạnh vào hắc ám trong rừng rậm. Nhân ảnh già nua tốc độ cực kỳ mau lẹ, trong vài cái lóe ra, thân ảnh liền cùng rừng rậm mơ hồ chỉ còn vẻn vẹn gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc sắp vọt vào rừng rậm đó, đạo tiếng cười nhàn nhạt, cũng là quỷ dị vang lên phía sau. "Ưng Sơn lão nhân, ngươi quả nhiên vẫn là nhịn được a..." Nghe được thanh này, thân ảnh già lão kia, đột nhiên cứng ngắc!
Chương 864: Tiêu trừ họa Dịch: Nex79 (A né) - Biên: Bất Hối (A Hối) Thân ảnh lão giả gần như cứng lại trong cái chớp mắt liền nhanh chóng khôi phục, quay đầu lại mà lập tức nhắm hướng rừng rậm hắc ám lao . "Xuy! " Thân ảnh lão giả vừa mới tiến vào Hắc Ám sâm lâm, đạo nhân ảnh đột nhiên tự trong đó thoáng ra, chợt mang theo kình phong lành lạnh làm cho người ta phải dựng đứng lông tơ, xảo quyệt mà ngoan độc bắn thẳng đến trước cổ họng lão giả. Đột ngột xuất công kích làm cho bóng người già nua trở tay kịp, bất quá cũng may thực lực kém, lập tức giữa cổ họng truyền ra đạo quát khẽ, gian trước mặt đột nhiên bị bóp méo, mà hàn quang kia, cũng bởi vì vặn vẹo gian mà quỹ đạo trệch hướng, bay vút ngang bả vai. "Là ai? " tránh thoát công kích, nhân ảnh già nua cũng gầm lên tiếng, tay áo vung lên, cánh tay khô héo trảo rồi nắm chặt, chợt vài đạo năng lượng như như , hung hăng chộp tới hắc ám sâm lâm theo hình cung. "Răng rắc! " Năm đạo kình phong sắc bén từ ngón tay của nhân ảnh già nua khiến cho trong rừng rậm vài cây đại thụ tráng kiện bị nổ tung ra, mảnh cây bay múa khắp nơi. Công kích vẫn chưa đánh trúng mục tiêu. Nhân ảnh già nua sắc mặt bỗng hơi đổi, vừa muốn nhanh chóng thối lui, bóng trắng xinh đẹp đột nhiên như quỷ mỵ ra, cỗ khí vụ màu xám rất đánh tới trước mặt. Vụ khí chưa tiếp xúc đến thân thể, nhân ảnh già nua phát ra. kinh nghiệm phong phú liếc mắt cái liền biết thứ này chứa kịch độc, lập tức vung tay áo lên, kình phong cuồng mãnh từ trong tay áo bùng phát ra, đem sương mù màu xám khai mở, mượn trở ngại này, mũi chân hư , điểm cái thân hình đột nhiên bay vụt hướng phía chân trời, cuối cùng phù tiếng, phá tan nhánh cây tùng rậm rạp. Từ sâm lâm phá xuất ra, nhân ảnh già nua vừa muốn bỏ chạy, nhưng chợt ngẩng đầu lên, thân thể liền ngưng đọng lại, sắc mặt khó coi nhìn Bạch Phát Lão Giả trôi nổi bầu trời. "Tô Thiên! " Trong hàm răng xuất ra thanh lạnh giọng, nhân ảnh già nua hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra cái khuôn mặt quen thuộc, ràng là vị chủ động buông bỏ Bồ Đề Hóa Thể Tiên - Ưng sơn lão nhân. "Ha hả, Ưng lão tiên sinh thủ đoạn đúng là a, lại có thể đem linh hồn lực lượng giấu ở bên trong Bồ Đề Hóa Thể Tiên, ngay cả ta đều tìm được." đạo tiếng cười khẽ, từ phía sau Ưng sơn lão nhân vang lên. Quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Viêm Hỏa Dực xanh biếc chấn động, cũng ra tại mảnh sâm lâm này. " nghĩ tới lại bị ngươi phát được. Còn có người nữa đâu? Kêu ra luôn ! " Ưng sơn lão nhân sắc mặt hơi trầm xuống, chợt mạnh mẽ nhìn xuống phía dưới quát lạnh. "Xuy! " Ưng sơn lão nhân cất tiếng quát xong, các nhánh cây rậm rạp liền run rẩy trận, chợt đạo bóng hình màu trắng xinh đẹp nổi bật lập tức thoáng ra, cuối cùng thân ảnh màu trắng phiêu phiêu ra giữa trung, thân ảnh hơi có chút mơ hồ, vừa vặn đem đường lui Ưng sơn lão nhân phong kín. "Ha hả, lão quái ngươi đúng là giả dối, nếu có Tiêu Viêm thân là Luyện Dược Sư, linh hồn cảm giác dị thường nhạy cảm ra, chỉ sợ đúng là phát được linh hồn của ngươi tránh ở bên trong Bồ Đề Hóa Thể Tiên. " Tô Thiên cười tủm tỉm nhìn Ưng sơn lão nhân . "Nếu nhận ra ta, vì sao còn sớm động thủ? " Ưng sơn lão nhân cười lạnh , lúc mới đem linh hồn thầm nấp bên trong Bồ Đề Hóa Thể Tiên, kỳ là tính toán đợi đám người Tiêu Viêm cùng Hàn Phong đánh nhau lưỡng bại câu thương, sau đó lại tiếp tục thần biết quỷ hay đột nhiên ra tay đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên lấy , nhưng kết quả cuối cùng cũng có tốt đẹp như trong tưởng tượng của . Tiêu Viêm lấy Lôi Đình thủ đoạn đem Phương Ngôn ba vị Ma Viêm cốc trưởng lão đánh chết, sau đó thi triển Phật Nộ Hỏa Liên làm cho Hàn Phong cùng Mạc Thiên thầm kiêng kị, chỉ có thể thối lui. Đồng thời, cũng là làm cho Tiểu Y Tiên cùng Tô Thiên bảo tồn chiến lực lớn nhất, lấy thực lực Ưng sơn lão nhân, có lẽ có thể cùng người trong bọn họ đơn đả độc đấu mà bại, nhưng nếu là lấy địch hai, thất bại là điều cần suy nghĩ. "Hai ngày trước phía sau truy binh rất nhiều, thể phí thời gian chiếu cố ngươi, hơn nữa thể , biện pháp che dấu linh hồn của ngươi xác có chút kỳ dị, ta chỉ có thể cảm giác, nhưng lại cũng tìm được. Dù sao dưới loại tình huống mặt sau có vô số tham lam truy binh, ta có khả năng lấy Bồ Đề Hóa Thể Tiên ra kiểm nghiệm qua lại cẩn thận." Tiêu Viêm mỉm cười : "Hơn nữa ta cũng biết , hai ngày tiếp theo này ngươi tự động thân, bởi vì ngươi cũng biết, vạn nhất chờ tới khi Già Nam Học Viện, ta cũng đủ thời gian nghiên cứu Bồ Đề Hóa Thể Tiên, đến lúc đó tất nhiên ngươi bị chúng ta phát ." "Nguyên lai là ngươi cố ý mình rời , vì chính là muốn cho lão phu thân!" da mặt Ưng sơn lão nhân run lên, ra nghĩ tới, bản thân thế nhưng thầm bị Tiêu Viêm tính kế lần. Vẫn tưởng rằng kế hoạch thân hề sơ hở. Nguyên lai sớm bị Tiêu Viêm phát . Tiêu Viêm cười cười, ánh mắt lướt qua thân thể hư ảo của Ưng sơn lão nhân, cười nhạt : "Ưng lão tiên sinh, vẫn là thỉnh đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên giao cho ta , chuyện hôm nay, ta bỏ qua chuyện cũ, tuy ngươi tại chỉ là trạng thái linh hồn, mà nếu linh hồn này bị chúng ta đánh tan, sợ rằng bản thể ngươi cũng bị thương , hơn nữa. Bằng vào cảm ứng, ta có lẽ có thể biết bản thể vị trí của ngươi chút. " Ưng Sơn lão nhân sắc mặt hơi biến ảo, chợt cười quái dị : "Tiểu tử, ngươi đúng là muốn dọa lão phu a, nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai thành công làm được điều đó? Ngươi nếu là ép quá đáng, lão phu đương trường đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên này làm hỏng, đến lúc đó nhìn ngươi có thể như thế nào? " "Ưng lão tiên sinh từng thi triển loại phương pháp linh hồn phân thân này, tựa hồ bản thể phải tại khoảng cách xa ? Đợi chút, bản thể ngươi tại, cách chúng ta xa, nếu ta cảm ứng sai..." Tiêu Viêm đôi mắt híp lại, rồi lát sau đột nhiên trợn mắt, ngón tay chỉ hướng Bắc Phương kia hắc ám rừng rậm, cười lạnh : "Bản thể ngươi, hẳn ở hướng này? " Nhìn thấy phương hướng Tiêu Viêm ngón tay chỉ. Mặc dù là tâm kế như Ưng Sơn lão nhân, sắc mặt cũng là nhịn được thay đổi. tu tập công pháp có chút kỳ lạ, linh hồn phân thân nếu là bị đánh tan, nhiều lắm chỉ ở suy yếu kỳ, tu luyện khoảng thời gian khôi phục, mà nếu bản thể bị tìm ra, đối với mà có thể là nguy cơ trí mạng. Sở dĩ, mỗi lần thi triển công pháp Ưng Sơn lão nhân đều đem bản thể đặt ở cái địa phương an toàn bí mật nhất. Nhưng mà giờ cái phương vị kia, trực tiếp bị Tiêu Viêm chỉ ra, như vậy cách khác, nếu để cho người khác cẩn thận tìm kiếm, chừng có thể tìm ra phương vị xác thực bản thể , đến lúc đó... Nhìn sắc mặt ngừng biến ảo dưới ánh trăng của Ưng Sơn lão nhân, lãnh ý khuôn mặt Tiêu Viêm cũng chậm tiêu tan, giọng : "Ưng lão tiên sinh, tại hạ kính ngươi là Hắc Giác Vực tiền bối, nên chưa từng trực tiếp động thủ, chỉ cần ngươi có thể đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên còn nguyên trở về, ta Tiêu Viêm cam đoan, ngươi ly khai có bất kỳ tổn hại nào! " Quay mắt về phía Tiêu Viêm vừa uy hiếp vừa khuyên bảo, Ưng Sơn lão nhân biến ảo sắc mặt. lát sau mới dần dần yên định. hít sâu hơi, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm người Tô Thiên cùng Tiểu Y Tiên ở bên cạnh đảo qua đảo lại, cảm thụ được thân thể hai người tràn ngập khí thế sắc bén, cũng đành cười khổ tiếng, đừng tại chỉ là linh hồn phân thân, cho dù là đỉnh trạng thái, cũng khó mà thuận lợi đào thoát từ trong tay hai người này. "Quả nhiên là sóng sau xô sóng trước, xem ra trong Hắc Giác Vực này, thiên hạ là của tuổi trẻ các ngươi a. Ai, thôi vậy, cũng là tiểu tử ngươi thắng, Bồ Đề Hóa Thể Tiên. . ." Ưng Sơn lão nhân lắc đầu thở dài tiếng, chợt hơi hơi giơ hộp ngọc trong tay lên, chần chờ chút, rốt cục cắn răng ném qua Tiêu Viêm: "Cho ngươi! " Mỉm cười nhìn hộp ngọc bị ném đến, Tiêu Viêm cười cười, nhưng chưa trực tiếp lấy tay tiếp nhận, mà là búng ngón tay, cỗ ám kình trào ra, tiếp lấy hộp ngọc, sau đó khống chế nó cẩn thận trôi nổi tại trước mặt. Nhìn Tiêu Viêm cẩn thận như vậy. Ưng Sơn lão nhân mày cau lại, chợt thanh lạnh lùng : "Hừ, mặc dù ngươi chiếm được Bồ Đề Hóa Thể Tiên, sợ sau này cũng khó mà biết tin tức Bồ Đề Tâm." "Mục tiêu của tại hạ, thực phải là Bồ Đề Tâm xa thể chạm tới kia, mà là Bồ Đề Hóa Thể Tiên này. " Tiêu Viêm mỉm cười, thanh nhàng . Nghe được lời Tiêu Viêm, bên cạnh Tiểu Y Tiên nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nao nao. Chợt con ngươi trong suốt như đáy hồ, xẹt qua chút cảm động, nàng tự nhiên là biết, để giúp nàng khống chế Ách Nan độc thể, tâm cơ Tiêu Viêm hao nhiều ít, thậm chí cuối cùng cam tâm trở thành địch nhân của những lão gia thực lực khủng bố này. Mặc dù trong lòng cảm động, nhưng là Tiểu Y Tiên Tiên, tự nhiên quá biểu lộ cảm xúc ra. Nhưng tâm cảnh như cái giếng cổ, tạo nên tia mềm gợn sóng, làm cho trái tim lạnh lùng đóng băng kia, yên lặng hòa tan. "Hừ, nghe rất hay, nghĩ tới nhiều người như vậy cướp đoạt Bồ Đề Hóa Thể Tiên, cuối cùng cũng là rơi vào trong tay ngươi. Cáo từ!" Ưng Sơn lão nhân bĩu môi, cũng nhảm, thân hình chợt run lên, liền dần dần trở nên hư ảo, lát sau, triệt để biến mất thấy gì nữa. Linh hồn Ưng lão tốc độ tiêu tán cực kỳ mau lẹ, thời gian trong lát, đạo linh hồn kia, liền thoát khỏi phạm vi cảm ứng Tiêu Viêm, biến mất trong bóng tối khôn cùng. Nhìn thấy Ưng Sơn lão nhân đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên giao ra, Tiểu Y Tiên cùng Tô Thiên cũng thở dài hơi nhõm, thân hình vừa động, liền ra tại bên cạnh Tiêu Viêm, nhìn hộp ngọc trôi nổi, khỏi cười : "Cuối cùng là làm cho lão gia hỏa này từ bỏ. " Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Viêm cũng lên nụ cười quỷ dị, khẽ lắc đầu, giọng : "Nào có dễ dàng như vậy, lão hồ ly này a!" Tiếng vừa hạ xuống, Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra, Vẫn Lạc Tâm Viêm vô hình liền từ đầu ngón tay nhảy lên bay ra, cuối cùng trực tiếp đem hộp ngọc cắn nuốt vào. Dưới nhiệt độ Vẫn Lạc Tâm Viêm, hộp ngọc trong chớp mắt liền hóa thành bột phấn, trong đó lộ ra vật tựa như còn sống, chậm rãi mấp máy, Bồ Đề Hóa Thể Tiên, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chênh chếch, chợt khuôn mặt lên chút cười lạnh, khống chế tia Vẫn Lạc Tâm Viêm, chậm rãi bao bọc vào. Vẫn Lạc Tâm Viêm bao bọc, Bồ Đề Hóa Thể Tiên đột nhiên run lên, chợt tia khói trắng bốc ra, trong thanh xuy xuy rất , mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết vang lên. "Phốc xuy! " Cách đám người Tiêu Viêm ngoài ngàn mét tại vách núi trong sơn động, linh hồn vừa mới nhập thể Ưng Sơn lão nhân, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ngụm máu tươi đột ngột trong miệng phun ra, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn nhìn về phương vị đám người Tiêu Viêm, khàn giọng : " ác độc, tiểu tử cẩn thận, lão phu nhớ kỹ ngươi! " thiên , Tiêu Viêm cười tủm tỉm lần nữa đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên bỏ vào ngọc hạp, miễn cưỡng vươn lưng, khẽ cười : "Cuối cùng là đem tai hoạ ngầm này tiêu trừ , tại, có thể an ổn trở về Già Nam Học Viện rồi!"
Chương 865: Đến Hòa Bình Trấn Dịch: Nex79 (A né) - Biên: Bất Hối (A Hối) Trấn an tĩnh tọa lạc ở nơi giao tiếp giữa Hắc Giác Vực cùng Già Nam Học Viện, bầu trời ánh dương quang trải xuống, chiếu rọi tấm biển nơi môn khẩu của tiểu trấn, phía có ba chữ có vẻ rất bình thường, mang chút khí tức sát phạt nào, dưới ánh mặt trời lóe lên làm cho nhân tâm bảo trì an tĩnh. "Hòa Bình Trấn! " Lúc đoàn người Tiêu Viêm đặt chân lên đỉnh núi, nhìn thấy trấn phía dưới, trong lòng như buông xuống tảng đá lớn. tiếng thở dài nhõm, từ trong miệng từ từ buông ra, dần dần hóa thành hư vô, đoạn đường này, đúng là có chút hành hạ thể xác. " thôi, tiến nhập Hòa Bình trấn, lập tức còn có truy binh. Già Nam Học Viện sớm nhận được tin tức, giờ phút này trong trấn có ít cường giả học viện chuẩn bị tiếp ứng chúng ta." Tô Thiên thu hồi ánh mắt chậm rãi nhìn trấn , mỉm cười . Tiêu Viêm gật gật đầu, hơi hơi quay đầu sang, cách đó xa phía sau, mơ hồ có bóng người di động, từng đạo mục quang tham lam cùng cam lòng thầm bắn ra từ trong bóng tối. " đúng là đám gia hỏa bám riết tha." khóe miệng lên chút cười lạnh, Tiêu Viêm lắc lắc đầu, mà cũng hề để ý tới, bàn tay vung lên, thân thể lập tức nhảy xuống dưới ngọn núi. Thân thể vừa động, hóa thành đạo hắc ảnh, dẫn đầu đến Hòa Bình Trấn thấp thoáng ra. Sau đó, Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện cường giả phát ra từng đạo cười vang. đoạn đường đến đây, những tên kia cũng là làm cho bọn họ chán ghét chịu được. Từng đạo ánh mắt cam lòng nhìn thân ảnh đám người Tiêu Viêm tới trấn mà chỉ có thể oán hận cắn chặt răng, sau đó bắt đầu tản dần dần, chỉ có ít tên gia hỏa cực kỳ ngoan cố, còn dùng đôi mắt trông mong lưu lại, mong mỏi có tình huống đặc thù xuất , bọn họ ở giữa lấy chút tiện nghi. Bất quá tình huống bọn chờ đợi vẫn chưa phát sinh, đám người Tiêu Viêm cực kỳ thuận lợi tiến nhập Hòa Bình trấn, sau đó tiêu thất trong tầm mắt của bọn . Tại chỗ cao ngất đỉnh đại thụ, đạo nhân ảnh áo bào tro giẫm nhánh cây lăng mà đứng, phát ra lành lạnh ánh mắt, nhìn chăm chú vào bóng lưng đám người Tiêu Viêm dần xa, lát sau, khẽ ngẩng đầu. Lộ ra cái khuôn mặt hàn quen thuộc, ràng là Hàn Phong. " Hảo sư đệ của ta, sư huynh ta dễ dàng buông tha như vậy. Hãy chờ xem, chém giết xong ba vị trưởng lão Ma Viêm cốc, những ngày an nhàn của ngươi, cũng nên chấm dứt. tại liền cho ngươi hưởng thụ trước khoảng thời gian an bình ! " khóe miệng thoáng gợi lên chút lạnh lẻo, Hàn Phong thấp giọng cười lạnh . Tiếng cười lạnh hạ xuống, áo bào tro cũng là phát ra trận cười hàn quái dị, chợt áo bào tro run lên, thân ảnh, chậm rãi trở nên mờ , lát sau, liền biến thành vô hình. Khi đoàn người Tiêu Viêm mới vừa tiến vào Hòa Bình trấn giữa trung tiểu trấn liền xuất nhiều bóng người, tiếng xé gió ngừng vang lên. Chỉ trong thời gian lát sau, tại các phòng ốc chỗ đám người Tiêu Viêm liền xuất bóng người đứng đầy, mà khi những bóng người này nhìn thấy Tô Thiên, khuôn mặt vẻ đề phòng nhanh chóng tiêu tán. Đổi lại, là kinh hỉ khó có thể che dấu. "Là Đại trưởng lão, bọn họ trở lại! " Tiếng kêu gào kinh hỉ trong tiểu trấn nhanh chóng truyền ra, chợt mười mấy đạo bóng người khí tức hùng hồn cũng ứng thanh từ trong tiểu trấn dữ dội lướt ra, trong chớp mắt liền ra tại trước mặt đám người Tiêu Viêm, xem huy chương trước ngực bọn , ràng là ít trưởng lão học viện. "Lão già nầy, ngươi cuối cùng trở lại, nếu đợi hai ngày nữa còn có tin tức của các ngươi, ta chắc phải tính dẫn người vào Hắc Giác Vực tìm người." Hơn mười trưởng lão vừa mới xuất , đạo thanh già nua mà hùng hồn liền đột nhiên từ phía sau vang lên. Chợt lão giả tinh thần sung mãn, long hành hổ bộ nhanh ra, mà trưởng lão chung quanh nhìn thấy , cũng vội vàng nhường thành lối . "Hổ Kiền, lão già ngươi vẫn là khách khí như vậy. Ngươi nếu tính tình khiêm tốn chút, muốn tấn thăng đến Đấu Tông, biết đến bao giờ ha." Nhìn vị lão giả Tiêu Viêm cũng có chút quen thuộc này, Tô Thiên cũng cười, . "Hứ, thăng lên Đấu Tông cùng tính tình có cái rắm quan hệ." Hổ Kiền bĩu môi, chợt ánh mắt bỗng dừng lại người Tiêu Viêm, đánh giá từ cao xuống thấp, trong miệng nhất thời chậc chậc tán thưởng : " nghĩ tới a, tiểu tử kia, năm đó ngươi lần đầu tiên vào cái tiểu trấn cũng chỉ là gã Đại Đấu Sư mà thôi, nhưng hôm nay mới mấy năm thời gian, cư nhiên đều là Đấu Hoàng cường giả. Tốc độ tu luyện này mặc dù là nhìn khắp Già Nam Học Viện, chỉ sợ cũng có bao nhiêu người có thể đủ vượt qua ngươi. " "Phó viện trưởng!" nghe vậy, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, hướng về phía Hổ Kiền chắp tay, cung kính . "Được rồi, cái gì mà gặp qua, hơn nữa giờ lấy thực lực của ngươi, ngươi khách khí như thế ta đảm đương nổi." Tuy Hổ Kiền như thế, nhìn biểu tình mặt cười tủm tỉm, ràng là đối với hành động này của Tiêu Viêm rất là hưởng thụ, sờ sờ râu, nghiêng đầu đối với những ánh mắt tò mò của người khác quét tới quét lui nóc phòng chung quanh quát to: “Bọn , đây là vị môn chủ Nội Viện Bàn Môn các ngươi thường xuyên đến, Tiêu Viêm. Bất quá người ta tại chính là Đấu Hoàng cường giả hàng giá . Các ngươi biết thời điểm mỗi lần Hắc Giác Vực lịch lãm có Tiêu Môn phái ra cường giả bảo hộ sao? Đó cũng là do sáng lập, theo bảo hộ các ngươi. " Nghe được tiếng quát của Hổ Kiền, mọi người cũng ngẩn ra, chợt trong mắt bộc phát ra quang mang mạnh mẽ, tầm mắt tỉ mỉ đem Tiêu Viêm nhìn từ xuống dưới, chợt tiếng bàn luận xôn xao giống như đám ruồi bọ vo ve ngừng truyền ra. " là Tiêu Viêm học trưởng sao? Quả nhiên tuổi trẻ thực a, nhưng cũng khá đẹp trai a, hơn pho tượng kia nhiều. " "Hì hì. Tiểu ny tử động xuân tâm sao? Bất quá trong học viện ôm hảo cảm đối với vị thần bí học trưởng này cùng người hiếu kỳ cũng ít nga, tiểu tỷ ngươi đây cũng chính là người có lợi thế cạnh tranh nhất. " "Ách . . . ." Hai nhìn sơ qua có vài phần như thiếu nữ, thầm vào tai nhau cũng phát ra từng đợt tiếng cười duyên thanh thúy như chuông ngân, cười đến run rẩy hết cả eo thon , làm cho chung quanh ít nam đệ tử nhịn được đem ánh mắt ném qua. " nghĩ tới Tiêu Viêm học trưởng bằng chừng ấy tuổi liền là trở thành Đấu Hoàng cường giả, hổ là người sáng lập Bàn Môn a!" " giờ Bàn Môn chính là Già Nam Học Viện thế lực thực lực cực mạnh, Nội Viện Cường bảng năm mươi người đầu, cơ bản có hơn ba mươi người thuộc Bàn Môn, thậm chí chức vị trưởng lão, đều cũng có vài tên là Bàn Môn trưởng lão. Thực lực như vậy, ngay giờ, cũng có bất kỳ thế lực nào siêu việt hơn a!" ". . . . . ." Nghe được từng đạo tiếng bàn luận xôn xao kia cùng ánh mắt khác thường phóng tới, đặc biệt vài ánh mắt nóng như lửa cho đến bộ dáng nhịn được phải bổ nhào qua, dù là lấy da mặt Tiêu Viêm, cũng là nhịn được hơi có chút đỏ lên, nghĩ tới thời gian ly khai hai năm, Già Nam Học Viện còn có người có thể nhớ kỹ , bất quá cảm thụ được những thiếu nữ tràn ngập ngưỡng mộ cùng sức sống, tâm trí căng thẳng cũng là dịu xuống dễ dàng hơn nhiều, lập tức trong lòng khỏi tiếng thầm than: "Tuổi trẻ là tốt!" Nhưng lúc những lời này, tựa hồ quên mất tuổi của kỳ cũng lớn hơn bao nhiêu so với những thiếu nữ này. "Hắc hắc, tiểu tử, Già Nam Học Viện sáng lập nhiều năm như vậy, ngươi là trong số ít người có thể tại loại địa phương tập hợp thiên tài này được tôn sùng đến như vậy. Ngươi cũng sinh sống ở bên trong đây vài năm thời gian, nên biết đệ tử nơi này, đều cũng là đến từ người nổi bật ở các nơi, tâm khí khá cao, muốn bọn họ tán thành như thế, rất khó khăn nha. " Hổ Kiền vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, cười . Đối với lời này của Hổ Kiền, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng. Làm như chưa từng thấy biểu tình Tiêu Viêm, Hổ Kiền tự biên tự diễn cảm thán : "Năm đó ngươi vừa tới Già Nam Học Viện, lão phu cảm thấy ngươi phải là vật trong ao, giờ xem ra, ánh mắt lão phu quả nhiên vẫn sai a. " "Lão già nầy, ít tự thiếp vàng lên mặt a." bên Tô Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, phất phất tay : "Về Già Nam Học Viện trước , phân phó chấp pháp đội, trong khoảng thời gian này giám sát chặt chẽ ít, nếu là có người Hắc Giác Vực muốn mạnh mẽ tiến nhập, cần bẩm báo, trực tiếp động thủ. " "Mệnh lệnh này sớm hạ xuống, Bồ Đề Hóa Thể Tiên hấp dẫn a. Vị này là….? " Hổ Kiền gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển tới người Tiểu Y Tiên bên cạnh Tiêu Viêm, khí tức từ trong thể nội như có như thẩm thấu ra, làm cho cảm thấy áp lực, loại cảm giác này, chỉ tại người Tô Thiên ngẫu nhiên cảm nhận qua, nhưng lại có mãnh liệt nhiều như thế, làm như tùy ý cười hỏi. "Nàng tên Tiểu Y Tiên, là bằng hữu của ta. " Tiêu Viêm mỉm cười . Nghe vậy, Hổ Kiền ngẩn ra, chợt cười khổ tiếng, thở dài: "Ngươi tiểu tử này, người bên cạnh cũng phải hạng người bình thường a, ngươi quả nhiên còn là cái tiểu tử non nớt năm đó a ..." Cảm thán tiếng, Hổ Kiền liền là quay đầu, đối với mọi người nóc phòng quát: "Tốt rồi, tản ra , chấp pháp đội lưu lại tuần tra. " Nghe được tiếng quát của Hổ Kiền, phần đông đệ tử, cũng đành phải tình nguyện tản ra, bất quá tại lúc gần , ánh mắt như trước tại người Tiêu Viêm dừng lại thêm hồi, rồi mới tán . " thôi, theo ta trở về Già Nam Học Viện , Nội Viện Thiên Phần Luyện Khí Tháp, còn cần ngươi tiếp tục kích hoạt. Hơn nữa ta nghĩ ngươi thời gian ly khai hai năm, Bàn Môn kia, ngươi cũng nên xem, dù sao, ngươi là người sáng lập nó. Mọi người tản ra, cảm giác được khí tươi mát rất nhiều.” Tô Thiên lúc này mới thở hơi dài nhõm, nghiêng đầu cười với Tiêu Viêm. Tiêu Viêm gật đầu cười, ngẩng đầu, nhìn về phương vị Già Nam Học Viện, trong lòng cũng là thầm than tiếng. Thời điểm chỉ cách hai năm, rốt cục lại về tới nơi làm từ cái thiếu niên non nớt dần dần lột xác thành cường giả. "Bàn Môn, biết thế nào?” Nhớ tới cái thế lực bản thân lúc trẻ tuổi tay tạo dựng lên, trong lòng Tiêu Viêm, cũng từ từ nóng lên.
Chương 866: Hân Lam Dịch: Đại Sắc Nương (A Sắc) - Biên: dihiep2010 (A Híp) Già Nam Học Viện cách Hoà Bình trấn khoảng cách khá xa, bởi vậy nên khi đoàn người Tiêu Viêm chạy đến được ngoại viện là giữa trưa, Tiêu Viêm cũng có dừng lại nghỉ ngơi mà là nhanh chóng hướng về nội viện tọa lạc ở sâu trong hậu sơn của Già Nam Học Viện. Lấy tốc độ giờ của đoàn người Tiêu Viêm, chỉ khoảng nửa giờ nhanh chóng xuyên qua thâm sơn có chút hung hiểm và u ám. Khi hẻm núi quen thuộc ra tại trong tầm mắt Tiêu Viêm biết là tới được nội viện. Đoàn người dưới hướng dẫn của Tô Thiên, gặp bất kì trở ngại nào thuận lợi tiến vào gian kết giới che lấp nội viện. Xuyên qua đại môn màu bạc, xuất trong tầm mắt mọi người là mảng rừng rậm xanh um mênh mông thấy điểm cuối, Tiêu Viêm nhìn mảng rừng rậm quen thuộc này, trong lòng nổi lên chút xúc động cùng hoài niệm, năm đó khi lần đầu tiên đặt chân vào trong nội viện, tham dự vào “Hoả Năng liệp bộ tái”, làm cho có được thanh danh trong nội viện. “Ha hả, kể từ khi năm đó ngươi làm nên đoạn giai thoại, cho đến giờ vẫn chưa có tân sinh nào có thể sáng tạo nên kì tích như vậy lần nữa, hàng năm tân sinh vẫn là bị học viên cũ ra oai phủ đầu, có lại phát sinh ra giống như ngươi năm đó thợ săn con mồi đổi chỗ cho nhau.” Tô Thiên đứng bên, cười . Tiêu Viêm khẽ cười khi nghe Tô Thiên kể lại ít tình khi lần đầu tới đây, khẽ thở ra hơi, : ” thôi…” Dứt lời, thân hình liền là nhàng lướt vào trong rừng rậm, đám người Tô Thiên nhanh chóng theo sát. Rời khỏi rừng rậm, nội viện cực kì rộng lớn liền xuất trong tầm mắt đoàn người Tiêu Viêm. Tiêu Viêm đứng sườn dốc cao cao nhìn xuống nội viện tràn ngập sức sống, giờ quy mô nội viện so với hai năm trước rộng lớn hơn chút, thêm nữa là quy định tuyển sinh của nội viện cũng thoáng hơn ít. Nội viện hôm nay là càng thêm náo nhiệt, tất nhiên như thế tính cạnh tranh cũng càng trở nên khốc liệt. Có thể vào nội viện, cơ bản có ai là yếu kém, mà người có bản lĩnh tất nhiên vui sướng gì khi bị người khác đứng ở đầu mình. Để có thể càng làm cho mình có thể bài danh cao hơn chút “Cường bảng”, đó là mục tiêu mà khiến cho ít đệ tử liều mạng tu luyện… Đoàn người dừng chân tại cửa chính nội viện, Tiêu Viêm nhưng có theo đám người Tô Thiên, giờ rất muốn xem Bàn Môn, cái thế lực mà sáng lập đầu tiên trong đời, giờ phát triển đến trình độ nào rồi… Mà Tô Thiên thấy thế cũng ngăn cản, gật đầu cười, : ”Ngươi có thể tuỳ tiện tìm người hỏi thăm chút là có thể biết được vị trí tổng bộ Bàn Môn, ôn chuyện xưa xong, hãy tới nội viện trưởng lão viện tìm ta.” xong, Tô Thiên cũng đợi Tiêu Viêm đáp lời, liền xoay người mang theo Tiêu Lệ, Tiểu Y Tiên đám người hướng về sâu bên trong nội viện, để lại Tiêu Viêm mình đứng tại chỗ. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng đám người Tô Thiên cho đến khi khuất hẳn, mới chậm rãi thở ra hơi. khuôn mặt trẻ tuổi của dần dần lên nụ cười hưng phấn , nụ cười mà rất lâu rồi chưa từng ra lại khuôn mặt Tiêu Viêm. Cho tới tận bây giờ, quen sống trong hoàn cảnh bị áp bách phải tranh đấu ngừng khiến dường như quên mất rằng mình cũng chỉ là thanh niên mới 20 tuổi mà thôi, chứ phải là ông lão đầu tóc bạc trắng. Mà tại, Tiêu Viêm đứng ở bên trong học viện tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, khiến cho tâm tình của cũng trở nên thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn biểu mới thấy phù hợp với lứa tuổi của , chứ phải là ông cụ non như trước kia. Tiêu Viêm đưa tay lên chà xát khuôn mặt, chậm rãi cất bước hoà vào dòng người trong nội viện, sau đó tùy tiện hỏi thăm chút thông tin về vị trí của tổng bộ Bàn Môn, tên trẻ tuổi bị giữ lại khuôn mặt ngạc nhiên chỉ đường cho , Tiêu Viêm lời cảm tạ rồi xoay người rời . “Tiểu tử này… mới tới đây lần đầu hay sao? Ngay cả tổng bộ Bàn Môn nằm ở đâu cũng biết?” Tên học viên nhìn Tiêu Viêm rời xa, thấp giọng thầm. Tiêu Viêm dựa theo phương hướng mà tên học viên kia chỉ, sau 10’ tới được khu vực bên ngoài tổng bộ Bàn Môn. Lấy khả năng trấn định của Tiêu Viêm mà khi nhìn thấy được sơn trang chiếm diện tích khổng lồ trước mặt cũng phải trừng mắt líu lưỡi, khi nào nội viện trở nên hào phóng như vậy? Cho phép cái thế lực của học viên xây tổng bộ vô cùng xa hoa, so sánh với lúc ban đầu chỉ có gian nhà quả thực chính là khác biệt trời vực. Bất quá Tiêu Viêm rời khỏi nội viện hơn hai năm tất nhiên là thể hiểu được tình hình. tại thế lực của Bàn Môn vô cùng khổng lồ, năm mươi người xếp hạng Cường bảng danh giá nhất của nội viện có hơn phân nửa là thành viên của Bàn Môn, thậm chí vài trưởng lão mới nhậm chức cũng đeo huy hiệu của Bàn Môn. Hơn nữa giờ môn quy Bàn Môn càng thêm nghiêm khắc khiến cho thành viên càng thêm trung thành tận tuỵ, lực quản chế và khen thưởng lại càng mạnh, so sánh với những thế lực lỏng lẻo khác đúng là trời vực. Tiêu Viêm trong lòng thầm tán thưởng tiếng, sau đó cất bước hướng lại gần tổng bộ, ánh mắt lướt qua bốn người thanh niên sắc mặt nghiêm túc đứng ngay cửa, qua hơi thở của bốn người này có thể thấy được cho dù là so sánh ở bên trong nội viện cũng phải là học viên bình thường có thể sánh bằng, thế mà lại phải đứng ngoài cổng canh gác, đây là Tiêu Viêm lần đầu tiên chứng kiến kể từ khi bước chân vào nội viện này. Nhìn thấy ánh mắt quan sát cảnh giác của bốn người thanh niên, Tiêu Viêm thân hình khẽ động. Ngân quang nhàn nhạt loé lên, thân hình như quỷ mị thần biết quỷ hay trực tiếp ra tại bên trong tổng bộ Bàn Môn, sau đó khẽ vỗ tay cười tủm tỉm, bước vào bên trong. Tiêu Viêm rẽ vào con đường, vừa cất bước vừa cảm nhận rộng lớn ở bên trong, lát thấy trước mắt xuất khoảnh đất trống sạch , từ trong đó ngừng truyền ra từng đợt thanh reo hò ủng hộ. Nghe được từng tràng ân thanh ủng hộ, Tiêu Viêm khỏi cười nhìn vào khoảng đất trống giờ đây đầy ắp người, chậm rãi tới, ở đây cảm nhận được chút quen thuộc hơi thở. lại gần, Tiêu Viêm phát ra có cái đài cao ở chính giữa, đài có thiếu nữ quần áo lam nhạt ngồi xếp bằng, thiếu nữ khuôn mặt rất đẹp, thân thể mềm mại, những đường cong mê người bên dưới lớp quần áo khiến cho người khác phải động tâm, bất quá khiến mọi người có chút tiếc nuối chính là khí chất của nàng quá lãnh đạm, nhìn thoáng qua có thể biết đây là thiếu nữ cao ngạo, nam nhân bình thường, có bản lĩnh gì chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn nàng mà thôi. Đương nhiên, điều khiến Tiêu Viêm cảm thấy hứng thú phải là khuôn mặt dáng người của thiếu nữ này, mà là dược đỉnh đặt ngay ngắn trước mặt nàng. Giờ phút này ngọn lửa trong dược đỉnh liên tục bốc lên, có mùi thuốc thoang thoảng truyền ra, ngờ thiếu nữ này lại là Luyện Dược Sư. Tiêu Viêm mắt lộ vẻ kinh dị nhìn lướt qua dược đỉnh, mũi khẽ hít hà, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, thấp giọng lẩm bẩm: ”Quả nhiên là tứ phẩm đan dược Thiên Khí đan, nghĩ tới nàng tuổi còn trẻ như vậy mà có khả năng luyện chế được loại đan dược này, thiên phú hề thấp hơn Liễu Linh đệ tử của Cổ Hà.” Giờ phút này thiếu nữ áo lam toàn lực chú ý vào bên trong dược đỉnh. Ngẫu nhiên từng giọt mồ hôi chảy xuống cái trán trơn bóng, theo khuôn mặt trái xoan hơi gầy rơi xuống. Thiếu nữ áo lam mặc dù hai má chảy xuống mồ hôi nhưng ràng là vẫn chưa kiệt sức, linh hồn lực lượng cẩn thận khống chế ngọn lửa bao quanh đan dược, từng luồng mùi hương nồng đậm ngừng lan toả khiến những người vây xem xung quanh ngừng nuốt nước miếng, thanh của vài người cúi đầu thầm với nhau cũng truyền ra. “Thuật chế thuốc của Hân Lam học tỷ là càng ngày càng xuất sắc, chỉ bằng chừng ấy tuổi là có thể luyện chế được tứ phẩm đan dược, thành tựu sau này chắc chắn rất cao.” “Hắc hắc, đúng vậy, ai nếu là có thể cưới được Hân Lam học tỷ cả đời cũng sợ thiếu đan dược để ăn…” “Hứ, mơ mộng hão huyền, trong học viện này hình như còn chưa có xuất nam nhân có thể lọt được vào mắt của Hân Lam học tỷ, chưa kể nàng còn từng rằng nếu muốn kết giao với nàng khả năng luyện dược phải cao hơn nàng, ngoại trừ số ít trưởng lão hoặc là đạo sư luyện dược hệ ra, có ai vượt qua được nàng?” “Hắc, ai bảo có? Môn chủ của chúng ta năm đó cùng người khác đấu luyện dược là chế ra được ngũ phẩm đan dược!” “Khụ khụ… cút xa ta ra chút, môn chủ rời nội viện cũng được hai năm, làm sao mà tính được…” Tiêu Viêm nghe được chung quanh vang lên những thanh chuyện với nhau, cảm thấy có chút buồn cười, xem ra mình là trở thành nhân vật trong truyền thuyết rồi. Khi Tiêu Viêm thầm cảm thấy buồn cười, thiếu nữ áo lam đài cũng là đột nhiên khẽ kêu lên tiếng, tay ngọc khẽ vẫy, viên đan dược rất tròn toả ra mùi thuốc nồng đậm từ bên trong dược đỉnh bắn ra, sau đó rơi vào bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng. Nhìn thấy thiếu nữ luyện đan thành công, từng đợt thanh trầm trồ khen ngợi từ dưới đài vang lên dứt. Những tiếng nịnh hót hề làm thiếu nữ áo lam đỏ mặt, khuôn mặt nàng vẫn lãnh đạm, đôi mắt đẹp lướt qua những tên kêu gào nịnh hót, liền khiến chúng vội vàng xấu hổ câm mồm. “Đáng tiếc…” Tiêu Viêm nhìn lướt qua đan dược trong tay thiếu nữ, lại khẽ lắc đầu, thấp giọng . Tiêu viêm vừa mới xong, đột nhiên cảm thấy thanh xung quanh dần hạ xuống, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, liền thấy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mà sáng ngời, chăm chú nhìn về phía này. Thiếu nữ áo lam đứng đài nhìn xuống người thanh niên mặc hắc bào khuôn mặt có chút quen thuộc, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi truyền ra. “Ngươi cái gì đáng tiếc?”