Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 837: Đấu giá thây khô
      Dịch: 三川楓 (A Tam)
      Tiếng báo giá bất ngờ vang lên.Ngay lập tức toàn bộ phòng đấu giá trở nên ồn ào, Đấu Linh đan, Hoàng Cực đan, hai loại đan dược này, đều là hai loại đan dược tuyệt diệu có thể trực tiếp giúp cho Đấu Vương, Đấu Hoàng tăng cường thực lực.Loại đan dược này, đối với vài cường giả ngồi nơi đây mà , có lực hấp dẫn cực kỳ lớn.Dù sao khi đạt đến tầng thứ Đấu Vương cho đến Đấu Hoàng như vậy, muốn tăng cường thực lực thêm tinh nữa, cũng hề đơn giản chút nào, tuy nhiên nếu hao phí vài năm thời gian, cũng hẳn là được.
      So với việc mất vài năm vất vả tu luyện, giờ đơn giản chỉ cần viên thuốc liền có thể bù lại, điều này hẳn thể nghi ngờ chính là nguyên nhân chủ yếu khiến mấy vị cường giả phía bên kia điên cuồng nhất.
      Loại đan dược Hoàng Cực Đan này cũng cùng loại với Đấu Linh đan, như vậy hẳn có rất ít thế lực cam tâm lấy ra để đấu giá, dù sao chỉ cần có thứ này, là có thể khiến cho ít cường giả hạch tâm trong tông môn tăng cường thực lực, mà điều này đối với căn cơ của toàn bộ thế lực mà , đương nhiên là có chỗ tốt của nó.
      Bởi vậy, khi mọi người nghe được có người cư nhiên dám mở miệng dùng loại đan dược này để trao đổi đều trở nên kinh ngạc, lập tức chú ý của toàn phòng đấu giá đều chuyển lên hàng ghế dành cho khách quý, hắc bào nhân kia chậm rãi đứng dậy, nhất thời, đủ lời bàn tán hiếu kỳ liên tiếp vang lên ngớt.
      So với những tiếng đàm tiếu hiếu kỳ kia, đám người ngồi hàng ghế khách quý lại có vẻ rất bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đều biết, vị hắc bào nhân này có thân phận liền là gã lục phẩm Luyện Dược Sư, mà là Luyện Dược Sư mỗi khi muốn trao đổi thứ gì đó, đương nhiên đen đan dược của mình để đổi đầu tiên.Chỉ có điều đối với việc người này ngay từ đầu liền trực tiếp ra giá bằng hai loại đan dược xa xỉ Đấu Linh đan, Hoàng Cực Đan này, trong lòng cũng khỏi thầm lắc đầu, hổ là lục phẩm Luyện Dược Sư, cái giá như vậy, người bình thường đích thực là trả nổi a.
      viên Đấu Linh đan, viên Hoàng Cực Đan, giá trị hai viên thuốc này, đổi lại nếu tính ra kim tệ, giá thành tuyệt đối thấp hơn tám trăm vạn, khoản tiền này, cũng thể coi là .
      sàn đấu giá, lão giả tóc bạc nghe thấy có người ra giá.Trong lòng cũng là thầm thở phào nhõm hơi, len lén lau sạch mồ hôi trán, nhưng trong lòng nhanh chóng tính toán, giá trị viên Đấu Linh đan cùng viên Hoàng Cực Đan đích là rất cao, nhưng như thế mà muốn đổi lấy cái thây ma thú khô này, có lẽ là có chút hơi ít quá.Cho dù như thế nào chăng nữa, con quái thú to xác kia cũng là tuyệt thế hung thú sắp bước vào đẳng cấp bát giai ma thú, dẫu rằng con tuyệt thế hung thú này giờ trở thành đống thây khô.Nhưng hổ già dẫu chết, dư uy vẫn còn, huống hồ đây lại còn là con ma thú cấp bậc cao giai như vậy?
      Trong lòng nghĩ tới ý tưởng này, lão giả tóc trắng này lén dùng ánh mắt ra dấu với vị trí nào đó trong phòng đấu giá, sau khi thấy người ngồi tại đó khẽ lắc đầu, đành thở dài tiếng trong lòng, kế đó mặt lập tức lại đầy vẻ tươi cười như trước, ánh mắt đảo qua hàng ghế khách quý, cười : "Vị tiên sinh này ra giá viên Đấu Linh đan cùng Hoàng Cực Đan, biết còn có ai ra giá cao hơn ?"
      " quyển Địa Giai đê cấp đấu kỹ được ?" Lão giả tóc trắng vừa dứt lời, giọng mang theo chút đắn đo đột nhiên vang lên.
      Nghe vậy. Lão giả tóc bạc sửng sốt, chợt cười khổ lắc lắc đầu, với người mới lên tiếng vừa rồi: "Xin lỗi, đấu kỹ Địa Giai cấp thấp mặc dù giá trị cũng thấp, nhưng nếu đem ra so sánh, Hắc Hoàng tông chúng ta vẫn là muốn Đấu Linh đan cùng Hoàng Cực Đan hơn."
      Nghe được lời này, lão giả vừa mới ra giá kia đành bất đắc dĩ lắc đầu, lầm bầm trong miệng vài tiếng, sau đó lại ngồi xuống, chắc là mất hứng thú đấu giá đối với cái thây ma thú khô này.
      Sau khi lão giả kia ngồi xuống, mọi người hàng ghế khách quý cũng trầm mặc trở lại, rất nhiều người có loại hào hứng đổ bạc này, dù sao nếu là lấy giá trời mua cái xác khô vô dụng về, phần tổn thất ấy, đúng là có cảm giác khiến cho người ta ái ngại.
      Nhìn thấy khí lại trở nên trầm mặc, lão giả tóc bạc nhất thời cảm thấy tràn ngập phiền muộn, viên Đấu Linh đan cùng Hoàng Cực Đan, tính ra vẫn chưa đạt tới giá trị mà Hắc Hoàng tông muốn bán ra đối với này cái thây ma thú khô, nếu là cứ như vậy bán , người bị lỗ vốn chính là bọn họ…
      Ngay khi lão giả tóc bạc buồn bực trong lòng, từ hàng ghế dành cho Ma Viêm cốc, lão già tóc đỏ Phươn Ngôn sau khi thương lượng với mấy vị trưởng lão bên cạnh, rốt cục dưới vô số ánh mắt soi mói, chậm rãi đứng lên.
      Phương Ngôn đứng dậy, đầu tiên là mỉm cười chắp tay hướng về vị trí Tiêu Viêm ngồi, sau đó mới quay về phía lão giả tóc bạc sàn đấu giá : "Loại đan dược Hoàng Cực Đan này, Ma Viêm cốc ta mặc dù là có, nhưng cũng chắc chắn là lấy ra để đấu giá, có điều là phía ta bên này còn có quyển Địa Giai trung cấp đấu kỹ.Đừng vội, đợi sau khi ta ra tác dụng của loại công pháp này, các ngươi hãy tiếp tục quyết định."
      "Đấu kỹ này tên là "Lộng diễm quyết", cầu tu luyện có chút hà khắc, người tu luyện phải là hỏa thuộc tính.Loại đấu kỹ này, chỉ có có thể khiến người ta nhanh chóng điều khiển được hỏa diễm, lại còn có thể đem đấu khí trong cơ thể chuyển hóa thành loại năng lượng chi hỏa cũng phải thực chất.Đương nhiên, đây cũng phải là chỗ đáng quý của nó, tác dụng lớn nhất, chính là nếu nhiều người cùng tu luyện loại đấu kỹ này, khi đồng thời thi triển, có thể đem năng lượng chi hỏa do bản thân tạo ra tạm thời dung hợp lại.Mà năng lượng chi hỏa sau khi dung hợp, chuyển biến thành thực chất chi hỏa, uy lực của nó, thậm chí còn hơn Dị Hỏa! Uy lực cực kỳ kinh người, nếu như Hắc Hoàng tông các vị có được loại đấu kỹ này, chỉ cần có thể tìm được đủ người thích hợp tu luyện thứ công pháp này, chừng có thể dung hợp ra thực chất chi hỏa, còn có thể so sánh với Dị Hỏa…"
      Lời thản nhiên của Phương Ngôn, sau khi vang lên trong phòng đấu giá.Nhất thời đem lại những tiếng bàn tán to , loại đấu kỹ kỳ dị có thể trải qua dung hợp mà hình thành nên Dị Hỏa này, bọn họ đều chưa từng nghe qua.Những người ngồi đây, phần lớn đều biết Dị Hỏa là gì, đối với uy lực đáng sợ của nó, cũng là có nghe sơ qua, bởi vậy tiếng than thở sợ hãi nhất thời vang lên ngớt trong phòng đấu giá.
      Thứ gọi là "Lộng diễm quyết" này, khiến cho trong phòng đấu giá có hơi ồn ào, lại làm cho trong lòng Tiêu Viêm trở nên dậy sóng.Đối với thứ Dị Hỏa dung hợp mà Phương Ngôn tốn bao nước bọt để trình bày, có hứng thú cho lắm.Thứ làm cho động tâm nhất, chính là câu kia, có thể làm cho người khác nhanh chóng điều khiển được hỏa diễm...
      Hỏa diễm trong cơ thể Tiêu Viêm rất nhiều, hơn nữa sau này có lẽ còn nhiều nữa, như vậy đối với , làm sao để khống chế những Dị Hỏa đó, mới là nan đề lớn nhất.Dị Hỏa vốn rất cuồng bạo, khi sử dụng cực kỳ hao tổn sức lực.Cứ như vậy mà , sau khi Tiêu Viêm có thêm được loại Dị Hỏa, ít nhất cũng phải hao tổn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, mới có thể khống chế nổi, hơn nữa sau này khi số lượng Dị Hỏa dùng dung hợp tăng thêm, khống chế hẳn cũng càng ngày càng phiền toái, còn nếu là có công pháp gọi là "Lộng diễm quyết" này, chỉ e đến lúc đó trở thành trợ giúp lớn lao đối với Tiêu Viêm...
      Vào giờ khắc này, nếu phải là vẫn còn có lý trí điều khiển, Tiêu Viêm cũng là hận thể trực tiếp quay ra đổi lấy "Lộng diễm quyết" trong tay lão Phương Ngôn kia, dù sao thứ này đối với sau này, sợ là có tác dụng vô cùng trọng yếu.
      sàn đấu giá, lão giả tóc bạc mới đầu vẫn là vẻ mặt thất vọng, sau khi nghe hết những diệu dụng của "Lộng diễm quyết" này, cũng là nhịn nổi vuốt râu khẽ gật đầu.
      "Haha, Phương Ngôn trưởng lão, phải là ngươi vẫn còn chưa ra hết toàn bộ đấy chứ? Mặc dù lão phu bế quan nhiều năm, nhưng cũng biết ít việc của Ma Viêm cốc, "Lộng diễm quyết" này mặc dù kỳ diệu, nhưng mỗi lần sử dụng năng lượng chi hỏa để dung hợp, thương tổn vĩnh cửu đối với người thi triển, lần hai lần còn được, chứ thi triển thêm vài lần nữa, chỉ sợ trực tiếp mất mạng ngay tức khắc.Hắc Hoàng tông ta cũng có nhiều cường giả để mà đem ra tiêu hao như vậy.Cho nên có thể , đấu kỹ này của người mặc dù là tồi, nhưng đối với ta Hắc Hoàng tông mà , lại là có chút lợi ích gì." Ngay khi lão giả tóc bạc chần chờ, tiếng cười già nua đạm mạc đột nhiên vang lên.Kế đó bóng người toàn thân quần áo màu kim sắc, quỷ dị ra tại sàn đấu giá.Mọi người đưa mắt nhìn lại, ràng chính là tông chủ Hắc Hoàng, Mạc Thiên Hành.
      Nhìn thấy Mạc Thiên Hành này lại đột nhiên ra mặt, Phương Ngôn kia cũng là sững sờ, chợt hơi có chút xấu hổ cười, vuốt vuốt mũi, : "Nếu Mạc tông chủ đối với đấu kỹ này có hứng thú, vậy bỏ , vừa may trong lòng ta cũng lo, vạn nhất đem món tiền lớn như vậy mua khối thi thể vô dụng về, chỉ sợ là cốc chủ chắc chắn đem ta ra trách mắng trận."
      Sau khi xong câu có ý ngầm trào phúng, Phương Ngôn kia cũng liền ngồi xuống, xem bộ dạng của y, tựa hồ cũng là hề muốn đấu giá cái thây ma thú khô này.
      Nghe được lời này của Phương Ngôn, Mạc Thiên Hành nhíu mày, sâu trong đôi mắt xẹt qua chút hàn ý nhàn nhạt, kế đó ánh mắt chợt trở nên hiền hòa nhìn vị trí Tiêu Viêm ngồi, cười dài : "Vị bằng hữu kia, mọi người đều là người hiểu chuyện, mặc dù việc đấu giá cái thây ma thú khô này có hiểm nguy gì, nhưng nếu là có thứ tốt gì trong đó, ngươi tự nhiên là kiếm được món hời lớn, cho nên lão phu mới tự mình ra mặt.Nếu như các hạ có thể xuất ra năm viên Đấu Linh đan, bốn viên Hoàng Cực Đan, vậy cái thây ma thú khô này, liền trực tiếp giao cho ngươi xử trí."
      Lời của Mạc Thiên Hành, trực tiếp đem lại hồi tiếng ồn xôn xao kinh hãi trong phòng đấu giá, rất nhiều người đều nhịn được đảo mắt như bi, cái lão già này, đúng là cái đồ sư tử miệng rộng.Năm viên Đấu Linh đan, bốn viên Hoàng Cực Đan... sao lão chết ? Giá cả như thế này mà cũng ra được à.
      "Ba viên Đấu Linh đan, viên Hoàng Cực Đan." Trong tiếng xôn xao kinh hãi, Tiêu Viêm toàn than mặc hắc bào, thản nhiên .
      "Bốn viên Đấu Linh đan, ba viên Hoàng Cực Đan." Mạc Thiên Hành nhíu mày, trầm giọng .
      "Mạc tông chủ bao giờ nghĩ rằng luyện chế đan dược dễ thất bại như thế nào chưa?" Tiêu Viêm cười lạnh tiếng, liền : "Ta cũng muốn cùng ngươi tiếp tục cò kè mặc cả nữa, ba viên Đấu Linh đan, hai viên Hoàng Cực Đan, được được, được thôi. , ta cũng giống những người khác, thực có nhiều ý định muốn đem món tiền lớn như vậy mà đổ , dù sao ai mà biết được bên trong cái thây kia, có phải là chỉ có đống thịt nát hong khô hay ."
      Bị Tiêu Viêm hung hăng lại chút, Mạc Thiên Hành kia cũng nhíu chặt đầu mày, trầm ngâm được lúc, rốt cục dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, hung hăng gật đầu.
      "Được, cứ như ngươi !"
      Tại thời điểm gật đầu, khóe miệng Mạc Thiên Hành bí mật nhếch lên đắc ý chút, thế nhưng lại cũng phát ra, Tiêu Viêm dưới lớp áo bào đen, khóe môi cũng nổi lên chút ý cười lạnh lẽo.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 838: Bồ Đề Hóa Thể Tiên
      Dịch: tranhuudatb2
      Hai người này chỉ bằng hai ba câu đã hoàn thành xong cuộc mua bán lớn khiến cho mọi người trong phòng đấu giá đều nhịn được lau mồ hôi lạnh trán. Hai người này quả nhiên phải là người bình thường a, quyết đoán như vậy sợ rằng có bao nhiêu người ở đây có thể sánh được.
      Ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan. Nghe được cái giá này từ trong miệng Tiêu Viêm, ít người trong phòng đấu giá đều mạnh mẽ nuốt nước miếng cái, ánh mắt phát ra quang mang nóng cháy gắt gao nhìn về phía Tiêu Viêm. Đan dược cấp bậc này lần liền lấy ra năm miếng. Đây là chuyện rất nhiều người bình sinh chưa từng được chứng kiến. Cử động như vậy so với việc ném tiền qua cửa sổ còn quyết đoán hơn.
      Ở khu vực khách quý cũng ít ánh mắt kinh dị đảo qua người Tiêu Viêm, trong lòng đối với người này cũng cảm thấy kinh ngạc. hổ là Luyện Dược sư có thể luyện chế lục phẩm đan dược, lần xuất ra nhiều đan dược như vậy ánh mắt cũng chớp một lần.
      Dưới ánh mắt soi mói của những người xung quanh, khoản giao dịch này cũng liền thuận lợi hoàn thành. Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ cười rồi chậm rãi ngồi xuống, suy nghĩ của cùng với những người khác giống nhau, quan tâm bên trong thi thể ma thú này còn bảo bối gì hay , mục đích trọng yếu của đôi cốt dực giống như ngọc thạch kia. Chỉ cần có thứ này, cho dù lấy ra ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan cũng tính là chịu thiệt. Bởi vì chỉ cần có thứ này, Tiêu Viêm có thể luyện chế ra bức Thiên Nhan Cửu Hành Dực thượng phẩm đỉnh cấp, đến lúc đó, trong thiên hạ này bất cứ nơi nào cũng có thể tới được.
      Loại bảo vật bảo mệnh này, có thể dùng năm viên đan dược để đổi lấy đối với Tiêu Viêm mà cũng là chiếm ít tiện nghi rồi. đương nhiên minh bạch, Hắc Hoàng Tông tiếc đem thi thể ma thú này ra đấu giá tất nhiên là sữ dụng rất nhiều phương pháp dó xét, chừng quả đúng như sở liệu, trong cơ thể ma thú này kỳ cũng chỉ còn lại đống thịt nát. Nếu Tiêu Viêm có phương pháp chế tác Thiên Nhạn Cửu Hành Dực tuyệt đối dùng đại giới như vậy để đổi lấy. Nhưng điều đáng mừng là khả năng này cũng có thực, hơn nữa đôi cánh ngọc thạch kia mặc dù chưa từng lại gần dò xét nhưng bằng vào linh hồn cảm giác lực, Tiêu Viêm đối với thứ này cùng biết được chút. Khoản giao dịch này người khác xem là nguy hiểm lớn, chỉ sơ sấy cái là mất hết cả vốn, nhưng với Tiêu Viêm xem ra cũng bị lỗ vốn.
      đài đấu giá, sau khi thành công khiến cho Tiêu Viêm lấy ra ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan, vẻ tươi cười khuôn mặt Mạc Thiên Hành cũng cần che giấu, vỗ tay, đám người vạm vỡ lại lần nữa xuất , cố sức đem thi thể ma thú kia cẩn thận khiêng xuống.
      Sau khi thi thể ma thú kia được khiêng xuống, Mạc Thiên Hành vẫn chưa có rời , hướng bạch phát lão giả phất phất tay, người này liền thở dài hơi nhõm rồi khom người lui ra. Xem bộ dạng này, tựa hồ lượt đấu giá kế tiếp Mạc Thiên Hành muốn đích thân chủ trì. nhìn thấy cử động như vậy, trong lòng ít người ở khu vực khách quý đều mạnh mẽ dâng lên chút hỏa nhiệt, có thể làm cho lão gia hảo này tự mình chủ trì đấu giá, ngoại trừ Bồ Đề Hóa Thể Tiên được tuyên truyền xôn xao ra còn có thể là thứ gì khác chứ?
      Trước ánh mắt soi mói nóng bỏng cuả mọi người, Mạc Thiên Hành nhanh chậm lấy từ trong nạp giới ra đôi bao tay màu tím, sau đó vẫy bàn tay.
      Theo huy động của bàn tay, mặt đất lại lần nữa hé ra, vài lão giả sắc mặt lạnh lùng mặc y sam màu đen chậm rãi ra, ở giữa hai tay của lão giả cầm cái rương được tấm vải bố màu vàng che lại.
      Khi bước mấy lão giả này vẫn duy trì cách nhau khoảng cách cố định, đấu khí sắc bén nhàn nhạt lượn lờ quanh thân, ánh mắt như mắt ưng chậm rãi đảo qua bốn phía. Giờ phút này chỉ cần xung quanh có bất kỳ điểm dị động nào, mấy người này sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu.
      Nhìn thấy cần thận như lâm vào trận chiến, trong phòng đấu giá cũng dần dần yên tĩnh trở lại, bầy khí khác thường bao phủ giữa sân làm cho người khác cảm thấy có chút áp lực.
      "Chư vị chắc hẳn cũng biết, thứ quan trọng nhất trong lần tổ chức đấu giá hội này của Hắc Hoàng Tông ta là gì rồi. Lão phu cũng chắc chắn ít người ngồi đây đều vì thứ này mà đến." Mang vào Tử Kim Thủ Sáo, nét cười mặt Mạc Thiên Hành cũng chậm rãi thu liễm lại, trầm giọng .
      Trong khi Mạc Thiên Hành , mấy tên hắc y lão giả cũng cực kỳ cẩn thận đem cái rương che vải bố màu vàng kia nhàng đặt đài đấu giá, sau đó chẫm rãi tản ra, hình thành nên cái trận hình huyền diệu, đem toàn bộ bàn đấu giá phong tỏa lại. Xem bộ dáng như vậy, nếu có ai có chủ ý muốn mạnh mẽ cướp lấy trước hết cần phải đem năm tên trưởng lão Hắc Hoàng Tông cảnh giới Đấu Hoàng này đánh tan, hơn nữa, tại phía sau bọn họ còn có Mạc Thiên Hành, cường giả Đấu Tông hàng giá .
      trách Hắc Hoàng Tông phòng hộ sâm nghiêm như thế, cũng chỉ vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên này quá mức trân quý. Đương nhiên, thứ này quý trọng như vậy, đại bộ phận nguyên nhân đều bởi vì tin tức đồn đại khi có được Bồ Đề Hóa Thể Tiên liền có được tin tức về Bồ Đề Tâm.
      Đấu Thánh, hai chữ vô cùng đơn giản nhưng đủ để đem bất kỳ phòng ngự bên trong các thế lực hoàn toàn nghiền nát và hủy diệt, người cảnh giới này có thể coi như là cường giả thông thiên sừng sững đỉnh kim tự tháp, chỉ cần giơ tay nhấc chân là sơn băng địa liệt, gian phá toái. Loại lực lượng đáng sợ gần như có thể chống lại thiên địa này, cường giả bình thường căn bản thể tưởng tượng được.
      Mặc dù rất nhiều người đều biết đây có lẽ chỉ là quảng cáo rùm beng của Hắc Hoàng Tông nhưng trong lòng vẫn nhịn được cuồng nhiệt này, đều từ ngàn dặm xa xôi đến...
      Tại địa phương có quy định, chỉ có nắm tay lớn mới là chân lý như Hắc Giác Vực, dưới sức hấp dẫn của Bồ Đề Hóa Thể Tiên, mặc dù là ít lão quái vật Đấu Tông cũng để ý đến mặt mũi trực tiếp ra tay cướp đoạt. Điểm này Tiêu Viêm cảm thấy ngoài ý muốn, Mạc Thiên Hành cũng đồng dạng như vậy. Nếu phải Hắc Hoàng Tông của coi như là thế lực có uy tín phương tại Hắc Giác Vực, hơn nữa nội tình cũng đơn giản, thì chỉ sợ sớm bị huyết tẩy, còn là loại huyết tẩy đến cả gà chó cũng tha.
      Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
      Có được thiên địa linh vật trân quý như vậy là cái tội lớn nhất rồi, bất quá cũng may Hắc Hoàng Tông phải là thế lực bình thường, nếu đã rơi vào kết cục thê thảm rồi.
      Mạc Thiên Hành nhìn thấy từng đạo ánh mắt rừng rực từ khu vực khách quý kia phóng tới, tầm mắt tại mấy phương vị dừng lại chút, chợt đấu khí trong cơ thể thầm khởi động, bàn tay nhàng giữ chặt tấm vải bố màu vàng, sau đó đột nhiên kéo ra.
      Tấm vải bố tại vô số ánh mắt rừng rực liền rơi ra, lộ ra cái rương thủy tinh trong suốt, dưới chiếu rọi của ánh đèn phản xạ ra ánh hào quang mộng ảo chói mắt. Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn hào quang chói mắt này, ánh mắt đều tập trung chằm chằm vào bên trong rương thủy tinh kia.
      cỗ ánh sáng huyền dị nhàn nhạt quanh quẩn bên trong rương thủy tinh. Tại dưới ánh hào quang khuếch tán này, đoàn vật chất sền sệt khác thường cỡ nắm tay có màu xanh biếc chậm rãi phiêu đãng bên trong đó, giống như loại động vật nhuyễn thể. Tại thời điểm di động, tầng tầng dịch thể cuồn cuộn nhìn qua giống như vật còn sống.
      Dịch thể màu xanh biếc đặc sệt này hề cần mượn lực cứ thể trôi nổi ở giữa khoảng trống của rương, hơn nữa tựa hồ nó cũng có linh trí, chậm rãi phiêu đãng ở trong rương, quang vựng kỳ dị thẩm thấu ra mặt ngoài nhìn qua hết sức thần kỳ.
      "Đây chính là Bồ Đề Hóa Thể Tiên sao?"
      Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dịch thể màu xanh biếc đặc sệt trôi nổi kia, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm.
      Mỹ mâu của Tiểu Y Tiên ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào dịch thể phát ra quang vựng kỳ dị kia, ở sâu bên trong con ngươi xẹt qua chút kích động.
      Hít sâu hơi, Tiêu Viêm dần dần áp chế hỏa nhiệt trong lòng xuống, linh hồn cảm giác lực cơ hồ bị khống chế liền trào ra, sau đó khi tiếp xúc đến rương thủy tinh như gặp phải lực cản liền trực tiếp bị bắn ngược trở về.
      "Xem ra Hắc Hoàng Tông này đúng là cảnh giác a.." Thu hồi linh hồn cảm giác lực, chân mày Tiêu Viêm cau lại, cười lạnh thấp giọng .
      "Chư vị khách quý, lần này thứ quan trọng nhất được Hắc Hoàng Tông chúng ta đấu giá, cũng là mục đích của ít người tới đây, nó là..." Mạc Thiên Hành nhìn dịch thể kỳ dị bên trong rương, ở sâu bên trong ánh mắt cũng xẹt qua chút tham lam, chợt khẽ nghiêng đầu, trầm giọng từng chữ : " Bồ... Đề... Hóa... Thể... Tiên. "
      Lời trầm thấp của Mạc thiên Hành giống như quả bom hạng nặng, trực tiếp khiến cho bên trong phòng đấu giá oanh động cực lớn, vô số thanh xôn xao kinh hãi vang lên, phần đông ánh mắt đều rừng rực vẻ tham lam, bên trong đó cũng có cả mấy thế lực lớn năng lực ở khu vực khách quý.
      Cảm thụ được phòng đấu giá bắt đầu có hỗn loạn, thủ trảo của mấy tên trưởng lão áo đen bên cạnh bàn đấu giá nhất thời hơi hơi gấp khúc, ánh mắt trong khoảng khắc cũng trở nên băng hàn, hơn nữa tại những góc tối của phòng đấu giá, thanh cung nỏ kéo lên cũng lặng yên vang lên.
      "Thình thịch!"
      Dưới rối loạn hết mức này, đạo bàng bạc khí thế từ bên trong cơ thể Mạc Thiên Hành bùng phát ra, đôi mục quang sắc bén chậm rãi đảo qua bên trong phòng đấu giá, theo ánh mắt này đảo qua, đại sảnh rối loạn liền giống như nước sôi sôi trào được đổ vào khối băng vậy, nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Áp bách của cường giả Đấu Tông, người nơi này ai có thể tùy tiện coi thường.
      "Chư vị, xin tuân thủ quy củ của Hắc Hoàng Tông chúng ta chút, lần đấu giá này, nếu có hứng thú mở lời kêu giá, cần rời khỏi ghế, bằng ..." Mạc Thiên Hành nhàn nhạt câu, ánh mắt chợt nhìn sâu vào địa phương có vài đạo hơi thở mờ mịt kia, vung tay lên, quát lạnh.
      " tại... đấu giá Bồ Đề Hóa Thể Tiên này, bắt đầu!"
      Chú thích:
      Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người có tội, nhưng vì mang bảo ngọc nên có tội.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 839: Tiền vốn đáng kể
      Dịch: tranhuudatb2 (A Đất) - Biên: trungnhau (A Nhậu)
      Khi câu của Mạc Thiên Hành vừa kết thúc, trong phòng đấu giá rất lớn cũng trở lên an tĩnh khác thường, vô số ánh mắt đều hướng về khu vực khách quý phía bên quét tới, tất cả mọi người đều , lấy tính trân quý của Bồ Đề Hóa Thể Tiên lần này người bình thường căn bản thể nào với tới được, duy nhất có tư cách cùng thực lực để tranh đoạt chính là ít cường giả cùng với vài thế lực lâu đời ở khu khách quý.
      khu vực khách quý cũng là phiến trầm mặc khác thường, ít thế lực lớn lúc trước cũng có rục rịch lúc này lại vẫn chưa nóng vội lên tiếng, đều dựa lưng vào ghế, ngón tay ghõ lên lưng ghế.
      "Ha ha, cũng do lão phu ."
      Mảnh trầm mặc khác thường này khiến cho Mạc Thiên Hành ngẩn ra, chợt phục hồi tinh thần lại rồi cười tiếng : "Bởi vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên quá mức trân quý cho nên phương thức đấu giá lần này cũng có chút khác thường. Kế tiếp nếu bằng hữu nào có hứng thú với vật này thỉnh mình vào bàn đấu giá, đem đồ vật có khả năng để đổi giao cho lão phu nhìn xem, sau đó, lão phu cùng những người bên trong lựa chọn vị đưa ra vật có giá trị cao nhất để cùng hoàn thành khoản giao dịch này."
      Nghe được lời của Mạc Thiên Hành khiến cho ít người phải sửng sốt, ít người ở phía sau đều cảm thấy có chút bất mãn, bất quá bất mãn bất mãn bọn họ cũng quá , với trình độ trân quý của Bồ Đề Hóa Thể Tiên đồ vật mấy thế lực lớn kia xuất ra để đổi tất nhiên cũng đều là cực kỳ quý hiếm, cái gọi là tiền tài để lộ ra ngoài đến bọn họ đều hiểu huống chi là mấy thế lực lớn cùng cường giả quát tháo tại Hắc Giác Vực.
      Tiêu Viêm cũng đồng dạng bởi vì quy củ này cảm thấy sững sờ chút nhưng sau lát liền phục hồi tinh thần lại, khẽ gật đầu, như vậy, đích thực là giảm được ít phiền toái. Dù sao nếu lấy ra thứ gì đó trân quý quá mức làm cho người bên ngoài thèm thuồng chừng dẫn tới ít phiền toái cần thiết.
      Có tâm tư như vậy cũng chỉ có mình Tiêu Viêm, cho nên sau khi lời của Mạc Thiên Hành hạ xuống, sắc mặt ít người đều có phần buông lỏng, khe gật đầu.
      Nhìn bầu khí chậm rãi buông lỏng xuống, Mạc Thiên Hành lúc này mới mỉm cười, thủ ấn vừa động, chợt quang mang tại quang quyển xung quanh bàn đấu giá đột nhiên trở nên nồng đậm, theo màu sắc nồng đậm này tình huống bên trong đài cũng dần trở nên mơ hồ, sau cùng cơ hồ hoàn toàn thể nhận ra.
      Theo bàn đấu giá bị quang trụ nồng đậm che lấp, tiếng cười sang sảng của Mạc Thiên Hành cũng truyền ra: "Chư vị, tại có thể an tâm rồi chứ? khi như vậy liền xin mời, bất quá thỉnh chư vị tuân theo quy củ, mình người vào là được, nên hai người cùng tiến vào. Tất nhiên, tại trước mặt đông đảo mọi người, có ai cho rằng lão phu ở bên trong gian lận chứ?"
      Nghe được lời này của Mạc Thiên Hành, cũng ít người ảm đạm cười, trường hợp này nếu Hắc Hoàng Tông dám làm ra chuyện gì chẳng lẽ muốn lăn lộn tại hắc Giác Vực nữa sao? Thực lực bên trong của ít thế lực ngồi tại đây cũng yếu hơn so với Hắc Hoàng Tông, nếu chọc giận bọn họ, khi bọn họ liên hợp lại dù cho là Hắc Hoàng Tông cũng chỉ có kết cục đó là hủy diệt.
      lâu sau khi Mạc Thiên Hành dứt lời, trung niên nam tử tại khu vực khách quý rốt cục cũng dẫn đầu đứng lên, mặt tỏ nóng cháy, thân hình vừa động liền thoáng ra sau đó liền đầu nhập vào bên trong quang trụ.
      Nhìn nam tử trung niên biến mất bên trong quang trụ, Tiêu Viêm trong bộ hắc bào cũng nhịn được sờ nạp giới ngón tay, để có được Bồ Đề Hóa Thể Tiên này hao biết bao tâm tư trù bị, biết hôm nay liệu có thể mạnh mẽ tranh đoạt được từ trong tay những người chuẩn bị kỹ càng kia hay .
      "Đợi lát nữa ta cùng vào ?" . Tiểu Y Tiên ở bên cạnh nhìn quang trụ nồng đậm kia, lông mày khẽ nhíu lại, đột nhiên khẽ với Tiêu Viêm.
      " có chuyện gì đâu, Hắc Hoàng Tông còn chưa có lá gan để ở chỗ này gian lận. Hơn nữa lấy thực lực của ta, cho dù là Mạc Thiên Hành tự mình ra tay, nếu xuất ra bản lãnh cũng khó lưu ta lại được." Tiêu Viêm ảm đạm cười, đương nhiên biết Tiểu Y Tiên lo lắng điều gì, nhưng chỉ cần Mạc Thiên Hành vẫn còn lý trí tại ánh mắt soi mói của nhiều người làm cái việc ngu xuẩn như vậy.
      Nhận thấy kiên trì của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng đành khẽ gật đầu, giọng :" khi như vậy liền tùy vào ngươi, bất quá nhớ là nếu ngươi vào đó năm phút đồng hồ vẫn chưa ra ta mạnh mẽ xông vào."
      Tiêu Viêm cảm thấy nao nao, chợt gật đầu cười.
      Tại vô số luồng ánh mắt soi mói của mọi người trong phòng đấu giá, ước chừng ba phút đồng hồ sau, trung niên đại hán lúc trước vào kia ra, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt phẫn nộ trở về chỗ ngồi của mình, tựa hồ vật phẩm lấy ra cũng được Mạc Thiên Hành tán thành.
      Nhìn thấy người thứ nhất thuận lợi ra, số người ở khu vực khách quý trong lòng còn có chút nghi ngờ lúc này mới cảm thấy yên tâm. Ngay sau đó, lão giả áo vàng mặt che kín cũng đứng dậy, sau đó nhanh chóng lao vào trong quang trụ.
      Có người mở đầu thuận lợi, kế tiếp tự nhiên là ngừng có người vào quang trụ, bất quá đại đa số người trong đó sau khi ra sắc mặt đều có chút trầm, xem ra đồ vật của bọn cũng đồng dạng làm cho Mạc Thiên Hành vừa lòng. Tất nhiên cũng phải mọi người đều có bộ dáng như vậy, cũng có số ít người ra với vẻ mặt tươi cười, tựa hồ bọn bọ đối với vật mình đem ra tương đối tin tưởng.
      Tiêu Viêm vẫn chưa vội vào an tĩnh ngồi ghế, lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.
      Trong khi Tiêu Viêm chậm rãi ngồi đợi, lão giả áo xám mũi ưng lúc trước thu được quyển công pháp "Ám Ảnh công" cũng chậm rãi đứng lên.
      Nhìn thấy cử động của lão, trong lòng Tiêu Viêm cũng run lên, vị lão giả này là trong những người nhìn thấu tại bên trong phòng đấu giá, nên liệt lão vào trong những đối thủ cạnh trạnh lần này.
      Lão giả mũi ưng này tựa hồ là cường giả thế hệ trước của Hắc Giác Vực, cũng phải là người vô danh, bởi khi lão vừa đứng lên, sắc mặt đám người Ma Viêm Cốc cùng đám người đại trưởng lão Tô Thiên đều cũng hơi đổi, chợt ánh mắt cũng nhanh chóng bám theo.
      Đối với ánh mắt của những người xung quanh, lão giả mũi ưng thèm quan tâm chút nào, thân hình run lên liền trực tiếp giống như quỷ mị biến mất tại chỗ, tốc độ như vậy khiến cho đồng tử Tiêu Viêm hơi co lại, giờ phút này có thể khẳng định, vị lão giả có hơi thở cùng cường giả Đấu Tông có chút bất đồng này tất nhiên cũng là cường giả Đấu Tông
      Hắc Giác Vực quả nhiên là ngọa hổ tàng long, người này trước kia ta chưa từng nghe qua thế nhưng lại có thực lực mạnh như vậy. . ." Khuôn mặt Tiêu Viêm ở dưới hắc bào lên chút ngưng trọng, tự lẩm bẩm trong lòng.
      Khi Tiêu Viêm vừa mới lên cái ý niệm như vậy tại địa phương lúc trước thân hình lão giả mũi ưng biến mất, gian khẽ rung lên, chỉ thấy thân ảnh này cư nhiên lại lần nữa thoáng ra, giờ khắc này, khuôn mặt lão lại chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, xem bộ dạng này, lão tựa hồ đối với đấu giá lần này cực kỳ nắm chắc.
      Lão giả mũi ưng chợt xoay người lại, vẫn để ý tới ánh mắt chung quanh liền trực tiếp ngồi trở lại ghế dựa, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
      Nhìn cử chỉ nhàn nhã của lão, ít người khẽ nhíu mày. . .
      Kế sau lão giả mũi ưng thần bí này, Phương Ngôn đại trưởng lão của Ma Viêm Côc rốt cuộc đứng dậy vào cột sáng, lát sau, khuôn mặt mang nét cười chậm rãi bước ra, xem tình hình này, Ma Viêm Cốc dường như là mang theo ít bảo bối chân chính đến.
      Nhìn Phương Ngôn bình thản trở lại chỗ ngồi, TiêuViêm khẽ nhíu mày, vừa định đứng lên thấy Tiêu Lệ cách đó xa cũng đứng lên, sau đó thân hình vừa động nhanh chóng vào quang trụ.
      Nhìn thấy màn này, Tiêu Viêm nhất thời sửng sốt, mục Tiêu của Tiêu Môn lần này cũng là Bồ Đề Hóa Thể Tiên sao? Bất quá lấy tình hình Tiêu Môn làm sao có thể khiến Mạc Thiên Hành lay động được chứ? Trong lòng lên chút nghi hoặc, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên nhìn thoáng qua đại trưởng lão Tô Thiên, lập tức cảm thấy giật mình gật gật đầu.
      Tiêu Lệ vào quang trụ ước chừng bốn phút rồi cũng ra, xem bộ dáng mặc dù có vẻ hậm hực nhưng cũng có nhiều nét cười, vậy đồ vật bọn họ xuất ra cũng được Hắc Hoàng Tông đánh giá cao.
      Trong lòng nghĩ như thế, Tiêu Viêm cũng chậm rãi đứng lên.
      Vào thời khắc mọi người tập trung chú ý, cử động của Tiêu Viêm tự nhiên là đem từng đạo ánh mắt chứa các loại cảm xúc khác nhau từ xung quanh kéo đến.
      Đối với những ánh mắt này Tiêu Viêm cũng để ý tới, thân hình vừa động liền nhàng xẹt qua giữa trung sau đó liền lọt vào trong quang trụ.
      Thân hình tiến vào quang trụ, quang mang khiến cho đôi mắt Tiêu Viêm híp lại trong nháy mắt, sau khi mở lại cũng vừa lúc thấy Mạc Thiên Hành đài đấu giá tủm tỉm cười nhìn mình, phía sau còn có lão giả mặt đỏ, ràng là Tề Sơn từng có ít xung đột với Tiêu Viêm.
      "Ha ha, Nham Kiêu tiên sinh, lão phu xem như đợi được ngươi thượng tràng." Nhìn Tiêu Viêm, Mạc Thiên Hành cười híp mắt , ánh mắt đối với người trước mắt giống như nhìn đầu dê béo ngon ngọt vậy.
      Trông thấy ánh mắt của Mạc Thiên Hành, Tiêu Viêm thầm cười lạnh tiếng, ánh mắt để lại dấu vết chợt hướng về phía rương thủy tinh ở bên kia, nhìn thấy dịch thể đặc sệt bên trong giống như có sinh mệnh kia, trong mắt cũng xẹt qua tia kinh dị, lẩm bẩm : "Đây chính là Bồ Đề Hóa Thể Tiên sao."
      "Ha ha, đây chính là Bồ Đề Hóa Thể Tiên, thứ này Hắc Hoàng Tông ta dám giả mạo" Mạc Thiên Hành cười tủm tỉm gật gật đầu, chợt lại cười : "Nham Kiêu Tiên sinh, biết lần này ngươi định đưa ra vật phẩm gì để đổi lấy Bồ Đề Hóa Thể Tiên này."
      Chậm rãi thu hồi ánh mắt, trước ánh mắt nóng bỏng của Mạc Thiên Hành, Tiêu Viêm trầm ngâm lát, chợt cong ngón tay búng ra, bình ngọc giống như dương chi ngọc thạch liền ra, trong bình miếng đan dược lớn như long nhãn như như .
      "Đây là lục phẩm thượng phẩm đan dược, Phá Tông Đan, vậy Mạc Tông chủ cũng nghe về nó, về phần công dụng của nó thế nào chắc ta cũng cần phải nhiều nhỉ. "
      Cong ngón tay búng ra, bình ngọc chậm rãi bay về phía Mạc Thiên Hành, Tiêu Viêm thản nhiên .
      "Phá Tông Đan?"
      Nghe được cái tên này, thân thể Mạc Thiên Hành cùng với Tề Sơn ở phía sau đều là run lên. Trong mắt chợt xuất vẻ kinh hỉ khó có thể che giấu.
      N
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 840: Người thắng sau cùng
      Dịch: tranhuudatb2 (A Đất) - Biên: trungnhau (A Nhậu)
      Phá Tông Đan, đối với Mạc Thiên Hành và Tề Sơn ở phía sau cũng xa lạ gì, loại đan dược đại danh đỉnh đỉnh này tác dụng của nó đối với bọn họ có lực hấp dẫn rất lớn.
      Hắc Hoàng Tông giờ chỉ có cường giả Đấu Tông là Mạc Thiên Hành mà có thể đứng vững tại bên trong Hắc Giác Vực. Từ đó có thể thấy cảnh giới Đấu Tông tại khu vực này có lực hấp dẫn và chấn nhiếp lớn như thế nào.
      Trong những năm này, Hắc Hoàng Tông luôn muốn bồi dưỡng tiếp gã cường giả Đấu Tông thứ hai để làm người nối nghiệp Mạc Thiên Hành. Người tại có khả năng nhất chính là Mạc Nhai - người ngay từ lúc biểu thiên phú tu luyện hơn người. Trong nhiều năm qua, Hắc Hoàng Tông dùng biết bao nhiêu là linh đan diệu dược bồi dưỡng Mạc Nhai trước ba mươi tuổi trở thành cường giả Đấu Hoàng. Nhưng muốn thành công bồi dưỡng ra cường giả Đấu Tông lại chỉ dựa vào số lượng đan dược nhiều là có thể thành công được, về điểm này, thân là cường giả Đấu Tông, Mạc Thiên Hành là người ràng nhất.
      Khoảng cách giữa Đấu Hoàng và Đấu Tông là khoảng cách rất lớn, muốn thành công đột phá là điều rất khó... , dù cho thiên phú tu luyện của Mạc Nhai rất tốt Mạc Thiên Hành cũng ôm quá nhiều hy vọng thành công đánh sâu vào cảnh giới Đấu Tông. Nếu việc trùng kích dễ dàng như vậy tại Hắc Giác Vực to lớn này cũng có ít cường giả Đấu Tông đến thế, có thể là quý hiếm như "Phượng mao lân giác".
      Bất quá mặc dù ôm hy vọng quá lớn nhưng Mạc Thiên Hành cũng bỏ qua. Dù sao, Hắc Hoàng Tông tiêu phí rất nhiều vì Mạc Nhai nên tại thể thu tay lại được nữa, nếu có cơ hội thực có thể liều lần. Chỉ cần Mạc Nhai trở thành cường giả Đấu Tông, như vậy thực lực Hắc Hoàng Tông sẽ có bước nhảy vọt. Đến lúc đó, bằng thực lực giấu bên trong bao năm qua của Hắc Hoàng Tông cùng hai gã cường giả Đâu Tông, mặc dù thể thống nhất Hắc Giác Vực nhưng ít nhất danh vọng cùng phạm vi địa bàn của Hắc Hoàng Tông khuếch trương thêm ba đến năm lần, thậm chí, Hắc hoàng Tông lọt vào nhóm thế lực siêu cường tồn tại bên trong Hắc Giác Vực, địa vị như vậy tại khó có thể so sánh được…
      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để đạt được những điều này là Mạc Nhai phải đột phá thành công tới cảnh giới Đấu Tông. Nhưng để bản thân Mạc Nhai tự đột phá đến cảnh giới Đấu Tông ràng là chuyện cực kỳ khó khăn, cho nên Mạc Thiên Hành mới phải tìm kiếm ít đan dược tăng xác suất thành công lên, mà giờ phút này... Tiêu Viêm xuất ra "Phá Tông Đan”, vừa đúng lúc chạm vào chỗ yếu nhất trong lòng bọn họ.
      Vẻ kích động trong mắt kèo dài lúc rồi mới dần tiêu tán, Mạc Thiên Hành cẩn thận cầm dương chi ngọc bình do Tiêu Viêm ném tới kia, sau đó đưa cho Tề Sơn ở phía sau. Tề Sơn biết ý liền nhanh chóng tiếp nhận rồi nhàng đem mai đan dược cỡ long nhãn bên trong bình trút ra lòng bàn tay, cẩn thận xem xét, lát sau mới khẽ thở dài hơi rồi gật gật đầu, ngẩng lên, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tiêu Viêm, trầm giọng : "Tông chủ, đây đích thực là Phá Tông Đan, hơn nữa phẩm chất còn thấp, dược lực bảo tồn cực kỳ hoàn hảo".
      Nghe nhận xét của Tề Sơn, nét tươi cười mặt Mạc Thiên Hành cũng càng hơn, mỉm cười gật đầu, sau đó hướng về phía Tiêu Viêm cười : " như vậy ngày đó Nham Kiêu tiên sinh luyện chế đan dược hẳn là vật này a?"
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua hai người , mỉm cười : " biết Mạc Tông chủ cảm thấy Phá Tông Đan này thế nào?"
      " sai, Phá Tông Đan này đích thực là đan dược Hắc Hoàng Tông ta cần." Mạc Thiên Hành gật đầu cười, chợt làm như nhớ ra điều gì đó, khe nhíu mày, ngẩng đầu hướng về phía Tiêu Viêm cười : "Nếu Nham Kiêu lấy ra vật để đổi trước hết mời về chỗ ngồi chờ lát để ta cùng vài vị trưởng lão trong tông trao đổi, sau khi có kết quả định ra chủ sở hữu Bồ Đề Hóa Thể Tiên này."
      Vừa chuyện, Mạc Thiên Hành vừa xoay người tiếp nhận đan dược trong tay Tề Sơn, sau đó tại trước mặt Tiêu Viêm cất vào bình ngọc, có chút muốn đành phải trả lại cho Tiêu Viêm.
      Thấy thế, Tiểu Viêm cũng gật đầu, thuận tay thu lấy bình ngọc. Bàn tay chợt thu vào trong tay áo, tầng đấu khí nhàn nhạt lặng yên trào ra, sau đó đem bình ngọc bao phủ lại. Cũng thể trách Tiểu Viêm tại sao lại cẩn thận như vậy, trong lòng cũng hiểu được mình ở địa phương nào và những người trược mặt là những người nào. Cùng bọn họ giao tiếp, nếu có tâm cẩn thận chỉ sợ đến cả khi mình chết thế nào cũng biết.
      Sau khi đem bình ngọc cất kỹ, Tiêu Viêm mới hướng Mạc Thiên Hành chắp tay rồi xoay người ra khỏi quang quyển.
      Đưa mắt nhìn Tiêu Viêm rời khỏi quang quyển, nét cười khuôn mặt Mạc Thiên Hành cũng hơi thu liễm lại, mày nhíu chặt, tựa hồ như lâm vào chuyện khó khăn nào đó.
      "Tề trưởng lão, giờ có ba loại đồ vật có thể đả động được chúng ta, là thất phẩm đan dược "Phản Mệnh Đan" do Ưng Sơn lão nhân đưa ra, hai là phương pháp dung hợp linh hồn do Ma Viêm Côc xuất ra, ba là "Phá Tông Đan" của Nham Kiêu này, ngươi cảm thấy loại nào thích hợp với chúng ta nhất?" Suy tư lát, hai tay Mạc Thiên Hành chậm rãi thả lỏng, nhíu mày với Tề Sơn.
      Nghe vậy, Tề Sơn cũng ngẩn ra, chợt nhíu mày, trầm ngâm : "Phản Mệnh Đan là thất phẩm đan dược, xét về đẳng cấp đều cao hơn hai vật kia, loại đan dược này có thể cứu người mạng, có nó chỉ cần người bị chém đầu, vỡ nát trái tim vẫn như cũ có thể cứu sống. Nếu Tông chủ có được nó tương đương có được hai cái mạng, điểm này rất trọng yếu, chỉ cần có tồn tại của ngài, địa vị Hắc Hoàng Tông có thể bảo tồn vĩnh cửu."
      "Về phần phương pháp dung hợp linh hồn do Ma Viêm Cốc xuất ra quả có chút quỷ dị, nhưng loại công pháp mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn này ràng có tác hại , có lẽ quả thực trong thời gian ngắn làm cho thực lực của người ta tăng lên nhưng sau đó sợ là để lại tuyệt đại di chứng, thứ này có thể lực hấp dẫn và nguy cơ cùng tồn tại. Nếu có ngày Hắc Hoàng Tông gặp đại nạn, Tông chủ sử dụng phương pháp này có lẽ có lực lượng nghịch chuyển đại cuc, nhưng lúc bình thường lại có tác dụng gì lớn."
      "Phá Tông Đan của Nham Kiêu mặc dù chỉ là lục phẩm đan dược nhưng lại có xác suất đề thăng tấn nhập vào Đấu Tông, tuy nhiên tại dù đưa đan dược này cho Thiếu Tông chủ chỉ sợ xác suất thành công cũng cực kỳ thấp, khi thất bại viên đan dược này liền thành đồ phế thải, Bồ Đề Hoá Thể Tiên thành món quà tặng cho người ta. Đương nhiên, nếu là thành công đối với Hắc Hoàng Tông ta mà tự nhiên là có được vô số chỗ tốt, cho nên có thể thứ này cũng là canh bạc."
      Nghe được phân tích của Tề Sơn, Mạc Thiên Hành cũng khẽ gật đầu, sau lúc lâu mới thở dài hơi, sắc mặc dãy dụa lát, rốt cuộc hung hang nắm chặt quyền, trầm giọng :" khi như vậy liền chọn nó ."
      Nhận thấy Mạc Thiên Hành có quyết định, Tề Sơn cũng nhiều lời nữa, khẽ gật đầu rồi lui về phía sau vài bước.
      Tiêu Viêm từ trong quang trụ ra, bởi vì có hắc bào bao phủ nên ai cũng nhìn thấy sắc mặt rốt cuộc thế nào cho nên cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn người trước mặt này chậm rãi trở về chỗ ngồi rồi yên lặng ngồi xuống.
      Sau khi Tiêu Viêm ra còn có số người tiếp tục vào trong quang trụ, bất quá đại đa số người khi vào kích động, khi ra lại ủ rũ. Hiển nhiên, nhãn giới của Hắc Hoàng Tông cũng cao ngoài dự liệu của nhiều người.
      "Thế nào?"
      Nhìn mấy người kia vào quang trụ , Tiểu Y Tiên an tĩnh lát, sau đó đôi môi đỏ mọng của nàng mới hé mở, thấp giọng dò hỏi.
      Tiêu Viêm ở bên dưới bộ hắc bào cau mày, khe thở dài hơi, : " tốt như trong tưởng tượng... Ta vẫn còn xem thường mức độ thèm muốn của ít người đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên này."
      Tuy khi xuất ra Phá Tông Đan lúc trước đã khiến Mạc Thiên Hành rất vui sướng, nhưng sau khi dần dần hồi phục Tiêu Viêm ràng nhìn thấy trong mắt của tên này lên do dự cùng đấu tranh. Hiển nhiên, trước đó ít vật phẩm xuất ra khiến Mạc Thiên Hành động tâm. Hơn nữa sau khi Tiêu Viêm lấy ra Phá Tông Đan vẫn còn có chút do dự cho nên có thể thấy mấy vật phẩm khiến động tâm có giá trị thấp hơn so với Phá Tông Đan. Kể từ lúc đó, phần tin tưởng trong lòng Tiêu Viêm cũng giảm bớt ít.
      Nghe được Tiêu Viêm thở dài, hai mắt Tiểu Y Tiên khẽ chớp, bàn tay vỗ lên tay Tiêu Viêm, thanh mềm mại :" cần quá lo lắng, dù cho đấu giá được Bồ Đề Hóa Thể Tiên cũng phải là còn cơ hội, kỳ ít người ở đây đều có chủ ý giống nhau..."
      Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi sửng sốt nhưng rồi chợt cười, đôi mắt tối đen phát ra hàn quang. Đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên chắc chắn phải có được, nếu đàng hoàng đấu giá được đành sử dụng thủ đoạn cuối cùng vậy.
      Khi ý niệm trong lòng Tiêu Viêm chuyển động quang trụ quanh bàn đấu giá cũng chậm rãi nhạt dần, tình hình ở bên trong lại lần nữa ra dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
      "Ha ha, chư vị, trải quá quá trình lựa chọn, Hắc Hoàng Tông ta cũng có đáp án cuối cùng" Ánh mắt Mạc Thiên Hành nhìn khắp bốn phía, cười híp mắt .
      Nghe được lời , trong phòng đấu giá nhất thời yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều mang theo tia tò mò cùng khẩn trương gắt gao tập trung vào Mạc Thiên Hành.
      Dưới ánh mắt chú mục của toàn trường, Mạc Thiên Hành lại cười :" Trải qua quá trình thương thảo của lão phu cũng các vị trưởng lão trong tông, người thắng sau cùng của đấu giá hội lần này là..." tới đây, còn cố ý ngừng lại lát cho đến khi ít người phải trừng mắt lên mới đưa ngón tay lên chỉ về phương vị tại khu vực khách quý.
      "Ưng Sơn lão nhân."
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 841: Ưng Sơn lão nhân
      Dịch: Bất Hối (A Hối) - Biên: trungnhau (A Nhậu)
      "Ưng Sơn lão nhân?"
      Trong miệng nhàng , Tiêu Viêm chậm rãi hít hơi, nắm tay trong tay áo cũng đột nhiên nắm lại, nghĩ tới mặc dù đưa ra loại đan dược như Phá Tông Đan vẫn thể lay động Hắc Hoàng Tông.
      "Xem ra người kia xuất ra vật gì đó so với Phá Tông Đan của ngươi còn trân quý hơn a." Tiểu Y Tiên bên cạnh cũng hơi có chút kinh ngạc thấp giọng , nghĩ tới lão gia hỏa này lại có thể xuất ra loại đồ vật cấp bậc như vậy.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, mục quang dưới hắc bào nhíu lại, chậm rãi nhìn về phía lão giả mũi ưng thoáng ra tia hỉ sắc trong mắt. Ưng Sơn lão nhân? Trong Hắc Giác Vực có vị cường giả nào mang danh hiệu đó sao? Vậy hẳn phải là cường giả ở thế hệ trước, cách khác, Tiêu Viêm cũng chưa bao giờ nghe qua danh tự này.
      Trong đại sảnh im lặng kéo dài lát, sau đó rốt cục ầm ầm ba động, vô số đạo mục quang khiếp sợ nhìn về phía lão giả mũi ưng ngồi trong góc. Từng tiếng kinh hô thất thanh vang lên trong hội đấu giá. "Ưng Sơn lão nhân? là Ưng Sơn lão nhân năm đó bài danh thứ ba Hắc bảng? vẫn còn sống? " " vốn chết, chẳng qua là che dấu tung tích bế quan mà thôi, nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy vị cường giả oai phong của Hắc Giác Vực năm đó, quả nhiên là uổng chuyến này a!" "Năm đó là cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, nhiều năm như vậy có lẽ đột phá tới cảnh giới Đấu Tông rồi? "
      Sau màn tranh cãi ầm ĩ, khí bao trùm lên hội đấu giá cũng bao phủ cỗ áp lực khác thường, từng đạo mục quang lành lạnh phát ra, từ mọi hướng phóng tới hội tụ người Ưng Sơn lão nhân. Tuy rằng thanh danh trong Hắc Giác Vực kém, nhưng dưới hấp dẫn của Bồ Đề Hóa Thể Tiên, đám người này cũng bất chấp tất cả.
      Đối với từng đạo mục quang bất thiện chung quanh, sắc mặt Ưng Sơn lão nhân cũng thay đổi chút nào, thân thể dựa khẽ lên lưng ghế, khuôn mặt già nua chút thay đổi, trong lúc mơ hồ lộ thoáng lộ ra nét hung lệ. Ở Hắc Giác Vực, có loại người nhân từ nương tay, năm đó có thể trở thành cường giả đỉnh cao bài danh thứ ba Hắc bảng, biết bao nhiêu người phải táng thân dưới tay . Lúc trước Ưng Sơn lão nhân cũng là hạng người có chút hung danh hiển hách trong Hắc Giác Vực, tuy giờ bế quan cư nhiều năm, hung tính có chút thu liễm, nhưng nếu giờ ai cho rằng là quả hồng mềm mặc người nắm trong tay, chỉ sợ vì thế mà phải trả cái giá bằng máu lớn.
      đài đấu giá, thần tình Mạc Thiên Hành vẫn tươi cười như cũ, tựa hồ cũng cảm giác được khí quỷ dị bình thường bên dưới hội đấu giá, cười dài : " giờ Bồ Đề Hóa Thể Tiên cũng có chủ nhân, Hắc Hoàng Tông ta tổ chức đấu giá hội này coi như kết thúc mỹ mãn, mấy ngày kế tiếp, Hắc Hoàng Tông tổ chức yến hội lớn, nếu chư vị có hứng thú vậy có thể lưu lại góp vui. Về phần vật phẩm mà quý vị đấu giá thành công, trong hai ngày tới Hắc Hoàng Tông ta cung kính dâng lên nguyên vẹn."
      Lời Mạc Thiên Hành vừa mới ra, Ưng Sơn lão nhân chậm rãi đứng dậy, sau đó dưới mục quang soi mói của mọi người, mặt chút thay đổi bước tới cửa ra vào của hội đấu giá.
      Ưng Sơn lão nhân vừa rời khỏi, trong số khách quý cũng lần lượt có vài người đứng lên bước ra khỏi phòng đấu giá. Bằng linh hồn cảm giác lực xuất sắc, Tiêu Viêm có thể cảm ứng được trong số khách quý vừa đứng lên, chí ít phải có nửa số người thân thể xuất tầng sát ý lãnh.
      "Vở kịch hay giờ mới bắt đầu a, trong khoảng thời gian kế tiếp chỉ sợ mới là chân chính tinh phong huyết vũ..." Tiêu Viêm cúi đầu cười, chợt cũng đứng dậy, lập tức về phía cửa ra vào, sau đó Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên cũng theo sát . "Ha ha, vị bằng hữu kia." Ngay tại lúc Tiêu Viêm sắp rời tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía sau.
      Cước bộ dừng lại, Tiêu Viêm hơi nghiêng hắc bào, mục quang ở bên dưới thản nhiên nhìn đám người Ma Viêm Cốc tới phía mình, giọng có chút khàn khàn truyền ra: "Có chuyện gì sao? "
      "Ha ha, lão phu Phương Ngôn đại trưởng lão Ma Viêm Cốc, biết tục danh của vị bằng hữu này? " Phương Ngôn cười híp mắt bước nhanh tiến lên, hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, thiện ý . "Tại hạ họ Nham, đại trưởng lão Phương Ngôn có chuyện gì sao? " Tiêu Viêm thản nhiên .
      "Ha ha, luyện dược thuật của Nham tiên sinh chỉ sợ là đệ nhất nhân ở Hắc Giác Vực. Lão phu đến cũng phải là vì chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi chút, Nham tiên sinh có hay hứng thú với Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia? " Phương Ngôn cười tiếng, đột nhiên ánh mắt chuyển thành có vẻ hơi trầm, thấp giọng hỏi.
      "Như thế nào?" Mục quang ở dưới hắc bào híp lại, Tiêu Viêm thanh bình tĩnh .
      "Nếu Nham tiên sinh có hứng thú với Bồ Đề Hóa Thể Tiên, có lẽ chúng ta có thể hợp tác, Ưng Sơn lão nhân kia chính là cường giả thế hệ trước của Hắc Giác Vực, thực lực rất mạnh, nếu mình hành động, cho dù bên cạnh Nham tiên sinh có vị tiểu thư này ra tay, chỉ sợ cũng khó có thể giành được Bồ Đề Hóa Thể Tiên trong tay lão già kia. " Phương Ngôn giọng .
      Nghe vậy, đôi môi Tiêu Viêm dưới hắc bào thoáng nét trào phúng, chợt khẽ lắc đầu : "Đề nghị của đại trưởng lão Phương Ngôn, tại hạ có hứng thú quá lớn, xin lỗi." Dứt lời, Tiêu Viêm cũng chờ đợi Phương Ngôn thêm, ánh mắt chút dấu vết nhìn lướt qua lão giả áo xám phía sau Phương Ngôn, xoay người ra ngoài thông đạo. Thấy Tiêu Viêm trực tiếp lời cự tuyệt đề nghị của mình, trong mắt Phương Ngôn thoáng lên tia lãnh ý.
      "Tên gia hỏa này cũng quá kiêu ngạo , nghĩ rằng bên cạnh có gã Đấu Tông cường giả có thể mình đả bại Ưng Sơn lão nhân sao?" Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm, vài tên trưởng lão Ma Viêm Cốc giận dữ . Bằng vào uy vọng của Ma Viêm Cốc ở Hắc Giác Vực, bọn rất ít khi gặp phải loại đãi ngộ này.
      Phương Ngôn sắc mặt có vẻ hơi trầm, chợt quay đầu lại nhìn người áo xám thần bí phía sau, cung kính : "Tiên sinh, người xem phải làm sao bây giờ? "
      "Tình trạng giờ, đều dựa vào Bồ Đề Hóa Thể Tiên mà diễn ra, cho nên cần vọng tưởng có người tin tưởng ngươi đồng ý hợp tác, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình. Ưng Sơn lão nhân kia tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng cũng phải có biện pháp đối phó , hai ngày này, phái người giám thị cho chặt, chỉ cần vừa động thân rời khỏi Hắc Hoàng Thành liền chuẩn bị động thủ! " Người áo xám nhàng rung lên, tia hơi thở hư ảo cùng với thanh hờ hững chậm rãi truyền ra.
      Nghe vậy, Phương Ngôn khẽ gật đầu, mục quang đột nhiên nhìn về đám người Tiêu Lệ, đại trưởng lão Tô Thiên phía sau, thấp giọng : "Còn về chuyện Tiêu Môn cùng Già Nam Học Viện làm sao bây giờ? " "Trước tiên cần quản bọn chúng làm cái gì, tối trọng yếu bây giờ là Bồ Đề Hóa Thể Tiên." Người áo xám thanh lãnh đạm . "Vâng!" " khẽ gật đầu, Phương Ngôn cũng thêm lời vung tay lên, sau đó mang theo đoàn người, ly khai phòng đấu giá lớn này.
      Đấu giá hội kết thúc hoàn mỹ, khí trong Hắc Hoàng Thành tựa hồ cũng là bởi vì vậy mà trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, dưới yến hội rầm rộ trong Hắc Hoàng Tông, toàn thành thị đều bao phủ ở tầng khí vui mừng. Nhưng số người mẫn tuệ có thể mơ hồ cảm giác được, dưới khí vui tươi này bắt đầu khởi lên cỗ tinh phong huyết vũ.
      Sau khi đấu giá hội kết thúc, ít thế lực vẫn chưa rời khỏi mà im lặng nghỉ chân trong Hoàng thành. Nhìn bên ngoài như là hưởng thụ yến hội của Hắc Hoàng Tông, nhưng thực chất lại thầm đem ánh mắt hội tụ ở chỗ, đó chính là nơi nghỉ ngơi của Ưng Sơn lão nhân.
      Dưới bầu khí gấp gáp thầm lượn lờ ba người Tiêu Viêm lại có vẻ tương đối bình tĩnh đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia, bọn họ cũng mang tâm chắc chắn phải lấy được nó, bất quá bọn họ cũng lo lắng Ưng Sơn lão nhân kia đột nhiên biến mất. Dưới giám thị chặt chẽ nghiêm ngặt như vậy, cho dù gã Đấu Tông cường giả, cũng thể lặng yên tiếng động rời .
      Yên lặng chờ thế cục biến hóa, sau khi đấu giá hội chấm dứt ngày thứ hai, Tiêu Viêm liền dẫn hai người Tiểu Y Tiên tới Hắc Hoàng Tông.
      Đối với việc ba người Tiêu Viêm tới, Mạc Thiên Hành kia tự nhiên thể nhiệt tình vô cùng, nghênh đón ba người vào trong tông, hơn nữa dùng quy cách đãi ngộ cao nhất để chiêu đãi. nhiệt tình quá mức này ra khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút khó chịu.
      Sau khi song phương chuyện với nhau, Mạc Thiên Hành dường như cũng nhận thấy Tiêu Viêm có chút kiên nhẫn, lập tức thêm lời vô ích vỗ vỗ tay, sau đó mang ra toàn bộ những thứ mà Tiêu Viêm đấu giá ở đấu giá hội.
      "Ha ha, Nham Kiêu tiên sinh, những thứ mà ngươi đấu giá toàn bộ đều ở chỗ này, ngươi có thể tự mình kiểm tra." Nhìn thi thể ma thú chiếm hơn phân nửa diện tích trong đại sảnh, Mạc Thiên Hành cười híp mắt .
      Tiêu Viêm có nửa điểm cảm xúc, khẽ gật đầu sau đó cẩn thận kiểm tra toàn bộ phẩm chất của vật phẩm đã đấu giá lần, đặc biệt là bộ thi thể ma thú kia đã tiêu phí ít thời gian. Sau hồi phát ra cái gì thích hợp, Tiêu Viêm mới khẽ gật đầu, chậm rãi lấy tiền vàng cùng đan dược từ trong nạp giới ra, sau đó phóng lên mặt bàn. "Mạc tông chủ, mấy thứ này, ngươi cũng kiểm tra chút ."
      Mạc Thiên Hành nhìn thoáng qua, chợt vung tay lên, cười dài : " cần kiểm tra, lão phu tin tưởng Nham Kiêu tiên sinh."
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cười , : " khi như vậy, tại hạ liền cáo từ trước. " xong, xoay người rời . Thấy thế, Mạc Thiên Hành cấp bước lên phía trước, cười khan : "Nham Kiêu tiên sinh xin chờ chút."
      "Như thế nào?" Tiêu Viêm nhíu mày, nghiêng đầu hỏi.
      "Ha ha..." Mạc Thiên Hành ngượng ngùng cười, chợt xoa xoa đôi bàn tay, : "Nham Kiêu tiên sinh, biết khỏa Phá Tông Đan trong tay ngươi, có thể hay đổi cho lão phu?"
      Nghe được lời này, khóe miệng Tiêu Viêm nhất thời thoáng lên nét cười lạnh, lão gia hỏa này, quả nhiên vẫn còn chủ ý tới Phá Tông Đan trong tay .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :