Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 76: HỢP TÁC

      Trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, từng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hơn ngàn bình ngọc , loại đại quy mô đan dược này... mọi người ở đây cơ hồ chưa bao giờ chính mắt thấy qua.
      Đầu lưỡi hồng phấn của Tiêu Ngọc vô ý thức liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Tiêu Ngọc cũng đồng dạng bị số lượng lớn đan dược như vậy làm cho chấn động đến sững sờ, khuôn mặt cười lên đầy vẻ rung động, lúc sau mới sợ hãi lắc đầu than thở, nhìn về hắc bào nhân trong con ngươi như có ánh sao thoáng .
      Thiếu nữ thanh y ngồi bên cửa sổ nghiêng cái đầu , liếc mắt nhìn đống bình xếp đầy bàn, mỹ mâu thu thủy thoáng qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt lại lần nữa quét người hắc bào nhân. thể phát ra điểm khả nghi nào, lúc này mới tiếp tục cúi đầu đọc tiếp cuốn sách cổ tay.
      Nhìn mọi người trong phòng lớn đều bị số đan dược làm cho chấn động, hắc bào nhâm mới ho khẽ tiếng khiến mọi người kinh tỉnh lại.
      "Ách..." Khuôn mặt thoáng đỏ lên, Tiêu Chiến xấu hổ cười cười, nhìn về phía hắc bào nhân, trong mắt càng thêm vẻ kính sợ. Có thể tùy tay xuất ra hơn ngàn bình thuốc trị thương, loại thủ bút (độ chơi) này cũng phải luyện dược sư bình thường có thể làm được.
      "Lão tiên sinh, ngài cũng biết thế cục của Tiêu gia bây giờ, chúng ta muốn mang thuốc liệu thương này phục hồi nhân khí mất, chuyện này đối với Tiêu gia chúng ta mà , thể nghi ngờ đúng là bỏ than lên tuyết." Tiêu Chiến cảm kích thở dài tiếng, hơi trầm ngâm, chần chờ dò xét : "Như vậy , Tiêu gia chúng ta phụ trách tiêu thụ số thuốc liệu thương này, lợi nhuận thu được, lão tiên sinh mình chiếm chín thành, còn thừa thành, a a, mặc dù có chút mặt dày, bất quá chúng ta dù sao còn cần chút đỉnh, lão tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?"
      xong Tiêu Chiến có chút thấp thỏm nhìn hắc bào nhân, sợ điều kiện của mình đưa ra làm bất mãn, Tiêu gia bây giờ đành phải ỷ thế vào vị luyện dược sư thần bí này a.
      "A a." Hắc bào nhân khẽ cười chậm rãi lắc đầu.
      Nhìn thấy cử động của hắc bào nhân như vậy, Tiêu Chiến sắc mặt khẽ biến, vừa muốn mở miệng muốn giảm thành cuối cùng, nhưng thanh già nua lại làm cho bất kỳ người nào cũng đều sửng sốt tại chỗ.
      "Tiêu tộc trưởng quá khách khí tồi, tuy đan dược là ta luyện ra, bất quá tiêu thụ cũng phải là việc dễ dàng, như thế nào có thể chiếm tiện nghi của các ngươi... Bây giờ công bằng chút, chia năm năm, a a."
      Nghe hắc bào nhân thế, vốn ba vị trưởng lão buồn bực lo lắng, cùng với các tộc nhân bất mãn, nhất thời há to miệng, đến nửa ngày sau mới tự chủ mà sờ sờ lỗ tai mình, đều có chút hoài nghi... lần này có phải là thât, chia năm năm? Vậy...vị lão tiên sinh cũng chiếu cố Tiêu gia sao? Loại tình hình bây giờ cho dù có chiếm thập thành lợi nhuận, phỏng chừng Tiêu gia cũng ai dám đáp ứng.
      " trời sập xuống rồi..." Mọi người liếc mắt nhìn nhau cái, trong lòng ai cũng toát ra ý nghĩ như vậy.
      Sửng sốt ngây ngốc cả nửa ngày, lúc sau hồi phục lại Tiêu Chiến mới chậm rãi phục hồi tinh thần thở ra hơi, cười khổ : "Lão tiên sinh, ngài làm như vậy khiến cho Tiêu gia cảm thấy được sủng ái mà sợ hãi, ngài có thể giúp Tiêu gia vào lúc này, chúng ta cảm kích vô cùng, làm sao lại có thể chiếm tiện nghi của ngài được?"
      Tùy ý khoát tay, Hắc bào nhân thản nhiên cười : "Điểm ấy lợi nhuận ta tịnh thấy có gì hấp dẫn, nếu phải sợ làm ngươi tâm lý nỡ, năm thành ta cũng muốn thu."
      Nghe khẩu khí lớn như vậy, Tiêu Chiến cũng chỉ biết phải lắc đầu cười khổ gật đầu.
      "Đan dược này do ngươi tiêu thụ , sau này có thời gian, ta lại đến xem." Hắc bào nhân đứng dậy cười : "Ta còn có chút chuyện, Tiêu tộc trưởng cần phải tiễn, an bài công việc trong tộc , a a." Dứt lời, dưới ánh mắt mọi người bên dưới, trực tiếp thẳng ra ngoài.
      đến cửa phòng, hắc bào nhân đột nhiên dừng bước, mỉm cười : "Trước khi lắm miệng câu, Tiêu Viêm đích xác rất tệ, ha ha, lão đầu đa tạ rồi."
      Nghe những lời này, Tiêu chiến đầu óc có chút khó hiểu, vừa định mở miệng, hắc bào nhân ra đại thính, từ từ biến mất trong tầm mắt nơi khúc quanh.
      Nhìn hắc bào nhân biến mất, Tiêu Chiến lúc lâu sau mới thở ra hơi, cười khổ : "Xem ra Viêm nhi cùng vị lão tiên sinh có chút quan hệ, nếu người ta cũng nhận ra chúng ta, như thế nào lại hỗ trợ như thế?"
      Ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau cái, cung gật đầu thở dài. Từ lúc vị tiên sinh này vào cửa đến lúc ra mấy lần ra lời tán thưởng đối với Tiêu Viêm, ràng để mắt tới gia tộc chúng ta, đối xử tử tế với Tiêu gia, chỉ sợ Tiêu Viêm thoát khỏi có quan hệ với .
      Trong đại sảnh, nghe được hắc bào nhân vừa cùng Tiêu Viêm cùng Tiêu Viêm có quan hệ, đều khỏi vẻ mặt ao ước đố kị.
      Thanh ý thiếu nữ bên cửa sổ nghiên cái đầu , ánh mắt nhìn qua cửa sổ đến chỗ đường rẽ, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhắn tinh sảo lên vẻ nghi hoặc.
      .................................................. ..................
      Ra khỏi Tiêu gia, hắc bào nhân chậm rãi như trước, đợi đến chỗ vắng người lại, lúc sau trong hắc bào truyền ra thanh thiếu niên khe khẽ oán trách: "Sư phụ, ngươi ngươi khi lôi ta ra làm gì a, vạn nhất bị phát ra, ta có thể khó cam đoan khai ra ngươi a."
      "Hắc hắc, theo cảm hứng mà thôi, nếu Tiêu Chiến từ đối với ngươi tệ, ta lại đâu để tìm được đệ tử tốt đây? Sở dĩ nên cám ơn là đúng." thanh già nua hài hước cười : "Hớn nữa lôi ngươi ra chút quan hệ, phụ thân vốn cẩn thận của ngươi cũng khó tin tưởng được ta, lại nghĩ có phải hay ta muốn lấy thứ gì của Tiêu gia."
      " chuyến đến phòng đấu giá thôi, đem tụ khí tán cho bọn , miễn cho nợ nhân tình người ta, ta ghét nhất việc này... hơn nữa tài liệu luyện tập bị ngươi đốt hết, hẳn là phải kiếm tài liệu khác rồi." Dược lão hơi trầm ngâm, cười .
      Nghe vậy Tiêu Viêm có chút chờ mong cười hỏi: "Lão sư, bây giờ ta có thể coi là tên nhất phẩm luyện dược sư rồi sao?"
      "sặc, ngươi cho rằng chỉ luyện dược mấy ngày là thành luyện dược sư sao? Luyện thuốc trị thương là loại đan dược đơn giản nhất, luyện được loại này có gì đáng để mơ tưởng hão huyền cả." Dược lão cười xuy tiếng, lưu tình chút nào, dội cho Tiêu Viêm gáo nước lạnh.
      Trợn mắt lên, Tiêu Viêm có chút buồn bực: "Vậy như thế nào mới xem như là trở thành nhất phẩm luyện dược sư chân chính a?"
      "Giới luyện dược đối với nhất phẩm luyện dược sư có giới hạn đánh giá đó là ít nhất có thể luyện ra loại hình đan dược, mà phải cái loại đơn giản hồ dịch hỗn hợp với nhau thế này."
      "Xem ra đến lúc đó vẫn còn có chút khoảng cách." Nghe điều kiện nhe vậy, Tiêu Viêm chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh đến phòng đấu giá ở trung tâm thành.
      rina93Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 77: ĐOẠN KỲ DƯỢC LỘ

      Phòng khách phía sau phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
      mặt bàn sạch đặt hộp ngọc nho , bên trong viên đan dược lớn cỡ long nhãn màu xanh nhạt nằm yên ở đó, mặt ngoài đan dược mượt mà sáng bóng, nồng nặc mùi thơm kỳ dị từ trong phiêu tán ra làm tâm thần sảng khoái.
      Nhìn đan dược trong hộp ngọc, chủ phòng đấu giá cùng Nhã Phi khuôn mặt mừng rỡ cơ hồ khó mà che dấu được.
      Hai người liếc ánh mắt có chút thất thối như muốn xuyên qua hắc bào, Tiêu Viêm thầm lắc đầu, trong lòng hài hước : "Nếu như bọn họ biết viên tụ khí tán này bất quá được Dược Lão lén giảm bớt nguyên liệu để luyện chế có vẻ mặt thế nào đây?"
      Viên tụ khí tán này Tiêu Viêm lấy ra so với viên trước dùng phẩm chất ràng còn kém bậc, tuy nhiên cho dù như vậy, viên tụ khí tán này do dược lão tùy ý luyện chế ra cũng khiến mang đến cho Nhã Phi ít nhiều vui mừng.
      "Thuật luyện dược của lão tiên sinh làm cho người ta bội phục, chỉ sợ rằng cùng vài ngũ phẩm luyện dược sư mới có thể so sánh được." lần nữa nhìn vào viên đan dược màu xanh ngọc, Cốc Ni theo đó thở dài .
      thanh trong hắc bào thản nhiên cười : "Hai vị thu lấy đan dược này , hết lòng giúp ta nhiều việc bộn bề như vậy, đáp tạ chút, tâm lý ta có chút yên."
      "A a, lão tiên sinh quá khác khí, ngài là khách nhân của chúng ta, chẳng qua cũng là việc chúng ta phải làm mà thôi." Ngọc thủ cẩn thận cầm hộp ngọc lên, trong đôi mắt sáng của Nhã Phi sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên cười .
      thể phủ nhận, điệu cười lời này của nàng đừng Dược Lão, ngay cả Tiêu Viêm trong lòng cũng bật cười mũi, nếu theo nàng làm cẩn thận chuyện này, chỉ sợ phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sớm đóng cửa.
      Lấy trang giấy từ bên trong ra, Tiêu Viêm đưa cho Nhã Phi, thanh già nua cười : "Làm phiền giúp ta mua chút dược tài đây."
      Nhiệt tình tiếp nhận trang giấy, Nhã Phi nhìn nhanh qua vài lần, cười khanh khánh đáp ứng, trải qua giáo huấn lần trước, bây giờ nàng còn dám chút nào chần chờ nữa.
      Ngoắc tay gọi tới thị nữ, đưa trang giấy cho nàng, sau đó phân phó nhanh chóng chuẩn bị.
      Bưng chén trà nóng lên, Tiêu Viêm khẽ nhấp ngụm, trong lòng chợt động, hơi trầm ngâm chút, thanh già nua chậm rãi truyền ra: "Nhã Phi tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi."
      Nghe Dược Lão mở miệng, Nhã Phi thản nhiên cười giọng : "Lão tiên sinh, xin mời ."
      "Gia Liệt gia tộc mua ít dược tài ở đây phải ?" Dược Lão nhàn nhạt hỏi.
      Nghe vậy, Nhã Phi trong lòng khẩn trương, khuôn mặt cười quyến rũ khẽ biến, len lén cùng Cốc Ni liếc mắt cái, trầm mặc hồi lâu mới chần chờ : "Lần trước Gia Liệt gia tộc đích xác bỏ ra gần mười vạn kim tệ mua dược tài của đấu giá hội... Cũng có chút thuốc chữa thương chỉ huyết."
      Khẽ gật đầu, thanh già nua đột nhiên trầm mặc.
      Nhìn bộ dáng hắc bào nhân bịt mặt như vậy, Nhã Phỉ trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm, nàng sớm biết được người này chuẩn bị trợ giúp Tiêu gia, mà bây giờ đấu giá hội lại vừa bán lượng dược tài lớn như vậy cho Gia Liệt Gia tộc, khó mà biết được tính tình của vị lão tiên sinh này có thể hay mang chút oán khí đối với phòng đấu giá.
      Hào khí trong đại sảnh chậm rãi trầm xuống, nhìn hắc bào nhân gì, Nhã Phỉ có chút đứng ngồi yên, nếu phải Cốc Ni ở bên ngừng đưa ánh mắt ngăn lại, chỉ sợ nàng sớm mở miệng để hỏi.
      "Các ngươi chắc hẳn cũng biết được ta mua nhiều tài dược như vậy ra để làm gì chứ?" lúc sau, thanh già nua cuối cùng phá vỡ im lặng.
      Hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Nhã Phỉ nhàng gật đầu, thấp giọng : "lão tiên sinh định đem số dược tài này luyện thành thuốc trị thương hỗ trợ Tiêu gia sao?"
      "Ta mới vừa rồi luyện chế thuốc trị thương cho Tiêu gia." Khẽ gật đầu, Dược Lão trầm giọng : "Có lẽ qua hai ngày nữa, Tiêu gia cùng Gia Liệt gia tộc dùng thuốc trị thương tranh đoạt nhân khí tại phường thị Ô Thản thành này."
      Đối với loại đề tài này, Nhã Phỉ biết phải mở miệng thế nào, cho nên nàng đành phải duy trì trầm mặc.
      "Luyện chế thuốc trị thương cần phải có số lượng lớn dược tài cấp thấp, tại Ô Thản thành trì Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá ra, nơi khác đều có năng lực để cung cấp loại này." Thấy Nhĩ Phi gì, Dược Lão tiếp tục .
      "Phía sau so đấu về thuốc trị thương ở chất lượng của hai đại gia tộc ra còn phải có đầy đủ tài liệu chế thuốc cũng là mấu chốt quan trọng. Cho nên ta hy vọng Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá sau này có thể cự tuyệt Gia Liệt gia tộc cung cấp dược tài!"
      Dược Lão vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Viêm lập tức xuyên thấy qua tấm màn che màu đen, gắt gao nhìn vào mỹ nữ quyến rũ thành thục như hồ ly tinh này. chỉ còn ở Ô Thản thành này thời gian hai tháng nữa, vì vậy trong hai tháng thời gian này, phải trợ giúp thụ thân lật đổ Gia Liệt gia tộc, chỉ có như vậy mới có thể yên tâm theo Dược Lão xuất ngoại tu hành.
      Nghe Dược Lão vậy, Nhã Phi mặt cười khẽ biến đổi, khó khăn : "Lão tiên sinh, Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá chúng ta từng có quy định khôgn thể tham dự, mặc cho gia tộc nào chiến đấu, nếu như chúng ta đáp ứng cầu của lão tiên sinh trợ giúp Tiêu gia phù hợp với quy củ của chúng ta a...."
      "Ta có thể luyện chế miễn phí cho các ngươi hai quả tụ khí tán." Dược Lão bình tĩnh .
      "Lão tiên sinh, phải là vấn đề về đan dược, ...." hấp dẫn của hai viên tụ khí tán khiến cho ngọc thủ của Nhã Phi tự chủ được mà run rẩy, bất quá nàng vẫn cố gắng kiềm chế.
      "Ba viên..."
      "Lão tiên sinh..." Nhã Phi cười khổ, Cốc Ni bên cạnh cũng điên cuồng co rút, ta viên tụ khí tán?Có được vật này cũng phải đáng tới chừng năm mươi vạn kim tệ a?
      "Năm viên!" thanh già nua thản nhiên phát ra, chút lưu tình, tàn nhẫn đánh vào phòng tuyến trong lòng Nhã Phi.
      "Tê...." Mỹ mâu chậm rãi đóng chặt, Nhã Phi khẽ hút ngụm lãnh khí, sau cả nửa ngày mới hồi phục lại, đột nhiên cười khổ : "Lão tiên sinh, ngài thắng, sau này Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá cung cấp cho Gia Liệt gia tộc gốc dược tài nào nữa!"
      "Nhã Phi tiểu thư định lực làm cho ta có chút ngoài ý muốn, tháng nữa ta mang đồ vật đó tới đây. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Mễ Đặc Nhị phòng đấu giá làm ta thất vọng." Được lão cười nhạt .
      "Lão tiên sinh xin yên tâm, cái nào nặng, cái nào , trong lòng Nhã Phi đều rất ràng."
      Tốt xấu gì cũng lịch lãm tại phòng đấu giá vài năm làm cho Nhã Phi nhanh chóng khôi phục lại tâm tình, giá trị của Gia Liệt gia tộc cơ hồ thể cùng so sánh được với giá trị của vị luyện dược sư ngoài tứ phẩm, loại lựa chọn này ra cũng khó khăn cho lắm, khó khăn lớn nhất là lúc nào nên lựa chọn ai để tranh thủ được lợi nhuận lớn nhất, mà loại lợi nhuận lúc này, Nhã Phi rất hài lòng.
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 78: LUYỆN A, LUYỆN TỰ NHIÊN ĐỘT PHÁ

      Nhìn số dược tài trong tay, hắc bào nhân hài lòng ra khỏi phòng, thân thể gắng gượng của Nhã Phi cuối cùng cũng trở nên vô lực dựa xuống ghế, nhìn qua thân thể đầy đặn lả lướt mềm mại bộ dáng của nàng giống như tiểu hồ ly tạo ra loại mị lực khác thường.
      "Lão tiên sinh này... quá mạnh tay rồi." Đầu tựa lên chiếc ghế, Nhã Phi cười khổ lắc đầu.
      Cốc Ni ở bên cũng đồng dạng lau trán thở dài : "Năm mai tụ khí tán, vung tay như vậy, cho dù là tứ phẩm luyện dược sư cũng có chút lớn a."
      Nhã Phi gật đầu, nhếch áci miệng tự giễu : "Ta còn cho là có thể kiên trì kiềm chế được, nghĩ tới..."
      Cốc Ni cười : "Nếu đổi lại là ta mà , chỉ sợ khi xuất ra ba viên nhịn được mà đáp ứng, ngươi có thể kiên trì đến năm viên ra ngoài dự liệu của ta rồi."
      " phải là ta kiên trì a! Là ta bị làm cho sợ đến thất thần đó, cho nên mới dám mở miệng, nghĩ tới... lại có phách lực đến thế, trực tiếp tăng lên liền hai viên." Nhã Phi đảo cặp mắt trắng dã, nhịn được cười .
      "Ngươi vì sửng sốt thất thần mà làm cho phòng đấu giá thu được thêm gần bốn mươi vạn kim tệ liền." Nghe vậy Cốc Ni cười tiếng trêu chọc .
      Ngọc thủ che đôi môi đỏ mạng cười duyên vài tiếng, từ trong ghế đứng dậy, thở dài : "Gia liệt gia tộc lần này coi như húc đầu vào thiết bản rồi."
      Cốc Ni đồng ý gật đầu.
      "Bất quá làm cho ta có chút nghi ngờ là vị lão tiên sinh tựa hồ cùng Tiêu gia tịnh có chút quen biết sao? Như thế nào lại nhiệt tâm giúp bọn ? Tậm chí còn tiếc dùng năm viên tụ khí tán để trả giá, đập bể dược lộ của Gia Liệt gia tộc." Trong đôi mắt thoáng tia nghi ngờ, Nhã Phỉ giọng .
      "Ai biết được... Vị đại nhân này lai lịch cực kỳ thần bí, trong Gia Mã đế quốc ta chưa từng nghe qua có luyện dược sư nào như vậy." Cốc Ni lắc đầu .
      Nhã Phi khẽ gật đầu, sóng mắt lưu chuyển, hơi trầm ngâm, cười : "Xem ra sau này, chúng ta nên quan hệ cùng Tiêu gia nhiều hơn, có đan dược của vị lão tiên sinh này, tin tưởng đem đấu giá ở Ô Thản thành lợi nhuận tăng lên gấp hai lần, chờ đến khi đánh giá công trạng trong gia tộc, ai có thể áp đảo được ta?"
      tới đây, đôi môi đỏ mọng kiều của Nhã Phi có chút đắc ý, hai tay chống ra sau lưng, hát khẽ tiểu khúc, lúc sau nhàn nhã bước ra khỏi phòng khách.
      ra khòng đấu giá, Tiêu Viêm thở dài ra hơi thấp giọng : "Đa tạ phụ."
      "Có gì mà đa tạ, nếu lật đổ Gia Liệt gia tộc, ngươi có thể chuyên tâm theo ta tau hành sao?" Dược lão bất đắc dĩ .
      "Hắc hắc..." Tiêu Viêm nhếch miệng cười, cũng gì nữa, tại vùng phụ cận vòng vo hồi lâu, sau đó mới đến nơi hẻo lánh cởi bỏ hắc bào, cẩn thận thoát ra đường chính, nhằm hướng Tiêu gia chạy đến.
      Về đến gia tộc, ngẫu nhiên gặp phải tộc nhân, Tiêu Viêm có thể thấy những người này nhìn về phía mình với ánh mắt tràn đầy ao ước và đố kị, hiển nhiên vì kiện trong đại sảnh hôm nay được truyền ra.
      Đối với ánh mắt như vậy, Tiêu Viêm làm như thấy, trực tiếp thẳng đến gian phòng của mình, trải qua khúc rẽ, vị hồng y thiếu nữ chợt lao đến, may mà Tiêu Viêm kịp thời tránh được, nếu xấu hổ vì đụng vào nhau.
      "Tiêu Viêm biểu ca? Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Hồng y thiếu nữ lùi ra phía sau bước, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhắn thanh thuần chứa chút vẻ quyến rũ thoáng lên nhiều mâu thuẫn, so với các khác cùng lứa có vài phần hấp dẫn hơn, loại hấp dẫn này Tiêu Viêm cũng nhịn được mà nhìn tới vài lần.
      Khuôn mặt nhắn lên vẻ vui sướng này chính là Tiêu Mị.
      Ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mị vài lần, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt : "Có việc gì?"
      nghe được thanh có chút hững hờ, Tiêu Mị thanh xuống, mặt cười hơi buồn bã thấp giọng : "Tộc trưởng muốn gặp Tiêu Viêm biểu ca, chờ trong phòng."
      "Ách?" Thoáng ngẩn ra, Tiêu Viêm gật đầu cười : "Biết rồi, đa tạ." Vừa vừa khoát tay áo, xoay người đến tiền viện.
      "Tiêu Viêm biểu ca, lần trước cám ơn ngươi." Nhìn Tiêu Viêm dứt khoát bước , ánh mắt Tiêu Mị xẹt qua vẻ thất vọng, cắn môi giọng .
      Dừng chân lại, Tiêu Viêm tiêu sái phất tay về phía sau nhàn nhạt : "Thuận tay mà thôi."
      Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Viêm, Tiêu Mị đột nhiên lấy hết dũng khí hỏi: "Tiêu Viêm biểu ca, ngươi có tham gia chiêu sanh học viên của Già Nam học viện ?"
      "Có lẽ có !" Thiếu niên ôm gáy, chầm chậm xa dần, lưu lại thanh nhàng truyền tới.
      Nghe lời này của Tiêu Viêm, khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm của Tiêu Mị cuối cùng cũng sáng lên vài phần, bàn tay nắm lại thấy Tiêu Viêm biến mất trong tầm mắt mới u oán nhàng thở dài hơi, xoay người rời .
      .................
      mấy vòng trong gia tộc, Tiêu Viêm cuối cùng tới khu rộng rãi phía trước, sau đó chậm rãi đẩy cửa mà vào.
      Bên trong gian phòng, Tiêu Chiến cùng với ba bị trưởng lão ở đó, khi với nhau gì đó, thấy Tiêu Viêm đến, mấy người lập tức dừng lại.
      "Phụ thân, ngài tìm ta a?" Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm bước lên cười hỏi.
      Gật đầu cười, Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão liếc nhau cái, thấp giọng : "Ngươi hẳn là gặp qua vị lão tiên sinh kia sao?"
      "Ân." Tiêu Viêm gật đầu, biết Tiêu Chiến đến ai.
      "Ngươi biết lai lịch của sao?" Tiêu Chiến trầm ngâm .
      "Ta cũng mới quen biết lâu, làm sao biết được lai lịch của ." Tiêu Viêm lời này phát ra từ trong lòng, hoàn toàn vẫn biết được lai lịch của Dược Lão.
      "Bất quá ta biết tên luyện dược sư." Tiêu Viêm gãi đầu cười .
      " nhảm." Trợn mắt lên, Tiêu Chiến cười mắng.
      Lắc đầu cười, Tiêu Chiến hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, lại lần nữa hỏi Tiêu Viêm về vấn đề Dược Lão, nhưng đều bị làm cho hồ đồ, cuối cùng chút chuyện cũng hỏi được.
      "Ngươi cái tên tiểu tử này, biết có phải giả bộ nữa." Hỏi gì cũng biết, tiêu chiến bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay : " làm việc của ngươi , sau này nếu có gặp lại vị lão tiên sinh kia, cũng đừng có chọc giận , tiền trình của Tiêu gia còn phải trông cậy vào a."
      Tiêu Viêm nhún vai thừa nhận cũng phản đối.
      "Khái...Tiêu Viêm a, ta xem hơi thở của ngươi bây giờ tựa hồ có chút mạnh hơn a..." Đại trưởng lão ở bên nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, đột nhiên có chút chần chờ .
      Nghe đại trưởng lão vậy, Tiêu Chiến cũng ngẩn ra, ánh mắt ngưng lại, chậm rãi đảo người Tiêu Viêm, lát sau, miệng từ từ há to, kinh ngạc : "Ngươi... Ngươi đột phá đấu giả sao?"
      Nghe vậy, nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão khóe miệng co lại, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt.
      "Ách..." Gãi gãi đầu, Tiêu Viêm vô tội : "Hình như là thế , luyện a, luyện a, luyện như thế nào đột phá rồi..."
      Khóe mắt dồn dập nhảy lên, Tiêu Chiến càng kinh ngạc hơn cũng có chút dở khóc dở cười, ngươi bình thường luyện cái gì?
      Trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm sáng tạo nên kỳ tích cơ hồ làm Tiêu Chiến chết lặng, Tiêu Chiến đành phất phất tay cười khổ : "Đột phá tốt rồi, có thời gian kiểm tra cấp bậc tại công hội, làm huy chương cấp bậc ."
      Tiêu Viêm gật đầu, khóe miệng hí hước : "Ta có thể ? ra ta đúng là biết luyện thế nào mà trực tiếp đột phá..."
      "Ngươi có thể lăn..." Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Chiến cười mắng, tiểu tử này thuần túy là muốn đả kích người khác, chẳng lẽ biết ba vị trưởng lão ngồi đây, năm đó tại thời kỳ ngưng tụ khí đều liên tục thất bại tới hai lần mới có thể thành công trở thành đấu giả sao?
      Nhìn ba vị trưởng lão sắc mặt có chút cứng ngắc, Tiêu Viêm cười to tiếng, đến lúc Tiêu Chiến mắng chửi mới chạy ra khỏi phòng.
      Nghe tiếng cười của thiếu niên xa dần, ba vị trưởng lão mới liếc mắt nhau cái, mặt khỏi cười khổ..
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 79: TIÊU GIA PHẢN KÍCH

      Sau khi Tiêu gia được Tiêu Viêm thầm ủng hộ, duy trì số lượng lớn thuốc trị thương, bên ngoài vẫn chưa lộ ra, nhưng thầm bắt đầu thầm phản kích lại Gia Liệt gia tộc.
      Hôm ấy, trong đại sảnh của gia tộc, Tiêu Chiến cùng với ba vị trưởng lão hạ lệnh giữ bí mật. Việc có liên quan đến thuốc trị thương được liệt vào cấm lệnh cao nhất. Đối với bất kỳ tộc nhân nào tiết lộ cho người ngoài biết đều chịu tộc quy xử trí.
      Tiêu gia hai ngày nay hoàn toàn yên lặng, Gia Liệt gia tộc lại càng được thể kiêu ngạo, hề cố kỵ sử dụng thủ đoạn làm cho phường thị, thương hộ trung thành của Tiêu gia toàn bộ đều lôi kéo .
      Đối với chuyện này, Tiêu gi vẫn trầm mặc như trước.
      Nhìn thấy Tiêu gia cử động mềm yếu như vậy, vài thế lực cùng trận tuyến đều bắt đầu thất vọng, vài người sáng suốt cũng lặng lẽ chuẩn bị chút cử động đề phòng.
      khí quỷ dị hai ngày này lặng lẽ trôi qua.
      Khi mặt trời lên cao, phường thị của Gia Liệt gia tộc vẫn sôi sục như đoạn thời gian trước. đường người người bắt đầu đổ xô ra, tại nơi tiêu thụ "hồi xuân tán" người lại càng tấp nập, tiếng la, tiếng mắng, tiếng đánh nhau hội tụ cung chỗ tạo thành thanh đinh tai nhức óc xông lên tận trời.
      Tại sạp tiêu thụ đan dược, tộc nhân Gia Liệt gia tộc vẻ mặt hí hửng nhìn người bên ngoài tranh nhau mua thuốc trị thương mà đánh nhau, khuôn mặt tươi cười có vài phần đắc ý.
      Nhân viên hạch tâm trong Gia Liệt gia tộc địa vị thấp, nắm giữ khu phường thị của Gia Liệt gia tộc rất thịnh vượng.
      Đứng ở trước đài, Gia Liệt Khố ở cao nhìn xuống đám người chen chúc, khuôn mặt béo mập đầy dầu mỡ đắc ý tươi cười.
      Trong khoảng thời gian này, "hồi xuân tán" số lượng tiêu thụ vượt xa so với dự tính của Gia Liệt gia tộc, với hấp dẫn lớn như vậy, Gia Liệt gia tộc hề thấy thỏa mãn, , vì vậy bọn họ bán hồi xuân tán từ trăm kim tệ trực tiếp nhảy ước chừng gấp ba lần, khoảng hơn ba trăm kim tệ.
      Mặc dù giá cả tăng lên khiến cho ít dong binh người phản cảm chán ghet, bất quá, tiêu thụ hồi xuân tán này, chỉ có Gia Liệt gia tộc bán, nên mặc dù trong lòng cực độ bất mãn nhưng phần lớn dong binh cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận thực.
      Trong miệng khẽ hát tiểu khúc, đôi mắt của Gia Liệt Khả Áo kép lại như sợi chỉ, đắc ý giọng : "Ngươi mua người khác mua..."
      Vươn bàn tay mập mạp ngắn cũn lên che nắng, Gia Liệt Khả Áo kiên nhẫn lau mồ hôi trán, thầm: "Mẹ kiếp, hôm nay trời nắng to quá, xem ra buổi tối phải giảm nhiệt rồi, sách sách, tiểu nha đầu lần trước chân mềm, eo thon như thế muốn đòi mạng già a." Nhớ tới đây, Gia Kiệt Khả Áo trong người bốc lên trận khô nóng, lại lần nữa lau mồ hôi, hốt nhiên chợt nhíu mày, khóe mắt nhìn ra xa thấy tại cuối đường người lại tựa hồ rối loạn.
      "Mẹ kiếp lại đánh nhau rồi, đám dong binh này tất cả đều là đám cơ thể phát triển, đầu óc ngu ngốc. Làm hỏng đồ vật chẳng lẽ phải đền tiền sao?" Nhìn nơi rối loạn đó, Gia Liệt Khả Áo khỏi căm tức mắng chửi.
      "Tiêu gia Phường thị cũng bán thuốc trị thương!"
      Trong lúc Gia Liệt Khả Áo chuẩn bị phái hộ vệ dẹp loạn nghe tiếng hét lớn đột ngột vang lên.
      nghe tiếng hét lớn bất tình lình, Gia Liệt Khả Áo cả người béo mập nhất thời run rẩy dữ dội, sắc mặt khẽ biến, lát sau cười lạnh : "Tiêu gia đúng cứu được, tự nhiên cũng nghĩ ra loại biện pháp này quả thực là tìm đường chết."
      Tiếng quát tháo làm tiếng huyên náo đường thoáng trơt nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau lúc sau rống to: "Mẹ kiếp, đừng nghĩ dùng biện pháp này để đoạt vị trí, Lao Tư phải đợi cả nửa ngày mời được vị trí này."
      Hiển nhiên những người này cho rằng tiếng quát to đó là thủ đoạn để người khác bỏ lại chỗ này chạy , dù sao trong khoảng thời gian này, loại này cũng hiếm thấy.
      Sau khi mắng chửi lúc, những người này tiếp tục đợi mua hồi xuân tán.
      Đương nhiên phải tất cả mọi người đều có ý nghĩ như vậy, bộ phận dong binh đối với hành vi bạo ngược của Gia Liệt gia tộc cảm thấy chán ghét, trù trừ lúc, nửa tin nửa ngờ chạy đến Tiêu gia phường thị.
      Tại lầu, Gia Liệt Khả Áo nhìn người vẫn náo nhiệt tới chi cực như củ, nhịn được phát ra tiếng cười : "Tiêu gia? Hắc, xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu. Ô Thản thành sau này phải do Gia Liệt gia tộc nắm cục diện, trong tam đại gia tộc? hắc hắc, ngày đó bao giờ trở lại!"
      Tiếng hét lớn lúc trước ở nơi huyên náo giống như chiếc lá rơi xuống biển, hề tạo ra chút bọt sóng nào. Nhân khí của Gia Liệt gia tộc cũng vì thế mà có nửa điểm tổn thương.
      Đương nhiên,...chẳng qua chỉ là tạm thời.
      Sau tiếng kêu đó được nửa giờ, tại cửa phường thị của Gia Liệt gia tộc có hơn mười tên đại hán mặc trang phục dong binh xô ngã hộ vệ canh cửa, vẻ mặt mừng rỡ như điên tiến vào, cầm chiếc bình ngọc giơ tay cao, đồng thanh la tiếng, trong nháy mắt át cả thanh huyên náo trong phường thị.
      "Tiêu gia cũng có bán thuốc liệu thương!"
      Tiếng hô chỉnh tề làm cho phường thị bên trong bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt chuyển hướng đến nơi phát ra tiếng la.
      vị dong binh đại hán nhìn trong phường thị, sau đó rời bước đứng tảng đá lớn, "sang" tiếng rút đại đao bên hông, sau đó cắn răng cứa vệt máu cánh tay.
      Giơ cánh tay đầm đìa máu lên, đại hán cầm chiếc bình màu lục trong lay, hơi nghiêng, cổ chất lỏng đỏ thắm chảy ra, sau đó bao trùm vết thương.
      Chất lỏng màu đỏ xâm nhập vào vết thương cuồn cuộn chảy máu tươi, tại ánh mắt mọi người..., chậm rãi biến đổi, chỉ trong chốc lát, máu ngừng chảy, vết thương cũng ngưng kết thành tầng mỏng huyết gia.
      Chính mắt nhìn thấy màn như vậy, ánh mắt tất cả mọi người nhất thời đều trở nên nóng bỏng, hiệu quả mau chóng cầm máu như vậy, quả thực chính là vật cần thiết khi làm nhiệm vụ!
      "Đây là sản phẩm mới nhất Tiêu gia phường thị xuất ra, gọi là ngưng huyết tán! chỉ có dược lực rất tốt, hơn nữa giá cả so với hồi xuân tán còn thấp hơn hai lần! Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Bị người ta đùa cợt làm cho ngu ngốc mà vẫn còn muốn sao? Còn mau rút ?" Dong binh đại hán giơ bình ngọc lên, cười to, nhếch miệng ra càn rỡ .
      đường thoáng yên tĩnh. tên dong binh vừa mới tiến vào phường thị, chăm chăm nhìn chiếc bình ngọc trong tay đại hán, lúc sau, trong nháy mắt quay người bỏ chạy nhanh......
      Nhìn theo bóng người này liều mạng chạy ra khỏi phường thị, bên trong đám người này thoáng ngốc trệ, sau đó mặt đất rung động do đoàn người như thủy triều điên cuồng chạy như bay ra khỏi phường thị.
      Đại hán đứng tảng đá cánh tay bị cắt kia, khuôn mặt lên nụ cười quỷ dị, làn gió thổi qua áo đại hán, mơ hồ lộ ra huy hiệu của Tiêu gia gia tộc.......
      Phường thị vốn huyên náo chật chội, sau khi trải qua chấn động lớn như vậy cơ hồ trong chớp mắt trở nên trống rỗng, trừ mấy tên giữ cửa trợn mắt há mồm ở bên ngoài, còn đường người lại rất thưa thớt.
      "Tiêu gia.... Bắt đầu phản kích rồi."
      Nhìn đường có tất cả các thương hộ bóng người lại, trong đầu rất nhanh lên ý niệm.
      Chúng thương hộ hai mặt nhìn nhau cái, sau đó ngẩn đầu đem ánh mắt nhìn Gia Liệt Khả Áo. khuôn mặt mập mạp đắc ý lúc này trở nên co rút, trắng bệch chút huyết sắc.
      Cùng lúc đó, tại Gia Liệt gia tộc ở phường thị khác ngoài quản lý cũng xảy ra màn như vậy...
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 80:LUYỆN DƯỢC SƯ LIỄU TỊCH

      Trong căn phòng lớn tuy sáng sủa nhưng khí tràn đầy áp lực trầm muộn.
      mặt bàn giữa phòng đặt bình ngọc nho màu lục nhàn nhạt, mùi thuốc từ trong đó phát ra.
      Căn phòng ít người ngồi, xem trang phục của họ hiển nhiên đều là nhóm cao tầng của Gia Liệt gia tộc, mà hôm nay cũng thấy Gia Liệt Khả Áo ở đó.
      Bên trái tại thủ vị, vị thanh niên mặc bạch y miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, thanh niên này có chút tuấn tú, bất quá đôi mắt thỉnh thoảng lóe ra vẻ dâm tiết làm phá hư dung mạo của . Vị thanh niên này bàn tay chậm rãi tiến vào bên trong xiêm y của thị nữ tiếu lệ ở ngay bên, hề có chút kiêng kỵ mà thu liễm.
      Bị thanh niên kia tiết độc, tiếu lệ thị nữ khuôn mặt thoáng tái nhợt, bên đôi mắt làn hơi nước nổi lên, thân thể mềm mại ngừng run rẩy nhưng dám hé ra chút thanh nào.
      "Đây là thứ ngưng huyết tán Tiêu gia đột nhiên làm ra, bây giờ nhân khí trong phường thị của chúng ta bắt đầu ế ẩm rồi." Làm như hề nhìn thấy cử động vô lễ của bạch y thanh niên, Gia Liệt Tất lướt nhanh ánh mắt qua bạch y nam tử sau đó nhíu mày .
      Gia Liệt Tất nhíp đôi mắt già nua lại, sắc mặt hơi khó coi: "Còn nhớ lần trước tại đấu giá đại hội gặp phải vị luyện dược sư thần bí kia ? Xem thái độ của lúc ấy tựa hồ đối với Tiêu Gia rất xem trọng, nếu như ngưng huyết tán là do luyện, chúng ta có thể gặp đại nạn rồi, phải biết rằng người nọ chừng là tam phẩm luyện dược sư a."
      Nghe nhắc đến tam phẩm luyện dược sư, vị bạch y thanh niên kia cuối cùng cũng ngừng bàn tay động người thị nữ, có chút muốn bỏ tay ra. Cầm lấy bình ngọc đưa lên mũi ngửi , sau đó đổi chút ra tay, ngón tay xoa xoa, cười lạnh : "Tam phẩm luyện dược sư cái chó má gì, ngưng huyết tán này đích xác so với hồi xuân tán là tốt hơn ít, bất quá, xem thanh sắc này, người luyện chế giai phẩm ràng so với ta còn kém hơn, có dược lực như vậy bởi vì thuốc của có chút đặc thù mà thôi."
      Nghe vậy, tất cả mọi người ngồi mới thầm thở dài hơi, nếu như Tiêu gia có tam phẩm luyện dược sư tương trợ, chỉ sợ Gia Liệt gia tộc thể gượng dậy được.
      "Với kinh nghiệm của ta mà nhìn, luyện dược sư Tiêu gia mời đến có lẽ chỉ là người vừa mới vào nghề, biết từ nơi nào lấy được phương thuốc này từ nơi nào mới chế ra được ngưng huyết tán này." Bạch y thanh niên khuôn mặt thản nhiên lộ vẻ khinh thường.
      "A a, Liễu Tịch đại ca từ chai đan dược có thể nhìn ra chủ nhân, ánh mắt độc." Gia Liệt Áo cười , tựa hồ có chút lấy lòng.
      "Đây chẳng qua là thứ cơ bản của luyện dược sư mà thôi." Thanh niên được xưng là Liễu Tịch khiêm nhường lắc đầu, chỉ bất quá khuôn mặt lờ mờ lên vẻ đắc ý, bất quá dấu được ánh mắt đám hồ ly ngồi cạnh.
      "Mặc dù hồi xuân tán dược lực đích xác có chút bằng ngưng huyết tán, bất quá hai thứ cũng sai biệt lắm, bởi vì đoạn thời gian trước ta chúng ta tăng giá quá mãnh liệt, giờ chúng ta đưa giá cả trở về như trước kia, nhân khí từ từ trở lại, bất quá muốn có được tràng diện như trước kia lại có chút khó khăn, dù sao ngưng huyết tán này lôi ít khách quen khi tiêu gia chen chân ở Ô Thản thành này." Gia Liệt Tất hơi trầm ngâm, chẫm rãi .
      "Phải điều chỉnh giá cả?" Nghe vậy, Liễu Tịch nhướng mày, hiển nhiên có chút muốn, quen bán giá cao, bây giờ bảo hạ giá, có chút chịu nổi.
      Nhìn thấy bộ dáng này của Liễu Tịch, Gia Liệt Tất trong lòng thầm mắng tiếng có đầu óc, sau đó đành phải mỉm cười thân thiện : "Liễu Tịch tiên sinh, cục diện bây giờ thể so với trước được, đoạn thời gian trước kia thuốc trị thương của chúng ta lũng đoạn thị trường Ô Thản thành, bây giờ được như vậy, cho nên chúng ta phải hạ giá để vãn hồi nhân khí."
      Bất đắc dĩ lắc đầu, Liễu Tịch bĩu môi : "Tùy tiện, các ngươi muốn làm thế nào làm ,bất quá lúc đầu ta , theo như phân chia, ngươi cho dù hạ giá thế nào cũng phải theo trước kia, giá gấp ba chia cho ta."
      Khóe miệng nhịn được co rút, Gia Liệt Tất trong lòng bốc lên lửa giận, hít hơi, khuôn mặt vẫn như cũ nở nụ cười tươi, chỉ bất quá vẻ tươi cười nhìn kỹ có chút lạnh: "A a, đương nhiên, phần của Liễu Tịch tiên sinh, chúng ta nhất định cấp toàn bộ theo ước định."
      "Ân." Gật đầu hài lòng, Liễu Tịch lần nữa ngồi dựa vào ghế càng thêm phóng tứ, càn rỡ đem tiếu lệ thị nữ bên cạnh kéo vào ngực, , dưới, cao, thấp, trong, ngoài đều mò tới.
      "Liễu Tịch tiên sinh, hồi xuân tán của chúng ta bây giờ còn thừa nhiều lắm, ta lúc trước phái người Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu gia mua dược tài chế tạo, đến lúc đó sợ rằng phải mời ngươi mệt nhọc chút." Gia Luật Tất cười cười bổ sung : "Mặt khác, ngày hôm qua may mắn đấu giá được hai xà nữ sa mạc quý hiếm, tại hạ đem nàng đưa tới gian phòng của tiên sinh rồi."
      Nghe đến chuyện chế thuốc, Liễu Tịch khuôn mặt có chút kiên nhẫn, bất quá khi hai chữ xà nữ sau khi lọt vào tai, vẻ kiên nhẫn biến thành dâm đãng, hai mắt sáng lên, gật đầu lớn tiếng : "Chỉ cần tài dược đầy đủ, số lượng hồi xuân tán, tộc trưởng cần lo lắng."
      Nhìn thấy Liễu Tịch dễ dàng như vậy, Gia Liệt Tất khóe miệng hơi nhếch lên đắc ý, khinh thường cùng cười lạnh trong lòng: "Đúng là phế vật, trong đầu tràn ngập sắc dục, nếu phải ngươi biết chế thuốc, sớm bị trừng trị rồi."
      Gia Liệt Tất cười lạnh lắc đầu nâng chén trà lên uống ngụm, sau đó tươi cười cùng Liễu Tịch đàm luận ít chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà cảm thấy hứng thú nhất. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
      Cùng Liễu Tịch cười hồi, tên tộc nhân vội vã cấp tốc vào, sau đó rất nhanh tới cạnh Gia Liệt Tất cúi đầu thào trận to .
      Mỉm cười lắng nghe tộc nhân thuật lại, chỉ trong chốc lát khuôn mặt từ tươi cười dần dần cứng ngắc, chén trà trong tay "Ca sát" tiếng, hóa thành phấn vụn, phấn vụn cùng nước trà theo bàn tay chảy xuống...
      "Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đáng chết, dám chơi ta!"
      Vẻ mặt trầm, Gia Liệt Tất phẫn nộ rít gào, khí thế cuồng bạo, mãnh khí từ trong cơ thể xông ra, phong quyển trong trung phát ra vù vù.
      Gia Liệt Áo vì gần Gia Liệt Tất nhất nên bị cổ khí thế cường hãn áp bách cho đến nỗi thở hổn hển. Vội vàng lui ra sau vài bước, gấp giọng hô: "Phụ thân!"
      Tiếng quát của Gia Liệt Áo làm cho Gia Liệt Tất phục hồi thanh tỉnh chút, khuôn mặt thoáng có quắp, sau đó lãnh ngồi xuống : "Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá bây giờ cự tuyệt bán dược tài cho Gia Liệt gia tộc chúng ta!"
      Lời này vừa ra, trong đại thính trận ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ.
      "Như thế nào có thể? Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá phải vẫn luôn duy trì trung lập sao? Tại sao lại nhằm vào Gia Liệt gia tọc chúng ta?" Gia Liệt Khố sắc mặt biến đổi, run rẩy .
      "Thấy lợi trước mặt, ai có thể mực duy trì trung lập?" Hừ lạnh tiếng, Gia Liệt Tất chậm rãi thở ra hơi, khẽ liếc mắt cái sang Liễu Tịch bị chật vật bởi khí thế của , thanh lạnh lùng : "Ta nghĩ việc này sợ rằng có liên quan đến Tiêu gia."
      "Bọn họ thể đủ lớn để làm cho Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá cự tuyệt bán tài dược cho chúng ta được." Gia Liệt Áo lẩm bẩm .
      Hừ, ai biết được bọn họ dùng điều kiện gì để đánh động Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá." Gia Liệt Tất sờ sờ khuôn mặt già nua, trong lòng hiểu vì sao nổi lên bất an.
      "Bây giờ làm sao đây? có đủ dược tài, hồi xuân tán của chúng ta rất nhanh còn để tiêu thụ, đến lúc đó, đến lượt chúng ta tràng diện phường thị còn ai đến. Gia Liệt Khố lo lắng .
      Gia Liệt Tất sắc mặt lãnh,cắn răng : "Chúng ta ở đây còn có ít dược tài, trước tiên phái người thu gom lại, cố sức chống đỡ thời gian, nếu được, ta thành thị khác thu mua dược tài giá cao, ta tin Tiêu gia có thể vươn tay ra khỏi thành thị này được!"
      Vừa , Gia Liệt Tất thuận tay bưng chén trà lên, nhưng phát ra bàn tay mình tựa hổ run rẩy rất , nuốt ngụm nước bọt, Gia Liệt Tất có cảm giác khó hiểu, tựa như Gia Liệt gia tộc chọc vào thứ nên động....
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :