CHƯƠNG 71: TÌNH THẾ CỦA TIÊU GIA ngồi trong phòng, đột nhiên có vị thiếu nữ mĩ lệ từ ngoài cửa vào, hai tay bưng cái khay bằng bạc, nhìn bên khay có để khoả giới chỉ màu đỏ nhạt. Tiếp nhận khay bạc, cho thị nữ lui ra, Nhã Phi tự mình bê đến trước mặt Tiêu Viêm cười :" Lão tiên sinh, tất cả dược tài cùng vật dụng ngài cần đều có bên trong " Nạp giới " này ." Vươn tay cầm lấy khoả giới chỉ ở trung tâm của khay bạc, xoay chuyển vòng vo ở bên trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm có chút hài lòng. Thanh của Dược lão cũng cực kì thích hợp truyền ra :" Tốt, sau khi Tụ khí tán luyện chế thành công, ta chuyển lại cho các ngươi." Trong đôi mỹ mâu lên tia vui mừng, Nhã Phi vội vàng gật đầu. " Tốt lắm, được rồi, các ngươi cần tiễn nữa, để ta tự mình ra ngoài." Phất phất tay, Tiêu Viêm liền đeo cái Nạp giới lên cái bao tay bên ngoài ngón tay, sau đó cũng quay đầu lại, liền hướng về phía bên ngoài phòng khách bước , Ngọc tạp màu lam để bàn cũng có thu lại, nghĩ mình cũng nợ bọn họ khá nhiều nhân tình, cho nên cũng nhất quyết để lại. Nhìn bòng lưng nọ từ từ biến mất sau cánh cửa, Nhã Phi liền cắn đôi môi đỏ mọng, từng bước tiến đến, thu lấy Ngọc tạp màu lam vào trong tay, sắc mặt hơi trầm ngâm chút, giọng hỏi :" Cốc Ni thúc thúc, luyện chế Tụ khí tán tựa hồ xác suất thành công cũng phải cao đúng ?" " Đúng thế, nghe Đan vương Cổ Hà đại sư luyện chế Tụ khí tán khả năng thành công cũng chỉ dưới bảy thành, bình thường tứ phầm luyện dược sư có lẽ cũng có được kết quả này, đạt tới năm thành là tốt lắm rồi." Cốc Ni trầm giọng . " Vậy mà vị ... lão tiên sinh này, luyện chế lần thành công ngay...." Nhã Phi mày liễu cau mạnh lại. " Ai mà biết được chứ, có thể vận khí của tốt sao...?" Cốc Ni đại sư lắc đầu, cũng có quá mức để ý. Dù sao luyện dược đại sư lúc luyện chế đan dược, thành công cũng cần đến vận khí khá nhiều, nếu vận khí tốt chừng có thể vài lần thành công liên tiếp, gặp thất bại nào. " có thể là ... phải tứ phẩm luyện dược sư ?" Sau thoáng trù trừ, Nhã Phi giọng . " A a, như thế nào có thể được. Ngũ phẩm luyện dược sư ở Mã Gia đế quốc chỉ có thể đến đầu ngón tay, những người đạt tới cấp bậc này rồi, cho dù là ... thế lực cường đại như Đế quốc hoặc Vân Lam Tông cũng đối đãi như thượng khách, sao có thể đến nơi này của chúng ta đấu giá đan dược được." Cốc Ni cười . Nghe vậy, Nhã Phi cũng có chút gật đầu, liền thở dài hơi, cười khổ :" Xem ra ta lịch lãm vẫn chưa đủ, chần chừ lúc trước của chúng ta, sợ rằng khiến cho vị ... luyện dược sư thần bí này, hảo cảm đối với chúng ta bị giảm ít." " Cũng trách ngươi được, đó là số lượng kim tệ rất lớn, ngay cả đến chính ta cũng dám gật đầu ngay tức khắc. Chuyện ngươi làm được đến bước này là tốt lắm rồi, còn về phần mối quan hệ đó như thế nào, sau này chúng ta chậm rãi bồi dưỡng thêm là được, chỉ cần sinh ra ác cảm đối với chúng ta là tốt lắm rồi." Cốc Ni an ủi . Gật đầu cười khổ, Nhã Phi ngồi xuống ghế, những đường cong mĩ miều lộ ra, đôi mắt khép hờ nửa nhắm nửa mở, có chút nghi hoặc giọng :" cần nhiều dược tài cấp thấp như vậy, là để làm gì ?" " Những dược tài này đều có tác dụng cầm máu liền xương, ta nghĩ chẳng lẽ định luyện chế thuốc trị thương hay sao chứ." Giọng có vẻ trầm ngâm, Dược lão cau mày lại, đồng dạng có chút nghi hoặc :" Với thân phận của , như thế nào lại hạ mình luyện chế mấy loại thuốc trị thương cấp thấp này đây ?" Nghe vậy, cặp mắt đẹp của Nhã Phi nheo lại, những ngón tay thon dài như ngọc điểm bàn, lát sau giọng :" Xem ra vị ... lão tiên sinh này, tựa hồ đối với Tiêu gia rất chiếu cố a ...." Chau mày lại, Cốc Ni vẻ mặt kinh dị :" Ý của ngươi , luyện thuốc trị thương để cấp cho Tiêu gia sao?" " Gần đây nghe Gia Liệt gia tộc bằng cách nào đó mời được gã nhất phẩm luyện dược sư có khả năng chế ra " Hồi xuân tán " lan rộng ra hơn nửa người trong phường thị sử dụng. Nếu như Tiêu gia sớm nghĩ ra kế sách, sợ rằng phải xấu hổ trước cảnh trong phường có người buôn bán." Nhã Phi sóng mắt lưu chuyển, nhàn nhạt thản nhiên :" Lần trước vị ... lão tiên sinh kia có qua, nếu có cơ hội cùng Tiêu gia hợp tác, mà những thứ nguyên liệu vừa tìm mua này lại là dùng để chế ra thuốc trị thương số lượng lớn, kỳ thực mục tiêu cần phải cũng biết." " Hắc, xem ra lần này Tiêu gia có được món lời to rồi, Gia Liệt gia tộc gặp phải nhiều phiền toái đây." Nghe Nhã Phi phân tích, Cốc Ni nhếch miệng cười, khuôn mặt có chút hâm mộ, có được trợ giúp của gã tứ phẩm luyện dược sư, thể ... gia tộc có được đãi ngộ đặc biệt. Có chút gật đầu, Nhã Phi khẽ cười :" Gần đây chúng ta cùng Tiêu gia cũng có tiếp xúc chút, vẽ gấm thêu hoa tất nhiên là tốt rồi nhưng nếu có chút đãi ngộ biếu xén, lại càng gia cố thêm mối quan hệ của song phương." Cốc Ni gật đầu đồng ý, sau lưng Tiêu gia có chỗ dựa là gã tứ phẩm luyện dược sư, cũng đáng để bọn họ coi trọng. Ra khỏi phòng đấu giá, Tiêu Viêm làm như dạo, cẩn thận vòng vo suốt nửa ngày trời, sau hồi lâu mới quẹo vào cái ngõ hẻm hẻo lánh, vắng vẻ rồi thay lại quần áo. Xoay qua xoay lại " Nạp giới " màu đỏ nhạt trong tay, Tiêu Viêm có chút mừng rỡ, loại này ... Nạp giới chỉ do loại tài liệu hiếm có tên là " Nạp thạch" chế tạo ra, trong đó chứa đựng tiểu gian đặc thù, có thể lưu giữ những đồ vật có sống, là phương tiện cực kì hữu ích. Chỉ là " Nạp thạch " rất ít ỏi nên " Nạp giới " cũng vô cùng trân quý. Trong tay Tiêu Viêm chỉ là " Nạp giới" cấp thấp nhất, bên trong là gian có kích thước vuông khoảng ba bốn trượng, bất quá dù là như vậy, giới chỉ này cũng có giá đến hơn mười vạn kim tệ, tại Tiêu gia, Tiêu Viêm cũng chỉ chính mắt nhìn thấy có cha mình cùng Đại trưởng lão là có khoả Nạp giới như vậy thôi . Chơi đùa chút với Nạp giới, Tiêu Viêm chần chờ lúc rồi tháo nó ra khỏi ngón tay, cẩn thận đeo trước ngực, loại ... giới chỉ này dễ có được, nếu chẳng may bị cha cùng bọn họ phát ra, tự mình rất khó khăn để giải thích nó từ đâu ra. Đợi cho đến khi mặt đất dưới chân cũng hoàn toàn màu đen, Tiêu Viêm lúc này mới cẩn thận ra khỏi cái ngõ hẻo lánh vắng vẻ đó, sau đó theo đường vội vã chạy về phía gia tộc. Dọc con đường xuyên qua gia tộc, qua Nghị đường nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát mắng đầy tức giận của cha. Mi mắt giật giật, Tiêu Viêm nhàng bước lên bậc thềm, lặng lẽ từ cửa vào bên trong. " Mục đích của Gia Liệt gia tộc tất cả ... đều do lão hỗn đản kia nghĩ ra, ngờ dám ngang nhiên cướp đoạt sinh ý của chúng ta." Trong đại sảnh, Tiêu Chiến vẻ mặt đầy tức giận hắng giọng , tay đập lên bàn cái khiến cho nước trà ở trong chén bị bắn cả ra ngoài. " Bây giờ trong phường thị của Tiêu gia, nhân khẩu bị hao hụt rất nhiều, những thương hội còn lại trong phường thị lòng người cũng vô cùng hoảng loạn, có ít kẻ lén lút trốn sang phường thị của Gia Liệt gia tộc, nếu cứ như vậy đến nửa tháng nữa sợ rằng chúng ta phải đóng cửa phường thị mất ." Ngồi phía dưới chính là Nhị trưởng lão, lúc này vẻ mặt cũng trầm nghiến răng nghiến lợi . " Nếu ...ta phái tinh nhuệ trong gia tộc, lén đem tên Nhất phẩm Luyện dược sư đó làm thịt?" Tam trưởng lão mắt lộ hung quang, lạnh lùng . " Bây giờ bên cạnh Luyện dược sư đó có hai Đại đấu sư bảo vệ liên tục, dễ dàng như vậy." Tiêu Chiến khoát tay áo, bất đắc dĩ . " Nhưng nếu cứ xuống như vậy mãi, chúng ta bị tổn thất quá lớn, lúc trước lợi nhuận từ các phường thị trong Ô Thản thành này gia tộc chúng ta chiếm nhiều nhất mà." Tam trưởng lão cam lòng . Tiêu Chiến khoé miệng co rút lại, lúc này quả vẫn nghĩ ra biện pháp nào. " Ngày đó trong đấu giá hội kia, vị ... thần bí luyện dược sư kia phải có là nếu có cơ hội hợp tác cùng chúng ta hay sao chứ ? Với thái độ cung kính của Cốc Ni mà , như vậy phẩm giai của chắc chắn thấp a, nếu có tương trợ Gia Liệt gia tộc kia dám chắc thể gượng thêm bao lâu được nữa." Đại trưởng lão vốn trầm mặc, đột nhiên giọng . " Ài, ai biết là hay là thuận miệng chút như vậy thôi, cái loại này... nhân vật cấp bậc này, nếu cùng chúng ta hợp tác có lợi gì từ chúng ta đây? Về điểm lợi nhuận, chiếm bao nhiêu ?" Tiêu Chiến cười khổ lắc đầu, đặt mông ngồi xuống ghế thở dài . Ba vị trưởng lão cũng trầm mặc, đích xác với nhân vật cấp bậc này, Tiêu gia quả khó có thể với cao được. " Thôi được, cứ đợi thêm vài ngày nữa xem sao, nếu như Gia Liệt gia tộc vẫn biết điều, vậy đừng trách chúng ta cá chết phá lưới." Liếm liếm môi, Tiêu Chiến bàn tay nắm chặt lại, trong mắt hung quang. Ở ngoài cửa, nghe đến đó Tiêu Viêm có chút nhún vai, bàn tay sờ vào nạp giới ở trước ngực, khoé miệng lên chút lãnh, chầm chậm lùi .
CHƯƠNG 72: SƠ HỌC LUYỆN DƯỢC Rời khỏi phòng nghị , Tiêu Viêm trở lại phòng của chính mình, để luyện chế thuốc chữa thương cần phải chuẩn bị số thứ cho tốt, sau đó lặng lẽ lên sau núi đến cái sơn động hẻo lánh vắng vẻ lúc trước tu luyện kia. Dược lão từng qua, lúc luyện dược tối kỵ nhất là bị quấy rầy, trong gia tộc có nhiều người qua lại, vạn nhất lại như lần trước bị Tiêu Ngọc trực tiếp xông vào Tiêu Viêm có khả năng nhận nổi hậu quả. Lén lén lút lút tiến vào trong sơn động, Tiêu Viêm thể chờ đợi thêm được nữa, móc nạp giới ở trong lòng ra, sau đó truyền đạo đấu khí vào trong. Quang mang màu đỏ nhạt thân giới chỉ thoáng chớp động, sau đó dược đỉnh màu đỏ cao xấp sỉ nửa thước xuất bên trong sơn động trống rỗng. Dược đỉnh toàn thân màu đỏ sậm, bên thân có hào quang toả ra, ở phía dưới dược đỉnh có điêu khắc hai cái đầu rắn dữ tợn, miệng rắn mở to, hình thành hai cái thông hoả trống rỗng thông với nhau, uốn lượn liên miên, càng kéo dài đường kính chỗ nổi lên càng lại, tựa như ảo diệu thấu vào bên trong thân đỉnh. Trong các vị trí của dược đỉnh, cự xà chiếm cứ hầu hết thành đỉnh đỏ sậm, còn chỗ đỉnh có cái lỗ đặc thù, đây là chỗ cho dược liệu vào. Tại cái đỉnh này, có sử dụng ít băng ngân chế tạo thành cái lỗ khác, có tác dụng tán nhiệt, phòng ngừa nhiệt độ cao làm vỡ đỉnh. Ở giữa dược đỉnh có bộ phận đó có khối hàn băng tinh được chế tạo thành mặt kính trong suốt, từ nơi này nhìn vào, trong quá trình luyện dược có thể thấy hết được động tĩnh ở bên trong. Mặt ngoài của dược đỉnh có vẽ trang trí những hình ảnh ma thú điêu văn xa hoa lộng lẫy, trông bộ dáng rất sống động, giống như vật sống. Nhìn những hoa văn hoa lệ ở bên ngoài dược đỉnh, Tiêu Viêm hài lòng gật gật đầu, sờ sờ ngón tay lên giới chỉ cổ phác màu đen, Dược lão hoá thành đạo hào quang, nhanh chóng ra. " Ừ, cái đỉnh cấp hai này, đối với người mới như ngươi mà , quả nhiên là thích hợp." Liếc nhìn ba cái miệng rắn bề mặt cái dược đỉnh đỏ sậm cái, Dược lão nhàn nhạt . " Đỉnh cấp hai ?" Nghe xưng hô có vẻ lạ lẫm này, Tiêu Viêm nghi hoặc trừng mắt nhìn. " Dược đỉnh cũng có phân cấp bậc, đỉnh lô mà có càng cửa thông hoả có thể dược đỉnh càng cao cấp, cũng càng hiếm có. Ngươi đừng tưởng cửa thông hoả này có thể tuỳ tiện chọc mấy cái lỗ là thành. Ảo diệu ở chỗ, người ngoài nghề căn bản xác định được, mà hoả khẩu chính là nơi tinh hoa của dược đỉnh, cần phải chế tạo cực kì tỉ mỉ, trong lúc chế tạo chỉ cần hơi có chút sai lầm cả dược đỉnh trở thành sản phẩm thất bại. Cho nên dược đỉnh có càng nhiều cửa thông hoả, đối với việc luyện dược mang lại nhiều tác dụng hơn, đương nhiên nếu muốn khống chế được nhiều hoả khẩu cần phải có linh hồn cảm giác lực cường đại, như ngươi bây giờ có thể khống chế hai hoả khẩu là cực hạn rồi ." Dược lão cười cười giải thích. " Kiếm được cái dược đỉnh tốt đối với luyện dược sư mà , trọng yếu như võ sĩ có trong tay thanh bảo kiếm." Thoáng có chút giật mình rồi gật đầu, Tiêu Viêm nhìn đại gia hoả trước mặt này, lâng lâng hỏi :" Kế tiếp nên làm cái gì giờ ?" " Ngươi đầu tiên hãy làm quen chút với dược đỉnh , hãy để tay của ngươi đặt hoả khẩu, sau đó vận chuyển đấu khí trong cơ thể đưa vào trong đó." Dược lão ngồi bên trong son động chỉ đạo. Gật gật đầu, Tiêu Viêm vuốt hoả khẩu, đôi mắt khép hờ, đấu khi màu vàng nhạt bên trong cơ thể có chút ba động, cỗ đấu khí màu vàng nhạt mạnh mẽ phun ra, cuối cùng ra ở trong lòng bàn tay có chút ố vàng. Đấu khí màu vàng nhạt sau khi ra tới lòng bàn tay, có chút yên lặng, sau đó giống như bị luồng hấp lực cuồng mãnh, rồi từ trong lòng bàn tay thoát ra, sau đó thông qua hoả khẩu hướng vào bên trong dược đỉnh. " Phốc ...." thanh trầm muộn vang lên, đấu khí màu vàng nhạt sau khi thông qua hoả khẩu, đột ngột bị chuyển hoá thành ngọn lửa màu vàng nhạt, tại bên trong dược đỉnh ngừng bốc lên thiêu đốt. Bàn tay đột nhiên phun ra lửa làm cho Tiêu Viêm trong lòng có chút giật mình, thiếu chút nữa như phản xạ vô điều kiện là rút tay lại, bất quá vẫn cảm ứng được trong lòng bàn tay vẫn lạnh lẽo như trước, lúc này mới đè kinh hoàng xuống. " Được, cũng tệ lắm, lần đầu tiên chuyển hoá có thể xuất ra hoả diễm ." Nhìn ngọn hoả diễm bốc lên bên trong dược đỉnh, Dược lão gật đầu trầm giọng :" Ngươi bây giờ mới chỉ là có thể xuất ra hoả diễm, đó phải là lửa để luyện dược, bây giờ ngươi tập trung tinh thần khống chế tia Mộc thuộc tính trong cơ thể, rồi tự mình tập trung đẩy vào bên trong dược đỉnh !" Tiêu Viêm liền theo lời, nhắm hai mắt lại, ngừng mơ hồ tìm kiếm trong cơ thể tia Mộc lực nông cạn. Lần đầu tìm kiếm Mộc lực trong cơ thể, sau hơn mười phút Tiêu Viêm mới thở dài hơi, mở mắt ra. " Tìm được rồi ?" Nhìn thấy Tiêu Viêm mở mắt, Dược lão có chút kinh ngạc . Sau khi nhìn thấy gật đầu, trong lòng nhịn được tán thưởng tiếng, lần đầu tiên tìm kiếm tia Mộc lực thời gian tốn gấp đôi thế này, từ đó có thể thấy được linh hồn cảm giác lực của Tiêu Viêm cường hãn đế mức nào. Tiêu Viêm vươn ngón tay, nhàng đặt lên hoả khẩu, đạo khí lưu màu xanh biếc cực kì sơ sài chậm rãi lưu chuyển vào bên trong. Luồng khí lưu màu xanh biếc đó vừa mới tiến vào bên trong dược đỉnh, hoả diễm bên trong vốn có màu vàng nhạt, liền giống như sinh ra phản ứng hoá học, chợt trở nên an tĩnh lại. Lúc này cho dù Tiêu Viêm chưa khống chế được hoả diễm trong đó, nhưng cũng có thể nhận thấy được cái loại phần tử hoả diễm cuồng bạo bên trong đỉnh này bị Mộc lực trung hoà, hơn nữa nguyên lý Mộc sinh Hoả khiến cho hoả diễm lúc này, màu sắc càng ràng so với trước, có thể khống chế lâu hơn. " Tốt ..." Hài lòng gật đầu, Dược lão vươn tay điểm vào trán Tiêu Viêm, cỗ tin tức liền được truyền vào đầu . " Đây là phương thuốc chữa thương ta tự mình phối chế ra, ngươi thử luyện chế , ta tuỳ thời nhắc nhở ngươi khống chế nhiệt độ của hoả diễm cùng với thành phần của dược tài." " Híp mắt cảm ứng những tin tức trong đầu, Tiêu Viêm khẽ gật đầu. " Ngưng huyết tán, Ngưng tuyết thảo gốc, Hoạt khí quả miếng, túc hoa hai đoá....." Sau khi nhớ lại trong đầu chút về số lượng các dược liệu, Tiêu Viêm sử dụng linh hồn lực từ từ xâm nhập vào trong dược đỉnh, cố gắng khống chế cỗ hoả diễm tương đối ôn hoà đó. Nạp giới ngón tay bắn ra gốc cây có chút đỏ sậm chính là Ngưng huyết thảo, xuất trong lòng bàn tay, sau chút chần chờ, Tiêu Viêm bàn tay chiếm cứ ở miệng rắn liền cho ngay vào bên trong. Ngưng huyết thảo vừa tiến vào bên trong dược đỉnh, Tiêu Viêm kịp khống chế, hoả diễm liền hừng hực bốc lên, trong nháy mắt gốc ngưng huyết thảo liền hoá thành tro tàn màu đen, cuối cùng bị bộ phận đặc biệt của dược đỉnh đẩy ra bên ngoài. Nhìn lần sai lầm đầu tiên của chính mình, Tiêu Viêm xấu hổ cười cười. " Tiếp tục." Dược lão nhàn nhạt . Nuốt ngụm nước bọt, Tiêu Viêm lại lấy ra cây Ngưng huyết thảo. Lần này Ngưng huyết thảo bên trong dược đỉnh kiên trì được thêm lúc, rồi cũng lại hoá thành tro bụi như lần trước. " Nhiệt độ cao quá !" Lau mồ hôi lạnh cái, quả nhiên tự mình động thủ luyện chế đan dược Tiêu Viêm rốt cục mới biết, quả nhiên phải bất kì kẻ nào cũng có thể ứng phó được. Sau khi kiên trì thiêu huỷ hơn hai mươi Ngưng huyết thảo, Tiêu Viêm miễm cưỡng điều khiển được đến nhiệt độ thích hợp của Ngưng huyết thảo. Lại quăng vào gốc Ngưng huyết thảo nữa, khuôn mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, linh hồn cảm giác lực vững vàng khống chế nhiệt độ của hoả diễm, ánh mắt xuyên thấu qua mặt kính bằng hàn băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngưng huyết thảo trôi nổi tại hoả diễm bên trong dược đỉnh. Sau khi hoả diễm bốc lên được chút, Ngưng huyết thảo rốt cục cũng từ từ mất lớp vỏ bên ngoài, chất lỏng chứa bên trong dược thảo cũng bị lửa đốt mà thành chút bột phấn màu trắng nhạt, tinh hoa dược lực của Ngưng huyết thảo rốt cục bị Tiêu Viêm này chắt lọc, thành công luyện chế ra.
CHƯƠNG 73: LẦN ĐẦU TIÊN CHẾ THUỐC Trong sơn động hẹp, hoả diễm trong dược đỉnh phản chiếu lên vách núi, giương nanh múa vuốt ngừng biến ảo. Tiêu Viêm tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn vào hoả diễm bốc lên bên trong dược đỉnh, khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt, mồ hôi hột đổ ra ào ạt. Thời gian luyện dược càng dài, đấu khí càng bị tiêu hao với tốc độ nhanh, hơn nữa với công pháp của Tiêu Viêm lúc này, chỉ là Hoàng giai công pháp cấp thấp nhất, cho nên việc phải kéo dài đấu khí hùng hậu như vậy, là phải ưu thế của , vì vậy có thể ở trước dược đỉnh kiên trì đến hai canh giờ, là kém. Híp mắt nhìn Tiêu Viêm thành công ngưng tụ Ngưng huyết thảo luyện chế thành bột phấn màu trắng, biết tới cực hạn Dược lão gật đầu, giọng :" Tốt lắm, trước tiên nghỉ ngơi lúc ." Nghe vậy, Tiêu Viêm cố gắng bảo trì thăng bằng bả vai nhất thời hạ xuống, thân thể giống như thoát lực bình thường, nằm nhũn ra ở mặt đất lạnh như băng, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ngực ngừng phập phồng, toàn thân như bị tê liệt, bây giờ quả thực ngón tay cũng chẳng nhúc nhích nổi nữa. " Lúc này tu luyện có hiệu quả tốt nhất." Liếc mắt nhìn Tiêu Viêm nằm bò ra mặt đất, Dược lão nhàn nhạt . Lười biếng cùng chăm chỉ ở trong lòng giao chiến lát, Tiêu Viêm lại phải vạn lần tình nguyện kêu thảm tiếng ngồi dậy, hai bàn tay run rẩy kết ấn tu luyện, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiêu Viêm, Dược lão cười cười, ánh mắt chuyển dời hướng đến mười mấy chiếc hộp ngọc đặt bừa bãi ở trước đỉnh, trong những hộp ngọc này là những bột màu trắng từ Ngưng huyết thảo luyện chế ra, cái này đều là thành quả cố gắng của Tiêu Viêm lúc trước mà có được. Hộp ngọc trải từ bên phải sang bên trái, màu sắc trắng nhạt cũng ngày càng đậm dần, cơ hồ đến cái cuối cùng, trong chiếc hộp đó bột phấn màu trắng cơ hồ đạt tới hoàn toàn màu trắng rệt. Nhìn tiến bộ cực kì ràng này, Dược lão gật gật đầu có chút sợ hãi than, trong lòng bởi vì linh hồn cảm giác lực cường đại của Tiêu Viêm mà tán thưởng tiếng. Liếc mắt nhìn Tiêu Viêm ở bên cạnh khôi phục đấu khí, Dược lão ngồi xếp bằng dựa vào thành vách núi, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, bây giờ Tiêu Viêm mới luyện chế ra loại tài liệu, vẫn còn hai loại nữa chờ chậm rãi cố gắng. Sau gần giờ nhắm mắt tu luyện, trong cơ thể Tiêu Viêm vốn đấu khí hao tận hết chỉ còn lại chút khí xoáy ảm đạm, rốt cục lại toả ra quang mang sáng ngời, lộng lẫy. Hơn nữa vầng sáng này, cảm giác chỉ mới trải qua mấy canh giờ tựa hồ sáng rực hơn chút nữa. Chậm rãi mở đôi mắt, toàn thân từ xuống dưới cảm giác tê liệt vô lực cũng tan biến hơn phân nửa. Vặn người, bẻ tay, thanh xương cốt va chạm làm cho Tiêu Viêm thư thái thở dài hơi. " Tu dưỡng tốt lắm, được rồi. Tiếp tục !" Mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Viêm lại mạnh mẽ như rồng như hổ, Dược lão mỉm cười . Cười khổ lắc lắc đầu, trải qua thống khổ của quá trình luyện dược lúc trước, Tiêu Viêm rốt cục cũng hiểu được chính mình bị Dược lão lừa dối chút. Trước kia Dược lão luyện dược, chỉ cần vươn tay ra tuỳ tiện thiêu đốt vài cái, khiến cho hơi nước bên trong đan dược bị bốc hơi điên cuồng, như là hoả diễm trong lò. Quá trình đơn giản như vậy cấp cho Tiêu Viêm ấn tượng luyện dược cực kì dễ dàng, nhưng hôm nay chính mình động thủ luyện chế, thứ này so với việc khổ công đào kiếm khoáng thạch còn vất vả hơn. tại biết , tựa hồ có chút chậm, cho nên Tiêu Viêm cũng chỉ còn cách buồn bực thở dài tiếng, sau đó khoanh chân ngồi trước đỉnh, bắt đầu tiếp tục luyện chế ra tinh tuý của hai loại dược liệu còn lại. Có kinh nghiệm luyện chế Ngưng huyết thảo lúc trước, lần này Tiêu Viêm luyện chế ràng dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi tiêu huỷ mười đoá túc hoa cùng với tám khoả Hoạt khí quả, rốt cuộc cũng từ hai loại dược liệu đó luyện chế ra được những thành phần chế thuốc trị thương. Từ Hoạt khí quả luyện chế ra viên như viên đá màu đen, những viên này có tác dụng giúp thông khí huyết. Ở bên ngoài, ít dong binh có kinh nghiệm nếu có đủ thuốc trị thương thường xuyên ép nát Hoạt khí quả này lấy nước uống, dùng để giảm bớt thương thế. Từ túc hoa luyện chế ra loại chất lỏng màu đỏ nhạt, chất lỏng này có tác dụng ổn định thần kinh, có thể dùng để tiêu trừ đau đớn. Nhìn ba loại dược vật chỉnh tề ở trước mặt Tiêu Viêm, Dược lão khẽ gật đầu giọng :" Sử dụng các loại tài liệu vừa luyện chế ra, bây giờ đem dược lực của chúng, dung hợp lại cùng chỗ ." Hít sâu hơi, Tiêu Viêm sắc mặt nghiêm nghị gật đầu, thuần thục cho bột trắng vào trong dược đỉnh đầu tiên, rồi dùng hoả diễm vừa phải thiêu đốt trong mười phút, đợi đến lúc bột trắng có chút chuyển sang màu hồng, liền nhanh chóng đưa chất lỏng của túc hoa vào bên trong đó. Chất lỏng vừa mới tiến vào trong dược đỉnh, liền bao vây lấy chất bột màu trắng, trong hoả diễm thoáng trộn lẫn lúc, sau đó cả hai từ từ dung hợp thành loại chất lỏng màu hồng dinh dính. Linh hồn cảm giác lực cố gắng khống chế nhiệt độ của hoả diễm, chậm rãi thiêu đốt chất lỏng dinh dính màu hồng đó. Dưới tôi luyện ngừng đó của hoả diễm, chất lỏng dinh dính đó hoá thành dạng hồ màu đỏ sậm. Từ bên ngoài thông qua mặt kính nhìn chằm chằm vào chất hồ màu đỏ sậm bên trong dược đỉnh, Tiêu Viêm thoáng chần chờ, rồi cũng quăng khoả lạp màu đen luyện chế từ Hoạt khí quả vào trong. Tiểu khoả lạp màu đen tiến vào trong đỉnh, lại có biến hoá chút nào, khoả lại tại trong dược đỉnh cũng chịu dung hợp với chất hồ màu đỏ sậm. " Các loại dược liệu đối với khả năng kháng hoả đều giống nhau, cho nên ngươi phải học được cách tuỳ tâm biến hoá, khống chế nhiệt độ từng chỗ bên trong đỉnh, có chỗ cần phải hạ thấp nhiệt độ xuống ngươi phái áp chế hoả diễm , chỗ cần nhiệt độ tăng lên ngươi đừng có áp chế hoả diễm nữa..." Nhìn Tiêu Viêm mồ hôi đến độ ngập đầu, Dược lão nhàn nhạt . Liếm liếm đôi môi khô héo, Tiêu Viêm gật gật đầu, vội vàng phân ra đoàn linh hồn cảm giác lực, cố gắng chỉ khống chế chút hoả diễm ở khoả lạp màu đen đó, để nhiệt độ tăng dần lên. " Thình thịch ...." Theo linh hồn cảm giác lực buông áp chế đối với nhiệt độ ra, ngay lập tức hoả diễm bị áp chế nữa liền hừng hực bốc lên, chỉ trong lát thời gian, gần nửa viên khoả lạp màu đen bị thiêu thành tro tàn, Tiêu Viêm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vội vàng mạnh mẽ áp chế. Linh hồn cảm giác lực bên vẫn duy trì nhiệt độ như trước, cùng lúc muốn tăng nhiệt độ của hoả diễm ở chỗ khác lên, loại cầu nhất tâm nhị dụng này, làm cho Tiêu Viêm đau đầu chịu nổi. Bất quá từng trải qua vài lần tình huống nguy hiểm như vậy, Tiêu Viêm rốt cục cũng từ trong chân tay luống cuống mà trấn tĩnh lại tinh thần, mồ hôi lạnh trán biến mất, thở sâu hơi, chút ít đấu khí còn lại trong cơ thể toàn bộ liền tập trung vào bên trong hoả khẩu. Ở bên trong dược đỉnh, nhiệt độ của viên khoả lạp màu đen ngừng được tăng cao, cuối cùng cũng chịu nổi phải tan vỡ ra, chút bột phấn màu đen thui chậm rãi hoà nhập vào bên trong chất hồ màu đỏ sậm, khiến cho màu sắc của vật liệu có phần tối chút. Sau khi toàn bộ bột phấn màu đen tiến vào bên trong chất hồ màu đỏ sậm đó, Tiêu Viêm thở hơi dài, bàn tay chậm rãi rút ra khỏi hoả khẩu, mà theo bàn tay của Tiêu Viêm rút về hoả diễm bên trong dược đỉnh cũng từ từ tắt . Nhìn Tiêu Viêm thở hổn hển ngừng, Dược lão mỉm cười, bàn tay vung lên, cái dược đỉnh đó liền rơi chính xác tay lão, đoàn chất hồ lớn màu đỏ sậm bên trong dược đỉnh trống rỗng bay ra ngoài, cuối cùng trôi nổi tại trung bên trong sơn động. Nhìn đoàn chất hồ màu đỏ sậm lơ lửng toát ra mùi thuốc nồng đậm, Dược lão bàn tay để vung lên, cùng với huy động của bàn tay, đoàn chất hồ đỏ sậm đó ngừng bị chia cắt. Ít nhất thành hơn trăm khối chất hồ . tay từ nạp giới tay Tiêu Viêm, Dược lão ngón tay bắn ra, hơn trăm chiếc bình ngọc nhất thời chất đầy bên trong sơn động hẹp. Sau khi lấy ra những bình ngọc, Dược lão tuỳ ý khoát tay cái, những chất hồ lơ lửng giữa trung liền chuẩn xác lọt vào trong bình ngọc. Tiện tay lấy ra bình Ngọc, Dược lão cười cười đưa cho Tiêu Viêm, trêu tức :" Chúc mừng ngươi lần đầu luyện dược thành công." thể chờ đợi liền tiếp nhận ngay bình ngọc, Tiêu Viêm thấy màu sắc cũng quá tinh khiết, nguyên lai là có nước thuốc đỏ sậm ở bên trong, trong lòng cũng nhịn được xuất cỗ cảm giác hưng phấn tự hào. " Hắc hắc, từ nay về sau ta có thể coi là gã luyện dược sư rồi ."
CHƯƠNG 74: MỜI MÀ ĐẾN Trong vòng vài ngày sau, Tiêu Viêm cơ hồ suốt ngày bám lấy dược đỉnh mà luyện chế, mặc dù cuộc sống cực kì vất vả bất quá trong nạp giới lại tràn đầy thuốc trị thương, khiến cho đến trong lúc nghỉ ngơi cũng có chút vui mừng. Đương nhiên điều đáng nhắc đến là, do trong năm ngày qua liên tục duy trì luyện dược ngừng, đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm cũng bất tri bất giác hùng mạnh hơn rất nhiều, ước chừng trình độ bây giờ đạt tới nhất tinh đấu giả. Bằng hai chân nặng nề, Tiêu Viêm rốt cục cũng lê được về nhà. Trong lúc Tiêu Viêm ở trong sơn động cắn răng luyện dược, trong Ô Thản Thành, khí giữa Tiêu gia cùng Gia Liệt gia tộc cũng ngày càng gấp gáp, hai ngày trước, Gia Liệt gia tộc thấy thời cơ đến, liền đưa ra những điều kiện cực kì có lời với các gia tộc, nhất thời những thương hội còn quan sát, hơn phân nửa đều chuyển hướng đến phường thị của Gia Liệt gia tộc. Đối với Gia Liệt gia tộc mà những hành động này là muốn làm dao động căn cơ của Tiêu gia, những nhân vật cao tầng của Tiêu Gia đều vô cùng nổi giận, cơ hồ động đến sát tâm. " Mẹ nó, thể nhịn thêm được nữa, trong vòng năm ngày ngắn ngủi, lợi nhuận của Tiêu gia chúng ta tổn thất ít nhất năm sáu thành, nếu còn như vậy nữa, phường thị của chúng ta phải đóng cửa mất." Bên trong phòng Nghị , Tam trưởng lão thần tình hung ác, tức giận . Trong đại sảnh, tất cả những tộc nhân có địa vị thấp trong gia tộc, đều ngồi tại đây, sắc mặt trầm, biểu trong lòng bọn họ đầy lửa giận. " Đích xác thể xuống được nữa..." Đại trưởng lão chậm rãi thở dài hơi, :" Mặc dù Cốc Ni đại sư của Mễ Đặc đấu giá phòng vì gia tộc bọn ta luyện chế hơn trăm bình thuốc chữa thương, nhưng số lượng quá ít, căn bản thể so sánh được với số lượng khổng lồ của Gia Liệt gia tộc. Trong khoảng thời gian ngắn còn có thể cùng Gia Liệt gia tộc giằng co, nhưng về lâu về dài khi tiêu thụ hết lượng thuốc chữa thương kia, chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ trước kia thôi ." Thở dài hơi, Đại trưởng lão cười khổ :" Nếu Cốc Ni kia toàn lực tương trợ, số lượng có thể hơn hẳn của tên nhất phẩm Luyện dược sư của Gia Liệt gia tộc kia, nhưng dù sao cũng là người của Mễ Đặc đấu giá phòng, bọn họ rất ít khi tham gia chiến đấu giữa các gia tộc, hôm nay có thể giúp đến bước này, cũng là ngoài ý muốn của người ta rồi." vị trí thủ toạ, Tiêu Chiến trầm gật đầu, thuốc chữa thương của Gia Liệt gia tộc mặc dù phẩm chất rất thấp bất quá số lượng lại cực kì lớn, giá cả cũng tiện nghi, rất thích hợp với các vết thương bị đao kiếm chém cho nên những dong binh rất ưa thích. " Nếu như chúng ta có thể mời được vị nhất phẩm Luyện dược sư, vậy có thể cùng bọn họ chống lại rồi ...." trong đại sảnh biết ai thấp giọng ra câu. Nghe vậy, Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, Luyện dược sư ở Ô Thản thành này số lượng cực kì ít, muốn mời được cũng phải mất rất nhiều công sức và tên tuổi, dễ dàng gì. Lần này Gia Liệt gia tộc hiểu gặp được cái vận cứt chó gì mà có thể khiến cho vị luyện dược sư đứng ra tương trợ. Tại vị trí trong góc đại sảnh, Tiêu Ngọc và Tiêu Ninh cùng những tộc nhân trẻ tuổi khác trong gia tộc cũng ngồi trong đó, nhìn vào sắc mặt trầm của các bậc trưởng bối, bọn họ cũng dám lung tung xen vào, khí trầm mặc đầy áp lực. " Tỷ tỷ, nhất phẩm luyện dược sư quả quan trọng như vậy sao? " Có chút chịu nổi khí nặng nề, Tiêu Ninh giọng hỏi Tiêu Ngọc ở bên cạnh. Nghe vậ, Tiêu Ngọc thở dài hơi, cười khổ thấp giọng :" Luyện dược sư quả là loại chức nghiệp may mắn có được ưu ái của trời cao.... gã nhất phẩm luyện dược sư, thực lực cùng lắm là ở cấp bậc đấu giả, nếu chính diện chém giết trong gia tộc tuỳ tiện đưa ra vị trưởng bối đều có thể dễ dàng giết . Nhưng chỗ đáng sợ cảu Luyện dược sư phải ở chỗ chính diện chiến đấu, bọn họ có thể điều chế ra những cái khiến người khác phải điên cuồng, đó là đan dược thần kì, mà bởi vì mấy loại đan dược này nên bọn họ có được lực hiệu triệu lạ thường. Cũng vì mấy loại đan dược này mà ít cường giả nguyện ý vì Luyện dược sư mà hành động." " Đấu Khí đại lục, có rất nhiều người hi vọng nắm giữ được Luyện dược sư cho riêng mình, chỉ cần có được, liền có thể thoả sức động thủ vô số, ngẫm lại cho dù trong trường hợp có đến cả trăm cường giả quây đánh sao chứ, cho dù đánh chết hết nhưng cũng có thể khiến bọn họ mệt mỏi mà từ bỏ." Nghe thấy ví dụ như vậy vang lên, Tiêu Ninh liền rùng mình cái, thần tình đầy vẻ ghen ghét. " Nhưng cũng đừng vọng tưởng, muốn trở thành Luyện dược sư như vậy điều kiện vô cùng ngặt nghèo, ngươi cũng phải biết cái tỷ lệ này quả thực so với sao xuất ban ngày trời còn ít hơn." Liếc cái nhìn Tiêu Ninh mặt trắng bệch, Tiêu Ngọc chút khách khí giội cho chậu nước lạnh. Bị Tiêu Ngọc đánh trúng liền có chút uể oải, Tiêu Ninh bĩu môi :" Sợ rằng cả Tiêu gia chúng ta cũng có phúc khí xuất vị Luyện dược sư !" Nghe vậy, Tiêu Ngọc vừa muốn gật đầu, trong lòng đột ngột xuất hình ảnh của thiếu niên mặc hắc y, trông qua bộ dáng tựa hồ như Tiêu Viêm .... Hung hăng lắc đầu, Tiêu Ngọc trong lòng thầm :" Như thế nào lại nhớ đến tên hỗn đản đó vậy? Nếu như quả thực có thể trở thành Luyện dược sư có lẽ Luyện dược sư thế giới này cũng còn có giá đến như vậy !" Trong lòng nguyền rủa Tiêu Viêm hồi, Tiêu Ngọc liền di chuyển ánh mắt sang góc khác, nơi đó có áo xanh cầm quyển sách dày cổ xưa, ngón tay ngẫu nhiên mở những trang sách, sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng bình tình điềm đạm, khiến ít tộc nhân cùng lứa tuổi ở xung quanh trộm nhìn liên tục. " tốt a, tại sao lại hết lần này đến lần khác ưu ái tiểu hỗn đản đó đến như vậy ?" Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Ngọc lại trầm mặc như trước. Yên lặng ngồi bên cửa sổ, mằc dù tâm tình chìm vào trong bộ sách, nhưng Huân Nhi cũng có thể phát khí đầy áp lực trong đại sảnh, mày liễu cau laị, dù thế nào nữa nàng cũng ở Tiêu gia hơn mười năm, hơn nữa cũng có gì bất tiện xảy ra cả, cho dù bởi vì nguyên nhân ở Tiêu Viêm, nàng cũng để yên cho Tiêu gia bị Gia Liệt gia tộc đánh cho diệt vong được. " Ai, hi vọng tên này quá phận vậy ...." trong lòng thở dài hơi, Huân Nhi ánh mắt lại hướng lên trang giấy, có Tiêu Viêm ở bên cạnh, nàng hề nghĩ đến chuyện mở miệng. Trong lúc đại sảnh bàn bạc kế sách, gã hộ vệ của gia tộc chạy lại gần, thanh cung kính :" Tộc trưởng, bên ngoài có vị Hắc bào nhân, là có chút công việc cần hợp tác, muốn tìm tộc trưởng chuyện." Nghe vậy Tiêu Chiến cùng mấy vị trưởng lão đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời sắc mặt trầm đột nhiên nổi lên nét mừng như điên, mấy người đồng thời lập tức đứng dậy, quát :" Mau mời vào !" Trông thấy bộ dạng này của Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão, trong đại sảnh tất cả đều vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau. " A a, Tiêu tộc trưởng cần mời đâu. Lão nhân ta chính là mời mà tự đến đây." Thanh Tiêu Chiến vừa mới hạ xuống, tiếng cười già nua hướng từ ngoài cửa lập tức truyền đến. Theo ngay sau thanh, bóng người bao phủ trong cái áo choàng lớn màu đen, trước mắt mọi người nhanh chậm tiến vào trong đại sảnh. Ngay khi Hắc bào nhân tiến vào trong sảnh, Huân Nhi vốn tập trung trang sách mày liễu đột nhiên cau lại, chậm rãi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, làn thu thuỷ gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh bước vào cửa.
CHƯƠNG 75: ĐẠI THỦ BÚT Nhìn thấy hắc bào lão nhân vào cửa, Tiêu Chiến cùng với ba vị trưởng lão vội từ trong bàn bước ra cung kính cười : "Lão tiên sinh, công việc trong tộc bộn bề, Tiêu Chiến nghênh đón được, mong được lượng thứ." "A a, cần khách sáo." trong hắc bào phát ra thanh già nua, nhàn nhạt cười. Tiêu Chiến gật đầu, quay lại ra hiệu cho ba vị trưởng lão ý bảo nhường lối, cười : "Lão tiên sinh, xin mời ngồi." Hắc bào nhân gật đầu cười, cũng khách khí, trực tiếp đến ngồi bên cạnh thủ vị." Nhìn Tiêu Chiến cùng mấy người cung kính với vị hắc bào nhân, thanh niên trong tộc khỏi thầm rỉ tai nhau, từng ánh mắt tò mò ngừng di chuyển người hắc bào nhân. Khi nghe được thân phận hắc bào nhân là luyện dược sư, ánh mắt nhất thời nóng bỏng cùng sùng bái mà nhìn lão. Bất kể ở nơi đâu, chức nghiệp luyện dược sư thủy chung cũng đều là chức nghiệp làm cho người phải kính sợ. "Tỷ, người kia phải là thần bí dược sư hôm đó ở phòng đấu giá sao?" Tiêu Trữ hai mắt tỏa sáng, nhìn hắc bào nhân, khẩn trương kéo tay áo Tiêu Ngọc khẩn trương . "Ân." Tiêu Ngọc khẽ gật đầu thừa nhận, ánh mắt xinh đẹp dừng người hắc nào nhân, mừng rỡ : " nghĩ tới vị lão tiên sinh này đến Tiêu gia chúng ta, xem ra lần trước , cũng phải là thuận miệng ra a... Nếu có hỗ trợ, khốn cảnh của Tiêu gia lần này tất nhiên có thể thuận lợi được giải trừ." Nghe tộc nhân bên cạnh thầm to , Huân Nhi hơi nhíu mày, đôi mắt thu thủy gắt gao nhìn chằm chằm vào thân hình béo phì của hắc bào nhân, hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy hắc bào nhân trước mắt hành động cùng ngôn ngữ có chút được hài hòa... Nhíu mày khổ sở suy nghĩ cả nửa ngày, hồi lâu có kết quả, Huân Nhi đành bất đắc dĩ mà bỏ qua, muốn suy nghĩ nhiều thêm. "A a, lão tiên sinh, chẳng biết hôm nay ngài đến Tiêu gia là vì chuyện gì?" Tự mình bưng đến chén trà nóng, Tiêu Chiến cười hỏi. "Vừa vặn ngang qua đây, cho nên muốn đến xem vị thiếu niên kia của quý gia tộc, đúng là thiếu niên thiên tài, chỉ dựa vào chút trúc cơ linh dịch mà tăng được vài đoạn đấu khí." Bên trong hắc bào, thanh già nua nhàn nhạt phát ra. Nghe vậy, Tiêu Chiến đưa ánh mắt nhìn vòng trong sảnh, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Viêm đâu, khỏi cười khổ tiếng. "A a, Tiêu tộc trưởng cần gọi, ta gặp được quý thiếu gia rồi, quả là thiếu niên rất rồi, phi thường hợp khẩu vị của lão đầu ta..." Khoát tay áo ngăn trở Tiêu Chiến muốn phái người gọi, hắc bào nhân cười , trong giọng có pha chút tán thưởng, làm cho khuôn mặt thiếu niên giấu trong bộ hắc bào cũng có chút lúng túng. Nghe thanh của hắc bào nhân tán thưởng, ánh mắt mọi người trong đại sảnh khỏi toát ra vẻ hâm mộ, được vị luyện dược sư cấp bậc thấp đánh giá, cũng phải là chuyện dễ dàng a. "cái gì tốt cũng đều bị tên kia chiếm hết." Tiêu Trữ cam lòng, bĩu môi , trong giọng còn pha chút ao ước cùng đố kị. Tiêu Ngọc cũng bất đắc dĩ thở dài hơi, ngọc thủ chống lên cằm thầm : "Tên kia tốt vậy sao? Ta như thế nào phát a?" Nghe hắc bào nhân thế, Tiêu Chiến khuôn mặt tươi cười càng tăng thêm vài phần, trong ánh mắt thoáng vài phần đắc ý. "A a, Tiêu Tộc trưởng, Tiêu gia gần đây tựa hồ tình hình tốt a?" Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến còn chưa nở ra hết cỡ lại bị thanh già nua đánh trúng làm vẻ mặt chợt trầm bực nhiều. Gật đầu buồn bực, Tiêu Chiến cười khổ : " vậy lão tiên sinh cũng hẳn là biết cục diện của Tiêu gia bây giờ sao?" "Ân, biết được vài phần." Hắc bào nhân mỉm cười gật đầu . "Ai, Tiêu gia bây giờ bị Đoàn gia tộc đem sản nghiệp chèn ép mất gần năm thành, nếu còn tiếp diễn dài, chỉ sợ địa vị của chúng ta xuống thành nhị lưu thế lực mất." Tiêu chiến thở dài , lông mày nhíu lại, dường như già nua thêm vài phần. "A a, mặc dù ta cùng Tiêu gia cũng thâm giao, bất quá ta cùng với quý thiếu gia cũng có chút tâm đắc, nếu như Tiêu tộc trưởng sợ phôi chủ ý lão đầu ta, chúng ta cùng hợp tác với nhau được chứ?" Hắc bào nhân khẽ cười . Nghe vậy, Tiêu Chiến lúc đầu ngẩn ra, rồi chợt mừng như điên. Trong bụng , phải cũng muốn những lời này sao? cùng ba vị trưởng lão hưng phấn liếc nhau, chút do dự gật đầu : "Lão tiên sinh, có thể cùng ngài hợp tác, Tiêu gia cầu còn được!" vị cấp bậc ít nhất cũng ngoài nhị phẩm luyện dược sư, tầm cỡ như vậy gia tộc bình thường cơ hồ mời cũng tới, hơn nữa Tiêu Chiến cũng cho rằng gia tộc mình có vật gì có thể đả động được tên nhị phẩm luyện dược sư, xem ra điệu bộ chuyện của vị tiên sinh này, cùng Tiêu gia hợp tác hơn phân nửa là vì Tiêu Viêm. Làm chuyện phát triển gia tộc, Tiêu Chiến làm sao có thể dễ dàng buông tha được? Nhìn thấy thái độ của Tiêu Chiến, hắc bào nhân cười gật đầu, ngón tay trắng nõn từ trong hắc bào đưa ra lộ ra chiếc nhẫn màu đỏ nhạt, đầu ngón tay khẽ búng, nhất thời quang mang chớp động... Nhìn ngón trỏ trắng nõn như tay thiếu niên, Tiêu Chiến trong nháy mắt thất thần, bàn tay này cho cảm giác có chút quen thuộc. Tiêu Chiến kịp suy nghĩ về cảm giác quen thuộc này, mà ngay sau đó bàn đột ngột xuất đống lớn bình ngọc làm cho ngây người. Trong nháy mắt, mặt bàn hội nghị lớn liền được bao trùm bởi những bình ngọc được xếp chỉnh tề, còn chút khe hở nào. Nhìn vô số bình ngọc bỗng nhiên xuất , trong phòng trừ thanh y thiếu nữ bên cửa sổ ra, cùng mọi người đều bị số lượng khổng lồ đan dược làm cho rung động, nhàng hút ngụm lương khí. "Ở đây có ngàn hai trăm tám mươi ba bình thuốc liệu thương tên là "Ngưng huyết tán", mặc dù dám là thuốc trị thương cực phẩm, bất quá so với "hồi xuân tán" của Đoàn gia tộc, hiệu quả chữa thương hiệu quả chữa thương còn tốt hơn rất nhiều." Nhìn ánh mắt rung động trong đại sảnh, hắc bào nhân vẫn như trước nhàn nhạt giọng mà . Tiêu Chiến khóe miệng vừa nhếch lên, hút ngụm khí sâu: "Đây mới đích thực là đại thủ bút a!"