Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 777: Vân Sơn, Huân Nhi
      Dịch: trungnhau (A Nhậu)
      Theo đế quốc yên ổn, cuộc sống Tiêu Viêm cũng là dần dần trở nên an tĩnh rất nhiều, ngẫu nhiên tu luyện, thời gian rảnh thì ở trong đan đường của Viêm Minh, trước phần đông Luyện Dược Sư động thủ luyện chế chút đan dược khiến cho cả đan đường đều nể phục hắn, cũng làm cho các luyện dược sư tâm chí cao ngạo chân chính nhận là Minh chủ.
      Tuy tại trận chiến tranh này ở bên trong, đối với sức chiến đấu Tiêu Viêm, Luyện Dược Sư trong Đan đường biết sơ lược, nhưng thân là Luyện Dược Sư, coi trọng nhất tự nhiên là thuật luyện đan. Mà Tiêu Viêm muốn làm cho bọn họ nể phục, tất nhiên phải thể hiện được trình độ luyện dược thuật cao siêu mới được. Đương nhiên, so trình độ luyện dược thuật tại Gia Mã Đế Quốc chỉ sợ có ai qua được Tiêu Viêm, lấy luyện dược thuật của hắn bây giờ đủ để luyện chế lục phẩm đan dược, trong Gia Mã Đế Quốc, ngoại trừ Đan Vương Cổ Hà chỉ sợ cũng chỉ có Pháp Ma miễn cưỡng luyện chế được.
      Trong đoạn thời gian này, Tiểu Y Tiên cũng có tin tức gì, bất quá Tiêu Viêm biết, nàng giờ phái ra vô số người tìm kiếm dược liệu khống chế "Ách Nan Độc Thể", khi nàng có tin tức gì, hẳn cũng thông báo cho hắn biết, đến lúc đó, chỉ sợ phải tận lực lần.
      Khi mọi chuyện bình ổn trở lại, bởi vì Xà Nhân tộc đổi nơi sinh tồn, Mỹ Đỗ Toa thân là tộc trưởng, tự nhiên phải ra tay. Bởi vậy, sau khi trở về Gia Mã Đế Quốc lâu, nàng tạm thời rời khỏi Tiêu Viêm, mang theo xà nhân di chuyển tới khu vực gần Ma Thú sơn mạch, bắt đầu kiến tạo nơi sinh sống mới.
      Bận rộn việc kiện tạo nơi sinh sống tất nhiên nàng sẽ có thời gian ở bên cạnh Tiêu Viêm. Kể từ đó, hắn cảm thấy có chút được tự nhiên, tựa hồ từ khi rời khỏi Già Nam Học Viện Nội Viện, Mỹ Đỗ Toa vẫn thường theo bên cạnh, bất quá mới đầu là do sát tâm mà đến, nhưng theo thời gian trôi qua, Tiêu Viêm có thể cảm giác được, sát ý trong nội tâm nàng đã từ từ yếu bớt rất nhiều, đến hiện giời phần sát ý này còn chút nào nữa.
      Ngày thường có nàng bên cạnh dường nhưng chưa từng nhận ra, nhưng hôm nay khi nàng rời , nhất thời xuất hiện cảm giác thiếu điểm gì đó, trong lòng hơi có chút cảm giác trống rỗng. Phát cảm xúc hiện tại của mình, lại có chút ảo não, bởi vì lại nhớ tới Huân Nhi, biết nàng đã đâu, nàng này ngày thường ôn nhu động lòng người tựa như làn nước mùa xuân nhẹ nhàng thẩm thấu vào lòng người khắc sâu vào tâm khảm, quên thật là việc cực kỳ khó khăn.
      Mà nghĩ đến lực lượng cực kỳ thần bí từ nàng, Tiêu Viêm nhịn được liền dừng động tác thực hiện, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh, trong lúc nhất thời, chỉ có thể ảm đạm thở dài, thấp giọng lẩm bẩm : "Huân Nhi, chờ ta, ta mau chóng đạt tới Đấu Tông cấp bậc, sau đó liền tìm ngươi! Mặc kệ tộc ngươi đáng sợ đến mức nào ta cũng chưa bao giờ khiếp đảm!"
      Mây mù lượn lờ ̉nh núi, một thanh ảnh yểu điệu như như bên trong sương mù, vòng eo mảnh khảnh, bàn tay mềm mại nắm chắt, vài lọng tóc tùy ý bay bay theo gió phủ trán càng khiến cho gái thêm khí chất thanh nhã thoát tục.
      Đôi mắt khép hờ, lát sau, rốt cục chậm rãi mở ra, nhất thời đám sương mù xung quanh tự động tấn tán khiến cho đỉnh núi trở nên rõ ràng hơn.
      "Lăng lão, trở lại sao.”
      vẫn chưa quay đầu lại, cái miệng hồng nhuận nói, thanh thúy êm tai vang lên quanh quẩn đỉnh núi.
      Thanh tan , mỏm đá bỗng nhiên một bóng mờ quỷ dị xuất hiện hóa thành đạo thân ảnh già nua, ràng là Lăng Ảnh thân ra. Lăng Ảnh hướng về phía cung kính khom người.
      "Thế nào? Có tin tức của sao?" mỉm cười từ thềm đá ngồi dậy, xoay người lại, tỏa ra luồng khí chất thanh liên thoát tục, thanh ngày thường rất ít kích động mà giờ phút này lại có chút khẩn trương.
      Biểu hiện này của Huân Nhi ngoại trừ khi nghĩ đến Tiêu Viêm thì đâu còn ai khác nữa.
      Từ khi Huân Nhi rời khỏiTiêu Viêm ước chừng khoảng 3 đến 4 năm, trong vài năm này ràng nàng trở nên thành thục ít, giờ so với năm đó, ít phần ngây ngô, nhiều hơn phần lạnh nhạt trầm lặng phát suất từ linh hồn.
      Bất quá bất luận nàng biến hóa như thế nào, dù đứng trước bất kỳ việc gì cũng bảo trì bình tĩnh chỉ khi nghe tin tức liên quan đến tên kia thì tâm cảnh kìm hãm được lại gợn sóng.
      Có lẽ đúng như Lăng Ảnh lúc trước dự liệu, ở sâu trong nội tâm Huân Nhi có cái bóng tồn tại vĩnh cửu cho dù dưới uy áp của tộc trưởng Đại lão gia cũng khó có thể đem nó xóa . Nghe trong giọng Huân Nhi có vài phần vội vàng, Lăng Ảnh cũng thở dài trong lòng, vài năm rồi, nàng chỉ khi nghe chuyện liên quan đến Tiêu Viêm thiếu gia mới chân chính giống như một gái bình thường. Tâm cảnh bình thản bất động như núi chỉ nên có ở những lão quái tu luyện nhiêu năm nhưng hiện tại lại xuất hiện một ở độ tuổi hoạt bát.
      Đương nhiên, ai biết thân phận của nàng sẽ biết nàng như người thường. Chỉ có nam tử ưu tú nhất đại lục mới có thể kết hợp cùng, biết Tiêu Viêm, có thể hay đến bước này.
      Trong lòng lên những ý niệm này, mặt Lăng Ảnh lại chứa đựng vẻ cưng chiều, mỉm cười gật đầu, chợt đem mốt số ít tin tức về Tiêu Viên trong thời gian vừa rồi phải hao tổn rất nhiều tâm cơ mới thu thập được ra.
      Lẳng lặng nghe tin tức Lăng Ảnh đã thu thập được, chiếc miệng nhỏ Huân Nhi khẽ mím lại, con ngươi trong suốt nhè nhẹ chớp động.
      " nghĩ tới, trong bốn năm ngắn ngủn Tiêu Viêm ca ca cũng đã đạt đến Đấu Hoàng cấp bậc, ngoài dự đoán của Huân Nhi a... "
      "Viêm Minh... quả là tên rất hay, nghĩ tới Tiêu Viêm ca ca dựng lên liên minh này thay thế ̣a vị của Vân Lam Tông.
      Tại Lăng Ảnh lời xong gương mặt tinh xảo Huân Nhi lộ ra chút mỉm cười thanh nhã, tay ngọc khẽ động vén lọng tóc đen bay bay trước trán, thản nhiên : " nghĩ tới Hồn Điện vẫn như cũ động thủ, vị kia Dược Trần lão tiên sinh năm đó cũng cùng tộc của ta từng có chút giao tế, có lẽ người cũng biết thân phận của ta, chính là biết có hay ... cho Tiêu Viêm ca ca. "
      "Có nên nói hay hẳn phải biết, làm cho Tiêu Viêm thiếu gia sớm biết rằng thân phận của ngài, đối với cũng tốt" Lăng Ảnh trầm ngâm .
      "Lăng lão, tận lực phái người tìm kiếm chút nơi ở của Hồn Điện, xem ra chuyện Tiêu thúc thúc năm đó, cũng là bọn động tay chân" Huân Nhi quay đầu lại, thanh ẩn chứa chút thanh lạnh lùng . Lăng Ảnh thoáng chần chờ chút, : "Được rồi, việc này ta thầm tiến hành, tận lực tìm kiếm, bất quá Hồn Điện kia cũng rất quỷ dị, ngoại trừ một vài người biết tổng bộ của bọn chúng, ngay cả trong tộc ta, cũng rất ít người biết, mặc dù chúng ta đã đối chiến cùng bọn chúng vô số lần”
      Huân Nhi khẽ gật đầu, mí mắt cụp xuống, trong tròng mắt trong suốt kia đột nhiên xẹt qua chút lãnh ý, chậm rãi thì thào nói: "Hồn Điện, mặc dù biết các ngươi đến Tiêu gia để lấy mảnh Đà Xá Cổ Đế Vương, nhưng ngàn vạn lần nên làm bị tổn thương, nếu … bất luận như thế nào, ta cũng sẽ khiến các ngươi trả giá thể thừa nhận!"
      đến lời cuối cùng, đột nhiên đôi mắt Huân Nhi phóng ra một chút kim sắc hỏa diễm. Khi hỏa diễm mạnh mẽ xuất , khối nham thạch lớn bên cạnh quỷ dị dao động ở bên trong lặng yên tiếng động hóa thành mảnh hư vô. Nhìn thấy trong mắt Huân Nhi xuất kim sắc hỏa diễm, trong lòng Lăng Ảnh cũng rùng mình, đối với người trước mắt hắn tương đối quen thuộc, tự nhiên biết, trừ phi trong lòng xuất hiện sát ý hoặc tức giận, thì vật kia sẽ chỉ luôn luôn sâu trong linh hồn, mới vừa rồi xuất hiện, nghĩ tới sau bốn năm chưa gặp lại, tình cảm Huân Nhi dành cho Tiêu Viêm bị phai nhạt mà lại có phần thêm thâm thúy sâu đậm hơn.
      "Ai, tiểu tử kia, có lẽ chính hắn cũng biết mình có được đại phúc khí a, người có thể làm cho tiêu thư ngày nhớ đêm mong nếu mà truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ liên lụy đến Viêm Minh và Gia Mã Đế Quốc, có lẽ chỉ cần ngày sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Cố gắng tu luyện , ngươi bây giờ, mặc dù tới Đấu Hoàng nhưng vẫn còn chưa đủ a... " trong lòng thở dài tiếng, Lăng Ảnh thầm nghĩ trong lòng.
      "Đúng rồi... " Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, Lăng Ảnh sắc mặt chợt biến đổi, ánh nắng chằm chằm nhìn Huân Nhi, cẩn thận : "Theo ta được biết, bởi vì tiểu thư ở Tiêu gia vẫn chưa tìm thấy "chìa khóa" kia cho nên trong tộc trải qua vài lần tranh luận, rốt cục quyết định phái người chạy tới Gia Mã Đế Quốc, tìm "chìa khóa” từ trong tay Tiêu gia.”
      "Ầm!"
      Lăng Ảnh vừa nói xong, một cổ khí thế khổng lồ đột nhiên bùng phát ra trước mặt chấn thân hình hắn lui về phía sau. Ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn khỏi kinh hãi.
      Giờ phút này Huân Nhi, chân cách mặt đất ba thước, sắc mặt băng hàn, hỏa diễm kim sắc rực rỡ, giống như chất lỏng lưu chuyển quanh thân. Dưới sự lưu động của hỏa diễm kim sắc, núi đá chung quanh quỷ dị dần dần hư hóa bộ tựa hồ bị một cự thú vô hình cắn nuốt. Huân Nhi sắc mặt như băng như tuyết, nàng liếc Lăng Ảnh cái, cũng chuyện, eo uốn éo, nhằm hướng dưới núi bay .
      Nhìn thân ảnh Huân Nhi biến mất, Lăng Ảnh há miệng thở dốc, chợt cười khổ lắc đầu, ánh mắt mông lung nhìn chân trời phía tây, cười khổ : "Tiểu tử, ngươi có thể làm cho tiểu thư xuất hiện thái độ đến trình độ này, cũng là người duy nhất lão phu nhìn thấy...”
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 778: Đan Tháp!
      Dịch: trungnhau (A Nhậu)
      Viêm Minh tổng bộ, hình thành tại Gia Mã đế quốc, là thế lực cường đại nhất đế quốc. Quy mô tại của Viêm Minh lớn hơn rất nhiều so với năm trước, trở thành bộ phận khổng lồ của đế quốc, cơ hồ chiếm tới phần ba lãnh thổ, các ngành nghề và công việc đều được phân công rất ràng và chính xác, khiến cho lực lượng căn cơ của bọn họ vô cùng mạnh mẽ và vững chắc.
      Đan Đường, trong những nơi trọng yếu của Viêm Minh, nơi đây, mỗi ngày đều chế tạo ra rất nhiều đan dược. Dưới phân phối của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, những lô đan dược này được chia đều tới các con buôn rồi nhanh chóng bán ra khắp mọi nơi Đế quốc.
      giờ có thể coi Viêm Minh cắm rễ xâm nhập vào sâu trong toàn bộ đế quốc, dân chúng của Gia Mã đế quốc dần quen thuộc với thế lực khổng lồ này. vài tổ chức hoặc gia tộc khác lúc trước còn chờ xem tình hình ra sao, nay cũng nhanh chóng gia nhập Viêm Minh. Với xu thế đó, ai cũng biết địa vị cùng danh vọng của Viêm Minh trong đế quốc chẳng mấy chốc hơn hẳn so với Vân Lam Tông ngày trước.
      Đan Đường nằm gần trung tâm của đế đô, hàng ngày vô số Luyện dược sư từ khắp các nơi đổ về đây giao dịch. Vô hình chung, nó trở thành trung tâm mua bán lớn nhất của Luyện dược sư toàn quốc. Đủ các loại dược liệu cùng phương thuốc quý hiếm đều góp mặt ở đây, bởi đế quốc Gia Mã dù sao diện tích cũng rất lớn, khá nhiều nơi trong rừng sâu núi thẳm chưa từng có dấu chân người xuất , nên dấu ít thứ tốt, số người ngẫu nhiên may mắn tìm được, nếu dùng tới, đương nhiên có thể đem tới trao đổi, hoặc bán .
      Hơn nữa, do thắng lợi từ cuộc kháng chiến chống lại liên minh tam đại đế quốc, thanh danh của đế quốc Gia Mã cùng Viêm Minh bắt đầu lan rộng khắp khu vực Tây Bắc. Hơn nữa, đế quốc đề ra số chính sách tiến bộ mới, khiến cho càng ngày càng có nhiều người của các quốc gia khác mang theo tò mò chạy tới đế quốc Gia Mã. Nhất thời, Gia Mã đế quốc trở nên phồn vinh rất nhiều so với những năm về trước.
      giờ, phồn vinh của Đan Đường cũng hơn hẳn Luyện dược sư công hội ngày xưa.
      Khác với giao dịch sảnh lúc nào xôn xao náo nhiệt, sâu trong Đan đường, là vô số những dãy phòng yên tĩnh cách ly với thế giới bên ngoài, tại đây cung cấp những trang bị vật chất chuyên môn tốt nhất dành cho các Luyện Dược Sư của Viêm Minh chế tạo đan dược. Bên ngoài những căn phòng đó đều có cặp nam nữ phụ tá đứng chờ sẵn, khi bên trong Luyện Dược Sư cần gì muốn gì, chỉ việc truyền lời ra, lập tức những trợ thủ này liền rất nhanh chóng thõa mãn những cầu đó.
      Ở trung tâm của các phòng luyện dược, có dãy nhà được xây toàn bằng nham thạch tím rất hiếm thấy, nó có khả năng giữ nhiệt rất tốt và là lựa chọn tối ưu trong các loại vật liệu để dựng nên phòng luyện dược. Tuy vậy, sản lượng của nó lại rất ít ỏi, nên nhiều Luyện dược sư có thể tự mình sở hữu được. Nhưng với tài lực hùng hậu của Viêm Minh giờ, xây dựng mấy cái luyện dược thất cao cấp như vậy cũng phải là vấn đề gì to tát.
      Mà những phòng luyện dược cao cấp kia, trong Đan Đường chỉ số Luyện dược sư đạt tới Tứ phẩm mới được sử dụng, còn lại, những luyện dược sư bình thường khác chỉ có thể dùng các phòng luyện dược phía ngoài. phân chia cấp bậc này khi mới đưa ra nhận ít bất mãn, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ cũng dần thích ứng với chuyện đó. chỉ vậy, nó còn trở thành động lực thúc đẩy các Luyện dược sư, nếu chăm chỉ luyện tập, nâng cao thực lực của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào phòng luyện dược cao cấp mà hưởng thụ những ưu đãi của nó.
      Mà trung tâm của dãy phòng luyện dược cao cấp này, sừng sững tòa luyện dược tím thẫm. Tòa tháp này, chỉ có Tiêu Viêm, Pháp Mã và số ít Luyện dược sư đạt đến trình độ Ngũ cấp mới có tư cách tiến vào. Nơi này cứ thế trở thành cấm địa của Đan Đường, người thường hay những luyện dược sư khác đều bị nghiêm cấm tới gần.
      Trong tòa tháp được canh phòng vô cùng nghiêm cẩn đó, hương thuốc nồng đậm lượn lờ tiêu tan, hóa thành từng dải sương khói mờ mờ sáng với đủ các loại màu sắc khác nhau phiêu lãng xung quanh. Phía cái bệ đá đặt chính giữa tháp, những dược đỉnh cực lớn được xếp đặt rất ngay ngắn và nghiêm chỉnh, bên trong dược đỉnh, lửa hồng hừng hực thiêu đốt, nhiệt độ nóng bỏng ngừng tỏa ra, khiến cả căn phòng oi bức như cái lò nướng vĩ đại.
      Xung quanh cái bệ, thấp thoáng vài bóng người đứng, ánh mắt đầy nghiêm trọng, chăm chú nhìn vào bên trong dược đỉnh, theo thay đổi của kết ấn từ tay bọn họ, hỏa diễm bên nơi dược đỉnh cũng bắt đầu lay động, lộ ra các loại tài liệu bị luyện hóa bên trong.
      “Khà khà, Minh chủ, phương pháp phân công luyện chế này có hiệu quả à. Phệ Sinh Đan này vốn đám luyện dược sư ngũ phẩm như bọn họ khó mà luyện chế thành công, nhưng giờ liên thủ cùng luyện, khả năng thành công tăng lên ít, nếu về sau những người này có thể phối hợp ăn ý, xác xuất luyện thành còn có thể tiếp tục cao hơn nữa, khi đó tốc độ luyện chế Phệ Sinh Đan có thể nhanh lên rất nhiều rồi!” Pháp Mã nhìn đống dược liệu trong dược đỉnh rồi quay sang Tiêu Viêm cười sung sướng.
      Tiêu Viêm cũng chăm chú nhìn vào dược đỉnh, khẽ mỉm cười, lần luyện chế Phệ Sinh Đan này, lấy thực lực Ngũ phẩm Luyện dược sư của bọn họ, nếu thuận lợi như lời , đại khái trong năm ngày có thể luyện chế ra viên. Đương nhiên, điều này còn chưa tính đến những việc ngoài ý muốn, chẳng may có trắc trở, như vậy chỉ sợ ít nhất nửa tháng mới luyện chế ra được viên Phệ Sinh Đan a.
      Đương nhiên, lấy thực lực của ngũ phẩm Luyện dược sư luyện chế Phệ Sinh Đan, dược liệu tiêu hao thực quá lớn, lại khó có thể thành công. Cho nên, tại phòng luyện dược có hai nhóm tổng cộng sáu gã ngũ phẩm luyện dược sư tùy thời đợi lệnh. Hai nhóm này thay phiên nhau luyện chế, từ đó giúp cho bọn họ có thể kiên trì tới cùng, có điều, giữa những lần chuyển hoán cần phải cực kỳ ăn ý phối hợp, nếu như vậy, còn chưa biết có bao nhiêu dược liệu bị hư hỏng lãng phí.
      tại, hai quả Phệ Sinh Đan luyện chế xong tạm thời cứ đưa cho Hải lão bảo quản . Bắt đầu từ bây giờ việc bồi dưỡng tử sĩ cũng nên tiến hành được rồi.” Tiêu Viêm quay đầu hướng về phía Hải Ba Đông cười.
      “Việc chọn lựa tử sĩ hẳn có vấn đề gì, chỉ cần Phệ Sinh Đan có thể chế tạo kịp, trong vòng nửa năm, Viêm Minh có thêm mười Đấu Vương cường giả.” Hải lão vuốt ve chòm râu, mỉm cười .
      “Về luyện chế chúng ta nhất định cố gắng hết sức để tăng cường tốc độ, tiểu điệt và Pháp Mã trưởng lão khi nào rảnh rỗi cũng tham gia, mà sắp tới tiểu điệt chắc có mặt thường xuyên tại Viêm Minh được. Có lẽ phải xa chuyến, khi đó, mọi chuyện đều trông cậy vào Pháp Mã trưởng lão rồi.” Tiêu Viêm trầm ngâm , bên Tiểu Y Tiên vừa có tin tức truyền đến, cần phải tới đó, chuyện ở Gia Mã đế quốc, cứ để cho Đại ca cùng mấy người Hải Ba Đông và Pháp Mã trưởng lão lo lắng.
      Hơn nữa, cũng muốn ở mãi tại đế quốc Gia Mã, Đấu Khí Đại Lục rộng lớn như vậy, cường giả vô số, so với chuyện kiến tạo thế lực, Tiêu Viêm càng ưa thích được du lịch khắp đại lục hơn, từ đó nâng cao thực lực lên hơn nữa. Nếu phải Tiêu gia cần có lực lượng bảo vệ, cũng phí tâm cơ sáng tạo ra Viêm Minh. Còn nữa, Gia Mã đế quốc giờ có tác dụng quá bé đối với tầm vóc của , chỉ có khắp Đấu Khí Đại Lục mới có thể giúp đề cao trình độ bản thân mình.
      Mà việc giải cứu Dược lão, phụ thân, thậm chí là tìm Huân Nhi, đều cần có lực lượng cường đại mới có thể làm được. Chính vì thế, Tiêu Viêm lúc này đối với thực lực có khát vọng cháy bỏng, nên hôm nay chỉ có thể mau chóng đem ít đại an bài thỏa đáng, sau đó mới an tâm mà rời .
      Đối với các cường giả Đấu Khí Đại Lục, trong lòng Tiêu Viêm tràn ngập mong chờ.
      “Lão phu tự nhiên là dốc hết khả năng, nhưng kỳ loại việc này, có người so với lão còn thích hợp hơn nhiều, nếu cho ta chủ trì việc luyện chế Phệ Sinh Đan, chỉ sợ hiệu suất chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu.” Pháp Mã cười bí , chợt .
      “Ồ, là ai vậy?” Tiêu Viêm nghe mà được chợt ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi.
      “Đan vương Cổ Hà!” Pháp Mã chần chừ chút, rồi chậm rãi .
      Nghe được cái tên này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, bất chợt gật đầu: “Thuật luyện đan của Đan vương Cổ Hà quả thể nghi ngờ, nhưng quan hệ của tiểu điệt với lão ấy…, muốn lão tới giúp tiểu điệt là điều thể nào a.”
      “Ha ha, mặc dù Minh chủ cùng Cổ Hà đúng là có chút xích mích, nhưng các ngươi đều phải là người hẹp hòi, bởi vậy thể tính là địch nhân. Tính tình của Cổ Hà tuy kiêu ngạo, nhưng nếu muốn gia nhập hỗ trợ Đan Đường cũng phải là thể.” Pháp Mã cười cười.
      “Pháp Mã trưởng lão, ngài có biện pháp gì sao?” Tiêu Viêm kinh ngạc. Đối với Đan vương Cổ Hà cũng rất hiểu được, lão ta là người rất có thiên phú về luyện dược, bất quá chính vì có thiên phú cao như vậy, muốn thu về dưới trướng của mình vô cùng khó khăn, mà người như lão hẳn là cam tâm ở dưới người khác.
      Nếu có thể mời lão gia nhập Đan đường, Tiêu Viêm cũng có thể an tâm mà rời rồi.
      “Minh chủ cũng biết, Đấu Khí Đại Lục, có tổ chức tự do là “Đan Tháp” được vô số luyện dược sư tôn sùng chứ.” Pháp Mã mỉm cười.
      “Đan Tháp.” Nghe cái tên này, Tiêu Viêm nhíu mày, chẳng biết sao cảm thấy quen thuộc nhưng lại thể nhớ nổi.
      “Đan Tháp, là tổ chức Luyện dược sư tự do đại lục, tồn tại từ rất lâu, thậm chí ngay cả hệ thống cấp bậc của Luyện dược sư đều là do bọn họ sáng tạo ra. Mặc dù tổ chức có chút lỏng lẻo, nhưng danh vọng lại cực kỳ uy nghiêm và đáng kính, toàn bộ Đấu Khí Đại Lục chỉ sợ có mấy ai dám trêu chọc đến thế lực đó!”
      “Dù ‘Đan Tháp’ bên ngoài lỏng lẻo, nhưng nội bộ lại có những lão thành cực kỳ tinh nhuệ làm nòng cốt, mà những người này, ai phải là Luyện dược Tông sư thanh danh hiển hách khắp Đại Lục Đấu Khí. Trong khi đó nguyện vọng cả đời của Cổ Hà lại chính là có thể được vào Đan Tháp tu luyện.” Pháp Mã khẽ cười : “Nhưng muốn được vào đó cần có tổ chức Luyện dược sư có đủ phân lượng lên tiếng đề cử, nên năm xưa lão ấy mới tìm tới Công hội Luyện dược sư của chúng ta nhờ giúp đỡ! Thực lực của Công hội lúc bấy giờ tại đế quốc Gia Mã mặc sức diễu võ dương oai, nhưng so ra khắp đại lục lại là cái gì cả. Do đó tư cách đề cử người vào Đan Tháp tự nhiên là có, bởi vì vậy lão phu lúc đấy cũng chỉ đành cự tuyệt lão mà thôi!”
      tại tiềm lực của Đan Đường so với Công hội Luyện dược sư trước kia mạnh hơn rất nhiều. Ta tin tưởng, lâu nữa, Đan Đường chắc chắn đạt được tư cách đó. Nếu Minh chủ dùng chuyện này tới đánh động Cổ Hà, ta nghĩ, nhất định đáp ứng gia nhập Đan Đường.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm tay vân vê cằm, ánh mắt lướt qua đám Ngũ phẩm Luyện dược sư người nào người nấy đầm đìa mồ hôi ở đằng kia, lát sau khẽ gật đầu.
      “Ừ, chúng ta cứ thử xem sao…”
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 779: Thu phục Cổ Hà!
      Dịch: NiNo1310 ( A Nín) - Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
      Tiêu Viêm quả thực rất có hứng thú với những lời Pháp Mã kể lại, cũng có thể , việc thuyết phục cho Đan vương Cổ Hà gia nhập khiến động tâm. Bởi vậy, ngay sớm hôm sau, dưới dẫn đường của Pháp Mã, mang theo Hải Ba Đông trực tiếp tới nơi cư ngụ của Cổ Hà.
      Khi Vân Lam Tông tan rã, Cổ Hà tự nhiên cũng rời khỏi Vân Lam Sơn, có điều lão bỏ đế quốc Gia Mã nơi khác, mà lui về cư tại vùng núi yên tĩnh gần đó, hôm nay đám người Tiêu Viêm chính là hướng về chỗ này.
      Nơi cư của Cổ Hà cách đế đô cũng xa mấy, lấy tốc độ của bọn Tiêu Viêm ước chừng nửa giờ là tới nơi. Mà theo chỉ dẫn của Pháp Mã, bọn họ rất dễ dàng tìm ra ngôi nhà tranh dấu trong rừng sâu kia.
      Ở đây Tiêu Viêm gặp lại người quen cũ, đó là Liễu Linh, người năm đó từng tranh đoạt chức quán quân tại Đại hội Luyện dược sư với . Bỗng dưng xuất thêm mấy người ở nơi hẻo lánh này khiến Liễu Linh ngẩn người, khi nhìn ra Tiêu Viêm mới ngạc nhiên : “Tiêu Viêm, ngươi tới đây làm gì?”
      Đối với Tiêu Viêm, trong lòng Liễu Linh có loại cảm giác vạn phần phức tạp, nhớ năm đó thực lực hai người đều cách biệt nhiều lắm. Mà giờ đây, y chỉ là gã Tứ phẩm Luyện dược sư chật vật phấn đấu lên ngũ phẩm. Còn người kia, thực lực tại có thể ngang bằng với lão sư Cổ Hà, chênh lệch như thế làm y có cảm giác chán nản vô cùng.
      “Ha ha, Liễu huynh, thỉnh huynh thông báo với Cổ Hà lão sư tiếng, rằng có Tiêu Viêm cầu kiến.” Tiêu Viêm hướng về phía Liễu Linh mỉm cười, khách khí .
      Nghe lời lẽ của Tiêu Viêm lễ độ như vậy, Liễu Linh chần chừ chút, nhưng cũng cự tuyệt, hơi gật đầu liền xoay người hướng phía nhà tranh tới. Địa vị tại của Tiêu Viêm trong Gia Mã đế quốc, y tất nhiên biết rất ràng, Tiêu Viêm này còn là gã thiếu niên vô danh tiểu tốt như lúc trước nữa.
      Nhìn Liễu Linh rời , đám người Tiêu Viêm liền đưa mắt nhìn tứ phía, rồi thầm gật đầu với nhau. Cổ Hà này cũng biết lựa chỗ ở, nơi này quá hẻo lánh, hề có bóng người qua lại, nơi rất ít người có thể đến, dùng để cư quả là lựa chọn tuyệt vời!
      Tại thời điểm mấy người họ còn đánh giá xung quanh, cánh cửa của nhà tranh chợt mở, người chậm rãi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn đám người Tiêu Viêm : “Các ngươi có thể tìm được tới nơi đây, xem ra thế lực của Viêm Minh giờ quả nhiên trải khắp đế quốc Gia Mã nhỉ? biết hôm nay các vị tìm tới đây gây phiền toái, hay là còn việc gì khác?”
      Người vừa , chính là kẻ mai danh tích bấy lâu, Đan vương Cổ Hà, ở phía sau lão, Liễu Linh khom người đứng, ánh mắt khẽ liếc qua bọn Tiêu Viêm, giống như nghi hoặc mục đích chuyến viếng thăm này của bọn vậy.
      “Cái lão già này, vẫn giữ cái bộ dạng cao ngạo đáng ghét đó sao.” Nghe vậy, Pháp Mã khỏi lắc đầu cười mắng.
      “Nhất định là lão gia hỏa ngươi dẫn bọn họ tới đây.” Cổ Hà trừng mắt với Pháp Mã, rồi nhìn Tiêu Viêm, bình thản: “Minh Chủ Viêm Minh, có việc gì lẹ , bây giờ lão phu còn có mẻ thuốc cần trông coi! Nếu có việc gì quan trọng, đừng làm mất thời gian của ta!"
      “Pháp Mã trưởng lão từng , Cổ Hà lão sư phải là người bụng dạ hẹp hòi, khi vậy, Tiêu Viêm cũng dài dòng nữa! Lần này tới đây, chủ yếu là muốn mời đại sư gia nhập Đan Đường của Viêm Minh.” Tiêu Viêm cười cười, rườm rà, trực tiếp thẳng vào vấn đề, biết, đối với loại người như Cổ Hà, chuyện mà cứ úp úp mở mở, hoa ngôn xảo ngữ, ngược lại làm lão mất kiên nhẫn.
      “Gia nhập Viêm Minh?” Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hà liền lên vẻ cổ quái, chợt uể oải phất phất tay : “Quên , lão phu bây giờ rất thích cuộc sống tại, muốn gia nhập vào thế lực nào cả, chỉ toàn là tranh chấp với bon chen khiến người ta phiền toái mệt mỏi mà thôi. "
      “Ơ, lão già này, phải lão luôn muốn được vào “Đan tháp” tu luyện hay sao? Hiên giờ, Đan Đường so với Luyện dược sư công hội trước kia mạnh hơn rất nhiều, nếu lão gia nhập, nguyện vọng đó còn là khó khăn nữa rồi!” Thấy vậy, Pháp Mã khỏi bất đắc dĩ .
      “Lão gia hỏa, ngươi cần dùng cách này để dụ dỗ ta, ngươi cho rằng ta có cách nào để vào “Đan tháp” à? Nếu phải lão phu còn nghĩ mình là người của Gia Mã đế quốc, với khả năng luyện dược bây giờ, chỉ cần rời khỏi đây, ngươi tưởng là có những tổ chức Luyện Dược cường đại khác mời ta vào sao?” Cổ Hà bĩu môi, cười lạnh.
      “Ơ…!” Nghe vậy, Pháp Mã khỏi tức cười, hơi xấu hổ nhìn phía Tiêu Viêm, quá biết, với khả năng luyện dược của Cổ Hà, tùy tiện tới nơi đâu Đấu Khí Đại Lục này, cũng có người mời chào, dù sao Lục phẩm Luyện dược sư cũng phải loại tầm thường.
      Pháp Mã đưa ra điều kiện hết sức hấp dẫn này, mà kết quả lại hề lay động được Cổ Hà tí nào khiến Tiêu Viêm cũng ngớ người ra. Lão gia hỏa này, quả nhiên dễ lừa gạt. . .
      Nhìn bộ dáng như vậy, Pháp Mã càng xấu hổ hơn.
      “Cổ Hà đại sư, như vậy, ngươi đối với những tổ chức Luyện Dược Sư bên ngoài đế quốc cũng ưa thích gì, khi như thế, tại sao suy nghĩ đến việc gia nhập Viêm Minh? Chẳng lẽ là vì có kẻ này ở giữa?” Tiêu Viêm chăm chú nhìn Cổ Hà, chậm rãi .
      Nheo mắt nhìn Tiêu Viêm, Cổ Hà đột nhiên : “Ngươi rất muốn lão phu gia nhập Viêm Minh phải ?”
      “Lấy khả năng luyện dược của Cổ Hà đại sư, ta nghĩ bất kỳ thế lực nào cũng thể bỏ qua.” Tiêu Viêm giang tay cười.
      “Muốn ta cùng ngươi, chưa hẳn là được, nhưng, ngươi phải đáp ứng điều kiện của lão phu trước !” Ánh mắt chậm rãi lướt người Tiêu Viêm, lát sau, Cổ Hà nhíu mày lại, .
      “Điều kiện gì?” Tiêu Viêm khẽ nhăn trán, vẫn chưa đáp ứng vội mà cẩn thận hỏi lại.
      “Tỷ thí với ta trận về khả năng luyện dược. Nếu ngươi thắng, lão đây liền gia nhập Viêm Minh. Thế nào?” Cổ Hà ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Viêm, lời có hơi hướm cuồng nhiệt. Đối với thất bại trước Tiêu Viêm trong lần tỷ thí năm xưa, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hôm nay, rất muốn dùng thuật Luyện dược mà bản thân am hiểu nhất, tỷ thí với Tiêu Viêm trận.
      Nghe những lời này của Cổ Hà, ngoại trừ Tiêu Viêm, vẻ mặt ai nấy đều biến đổi, thuật luyện dược của Cổ Hà, đế quốc Gia Mã người nào biết, cùng với so tài, dù là Pháp Mã cũng nắm chắc bao nhiêu.
      “Lão già này, ngươi đổi cái điều kiện khác . Bối phận của ngươi như thế nào mà lại cùng Tiêu Viêm tỷ thí, ép người ta quá.” Pháp Mã nhíu nhíu mày.
      Đối với lời của lão, Cổ Hà tựa như nghe thấy, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm rời, hắc hắc cười : “Khi dễ ? Từ lần thất bại trước đến nay, ta chưa lần dám xem là tiểu bối. Lão gia hỏa, cho ta nghe, ngươi có thể đối xử với tiểu tử này như hậu bối . Theo ta biết, chỉ sợ thuật luyện dược của thấp hơn ngươi đâu.”
      Nghe vậy, Pháp Mã cắn môi, lão ít lần được nhìn Tiêu Viêm ra tay luyện chế đan dược, tự nhiên phi thường ràng, thuật luyện dược của đạt tới trình độ nào, ít nhất, bên ngoài nhìn vào, thuật luyện dược của Tiêu Viêm thấp hơn so với .
      “Tiêu Viêm, như thế nào? Cùng lão phu tỷ thí trận, nếu ngươi thắng ta liền gia nhập Viêm Minh, nhưng nếu ngươi thua, từ nay về sau cần tới đây làm phiền lão phu nữa?” Lãnh đạm nhìn Tiêu Viêm, Cổ Hà thản nhiên .
      Dưới những ánh mắt soi mói xung quanh, Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, chợt mỉm cười, khẽ gật đầu : “Nếu Cổ Hà đại sư có ý muốn này, Tiêu Viêm đành phụng bồi vậy, chỉ là, nếu lỡ như thua, được dùng cớ khác để thoái thác nữa nhé.”
      “Tốt! hổ là người đứng đầu của Viêm Minh! nhiều năm nay, ở Gia Mã đế quốc có luyện dược sư nào dám với ta như vậy.” Nghe Tiêu Viêm , Cổ Hà những tức giận, ngược lại còn cười to, đưa tay dẫn đường: “ khi như vậy, chúng ta liền vào phòng. Pháp Mã lão đầu, phiền các ngươi ở bên ngoài chờ vậy, Liễu Linh ngươi ở đó chờ cùng bọn họ .”
      xong, liền quay người về phía nhà tranh, trước dẫn đường. Tiêu Viêm cũng chút chần chừ theo.
      Nhìn hai người vào nhà tranh, sau đó đem cửa lớn đóng lại, Pháp Mã và Hải Ba Đông bất đắc dĩ nhìn nhau. Hải Ba Đông ngồi xuống thạch đôn trước nhà lẩm bẩm : “Lão gia hỏa, ngươi xem, hai người bọn họ, ai có phần thắng lớn hơn?”
      Nghe vậy, Pháp Mã lắc đầu, cười khổ : “Ta cũng . Cổ Hà được xưng Đan vương là có cái lý của nó, mà vẻ bề ngoài cho thấy tiểu tử Tiêu Viêm hẳn phải tên vô dụng, trong khoảng thời gian được xem luyện chế đan dược gần đây, trình độ có lẽ đạt tới Lục phẩm Luyện dược sư. Kết cục này, khó đoán được.”
      Liễu Linh bên cạnh cẩn thận dâng trà cho hai người, nghe được những lời này của Pháp Mã, ấm trà trong tay nhất thời run lên, khiến nước sánh cả ra ngoài bàn đá, y quay đầu lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia. Dù thế nào y cũng nghĩ đến, mới qua vài năm thôi, người thiếu niên lúc trước kia chỉ là Luyện dược sư nho , hôm nay lại đạt được cấp bậc có thể so sánh với lão sư.
      biết lão sư có thể thắng hay ?”
      Trận tỷ thí thuật luyện dược này, ước chừng kéo dài hai ngày, người bên ngoài cũng thể biết trong khoảng thời gian này, Tiêu viêm cùng Cổ Hà tỷ thí kịch liệt thế nào, chỉ nghe, từ trong căn nhà tranh kia, hương đan dược ngừng truyền ra ngoài. Có thể đoán, lần này tỷ thí dễ dàng như mọi người tưởng tượng.
      Chạng vạng ngày thứ hai, khi ba người chờ đợi, cánh cửa vốn đóng kín rốt cuộc cũng mở ra, có hai bóng người dáng vẻ mệt mỏi chậm rãi ra.
      Khi vừa thấy hai người này xuất , ba người Pháp Mã liền vội vàng chạy đến, khẩn cấp : “Ai thắng?”
      Kết quả của cuộc tỷ thí này, Tiêu Viêm cùng Cổ Hà đều , nhưng tới ngày thứ hai khi ba người Tiêu Viêm trở về, Cổ Hà đem theo Liễu Linh rời khỏi nơi cư, thẳng đường tiến về đế đô.
      Khi Cổ Hà tuyên bố gia nhập Viêm Minh, Pháp Mã cùng Hải Ba Đông trong lòng liền cảm thấy chấn động, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn về phía gã thanh niên áo đen mỉm cười kia, vậy ra, trận so tài luyện dược đó, quả nhiên là chiếm được thượng phong!
      Cùng với gia nhập của Cổ Hà, thực lực của Đan Đường tự nhiên càng mạnh hơn, mà theo gương Cổ Hà, số luyện dược sư tự do trong đế quốc, bắt đầu lựa chọn gia nhập Đan Đường. Trong nhất thời, khiến quy mô của Đan Đường nhanh chóng mở rộng.
      Khoảng tháng sau khi Cổ Hà tuyên bố gia nhập Đan đường, trong lúc rảnh rỗi, bỗng cánh chim câu từ đế quốc Xuất Vân bay lại, khi Tiêu Viêm đọc tín thư xong, vẻ mặt đầy chấn động.
      “Người của Hồn Điện xuất , mau tới.”
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 780: Đại Thống Lĩnh!
      Dịch: HungCun - Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
      Tiêu Viêm đứng ở gác cao, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào tờ giấy cầm. lát sau, ngón tay khẽ búng, tín thư liền hoá thành đám lửa , bùng lên rồi nhanh chóng tiêu tán.
      “Hồn Điện sao…”
      thào lẩm bẩm, đôi mắt đen nhánh chậm rãi dâng tràn luồng sát ý lạnh lẽo, đối với tổ chức này, có thể rằng sớm hận thấu xương, bởi hai người thân cận nhất trong đời nằm trong tay bọn chúng.
      Hàn quang loé lên trong mắt, lát sau Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, bước nhanh xuống gác. nay, đối với Hồn Điện thần bí kia hoàn toàn hiểu biết gì, mà muốn cứu Dược Lão cùng với phụ thân cần phải có thêm thông tin về bọn chúng. Nhưng người của Hồn Điện xưa nay hành tung vô cùng quỷ dị, người thường rất khó gặp được, lần này có lẽ chính là cơ hội lớn!
      Chỉ cần có thể bắt lấy người của Hồn Điện, Tiêu Viêm có thể biết được ít tin tức liên quan đến Hồn Điện, điều này đối với quả hết sức quan trọng.
      Suy nghĩ kỹ càng vấn đề này xong, Tiêu Viêm liền tìm đến mấy người Tiêu Đỉnh, đem tình huống kể lại lượt. Sau khi nghe được tin tức sắp rời khỏi Đế Quốc Gia Mã, ai nấy đều trầm mặc lúc rồi dứt khoát gật đầu. Riêng Tiêu Đỉnh lại càng hiểu đệ đệ của mình, nếu cứ để Tiêu Viêm ở lại Đế Quốc Gia Mã là trói buộc , ngược lại Đại Lục Đấu Khí mới chân chính là nơi có thể thỏa sức vẫy vùng.
      Sau khi bàn giao ít việc của Viêm Minh xong, Tiêu Viêm nấn ná nữa, vội tìm Tử Nghiên trong đế đô, rồi cùng nàng ta bay nhanh về phía Ma Thú Sơn Mạch. Đối với người của Hồn Điện vốn hết sức kiêng kị, nên lần này rời khỏi Đế Quốc Gia Mã càng cần có nhiều giúp đỡ hơn nữa, mà Mỹ Đỗ Toa ràng là lựa chọn tốt nhất.
      giờ, toàn bộ Xà Nhân Tộc chuyển về trú ngụ ngay cạnh Ma Thú Sơn Mạch, mặc dù thường xuyên phải tranh đấu cùng với ít ma thú, nhưng đối với những chiến sĩ xà tộc mà những chuyện này cũng phải là vấn đề gì to tát lắm.
      Sau khi lựa chọn sinh sống tại Đế Quốc Gia Mã cảnh giác của Xà Nhân Tộc đối với nhân loại cũng phai nhạt dần. Ở nơi sinh sống của bọn họ cũng thiết lập thông đạo có thể tự do liên lạc với bên ngoài, mặc dù chung quanh thông đạo có ít chiến sĩ Xà Nhân Tộc tăng cường bảo vệ, nhưng so với quá khứ chỉ cần vừa thấy nhân loại liền hạ sát thủ, thể nghi ngờ đó thay đổi rất tốt. Chỉ cần hai bên trải qua thời gian dài quan hệ, Xà Nhân Tộc chắn chắn dỡ bỏ đề phòng mà trở thành thành viên của Đế Quốc Gia Mã.
      Khu vực của Xà Nhân Tộc mặc dù cách Đế đô tương đối xa, nhưng với tốc độ của hai người Tiêu Viêm ước chừng hơn giờ xuất bên cạnh Ma Thú Sơn Mạch, đưa mắt chậm rãi đảo quanh đồi núi trập trùng, liền thấy, chỉ cần xuyên qua cánh rừng to lớn phía trước là có thể đến được địa bàn mới của Xà Nhân Tộc.
      Ngay khi Tiêu Viêm cùng với Tử Nghiên hai người dừng lại bầu trời trong khu rừng rậm u kia cũng có người phát ra bọn họ, lập tức mấy đạo thân ảnh nhanh chóng xuất trung, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, nhưng khi thấy Tiêu Viêm liền có vẻ sửng sốt, cảnh giác trong mắt giảm xuống.
      “Các vị bằng hữu Xà Nhân Tộc, ta có việc muốn tìm Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa, xin các vị chỉ đường!”
      Hướng về phía mấy cường giả Xà Nhân Tộc, Tiêu Viêm chắp tay trầm giọng .
      “Tộc trưởng bế quan, nếu ngươi muốn gặp Người trước tiên theo chúng ta gặp Đại thống lĩnh . Trong tộc chỉ có ngài và mấy vị trưởng lão mới có thể tiến vào mật thất mà thôi.”
      gã chiến sĩ Xà Nhân chần chờ chút rồi mới mở miệng .
      “Đại thống lĩnh?”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm nhíu mày, vị này trong Xà Nhân Tộc là trong những cường giả thực lực cũng xấp xỉ với Mỹ Đỗ Toa, có nghe qua nhưng chưa từng gặp mặt. Trong những lần ngẫu nhiên nghe số ít xà nhân nhắc tới, dường như y cũng là cuồng nhân tu luyện. Lần Gia Mã Đế Quốc cùng với ba Đế quốc kia đại chiến, y bế quan tại sa mạc gần năm, nếu Xà Nhân Tộc có phương thức liên lạc đặc thù sợ rằng ngay cả tộc nhân cũng thể tìm được.
      Đương nhiên điều này cũng khiến Tiêu Viêm phải nhíu mày như vậy, mà nguyên nhân là chuyện khác. Vị cuồng nhân tu luyện kia đều như những nam nhân Xà Nhân Tộc, luôn coi Mỹ Đỗ Toa là nữ thần. Mà hơn thế, vì trong tộc thực lực của gần bằng với Mỹ Đỗ Toa, nên có thể y là người nhiều khả năng được nàng để ý nhất. Nhưng đáng tiếc lại đột nhiên xuất tên Tiêu Viêm (giống Trình Giảo Kim) chắn ngay trước mặt. Do đó, dù cho chưa từng gặp mặt y nhưng Tiêu Viêm cũng có thể biết tên kia trong lòng ôm địch ý đối với mình chút nào.
      Suy nghĩ thoáng, Tiêu Viêm đành bất đắc dĩ lắc đầu : “ khi như vậy, thỉnh các hạ dẫn đường.”
      Tuy đối với vị Đại thống lĩnh chưa gặp mặt kia, cảm giác sắp có những phiền toái vô cùng. Thực chất Tiêu Viêm cũng sợ y, nếu đối phương thực thức thời, cũng ngại động thủ. Dù sao Xà Nhân Tộc vốn dĩ tôn trọng cường giả, chỉ cần đánh bại được y sau này giảm được ít phiền toái.
      Thấy vậy, vài tên xà nhân cường giả cũng tỏ vẻ khách khí gật đầu, thân hình nhoáng lên lao thẳng vào rừng rậm, Tiêu Viêm và Tử Nghiên ung dung theo sát phía sau.
      “Tiêu Viêm, yên tâm , nếu tên Đại thống lĩnh kia dám kiếm phiền toái, ta liền giúp ngươi đánh !”
      Tử Nghiên giống như biết tên Đại thống lĩnh trong Xà Nhân Tộc có chút nổi danh, dán chặt lấy Tiêu Viêm cười hắc hắc.
      chịu khó nghe lời ta chút, bằng ta mang cùng nữa.” Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu.
      “Hứ. Nếu ngươi mang ta theo, ta giống bọn Liễu Kình, Lâm Diễm, tự thân mà thôi.” Tử Nghiên bĩu môi, hề e sợ uy hiếp của Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chỉ biết trợn ngược mắt, trong lòng thầm nguyền rủa bọn Lâm Diễm, dám tự động bỏ , nếu để cho gặp lại phải nghiêm khắc mà giáo huấn bọn họ trận mới xong.
      Trong thời gian Tiêu Viếm bế quan năm nọ, bọn Lâm Diễm ba người ở Đế Quốc Gia Mã cảm thấy nhàm chán quá, nên để lại lời nhắn là cùng nhau rời khỏi Đế Quốc Gia Ma ra ngoài du lịch. Có điều bọn họ cũng hề biết, khi bọn họ vừa bỏ Đế Quốc Gia Mã liền bạo phát hồi chiến cuộc lớn như vậy.
      Trong khi Tiêu Viêm còn chửi thầm ba tên kia trước mắt chợt thoáng đãng hẳn, rừng rậm đột nhiên mở rộng, vùng đồi núi trùng điệp to lớn khổng lồ chợt ra.
      Xà Nhân Tộc dựa vào ngọn núi lớn mà xây dựng, trông như được khảm sâu vào vách núi. Bên trong tộc, xà nhân lại tất bật và nhộn nhịp, ở các sườn núi cao còn có ít xà nhân chiến sĩ võ trang đầy đủ đứng cảnh giới, ánh mắt bén nhọn luôn chú ý bao quát toàn bộ tình cảnh chung quanh.
      theo tên xà nhân canh gác phía ngoài kia, Tiêu Viêm hai người thẳng đường xuyên qua Xà tộc, mãi lát sau, đến trước quảng trường rộng tại sâu trong tộc dừng lại, phía sau quảng trường là những bậc thềm bằng đá kéo dài vào trong nữa, lúc này tại đây có vô số cường giả Xà Nhân Tộc đứng canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
      Đứng quảng trường, ánh mắt của Tiêu Viêm lập tức hướng thẳng đến cuối thềm đá, dừng lại chỗ mà chiến sĩ xà nhân tập trung đông nhất. Nơi đó, gã nam nhân đầu trọc hai mắt nhắm chặt, khí tức cuồng bạo lượn lờ quanh thân, quả cầu năng lượng lóng lánh ánh sáng rực rỡ soi tỏa đầu, tràn ngập hoa văn vằn vện màu xám trắng của xà tộc, từ xa nhìn lại khác con rắn cực độc, khiến người khác rét mà run.
      Ánh mắt dừng lại người của gã xà nhân đầu bóng loáng đó, Tiêu Viêm hơi nhíu mày, có thể cảm nhận được người này có thực lực đến Đấu Hoàng đỉnh phong, trong toàn bộ Xà Nhân Tộc ngoại trừ Mỹ Đỗ Toa và bốn vị trưởng lão ra, người này có lẽ cũng phải nằm trong số xà nhân cực mạnh. Nếu như vậy, xem ra gã xà nhân đầu bóng loáng này chính là Đại thống lĩnh của Xà Nhân Tộc rồi…
      Khi Tiêu Viêm nhìn đến gã xà nhân đầu trọc đó y giống như cũng cảm nhận được, đôi mắt vốn nhắm chặt chợt mở bừng ra, đồng tử tam giác giống như Mãng xà thôi miên con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm.
      “Viêm Minh Tiêu Viêm, thỉnh gặp Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương, làm phiền các hạ thông báo!”
      Hướng về phía xà nhân đầu trọc khiến người khác lông tóc dựng ngược ấy, Tiêu Viêm mặt đổi sắc, chắp tay chậm rãi .
      “Tiêu Viêm?”
      Nghe được cái tên này trong lòng xà nhân kia liền rúng động, từng luồng khí tức bạo ngược chợt bùng lên mạnh mẽ quanh thân y.
      “Ngươi chính là Tiêu Viêm sao?”
      Đuôi rắn khẽ uốn lượn, thân hình của tên xà nhân đầu trọc quỷ dị xuất tại nơi cách Tiêu Viêm xa, mắt y nhìn chằm chằm vào , thanh mang hơi hướm độc và lạnh lẽo vang lên.
      Cảm nhận được địch ý trong giọng của đối phương, Tiêu Viêm nheo mắt, nhàn nhạt gật đầu.
      Thấy Tiêm Viêm gật đầu, gã xà nhân đầu trọc mặt liền lên vẻ tươi cười tràn ngập chiến ý, nửa câu thừa, bàn tay nắm chặt, ánh sáng màu xanh dị tuôn trào lượn lờ xung quanh, từng lớp vảy rắn dày dặc chợt xuất , gã gầm lên giận dữ, nắm tay mang theo luồng kình khí lạnh lẽo độc ác, hung hăng đánh thẳng về phía Tiêu Viêm.
      Cảm nhận được kình phong hàn sắc bén từ nắm tay đối phương, sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng lại, bàn chân đạp mạnh cái, ngọn lửa xanh biếc từ trong thân thể đột nhiên bùng phát.
      Hoả diễm bốc lên, mặt đất nhanh chóng trở nên khô héo, vô số những vết nứt nhanh chóng lan tràn, bọn chiến sĩ Xà Nhân Tộc xung quanh cũng lộ vẻ kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, thiên tính thuộc về hàn của bọn họ kiêng kỵ nhất là mấy thứ này.
      Nhìn thấy ngọn lửa xanh biếc người Tiêu Viêm, xà nhân đầu trọc trong mắt cũng xẹt qua vẻ kinh dị, nhưng kình phong từ bàn tay lại chút đình trệ mà còn bộc phát mạnh hơn.
      Đúng lúc nắm tay gã sắp tiếp xúc với hoả diễm xanh biếc bỗng thân ảnh nhắn xinh xắn đột nhiên ra như thiểm điện, trong tiếng hét lanh lảnh vang lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của những xà nhân xung quanh, nắm tay xíu của nàng ta trực tiếp đấm thẳng vào bàn tay to bè của gã xà nhân đầu trọc.
      “Thịch, thich!”
      Loạt thanh trầm thấp vừa vang lên, luồng kình khí liền cuồn cuộn như sóng gợn khuếch tán ra bốn phía. Tử Nghiên và gã xà nhân đầu trọc đồng thời lùi lại vài bước.
      Mạnh mẽ ổn định thân hình, xà nhân đầu trọc mắt đầy nghiêm trọng nhìn thoáng qua nắm tay nhắn của Tử Nghiên, rồi hướng về phía Tiêu Viêm cười lạnh, còn định trào phúng dè bĩu chỉ biết dựa hơi đàn bà, bên này, loạt những bông sen lửa xanh biếc lớn chậm rãi nhàng bốc lên từ lòng bàn tay của Tiêu Viêm, thanh lạnh lùng mà bình thản của mãnh liệt vang vọng khắp quảng trường.
      “Tiến thêm bước nữa, ngươi hãy chuẩn bị nằm giường mấy tháng !”
      Đồng tử gã xà nhân đầu trọc co rụt lại, chằm chằm nhìn những đoá sen lửa xanh biếc kia, cổ họng chợt khô khốc, y có thể cảm nhận được rất ràng, chứa bên trong nó là loại năng lượng cuồng bạo và vô cùng đáng sợ!
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 781: Mời Nàng Giúp Đỡ!
      Dịch: HungCun - Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
      Gã Xà nhân trọc đầu ánh mắt dị thường ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào đoá sen lửa xanh biếc ngừng xoay tròn trước mặt Tiêu Viêm, đằng sau nó là ánh mắt tĩnh lặng chút dao động chăm chú nhìn. Y hiểu , nếu y dám bước tiếp thêm bước nữa đoá sen lửa chứa năng lượng khủng bố kia ngại ngần mà trực tiếp bùng nổ công kích về phía .
      “Tiểu tử, hổ là người đứng đầu Viêm Minh, quả là có thủ đoạn…”
      Xà nhân trọc đầu lè lưỡi liếm quanh vành môi, lạnh giọng cười, có điều khinh thị trong lời đối với Tiêu Viêm lúc trước biến mất hoàn toàn. Thậm chí đối với những lời đồn đại trong tộc về chuyện Tiêu Viêm có thể đánh bại Đấu Tông y có chút tin tưởng. Đứng trước những bông sen lửa rất tinh xảo này, đích thực sâu trong linh hồn y tràn ngập nỗi sợ hãi tên.
      “Ta cũng muốn động thủ với ngươi, xin thông báo dùm tiếng với Mỹ Đỗ Toa là ta muốn gặp nàng.”
      Tiêu Viêm đôi mắt khẽ nhướng lên, bàn tay thoáng động, hoả liên xanh biếc liền rơi vào trong đó, liếc nhìn xà nhân đầu trọc cái, thản nhiên .
      “Tộc trưởng bế quan, thể tuỳ tiện quấy rầy.” Xà nhân đầu trọc lắc lắc đầu, cười hắc hắc.
      Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cũng nữa, cong tay búng ra, sen lửa trong tay nhất thời hướng về phía gã xà nhân đầu trọc bay vụt tới, trung vẽ thành cái đuôi lửa như ngôi sao chổi vút ngang bầu trời.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm chút do dự, đem đoá hoả liên chứa năng lượng khủng bố kia ném đến, gã xà nhân đầu trọc biến sắc kinh hoàng, đuôi rắn vung lên, vội vàng lùi về phía sau.
      Nhưng mặc kệ y có thối lui nhanh đến thế nào, đoá sen lửa xanh biếc vẫn giống như ong mất tổ đuổi theo sát phía sau.
      Vì thế, quảng liền xuất cảnh tượng cực kỳ hài hước, kẻ được vô số xà nhân tôn sùng là cường giả mạnh nhất dưới Tộc trưởng giờ lại bị đoá sen lửa xanh biếc đuổi chạy quay cuồng! Chuyện này khiến cho các xà nhân đứng đằng xa nhìn nhau trợn trừng, trong ánh mắt mơ hồ xen lẫn tia hoảng sợ tên, còn bên kia chỉ thấy Tiêu Viêm vẫn bất động, chỉ có ngón tay khẽ co duỗi mà thôi.
      “Mẹ nó, ngươi có chịu dừng lại hay ?”
      Thân hình vừa liên tiếp thay đổi vị trí chật vật né tránh, gã xà nhân đầu trọc vừa nhìn chằm chằm vào hoả liên lao đến, phẫn nộ quát.
      Sen lửa chậm rãi bay đến, cuối cùng dừng lại cách y chừng hai ba thước, phiêu phù giữa trung, tỏa ra từng luồng khí nóng bỏng khiến cho gã xà nhân đầu trọc trán ngừng rịn những giọt mồ hôi li ti.
      tại Đại thống lĩnh có thể giúp ta thông báo giùm hay ?” Tiêu Viêm nhàn nhạt cười.
      “Ngươi…”
      Gã Đại thống lĩnh nghiến răng, trừng mắt liếc qua đóa sen lửa chậm rãi xoay tròn trước mặt, cam lòng chút nào. Thứ này nếu nổ tung có lẽ y giữ được tính mạng nhưng kết quả tuyệt đối tốt đẹp gì.
      “Chờ đó!”
      Do dự trong chốc lát, gã Đại thống lĩnh đầu trọc kia rốt cuộc cũng buông xuôi, hung hăng nhìn Tiêu Viêm quăng lại câu, sau đó thân hình liền loé lên, hướng về phía ngọn núi đen thẫm đằng sau thềm đá nhanh chóng lao .
      Nhìn thấy tốc độ mau lẹ của Đại thống lĩnh, Tiêu Viêm mỉm cười, ban tay vung lên, đoá sen lửa vừa khiến gã kia vô cùng kiêng kị và sợ hãi đó lập tức nhu thuận quay về, trôi nổi trong bàn tay, cuối cùng, sau trận dao động kỳ lạ hoá thành đám hoả diễm xanh biếc nhập vào trong cơ thể .
      Đem đóa hoa sen thu về, Tiêu Viêm cũng thèm để ý đến những cái nhìn tò mò xen lẫn kính sợ xung quanh, chậm rãi nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ Mỹ Đỗ Toa xuất .
      Đứng bên cạnh Tiêu Viêm, Tử Nghiên buồn chán đưa cặp mắt hiếu kỳ đánh giá bốn phía. Có lẽ vì lúc nãy nàng trực tiếp đón đỡ quyền của Đại thống lĩnh mà tổn hao mảy may khiến cho những xà nhân đông đúc quanh đó đối với nàng vô cùng khách khí, thấy nàng nhìn sang đều tỏ vẻ tươi cười.
      Hai người cứ như vậy im lặng chờ đợi, sau khi Đại thống lĩnh tiến vào núi chừng mười phút, liền xuất hai bóng người vùn vụt lao ra, lơ lửng giữa trung cho tới quảng trường mới từ từ hạ xuống.
      Nhìn thấy nhân vật chủ chốt của tộc xuất , những xà nhân hộ vệ xung quanh quảng trường đều vội vàng cung kính khom người.
      “Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm Xà Nhân Tộc của ta vậy?”
      Ở Xà Nhân Tộc uy vọng như vậy hiển nhiên chỉ có Mỹ Đỗ Toa, nàng sau khi hạ xuống đất, nhìn thấy hai người Tiêu Viêm khỏi kinh ngạc hỏi.
      “Thải Lân tỷ!”
      Nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa thân, Tử Nghiên kêu lên tiếng, kích động chạy tới, lao vào ngực người trước mặt.
      Bàn tay mềm mại vỗ lên mái đầu nhắn của Tử Nghiên, mặt Mỹ Đỗ Toa cũng lên nụ cười động lòng người, bình thường cực kỳ hiếm khi thấy nàng tươi cười, nên điều này làm cho Đại thống lĩnh nhìn đến ngây người.
      “Thải Lân tỷ, tên trọc đầu này vừa rồi dám ra tay đánh muội đó, nếu phải Tử Nghiên vừa tiến giai lên Đấu Hoàng chỉ sợ bị quyền của đánh chết rồi.”
      Dụi dụi đầu vào lòng của Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên đột nhiên chỉ gã Đại thống lĩnh tức giận.
      Nhìn thấy dáng vẻ của Tử Nghiên, Tiêu Viêm cùng với Đại thống lĩnh trán toát mồ hôi lạnh, con nhóc tinh quái này đánh người rồi còn vẫn đưa cáo trạng sao, quả đúng là vừa ăn cướp lại vừa la làng.
      Mỹ Đỗ Toa xoa đầu Tử Nghiên, sau đó đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc về phía Đại thống lĩnh. Chỉ cái liếc mắt mà thân thể của Đại thống lĩnh Lợi Mã nhất thời run lên, đành cười khan:
      “Tộc trưởng, vừa rồi chẳng qua hiểu lầm thôi, hạ nhân chỉ muốn thử xem thân thủ của Tiêu Viêm như thế nào, chứ hề có ý định động thủ đối với tiểu nha đầu đáng này.”
      Từ thái độ của Mỹ Đỗ Toa đối với Tử Nghiên, Đại thống lĩnh tự nhiên hiểu được hai người quan hệ thân mật bao nhiêu liền lập tức nhanh nhẩu lấy lòng.
      Nhưng mà y lại nhìn thấy, sau khi vừa dứt lời, Mỹ Đỗ Toa lông mày nhất thời cau lại, khẽ vung tay lên, thanh bình thản :
      “Tiêu Viêm vốn được các trưởng lão Xà Nhân Tộc nhận làm khách quý, vậy mà ngươi lại dám tuỳ tiện ra tay. Đợi lát nữa tự mình tiến vào xà quật tháng .”
      Nghe vậy, Đại thống lĩnh nhất thời cứng mặt lại, nhưng cũng dám phản đối, chỉ có thể chán nản gật đầu.
      “Ngươi lui ra !”
      Đuổi Đại thống lĩnh sang bên, Mỹ Đỗ Toa kéo Tử Nghiên, chậm rãi hướng Tiêu Viêm tới, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngước lên hỏi:
      “Có chuyện gì sao?”
      Thấy vẻ mặt bình thản của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm bất đắc dĩ :
      “Ta muốn mời giúp chuyện! Tiểu Y Tiên truyền đến tin tức, tại Đế Quốc Xuất Vân phát tung tích người của Hồn Điện, nên…”
      “Có tin về người của Hồn Điện sao? Thực lực của như thế nào?” Mỹ Đỗ Toa trầm ngâm .
      ấy . Nhưng thiết nghĩ nếu ba người chúng ta hợp sức dù có như Vu hộ pháp kia cũng có thể bắt giữ .”
      Tiêu Viêm lắc đầu , giờ thành công tiến cấp Đấu Hoàng, đối đầu với Đấu Tông cường giả cũng phải như ngày xưa đánh xong chỉ còn lại nửa mạng. Hơn nữa tại những có Mỹ Đỗ Toa, mà còn thêm Tiểu Y Tiên kém chút nào, đội ngũ như thế cho dù Đấu Khí Đại Lục cũng có thể hề kém cỏi.
      Mỹ Đỗ Toa khẽ chớp mắt, vẫn còn có chút yên lòng, :
      “Tính toán như vậy sai lắm, nhưng người ta lo lắng là Tiểu Y Tiên kia! Mà lần này xâm nhập Xuất Vân Đế Quốc, cũng là địa bàn của ta, vạn nhất ta động tay động chân chút…”
      Nghe thế, Tiêu Viêm chỉ biết trợn mắt thở dài, nữ nhân khi kết thù quả nhiên dễ hoá giải, xem ra muốn làm cho Mỹ Đỗ Toa tin tưởng Tiểu Y Tiên còn cần ít thời gian a.
      “Quên , ngươi tin tưởng nàng ta như vậy tuỳ, miễn cho lúc ta bụng ngươi lại oán ta lòng dạ hẹp hòi.”
      Ngó bộ dạng khổ sở của , Mỹ Đỗ Toa nhếch miệng, phất tay thản nhiên .
      Thấy Mỹ Đỗ Toa nâng tay lên, Tiêm Viêm ngẩn ra, tự chủ đưa tay chụp lấy, nhìn cánh tay nãy giờ vẫn dấu trong áo choàng có vết thương, nhướng mày:
      “Ngươi bị thương? Có chuyện gì vậy?”
      Bị Tiêu Viêm nắm tay trước mặt rất nhiều tộc nhân, gương mặt xinh đẹp của Mỹ Đỗ Toa thoáng hồng lên, vội vàng rút tay về, miệng lí nhí:
      “Vết thương thôi, nơi này vốn gần với Ma Thú Sơn Mạch, chúng ta kiến tạo bộ lạc, tự nhiên cần phải xây dựng rất nhiều, lấn sang địa bàn của số ma thú khác, nên va chạm với ít ma thú cường đại, cái này chỉ là trong lần giao chiến cẩn thận bị dính trảo của Ma thú.”
      “Vì sao sai người đến Viêm Minh tìm ta? Với thực lực của Viêm Minh bây giờ đủ để giúp cho lãnh địa an toàn mà?” Tiêu Viêm cau mày trách.
      “Việc này ta có thể giải quyết, cần làm phiền các ngươi…!” Mỹ Đỗ Toa mỉm cười, nhìn vẻ mặt cau có của Tiêu Viêm trong lòng nàng bỗng nhiên có điều gì đó rất thoải mái.
      “Ngươi chừng nào định hành động?” muốn dây dưa mãi chuyện này nữa, Mỹ Đỗ Toa chợt hỏi.
      “Càng nhanh càng tốt!” Tiêu Viêm trầm giọng.
      “Vậy ngươi chờ ta chút, ta cần thông báo việc trong tộc, sau đó theo ngươi .”
      Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa chút chần chờ, gật đầu, định xoay người nhưng bị Tiêu Viêm giữ lại, trong lúc nàng sửng sốt, nghe được từ miệng đối phương truyền đến giọng trầm thấp:
      “Cảm ơn nhiều lắm!”
      Nghe những lời này, Mỹ Đỗ Toa ngẩn người, rồi mỉm cười:
      “Coi như đáp trả việc ngươi luyện chế Thiên Hồn Dung Huyết đan !”
      Dứt lời, bàn tay mềm mại thoáng thu về, nàng liền rời khỏi bọn họ, tiến lại phòng nghị của bộ tộc.
      Nhìn bóng lưng xa dần của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm khẽ thở dài, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ phức tạp. Chuyến đến Đế Quốc Xuất Vân này, nguy hiểm tự nhiên là cần cũng biết. Dù Đế Quốc Gia Mã giờ dần dần yên ổn, nhưng Xà Nhân Tộc chỉ mới vừa chuyển chỗ ở, trong tộc tình cần làm ít, vậy mà nàng vẫn hề cự tuyệt
      Tiêu Viêm thực phải là gỗ đá, đối phương tận tâm tận lực với như thế, khiến trong lòng trào dâng cảm xúc vô bờ.
      “Ài…”
      Thở hắt ra hơi dài phiền muộn, Tiêu Viêm vỗ vỗ đầu Tử Nghiên, nhưng trong lòng lại đầy hỗn loạn và dằn vặt, nàng ta quả giúp mình nhiều lắm…!
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :