Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 733: Gặp cố nhân
      Dịch: vankiepdaohoa - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      Ánh mắt Linh Nhi dừng chỗ chiếc áo choàng đen nhanh chóng được cởi bỏ, khuôn mặt trẻ tuổi mang đầy vẻ bình thản bất ngờ ra trong mắt nàng.
      Khi nhìn thấy khuôn mặt còn rất trẻ này cái miệng nhắn hồng nhuận của nàng khẽ nhếch lên, Linh Nhi thoáng có chút thất thần, chẳng biết tại sao nàng lại thấy khuôn mặt này dường như có cảm giác gặp ở đâu rồi, chẳng qua giờ phút này nàng thể nghĩ ra là gặp ở nơi nào.
      Nhân cơ hội đó, kẻ bị đáng ngã ra đất là Tạp cương cũng là vội vàng bò dậy, cũng để ý đến vết máu ở khóe miệng liền xông lên bảo vệ Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên mặc áo choàng đen trước mặt, cảm kích .
      - Đa tạ vị tiên sinh này ra tay giúp đỡ!
      Giờ phút này mọi người ngã tư đường cũng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt có chút kinh dị nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng đen, mặc dù đối với việc dùng đòn có thể đánh lui được tên nam tử mặt sẹo có thực lực tam tinh đấu sư kia rất là kinh ngạc, nhưng cũng ít người trong ánh mắt đều toát ra thương hại: “ Tên nhóc con này chẳng lẻ biết trong Thanh Sơn trấn này dong binh đoàn Xà Sào rất ngang ngược càn rỡ sao? Có được ủng hộ của Hách gia ở Hắc Nham Thành, nên cho dù phóng khắp phạm vi ngàn dặm quanh Ma Thú Sơn Mạch này cùng đều người dám trêu chọc vào dong binh đoàn Xà Sào, bởi lẽ tọa trấn bên trong dong binh đoàn này chính là gã cường giả Đấu Vương .”
      vài tên là nhân thủ trong dong binh đoàn Xà Sào sau khi nhìn thấy nam tử mặt sẹo bị đả thương, đều là vội vàng chạy nhanh tới nâng dậy, sau đó đem ánh mắt hung tợn nhìn về phía người thanh niên mặc áo choàng đen.
      Phụt!
      Nam tử mặt sẹo sau khi khó khăn đứng dậy, sắc mặt trắng bệch liền phun ra ngụm máu tươi, ánh mắt ác độc nhìn về phía Tiêu Viêm bình thản, giận dữ :
      - Thằng ranh con giỏi lắm, quả nhiên có can đảm, dám tại Thanh Sơn trấn này đụng vào dong binh đoàn Xà Sào chúng ta? Ngươi biết rằng đoàn trưởng chúng ta chính là con rể của Hách gia sao?
      Nhàn nhạt liếc nhìn nam tử mặt sẹo cái, Tiêu Viêm lắc đầu, chưa từng nghe gì về Hách gia.
      - Vị tiên sinh này, đại ân của ngài, Tạp Cương vô cùng cảm kích, tuy nhiên ngài vẫn nên mau rời khỏi đây , nếu khi để cường giả của dong binh đoàn Xà Sào tới đây muốn chạy rất khó khăn.
      Tạp Cương nhìn ánh mắt độc ác của nam tử nam tử cũng chỉ biết than , đem Linh Nhi đẩy về phía Tiêu Viêm, thấp giọng cầu khẩn.
      - Xin tiên sinh hãy đem Linh Nhi ra khỏi Thanh Sơn trấn, nếu ngài cảm thấy phiền toái vậy chỉ cần ra khỏi chỗ này hãy cho nàng rời , ta ở lại đây ngăn cản bọn họ!
      - Ta ! Phải chết cùng chết, dù sao dong binh đoàn Huyết chiến chắc chắn cũng thể tồn tại hết ngày hôm nay, ta dù có sống cũng ý nghĩa nữa.
      Nghe vậy Linh Nhi cũng là bất động, cắn chặt răng nức nở .
      - Ngươi. . .
      Tạp Cương giận dữ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Linh Nhi cũng đành phải thở dài, phất tay cái .
      - Thôi thôi, ngươi mau cầm lấy thanh chủy thủ này dấu trong tay áo, nếu vạn nhất có lỡ bị bắt hãy dùng nó tự vẫn tránh khỏi phải chịu nhục.
      Tiêu Viêm đứng bên, nhìn hai người này hơi có chút dở khóc dở cười, lắc đầu khẽ cười.
      - Tạp Cương đại thúc yên tâm, hôm nay ta muốn bảo vệ các người cả đế quốc Gia Mã này cũng người dám động tới các ngươi.
      Đối với xưng hô có phần quen thuộc của Tiêu Viêm, Tạp Cương cũng là ngẩn ra, chợt cười khổ .
      - Ý tốt của tiên sinh ta xin nhận, nhưng bọn Xà Sào này thực phải là thứ mà người có thể chống lại. Ta cùng Linh Nhi ngăn bọn họ lại, người hãy mau .
      - Hắc hắc, muốn ? Đả thương bổn đại gia còn muốn chạy? Nào có chuyện dễ dàng thế?
      Nam tử mặt sẹo đối diện nghe thấy vậy liền nhe răng cười, bàn tay nhanh chóng lấy từ trong lòng ngực ra quả pháo đồng, sau đó tung lên , quả đạn tín hiệu liền bay vút lên trời cao rồi nổ tung.
      - Toàn bộ các cửa ra vào của Thanh Sơn trấn đều bị Xà Sào bọn ta canh giữ, các người còn muốn chạy đâu?
      Sau khi đem đạn tín hiệu phóng , nhìn khuôn mặt trắng bệch của hai người Tạp Cương, nam tử mặt sẹo càng nhe răng cười, sau đó vung tay lên, quát dữ tợn:
      - Ngoại trừ con bé kia, giết hết.
      Nghe được lệnh, mười mấy người đằng sau nam tử mặt sẹo tức phân tán, rút vũ khí sắc bén của mình sau đó đem đấu khí có vẻ mong manh của mình bao phủ lại, ánh mắt hảo ý nhìn Tiêu Viêm.
      Nhìn mười mấy người liều chết nhanh chóng xông lên, Tiêu Viêm mặt vẫn chút thay đổi, vẫn chậm rãi tiến từng bước, giọng hết sức bình tĩnh.
      - Nếu tiếp tục tiến lên, chết!
      Lời của Tiêu Viêm tuy ra, nhưng đổi lại chỉ là cái cười lạnh của mười mấy người kia, bước chân cũng hề dừng lại nửa bước.
      Thấy thế Tiêu Viêm cau mày, ánh mắt xẹt qua chút hàn quang, mà ở ngay đầu ngón tay, ngọn lửa vô hình cũng yên lặng bốc lên.
      Phốc ! Phốc!
      đường phố lặng yên xuất màn quỷ dị, chỉ thấy mười mấy người đối với Tiêu Viêm liều chết xông lên đột nhiên dừng lại, sau đó dưới những ánh mắt kinh hãi bỗng. . . phù tiếng liền hóa thành tro bụi đen nhánh mà hề có dự liệu trước nào.
      Đường phố có chút ồn ào vào thời điểm này bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều là mở to mắt, hoảng sợ nhìn đống tro tàn đen nhánh vừa xuất mặt đất kia, số người thậm chí chỉ trừng mắt nhìn, đợi đến lúc hồi phục người có liên can lúc nãy còn khỏe mạnh chỉ trong nháy mắt biến thành tro tàn mặt đất. . .
      quỷ dị làm cho vô số người thấy lạnh cả người, mặc dù giờ phút này mặt trời chói chan lên cao, nhưng vẫn ngăn nổi mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
      Vẻ mặt hung ác của tên mặt sẹo còn, lúc này miệng mở to như quả trứng vịt, trong mắt tràn ngập kinh hãi, mãi lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, thân hình cũng là vội vàng lui về phía sau, chân loạng choạng cái liền ngã xuống đất, hoảng sợ .
      - Ngươi. . . Ngươi làm gì?
      Lúc Tiêu Viêm động thủ, hề cảm thấy chút dao động nào của đấu khí vậy mà mười mấy người kia bỗng nhiên quỷ dị biến thành tro tàn.
      Theo thanh hoảng sợ của tên mặt sẹo, Tạp Cương cùng Linh Nhi cũng là từ sợ hãi hồi phục lại, nhìn tới thanh niên áo đen, trong mắt dần dần lên vui mừng tột cùng, nghĩ tới người thanh niên này lại có thực lực đáng sợ như thế, xem ra hôm nay bọn họ được cứu rồi.
      Ánh mắt đạm mạc của Tiêu Viêm vẫn nhìn tên nam tử mặt sẹo lảo đảo lùi về sau, bàn tay chậm rãi giơ lên thẳng hướng của , ngọn lửa vô hình lên trong lòng bàn tay.
      Phốc!
      tiếng nổ lại vang lên, tên nam tử mặt sẹo còn chia kịp biểu lộ chút gì từ trong cơ thể hừng hực lửa, nháy mắt sau đó đem đốt thành tro tàn.
      Hít!
      Nhìn tên nam tử mặt sẹo bị biến thành tro tàn cách quỷ dị, ngã tư đường mọi người khỏi hít ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Viêm, bước chân cũng thể nhịn được đều lùi về sau mấy bước, bộ dáng như sợ người kia bỗng nhiên đưa cánh tay tử thần chỉ về phía bọn họ, tới giờ phút này bọn họ cũng hiểu, người thanh niên này phải là chỉ can thiệp, mà có thực lực cùng với tư cách đối chọi cùng dong binh đoàn Xà Sào.
      Tùy ý đem những người kia giải quyết, Tiêu Viêm vỗ bàn tay, giết hơn mười người nhưng ánh mắt vẫn chưa hề có chút dao động, những người này thân hung tàn sát khí ràng đều phải là người tốt, giết cũng giết rồi, có chút gì hối hận.
      Xoay đầu lại nhìn Tạp Cương cùng Linh Nhi, tiêu Viêm cười chậm rãi .
      - Tạp Cương đại thúc. Nhiều năm gặp, ngờ ngươi vẫn ở Thanh Sơn tiểu trấn.
      Nguyên bản Tạp Cương tràn ngập kinh sợ, nghe được lời này của Tiêu Viêm, nhất thời sửng sốt, chợt cẩn thận đánh giá lại khuôn mặt của người kia, nhưng trong lòng lại thầm hỏi bản thân lại quen được cường giả như vậy khi nào?
      Tạp Cương nghi hoặc bên này Linh Nhi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ như quen biết trước mắt nàng, lát sau đột nhiên giọng lẩm bẩm.
      - Tạp Cương thúc, nhìn có chút giống tên Tiêu Viêm vài năm trước diệt dong binh đoàn Lang Đầu a. . .
      Nghe được lời này của Linh Nhi, thân thể Tạp Cương thân thể cũng chấn động mạnh, thể dám chắc nhìn Tiêu Viêm, trí nhớ bị chôn dấu qua thời gian cũng là nhanh chóng được mở ra, cuối cùng hình ảnh gương mặt thiếu niên non nớt cũng là chậm rãi lên giống như Tiêu Viêm đứng trước mặt.
      - Tiêu Viêm tiểu huynh đệ. . . là ngươi?
      Vẻ khiếp sợ ngày càng nhiều, Tạp Cương thất thanh , năm đó Tiêu Viêm mới chỉ là gã Đấu Giả chưa đạt tới đấu sư mà thôi, vậy mà giờ chỉ giơ tay nhấc chân liền đem mười mấy tên Đấu Giả cùng gã Đấu Sư biến mất dấu vết, mạnh mẽ như vậy, thiếu niên năm đó có thể sánh bằng?
      Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
      Nhìn Tiêu Viêm gật đầu, sắc mặt Tạp Cương kia cũng là nhanh chóng vui mừng thôi, chợt thoáng chần chờ, mạnh mẽ cắn răng cái, trực tiếp quỳ xuống, cầu xin .
      - Tiêu Viêm huynh đệ, dong binh đoàn Huyết Chiến gặp đại nạn, khẩn cầu ngài có thể xuất thủ cứu giúp, Tạp Cương này xin làm trâu làm ngựa để đền ơn.
      Linh Nhi đứng sau Tạp Cương cũng là khẽ cắn răng nhìn Tiêu viêm trước mặt, trong nội tâm lại quay cuồng, ai có thể nghĩ đến thiếu niên năm xưa bị nàng ba phen bốn lần châm chọc giờ lại có thực lực kinh khủng đến vậy.
      Trong lòng ý niệm quay cuồng, Linh Nhi cũng là vội vàng quỳ xuống, muốn cứu được dong binh đoàn Huyết Chiến, sợ rằng chỉ còn có thanh niên trước mặt này mới làm được.
      "Nhưng mà tên của có vẻ trùng với tên của minh chủ Viêm Minh nổi tiếng, nhưng nghe minh chủ Viêm Minh kia còn có thể cùng cường giả Đấu Tông trong truyền thuyết đối chiến, xem ra chắc chỉ là trùng tên thôi. . . " Linh Nhi ánh mắt lóe ra, nghĩ thầm trong bụng, cái tên Tiêu Viêm ở Gia Mã đế quốc rộng lớn này ngàn cũng có mấy trăm, hơn nữa minh chủ Viêm Minh kia là quá nổi tiếng, thậm chí ngay cả nàng đều cũng dám nghĩ là , chắc chỉ là tên giống nhau thôi.
      Tiêu Viêm vung tay áo lên, cỗ nhu lực liền đem hai người đứng thẳng dậy, nhàng .
      - Là dong binh đoàn Xà Sào sao? Thực lực bọn họ thế nào?
      Nghe vậy Tạp Cương vội vàng gật đầu, .
      - Đội trưởng bọn họ là cường giả có thực lực lục tinh Đấu Linh, thực lực rất mạnh, tại Thanh Sơn trấn này có người nào địch nổi , biết Tiêu Viêm huynh đệ có thể hay . . .
      - Lục tinh đấu linh ư. . .
      Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, chợ cười nhạt .
      - Tạp cương thúc, ta còn có chuyện quan trọng phải vào Ma Thú sơn mạch, có lẽ thể trì hoãn được lâu lắm. . .
      Nghe được lời của Tiêu Viêm, ánh mắt Tạp Cương nhất thời u ám xuống, thân thể cũng là giống như bị thoát lực vậy, phía sau Linh Nhi cũng nắm chặt bàn tay, lộ ra vẽ tự giễu, mặc dù người ta cùng với nhóm mình có chút giao tình, nhưng lại chưa là sâu lắm, chẳng nhẽ chỉ vì nhóm mình mà đắc tội với gã cường giả Đấu Linh
      - Ngươi đem năm cái chai này cất kỹ, nếu gặp đội trưởng của Xà Sào kia hãy dùng đấu khí đưa vào nó, sau đó quẳng nó thoát được khỏi cái tình thế nguy hiểm, mặt khác ngọc bài này có liên hệ với ta, khi nào liên quan tới sống còn hãy đem nó bóp nát, ta thân trợ giúp.
      Tiêu Viêm cong ngón búng ra, năm cái bình ngọc cùng cái ngọc bài liền bay thẳng về hướng Tạp Cương. Trong mỗi cái bình ngọc đều chứa ngọn lửa hình hỏa liên.
      Kinh ngạc nhận lấy bình ngọc, Tạp Cương có chút sững sờ, bằng vào cái bình ngọc này là có thể đánh chết được đội trưởng của Xà Sào sao?
      - Hôm nay còn có việc liền cáo từ trước, sau này nếu có cơ hội còn gặp lại.
      Tiêu Viêm mỉm cười, đợi Tạp Cương hoàn hồn, thân hình run lên, trước ánh mắt kinh hãi chung quanh trong nháy mắt liền quỷ dị tiêu tán.
      Ực!
      Nhìn Tiêu Viêm quỷ dị biến mất, Tạp Cương khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn bình ngọc trong tay, hai chân mạnh mẽ quỳ xuống đất, nhằm hướng Tiêu Viêm biến mất dùng sức lạy ba cái, sau đó kéo Linh Nhi chạy về phía Huyết Chiến dong binh đoàn, trực giác cho biết, chỉ cần làm theo lời Tiêu Viêm thoát được khỏi nguy cơ lần này..
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c
      Chương 734: Sơn cốc cổ quái
      Dịch: Celestial_wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      Rừng cây mênh mông. Cuồng phong thổi qua làm cho rừng cây như phát ra từng cơn sóng biển, tiếng sóng ầm ầm như truyền khắp cả Sơn Mạch.
      rừng cây, đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Chợt ba đạo bóng đen từ xa xa thoáng đến. Cuối cùng thân hình dừng lại bầu trời, ánh mắt ngừng nhìn quét qua phía dưới.
      Nhiều năm chưa từng trở về đây, bởi vì địa hình có ít biến hoá, vị trí của khe núi cũng xuất ít sai lệch. Vì thế cũng làm lãng phí ít thời gian tìm kiếm của Tiêu Viêm.
      Ánh mắt chậm rãi đảo qua rừng cây phía dưới. lát sau, trong mắt Tiêu Viêm sáng ngời, đôi cảnh lửa sau lưng rung lên, bay nhanh về mảnh đất giữa khe hở của mấy ngọn núi. Sau đó, Mỹ Đỗ Toa cũng Tử Nghiên xem xét xung quanh chút rồi cũng bay theo.
      lát sau, thân hình Tiêu Viêm liền ra bầu trời của ngọn núi ở giữa. Tầm mắt nhìn xuống đảo qua, nhất thời khẽ thở phào nhõm. Chỉ thấy được giữa những ngọn núi bao quanh, có cái sơn cốc có nửa đường vào, xuyên qua rừng cây xanh um che lấp, ra trong tầm nhìn của Tiêu Viêm.
      Thân thể từ từ hạ xuống, Tiêu Viêm hít sâu hơi. Mặc dù cách khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể ràng ngửi được cỗ mùi thơm nồng đậm.
      “Dược thảo nơi này so với năm đó càng thêm nhiều. Xem ra đúng cái bảo địa a…” Nhìn sơn cốc, trong mắt Tiêu Viêm lộ ra vẻ vui sướng. Nghiêng đầu phất phất tay với hai người Mỹ Đỗ Toa, sau đó liền vỗ cánh lửa, hạ xuống trong sơn cốc.
      Thân hình chậm rãi dừng lại vách đá ở bốn phía của sơn cốc. Tiêu Viêm vừa muốn xuống cốc, đạo gió tanh xen lẫn với kình phong bén nhọn đột nhiên bùng nổ kéo đến.
      Khẽ nhíu mà, Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra. cỗ đấu khí màu xanh biếc hùng hồn từ đầu ngón tay nhanh chóng xuất ra. Cuối cùng đập mạnh vào đạo bóng đen kia.
      Rắc!
      Hai cái chạm vào nhau. Bóng đen kia phát ra tiếng kêu to thê lương, chợt vội vàng lùi về phía sau. Tiêu Viêm định nhãn nhìn lại, hoá ra con ma thú cả người màu đen, sau lưng mọc lên hai cánh.
      Mặc dù ma thú bị Tiêu Viêm đánh lui những cũng nguyện ý lùi lại mà vẫn chần chừ bầu trời, phát ra từng tiếng kêu to sắc nhọn tràn đầy uy hiếp với Tiêu Viêm.
      ngờ ở đây lại xuất Tứ giai ma thú. Chẳng lẽ là bị dược liệu quý hiếm trong sơn cốc hấp dẫn đến?” Ngẩng đầu nhìn ma thú bay quanh kia, Tiêu Viêm lẩm bẩm mấy tiếng, chợt lắc đầu, hề để ý đến nó. Thân hình vừa động, liền hoá thành bóng đen lướt nhanh vào trong sơn cốc.
      Ma thú bay quanh bầu trời kia nhìn thấy Tiêu Viêm cử động như thế, hai mắt nhất thời đỏ bừng. Hai cánh rung lên, đánh mạnh về phía Tiêu Viêm.
      - Cút!
      Bàn chân nhàng hạ xuống mặt đất, Tiêu Viêm chau mày, tay áo vung lên. Đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể lao ra, cuối cùng hung hăng nện lên đầu của ma thú kia, đem lông vũ người nó đánh rơi ít.
      Phốc!
      Gặp phải cú đánh mạnh, ma thú kia cũng kinh hãi hoảng hốt, vội vàng vỗ hai cánh bay lên cao. Nhưng vẫn có rời mà lơ lửng cao cao bầu trời, ngừng bay quanh.
      Rống!
      Đem ma thú đáng ghét kia kinh sợ lùi lại, ánh mắt Tiêu Viêm mới chậm rãi nhìn vào trong sơn cốc này. Nhưng mà ánh mắt vừa nhìn xem trong sơn cốc đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng gầm. Từng đạo thân ảnh nhanh chóng chớp động. Từng đầu, từng đầu giống như ma thú loại báo, cả người xanh biếc, diện mạo cực kỳ hung ác, hơn nữa người toả ra khí hung sát thoáng ra. Trong chớp mắt liền lập tức đem Tiêu Viêm bao vây lại.
      “Dĩ nhiên lại là Tứ giai ma thú Phong báo thú. Chúng nó thể bay trời, làm sao có thể vào sơn cốc này? Mà số lượng lại nhiều như vậy…” Nhíu mày nhìn đám ma thú hung thần ác sát đem mình bao vây lại, Tiêu Viêm nghi ngờ . Mấy năm nay, khe núi này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
      Trong khi Tiêu Viên trầm ngâm, hai bóng người từ cũng thoáng hạ xuống, xuất ở bên cạnh
      - Hắc hắc! Nơi này chỗ tốt. nghĩ tới chỗ như thế này lại có nhiều thiên tài địa bảo như vậy… Hơn nữa mức độ nồng đậm của năng lượng ở đây cũng dày đặc hơn rất nhiều so với bên ngoài.
      Con ngươi như bảo thạch của Tử Nghiêm nhìn quét khắp nơi, chợt vẻ mặt thèm dãi cười hắc hắc . Nàng có cảm ứng đặc thù đối với số dược liệu quý hiếm có chứa năng lượng năng lượng hùng hồn. Về điểm này, cho dù là Tiêu Viêm cũng có được.
      Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa lạnh nhạt đảo qua xung quanh, chợt dừng lại người mấy Phong báo thú kia. Lông mày khẽ nhăn lại, thanh lạnh lùng .
      - Cút ngay!
      Tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, cỗ áp lực khác thường xen lẫn trong đó khuếch tán ra. Mà những Phong báo thú bị tác động đến, trong con mắt đỏ đậm xuất chút sợ hãi. lát sau mới phát ra tiếng rống nho , nhìn mấy người cái, chậm rãi lui lại.
      - Đám tứ giai ma thú này sau khi chịu uy áp của ta vẫn có thể kiên trì lát. Hình như có chút cổ quái a…
      Nhìn mấy con Phong Báo thú lùi lại, Mỹ Đỗ toa có chút nghi hoặc, thấp giọng . Lấy thực lực Đấu Tông của nàng, đừng là đám bốn giai ma thú này, cho dù có cao hơn giai cũng dưới uy áp của nàng mà chật vật chạy . Nhưng mà đám Phong Báo thú này lại chần chờ sau lát mới lựa chọn rời .
      - Nơi này trước đây con ma thú nào. ngờ vài năm đến lại biến thành nơi hung ác.
      Tiêu Viêm cười cười. Trong lòng mặc dù cảm thấy kinh ngạc vì khe núi này đột nhiên xuất nhiều ma thú như vậy nhưng cũng có nghĩ nhiều. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, bước về chỗ sâu trong sơn cốc. Trong ký ức, ở nơi đó, năm đó có túp lều .
      Sau đó, Mỹ Đỗ Toa cùng Tử Nghiên cũng chậm rãi đuổi kịp. Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa ngừng đảo qua xung quanh. biết tại sao, nơi này làm cho nàng có cảm giác đúng lắm.
      trong sơn cốc ước chừng mười phút, ba người Tiêu Viêm cũng tiến vào sâu trong cốc. Tầm mắt đảo qua liền nhìn thấy phòng cỏ tranh dựng ở đó. Vài năm thời gian dường như cũng đối với nó tạo thành hư hao gì.
      Ánh mắt nhìn nhà cỏ tranh kia, trong mắt Tiêu Viêm có chút thổn thức, khẽ thở dài tiếng. Chuyện xảy ra vài năm trước ở chỗ này lên mồn trước mắt. Nhưng mà cũng còn thấy bóng dáng của thân quần áo trắng.
      lát sau, Tiêu Viêm đem tâm tình bình tĩnh xuống, chậm rãi hướng về túp lều . Mà theo bước chân đến gần của , từng tiếng rống giận dữ lại lần nữa vang lên trong sơn cốc. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh của ma thú chợt lao đến, cuối cùng bao lấy túp lều , nhe răng trợn mắt phát ra từng đợt tiếng rống với Tiêu Viêm.
      Nhìn thấy đám ma thú cử động như vậy, nét tươi cười mặt Tiêu Viêm cũng chậm rãi giảm . tại, cũng cảm giác được chút thích hợp. Đám ma thú trong sơn cốc này giống như là kiếm ăn mà càng giống như bị người nào đó nuôi dưỡng ở chỗ này, chiếm lấy cốc này.
      “Chẳng lẽ nơi này bị người khác phát ?” Trong đầu lên đạo ý niệm, Tiêu Viêm nhíu chặt mày.
      - Những tiểu tử này đúng là đáng ghét, để cho ta tới!
      Tử Nghiên nhăn khuôn mặt nhắn nhìn mấy con ma thú hừng phát ra tiếng rống uy hiếp, hừ lạnh tiếng, bước ra. Ánh sáng tím trong đôi mắt như bảo thạch mạnh mẽ sáng lên, cỗ uy áp khác thường đột nhiên tán phát ra!
      Cỗ uy áp này giống với uy áp phát ra dựa vào thực lực như của Mỹ Đỗ Toa. Ngược lại càng giống như là trào ra từ bên trong huyết mạch cùng linh hồn.
      Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa cảm thụ được uy áp phát ra từ trong cơ thể của Tử Nghiêm, trong mắt loé ra ánh sáng kỳ lạ. Liếc nhìn nhau cái, đều thấy được kinh ngạc trong mắt của đối phương.
      Dưới uy áp phát ra từ trong huyết mạch cùng linh hồn của Tử Nghiêm, đám ma thú trong mắt tràn ngập hung quang kia bỗng “Ô ô” tiếng. Giống như chuột gặp phải mèo, do dự liền cong đuôi chạy trốn, cũng dám dừng lại chút nào.
      Thấy thế, Tử Nghiên nhất thời đắc ý, hướng về phía Tiêu Viêm nâng cao khuôn mặt nhắn
      Tiêu Viêm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong căn nhà cỏ , ngọn lửa xanh biếc như như ở bàn tay giấu trong ống tay áo.
      - Cẩn thận chút.
      Mỹ Đỗ Toa ở phía sau thấp giọng .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, từng bước tới căn nhà . lát sau liền tới trước nhà cỏ, hề có chuyện gì xảy ra. Trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc, bàn tay vừa muốn đẩy cửa. Sắc mặt của Mỹ Đỗ Toa ở phía sau khẽ biến, lắc mình tiến lên, tay bắt lấy tay của Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm ngẩn ra, quay đầu nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa.
      - cửa có kịch độc!
      Đôi mắt đẹp của Mỹ Đỗ Toa khép lại cái độ cong đầy nguy hiểm. Thân là Mỹ Đỗ Toa, bản thân nàng liền am hiểu độc công. Bởi vậy, đối với mấy thứ này, cảm giác của nàng nhạy cảm hơn Tiêu Viêm nhiều lắm.
      Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm cũng biến đổi. Ánh mắt kinh dị quét qua xung quanh, trong mắt cũng càng thêm trầm. Xem ra, đúng như đoán. Trong những năm gần đây, sơn cốc này có lẽ thay đổi chủ nhân.
      Mỹ Đỗ Toa nhắm mắt lại, nơi ngón tay ngọc thon dài, năng lượng bảy màu chậm rãi động, để tuỳ thời chuẩn bị đối phó với các biến cố.
      - Cẩn thân…
      Đem Tử Nghiên kéo lại bên cạnh. Tiêu Viêm sắc mặt trầm . Chợt ngẩn đầu nhìn căn nha . Đôi mắt híp lại, tay áo vừa động, cỗ kình phong mãnh liệt xuất ra, đem cửa phòng kia đánh văng.
      Cửa phòng bị đánh văng ra, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua. Nhưng mà bên trong căn nhà trống , có nửa bóng người.
      - nên vào phòng! Người này hình như cực kỳ am hiểu dùng độc. Hơn nữa độc tính rất mạnh. Bị dính vào, lấy thực lực của ngươi cũng cực kỳ phiên toái.
      Mỹ Đỗ Toa liếc mắt nhìn căn nhà trống rỗng, chậm rãi .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Ánh mắt xem xép bốn phía. lát sai, đột nhiên cười lạnh .
      - Nếu các hạ muốn xuất , bây giờ ta đem sơn cốc này huỷ !
      Tiếng cười lạnh ở trong quanh quẩn ngớt. Bởi vì vách núi hồi mà khi bắn ngược trở về lại càng thêm to.
      Tiếng cười lạnh từ từ hạ xuống, mà bóng người trong dự liệu cũng xuất . Sắc mặt Tiêu Viêm trầm, ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên lên trong lòng bàn tay.
      Ngay tại lúc ngọn lửa kia vừa lên, giọng khàn khàn đột nhiên cực kỳ đột ngột vang lên trong sơn cốc.
      - Phá huỷ nơi này, ba người các ngươi, cũng vĩnh viễn ở lại chỗ này
      Đồng tử có chút co lại, Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn vào vách đá phía xa xa. Ở nơi đó, bóng người toàn thân đều bao phủ dưới áo choàng màu đen quỷ dị lên.
      N
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 735: Bóng Đen Thần Bí
      Dịch: Celestial_wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      vách núi đá có mấy bụi cỏ dại mọc lên, bóng đen quỷ dị xuất . Toàn thân đều bị áo choàng bao phủ, thâm chí ngay cả người này là nam hay nữ cũng nhận ra được. Chỉ có ánh mắt gần như hờ hững từ áo choàng bắn ra, có chút tình cảm nào nhìn ba người ở trong cốc.
      Ba người Tiêu Viêm cũng vì bóng đen đột nhiên xuất này mà thoáng ngẩn người. ngờ trong sơn cốc này lại thực có người.
      Khép hờ hai mắt nhìn đạo bóng đen kia, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm nhanh như chớp khuếch tán ra. Nhưng mà lát sau cũng khẽ nhíu mày. cực kỳ kinh ngạc phát , lực lượng linh hồn của tại khoảng cách cách Hắc ảnh nhân kia vài thước lại khó có thể tiến đến thăm dò nữa. Loại tình trạng khác thường này là lần đầu tiên gặp phải trong nhiều năm qua.
      - Lưu lại? Chưa có người có đủ tư cách những lời này với bản vương!
      Mỹ Đỗ Toa cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. gương mặt lập tức lên tia cười lạnh. Sát ý tàng trong mắt. Sau nháy mắt, ngón tay ngọc đột nhiên bắn ra, cỗ năng lượng bảy màu như sợi tơ bạo xuất từ đầu ngón tay. Cuối cùng, nhanh như chớp phá , bắn thẳng đến bóng đen.
      Dưới áo choàng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn sợi tơ bảy màu cái. Áo choàng gió mà bay, cỗ sương khói nồng đậm màu xám từ trong sơ thể trào ra. Mà theo xuất mạnh mẽ của cỗ sương khói màu xám này, đám cỏ dại xung quanh bóng đen bắt đầu lấy tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường trở nên héo rũ xuống. Trong chớp mắt liền hoàn toàn trở nên khô vàng, mất hết sức sống.
      biến hoá của đám cỏ dại bên kia cũng thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Viêm. Con ngươi lập tức mạnh mẽ co lại. Xem ra người này quả nhiên cực kỳ am hiểu độc công. ngờ ngay cả đấu khí trong cơ thể cũng chứa kịch độc.
      Sương khói màu xám trào ra, lượn lờ xung quanh đem bóng đen bao bọc vào trong. Sợi tơ bảy màu kia trong nháy mắt liền lao tới. Nhưng mà kích cũng đủ để cường giả Đấu Vương bình thường dám tiếp này, sau khi vào sương khói màu xám lại bắt đầu bị phân giải cách cực kỳ quỷ dị. Chỉ vẻn vẹn mấy cái hô hấp, cỗ năng lượng bảy màu cư nhiên bị phân giải, cuối cùng hoá thành hư vô.
      - Trong vòng mười cái hô hấp, rời khỏi sơn cốc. Nếu … Chết!
      Theo biến mất của cỗ năng lượng bảy màu, trong mắt Mỹ Đỗ Toa cũng xẹt qua chút kinh dị. Chợt nghe được thanh của bóng đen, lãnh ý mặt càng đậm. Khí thế khổng lồ chậm rãi từ trong cơ thể bùng phát ra.
      - Hôm nay mặc kệ ngươi hay là ở, cái mạng này, bổn vương chắc chắn muốn rồi!
      Cười lạnh tiếng, Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu thấp giọng với Tiêu Viêm và Tử Nghiên.
      - Các ngươi cách xa nơi này chút. Người này cả người đều là kịch độc, dính vào phiền toái!
      Tiêu Viêm chau mày, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển. Bóng đen thần bí này đến tột cùng là ai? Có được thực lực cường hãn như thế thể nào là hạng người có danh tiếng gì trong đế quốc. Tại sao trước kia chưa từng nghe qua?
      Trong lúc Tiêu Viêm trầm tư, thời gian mười cái hô hấp đến. vách núi đá, ánh mắt của bóng đen nhất thời trở nên lạnh lẽo. Tay áo vung lên, nồng đậm sương khói màu xám nhanh chóng ùn ùn kéo đến, cuối cùng trực tiếp ăn mòn vào bên trong sơn cốc.
      - Muốn chết!
      Thấy thế, trong mắt Mỹ Đỗ Toa lên ánh sáng lạnh khiếp người. Thân hình chợt động, đột nhiên xuất giữa trung. Bàn tay ngọc nắm chặt, năng lượng xà kiếm bảy màu ngưng ra. Mũi chân điểm cái liền hoá thành điểm , bắn thẳng đến bóng đen.
      Lúc trước thoáng tiếp xúc qua, bóng đen thần bí đps cũng hơi biết được thực lực của Mỹ Đỗ Toa. Nhưng cũng có chút lui lại, ánh mắt hờ hững nhìn thân hình nhanh chóng lao tới của Mỹ Đỗ Toa. Tay áo đột nhiên động, đôi bàn tay tái nhợt dị thường nhưng thon dài xuất . Trong lòng bàn tay, sương khói màu xám nhanh chóng quay cuồng. Cuối cùng nhanh chóng ngưng tụ lại, trong nháy mắt từ màu xám đen chuyển sang màu xám tím. mùi kì dị từ trong đó phát tán ra.
      Đoàn sương khói xám tím xuất , bóng đén co ngón tay búng ra. Đoàn sương khói lặng yên tiếng động nhanh chóng lướt về phía Mỹ Đỗ Toa.
      Mùi gay mũi từ trong đoàn sương khói khuếch tán ra, Mỹ Đỗ Toa khẽ hít vào tia, sắc mặt liền hơi đổi. Ấn kết trong tay biến đổi, năng lượng bảy màu nhanh chóng ngưng kết tại trước mặt. Cuối cùng trực tiếp hoá thành con rắn khổng lồ bằng năng lượng bảy màu cỡ chừng bảy tám trượng. Con rắn khổng lồ há rộng miệng, trực tiếp đem đoàn khói độc màu xám tím nuốt vào trong miệng.
      Khói độc xám tím bị cắn nuốt, trong nháy mắt liền bộc phát ra. Mà ở dưới ăn mòn của hai bên, lát sau khói độc cùng con rắn khổng lồ bằng năng lượng đồng thời biến mất.
      - Độc lực mạnh…
      Khép hờ đôi mắt, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa cũng chậm rãi lộ ra chút ngưng trọng. Người dùng độc phải nàng chưa từng gặp qua. Nhưng người có thể đem độc sử dụng đến mức này là lần đầu tiên nàng gặp được.
      Trong lòng vừa động, tầng năng lượng bảy màu chậm rãi từ trong cơ thể của Mỹ Đỗ Toa tràn ra, cuối cùng đem thân thể vây kín. Thân hình chợt loé, trực tiếp xuất vách núi đá. tiếng cười lạnh, xà kiếm trong tay mang theo kình phong sắc bén, đân thẳng đến yết hầu của bóng đen.
      Đối với tấn công cuồng mãnh của Mỹ Đỗ Toa, bóng đen kia cũng động, khẽ đạp bước quỷ dị, cũng vừa vặn tránh né thế kiếm kia của Mỹ Đỗ Toa. Mà ở thời điểm tránh né, bàn tay nắm chặt, sương mù màu xám lại ngưng tụ tại lòng bàn tay, cuối cùng hoá thành thanh trường kiếm màu xám. thân trường kiếm lộ ra mùi nhàn nhạt. Hiển nhiên, phía này cũng có kịch độc.
      Keng! Keng!
      Hai thanh kiếm nhanh như chớp va chạm với nhau. Bóng người mơ hồ bay vút. vách núi kia đá vụn bay tứ tung, từng khe nứt nhanh chóng lan tràn ra vách núi.
      Nhưng nguyên nhân có lẽ bởi vì kiêng kị kịch độc của bóng đen mà dù Mỹ Đỗ Toa thi triển gần hết thực lực cũng khó có thể bắt được người này. Hơn nữa, nhìn thế cục kia, thậm chí còn có xu thế giằng co.
      “Người này đến tột cùng là ai? ngờ có thể cùng Mỹ Đỗ Toa đánh khó phân thắng bại?” Nhìn hai bóng người thoáng vách núi, trong mắt Tiêu Viêm cũng dần dần lên chút ngưng trọng. Phải biết rằng, thực lực của Mỹ Đỗ Toa mặc dù là Vân Sơn lúc trước cũng kém đường. ngờ bóng đen thần bí này cư nhiên có thể chống đỡ được với Mỹ Đỗ Toa.
      - Người kia mạnh… Cư nhiên có thể cùng Thải Lân tỷ đánh lâu như vậy. Hơn nữa mùi người của , sau khi ngửi thấy chóng mặt.
      Tử Nghiên nhíu mày, bàn tay vỗ lên trán, đầu có hơi chút chóng mặt.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, hơi ngửi chút cũng là kinh hãi phát . Trong khí chẳng biết từ lúc nào có chút mùi vị nhàn nhạt khác thường.
      - Tạm thời cần tiếp tục hô hấp!
      Sắc mặt trầm, Tiêu Viêm nhanh chóng từ trong nạp giới lấy ra viên thuốc, sau đó nhét vào trong miệng Tử Nghiên. Độc này là đáng sợ. Mới có lúc như thế mà có thể làm cho Tử Nghiên chóng mặt. Nếu hít nhiều hơn, chỉ sợ ngay cả mạng cũng để lại ở chỗ này.
      - thể để cho tiếp tục phát ra độc khí. Bằng những sinh vật trong sơn cốc cũng chết vì độc này…
      Trong lòng Tiêu Viêm trầm ngâm lát, tay áo chợt vung lên. Ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên từ lòng bàn tay tuôn ra, cỗ nhiệt độ cực nóng nhanh chóng khuếch tán ra…
      Theo độ ấm trong sơn cốc nhanh chóng tăng lên. khí kia cũng trở nêm khô ráo dị thường. Mà mùi vị trong đó cũng chậm rãi tiêu tán…
      - Tử Nghiên, đợi ở chỗ này! nên động lung tung!
      Đem mùi vị khác lạ tiêu trừ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên chiến đấu bầu trời. Trong mắt loé lên ánh sáng lạnh, quay đầu dặn dò câu với Tử Nghiên. Đôi cánh lửa sau lưng chậm rãi kéo dài ra, cuối cùng đột nhiên rung lên, thân hình vút nhanh lên trung, lập tức hướng về chỗ chiến trường kia.
      bầu trời, hai bóng đen chợt va chạm với nhau. Năng lượng bảy màu cùng sương khói quỷ dị màu xám ở bốn phía xuất , đụng vào nhau. Tại lúc bùng lên tiếng nổ trầm đục cũng tràn ra cỗ mùi vị gay mũi.
      Hai kiếm liên tiếp va chạm, hoa lửa bùng nổ. Mỹ Đỗ Toa cùng bóng đen vừa định lui về sau bóng người đột nhiên từ phía dưới xuất . Nắm tay nóng rực mang theo kình phong chợt ra, trực tiếp đánh đến bóng đen kia.
      Kinh phong đột ngột xuất vẫn làm cho bóng đen có nửa phần bối rối. Thân thể uốn éo quỷ di, nắm tay của Tiêu Viêm chỉ xuyên qua áo choàng này.
      quyền có kết quả, Tiêu Viêm cũng nhanh như chớp lùi về phía sau. Trong nháu mắt ra bên cạnh Mỹ Đỗ Toa. Ánh mắt hơi chút trầm nhìn bóng đen trước mặt, chậm rãi hỏi.
      - Rốt cục các hạ là ai?
      Thân ảnh bóng đen nhàng lui về sau chút, ánh mắt đạm mạc nhìn về Tiêu Viêm ở cách nơi đó xa. Mà khi ánh mắt này nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Viêm lại hơi nao nao, nhưng mà chút giãy dụa đó chỉ thoáng lên chút. lát sau, lại trở về nét lạnh lùng như cũ.
      - Rời nơi này!
      - Vị bằng hữu kia! Tại hạ Tiêu Viêm. Nơi này là vào thời điểm năm đó ta cùng với bị bạn tốt của ta tìm được. Chủ nhà ở đây cũng phải là ngươi!
      Tiêu Viêm cười lạnh .
      - Tiêu Viêm… bạn tốt…
      Ánh mắt kia dưới áo choàng lại lần nữa loé ra. Sương khói màu xám tràn ngập thân thể cũng hơi giảm chút.
      - Cùng nhảm cái gì? Độc vật này mặc dù quỷ dị nhưng mà bổn vương muốn giết cũng khó!
      Mỹ Đỗ Toa lên tiếng, thanh lạnh lùng, sát ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
      Tiêu Viêm có hành động gì, khẽ cau mày nhìn bóng đen đột nhiên có chút kỳ quái này. Lại lần nữa chắp tay, thanh có chút khách khí.
      - biết tên họ của các hạ là gì? Có lẽ Tiêu Viêm nghe qua.
      Ánh mắt dưới áo choàng chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tiêu Viêm. lát sau, ánh mắt chậm rãi nhắm lại. Mà thân hình lại từ từ lui về phía sau.
      Tiêu Viêm cau mày nhìn Hắc ảnh nhân đột nhiên trở nên mạc danh kỳ diệu này. Trong lòng thầm cảnh giác.
      Ngay lúc Hắc ảnh nhân dần dần rời khỏi sơn cốc thân hình đột nhiên dừng lại, bàn tay giơi lên, vật liền bay vút đến.
      Thấy thế, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ thay đổi, thân hình vội lui lại đánh ra cỗ nhu kình đem vật bay tới kia bao bọc lại. Định nhãn nhìn lại, dĩ nhiên là cái bình ngọc.
      - Thực lực của hai người các ngươi mạnh, có lẽ sợ khói độc. Nhưng mà tiểu nương ở phía dưới kia lại được. Đây là giải dược có thể giải được độc trong cơ thể…
      Sau khi quăng bình ngọc đến, dưới áo choàng màu đen kia chậm rãi truyền ra thanh khàn khàn khác thường.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, cùng Mỹ Đỗ Toa liếc nhìn cái. Cách đem bình ngọc hút tới nhưng sử dụng tay chạm vào.
      - Nơi này là của ngươi cùng bằng hữu của ngươi tìm được. Như vậy liền trả cho ngươi
      Bóng đen chậm rãi xoay người. Thân hình chợt loé liền nhanh chóng vào trong sơn mạch
      Kinh ngạc nhìn bóng đen rời , Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Khẽ cau mày, quang mang trong mắt loé ra. Nháy mắt sau, linh quang trong lòng chợt , đột nhiên ngẩng đầu quát to với bóng đen sắp biến mất kia:
      - Tiểu Y Tiên? Là ngươi?
      Nguồn: 4vnBáo lỗi•Đọc [ 342 ]
      [email protected]
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 735: Bóng Đen Thần Bí
      Dịch: Celestial_wind1116 (A Lét) - Biên: Datlucky_way (A Ky)
      vách núi đá có mấy bụi cỏ dại mọc lên, bóng đen quỷ dị xuất . Toàn thân đều bị áo choàng bao phủ, thâm chí ngay cả người này là nam hay nữ cũng nhận ra được. Chỉ có ánh mắt gần như hờ hững từ áo choàng bắn ra, có chút tình cảm nào nhìn ba người ở trong cốc.
      Ba người Tiêu Viêm cũng vì bóng đen đột nhiên xuất này mà thoáng ngẩn người. ngờ trong sơn cốc này lại thực có người.
      Khép hờ hai mắt nhìn đạo bóng đen kia, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm nhanh như chớp khuếch tán ra. Nhưng mà lát sau cũng khẽ nhíu mày. cực kỳ kinh ngạc phát , lực lượng linh hồn của tại khoảng cách cách Hắc ảnh nhân kia vài thước lại khó có thể tiến đến thăm dò nữa. Loại tình trạng khác thường này là lần đầu tiên gặp phải trong nhiều năm qua.
      - Lưu lại? Chưa có người có đủ tư cách những lời này với bản vương!
      Mỹ Đỗ Toa cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. gương mặt lập tức lên tia cười lạnh. Sát ý tàng trong mắt. Sau nháy mắt, ngón tay ngọc đột nhiên bắn ra, cỗ năng lượng bảy màu như sợi tơ bạo xuất từ đầu ngón tay. Cuối cùng, nhanh như chớp phá , bắn thẳng đến bóng đen.
      Dưới áo choàng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn sợi tơ bảy màu cái. Áo choàng gió mà bay, cỗ sương khói nồng đậm màu xám từ trong sơ thể trào ra. Mà theo xuất mạnh mẽ của cỗ sương khói màu xám này, đám cỏ dại xung quanh bóng đen bắt đầu lấy tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường trở nên héo rũ xuống. Trong chớp mắt liền hoàn toàn trở nên khô vàng, mất hết sức sống.
      biến hoá của đám cỏ dại bên kia cũng thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Viêm. Con ngươi lập tức mạnh mẽ co lại. Xem ra người này quả nhiên cực kỳ am hiểu độc công. ngờ ngay cả đấu khí trong cơ thể cũng chứa kịch độc.
      Sương khói màu xám trào ra, lượn lờ xung quanh đem bóng đen bao bọc vào trong. Sợi tơ bảy màu kia trong nháy mắt liền lao tới. Nhưng mà kích cũng đủ để cường giả Đấu Vương bình thường dám tiếp này, sau khi vào sương khói màu xám lại bắt đầu bị phân giải cách cực kỳ quỷ dị. Chỉ vẻn vẹn mấy cái hô hấp, cỗ năng lượng bảy màu cư nhiên bị phân giải, cuối cùng hoá thành hư vô.
      - Trong vòng mười cái hô hấp, rời khỏi sơn cốc. Nếu … Chết!
      Theo biến mất của cỗ năng lượng bảy màu, trong mắt Mỹ Đỗ Toa cũng xẹt qua chút kinh dị. Chợt nghe được thanh của bóng đen, lãnh ý mặt càng đậm. Khí thế khổng lồ chậm rãi từ trong cơ thể bùng phát ra.
      - Hôm nay mặc kệ ngươi hay là ở, cái mạng này, bổn vương chắc chắn muốn rồi!
      Cười lạnh tiếng, Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu thấp giọng với Tiêu Viêm và Tử Nghiên.
      - Các ngươi cách xa nơi này chút. Người này cả người đều là kịch độc, dính vào phiền toái!
      Tiêu Viêm chau mày, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển. Bóng đen thần bí này đến tột cùng là ai? Có được thực lực cường hãn như thế thể nào là hạng người có danh tiếng gì trong đế quốc. Tại sao trước kia chưa từng nghe qua?
      Trong lúc Tiêu Viêm trầm tư, thời gian mười cái hô hấp đến. vách núi đá, ánh mắt của bóng đen nhất thời trở nên lạnh lẽo. Tay áo vung lên, nồng đậm sương khói màu xám nhanh chóng ùn ùn kéo đến, cuối cùng trực tiếp ăn mòn vào bên trong sơn cốc.
      - Muốn chết!
      Thấy thế, trong mắt Mỹ Đỗ Toa lên ánh sáng lạnh khiếp người. Thân hình chợt động, đột nhiên xuất giữa trung. Bàn tay ngọc nắm chặt, năng lượng xà kiếm bảy màu ngưng ra. Mũi chân điểm cái liền hoá thành điểm , bắn thẳng đến bóng đen.
      Lúc trước thoáng tiếp xúc qua, bóng đen thần bí đps cũng hơi biết được thực lực của Mỹ Đỗ Toa. Nhưng cũng có chút lui lại, ánh mắt hờ hững nhìn thân hình nhanh chóng lao tới của Mỹ Đỗ Toa. Tay áo đột nhiên động, đôi bàn tay tái nhợt dị thường nhưng thon dài xuất . Trong lòng bàn tay, sương khói màu xám nhanh chóng quay cuồng. Cuối cùng nhanh chóng ngưng tụ lại, trong nháy mắt từ màu xám đen chuyển sang màu xám tím. mùi kì dị từ trong đó phát tán ra.
      Đoàn sương khói xám tím xuất , bóng đén co ngón tay búng ra. Đoàn sương khói lặng yên tiếng động nhanh chóng lướt về phía Mỹ Đỗ Toa.
      Mùi gay mũi từ trong đoàn sương khói khuếch tán ra, Mỹ Đỗ Toa khẽ hít vào tia, sắc mặt liền hơi đổi. Ấn kết trong tay biến đổi, năng lượng bảy màu nhanh chóng ngưng kết tại trước mặt. Cuối cùng trực tiếp hoá thành con rắn khổng lồ bằng năng lượng bảy màu cỡ chừng bảy tám trượng. Con rắn khổng lồ há rộng miệng, trực tiếp đem đoàn khói độc màu xám tím nuốt vào trong miệng.
      Khói độc xám tím bị cắn nuốt, trong nháy mắt liền bộc phát ra. Mà ở dưới ăn mòn của hai bên, lát sau khói độc cùng con rắn khổng lồ bằng năng lượng đồng thời biến mất.
      - Độc lực mạnh…
      Khép hờ đôi mắt, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa cũng chậm rãi lộ ra chút ngưng trọng. Người dùng độc phải nàng chưa từng gặp qua. Nhưng người có thể đem độc sử dụng đến mức này là lần đầu tiên nàng gặp được.
      Trong lòng vừa động, tầng năng lượng bảy màu chậm rãi từ trong cơ thể của Mỹ Đỗ Toa tràn ra, cuối cùng đem thân thể vây kín. Thân hình chợt loé, trực tiếp xuất vách núi đá. tiếng cười lạnh, xà kiếm trong tay mang theo kình phong sắc bén, đân thẳng đến yết hầu của bóng đen.
      Đối với tấn công cuồng mãnh của Mỹ Đỗ Toa, bóng đen kia cũng động, khẽ đạp bước quỷ dị, cũng vừa vặn tránh né thế kiếm kia của Mỹ Đỗ Toa. Mà ở thời điểm tránh né, bàn tay nắm chặt, sương mù màu xám lại ngưng tụ tại lòng bàn tay, cuối cùng hoá thành thanh trường kiếm màu xám. thân trường kiếm lộ ra mùi nhàn nhạt. Hiển nhiên, phía này cũng có kịch độc.
      Keng! Keng!
      Hai thanh kiếm nhanh như chớp va chạm với nhau. Bóng người mơ hồ bay vút. vách núi kia đá vụn bay tứ tung, từng khe nứt nhanh chóng lan tràn ra vách núi.
      Nhưng nguyên nhân có lẽ bởi vì kiêng kị kịch độc của bóng đen mà dù Mỹ Đỗ Toa thi triển gần hết thực lực cũng khó có thể bắt được người này. Hơn nữa, nhìn thế cục kia, thậm chí còn có xu thế giằng co.
      “Người này đến tột cùng là ai? ngờ có thể cùng Mỹ Đỗ Toa đánh khó phân thắng bại?” Nhìn hai bóng người thoáng vách núi, trong mắt Tiêu Viêm cũng dần dần lên chút ngưng trọng. Phải biết rằng, thực lực của Mỹ Đỗ Toa mặc dù là Vân Sơn lúc trước cũng kém đường. ngờ bóng đen thần bí này cư nhiên có thể chống đỡ được với Mỹ Đỗ Toa.
      - Người kia mạnh… Cư nhiên có thể cùng Thải Lân tỷ đánh lâu như vậy. Hơn nữa mùi người của , sau khi ngửi thấy chóng mặt.
      Tử Nghiên nhíu mày, bàn tay vỗ lên trán, đầu có hơi chút chóng mặt.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, hơi ngửi chút cũng là kinh hãi phát . Trong khí chẳng biết từ lúc nào có chút mùi vị nhàn nhạt khác thường.
      - Tạm thời cần tiếp tục hô hấp!
      Sắc mặt trầm, Tiêu Viêm nhanh chóng từ trong nạp giới lấy ra viên thuốc, sau đó nhét vào trong miệng Tử Nghiên. Độc này là đáng sợ. Mới có lúc như thế mà có thể làm cho Tử Nghiên chóng mặt. Nếu hít nhiều hơn, chỉ sợ ngay cả mạng cũng để lại ở chỗ này.
      - thể để cho tiếp tục phát ra độc khí. Bằng những sinh vật trong sơn cốc cũng chết vì độc này…
      Trong lòng Tiêu Viêm trầm ngâm lát, tay áo chợt vung lên. Ngọn lửa màu xanh biếc đột nhiên từ lòng bàn tay tuôn ra, cỗ nhiệt độ cực nóng nhanh chóng khuếch tán ra…
      Theo độ ấm trong sơn cốc nhanh chóng tăng lên. khí kia cũng trở nêm khô ráo dị thường. Mà mùi vị trong đó cũng chậm rãi tiêu tán…
      - Tử Nghiên, đợi ở chỗ này! nên động lung tung!
      Đem mùi vị khác lạ tiêu trừ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên chiến đấu bầu trời. Trong mắt loé lên ánh sáng lạnh, quay đầu dặn dò câu với Tử Nghiên. Đôi cánh lửa sau lưng chậm rãi kéo dài ra, cuối cùng đột nhiên rung lên, thân hình vút nhanh lên trung, lập tức hướng về chỗ chiến trường kia.
      bầu trời, hai bóng đen chợt va chạm với nhau. Năng lượng bảy màu cùng sương khói quỷ dị màu xám ở bốn phía xuất , đụng vào nhau. Tại lúc bùng lên tiếng nổ trầm đục cũng tràn ra cỗ mùi vị gay mũi.
      Hai kiếm liên tiếp va chạm, hoa lửa bùng nổ. Mỹ Đỗ Toa cùng bóng đen vừa định lui về sau bóng người đột nhiên từ phía dưới xuất . Nắm tay nóng rực mang theo kình phong chợt ra, trực tiếp đánh đến bóng đen kia.
      Kinh phong đột ngột xuất vẫn làm cho bóng đen có nửa phần bối rối. Thân thể uốn éo quỷ di, nắm tay của Tiêu Viêm chỉ xuyên qua áo choàng này.
      quyền có kết quả, Tiêu Viêm cũng nhanh như chớp lùi về phía sau. Trong nháu mắt ra bên cạnh Mỹ Đỗ Toa. Ánh mắt hơi chút trầm nhìn bóng đen trước mặt, chậm rãi hỏi.
      - Rốt cục các hạ là ai?
      Thân ảnh bóng đen nhàng lui về sau chút, ánh mắt đạm mạc nhìn về Tiêu Viêm ở cách nơi đó xa. Mà khi ánh mắt này nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Viêm lại hơi nao nao, nhưng mà chút giãy dụa đó chỉ thoáng lên chút. lát sau, lại trở về nét lạnh lùng như cũ.
      - Rời nơi này!
      - Vị bằng hữu kia! Tại hạ Tiêu Viêm. Nơi này là vào thời điểm năm đó ta cùng với bị bạn tốt của ta tìm được. Chủ nhà ở đây cũng phải là ngươi!
      Tiêu Viêm cười lạnh .
      - Tiêu Viêm… bạn tốt…
      Ánh mắt kia dưới áo choàng lại lần nữa loé ra. Sương khói màu xám tràn ngập thân thể cũng hơi giảm chút.
      - Cùng nhảm cái gì? Độc vật này mặc dù quỷ dị nhưng mà bổn vương muốn giết cũng khó!
      Mỹ Đỗ Toa lên tiếng, thanh lạnh lùng, sát ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
      Tiêu Viêm có hành động gì, khẽ cau mày nhìn bóng đen đột nhiên có chút kỳ quái này. Lại lần nữa chắp tay, thanh có chút khách khí.
      - biết tên họ của các hạ là gì? Có lẽ Tiêu Viêm nghe qua.
      Ánh mắt dưới áo choàng chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tiêu Viêm. lát sau, ánh mắt chậm rãi nhắm lại. Mà thân hình lại từ từ lui về phía sau.
      Tiêu Viêm cau mày nhìn Hắc ảnh nhân đột nhiên trở nên mạc danh kỳ diệu này. Trong lòng thầm cảnh giác.
      Ngay lúc Hắc ảnh nhân dần dần rời khỏi sơn cốc thân hình đột nhiên dừng lại, bàn tay giơi lên, vật liền bay vút đến.
      Thấy thế, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ thay đổi, thân hình vội lui lại đánh ra cỗ nhu kình đem vật bay tới kia bao bọc lại. Định nhãn nhìn lại, dĩ nhiên là cái bình ngọc.
      - Thực lực của hai người các ngươi mạnh, có lẽ sợ khói độc. Nhưng mà tiểu nương ở phía dưới kia lại được. Đây là giải dược có thể giải được độc trong cơ thể…
      Sau khi quăng bình ngọc đến, dưới áo choàng màu đen kia chậm rãi truyền ra thanh khàn khàn khác thường.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, cùng Mỹ Đỗ Toa liếc nhìn cái. Cách đem bình ngọc hút tới nhưng sử dụng tay chạm vào.
      - Nơi này là của ngươi cùng bằng hữu của ngươi tìm được. Như vậy liền trả cho ngươi
      Bóng đen chậm rãi xoay người. Thân hình chợt loé liền nhanh chóng vào trong sơn mạch
      Kinh ngạc nhìn bóng đen rời , Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Khẽ cau mày, quang mang trong mắt loé ra. Nháy mắt sau, linh quang trong lòng chợt , đột nhiên ngẩng đầu quát to với bóng đen sắp biến mất kia:
      - Tiểu Y Tiên? Là ngươi?
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 736: Tiểu Y Tiên?
      Dịch: Tien_Kid_Pro (A Tiến) - Biên: dihiep2010 (A Híp)
      Tiếng quát của Tiêu Viêm như sấm sét tại dãy núi ầm ầm vang vọng, mà bóng đen sắp biến mắt kia, cũng bởi vì tiếng quát này mà thoáng tạm dừng.
      Tiêu Viêm đứng xa xa nhìn đạo thân hình kia dừng chút, trong lòng chỉ đoán nhưng sau đó trực tiếp khẳng định, nghĩ tới, nhiều năm như vậy sau, vẫn như cũ còn có thể tại nơi này gặp lại nàng, chẳng qua, vì cái gì nàng bây giờ, cùng trước kia hoàn toàn giống nhau? Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ cái gọi là Ách Nan độc thể, muốn hoàn toàn bạo phát?
      Trong lòng ý niệm quay cuồng, Tiêu Viêm chút nghĩ ngợi, đôi cánh lửa sau lưng đột nhiên rung lên, thân hình liền trực tiếp lướt tới bóng đen kia.
      Như cảm giác được cử động của Tiêu Viêm, bóng đen kia run lên, nhưng quay đầu lại, sương mù màu xám từ trong cơ thể bùng phát ra, chợt, tại trung đạo bụi vụ nổ bung, mà thân ảnh này cũng quỷ dị hư tiêu thất.
      Theo biến mất của thân ảnh, đoàn bụi vụ nổ bung kia, cũng nhanh chóng tiêu tán, lát sau, liền hóa thành hư vô.
      Tiêu Viêm thân hình xẹt qua phía chân trời, mà khi truy tới, bóng đen muốn biến mất thấy chút bóng dáng, nét mặt căng thẳng, nắm tay nắm chặt, thấp giọng mắng: "Người kia. . . Vì cái gì dám gặp ta? "
      Ở phía sau Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng tới, ánh mắt cẩn thận ở phía chân trời đảo qua, chợt khẽ nhíu mày, .
      - Ngươi nhận biết người nọ?
      - Nếu đoán sai, kia hẳn là bằng hữu của ta nhiều năm trước, chẳng qua. . .
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng, đem chuyện tình Ách Nan độc thể ra.
      - Người này có thân độc công quỷ dị khó lường, nhưng mà lúc trước cùng với ta giao thủ, dường như tinh thần dao động rất lớn, khi thanh tỉnh khi mê mang. . . thấy ngươi, có lẽ là bởi vì duyên cớ này .
      Mỹ Đỗ Toa đối với lần này cũng chưa truy vấn, mà là chuyển đổi sang đề tài khác, trầm ngâm .
      Nét mặt Tiêu Viêm căng thẳng, có chút cam lòng, tìm kiếm khắp nơi vòng, mà vẫn như cũ có kết quả, lập tức chỉ khẽ thở dài hơi. Xem tình huống như vậy, tình huống mà nàng lúc ly biệt, hôm nay muốn xuất .
      - rồi, trở về , Tử Nghiên còn trong sơn cốc.
      Mỹ Đỗ Toa .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chỉ phải gật gật đầu, xoay người, chần chờ hồi, lại quay tới, nhìn vào rừng rậm mịt mù kia, đột nhiên trầm giọng .
      - Tiểu Y Tiên, ta biết mấy năm nay đến tột cùng chuyện gì xảy ra với ngươi, nhưng ta qua, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta Tiêu Viêm vẫn như cũ là bằng hữu của ngươi, đến giờ, cũng chưa từng có chút hối hận!
      Thanh Tiêu Viêm tại dãy núi cuồn cuộn bốc lên, hồi lâu sau, mới dần dần tiêu tán.
      Dứt lời, vẫn có chút phản ứng nào, Tiêu Viêm cười khổ tiếng, chỉ phải xoay người cùng Mỹ Đỗ Toa bay vút vào trong sơn cốc.
      Tại ngọn núi, thân ảnh màu đen xoay người lại, bàn tay tái nhợt đặt tảng đá lớn, mà lúc bàn tay này đặt vào, tảng đá lớn này xuy xuy vài tiếng ngớt, đồng thời còn có làn sương màu trắng phát ra.
      Đưa mắt nhìn Tiêu Viêm trở lại sơn cốc, bóng đen mới chậm rãi buông tay ra, mà chỗ tảng đá lớn kia, để lại cái chưởng ấn màu đen sâu cả tấc.
      Ánh mắt của thân ảnh màu đen kia xuất chút mờ mịt, lát sau, khoảng hồi niệm chôn dấu trong trí nhớ lặng yên bốc lên, mà hình ảnh thiếu niên gọi là Tiêu Viêm kia, cũng từ từ ra trong đầu.
      "Tiêu Viêm. . ." thân ảnh truyền ra thanh thanh thúy mang theo chút nhớ mong, thanh này cùng thanh khàn khàn khó nghe lúc trước hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên đây là do nàng cố ý làm để giấu diếm thân phận.
      " nghĩ tới lại gặp được ngươi. . . Ta hàng năm đều tới nơi này đợi nửa tháng, nhưng ngươi xuất , vậy sau này, ta cũng đến nữa . . ." Bàn tay tái nhợt, chậm rãi xốc lên đỉnh đầu áo choàng, nhất thời, những sợi tóc như tuyết trút xuống như thác nước, khuôn mặt tái nhợt mà gò má có chút gầy ra.
      Cái gò má khuôn mặt này vẫn còn có chút hình dáng năm đó, nhưng mất cái khí chất ôn nhu tươi cười năm nào. Lúc này đây, lên nhiều nhất lại là lạnh lẽo vô tình..
      Giờ phút này, gương mặt của người tại Xuất Vân đế quốc được coi là tử thần cũng mơ hồ chứa đựng tia nhớ nhung và chút cay đắng.
      "Đừng trách ta muốn thấy ngươi, ta chỉ là muốn cho trong lòng ngươi, vĩnh viễn bảo tồn Tiểu Y Tiên thiện lương, chứ phải là Tiểu Y Tiên trong tay dính đầy vô số huyết tinh. . . Độc nữ này. "
      "Chỉ là dự đoán được, năm đó theo như lời , giờ thành , hy vọng chúng ta ngày sau, cần gặp mặt nhau. . . Vận mệnh của ta, là như thế. . ."
      Đôi mắt màu tím thất thần nhìn toà núi kia, nhớ lại năm đó. . . làm cho khuôn mặt nàng vốn lạnh lùng trong nhiều năm lại lên chút ôn nhu tươi cười. khuôn mặt tươi cười ấy có thể mơ hồ nhận ra đây là nàng tại Thanh Sơn trấn năm đó mà vô số dong binh gọi là tiên tử Tiểu Y Tiên.
      Nét Tươi cười như hoa quỳnh chỉ kéo dài ngắn ngủn cái chớp mắt liền tiêu tán, nàng chậm rãi nhắm đôi mắt lại, lát sau lại lần nữa mở trong mắt lại lần nữa hồi phục vẻ hờ hững lúc trước, ánh mắt lần cuối cùng nhìn hướng sơn cốc, chợt mang theo áo choàng, hề có chút lưu luyến, thân hình hóa thành mảnh sương khói màu xám, lặng yên tiêu tán. . . . .
      Trong sơn cốc, hai người Tiêu Viêm khi trở về cũng nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Tử Nghiên có chút tím hồng. Lập tức hai người đều quýnh lên, nghĩ tới độc của Tiểu Y Tiên khủng bố, Tử Nghiên này cũng chỉ là hút vào chút, liền xuất bệnh trạng như vậy, độc sư, đích cái chức nghiệp làm người ta vừa sợ vừa ghét.
      Tử Nghiên mặc dù sắc mặt tím hồng, nhưng dường như thần thức vẫn ràng như cũ, nhìn thấy hai người trở về, cũng vội vàng nghênh đón, nhưng hơi thở lúc này lại dồn dập hơn quá khứ rất nhiều.
      Bắt lấy cánh tay Tử Nghiên, tia đấu khí của Tiêu Viêm tiến vào trong cơ thể này, tìm vòng, lại có tìm được dấu vết độc khí, lập tức sắc mặt hơi trầm xuống, nghĩ tới cái Giả Độc Đan được luyện chế ra kia, thế nhưng đối với độc khí này cũng có bao nhiêu hiệu quả
      - Thế nào?
      Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa vội hỏi.
      - Tìm thấy chỗ phù hợp, xem ra độc khí kia che dấu rất sâu đậm, cũng biết độc tính như thế nào. . .
      Tiêu Viêm lắc lắc đầu , .
      - Tên kia thân độc tính ngay cả ta cũng có chút kiêng kị, huống chi Tử Nghiên? Làm sao bây giờ?
      Mỹ Đỗ Toa sắc mặt khó coi .
      Tiêu Viêm chút chần chờ, bàn tay đưa vào áo, Tiểu Y Tiên lúc trước đưa bình ngọc này, mà thấy thế, Mỹ Đỗ Toa cũng chau mày, .
      - Ngươi muốn cho Tử Nghiên dùng gì đó? Ai biết loại người quỷ dị này cấp cho có là giải dược, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hại Tử Nghiên, ai chịu trách nhiệm?
      Nhìn bộ dáng nàng như vậy, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nghĩ tới quan tâm của nàng đối với Tử Nghiên tới như vậy, lập tức chỉ đành .
      - Mặc dù biết chuyện gì xảy ra đối với Tử Nghiên, nhưng ta tin tưởng nàng gạt ta, hơn nữa, nếu sử dụng, ngươi còn có biện pháp khác? Trúng độc này muốn kéo dài cũng được.
      Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cũng chần chờ chút, lát sau, chỉ phải gật gật đầu, dù sao giờ việc này cũng có biện pháp khác .
      - Nếu là giải dược có vấn đề, mặc kệ là ai, ta đều lấy tính mệnh của !
      Nhìn Tiêu Viêm từ trong bình ngọc đổ ra quả đan dược đỏ đậm, Mỹ Đỗ Toa vẫn như trước có chút yên tâm, thanh lạnh lùng .
      Gật đầu bất đắc dĩ, Tiêu Viêm đem đan dược nhét vào trong miệng Tử Nghiên, nàng cũng ngoan ngoãn đem nó nuốt vào bụng, nhưng mà dường như mùi vị của đan dược này tốt lắm, bởi vậy làm cho khuôn mặt nhắn nhíu lại.
      Đan dược mặc dù khó ăn, nhưng hiệu quả ràng tồi, lúc này mới vừa vào thân thể, khuôn mặt nhắn tím hồng nhan sắc nhất thời lấy mắt thường có thể thấy được tiêu tán xuống, chỉ lát sau, liền hoàn toàn biến mất.
      Nhìn thấy màn này, Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa đều thở dài nhõm hơi, người trước lau mồ hôi lạnh, khẽ cười khổ, nghĩ tới lấy trình độ thuật chế thuốc của mình, lại bị chút độc khí tùy tiện của Tiểu Y Tiên làm cho có nửa điểm biện pháp, dù nghiên cứu bất đồng, nhưng mặc kệ như thế nào, độc dược cùng đan dược cũng có liên quan mấy, nên Tiêu Viêm cũng có chút biết làm sao.
      “Ai, biết mấy năm nay nàng đến tột cùng trải qua cái gì, chỉ có thực lực mãnh liệt ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng thể kiêng kị, hơn nữa độc thuật này, cũng trở nên quỷ dị khó lường như thế…." Trong lòng than tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm ném về hướng túp lều kia, năm đó lúc tu luyện, nàng trốn ở chỗ này vụng trộm dùng độc dược, nghĩ đến lương thiện đáng như vậy cũng phải cả ngày cắn nuốt những thứ kịch độc kia, Tiêu Viêm trong lòng liền nhịn được có chút cay đắng. Trong những nữ tử mà gặp qua trong mấy năm nay, nàng là người có vận mệnh thảm nhất.
      Nhưng mà, so sánh với độc thuật, thực lực của Tiểu Y Tiên lại làm cho lòng của Tiêu Viêm bất an. Còn cái đôi mắt lạnh lùng đến chết lặng kia, loại ánh mắt này, ngờ lại người năm đó thiện lương kia.
      Dùng sức lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu dứt bỏ, Tiêu Viêm chậm rãi về hướng túp lều , dù sao bất kể như thế nào, trước hết đem thực lực của chính mình đột phá tới cảnh giới Đấu Hoàng, về phần Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm trong lòng có dự cảm, có lẽ ngày sau, còn có thể tái kiến. . . Chẳng qua cũng biết thời điểm nào, cũng biết lúc đó là tràng diện gì.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :