Chương 699: Chiến Cổ Hà Dịch: A Lét - Biên: A Tút Theo tiếng cười phẫn nộ của Cổ Hà hạ xuống, bầu khí trời nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm. Nhìn thấy Tiêu Viêm vậy mà lại ra như vậy, sắc mặt của nhóm người Gia Hình Thiên đều có chút biến sắc. Tuy thực lực của Tiêu Viêm bây giờ tăng mạnh, nhưng nghĩ rằng trong mười chiêu đánh bại Cổ Hà, trong đó cũng có tính phiêu lưu . Hôm nay các thế lực đoàn kết xông lên Vân Lam Tông, chủ ý chính là tiếng trống làm hăng hái tinh thần đem toàn quân tiêu diệt. Huống chi giờ mười vạn quân của hoàng thất chỉ sợ cũng bắt đầu vây quanh chân núi rồi. Trong thời điểm quyết định thế này, nếu Tiêu Viêm có sai lầm gì làm cho Cổ Hà chống đỡ được mười chiêu. Lẽ nào … lại làm cho thế tiến công chuẩn bị từ lâu đều dừng lại sao? như thế cũng có phần đùa giỡn ! Nếu hôm nay lui lại, sợ rằng ngày thứ hai, Vân Lam Tông dốc hết lực lượng. Sau đó đám tìm tới cửa. Thấy được sắc mặt của nhóm người Gia Hình Thiên, Tiêu Viêm khoác tay áo. Đôi cánh lửa màu bích lục phía sau hơi chấn động. cỗ nóng cháy dị thường khiến mọi người bên cạnh có cảm giác cả người nóng bỏng. Khuôn mặt tuổi trẻ bình thản lúc này làm cho nhóm người Gia Hình Thiên mới thoáng bình phục được chút tâm tình. “Yên tâm ! Lấy huyết cừu giữa ta và Vân Lam Tông tất nhiên là hành động theo cảm tính. Tiêu Viêm cười cười, chậm rãi . Nghe vậy, mọi người hai mắt nhìn nhau. Thấy kiên trì như thế cũng thêm cái gì nữa. Cho dù như thế nào mà , đối với Tiêu VIêm giờ bản thân bọn họ cũng ôm vài phần tin tưởng. Hơn nữa bọn họ cũng ràng tính tình của Tiêu Viêm, tất nhiên cũng biết làm ra cái gì ngu ngốc trong trường hợp này. “Tiêu Viêm, cẩn thận chút. Cổ Hà tiến vào Đấu Hoàng giai biệt. Hơn nữa cũng nắm trong tay loại hoả diễm đặc biệt lợi hại. Mặc dù tính là dị hoả nhưng uy lực cũng thể khinh thường.” Pháp Mã trầm giọng nhắc nhở . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn đôi cánh tử hoả ở phía sau Cổ Hà. Chỉ cần phải là dị hoả đối với cũng có quá lớn tính uy hiếp. Đem tình dặn dò xong, nhóm người Gia Hình Thiên chần chờ chút, sau đó chậm rãi tản ra. Để lại cho hai người cái gian rộng rãi bầu trời. Mà theo mọi người thối lui, tiếng thầm dưới sân rộng cũng yếu bớt rất nhiều. Đối với trở về cường thế của người thanh niên Tiêu Viêm này, tuy rằng gần đây nhất mấy ngày tin tức cũng truyền khắp Gia Mã đế quốc nhưng có rất nhiều người ở đây chưa từng tận mắt nhìn thấy tràng chiến đấu dường như là áp đảo ở đế đô kia. Bởi vậy, khi nghe được Tiêu Viêm dĩ nhiên dõng dạc tuyên bố trong vòng mười chiêu đánh bại Cổ Hà, ít người đều là ôm tâm lý thờ ơ lạnh nhạt. Mà ít cường giả có giao tình nhạt với Cổ Hà lại khỏi trào phúng lắc đầu. Người này tuy rằng thực lực mạnh nhưng đến cùng cũng chỉ là tiểu tử chưa dứt sữa đầy cuồng vọng a... Vân Sơn lần thứ hai xoay người ngồi lên vị trí đầu, con mắt nhìn hai người bầu trời. Khoé miệng nhếch lên mạt cười rất hiểm. sớm biết, Cổ Hà nhẫn xuống khẩu khí này mà ra tay. Tuy rằng ước định mười chiêu kia có chút ngoài dự liệu của . Bất quá, như thế cũng làm Cổ Hà chân chính xuất ra toàn lực. Đến lúc đó cho dù bị bại bởi Tiêu Viêm cũng có thể khiến người kia chịu ít thương tổn. Dưới Hỷ đài, Vân Vận cũng nhịn được giương đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn hắc bào bầu trời. Nàng có cảm giác loại khí phách khó có thể lay chuyển. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, so với ba năm trước đây thiếu chút non nớt, nhiều thêm chút nội liễm thành thục. Hiển nhiên, trong ba năm thời gian này, tên thiếu niên năm đó chân chính hoàn toàn lột xác. Từ người yếu lột xác thành cường giả! Phía bầu trời, tại thời điểm nhóm người Gia Hình Thiên rời khỏi, bầu khí đột nhiên trở nên gay gắt. Cổ Hà ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trước mặt Tiêu Viêm. Ba năm trước đây, cái tên hắc bào thanh niên này chỉ có thể tranh phong cùng đệ tử của . Nhưng mà ba năm sau, cư nhiên dám có gan hạ mười chiêu chi ước trước mặt . Biến hoá như vậy đúng là cách biệt trời dưới đất. “Hôm nay, ở trước mặt nàng, ta đánh bại ngươi!” Cổ Hà chậm rãi , mà theo thanh vừa hạ xuống, cỗ tử sắc đấu khí vô cùng cường hãn từ trong thân thể bạo dũng tràn ra. Đấu khí bám vào bên ngoài cơ thể, bốc lên ngớt, giống như đoàn đoàn tử sắc hoả diễm thực chất phóng ra nhiệt độ nóng cháy. Liếc mắt nhìn Cổ Hà sắc mặt u ám, thanh của Tiêu Viêm vẫn như cũ có bao nhiêu ba động: “Ngươi cố ý để Vân Sơn sai sử, tự nhiên ta đây cũng lưu tình.” “Vậy muốn xem ngươi có tư cách này .” Cổ Hà cười giận, bàn tay nắm chặt. Đấu khí ba động hồi, trong nháy mắt ngưng tụ thành thanh trường kiếm màu tím đậm tay. Xung quanh trường kiếm, ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Tiêu Viêm cười tiếng, bàn tay hướng về phía dưới chỗ mặt đất cách xa đó. Chợt năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt. Mà theo đó, thanh trọng xích màu đen cắm nghiêng mặt đất nhất thời bạo lược ra, cuối cùng hóa thành đạo bóng đen vụt qua, trở lại trong tay Tiêu Viêm. Xem được Tiêu Viêm trong lúc lơ đãng lộ ra chiêu này, ít người trong sân rộng đều là kinh hô tiếng. Có thể khống chế vũ khí ở cự ly xa xôi như vậy cầu phải có độ chính xác đối với khống chế đấu khí phải rất chính xác. nghĩ tới tuổi Tiêu Viêm như vậy có thể khống chế được đấu khí như thế. “Mười chiêu!” Trọng xích nâng lên chỉ hướng Cổ Hà, Tiêu Viêm giọng . Khuôn mặt hơi giật giật. Lúc này Cổ Hà thêm lời vô ích. Trường kiếm hỏa diễm màu tím mạnh mẽ rung lên, năng lượng hùng hồn ba động khiến cho khí bị chấn động tản mát ra từng hồi gợn sóng. “Ít lời thừa, ra tay !” Thân hình có chút hạ xuống, hai mắt Cổ Hà mạnh mẽ mở to. tiếng quát chói tai, đôi cánh tử hỏa ở phía sau bỗng nhiên rung lên. Trong nháy mắt thân hình hóa thành bóng tím, nhanh như chớp bắn mạnh về hướng Tiêu Viêm. Thân ảnh chợt bầu trời, mũi kiếm sắc bén dưới hiệp trợ của đấu khí hùng hồn dễ dàng phá . Trong chớp mắt thời gian, mũi kiếm kia liền tới trước ngực của Tiêu Viêm. “Keng!” Bóng đen chợt , trọng xích cực lớn lên trước người cách quỷ dị, giống như khối thuẫn bài dày dễ dàng ngăn đỡ được tử hỏa trường kiếm sắc bén kia. Kiếm cùng xích va chạm, cỗ kình phong sắc bén từ chỗ giao tiếp khuyếch tán ra, đem gian chấn động xuất từng đợt sóng khí. “Xuy xuy !” chiêu có kết quả, cổ tay của Cổ Hà rung lên, trường kiếm sắc bén giống như độc xà quỷ dị nhanh chóng chuyển hướng. Trọng kiếm quét ngang bỗng nhiên chuyển thành nhát đâm. “Đinh!” Trường kiếm sắc bén vừa vượt qua trọng xích, ngón tay thon dài nhanh chóng ra. đạo kình phong cực kỳ chính xác đánh lên phía thân kiếm, đem kiếm bắn ngược ra. Cùng lúc đó trọng xích giơ lên, trực tiếp đập về phía trước mặt Cổ Hà. Thân hình hơi nghiêng dễ dàng tránh thoát được công kích của Tiêu Viêm. Trong mắt Cổ Hà chợt lên tia lệ mang. Đấu khí trong cơ thể tuôn ra, thân kiếm tuôn ra trận rung động quỷ dị. Mà theo thân kiếm ngừng run rẩy, trong nháy mắt từng đạo tàn ảnh lên trước người. “Thiên diễm kiếm cương!” Bóng kiếm ùn ùn kéo đến. Chỉ là trong mấy cái hô hấp lên khắp trước người Cổ Hà. Cánh tay rung lên, tử hỏa trường kiếm từng đợt từng đợt bạo xuất. Chợt vô số tàn ảnh kia như nước lũ bắn mạnh về hướng đầu của Tiêu Viêm. Kiếm ảnh nóng cháy tràn ngập trong ánh mắt của Tiêu Viêm. Vô số đạo tàn ảnh kia tuy rằng hư hư huyễn huyễn nhưng lực lượng mang theo vẫn như cũ là thể khinh thường. Nếu tùy ý đón nhận mà , kiếm quang đích thực giấu trong tàn ảnh trong nháy mắt bất ngờ xuất làm kẻ khác khó lòng phòng bị Chỉ cần nhìn kiếm pháp đấu kỹ như vậy là có thể nhìn ra bản lĩnh của Cổ Hà quả là cường giả tầm thường thể so sánh. Hơn nữa đấu kỹ kia lại được gia trì bởi tử hỏa, uy lực lại càng thêm mạnh mẽ. Bởi vậy Cổ Hà vừa ra chiêu này ở phía dưới, sân rộng vang lên từng đạo thanh trầm trồ khen ngợi. Mà thần sắc của nhóm người Gia Hình Thiên nhịn được có chút khẩn trương. So sánh với những người khác mừng vui cùng lo lắng, tâm cảnh của Tiêu Viêm lại chưa từng có chút ba động nào. Ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng kiếm nóng cháy ùn ùn kéo đến kia, trọng xích trong tay lập tức chậm rãi vẽ lên cái độ cong huyền ảo. Cánh tay rung rung, thân xích mang theo tầng hắc ảnh mơ hồ nhàng đâm ra. Tuy rằng nhìn như mang theo lực lượng nhưng mơ hồ ở giữa trong xích pháp lại lộ ra cỗ như sóng to ngoài biển rộng, thế tiến công sắc bén từng đợt nối tiếp từng đợt. “Xuy! Khuê!” Trong nháy mắt, trọng xích vẽ lên độ cong huyền ảo xen lẫn cùng vô số bóng kiếm kia. Tại lát lúc này, bóng kiếm đột nhiên bộc phát ra kình khí cường hãn. Nhưng mà mặc kệ bóng kiếm kia nhiều như thế nào cũng thể đột phá được giới hạn do trọng xích vũ động, theo loại tiết tấu chậm rãi kỳ dị tạo ra. Trông như vậy tựa giống như mưa tên ùn ùn kéo đến gặp phải sóng to cuồn cuộn trong biển rộng. Mặc kệ mũi tên nhiều như thế nào cũng đều bị sóng to nuốt gọn. Cảm thụ được lực đạo kỳ dị truyền ra từ trọng xích của đối phương, sắc mặt Cổ Hà hơi đổi. có thể cảm giác được thân kiếm của mình giấu trong tàn ảnh kia từ từ bị kéo lại gần trọng xích. “Tiểu tử này, quả nhiên có chút quỷ môn đạo!” Trong lòng chuyển qua ý niệm, hai cánh tay Cổ Hà rung lên. Trong nháy mắt, bóng kiếm tách rời đông đảo tàn ảnh, trực tiếp đâm tới về hướng ngực của Tiêu Viêm. Nhưng mà bóng kiếm vừa thân, trọng xích vũ động theo loại tiết tấu kỳ dị kia bỗng nhiên tăng mạnh tốc độ. Chợt cỗ hấp lực bạo dũng xuất , kéo lệch phương hướng công kích của trường kiếm kia. Thế tiến công của trường kiếm bị lệch, Cổ Hà cả kinh! Vừa muốn có hành động trước mặt bỗng nhiên chợt bóng đen. chưởng ấn mang theo kình khí kinh khủng hung hăng vỗ lại. Xem thế tiến công của đối phương, Cổ Hà cũng có chút nào chịu lui bước. Sắc mặt lạnh lẽo, đấu khí lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ, chợt cũng khách khí tới đối chọi lại chưởng ấn của Tiêu Viêm. “Thình thịch!” Hai chưởng vỗ vào nhau, nổ vang kinh khủng bạo phát ở phía bầu trời. Chợt hai bóng người đều bắn ra. bước lại, thân hình ổn định, Tiêu Viêm lắc lắc cổ tay ngẩng đầu mỉm cười nhìn Cổ Hà kia bay ngược hơn mười thước. Trải qua giao phong vừa rồi, dò xét ràng. Thực lực giờ của Cổ Hà hẳn là ở vào khoảng ba sao Đấu Hoàng. Lý do có thể bởi vì tử hỏa kia mà sức chiến đấu có thể so sánh cùng bốn đến năm sao Đấu Hoàng. “Tiêu Viêm, lúc trước chúng ta giao thủ tám chiêu.” Cổ Hà cũng vỗ đôi cánh tử hỏa trụ lại thân hình. Cảm thụ được bàn tay kia vậy mà có cảm giác chết lặng, ngẩng đầu lên cười nhạt tiếng. Ngắn ngủi chớp mắt thời gian giao thủ tám chiêu. Mà nhìn tình hình chiến đấu này, hai bên ràng phân biệt được cao thấp. Từ tình huống như vậy mà xem, lúc trước mười chiêu chi ước theo lời dõng dạc của Tiêu Viêm đơn giản chỉ là chuyện đùa mà thôi. Thanh Cổ Hà hề che giấu. Bởi vậy, trong lúc nhất thời ở sân, sắc mặt của mọi người đều trở nên có chút đặc sắc. ít người lại cười xuy ra tiếng. Người này quả nhiên chỉ là tên mao đầu tiêu tử ỷ vào điểm thực lực liền cuồng vọng kiêu ngạo. Nghe được những lời thầm khe khẽ ấy, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn vẻ mặt cười nhạt của Cổ Hà. Tiện tay khẽ động đem huyền trọng xích thu hồi, cười nhạt . “Còn có hai chiêu, việc gì phải vui vẻ sớm như vậy? Trong vòng hai chiêu, giải quyết ngươi vậy cũng đủ rồi!”
Chương 700: Bại Dịch: A Lét - Biên: A Tút Nghe được Tiêu Viêm thế, Cổ Hà nhất thời cười nhạt. Tử hỏa trường kiếm trong tay bị chặn lại dĩ nhiên cũng theo đó tiêu tán. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm : “Ta ngược lại muốn nhìn xem trong vòng hai chiêu ngươi làm thế nào để có thể đánh bại ta.” Tiêu Viêm cười, đấu khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng đợt từng đợt lực lượng hùng hồn tràn ngập mỗi ngõ ngách trong thân thể. Loại trạng thái này hầu như khiến Tiêu Viêm trong lúc giở tay nhấc chân đó là có thể bộc phát lực lượng cực kỳ kinh khủng. Đối với trong cơ thể Tiêu Viêm đột nhiên cuộn trào lên mãnh liệt đấu khí, Cổ Hà cũng phát , lập tức sắc mặt hơi ngưng trọng. Đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu toàn lực khởi động. Tại đây, dưới chú ý của các cường giả đến từ bốn phương tám hướng ở Gia Mã đế quốc, nếu hôm nay bại trong vòng mười chiêu với Tiêu Viêm khi đó danh vọng của bị đả kích có chút nghiêm trọng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là mất hết mặt mũi ở trước mặt Vân Vận. Chuyện này đối với mà tuyệt đối là thể khoan nhượng được. Vì vậy, cho dù là đem hết toàn lực cũng nhất định phải đỡ được công kích tiếp theo của Tiêu Viêm. Trong lòng quyết tâm, trong mắt Cổ Hà cũng là xẹt qua đạo lệ mang. Năm ngón tay gấp lại hình thành cái trảo hình kỳ dị, trong lòng bàn tay tử sắc hỏa diễm như như tựa hồ như chuẩn bị cái gì. bầu trời hai người đột nhiên đều lâm vào yên lặng khiến cho toàn trường chú ý. Nhất là những người thực lực kém đều có thể cảm thụ được cỗ đấu khí dâng trào càng thêm hùng hồn trong cơ thể hai người. Hiển nhiên có thể nhận thấy ràng, đợt giao tranh kế tiếp sợ rằng kịch liệt trước đó chưa từng có. Mà lần này cũng làm sáng tỏ hôm nay, đến cuối cùng là Tiêu Viêm cuồng vọng vô tri hay là thực lực bản thân của Cổ Hà kém cỏi. Cảm thụ được từng đợt chấn động hùng hồn dũng mãnh phát ra từ hai người bầu trời kia, ít người đều trở nên yên lặng, sắc mặt cũng mảnh ngưng trọng chờ đợi. Đấu Hoàng cường giả mạnh mẽ va chạm như thế này tại Gia Mã đế quốc cũng khó có thể nhìn thấy ! Phía Hỷ đài, Vân Sơn yên ổn ngồi thủ tọa, ngón tay khô héo nhàng gõ vào lưng ghế dựa. Con ngươi híp lại cũng tập trung vào hai ngươi bầu trời. Lấy nhãn lực phong phú của tự nhiên là có thể từ giao phong như như chớp lúc trước của hai người mà nhìn được ra đẳng cấp Tiêu Viêm kỳ thực vẫn còn chưa chân chính đột phá tới Đấu Hoàng. Có thể bởi vì công pháp cùng với những nguyên do khác mà sức chiến đấu của lại đủ để có thể so với Đấu Hoàng cường giả. Nhưng mà chỉ bằng vào điều này mà muốn trong vòng mười chiêu đánh bại Cổ Hà thể nghi ngờ là người si mộng. Lúc đầu ở đế đô có thể đánh chết nhiều cường giả của Vân Lam Tông như vậy hẳn là có thêm trợ giúp của cái linh hồn thể gọi là Dược Trần trong cơ thể . Còn tưởng sau năm có thể có bao nhiêu tiến bộ, hóa ra vẫn chỉ có thể mượn lực lượng của người khác. đúng là đánh giá cao rồi! Khóe miệng nhếch lên mạt lãnh cùng khinh thường. Trong mắt Vân Sơn lên lạnh lẽo, thấp giọng : “Nếu như bản lĩnh của ngươi chỉ có như thế này. Bản tông thể cho ngươi. Kết cục lúc này đây của ngươi so với ba năm trước càng thêm thê thảm." Đối với lời của Vân Sơn, Tiêu Viêm tất nhiên là nghe thấy. Vào lúc đấu khí trong cơ thể càng thêm dâng trào, cũng chậm rãi mở đôi mắt khép hờ, ánh mắt nhìn về phía Cổ Hà nghiêm chỉnh chờ đợi cách đó xa, nhàn nhạt cười. Phía lòng bàn chân đột nhiên lên tầng ánh sáng bạc rực rỡ. Theo ánh sáng bạc lên, thân ảnh của Tiêu Viêm trong nháy mắt rung lên, quỷ dị biến mất trong tiếng sấm trầm thấp. Thân ảnh Tiêu Viêm đột ngột tiêu thất làm cho toàn trường kinh hô. Vẻ mặt của đông đảo cường giả đều khiếp sợ. Bọn họ đều phát thân ảnh Tiêu Viêm biến mất mà bọn họ dĩ nhiên có chút cảm ứng nào cả. Tốc độ như vậy quả thực đáng sợ giống như quỷ mị khó lòng phòng bị. Cũng trong lúc này, lông mày của Vân Sơn cũng hơi giật giật. Tốc độ mà Tiêu Viêm bày ra làm cho giật mình. Đối với Tiêu Viêm đột nhiên biến mất, khẩn trương nhất tự nhiên là Cổ Hà. Bất quá kinh nghiệm chiến đấu của ít, bởi vậy sau thoáng cả kinh linh hồn lực lượng cũng nhanh chóng từ mi tâm khuếch tán ra. Linh hồn nhận biết lực giống như mạng nhện giăng đầy vùng trời. “ ra cho ta!” Linh hồn nhận biết vừa sử dụng ra, Cổ Hà cười nhạt tiếng. Đôi cánh tử hỏa ở phía sau rung lên, thân mình nhanh như chớp bắn mạnh về nơi cách đó xa ở phía trước người. Kình phong bén nhọn đôi tay gấp lại thành trảo mơ hồ đợi phát Song trảo sắc bén hung hăng chụp vào nơi nào đó trong gian. Nhưng mà trảo phong còn chưa tới, gian hơi ba động. thânhắc bào quỷ dị xuất . Hắc bào vừa lên, hai tay kết ra đạo Thủ ấn kỳ dị, mồm miệng cũng như ếch xanh phùng má. Hình dạng như thế khiến cho Cổ Hà lộ vẻ sợ hãi cả kinh, muốn lắc mình tránh lui. Trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua đạo lãnh ý, cỗ đấu khí hùng hồn tụ tại yết hầu bỗng nhiên chợt hét ra. Sư tử hổ báo toái kim ngâm! “Hống!” Thanh hổ rống giống như kinh thiên phích lịch bỗng nhiên vang vọng bầu trời. Trong giây lát bạo phát ra sóng kinh khủng khiến cho vô số cường giả kịp phòng ngự, hai tai choáng váng. Mà những đệ tử thực lực yếu kém của Vân Lam Tông đầu óc mê muội, có người còn trực tiếp bị chấn đến hôn mê bất tỉnh. Tại thời điểm sóng cuồng mãnh bất thình lình nổ vang, Cổ Hà ở gần trong gang tấc bị ảnh hưởng mạnh nhất. Bởi vậy, mặc dù có thực lực mạnh mẽ nhưng thời khắc này cũng có chút thất thần. Thất thần chỉ trong chốc lát cũng đủ làm cho đấu khí trong cơ thể bị lâm vào kiềm hãm. Loại thất thần này chỉ duy trì khoảng cái hô hấp Cổ Hà nhanh chóng hòan hồn. Ngay sau khi hòan hồn, chuyện thứ nhất Cổ Hà làm đó là điên cuồng thôi động đấu khí trong cơ thể sau đó dũng mãnh như thủy triều hướng đến song trảo. rất ràng trong lúc cường giả giao tranh, chỉ thất thần chốc lát cũng dẫn đến kết quả thắng bại. Mà lấy nhãn lực cùng tâm kế của Tiêu Viêm tất nhiên là có khả năng tùy tiện buông tha cho loại sơ hở này. Vì thế chuyện đầu tiên làm sau khi hoàn hồn là liều mạng phen. Bởi vì từ trước sớm có chuẩn bị nên lúc này đây triệu hoán đấu khí gần như là ngay lập tức. Ngay lập tức song trảo của Cổ Hà được bao phủ lớp tử sắc hỏa diễm cực kỳ dày đặc. Hỏa diễm bốc lên, cuối cùng hội tụ thành con ưng tím cực kỳ to lớn, mơ hồ trong đó còn có tiếng ưng kêu truyền ra. Tại lúc tử sắc hỏa diễm trong lòng bàn tay Cổ Hà ngưng tụ thành hình kích cuối cùng của Tiêu Viêm cũng nhanh chóng hoàn thành. Lục sắc hỏa diễm bao quanh song quyền cùng thân thể, hừng hực thiêu đốt. Lực lượng của Lưu ly liên tâm hỏa tại giờ phút này hoàn toàn ra. “Tử ưng phần !” Cảm thụ được năng lượng kinh khủng ngưng tụ phía nắm tay của Tiêu Viêm, Cổ Hà quát ra tiếng chói tai. Tử ưng phí song trảo trong nháy mắt bành trường, hóa thành thân ảnh khổng lồ bao trùm thân ảnh của Cổ Hà. Chợt tiếng ưng đề vang lên, đôi cánh to lớn rung lên, Cổ Hà trảo hung hăng đánh tới Tiêu Viêm phía xa xa. Song trảo qua, gian kịch liệt chấn động, giống như gợn nướckhông ngừng khuếch tán. Trong mắt Tiêu Viêm hỏa ưng to lớn nhanh chóng phóng đại. Sau nháy mắt, thân hình Tiêu Viêm cuối cùng cũng có hành động. Dưới công kích cường hãn đến trước mặt, lui lại nửa bước, cổ chân hơi nhích, lục sắc hỏa diễm phía song quyền đột nhiên bắt đầu áp súc cách nhanh chóng. Chỉ trong mấy cái hô hấp, bích lục hỏa diễm vốn cực kỳ sáng ngời bị áp súc thành tầng giống như niêm dịch, thậm chí có điểm còn như rắn lại. Tầng vật chất kỳ dị này cũng giống như niêm dịch bích lục bao quanh nắm tay của Tiêu Viêm. Liếc mắt nhìn niêm dịch dị dạng xuất do Lưu Ly liên tâm hỏa cực độ áp súc, Tiêu Viêm hít sâu hơi. Đây là ngẫu nhiên mới phát loại đặc thù vật chất này. Loại vật chất do Lưu Ly liên tâm hỏa áp súc ra có thể ở trong nháy mắt đem lực lượng của nó bạo phát hoàn toàn. Bất quá loại này áp súc cũng dễ dàng. Lấy năng lực giờ của Tiêu Viêm cũng chỉ có thể miễn cường đem nắm tay của mình bao trùm. Nếu là muốn bao trùm toàn thân biết là cần đạt tới mức độ nào. Nếu có thể làm được như thế sợ rằng Tiêu Viêm tùy ý xông tới cũng đều mang theo lực phá hoại đáng sợ. Ngẩng đầu nhìn tử ưng khổng lồ kia gần trong gang tấc, Tiêu Viêm cười cười nhìn về phía Cổ Hà sắc mặt lạnh lùng ở trong tử ưng. Chợt năm ngón tay nắm chặt, nắm tay được bao phủ bởi niêm dịch xanh biếc hề hoa lệ ngay lập tức đập tới tử ưng khổng lồ kia. quyền này có nửa phần kỹ xảo đáng . Dưới con mắt nhìn chằm chằm của vô số người, cái này cứ như là Tiêu Viêm giơ lên nắm đấm, lấy loại tư thái sợ chết chính diện va chạm cùng tử ưng khổng lồ do Cổ Hà biến ra. Loại va chạm trực tiếp hề cân sức làm vô số ngươi thầm lắc đầu. Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, quá mức hấp tấp. Mà đối với loại va chạm này, ngay cả Vân Vận cũng nhịn được cắn chặt môi đỏ mọng, cánh tay nhắn nhàng rung lên trong tay áo. kích này của Cổ Hà ngay cả nàng cũng cảm thấy loại áp bách khó có thể . Khác với ánh mắt tiếc nuối của toàn trường, từ đầu đến cuối Vân Sơn vẫn cười nhạt, ánh mắt nhìn đến tầng niêm dịch hơi mỏng màu bích lục bao quanh nắm tay của Tiêu Viêm liền lên chút ngưng trọng. ngờ rằng thực lực của Tiêu Viêm ngay cả Đấu Hoàng cũng đến cư nhiên có thể mang năng lượng áp súc đến mức độ như thế này. Dưới chú ý của những ánh mắt xung quanh, nắm tay được tính là cường tráng của Tiêu Viêm rốt cục cũng va chạm với cự ưng do Cổ Hà biến ra. Giây lát, khắp nơi đều lâm vào yên tĩnh. “ chiêu cuối cùng!” Tại lúc quyền trảo va chạm, Cổ Hà thấy Tiêu Viêm mở miệng cùng với tia cười lạnh khóe miệng. Mơ hồ trong lúc đó nghe thấy được lời từ trong miệng, truyền ra lời . Lời vừa hạ xuống, Cổ Hà còn kịp có chút phản ứng. Trong giây lát, cỗ năng lượng kinh khủng uy áp linh hồn dũng mãnh như thủy triều từ trong nắm tay của Tiêu Viêm toát ra. Cỗ lực lượng đáng sợ này cho dù lấy năng lực của Cổ hà cũng đột nhiên lui lại. “Oành!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa như sấm kêu vang vọng bầu trời. Cho dù là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được ràng.
Chương 701: Giết tha Dịch: A Rón - Biên: A Tiến Lúc tiếng sấm vang lên rung chuyển cả trời xanh, quảng trường, vô số người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, xu thế của ngọn lửa màu tím lan rộng ra,cả bầu trời rộng lớn đều chìm ngập trong khói lửa, mà ở trung tâm của biển lửa màu tím, lên ngọn lửa màu xanh biếc xinh đẹp dị thường, mặc cho ngọn lửa màu tím tấn công như thế nào, đều suy chuyển. Sau chừng mấy hơi thở, ngọn lửa kỳ dị màu xanh biếc đột nhiên rung lên, chợt cơn lốc lửa mãnh liệt bùng phát từ trong ngọn lửa màu xanh, mà hễ trong phạm vi của ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa màu tím giống như băng tuyết gặp phải dầu sôi, nhanh chóng lụi tàn, căn bản phải là đối thủ của ngọn lửa xanh biếc kia. Ngọn lửa xanh biếc lúc đầu chỉ rộng có vài thước, sau đó bành trướng trong nháy mắt, chỉ trong lát, cả bầu trời tràn ngập ngọn lửa màu tím đều bị xua tan, thôn phệ … "Rắc rắc!" Lúc ngọn lửa màu tím bị thôn phệ hết, nhân ảnh giấu mình trong đó rốt cuộc ra, lực lượng khủng bố bộc phát trong nháy mắt vừa rồi tất cả đều đánh vào thân thể nọ, ngay lập tức, phun ra ngụm máu đỏ sẫm dưới ánh mắt quan sát của mọi người, thân thể vô lực như diều đứt dây, rơi từ trời xuống. Dưới vô số ánh mắt rúng động, bóng người nhanh chóng rơi xuống phía dưới, lúc còn cách mặt đất mấy chục thước mới được Vân Sơn khuôn mặt trầm vung tay áo bào lên, dùng nhu kình đỡ lấy, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Người rơi xuống đất là Cổ Hà, khuôn mặt tái nhợt , khóe miệng vương vết máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, lúc trước Tiêu Viêm bộc phát ra lực lượng khủng bố ra sao, là người biết nhất, căn bản có khả năng chống lại, thậm chí, sau khi phát ra thế công, nhận thấy được Tiêu Viêm thầm thu bớt phần kình khí, nếu , hôm nay nếu có thể giữ được mạng này, sợ rằng cũng rơi vào cảnh trọng thương. Từng ánh mắt xung quanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cổ Hà, nhất thời gian im lặng như tờ, trong mắt mọi người đều lên vẻ hoảng sợ, thực tế này vẫn làm cho bọn họ như cũ khó có thể chấp nhận được. tiểu bối chỉ chừng hai mươi tuổi, trong mười chiêu ngắn ngủi, đánh bại gã cường giả Đấu Hoàng, loại thực lực đáng sợ này làm cho người ta có cảm giác khó mà tin được. Từng ánh mắt kinh ngạc dừng người Cổ Hà . Trong chốc lát, hẹn cùng chuyển hướng lên bầu trời, giờ phút này, ngọn lửa màu xanh biếc tràn ngập bầu trời tiêu tán, thanh niên mang hắc bào với đôi hỏa dực xanh biếc hoa lệ ở sau lưng thong dong đứng đó, phong phạm của cường giả . Tại nơi bầu trời, đám người Gia Hình Thiên sau khi nhìn chiêu cuối cùng đả bại Cổ Hà, rốt cuộc thở dài hơi nhõm, cùng liếc mắt nhìn nhau, thầm cắn lưỡi. Người kia quả thực khủng khiếp, kích bạo phát kinh khủng lúc trước, ở đây, chỉ sợ chỉ có Hải Ba Đông cùng Gia Hình Thiên mới có thể ngăn chặn. “ giờ Cổ Hà bị đánh bại, vậy lại giảm mối họa lớn, lấy tính tình của , trước mặt nhiều người như vậy đáp ứng khiêu chiến của Tiêu Viêm, chắc lật lọng.” Hải Ba Đông lau mồ hôi lạnh trán, cười . “Đúng, bất quá trước phen đại chiến, Tiêu Viêm lại có chút hao tổn, cũng may người này có ít đan dược, tốc độ khôi phục đấu khí hơn xa người bình thường, nếu , đến lúc đại chiến cùng Vân Sơn sợ là có chút ổn.” Gia Hình Thiên gật gật đầu , lúc trước thấy Tiêu Viêm sau khi đánh bại Cổ Hà liền đưa mấy mai đan dược vào miệng mình. “Đợi lúc đại chiến nổ ra, các ngươi ngăn các trưởng lão Vân Lam Tông lại, tuyệt đối để cho bọn chúng tạo thành trận thế hợp kích, nếu chỉ sợ có rắc rối , về phần Vân Sơn cứ theo lời của Tiêu Viêm , giao cho đối phó.” Ánh mắt Hải Ba Đông chậm rãi quét qua Vân Lam Tông phía dưới, nhìn về chỗ các trưởng lão Vân Lam Tông huyền phù, trầm giọng . “Để mình đối phó Vân Sơn…. sợ có chút nguy hiểm sao?” Phó hội trưởng của luyện dược sư công hội Mễ Thước Nhĩ chần chờ chút . “Yên tâm, đừng quên Tiêu Viêm còn có vị lão sư thần bí kia tương trợ. Hơn nữa nếu đến lúc bất đắc dĩ, lúc đó vẫn còn ta cùng với Gia lão đầu, Hải giao thú cũng nhanh chóng gia nhập, trợ giúp tay, lấy thực lực của mấy người chúng ta, cho dù là Vân Sơn, cũng có sức chống cự hồi.” Ánh mắt Hải Ba Đông liếc về Vân Sơn đứng tại đài quảng trường, chậm rãi . “Lúc đại chiến bắt đầu, ta phát tín hiệu, đến lúc đó, mười vạn đại quân dưới núi do Dạ đích thân chỉ huy lập túc tấn công lên núi!” Gia Hình Thiên gật gật đầu, trầm giọng . Nghe vậy, Hải Ba Đông khẽ gật đầu, con mắt chăm chú tập trung vào Vân Sơn, cười lạnh : “Kế tiếp, liền giám sát chặt chẽ lão già khốn kiếp này…” sân rộng, Cổ Hà với khuôn mặt tái nhợt, sau khi thất thần lát, trong mắt mới chậm rãi khôi phục lại thần thái, nhìn lên thân hình cao lớn của thanh niên mang hắc bào bầu trời, cười cách cay đắng. "Ngươi thắng!" Nghe được chính miệng Cổ Hà nhận thua, sân rộng im lặng như tờ. Bọn họ có thể tưởng tượng đến, thất bại lần này có đả kích như thế nào với Cổ Hà. “Việc hôm nay giữa ngươi và Vân Lam Tông, ta nhúng tay vào.” Cổ Hà cười cách chán nản, chợt ánh mắt chuyển về hướng Vân Vận đứng dưới đài, thân thể khẽ rung lên, bộ áo cưới được chế tác hoàn mỹ bị rách từng đường, cuối cùng hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất. "Vân Vận, có lẽ lựa chọn của ngươi hề sai, ta bằng …” Nhìn nụ cười cay đắng của Cổ Hà, Vân Vận chỉ biết im lặng. Cổ Hà vốn là người có ngạo khí, có thể làm cho ra những lời này, có thể tưởng tượng bị Tiêu Viêm đả bại đả kích nặng nề như thế nào, nhưng mà dưới tình huống này, nàng cũng biết nên gì mới tốt, lúc sau, mới giọng hỏi: "Ngươi sao chứ?" “ có gì nghiêm trọng…” Cổ Hà khoát tay áo, chợt ngẩng đầu lên nhìn Vân Sơn đứng đài, chắp tay : “Vân Sơn tông chủ, hôm nay Cổ Hà thất thủ, tất nhiên phải thực lời hứa, hề nhúng tay vào chuyện của song phương, còn hôn lễ này, thỉnh tông chủ hủy bỏ , cáo từ!” Dứt lời, Cổ Hà cũng nhìn qua sắc mặt khó coi của Vân Sơn, dưới vô số ánh mắt soi mói của mọi người, xoay người bước nhanh ra khỏi Vân Lam Tông. Theo bóng dáng Cổ Hà chậm rãi biến mất, quảng trường cũng vang lên vô số tiếng xôn xao bình luận, ít cường giả được Cổ Hà mời đến, sau khi tự liếc nhau cái, cùng nở nụ cười khổ, nếu chính chủ bỏ rồi, bọn họ tiếp tục lưu lại cũng có ý nghĩa gì, giao tình của bọn họ với Cổ Hà cạn, nếu Cổ Hà nhờ bọn họ xuất thủ tương trợ, bọn họ tất nhiên cự tuyệt, nhưng giờ Cổ Hà bị bại lại có nửa câu oán hận, bọn họ tự nhiên cũng thể cường hoành ra tay, hơn nữa, nếu như bọn họ phải ra đối đầu, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy nhục, ngay cả thực lực cao như Cổ Hà cũng bại trong vòng mười chiêu của Tiêu Viêm, huống chi là bọn họ? Nếu Cổ Hà , bọn họ tự nhiên cũng tiếp tục lưu lại, mặc dù họ đối với đại chiến khủng bố sắp bùng phát Vân Lam Sơn cực kỳ mong đợi. Nhưng bọn họ phải là đứa ngốc, nếu bị dây vào trong đại chiến này, chỉ sợ lại mang đến tai họa… Bởi vậy, sau khi thầm dùng ánh mắt trao đổi, ít có tính tình tốt, còn chấp tay cáo từ Vân Sơn đài, ít có tính tình kì quái, ngay cả cũng câu, liền xoay người bước ra ngoài Vân Lam Tông. Mà khi những cường giả đó rời , quảng trường nhất thời trống trải ít, những người còn lưu lại, phần lớn là người được Vân Lam Tông mời đến, hơn nữa kiêng kị uy thế của Vân Sơn, cùng sắc mặt trầm của Vân Sơn, mặc dù bọn họ biết nếu tiếp tục lưu lại nơi này sợ rằng chịu nỗi khổ của cá trong chậu, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì lưu lại. hỉ thai, sau khi các cường giả theo Cổ Hà rời , mí mắt Vân Sơn nhảy lên, sắc mặt trầm, vốn tính toán của là muốn để cho đám người Tiêu Viêm chiến đấu cùng Cổ Hà, để ngư ông đắc lợi, nhưng hề nghĩ tới, Tiêu Viêm lại dùng ước hẹn mười chiêu, hơn nữa sau mười chiêu đánh bại Cổ Hà , nhưng điều làm cho tức giận nhất, vẫn là tên gia hỏa Cổ Hà ngoan cố này còn thủ tín, ngoan ngoãn mang theo đám người ủ rũ ly khai. “Người ngu xuẩn, uổng cho thân luyện dược thuật…Thế mà đầu óc lại cứng ngắc như vậy.” Trong lòng tức giận mắng tiếng, Vân Sơn chậm rãi hít hơi, đem cơn giận áp chế, sau đó đứng lên từ ghế, chậm rãi tới bên bàn hỉ , sắc mặt đạm mạc ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên mang hắc bào trời cao. “Tiêu Viêm, ta thể thừa nhận ba năm nay ngươi mạnh hơn rất nhiều…” Tay áo khẽ bay, thanh Vân Sơn chậm rãi vang vọng. bầu trời, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Vân Sơn cái, cười lạnh : “Rốt cục cũng ngồi yên rồi sao?” “Bất quá nếu đây là chỗ dựa trong lời của ngươi, như vậy bổn tông thể tiếc khi cho ngươi biết, lúc này đây, ngươi tuyệt đối còn sống để xuống Vân Lam Tông!” Lắc đầu cười, khuôn mặt Vân Sơn đột nhiên trở nên lạnh lùng, song chưởng nắm chặt, khí thế bàng bạc đáng sợ bùng phát ra từ trong cơ thể. Khí thế đáng sợ lan tràn, dưới đài, hô hấp của các cường giả đều bị kiềm hãm, quay trở lại kinh hãi phát ra, dưới loại uy áp này, đấu khí lưu thông trong cơ thể có chút khó khăn. Đấu tông cường giả, chỉ bằng khí thế, đáng sợ như vậy! Cảm thụ được khí thế bàng bạc trào ra từ trong cơ thể Vân Sơn, sắc mặt Tiêu Viêm cũng chậm rãi ngưng trọng, người này, quả nhiên mạnh hơn nhiều so với ba năm trước, xem ra lúc này đúng là cuộc ác chiến sanh tử! “Mọi người trong Vân Lam Tông nghe lệnh, các người xâm nhập hôm nay, tên cũng lưu lại!” Ánh mắt vừa chuyển, thanh lạnh lẽo của Vân Sơn chậm rãi vang vọng ngớt nơi chân trời. “Ta muốn làm cho tất cả người ở Gia Mã Đế Quốc biết, người dám phạm bổn tông, giết tha!”
Chương 702: Quyết chiến Vân Lam Tông Dịch: A Rón - Biên: A Tiến Tiếng quát ngập tràn lạnh lẽo của Vân Sơn vừa vang lên bầu khí phía Vân Lam Tông nhất thời căng thẳng, gió thu phất qua cuồn cuộn kéo theo vài chiếc lá rụng, mang theo chút sát ý. Khắp nơi trong Vân Lam Tông, các trưởng lão sau khi nghe được tiếng quát lạnh của Vân Sơn hai cánh đấu khí phía sau cũng chậm rãi lên. Bàn tay khẽ động, các loại vũ khí sắc bén liền xuất hàn mang. đoàn người đông đặc bay thẳng đến đội hình bầu trời. bầu trời, Tiêu Viêm nhìn khuôn mặt Vân Sơn nhe răng cười kia, khóe miệng cười cũng từ từ trầm. liếc mắt nhìn Vân Vận ngồi bàn cưới mà trong lòng căng thẳng vì bầu khí đối chọi gay gắt, nhạt giọng : "Vân Sơn, ngươi đừng có dùng câu trốn tránh, ngươi là lão cẩu hại cha ta thất tung, hủy Tiêu gia ta. Ta cùng với Vân Lam Tông ngươi vốn là là chết thôi, hôm nay, phải Vân Lam Tông ngươi tại Gia Mã đế quốc xoá tên, mạng Tiêu Viêm ta cũng để lại nơi này!" Bị Tiêu Viêm gọi tiếng là lão cẩu khóe miệng Vân Sơn giật giật hồi. lát sau, Vân Sơn hít sâu hơi, thanh dò hỏi: "Tiểu tạp chủng. Cũng may phụ thân ngươi tại ở trong tay ta nếu nhất định phải cho hưởng thụ phen khổ sở, nếu khó tiêu mối hận trong lòng của ta!” " hề ở trong tay ngươi?”, Tiêu Viêm đôi mắt nhất thời rực sáng, nắm tay trong tay áo bào cũng nắm chặt lên, cười : "Lão cẩu, ngươi rốt cục thừa nhận cha ta thất tung có liên quan đến ngươi.” Tiếng cười vừa hết, Tiêu Viêm ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Vận ngồi bàn cưới phía dưới. Từ lúc xuất đến giờ lần đầu mở miệng đối thoại với Vân Vận: "Ngươi tại có thể minh bạch? Năm đó ngươi phải còn luôn mồm xác thực rằng Vân Lam Tông cùng cha ta hề có quan hệ hay sao?" Gương mặtVân Vận tái nhợt, nàng có thể nghe ra phẫn nộ cùng cười nhạo trong thanh của Tiêu Viêm. Năm đó nàng cương quyết thề thốt cho rằng nhất định là hiểu lầm Vân Lam Tông, nhưng mà hôm nay, từ lời trong chính miệng của Vân Sơn lại giống như cái tát hung hăng đánh lên mặt của mình. "Nguyên lai…Nguyên lai chuyện này chính là ngươi làm?" Đôi môi đỏ mọng run rẩy, Vân Vận chuyển hướng ánh mắt nhìn Vân Sơn, rốt cục nhịn được quát lên. "Vân Vận! Nhớ kỹ ngươi là người Vân Lam Tông! Vì tiểu hỗn đản ngày ngày đòi thanh trừ Vân Lam Tông ta, ngươi cũng dám quở trách ta? Ta nhiều năm giáo dục ngươi ngươi như thế, ngươi lại để vào đâu?" Vân Sơn giận dữ hét, khuôn mặt nổi gân xanh. Hiển nhiên, Vân Vận tại trước mặt công chúng quở trách , khiến mặt mũi mất hết. Vân Vận mặt lộ vẻ sầu thảm. Nàng nguyên bản vẫn cho rằng năm đó là bởi vì Tiêu Viêm nhất thời nổi giận mới có tình lỗ mãng sỉ nhục Vân Lam Tông như vậy, nhưng mà tại xem ra người ngây thơ nhất dĩ nhiên chính là nàng. Vân Lam Tông hại phụ thân Tiêu Viêm thất tung mà chính mình năm đó lại ý thiên vị Vân Lam Tông. vậy trong lòng năm đó đối với nàng hoàn toàn thất vọng rồi hay sao? Trong tay áo bào cánh tay nhắn vì quá hối hận nên nắm chặt lại, móng tay đâm thấu đau đớn. tại nhớ tới năm đó nhãn thần băng lãnh của thiếu niên kia khi đối mặt với nghìn dặm truy sát của Vân Lam Tông Vân Vận có thể biết rằng hẳn là cực hận chính mình. Tuy rằng cách xa nhau khá xa nhưng Tiêu Viêm cũng có thể nhìn thấy thân hình Vân Vận đột nhiên run rẩy muốn ngã, lông mi run lên, chợt ngoan tâm đem ánh mắt chuyển hướng đến Vân Sơn lạnh lùng : "Cha ta ở Vân Lam Tông, ở nơi nào?" "Tại địa phương mà ngươi vĩnh viễn bao giờ biết, hơn nữa cho dù ngươi biết cũng có nửa điểm có thể giải cứu. " Vân Sơn mỉm cười lãnh, dĩ nhiên lúc nãy làm lộ ra giờ cũng thèm giấu diếm nữa. “Sao!...” "Là ở trong tay "Hồn Điện" hay sao?" Nghe được cái tên khiến kẻ khác sởn gai ốc từ trong miệng Tiêu Viêm phát ra ánh mắt Vân Sơn chợt co rụt lại, giọng ở đây đột nhiên trở nên khàn giọng trầm hơn rất nhiều: "Ngươi dĩ nhiên biết Hồn Điện? Nga, được rồi, vậy cái linh hồn thể trong cơ thể ngươi cho ngươi hay sao!” Nghe được Vân Sơn đồng dạng cũng khiến sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, dĩ nhiên biết Dược Lão tồn tại, xem ra lão cẩu này quả nhiên cùng Hồn Điện cấu kết, thế hôm nay phải cẩn thận hơn nhiều rồi. "Việc cha ta tự nhiên ta giải quyết. Thế nhưng trước tiên đem lão cẩu nhà ngươi ra giải quyết ." Từ từ đem ba động trong lòng ngừng lại, bàn tay Tiêu Viêm từ từ nổi lên đấu khí hùng hồn, chậm rãi . Vân Sơn hơi cười nhưng bên trong dáng tươi cười đó lại có chút lãnh, vung tay lên, lành lạnh cười : "Lúc này đây ta khiến cho Tiêu gia triệt để tiêu thất tại Gia Mã đế quốc!" "Vân Lam Tông! mọi người nghe lệnh, giết!" Sau khi lời của Vân Sơn vừa hết bầu khí giằng co nhất thời bị vỡ tan. Đông đảo trưởng lão Vân Lam Tông huyền phù giữa trung hai cánh phía sau lưng rung lên, nhanh chóng xẹt qua phía chân trời mơ hồ vây quanh bọn người Gia Hình Thiên. "Đừng cho bọn họ kết trận, động thủ!" Tại thời điểm chúng trưởng lão Vân Lam Tông bắt đầu điều động, Hải Ba Đông cũng quát tiếng chói tai, chợt đôi cánh băng phía sau rung lên, đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể dũng mãnh bạo ra. dùng qua Phục Tử Linh Đan, ngắn ngủi mấy ngày thời gian thực lực liền từ từ tiếp cận lấy đỉnh như lúc trước. Tuy rằng so với Gia Hình Thiên Đấu Hoàng đỉnh này còn có chút chênh lệch nhưng cũng xa lắm. Bởi vậy, cổ khí thế cường hãn kia nhất thời bạo phát cũng khiến cho ít người sắc mặt biến đổi. khắc sau khi bạo tăng khí thế, Hải Ba Đông đầu tiên xuất ra đấu khí đao phong băng lãnh mang lực lượng Đấu Hoàng thất tinh đánh ra phía tập trung đông đảo trưởng lão Vân Lam Tông, chọn lấy vị lão giả thực lực mạnh mẽ xông đến. Vì Hải Ba Đông đột nhiên dẫn đầu công kích, lập tức khiến cho quy mô của trưởng lão Vân Lam Tông bị rối loạn. Tại phía sau, bọn người Gia Hình Thiên, Pháp Mã, Cốt lão, Tử Nghiên trong nháy mắt cũng theo sát xông lên, nhất thời bạo phát ra đấu khí kinh khủng tràn ngập bầu trời Vân Lam Sơn. Uy phong của đấu khí hùng hồn cũng bao phủ cả tòa ngọn núi khiến ít người thực lực kém dưới áp lực này cũng cảm thấy có chút khó thở. "Giết !" Đối với thế tiến công của bọn người Hải Ba Đông, các trưởng lão Vân Lam Tông cũng cam lòng chịu thiệt, hai mắt hóa thành hung quang, quát tiếng chói tai. Liền đem đấu khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, sau đó hung hăng xông tới thế công của bọn nguời Hải Ba Đông. “Oanh! Oanh!” Chớp mắt thời gian, hai đội hình bầu trời va chạm kinh thiên. Từng đạo năng lượng bất chợt bùng nổ như sấm sét cùng với kình khí rung động phía trung vang vọng ra khắp nơi. Tại phía ngoài trận chiến hỗn loạn, Tiêu Viêm mình đứng bầu trời, nhưng lại có vị trưởng lão Vân Lam Tông xông đến giết , bởi vì bọn họ đều biết người này muốn lưu lại cho Vân Sơn tự mình giải quyết! Ánh mắt đầu tiên quét ngang qua chiến trường vô cùng nóng bỏng kia, chợt ánh mắt Vân Sơn lãnh chuyển hướng sang hắc bào thanh niên khoanh tay ngực ở bầu trời. Lạnh lùng nhếch mép, sải bước tiến lên, đến thời điểm ngang qua bàn cưới phía dưới đột nhiên lão nhìn thoáng qua Vân Vận phía dưới, hướng về đệ tử Vân Lam Tông đứng cạnh nàng quát lạnh: "Trông coi nàng cho ta!" Nghe được mệnh lệnh Vân Sơn ít đệ tử Vân Lam Tông vội vàng cùng nhau đáp. "Chờ đem tiểu tạp chủng này giải quyết xong rồi trở lại giáo huấn ngươi!" Liếc mắt nhìn kỹ Vân Vận, bất chợt thân hình Vân Sơn khẽ động lên giữa trung sau đó bàn chân nhàng di chuyển nhìn giống như chậm rãi lên cầu thang. Chỉ bất quá, cầu thang nơi này lại do khí vô hình ngưng tụ lại. Đấu tông cường giả, có thể cần vào hai cánh đấu khí liền có thể tự do di chuyển bầu trời như giẫm đất bằng. Như vậy khiến cho trong chiến đấu hề gò bó, tự nhiên là có thể làm cho bọn họ thoải mái chiến đấu, thậm chí phản ứng đều đề thăng lên rất nhiều.
Chương 703: Quyết chiến Vân Sơn Dịch: A Lét - Biên: A Lét Nghe được lời lạnh lẽo tràn ngập sát ý kia của Vân Sơn, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng từ từ lạnh dần. Đấu khí hùng hồn màu xanh biếc từ trong cơ thể giống như ngọn lửa lượn lờ bay ra, bao quanh thân thể . Thiên Hỏa Tam Huyền Biến! Từ sau khi Tiêu Viêm ra khỏi lòng đất của học viện Già Nam vẫn chưa từng thi triển qua. Nhưng mà Dị hỏa trong cơ thể nay là do Thanh liên địa tâm hỏa dung hợp cùng Vẫn lạc tâm viêm. Mà khả năng tăng lên uy lực của bí pháp này toàn bộ đều được quyết định bởi độ mạnh của Dị hỏa. Vì thế, lúc này Tiêu Viêm thi triển ra so với năm đó thực lực tăng lên đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều. Năm đó Tiêu Viêm ở cấp bậc Đấu Linh có thể dựa vào bí pháp này để chiến đấu với cường giả Đấu Linh đỉnh phong như Liễu Kình, Lâm Tu Nhai. Thậm chí là đánh trận với cường giả Đấu Vương. Đương nhiên, điều kiện trước hết ở đây là sử dụng ít sát chiêu giấu. Mà bây giờ, thực lực của bản thân Tiêu Viêm đạt tới Đấu Vương đỉnh phong. Bởi vậy, sau khi thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến chỉ riêng thực lực bên ngoài kém cường giả Đấu Hoàng bốn, năm sao. Hơn nữa, cộng với kỳ diệu của Phần Quyết, thân thể trải qua rất nhiều linh dược tẩy tủy cùng với nhiều đấu kỹ có uy lực tầm thường sức chiến đấu có khả năng phát huy ra cũng đủ để đánh trận phân thắng thua với cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong! Búng ngón tay cái, Huyền trọng xích to lớn lại ra trong lòng bàn tay. Trọng lượng nặng như vậy cũng chỉ làm cho cánh tay Tiêu Viêm hơi trầm xuống chút liền nhanh chóng hồi phục lại như cũ. Trải qua nhiều năm thích ứng như vậy, đối với Tiêu Viêm sức nặng của Huyền Trọng xích còn trở ngại quá lớn. Tuy dùng Huyền trọng xích đè ép vận chuyển đấu khí trong cơ thể, làm cho sức chiến đấu của người sử dụng giảm xuống ít. Nhưng mà qua nhiều năm thích ứng điều đó cũng hạ xuống mức thấp nhất. Bởi vậy đương nhiên cũng có ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu Viêm. Nghe được tiếng năng lượng nổ mạnh từ xa truyền đến, Tiêu Viêm cũng có chút phân tâm nào. Ánh mắt hề chớp tập trung nhìn vào Vân Sơn ở trước mặt. Chân hơi khụy, giống như sư tử hung mãnh sắp chụp mồi. Dưới cơ nhục rung rung chứa lực lượng nổ mạnh. Nhìn bộ dáng như gặp phải đại địch của Tiêu Viêm, Vân Sơn cười khẩy, tay áo khẽ động. Vải dệt dưới quán chú của đấu khí cũng cứng rắn kém gì cương thiết. Thực lực đạt tới trình độ Đấu Tông bất kỳ bộ phận cao thấp nào cơ thể, cho dù là sợi tóc cũng có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén. "Đến đây . Để cho bản tông chủ nhìn xem đến tột cùng là ngươi dựa vào cái gì mà dám trở về lần nữa." Năng lượng màu xanh đậm trong lòng bàn tay giống như lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, Vân Sơn cười lạnh lẽo, Khuôn mặt Tiêu Viêm chút thay đổi, cũng đáp lời nửa câu. Phía bàn chân chợt xuất ánh sáng màu bạc rực rỡ, thân hình đột ngột khẽ rung… Hơi khép mắt nhìn thân hình Tiêu Viêm vẫn nhúc nhích ở trước mặt, ngón tay trong ống tay áo của Vân Sơn hơi giật giật. Chợt cười lạnh tiếng, tay áo vung mạnh lên, mang theo kình phong khủng bố bén nhọn hung hăng chém tới khoảng ở phía sau. Oành! Ống tay áo cứng như cương thiết xẹt qua gian. Khi gần đến nơi đó gian cũng đột nhiên dao động. Chợt bóng đen quỷ dị lên, cùng lúc đó trọng xích mang theo lực đạo hung hãn cũng chút khách khí hung hăng đánh tới. Hai bên đập vào nhau giữa trung, tiếng vang trầm muộn như sấm sét nhất thời vang vọng. Chợt kình khí giống như sóng gợn nhanh chóng lan ra. Dưới khuếch tán của kình khí, ngay cả gian cũng có chút chấn động. Hai bên đập vào nhau, bả vai Vân Sơn run lên, lập tức đem cỗ kình khí hoá giải. Mà bóng đen kia phải lùi lại vài bước mới đứng vững được thân hình. Thân hình lộ ra, ràng là Tiêu Viêm vốn ở chỗ khác. "Tốc độ của ngươi là rất nhanh. Nhưng đây chẳng qua chỉ có tác dụng đối với cường giả Đấu Hoàng. Đối với ta…" Nhìn Tiêu Viêm nắm chặt năm ngón tay, Vân Sơn liếc mắt nhìn phía sau. Ở đó, tàn ảnh mà Tiêu Viêm lưu lại tiêu tan, chỉ còn lại cái bóng nhàn nhạt, lập tức khỏi lắc đầu cười lạnh, . " sao? Vậy thế này sao?" Tiêu Viêm lạnh nhạt nhìn lão gia hỏa có chút cuồng vọng này, trong cổ họng truyền ra tiếng hừ lạnh trầm thấp. Thủ ấn đột nhiên biến đổi, sau lưng chợt lên ánh sáng màu tím đen. đôi cánh màu tím đen giống như chậm rãi lên. Đôi cánh màu tím đen này trực tiếp kéo dài ra từ đôi cánh bích hỏa. Hình dáng kia giống như đôi cánh lửa được tầng cánh chim màu đen bao phủ ở phía . Đôi cánh tím đen này chính là Tử Vân dực mà lâu rồi Tiêu Viêm sử dụng. Từ sau khi thăng cấp lên Đấu Vương, tốc độ phi hành của hai cánh do đấu khí hóa ra muốn vượt xa Tử Vân dực. Bởi vậy cũng sử dụng loại đấu kỹ phi hành này. Nhưng cái này cũng rằng nó mất tác dụng. Có thể trở thành đấu kỹ hiếm có đại lục, nó tự nhiên có năng lực hơn xa thế. cái hiệu quả khác của nó mới là nguyên nhân để cho giá trị của nó tăng gấp bội. Đó chính là điệp gia! Cái gọi là điệp gia (thêm vào), ý nghĩa giống như tên, chính là hai loại đồ vật lặp lại ở cùng chỗ. Đấu kỹ phi hành cũng là như thế. Nếu sau khi thực lực đạt tới cấp bậc Đấu Vương mà có thể đem hai loại cánh điệp gia ở chỗ tốc độ do loại điệp gia này sinh ra tự nhiên hơn xa rất nhiều so với hai cánh bằng đấu khí bình thường. Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao đấu khí . Nếu , dùng để phi hành gấp gáp tốc độ làm cho người ta cảm nhận được cái gì được gọi là truy tinh đuổi nguyệt… Từ sau khi thực lực tăng mạnh, hai cánh điệp gia cùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đều là lần đầu tiên Tiêu Viêm lộ ra trước mặt người khác. Nhưng nhìn từ khuôn mặt kinh ngạc của Vân Sơn cũng có thể nhìn ra được bất ngờ do loại điệp gia này mang đến. Có thể quá rằng, có hai cánh điệp gia lại thêm Địa giai thân pháp Tam Thiên Lôi Động tốc độ của Tiêu Viêm lại tăng lên tầng thứ. Loại tốc độ này, cho dù lấy thực lực của Vân Sơn cũng dám coi thường! Trải qua hai cánh điệp gia, nhan sắc của hai cánh đấu khí sau lưng Tiêu Viêm cũng từ xanh biếc chuyển sang xanh thẫm. Hai cánh vỗ , từng đạo lưu quang xoay quanh. Mặc dù bàn về tính hoa lệ kém hơn ít so với đôi cánh lửa xanh biếc lúc đầu. Nhưng loại nhan sắc thâm trầm nội liễm này lại làm cho người ta dám xem . Hai cánh xanh thẫm chậm rãi vỗ vỗ. Từng cỗ lốc xoáy giống như bay quanh thân Tiêu Viêm, cuối cùng rít gào rồi tản ra. Cảm thụ được thân thể đột nhiên trở nên nhàng rất nhiều, lúc này Tiêu Viêm mới cười. Nhìn khuôn mặt dần dần bớt vẻ cười lạnh của Vân Sơn và : "Vân Sơn lão cẩu. Bây giờ, ngươi còn dám là vô dụng sao?" Thanh hạ xuống, Tiêu Viêm cũng để cho Vân Sơn thời gian đáp lời. Hai cánh sau lưng vỗ mạnh, chợt biến mất cách quỷ dị trong tiếng sấm nhàn nhạt. Đến khi xuất lại ở phía đầu của Vân Sơn. Hai tay nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm hét to tiếng. Trọng xích hình thành thế mở núi, lập tức xẹt qua trung, chém mạnh xuống đầu của Vân Sơn. Công kích này của Tiêu Viêm có chút đẹp mắt nào. Có, chỉ là lực lượng khổng lồ đáng sợ. Mà dưới đè ép của loại lực lượng này, khí trong vòng nửa mét ở phía dưới đều bị tản ra bốn phía. Khi trọng xích hạ xuống ngờ lại hình thành vùng chân ! "Tốc độ đúng là cũng được. Nhưng mà lực lượng này còn chưa đủ!" Nhìn trọng xích nhanh chóng to lên trong con mắt của mình, Vân Sơn cười lạnh tiếng, bàn tay nắm chặt, chợt hung hăng đánh ra quyền về phía công kích của Tiêu Viêm! quyền đánh ra, gian trước mặt nhất thời lên cái hình vòng cung. Đạn pháo khí vô hình nhanh chóng thành hình, cuối cùng mang theo tiếng vang sắc nhọn vang vọng đất trời đột nhiên mạnh mẽ bắn ra, đánh vào trọng xích của Tiêu Viêm. Ầm! Trọng xích cách đỉnh đầu của Vân Sơn nửa mét va chạm với cỗ đạn pháo vô hình kia. trọng xích truyền đến lực phản chấn làm thân xích chấn động ngừng. Nếu phải lực lượng của Tiêu Viêm cũng sợ rằng chỉ kích kia, trọng xích bay ra khỏi tay! Thân hình run lên, hóa giải kình khí truyền đến từ thân xích. Thân hình Tiêu Viêm hề lùi bước, hai cánh sau lưng vỗ mạnh, liền hoá thành bóng đen lao đến bên cạnh Vân Sơn. Cùng lúc đó, tay phải đột nhiên nắm chặt, cánh tay quỷ dị rung lên. cỗ kình khí rất mạnh nhanh chóng ngưng tụ nắm tay. Sau nháy mắt liền giống như thốn kình trực tiếp đánh về phía ngực của Vân Sơn Bát Cực Băng! Thanh trầm thấp từ trong miệng của Tiêu Viêm truyền ra. Kình phong nắm tay đột nhiên tăng vọt! Cỗ lực lượng đáng sợ này dù là lấy năng lực của Vân Sơn cũng phải nhíu mày. Tuy tốc độ của Tiêu Viêm cực nhanh nhưng thân là cường giả Đấu Tông, Vân Sơn đương nhiên cũng phải tay yếu. Giờ phút khẩn cấp như thế, bàn chân cũng cũng đạp mạnh cái. Đấu khí mênh mông như biển rộng trong cơ thể nhất thời xuất trước ngực. Trong nháy mắt liền ngưng tụ thành tấm màng chất lỏng năng lượng màu xanh sẫm. Xuy! Nắm tay mang theo kình khí khủng bố hung hăng đập vào tấm năng lượng chất lỏng kia. Hai bên đánh vào nhau chỉ truyền ra tiếng vang rất . Lực lượng đáng sợ nắm tay của Tiêu Viêm giống như bị cắn nuốt, nhanh chóng biến mất. "Chiêu này ở ba năm trước ngươi từng dùng qua…" Nhìn khuôn mặt Tiêu Viêm chợt lóe lên kinh ngạc, Vân Sơn cười lạnh tiếng. "Cùng dạng chiêu thức cũng có thể khiến cho ngươi dễ chịu!" Tiêu Viêm cũng cười lạnh, cánh tay đột nhiên cong lại. Tiếng xương cốt va chạm lách cách nhanh chóng truyền ra. Mà nắm tay này cũng mạnh mẽ chấn động! Theo lần chấn động này của nắm tay Tiêu Viêm, cỗ ám kình giống như sóng ngầm nhanh chóng trào ra, chợt truyền qua tầng phòng hộ giống như chất lỏng kia, giống như bom nổ tung ở quần áo của Vân Sơn… Thân thể bị ám kình này của Tiêu Viêm công kích, sắc mặt Vân Sơn cũng dần trở nên lãnh. Ngực co lại, đột nhiên cỗ kình lực khổng lồ ùn ùn kéo đến bùng phát mạnh mẽ. Mà người hứng chịu đầu tiên chính là Tiêu Viêm ở khoảng cách gần nhất! Bàn chân liếp tiếp đạp hư , hai cánh sau lưng Tiêu Viêm cũng vỗ manh. lát sau mới đem cỗ kình lực vừa rồi hóa giải. Ở ngực cũng truyền đến cảm giác bị chấn động. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm nhanh chóng lùi lại phía sau, Vân Sơn chậm rãi cúi đầu nhìn chỗ áo bào bị rách vỡ tan ở trước ngực. Áo bào rách ra lộ ra ngực. Giờ phút này, đó có cái quyền ấn có chút đỏ tươi. ràng đây chính là Tiêu Viêm vừa rồi lưu lại. "Ha ha! Tốt! Rất tốt a! Từ khi ta tiến vào Đấu Tông cho đến nay, ngươi là người thứ nhất lưu lại quyền ấn người ta…" Nhìn đạo quyền ấn kia, khuôn mặt Vân Sơn cũng hoàn toàn lạnh lẽo. cỗ sát ý làm cho lòng người phát lạnh từ trong cơ thể dần dần lan ra. "Ngươi có thể đạt tới trình độ như vậy. Vậy hôm nay bản tông chủ cho ngươi nhìn xem, cái gì mới gọi là cường giả Đấu Tông chân chính!"