Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 684: Nữ nhân đối chọi
      Dịch: A Dính - Biên: A Tút
      Thế tiến công của Vân Lam Tông với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, cuối cùng kết thúc tổn thất thảm trọng. Lúc mà mọi người xác định kế tiếp là thời điểm thế lực cực mạnh của Gia Mã đế quốc bộc phát cơn giận lôi đình, thế mà trái lại lâm vào an tĩnh khác thường nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cử động khác thường như vậy, khiến ít người đều cảm thấy đầu đầy vụ thủy.
      Đối với an tĩnh khác thường như vậy của Vân Lam Tông, bọn người Tiêu Viêm tuy rằng cũng có điểm vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng suy nghĩ quá sâu xa. Nếu đối phương cấp cho thời gian để liên lạc với thế lực khác, như vậy cũng đúng như mong muốn của bọn hay sao.
      Mà ở thời gian này, Hải Ba Đông cũng thể hiệu suất tầm thường. Ngắn ngủi ngày, liền đem liên lạc với các đại thế lực thích hợp khác ở đế đô. giờ Tiêu Viêm cường thế trở về, đồng thời bày ra trước vô số người thực lực khiến kẻ khác khiếp sợ, bởi vậy đối với đề nghị của Hải Ba Đông, tự nhiên là có thế lực nào bất luận cái gì đều dám tuỳ tiện chậm trễ, cho nên, công tác liên lạc này, cực kỳ dễ dàng, hoàn thành hoàn mỹ.
      Mà địa điểm để gặp mặt trao đổi lại là ở thế lực ở đế quốc vẫn duy trì được trung lập - công hội luyện dược sư.
      Với tư cách là nơi tập hợp gần như hơn nửa luyện dược sư ở đế quốc, Luyện Dược Sư Công Hội tại Gia Mã đế quốc có lực hiệu triệu tự nhiên phải tầm thường, tuy hội trưởng Pháp Mã luyện dược thuật so với đan vương Cổ Hà còn kém hơn chút, bất quá luận về lai lịch, cho dù thế nào nữa Cổ Hà cũng thể sánh bằng. Bởi vậy, ngay cả Cổ Hà đứng trước mặt Pháp Mã cũng muốn khách khí vài phần, cho nên quyết định đem địa điểm trao đổi là Luyện Dược Sư Công Hội, nhưng ra có chút nào hợp lý.
      Thời điểm sáng sớm lúc Tiêu Viêm tới Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, vừa lúc gặp phải Hải Ba Đông chuẩn bị xuất môn cùng với Nhã Phi.
      "Hắc hắc, ngươi tiểu tử này."" Hải Ba Đông vừa nhìn thấy Tiêu Viêm đến, nở nụ cười tiếng, muốn chào hỏi ánh mắt thoáng nhìn phía sau Tiêu Viêm là gương mặt có chút dị mỹ lệ, lập tức da mặt run lên, ho khan tiếng, : " muốn phái người tìm ngươi, ta liên lạc với hoàng thất, Mộc gia, Nạp Lan gia tộc, hôm nay đàm phán ít việc hợp tác tại Luyện Dược Sư Công Hội."
      Tiêu Viêm cười gật đầu, liếc sang Tử Nghiên bên cạnh hết nhìn đông rồi nhìn tây, vì lo lắng cái này tiểu ny tử lại bị Mỹ Đỗ Toa lừa gạt trộm dược liệu người khác. chỉ có thể đem nàng mang theo người, chỉ là nếu Mỹ Đỗ Toa muốn làm, cũng có biện pháp gì, nữ nhân này, xem ra đối với Tử Nghiên có rất nhiều hứng thú.
      "Tiêu Viêm, vị này chính là?" Nhã Phi mặt vẫn mỉm cười nhu hòa.
      Nhìn Mỹ Đỗ Toa xuất theo sát phía sau Tiêu Viêm, nàng hơi ngẩn ra rồi nhàng cười .
      " bằng hữu, ngươi gọi nàng Thải Lân cho dễ." Trước mặt Nhã Phi là hai tròng mắt trong veo như nước.
      Nhìn kỹ lại, Tiêu Viêm tựa hồ nhận ra điểm thích hợp, cho nên chỉ có thể hàm hồ .
      "Ha ha, nguyên lai là Thải Lân tiểu thư.”
      Nghe vậy, Nhã Phi hai mi mắt nhìn phía trước, tiến lên hai bước, con ngươi đào hoa nhìn chăm chú vào Mỹ Đỗ Toa kia, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ kia làm cho ngay cả nàng cũng cảm thấy sợ hãi, mỉm cười : "Thải Lân tiểu thư quả nhiên xinh xắn, thảo nào lại ở bên người Tiêu Viêm đệ đệ."
      bên, nghe được lời này của Nhã Phi, Tiêu Viêm nhất thời ngạc nhiên. xong lời này hình như đem chính mình giống người ham muốn khuôn mặt đẹp, hôm nay Nhã Phi tỷ thế nào lại trông khác so với ngày hôm qua?
      Tiêu Viêm thân là nam nhân khó có thể phát ít suy nghĩ cẩn thận của nữ nhân. Bất quá Mỹ Đỗ Toa lại cảm giác được nữ nhân có dung mạo cùng khí chất tầm thường trước mặt trong giọng tia rất cảnh giác cùng địch ý. Lông mi thon dài nhàng chớp chớp di chuyển, nhìn ánh mắt mà Nhã Phi dành cho Tiêu Viêm, nàng có thể cảm nhận được, tựa hồ nữ nhân mỹ lệ trước mặt này đối với Tiêu Viêm có ít tình cảm đặc biệt.
      Nghĩ tới đây, biết sao, Mỹ Đỗ Toa lại nhịn được chân mày nheo lại, trong lòng mọc lên cổ tâm tình hiểu, cổ tâm tình này khiến khí phách nàng nhìn qua có chút bực bội, bởi vậy quay mặt thanh chuyển hướng Tiêu Viêm, cũng vậy trở nên lạnh nhạt hơn nhiều: "Chính làm, ở chỗ này làm gì."
      Nhìn thấy đột nhiên gương mặt Mỹ Đỗ Toa biến thành lạnh nhạt, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, chợt ánh mắt quét qua nàng cùng với Nhã Phi hai người , trận buồn bực trong lòng, hai nữ nhân này tại sao ngày hôm nay thế nào lại rất hợp nhỉ?
      "Khụ." Hải Ba Đông bên, nhưng ra sống lâu thành tinh, liếc mắt cái là nhìn ra bầu khí của Nhã Phi cùng Mỹ Đỗ Toa trong đó nhìn qua có chút quá hữu hảo, lập tức vội vã ho khan hồi. Nhanh đem Nhã Phi kéo ra phía sau mình, vạn nhất xà mỹ nữ hung tàn đột nhiên xuất thủ, lấy thực lực Nhã Phi sợ rằng ngay cả chiêu đều chống đỡ nổi.
      "Nhã Phi, ngày hôm nay an nguy của gia tộc bắt đầu mở ra lần thứ hai, việc phiền phức như thế này ngươi còn… Nhanh chỉ huy công việc cho ta, ta cùng với bọn người Tiêu Viêm còn đến Luyện Dược Sư Công Hội.”
      Nghe được Hải Ba Đông phân phó, Nhã Phi mặc dù có chút muốn, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, bất quá trước khi nàng lại là chậm rãi tới trước mặt Tiêu Viêm, nhìn thấy người này y phục bào nhìn qua có chút bừa bộn, thân thủ giúp vuốt lên, giọng : “Tiểu tử kia, trao đổi lần này, cũng đừng hành động theo cảm tình, có thể đem mượn bọn họ cái giúp đỡ là được, cho dù đến lúc đó để cho bọn họ làm pháo hôi coi như cũng tốt, giờ người ngươi, chỉ có số phận Tiêu gia. . . hơn nữa, ngươi còn thiếu ta cái ân tình này, cũng xấu lắm nga."
      Ngửi hương vị nhàn nhạt từ người trước mặt truyền đến, lại cảm thụ được cánh tay nhắn trắng như tuyết của Nhã Phi kia thời điểm phất qua thân thể mang đến cái cảm giác mềm mại dễ chịu, Tiêu Viêm trong lòng nhìn qua có chút xúc động, lộ ra hàm răng trắng đều, cười : "Đương nhiên quên, thời điểm rời năm đó, ta qua, cho dù Nhã Phi tỷ ngày sau muốn làm nữ vương bệ hạ, ta đây cũng dùng hết toàn lực giúp ngươi."
      Nhã Phi mỉm cười, che miệng cười duyên : "Ta đối với chức vị nữ vương có hứng thú chút nào." "
      Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, Hải Ba Đông lại cười gượng hồi, có thể nhận thấy được, Mỹ Đỗ Toa phía sau Tiêu Viêm, lúc này sắc mặt chính càng ngày càng băng lãnh.
      "Được rồi, ta trước, các ngươi cũng đến Luyện Dược Sư Công Hội , mạng lưới tình báo ta gần đây mực quan tâm đến Vân Lam Tông, khi nào có tin tức, ta thông tri cho các ngươi." nhàng câu phách Tiêu Viêm xong, Nhã Phi cũng dừng lại, cùng lúc xoay người lại, ánh mắt như có như liếc về phía Mỹ Đỗ Toa, hồng nhuận khóe miệng hơi cười, khí phách nho nhảy nhót.
      Nhìn dáng người mê hồn chập chờn chậm rãi tiêu thất tại lúc hình ảnh biến mất, Tiêu Viêm lúc này mới quay đầu, hướng về Mỹ Đỗ Toa phù : " thôi."
      " nhìn đủ hay sao! Sao theo sau mà nhìn ."" Mỹ Đỗ Toa nghiêng nguời liếc mắt Tiêu Viêm. Cười nhạt tiếng, chợt xoay người hướng về phía ngoài trang viên mà .
      "Nữ nhân này."Ngày hôm nay thế nào lại dương quái khí?" Nhìn bóng lưng Mỹ Đỗ Toa xoay người rời . Tiêu Viêm lắc đầu, có chút ngạc nhiên .
      "Ghen thôi, phải nữ nhân đều thích như vậy sao?" Hải Ba Đông bên hắc hắc cười , chợt hướng về phía Tiêu Viêm giơ ngón tay cái lên: "Tiểu tử, ngươi quả rất được, mỹ nữ xà vương này năm đó khiến Gia Mã đế quốc nghe tin sợ mất mật đem làm cho thuần phục. Chỉ chữ, cường!"
      "Ghen?" Nghe vậy, Tiêu Viêm đột nhiên im bặt, chợt lắc đầu, cho tới bây giờ tiếp thu được vì sao Mỹ Đỗ Toa lại có tâm tình như vậy, hơn nữa còn thuần phục."Coi như hết, chừng đến lúc hết năm ước định, nàng ngay lập tức trở mặt đem giết chết chính mình.
      "Ha ha, tiểu nương này tựa hồ cũng có bộ dáng đúng chút?" Hải Ba Đông ánh mắt đột nhiên dừng ở người nắm tay Tiêu Viêm, nhìn thân thể bạch y tiểu nương, ngạc nhiên . phát , lấy thực lực của , đối với khí phách của tiểu nương dĩ nhiên có cảm giác nhìn thấu.
      "Lão đầu, được nhìn loạn, bằng ta cho Thải Lân tỷ tỷ đánh mù ngươi!" Bị Hải Ba Đông quét tới quét lui, Tử Nghiên nhất thời có chút vui , nhìn như con mèo con .
      Tiêu Viêm cười tươi với Tử Nghiên, đầu hướng về phía Hải Ba Đông cười : "Cũng nên xem thường Tử Nghiên, nếu thực lực chỉ đấu vương hẳn có ít có người là đối thủ của nàng, thậm chí là ít Đấu Hoàng dưới nắm tay của nàng cũng dễ chịu chút nào."
      Nghe được lời này, Hải Ba Đông trong mắt nhất thời lên tia kinh ngạc, dĩ nhiên mình xem thường thực lực tiểu nương này như vậy?
      Đối với kinh ngạc khuôn mặt của Hải Ba Đông, Tiêu Viêm cũng chỉ cười , vẫn chưa tỉ mỉ lai lịch Tử Nghiên. biết tiềm lực của Tử Nghiên cực kỳ tầm thường. Ngày sau mình đem hóa hình đan luyện chế ra cho nàng sợ rằng thực lực của nàng kém hơn Mỹ Đỗ Toa. Hơn nữa, quái lực kinh khủng cái loại này của nàng, mặc dù là Tiêu Viêm, cũng đều là có chút kiêng kỵ.
      Có thể dự liệu, ngày sau, tiểu Tử Nghiên là đại trợ lực thể thiếu được của Tiêu Viêm, tuy rằng ngày ấy có lẽ cũng có điểm hơi xa.
      " thôi, Luyện Dược Sư Công Hội."" duỗi lại cái thắt lưng, Tiêu Viêm dây dưa chuyện này nữa, ánh mắt chuyển hướng về phía Luyện Dược Sư Công Hội, đạm cười : " thôi, gặp mấy lão người quen, biết sau ba năm, có hay có cảnh số người có cảm giác giật mình?"
      "Năm đó chỉ là Đại Đấu Sư nho , giờ là tồn tại siêu cấp có thể tuỳ tiện đánh chết Đấu Hoàng cường giả, như thế mà còn gọi là giật mình sao? Tựu như lão già Gia Hình Thiên kia, ba năm thời gian vẫn như cũ là Đấu Hoàng đỉnh giai quanh quẩn chỗ, ngươi đó, dáng dấp cũng đại biến." Hải Ba Đông cười .
      "Cho nên, lần này gặp mặt, ngươi xem sắc mặt gia hỏa này, tuyệt đối đặc sắc hơn so với ba năm trước đây rất nhiều”.
      Nghe được trong giọng Hải Ba Đông có chút hả hê, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, lôi kéo Tử Nghiên xoay người ra Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, hướng về phía Luyện Dược Sư Công Hội chậm rãi bước .
      "Hoàng thất, Luyện Dược Sư Công Hội, Mộc gia còn có Nạp Lan gia, quả nhiên là xa cách từ lâu, biết ba năm này, các ngươi có thể còn nhớ tên Tiêu Viêm này hay ?" qua mấy đạo đường phố, nửa giờ sau, Tiêu Viêm đoàn người xuất tại chỗ cửa chính Luyện Dược Sư Công Hội, nhìn cửa chính công hội quen thuộc này, Tiêu Viêm lại chậm rãi thở ra hơi, trong lòng giọng tự lẩm bẩm .
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dịch: A Dính - Biên: A Tút
      Cùng Hải Ba Đông chậm rãi vào Luyện Dược Sư Công Hội khổng lồ, tiếng động cùng thanh xôn xao phía sau từ từ giảm , cỗ dược hương từ trong phiêu tán ra, khiến người khác ngửi thấy hương vị trong đó cảm giác đặc biệt vui vẻ thoải mái.
      Luyện Dược Sư Công Hội giờ, trong ba năm ngừng có luyện dược sư gia nhập vào. Bất luận thực lực của chính mình hay phương diện nhân số so với ba năm trước đây đều muốn cường thịnh hơn rất nhiều. Chí ít, trong công hội năm đó, tự nhiên là có dòng người khổng lồ như thế.
      Bước vào công hội, Hải Ba Đông bởi cần sớm làm ít chuẩn bị, cho nên đem địa điểm cho Tiêu Viêm rồi lúc sau tự mình rời .
      Đối với thời gian ba năm xa cách Luyện Dược Sư Công Hội này, Tiêu Viêm cũng có chút cảm xúc trong lòng. Năm đó, ở chỗ này, trải qua giải thi đấu đối với cực kỳ khó khăn của luyện dược sư. Bất quá năm đó thời điểm tham gia giải thi đấu nhiều lắm chỉ có thể tính là gã tam phẩm luyện dược sư có thể luyện chế tứ phẩm đan dược. Mà giờ, lại là gã lục phẩm luyện dược sư có thể so sánh cùng đan vương Cổ Hà! Tiến bộ trong đó hề tí nào. . .
      Ánh mắt nhìn chung quanh, Tiêu Viêm cũng lôi kéo tiểu Tử Nghiên với vẻ mặt hiếu kỳ như vậy chậm rãi bước tới khu giao dịch trong trí nhớ. Tại loại địa phương này, chỉ cần ngươi có tuệ nhãn cùng với vận khí chừng có thể tìm được ít cái gì đó có giá trị. Mà "Thiên hỏa tam huyền biến hoá " của Tiêu Viêm kia, đó là may mắn thu hoạch được ở chỗ này.
      Cùng Tử Nghiên vào khu giao dịch, dòng người đông nghịt cùng người bán hàng rong hầu như nhìn thấy đầu khiến Tiêu Viêm cũng có chút sợ hãi than, ba năm thời gian này, Luyện Dược Sư Công Hội càng ngày càng thêm cường đại, nghĩ tới ngay cả quy mô khu giao dịch nơi này cũng mở rộng ít.
      Vừa tiến vào khu giao dịch, ánh mắt Tiêu Viêm di chuyển xung quanh đột nhiên ngạc nhiên trận. Ở nơi nhìn cách đó xa có hình ảnh người trắng như tuyết.
      Người đó thân quần áo đều màu trắng mà mái tóc dài cũng trắng như tuyết lộ ra vẻ lạnh lẽo. Bóng lưng này mơ hồ có chút quen thuộc khiến Tiêu Viêm nhớ tới ba năm trước tại thời điểm rèn luyện trong đế quốc tại Hắc Nham thành gặp phải đệ tử Phật Khắc Lan phân hội trưởng, Tuyết Mị.
      Năm đó Phật Khắc Lan cùng Tiêu Viêm cũng có chút hảo cảm. Lão đầu kia giúp mình ít, tuy rằng ép buộc mình tham gia luyện dược sư đại hội nhưng đối với mình đích xác có ý gì xấu. Hơn nữa đối với tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết này của nữ tử, cũng có ít ấn tượng.
      " biết ba năm này bọn họ như thế nào?" Trong lòng lên số phận ý niệm trong đầu, bất quá Tiêu Viêm vẫn chưa chủ động đến gần, tại khoảng cách nhìn phía sau hồi. Rồi đem thu hồi ánh mắt từ đạo hình ảnh như bạch tuyết kia, lôi kéo Tử Nghiên vào dòng người cuộn trào mãnh liệt tại khu giao dịch chậm rãi hành tẩu.
      lâu sau khi Tiêu Viêm nhập vào dòng người, người cúi nhìn gốc cây dược liệu kia chính là Tuyết Mị, nhưng có chút nghi hoặc trong lòng chợt cảm ứng quay đầu, gương mặt linh hoạt như Tuyết Sơn kỳ ảo tinh xảo, khiến dòng người xung quanh nhịn được cước bộ dừng chậm ít, tầm mắt nhìn qua có chút tham lam nhìn chăm chú vào sau người.
      Đối với ánh mắt xung quanh, Tuyết Mị lông mi hơi cau, chợt cũng dũng mãnh tiến vào biển người, cuối cùng tiêu thất thấy.
      Lôi kéo Tử Nghiên hành tẩu tại quán bán hàng rong đường , Tiêu Viêm ánh mắt như mặt trời ngừng đảo qua quán bán hàng rong xung quanh, có thể duyên cớ là nhãn giới giờ đề cao, bởi vậy tốn mất gần mười phần chung thời gian, nhưng cũng tìm được vật gì có thể làm cho động tâm.
      "Tất cả hàng hóa đều là phế phẩm."" Tử Nghiên bĩu môi, lầm bầm . Thường ngày nàng được ăn dược hoàn trong mắt thường nhân đều là dược liệu luyện chế cực kỳ hiếm lạ, dược liệu tầm thường, cho dù bình thường có chút hiếm thấy, nhưng trong mắt nàng khác biệt lắm lại là đồ bỏ .
      Mà đối với Tiêu Viêm này cũng bất đắc dĩ. Xem ra muốn tìm được từ chỗ này bảo bối như "Thiên hỏa tam huyền biến" đến cùng quả nhiên phải cần vận khí .
      Nếu lần thứ hai sau khi dạo hề có thu hoạch, Tiêu Viêm rốt cục cũng buông tha cái hy vọng xa vời này. Lắc đầu với Tử Nghiên bất đắc dĩ. Nhưng mà ngay lúc thời điểm muốn xoay người rời phía trước cách đó xa lại truyền đến trận rối loạn, thỉnh thoảng còn có từng đạo thanh dương quái khí vui cười ồn ào.
      Đối với loại vây xem này, từ trước đến giờ Tiêu Viêm có hứng thú. Bởi vậy liếc liếc mắt rồi sau đó muốn xoay người ly khai, bất quá tại thời điểm xoay người kia, từ trong đám người truyền đến đạo thanh phẫn nộ thanh thúy, lại khiến ngừng bước.
      Ánh mắt xuyên thấu nhìn qua đám, mơ hồ thấy đạo thân ảnh trắng như tuyết, Tiêu Viêm hướng về phía Tử Nghiên buông tay, : "Xem ra cứ như vậy tựa hồ có điểm được cho lắm..."
      Lời ngừng lại, lôi kéo Tử Nghiên bước nhanh hướng về khu gây rối kia mà đến. lát sau, chen vào đoàn người, ánh mắt quét về phía bên trong.
      Lúc này trong đám người, Tuyết Mị chính là đứng thẳng nhưng mà bất quá gương mặt ngày thường trắng nõn có chút quá mức tinh xảo mà bây giờ lại đầy rẫy phẫn nộ. Mà ở trước mặt nàng cách đó xa, mấy nam tử thân thể mặc bào phục luyện dược sư nhìn khuôn mặt xinh đẹp Tuyết Mị phát cáu đỏ bừng mà cười hì hì, ngừng bộc phát ra trận cười vang.
      "Áo Ba, ngươi được quá đáng! Đừng tưởng rằng sư phụ của ngươi là trưởng lão công hội, liền kiêu ngạo!" Nhìn chằm chằm gã nam tử đầu lĩnh đối diện, Tuyết Mị tức giận quát lên.
      "Hắc hắc, Tuyết Mị, lúc trước khu giao dịch này chính là giá cao được hàng, ta có thể ra giá cao hơn ngươi như vậy thứ này tự nhiên là của ta. Việc này cho dù người ầm ĩ đến hội trưởng nơi nào ở đây cũng có biện pháp đâu.
      Hắc hắc cười , xong, quay đầu hướng về chủ nhân bán hàng rong quát dẹp đường kia: "Này mai "Băng hỏa xà khể quả ", ta ra ngũ vạn kim tệ, ngươi bán hay ?"
      Nghe được Áo Ba tiếng quát, chủ nhân bán hàng rong kia ngẩn ra, chợt trong lòng đại hỉ, "Băng hỏa xà phẫn quả" này mặc dù có chút quý hiếm, nhưng giá cả nhiều lắm cũng có thể chỉ là hai vạn kim tệ mà thôi, nghĩ tới phá gia chi tử này lại đưa ra giá hơn gấp đôi để mua. tự nhiên có lý do gì để đáp ứng.
      Mặt mày xanh xám nhìn kẻ kia mang "Băng hỏa xà lân quả" nắm trong tay vứt cao vứt thấp, vẻ mặt đắc ý Áo Ba. Tuyết Mị nghiến răng kèn kẹt, lại có chút biện pháp, nàng gần đây bế quan đoạn thời gian, hôm nay vừa mới xuất quan, vừa lúc nhìn thấy gốc cây dược liệu cần cho đan dược chính mình luyện chế, nghĩ tới lúc này vừa mới cùng chủ hàng đàm phán xong giá cả, cái gia hỏa làm kẻ khác chán ghét như u linh xông ra.
      Áo Ba này, trước đây cũng bởi vì Tuyết Mị xinh đẹp mà theo đuổi nàng. Thế nhưng gã giờ chỉ là tam phẩm luyện dược sư, bởi vậy theo đuổi tự nhiên là thất bại. Có thể tại vì bị Tuyết Mị cự tuyệt trước mặt mọi người mà cái gia hỏa chết tiệt này luôn luôn tìm biện pháp gây phiền phức cho Tuyết Mị. Tuy rằng phiền phức do người kia gây ra nhưng mà lão sư tuy rằng năm vừa rồi mới gia nhập vào bên trong công hội, có thể bởi trình độ luyện dược thuật mà sớm tấn chức ghế trưởng lão, địa vị tại bên trong công hội cũng thấp, mà do kéo bè kết đảng nên toàn bộ công hội ngoại trừ hội trưởng cùng phó hội trưởng ở ngoài, quyền thế tối cao nằm trong tay lão sư của Áo Ba. Bởi vậy, tuy rằng Tuyết Mị cực kỳ buồn bực nhưng lại dám trực tiếp xuất thủ tổn thương người kia.
      Bất quá nàng cực kỳ chán ghét đối với tính khoe khoang này nên ràng Tuyết Mị rất xem thường. Trái lại nàng nhường nhịn khiến cho Áo Ba được đằng chân lân đằng đầu, mỗi khi có cơ hội đều muốn tìm đến, loại tình huống hôm nay kỳ thực cũng phải là xuất lần đầu tiên.
      Hít sâu hơi, nhìn khuôn mặt đắc ý của Áo Ba càng ngày càng phát ghét, Tuyết Mị cắn chặt răng. Loại tình huống này, nàng cũng chỉ có thể buông tha miếng "Băng hỏa xà lân quả" này.
      Ánh mắt băng hàn liếc mắt nhìn Áo Ba, Tuyết Mị liền muốn xoay người rời , mà ngay lúc thời điểm định xoay người, tiếng cười đột nhiên từ trong đám người truyền ra: "Mười vạn kim tệ mua miếng "Băng hỏa xà tiên quả" này.” Tiếng cười truyền ra, làm mọi người vây xem cũng ngẩn ra, chợt vội vã chuyển ánh mắt, nhìn thấy gã thanh niên thân thể mặc hắc bào đồng thời lôi kéo tiểu nương. Lập tức ít người nhịn được đối với bằng ánh mắt thương hại, người này chẳng lẽ là mới tới? Cũng dám hủy cuộc làm ăn của Áo Ba?
      Này tiếng cười như vậy khiến Tuyết Mị quay đầu đến nhìn hắc bào thanh niên kia, khuôn mặt nhìn qua có chút quen mắt, nang ngẩn ra. lát sau, rốt cục nhớ lại thanh niên này để lại ấn tượng cho nàng .
      "Ngươi? Ngươi phải bị..." ngạc nhiên nhìn hắc bào thanh niên, Tuyết Mị kinh hô thất thanh. Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh lời vừa đến miệng vội vàng nuốt xuống phía dưới.
      Mỉm cười ra đoàn người, Tiêu Viêm quan sát Tuyết Mị từ đầu đến chân chút, cười : "Phật Khắc Lan đại sư có khỏe ?"
      "Lão sư cũng được. . ." Tuyết Mị gật đầu, chợt lôi kéo tay áo Tiêu Viêm, thấp giọng : "Ngươi phải ly khai Gia Mã đế quốc sao? nhanh , được đắc tội người này." bởi bế quan lâu nên nàng đối với chuyện tình trở thành tin tức lớn nhất Gia Mã đế quốc hai ngày này, Tuyết Mị lại biết chút nào. Nàng chỉ biết là Tiêu Viêm bị Vân Lam Tông phát lệnh mục tiêu truy nã, chốc lát nếu bị người Vân Lam Tông phát tất nhiên lành ít dữ nhiều.
      " a, thế nào? Muốn làm hùng cứu mỹ nhân?" Tại thời điểm Tiêu Viêm ra câu đầu tiên kia, sắc mặt Áo Ba đó là từ từ trầm xuống, cười quái dị tiếng, chợt nắm chặt "Băng hỏa xà lân quả " trong tay, cười lạnh : "Thứ này bản thiếu gia mua rồi, ngươi nên cút thôi, xin khuyên ngươi được quản nhiều chuyện, bằng ngươi vào đế đô, có thể còn thân trở ra…"
      Xem được khuôn mặt trương lên vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, Tiêu Viêm từ từ nhếch mép, cũng muốn lời vô ích, giơ bàn tay lên hướng về Áo Ba xa xa, chợt cổ hấp lực dũng mãnh bỗng nhiên bạo ra, mạnh mẽ đem "Băng hỏa xà tích quả" thu về trong tay.
      "Vương bát đản, muốn chết!"
      Nhìn thấy Tiêu Viêm đột nhiên xuất thủ, sắc mặt Áo Ba kia nhất thời nhịn được, gầm lên tiếng, bàn tay vung lên, mười người nam tử bên cạnh như hổ đói hướng về Tiêu Viêm tấn công tới.
      Thình thịch!
      Nhàn nhạt nhìn hơn mười người nam tử tấn công đến, Tiêu Viêm tay áo bào tùy ý vung lên, cổ kình phong dũng mãnh bạo ra, chợt hung hăng nện ở phía ngực mười mấy người, kình lực mạnh mẽ, trực tiếp đem bọn họ bay ngược trở lại, cuối cùng va đập mạnh với đoàn người ở ngoài, hồi hỗn loạn kêu rên.
      Nhìn thấy hơn mười người thủ hạ nháy mắt bị bay , Áo Ba kia cũng cả kinh, vừa muốn quát mắng, đột nhiên nhân ảnh trước mặt chợt lóe, đạo hắc bào quỷ dị lên trước mặt, bàn tay thon dài nhàng chích lên ngực , thanh đạm mạc chậm rãi vang lên bên tai, khiến là cả người mồ hôi lạnh chảy ròng.
      " giờ Luyện Dược Sư Công Hội tuy rằng nhân thủ ngày càng nhiều, nhưng cặn bã cũng càng ngày càng nhiều. Hôm nay, cho ta thay Pháp Mã tẩy trừ chút ."
      Lời vừa dứt, bàn tay dính trước ngực Áo Ba, bỗng nhiên bạo phát cổ kình lực mạnh mẽ!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 686 : Tuyết Mị




      Đấu Phá Thương Khung

      Chương 686: Tuyết Mị

      Cùng Hải Ba Đông chậm rãi vào Luyện Dược Sư Công Hội khổng lồ, tiếng động cùng thanh xôn xao phía sau từ từ giảm , cỗ dược hương từ trong phiêu tán ra, khiến người khác ngửi thấy hương vị trong đó cảm giác đặc biệt vui vẻ thoải mái.


      Luyện Dược Sư Công Hội giờ, trong ba năm ngừng có luyện dược sư gia nhập vào. Bất luận thực lực của chính mình hay phương diện nhân số so với ba năm trước đây đều muốn cường thịnh hơn rất nhiều. Chí ít, trong công hội năm đó, tự nhiên là có dòng người khổng lồ như thế.


      Bước vào công hội, Hải Ba Đông bởi cần sớm làm ít chuẩn bị, cho nên đem địa điểm cho Tiêu Viêm rồi lúc sau tự mình rời .


      Đối với thời gian ba năm xa cách Luyện Dược Sư Công Hội này, Tiêu Viêm cũng có chút cảm xúc trong lòng. Năm đó, ở chỗ này, trải qua giải thi đấu đối với cực kỳ khó khăn của luyện dược sư. Bất quá năm đó thời điểm tham gia giải thi đấu nhiều lắm chỉ có thể tính là gã tam phẩm luyện dược sư có thể luyện chế tứ phẩm đan dược. Mà giờ, lại là gã lục phẩm luyện dược sư có thể so sánh cùng đan vương Cổ Hà! Tiến bộ trong đó hề tí nào. . .


      Ánh mắt nhìn chung quanh, Tiêu Viêm cũng lôi kéo tiểu Tử Nghiên với vẻ mặt hiếu kỳ như vậy chậm rãi bước tới khu giao dịch trong trí nhớ. Tại loại địa phương này, chỉ cần ngươi có tuệ nhãn cùng với vận khí chừng có thể tìm được ít cái gì đó có giá trị. Mà "Thiên hỏa tam huyền biến hoá " của Tiêu Viêm kia, đó là may mắn thu hoạch được ở chỗ này.


      Cùng Tử Nghiên vào khu giao dịch, dòng người đông nghịt cùng người bán hàng rong hầu như nhìn thấy đầu khiến Tiêu Viêm cũng có chút sợ hãi than, ba năm thời gian này, Luyện Dược Sư Công Hội càng ngày càng thêm cường đại, nghĩ tới ngay cả quy mô khu giao dịch nơi này cũng mở rộng ít.


      Vừa tiến vào khu giao dịch, ánh mắt Tiêu Viêm di chuyển xung quanh đột nhiên ngạc nhiên trận. Ở nơi nhìn cách đó xa có hình ảnh người trắng như tuyết.


      Người đó thân quần áo đều màu trắng mà mái tóc dài cũng trắng như tuyết lộ ra vẻ lạnh lẽo. Bóng lưng này mơ hồ có chút quen thuộc khiến Tiêu Viêm nhớ tới ba năm trước tại thời điểm rèn luyện trong đế quốc tại Hắc Nham thành gặp phải đệ tử Phật Khắc Lan phân hội trưởng, Tuyết Mị.


      Năm đó Phật Khắc Lan cùng Tiêu Viêm cũng có chút hảo cảm. Lão đầu kia giúp mình ít, tuy rằng ép buộc mình tham gia luyện dược sư đại hội nhưng đối với mình đích xác có ý gì xấu. Hơn nữa đối với tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết này của nữ tử, cũng có ít ấn tượng.


      " biết ba năm này bọn họ như thế nào?" Trong lòng lên số phận ý niệm trong đầu, bất quá Tiêu Viêm vẫn chưa chủ động đến gần, tại khoảng cách nhìn phía sau hồi. Rồi đem thu hồi ánh mắt từ đạo hình ảnh như bạch tuyết kia, lôi kéo Tử Nghiên vào dòng người cuộn trào mãnh liệt tại khu giao dịch chậm rãi hành tẩu.


      lâu sau khi Tiêu Viêm nhập vào dòng người, người cúi nhìn gốc cây dược liệu kia chính là Tuyết Mị, nhưng có chút nghi hoặc trong lòng chợt cảm ứng quay đầu, gương mặt linh hoạt như Tuyết Sơn kỳ ảo tinh xảo, khiến dòng người xung quanh nhịn được cước bộ dừng chậm ít, tầm mắt nhìn qua có chút tham lam nhìn chăm chú vào sau người.


      Đối với ánh mắt xung quanh, Tuyết Mị lông mi hơi cau, chợt cũng dũng mãnh tiến vào biển người, cuối cùng tiêu thất thấy.


      Lôi kéo Tử Nghiên hành tẩu tại quán bán hàng rong đường , Tiêu Viêm ánh mắt như mặt trời ngừng đảo qua quán bán hàng rong xung quanh, có thể duyên cớ là nhãn giới giờ đề cao, bởi vậy tốn mất gần mười phần chung thời gian, nhưng cũng tìm được vật gì có thể làm cho động tâm.


      "Tất cả hàng hóa đều là phế phẩm."" Tử Nghiên bĩu môi, lầm bầm . Thường ngày nàng được ăn dược hoàn trong mắt thường nhân đều là dược liệu luyện chế cực kỳ hiếm lạ, dược liệu tầm thường, cho dù bình thường có chút hiếm thấy, nhưng trong mắt nàng khác biệt lắm lại là đồ bỏ .


      Mà đối với Tiêu Viêm này cũng bất đắc dĩ. Xem ra muốn tìm được từ chỗ này bảo bối như "Thiên hỏa tam huyền biến" đến cùng quả nhiên phải cần vận khí .


      Nếu lần thứ hai sau khi dạo hề có thu hoạch, Tiêu Viêm rốt cục cũng buông tha cái hy vọng xa vời này. Lắc đầu với Tử Nghiên bất đắc dĩ. Nhưng mà ngay lúc thời điểm muốn xoay người rời phía trước cách đó xa lại truyền đến trận rối loạn, thỉnh thoảng còn có từng đạo thanh dương quái khí vui cười ồn ào.


      Đối với loại vây xem này, từ trước đến giờ Tiêu Viêm có hứng thú. Bởi vậy liếc liếc mắt rồi sau đó muốn xoay người ly khai, bất quá tại thời điểm xoay người kia, từ trong đám người truyền đến đạo thanh phẫn nộ thanh thúy, lại khiến ngừng bước.


      Ánh mắt xuyên thấu nhìn qua đám, mơ hồ thấy đạo thân ảnh trắng như tuyết, Tiêu Viêm hướng về phía Tử Nghiên buông tay, : "Xem ra cứ như vậy tựa hồ có điểm được cho lắm..."


      Lời ngừng lại, lôi kéo Tử Nghiên bước nhanh hướng về khu gây rối kia mà đến. lát sau, chen vào đoàn người, ánh mắt quét về phía bên trong.


      Lúc này trong đám người, Tuyết Mị chính là đứng thẳng nhưng mà bất quá gương mặt ngày thường trắng nõn có chút quá mức tinh xảo mà bây giờ lại đầy rẫy phẫn nộ. Mà ở trước mặt nàng cách đó xa, mấy nam tử thân thể mặc bào phục luyện dược sư nhìn khuôn mặt xinh đẹp Tuyết Mị phát cáu đỏ bừng mà cười hì hì, ngừng bộc phát ra trận cười vang.


      "Áo Ba, ngươi được quá đáng! Đừng tưởng rằng sư phụ của ngươi là trưởng lão công hội, liền kiêu ngạo!" Nhìn chằm chằm gã nam tử đầu lĩnh đối diện, Tuyết Mị tức giận quát lên.




      "Hắc hắc, Tuyết Mị, lúc trước khu giao dịch này chính là giá cao được hàng, ta có thể ra giá cao hơn ngươi như vậy thứ này tự nhiên là của ta. Việc này cho dù người ầm ĩ đến hội trưởng nơi nào ở đây cũng có biện pháp đâu.


      Hắc hắc cười , xong, quay đầu hướng về chủ nhân bán hàng rong quát dẹp đường kia: "Này mai "Băng hỏa xà khể quả ", ta ra ngũ vạn kim tệ, ngươi bán hay ?"


      Nghe được Áo Ba tiếng quát, chủ nhân bán hàng rong kia ngẩn ra, chợt trong lòng đại hỉ, "Băng hỏa xà phẫn quả" này mặc dù có chút quý hiếm, nhưng giá cả nhiều lắm cũng có thể chỉ là hai vạn kim tệ mà thôi, nghĩ tới phá gia chi tử này lại đưa ra giá hơn gấp đôi để mua. tự nhiên có lý do gì để đáp ứng.


      Mặt mày xanh xám nhìn kẻ kia mang "Băng hỏa xà lân quả" nắm trong tay vứt cao vứt thấp, vẻ mặt đắc ý Áo Ba. Tuyết Mị nghiến răng kèn kẹt, lại có chút biện pháp, nàng gần đây bế quan đoạn thời gian, hôm nay vừa mới xuất quan, vừa lúc nhìn thấy gốc cây dược liệu cần cho đan dược chính mình luyện chế, nghĩ tới lúc này vừa mới cùng chủ hàng đàm phán xong giá cả, cái gia hỏa làm kẻ khác chán ghét như u linh xông ra.


      Áo Ba này, trước đây cũng bởi vì Tuyết Mị xinh đẹp mà theo đuổi nàng. Thế nhưng gã giờ chỉ là tam phẩm luyện dược sư, bởi vậy theo đuổi tự nhiên là thất bại. Có thể tại vì bị Tuyết Mị cự tuyệt trước mặt mọi người mà cái gia hỏa chết tiệt này luôn luôn tìm biện pháp gây phiền phức cho Tuyết Mị. Tuy rằng phiền phức do người kia gây ra nhưng mà lão sư tuy rằng năm vừa rồi mới gia nhập vào bên trong công hội, có thể bởi trình độ luyện dược thuật mà sớm tấn chức ghế trưởng lão, địa vị tại bên trong công hội cũng thấp, mà do kéo bè kết đảng nên toàn bộ công hội ngoại trừ hội trưởng cùng phó hội trưởng ở ngoài, quyền thế tối cao nằm trong tay lão sư của Áo Ba. Bởi vậy, tuy rằng Tuyết Mị cực kỳ buồn bực nhưng lại dám trực tiếp xuất thủ tổn thương người kia.


      Bất quá nàng cực kỳ chán ghét đối với tính khoe khoang này nên ràng Tuyết Mị rất xem thường. Trái lại nàng nhường nhịn khiến cho Áo Ba được đằng chân lân đằng đầu, mỗi khi có cơ hội đều muốn tìm đến, loại tình huống hôm nay kỳ thực cũng phải là xuất lần đầu tiên.


      Hít sâu hơi, nhìn khuôn mặt đắc ý của Áo Ba càng ngày càng phát ghét, Tuyết Mị cắn chặt răng. Loại tình huống này, nàng cũng chỉ có thể buông tha miếng "Băng hỏa xà lân quả" này.


      Ánh mắt băng hàn liếc mắt nhìn Áo Ba, Tuyết Mị liền muốn xoay người rời , mà ngay lúc thời điểm định xoay người, tiếng cười đột nhiên từ trong đám người truyền ra: "Mười vạn kim tệ mua miếng "Băng hỏa xà tiên quả" này.” Tiếng cười truyền ra, làm mọi người vây xem cũng ngẩn ra, chợt vội vã chuyển ánh mắt, nhìn thấy gã thanh niên thân thể mặc hắc bào đồng thời lôi kéo tiểu nương. Lập tức ít người nhịn được đối với bằng ánh mắt thương hại, người này chẳng lẽ là mới tới? Cũng dám hủy cuộc làm ăn của Áo Ba?


      Này tiếng cười như vậy khiến Tuyết Mị quay đầu đến nhìn hắc bào thanh niên kia, khuôn mặt nhìn qua có chút quen mắt, nang ngẩn ra. lát sau, rốt cục nhớ lại thanh niên này để lại ấn tượng cho nàng .


      "Ngươi? Ngươi phải bị..." ngạc nhiên nhìn hắc bào thanh niên, Tuyết Mị kinh hô thất thanh. Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh lời vừa đến miệng vội vàng nuốt xuống phía dưới.


      Mỉm cười ra đoàn người, Tiêu Viêm quan sát Tuyết Mị từ đầu đến chân chút, cười : "Phật Khắc Lan đại sư có khỏe ?"


      "Lão sư cũng được. . ." Tuyết Mị gật đầu, chợt lôi kéo tay áo Tiêu Viêm, thấp giọng : "Ngươi phải ly khai Gia Mã đế quốc sao? nhanh , được đắc tội người này." bởi bế quan lâu nên nàng đối với chuyện tình trở thành tin tức lớn nhất Gia Mã đế quốc hai ngày này, Tuyết Mị lại biết chút nào. Nàng chỉ biết là Tiêu Viêm bị Vân Lam Tông phát lệnh mục tiêu truy nã, chốc lát nếu bị người Vân Lam Tông phát tất nhiên lành ít dữ nhiều.


      " a, thế nào? Muốn làm hùng cứu mỹ nhân?" Tại thời điểm Tiêu Viêm ra câu đầu tiên kia, sắc mặt Áo Ba đó là từ từ trầm xuống, cười quái dị tiếng, chợt nắm chặt "Băng hỏa xà lân quả " trong tay, cười lạnh : "Thứ này bản thiếu gia mua rồi, ngươi nên cút thôi, xin khuyên ngươi được quản nhiều chuyện, bằng ngươi vào đế đô, có thể còn thân trở ra…"


      Xem được khuôn mặt trương lên vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, Tiêu Viêm từ từ nhếch mép, cũng muốn lời vô ích, giơ bàn tay lên hướng về Áo Ba xa xa, chợt cổ hấp lực dũng mãnh bỗng nhiên bạo ra, mạnh mẽ đem "Băng hỏa xà tích quả" thu về trong tay.


      "Vương bát đản, muốn chết!"


      Nhìn thấy Tiêu Viêm đột nhiên xuất thủ, sắc mặt Áo Ba kia nhất thời nhịn được, gầm lên tiếng, bàn tay vung lên, mười người nam tử bên cạnh như hổ đói hướng về Tiêu Viêm tấn công tới.


      Thình thịch!


      Nhàn nhạt nhìn hơn mười người nam tử tấn công đến, Tiêu Viêm tay áo bào tùy ý vung lên, cổ kình phong dũng mãnh bạo ra, chợt hung hăng nện ở phía ngực mười mấy người, kình lực mạnh mẽ, trực tiếp đem bọn họ bay ngược trở lại, cuối cùng va đập mạnh với đoàn người ở ngoài, hồi hỗn loạn kêu rên.


      Nhìn thấy hơn mười người thủ hạ nháy mắt bị bay , Áo Ba kia cũng cả kinh, vừa muốn quát mắng, đột nhiên nhân ảnh trước mặt chợt lóe, đạo hắc bào quỷ dị lên trước mặt, bàn tay thon dài nhàng chích lên ngực , thanh đạm mạc chậm rãi vang lên bên tai, khiến là cả người mồ hôi lạnh chảy ròng.


      " giờ Luyện Dược Sư Công Hội tuy rằng nhân thủ ngày càng nhiều, nhưng cặn bã cũng càng ngày càng nhiều. Hôm nay, cho ta thay Pháp Mã tẩy trừ chút ."


      Lời vừa dứt, bàn tay dính trước ngực Áo Ba, bỗng nhiên bạo phát cổ kình lực mạnh mẽ!
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 687: Phó Nham
      Dịch: A Dính - Biên: A Tút
      "Phốc xuy!"
      Từng ánh mắt kinh ngạc trong khu giao dịch, Áo Ba kia bị đòn nghiêm trọng bay ngược ra sau, ngụm tiên huyết nhịn được phun ra. Cuối cùng trượt dài mặt đất hơn mười thước mới từ từ dừng lại.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm tùy ý chưởng đem Áo Ba đánh bay, trong lòng mọi người xung quanh lên tia kinh ngạc. Áo Ba tuy rằng tính cách cực kỳ xấu xa, nhưng cũng là gã cường giả gần tiến nhập Đại Đấu Sư, nghĩ tới trong tay hắc bào thanh niên này ngay cả chiêu cũng tiếp được.
      Bất quá khi kinh ngạc qua , mọi người lại hướng từng đạo ánh mắt đồng tình về phía Tiêu Viêm, người này này chưởng đánh bay kẻ kia đích là dễ chịu, chẳng lẽ biết cái lão già Phó Nham kia rất hay bao che khuyết điểm hay sao? Tại Luyện Dược Sư Công Hội đây, ngoại trừ số ít mấy người dám rước lấy phiền phức, đại đa số mọi người đều đối với cái tính tình kỳ quái hay bao che khuyết điểm của lão già kia cũng có vài phần kiêng kỵ.
      "Ngươi. Ai, ngươi gặp rắc rối rồi, mau, theo ta ly khai nơi này!" Tuyết Mị cũng vì Tiêu Viêm đột nhiên xuất thủ mà kinh ngạc chút. Nhìn Áo Ba xa xa kia nằm mặt đất ngừng quay cuồng kêu rên, nàng vội vàng hướng về Tiêu Viêm thấp giọng lo lắng . xong, nàng xoay người lôi kéo người sau ra.
      Đối với lôi kéo của Tuyết Mị, Tiêu Viêm thể nào chống cự, liếc mắt nhìn Áo Ba cách đó xa ngừng tru lên, lôi kéo Tử Nghiên theo Tuyết Mị ly khai nơi ầm ĩ này.
      Ba người dọc đường gạt bỏ dòng người chen chúc trong khu giao dịch, Tuyết Mị cước bộ vẫn như cũ dừng lại, lôi kéo Tiêu Viêm hướng về phía ngoài Luyện Dược Sư Công Hội chạy ra. Mà gặp tình huống này, Tiêu Viêm bất đắc dĩ giựt tay ra, hướng về phía nàng cười : " cái phế vật nhị thế tổ mà thôi, cần như vậy sao?"
      "Tên kia đích là phế vật, bất quá lão sư là trưởng lão công hội, quyền thế thấp, tại đế đô đây mặt mũi cực lớn, lại cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu là đợi tên kia chạy tố cáo được, lão gia hỏa kia khẳng định bỏ qua ngươi." Đối với Tiêu Viêm sợ trời sợ đất này, Tuyết Mị đành phải gấp giọng .
      "Phật Khắc Lan đại sư tựa hồ cũng là trưởng lão công hội mà?” Ngươi tại sao lại phải sợ ?" Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, .
      "Lão sư giờ chỉ là tứ phẩm luyện dược sư, mà Phó Nham lại là gã hàng giá ngũ phẩm luyện dược sư, trình độ luyện dược so sánh với phó hội trưởng cũng kém hơn bao nhiêu làm cho địa vị tự nhiên là hơn xa so với lão sư." Tuyết Mị thở dài hơi, .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng vậy chợt hiểu, tứ phẩm luyện dược sư tại Gia Mã đế quốc này tính ra tuy rằng rất thưa thớt nhưng chí ít cũng có hơn mười người. Mà còn lại ngũ phẩm luyện dược sư càng ít người hơn nữa. Hơn nữa luyện dược sư trong đó tấn giai cực kỳ khó khăn, thậm chí ít người chừng cả đời đều dừng lại tại cảnh giới nào đó thôi, Tiêu Viêm loại quái thai này ỷ vào dị hỏa cùng Dược Lão dày dặn kinh nghiệm, sợ rằng toàn bộ đại lục chỉ có người như mà thôi.
      Mà chênh lệch tứ phẩm cùng ngũ phẩm cũng giống như khoảng cách giữa đấu linh cùng với đấu vương, là khoảng cách rất lớn. Bởi vậy chênh lệch trong đó tự nhiên cực đại, địa vị hai người cũng vậy, khó có thể so sánh với nhau.
      "Yên tâm , ta có thể tự chiếu cố chính mình, ban nãy cũng chỉ là nhịn được đứng ra giúp ngươi chút mà thôi, ha ha, có việc gì, "" nhìn Tuyết Mị xinh đẹp phía gương mặt cực kỳ lo lắng, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ mà thôi. ra nghĩ đến đứng ra hỗ trợ chút lại khiến cho nàng càng thêm lo nghĩ, lập tức cũng chỉ có thể phù cười, an ủi .
      "Hắc hắc, có việc gì? Khẩu khí tiểu tử ngươi lớn a, tại đế đô làm bị thương đệ tử ta mà có việc gì sợ rằng còn có bao nhiêu người đâu!" Ngay thời điểm khi Tiêu Viêm vừa xong, đột nhiên tại đại sảnh công hội đạo cười nhạt khổng lồ vang lên, chợt đoàn người hùng hổ rất nhanh tới. Người đứng đầu đoàn người ràng là lão giả thân hình mặc bào phục luyện dược sư, chỗ ngực bào phục kia, có quả huy chương hội dược đỉnh, phía dược đỉnh trong huy chương kia lóe ra năm đạo sóng ngân lóng lánh quang mang bắn ra bốn phía, có chút chói mắt.
      Ngũ phẩm luyện dược sư! Nhìn huy chương đại biểu cho loại tôn vinh kia, dòng người lui tới trong đại sảnh nhất thời ngừng cước bộ, vẻ mặt kính nể cùng cực kỳ hâm mộ.
      Nhìn tên lão giả kia, Tuyết Mị xinh đẹp nhất thời sắc mặt hơi đổi, chợt trong lòng ngừng kêu khổ, cái lão bất tử này thế nào lại đến nhanh như vậy?
      " chính là Phó Nham?" Ánh mắt coi khinh với mọi người xem kịch vui, Tiêu Viêm quay đầu hướng về Tuyết Mị cười .
      "Ờ." Nhìn vẻ mặt lão giả cười nhạt cùng chút nộ hỏa bước nhanh tới, Tuyết Mị trong lòng hít tiếng, kiên trì gật đầu, chợt thấp giọng : "Tí nữa ngươi ít tí, lão nhân này trước công chúng hạ nhân hẳn là cũng quá mức làm khó chúng ta những ... tiểu bối này."
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lại là tỏ ý kiến. Ba năm này trở về, nghĩ tới Luyện Dược Sư Công Hội này lại càng ngày càng có chút chịu nổi, biết lão gia hỏa Pháp Mã kia quản lý như vậy là sao.
      Tại lúc Tuyết Mị cùng Tiêu Viêm thấp giọng chuyện, Phó Nham liền đem theo đám người hùng hổ tới trước mặt bọn họ. Lão đầu liếc mắt nhìn Tuyết Mị, chợt híp mắt nhìn Tiêu Viêm, nghiêng đầu hướng về Áo Ba sắc mặt tái nhợt bên cạnh : "Là người này hạ thủ?"
      "Đúng vậy, lão sư, ta lúc trước cùng Tuyết Mị cạnh tranh mua gốc cây dược liệu, chuẩn bị tại thời điểm đại thọ lão sư luyện chế quả đan dược làm thọ lễ. nghĩ tới người này vừa ra mặt liền trực tiếp mạnh mẽ cướp dược liệu, còn nặng tay đánh ta thành hình dạng như này, lão sư ngươi nhất định phải làm chủ cho ta.”
      Nghe được Phó Nham câu hỏi, Áo Ba kia vội vã đem vẻ mặt cầu xin ra. Đương nhiên thời khắc này tự nhiên cấp cho mình lý do cực kỳ đoàng hoàng.
      "Phó Nham trưởng lão, việc này."" nghe được Áo Ba ăn bừa bãi, Tuyết Mị sắc mặt nhất thời biến đổi, vội vã .
      Nhưng mà Tuyết Mị thanh còn chưa rơi xuống, Phó Nham kia phất phất tay, nhàn nhạt : "Tuyết Mị, việc này cùng ngươi quan hệ, ngươi liền được can thiệp, nếu miễn cho đến lúc đó còn muốn tìm lão gia hỏa Phất Lan Khắc kia lung tung."
      "Ban nãy đó là ngươi xuất thủ hay sao? nghĩ tới tuổi còn trẻ hạ thủ nặng tay như vậy, sư phụ của ngươi là người phương nào?" Ánh mắt xoay chuyển, Phó Nham mang ánh mắt dời về phía Tiêu Viêm, làm ra vẻ lạnh lùng .
      Xem được dáng dấp Phó Nham như vậy, Tiêu Viêm lại nhếch mép, : " nghĩ tới giờ trưởng lão Luyện Dược Sư Công Hội tố chất càng ngày càng thấp, ỷ thế hiếp người, cậy già lên mặt. . ." ' "
      Nghe được lời mang theo chút trào phúng của Tiêu Viêm như vậy, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh rất nhiều, tiểu tử này, lá gan cũng quá lớn hay sao? Cũng dám làm trò trào phúng trước mặt Phó Nham như vậy.
      "Tiểu tử mỏ nhọn khá lắm nha."" chờ chúng nhân bàn tán, Phó Nham sắc mặt cấp tốc trầm xuống, giận dữ trái lại cười : "Hôm nay ngươi nếu có thể an ổn tiêu sái ra khỏi Luyện Dược Sư Công Hội, ta Phó Nham còn có mặt mũi gì để đặt chân tại đế đô?"
      "Lão nhân này phiền phức!" Nghe được Phó Nham chít chít méo mó,nhất thời có chút nhịn được, bưng cái lỗ tai bĩu môi .
      Mọi người xem được phấn điêu ngọc mài tiểu nương đột nhiên kia lại toát ra câu như thế, tất cả đều có chút mỉm cười. Bất quá xem được sắc mặt Phó Nham kia càng ngày càng trầm, tất cả đều thức thời ngậm miệng lại.
      Xem được xung quanh người vây xem càng ngày càng nhiều, Tiêu Viêm cũng từ từ có chút kiên nhẫn, cũng lười cùng lão nhân này lời vô ích, lôi kéo Tử Nghiên cùng Tuyết Mị, xoay người rời .
      Nhìn thấy Tiêu Viêm cử động như vậy, sắc mặt khó coi Phó Nham kia nhất thời hắng giọng. Mấy năm nay lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên kiêu ngạo như vậy. Lập tức nộ hỏa dũng mãnh thoát ra, gầm lên tiếng, cổ đấu khí hùng hồn nóng cháy từ trong trong cơ thể dũng mãnh bạo ra! Cổ hùng hồn đấu khí chốc lát bạo phát ra, lập tức khiến mọi người xung quanh vội vàng lui ra phía sau vài bước, rất sợ bị liên lụy.
      "Tiểu tử, hôm nay ta thay lão sư ngươi giáo dục ngươi chút, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!" Phía bàn tay khô, hỏa hồng đấu khí lượn lờ bốc lên, giống như liệt hỏa. Phó Nham quát tiếng chói tai, thân hình thiểm lược ra, chợt hóa thành đạo hỏa ảnh, nhanh chóng hướng về bóng lưng Tiêu Viêm bắn .
      Trong đại sảnh, nhìn thấy Phó Nham dĩ nhiên mặc thân phận xuất thủ với gã tiểu tử, ít người đều bộc phát ra tiếng thét kinh hãi. Phó Nham chính là hàng giá đấu vương cường giả, mặc dù tại đế đô cũng ít có người có thể cùng chống lại, hơn nữa nhìn thanh thế nén giận xuất thủ, nếu hắc bào thanh niên kia bị đánh trúng mà , sợ rằng kết cục chí ít cũng bị trọng thương.
      Mọi người ở đây trong lòng vừa lên ý niệm trong đầu, Phó Nham kia thiểm điện gần kề Tiêu Viêm, nhưng mà là bàn tay vừa muốn bắt được y phục bào phía sau, Tiêu Viêm đột nhiên là tay áo bào ở cánh tay vung ra, mạnh mẽ cắt ngang khí, đấu khí quán chú vào làm tay áo bào cứng rắn như tinh thiết.
      "Thình thịch!"
      Tay áo bào cùng nắm tay Phó Nham đối chọi nhau, cổ kình phong từ chỗ tiếp xúc dũng mãnh bạo ra, bất chợt, vẻ mặt mọi người kinh hãi nhìn thấy, kia thân thể Phó Nham, đột nhiên bị bay ngược lại, cuối cùng chật vật rơi xuống đất.
      Tại đây có màn có chút quỷ dị xảy ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ. Tựa hồ ngay cả Phó Nham cũng lộ vẻ thể tin với màn vừa xảy ra, khuôn mặt hé ra, lộ vẻ kinh hãi cùng dại ra, ràng cảm giác được thanh niên trước mặt thực lực thường chút nào. Chật vật từ mặt đất bò lên, khuôn mặt Phó Nham đỏ lên phiến, trước mặt công chúng lại bị tiểu bối làm cho chật vật như vậy làm chịu nổi, điều này khiến có vài phần muốn điên cuồng.
      "Hỗn đản tiểu tử! "
      Nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng tức giận, Phó Nham vừa muốn động thủ lần thứ hai, đột nhiên có tiếng sấm rất vang lên, mọi người đột nhiên cảm thấy hoa mắt, hắc bào thanh niên mặt chút thay đổi kia xuất như quỷ mỵ ở ngay trước mặt Phó Nham.
      Đột nhiên xuất hắc bào thanh niên, khiến Phó Nham lông tơ cả người đột nhiên dựng thẳng lên, vừa muốn xuất thủ công kích, bàn tay thon dài ôn lạnh giơ lên. biết xuất từ bao giờ ở trước cổ kia, mà kia đạo thanh băng lãnh, cũng khiến cả người cứng ngắc lên.
      "Sư phụ của ta, ngươi còn đủ tư cách tới thay mặt giáo dục. . ." Tiêu Viêm cười nhạt xuống, đột nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét về góc trong phòng khách, nhàn nhạt "Pháp Mã hội trưởng, ngươi nếu muốn trốn ở bên xem kịch, ta ngại khiến cho Luyện Dược Sư Công Hội các ngươi ít gã ngũ phẩm luyện dược sư. . ." ' "
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 688: Gặp mặt
      Dịch: A Dính - Biên: A Tút
      Tại đại sảnh rộng rãi kia, mọi người xung quanh nghe được lời này của Tiêu Viêm đều sửng sốt, chợt quay đầu mang ánh mắt hướng về chỗ nào đó.
      Mà ở đại sảnh nhiều người như vậy nhìn kỹ lại, chỗ bóng râm kia cuối cùng cũng vang lên hồi tiếng cười bất đắc dĩ. Chợt đạo thân ảnh già nua chậm rãi ra, cuối cùng xuất trước mặt mọi người. Nhìn qua dung mạo thình lình đó là hội trưởng Luyện Dược Sư Công Hội, Pháp Mã! Bên cạnh Pháp Mã, là phó hội trưởng Mễ Thiết Nhĩ cũng theo phía sau, mà ở hai bên trái phải Mễ Thiết Nhĩ, còn có nữ hài thân mặc bào phục luyện dược sư thanh sắc. Dung mạo nữ hài thanh lệ động nhân, đôi môi mọng đỏ kết hợp với khuôn mặt cao ngạo, da trắng nõn như tuyết, đôi mắt linh động đảo qua lộ ra vẻ giảo hoạt. Nữ nhân có biểu này tất nhiên là vị Tinh Linh cổ quái chủ. Mà lúc này, đôi mắt của vị nữ hài này lóe ra chút quang mang kỳ lạ nhìn hắc bào thanh niên tiện tay đem chế trụ Phó Nham ở đại sảnh kia.
      "Ha ha, ba năm thấy, biết Tiêu Viêm tiểu huynh đệ còn tốt?" Tại ánh mắt chăm chú của mọi người, vị này là chưởng quản Luyện Dược Sư Công Hội Gia Mã đế quốc lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, hướng về phía Tiêu Viêm cười có chút nhã nhặn. Đối với sắc mặt của Phó Nham bị Tiêu Viêm nắm yết hầu kia lại giống như chưa bao giờ từng thấy qua.
      Thái độ của Pháp Mã như vậy, tự nhiên khiến trong đại sảnh mọi người có chút kinh ngạc. Nhưng mà lúc, tên tuổi người gây xôn xao tại đế đô từ trong miệng truyền ra, mọi người lần thứ hai sửng sốt. Bất chợt, thời điểm ánh mắt lần thứ hai nhìn hắc bào thanh niên kia nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc. Thảo nào người dám kiêu ngạo như thế này nguyên lai đó là Tiêu Viêm khiến cho Vân Lam Tông ăn tiêu. Phó Nham bị Tiêu Viêm chế trụ kia nghe được Pháp Mã đối diện xưng hô tên thanh niên sắc mặt cũng vậy đột nhiên trở nên tái nhợt hơn rất nhiều. Dáng vẻ bệ vệ trong mắt nhất thời tiêu tán, ngay cả Đấu Hoàng cường giả của Vân Lam Tông đều bỏ mình ngã xuống trong tay . chút nghi ngờ, nếu muốn vặn gãy đầu của mình gần chỉ cần hơi phát ít kình lực là làm được. Hơn nữa trước thực lực của người này, chỉ sợ nếu bị giết Luyện Dược Sư Công Hội cũng áp dụng biện pháp nào mà trả thù. Từ thời điểm Pháp Mã xuất thái độ đối đãi với Tiêu Viêm kia còn mang điểm kính sợ. Điều đó ràng có thể nhìn thấy được.
      Môi run run chút, Phó Nham đành phải trợn mắt hướng về Áo Bao bên mà phát tác. Nếu phải tên hỗn đản này đui mù mà chọc tới người này, làm sao rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy được? “Ha ha, Pháp Mã hội trưởng, ba năm thấy, Luyện Dược Sư Công Hội này là khiến ta có chút thất vọng a.Cùng hợp tác với thế lực như vậy, sợ rằng…" Tiêu Viêm cười khẽ tiếng, hướng về phía Pháp Mã chậm rãi tới cười .
      Nghe vậy, Pháp Mã cười khổ tiếng, : "Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, việc này, công hội chúng ta đích xác có ít trách nhiệm, Phó Nham với ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào cứ xử trí.”
      Pháp Mã lời này mặc dù có chút mềm mại, nhưng lại cho Tiêu Viêm mặt mũi cực lớn. Hơn nữa cũng biết, giờ Tiêu Viêm còn là niên thiếu chỉ cần cấp phương thuốc làm giải thưởng là có thể khiến nỗ lực đoạt quán quân đại hội. tại thế lực cùng thực lực đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ như thế, bởi vì trong lòng Pháp Mã bây giờ chân chính với hai chữ cường giả! "Ha ha, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, Phó Nham tính tình vốn rất hay lỗ mãng, cũng phải có ý định xông tới ngươi. . . Hơn nữa lại tiếp, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ coi như là trưởng lão vinh dự của Luyện Dược Sư Công Hội chúng ta, tất cả mọi người đều là người nhà." Mễ Thiết Nhĩ cười cười, cũng đứng ra giảng hòa.
      Nhìn được hai đại đầu sỏ Luyện Dược Sư Công Hội đứng ra, hơn nữa cực kỳ khách khí còn cấp cho mặt mũi Tiêu Viêm cực lớn. Đãi ngộ như vậy, Tuyết Mị bên vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt ngừng nhìn tới nhìn lui người Tiêu Viêm. Nàng biết năm đó Tiêu Viêm đạt được quán quân luyện dược sư đại hội, bất quá bằng vào cái đó ràng muốn được Pháp Mã cùng Mễ Thiết Nhĩ luyện dược đại sư bực này khách khí như vậy thể. Đồng thời khi chuyện tựa hồ tình nguyện tổn hại gã ngũ phẩm luyện dược sư cũng nguyện cùng Tiêu Viêm có ý xung đột, lại làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm. Thanh niên năm đó bị Vân Lam Tông truy sát tại Gia Mã đế quốc trước mặt này dĩ nhiên còn có năng lực loại này?
      Bên cạnh Mễ Thiết Nhĩ, ánh mắt nữ hài xinh đẹp lóe ra nhìn hắc bào thanh niên kia tại trước hạ mình của hai đại đầu sở công hội vẻ mặt bình tĩnh vẫn như cũ, đôi môi mọng đỏ xinh đẹp, trong lòng cũng hoảng hốt hồi. Năm đó niên thiếu kia tuy rằng kiệt xuất nhưng bất quá chỉ là tiểu bối có ít tiềm lực mà thôi, nhưng mà giờ ngắn ngủi ba năm thời gian trôi qua, cũng lớn trở thành gã cường giả mà ngay cả hội trưởng Pháp Mã cũng phải khách khí đối đãi. Tốc độ phát triển như thế quả nhiên khiến kẻ khác thầm hoảng sợ.
      "Thảo nào năm đó ngay cả thái gia gia đều người này ngày sau thành tựu chắc chắn bất phàm !" nữ hài đột nhiên nhớ tới thời điểm năm đó Gia Hình Thiên cũng như vậy. Trước đây nàng có phần quá tin phục, nhưng mà giờ, mặc dù cao ngạo như nàng cũng thể tiếng phục trong lòng. So sánh thế hệ thanh niên cùng với Tiêu Viêm năm đó Tiêu Viêm giờ thể nghi ngờ tiến đến trình độ mà ai có thể theo kịp.
      Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người Pháp Mã, Tiêu Viêm lại nhìn Phó Nham sắc mặt có chút tái nhợt, thân hình dám nhúc nhích chút, cười cười, chậm rãi thu hồi bàn tay, giọng : "Nếu hai vị hội trưởng đứng ra, Tiêu Viêm tự nhiên ta cũng có biện pháp gì."
      Nghe được những lời này của Tiêu Viêm, Phó Nham nhất thời thở phù hơi sắc mặt bắt đầu trở lại như cũ.
      "Ha ha, đa tạ Tiêu Viêm tiểu huynh đệ bỏ qua cho Phó Nham mạng, việc hôm nay, lão phu tự mình xử lý. Sau đó cho ngươi cái công đạo." Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa thực xuất thủ đối với Phó Nham, Pháp Mã cũng thở dài hơi, vội vã .
      Tiêu Viêm khoát tay áo, liếc mắt nhìn Áo Ba, vậy cũng biết việc xử lý này người đen đủi nhất tất nhiên là . Bởi vậy khuôn mặt trắng bệch nhìn qua trông giống như bạch phiến, cũng nghĩ tới, hôm nay dĩ nhiên đá trúng khối thiết bản như thế.
      "Mọi người đến đông đủ rồi sao?" Ánh mắt chuyển hướng Pháp Mã, Tiêu Viêm trọng tâm cũng phải ở đây, muốn dây dưa ở đây nhiều, .
      "Ha ha, đến đông đủ, chờ ngươi." Pháp Mã gật đầu cười.
      "Vậy thôi." nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chậm chạp, nghiêng đầu hướng về Tuyết Mị mỉm cười : "Ta tại có việc, liền trước, về sau gặp Phật Khắc Lan đại sư cho ta gửi lời hỏi thăm." xong, cũng đợi Tuyết Mị đáp lời, lôi kéo Tử Nghiên, bước vào phía trong đại sảnh.
      Đợi đến thời điểm Tiêu Viêm xoay người ly khai, Tuyết Mị mới hồi phục tinh thần lại. Hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nhìn đạo bóng lưng hơi gầy thon dài, trong mắt có chút tia sáng kỳ dị bắt đầu khởi động. . . Năm đó, thời điểm nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Viêm người kia còn vì nhị phẩm luyện dược sư mà phấn đấu. Nhưng hôm nay thời gian lặng yên trôi qua, bất tri bất giác chút, dĩ nhiên có thể cùng những nhân vật cường giả trong đế quốc mà so sánh, biến ảo loại này, thể nên lời, vậy nếu thời điểm Phật Khắc Lan cùng Áo thác biết được cũng rất là cảm thán hay sao… đường theo bọn người Pháp Mã chuyển qua mấy đường, sau đó dọc theo thang lầu, chậm rãi hướng về phía trung tâm của công hội.
      Bước quen thuộc, vẫn cùng Pháp Mã Mễ Thiết Nhĩ mỉm cười chuyện đột nhiên ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng qua thanh lệ nữ hài bên nhìn qua có vài phần quen mặt, mỉm cười : "Ba năm thấy, tiểu công chúa ra càng ngày càng xinh đẹp."
      Thấy Tiêu Viêm đột nhiên chăm chú nhìn mình, thanh nữ hài nhất thời ngẩn ra, chợt giảo hoạt cười : " nghĩ tới đại cao thủ như ngươi còn có thể nhớ kỹ ta a, là vinh hạnh." "
      Nữ hài này vẫn cách tinh quái như cũ, Tiêu Viêm hơi cười, cảm thụ được cổ hoạt bát khí tức kia của nàng, khuôn mặt bình thản kia cũng lên dáng dáng tươi cười. Mấy năm nay lưu lạc, lịch lãm tuy rằng phong phú nhưng khiến cho giống như tiểu lão đầu, ai có thể nghĩ đến, kỳ thực tuổi tác của so với tiểu công chúa cũng lớn hơn bao nhiêu. Xa xa năm đó, đám tiểu bối còn vì quán quân luyện dược sư đại hội kia mà ngươi tranh ta đoạt. Nhưng giờ tình cảnh còn giống như xưa nữa.
      Hành tẩu phía trước, Pháp Mã cùng Mễ Thiết Nhĩ, liếc mắt nhìn tiểu công chúa trò chuyện cùng với Tiêu Viêm vui, nao nao, chợt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lên ý nghĩ khác thường.
      "Tuổi tác của tiểu công chúa cũng lớn rồi. Tựa hồ cũng nên tìm nơi chốn là vừa, mà nàng này tâm cao khí ngạo, nhãn giới cực cao, lấy bản lĩnh Tiêu Viêm, so với nàng cực kỳ xứng đôi. . ." bước trong gian, đột nhiên đạo ý niệm trong đầu từ hai lão đầu trong lòng toát ra, liếc nhau, khóe miệng xuất dáng tươi cười của lão hồ ly.
      Đối với suy nghĩ của hai người phía trước, Tiêu Viêm tự nhiên là ràng lắm. Ngửi khí tức thanh xuân tán phát ra từ người nữ hài bên cạnh, ra có chút cam tâm tình nguyện chính mình ở đây cũng trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều. Bất quá thời điểm lúc Pháp Mã, Mễ Thiết Nhĩ dừng cước bộ lại tại chỗ trước đại môn, cũng chậm rãi ngừng chuyện, sửa sang lại y phục, sắc mặt lần thứ hai trở nên bình thản dao động. biết, gia hỏa bên trong này, đều là cường giả đứng đầu Gia Mã đế quốc, năm đó chỉ có thể ngưỡng mộ bọn họ mà thôi. Thế nhưng tại, nhưng tại lại có tư cách nhìn thẳng bọn họ thậm chí còn nhìn xuống. Pháp Mã cười tiếng, sau đó cùng Mễ Thiết Nhĩ liếc nhau, nhàng đẩy cửa chính ra, thân thể hơi nghiêng, mở cái khóa ra.
      Bên trong đại sảnh rộng rãi mà sáng ngời, bầu khí khác thường bao phủ, mấy đạo nhân ảnh ngồi trong đó, thỉnh thoảng chuyện vài câu, bất quá mặc dù chuyện, ít người ánh mắt vẫn như cũ tự giác dời về phía chỗ cửa chính, trong lòng ràng có chút yên.
      Hơn nữa tuy rằng ai ngồi ở đây chính mình cũng đều có thế lực kém của tại Gia Mã đế quốc nhưng lại có chút đứng ngồi yên. . .
      “Cọn kẹt!”
      Cửa phòng đóng chặt đột nhiên chậm rãi mở ra, thanh mở rộng cửa thanh thúy vang lên bên trong đại sảnh lặng yên
      Mà theo cửa phòng mở ra, mọi người trong đại sảnh thắt lưng tự chủ được thẳng lên ít. Ánh mắt cũng vậy, trong nháy mắt di động rồi sau đó dừng lại tại chỗ cửa chính.
      Tại nơi mọi người nhìn chăm chú, cửa phòng đóng chặt rốt cục triệt để mở ra, lát sau, chợt thân ảnh hắc bào sau ba năm thời gian xa cách lên trong mi mắt.
      "Chư vị, ba năm thấy, có thể cũng khỏe ?"
      Hắc bào lên, lời so với ba năm trước đây mất phần ngây ngô cùng non nớt tiếng cười, nhàng tại trong đại sảnh, vang vọng lên.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :