Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 644: Tiêu Môn
      Dịch: giotbuonroi - Biên: A Tút
      Rừng rậm mênh mông, vẻ xanh tươi giống như hải dương xanh lục, thể nhìn thấy bờ bến.
      đỉnh ngọn núi nơi nào đó trong thâm sơn, hắc bào thanh niên đứng thẳng cự thạch, sắc mặt ngưng trọng, hữu thủ nhanh chóng kết xuất đạo thủ ấn kỳ dị, chợt hét lớn tiếng : “Khai Sơn Ấn!”
      Tiếng quát hạ xuống, phía bàn tay người thanh niên đó nhất thời nảy lên quang mang cường liệt, mà theo quang mang lên bàn tay bỗng nhiên đưa về phía trước, nhưng mà vừa vặn lúc bàn tay di chuyển, cường liệt quang mang kia như hoa quỳnh, trong nháy mắt tiêu tán, mà thủ ấn đánh ra kia chỉ kéo lên hồi kình phong rất , phốc tiếng nổ ra mặt đất tạo thành cái hố .
      Nhìn cái hố mặt đất, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, đặt mông ngồi lên cự thạch, trong miệng ngừng thở hổn hển. Khu động Khai Sơn Ấn này thực cần năng lượng quá mạnh mẽ, thế cho nên ngay cả cũng thể duy trì liên tục xuất ra thủ ấn đánh xuống.
      “Khai Sơn Ấn này là chết tiệt, như vậy còn luyện tập quá khó khăn. Đây lại mới là thủ ấn đầu tiên, biết bốn loại thủ ấn phía sau có thể kinh khủng như thế nào ?” Tiêu Viêm toàn thân vô lực tựa lên cự thạch lạnh lẽo, cười khổ lẩm bẩm .
      Từ lúc đả thông ba nhánh kinh mạch đến nay sắp đủ thời gian năm ngày, mà trong năm ngày này, Tiêu Viêm tu luyện Khai Sơn Ấn vẫn như cũ có tiến triển quá lớn. Tu luyện thứ này, độ khó vượt xa tưởng tượng của Tiêu Viêm. Muốn phát huy ra uy lực bình thường của Khai Sơn Ấn, nhất định phải dùng đấu khí trong cơ thể vận chuyển và kết thành Thủ Ấn trong chốc lát, bằng như lúc trước đó vậy, năng lượng vừa ra bởi vì phối hợp đến nơi đến chốn mà cấp tốc tiêu tán, cuối dẫn đến việc uy lực giảm xuống đến mức vô cùng thê thảm.
      Kiểu phối hợp như thế này ra giống như loại kỹ năng cần thời gian ma hợp, nếu muốn học cấp tốc trong thời gian ngắn, chuyện như vậy tựa hồ có khả năng đạt được. Đương nhiên chỉ có thể tiến triển với tốc độ chậm chạp, có thể cũng quan hệ đến loại đấu kỹ Thủ Ấn mà Tiêu Viêm tu luyện lần đầu.
      Mà đối với điểm ấy Tiêu Viêm cũng ràng, chí ít tu luyện được năm ngày, so với lúc đầu tiên mạnh hơn nhiều lắm. Bất quá quen thuộc với tốc đọ tiển triển rất nhanh, nên tốc độ chậm chạp như tại khiến có chút khó có thể thích ứng được.
      “Ai ... hổ là địa giai cao cấp đấu kỹ a. Xem ra chỉ có thể từ từ từng bước a.” thở dài hơi, Tiêu Viêm đành phải thu hồi hấp tấp vội vàng trong lòng, ngồi xếp bằng, trầm ổn lại tinh thần, tiến nhập trạng thái tu luyện bắt đầu hồi phục đấu khí.
      giờ thực lực Tiêu Viêm tới đỉnh giai Đấu Vương, nhìn năng lượng thiên địa thu nạp dĩ nhiên là to lớn hơn nhiều, thể so sánh với trước đây. Hơn nữa vì thôn phệ và luyện hóa Vẫn Lạc Tâm Viêm, Phần Quyết tựa hồ cũng tiến hóa tới đê cấp địa giai, đương nhiên giờ nhìn vào tốc độ luyện hóa thiên địa năng lượng Tiêu Viêm dựa vào đó mà suy đoán cấp bậc của Phần Quyết, về phần thực có hay đột phá tới địa giai, kỳ thực cũng dám khẳng định trăm phần trăm. Bất quá, có thể khẳng định điểm, đó là Phần Quyết bây giờ so với quá khứ mạnh mẽ hơn ít chút nào, bởi vì mặc kệ năng lượng thiên địa khổng lồ, dũng mãnh tiến vào cơ thể ra sao Phần Quyết đều có thể mang chúng luyện hóa đâu ra đấy, cuối cùng hóa thành đấu khí tinh thuần dung tiến vào trong cơ thể.
      giờ đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm rất chi hùng hậu, hầu như có thể là trong cấp bậc đấu vương khó tìm thấy người có thể chống chọi lại . Ngoại trừ nguyên nhân là Phần Quyết dường như ngừng cuồn cuộn hút thiên địa năng lượng vào, mà tâm hỏa vĩnh cữu vẫn tồn tại trong cơ thể ngừng hừng hực rèn luyện đấu khí, khiến chúng nó càng thêm đầy đủ cả sức sống lẫn sức bật.
      Thậm chí từ mức độ nào đó mà Tiêu Viêm đơn thuần chỉ dựa vào Phần Quyết cùng Tâm Hỏa có thể đối đầu cùng cường giả Đấu Hoàng tầm thường chút. Đương nhiên nếu là gặp phải cường giả Đấu Hoàng có thực lực đỉnh giai phải thi triển đấu kỹ nghênh địch. Đối với Đấu Hoàng cường giả đỉnh giai như thế phải toàn lực ứng phó, nếu là người càng mạnh, ví dụ như loại cường giả bước chân vào ngưỡng Đấu Tông như Hàn Phong kia càng phải dốc toàn lực may ra mới có thể nắm được phần lớn thắng lợi.
      Bất quá đối với thành tích như thế này Tiêu Viêm thấy cũng chưa đủ, bởi vì biết, lần này trở lại Gia Mã đế quốc phải đánh bại cường giả chân chính: thái tông chủ Vân Lam Tông Vân Sơn!
      Vân Sơn hai năm trước chính thức bước vào giai bậc siêu cấp cường giả Đấu Tông, giờ trải qua hai năm, dĩ nhiên thực lực cũng thêm mạnh mẽ. Cùng loại đối thủ có thực lực này tương chiến, Tiêu Viêm trong lòng hiểu , coi như có thi triển đại hình Phật Nộ Liên Hoa, sợ rằng phần thắng cũng cao bao nhiêu. Cho nên tại cần thứ có thể làm cho đủ chiến lực cường đại để đối đầu cùng với chân chính Đấu Tông cường giả. Mà Khai Sơn Ấn là hi vọng duy nhất còn lại của .
      Cho nên bất luận là như thế nào, trước khi trở lại Gia Mã đế quốc, Tiêu Viêm phải mang Đế Ấn Quyết nắm giữ triệt để, nếu nguy hiểm quá lớn. Năm đó bị Gia Mã đế quốc ra lệnh truy sát khiến như chó nhà có tang, điều này có thể xảy ra lần thứ nhất, nhưng tuyệt đối thể có lần thứ hai.
      Ý niệm lóe ra trong lòng, Tiêu Viêm trong giây lát mở hai mắt, trong con ngươi đen kịt lãnh ý xẹt qua. Vân Sơn, chờ xem, năm đó Tiêu Viêm ta qua rằng quay lại, đến lúc đó nhất định báo mối huyết cừu này.
      Cừu hận trong lòng bắt đầu dấy động, Tiêu Viêm đứng phắt dậy, Thủ Ấn trong tay cấp tốc kết xuất, di chuyển, trong cơ thể đấu khí cũng vậy, trong thời khắc này thần tốc vận chuyển dâng lên.
      “Khai Sơn Ấn, ta nhất định luyện thành ngươi!”
      đỉnh ngọn núi, thanh niên với sắc mặt kiên định, nhìn vừng diễm dương nóng cháy, biết đếm mệt mỏi, liên tực vũ động hai tay. Thủ Ấn kỳ dị dưới ánh mạt trời tung bay ngừng để lại tàn ảnh, mà theo vô số lần Thủ Ấn kết động mơ hồ như đấu khí hùng hậu phối hợp cùng Thủ Ấn dần dần ăn ý.
      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... .
      Hắc Giác Vực, Phong Thành.
      Với tư cách là thành thị tiếp cận gần nhất với nội viện của Hắc Giác Vực, Phong Thành sau khi Hàn Phong chết có thế lực nào khác dám chiếm cứ nơi này. Bởi vậy Tiêu Lệ bắt được thời cơ, lấy thủ đoạn máu tanh thanh trừ số thế lực phản kháng còn sót lại, sau đó triệt để tiếp quản thành thị này.
      Trong nửa tháng này, Tiêu Lệ chiếm cứ Phong Thành, cũng thành lập ra “Tiêu Môn”, tại Hắc Giác Vực từ từ tạo lập cho mình chút danh khí. Bất quá đối với thế lực to gan này trước đây chẳng bao giờ nghe qua, nên các thế lực khác ở Hắc Giác Vực phần lớn đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi hành động của Già Nam Học Viện.
      Nguyên do là bọn họ dựa theo dự đoán mà cho rằng Già Nam Học Viện tất nhiên có khả năng lại để bất kỳ thế lực nào tại Hắc Giác Vực năm trong tay thành thị có cự ly gần với nội viện. Bất quá khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc chính là sắp được nửa tháng, nội viện vẫn như cũ có động tĩnh gì, như thế lại khiến cho các thế lực trong Hắc Giác Vực có lòng thèm muốn đến dãi hơi chút rối bời.
      Phong Thành được Hàn Phong phát triển trong hai năm, bài danh giữa những thành thị lớn của Hắc Giác Vực. Trong hai năm đó vài lần hội đấu giá long trọng được tổ chức ở đây, tuy là Hàn Phong chết dẫn đến việc Hắc Minh giải tán, Phong Thành nhân khí thoáng có chút trầm mê. Bất quá nhìn vào quy mô cùng nhân khẩu trong thành vẫn thể kinh thường. Miếng mồi béo bở này đối với các thế lực trong Hắc Giác Vực tự nhiên là có sức hấp dẫn cực lớn.
      Trước đây là bởi vì lo ngại nội viện nhúng tay, cho nên có ai dám tiến chiếm thành thị này, nhưng giờ nhìn Tiêu Môn này tự nhiên có dáng vẻ bình an vô , tựa hồ như là nội viện thả lỏng cảnh giác, đối với Hắc Giác Vực còn quá mức quan tâm. Những điều này khiến cho các thế lực bắt đầu chôn rộn lên. Lọi nhuận to lớn của thành thị này làm sao bọn họ có thể để cho cái tiểu thế lực chưa có danhtiếng gì sở chiếm được?
      Vì vậy sau khi Tiêu Môn chiếm cứ Phong Thành ước chùng được dưới hai mươi ngày, rốt cuộc có thế lực lớn nhịn được bắt đầu có hành động. Thế lực này ước chừng có khoảng trăm người, trong đó người mạnh nhất cũng là tứ tinh đấu vương. Nhưng mà khi thế lực này tiến nhập Phong Thành, ngay ngày thứ hai, lại có tin tức gì truyền ra, ít thám tử dò hỏi mới biết là thế lực này dường như hơn phân nửa nhân lực đều bị Tiêu Môn kia chém giết, số còn lại cũng đều đầu hàng.
      Tin tức này nhất thời truyền ra khiến Hắc Giác Vực có chút rung động. Dựa theo quy tắc của Hắc Giác Vực thế lực nào đó chỉ cần có gã đấu vương cường giả có thể tính là nhị lưu thế lực. Nếu tồn tại Đấu Hoàng cường giả xếp vào hạng nhất lưu thế lực, có địa vị siêu nhiên, mạnh mẽ đến mức có người dám chạm vào ví như Hắc Minh vậy. Đương nhiên là loại trừ đại quái vật Già Nam Học Viện.
      Có thể mang thế lực nhị lưu nhue vậy tùy ý chém giết hơn phân nửa, chiêu hàng hết số còn lại, như vậy thực lực của Tiêu Môn sợ rằng có tư cách liệt vào hàng ngũ nhất lưu thế lực. Loại thực lực này đủ để khiến ít thế lực thế lực thu liễm ánh nhìn thèm muốn.
      Đương nhiên vì Phong Thành là cái bánh ngọt to lớn đầy dụ hoặc tự nhiên thể có khả năng hưởng thụ bình yên vĩnh cửu. dưới nửa tháng được bình yên như thế, Tiêu Lệ thu được tin tức, ba thế lực thuộc hàng nhất lưu trong Hắc Giác Vực liên thủ chuản bị tiến quân đến Phong Thành đoạt quyền khống chế của Tiêu Môn.
      Ba nhất lưu thế lực liên thủ, đội hình như vậy tuy rằng so với Hắc Minh trước đây kém hơn nhưng tuyệt đối thể khinh thường. Mà đối mặt với ba cường giả Đấu Hoàng liên thủ ra tay như vậy, nhìn lực lượng của Tiêu Lệ tự nhiên là có khả năng chống đối.
      Bởi vậy tại lúc tam đại thế lực liên thủ tiến quân về Phong Thành phi điểu truyền tin cũng lặng lẽ từ trong Phong Thành bay ra, cuối cùng hướng về rừng rậm nơi nội viện cấp tốc bay vút ...
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 645: Ba thế lực lớn
      Dịch: giotbuonroi - Biên: A Tút
      “Bành!”
      Phía bầu trời đạo năng lượng Thủ Ấn lục bích lớn chợt lên, mang theo tiếng phá phong đáng sợ vang vọng, cuối cùng như quả đạn pháo hung hăn oanh kích lên phía vách núi. Nhất thời tiếng nổ kịch liệt vang khắp trung, tức khắc cả ngọn đều nổi lên rung động hung hãn. Tại phía vách núi, hình thủ ấn to lớn in sâu vào, mà từ đó những khe nứt như mạng nhện lan tràn ra, trong khoảng thời gian ngắn che kín khắp vách núi.
      Giữa trung, Tiêu Viêm sắc mặt hơi có chút tái nhợt nhìn năng lượng Thủ Ấn gần như đánh nát cả ngọn núi phía dưới. Trong đôi mắt đen kịt che giấu được vẻ vui mừng như điên. qua vô số lần luyện tập, rốt cuộc cũng từ từ nắm giữ được cái loại cảm giác nhịp nhàng này, do đó chân chính đem Khai Sơn Ấn thi triển ra.
      Tuy rằng Khai Sơn Ấn lần này đánh ra vẫn có chút thô thiển, bất quá Tiêu Viêm tin tưởng chỉ cần cho đủ thời gian tất nhiên có thể tu luyện Khai Sơn Ấn đến mức đại thành. Đến lúc đó uy lực của Khai Sơn Ấn so với bay giờ e rằng càng thêm đáng sợ.
      Vạn khởi đầu nan, giờ Tiêu Viêm có bước đầu đúng đắn, đến đại thành chỉ cầm thời gian mà thôi...
      Kịch liệt thở hổn hển vài hơi. Tiêu Viêm lây động bích lục Hỏa Dực phía sau lưng, chậm rãi mang thân hình đáp xuống ngọn núi trở thành đống hỗn độn. Trải qua tu luyện nhiều tháng, giờ Khai Sơn Ấn có chút thành tựu, muốn đạt đến đại thành chỉ cần thời gian cùng với tôi luyện trong thực chiến.
      hổ là địa giai cao cấp đấu kỹ, gần như chỉ là thi triển sơ bộ uy lực kém Diễm Phân Phệ Lãng Xích. Ngày sau cùng người khác đối chiến lại có thêm con át chủ bài bí ” Bích lục Hỏa Dực sau lưng chậm rãi tiêu tán, Tiêu Viêm thấp giọng cười .
      “Kê!”
      Ngay thời điểm Tiêu Viêm dự định khôi phục đấu khí tiêu hao trogn cơ thể, phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng chim hót. Tiêu Viêm thoáng có chút nghi hoặc ngẩn đầu, chợt sắc mặt khẽ biến, thủ chưởng giơ lên, đạo hấp lực dũng mãnh xuất , mang truyền tin điểu xoay quanh bầu trời kia hút xuống.
      Từ dưới chân truyền tin điểu gở xuống ống trúc , đem nó mở ra, lấy ra tờ giấy gấp . Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua, sắc mặt hơi trầm xuống, thoáng trầm ngâm, bấm tay bắn ra, tờ giấy đó tự động bốc cháy hóa thành đoàn tro tàn bay bay xuống.
      “Thải Lân!” Tiêu Viêm xoay người , đột nhiên hướng về bốn phía rừng rậm mênh mông hô to tiếng. Nhưng mà thanh vang vọng hồi lâu mà điểm phản ứng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ đành phải hô lần thứ hai: “Mỹ Đỗ Toa, có chuyện xảy ra. !”
      Lần này tiếng hô của hạ xuống chỉ chốt lát sau đạo quang ảnh thất sắc mới từ nơi nào đó của rừng rậm lao ra. Chỉ trong chớp mắt, Mỹ Đỗ Toa nữ vương với sắc mặt lãnh đạm xuất trước mặt Tiêu Viêm.
      “Có số việc xảy ra, ta cần tới Hắc Giác Vực chuyến, thôi!” Đối với gương mặt lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Viêm lại thèm đếm xỉa, thản nhiên quay đầu lại nhìn hướng Hắc Giác Vực .
      “Đừng nghĩ rằng ta làm thủ hạ miễn phí cho ngươi!” Hàng mi của Mỹ Đỗ Toa chau lại, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng .
      “Nếu ta chết có ai giúp ngươi luyện chế Phục Hồn Đan .” Tiêu Viêm vô vị cườc nhạt . Chợt gian sau lưng rung lên, Bích Lục Hỏa Dực hoa lệ mạnh mẽ lên, Hỏa Dực rung lên, trong làn cuồng phong lượn lờ quanh thân, thanh hình Tiêu Viêm cấp tốc bay lên giữa trung, cuối cùng xoay người cái, hướng về phía Hắc Giác Vực nhanh chóng lao .
      Từ trong thư tín biết Tiêu Lệ có ít việc phiền phức, bất quá cũng nghĩ tới việc triệu tập nội viện nhờ họ giúp đỡ. Lấy thực lực của giờ trong Hắc Giác Vực ai có thể đủ sức ngăn cản . Hơn nữa thể quên điều là tại bên cạnh còn tạm thời mang theo Mỹ Đỗ Toa đạt được hiệp nghị hợp tác. Đây chính là Đấu Tông cường giả hàng giá , thậm chí đem nàng so sánh với Tô Thiên có thể nàng còn mạnh hơn.
      Lấy thực lực của Tiêu Viêm cùng với Mỹ Đỗ Toa, coi như là càn quét toàn bộ Hắc Giác Vực sợ rằng cũng đủ. Kim Ngân nhị lão kia tuy rằng liên thủ có thể ngăn cản Tô Thiên, mà nếu thực đối thủ hóa thành Mỹ Đỗ Toa chỉ sợ hạnh vận cũng tốt như vậy. Dù sao nàng cũng thể giống với Đấu Tông cường giả tầm thường khác.
      Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm kia từ từ xa, Mỹ Đỗ Toa nắm chặc bàn tay nhắn, chần chờ lát sau rồi mới có chút tức giận cắn chặt răng, bàn chân điểm hư , thân hình lập tức hóa thành đạo lưu quang, cấp tốc vượt qua hắc ảnh phía trước.
      ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
      Phong Thành lúc này mọi chú ý đều đặt vào trong trang viên rộng lớn ở trung tâm của tòa thành. Nơi đó, trong ngày hôm nay hiển nhiên quyết định ai là chưởng khống giả của Phong Thành.
      Đối với chuyện ai là người có đủ tư cách ngồi lên vị trí chưởng khống giả của thành thị này, ra đại đa số người trong thành có hứng thú quá lớn. Dù sao bọn họ cũng biết là mặc kệ chưởng khống giả thay đổi như thế nào bọn họ thủy chung vẫn lăn lóc tại tầng thấp hèn nhất mà thôi. Cho nên bọn họ càng vui sướng nhìn thấy đông đảo các thế lực đấu đá nhau tàn nhẫn chém giết đến máu chảy thành sông chỉ vì vị trí chưởng khống giả kia. Trong Hắc Giác Vực khắp nơi đều là hạng người ném đá xuống giếng có thể cười nỗi đau người khác.
      Ước chừng khoảng nửa giờ trước, ba nhánh quân lực nghênh ngang tiến vào Phong Thành, cuối cùng tiến đến trang viên trước đây của Dược Hoàng Hàn Phong, tại nơi đó là nơi trú ngụ của chưởng khống giả Phong Thành giờ : Tiêu Môn.
      Đối với ba nhánh thế lực cường hãn kia, đại đa số người trong Phong Thành nghe qua, dù sao với tư cách là nhất lưu thế lực, danh vọng cũng đủ để vang tiếng khắp toàn bộ Hắc Giác Vực. Bởi vậy hầu như mọi người đều là nghe mãi nên quen thuộc.
      Thiên Tông, La Sát Môn, Cuồng Sư Bang. Ba đại danh trong Hắc Giác Vực đều thuộc về thế lực mạnh mẽ đại danh lừng lẫy. Thủ lĩnh của tam đại thế lực đều bài danh trong Hắc Bảng vị trí nằm giữa thập đại cường giả. Trong đó tùy tiện lấy ra người cũng yếu hơn Phạm Lao chết trong tay Tiêu Viêm. Tam đại thế lực này hoành hành tại Hắc Giác Vực, từ trước đến nay đều bá đạo, thậm chí Hàn Phong trước đây kiến lập Hắc Minh có mời tam đại thế lực này gia nhập vào, nhưng bọn họ thèm để ý tới. Loại hành động này tuy rằng khiến cho Hàn Phong có chút oán hận, nhưng có thể vì kiêng kỵ thực lực của tam đại thế lực nên đành bỏ qua.
      Nhớ trước đây, Hắc Minh phong quang ra sao mà tam đại thế lực này lại có thể cự tuyệt trong tình huống được Hắc Minh mời gia nhập. Cũng có thể từ đó nhìn ra bọn họ đồng dạng là thế lực có tiền vốn kém. Dù sao thủ lĩnh tam đại thế lực này có thể là người ngu ngốc, những ai thể đắc tội họ tự nhiên muốn chạm tới. Mà Hàn Phong tuy rằng cũng khiến bọn họ kiêng kỵ nhưng còn xa mới tới được cấp bậc để cho bọn họ cúi đầu quy phục.
      giờ tam đại thế lực này mạnh mẽ tiến quân đến Phong Thành, tự nhiên là khiến cho người khác đối với Tiêu Môn ôm lòng thương hại, tại vì tất cả cho rằng dù Tiêu Môn có tư cách là nhất lưu thế lực, danh vọng khó có thể sánh với uy tín lâu đời của tam đại nhất lưu thế lực, chỉ có thể giống như là tiểu tốt gặp phải đại tướng thôi. Nếu thủ lĩnh của Tiêu Môn thức thời nên giao quyền chưởng khống giả Phong Thành trong tay ra mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
      ... ... ... ... ... ... ... . . . .
      Trang viên to lớn, phòng nghị chỗ rộng rãi, bầu khí bị áp lực dường như đến mức nghẹt thở, mơ hồ trong gian nồng sặc mùi thuốc súng, chỉ cần chạm là nổ tung tất cả.
      Lúc này trong đại sảnh, nhân mã tứ phương tề tựu, dĩ nhiên đó là chưởng khống giả Phong Thành giờ Tiêu Môn, mà số nhân mã còn lại xem ra chính là tam đại thế lực Thiên Tông, La Sát Môn, Cuồng Sư Bang.
      “Ngươi chính là thủ lĩnh của Tiêu Môn sao ? Đừng nên nhiều lời vô ích, trong vòng giờ nếu đưa ra được lời nào thuyết phục, như vậy đừng có trách chúng ta huyết tẩy nơi đây.” gã đại hán trung niên, cánh tay xích lõa (để trần) ngực mơ hồ lộ ra lông là xồm xoàng, ngửa đầu hống lên tựa sư tử, sau đó liếc Tiêu Lệ, khuôn mặt ra nét tươi cười, cất giọng đầy máu tanh hứng thú .
      “Khanh khách, Nghiên bang chủ là thẳng thắng, bất quá lời này ta rất tán thành nga.” Trung niên đại hán vừa dứt lời, bên cạnh gã mỹ phụ ăn mặc gợi cảm che miệng cười duyên . gò má mỹ phụ có hoa văn hắc sắc đẹp đẻ của đóa hoa túc, tuy rằng mỹ lệ nhưng lại thấy như có độc tính chết người.
      Ngoài ra bênh cạnh, lão giả che mặt, bàn tay khô quắp như bạch cốt phách lên mặt bàn, cất giọng cười cười: “Lão phu lâu cũng có động thủ, biết sắp tới ra tay có tàn nhẫn như trước đây hay .”
      Ở phía sau ba người gần tram người đứng chen chúc nhau, những kẻ này đều là máu tanh đầy người, ánh mắt xuyên qua gian giống như ánh mắt dã thú lạnh lẽo.
      Tiêu Lệ ánh mắt hàn nhìn ba người kẻ xướng người họa, tại sau lưng cũng có trăm tên hắc y nhân đứng vây quanh, thân thể tỏa ra mùi huyết tinh so với đám gia hỏa kia thể yếu hơn, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết bọn hắc y nhân này kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa hạ thủ tàn nhẫn cực kỳ. Mà hai bên từ đầu tới bây giờ chưa có động thủ, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân là khí thế kém của những hắc y nhân bên Tiêu Lệ này, bằng lấy tính tình của bọn họ sớm trực tiếp động thủ đâu thể còn ở đây mà dài dòng.
      “Ba vị, ta cũng ràng là ở Hắc Giác Vực nắm đấm ai lớn người đó đúng, các ngươi thực lực mạnh mẽ muốn tới chiếm Phong Thành đích xác ta cũng có ý kiến. Cũng được, nhưng thành chỉ có ta biết giao cho ai đây?” Tiêu Lệ thưởng thức chén trà mặt bàn đột nhiên cất giọng nhàn nhạt .
      Lời Tiêu Lệ vừa dứt, bầu khí trong đại sảnh nhất thời có chút biến hóa. lát sau mỹ phụ ăn mặc bốc lửa kia lại cười cười : “Tâm cơ tệ, bất quá kế ly gián này đối với chúng ta cũng vô dụng. Về phần thành thị này cuối cùng ai tiếp quản cần ngươi phải lo lắng. Ngươi chỉ cần mang người của ngươi cút ra khỏi Phong Thành là được rồi.”
      Bàn tay nắm chén trà hơi căng thẳng, trong lòng Tiêu Lệ có chút thất vọng thở dài hơi. hổ là người từng trải, dĩ nhiên để bản thân bị đẩy vòng vòng.
      “Phải ly khai Phong Thành cũng được, bất quá ta cũng phải là thủ lĩnh Tiêu Môn, các ngươi nếu mong muốn chúng ta cút ra ngoài phải chờ thủ lĩnh của chúng ta trở về.” Tiêu Lệ nhướng mày, khuôn mặt lạnh lẽo cũng lên chút sát khí, trầm giọng . tại cần tranh thủ kéo dài thời gian chờ Tiêu Viêm đến.
      quanh co, nhiều lời như vậy có ích gì? tại lão tử thể để cho ngươi thươnh lượng bất cứ điều gì, chỉ trực tiếp thông báo với ngươi rằng ngươi có thể cút ra khỏi vị trí thủ tọa của thành thị này được rồi!” Đại hán để xích lõa cánh tay kia nghe được lời này của Tiêu Lệ, nhất thời trợn trừng con mắt, bàn tay phách mạnh đem mặt bàn trước mặt đánh cho tứ phân ngũ liệt, nhe rằng cười quát lên thị uy.
      Sắc mặt Tiêu Lệ nhất thời trầm lại, mà rất nhiều hắc y nhân phía sau cũng leng keng tiếng rút vũ khí bên hông ra. Chỉ thoáng bầu khí trong đại sảnh trở nên biến thành tư thế giương cung bạt kiếm, nếu có lời hợp lập tức triển khai ý nghĩ đại khia sát giới.
      “Ha ha, muốn Tiêu Môn chúng ta cút ra khỏi Phong Thành? Hàn Phong cũng chưa có tư cách này, các ngươi xứng sao ???
      Ngay khi bầu khí gần như tan vỡ, lúc này đột nhiên có giọng cười nhạt thản nhiên vang lên, trước mắt mọi người, bóng đen uyển như quỷ mị ra tại trung ương đại sảnh.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 646: Giao dịch
      Dịch: giotbuonroi - Biên: A Tút
      Nhìn hắc bào thanh niên như quỷ mỵ lặng yên xuất , thủ lĩnh của tam đại thế lực Tiêu Viêm đều nhịn được hơi nhíu mắt. Thân pháp của người kia quá quỷ dị.
      Bầu khí căng thẳng trong đại sảnh cũng theo xuất của hắc bào thanh niên mà trì hoãn lại, vốn là bầu khí sắp đổ vỡ nhưng cũng vì kiêng kỵ lẫn nhau mà lắng xuống lại.
      Nhìn được hắc bào thanh niên đột nhiên xuất là ai, gương mặt Tiêu Lệ lại ra vẻ kinh hỉ, bất chợt thở phào hơi nhõm. Nếu Tiêu Viêm tới, vậy chuyện nguy nan ngày hôm nay có thể dễ dàng giải quyết rồi, đối với bản lĩnh của Tiêu Viêm vẫn ôm lòng tin vượt qua lẽ thường.
      “Ngươi là ai?” Người đầu tiên lên tiếng là tên lão giả của Thiên Tông, ánh mắt hàn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, thanh khàn khàn lạnh lùng hỏi.
      “Vị bằng hữu này, đây là chuyện giữa chúng ta cùng Tiêu Môn, người ngoài tốt nhất đừng nên nhúng tay vào. Tại Hắc Giác Vực xen vào việc của người khác và hành động tối ngu xuẩn.” Ánh mắt đại hán để tay trần kia tạp trung chặt chẽ lên người Tiêu Viêm, trầm giọng . Lúc trước người này phô diễn thân pháp quỷ dị khiến cho bọn chúng có chút kinh hãi, bởi vậy đối với dám biểu ra chút thái độ khinh thường.
      chính là thủ lĩnh đích thực của Tiêu Môn, tại sao có thể là ngoại nhân được?”Tiêu Lệ lãnh đạm cười .
      Nghe được Tiêu Lệ như thế, thủ lĩnh của tam đại thế lực kia cũng hơi kinh hãi, bất chợt sắc mặt hơi trầm xuống, nghĩ tới lời Tiêu Lệ lúc trước kia lại là , thủ lĩnh Tiêu Môn này lại là người khác. Ba người liếc nhìn nhau, tên lão giả che khuất tướng mạo kia cười gượng : “Vị bằng hữu này rất lạ mặt? Trong Hắc Giác Vực trước đây tựu hồ chưa hề gặp qua a? biết tục danh là gì?
      “Tại hạ là Tiêu Viêm , mới gia nhập Hắc Giác Vực, nếu có chỗ nào đắc tội mong các vị bỏ quá cho.” Tiêu Viêm mỉm cười, vô cùng đơn giản xưng tên, đột nhiên bầu khí trong đại sảnh triệt để đọng lại. Vẻ tươi cười khuôn mặt thủ lĩnh của tam đại thế lực cũng chậm rãi cứng đờ lại.
      “Tiêu Viêm? Ngươi là Tiêu Viêm đánh chết Phạm Lao, Hàn Phong?” gương mặt của mỹ phụ ăn vận hở han đầy rẫy kinh nghi, lát sau nhịn được thất thanh hỏi.
      Tiêu Viêm cười cười hời hợt : “Tuy rằng tính là chuyện vinh quang gì, bất quá hai người bọn họ đích xác mất mạng trong tay ta. Ha ha, thế nào? Lẽ nào ba vị lần này đến đây là muốn thay hai người bọn họ đòi lại công đạo?”
      Nghe được lời thừa nhận của Tiêu Viêm, khuôn mặt ba người nhất thời ra nét do dự, gần đây việc Hàn Phong bỏ mạng, Hắc Minh giải tán là đại đến tột đỉnh khiến cho toàn bộ Hắc Giác Vực rung động. Mà người làm nên đại này lại là gia hỏa thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi đứng trước mặt ba người, dĩ nhiên bọn họ giờ may khi đụng chạm với người này.
      Thực lực ba người bọn họ cùng lắm so với Phạm Lao mạnh hơn chút, nếu như so sánh cùng Hàn Phong thực thể nghi ngờ là yếu nhược hơn rất nhiều. Nhưng mà ngay cả Hàn Phong cũng mất mạng trong tay người kia, nếu động thủ sợ rằng cho dù bọn có liên thủ phần thắng cũng cao bao nhiêu.
      Ánh mắt ba người mờ mịt đan xen vào nhau, đều nhịn được chau mày lại, vốn tưởng ràng chỉ là tiểu thế lực, nghĩ tới lại dính dáng với cấp hung thần này.....
      “Khanh khách, Tiêu tiểu ca quá rồi. Chúng ta cùng Hàn Phong kia quen biết, làm sao có khả năng vì tới đây đòi công đạo?” Mỹ phụ ăn mặc lộ liễu che miệng cười duyên .
      “Vậy ba vị huy động nhân mã tới Phong Thành của ta , có chuyện gì quan trọng ?” khuôn mặt Tiêu Viêm vẫn là dáng vẻ tươi cười bình thản, bất quá đối mặt với thanh niên từng chính tay đánh chết Phạm Lao cùng Hàn Phong này, ba người đối diện cũng nghĩ là đối phương nhã nhặn đến như vậy, có thể trong Hắc Giác Vực hỗn loạn lăn lộn đến nước này chỉ có dựa vào thực lực mà thôi.
      Đối mặt với tra hỏi quái đản của Tiêu Viêm, tam đại thủ lĩnh sắc mặt cũng hơi có chút biến hóa, mục đích của bọn họ quá ràng vậy mà đối phương vẫn cứ giả ngây giả ngô, đây chính là thái độ châm biếm lộ liễu.
      “Mục đích của chúng ta có lẽ Tiêu Môn chủ cũng ràng, Phong Thành là khối bánh lớn, thơm tho, lợi nhuận to lớn, đủ để khiến bất cứ kẻ nào đó đỏ mắt thèm khát, chúng ta dĩ nhiên cũng phải là kẻ ngoại lệ.” Đại hán để trần cánh tay có chút nhịn được trầm giọng .
      “Nguyên lai là ba vị muốn tới đoạt địa vị chưởng khống giả tại Phong Thành của Tiêu Môn ta?” Tiêu Viêm cười khẽ tiếng, đôi mắt hư mị ( mơ màng ), mà nét mặt biểu chút cảm xúc vui hay giận gì cả.
      Tam đại thủ lĩnh yên lặng nhìn nhau, trong nháy mắt sau cùng cắn răng, Phong Thành này lợi nhuận cực kỳ cao, dù Tiêu Viêm có đứng ra muốn bọn họ buông bỏ cũng hơi có chút khó khăn. Thân là người của Hắc Giác Vực trong máu vĩnh viễn tràn ngập tính an phận, chuyện đến nước này bí quá hóa liều là điều bình thường, huống hồ gì lấy thực lực của ba người bọn họ nếu liên thủ lại cũng nhất định bại trong tay Tiêu Viêm. Nhưng chỉ cần ngăn cản Tiêu Viêm, với lực lượng thủ hạ đông đảo, mạnh mẽ, tẩy trừ Tiêu Môn cũng tính là quá trắc trở.
      Híp con mắt lại nhìn trong ánh mắt tam đại thủ lĩnh từ từ lên nhàn nhạt hung quang, khóe miệng Tiêu Viêm cũng lên nụ cười nhạt. Người Hắc Giác Vực đều là đám gia hỏa tham lam coi lợi ích là hết.
      Tiêu Lệ ở bên Tiêu Viêm, lúc sau cũng nhận ra điều gì, sắc mặt từ từ lạnh lại, lặng lẽ thủ thế, phía sau , rất nhiều hắc y nhân cũng tương tự như chậm rãi nắm chặt vũ khí trong tay.
      Ngay thời điểm bầu khí trong đại sảnh lần thứ hai trở nên yên tĩnh và căng thẳng trở lại, đột nhiên thân ảnh mỹ miều đến kỳ lạ, hề báo trước xuất phía sau lưng Tiêu Viêm.
      Nữ tử đột nhiên xuất , nhất thời khiến cho bầu khí trong đại sảnh trở nên đông đặc lại. Vẻ mặt Tiêu Lệ kinh hãi, đối với nữ nhân đáng sợ mực truy sát Tiêu Viêm này cũng nghĩ rằng, xuất lúc này của nàng, thể nghi ngờ là khiến cho bọn họ lâm vào tình cảnh họa vô đơn chí.
      Mà tương tự như vẻ mặt của Tiêu Lệ, tam dại thủ lĩnh ở phía đối diện, khuôn mặt cũng tức khắc lên nét hoảng sợ. Bởi vì bọn họ căn bản phát được điểm lưu động nào của khí, nữ nhân này tựa hồ giống như là đứng ở nơi đó có di động chút nào. Nhưng biểu lúc thân ảnh ra, lại ràng minh bạch cho bọn chúng hiểu là nàng thực từ nơi khác vừa mới xuất .....
      Loại tốc độ này so với thời điểm Tiêu Viêm xuất trước đây còn kinh khủng hơn khiến nhân tâm kinh hãi. Lúc trước, tốc độ Tiêu Viêm nhanh như quỷ mị, nhưng chí ít ra vẫn có thể mơ hồ nhận ra là từ nơi nào xuất ra, nhưng nữ tử này, bọn chúng lại có cảm giác được chút nào.
      Hơn nữa điều khiến cho bọn chúng kinh hoảng nhất là dường như nàng chỉ tùy ý đứng ở nơi đó nhưng khí tức mơ hồ thẩm thấu ra gian chung quanh khiến cho nhịp đập trái tim bọn chúng có cảm giác giống như bị bóp nghẹt lại.
      Thực lực của tam đại thủ lĩnh đều là giai bậc Đấu Hoàng, mà ngay cả thực lực như bọn chúng đều có cảm giác áp bách như thế này, vậy ràng là mỹ nhân xinh đẹp trước mặt này có thể là giai bậc Đấu Tông siêu cấp cường giả.
      “Đấu Tông...” Yết hầu của tam đại thủ lịnh yên lặng giật giật, trêm trán lên mồ hôi lạnh. Như Hắc Minh trước đây mạnh mẽ là vậy mà cũng Đấu Tông cường giả chân chính, nghĩ tới bây giờ Tiêu Môn nhìn như là bé này lại có nhân vật khủng bố đến như vậy.
      Đối với xuất đột ngột của Mỹ Đỗ Toa ở sau lưng, Tiêu Viêm cũng cảm ứng được, quay đầu hướng về phía nàng cười cười, sau đó hướng về Tiêu Lệ dùng tay ra hiệu cho an tâm. Mà nhận được động tác của Tiêu Viêm, cả người Tiêu Lệ căng thẳng tới mức đổ mồ hôi lạnh mới lặng lẽ thở phào hơi nhõm. Nhìn tình huống như bây giờ có lẽ Tiêu Viêm cùng nữ nhân đáng sợ này đạt được ít hiệp nghị.
      Đối với nụ cười mỉm của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa lại có nửa điểm phản ứng, con ngươi dài hẹp đầy rẫy dụ hoặc dị thường lạnh lùng quét vòng trong đại sảnh, mà phàm là ai bị ánh mắt này chiếu lên người đều cso cảm giác lạnh lẽo đến nổi da gà, thậm chí số người kém cỏi còn có cảm giác như là cổ chân bị nhũn ra vậy. Khí tức áp bách của Đấu Tông cường giả dĩ nhiên lại cường hãn đến bậc này.
      Tam đại thủ lĩnh tê dại cả da đầu nhìn chằm chằm Mỹ Đỗ Toa ngưng thị, cho đến lát sau mỹ phụ ăn vận hở han kia mới miễng cưỡng làm ra vẻ tươi cười khuông mặt : “ nghĩ tới Tiêu Môn hiển nhiên còn có cường giả bậc này tọa trấn, ba người chúng ta lần này có mắt.”
      Đối với lời này của mỹ phụ, hai đại thủ lĩnh còn lại cũng gượng cười mà gật đầu, thậm chí tính tình gã đại hán của Cuồng Sư Bang nhìn có vẻ như nóng nảy cũng dám có dù chỉ là lời mạo phạm. Tuy rằng trong giai bậc Đấu Hoàng phải là kẻ yếu, nhưng mà nằm trong tay Đấu Tông cường giả chỉ giống như là chó đói gặp sư tử mà thôi.
      Hai tay Tiêu Viêm xỏ vào trong ống áo bào, tự tiếu phi tiếu (cười thản nhiên??) nhìn ba người.
      Trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Viêm có chút hảo ý khiến cho tam đại thủ lĩnh được tự nhiên, cho đến lúc sau, tên lão giả che mặt mới cười gượng mà : “Chuyện ngày hôm nay thực là hiểu lầm, chủ sở hữu của Phong Thành nếu là Tiêu Môn, chúng ta đây tự nhiên là dám mạo phạm. Từ nay trở về sau nhất định thông tri cho những người khác sau này nên làm ra tình ngu xuẩn tự sỉ nhục như thế này.”
      “Khanh khách, đúng vậy!” Mỹ phụ che miệng cười, chợt tiện thể đứng dậy hướng về phía Tiêu Viêm rồi thi lễ, cười duyên : “Hôm nay mạo phạm, thỉnh cầu Tiêu Môn chủ đừng để trong lòng, chờ trong thời gian tới chúng ta chắc chắn đăng môn tạ tội. Hôm nay còn sớm, trong tông phái ta còn có chút tình nên quấy rối nữa.”
      xong mỹ phụ này vô cùng lo lắng xoay người định ly khai địa phương này, nơi mà khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ bất an. Mặt khác hai người bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy muốn nhanh chóng rời theo người trước.
      “Ba vị đừng nóng vội.” Ngay thời điểm ba người sắp ra tới cửa, lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt khiến bọn họ kêu khổ trong lòng thôi, bỗng dưng hạ cước bộ, liếc mắt nhìn nhau đành phải cắn răng xoay người lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của thanh niên hắc bào trong đại sảnh.
      “Nếu ba vị đối với Phong Thành cảm thấy hứng thú như thế, chúng ta đây ngại có thể làm giao dịch.....” Mười ngón tay của Tiêu Viêm đan vào nhau, mà thanh của tiếng cười dài cứ quanh quẩn trong đại sảnh cũng làm cho tam đại thủ lĩnh ngạc nhiên.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 647: Kêu gọi giúp đỡ
      Dịch: giotbuonroi - Biên: A Tút
      “Giao dịch?? Giao dịch như thế nào?”
      Nghe được lời kia chính là từ miệng Tiêu Viêm ra, nguyên bản tam đại thủ lĩnh còn tưởng rằng muốn lột da bọn chúng, cũng ngây người sửng sốt, chợt kinh nghi hỏi
      Tiêu Viêm cười cười thoáng trầm ngâm hồi, sau đó chậm rãi : “Lọi nhuận của Phong Thành đích thực béo bở, ta có thể cho phép tam đại thế lực các ngươi chiếm số định mức trong thành.”
      “Vậy Tiêu Môn chủ muốn chúng ta làm gì?” tam đại thế lực quay mặt liếc mắt nhìn nhau, chợt lão giã che mặt dè dặt hỏi, bọn họ có thể tin rằng hôm nay lại vô duyên vô cớ được chia phần bánh ngọt như vậy.
      “Ta có cừu gia thế lực kém, tuy giờ lấy thế lực của ta có thể nắm chắc đối chọi cùng bọn chúng, bất quá vẫn như cũ nên cần thêm ít nhân thủ.” Ánh mắt Tiêu Viêm tập trung vào ba người nhàn nhạt cười : “Ta chỉ cần đến lúc đó ba vị liền có thể trợ giúp ta tay.”
      Tại phía sau lưng Tiêu Viêm, Tiêu Lệ nguyên bản nghe được lời trước đó của Tiêu Viêm có chút cau mày, nhưng giờ cũng hơi yên lòng. Theo lời Tiêu Viêm cừu gia kia hẳng là Vân Lam Tông rồi, mà trong lòng cũng ràng điều, tuy giờ thực lực Tiêu Viêm đại trướng nhưng dù sao vẫn ở trong tình trạng thế đơn lực bạc. Mà Vân Lam Tông cường giả đông đảo, nội tình thâm sâu lường, bằng vào thế lực cỏn con như tôm tép thế này có chút cảm giác vô lực giống như phù du lay đại thụ.
      Trong thời gian trước đây y như lời muốn tới Hắc Giác Vực khếch trương thế lực kỳ thực cũng thực được đôi chút ý niệm trong đầu, nhưng nếu muốn lấy cái phương thức như thế này của chí ít cũng cần thời gian năm mới có thể đạt được lực lượng có khả năng cùng Vân Lam Tông đối đầu. Mà giờ Tiêu Viêm dùng biện pháp lôi kéo các thế lực khác của Hắc Giác Vực đúng là nhất học cấp tốc, bất quá cũng phải tổn thất ít lợi ích, nhưng điều này so với huyết cừu diệt tộc tính ra là cái gì....
      “Cừu gia?” Nghe vậy, tam đại thủ lĩnh ngẩn ra, sắc mặt nhất thời có chút do dự ra, lấy thực lực Tiêu Viêm giờ cao như vậy còn cần tìm giúp đỡ, thế lực cừu gia kia phải mạnh mẽ đến mức nào? Lợi nhuận Phong Thành tuy rằng to tát, nhưng nếu vì điều này mà kéo bản thân vào trong hố lửa tựa hồ có chút có lời.
      biết cừu gia trong miệng Tiêu Môn chủ là thế lực phương nào của đại lục?” lát sau mỹ phụ ăn vận bốc lửa rốt cuộc nhịn được mở miệng dò hỏi.
      Tiêu Viêm giọng cười cười, trong mắt đen kịt lãnh mang dày đặc xẹt qua: “Tuy rằng thế lực kia năm qua vẫn co đầu rụt cổ nhưng thiết tưởng tất cả các vị cũng nghe qua.”
      "Gia Mã đế quốc, Vân Lam Tông!"
      Giọng nhàn nhạt lạnh lùng từ trong miệng Tiêu Viêm chậm rãi phun ra cuối cùng quanh quẩn trong đại sảnh tiêu tan.
      “Vân Lam Tông?” Tam đại thủ lĩnh mở miệng nhàng nhắc tới cái tên có chút quen tai này. lát sau, ba người hơi có chút động dung, liếc mắt nhìn nhau, lão giã che mặt trầm ngâm : “Tựa hồ nghe qua ít tin tình báo về cái thế lực này, nếu như tin tức đến tai ta có gì sai trong Vân Lam Tông này cũng có gã Đấu Tông cường giả!”
      “Ân, đoạn thời gian trước ta cũng nhận được tin tức, trong Gia Mã đế quốc xuất gã Đấu Tông cường giả tên là.... tựa hồ là Vân Sơn hay gì đó?” Mỹ phụ ăn vận bốc lửa cũng nhớ lại chút, sắc mặt ngưng trọng .
      Đối với những điều mà tam đại thủ lĩnh nghe về Vân Lam Tông, Tiêu Viêm ra có thấy vô cùng kinh ngạc, tuy rằng khoảng cách giữa Hắc Giác Vực và Gia Mã đế quốc xa đến vạn lý, nhưng điều này cũng có cản trở ít tin tức có tính quang trọng truyền bá tới. Đấu Tông loại cường giả giai bậc này cho dù phóng mắt nhìn cả đại lục cũng có thể liệt vào hạng nhất đẳng cường giả. Bởi vậy sau khi trong Gia Mã đế quốc truyền ra ít tin tức tin tức này tuy có chân nhưng lập tức chạy khắp mọi nơi.
      Tam đại thủ lĩnh đưa mắt nhìn nhau, sau lúc lâu đều có chút xấu hổ mà lắc đầu, lão giã che mặt hướng về phía Tiêu Viêm cười mỉa : “Tiêu Môn chủ cũng thể trách chúng ta, khoảng cách giữa Vân Lam Tông và Hắc Giác Vực xa xăm vạn lý, cho dù lấy tốc độ của chúng ta chạy qua chạy lại sợ rằng chí ít cũng mất thời gian đôi ba tháng, hơn nữa..... Vân Lam Tông kia thế lực đích thực pha cường, coi như toàn bộ khu tây bắc đại lục đều có danh tiếng. Ta nghĩ cho dù có chúng ta tương trợ cừu hận này e rằng cũng khó báo được.”
      Lấy thế lực Vân Lam Tông, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ khu Tây Bắc đại lục đều có thể liệt vào hàng nhất lưu, mà những thế lực nhất lưu trong Hắc Giác Vực này nếu bỏ vào toàn bộ đại lục chính là có vẻ như hơi thấp hơn ít. Trong toàn bộ Hắc Giác Vực, nếu tới từng thế lực đơn lẻ e rằng thế lực nào có thể vượt trội hơn Vân Lam Tông. Hắc Minh lúc trước có thể sánh vai cũng Vân Lam Tông, nhưng thế lực này cũng là liên minh chứ phải thế lực đơn thuần.
      Đương nhiên nếu như Tiêu Viêm có thể mang toàn bộ các thế lực của Hắc Giác Vực thu phục hết tự nhiên có thể vượt xa thực lực của Vân Lam Tông. Bất quá tại nơi hỗn loạn này muốn hoàn toàn thống nhất căn bản là điều có khả năng xảy ra.
      “Ha ha, ba vị thủ phải chăng sợ Tiêu Viêm ta cuối cùng lôi kéo các ngươi cùng Vân Lam Tông dây dưa?” Đối với phản ứng của ba người như vậy mà Tiêu Viêm cũng vẫn chưa nổi giận, gần như khẽ cười .
      Ba người xấu hổ cười cái, lại dám nhiều từ hơn nữa.
      “Vân Lam Tông ngoại trừ Vân Sơn ra, Đấu Hoàng cường giả tính toán cho đâu ra đó ta đoán cũng vượt quá ba người, mà những kẻ khác phần lớn đều là số ít đấu vương, thậm chí là đấu linh giai cấp trưởng lão, có gì gay ra sợ hãi cả. Về phần những đẹ tử càng xuống tầng dưới có tính uy hiếp gì.” Tiêu Viêm nhàn nhạt cười : “Mà Đấu Tông cường giả, chúng ta cũng có, về phần Đấu Hoàng còn có ai mạnh hơn so với Hàn Phong? Cho nên tại ta chỉ cần tìm kiếm ít người có đủ tư cách giúp đỡ, hỗ trợ ta chống trụ lại với lực lượng trung kiên của Vân Lam Tông mà thôi, điều này đối với các ngươi mà cũng quá khó.”
      Ánh mắt tam đại thủ lĩnh sáng lên, nhưng lại vẫn như cũ duy trì im lặng gì.
      “Quả nhiên là đám gia hỏa thấy thỏ xòe cánh chim ưng...” Nhìn trầm mặc đồng loạt của ba người, vùng quanh lông mày Tiêu Viêm hơi cau, chợt bất đắc dĩ lay động đầu : “Dã tâm của Tiêu Môn ta cũng chỉ đối với Phong Thành, tất nhiên ngày sau tiếp tục hướng Hắc Giác Vực khếch tán ra, lấy thực lực như chúng ta, đến lúc đó lợi nhuận thu hoạch được so với nay to lớn hơn vô kể. Nếu ba vị đáp ứng trợ giúp ta tay, ngày sau, khối bánh ngọt kia cũng quên phần của các ngươi...”
      Nghe được Tiêu Viêm thế, trong lòng tam đại thủ lĩnh đích nảy lên mảng nóng hổi, giờ thực lực của Tiêu Môn với Tiêu Viêm cùng Đấu Tông cường giả thần bí phía sau , giải quyết xong chuyện của Hắc Minh, trong Hắc Giác Vực này e rằng có bất luận thế lực nào có thể cùng bọn họ chống cự. Cho nên đối với lời này của Tiêu Viêm là thể phủ nhận, bọn chúng đích xác là cực kỳ động tâm, bất quá... Vân Lam Tông chết tiệt kia cũng phải là đèn cạn dầu a.
      Nhìn thay đổi sắc mặt của ba người, Tiêu Viêm lần thứ hai cười tiếng, thanh nhàn nhạt hạ đòn mạnh mẽ tối hậu: “Hoàng Cực Đan, các ngươi hẳn là nghe qua?”
      Thanh bình thản rơi xuống, lại khiến tam đại thủ lĩnh mạnh mẽ ngẩn đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, trong mắt đầy rẫy vẻ mừng như điên.
      Hoàng Cực Đan, có thể là đan dược lục cấp đỉnh phong, tác dụng của nó rất đơn giản là có thể làm cho gã Đấu Hoàng cường giả trong thời gian tương đối ngắn, đề thăng nhất tinh hoặc nhị tinh kể cấp bậc, hơn nữa Hoàng Cực Đan này còn có tác dụng nữa đó là cố kinh luyện cốt ( củng cố kinh mạch, tôi luyện cốt cách ).
      Sau khi đề thăng thực lực, dược lực còn dư lại giúp người phục dược cường hóa thân thể lần, tuy rằng loại cường hóa này thể so sánh với lần cường hóa kinh khủng trước kia khi Tiêu Viêm ở trong lòng đất trải qua, nhưng đối với sức chiến đấu của người phục dược cũng có thể đề thăng ít.
      Đơn giản mà Hoàng Cực Đan hiệu quả kém hơn so với Đấu Linh Đan, bất quá Đấu Linh Đan chỉ có thể tác dụng với đấu vương cường giả, mà Hoàng Cực Đan lại có tác dụng lớn lao với Đấu Hoàng cường giả, còn kèm theo tác dụng phụ là cố kinh luyện cốt nữa.
      Nhưng dù vậy cũng gây trở ngại nó trở thành trong những loại đan dược được Đấu Hoàng cường giả truy lùng, đề thăng tinh tới nhị tinh thực lực là dụ hoặc thực quá mê người đối với bọn họ. Phải biết rằng khi thực lực đến thời điểm của cấp bậc Đấu Hoàng, chừng những người có ít vận khí có khi cho dù nhiều năm cũng khó đề thăng thêm cấp bậc, đều là chuyện chẳng lạ lùng gì.
      Đan dược có thể tác dụng đề thăng thực lực trực tiếp vĩnh viễn mang theo lực dụ hoặc.
      Bởi vậy, tam đại thủ lĩnh cũng vậy, chút che dấu lòng khát vọng, loại đan dược này bọn chúng phải chưa nghĩ tới, nhưng phóng nhãn trong toàn bộ Hắc Giác Vực người có năng lực luyện chế sợ rằng cũng chỉ có mình Hàn Phong. Bất quá quan hệ giữa bọn họ và Hàn Phong xưa nay vốn bất hòa, bởi vậy Hàn Phong cũng tự nhiên có khả năng vì bọn chúng tiêu hao tâm lực mà luyện chế loại đan dược này, cho nên giờ Tiêu Viêm nhắc tới tên dược hoàn này lập tức triệt để khiến cho bọn chúng đem tâm tư ra.
      “Tiêu Môn chủ có thể luyện chế Hoàng Cực Đan?” lát sau, trong mắt ba người vẻ mùng rỡ như điên rốt cuộc cũng chậm rãi thu liễm lại, bang chủ Cuồng Sư Bang để cánh tay trần kia nhịn được dẫn đầu hỏi.
      Lời của vừa thốt lên, hai người còn lại cũng vội vàng đem ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm, Hoàng Cực Đan chính là lục phẩm đỉnh phong đan dược, trước đây coi như lấy bản lĩnh luyện chế đan dược của Hàn Phong nếu xuất thủ xác xuất thành công cũng cao, huống chi Tiêu Viêm trước mặt này nhìn còn rất là trẻ?
      “Nếu như luyện chế được, trước mặt ba vị nhắc tới thứ này.” Tiêu Viêm cười cười, bấm tay bắn ra, đoàn bích lục hỏa diễm đột nhiên lên, theo đoàn hỏa diễm này xuất , toàn bộ trong đại sảnh nhiệt độ nhất thời tăng vọt, thậm chí ngay cả khí đều trở nên đặc biệt khô ráo .
      "Đây là. . . Dị hỏa?"
      Con mắt ba người đồng thời hơi co lại nhìn đoàn hỏa diễm lục bích kia, cước bộ nhịn được hướng phía sau lui lại hai bước. Thân là Đấu Hoàng cường giả bọn họ mười phần ràng bản thân dị hỏa là loại lực lượng đáng sợ, cho thực lực như bọn họ dính vào thứ kia đều chịu phiền phức cực kỳ.
      “Ta có thể đánh chết Hàn Phong, tự nhiên là bản thân ta có chút tiền vốn.” Ngón tay thon dài của Tiêu Viêm linh hoạt vũ động, đóm bích lục hỏa diễm kia cũng vậy, cực kỳ thông minh chuyển động vòng quanh ngón tay, liếc mắt nhìn ba người, cười nhạt .
      “Nếu ra có thể giết , như vậy tự nhiên chứng tỏ ta trội hơn . có thể luyện chế thứ gì đó ta vì sao lại thể luyện chế?”
      “Nếu ba vị có thể đáp ứng điều kiện của ta, như vậy sau khi hành thành công, Hoàng Cực Đan tất nhiên ta lập tức đưa ra, hơn nữa trong Hắc Giác Vực các ngươi cũng được hưởng thụ phần lợi nhuận khiến người khác đỏ cả mắt, như thế nào?” Tiêu Viêm cất giọng cười khẽ, nhưng đến tai ba người lại khiến hô hấp của bọn họ từ từ trở nên nặng nề.
      Khuôn mặt thoáng có vẻ đỏ lên, ánh mắt tam đại thủ lĩnh lóe ra niềm do dự, trong lòng cũng dấy lên giằng co tranh đấu.
      Đối mặt với ba người đấu tranh tư tưởng, Tiêu Viêm cũng thèm nhắc lại, nhíu mắt lại, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của ba người, mà trong khi chờ đợi đóm bích lục hỏa diễm ngón tay kia, độ nóng cũng vậy theo tâm cảnh lặng yên từ từ tăng lên...
      Lúc nhiệt độ trong đại sảnh tăng lên đến điểm nào đó, tam đại thủ lĩnh rốt cuộc cũng từ trong đấu tranh phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng hung hăng gật đầu, liều mạng a, hiểm trung cầu phú quý! ( cầu phú quý trong nguy hiểm – thành ngữ phải! )
      "Tốt, tất cả dựa vào ngươi!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 648: Sưu tầm dược liệu
      Dịch: giotbuonroi - Biên: A Tút
      Với dụ hoặc khó có thể chống đỡ được của Hoàng Cực Đan, tam đại thủ lĩnh cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý, mà thấy mục đích đạt được như thế, trong lòng Tiêu Viêm tự nhiên cũng thở phào hơi. Tiếp sau đó cùng ba người hàn huyên chút về biện pháp đóng quân ở Phong Thành, sau nữa tùy ý để bọn họ cáo từ rời .
      Theo rút lui của đám nhân mã khí thế ào ạt của tam đại thủ lĩnh, khí trong đại sảnh cũng nhất thời trở nên loãng ra trở lại, nhìn thấy mọi chuyện thu xếp ổn thõa, Tiêu Lệ cũng đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ lui cả xuống.
      “Tam đệ, tuy rằng bọn người kia đáp ứng điều kiện của chúng ta rồi, bất quá vẫn phải quan sát cẩn thận, người của Hắc Giác Vực lật lọng như cơm bữa” Tiêu Lệ chậm rãi tới bên cạnh Tiêu Viêm ánh mắt mờ mịt khẽ liếc nhìn Mỹ Đỗ Toa, chợt cau mày trầm giọng .
      “Ha ha, đó là điều dĩ nhiên, ngày hôm nay nếu có Mỹ Đỗ Toa ở đây chỉ sợ bọn chúng cũng dễ dàng đáp ứng điều kiện của chúng ta như vậy đâu.” Tiêu Viêm cười cười .
      “Mỹ Đỗ Toa?” nghe tên này, Tiêu Lệ ngẩn người ra, chợt như sực nhớ tới điều gì, sắc mặt kinh hãi thất thanh : “Nàng là Mỹ Đỗ Toa nữ vương của xà nhân tộc trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc?”
      Trước đây Tiêu Lệ cùng Tiêu Đỉnh trong thời kỳ đầu là lăn lộn tại vùng biên của đại sa mạc, bởi vậy đối với diễm danh cùng hung danh đều cực thịnh Mỹ Đỗ Toa nữ vương này cực kỳ quen tai, chì bất quá là có nghĩ tới được vị mỹ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh này lại là người khiến cho Gia Mã đế quốc cực kỳ kiêng kỵ.
      “Bí mật!” Tiêu Viêm cười cười phất tay, chút sau hướng về phía gương mặt lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa chắp tay cười : “Lần này đa tạ.”
      “Ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi chống cự với Vân Sơn?” đôi mắt đẹp đến tà dị của Mỹ Đỗ Toa liếc qua Tiêu Viêm, cười lạnh : “Ta dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi? Vân Sơn giờ cũng là Đấu Tông cường giả, đáng để ta trêu chọc vào đối thủ mạnh như thế.”
      Tiêu Viêm thèm để ý cười cười giọng : “Trước đây vào thời điểm chúng ta hợp tác qua là vào thời khắc mấu chốt ngươi thể cự tuyệt thỉnh cầu của ta, nữ vương bệ hạ phải nhớ đó chứ?”
      “Ngươi lại cài thế ta?” Đôi mày liễu của Mỹ Đỗ Toa dựng thẳng lên, trong thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng pha tạp chút tức giận khiến cho kẻ khác nghe như đầu khớp xương nhũn cả ra.
      Tiêu Viêm thở dài lắc đầu, lát sau nhàn nhạt : “Yên tâm , nếu đến lúc đó ngươi muốn ra tay, vậy cứ ở bên mà nhàn hạ quan chiến , ta cưỡng cầu ngươi.”
      Mày liễu hơi nhíu lại, Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh : “Đừng tưởng rằng điệu này với ta có tác dụng, đến lúc đó tự nhiên ta quan sát tình thế mà quyết định, Mỹ Đỗ Toa ta cũng thể nào tùy tiện làm vũ khí trong tay người khác đâu.” Tiếng hừ lạnh vừa rơi xuống, cũng đợi Tiêu Viêm đáp lời, lập tức thân ảnh run lên lần thứ hai quỷ dị tiêu thất trong đại sảnh.
      Nhìn nơi Mỹ Đỗ Toa vừa biến mất, Tiêu Lệ nhíu chặt mày, lát sau nhịn được : “Tam đệ, xem ra muốn dựa vào nàng ta có chút quá tin tưởng a.”
      “Lẽ ra nên đem hi vọng đặt ở người nàng, nữ nhân này thực lực dĩ nhiên siêu cường, nhưng mà tính tình quá kiêu ngạo bất khuất, quả thực ai có thể khuất phục được nàng. Nếu ta thể xuất ra cái thứ mà khiến cho nàng động tâm e rằng tại nàng vẫn mực kiên nhẫn truy sát ta.” Tiêu Viêm lắc đầu trầm ngâm .
      Vậy làm sao bây giờ? có nàng tương trợ, khi chúng ta đối phó với Vân Lam Tông phần thắng cũng cao a.” Tiêu Lệ có chút lo nghĩ , rỏ ràng rằng Vân Sơn mới là con át chủ bài lớn nhất của Vân Lam Tông, chỉ cần lão gia hỏa này chưa ngã xuống Vân Lam Tông vĩnh viễn đứng vững tại Gia Mã đế quốc.
      "Yên tâm , Vân Sơn giao cho ta."
      Tiêu Viêm khoát tay áo, chậm rãi ngồi xuống lại ghế, bàn tay chống lên trán chìm vào trầmtư.
      Tới lúc này Tiêu Viêm mới cảm giác được rằng ra báo thù cũng phải là tình đơn giản, nếu như thực trang bị được lực lượng vô địch, ai có thể chống được hủy diệt Vân Lam Tông dĩ nhiên cực kỳ dễ dàng. Nhưng tại coi như là thực lực của đại trướng cũng thể nắm chắt tuyệt đối là đánh bại Vân Sơn, hơn nữa dưới tay Vân Sơn còn có vô số cường giả trong tông môn cùng hàng ngàn đệ tử tầng dưới, đối với trận pháp hợp lực của Vân Lam Tông năm đó tự thân lãnh giáo dĩ nhiên biết cường hãn của nó.
      Xem ra chuyện trọng yếu nhất giờ chính là phải nhanh chóng tăng cường thực lực cùng thế lực trong tay a...
      thở dài hơi, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên nhìn lên giới chỉ màu đen ngón tay, nao nao chút, chợt trong mắt bừng lên từng tia kinh hỷ, quên mất chiến lực siêu cấp trong tay..... Người ta tôn xưng Dược Lão là Dược Tôn Giả cũng vì trước đây Dược Lão cũng đạt cấp bậc Đấu Tôn cường giả, cho dù bây giờ trở thành trạng thái linh hồn nhưng mà chỉ dựa vào Cốt Linh Lãnh Hỏa cũng có thể cùng cường giả đỉnh cấp Đấu Hoàng tương chiếm vẫn chiếm được thượng phong...
      Nếu như Dược Lão có thể thức tỉnh chiến lực của Tiêu Viêm thể nghi ngờ là tăng vọt tựa như tên lửa vậy!
      Hơn nữa Tiêu Viêm giờ dung hợp lưỡng chủng dị hỏa hẳn là có đủ năng lực vì Dược Lão mà luyện chế ra thân thể mới để dung nạp linh hồn. khi chỉ cần Dược Lão có thân thể để dung nạp linh hồn như vậy thực lực tất nhiên cũng có thể phục hồi đến trạng thái đỉnh phong trước đây, đến lúc đó, trong mắt Đấu Tôn cường giả Đấu Tông như Vân Sơn căn bản có là thứ gì hết.
      Bất quá giờ Dược Lão rơi vào trạng thái ngủ say, về phần luyện chế thân thể như thế nào cùng với các loại tài liệu để luyện chế này Tiêu Viêm nửa điểm cũng biết. Cho nên muốn luyện chế thân thể cho Dược Lão như vậy chuyện đầu tiên là phải mang Dược Lão từ trong trạng thái ngủ say thức tỉnh lại.
      Chỉ khi Dược Lão thức giấc, chỉ làm cho sức chiến đấu của Tiêu Viêm có thể tăng cao mà hơn nữa lão trước đây là người từng trải đến mức lão luyện, cũng có thể chỉ dẫn cho để khỏi những đường vòng đáng có.
      Về phần làm thế nào để thức tỉnh linh hồn ngủ say, lấy từng trải của Tiêu Viêm giờ cùng với bản lĩnh của tự nhiên là còn giống như những năm trước đây vậy, chỉ có thể làm lung tung mọi cách mới từ trong vận may mà làm Dược Lão tỉnh dậy. tại chỉ cần cấp cho đủ dược liệu liền có thể nghĩ ra hai ba phương pháp giúp thức tỉnh linh hồn của Dược Lão.
      Bàn tay bỗng nhiên phách mạnh lên mặt bàn, thình lình vang lên tiếng động khiến cho Tiêu Lệ đứng bên cạnh bỗng nhiên giật mình ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bất chợt mừng rỡ của Tiêu Viêm.
      “Nhị ca, có thể giúp ta thu thập ài loại dược liệu được ?” Tiêu Viêm cười , cần những thứ dược liệu đều là những chủng loại cực kỳ hiếm thấy, nếu như để tự tìm biết đến bao nhiêu năm tháng mới có thể có được, cho nên những chuyện như thế này giao cho chưởng quản thành thị như Tiêu Lệ tự nhiên là hợp lý nhất.
      thành vấn đề, Phong Thành có vài thế lực hảo hữu tin cậy trong Hắc Giác Vực có dược liệu phường hề kém cỏi, tại bọn họ còn muốn nịnh bợ chúng ta kịp, nếu chúng ta cần dược liệu có thể trực tiếp gặp bọn họ mà lấy.” Tiêu Lệ gật đầu hỏi thêm: “Chỉ là ngươi cần mấy loại?”
      Tiêu Viêm xoay người gỡ cây bút gác bàn xuống, sau đó cấp tốc múa tay tờ giấy, lát sau mang tờ giấy đó hướng Tiêu Lệ dặn dò: “Vài loại dược liệu này tốt nhất là toàn bộ tìm cho được, nếu như trong Phong Thành phái người vào Hắc Giác Vực tới các thành thị lớn khác mà thu thập, tốt nhất trong vòng nửa tháng thu thập cho đủ.”
      " thần hoa, hỏa dương linh diệp..." Ánh mắt đảo qua tờ giấy, nhìn loạt những cái tên dược liệu ngày thường chưa từng nghe tới đọc có phần trúc trắc, Tiêu Lệ cười khổ tiếng cẩn thận mang tờ giấp cất rồi : “Ta tận lực, sợ rằng những thứ dược liệu này rất khó tìm, thu thập hết mà chắc là giá cả cũng tiện nghi gì đâu, bất quá cũng may những tháng gần đây các đại cửa hàng trong thành thị cũng tiến cống ít kim quang đóng thuế, nhưng mà dùng số tiền này thu mua dược liệu sợ là thế nào đủ được...”
      Nghe Tiêu Lệ vậy, lúc này Tiêu Viêm mới nhớ là giờ còn ở trong nội viện nên Hỏa Năng ở đây có nửa điểm tác dụng lưu thông như tiền tệ, cách khác bọn họ lâm vào cảnh kinh tế túng bấn lần thứ hai rồi.
      Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm vung tay lên lập tức mười cái bình ngọc xuất mặt bàn: “Những đan dược này là Hàn Phong trước đây luyện chế ra, giai phẩm cũng thấp, ngươi nghĩ cách đem chúng bán ra chắc là thu được nguồn tiền lớn đó, trước tiên giải quyết tạm thời như vậy, trong khoảng thời gian này ta cũng ở lại trong Phong Thành này, dùng dược liệu của Hàn Phong lưu lại này luyện chế số đan dược khác, cho đến khi ngươi giúp ta thu thập đủ các loại dược liệu kia mới thôi.”
      Nghe được Tiêu Viêm tọa trấn ở Phong Thành, Tiêu Lệ cũng thở ra hơi, dựa vào tài năng luyện chế đan dược kém với Hàn Phong của Tiêu Viêm, như vậy danh tiếng Tiêu Môn trong Hắc Giác Vực nhanh chóng vang dội, cao giai đan dược vĩnh viễn được nhiều người hề thiếu tiền truy tìm.
      Mang những bình ngọc bàn thu vào trong nạp giới, Tiêu Lệ trầm ngâm : “Lấy bản lĩnh như Hàn Phong, những thứ đan dược này hẳn có thể giúp chúng ta cầm cự thời gian, ngươi hãy yên tâm luyện chế đan dược , chuyện thu thập dược liệu ngươi cứ giao cho ta xử lý, nếu như tìm đầy đủ hết cho dù phải cướp đoạt ta cũng đem tất cả đưa tới tay ngươi!”
      đến những từ cuối cùng, gương mặt Tiêu Lệ lên vẻ ngoan lệ điên cuồng, hiểu rỏ rằng những thứ dược liệu này đối với Tiêu Viêm chắc chắn là rất trọng yếu, nếu với tính tình của cúng cách trịnh trọng như vậy. tại triệt để măng Tiêu Viêm đặt ở vị trí cao nhất trong lòng, bởi vì cũng minh bạch rằng nếu như muốn trả được thù nhất định phải dựa vảo Tiêu Viêm, mà việc cần làm là toàn lực hỗ trợ cho Tiêu Viêm,cho dù nổ lực đem cả tính mạng ra cũng tiếc.
      Tại thời điểm trước đây, lúc chưa tới Hắc Giác Vực lời của Tiêu Đỉnh vẫn tồn tại trong lòng .
      "Ngươi có thể chết, tam đệ thể chết được!"
      Nhìn con mắt Tiêu Lệ đột nhiên trở nên đỏ thẫm lại, trong mũi Tiêu Viêm cũng thoáng có chút cay cay, phụ thân thất tung, gia tộc gặp tai nạn, hai huynh đệ bọn họ rời xa đế quốc, tại nơi xa lạ này, gian nan độc lăn lộn, làm tất cả như vậy cũng chỉ có mục đích duy nhất là để có đủ thực lực trả thù Vân Lam Tông!
      Vì mục đích này mà Tiêu Viêm tiếc năm tiềm tu trong nội viện, hai năm cảm thụ thống khổ trong lòng đất.
      Cũng vì mục đích mày mà Tiêu Lệ quảng vạn lý xa xăm tới Hắc Giác Vực, nuốt Phệ Sinh Đan, dùng sinh mệnh để đổi lấy sức mạnh.
      Vì mục đích này, Tiêu Đỉnh kiên trì dẫn theo tộc nhân còn sót lại của Tiêu Gia, kéo dài hơi tàn tại Gia Mã đế quốc, chỉ để chờ đợi bọn trở về.
      Bởi vì hết thảy tộc nhân của Tiêu Gia đều tin tưởng vào thanh niên từng sáng tạo ra kỳ tích kia, tất nhiên có thể giống như trong lời hứa của nhiều năm trước, dành cho bọn họ chấn động trong thâm tâm, đồng thời sáng tạo ra kỳ tích lần thứ hai.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :