Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 600: Đấu hoả
      Năng lượng bạo phá tựa như mũi giáo xuyên qua bầu trời, mang theo kình lực chấn động gian, mãnh liệt va chạm vào phần thân của vô hình hỏa mãng, năng lượng nổ mạnh, giống như pháo hoa nổ sáng lạng, xuyên thẳng vào thân thể to lớn của vô hình hỏa mãng.
      Đòn công kích tập hợp toàn bộ thực lực của cường giả Hắc Giáp Vực, cố nhiên là vô cùng kinh khủng, cho dù là Tô Thiên cũng dám đón đỡ, vì vậy, cho dù vô hình hỏa mãng thanh thế cực thịnh, nhưng thừa nhận công kích mãnh liệt như vậy, thân thể cao lớn cũng cấp tốc hạ xuống, tiếng rống phẫn nộ vang vọng khắp chân trời.
      Nhìn vô hình hỏa mãng bị đánh lui, tất cả Hắc Giác vực cường giả đều lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng niềm vui đó chưa tồn tại được bao lâu, cỗ năng lượng hỏa diễm khủng bố đột nhiên phun trào bùng nổ từ phía dưới.
      Kinh hãi cúi đầu xuống, thân thể cao lớn của vô hình hỏa mãng xuất , tia chớp loé ra từ đôi mắt rắn, đối diện với đôi mắt đó, nhiệt độ mãnh liệt tăng lên, tưởng như có thể thêu đốt tất cả mọi người
      “Ngăn nó lại!”
      Nhìn vô hình hỏa mãng lại lần nữa tấn công, Hàn Phong sắc mặt biến đổi, lớn tiếng quát.
      Tiếng quát vang lên, các cường giả chung quanh vội vàng thúc dục đấu khí trong cơ thể lần nữa, nhưng chờ đến lúc họ phát ra công kích, vô hình hỏa mãng lao tới đột nhiên mở rộng miệng ra, cỗ năng lượng hỏa diễm tựa như vô hình nhưng trong nháy mắt tràn nghập khoảng , hình thành nên hỏa trụ mờ ảo phát xạ ra.
      Ngọn lửa vô hình phát ra, phá hủy tất cả, khí nơi nó qua đều trở nên vặn vẹo, mắt thường có thể thấy được ràng dấu vết lưu lại bầu trời, làm tất cả mọi người thầm sợ hãi.
      “Tránh ra !” Cảm thụ được hỏa trụ bao hàm nhiệt độ khủng khiếp, Hàn Phong vội vàng hô.
      Hỏa trụ tốc độ nhanh như tia chớp, ngay lúc Hàn Phong vừa phát ra mệnh lệnh, hỏa trụ mang theo khí thế vô cùng khủng bố, mãnh liệt va chạm vào đám người Hắc Giác Vực.
      Ngọn lửa cuồng bạo bắn tới, trong chốc lát, Hàn Phong và những người khác đều chỉ tránh được trong gang tấc, bất quá, hỏa trụ lướt qua vẫn làm làn da nổi lên từng trận đau đớn, từng vết bỏng kịch liệt xuất .
      “A!”
      Có thể né tránh khỏi hỏa trụ chỉ vẻn vẹn vài người có thực lực hơi mạnh, những người may bị trúng phải, nhất thời, ngọn lửa vô hình thêu đốt thân thể, cho dù có đấu khí hộ thể, vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được toàn thân đau đớn kịch liệt, bầu trời tràn ngập bóng người, điên cuồng bay toán loạn ra xung quanh, liều mạng dãy dụa thoát li khỏi thiêu đốt của vô hình hỏa diễm.
      “Hỗ trợ!”
      Nhìn ngọn lửa lan đến chỗ cường giả Hắc Giác Vực, Hàn Phong vội vàng quát lên, tại những người này đều là mấu chốt để có được Vẫn Lạc Tâm Viêm, tự nhiên thể dễ dàng có được tổn thất, thanh vừa vang lên, Hàn Phong vừa muốn dẫn đầu xông lên cứu viện nhưng lượng năng lượng nóng cháy từ phiá dưới phát ra khiến khỏi vội vàng dừng lại, cúi đầu vừa lúc thấy được, đạo hỏa trụ so với lúc trước hề yếu hơn hướng tới bắn tới.
      “Chết tiệt!”
      Cúi đầu thấp giọng mắng tiếng, biết được hỏa trụ kia có bao nhiêu uy lực, cũng dám có chút chậm trễ, lập tức vung tay áo lên, ngọn lửa màu lam mãnh liệt toả ra từ thân thể, cuối cùng tựa như khối màu lam tụ tập đỉnh đầu Hàn Phong.
      “Uỳnh !”
      Kết ấn trong tay vừa hoàn thành, song chưởng của Hàn Phong liền hướng về ngọn hỏa trụ ấn xuống, nhất thời, lam sắc hỏa diễm ào ạt quét xuống dưới, tựa như biển rộng lên từng đợt sóng biển trùng trùng điệp điệp, cuối cùng va chạm mãnh liệt vào hỏa trụ.
      “Oanh!”
      Hai loại dị hỏa mãnh liệt va chạm, tiếng nổ lớn như thanh của sấm sét đột nhiên bùng nổ vang vọng ở khắp nơi đập vào tai mọi người,
      Khi hai ngọn lửa va chạm trong chốc lát, cho dù là nội viện đệ tử cũng cảm giác được ở phía chân trời nhiệt độ tăng cao đột ngột, thậm chí ít lá cây khô héo đều tự nhiên bùng cháy lên ở phía chân trời, dị hỏa va chạm sinh ra năng lượng mãnh liệt, làm cho Hàn Phong ở giữa trung phải vội vàng lui về vài chục bước mới có thể đứng vững, dưới ánh mắt của mọi người, vô hình hỏa mãng chỉ hơi lùi lại chiếm cứ , cái đầu rắn khổng lồ cứ ngẩng lên gắt gao theo dõi , hiển nhiên là chuẩn bị chân chính chiến đấu đối với .
      “Con súc sinh này, tên kia cũng có dị hỏa, vì sao lại cứ nhắm vào ta?” Khuôn mặt mảng tái xanh, Hàn Phong liếc ở nơi bầu trời xa xa, thân ảnh vẫn ung dung làm khán giả xem chiến đấu, Tiêu Viêm, trong lòng tức giận mắng.
      “Hàn Phong, dị hỏa này thực lực quá mạnh mẽ, chúng ta sợ là giúp được bao nhiêu, ngươi có được dị hỏa, có thể sợ nhiệt độ khủng bố của nó, cho nên hay là ngươi thi triển chút thủ đoạn làm suy yếu nó trước a!”
      Đột nhiên, có tiếng hét lớn vang lên, Hàn Phong nghe được, trong lòng nhất thời trầm xuống, ánh mắt chuyển qua, nhìn thấy được Kim Ngân nhị lão mang theo đám người từ Hắc Giác vực thối lui rất xa nơi này, hiển nhiên lúc trước vô hình hỏa mãng thi triển công kích mạnh mẽ, làm cho đám người sinh lòng kiêng kị.
      đám gia hỏa sợ chết!” Trong lòng tức giận mắng tiếng nhưng Hàn Phong cũng dám làm động tác gì lỗ mãng, biết, tại vô hình hỏa mãng tập trung vào , chỉ cần thoáng có điểm lui về sau, trong nháy mắt bị hỏa mãng công kích.
      Xem ra chỉ có thể thi triển trước chút thủ đoạn để chèn ép khí thế của Vẫn Lạc Tâm Viêm, bằng lấy tính cách cẩn thận của những tên kia, sợ rằng xuất thủ nữa, trong đầu ý niệm cấp tốc chuyển động, lát sau, Hàn Phong bất đắc dĩ nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lung nhìn chằm chằm vào phía dưói vô hình hỏa mãng, bàn tay khẽ động, nhất thời, hai cái bình ngọc màu lam xuất trong tay.
      Theo khoảnh khắc bình ngọc xuất , mọi người nhất thời thấy được cỗ nồng đậm hàn khí, cỗ hàn khí này theo bình tản ra ngoài, thậm chí lấy mắt thường có thể thấy được, chỗ bị hàn khí thổi qua, trong khí các hạt hơi nước rất , đều trong tức khắc đóng lại thành vụn băng.
      Nắm chặt bình ngọc, Hàn Phong cười lạnh tiếng, chợt ném mạnh bình ngọc về hướng vô hình hỏa diễm.
      Bình ngọc màu lam khi còn cách vô hình hỏa mãng khỏang mười thước, bàn tay của Hàn Phong đột nhiên nắm chặt.
      "Bạo!"
      "Thình thịch!"
      Bình ngọc màu lam đột ngột vỡ tung ra, nhất thời lam sắc hàn khí dũng mãnh từ bình tràn ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bao phủ khoảng lớn bầu trời, mà chỗ của vô hình hỏa mãng, cũng vừa vặn ở trong phạm vi đó.
      Lam sắc hàn khí tràn ngập, vô hình hỏa mãng hình như cũng cảm giác được tốt, chịu ảnh hưởng của cỗ hàn khí, thân thể nơi tỏa ra vô hình hỏa diễm, thế nhưng cũng trở nên chút hư ảo. “ Hàn vụ này là cái gì mà có thể áp chế dị hỏa?” Nhìn thấy ở trong hàn vụ, vô hình hỏa mãng có chút chật vật, trong lòng Tiêu Viêm khỏi kinh hãi tự hỏi.
      “ Này lam sắc hàn vụ, hẳn là “Thiên hàn khí”, loại đồ vật này xét về trình độ hiếm thấy sợ rằng cũng hơn dị hỏa, còn tồn tại sâu thẳm bên trong nơi nơi cực hàn, ngọn lửa bình thưòng khi tiến vào phạm vi đó tự động tắt, cũng chỉ có dị hỏa là có thể chống đỡ, bất quá ngay cả như thế, dưới ảnh hưởng của "Thiên hàn khí", uy lực của dị hỏa cũng giảm ít.” Thanh hơi chút kinh ngạc của Dược Lão vang lên trong long Tiêu Viêm, “ nghĩ tới lại có thể đem ra "Thiên hàn khí", xem ra vì muốn đoạt được dị hỏa, tốn ít tâm tư a.”
      “ Vậy có thể đắc thủ hay ?” Tiêu Viêm khẽ nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
      "Yên tâm , Thiên Hàn Khí tuy rằng có thể đối với Vẫn lạc tâm viêm sinh ra ít áp chế, bất quá dị hỏa đều là lực lượng hủy diệt mạnh mẽ nhất trong thiên địa, cho dù là bị áp chế, muốn đem thu phục cũng là cực kì khó khăn”. Dược Lão an ủi.
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm mới thoáng an tâm, ánh mắt chăm chú nhìn vào đám hàn vụ mơ hồ, thanh sắc hỏa diễm ở trong mắt chậm rãi bốc lên, nhất thời, cảm giác mơ hồ kia hoàn toàn tiêu tan.
      "Hừ, súc sinh, mặc kệ ngươi có được linh trí, vẫn như cũ thể thoát được vận mệnh bị bắt!”. Nhìn ở trong hàn vụ, thân thể vô hình hỏa mãng có chút uể oải, Hàn Phong trong lòng vui vẻ, nở nụ cười, đậm màu lam sắc hỏa diễm lại lần nữa từ trong cơ thể tuôn trào ra, cuối cùng ngưng tụ tại đầu ngón tay thành mũi khoan xoay tròn cao tốc hỏa diễm.
      Mũi khoan hỏa diễm điên cuồng xoay tròn, thanh ô ô khếch tán khắp nơi, vang vọng nơi ngớt nơi phía chân trời.
      biết là do nguyên nhân gì, mũi khoan hỏa diễm, ràng lan tới phạm vi của hàn vụ, bất quá lại chịu chút ảnh hưởng, nhiệt độ vẫn khủng bố, vẫn xuất từng trận cảm giác vặn vẹo.
      "!"
      Ngón tay khẽ điểm, mũi khoan hỏa diễm đột nhiên bắn tới, tiếng vang ô ô giống như tiếng hài tử khóc, đường lướt qua gian mảnh chấn động!
      "Hưu!"
      Mũi khoan hỏa diễm tựa như tia chớp xuyên qua hàn vụ, giống như giống như mũi khoan điện bắn ra, mãnh liệt va chạm vào thân thể to lớn của vô hình hỏa mãng.
      "Xuy!"
      Mũi khoan hỏa diễm vẻn vẹn bị vảy rắn to lớn cản lại trong chốc lát, sau đó dễ dàng đâm xuyên vào, nhất thời tiếng rống thê lương mà phẫn nộ vang lên, như sấm sét của trời đất bạo nổ.
      Tiếng rống giận dữ vừa hạ xuống, mọi người nháy mắt biến sắc, cỗ năng lượng khủng bố dao động từ trong hàn vụ mà ra, chợt, trong trời đất bị "Thiên hàn khí" làm giảm nhiệt độ, lại lần nữa tăng vọt lên.
      Nhiệt độ tăng vọt, Thiên Hàn Khí cũng dần dần trở nên loãng ra, hiển nhiên, trong lúc dị hỏa bùng nổ năng lượng, bắt đầu có tác dụng.
      Lúc Thiên Hàn Khí sắp sửa triệt để tiêu tán, vô tận ngọn lửa vô hình giống như thiên hỏa lan tràn, thổi quét mà ra, đứng mũi chịu sào, đó là Hàn Phong ở khoảng cách gần nhất.
      Tay áo phải chém ra ngọn lửa màu lam đậm đem vô hình hỏa diễm đánh lui, Hàn Phong ánh mắt đảo xuống phía dưới, kinh ngạc phát thân thể khổng lồ của vô hình hỏa mãng biến mất còn thấy tăm hơi…….
      Chau mày, Hàn Phong đảo mắt vội vàng ra xung quanh, theo ánh mắt lướt qua chỉ có thể thấy vô hình hỏa diễm từ bốn phương tám hướng thổi quét tới, mà thân thể của vô hình hỏa mãng, nủa điểm cũng thấy.
      “Con súc sinh này chạy đâu?” trong lòng có chút bất an, thầm tiếng, Hàn Phong vừa muốn truy tìm từ chỗ vô hình hỏa diễm tràn tới, đột nhiên hỏa diễm chung quanh lên từng trận vặn vẹo, thân thể to lớn, cực kì quỷ dị xuất ở phiá sau Hàn Phong, chiếc đuôi khổng lồ mang theo kình lực nóng bỏng tựa Sơn Băng Địa Liệt, trong từng ánh mắt kinh ngạc, mãnh liệt nện vào sau lưng Hàn Phong.
      “Phốc suy!”
      Chịu đòn nghiêm trọng, ngụm máu tươi trực tiếp từ miệng Hàn Phong phun ra, mà thân thể cũng giống như viên đạn pháo, bay về hướng mặt đất.
      Tiêu Viêm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Phong đột nhiên bị thương hộc máu, lúc trước còn dào dạt đắc ý, nghĩ tới chỉ trong nháy mắt thời gian, biến thành bộ dáng này, kia Vẫn Lạc Tâm Viêm, quả nhiên kinh khủng, ngay tại lúc Tiêu Viêm kinh ngạc, tiếng kinh hô của Dược Lão đột nhiên từ trung tâm vang lên, cả ngưòi toàn thân lỗ chân lông, trong giây phút này đều co rút lại.
      "Tiêu Viêm mau! Con súc sinh kia lại nhắm vào ngươi!"
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 601: hình
      Phía chân trời, Vẫn Lạc Tâm Viêm sau khi đánh lui Hàn Phong, ngoài ý liệu nó lập tức truy kích theo Hàn Phong, ngược lại mạnh mẽ xoay cái đầu rắn lớn, xà đồng tập trung lên Tiêu Viêm. Trong lúc Vẫn Lạc Tâm Viêm nhìn Tiêu Viêm, lát sau Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong nội thể giống như tự động cảnh giới, đột ngột từ trong nội thể tự động bạo phát mà ra, trong nháy mắt đem toàn thân Tiêu Viêm bao lấy chặt chẽ.
      "Rít !"
      Vô hình hỏa mãng ngửa mặt lên trời phát ra trận thanh sắc bén, cái đuôi lớn hung hăng vung lên, hóa thành trận kình phong hỏa diễm hỗn loạn, hướng Tiêu Viêm bắn tới. Sắc mặt khẽ biến, chút do dự, sau lưng Tiêu Viêm hỏa diễm song dực rung lên, dưới lòng bàn chân, ngân sắc phù lên, chợt đạo tiếng sấm vang lên, thân hình quỷ mị biến mất tại chỗ. Ngay tại chỗ Tiêu Viêm vừa biến mất, đạo kình khí khủng bố bắn tới, ngay cả khí xung quanh cũng phát ra tiếng nổ mạnh. kích trúng, vô hình hỏa mãng xoay chuyển ánh mắt, ngoài trăm mét, bầu trời, bóng người màu đen đứng đó, cự đại xà đồng lóe lên tia lạnh lẽo, vô hình hỏa diễm rào rạt từ trong nội thể trào ra, chợt thân thể lồ của vô hình hỏa mãnh lại lần nữa quỷ dị biến mất, nhìn thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm quỷ dị biến mất như vậy, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, bất quá cũng may có vết xe đổ của Hàn Phong lúc trước, bởi vậy có thể mơ hồ đoán được bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm hẳn là hóa thành ngọn lửa tầm thường, trong phô thiên cái địa hỏa diễm quét tới.
      "...Cẩn thận chút, đừng để ngọn lửa này vây quanh, thân là thuần túy dị hỏa, Vẫn Lạc Tâm Viêm có thể có thể tùy ý biến hóa thành hỏa diễm lẫn vào trong đó, sau đó tới gần ngươi lần nữa ngưng tụ bản thể tiến hành công kích." thanh Dược lão ngưng trọng nhắc nhở vang lên trong lòng Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, tiêu Viêm trong lòng nhất thời rùng mình, khẽ gật đầu, nhìn vô hình hỏa diễm bốn phương tám hướng quét đến, thanh hỏa song dực rung lên, theo khe hở trong lưới lửa còn chưa thành hình, lao vụt ra ngoài. Tiêu Viêm thân hình vừa mới thoát ra ngoài, liền cảm giác được phía sau trận kịch liệt dao động, khóe mắt khẽ động thoáng nhìn, nguyên lai chỗ vô hình hỏa diễm đột nhiên dao động lên, thân thể to lớn của hỏa mãng ở trong đó như như .
      ”Rít !"
      Phía chân trời đột nhiên bạo rống lên thanh sắc nhọn, vô hình hỏa mãng theo chỗ trong hỏa diễm ngưng mà ra, thấy Tiêu Viêm thoát ly vòng vây, xà đồng nhất thời lửa giận hừng hực, nhất thời đoàn vô hình hỏa diễm hướng Tiêu Viêm bắn tới.
      Cảm nhận được nhiệt độ sau lưng đột nhiên tăng mạnh, sớm có cảnh giác, Tiêu Viêm xoay người, song chưởng vừa lật, hai cỗ thanh sắc hỏa diễm mênh mông từ lòng bàn tay bắn ra, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, va chạm với vô hình hỏa diễm.
      "Uỳnh !"
      Lại tiếng nổ to, năng lượng nóng cháy dao động từ nơi va chạm bắn phá ra, làm cho khu vực này thiên địa vốn khô ráo, nay lại càng trở nên khô nóng, tựa như sa mạc khô cằn. Dựa vào Thanh Liên Địa Hỏa hỗ trợ, Tiêu Viêm với thực lực tầm đấu vương cường giả đem vô hình hỏa diễm đè nén xuống, nhưng chưa kịp cao hứng, đỉnh đầu đột nhiên xuất năng lượng bạo động.
      Khẩn cấp ngẩng đầu lên, Tiêu Viêm nhất thời hít tia lương khí, chỉ thấy bầu trời vô hình hỏa diễm từng lớp, hơn nửa ngọn hỏa diễm này huyền phù quanh thân vô hình hỏa mãng giống như tùy thời phát động công kích tiếp theo.
      "Rít !"
      thanh sắc bén vang vọng, chợt thấy hỏa diễm bầu trời bắt đầu khởi động, tất cả mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn vô hình hỏa diễm phóng xuống, giống như vẫn thạch từ rơi xuống, cái loại phô thiên cái địa như thế này tạo cho người ta cái loại cảm giác giống như tai vạ đến nơi.
      Đối với thế công quy mô như thế, Tiêu Viêm dù có được lực lượng của Dược Lão hỗ trợ cũng nhịn được có cảm giác tim đập liên hồi, cùng với dị hỏa được ngưng tụ bao nhiêu năm tháng mà so sánh, nhân lực là quá yếu ớt. " Năng lượng súc sinh này tựa hồ như dùng mãi hết, bị tấn công liên tiếp như thế này, nếu tiếp tục trì hoãn bị nó làm cho kiệt quệ mất, phải nghĩ biện pháp đánh cho nó bị thương nặng mới được." Nắm tay chặt, Tiêu Viêm mặt mồ hôi ròng ròng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vô hình hỏa mãng.
      Nhưng mà muốn đánh trọng thương vô hình hỏa mãng dễ hơn làm, lúc trước kia Hàn Phong thi triển tấn công mạnh mẽ như vậy mà những thương tổn được nó ngược lại còn chọc nó nổi giận, chính mình còn chịu nhiều đau khổ.
      "Tĩnh tâm lại , ngươi tại nhìn thấy vẻn vẹn chỉ là Vãn Lạc Tâm Viêm ngoại hình thể, chân chính căn nguyên Vẫn Lạc Tâm Viên, hẳn là trốn tại đâu đó trong thân thể khổng lồ kia, chỉ cần ngươi có thể tìm ra, hơn nữa tạo ra thương tổn cho căn nguyên, như vậy Vẫn Lạc Tâm Viêm hẳn là bị trọng thương. Nếu giống tên kia công kích lung tung chỉ tiêu tốn năng lượng vô ích mà thôi." Trong lúc Tiêu Viêm hết đường xoay xở, thanh Dược Lão lại vang lên trong vòng.
      Cả người run lên, Tiêu Viêm cắn răng chặt khẽ gật đầu, chậm rãi phun ra thở ra hơi, tâm thần dao động cũng lặng yên trở lại. Hỏa diễm đầy trời giống như diệt thế, cảnh tượng khủng bố làm ít người chăm mềm nhũn ra.
      "Hưu! Hưu!"
      Ngọn lửa giống như vẫn thạch, mang theo những tiếng xé gió dứt cùng với kình phong nóng bỏng, theo khoảng phía buông xuống. bầu trời, mấy người Tô Thiên nhìn thấy công kích đại quy mô gần như hủy diệt, sắc mặt nhất thời đại biến, công kích nếu dừng trong nội viện, chỉ sợ toàn bộ kiến trúc trong nội viện trong khoảng khắc bị hủy diệt.
      Ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt dày đặc mồ hôi, từng đạo hỏa diễm cấp tốc tiếp cận, tại nơi kình phong khủng bố kéo đến, Tiêu Viêm trang hắc bào gắt gao dính chặt lên làn da, bào phục mềm mại, lúc này giống như tháo nước, khô cằn cơ hồ hóa thành bột. Tại thời điểm khẩn yếu quan đầu, Tiêu Viêm ngưng thần cực độ, đồng tử gắt gao tập trung vào vô thiên cái địa hỏa diễm giống như vẫn thạch giáng hạ, đột nhiên biết khi nào, ngoại giới đủ loại thanh ồn ào dần trở nên mỏng manh, trong đôi mắt lúc này chỉ có vẻn vẹn ngọn hỏa diễm, cố gắng tìm kiếm ngọn hỏa diễm căn nguyên. Trong lòng gần như tự thào, cổ thanh sắc hỏa diễm lặng yên tràn ngập đôi mắt, trong nháy mắt, Tiêu Viêm trong mắt đột nhiên đại biến, bầu trời kia hỏa mãng khổng lồ, dưới cái miệng cự đại của nó nữa thước, khối vảy xà, chậm rãi xuất đoàn vô hình, nhưng lại có thể cảm giác được ánh sáng trong ngọn lửa.
      “Tìm thấy rồi!”
      Ngọn lửa cấp tốc biến mất trong mắt, hai con ngươi Tiêu Viêm lần nữa khôi phục thanh minh, dưới bàn chân nhàn nhạt ngân quang lên, tiếng sấm vang thanh thúy giữa trời, sau nháy mắt, bàn chân đột nhiên dẫm mạnh chỉ còn lại tàn ảnh.
      "Xuy! Xuy!"
      Vô số ánh mắt nhìn theo , chỉ nháy mắt sau, trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy thân ảnh hắc bào ở mỗi lần ngân sắc lóe lên, thân hình đó lại xuất tại chỗ hỏa diễm chảy xuống, sau đó tàn ảnh từng đạo từng đạo xuất . bầu trời, từng đạo tàn ảnh cấp tốc xuất , mà bản thể lại tựa như tia chớp, bay nhanh qua từng đạo hỏa diễm phô thiên cái địa, ngày càng tiếp cận khoảng phía quái vật. Cực hạn tốc độ, Tiêu Viêm cảm giác được toàn bộ thiên địa đều trở nên mơ hồ, chỉ có phía dưới cái miệng khổng lồ của hỏa mãng, đoàn vô hình căn nguyên kia, ánh lên ánh sáng màu ngọc.
      “Tới !”
      Theo khoảng cách song phương ngừng ngắn lại, Tiêu Viêm yết hầu phát ra trận thanh trầm thấp như sấm, bàn tay nắm chặt, thanh sắc hỏa diễm giống như tinh linh sôi trào phóng lên, chợt lấy tốc độ cực nhanh đọng lại thành thanh thanh sắc trường thương. Bàn chân lăng bước, tiếng sấm chớp động, từng đạo tàn ảnh chỉ còn là bóng đen mơ hồ, dưới ánh mắt gắt gao chăm chú, Tiêu Viêm như thuấn di xuất phía trước hỏa mãng. Gần gũi tiếp xúc, hình thể khổng lồ làm cho người ta nhịn được có cảm giác bé, dưới ánh mắt chăm chú của đôi cự đại xà đồng, làm người ta có cảm giác muốn tránh né tràn ngập trong lòng.
      "Súc sinh, chết !"
      Nhiệt độ nóng cháy làm cho Tiêu Viêm cả người rát bỏng, nhưng mà bàn tay vẫn nắm chặc hỏa diễm trường thương, đạo tiếng quát chói tai vang lên, chợt ngọn hỏa diễm trường thương giống như tia chớp xé rách gian, lấy thế sét đánh kịp bưng tai, hung hăng xuyên thủng khối vảy dưới miệng xà.
      "Ngu xuẩn, tiểu tử quả là muốn chết!"
      mặt đất, Hàn Phong nhìn theo cũng dám như thế tiếp cận Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhất thời cười lạnh tiếng, từng cùng hỏa mãng giao chiến nên phi thường ràng cái loại lực lượng khủng bố ấy, trước kia ngay cả cũng ngưng tụ dị hỏa thành kích cũng có hiệu quả, huống chi là Tiêu Viêm?
      Người có ý tưởng như Hàn Phong cũng ít, thậm chí ngay cả Tô Thiên sắc mặt cũng hơi trầm xuống, đấu khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, tùy thời ra tay cứu viện. Nhưng mà mọi người ở đây, vì Tiêu Viêm lỗ mãng như vậy mà cười lạnh cùng với lo lắng, vô hình hỏa mãng bị Tiêu Viêm đâm trúng, lại trong giây lát, nâng cái đầu lớn phát ra trận thanh hỗn loạn khó có thể che giấu đau đớn, thê lương vang vọng khắp bầu trời. Trận thanh thê lương vừa dứt, chợt vô hình hỏa mãng trong ánh mắt xuất từng đạo kinh hãi, thân thể lặng yên trở nên hư ảo.
      "Tập kích thành công! tại nó cũng sắp hình rồi! Tiểu tử ngươi nên chuẩn bị cướp lấy dị hỏa a!"
      Ở trong lòng Tiêu Viêm, tiếng cười của Dược Lão bỗng nhiên vang lên, tiếng cười kia lẫn trong đó chút vui mừng cùng kích động.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 602: Bản thể
      Bản thể
      trời, vô hình hoả mãng trong tầm nhìn của vô số đạo ánh mắt kinh hãi đột nhiên trở nên hư ảo, trong hư ngọn lửa dường như vô hình nhưng lại có thể làm cho con người ta cảm nhận ràng quỉ dị của ánh sáng hoả diễm quỷ dị, sáng dần lên trong miệng vô hình hoả mãng càng.
      Nhìn thân hình khổng lồ của vô hình hoả mãng càng lúc càng trở nên hư ảo, Tiêu Viêm mới thầm thở dài nhõm hơi, khuôn mặt lúc này thấm đẫm mồ hôi, tinh thần thoáng lơi lỏng, Tiêu Viêm lúc này mới cảm giác toàn thân tràn ngập cảm giác thiêu đốt đau đớn. Lúc trước khi tiếp xúc với Vẫn Lạc Tâm Viêm cho dù được Thanh Liên Địa Tâm Hoả ngăm trở hộ nhưng Tiêu Viêm vẫn nếm đau đớn ít.
      “Sau khi Vẫn Lạc Tâm Viêm hiên nguyên hình, thời gian trở nên yếu ớt, trong khoảng thời gian đó chính là cơ hội tốt nhất để ngươi thu phục dị hoả, vốn ta muốn chờ những người khác đến đem dị hoả bức tới tình trạng này nhưng thể nghĩ cuối cùng vẫn dựa vào ngươi cả.” Từ trong lòng Tiêu Viêm tiếng cười Dược Lão vang lên.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chăm chú ngưng thần nhìn lên khoảng , vô hình hoả mãng càng thêm hư ảo, hào quang màu bạc thoáng lần nữa.
      “Hấp thụ dị hoả quả dễ, nếu được, ngươi có thể sử dụng lực lượng của ta để hỗ trợ, nó làm cho ngươi khi chính diện tiếp xúc kém gì Hàn Phong, tuy làm như vậy bại lộ tồn tại của ta, bất quá Vẫn Lạc Tâm Viêm ngươi phải đoạt được.” Dược Lão yên lặng hồi, bỗng trầm ngâm .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chần chờ hồi, rồi chậm rãi gật đầu, nắm tay chặt, trong lòng thầm : “Yên tâm , lão sư, người che chở cho đệ tử trong nhiều năm như vậy, sau này đến lượt đệ tử bảo vệ lão sư”.
      “Ha Hả.”
      Bên trong Tiêu Viêm, linh hồn Dược Lão khẽ mỉm cười, linh hồn thể xuất ra tia ánh sáng nhàn nhạt, từng mù lần rồi, bất quá ông trời phụ , khiến chịu thương tổn lần nữa, cái loại cảm giác bị người thân nhất của mình phản bội, cảm giác đó đau lòng và ăn sâu vào cốt tuỷ.
      “Kỷ!”
      thanh thê lương đột nhiên vang lên từ phía chân trời, ngọn lửa vô hình tràn ngập thiên địa bỗng dưng biến mất giống như chưa bao giờ tồn tại.
      Ngay khi ngọn lửa biến mất, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ hạ dần xuống, nhưng dường như mọi người thèm để ý. Giờ phút này ánh mắt mọi người đều dừng lại nơi vô hình hoả mãng biến mất, ngọn lửa kì dị nửa thước chậm rãi bốc cháy.
      Ngọn lửa nhìn như vô hình kia, mặc kệ ai nhìn thấy nó đều có cảm giác kì dị, bên trong ngọn lửa dường như có cái rì đó chậm rãi lưu động, giống như là tinh linh.
      Tuy nhìn từ bên ngoài, đó chỉ là ngọn lửa bình thường nhưng nó lại làm cho người ta cảm thấy cảm giác cực kì quỉ dị dường như ngọn lửa này tựa hồ có trí tuệ như nhân loại vậy.
      Khắp nơi là mảng yên tĩnh, mọi người nhìn ngọn lửa đều có vẻ mặt kinh dị. Đoàn lửa này là bản thể chân chính của dị hoả sao?
      “Tiêu Viêm, động thủ!”
      Trong khi mọi người còn thất thần, từ trong lòng Tiêu Viêm mạnh mẽ vang lên tiếng quát của Dược Lão.
      Thanh Dược Lão vừa hạ xuống, từ sau lưng Tiêu Viêm hai đôi cánh đột nhiên rung lên, thân hình Tiêu Viêm hoá thành lưu quang lao tới đoàn ngọn lửa vô hình.
      Ngay khi Tiêu Viêm xuất thủ, ở bên dưới Hàn Phong thần tình mừng như điên, song thủ giơ lên, ngọn lửa màu lam thẫm như sóng biển cấp tốc quay cuồng, lấy hiểu biết của đối với dị hoả, tự nhiên ràng, ngay khi bản thể vừa xuất , là thời khắc Vẫn Lạc Tâm Viêm yếu ớt nhất, lúc này mà động thủ còn chờ khi nào ?.
      “Ngăn Hàn Phong lại.!!!”
      Đối với Hàn Phong chờ đợi, Hắc Giác vực cường giả đều bị Tô Thiên chú ý, ngay khi thấy có người động thủ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, tay áo bào vung lên, lớn tiếng quát.
      Lưu lại Hàn Phong cấp Tiêu Viêm cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm đoạn thời gian, các trưởng lão nội viện nhân cơ hội khôi phục đấu khí trong cơ thể, bởi vậy ngay khi nghe Tô Thiên hét lớn, từng đạo nhân ảnh phi lên , đấu khí hoá cánh ra, lướt qua Hàn Phong hình thành bức tường người.
      “Kim Ngân nhị lão, Hắc Giác vực bằng hữu, hãy dốc hết sức trợ giúp ta. Ngay khi xong việc, Hàn Phong chắc chắn hậu tạ!!” Nhìn thấy sắp bị ngăn lại, Hàn phong sắc mặt khẽ biến, chợt hướng về phía Hắc Giáp vực chúng cường giả quát to.
      “Hắc Hắc, ngươi hãy để ý thu phục dị hoả đó, những người này, chúng ta giúp ngươi ngăn lại !!”
      Kim Ngân nhị lão khặc khặc cười quái dị tiếng, vung tay lên, phía sau hàng loạt nhân ảnh như thiểm điện lao ra như thanh đao nhọn cắm vào giữa tấm lưới chúng trưởng lão Già Nam học viện, phân nó thành thành nhiều mảnh.
      Đại bộ phận song phương hội tụ, trận hỗn chiến nhất thời lại làn nữa ầm ầm triển khai.
      Tô Thiên sắc mặt trầm nhìn hàng phòng hộ bị phá tan, vừa định động thủ trước mặt xuất lưỡng đạo nhân ảnh như thiểm điện. Kim, Ngân, đó chính là Hắc Giác vực Kim Ngân nhị lão.
      “Hắc hắc, Tô trưởng lão, phải chỉ ngọn lửa thôi sao, chỉ vì vậy mà muốn liều mạng sao” Kim bào lão giả hướng về Tô Thiên cười tủm tỉm . bên Ngân bào lão giả cũng cười cười quái dị.
      Ánh mắt tràn ngập phẫn nộ hướng về hai người, lát sau, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của Tô Thiên lại từ từ bình tĩnh trở lại. song chưởng vung lên, ngữ khí hờ hững mà lãnh: “Xem ra mấy năm nay Già Nam học viện đối với Hắc Giác Vực có lẽ quá mức hiền lành a, nên bây giờ thâm chí dám trực tiếp cưỡi lên đầu chúng ta đây, cũng tốt từ tràng đại chiến năm đó tới giờ cũng quá lâu rồi, xem ra cần kiện như vậy nữa.Như vậy liền theo hai người các ngươi. Bắt đầu !!!!”.
      Theo thanh Tô Thiên, chỉ thấy quanh thanh gian đột nhiên nổi lên từng đợt dao động, cỗ khí thế chậm rãi từ trong cơ thể xong ra, cỗ khí thế khổng lồ, giữa sân cơ hồ ai bằng.
      Cảm thụ được khí thế khủng bố của Tô Thiên, Kim Ngân nhị lão sắc mặt cơ hồ hơi đổi, song thủ giao nhau, hai cỗ khí thế hội tụ cùng chỗ, lúc này mới vất vả chống đỡ được Tô Thiên, tuy bọn họ liên thủ có thể cùng đấu gia cường giả địch lại, bất quá nếu phải quyết đấu với cường giả hàng vẫn bị chịu thiệt thòi, dù sao đấu hoàng cùng đấu tông vẫn có chênh lệch, hai cỗ khí thế tiếp xúc tạo nên chấn động khổng lồ. Lúc này, Tiêu Viêm do có người ngăn cản nên là người đầu tiên tới chỗ bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm.
      Tuy bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm đứng im nhúc nhích nhưng lại toả ra nhiệt độ khủng bố, làm cho gian ngừng vặn vẹo, thậm chí khi tới gần nó Tiêu Viêm khỏi thi triển Thanh Liên Địa Tâm Hoả nhanh chóng tại thân thể tạo ra thanh hoả khôi giáp.
      Nhờ Thanh Liên Địa Tâm Hoả ngăn trở, Tiêu Viêm thuận lợi tiếp cận Vẫn Lạc Tâm Viêm, tầm mắt xuyên thấu qua khôi giáp, nhìn nó gần trong gang tấc, giống như duỗi tay ra là lập tức có ngay được ngọn dị hoả, Lúc này với định lực của Tiêu Viêm cũng nhịn được, hô hấp trở nên dồn dập.
      Thủ chưởng giơ lên, Thanh sắc hoả diễm cấp tốc khởi động ngưng tụ thành bàn tay lửa khổng lồ. Tiêu Viêm muốn khống chế nó bắt lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm. Sau khuôn mặt Tiêu Viêm trở nên đỏ bừng, thân thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
      Trong nội thể Tiêu Viêm, nơi trái tim, đoàn tâm hoả nóng cháy quỉ dị lên, chợt kiêng nể toả sức nóng kinh khủng giống như muốn đem tất cả mọi thứ trong cơ thể Tiêu Viêm đốt cháy còn gì.
      Lúc này xuất tâm hoả, so với trước kia Tiêu Viêm trải qua đều cường đại hơn, bất quá lần này tâm hoả chưa trợ giúp khổ luyện đấu khí, ngược lại làm cho Tiêu Viêm cảm thấy tràn ngập lực phá hoại.
      “Chết tiệt!!!” thanh đầy nhiệt khí vang lên, tự như từ hàm răng Tiêu Viêm trung tiết ra, Thanh Liên Địa Tâm Hoả trong cơ thể nhanh chóng dâng lên, với tốc độ cực nhanh, trước khi đoàn tâm hoả hoàn toàn phóng thích đem toàn bộ cơ thể Tiêu Viêm vây quanh chặt chẽ.
      “Tiêu Viêm, Vẫn Lạc Tâm Viêm am hiểu nhất là gọi về tâm hoả, loại dị hoả này khó lòng phòng bị, nếu như vô ý bị thiêu đốt sạch .” Dược Lão ngưng trọng lên tiếng nhắc nhở.
      Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm dám nhúc nhích thân thể, bởi vì có thể cảm thấy càng tiếp cận gần Vẫn Lạc Tâm Viêm, trong lòng xuất tâm hoả càng thêm nóng cháy khủng bố hơn.
      “Xuy!!!”
      Ngay khi Tiêu Viêm cùng tâm hoả giằng co nhau, đột nhiên đạo kình phong hung hãn lao tới. Tiêu Viêm thoáng rùng mình, nhón mũi bàn chân thân hình đột ngột biến mất, rồi lại xuất cách Vẫn Lạc Tâm Viêm mười thước.
      Sau khi lui ra xa, tâm hoả cũng yếu dần , Tiêu Viêm lãnh quay đầu lại, vừa vặn thấy Hàn Phong phá tan vòng ngăn trở. Hiển nhiên, công kích trước đó là phát ra.
      Thoáng vọt lên, Hàn Phong trực tiếp chạy về phía bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm. Đôi mắt Tiêu Viêm híp lai, thanh hoả tay bốc lên, luồng sát khí dày đặc lướt qua trong mắt. Người này khẩn trương lao lên nhưng biết càng gần Vẫn Lạc Tâm Viêm càng nguy hiểm, mà đến lúc đó là cơ hội tốt nhất để giết chết .
      “Hưu!!”
      Nhìn Vẫn Lạc Tâm Viêm gần trong gang tấc, Hàn Phong khỏi mừng như điên. Thời khắc này, còn tâm tư để ý tiếp tới Tiêu Viêm bị bức lui ra, còn phải bắt được Vẫn Lạc Tâm Viêm, sau đó nhanh chóng rồi khỏi đây, nấp rồi luyện hoá dị hoả. khi luyện hoá thành công, đừng là Tô Thiên, cho dù là nội viện viện trưởng lão có trở lại chỉ sợ cũng làm gì được mình!!!.
      “Vẫn Lạc Tâm Viêm là của ta!!!!!!!”
      Thân hình chợt loé, Hàn Phong lập tức vọt vào phạm vi năm thước của Vẫn Lạc Tâm Viêm. Lúc này trong mắt mừng như điên còn chưa kịp tiêu tán, thân thể Hàn Phong giống như Tiêu Viêm lúc trước, đột nhiên cứng ngắc.
      “Oanh!!!”
      Ngay khi thân thể Hàn Phong cứng ngắc, ở xa xa thân hình Tiêu Viêm biến mất như quỉ mị, chỉ còn tiếng sấm vang vọng khắp trời.
      Mà ngay khi tiếng sấm vang lên, sắc mặt Hàn Phong cũng chợt biến đổi!
      Nguồn: 4vnBáo lỗi•Đọc [ 309 ]
      [email protected]
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 603: Giao phong
      Dịch: A Tôn - Biên: A Tút
      Chốc lát sau, tựa như có tiếng sấm động vang lên trong đầu, sắc mặt Hàn Phong đại biến, vừa rồi bị Vẫn Lạc Tâm Viên hấp dẫn mà quên ánh mắt phía xa chứa đầy địch ý chằm chặp nhìn .
      Sắc mặt thoáng chút biến động, thân ảnh Tiêu Viêm như quỷ mị tiến đến sau lưng Hàn Phong, năm ngón tay nắm chắt lại, Thanh sắc Hỏa diễm bùng lên quyền đầu, cuối cùng mang theo kình phong nóng rực, ngoan lạc hung hăn nhằm hậu tâm oanh kích.
      Cảm thụ được kình phong bén nhọn sau lưng mang theo vô vàn sát ý, Hàn Phong cực kỳ muốn tránh ra nhưng vì phải phân tâm áp chế tâm hỏa nên tốc độ cùng với trình độ phản ứng suy yếu rất nhiều. Bởi vậy né tránh của hoàn toàn có tác dụng, chỉ biết đứng yên hứng chịu kích này.
      Kình phong sắc bén càng lúc càng gần, đem áo bào của Hàn Phong dán chặt lên lưng . Nhưng ngay lúc Tiêu Viêm nghĩ rằng Hàn Phong chỉ có nước đứng yên chịu chết thân ảnh thoáng ra vẻ tàn nhẫn. Bả vai đột nhiên chấn động, cỗ Hỏa diễm Thâm Lam nhất thời từ hai vai bạo dũng xông ra.
      Thấy Hàn Phong tại thời điểm nguy kịch này còn có thể phân tâm phòng ngự như vậy, Tiêu Viêm trong lòng cả kinh. Bất quá điều đó cũng làm cho Tiêu Viêm chần chờ, kình phong quyền đầu những giảm xuống mà còn tăng lên. Lập tức kình phong cuồng loạn, dũng mãnh xuyên thấu qua màng Thâm Lam Hỏa Diễm nện mạnh lên bả vai Hàn Phong.
      Ngay tại thời điểm Tiêu Viêm đánh trúng lên vai Hàn Phong, chợt mảng Thâm Lam Hỏa Diễm sau lưng như bị lực lượng vô hình dẫn động co rút lại giống như trọng chùy oanh kích mạnh lên lồng ngực Tiêu Viêm.
      “Bang!”
      Hỏa diễm vừa chạm vào ngực Tiêu Viêm lập tức kình lực cuồng mãnh bạo dũng phát ra. bầu trời, hai thân ảnh như thụ thương nhanh chóng bắn ra xa nhau đến hơn mười thước mới dừng lại.
      Duỗi tay vỗ lên y bào có chút nhàu nát trước ngực, sắc mặt Tiêu Viêm có biến hóa gì lớn. Đòn công kích của Thâm Lam Hỏa Diễm nhìn có vẻ như hung hãn cương mãnh nhưng chỉ là phản ứng tức thời nên làm cho ngực có chút khó chịu mà thôi.
      Nhận đòn đánh lén của Tiêu Viêm, so ra sắc mặt Hàn Phong được tốt hơn . Mặc dù trong thời khắc tối hậu, miễn cưỡng tránh né để công kích của Tiêu Viêm đánh vào bộ phận yếu hại, nhưng cảm giác đau đớn từ bả vai tỏa ra làm như chết lặng .
      bầu trời, hai đối thủ bị hỏa diễm hai màu xanh, lam che khuất tầm nhìn, nhưng trong mắt đều toát ra vô tận sát khí.
      Liếc ánh mắt tà ác nhìn hỏa diễm xung đột hỗn loạn giữa trung, lông mày Hàn Phong cau lại. Thời điểm tại quá cấp bách, thể để tiểu tử này gây rối lâu được nếu để cho cường giả của Già Nam học viện ra tay có muốn chiếm đoạt Vẫn Lạc Tâm Viêm khó khăn lại chồng thêm khó khăn.
      Đột nhiên lúc trầm ngâm suy nghĩ, Hàn Phong ngẩng đầu hướng về phía gương mặt cười lạnh của hắc bào thanh niên nở nụ cười cầu hòa chắp tay : “Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, ngươi cũng là Luyện dược sư sao?”
      Ánh mắt lạnh lùng nhìn hành động của Hàn Phong, Tiêu Viêm lại thèm chuyện lý lẽ, thầm điều động đấu khí, chuẩn bị thời cơ phát động công kích.
      “Nếu tiểu huynh đệ cũng là Luyện dược sư, như vậy cũng nên biết cơ thể mỗi người chỉ chứa được loại dị hỏa, nếu chứa thêm loại dị hỏa khác e rằng bị lưỡng đạo dị hỏa bài xích lẫn nhau mà bạo thể a!”
      Hàn Phong cười tủm tỉm thêm: “Cho nên Vẫn Lạc Tâm Viêm này đối với tiểu huynh đệ cũng có tác dụng gì to lớn. Nếu ngươi cấp cho ta cái nhân tình, vậy ta đem dược phương lục phẩm dược trao tặng cho ngươi. Ngươi nghĩ như thế nào ?”
      Nghe được lời này của Hàn Phong, khóe miệng cười lạnh của Tiêu Viêm càng mở rộng hơn. nhàn lay động đôi cánh thanh hỏa sau lưng lạnh giọng châm chọc : “Ngươi cũng biết Luyện dược sư thể dụng hai loại dị hỏa, vậy tại sao đem co hội này nhường lại cho ta ?”
      Nghe được ngữ điệu châm chọc của Tiêu Viêm, sắc mặt Hàn Phong hơi biến động, trong lòng phi thường tỏ tường rằng muốn khuyên hắc bào thanh niên này lùi lại là điều thể. Lập tức nét tươi cười khuôn mặt chậm rãi thu lại, nhìn ngọn lửa màu thâm lam nhảy múa bàn tay nhạt giọng : “ khi như vậy, dị hỏa của ngươi ta cũng chiếm đoạt nốt.”
      Tiếng cuối cùng vừa ra, Thâm Lam Hỏa Diễm bao quanh thân Hàn Phong bạo liệt tản ra, thân ảnh quỷ mị tựa như tia chớp phóng nhanh về phía Tiêu Viêm. Kình phong sắc bén cùng vô tận sát ý tràn ngập cả bầu trời.
      chăm chú nhìn Hàn Phong huyền phù nơi xa, nên khi phát thân ảnh của lao tới Tiêu Viêm cười lạnh tiếng, lập tứcdưới chân vang lên tiếng nổ mạnh như tiếng sấm, thân hình đột nhiên biến mất, đến khi ra tiếp cận thân ảnh quỷ mị của Hàn Phong.
      “Tiểu tử cuồng vọng! Khi ta nổi tiếng cả đại lục ngươi còn ở phương nào đó mà bú sữa mẹ a!”
      Nhìn Tiêu Viêm có chút tránh né, Hàn Phong cười cười lãnh. Thâm Lam Hỏa Diễm từ trong cơ thể bạo dũng tuôn ra tựa như tầng tầng lớp lớp sóng triều, chân như sóng biển khiến lòng người rung động, nhanh chóng hội tụ song chưởng.
      “Ta muốn nhìn là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa của ngươi hay là Hải Tâm Diễm mạnh mẽ hơn?”
      Hàn Phong quát lên tiếng lăng lệ, song chưởng đột ngột đẩy ra phía trước, Thâm Lam Hỏa Diễm cực kỳ thâm trầm trong lòng bàn tay nhất thời bung ra tựa như hải lãng kinh đào, ầm ầm từng lớp từng lớp đánh tới.
      Vừa ra tay liền hạ sát chiêu, xem ra Hàn Phong vì tiết kiệm chút thời gian mà bất chấp tất cả có ý tưởng giữ lại chút thực lực.
      “Cẩn thận, đây là dị hỏa ngưng hình, ngưng tụ ra dị hỏa hình thể, uy lực cực kỳ đáng sợ!” Đột nhiên tiếng kinh hô ngưng trọng của Dược lão vang lên làm cho sắc mặt Tiêu Viêm có chút biến hóa.
      Sắc mặt ngưng trọng, lúc này nhìn Thâm Lam Hỏa Diễm phô thiên cái địa tựa sóng triều dữ dội quét tới, trong lòng Tiêu Viêm thậm chí sinh ra cảm giác mình như con thuyền bé giữa biển khơi bao la cuồng nộ. Hít sâu luồn khí nóng hừng hực, tức khắc điều động tất cả lực lượng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong cơ thể ào ạt tuôn ra.
      Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cuồn cuộn ngừng trào ra rồi ngưng tụ đỉnh đầu Tiêu Viêm màu sắc ngày càng xanh biếc. Trong nháy mắt, đột nhiên hỏa diễm quỷ dị nhấp nháy bùng lên. lát sau từ trong đoàn hỏa diễm đó đóa Liên Hoa màu xanh biếc đột nhiên ra.
      Cả đóa Thanh Liên này tựa như bằng ngọc trong suốt, tia giống như là dung nham xanh biếc ngừng du động phía trong nó, cực kỳ huyễn lệ.
      “Hỏa Diễm ngưng hình ư? chỉ mình ngươi mới có!”
      Thanh Liên từ từ xoay tròn, Tiêu Viêm đột nhiên trợn mắt nhìn Hàn Phong ở gần trong gang tấc, trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc. Cười lạnh tiếng, vung tay đánh ra, Thanh Liên tựa như thuấn di mang theo bất tận kình phong, cùng điệp lãng hỏa diễm của Hàn Phong hung hăn đối đầu.
      “Oanh!”
      Lúc lưỡng đạo công kích của hai người va chạm, toàn bộ gian nhất thời tĩnh lặng, bất chợt tiếng nổ mạnh tựa như sét đánh vang vọng khắp bầu trời.
      Sóng hỏa diễm hai màu thanh và lam phô thiên cái địa trộn lẫn vào nhau , thổi quét ra cả bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả những đám mây lơ lững cao khi hỏa lãng lướt qua cũng tan thành bột phấn lả tả rơi xuống phía chân trời.
      Dao động năng lượng đột nhiên bùng nổ bầu trời khiến cho cả chiến trường hỗn loạn yên tĩnh trở lại. Cảm thụ năng lượng khủng bố trong hỏa sóng, ít người thầm chắt lưỡi. Đây là sức phá hoại của dị hỏa giao phong bùng nổ ra sao?
      Hỏa lãng khiến cho người ta khiếp sợ dần dần tan , bầu trời lần lượt ra thân ảnh của hai phe vừa bị hỏa lãng che lấp, mà trong mắt mọi người thân ảnh Tiêu Viêm và Hàn Phong đều có chút chật vật khiến cho sắc mặt của ai cũng có biến đổi.
      Tiêu Viêm mạnh mẽ phun ra hơi trọc khí, áo bào cánh tay hoàn toàn rách nát, trong lòng bàn tay có vết lớn bị cháy đen. Thậm chí gương mặt có lẫn chút tái nhợt.
      Tuy rằng Tiêu Viêm có chút chật vật, nhưng Hàn Phong ở xa xa hình dạng tả tơi hơn nhiều. Áo bào hoàn toàn rách nát, te tua, tóc tai bù xù, hô hấp dồn dập. Bất quá có để ý tới trạng thái thê thảm của bản thân mà bộ dáng giống như gặp quỷ, đưa đôi mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ, thể tin nỗi nhìn Tiêu Viêm ở phía đối diện.
      Ánh mắt trầm xuống nhìn bộ dáng rét run, buồn cười của Hàn Phong, Tiêu Viêm nhịn được nhếch miệng cười nhe hàm răng sáng trắng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
      Hàn Phong dồn dập thở phì phò hồi lâu mới đưa ngón tay run run chỉ vào Tiêu Viêm cất giọng khàn khàn bén nhọn thét vang khắp trời:
      “Ngươi tu luyện công pháp gì? ! cho ta biết ! Nếu ta giết ngươi!”
      Giờ phút này đại chiến trường hỗn loạn bầu trời bởi vì Tiêu Viêm cùng Hàn Phong giao tranh mãnh liệt mà tạm thời lắng xuống, ngay khi Hàn Phong đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, tất cả đều nhìn nhau nghi hoặc hiểu nguyên do.
      Nhìn Hàn Phong điên cuồng, Tiêu Viêm lại nở nụ cười, tuy rằng nụ cười rất sáng lạn nhưng có thể thấy được nó hàm chứa lãnh ý khiến lòng người lạnh giá: “Ngươi còn hiểu sao?”
      Câu của Tiêu Viêm đối với người khác có chút mờ ám, nhưng khi lọt vào tai Hàn Phong lại đâm vào nỗi lo lắng vẫn dấu sâu kín trong nội tâm khiến nó chẫm rãi lan ra khắp cơ thể. Trải qua lần giao đấu hung hãn vừa rồi, cảm thấy rằng công pháp của đối phương cực kỳ giống với công pháp của . Thậm chí nếu tinh tế cảm nhận lời của Tiêu Viêm vừa , có thể phát ra rằng công pháp của Tiêu Viêm mới là chính thống thuần túy.
      Phần Quyết!
      Năm đó vì muốn có được Phần Quyết ngần ngại lén hạ độc thủ với sư phụ mình, rốt cuộc chỉ lấy được công pháp Phần Quyết đầy đủ. Dẫu chỉ là công pháp khiếm khuyết nhưng cũng giúp luyện hóa được Hải Tâm Diễm để rồi có được thân phận, địa vị cùng thực lực như bây giờ.
      Nhưng khi nãy đối kích cùng Tiêu Viêm nhận thấy công pháp của đối phương đầy đủ hơn công pháp tu luyện.
      Thứ công pháp mà so với Phần Quyết khiếm khuyết của đầy đủ hơn trong thiên hạ chỉ có thứ.
      Đó là công pháp Phần Quyết trọn vẹn!
      Tức khắc mộ cỗ sát ý phô thiên cái địa từ trong lòng Hàn Phong hướng Tiêu Viêm trào ra.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 604: Sợ hãi
      đột nhiên tràn đây sát ý hàn, xung quanh bên ngoài ít người biến sắc. Tuy rằng biết chuyện gì xảy ra, nhưng xem biểu của Hàn Phong, Tiêu Viêm động sát ý.
      Tô Thiên vung tay đem Kim Ngân nhị lão đẩy lùi, nghiêng đầu nhìn hắc bào thanh niên ở phía xa, trong mắt xẹt qua chút hàm xúc khác thường: “ Cỗ cảm giác này!!!”.
      “Tiêu Viêm, ngăn lát, chờ ta thu thập hai tên này liền tới trợ gúp ngươi ngay”. Nhãn mang loé ra trận rồi dần dần hồi phục, Tô Thiên cất tiếng cười to.
      “ Ha Hả, Đại trưởng lão chỉ cần để ý ứng phó với bọn chúng là được rồi, Tiêu Viêm còn có yếu ớt đến vây.”. Tiêu Viêm hướng về Tô Thiên vừa chắp tay, cười vang .
      “ Hắc Hắc, có quyết đoán, tất cả chúng ta xem thường ngươi a,….Tiểu tử này !!!!”, nở nụ cười có chút thâm ý, đấu khí trong cơ thể Tô Thiên đột nhiên bạo tăng, ánh mắt băng hàn nhìn về vẻ mặt ngưng trọn của Kim Ngân nhị lão, tiếng cười lạnh, thân hình chớp động như quỉ mị vọt lên, nhìn thấy thế công sắc bén như vậy, Kim Ngân nhị lão lúc này cũng dám chậm trễ, vội vàng liên thủ nghênh địch.
      Thu hồi tầm mắt người Tô Thiên, Tiêu Viêm cười lạnh đối diện với vẻ mặt đầy sát khí của Hàn Phong, từ tay bắn ra luồng thanh sắc hoả diễm, giống như tinh linh, ở trước mặt nghịch ngợm vũ động lên, dừng ở thanh hoả, khẽ cười : “ Muốn giết ta sao?”.
      Khuôn mặt hơi trầm xuống, Hàn Phong muốn ngay lập tức tiến lên làm cho Tiêu Viêm biến mất khỏi thế gian này, thanh khô khốc chói tai vang lên: “ Ngươi từ đâu có được công pháp này ?”.
      Tiêu Viêm cười cười, còn chưa trả lời, trong cơ thể luồng lực lượng linh hồn mạnh mẽ đột nhiên tiến vào trong cơ thể, trong chốc lát khi linh hồn lực lượng tiến vào, Tiêu Viêm ràng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình bạo tăng rất nhiều, mình hoàn toàn có thể vận dụng được lực lượng đó.
      “ Lão sư, người???”, biến hoá xảy ra bất thình lình cũng làm cho Tiêu Viêm ngẩn ra, thời khắc này Dược Lão đem tất cả lực lượng quán chú cho mình, phải làm cho Hàn Phong phát ra sao ?.
      “ Ha hả, sớm hay muộn phát ra thôi, khi như vậy, sao tạo cho chút kinh hỉ a.”, tiếng cười Dược Lão từ trong lòng Tiêu Viêm nhàn nhạt vang lên, chẳng qua trong lời có chút cay đắng, lại thoáng có vẻ băng hàn.
      Thoáng chút chần chờ, rồi chợt gật đầu, Tiêu Viêm thủ ấn vừa động, liền hoàn toàn bỏ áp chế đối với cỗ linh hồn lực lượng khổng lồ kia, khiến nó tiến vào dung hợp với cơ thể mình.
      Theo lực lượng linh hồn Dược Lão quán chú vào Tiêu Viêm, bên ngoài Thanh sắc hoả diễm càng trở lên mãnh liệt hoạt bát, cấp tốc bốc lên làm phát ra tiếng vù vù ngừng.
      Khí thế Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt, làm cho sắc mặt Hàn Phong có chút biến đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt, rồi thân thể đột nhiên run lên bốc lên luồng thanh hoả, mơ hồ cảm nhân được cỗ lực lượng quen thuộc.
      Trong đầu nhanh chóng tìm tòi, rốt cuộc cũng dừng hình ảnh đạo bóng người già nua!
      Thoáng chốc, từ sâu trong nội tâm Hàn Phong tràn đầy kinh hoàng và khủng hoảng, hình bóng tồn tại lâu trong trí nhớ lại lần nữa xuất , quanh người ngừng run lên kịch liệt.
      Khuôn mặt tràn đầy sát khí, giờ đây lại được thay bằng khuôn mặt trắng bệch đầy khổ sở, Hàn Phong ánh mắt hoảng sợ đối diện với Tiêu Viêm, ít phút sau, cơ hồ sử dụng toàn bộ khí lực mới phát ra được thanh đầy hoảng sợ và khủng hoảng : “Ngươi…ngươi có chết?....Làm sao có thể!!!”.
      Tiêu Viêm ánh mắt đạm bạc nhìn khuôn mặt trở lên trắng bệch của Hàn Phong, : “ Nhờ phúc của ngươi mới làm cho ta gặp lão sư, cách khác, ta đây tiếp tục tu luyện con đường của ngươi…. vui phải ?”.
      “Lão Sư?” đồng tử Hàn Phong chợt co rút, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, khuôn mặt trắng bệch dần tiêu giảm, ánh mắt loé ra sát khí nồng đậm. Dược Lão chưa chết, tin tức này đối với cơ hồ như sấm sét. Thân từng là đệ tử của Dược Lão, phi thường ráng năm đó Dược Lão đại lục có bao nhiêu thực lực, người từng quát tháo đại lục – Dược Tôn Giả. Hồi nhớ lại, Hàn Phong chút nghi ngờ, nếu tin Dược Lão vẫn còn sống được tung ra, có bao nhiêu cường giả lao đến.
      Hơn nữa, tối trọng yếu là Dược Lão có quan hệ cực kì tốt với người được gọi là Phong Tôn Giả, Dược Lão đối với có công tái tạo chi ân, cho nên dù biết Dược Lão mất tích nhiều năm, vẫn từ bỏ tìm kiếm tung tích Dược Lão, thậm chí mấy lần còn điều tra Hàn Phong, nhưng bởi có chứng cớ nên cũng gây khó dễ với Hàn Phong. Nhưng giờ, như tưởng tượng của Hàn Phong, Dược Lão theo gió mà tiêu tán, mà ngược lại còn sống. Hàn Phong dám tưởng tượng, nếu Dược Lão tung tin năm đó bị ám hại lâm vào khốn cảnh gì.
      Đến lúc đó, chỉ sợ cái người gọi là Phong Tôn Giả kia là người thứ nhất tới lột da rút gân , Đấu Tôn cường giả trong truyền thuyết, cho dù là với thực lực tại của Hàn Phong cũng dám chọc vào.
      Ý niệm vừa động, sắc mặt Hàn Phong liền trở nên trầm bất định, cuối cùng hung tợn và lãnh. Nếu muốn giữ lại mạng sống cần phải làm cho Tiêu Viêm cùng Dược Lão vĩnh viễn ngậm miệng lại, mà người chết mới còn có thể mở miệng.
      Khuôn mặt tràn đầy sát khí, Hàn Phong ngẩng đầu lên giống như độc xà nơi u, thanh khàn khàn : “ Lão bất tử, ta mặc kệ ngươi còn sống hay chết, hôm nay ta cho hai người các ngươi hoàn toàn ngậm miệng lại” .
      Tiêu Viêm sắc mặt đổi, tay vừa lật lên, thanh hoả càng thêm hung mãnh, tụ đỉnh đầu như long quyển phong gào thét.
      “Chỉ sợ ngươi có bổn đó!!!!” đầu ngón tay giơ lên, thanh Tiêu Viêm chút biểu tình.
      “ Hắc hắc!! nguyên lai ngươi có thể mạnh như vậy là do mượn lực lượng tiên cảnh của lão bất tử kia, nghĩ tới, năm đó ta đau khổ cầu xin mà vẫn chịu truyền cho ta Phần Quyết, thế vì cái gì lại truyền cho ngươi, mao đầu tiểu tử, chẳng lẽ nghĩ ngươi so với ta tốt hơn?” Hàn Phong cười lạnh, thanh khó có thể che giấu ghen tị cùng oán hận.
      Tiêu Viêm khoé miệng cười lạnh, lời nào, từ trong nạp giới đem toàn bộ tử sắc dược hoàn lấy ra, sau đó cho ngay viên vào miệng nuốt vào.
      “Năm đó nếu như mang Phần Quyết truyền cho ta, ta càng thêm lễ kính với , nhưng lão bất tử đó lại có mắt, thiên phú của ta lẽ nào còn biết sao?”. Khuôn mặt hơi có chút đỏ lên, tâm tình Hàn Phong cơ hồ có điểm kích động, vẫn cho rằng nếu năm đó Dược Lão truyền cho Phần Quyết bây giờ tình cảnh khác rồi.
      Đối với những lời của Hàn Phong, Tiêu Viêm cơ hồ để ý, con mắt đen láy tràn đầy sát khí và lãnh, đầu Thanh sắc hoả diễm quay cuồng ngừng, tại hữu chưởng của Tiêu Viêm tụ thành đại thanh hoả cầu, tay trái chậm rãi mở ra, khiến thanh của Hàn Phong chợt im bặt hai mắt đầy rung động, triệu hoán về đoàn Bạch sâm hoả diễm.
      Ngay khi đoàn Bạch Sâm hoả diễm xuất , sắc mặt Hàn Phong hoàn toàn trầm xuống, hai mắt đổ ngầu, thất thanh : “ Cốt Linh Lãnh Hoả, cả cái này mà lão bất tử cũng cấp cho ngươi? Dựa vào cái gì!!!!”.
      “ Tên phản đồ cũng có tư cách lời này?”, Tiêu Viêm cười khẽ lắc đầu, trong tay xanh trắng lưỡng đại dị hoả chậm rãi tiếp cận, dưới ánh mắt đấy kinh ngạc của Hàn Phong, dung hợp cũng nhau.
      Lưỡng đại dị hoả dung hợp, sức nóng tràn ngập thiên địa, ngọn lửa như luồng điện tại chỗ giao nhau giũa hai luồng dị hoả loé ra. Lưỡng đại dị hoả dung hợp làm cho gian xung quanh chấn động ngừng.
      Tạm thu hồi lòng ghen tị và lửa giận, với lịch duyệt của Hàn Phong đối với hành động của Tiêu Viêm cũng có chút khó hiểu. Chẳng lẽ biết dị hoả thể dung hợp hay sao??? Tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng còn tâm tình mà theo dõi tiếp kì biến. Hai tay nắm chặt, Thâm lam hoả diễm cấp tốc ngưng tụ, cuối cùng tụ thành thanh Thâm Lam tam xoa kích.
      Nắm chặt Thâm lam tam xoa kích trong tay, Hàn Phong trong lòng vẫn càng lo lắng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm cố khống chế hai loại dị hoả. “ Lão bất tử, ta biết ngươi ở trong cơ thể , bất quá hôm nay ta cho ngươi thêm bất kì cơ hội nào để chạy thoát.”
      Gia tăng thêm hoả diễm, thanh Thâm lam tam xoa kích bỗng dài thêm mấy trượng, Thâm lam hoả diễm ngừng bốc lên. “Oanh long long…!!!!” Thanh như sóng biển vang lên ngừng.
      “Sư đệ, sư huynh làm cho ngươi cùng với lão sư cùng nhau vĩnh viễn chôn thây nơi đây!” thanh tam xoa kích hoả diễm khổng lồ huyễn phù nơi tay Hàn Phong, cảm giác như trong đó chứa lực lượng phá hoại cường đại. Hàn Phong nhịn được giật giật miệng, thanh chứa đầy hàn truyền vào tai Tiêu Viêm.
      Tiêu Viêm hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở nơi tiếp xúc của dị hoả, ánh mắt đột nhiên trở lên lăng lệ, song chưởng vỗ mạnh, hai loại dị hoả chậm chạp chịu dung hợp rốt cục cũng duy trì ở trạng thái cân bằng kì dị. Nhất thời cường quang như ngọc từ giữa bạo phát ra giống như mặt trời làm người ta loé mắt.
      Cường quang thình lính loé sáng, xung quanh ít người đem ánh mắt phóng lại, lát sau cương quang mới yếu bớt quang cảnh bên trong rốt cục cũng thu được vào mắt.
      , hắc bào thanh niên nhàng đứng, đoá Phật Nộ Hoả Liên chậm rãi huyễn phù. Đoá Phật Nộ Hoả Liên này so với Tử Thanh Hoả Liên lúc trước Tiêu Viêm thi triển nội liễm hơn nhiều, năng lượng khổng lồ tán. Nhưng nếu tinh mắt, người ta phát , Phật Nộ Hoả Liên thong thả xoay tròn làm gian xung quanh vặn vẹo cách quỉ dị.
      Người bình thường cõ lẽ cảm giác được khủng bố của đoá hoả liên này, nhưng đánh nhau kịch liệt , Tô Thiên và Kim Ngân nhị lão hẹn mà cùng ngừng tay, quay đầu lại ánh mắt hướng về phía lòng bàn tay Tiêu Viêm với đoá Phật Nộ Hoả Liên, trong mắt thể che dấu được ánh mắt đầy kinh hãi.
      Cỗ lực lượng này, cho dù là ngay cả bọn họ đều cảm thấy kinh hãi!!!!
      ----------oOo----------
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :