CHƯƠNG 52: ĐỘT PHÁ Sau khi lựa chọn xong đấu khí công pháp , cả gia tộc bỗng nhiên trầm lặng , những tộc nhân có đấu khí dưới thất đoạn bắt đầu lục tục rời khỏi gia tộc , phân về các sản nghiệp của gia tộc , còn những tộc nhân đạt từ thất đoạn đấu khí trở nên , sau khi tìm kiếm được đấu khí công pháp cũng bắt đầu khổ tu , dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tu luyện đấu khí công pháp Tiếp đến là những ngày tĩnh lặng , hai tháng thời gian , cơ hồ giống như nước chảy bình thường , theo khe hở lặng lẽ trôi qua , làm cho người ta khó có thể phát Mặt trời chiếu rọi cao , ánh nắng nóng cháy tỏa ra từ mặt trời , nhiệt khí nhè tỏa ra như hỏa lò , làm cho tầm mắt của con người thoáng có chút vặn vẹo , méo mó , uốn cong Ở phái sau đỉnh núi của Tiêu Gia , tại khu rừng bên trong Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây trong rừng rậm , tạo nên những tia sáng li ti mặt đất , giống như những vì sao bầu trời đêm Trong khu rùng , có hai đạo bóng người mãnh liệt thay đổi nhau di động , song chưởng giao kích , làm cho những lá khô ở phụ cận xung quanh bay tung lên Song chưởng tại trước người mãnh liệt giao kích , thanh trầm buồn vang lên , tiểu thủ trắng nõn của Huân Nhi nhàng huy động , tuy công kích dường như ôn nhu, nhưng mà khi va chạm vào , cỗ nhu hòa kình lực kia bỗng nhiên tràn ngập tính công kích Khóe miệng khẽ mím lại , hữu chưởng tiếp xúc với cỗ cường đại kình lực , làm cho Tiêu Viêm phải lùi lại phía sau hai bước , bàn tay tiếp xúc với đôi tay bé của Huân Nhi thoáng có chút tím bầm Nhìn Tiêu Viêm lui lại phía sau , Huân Nhi mỉm cười , ngọc thủ trắng nõn trước người chậm rãi du động , ở đầu ngón tay thon dài thoáng ra đấu khí màu vàng nhàn nhạt lưu quang "Sách sách , mạnh …"Ổn định thân mình , Tiêu Viêm trong lòng sợ hãi than lắc lắc đầu , giương mắt nhìn cái miệng nhắn cười của Huân Nhi , liếm liếm miệng , chiến ý đại tăng . Cước chưởng đạp lên mặt đất bước , thân hình cấp tốc di động , nhất thời khiến cho bùn đất bay lên Nhìn công kích của Tiêu Viêm , Huân Nhi khẽ chu cái miệng nhắn lên , quang mang màu vàng bàn tay càng thêm nồng đậm Cước chưởng hung hăng đạp lên mặt đất , Tiêu Viêm vọt mạnh thân hình tới , cách Huân Nhi khoảng cách bước chân dừng lại , cực động cùng cực tĩnh trong lúc đó hoàn mỹ chuyển hóa , khiến cho người ta cảm thấy đột ngột Nhìn thấy Tiêu Viêm khống chế tốc độ xảo diệu như vậy , đôi mỹ mâu của Huân Nhi , nhịn được toát ra vẻ tán thưởng "Bát cực băng !" Thân mình chợt dừng lại , Tiêu Viêm chân phải điểm địa , thân mình mãnh liệt luân chuyển tăng lực bật lên , tả thối giữa trung vung lên cái , tả thối tràn ngập lực lượng , phá phong lao tới hung hăng công kích Huân Nhi Giương mắt nhìn thế công mãnh liệt của Tiêu Viêm , Huân Nhi ngọc thủ khẽ vẽ nên nửa vòng tròn, kim quang chợt đại phóng , ngọc thủ quỷ dị vẽ nên nữa vòng tròn này , chút do dự cản trở công kích từ tả thối của Tiêu Viêm "…" cước quyền giao tiếp , nhất thanh muộn hưởng vang lên , những chiếc lá khô còn lại mặt đất đều bị thổi bay lên trời cước quyền , sau khắc giằng co nhau trung , hai người thân mình đều mau chóng lui lại Thân thể nhất thời bị kình phí trực tiếp oanh động văng lên cao bốn năm thước , Tiêu Viêm sợ hãi than lắc lắc đầu , thân thể tưởng như duy trì được , hữu chưởng mãnh liệt áp vào cây đại thụ bên cạnh , cỗ hấp lực , đưa cấp tốc hạ xuống hóa giải hết kình khí , thân hình vững vàng hạ xuống mặt đất Ngảng đầu nhìn , thấy Huân Nhi cũng đồng dạng lùi về sau , Tiêu Viêm chép miệng cười : "Vừa rồi nha đầu ngươi sử dụng đấu kỹ gì vậy ? " "Huyền giai cao cấp đấu kỹ : Yến phản kích …Luyện đến cao tầng có thể đem công kích của đối phương quay phản kích trở lại , muội đến bây giờ mới chỉ bước vào cảnh giới đầu , chỉ có thể phản kích lại phần lực lượng " Huân Nhi cười ngâm ngâm . Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Sao? , Tiêu Viêm trong lòng bỗng nhiên toát ra mấy từ : "Tá lực đả lực …" "Tiêu Viêm ca ca vừa rồi đấu kỹ kia mạnh nga , nếu Huân Nhi phải là nhất tinh đấu giả , thực lực cao hơn huynh , chỉ sợ tiếp được cỡ cương mãnh kình khí kia "Huân Nhi mỹ mâu phiêu lượng xinh đẹp như vầng trăng khẽ cười Tiêu Viêm gì khẽ nhún vai , miễn cưỡng cử động , cao độ chiến đấu , làm cho thân thể rời rạc , tinh thần theo đó cũng có chút mỏi mệt Thân mình ướt đẫm mồ hôi , tiêu viêm thầm mắng tiếng quỷ thời tiết , khẽ cởi y phục ra Y phục thoát hạ , lộ ra thân thể tráng kiện , tuy tính là tráng thạc , thế nhưng thân hình nho đó nhìn kỹ dấu cỗ lực lượng Nhìn thân hình Tiêu Viêm phía trước lõa thể , Huân Nhi khuôn mặt nhắn cười cười thoáng có chút ửng đỏ Cầm lấy y sam, Tiêu Viêm mỏi mệt dựa người vào tảng đá , hướng về phía Huân Nhi cười khổ : "Ai , hai tháng , mà vẫn dừng ở bát đoạn đấu khí …" Nhìn vẻ mặt bất đắc gĩ của Tiêu Viêm , Huân Nhi khẽ mân cái miệng nhắn cười khẽ , cũng dựa vào tảng đá ngồi xuống , lấy xiêm y từ trong tay Tiêu Viêm , sau đó ôn nhu lau mồ hôi người , ôn nhu an ủi :"Bát đoạn đấu khí lên cửu đoạn đấu khí là sơ giai đấu khí đích bình cảnh giai đoạn , Tiêu Viêm ca ca cần nóng vội , cứ từ từ là tựu thành …" tới đây , Huân Nhi bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt đối phương có chút nóng cháy , ngẩng mặt nhìn lên thấy Tiêu Viêm chăm chú nhìn mình , khuôn mặt nhắn đỏ lên , gắt giọng : "Tiêu Viêm ca ca…" thanh thiếu nữ ôn nhu , nhất thời làm cho khu rừng nóng bức khí trở nên mát mẻ vài phần Bởi vì thời tiết nóng bức cho nên Huân Nhi hôm nay chỉ mặc chiếc áo màu xanh ngắn bó lấy thân thể thon dài , lộ ra mảng tuyết trắng mê người , tiểu hung bộ của thiếu nữ thoáng phát dục ,thanh xuân hấp dẫn như thế , khó trách Tiêu Viêm có chút thất thần Bị Huân Nhi làm cho bừng tỉnh , Tiêu Viêm khuôn mặt có chút đỏ lên , xấu hổ cười cười , dựa vào tảng đá lạnh lẽo , chậm rãi nhắm mắt lại tùy ý để đôi tay bé của Huân Nhi trà thân thể Khẽ chu cái miệng hồng nhuận nhắn , Huân Nhi giúp Tiêu Viêm lau thân thể , khóe mắt trộm đảo qua ,ngạc nhiên phát , Tiêu Viêm chẳng biết khi nào chìm vào giấc ngủ Bất đắc gĩ lắc đầu , Huân Nhi cũng biết ngày hôm nay cao độ chiến đấu làm cho Tiêu Viêm quá mỏi mệt , khẽ sờ mũi , bàn tay bé buông y sam xuống , đầu ngón tay thon dài chậm rãi lên kim quang màu vàng Lặng lẽ nhìn Tiêu Viêm có phản ứng gì , đầu ngón tay Huân Nhi điểm vào làn da Tiêu Viêm , qung mang màu vàng theo ngón tay Huân Nhi điểm động , chậm rãi tiến vào thân thể Tiêu Viêm … Theo quang mang màu vàng đưa vào , trán thanh khiết của Huân Nhi lên lấm tấm mồ hôi . Dựa vào tảng đá , Tiêu Viêm ngủ say , trong thân thể bỗng nhiên đột ngột phát ra cỗ hấp lực , hấp thu thiên địa chung quanh , tia đấu khí , bắt đầu nhanh chóng dũng mãnh tiến vào … "Ách , muốn đột phá ?" Cái miệng nhắn mở lớn , nhìn Tiêu Viêm hề ý thức hấp thu đấu khí , cái loại kinh nghiệm này khiến cho Huân Nhi nhất thời kinh ngạc giọng
CHƯƠNG 53: ĐỆ CỬU ĐOẠN Trong khu rừng rậm rạp, tia năng lượng khí lưu màu trắng nhạt xuất từ trong khí, sau đó ngừng tiến vào thân thể của Tiêu Viêm ngủ say. Nhìn Tiêu Viêm gần như trở thành năng lượng ngọn nguồn, Huân Nhi cũng hơi kinh hãi, lặng lẽ lui ra phía sau đoạn khoảng cách, cảnh giác canh giữ xung quanh, lúc này nếu có người làm Tiêu Viêm bừng tỉnh từ loại tu luyện trạng thái này, sợ rằng mất cơ hội tấn cấp. Lần tấn cấp này của Tiêu Viêm, có thể là thuận lợi như nước chảy, theo đấu khí ngừng tiến vào, nét uể oải mơ hồ mặt Tiêu Viêm, cũng chậm rãi biến mất, khuôn mặt thanh tú, tản ra bạch quang nhàn nhạt, giống như ôn ngọc. Trong khu rừng , đấu khí ba động kéo dài hơn giờ, mới chậm rãi biến mất. Khi luồng đấu khí cuối cùng tiến vào cơ thể của Tiêu Viêm, khu rừng , lại khôi phục bình tĩnh, ánh sáng mặt trời, cũng tiếp tục chiếu xuống. Nhìn Tiêu Viêm đôi mắt tuy đóng chặt, nhưng hô hâp lại cực kỳ vững vàng, Huân Nhi nhàng thở ra hơi, thấp giọng cười : "Rốt cục cũng đến chín đoạn, có lẽ chỉ cần nửa năm thời gian nữa, Tiêu Viêm ca ca có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành đấu giả chính thức." nhàng cười, Huân Nhi khoanh chân ngồi lên tảng đá, yên lặng chờ đợi Tiêu Viêm tỉnh lại. Lúc Tiêu Viêm tỉnh lại, sắc trời dã tối, mê mang chớp mắt, sau lúc, Tiêu Viêm mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu lên, nhìn Huân Nhi ngồi tảng đá, bị ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào mà như được phủ thêm tầng bạc sa, nhìn lên đôi mắt như thủy linh kia, khỏi mỉm cười. "Tiêu Viêm ca ca, ngươi tỉnh rồi?" Nhìn Tiêu Viêm tỉnh lại, Huân Nhi cười duyên . Cười gật đầu, Tiêu Viêm đứng dậy, vươn vai cái, lười biếng vặn eo, trận "phách lý ba lạp" tiếng vang, từ thân thể liên tiếp truyền ra Bị cỗ cảm giác sung mãn chỉ khi mới tăng cấp có thể cảm nhận được làm ngẩn người, Tiêu Viêm nắm tay lại, lập tức há miệng, ngẩng mặt, có chút chần chờ cùng xác định : "Cái gì… Ta hình như đến chín đoạn?" Nhìn bộ dáng đầu vụ thủy của Tiêu Viêm, Huân Nhi bật cười, gật đầu. Thấy Huân Nhi gật đầu, khóe miệng Tiêu Viêm hạ xuống, trong lòng kinh hãi, lại có chút dở khóc dở cười, lần trước là đột phá lúc mộng du, lần này lại là đột phá trong lúc ngủ, loại phương thức đột phá này, quả thức là quá buồn cười. Hăng hái đánh ra vài quyền, cảm nhận đấu khí hùng hậu hơn vài lần, Tiêu Viêm khỏi cười hắc hắc tiếng. Sau khi phát tiết toàn bộ kinh hãi trong lòng, Tiêu Viêm mới nhận ra sắc trời tối, cười xin lỗi với Huân Nhi, biết, nha đầu này chắc chắn vẫn đợi ở đây. Tiên tay cầm áo mặc vào, Tiêu Viêm quay về phía Huân Nhi hài hước : "Còn ? Hôm nay xem như ngày vui, ca ca mời ngươi Ô Thản thành ăn bữa." "Hì hì, ta nhất định phải chọn thứ đắt nhất…" Nghe vậy, Huân Nhi thản nhiên cười, mũi chân điểm lên tảng đá, nhàng đáp xuống bên cạnh Tiêu Viêm, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ, vang lên khắp trong rừng. Vì cảm tạ Huân Nhi chờ đợi cả buổi chiều, Tiêu Viêm đặc biệt mang theo Huân Nhi dạo quanh Ô Thản thành, sau đó mới tách ra trong gia tộc. Kéo cước bộ có chút hưng phấn trở lại phòng của mình, Tiêu Viêm nằm xuống giường, ôm chăn gối mềm mại, cười híp mắt giọng : "Rốt cục cũng sắp trở thành đấu giả a…." "Hắc, lần tấn cấp này, ngươi phải cám ơn tiểu nha đầu đó." Trong phòng, tiếng cười già nua đột nhiên truyền ra Ngước mắt lên, nhìn dược lão biết xuất từ bao giờ, Tiêu Viêm nhíu mày hỏi: "Có liên quan với Huân Nhi?" "Ân, đích xác có chút quan hệ, nếu , sợ rằng ngươi phải mất đoạn thời gian nữa mới có thể đột phá." Thân thể trong suốt của dược lão huyền phù chiếc ghế, nhàn nhạt . Bất đắc dĩ nhún vai, Tiêu Viêm vùi đầu vào trong chăn, chán nản : "Bây giờ chín đoạn, muốn đột phá lên đấu giả cấp bậc, chỉ sợ cũng phải mất nửa năm mới được…" đây đây, Tiêu Viêm ngồi thằng dậy, khuôn mặt đột ngột trở nên trầm, trong tiếng có phần lãnh ý: "Thời gian qua hơn năm, nhưng ta vẫn chưa trở thành đấu giả, nếu tốc độ tiếp tục như vậy, ba năm sau... chỉ sợ ta đấu lại được với Nạp Lan Yên Nhiên." Nghe vậy, dược lão chớp mắt có ý kiến. "Nạp Lan yên Nhiên có thể được Vân Lam tông bồi dưỡng để trở thành tông chủ đời tiếp theo, thiên phú tuyệt đối kém, hơn nữa, Vân Lam tông có thực lực hùng hậu, trong tông môn, còn có luyện dược sư cường đại như đan vương Cổ Hà… Nếu trợ giúp Nạp Lan Yên Nhiên, chỉ sợ tốc độ tấn cấp của nàng, chậm hơn ta." Tiêu Viêm tự lẩm bẩm . Dược lão liếc mắt nhìn Tiêu Viêm cái, nhưng lại thấy gia hỏa này hai mắt long lanh nhìn chằm chằm mình, lập tức cười hắc hắc, nhưng lại chịu . Nhìn dược lão biểu gì, Tiêu Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt cái, mấy lời này, xem ra mất công rồi… "Khái …" trầm mặc lúc sau, dược lão lúc này mới ho tiếng, đứng dậy, bước về phía trước, bĩu môi khinh thường : "Tên Cổ Hà đó cũng chỉ là luyện dược sư sáu phẩm, cũng dám xưng là đan vương? Vậy những người luyện dược tốt hơn gọi là gì?" Nghe dược lão vậy, mặt Tiêu Viêm nhất thời lộ ra tiếu ý, biết, vị thần bí sư phụ này, rốt cuộc lại muốn ra tay rồi… Ngày mai mua tài liệu, hừ, phải tụ khí tán sao, ta luyện nó ra cho ngươi ăn như khoai tây… ta tin, Nạp Lan Yên Nhiên đó có đãi ngộ như vậy." Dược lão hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ cười lạnh .
CHƯƠNG 54: TRÙ TIỄN Đương nhiên, là đem tụ khí tán ăn như khoai tây cũng có chút khoa trương, nhưng với bản lãnh của dược lão, chỉ cần đủ tài liệu, luyện ra hơn chục viên tụ khí tán cho Tiêu Viêm, cũng phải việc gì quá mức khó khăn Nghe được cuồng ngữ của dược lão, Tiêu Viêm còn chưa kịp cao hứng, bị những tài liệu mà dược lão ra tiếp theo làm ủ rũ xuống "Ngươi ngày mai chuẩn bị bốn cây mặc diệp liên, hai quả xà tiên quả thành thục, cây tụ linh thảo khoảng hai mươi năm, còn có viên ma hạch nhị giai hệ thủy." Dược lão thản nhiên , quay đầu sang, lại nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của Tiêu Viêm, khỏi ngạc nhiên : "Sao vậy?" "Mặc diệp liên năm mươi năm tuổi? Loại niên phẩm dược tài này, hình như giá cả là hơn ba nghìn kim tệ cây? Xà tiên quả thành thục? Nó là cực phẩm trong tài liệu cấp thấp, ít dược tài điếm ngay cả mua cũng mua được, cho dù vận khí tốt gặp được, cũng ít nhất phải hơn tám nghìn kim tệ a, tụ linh thảo hai mươi tuổi? Trời ạ, ta chỉ mới nhìn thấy lần ở đấu giá hội, giá cả lúc ấy, cũng là vạn năm nghìn kim tệ, còn có ma hạch nhị giai hệ thủy, cũng phải hơn hai nghìn kim tệ a." Tiêu Viêm vỗ trán, thống khổ rên rỉ : "Chỉ nguyên liệu cộng vào hơn năm vạn kim tệ, ta làm gì có nhiều tiền như vậy?" "Ặc…" Nghe vậy, dược lão trừng mắt cái, phẩy phẩy tay hài hước : "Đây là việc của ngươi, có quan hệ gì với ta, ta chỉ phụ trách luyện dược." "Mẹ kiếp, là quá đắt, nếu đem đồ vật này làm khoai tây ăn, cho dù lấy tài lực của Tiêu gia, cũng căn bản là đáp ứng được." Trong lòng cười khổ mắng tiếng, Tiêu Viêm từ đầu giường lấy ra tạp phiến màu xanh, thương vuốt ve nó, bất đắc dĩ : "Số tiền lần trước bán trúc cơ linh dịch, cũng chỉ còn hơn vạn, căn bản đủ mua số dược tài mà ngươi ." Dược lão cười hắc hắc, nhàn nhã ngồi ghế (quái, nó ngồi ghế kiểu gì nhỉ?), bộ dáng liên quan đến ta. Nhu nhu trán, Tiêu Viêm nhếch miệng : "Đầu tiên dùng nó mua tài liệu trúc cơ linh dịch , luyện chế số linh dịch đấu giá, nếu , tiền chắc chắn đủ. Dược lão gật đầu có ý kiến, luyện chế trúc cơ linh dịch loại linh dược thấp cấp này, đối với cũng có gì khó khăn. Thấy dược lão gật đầu, Tiêu Viêm lúc này mới thở ra hơi, nặng nề nằm bịch xuống giường, cười khổ giọng : " có tiền, là phiền não a…" Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Viêm lặng lẽ ra khỏi gia tộc, mua đầy đủ tài liệu của trúc cơ linh dịch trong số dược tài điếm của Ô Thản thành, sau đó vào khách sạn vắng vẻ. Vì bán cho người khác dùng, nên Tiêu Viêm cũng có nhàn tâm để dược lão tỉ mỉ điều chế, cho nên cũng giống như lần trước, mua những dược tài kém nhất, rẻ nhất. Vì vậy, Tiêu Viêm mua được bảy phần tài liệu, đồng thời cũng đem số tiền còn lại trong tạp phiến tiêu hết. Lúc đợi dược lão luyện dược, Tiêu Viêm cầm tạp phiến màu xanh trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ lại trở lại trạng thái hết tiền như trước kia rồi. Lần luyện dược này, dược lão khoảng giờ mới hoàn thành, nhìn bảy chiếc bình bằng bạch ngọc ở bàn, Tiêu Viêm liếm môi cười, cẩn thận đem chúng cất vào người. Vỗ vỗ linh dịch trong ngực, Tiêu Viêm đem đấu bồng màu đen mặc lên người, sau khi đấu bồng hoàn toàn che phủ thân hình, lúc này mới hắc hắc cười ra khách sạn. Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, trong giám bảo thất. Thủ tích đấu giá sư Nhã Phi của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, kinh ngạc há to miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảy bình trúc cơ linh dịch bàn, bộ ngực đầy đặn khẽ nổi lên những đường nét kinh tâm động phách. "Khái…" Hắc bào nhân ngồi cách đó xa khẽ ho khan tiếng, làm nàng tỉnh táo lại. Ngọc thủ nhàng vuốt ve bình ngọc lạnh lẽo, Nhã Phi mở nắp khẽ ngửi, sau đó đưa cho Cốc Ni bên cạnh. Tiếp nhận chiếc bình bạch ngọc, Cốc Ni tinh tế kiểm tra lúc, hơi giật mình : "Tất cả đều là trúc cơ linh dịch…" Nghe Cốc Ni xác nhận, mi mắt Nhã Phi hơi giật giật, sóng mắt mê người lưu chuyển qua hắc bào nhân, khuôn mặt, tràn ngập vũ mị mê người: " nghĩ tới, nửa năm gặp, lão tiên sinh dĩ nhiên cũng mang đến sinh ý lớn cho đấu giá hội của chúng ta." "Lúc nào mới có thể đấu giá?" Dưới hắc bào, truyền ra thanh già nua của dược lão. "Lão tiên sinh cần tiền gấp sao? Nếu quá gấp, Nhã Phi đề nghị ngài có thể chờ hay ngày, rất ít khi có bảy bình trúc cơ linh dịch đồng thời xuất , nếu để đấu giá hội chúng ta tuyên truyền chút, vậy lợi nhuận ngài có được, lớn hơn rất nhiều..." Nhã Phi thản nhiên cười, giọng dò xét . Nghe vậy, hắc bào nhân hơi trầm mặc lúc, lúc sau mới truyền ra tiếng ừ khẽ. Thấy đáp ứng, tươi cười mặt Nhã Phi càng đậm thêm vài phần, ngọc thủ cầm lên chén trà bên cạnh, bây giờ nàng có thể xác định, vị hắc bào nhân này, tuyệt đối là nhị phẩm, thậm chí tam phẩm luyện dược sư. Bưng chén trà nhấp ngụm, hắc bào đột nhiên lay động, thanh già nua truyền ra: " biết đấu giá hội các ngươi, có thể giúp ta tìm số dược tài ?" Mỹ mâu sáng ngời, Nhã Phi ngồi chiếc ghế, đường cong mê người ra, cười khanh khách : "Lão tiên sinh muốn dược tài gì?" "Bốn cây mặc diệp liên năm mươi tuổi, hai xà tiên quả thành thục, cây tụ linh thảo khoảng hai mươi tuổi, nhị giai ma hạch hệ thủy…" Cốc Ni bên, nghe được vài loại dược tài này, khuôn mặt nhất thời biến đổi, trong ánh mắt thêm vào phần kinh nghi đánh giá hắc bào nhân. "A a, Nhã Phi giúp lão tiên sinh chú ý mấy loại dược tài này, nếu có tin tức, thông tri cho lão tiên sinh kịp thời, biết lão tiên sinh ở đâu? Liên lạc ra sao?" Khóe mắt Nhã Phi liếc qua Cốc Ni sắc mặt biến hóa, trong lòng cũng giật mình, dấu vết cười . " cần liên lạc ta, nếu có mấy loại dược liệu này, trực tiếp trừ vào số tiền bán được từ trúc cơ linh dịch, ta tùy thời đến lấy." Dưới hắc bào, thanh già nua thản nhiên . "Ta còn có việc, hai ngày sau ta quay lại đây." Tùy ý , hắc bào nhân đứng dậy, ra khỏi giám bảo thất. Nhìn thân ảnh biến mất tại ngõ rẽ, mỹ mâu của Nhã Phi híp lại, giọng : "Dược tài vừa rồi, có gì đúng sao Cốc Ni thúc thúc?" Cốc ni có chút gật đầu, thở dài hơi, cười khổ : "Nếu ta nhớ lầm, đây là tài liệu luyện chế tụ khí tán." Nghe vậy, khuôn mặt Nhã Phi cũng biến đổi, thất thanh : "Tụ khí tán phải cần tứ phẩm luyện dược sư mới có thể luyện chế sao?" Gật gật đầu, Cốc Ni than thở: "Xem ra lần này đánh giá sai, nhưng tứ phẩm luyện dược sư ở Gia Mã đế quốc cũng chỉ khoảng hai mươi mấy vị, hắc bào nhân này, tại sao chưa từng nghe qua trước kia?" Nhã Phi khẽ lắc đầu, mỹ mâu lưu động tia sáng kì dị, giọng lẩm bẩm: "Tứ phẩm luyện dược sư… nếu có cơ hội, nhất định phải chiêu mộ !"
CHƯƠNG 55: BẤT TIỂU TÂM thể , hiệu quả tuyên truyền của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường phi thường cường đại, sau khi Tiêu Viêm đem trúc cơ linh dịch giao cho đấu giá hội ngày, gần như toàn bộ các thế lực lớn lớn của Ô Thản thành, đều cũng biết được tin tức này, nhất thời, tất cả mọi người máu huyết đều sôi trào hết lên. giống với đấu giá huyền giai cao cấp công pháp lần trước, loại vật phẩm thiên giới đó, cũng chỉ có vài thế lực mới có tư cách đấu giá, còn những thế lực hơi yếu, cũng chỉ có thể nhìn mà thở dài. Mà trúc cơ linh dịch, đối với rất nhiều người mà , lại càng thêm thực tế, vì nó có thể làm tôn tử (con cháu) mình rất nhanh trở thành đấu giả, rất nhiều trưởng bối, đều cũng nguyện ý bỏ tiền mua loại linh dược thực tế nhưng cũng quá đắt này. Khi trúc cơ linh dịch được truyền bá náo náo nhiệt nhiệt trong Ô Thản thành, Tiêu Viêm ở sâu trong gia tộc, cũng nghe thấy chút phong thanh,nhìn bảy bình trúc cơ linh dịch nguyên chất này được truyền bá lớn như vật, cũng cảm nhận được mị lực của đan dược đại lục này. Tại ngày thứ hai, Tiêu gia cũng thu được lời mời của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, có lẽ vì Tiêu Chiến lần trước mua cho Tiêu Viêm trúc cơ linh dịch, vài vị trưởng lão trong gia tộc cũng cảm thấy hứng thú, đặc biệt là mấy vị vẫn còn có tử tôn chưa đạt đến cấp bậc đấu giả, càng cực kỳ nóng lòng. Buổi chiều, Tiêu Viêm vốn định mình ra ngoài, nhưng lại bị Tiêu Chiến phái người thông tri tiếng, bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể theo người báo tin, đến gia tộc đại môn. Tới đại môn, chỉ có Tiêu Chiến ở đó, ngay cả mấy vị trưởng lão, cũng đều ở đây, nhìn qua cực kỳ náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm chậm rãi đến, Tiêu Chiến nhếch miệng cười, vẫy tay thúc giục cái. Thấy cha thúc giục, Tiêu Viêm thở dài hơi, đến gần, khóe mắt lại liếc đến hai người bên cạnh Tiêu Chiến, lông mày hơi nhíu lại. "Chậm chà chậm chạp giống như mụ đàn bà…" Nhìn Tiêu Viêm nhíu mày, Tiêu Ngọc đợi lúc cũng có chút tức giận, lạnh lùng mở miệng chêu trọc. "Cũng liên quan đến ngươi." Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc, thanh nhàn nhạt làm có người suýt nữa đem răng nghiến nát. "Phốc xích" Trong đám người, tiếng cười của thiếu nữ, vang lên như chuông bạc. Ngẩng cao đầu, nhìn Huân Nhi đứng trong đám người, Tiêu Viêm nhún vai với nàng, cười : "Ngươi cũng đấu giá hội?" "Ở trong gia tộc rất nhàm chán, xem chút cũng tốt…" Huân Nhi thoát ra khỏi đám người, đứng cạnh Tiêu Viêm, thản nhiên cười . Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Cũng chẳng có gì hay, ít trúc cơ linh dịch mà thôi, đối với ngươi cũng có tác dụng gì." Tiêu Viêm tùy ý cười . "Hừ, có gì hay? Nếu ngươi có nó, lại có thể bằng cấp ta nhanh như vậy?" Tiêu Ninh lần trước bị Tiêu Viêm đánh cho hưu dưỡng hai tháng, nhìn hai người chuyện thân mật như vậy, da mặt giật giật, để ý đến vết sẹo vẫn chưa hết đau, mở miệng châm chọc "Xương cốt lại ngứa ngáy sao?" Chớp chớp mắt, Tiêu Viêm tự tiếu phi tiếu . "Ngươi…" Tiêu Ninh giận giữ nắm chặt hai tay, sau đó lập tức buông xuống, cười lạnh : "Ngươi đừng đắc ý, lần trước ngươi đả thương ta, ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu trong đoạn thời gian tĩnh dưỡng này, ta cũng thể chạm được vào đoạn thứ chín, nhiều nhất là bảy ngày nữa, ta có thể vào chín đoạn, đến lúc đó ai xương cốt ngứa ngáy, còn nhất định!" Nghe Tiêu Ninh vậy, trưởng bối và tộc nhân xung quanh, khỏi đều kinh ngạc nhìn về phía , mà đại trưởng lão bên cạnh, khuôn mặt già nua cũng có chút đắc ý, chắc nghĩ rằng cháu mình làm mình nở mày nở mặt. Tiêu Chiến nhíu mày, có chút tức giận trừng mắt nhìn đại trưởng lão, vừa muốn phất tay để mọi người xuất phát, nhưng lại nhìn thấy nét hài hước mặt Tiêu Viêm, khỏi sửng sốt, lời vừa đến miệng cũng nuốt xuống. Nhìn Tiêu Ninh vẻ mặt cười lạnh cùng đắc ý, Tiêu Viêm hé miệng, trầm mặc lúc, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ giọng : "Việc này… có ý tứ, mấy hôm trước cẩn thận… đến chín đoạn rồi, xem ra, ngươi sợ rằng vẫn chậm hơn ta." "Ặc …" Nghe Tiêu Viêm thế, tộc nhân xung quanh nhất thời im lặng, ánh mắt kinh ngạc chuyển qua Tiêu Viêm, cẩn thận… đột phá? Dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, tiểu gia hỏa này thực có chủ tâm đả kích người khác, Tiêu Ninh đáng thương... Nghe mấy lời này của Tiêu Viêm, khuôn mặt đắc ý của Tiêu Ninh chợt cứng ngắc, khóe miệng co quắp lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, lúc sau, mới chán nản mềm xuống, vốn tưởng rằng lần này chạm đến nình cảnh có thể cho mình thu hồi lại ít mặt mũi, nghĩ đến, lại là đả kích càng trầm trọng hơn. Ngọc thủ kéo Tiêu Ninh chịu đả kích, Tiêu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, nhưng lần này lại mở miệng châm chọc gì, chỉ thầm trong lòng: "Tiêu hỗn đản này rốt cuộc tu luyện như thế nào? Mới có hai tháng thời gian a… Tại sao đến chín đoạn rồi?" Cho dù quan hệ ngày thường với Tiêu Viêm tốt, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc, vẫn vì tốc độ tu luyện của Tiêu Viêm, mà cảm thấy rung động. "Ha ha…" Nhìn tộc nhân xung quanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lông mày Tiêu Chiến nhất thời giãn ra, cười to vài tiếng, liếc mắt nhìn đại trưởng lão vẻ mặt bất đắc dĩ, cười to : " thôi, thôi, đấu giá sắp bắt đầu rồi, mọi người đừng trì hoãn nữa, nếu đến chậm bị người ta cướp mất hay." Ánh mắt nhìn về mấy vị đại trưởng lão ra khỏi đại môn, Tiêu Chiến nhịn được xoay người lại xoa xoa đầu Tiêu Viêm, sướng khoái cười : " tệ, tệ, ngươi làm phụ thân mở mặt, mấy lão gia hỏa này mấy hôm nay đều dưới mười lần mấy đứa cháu của họ tốt ra sao rồi, làm ta phiền muốn chết, phải vì muốn gia tộc mua cho cháu bọn bình trúc cơ linh dịch sao, phiền phức người khác, già rồi còn tham." Bị xoa loạn hết tóc, Tiêu Viêm cười khổ tiếng, vô tội nhún vai, nhấc chân ra khỏi đại môn, bất đắc dĩ : "Vốn muốn , nhưng tên gia hỏa kia hết lần này tới lần khác lại ra làm gì…" Tiêu Ninh vừa ra khỏi cửa xa, nghe Tiêu Viêm vậy, khóe miệng giật giật, trong lòng thực có chút buồn bực muốn khóc.
CHƯƠNG 56: GIÀ NAM HỌC VIỆN Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường hôm nay thể nghi ngờ là ngày hỏa bạo nhất trong nửa năm, tiếng ồn ào trong đại sảnh, làm cho mấy người Tiêu Viêm vừa đến ù cả tai, giống như có đám ruồi bay xung quanh, làm cho người khác tâm phiền ý loạn. Nhìn đại sảnh, Tiêu Chiến nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để người của đấu giá trường dẫn bọn họ vào thông đạo của khách quý, lúc nay mới an ổn vào phòng đấu giá. Trong phòng đấu giá, mặc dù nhân số cũng ít, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt Tiêu Chiến quét quanh phòng đấu giá, sau đó dẫn mấy người Tiêu Viêm đến vị trí phía trước của đấu giá đài, ngồi xuống. Ngồi ở gần cuối, Tiêu Viêm nhàm chán nhìn xung quanh, lười biếng dựa vào lưng ghế, đợi đấu giá bắt đầu. "Tỷ, nửa năm sau, hình như đến thời gian chiêu sinh của Già Nam học viện?" Tiêu Viêm nhàn nhã gác chân, mắt híp lại muốn ngủ, bên tai lại đột nhiên vang đến tiếng hỏi có chút nhiệt thiết của Tiêu Ninh, cái tên đặc biệt này, khỏi làm lông mày của nhíu lại. Già Nam học viện, đấu khí học phủ nổi tiếng của đấu khí đại lục, kỳ thực lực rất hùng hậu, vượt xa thường nhân tưởng tượng, nghe muốn trở thành đạo sư trong Già Nam học viện, ít nhất phải là đại đấu sư, nếu so sánh về thực lực, sợ rằng ngay cả Vân Lam tông cũng phải yếu hơn vài phần. Tại đấu khí đại lục, học viện và tông phái có chút khác nhau, gia nhập tông phái, phải chịu số hạn chế, sau này làm việc, cũng đại biểu cho tông môn, mà học viện lại khác, sau khi tốt nghiệp, có quan hệ gì mang tính cưỡng chế từ học viện nữa. Tuy là như thế, nhưng con người dù sao cũng phải sinh vật có cảm tình, trong hoàn cảnh ở học viện, đệ tử rất dễ bồi dưỡng ra loại tình cảm với nó, lúc tốt nghiệp, loại tình cảm mơ hồ này, làm rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ học viện số việc trong khả năng có thể. người trợ giúp, có lẽ có tác dụng gì, nhưng nếu ngàn vạn người mà , uy hiếp lực tạo thành, lại là tương đối dáng sợ… Mà việc này, đúng là mục đích của tất cả các học viện. Tiến vào học viện, là cách tốt nhất để có được đấu kĩ cùng công pháp, tại loại học phủ có cấp bậc như Già Nam học viện, nếu có biểu kiệt xuất hoặc được số vị đạo sư xem trúng, chừng còn có thể xong số cao giai công pháp cùng đấu kỹ, mà có hai thứ này, khoảng cách trở thành cường giả, gần hơn rất nhiều. Công pháp, đấu kỹ, đan dược, là ba loại đồ vật có nhiều hấp dẫn lực nhất, Già Nam học viện lại chiếm cứ hai thứ, bởi vậy trong lòng vô số người đại lục, chỉ cần tiến vào Già Nam học viện, cơ bản mà là cần quan tâm đến tiền đồ sau này, mỗi đệ tử thuận lợi tốt nghiệp khỏi Già Nam học viện, đều được các thế lực khắp nơi nhanh chân cướp đoạt, tiền đồ có thể là mảnh quang minh. Bởi vậy, hàng năm đều có vô số thanh niên, nghĩ tất cả các biện pháp để tiến vào Già Nam học viện. Song, Già Nam học viện là địa phương tốt, nhưng cầu trúng tuyển của nó, lại là cực kỳ nghiêm khắc, trước mười tám tuổi, phải đạt tới tám đoạn đấu khí! Giới hạn trúng tuyển nghiêm khắc, cũng làm tất cả những người thiên phú đủ, ngăn cách ngoài cửa, cho nên, người có thể tiến vào Già Nam học viện, ai phải người có thiên phú cao. Nghe Tiêu Ninh hỏi, Tiêu Ngọc có chút gật đầu, ánh mắt liếc qua Tiêu Viêm, ngữ khí đắc ý : "Yên tâm , ngươi có tư cách trúng tuyển, hơn nữa người phụ trách chiêu sinh lần này ở khu vực Ô Thản thành lại là đạo sư của ta, nàng là ngũ tinh đạo đấu sư, có tỷ giúp ngươi, chắc chắn có vấn đề gì." "Hắc hắc, vậy là tốt rồi." Nghe vậy, mặt Tiêu Ninh lên vài phần vui mừng, hưng phấn gật đầu. Nghe hai người bên cạnh đối thoại, Tiêu Viêm bĩu môi, nếu trước kia mà , cũng chỉ có thể tiến vào Già Nam học viện, để có được công pháp và đấu kỹ càng cao cấp, nhưng bây giờ, có được sư phụ lai lịch thần bí như dược lão, Già Nam học viện, rất khó hấp dẫn . "Tiêu Viêm ca ca, nửa năm sau, ngươi định thi tuyển vào Già Nam học viện sao?" Bên cạnh, nhìn bộ dáng có hứng thú của Tiêu Viêm, Huân Nhi giọng hỏi. Nghe Huân Nhi hỏi, Tiêu Ngọc bên nhíu mày lại, cũng đem ánh mắt chuyển sang, trong lòng nàng quyết định chủ ý, nếu tiểu hỗn đản này cũng muốn Già Nam học viện, nhất định phải nhờ đạo sư của mình cho ăn ít đau khổ. Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, miễn cưỡng : " có hứng thú gì, ở cùng với đám tiểu thí hài, có gì để học? Muốn đấu khí công pháp, ta tìm bảo tàng núi còn kích thích hơn." "Hừ, khẩu khí cuồng vọng, ngươi còn tưởng rằng học viện cầu ngươi gia nhập bằng, có chút thiên phú là tự ngạo, thiên phú như ngươi ở Già Nam học viện cũng hiếm thấy, tiến vào càng tốt, với cái tính tình đáng ghét của ngươi, hơn nửa là tự tìm đả kích." Nghe Tiêu Viêm đem học viện mà mình kiêu ngạo hạ thấp, khuôn mặt Tiêu Ngọc phát lạnh, lạnh lùng quát. Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc, bĩu môi, nhưng lại buồn để ý tới, ước định của và Nạp Lan Yên Nhiên, chỉ còn lại đến hai năm thời gian, mục đích duy nhất của bây giờ, chính là vượt qua nữ nhân kia. Thời gian còn lại nhiều, mà chênh lệch của hai người vẫn còn , Tiêu Viêm cho rằng, tại Già Nam học viện có thể giúp mình trong hai năm, vượt qua Nạp Lan Yên Nhiên. Nếu đạt được, còn cái học viện nát ấy làm gì? Chẳng lẽ họ có thể giống dược lão dạy mình luyện dược thuật sao? Mà nếu có thể dạy, họ có bản lãnh của dược lão sao? Lắc đầu, Tiêu Viêm tranh luận cùng nàng vấn đề về học viện, ánh mắt hướng đến phía xa, phát người của hai đại gia tộc kia, cũng vào trong phòng đấu giá. Trong đám người, Tiêu Viêm đột nhiên phát đạo ánh mắt lãnh, ngẩng cao đầu, phát dĩ nhiên là Gia Liệt Áo, lúc trước có xung đột cùng mình trong khu buôn bán. Lúc này, vị thiếu gia của Gia Liệt gia tộc, có ý tốt nhìn chằm chằm mình, ngẫu nhiên thèm thuồng đảo mắt qua thân hình lả lướt của Huân Nhi, thấy Tiêu Viêm nhìn lại đây, nhất thời cười lạnh, miệng khẽ động đậy. Thản nhiên nhìn miệng Gia Liệt Áo khẽ đóng mở, Tiêu Viêm miễn cưỡng có thể đoán được ý tứ của : "Tiểu phế vật của Tiêu gia, rốt cuộc xong thành nhân nghi thức rồi sao? Sau này đừng để thiếu gia gặp ngươi ở Ô Thản thành, nếu … hắc hắc!" Hơi híp mắt nhìn Gia Liệt áo đắc ý cười, Tiêu Viêm mỉm cười, trong con ngươi, hung quang thoáng .