Chương 570: Bát Cực Băng đối Phách Quang Trảo! Dịch: pracell ( A Rờ muội muội) - Biên: datlucky_way (a Ky) Hai đạo nhân ảnh, trong vô số ánh mắt chăm chú của mọi người, giống như vẫn thạch va vào nhau, vang lên tiếng ầm ầm, đấu khí tràn ngập khắp trời. “Xuy!” Tay cầm trọng thước cắt qua khí, giống như tia chớp màu đen mang theo kình phong dao động hung hãn, hung hăng đập xuống trước mặt Liễu Kình đứng bất động, kình đạo mạnh, ngay cả khí dưới thân thước đều bị thổi , tiếng nổ trầm thấp cực lớn vang lên, giống như mặt đất nổ mạnh, nặng nề xuyên qua hai người. Kình phong mãnh liệt áp bách làm cho quần áo Liễu Kình ép chặt vào da, nhưng khuôn mặt vẫn vì trọng thước hung ác chém đến mà biến đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn. Khi trọng thước chỉ còn cách đầu vẻn vẹn có nửa thước, Liễu Kình cước bộ trái phải tùy ý nhàng dời từng bước. Trọng thước ầm ầm hướng bả vai Liễu Kình hạ xuống, nhưng chưa kịp đắc thủ đột nhiên Liễu Kình tay trái hướng đến bên phải chụp cái. Nhìn như là tùy ý chụp nhưng lại là cực kỳ chuẩn xác trước khi trọng thước hạ xuống, chụp lấy thân thước phía . Nhất thời cỗ kình lực cường hãn hung bạo xuất ra, đem trọng thước đánh bay xa khoảng, vừa vặn đem thế công của Tiêu Viêm ngăn trở lại. Trọng thước và thế công bị hóa giải, Tiêu Viêm khí thế trong nháy mắt bị đình trệ, mà Liễu Kình lại thầm đưa lòng bàn tay hướng xuống đất, ngón tay khẽ cong lại nhìn như loại thú trảo cực kỳ sắc bén, cánh tay vung lên, xung quanh trảo sắc bén đó bao bọc cỗ kình phong lãnh hàn, hướng ngực Tiêu Viêm đánh tới. Khi trọng thước bị đẩy ra, Tiêu Viêm cũng trong nháy mắt phản ứng, tay trái như tia chớp vung ra, năm ngón tay nắm chặt, đấu khí hùng hồn cấp tốc ngưng tụ ở lòng bàn tay, hung hăng đánh ra, vừa vặn cùng trảo sắc bén kia va chạm mãnh liệt. “Ầm !”. quyền trảo hung hăng va chạm, chợt tiếng nổ trầm thấp từ điểm tiếp xúc vang lên, kình khí dao động nổi lên từng trận, nhanh chóng hung bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng. “Tách…” Thân thể Tiêu Viêm run rẩy kịch liệt trận, cước bộ vội vàng lui về phía sau, mỗi bước chân đều làm cho bề mặt sàn đấu cứng rắn xuất những vết nứt. Như thế liên tục sau vài bước, Tiêu Viêm tại yết hầu khẽ “hừ” tiếng, chân phải hung hăng đạp xuống, làm cho sàn đấu cứng rắn nơi đó trong nháy mắt bị phá tan thành những mảnh cực rơi xuống đất. Đem kình khí vừa rồi trong tay hoàn toàn tiêu trừ, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Liễu Kình cách đó xa, đối mặt va chạm, thực lực đối phương cơ hồ hơn hẳn bậc. Thầm hít ngụm khí lạnh, Tiêu Viêm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Kình đứng bất động đối diện, trong lòng ràng người này chỉ có thực lực mạnh mẽ mà kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, càng kéo dài thời gian càng thêm bất lợi, cho nên muốn tăng phần thắng chỉ còn cách trong thời gian ngắn nhất công kích mạnh. Tuy trong lòng biết được chiến thuật đối với mình có lợi nhất, Tiêu Viêm vẫn có chút đau đầu. Liễu Kình phải là đối thủ tầm thường, chỉ cần chính mình thoáng lộ ra sơ hở sợ phải đối mặt với cuồng phong vũ bão công kích điên cuồng, chính mình là đợi cơ hội tốt nhất ra tay, sao đối phương cũng tương tự ? Làm người ta buồn bực nhất là, đối phương cũng có đủ thời gian sức lực nhàn nhã chờ Tiêu Viêm khí thế suy kiệt, có thể lại là chờ cơ hội nhất định lấy được công kích hiệu quả, sau khi thầm tính toán , Tiêu Viêm thể nghi ngờ là rơi xuống hạ phong. Trong lòng cười khổ tiếng, đem ý nghĩ lung tung trong đầu vất , Tiêu Viêm nắm chặt chuôi thước, ánh mắt híp lại nhìn đối phương cũng đồng dạng chăm chú nhìn mình. lát sau, Tiêu Viêm thân thể hơi hướng về phía trước chút, bàn chân đột nhiên đạp mặt đất cái, nhất thời cả người bay lên xoay tròn cách mặt đất nửa thước, mà theo thân hình xoay tròn, trọng thước trong tay đột nhiên rời ra, mang theo lực đạo cực kỳ bén nhọn xé gió mang theo kình phong áp bách, giống như tia chớp đen mơ hồ, phá hướng Liễu Kình bắn tới. Tiêu Viêm thình lình phóng thước công kích, ánh mắt Liễu Kình lóe lên tia kinh ngạc, bất quá sắc mặt mấy dao động, song chưởng co lại, cước bộ ngừng tiến tới, từng bước ầm ầm hạ xuống, trảo thủ có chút lớn lên, bao quanh là cỗ đạm kim sắc đấu khí nhàn nhạt (đấu khí màu vàng nhạt), nhất thời trảo thủ thấy ràng chỉ còn là đoạn bóng đen mơ hồ! Được đạm kim đấu khí bao bọc, Liễu Kình trảo thủ đột nhiên nắm chặt, tia chớp đen mơ hồ kia chợt đình trệ giữa trung. Tuy rằng trảo thủ kẹp lấy trọng thước nhưng Liễu Kình cả người vẫn bị cỗ kinh lực hung hãn chấn lui về phía sau vài bước, sau đó mới đem kình khí chứa trong trọng thước hóa giải . Chỉ vẻn vẹn bằng trảo có thể tiếp được trọng thước lực đủ để đánh nát tả tơi khối núi đá, thể người này thực lực có chút khủng bố. Năm ngón tay gấp khúc thành độ cong quỷ dị, vừa vặn từng đầu ngón tay đều tiếp xúc với trọng thước, kỹ thuật xảo diệu, hơn nữa đấu khí cả người hùng hậu, vì vậy mới có thể dễ dàng tiếp nhận công kích của Tiêu Viêm. Tay phải kẹp lấy trọng thước chứa sức nặng khủng bố, nhất thời sắc mặt Liễu Kình biến đổi, tuy sớm dự đoán trong thước này sức nặng thấp, nhưng hôm nay nắm nó trong tay mới có chút kinh ngạc phát , thước này so với Liệt Sơn Thương của còn nặng hơn rất nhiều. Trong lòng vừa có chút kinh ngạc nổi lên , cảm giác khiếp sợ ngay sau đó nhanh chóng xuất , bởi vì nắm trong tay trọng thước, Liễu Kình phát nguyên bản đấu khí lưu chuyển cực kỳ thông thuận trong cơ thể đột nhiên trì trệ. “Trọng thước này có điều cổ quái!”, trong lòng ý niệm nhanh như tia chớp lên, Liễu Kình liền buông tay, trọng thước vô lực rơi xuống. Trọng thước rơi xuống, bỗng nhiên có tiếng sấm rất vang lên, Liễu Kình nhướng mày, nháy mắt ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy bóng đen quỷ dị xuất gần trong gang tấc. Bóng đen đó lợi dụng Liễu Kình lúc thất thần vì Huyền trọng thước kia mà phóng tới, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. “Bát cực băng!” tiếng quát trầm thấp đột ngột vang lên, nắm tay Tiêu Viêm hung hãn hướng Liễu Kình đập tới, kình phong tăng vọt, đường vang lên dứt tiếng khí nổ trầm thấp, giống như tiếng pháo, vang lên trong tai mọi người. So với lần công kích điên cuồng lúc trước, ánh mắt Liễu Kình cũng hơi hơi híp lại, có thể cảm ứng được lần công kích này của Tiêu Viêm hung hãn vô cùng, đúng là chiêu cận chiến cường hãn công kích đả bại Bạch Trình, Diêu Thịnh. “Muốn dựa vào chiêu này đả bại ta, còn yếu chút, bất quá đối với đấu kỹ cận chiến này của nươi, ta muốn nhìn chút, có thể cùng đại liệt phách quan trảo của ta chống đỡ được . ”. khuôn mặt lên chút tươi cười, Liễu Kình trảo thủ đột nhiên cong lại độ cong quỷ dị, đạm kim sắc đấu khí lượn lờ ở đầu ngón tay, tụ hợp lại thành những mũi nhọn lạnh lẽo. “Đại liệt phách quang trảo!” Tâm trảo hướng đất, chớp mắt Liễu Kình thu hồi khuôn mặt tươi cười, cánh tay vung lên, trảo thủ hung bạo bắn ra, kình phong vô hình ở đầu ngón tay như như quang mang , thanh thế cực kỳ kinh người, có chút thể so được với Bát cực băng của Tiêu Viêm. Nhìn giữa sân hai người chọn giao chiến cận chiến, khán đài đều vang lên từng trận kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn ra cả hai đối thủ ai cũng am hiểu cận chiến, bọn họ cũng đồng dạng hiểu rằng, cận chiến so với chiến đấu bằng vũ khí thoáng có chút máu tanh cùng điên cuồng , đương nhiên nam nhân đối vói chuyện này tựa hồ có bài xích, đột nhiên thần tình đám đệ tử đổi hồng. Đám người Ngô Hạo lúc này cũng là đứng bật dậy, loại chiến đấu này, chỉ cần cái sơ ý trọng thương, dẫn đến thua cuộc ngay, tuy bọn họ đối với Tiêu Viêm cận chiến công kích có kiến giải, nhưng Liễu Kình cũng là cao thủ trong lĩnh vực này a. “Tiêu Viêm đấu kỹ công kích cận chiến này chỉ sợ cấp bậc hề thấp hơn so với Đại liệt phách quang trảo, bất quá biết va chạm trực tiếp thế này,có địch nổi ?” Nghiêm Hạo hơi chút ngưng trọng nhìn Tiêu Viêm bị bao bọc trong kình phong, bỗng mở miệng . Lâm Tu Nhai mắt chớp nhìn vào giữa sân, nghe được Nghiêm Hạo , chậm rãi lắc đầu: “Sợ là thể, ta từng vài lần thấy Tiêu Viêm thi triển loại đấu kỹ này, lực bạo phát đích xác mạnh, nhưng luận đến tính bùng nổ sau đó, so ra lại kém Đại liệt phách quang trảo, dù sao Liễu Kình tại chiêu này rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, nếu Liễu Kình đem công kích của Tiêu Viêm đánh xuống dưới, sau lại phản kích, chỉ sợ Tiêu Viêm bị nguy cơ bị đánh bại.” Nghe vậy, bên mấy người Nghiêm Hạo Hàn Nguyện đều khẽ gật đầu, ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn giữa sân va chạm nháy mắt bùng nổ. Trong vô số ánh mắt chăm chú nhìn xuống, giữa sân kia chứa lực phá hoại rất mạnh, quyền trảo mạnh mẽ va chạm! “Ầm!” Tiếng khí nổ to vang lên giữa trung, đột ngột cỗ kình khí gió lốc theo giữa hai người va chạm hung bạo nổi lên, hung hãn lướt qua, sân đấu chịu nổi ngừng truyền lại tiếng nứt răng rắc, từng cái khe như mạng nhện từ dưới chân hai người cấp tốc lan ra.Gió lốc kình khí tạo thành lực phá hoại khủng khiếp, khán đài vang lên thanh trận nuốt nước miếng, đây chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể a, nhưng lực phá hoại lại như vậy khủng bố. Khu vực giữa sân, quyền trảo như dính liền nhau, cỗ vô hình kình khí ngừng theo lòng bàn tay hai người xuất ra, sau đó mọi người thấy sàn nhà cực kì rắn chắc kia nhanh chóng văng tung tóe thành những mảnh cực , thậm chí cuối cùng mảnh trực tiếp bị chấn thành bột phấn! Ánh mắt gắt gao nhìn khuôn mặt Liễu Kình đối diện vẫn như cũ chút thay đổi, cánh tay của Tiêu Viêm run lên nhè , lúc hai người va chạm nhau, cỗ phản lực kia cơ hồ làm cánh tay lâm vào chết lặng, tâm tình cũng thoáng trầm xuống môt chút, trước kia dùng Bát cực băng vẫn thấy được ít nhiều hiệu quả, nhưng bây giờTiêu Viêm có thể cảm ứng được, ám kình Bát cực băng vừa mới xâm nhập vào cơ thể Liễu Kình liền bị cỗ cương mãnh kình khí nhanh chóng đánh tan tác. Kình khì Bát cực băng sinh ra cấp tốc tiêu giảm, mà thủ trảo cực đại kia vẫn có dấu hiệu thả lỏng. “Lực bạo phát lúc đầu có mạnh, nhưng tiếp sau đủ” Liễu Kình yên lặng như tượng đá đột nhiên chậm rãi mở miệng, hướng về Tiêu Viêm cười, nhàn nhạt : “Sợ là phải kết thúc ở đây thôi”. Thanh vừa xuất, thủ trảo mạnh mẽ quỷ dị nhấn cái, nháy mắt thoát khỏi cánh tay Tiêu Viêm ngăn trở, bắn thẳng đến ngực, trảo phong sắc bén vô cùng, nếu Tiêu Viêm bị đánh trúng, kết cục bại là chắc chắn. Vẫn chưa hạ tay trái, Tiêu Viêm sớm có chuẩn bị, nhanh chóng kết ấn, miệng mỉm cười, thanh sắc hỏa diễm nóng cháy trong cơ thể hung bạo ra, mà theo đó, khôi giáp bằng lửa thể phá vỡ đột ngột bao lấy cả người Tiêu Viêm. “Điều đó chắc gì đúng…!”
Chương 571: Bạo! Dịch: pracell ( A Rờ muội muội) - Biên: datlucky_way (a Ky) Theo tiếng cười Tiêu Viêm phát ra , thân thể Thanh Hỏa khôi giáp cũng nháy mắt chặt chẽ bao bọc, chớp mắt ngắn ngủi đem thân ảnh Tiêu Viêm tiêu biến trong đó. Ngưng tụ hỏa diễm khôi giáp này là Tiêu Viêm sớm có chuẩn bị, tốc độ nhanh khủng bố, thậm chí ngay tại lúc thủ trảo của Liễu Kình vừa tới Thanh Hỏa khôi giáp cũng triệt để thành hình. Đột ngột xuất hỏa diễm khôi giáp này làm Liễu Kình hơi co rụt lại, tiếp xúc gần gũi như vậy làm thân thể mơ hồ truyền đến cảm giác bị phỏng, trong lòng minh bạch, thanh sắc hỏa diễm của người này có chút quỷ dị. “Ta ra là muốn nhìn xem khôi giáp này của ngươi có thể ngăn cản công kích này ? ” .Công kích gần trong gang tấc muốn thu hồi dĩ nhiên là kịp, bởi vậy trong mắt Liễu Kình lên tia lạnh lùng, thế công thu mà tiến tới, đấu khí cuồng mãnh trong cơ thể bắt đầu khởi động, đạm kim sắc đấu khí ngoài thân hung bạo bắn ra quang mang chói mắt, đem sức nóng của hỏa diễm ngăn cách . Bởi vì đấu khí trong cơ thể xuất ra, trảo phong Liễu Kình trong nháy mắt càng thêm sắc bén, cuối cùng va chạm mạnh lên bề mặt hỏa diễm khôi giáp! Hai người chạm vào nhau như sắt thép va chạm, tiếng vang thanh thúy giữa trung vang lên. Sau khi thanh hạ xuống, chỉ thấy dưới kia, khôi giáp cực kỳ chắc chắn nhất thời mặt ngoài có vết lõm sâu, mà Tiêu Viêm ở sau Thanh Hỏa khôi giáp cũng như là trúng đòn nghiêm trọng lùi ra sau vài bước, tuy rằng Thanh Hỏa khôi giáp ngăn cách đại bộ phận kình khí nhưng như cũ vẫn có ít ám kình xuyên thấu qua khôi giáp, làm thân hình chấn động. Tiêu Viêm cước bộ thoái lui, Liễu Kình bạo phóng, nháy mắt đuổi kịp, song trảo cong lại tấn công, kim quang sắc bén để lại từng đạo tàn ảnh giữa trung. Kim quang cuồn cuộn ngừng tấn công bề mặt Thanh Hỏa khôi giáp, nhất thời toàn bộ trong sân đều vang vọng tiếng “thương thương” làm người ta sợ hãi. Theo công kích điên cuồng của Liễu Kình, Thanh Hỏa khôi giáp vô cùng chắc chắn kia vết lõm ngày càng nhiều, cơ hồ vỡ nát, Tiêu Viêm ước chừng vẫn bị cỗ kình lực mạnh mẽ kia chấn lui về phía sau vài chục bước, mà đó là có hỏa diễm khôi giáp cách trở đại bộ phận kình lực. Kết quả khó có thể tưởng tượng nếu Tiêu Viêm thầm chuẩn bị sớm, khi tay trảo mang cỗ lực có thể làm tan vàng vỡ đá kia đánh trúng thân thể, kết cục ít nhất cũng vì trọng thương mà mất sức chiến đấu. khán đài quảng trường, vô số người đầu đầy mồ hôi nhìn Liễu Kình giữa sân tàn ảnh đầy trời điên cuồng công kích, trong lòng đều thầm nghĩ hổ là Phách thương Liễu Kình, công kích này là bá đạo tuyệt luân. Nếu thế công sắc bén của Liễu Kình làm người ta cứng lưỡi Tiêu Viêm lại làm mọi người sợ hãi than, đối mặt với Liễu Kình cuồng bạo công kích như thế, rơi vào hạ phong, nhưng vẫn chưa bị đánh bại, chừng ấy đủ để mọi người thán phục: “ hổ là người đủ tư cách để những người như Liễu Kình, Lâm Tu Nhai coi trọng, chỉ người này mới đích xác có loại bổn này.” Ngắn ngủi khoảng cách vài chục bước , Liễu Kình tàn ảnh đầy trời, tung ra ước chừng gần trăm luồng kình khí lưu tình chút nào nện lên bề mặt Thanh Hỏa khôi giáp. Gặp đòn nghiêm trọng như thế, Thanh Hỏa khôi giáp cực kỳ dày trở nên hư hỏng, ngay cả màu sắc cũng nhạt rất nhiều. đài cao, Liễu Phỉ vẻ mặt mừng như điên, bắt lấy cánh tay Diêu Thịnh bên cạnh, thanh bởi vì kích động mà trở nên có chút bén nhọn: “Cái tên kia nhất định phải bại!” bên Diêu Thịnh nhìn chằm chằm trong sân ánh mắt hơi hơi cau lại, thực lực hơn xa Liễu Phỉ, nhãn lực đương nhiên phải lơi hại hơn, tuy rằng giữa sân Tiêu Viêm bị chấn lui liên tục về phía sau, nhưng bản thân từng cùng Tiêu Viêm chiến đấu, nhận biết được ràng hỏa diễm khôi giáp chết tiệt kia có lực phòng ngự khủng bố như thế nào. “ Tiêu Viêm kia ý chí chiến đấu thực xuất sắc a, trong nháy mắt đem hỏa diễm khôi giáp ngưng tụ ra, vậy hẳn là sớm có chuẩn bị ”, Nghiêm Hạo chép chép miệng sợ hãi than, : “ bất quá hoàn hảo, cách khác, nếu có hỏa diễm khôi giáp này phòng ngự, Liễu Kình này trong giây lát thế công bùng nổ khủng bố đủ để làm trọng thương . ” “ Bất quá hỏa diễm khôi giáp này tựa hồ cũng cản được thế công của Liễu Kình a, xem bộ dáng kia hẳn sắp vỡ tan rồi ”, Hàn Nguyệt cau mày, ai cũng có thể nhìn ra hỏa diễm khôi giáp người Tiêu Viêm chỉ sợ kiên trì được bao lâu. Lâm Tu Nhai ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm giữa sân… lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Liễu Kình tấn công lần này sợ là cũng tạo được thương tổn quá lớn cho Tiêu Viêm, tuy tại nhìn như Tiêu Viêm bị đánh có lực hoàn thủ, nhưng những bước chân lui về phía sau lại vô cùng ngay ngắn , chút bối rối, vậy …? ” còn chưa dứt, Lâm Tu Nhai trong mắt bỗng lên chút kinh ngạc, cảm nhận được thiên địa năng lượng giữa sân lặng yên đột nhiên dao động. “Sao vậy ? ” Những tia dao động cực kỳ mỏng manh như bị cái gì che lấp, bởi vậy ngay cả bọn người Nghiêm Hạo cũng chưa phát , đều mở miệng nghi hoặc hỏi. Lâm Tu Nhai híp mắt lại, nháy mắt sau cảm ứng được gì ánh mắt đột nhiên hướng Liễu Kình thế công điên cuồng và thân thể ngừng lui về phía sau của Tiêu Viêm, miệng hơi giật giật, mắt lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm : “Tiêu Viêm có lẽ sắp phản kích. ” “Phản kích ? ” Nghe vậy đám người Nghiêm Hạo nao nao nhíu mày lại, quay đầu nhìn về Liễu Kình tấn công Tiêu Viêm, là nhìn ra nửa điểm dấu Tiêu Viêm phản kích, trong mắt bọn họ là Liễu Kình công kích liên tục hồi, khi hỏa diễm khôi giáp người Tiêu Viêm hoàn toàn hỏng mất, chính là lúc thắng bại phân. Lâm Tu Nhai cười khẽ tiếng, thầm cười trong lòng: “ nghĩ tới Tiêu Viêm tên kia giảo hoạt, quả nhiên là đối thủ khó chơi, dù đối mặt với Liễu Kình cũng xuất chút hỗn loạn. ” Đám người Nghiêm Hạo mặt nhìn nhau, liếc mắt cái, đều bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn hỏi lại lần nữa cả quảng trường trận “ Ồ ” mạnh mẽ vang lên, bọn lập tức ánh mắt vội vàng chuyển hướng tới giữa sân, khỏi cả kinh. Giữa sân, trong công kích điên cuồng như bão tố của Liễu Kình, Thanh Hỏa khôi giáp kiên cố vô cùng kia rút cục là sắp tan tành, Liễu Kình cái lợi trảo nãy giờ hung hăng nện vào chỗ, toàn bộ khôi giáp nháy mắt kịch liệt run rẩy, trước vô số ánh mắt tiếc hận, khôi giáp cuối cùng vang đạo thanh răng rắc thanh thúy, sau khi tiếp nhận gần trăm công kích của Liễu Kình, rút cục bạo liệt vỡ ra thành hư vô… Theo biến mất của khôi giáp, Tiêu Viêm lại lần nữa xuất trong tầm mắt mọi người. Lúc này Tiêu Viêm chỉ có y bào bị ám kình xuyên thấu qua khôi giáp tấn công có chút rách nát, mà vẻ mặt cũng tái nhợt, thậm chí còn có tia máu lưu lại khóe miệng. Hiển nhiên, dù có Thanh Hỏa khôi giáp bảo hộ, đối mặt với Liễu Kình như man ngưu điên cuồng công kích, cũng bị thương ! Liễu Kình mặt trầm như nước, tầng phòng hộ thân thể Tiêu Viêm bị phá cũng vẻn vẹn chỉ làm thoáng nhíu mày, chợt đạm kim sắc đấu khí lại lần nữa bao phủ thủ trảo sắc bén, trảo phong hướng đến ngực đối thủ ! Khóe miệng lưu lại vết máu, Tiêu Viêm hề bảo lưu mà lại lần nữa dũng mãnh công kích Liễu Kình,con ngươi tối đen nổi lên chút lãnh khó phát , thân hình bất động, tay phải chậm rãi nâng lên đối chiến thẳng với Liễu Kình, mà xem bộ dáng này giống như muốn chính diện đối mặt với công kích. Tiêu Viêm hành động như vậy nhất thời làm khán đài vang lên từng trận thầm khe khẽ, trải qua giao phong lúc trước, mọi người đều biết cận chiến Tiêu Viêm căn bản đánh lại Liễu Kình, bây giờ lại còn hành động như vậy, trong mắt mọi người giống như tự chuốc lấy cái chết. Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, Tiêu Viêm giữa sân vẫn cố chấp giữ nguyên hành động như vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Liễu Kình. Tiêu Viêm hành động như vậy cũng làm Liễu Kình có chút kinh ngạc, bất quá sau đó trong lòng lại dấy lên những nghi hoặc đề phòng, Tiêu Viêm phải đứa ngốc, có khả năng áp dụng loại biện pháp lấy trứng chọi đá này. Trong khi lòng Liễu Kình còn nghi hoặc, đạo màu nhàn nhạt xanh tím đột nhiên lên trong mắt, cả người lông tơ phút chốc dựng đứng lên, dự cảm nguy hiểm trong lòng mạnh mẽ xuất . Màu xanh tím lại lần nữa xuất , Liễu Kình rút cuộc phát ra nguyên nhân, con ngươi lập tức co lại, bởi vì trước mặt chính là tay áo bào đen của Tiêu Viêm. Thế công cuồng mãnh giữa trung cơ hồ bị Liễu Kình mạnh mẽ kìm lại mặc cho bị dư lực phản chấn, Liễu Kình tại những ánh mắt quanh khán đài kinh ngạc đột ngột dừng lại, mà thân thể hai chân đạp đất cấp tốc lui về sau! “Chậm! ” Như phát ý đồ của Liễu Kình, Tiêu Viêm khỏi nhếch miệng cười lộ ra răng nanh trắng bóng còn lưu lại nhiều điểm máu, bấm tay bắn ra, thanh nhàn nhạt trong miệng truyền ra: “ ! ” Theo thanh phát ra, nhất thời đạo hào quang xanh tím nháy mắt trong tay áo bào Tiêu Viêm bắn ra, mũi nhọn ánh xanh tím của nó xuất , nhiệt độ cả quảng trường đột nhiên nóng lên! Tới lúc này mọi người mới hiểu được vì sao Liễu Kình thời khắc tối hậu lại đột ngột thu tay, nguyên lại Tiêu Viêm vốn sớm chờ đợi lại gần mà xuất thủ. Mũi nhọn ánh xanh tím bay tới, tốc độ nhanh khủng bố, bất quá như cũ vẫn qua mắt được trọng tài các vị trưởng lão phía , họ nhìn chăm chú, cảm nhận được bên trong chứa lực phá hoại khủng bố,Tô Thiên đại trưởng lão sắc mặt nhịn được hơi biến đổi. Đoàn ánh sáng xanh tím kia hướng Liễu Kình vội lui bay tới, xuất ngay trước mặt . “Bạo ! ” Thanh đơn giản trong miệng Tiêu Viêm xuất ra, tiếng nổ băng sơn liệt địa đột nhiên vang vọng khắp nơi.
Chương 572: Nhất chiêu! Dịch: dihiep2010 - Biên: datlucky_way (a Ky) Tiếng băng sơn địa liệt nổ mạnh, trong ánh mắt mọi người lên nỗi hoảng sợ, tựa như sấm sét vang lên ở trung toàn bộ quảng trường . cỗ kình phong bằng bạc phá hư , mang theo độ ấm nóng cháy, giống như cơn gió lốc, mang theo hỏa liên nổ mạnh ở giữa sân, tỏa ra bốn phương tám hướng thổi quét tới! Những nơi gió lốc qua, đất đá ở sân vung bay tung tóe, tạo thành cái khe ước chừng cánh tay tráng kiện, đan thành giống như mạng nhện, nhanh chóng lan ra toàn bộ mặt sân, mà chiến trường kia nhìn có vẻ cực kỳ chắc chắn, nhưng trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, liền hóa thành mảnh hỗn độn. Phía khán đài, từng ánh mắt ngây ngốc trợn mắt há mồm nhìn sàn đấu bị phá tan thành đống rối tung lên, đầu óc đều là hơi có chút mông lung, bọn họ đều là có nghĩ tới, lúc trước quang đoàn tím xanh thậm chí còn thấy hình dáng, thế nhưng có thể tạo ra lực phá hoại khủng bố như thế!. hồi sau, mọi người mới từ trong ngây dại dần dần phục hồi lại tinh thần, tất cả ánh mắt đều mạnh mẽ chuyển hướng đến sắc mặt tái nhợt kia, lồng ngực người hắc bào thanh niên ngừng phập phồng, bên trong ánh mắt mọi người lúc này, ngoại lệ đều là tràn ngập kinh ngạc cùng khiếp sợ, hiển nhiên, khi Tiêu Viêm thi triển công kích đáng sợ tựa như sấm sét, là làm cho bọn họ quá mức rung động. đài cao, Liễu Phỉ lộ ra khuôn mặt cười trắng bệch nhìn bụi mù tràn ngập ở dưới sân, bàn tay che miệng, bên trong ánh mắt lên tia hoảng sợ, Tiêu Viêm thình lình phản kích bùng nổ ra lực lượng khủng bố, cơ hồ đem nàng ở thiên đường bị người ta lôi xuống địa ngục vậy, nàng ngờ, nàng vẫn luôn ghi hận Tiêu Viêm, cư nhiên lại bị chịu thiệt thòi dưới con bài chưa lật này . Ở bên cạnh Liễu Phỉ, miệng Diêu Thịnh cũng dần dần nới rộng ra rồi đứng lên, lát sau, trong ánh mắt mới lên chút hoảng sợ cùng may mắn, hoàn hảo, ngày hôm qua ở chiến đấu kia, người này còn có thi triển ra chiêu này, nếu mà , Diêu Thịnh tự trong lòng, cho dù chính mình vận dụng toàn lực, chỉ sợ lúc này đây ít nhất cũng bị trọng thương dưới chiêu có lực phá hoại khủng bố như thế. “Phỉ nhi, đừng lo lắng, thực lực lão Đại vẫn cao hơn Tiêu Viêm, cho dù giờ thi triển đấu kỹ có uy lực mạnh bậc này, có thể đồng dạng lão Đại là cũng chưa vận dụng toàn lực”. Diêu Thịnh liền an ủi đối với Liễu Phỉ ở bên cạnh bị sợ hãi làm cho mặt mày bị biến sắc. Nghe được lời an ủi của Diêu Thịnh, sắc mặt Liễu Phỉ lúc này mới tươi tắn (hồng nhuận) trở lại chút, bất quá vẫn còn có chút hoảng sợ cùng yên trong lòng. Đôi mắt đẹp nhìn tro bụi tràn ngập chậm rãi chuyển dời đến người thanh niên hắc bào với khuôn mặt lạnh lùng đứng ở giữa sân, chẳng biết tại sao, tại trong ánh mắt lên lòng nghi kỵ cùng hận thù, ngược lại lúc này đây ở trong lòng yên cùng có chút sợ hãi, nàng ở bên trong nội viện người thường che chở cho nàng đó là Liễu Kình, nhưng mà giờ Tiêu Viêm lại thi triển ra sức chiến đấu đủ để đối địch với Liễu Kình, cho nên người che chở của nàng, đối với Tiêu Viêm mà hiệu quả cũng là rớt đến mức thấp nhất , mà mất nhờ cậy lớn nhất này, nàng có tư cách gì ở trước mặt Tiêu Viêm biểu lòng kiêu căng?. “Ta cũng từng nghe qua Tiêu Viêm nắm trong tay loại đấu kỹ hỏa liên có uy lực lớn, nhưng là dựa theo tin đồn mà ta nghe được, tựa hồ cũng có lực phá hoại cường đại như tại vậy a?” .Nhìn nơi sân đấu cơ hồ biến thành phế tích, Nghiêm Hạo thào . “Lúc trước thực lực Tiêu Viêm vẻn vẹn chỉ là Đại Đấu Sư, giờ thực lực tiến vào Đấu Linh, uy lực của đấu kỹ, tu vi tự nhiên cũng theo đó mà tăng lên” .Lâm Tu Nhai cười cười, bất quá lúc này trong con ngươi, cũng là mơ hồ có tia ngưng trọng nhàn nhạt, lúc hỏa liên công kích, nếu chính là kịp phòng bị, cho dù là lấy thực lực của , chỉ sợ cũng có kết cục bị trọng thương như thường, thế nhưng nghĩ tới Tiêu Viêm đúng là trong tay có nắm con bài chưa lật cường hãn đến bậc này. “ biết Liễu Kình bị thế nào rồi” Con ngươi Hàn Nguyệt quét qua ở giữa sân, dưới tro bụi dày đặc kia, lại thấy nửa bóng người. Đôi mắt Lâm Tu Nhai híp lại, lát sau, lắc lắc đầu, thấp giọng : “Tuy rằng ngay cả ta đều thể thừa nhận rằng đấu kỹ hỏa liên của Tiêu Viêm là cực kỳ khủng bố, nhưng muốn bằng đấu kỹ này muốn hoàn toàn đánh bại Liễu Kình, sợ rằng khó khăn , bởi vì đấu khí thuộc tính duyên cớ, phòng ngự của tên kia, so với ta còn có chút mạnh hơn”. Nghe vậy, Nghiêm Hạo mấy người khẽ gật đầu, ánh mắt cũng là lại lần nữa chuyển hướng về phía tro bụi tràn ngập ở giữa sân. Ánh mắt toàn trường lại lần nữa quay lại nhìn tro bụi tràn ngập ở giữa sân, rốt cục cũng là dần dần tan ra, mà lát sau, trận gió đột ngột ngang giữa đấu trường, nhất thời đem tro bụi thổi quét , mà sau khi đám tro bụi tan hết, tại chỗ sàn đấu gần như biến thành phế tích, thân ảnh đứng thẳng tắp, thân ảnh cao lớn hơi thở sắc bén tản ra, chậm rãi xuất ở trong tầm mắt mọi người. Ánh mắt nhìn đạo thân ảnh đứng sừng sửng như trời trồng ở giữa đống phế tích, tuy rằng nguyên bản người này cực kỳ khí thế, giờ phút này cả người quần áo rách nát, thân thể có nhiều chỗ lõa lồ, còn có ít dấu vết cháy đen, cả người lúc này so với phong thái trước kia cơ hồ trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng thân hình chật vật này, vẫn làm cho những người khác khán đài phải hoan hô. Ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào thân ảnh xa xa ở trong phế tích, nháy mắt sau, ánh mắt Tiêu Viêm ngưng lại, rốt cục là phát , giờ phút này trong tay Liễu Kình, chuôi hắc trọng thương luôn luôn đeo ở sau lưng , giờ nằm tại trong tay, mà sau khi Liễu Kình nắm trong tay trường thương, khí thế cả người, liền giống như thanh hàn mũi nhọn lộ ra ở trường thương, khí thế đó, đều ra cỗ cường hãn so với lúc trước sắc bén rất nhiều . “Khó trách khi Phật Nộ Hỏa Liên nổ mạnh đối kháng lại, nguyên lai cũng là lấy ra con bài giấu chưa lật a”. Trong lòng lặng lẽ hợp lại chút, ánh mắt Tiêu Viêm nhướng lên, vừa vặn đúng tầm mắt Liễu Kình tiếp xúc với nhau ở chỗ. Lúc này đây, có thể phát ra trong mắt của người này xuất tia trọng thị, người nam nhân cao ngạo này rốt cuộc coi Tiêu Viêm là đối thủ xứng tầm. Ở trước bao ánh mắt của mọi người, Liễu Kình trong tay nắm trọng thương chậm rãi chỉ về hướng Tiêu Viêm, thanh trầm thấp quanh quẩn ở quảng trường : “Người có tư cách để cho ta sử dụng Liệt Sơn Thương!” Liễu Kình lời này, thể nghi ngờ đúng là coi trọng thực lực của Tiêu Viêm, mà trải qua lúc Tiêu Viêm thi triển công kích khủng bố, ở giữa sân cũng là lần nữa người nào nghi ngờ tư cách này của Tiêu Viêm, bởi vậy, trong lúc lúc nhất thời dĩ nhiên là tràng đầy yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều là dừng lại ở xa xa hai người đứng đối mắt nhau. Tiêu Viêm bàn tay chậm rãi nắm chặt, tiếng nổ vang lên thanh thanh thúy, giờ phút này Liễu Kình cỗ khí thế sắc bén như mũi nhọn, đích xác có tính áp bách đáng sợ, nhìn ra được, tại, là đem thực lực của bản thân thi triển ra tới mức cực hạn, kế tiếp chiến đấu , thế công Liễu Kình sợ rằng là so với lúc trước càng thêm cuồng mãnh hơn. “Buộc Liễu Kình phải vận dụng Liệt Sơn Thương” đài cao, nhìn hắc trọng thương ở trong tay Liễu Kình, Lâm Tu Nhai thở dài hơi : “Có thể đem Liễu Kình bức đến nước này, Tiêu Viêm cho dù là bị đánh bại, cũng là bại trong vinh quang a”. Ở bên, Nghiêm Hạo khẽ gật đầu, bên trong nội viện, trừ bỏ Lâm Tu Nhai cùng Tử Nghiên cậy quyền thế lực mạnh, chỉ sợ những người khác có tư cách làm cho Liễu Kình vận dụng Liệt Sơn Thương, ở điểm này, cho dù là lấy Nghiêm Hạo thân đầy ngạo ý, thừa nhận cũng được, cho dù là ngay cả , đều là chưa từng có đủ loại tư cách này. “Có thể Tiêu Viêm đối với danh sách mười người đứng đầu xem ra rất là coi trọng, ta nghĩ, chỉ sợ dễ dàng buông tha”. Hàn Nguyệt hơi nhíu mày, giọng . Lâm Tu Nhai nhàn nhạt cười : “Trừ phi Tiêu Viêm còn có con bài chưa lật so với đấu kỹ hỏa liên kia càng thêm mạnh mẽ hơn. Nếu mà nằm trong danh sách mười tên đứng đầu, sợ là rất khó thực ” ,trong thanh có chút tiếc hận, giờ kiến thức qua thực lực Tiêu Viêm phải tầm thường, trong lòng cũng hơi có chút đánh giá cùng chiến ý, nhưng nếu là Tiêu Viêm bại trong tay Liễu Kình, sợ cơ hội này, cũng là có. Ánh mắt hướng đến giữa sân, nhìn ánh mắt lãnh liệt của thanh niên đứng giữa sân, Lâm Tu Nhai mắt mũi nhọn lóe ra, ra có chút hy vọng tên thanh niên thường xuyên làm ra những chuyện vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, có thể lại có kỳ tích xuất . “Nhất chiêu!” Giữa sân, trong tay Liễu Kình hắc trọng thương Liệt Sơn Thương tránh những chỗ đá vụn, đột ngột đối với Tiêu Viêm mở miệng . Lông mày cau lại, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn thẳng về hướng đối diện khí thế đột nhiên ngày càng thêm sắc bén của Liễu Kình. “ chiêu cuối cùng quyết phân thành thắng bại”. Liễu Kình vẫn trầm mặt như nước, khuôn mặt lên tươi cười hơi có chút cứng ngắc, Liệt Sơn Thương tà tà xẹt qua giữa trung, đấu khí kim sắc nhạt ở trong gian hư vô lưu lại vết màu vàng nhàn nhạt . “Đây là con bài chưa lật của ta dùng để đối phó với Lâm Tu Nhai, bất quá tình huống tại nơi này, lại là thi triển trước tiên ở người của ngươi”. Nghe được lời này của Liễu Kình, mọi người khán đài nhất thời thân dài quá cổ, ánh mắt ngừng nhìn vào hai đạo nhân ảnh ở sân. Nhìn khuôn mặt tươi cười đủ nét tự tin của Liễu Kình, Tiêu Viêm biết, công kích kế tiếp của đối phương chân chính chỉ sợ như lời ra, trận đấu quyết định phải có kết cục thắng bại ràng, lúc sau, Tiêu Viêm tại bao ánh mắt mọi người, hít hơi sâu khí có vẻ ấm áp, chậm rãi ôm quyền : “Tiêu Viêm xin lĩnh giáo!. trong mười người đứng đầu, Tiêu Viêm tuyệt buông bỏ, mặc kệ người ở trước mặt là ai, đều phải toàn lực đánh bại đối thủ!. “Tốt, có quyết đoán!” trong mắt Liễu Kình đột nhiên tinh quang tăng vọt, trầm giọng quát, đồng thời hai chân hơi hơi di động, hai tay nắm chặt Liệt Sơn Thương, thân thể thoáng nghiêng về phía dưới, mũi nhọn trường thương thẳng chỉ Tiêu Viêm đứng ở xa xa. cảm giác áp bách khác thường bao vây lấy Tiêu Viêm, nhưng mà, tại dưới loại áp bách này, cỗ chiến ý nóng bỏng, lại giống như nước sôi, ở trong lòng Tiêu Viêm mạnh mẽ dâng lên, thân thể đột nhiên thẳng lên, cười sảng khoái : “Liễu Kình học trưởng cứ việc giở ra hết thực lực, hôm nay danh sách mười người, Tiêu Viêm ta nhất định phải đạt được!”. Tiếng người như sấm, quanh quẩn ở đây, cỗ hào khí ngất trời, cho dù là mọi người khán đài cũng cảm thấy được cỗ cảm giác đầy nhiệt huyết. Tiếng cười hạ xuống, Tiêu Viêm chậm rãi bước tới từng bước, bàn tay mạnh mẽ duỗi ra thẳng đến chỗ phế tích kia, cỗ hấp lực bạo dũng mà ra, chợt hắc huyền trọng thước bắn trở về, cuối cùng bị bàn tay Tiêu Viêm bắt được, nắm chặt ở trong tay. “Liễu Kình học trưởng, chúng ta thử xem, người bị đánh bại, đến tột cùng là ai!” Trọng thước đột nhiên chỉ hướng đối diện khí thế sắc bén như đao phong của Liễu Kình, tiếng Tiêu Viêm vang lên, nhất thời, năng lượng thiên địa sân đấu lúc này , bỗng nhiên trở nên cực kỳ gấp gáp, giờ khắc này, chính là vị trọng tài kia cùng các vị trưởng lão, sắc mặt đều có chút đại biến.
Chương 573: Đại Liệt Nham cùng Diễm Phân Phệ Lãng Xích va chạm Dịch: AZ11 (A Néo ) - Biên: AZ11 (A Néo ) Ở giữa sân , lúc này cỗ năng lượng cuồng bạo khác thường dao động , theo đó năng lượng ở trong quảng trường cũng trở lên hỗn loạn . Trong lúc nhất thời , ngồi khan đài các vị trưởng lão là những người đầu tiên cảm nhận được cỗ năng lượng dao động , lập tức tất cả mặt đều biến sắc , ánh mắt đều hướng về phía sân đấu và dừng lại ở người hắc bào thanh niên tay cầm trọng thước , cỗ năng lượng dao động cuồng bạo kia đúng là xuất phát từ đó . đài các vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau ,yết hầu đều giật giật , này cỗ năng lượng dao động cho dù là lúc trước phá hoại lực dáng sợ hoả liên còn kém hơn vài lần . Người kia đến tột cùng có còn bao nhiêu con bài chưa lật? Giờ khắc này , cho dù là lấy thực lực của các vị trưởng lão đều khỏi sinh ra cảm giác khó tả , tuy giờ Tiêu Viêm thực lực mới chỉ dừng ở đấu linh cấp bậc , nhưng là có mặt ở đây các vị trưởng lão trừ bỏ số ít , còn lại các trưởng lão đều tự thấy rằng cho dù là bản thân đối mặt với Tiêu Viêm cũng phải đau đầu . Giữa sân, theo cỗ năng lượng dao động ngày thêm cuồng bạo , tia thực chất màu đỏ nhạt nóng chảy năng lượng đột nhiên hư vô theo gian xung quanh thẩm thấu ra cuối cùng quấn quanh ở thân Tiêu Viêm , điên cuồng xoay tròn , theo cỗ năng lượng đỏ nhạt xoay tròn , từng đợt cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi quét ra , cỗ cuồng phong mãnh liệt này thậm chí còn thổi bay ít tảng đá to bằng người ở mặt đất lăn vài vòng , tới giờ phút này , cơ hồ toàn trường tất cả mọi người dều chú ý tới dị biến người Tiêu Viêm , lập tức từng ánh mắt kinh ngạc đều tập trung về đấy , ít đệ tử tầm thường bắt đầu nhìn ra được điều gì sảy ra , nhưng ở đài cao nhóm người có thực lực nổi tiếng ở trong viện nhìn thấy lượn lờ ở quanh Tiêu Viêm năng lượng lửa đỏ như kén tằm , đầu tiên kinh ngạc , chợt sau đó sắc mặt đại biến , theo từng đạo tiếng vang , cơ hồ tất cả mọi người đều đứng bật dậy , thần tình kinh hãi . “!” Nghiêm Hạo ánh mắt lồi ra như cá chết , chớp mắt nhìn chằm chằm ở giữa sân hắc bào thanh niên với cỗ năng lượng cuồng bạo màu đỏ bao quanh , yết hầu giật giật , lúc lâu mới phát ra được chút thanh “ , đây là cái gì đấu kỹ? ” . Theo dị trang phát sinh ở sân đấu , đến lúc này tất cả mọi người đều có thể nhìn ra , giờ phút này Tiêu Viêm , ràng là thi triển loại đấu kỹ so với hỏa liên kia còn khủng bố hơn . bên , Lâm Tu Nhai với nụ cười mặt biến mất thay vào đó là nét mặt cực kỳ ngưng trọng và khiếp sợ , gắt gao nhìn chằm chằm ở giữa sân , cỗ năng lượng dao động kinh khủng kia , cho dù là cũng cảm thấy run sợ . "Có thể khiến cho thiên địa năng lượng dao động tới bậc này ít nhất cần địa giai đấu kỹ mới có thể sinh ra." Hít hơi sâu , Lâm Tu Nhai cố gắng đè nén nội tâm bốc lên , thanh gian nan phát ra : Địa giai ? ! Đơn giản hai chữ vừa bay ra khỏi miệng , chính là ngay cả Hàn Nguyệt cũng khỏi kinh hãi đưa bàn tay lên che miệng mình , lãnh diễm mặt cười cười , che kín rung động khó có thể tin , huyền giai cao cấp cùng địa giai tuy vỏn vẹn chỉ kém có nhất giai , nhưng mà chênh lệch trong đó lại tựa như trời và đất , huyền giai đấu kỹ phần lớn đều mượn thực lực của người thi triển mà phát huy uy lực , nhưng mà địa giai đấu kỹ lại là mượn dùng thiên địa năng lượng đạt tới lực phá hoại huỷ diệt , huyền giai cùng địa giai đấu kỹ , cái trời cái đất , cơ hồ là thể so sánh được ! có gì ngạc nhiên khi , huyền giai đấu kỹ tuy rằng có chút quý hiếm nhưng mà đối với những nhân vật tiến vào cường bảng , ai mà nắm giữ hai loại huyền giai đấu kỹ cơ chứ? Nhưng địa giai chưa từng có người nào thi triển qua ! Loại này khác giai đấu kỹ , chỉ hiếm gặp , hơn nữa tu tập cũng cực kỳ khó khăn ,năm đó Tiêu Viêm tu luyện diễm phân phệ lãng thước , cho dù là có Dược Lão ở bên cạnh chỉ điểm , cũng là nếm chải vô số đau khổ mới miễn cưỡng đạt tới chút thành tựu , đoạn thời gian qua tu luyện tam thiên lôi động cũng là cần trải qua phong lôi đoánthể , nếu Tiêu Viêm có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể đừng là đem tam thiên lôi động luyện được chút thành tựu , cho dù là ngay cả bước nhập môn ban đầu cũng đạt được , đó đủ cho chúng ta thấy được chênh lệch quá lớn giữa huyền giai cùng địa giai đấu kỹ . "Diêu Thịnh, ngươi các ngươi làm sao vậy?" Ở đài cao đối diện , Liễu Phỉ cũng bị chung quanh đám người đột nhiên đứng dậy mà hoảng sợ , mắt đẹp chuyển hướng xuống sân đấu , bất quá lấy thực lực của nàng thể phát giác quanh thân Tiêu Viêm lượn lờ loại này thực chất cuồng bạo lửa đỏ năng lượng , đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố . "Tiêu Viêm , Tiêu Viêm giống như thi triển loại địa giai đấu kỹ!" Diêu Thịnh đột nhiên cảm giác được yết hầu mình trở lên cực kỳ khô khốc lên khó khăn mới phát ra được thanh đứt quãng . Địa giai đấu kỹ bốn chữ này lọt vào tai , Liễu Phỉ miệng khẽ nhếch lên , nhất thời đồng dạng khuôn mặt biểu tình , đồng thời đọng lại xuống lúc lâu mới đem ánh mắt hướng tới giữa sân kia sắc mặt lãnh khốc hắc bào thanh niên , nàng tuy rằng thực lực kém hơn so với đám người Diêu Thịnh , nhưng là cũng cực kỳ địa giai đấu kỹ đến bực nào đáng sợ . Biểu ca thắng a ? ! Cố gắng đứng dậy , Liễu Phỉ gượng cười , chẳng qua đây chỉ là nụ cười miễn cưỡng , cho dù là chính bản thân , ta cũng cảm thấy được tốt cho lắm . Vẫn đối với Liễu Kinh đặt nhiều tin tưởng Diêu Thịnh , tại thời khắc này liền trầm xuống dưới , đia giai đấu kỹ , bốn chữ này chứa bao nhiêu ý nghĩa , làm cho người ta có chút hít thở kho khăn . Cảm thụ được Diêu Thịnh thái độ , Liễu Phỉ mặt cười nhất thời trở lên trắng bạch , cắn chặt môi , nhín chằm chằm vào giữa sân hắc bào thanh niên , trong mắt tia hối hận , ở lúc trước cùng Tiêu Viêm xung đột , người này bất qua mới chỉ vừa bước vào đấu linh cấp bậc , là người mới đạt được cường bảng tư cách , nhưng mà giờ , này làm cho nàng cực khinh thường cùng căm ghét con người kia , lại là đường đánh bại đông đảo cường giả lên bài danh cường bảng , lúc trước lại buộc biểu ca vốn mười phần cao ngạo cuả nàng phải sử dụng tới liệt sơn thương , cho tới bây giờ , lại lần nữa thi triển địa giai đấu kỹ , rốt cuộc loại bỏ tất những gì Liễu Phỉ chông cậy vào . Quay mặt về phía hắc bào thanh niên ở dưới sân , cơ hồ tuỳ thời đều có thể đem thần tượng bất bại trong lòng nàng đả bại , làm cho Liễu Phỉ khỏi sinh ra tia hối hận , hối hận vì cái gì mà mình cố tình muốn cùng tên đáng sợ này xảy ra xung đột , nhưng mà tình đến mức thế này rồi cho dù hối hận thế nào nữa cũng vô dụng , giữa sân tên lên dây , chiến đấu thể dừng lại . Tiêu Viêm cũng biết , bởi vì này vẻn vẻn bắt đầu thi triển đấy kỹ , mà khiến cho nhiều người sinh lòng cảm thán , giờ phút này , ánh mắt của vẫn là có chớp nhìn chằm chằm đằng xa xa kia tay cầm liệt sơn thương chỉ thẳng vào , Liễu Kình . Tiêu Viêm thân thể sở hữu cỗ lượn lờ cuồng bạo hoả nhiệt năng lượng , ở nó xuất chốc lát khiến Liễu Kình đồng tử co rút lại , lấy kinh nghiệm , tự nhiên có thể nhân ra cái loại năng lượng này đại biểu cho cái gì , bất quá chiến đấu đến mức này , cho dù đối phương (Tiêu Viêm ) đột nhiên thực lực tăng vọt tới cấp bậc đấu vương , cũng chỉ có thể cầm thương mà xông lên , với tính cách của , cho phép bản thân lùi bước , đặc biệt đối thủ lại là kẻ mới nổi! ngụm trọc khí đè nén ở ngực được đẩy ra , mãnh liệt kim quang chậm rãi từ cơ thể Liễu Kình bạo dũng ra , kia ánh sáng như mặt trời giữa trưa làm cho mọi người dám nhìn thẳng vào , hơn nữa , tại bên kia trong cường quang cỗ kình phong sắc bén vô cùng từ đó phát ra . Đối diện , khi thấy Tiêu Viêm thình lình thi triển khủng bố đấu kỹ , Liễu Kình vẫn như cũ dung hành động biểu lộ lập trường của mình , hơn nữa cũng hiểu được , cho dù Tiêu Viêm nắm trong tay địa giai đấu kỹ , cũng thể nào phát huy được 100% uy lực , mà cuối cùng con bài chưa lật , lại là mài dũa nhiều năm , phối hợp với cùng loại đấu khí thi triển , kia uy lực , Liễu Kình tự tin phải ở huyên giai đấu kỹ đỉnh phong , cho dù có va chạm với địa giai đấu kỹ , cũng chút khiếp sợ , ngược lại , việc này còn làm chiến ý của được khơi dậy , hôm nay càng muốn làm cho mọi người biết , huyền giai đấu kỹ đối mặt với địa giai đấu kỹ cũng vẫn có thể liều mạng được! Ánh mắt sáng ngời , chân chính đại chiến tới gần , Liễu Kình cảm giác được bản thân mình máu huyết sôi trào , loại này cảm giác cũng chính là cùng Lâm Tu Nhai tranh đoạt mới xuất ! “Ha ha , Tiêu Viêm , đến đây , làm cho thấy coi hôm nay đến tột cùng ai thắng ai thua ! ” Sang sảng tiếng cười , mang theo vô cùng khí thế tràn ngập quảng trường , đem khí trong sân đạt tới cao trào , khan đài , mọi người đều là kích động lên , ít tự chủ được , nhịn được đứng hết dậy , hướng đến giữa sân tràng chiến đấu mà hò hét . “Liễu Kình học trưởng , danh ngạch tiền mười , Tiêu Viêm nhất định phải đạt được ! ” Hắc bào thanh niên hiên ngang ngửng đầu , dưới khí phách Liễu Kình toả ra chưa từng có chút khiếp đản , thân hình thẳng đứng , khí chất hiên ngang , uy vũ , làm cho khan đài ít học tỷ xinh đẹp đôi mắt lên những tia sáng kỳ dị . “Tốt , vậy nhìn ngươi có hay thực lực ! ” Ánh sáng kim quang ngày càng thịnh , tới cuối cùng , dường như là đem Liễu Kình toàn bộ bảo phủ bên trong , chỉ có tiếng cười như sấm mênh mông cuồn cuộn truyền ra . Nhìn bên kia cơ hồ bao trùm nửa sân ánh sáng kim quang sắc bén , Tiêu Viêm trong tay trọng thước chậm rãi tìm hiểu , nhất thời , ở xung quanh kia lượn lờ năng lượng hoả nhiệt cuồng bạo trở lên càng hùng hồn hơn , thậm trí làm cho gian xung quanh có chút văn vẹo. cỗ gần như thực chất cuồng bạo hoả nhiệt năng lượng , đột nhiên ở Tiêu Viêm đạo quát , mạnh mẽ hướng tới trọng thước mà mang theo khủng bố năng lượng quán chú vào , chỉ thấy kia nguyên bản màu đen trọng thước là hơi nổi lên màu đỏ quỷ dị , nhìn qua hắc thước giống như lượn lờ ngọn lửa đỏ sẫm . “Đông ! ”. lúc này , đột ngột tiếng đất rung , núi chuyển thành phát ra , đột nhiên vang lên , mọi người ánh mắt vội vàng nhìn lại , nguyên lai xa xa kia ánh sáng kim quang , giờ phút này chậm rãi đứng lên , khối cự thạch rơi vào trong đó bị đánh tan thành mạt phấn . “ Tiêu Viêm , ngươi có thể đón được ta chiêu này , kia cường bảng vị trí thứ ba ta hai tay dâng tặng ! ” đạo thương ảnh bị bao phủ bởi kim quang chỉ về phía xa kia Tiêu Viêm , Liễu Kình cực kỳ tự tin ngạo nghễ tiếng phát ra . “ Ngươi có thể đón chiêu này của ta , tiền mười , Tiêu Viêm ta tự động buông bỏ ! ”Cơ hồ hoàn toàn chuyển háo thành đỏ xẫm nhan sắc trọng thước , chậm rãi hướng tới Liễu Kình , trọng thước qua đâu , gian đều nổi lên trận dao động , sắc mặt Tiêu Viêm ửng hồng , kiêu ngạo cất tiếng cười to . “Ha ha , tốt , tốt , tốt ! ”. tràng cười dài vang lên , ánh sáng kim quang đột nhiên bắt đầu trở lên nội liễm , trong nháy mắt , nguyên bản cực kỳ chói mắt kim quang , lập tực thu hồi vào bên trong liệt sơn thương , mà theo cỗ khổng lồ năng lượng nhập vào , kia liệt sơn thương ở đầu mũi thương chỗ có cỗ màu vàng năng lượng tựa như chất lỏng tinh linh lưu động . “ Nhất chiêu định thắng bại a ! ” Cánh tay chấn động mạnh , trường thương chỉ xéo bầu trời , chợt trọng thương mang theo cỗ phá phong , đột nhiên bạo phát , trọng thượng cắm xuống đất , cỗ ám kình cực kỳ đáng sợ theo mặt đất lan tràn ra , nhất thời xung quanh cự thạch đều bị tàn phá , dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người biến thành bụi phấn . “Đại liệt nham ! ” Như sấm sét nổ vang đột nhiên xuất , tại đầu mũi liệt sơn thương kim quang giống như nước lũ bất ngờ đột nhiên bùng nổ ! Phô thiên cái địa màu vàng kim quang , mang theo bén nhọn cùng chói tai thanh , như tia chớp cắt ngang gian bắn thẳng đến Tiêu Viêm ở phía xa , nơi nào kim quang qua cự thạch văng tung toé ! Liễu Kình toàn lực kích quả thực rất khủng bố ! Mà bên này khi thế công nổ ra , toàn trường biến sắc ! Cho dù là trọng tài tịch thượngcác vị trưởng lão , đều là sắc mặt mảnh ngưng trọng , bậc này đấu kỹ , cơ hồ gần đạt tới địa giai , này Liễu Kình đích thực khủng bố , là mục tiêu Tiêu Viêm có thể cảm nhận được kia màu vàng hào quang bên trong chứa loại nào khủng bố công kích ! Bất quá Tiêu Viêm đồng dạng cũng có niềm tin tuyệt đối , bất cứ thế công gì ở trước trọng thước hạ xuống đều phải tiêu tan ! Hít ngụm khí nóng bỏng vào trong người , Tiêu Viêm trước mắt bao nhiêu người , cước bộ chậm giãi tiến lên , trong tay trọng thước giơ lên cao quá đầu , cánh tay gân xanh nổi lên , tựa như nhưng con rắn ! Nhìn Tiêu Viêm giơ cao trọng thước , toàn trường khán giả , đều là ngừng hô hấp , sắc mặt kích động đỏ hết lên ! Tại kia vô số ánh mắt chăm chú nhìn , ngay sau đó Tiêu Viêm cánh tay run lên , trong trọng thước ầm ầm hạ xuống ! “ Diễm phân phệ lãng xích ! ” “ Cho ta phá ! ” Hai đạo thanh chợt vang lên , nhất thời bên trọng thước đạo ước chừng mấy trượng khổng lồ đỏ xẫm đầu thước , lấy loại khí thế khủng bố từ đó mà bắn ra ! Đầu thước bắn ra chốc lát , gian như hồ nước bị ném đá xuống , ầm ầm dao động , nơi sân đấu vốn cũng giống như phế tích , đạo nửa thược rộng cái khe dọc theo mũi thước bắn ra hình thành , theo từng đạo ánh mắt hoảng sợ của mọi người nhanh tróng lan tràn ! .
Chương 574: Vẫn có thể Dịch: Creato (A Tơ ) - Biên: A KY đầu lãng thước ám hồng mang bàng đại năng lượng như tia chớp phá trực tiếp phá cự thạch mặt đất thành bột phấn. Hơn nữa, tại mặt đất cấp tốc tạo khe nứt rộng nửa thước rồi mới dừng lại, đem đấu tràng phá hỏng. Phía đấu trang, nửa bầu trời bị kim sắc quang mang chiếm giữ, đạo ám hồng xích mang giống như loan nguyệt bắn thẳng đến Hai đạo năng lương đều chứa phong mang lăng lệ. ven đường gian trở nên ba động lan tràn xung quanh. Lực công kích phá hoại đáng sợ khán đài khiến khuôn mặt mọi người tràn ngập rung động cùng sợ hãi. Bọn họ khó có thể tưởng tượng, với công kích đáng sợ như thế, nếu là đổi lại bọn họ, chỉ sợ vẻn vẹn mộtchút năng lượng tràn ra kia cũng có thể khiến bọn họ chấn tử đương trường a. Loại này cấp bậc chiến đấu là khủng bố. Trong lúc những ánh mắt kia vẫn theo dõi, hai đạo công kích cực kỳ khủng bố, kim sắc quang mang cũng với ám hồng quang mang, sắp triển khai kia tựa như vẫn thạch sắp ầm ầm va chạm vào nhau. Vào thời khắc hai người tiếp cận sát nhau, mọi người trong tâm đều là tự chủ được mà tự hỏi : “ Loại khủng bố giao phong này, đến tột cùng là ai có thể thắng ?” Ở trong lòng mọi người càng lúc càng yên chờ mong, giữa trung, kim sắc quang mang cùng ám hồng quang mang, rốt cục là sau nháy mắt, mạnh mẽ va chạm vào nhau, mọi người ở đây áp chặt lỗ tai đợi tiếng nổ kinh thiên sắp vang vọng lên, va chạm bầu trời nhưng lạ lùng thay lại có nửa điểm tiếng vang phát ra. Từng ánh mắt kinh ngạc chậm rãi nâng lên, sau đó trông lên bầu trời ,thấy hai luồng màu sắc bất đồng giống như qua lại ăn mòn nhau, tuy rằng loại giao phong này diễn ra tiếng động, bất quá người mắt tinh vẫn là phát ra, ở chỗ hai luồng năng lượng kinh khủng tiếp xúc, gian đều trở lên cực kỳ vặn vẹo, nhìn qua, làm người ta sinh ra 1 loại cảm giác hư ảo. Trong lúc toàn trường im lăng, có tiếng tê tê rất vang lên giữa trung do hai đạo năng lượng ăn mòn nhau truyền ra, đỏ sậm cùng màu vàng óng ánh, giống như hai đám mây khổng lồ, che lấp bầu trời phía sàn đấu, nhìn ở ngoài thì giống như yên lặng nhưng thực chất lại mang ý niệm cắn nuốt đối phương. Tiêu Viêm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai luồng năng lượng khổng lồ giữa trung, giây lát sau, cả người đều vô lực , sắc mặt tái nhợt , thân hình lắc mạnh, nếu như trong tay có trọng xích mà , sợ là ngay cả đứng còn được. Hiển nhiên, lúc này đây diễm phệ sóng thước phát ra đem tia đấu khí cuối cùng trong cơ thể Tiêu Viêm hút kiệt nốt . Cùng so sánh với Tiêu Viêm,Liều Kình trông có vẻ tốt hơn một chút, bất quá sắc mặt cũng tái nhợt , ánh mắt khẩn trương nhìn hai luồng năng lượng ngừng ăn mòn, cắn nuốt nhau. Vô số đạo ánh mắt, đều dừng lại ở giữa trung, trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người ở sân đấu, đều là chờ đợi kết quả hai luồng năng lượng chứa lực phá hoại cực kỳ khủng bố kia tranh đấu. Tại ánh mắt mọi người chăm chú theo dõi, bầu trời, hai đạo năng lượng vàng óng cùng đỏ sậm ngừng cắn nuốt nhau, lại đột ngột sôi lên như nước, dao động kịch liệt, chợt hai luồng năng lượng đó trong mắt mọi người, đột nhiên bành trướng lên. Từng đạo ánh mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai luồng năng lượng quỷ dị kia bành trướng, chẳng biết tại sao, lại cảm nhận được một bất an. Lúc bành trướng tới giới hạn, hai luồng năng lượng chợt đinh chỉ lại, ánh sáng sáng lên một cách khác thường, giống như một điểm sáng , rồi đột ngột sáng lên một cách bất thường. gian bỗng nhiên dao động, Tiêu Viêm cùng Liễu Kình đều như chịu kích cực mạnh vào ngực, tựa hồ khi lưỡng đạo năng lượng cắn nuốt nhau xuất chút biến dị, mà loại tình huống này, ngay cả bản thân bọn họ đều cảm thấy cực kỳ mờ mịt lẫn kinh ngạc. Trong điểm sáng ấy, hai luồng năng lượng cấp tốc khuếch trương, tới phút cuối, điểm sáng càng ngày càng chói mắt, mà gian càng dập dờn bềnh bồng, cũng là lúc thời khắc càng lúc càng kịch liệt nhất. Tại bàn trọng tài, các vị trưởng lão nhanh chóng cau mày nhìn luồng năng lượng tiếp xúc kia xuất ít biến cố, khu đất phía sàn đấu tất nhiên có thể mượn dùng thiên địa năng lượng tăng cường uy lực, bất quá trong lúc hai đại đấu kỹ đụng nhau, lại dễ dàng xuất đủ loại biến cố, này biến cố, cho dù là bản thân thi triển đều thể can dự được, mà xem tình huống lúc này thì ràng Tiêu Viêm cùng Liễu Kình công kích, ở lúc sinh tử cận chiến, xuất ít biến cố khác thường. Tô Nhiên đại trưởng lão cau mày nhìn chỗ ánh sáng năng lượng càng ngày càng chói mắt kia, lát sau, như cảm ứng được cái gì, sắc mặt lão chợt biến đổi, mạnh mẽ đứng lên, thân hình chợt động, biến mất tại bàn trọng tài. Ngay lúc Tô Nhiên biến mất, bầu trời, hai cái ánh sáng giống như khí cầu bị nổ, cỗ năng lượng quái dị kinh thiên động ̣a, nhất thời tràn ngập ở bầu trời. Cường quang nháy mắt theo chân trời dời , trong lúc đó năng lượng kinh thiên động ̣a kia,màu đỏ sẫm và năng lượng hoàng kim kia, rốt cục là chịu nổi năng lượng dị động, nhất thời đạo sấm sét nổ vang, mang theo gió lốc cực kỳ khủng bố, theo giữa trung thổi quét mà ra, gió lốc lướt qua, gian liền chấn động! khán đài, vô số ánh mắt của mọi người hoảng sợ nhìn cơn gió lốc cấp tốc khuếch tán kia, cho dù là cách nhau khá xa, bọn họ vẫn là có thể cảm nhận được khủng bố trong đó, luồng gió lốc này nếu lan đến chỗ họ, bọn họ nơi này chỉ sợ người nào có thể sống sót. " gian phong tỏa!" Trong lúc chỉ mành treo chuông, một thân ảnh già nua đột nhiên như thiểm điện xuất giữa trung, lạnh quát lên, 1 cỗ năng lượng dị thường trong cơ thể bạo xuất ra, mà gian hư vô kia, trong lúc này như nước dao động lên, cuối cùng tia chớp mấp máy, sau hoàn toàn đọng lại. Toàn bộ gian phía sàn đấu, kể cả năng lượng cuồng phong khuếch tán kia, hoàn toàn bị ngăn lại. Năng lượng cuồng phong kia tuy bị Tô Nhiên ngăn lại, nhưng vẫn có 2 phần năng lượng lọt qua, mà hai cỗ năng lượng này xoáy sâu vào, lại là theo hai đại đấu kĩ còn sót lại mà liên kết với nhau, từng đạo ánh mắt kinh hãi nhìn lên, Tiêu Viêm cùng Liểu Kình đều là trở tay kịp ,một tia chớp xuất phía họ. Phốc xuy!" Năng lượng cuồng bạo hung hăng va chạm vào nhau, nhất thời ngụm máu trong miệng hai người phun ra, cả hai đều rơi xuống mặt đất, mạnh mẽ bắn ra, cuối cùng giống như hai đạo hắc tuyến, trực tiếp đập vỡ sàn đấu, bắn thẳng vào hai bên khán đài, làm cho 1 trận xôn xao vang lên. Tiêu Viêm cùng Liễu Kình bị năng lượng tán ra đánh cho xơ xác, Tô Nhiên sắc mặt cũng hơi hơi đổi, hai cỗ đấu kỹ lúc sản sinh ra năng lượng ăn mòn lẫn nhau, lực phá hoại so sánh với thuần túy đấu kỹ năng lượng lúc trước mạnh hơn rất nhiều, lúc này Tiêu Viêm cùng Liễu Kình, phần lớn đều là đã hết sức, đây là hậu quả của việc bị luồng năng lượng như vậy hung hăng va chạm. Sắc mặt trầm, tay Tô Thiên vừa động, kết lên kết ấn mạnh mẽ, lạnh giọng : "Phá!". Tiếng quát vừa phát ra , luồng năng lượng cuồng phong còn đọng lại kia, trong mắt mọi người chăm chú nhìn, chậm rải tiêu tán. Đem cuồng phong năng lượng phá vỡ, Tô Thiên vung tay lên, ngay lập tức có thêm hai vị trọng tại từ khu trọng tài bay ra, hướng hai người bay đến, lát sau, đều đã ôm lấy hai vị quần áo rách nát, đầy máu xuất sân đấu bị phá hư. Quanh sàn đấu, tất cả mọi người đều vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Viêm cùng Liểu Kình hôn mê hoàn toàn quảng trường, thầm mà nuốt ngụm nước bọt, chợt cười khổ, hai tên điên cuồng này chỉ là tranh tiền tiền thôi mà, sao mà phải làm thành ra như vậy !. Bất quá nhìn lại trận chiến kinh phong lúc nãy, mọi người đều nhớ lại: lúc cỗ năng lượng lướt qua chỗ họ đều là bất tri bất giác cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều. Tô Thiên thân hình vừa động, liền xuất ở giữa sân, nhìn sân đấu bị phá hư rối tinh rối mù, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nhiều năm như vậy có biết bao nhiêu người mạnh mà cũng chưa có người phá hoại như lần này ?. Ngồi xổm xuống nhìn qua, hai cỗ đấu khí xâm nhập vào cơ thể Tiêu VIêm cùng Liễu Kình hôn mê, lát sau, Tô Thiên mới thở phào nhõm hơi, hoàn hảo, tuy rằng thường thế rất nặng, nhưng ít nhất cũng có nguy tới tính mạng. đài cao, rất nhiều thân ảnh cũng bay xuống, chợt vây quanh đám người bên cạnh đại trưởng lão Tô Thiên. Nghiêm Hạo lặng lẽ liếc nhìn người đầy máu Liễu Kình, trong mắt khỏi lên chút ý tứ hàm xúc khác thường, lẩm bẩm : “ là thể tưởng tượng được a, lấy thực lực Liễu Kình như vậy, thế nhưng lại bị Tiêu Viêm làm cho chật vật như thế.” bên, Lâm Tu Nhai sắc mặt bình tĩnh khẽ gật đầu, bàn tay bên trong áo báo, lại run run lên, lúc trước hai người làm ra hai nguồn năng lượng, chứa lực phá hoại là quá mức khủng bố, ràng, công kích này tùy tiên dừng lại ở người, chỉ sợ trong nháy mắt làm cho người đó trọng thương cũng tử vong!. bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất như quỷ dị bên cạnh Tiêu Viêm, bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay Tiêu Viêm, lát sau mới nhàng mà thở dài nhõm hơi, quay đầu về hướng Ngô Hạo, Hổ Gia và đám người Yên Nhiên cười : "Yên tâm , có việc gì." Mắt khẽ liếc nhìn qua Huân Nhi, Tô Thiên nao nao, chợt hiền lành cười : "Yên tâm , cũng có việc gì”. bên ,mọi người nghe được Tô Thiên cười hiền lành như thế, đều có chút kinh ngạc, Tô Thiên ở bên trong viện địa vị cực cao, hơn nữa thực lực khủng bố, có rất ít người có đủ tư cách để đối đãi như thế. Huân Nhỉ hướng về phía Tô Thiên nhàng cười nhưng trả lời, chính là có chút đau lòng thay Tiêu Viêm mà lau chút máu khuôn mặt, bộ dáng xinh đẹp nhíu mày, khiến cho chung quanh ít nam tử trong lòng xuất trận dao động mãnh liệt. "Đại trưởng lão, tại hai người đều hôn mê , trận này tỷ thí, coi như ai thắng?" Nhìn hai người hôn mê, gã trưởng lão có chút chần chờ hỏi. Nghe được lời này, đám người vây quanh nhất thời dựng thẳng lỗ tai lên, đây mới là truyện trọng yếu nhất. Tô Thiên mày hơi hơi cau lại, cũng là có chút khó quyết định được: "Dựa theo quy củ, hai người đều tính là ra khỏi tràng đấu, hơn nữa tại cũng là đều hôn mê , cũng được" . Thanh của Tô Thiên vừa hạ xuống xong, cánh tay dính đầy máu tươi gian nan chậm rãi giơ lên trước ánh mắt kinh hãi của mọi người. “Khụ..ta…ta vẫn còn có sức đây.”