CHƯƠNG 47: XÂM PHẠM Nghe thiếu niên người phẫn nộ gầm , Tiêu Ngọc ngẩn người ra, ngay lập tức mặt tràn đầy giận giữ, liều chết giãy dụa, bất quá lại được với khí lực đột nhiên tăng vọt của Tiêu Viêm, tay gắt gao án mạch môn của nàng, làm cho toàn thân nàng còn chút sức lực nào nữa. Giãy dụa lúc có tác dụng, Tiêu Ngọc cũng dừng những hành động vô dụng này lại, đôi mắt căm tức nhìn về phía Tiêu Viêm, bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, mắng :" Tiểu hỗn đản, cút ngay!" Tiêu Viêm nghe thấy vậy, khuôn mặt giả bộ ra chút đau đớn, hút vài ngụm lương khí, cúi đầu cười lạnh :" Thả ngươi à ? Ai vô cớ đánh thiếu gia ta? Ta ta cưỡng gian ngươi !" Bị thiếu niên hơn vài tuổi đè ở người, hơn nữa miệng còn liên tục cưỡng gian mình, Tiêu Ngọc tức chịu được, cũng có chút dở khóc dở cười. Nàng tin tưởng kẻ này chắc chắn dám làm chuyện đó với nàng. Cổ tay bị nắm giữ, còn cảm giác gì, bất đắc dĩ Tiêu Ngọc phải liếc mắt nhìn , nhịn được hừ lạnh :" Tiểu hỗn đản này, ngươi giỏi lắm, chờ ngươi phát dục hoàn toàn, chúng ta hãy lại chuyện này !" Bị nghi vấn về năng lực nam nhân, Tiêu Viêm nhất thời nhướng mày lên, cúi đầu cách hảo ý :" Ngươi có muốn thử ?" Bị ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn, trong lòng có chút sợ hãi, Tiêu Ngọc liền thóa mạ câu, bất quá nàng cũng vẫn cao ngạo như cũ, cánh tay trắng như tuyết quật cường vung lên, cười lạnh :" Chỉ cần ngươi dám thử, ta đem cái đó của ngươi cắt ngay." Nghe xong, cũng thể buông người con này ra, Tiêu Viêm cũng có chút bất đắc dĩ. ra, mặc dù với nữ tử này có chút tức giận, nhưng cũng còn lâu mới dám thực cái hành động kinh khủng đó, bất kể ra sao danh nghĩa nàng vẫn là biểu tỷ của mình. Song dù biết như thế, bị đánh sao ko thể đánh lại? Đôi mắt có chút nheo lại, Tiêu Viêm hé miệng, đột nhiên thân thể cử động, hung hăng nằm lên người Tiêu Ngọc, hai thân thể đè lên nhau, vị trí ngực Tiêu Viêm trực tiếp đè hai khối mềm mại. Bị hành động bất thình lình thể ngờ tới của Tiêu Viêm làm cho sửng sốt, cái miệng nhắn của Tiêu Ngọc có chút mở ra, tinh thần rung động tựa hồ như biết chính mình bị xâm phạm, chút phản ứng. Tiêu Viêm để ý tới chuyện Tiêu Ngọc đột nhiên an tĩnh, tay trái rất nhanh nắm được hai tay của nàng, tay phải mạnh mẽ đưa xuống dưới, hai chiếc chân thon dài đầy cảm tính đó, liền hung hăng sờ vài cái. Mấy năm nay gần như để ý đến nữ tử, đối với đôi chân này có gì lưu luyến cả, mặc dù đôi chân này đích xác có thể làm cho hầu hết nam nhân động lòng …. Bị hai tay Tiêu Viêm sờ loạn chân trận, thân thể Tiêu Ngọc chợt cứng ngắc, chỉ trong chốc lát, tiếng thét chói tai từ trong cái miệng của Tiêu Ngọc vang lên. Màng nhĩ bị rung động có chút tê dại, Tiêu Viêm ngay lập tức như con khỉ nhanh chóng đứng dậy, phi thân về phía chân núi chạy trốn, biết nữ tử này lại muốn nổi điên. Tiếng thét chói tai vang lên lúc lâu, lúc này mới dừng lại, Tiêu Ngọc vẻ mặt lúc này tức giận đến đỏ bừng, hai mắt đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng như như dưới chân núi, nghiến răng quát to:" Tiêu Viêm, tên hỗn đản, ta muốn xé xác ngươi làm vạn mảnh." Xa xa, nhân ảnh hề để ý đến tiếng hét chói tai từ núi truyền lại, thoáng chốc biến mất dấu vết. " Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản !" Nhìn Tiêu Viêm biến mất, Tiêu Ngọc gào lên, đôi ngọc thủ hung hăng phủi hết đất cát bám người. Phát tiết tức giận cả lúc lâu, lúc này Tiêu Ngọc rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn đùi mình, có dính chút bùn đất mơ hồ hình bàn tay ấn vào, tựa hồ như cố tình lưu lại dấu vết này khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Cắn răng cái, Tiêu Ngọc cả người như nhũn ra, từ từ đứng dậy, nhìn quần áo của mình bị xâm phạm, nhất thời có chút khóc ra nước mắt, lần này giáo huấn được tên tiểu tử kia, ngược lại còn thất thủ bị chiếm đại tiện nghi, loại … kết cục thế này khiến Tiêu Ngọc thể cam lòng. Nhớ tới hành động xâm phạm của Tiêu Viêm lúc trước, Tiêu Viêm mặc dù trong lòng vừa giận vừa thẹn nhưng cũng còn như mấy năm trước, là tìm kiếm trong gia tộc đuổi giết Tiêu Viêm. Bây giờ nàng cũng trưởng thành rồi, còn trẻ con như trước nữa. Nếu làm huyên náo lên, cả gia tộc biết chính mình bị tên kia làm cho nhục nhã, khuôn mặt trầm đứng ở chỗ cũ suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Ngọc lúc này mới tức giận chà chà chân, thấp giọng mắng:" Tiểu hỗn đản, đừng để ta có cơ hội, nếu ta nhất định cho ngươi biết tay." kiều nhăn nhăn chiếc mũi, mái tóc phiêu tán như những sợi tơ, Tiêu Ngọc phủi phủi lại chỗ quần áo bị xâm phạm, có chút ủ rũ cúi đầu hướng về phía chân núi bước . Tiêu Viêm sau khi chạy liền trốn phía sau núi, cũng có chút cẩn thận, lén ở sau núi nhìn Tiêu Ngọc đến lúc nàng mặt đầy bỏ , lúc này mới thoáng thở dài hơi. Bất đắc dĩ sờ sờ mũi, tay phải Tiêu Viêm tự giác được xoa xoa vài cái, thầm :" So với vài năm trước đây, sờ càng thấy thoải mái hơn …" " Ai … gặp mặt cùng nữ nhân ngu ngốc này, luôn nhịn được tính tình nhau, xem chuyện lúc trước nàng tích oán giận, để lại ấn tượng quá sâu sắc rồi." Nghĩ đến đó, Tiêu Viêm nở nụ cười khổ sở, hít sâu hơi, đem chút ý niệm trong đầu đó đè xuống, khôi phục lại trạng thái bình thản, chậm rãi ra . Bước ra từ chỗ nấp, cước bộ Tiêu Viêm có chút đình chỉ, có chút ngượng ngùng quay đầu lại, nhìn nữ tử áo xanh ở xa xa đứng dựa vào cây cổ thụ, xấu hổ cười :" Huân Nhi, ngươi ở chỗ này làm gì thế ?" Xa xa chính là Huân Nhi, miễn cưỡng dựa vào thân cây, vạt áo màu tím chiếc eo thon theo gió bay phiêu lãng, làn thu thủy đảo qua Tiêu Viêm, cười mà như cười :" Tiêu Viêm ca ca, vừa rồi ta thấy Tiêu Ngọc biểu tỷ tức giận vội vàng chạy , chẳng lẽ là ngươi lại đụng chạm với nàng ta?" Ngượng ngùng vuốt mũi cái, Tiêu Viêm tiến lại gần, cười khan tiếng:" Ai biết nàng ta gặp phải chuyện gì đâu chứ …" Nhìn nụ cười của Tiêu Viêm, Huân Nhi có chút bất đắc dĩ lắc đầu," Tiêu Viêm ca ca chỉ cần cùng nàng ta dây dưa chỗ,chỉ cần hơi suy nghĩ chút cũng khiến cho người ta há mồm trợn mắt." Nghe Huân Nhi điều này, Tiêu Viêm có chút thoải mái, nhún vai vẻ vô tội :" Ngươi cũng biết, ta bị bắt buộc mà ." còn cách nào khác phải cười nhè , Huân Nhi cắn cắn cái miệng nhắn, bàn tay bé để sau lưng. Nhìn thần thái nhàng của , lại có chút động lòng người. " Công việc ngày mai tới đấu khí các tìm kiếm công pháp, Tiêu Viêm ca ca cũng chuẩn bị ." Huân Nhi rời xa, thanh còn vang lại.
CHƯƠNG 48: ĐẤU KHÍ CÁC Đứng trong đội ngũ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lầu các khổng lồ trước mặt này, nhịn được lắc đầu sợ hãi. lầu các có tấm bài biển cực lớn, ba chữ " Đấu khí các " ra vẻ cổ lão uy nghiêm, bài biển thoáng có chút màu vàng son, đó còn ra chút bụi đất, thể trải qua bao năm tháng tang thương. Lầu các này, là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia : Đấu khí các. Gia tộc suốt mấy trăm nay qua tìm kiếm được vô số bộ công pháp, toàn bộ đều được lưu trữ ở đây, mà những công pháp này chính là những bảo bối chứng minh cho địa vị của Tiêu gia hôm nay. Trong gia tộc, quan trọng nhất là địa phương này, cho nên phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường cơ bản đây là cấm địa, chính cả tộc nhân cũng cấm được tú ý vào, chỉ có sau khi cử hành nghi thức thành nhân , lúc đó nơi này mới tạm thời mở ra thời gian. Hơi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua chung quanh những chỗ tối của lầu các chút, linh hồn lực nhạy cảm làm cho Tiêu Viêm biết được, bọn họ ở nơi này nhất cử nhất động đều bị hộ vệ nấp ở nơi bí mật gần đó thu hết vào trong tầm mắt. Tại nơi lầu các hẻo lánh, vắng vẻ này, Tiêu Viêm còn có thể nhận thấy được vài đạo hơi thở cường đại, xem ra Gia tộc với Đấu khí các này, quả thực vô cùng trọng thị. Quay đầu lại, cùng Huân Nhi liếc nhìn nhau cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra tia cười, hiển nhiên hai người đều phát ra phòng vệ giấu ở chung quanh. " Quy củ khi tiến vào Đấu khí các ta qua rất nhiều lần, bây giờ cũng cần nhắc lại nữa, tóm lại, tiến vào trong đấu khí các, mỗi người có thể ở đó trong vòng hai canh giờ là phải ra! Còn nữa, mỗi người chỉ có thể mang theo loại đấu khí công pháp phù hợp với thuộc tính của bản thân, thể … cầm nhiều loại, nếu có người muốn giấu trộm công pháp, nếu bị phát bị tước bỏ tư cách học đấu khí công pháp đạt được, cho nên các ngươi hãy chú ý!" Đứng ở phía đài cao, Tiêu Chiến ánh mắt oai nghiêm nhìn về nhóm nam tử nữ tử ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc . " !" đông đảo thiếu niên hưng phấn lớn tiếng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn lầu các to lớn kia. Nếu có thể học tốt loại công pháp đấu khí, là làm cho chính mình có thể vượt lên người khác, điều này chính là điều mà tất cả tộc nhân… mong chờ trong lòng nhất. " Nếu tất cả đều nhớ quy định rồi, bắt đầu !" Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, từng bước lùi ra phía sau, ra chiệc cột đá to lớn đứng sừng sững trước đại môn. Hai bên cột, cách chừng thước là hai bệ đá, mỗi bệ đều có gắn viên thủy tinh cầu trong suốt . Phất phất tay, phía sau hai vị hộ vệ vang lên những tiếng kèn kẹt trầm muộn, chậm rãi mở cự môn màu đen ra. " Khi phán đoán thuộc tính của bản thân rồi, mà khi tiến vào trong đó phải nhớ kĩ, sau khi tiến vào, dựa theo thuộc tính của bản thân mà vào thông đạo cho đúng, được nhầm !" Gật đầu, Tiêu Chiến quay về phía đám người , ý bảo có thể bắt đầu. Nhìn Tiêu Chiến gật đầu, gã thanh niên đầu vẻ mặt đầy hưng phấn tới, hai tay sờ sờ thủy tinh cầu, luồng sáng màu xanh nhạt phóng ra. " Phong thuộc tính, được, vào thôi!" Hờ hững liếc mắt nhìn thủy tinh cầu cái, Tiêu Chiến gật đầu cười . Có người dẫn đầu vào, nhất thời mọi người dưới đài ngừng được , cả đám vội vàng kéo tới, tại thủy tinh cầu tìm ra thuộc tính của bản thân, tranh nhau tiến vào đấu khí các. Nhìn chung quanh càng ngày càng ít người, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, quay lại nhìn Huân Nhi cười ," nào, thử tìm xem có được công pháp nào ?" Huân Nhi gật đầu cách đáng , gia tộc công pháp cũng có gì hấp dẫn đối với nàng, bất quá Tiêu Viêm này cũng có chút hứng thú nên nàng cũng theo phụng bồi . Bởi vì trong lòng hai người đều quá vội vàng, nên đợi cho đến khi tất cả mọi người vào rồi, lúc này ánh mắt mới nhìn Tiêu Chiến cách bất đăc dĩ, chầm chậm tiến đến. Tiêu Viêm nhìn về Tiêu Chiến nhếch miệng cười cười, bàn tay đặt thủy tinh cầu, hồng quang nóng cháy so với mọi người lần trước đây còn muốn rực rỡ hơn, hỏa thuộc tính. Tiêu Chiến sớm biết thuộc tính của con mình, cho nên cũng có gì biểu ra mặt, sau đó có chút gật đầu, ánh mắt đột nhiên quét rất nhanh ra xung quanh, sau đó lặng lẽ bước tới từng bước, ho khẽ tiếng, làm bộ cúi xuống chút, thanh khe khẽ truyền ra:" Hỏa đạo con đường thứ ba, phòng bốn mươi ba." Nghe Tiêu Chiến thấp giọng , Tiêu Viêm ngẩn người ra, đột nhiên có chút buồn cười, nguyên nhân là cha mình làm việc tư a. Gật đầu cách bí mật, Tiêu Viêm đứng ở bên nhìn Huân Nhi kiểm tra. Huân Nhi nhìn thủy tinh cầu bóng loáng kia, chần chờ chút, liền có chút lắc đầu bất đắc dĩ, ngón tay khe khẽ điểm lên . Khi Huân Nhi chạm lên , thủy tinh cầu đột nhiên hơi trầm xuống rồi ngay lập tức hỏa hồng bừng lên, dĩ nhiên cũng giống như mọi người nhưng thủy tinh cầu lại như hỏa cầu nóng cháy và sáng chói mắt. Có chút rung động nhìn thủy tinh cầu hóa thành như hỏa cầu, Tiêu Viêm há miệng hút ngụm lương khí. Hỏa cầu chỉ tồn tại trong chốc lát, đợi đến sau khi Huân Nhi rút tay lại, mới từ từ tiêu biến, từng đạo khe bé lan khắp thủy tinh cầu. Cười khổ nhìn thủy tinh cầu bị bể tan tành, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài hơi, ánh mắt mang theo chút ý vị khó hiểu nhìn Huân Nhi, khoát tay : " Vào thôi !" " Sách sách, hỏa thân thể tinh thuần, bất quá trong cơ thể lại có mộc thuộc tính, nếu quả là luyện dược sư trời sinh." Khi Tiêu Viêm còn khiếp sợ, trong lòng đột nhiên vang lên thanh kèm theo sợ hãi của dược lão vang lên. Trong lòng khổ sở gật đầu, Tiêu Viêm tới bên cạnh Huân Nhi, bất đắc dĩ nhún vai, rồi xoay người hướng về trong đấu khí các bước . Nhìn hai người sóng vai hướng về đấu khí các, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thủy tinh cầu bị vỡ làm mấy miếng, Tiêu Chiến sờ sờ vài mảnh, lẩm bẩm :" Ai, là quá … cường hãn, bé Huân Nhi này, chỉ tính tình tốt, người cũng xinh đẹp, bối cảnh lại càng kinh khủng, so với … Nạp Lan Yên Nhiên tốt hơn biết bao nhiêu lần. Nếu Viêm Nhi mà có thể lấy được người vợ như thế, là tốt biết bao …" xong, Tiêu Chiến lại tự giễu lắc đầu, vì chính suy nghĩ này của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ. Trong lúc đó, Tiêu Chiến tự nhiên là phát ra khi điều đó, Huân Nhi sắp bước vào đấu khí các thân thể mềm mại đột nhiên cứng đờ lại, đôi tai mềm mại đột nhiên giống như thủy tinh cầu lúc trước, hồng rực lên.
CHƯƠNG 49: LỰA CHỌN CÔNG PHÁP Bước qua đại môn đen bóng, ánh sáng u ám, ánh sáng nhu hòa từ những viên hỏa châu gắn hai bên vách tường phát ra, đem chiếu sáng thêm những phần lầu các u, yên tĩnh. Tiến vào lầu các, mấy cái thông đạo rộng mở ra trước mắt, tại phía trước mỗi cái thông đạo…đều ra các chữ to ghi các loại thuộc tính. Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua mấy cái thông đạo, cuối cùng bước đến hỏa đạo, sờ sờ cái mũi, quay lại nhìn thấy khuôn mặt nhắn hồng rực, pha chút thẹn thùng của Huân Nhi, có chút sửng sốt ngạc nhiên hỏi :" Huân Nhi, làm sao vậy ?" " A?" Bị thanh của Tiêu Viêm càng làm cho hoảng sợ, sắc hồng khuôn mặt nhắn của Huân Nhi càng khỏi đậm hơn chút nữa. lát sau mới chậm rãi bình phục, chu miệng quay về Tiêu Viêm, hừ tiếng : " có gì, mau tìm công pháp nào !" Chẳng hiểu tại sao nha đầu này lại như vậy, Tiêu Viêm quay về phía hỏa đạo chỉ chỉ, cười :" thôi !" Huân Nhi gật đầu ý kiến, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, tia đỏ ửng còn chưa tan hoàn toàn, nét kiều mị càng làm động lòng người. Liếc ánh mắt lên khuôn mặt kiều mị động lòng người của Huân Nhi, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời có chút chịu được nhảy lên cái, ánh mắt vội vàng hướng lại con đường phía trước. Vừa vào hỏa đạo, lại xuất năm con đường , trong mấy con đường đó, còn mơ hồ thấy được chút thân ảnh của tộc nhân. " Hỏa đạo con đường thứ ba." Ánh mắt đảo qua vòng, Tiêu Viêm mang theo Huân Nhi trực tiếp thẳng tới con đường thứ ba. Tiến vào tiểu thông đạo nhưng lại có cảm giác vào vùng thiên địa khác, tại hai bên thông đạo, cứ cách vài thước lại có tấm cửa gỗ chắc chắn màu đỏ lửa, mà lúc này tất cả các cánh cửa gỗ đó đều bung ra, tất cả dần lên màn ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Màn ánh sáng màu đỏ là loại phòng vệ bí mật, đồng thời cũng là loại khảo nghiệm cuối cùng với các tộc nhân trẻ tuổi, muốn lấy được công pháp trong đó, phải phá vỡ màn ánh sáng đó. Trong đường cũng có ít tộc nhân, lúc này bọn họ ở trước cánh cửa màu lửa đỏ trước mặt, hung hăng đánh về màn ánh sáng màu đỏ đó, ngẫu nhiên cũng có người thành công, thanh tan vỡ của tấm màn vang lên trong khắp con đường , trong lúc này các tộc nhân khác ra sức công kích, mặt đều khỏi lên vẻ hâm mộ. Tiêu Viêm cùng Huân Nhi chậm bước con đường , nhìn các tộc nhân ở hai bên đường hăng hái cố gắn phá tan tấm màn đỏ đó. Sau khi tìm được phương hướng, Tiêu Viêm nhìn thấy cánh cửa gỗ trước mặt, phía có ghi mã số : bốn mươi ba. Vuốt mũi cười cười, Tiêu Viêm bước nhanh cái, sau đó thân hình dừng lại trước cánh cửa gỗ số bốn mươi ba, khẽ cười :" Chính là nơi này." Lúc này con đường , cũng có hơn mười tộc nhân. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Viêm đứng trước cửa phòng số bốn mươi ba, tất cả đều khỏi sững sờ, căn phòng này ở hỏa đạo là căn phòng có màn hào quang phòng ngự kiên cố nhất, lúc trước cũng có số tộc nhân muốn phá đại môn vào, nhưng tất cả đều phải đứng ở chỗ này mà bất lực. để ý đến những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, Tiêu Viêm chậm rãi đặt bàn tay lên màn hào quang đó. " Tiêu Viêm ca ca, Tiêu thúc làm như vậy phải là có tư tính sao?" Nhìn thấy cử động này của Tiêu Viêm, Huân Nhi nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, cười mà tựa như cười, thấp giọng . Phán đoán chút về lực lượng của màn hào quang, Tiêu Viêm quay đầu lại, giả bộ làm gương mặt hung ác :" , tốt nhất là hãy làm như chưa hề thấy được chuyện gì cả, chưa từng nghe thấy gì, nếu ….!" Bị biểu tình mặt của Tiêu Viêm làm cho buồn cười, Huân Nhi giả vờ cau khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại. Nữ tử bộc lộ ra phong tình vạn chủng, khiến cho các tộc nhân khác ở xung quanh công kích màn bảo hộ, ánh mắt nhất thời có chút mê man. Vui vẻ cười cười, Tiêu Viêm lùi ra phía sau hai bước, hai chân thoáng tách ra, song chưởng chậm rãi đưa lên, đôi mắt khép hờ, đấu khí nhàn nhạt trong cơ thể, theo lộ trình như trước bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Huân Nhi miễn cưỡng đứng tựa ở bức tường bên cạnh, thân thể bị những trang phục hoàn mĩ bó sát ra những đường cong tuyệt vời, làn thu thủy gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm tích tụ sức lực. Trong mắt, dần lên ngọn lửa màu vàng. " Hát !" Đôi mắt khép hờ đột nhiên mở ra, cước chưởng của Tiêu Viêm hung hăng bước lên bước, thân hình chuyển động theo quỹ tích kì dị, thân thể lao thẳng về phía màn ánh sáng. Tay phải đấm tới, thoáng mang theo tiếng gió có chút bén nhọn, cuối cùng mạnh mẽ oanh kích hướng tới tấm màn màu đỏ đó. " Bát cực băng !" Trong lòng quát lạnh tiếng, nắm tay của Tiêu Viêm đấm mạnh cái lên màn ánh sáng đỏ, nhất thời vòng tròn rung động từ trung tâm của tấm màn sáng, giống như sóng lớn, cấp tốc khuếch tán. " Phá !" Khuôn mặt nhắn nghiêm nghị quát lạnh lên tiếng, trong mắt nhìn màn ánh sáng đỏ rung động khoảng mười lần, rồi giống như tấm thủy tinh, ầm ầm vỡ tan tành. Chậm rãi thở ra hơi, cánh tay của Tiêu Viêm chợt run lê, tụ bào phát ra những tiếng phần phật, lát sau lặng lẽ tuột xuống. Ở bên cạnh, nhìn màn hào quang bị bể nát tan tành, Huân Nhi nhàng vỗ vỗ bàn tay bé, cái miệng hồng nhuận hé ra, gật đầu mỉm cười :" Đúng là đấu kĩ này rồi, lực công kích phi thường mạnh mẽ.". Thả lỏng thân thể, cánh tay Tiêu Viêm giãn ra chút, nhàn nhạt cười : " Cũng chỉ là miễn cưỡng thích hợp." Nghe Tiêu Viêm thế, hơn mười tộc nhân ở con đường nhất thời cảm thấy có chút kinh sợ. Đấu kĩ biến thái như vậy mà chỉ là tạm được thôi sao ? phải là quá đả kích người ta đó chứ …. " A a, vào thôi, xem là đấu kĩ gì ?" hướng về căn phòng màu hồng, Tiêu Viêm lập tức tiến vào trong. Khi tiến vào trong phòng, ánh sáng cũng sáng hơn vài phần. Trong phòng cũng rộng lắm, tại vị trí trung ương nho trong lòng, có thạch đài, bên thạch đài lẳng lặng lên quyển trục màu đỏ sậm. Tiến lên phía trước, có chút hứng thú nhìn cầm lấy quyển trục màu đỏ sậm, Tiêu Viêm thoáng nhìn qua bề mặt của quyển trục, giọng :" Hoàng giai cao cấp công pháp : luyện hỏa phần !" " Quả nhiên cũng tệ lắm, chính là đệ nhất hỏa thuộc tính công pháp của gia tộc, xem ra Tiêu Thúc đối với Tiêu Viêm bỏ ra ít công sức nha!" Phía sau truyền đến thanh cười cười của Huân Nhi. Gật đầu cười, Tiêu Viêm trong lòng thản nhiên đồng ý. ngọc thủ trắng nõn từ phía sau vươn ra, lấy quyển trục màu đỏ sậm trong tay Tiêu Viêm, chính là a đầu Huân Nhi, cầm lấy quyển trục, ôn nhu khẽ: " Tiêu Viêm ca ca, mặc dù sau này ngươi có thể học công pháp cao cấp sau, bất quá ngay ban đầu tập trung tuy luyện, nếu cấp bậc của công pháp càng cao sau này đạt được cũng càng lớn. Hoàng giai cao cấp công pháp… nhưng là có chút hơi thấp ." Tiêu Viêm cười cười, có chút gật đầu. Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, Huân Nhi mày liễu nhàng cau lại, có chút bất đắc dĩ thở dài hơi, bàn tay nhàng động, quyển trục toàn thân màu hỏa ngọc cổ phác xuất trong tay. " Đây là quyển huyền giai cao cấp công pháp hỏa thuộc tính :" Lộng viêm quyết !" Huân Nhi vuốt ve quyển trục, giọng :" Tiêu Viêm ca ca đừng nghĩ đến vấn đề thể diện mà từ chối tiếp nhận nữa, Huân Nhi cũng biết người phải là cái loại …người lợi dụng, cao cấp công pháp này về sau đối với người có chỗ đại tốt, cho nên …" Nhìn quyển trục tay Huân Nhi cái, Tiêu Viêm nở nụ cười khổ sở, bất đắc dĩ lắc đầu, vương thủ chưởng thân mật sờ đầu nàng, sau đó nhìn thẳng vào con mắt trong veo thoáng có chút bi thương của Huân Nhi rồi thu hồi lại quyển hoàng giai công pháp. Nguồn truyện: TruyệnYY.com " Tiêu Viêm ca ca…" Huân Nhi chu cái miệng nhắn có chút ủy khuất, con ngươi long lanh tràn ngập hơi nước, đầy vẻ đau xót động lòng người. " A a , cảm ơn Huân Nhi mà, ta cũng phải vì mặt mũi mà tiếp thụ giúp đỡ của ngươi đâu !" Tiêu Viêm ôn nhu cười, cúi đầu bên tai Huân Nhi giọng .
CHƯƠNG 50: BANG ? Cầm công pháp ra khỏi phòng , Tiêu Viêm nhìn Huân Nhi bất đắc gĩ giọng :"Muội phải tin tưởng ta " ra khỏi phòng , nhìn tộc nhân ở phụ cận vẫn còn rung động , khẽ nhún vai , đợi Huân Nhi bước ra , hai người lúc này mới nhàn hạ sáng vai nhau bước . Bởi vì khoảng cách hai giờ còn ít thời gian , cho nên Tiêu Viêm cùng Huân Nhi cũng vội vã ra ngoài , đấu khí các ngày thường thuộc loại cấm địa , hôm nay có cơ hội tiến vào , phải nhìn xem chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ Tại ngã ba hỏa đạo , Huân Nhi tùy tiện tiến nhập vào tiểu phòng , lấy quyển hoàng giai sơ cấp đấu khí công pháp , sau đó cùng Tiêu Viêm , vào các thuộc đạo khác Hôm nay đấu khí các , thể nghi ngờ là ngày náo nhiệt nhất , mỗi thuộc đạo bên trong đều đầy ắp người , đám tộc nhân sắc mặt kích động ra sức công kích vào quang mang , tạo nên những thanh ngừng vang lên Xem tình cảnh này , khuôn mặt nhắn của Tiêu Viêm nở ra nụ cười nhàn nhạt Bước sang con đường khác , Tiêu Viêm nhẩm tính thời gian , rồi cười với Huân Nhi : " thôi , thời gian cũng đến " Huân Nhi gật gật đầu theo Tiêu Viêm , chuyển qua con đường khác . Chuyển qua con đường này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày , cách hai người xa , thân hồng sắc đích Tiêu Mị , chính là gấp đến độ khuôn mặt đỏ hồng lên , đạo quang mang trước mặt ngừng du chuyển , xem bộ dáng của nàng , tựa hồ là tìm được công pháp bên trong , nhưng có năng lực phá vỡ quang mang … Tiêu Mị hôm nay thân mặc bộ hồng y kiều diễm , kết hợp với khuôn mặt hoàn mỹ , biểu ra cực kỳ mê người Thế nhưng lúc này , Tiêu Mị lại rất lo lắng , lông my khẽ nhíu lại khuôn mặt đáng , làm đám thiếu niên xung quanh cơ hồi cảm thấy xúc động muốn hiến thân Tâm tình của Tiêu Mị lúc này quả thực rất gấp rút , hôm nay tiến vào đấu khí các , phụ thân nàng ám chỉ cho nàng biết dãy số phòng này , dặn dò nàng phải lấy được công pháp trong đấy , phải biết rằng đây là phụ thân nàng phải hao tổn biết bao tâm cơ , mới từ nhân viên đấu khí các lấy được tin tức này , phụ thân nàng tin tưởng rằng , chỉ cần Tiêu Mị tìm được hoàng giai công pháp đích phong thuộc tính, nhất định có thể tại tu luyện đấu khí trở thành trong những người đứng đầu . Nhưng mà , tuy phụ thân Tiêu Mị tìm được dãy số phòng , nhưng lại quá xem vòng bảo hộ phòng , lúc trước Tiêu Mị tìm được phòng này , cố gắng gần giờ , nhưng vần như trước phá vỡ được , tuy cũng có tộc nhân vì mỹ mạo của mình muốn hỗ trợ , nhưng vòng bảo hộ này chỉ có thể do người kích phá , nếu nhân số vượt quá hai người vòng bảo hộ theo đó biến cường lên tại cách hai giờ thời gian sắp hết , nếu đánh vỡ được vòng bảo hộ , Tiêu Mị cái gì cũng đạt được , tưởng tượng đến hậu quả có đấu khí công pháp , đôi mắt vũ mỵ kia khỏi mở to , lên nhiều điểm hơi nước , bộ dáng đó động lòng người Ánh mắt dường như sắp khóc đó thoáng nhìn xung quanh đích đảo qua thân mình thiếu niên , Tiêu Mị khẽ cười khỗ , lắc lắc đầu Cách đó xa , hai tay ôm sau gáy đích hắc sam thiếu niên chính là lành lạnh tới Tiêu Mị trong lòng tuyệt vọng , nước mắt sắp trào ra , hàm răng cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đáng thương hướng đến Tiêu Viêm , hy vọng có thể giúp mình Đám thiếu niên chung quanh thấy bộ dạng của Tiêu Mị như vậy , đều thuận thế di động ánh mắt , cuối cùng chậm rãi dừng lại người Tiêu Viêm , ngoài mặt lộ vẻ thản nhiên nhưng thoáng trong mắt lộ vẻ kính sợ Trong lúc nhất thời , vốn con đường này lúc trước rất là huyên náo , nhất thời trở nên im lặng tiếng động Tại đây, mấy chục đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào , khuôn mặt nhắn của Tiêu Viêm lên vẻ bình thản , lập tức tới , thản nhiên gì qua Tiêu Mị Khẽ giương đôi môi đỏ mọng , Tiêu Mị thấy Tiêu Viêm để ý đến mình , khẽ sửng sốt hồi , khuôn mặt nhắn khẽ tự chế giễu , nhàng lắc đầu , nhớ tới chính mình mấy năm trước thái độ đối đãi với Tiêu Viêm , trong lòng vừa nổi lên oàn khí , cũng dần tiêu tán . "A a , này coi như là báo ứng , …"Chậm rãi khẽ hạ thân mình , Tiêu Mị đôi vai khẽ nhàng rung động , có chút áp lực khẽ nấc thanh , thanh đó trong khoảng khắc im lặng này khẽ vang lên Nhìn bộ dạng Tiêu Mị như vậy , đám thiếu niên xung quang đều ảm đạm hít vào hơi khẽ lắc đầu Đứng mặt đất , khẽ nấc Tiêu Mị bỗng nhiên nhận ra khí xung quang có chút đúng , chậm rãi nhìn lên , vẻ mặt dường như sắp khóc đó , lên ý cười Trước mặt thiếu niên vốn xa , chậm rãi quay trở lại "Tránh ra "Liếc mắt nhìn Tiêu Mị sở động lòng người , Tiêu Viêm nhàn nhạt "A?Nga …"Khẽ rùng mình , Tiêu Mị toàn thân hồi phục tinh thần , mặt cười sung sướng , ngoan ngoãn tránh ra Mọi người cũng cảm thấy vui mừng chăm chú nhìn , Tiêu Viêm đến trước quang mang , thân mình khẽ hạ xuống , khinh ói thở ra hơi Thân mình thoáng yên tĩnh , khoảng khắc sau , giống như sấm vang chớp giật , Tiêu Viêm thân mình chớp động , hữu thối mãnh liệt vung lên , phát ra tiếng gió . cước ngoan lạt kích vào quang mang phía , gợn sóng cấp tốc khuếch tán , cuối cùng tại trước mắt mọi người , phanh nhiên bạo liệt Bảo trì tư thế lúc , Tiêu Viêm chậm rãi thu hồi lại khẽ lắc cổ , bình thản xoay người , hướng về phía Huân Nhi ở xa xa "Biểu ca…Cảm ơn ngươi ..Thực xin lỗi "Tiêu Viêm bên cạnh qua , Tiêu Mị thanh thấp giọng "Ân: Liếc mắt nhìn mất ngạo khí , Tiêu Viêm lúc này mới nhàn nhạt gật gật đầu , sau đó trước ánh mắt sùng bái của đám thiếu niên biến mất tại cuối đường .
CHƯƠNG 51: AN TÂM Đến gần cửa đại môn thấy bên cạnh đại môn là hơn mười danh hộ vệ gác cửa với diện mục lạnh lùng , ngồi ngay ngắn ghế dựa tại chính giữa đại môn sắc mặt lạnh lùng thay đổi là lão giả , trong tay cầm bút cùng với quyển sổ dày . Lúc này trước mặt lão giả có ít tộc nhân , mỗi tộc nhân đều lấy ra đấu khí công pháp mà mình tìm kiếm được , hướng lão giả để đăng ký , bên cạnh mười danh hộ vệ sắc mặt lạnh lùng quan sát ở kế bên Đây chính là quy định của đấu khí các , trước khi tiến vào đấu khí các , Tiêu Viêm và mọi người đều biết quy định này , cho nên việc đăng ký cũng xảy ra việc gì ngoài ý muốn . Nguồn truyện: TruyệnYY.com Đấu khí các là nơi cất giữu công pháp do hơn mười thế hệ Tiêu Gia lao khổ thu thập và đoạt được , mấy công pháp này đối với Tiêu Gia mà chính là căn cơ của Tiêu Gia tại Ô Thản Thành , cho nên gia tộc đối với việc bảo hộ công pháp rất là nghiêm khắc Đấu khí công pháp mà Tiêu Viêm cùng mọi người tìm kiếm được là quyển trục được chế tạo từ loại vật liệu đặc thù , đó chính là mặc trúc sở chú , loại trúc mộc này đặc thù ở chỗ chia làm tử thể và mẩu thể , mẫu thể có thể cảm ứng được tử thể trong vòng mấy chục thước , dùng loại vật liệu này tạo thành quyển trục đích đấu khí công pháp , như vậy chỉ cần tộc trưởng trong tay nắm giữ mẫu thể , như vậy trong phạm vi giám trắc của mẫu thể là có thể cảm ứng được đấu khí công pháp . Khă năng giám trắc của mẫu thể vừa vặn với diện tích mà Tiêu Gia bao quát , cho nên , mấy công pháp quyển trục này , chỉ cần khi rời khỏi Tiêu Gia là dễ dàng bị phát , đương nhiên , điều này cũng phải tuyệt đối , số người có thực lực cường đại , có thể mạnh mẽ cắt đứt loại cảm ứng này , chắng qua đối với cấp bậc cường giả loại này ,ai hội lại để ý đến số hoàng giai công pháp này . Đứng đằng sau đội ngũ , qua lát thời gian rút cuộc , cuối cùng cũng đến phiên Tiêu Viêm , ra phía trước , từ trong lòng lấy ra công pháp quyển trục , hướng lão giả đăng ký tay tiếp nhận từ Tiêu Viêm hồng sắc quyển trục , lão giả ánh mắt khẽ dò xét Tiêu Viêm , trong lòng tự "Này chính là Luyện Hỏa Phần .Vòng phòng ngự tựa hồ phải đạt đến cửu đoạn đấu khí mới phá vỡ được ? Tiểu tử này như vậy có thể tìm được ? Quả nhiên là có chút bản lãnh ." Cầm công pháp đăng ký lúc , lão giả đưa trở lại cho Tiêu Viêm , nhàn nhạt nhắc nhở :"Quy củ hẳn là ngươi cũng biết ? Công pháp thể mang ra ngoài gia tộc , nếu vi phạm bị trọng phạt ! năm sau ngươi phải trả lại công pháp ! được để có chút nào hư tổn " Tùy ý gật gật đầu , Tiêu Viêm nghiêng người sang bên , khẽ dựa vào đại môn , đợi Huân Nhi đăng ký Khẽ cười với Tiêu Viêm , Huân Nhi từ trong lòng lấy ra công pháp . Nhìn thấy Huân Nhi đứng trước mặt , lão giả sắc mặt luôn lạnh lùng đổi sắc , thế nhưng khuôn mặt lại thoáng có chút cung kính , khẽ cười , hai tay tiếp nhận công pháp quyển trục , rất nhanh tiến hành đăng ký Đứng ở bên cạnh , nhìn thái độ biến hóa này của lão giả , Tiêu Viêm đôi mắt híp lại , ngón tay theo thói quen khẽ sờ lên mũi , vị quản lý đấu khí các này có thể nhìn ra ở trong gia tộc địa vị tuyệt đối thấp hơn ba vị trưởng lão Tiêu Viêm cũng nghe qua lão giả ở trong gia tộc là trong những nhân vật hàng đầu , luôn lãnh diện với mọi người , cho dù là đối với phụ thân mình , cũng cấp cho nửa điểm thể diện . Nhưng mà vị lão giả này luôn lãnh diện và đặt mọi người trong mắt thế mà trước mặt Huân Nhi lại thể thái độ cung kính , làm cho Tiêu Viêm đối với thân phận của Huân Nhi thêm tò mò Sờ sờ mũi , nhớ tới Huân Nhi mỗi lần đề cập đến thân phận lại trầm mặc , Tiêu Viêm bất đắc gĩ lắc lắc đầu , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Huân Nhi , mang theo ý cười, khẽ nhũn vai , hai người sáng vai nhau bước ra khỏi đại môn Bước ra khỏi đại môn , Tiêu Viêm mạnh hít vào vài khẩu khí mát mẽ , tại đấu khí các khí rất trầm muộn "Thế nào ? Viêm nhi? Tiêu Viêm và Huân Nhi vừa ra, đạo nhân ảnh chậm rãi bước tới , ánh mắt nhìn hai người trong miệng cười thấp giọng hỏi . Nghiêng đầu mỉm cười với phụ thân , Tiêu Viêm cười gật gật đầu , khẽ nâng tay áo lộ ra hồng sắc quyển trục khẽ cười : " đoạt được " Nhìn thấy hồng sắc quyển trục , Tiêu Chiến mới thở nhỏm ra hơi , cười híp mắt , thấp giọng :" Hảo , đoạt được " Cùng với Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nhau , phụ tử hai người đắc ý cười to Khẽ nâng bàn tay vỗ vỗ vào vai Tiêu Viêm , Tiêu Chiến cười " Hôm nay công pháp có , chờ ngươi sau này trở thành đấu giả , có thể chân chính tu luyện đấu khí " Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu , bàn tay khẽ vuốt quyển trục , ánh mắt híp lại , trong lòng giọng nỉ non : "Ai , biết theo như lời lão sư công pháp kia , đến tột cùng có gì đặc dị ? A, có thể tiến hóa công pháp …thực tồn tại sao chứ ? "So với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn …"Nhớ tới ngày ấy Dược Lão sở phóng cuồng vọng , Tiêu Viêm có chút cười khổ lắc lắc đầu , tại chứng kiến , thấy công pháp đứng đầu , đó là lúc trước Huân Nhi lấy ra huyền giai cao cấp công phấp "Lộng Viêm Quyết " , , sau khắc khi cự tuyệt , trong lòng có chút nuối tiếc , dù sao cấp bậc công pháp đó chỉ có thể khả ngộ chứ thể cầu Bàn tay khẽ vỗ lên trán , , tại có chút hối hận khi cự tuyệt ý tốt của Huân Nhi , chẳng qua tại , lời cũng ra rồi , cũng có mặt mũi nào hỏi lại , cho nên trong lòng chỉ cầu nguyện Dược Lão phải lộng giả mình , bằng là hối hận đến chết . "Hừ hừ , huyền giai công pháp mà thôi , có xá gì , tuy nhiên tiểu nha đầu thân phận là a , có thể tùy tiện xuất ra huyền giai công pháp như vậy , có thể tưởng tượng nha đầu này hẳn còn rất nhiều công phấp cất giữ " Nghe Tiêu Viêm thầm , Dược Lão hừ lạnh tiếng , đột ngột ra "Rổt cục ra … "Nghe thấy thanh này , Tiêu Viêm khẽ sờ sờ mũi , khóe miệng chậm rãi cười , trong lòng nghĩ phải khích tướng như vậy , mới bức bách được Dược Lão ra "Ai …Ngươi tiểu hồ ly , dám tính kế với ta …" Ý niệm Tiêu Viêm mới vang lên trong đầu tức , lúc này dược lão mới phát , dở khóc dở cười hít vào hơi bất đắc gĩ "Tiểu tử kia , ngươi an tâm tu luyện , còn về công pháp ngươi cần quan tâm , thành tựu của ngươi về sau thấp so với tiểu nha đầu kia , gia chính là …Thôi " Có chút tiếc nuối về câu hàm hồ cuối cùng của Dược Lão , chẳng qua Tiêu Viêm cũng mỉm cười gật gật đầu , khi Dược Lão cam đoan , coi như vấn đề được giải quyết , nên an tâm tu luyện để trở thành gã đấu giả , mới có tư cách trở thành cường giả , cùng với …sau này nhất định phải tìm Nạp Lan Yên Nhiên trả lại món nợ …