Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 525: Bài danh cường bảng
      Dịch: kennedyhong - Biên: Dangneo
      - Lần này bị thương . Nhưng có đan dược mà huynh luyện chế, muốn chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, muội xem hơi thở cùng dao động năng lượng của , tựa hồ cũng có dấu hiệu đột phá đến Cửu Tinh Đại Đấu Sư.
      Huân Nhi mỉm cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc rồi khẽ gật đầu. Tu luyện thiên phú của Hổ Gia và Ngô Hạo thuộc loại cực kỳ thượng thừa. Nếu nhờ nhiều linh dược như vậy, chỉ sợ cũng khả năng vượt qua bọn họ nhanh như vậy.
      - Hai ngày nay bên ngoài có yên tĩnh lại chút nào chưa?
      Bưng chén nước trả bên cạnh, bình thản nhấp ngụm, đột nhiên cười khổ .
      giờ cách ngày đánh bại Bạch Trình Thi đấu tràng được hai ngày . Trong hai ngày này, Tiêu Viêm dường như bước chân ra khỏi nhà, là bởi vì tràng chiến đấu kia hao tốn nhiều tinh lực của , hai là bởi vì đánh bại Bạch Trình, chính mình vọt cái thành cường bảng cao thủ.
      Mà dựa theo quy tắc cũ của “Cường Bảng” trong nội viện, chỉ cần có người có thể đánh bại người xếp ở phía , người thắng có thể đoạt được vị trí Cương Bảng của kẻ bại. Bạch Trình bài danh thứ 34 cường bảng, Tiêu Viêm đánh bại nên giờ chỉ vọt cái trở thành cường bảng cao thủ mà cũng đồng thời chiếm luôn thứ hạng của Bạch Trình.
      Hạng 34. Thành tích này mặc dù cao nhưng ,trong chốn nội viện thiên tài như mây này cũng đủ thể ưu tú của người đạt được. cường bảng, muốn tăng lên hạng cơ hồ đều phải trải qua muôn vàn gian nan và cạnh tranh quyết liệt. Tuy rằng việc đề thân thành cao thủ trong cường bảng là rất khó khăn nhưng khi tiến vào đãi ngộ phong phú lại khiến nhiều người đỏ mắt hâm mộ. Theo Tiêu Viêm biết, hạng 34 cường bảng này mỗi tháng giúp được lĩnh hai trăm ngày Hỏa Năng từ nội viện. Đây chính là số tiền thưởng dồi dào trong mắt những kẻ khác.
      cường bảng, chỉ cần leo lên vẻn vẹn thứ hạng thôi, đãi ngô lại cao hơn rất nhiều. Bởi vậy, khi Tiêu Viêm đánh bại Bạch Trình, chiếm cứ hạng 34 cường bảng, liền bắt đầu có người khiêu chiến xuất . Chiến thư xếp thành từng chồng từng chồng được đưa vào cửa. Tuy lúc thi đấu trong Thi đấu tràng, Tiêu Viêm thể ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ nhưng thực lực chân thực của chỉ là Nhất Tinh Đấu Linh, do đó, trong tiềm thức của nhiều người cho rằng muốn đánh bại Tiêu Viêm cũng khó khăn lắm, dù sao, cũng có viên Long Lực Đan thứ hai đề dùng.
      Nguyên nhân Tiêu Viêm ra khỏi cửa cũng là vì bị đống chiến thư xếp thành từng chồng từng chồng đó làm cho đau đầu. đối với bên ngoài lấy cớ là dưỡng thương, ngừng chiến khiến cho mấy tên khiêu chiến, muốn dùng Tiêu Viêm làm bàn đạp tiến thân cho địa vị của mình hết cách, đành giương mắt ngồi nhìn. Dù sao trong nội viện cũng có quy củ, kẻ bị thương có quyền cự tuyệt kẻ khiêu chiến mà phải gánh vác trách nhiệm gì.
      - Ha Ha, những kẻ muốn khiêu chiến huynh ít hơn nhiều so với hôm qua. Nhưng ta nghĩ chỉ cần Tiêu Viêm ca ca vừa ra khỏi cửa lập tức có bảy, tám người khiêu chiến với huynh.
      Huân Nhi che miệng cười khẽ.
      Lắc đầu cách bất đắc dĩ, Tiêu Viêm nghĩ cái danh cường bảng cao thủ lại đem đến cho phiền phức lớn như vậy. Nhìn đám người Lâm Tu Nhai mọi ngày đều có vẻ thản nhiên, giống như mình bị cái đống chiến thư này làm cho muốn sứt đầu mẻ trán.
      Trong lòng Tiêu Viêm ấm ức, lại quên mất thực lực của đám người Lâm Tu Nhai, trong nội viện này có mấy người dám khiêu chiến họ? Những “đãi ngộ” mà phải chịu có thể xem như kiện đặc thù trong số cao thủ nội viện.
      - Ai da!
      Ngồi ghế nhàm chán, Tiêu Viêm lẩm bẩm nho :
      - biết giải đấu kia lúc nào bắt đầu …
      - Ha Ha, Tiêu Viêm, hai tháng gặp, ngờ tới người lại đột phá tới Đấu Linh cấp bậc, hơn nữa còn đánh bại cả Bạch Trình. Tin này thực có chút rung động mà. Khi ta nghe được tin này trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp cũng dám tin.
      Đại môn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, tiếng cười quen thuộc vọng đến, bóng nhân ảnh của Lâm Diễm tiến vào
      Nghe được tiếng cười, Tiêu Viêm ngẩn ra, bỗng thấy sung sướng. ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười đến của Lâm Diễm, cười :
      - Lâm Diễm học trưởng, sao rồi? Hỏa độc trong cơ thể đỡ hơn chưa?
      - Dẹp hết ba cái thư lễ rườm rà . Có thứ thuốc nước của ngươi, hỏa độc hoàn toàn bị thanh trừ.
      Lâm Diễm chào hỏi Huân Nhi xong, tùy ý ngồi vào cái ghế.
      tại, màu hỏa hồng trong mắt cơ hồ tiêu tan còn dấu vết, so với màu đỏ rực của mấy tháng trước hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, hỏa độc bị thanh trừ, khí chất cả người Lâm Diễm ít phần nào vẻ táo bạo, lại nhiều thêm chút nét bình tĩnh. Xem hơi thở tựa hồ thực lực tăng tiến ít.
      - Chậc chậc, thực là đạt đến cấp bậc Đấu Linh rồi, tốc độ tu luyện của ngươi thực làm người ta nên lời mà.
      Tầm mắt tinh tế đảo qua đảo lại người Tiêu Viêm, cảm nhận luồng khí tức trong thể nội so với trước kia chỉ mạnh hơn vài lần của , Lâm Diễm khỏi sợ hãi than.
      Tiêu Viêm cười cười, phất phất tay với Huân Nhi. Nàng tức nhu thuận từ bên cạnh rót trà, mỉm cười dâng đến Lâm Diễm.
      - Hắc Hắc, nghe Huân Nhi học muội khi ở Thi đấu tràng ngay cả đến Liễu Kình cũng được nàng để vào mắt, bây giờ lại bưng bê trà nước, Tiêu Viêm, ngươi thực có bản lĩnh mà.
      Vội nhận lấy chén trà, Lâm Diễm hướng về Tiêu Viêm, giơ ngón tay cái lên. Có thể khiến xuất sắc như thế gì nghe nấy, những thủ đoạn này khiến Lâm Diễm bội phục.
      Tiêu Viêm hết cách, lắc lắc đầu. Gã Lâm Diễm này sau khi khu trừ hỏa độc, mặc dù còn táo bạo như trước nhưng vẫn quản được cái miệng.
      - Chuyện thi đấu ở Thi đấu tràng ta có nghe qua. ngờ ngươi đến Liễu Kình mà cũng chọc vào. Tên khốn đó cũng phải là cây đèn hết dầu đâu.
      Lâm Diễm thu lại nụ cười, nghiêm chính .
      Mười tên đứng đầu Cường Bảng có ai là ngọn đèn hết dầu? Tiêu Viêm cười cười, cũng quá mức lo lắng. Tuy thực lực tại chỉ ở mức Nhất Tinh Đấu Linh, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng chênh lệch cực lớn đó khiến cho tất cả bọn Liễu Kình cực kỳ kiêng kị. Nếu đặt vào lúc trước, khi Tiêu Viêm chỉ vỏn vẹn là Đại Đấu Sư, cho dù Tiêu Viêm có Phật Nộ Hỏa Liên làm bài tẩy cũng thể chính diện đối kháng với Bạch Trình. Cảnh giới hai người thực chênh lệch quá lớn, cho dù có những đấu kỹ cường hãn này cũng thể đánh bại đối thủ, mà bản thân lại rơi vào khốn cảnh. Nhưng giờ khác, đạp nhập cảnh giới Đấu Linh, để đánh bại Tiêu Viêm, e rằng cũng chỉ là chiến thắng thảm khốc.
      Đây chính là chênh lệch giai bậc!
      Thấy vẻ mặt Tiêu Viêm vẫn quá mức lo lắng, Lâm Diễm sửng sốt, cười :
      - rất quyết đoán. Tiểu tử ngươi thực khó để người khác nhìn thấu. Ngươi có thể tự tin như vậy chắc cũng che dấu ít vốn liếng. Ta hình như lo lắng hơi quá.
      Tiêu Viêm cười cười, tiếp tục bàn tán về vần đề này nữa, than thở:
      - Lâm Diễm học trưởng có thể cho ta biết “Giải Đấu Cường Bảng” đó, cuối cùng chừng nào bắt đầu?
      - Oa, Ha Ha, người tại có tên trong Cường Bảng, giải đấu này thực dính đến ngươi rồi.
      Lâm Diễm cười, gật gật đầu :
      - Tính thử thời gian, tháng sau có lẽ giải đấu khai mạc. Sao? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ đến mười hạng đầu sao?
      Tiêu Viêm cười cười, từ chối cho ý kiến, chén trà trong lòng bàn tay xoay xoay, giọng :
      - biết Liễu Kình xếp hạng mấy vậy?
      Nụ cười thoáng qua, lâm Diễm trầm mặc hồi rồi mới vươn ba ngón tay ra.
      - Thứ ba?
      Tiêu Viêm nao nao, thực lực của Liễu Kinh quả nhiên còn nằm ngoài dự kiến.
      - Thứ nhì là Lâm Tu Nhai, thứ tư là Nghiêm Hạo, từ thứ năm đến thứ tám đều là những tên hiển hách trong nội viện. Ta hình như hạng chín hay mười gì đó. Nhưng đó chỉ là xếp hạng lúc trước. Bây giờ, sau khi thanh trừ Hỏa Độc trong cơ thể, thực lực tăng lên ít. Nếu xếp hạng lại, ta tin có thể lọt vào sáu hạng đầu.
      Lâm Diễm cười hắc hắc .
      Lâm Tu Nhai mà xếp hạng nhì sao? Khuôn mặt Tiêu Viêm xẹt qua chút kinh ngạc. nghĩ tới thứ hạng của Lâm Tu Nhai còn cao hơn Liễu Kình bậc. Nhưng ngẫm lại cũng là đương nhiên. Ban đầu gặp ở thâm sơn, cho dù trúng kích của Tuyết Ma Thiên Viên giác tỉnh huyệt mạch cuồng bạo, vẫn còn sức nhảy loạn. Nếu đổi lại là Đấu Linh Đỉnh Phong chỉ sợ cũng mất mạng tại chỗ. Tên này, thực lực yếu tí nào.
      - Chớ xem thường Lâm Tu Nhai. thân Phong thuộc tính đấu khí của luyện tới mức lô hỏa canh thuần, hơn nữa cũng có bối cảnh . Những công pháp đấu kỹ mà tu tập đều là cao giai cấp bậc, vượt xa tưởng tượng của người thường. Thực khó chơi.
      Lâm Diễm trịnh trọng . Cuồng ngạo như đối với Lâm Tu Nhai cũng phải kinh nể vài phần, đủ để nhìn ra thực lực của Lâm Tu Nhai.
      Khẽ gật đầu. Chứng kiến qua tràng chiến đấu giữa Lâm Tu Nhai và Tuyết Ma Thiên Viên, Tiêu Viêm tự nhiên xem thường những cường giả đẳng cấp này. Suy nghĩ chút, cười :
      - Hạng nhì, hạng ba đều có, vậy đệ nhất là ai?
      Những lời này của Tiêu Viêm vốn chỉ là tùy ý hỏi thôi. Nhưng khi vừa ra khỏi miệng tên Lâm Diễm trước mắt, bàn tay cứng đờ, mặt mơ hồ lên vẻ né tránh, mồm há hốc. Vậy mà vẫn chưa thốt lên cái tên mà tất cả lão sinh trong nội viện đều úy kị như hổ…
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 526: Đệ nhất cường giả thần bí
      Dịch: gravity239 - Biên: Dangneo
      Nhận thấy khuôn mặt lên vẻ tránh né, Tiêu Viêm thoáng cau mày, trong lòng khỏi cảm thấy khó hiểu. Từ khi nhận thức Lâm Diễm cho đến nay, tên gia hỏa cuồng ngạo này nổi tiếng xưa nay trong học viện vậy mà khi nghe đến cái tên đệ nhất cường bảng lại lộ ra vẻ trầm mặc. Điều này khiến cho trong lòng Tiêu Viêm tiếp tục giữ được vẻ bình tĩnh.
      - À tùy tiện hỏi chút thôi, Lâm Diễm học trưởng cần phải để trong lòng.
      khí duy trì trầm mặc hồi Tiêu Viêm nhàng buông chén trà xuống mỉm cười .
      Nghe Tiêu Viêm như vậy, sắc mặt Lâm Diễm mới trở nên hòa hoãn chút, thở dài cười khổ :
      - Cái tên kia ta cũng thực bất đắc dĩ phải , tháng sau tại giải đấu ngươi có thể nhìn thấy , nhưng là trước đó ta cũng khuyên ngươi câu nếu tại giải đấu mà gặp phải ngàn vạn lần nên làm cho tức giận, cùng lắm là nhận thua cũng được.
      Khẽ mím môi lại, Tiêu Viêm yên lặng gật đầu. Cái tên gia hỏa cường bảng đệ nhất kia dĩ nhiên có trình độ mạnh mẽ vậy sao? Trong lòng ý niệm chớp động, Tiêu Viêm bỗng nhiên sinh ra tò mò đối với tên cường bảng đệ nhất này, có thể làm cho Lâm Diễm ra những lời này biết đáng sợ ra sao, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay chăng?
      - Hắc hắc bất quá chừng ngươi cũng có cơ hội gặp được tên kia đâu, riêng chỉ việc lọt vào mười người đứng đầu thôi cũng khó gấp mười việc đánh bại cái tên Bạch Trình kia. giờ thực lực của mười người mạnh nhất đều là ở đấu linh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú. Đồng thời riêng sức chiến đấu mạnh mẽ cùng đấu kĩ cường hãn của mỗi người đều phải ở loại cấp bậc mà tên gia hỏa Bạch Trình có thể so sánh.
      Lâm Diễm hắc hắc cười . Lời này tuy thẳng thắn nhưng ra vẫn ít nhiều để cho Tiêu Viêm chút ít mặt mũi.
      Cười khổ tiếng, Tiêu Viêm đối vơi tên gia hỏa Lâm Diễm nhanh mồm nhanh miệng cũng là có biện pháp, chỉ có thể hàm hồ :
      - Ta cố hết sức
      - Nếu chúng ta hãy thử đánh tràng ? Ngươi nếu có thể đánh bại ta hoặc ở dưới tay ta mà kiên trì được vài hiệp chừng cũng là có cơ hội đó nha.
      Đảo con ngươi hai vòng người Tiêu Viêm, ánh mắt của Lam Diễm phút chốc nóng cháy lên có chút bức thiết
      Tiêu Viêm nghe vậy liền ngẩn ra, cả người cũng nhịn được có chút phát lạnh khi nhìn bộ dáng khát khao kia của Lâm Diễm. Sức chiến đấu của tên gia hỏa này cơ hồ có thể ngang bằng với Ngô Hạo, Tiêu Viêm cũng muốn phí tâm hao sức để chiến đấu cùng với tên điên này cho nên lập tức xua tay :
      - Quên , ta giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, để sau này vậy.
      Nghe Tiêu Viêm cự tuyệt, Lâm Diễm chỉ đành phải thất vọng gật đầu. Ở trong tháp tu luyện nửa tháng, cảm thấy chính mình có chút ngứa ngáy tay chân, giờ rất hy vọng có người có thể cùng thoải mái đánh hồi.
      Tiêu Viêm nhìn thấy biểu tình kia liền vội vàng đem đề tài này chuyển , cùng với chuyện hồi rồi nhanh chóng lấy cớ đuổi khéo ra ngoài.
      Sau khi thấy Lâm Diễm ra ngoài, Tiêu Viêm liền vội vàng đóng cửa lại, Huân Nhi nhịn được lắc đầu cười, bất quá khi thấy Tiêu Viêm trợn mắt nhìn mình, lại vội vàng thu lại, cười khẽ :
      - Ta biết phải Tiêu Viêm ca ca sợ , mà chỉ lo lắng lúc luận bàn sơ ý làm bị thương mà thôi.
      - là chỉ có ngươi hiểu ta thôi. . .
      Bị Huân nhi nhìn thấu tâm tư, Tiêu Viêm xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt liếc ra ngoài hơi trầm ngâm :
      - Ta phải gặp Hách trưởng lão lát, ông ta là chưởng quản nội khố dược liệu, ta cần ít dược liệu quan trọng, nếu cái kia mà có trong đó, thể nào ta cũng phải gạt lấy ra ít.
      Nghe vậy Huân Nhi khẽ gật đầu chợt hỏi:
      - Huynh thiếu dược liệu gì? Chúng ta thuôc đội hái thuốc Bàn môn cũng là nơi cất giữ nhiều loại dược liệu , hơn nữa còn vào núi thu hoạch nhiều lần chừng có cái mà huynh cần tìm.
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng. Dược liệu mà cần ngay cả chính cũng chưa từng tận mắt thấy qua, tầm qúy trọng của nó như vậy có thể biết đến mức độ nào, nhưng vì cũng nỡ từ chối hảo ý của Huân Nhi cho nên liền ra tên của dược liệu:
      - Long Tu Băng Hỏa Quả.
      Sau khi nghe được cái tên này, Huân Nhi nhíu mày suy tư chốc lát nhưng rồi cũng chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, nàng có kiểm tra qua dược liệu mà đội hái thuốc thu hoạch nhưng vẫn có phát ra loại dược tài nào tên như vậy.
      Nhìn thấy bộ dáng Huân Nhi như vậy Tiêu Viêm cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, cười cười cùng với Huân Nhi trò chuyện rồi liền mở cửa lẻn ra ngoài.
      Ra cửa Tiêu Viêm tìm chỗ hẻo lánh rôi triệu hoán Tử Vân Dực, cuối cùng bay lên trời ra khỏi khu vực tân sinh. Ở cao phát thấy ít tên thò đầu thò cổ rình rập bên cánh cửa Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ tiếng rồi chấn động hai cánh thân hình hóa thành bóng đen nhàn nhạt ở phía xa xa rồi biến mất trong bầu trời đêm hạ xuống.
      Trong nội viện phần lớn là cường giả, Tiêu Viêm cũng dại gì trêu chọc để rước lấy phiền toái. Để tránh mấy cái tên gia hỏa khiêu chiến để lấy danh tiếng, sau khi kiếm được chỗ vết chân rất thưa thớt mới hạ xuống, rất nhanh thu hồi Tử Vân Dực Tiêu Viêm liền tức khắc hướng về nội khố dược liệu bước vào.
      Là nơi chứa rất nhiều cái loại dược liệu trân quý, cho nên canh phòng bảo vệ nơi đây cũng có chút sâm nghiêm. chỉ có vài vị đấu vương cường giả tọa trấn, hơn nữa còn có đến mười vị đạo sư tuần tra 24/24. Loại khu vực này học viện có chỉ thị cấm học viên vào, bất quá cũng may là nhờ có Hách trưởng lão có dặn trước, cho nên lúc Tiêu Viêm bị gã tuần tra đạo sư ngăn cản, ngược lại có bị đuổi mà sau khi xác nhận lại thân phận liền được đưa đến gặp Hách trưởng lão.
      - Ha ha, hai tháng trời gặp ngờ là tiến nhập vào đấu linh, hơn thế lục tinh đấu linh Bạch Trình cũng bị ngươi đả bại, đúng là khá lắm.
      Vốn kiểm duyệt thuốc trong kho nhưng khi nghe tin Tiêu Viêm tới gặp, Hách trưởng lão vội vàng phân phó kẻ dưới dẫn Tiêu Viêm đến, hiển nhiên đối với tình ở sân thi đấu ông ta sớm nghe qua.
      - Chỉ là may mắn mà thôi.
      Tiêu Viêm hướng về Hách trưởng lão hành lễ cười cười . Đợi cho đến khi tên đạo sư kia ra ngoài, mới giọng ra mục đích của chuyến :
      - Lần này đến làm phiền Hách trưởng lão chủ yếu là muốn tìm loại dược liệu luyên chế còn thiếu, cho nên đến chỗ này nhìn xem là có tìm được hay .
      giờ thực lực gia tăng chút cho nên Tiêu Viêm đối với việc luyện chế Long Lực đan cũng gia tăng thêm vài phần tin tưởng luyên chế thành công. Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào sắc mặt của Hách trưởng lão, sau khi nghe thấy giọng điệu chờ mong của lão với mình mới thở dài nhõm.
      - Ha ha, dược liệu cất giữ ở chỗ này sớm hay muộn cũng bị mấy cái lão hỗn đản ở Luyện dược hệ tìm cớ lấy .
      Phất phất tay, Hách trưởng lão tiêu sái bước về phía Tiêu Viêm vỗ vỗ bờ vai của :
      - Tiêu Viêm à, ta cũng lời thừa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra quả đan dược làm cho ta thỏa mãn ta cho ngươi tùy ý lấy loại dược liệu ở trong dược khố, như thế nào đồng ý ?
      Nghe vậy Tiêu Viêm ngẩn ra, loại dược liệu đổi lấy khỏa đan dược? Điều kiện này…
      - Ngươi cũng đừng cho rằng là ta chiếm tiện nghi của người, ta nghĩ loại dược liệu mà có thể làm cho ngươi khó có thể kiếm ra chỉ sợ rằng cũng thực rất thưa thớt, khỏa đan dược đổi lấy dược liệu trung cấp cũng coi như là ngươi bị lỗ rồi. thế nào?
      Nhìn thấy biểu tình chần chờ của Tiêu Viêm Hác trưởng lão cười hắc hắc .
      Thoáng trầm ngâm lúc, Tiêu Viêm khẽ gât đầu, nếu là nơi này thực gốc Long Tu Băng Hỏa quả, loại dược liệu cuối cùng để luyện chế linh đan, quả dùng hoàn Long Lực đan đổi lấy loại dược liệu hiếm thấy này mới là người chịu thiệt thòi, nếu là những thứ khác, chỉ sợ đợt sinh ý này là buôn mà có lời.
      - Được theo ý của trưởng lão
      Nghe thấy Tiêu Viêm đáp ứng, khuôn mặt Hách trưởng lão nhất thời biểu ra chút tươi cười, nếp nhăn trán lúc này cũng giãn ra rất nhiều. Tiện tay tung ra vật màu trắng như tuyết :
      - Lúc này trong quản lý khố cất giữ rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, ngươi vào trong đó tìm kiếm , nếu kiếm được rồi lại trở lên đây chúng ta cùng nhau giao dịch.
      Vội vàng tiếp nhận vật kia, khóe mắt Tiêu Viêm thoáng nhìn qua, hóa ra đây là khối ngọc bài được chế tạo bằng bạch ngọc. ngọc bài là các loại dược liệu được điêu khắc rất ư là sống động, thâm chí có lúc mơ hồ hương thuốc thẩm thấu ra làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
      Nội viện này quả nhiên thực lực thâm hậu, ngay cả ngọc bài này cũng là sử dụng vật liệu cực kì hiếm thấy để chế tạo ra. Nắm ngọc bài trong tay Tiêu Viêm thầm trong lòng tiếng, cũng xoay người lại mà trực tiếp hướng về cửa dược liệu khố bước vào.
      - Đúng rồi tiểu tử kia nhớ kĩ, chỉ nên tìm đồ vật mà ngươi cần tìm, còn những thứ khác nên lộn xộn nha. Mấy cái kia đều được đánh dấu, chỉ cần thoáng ba động là liền có thể phát ra ngay.
      Lúc Tiêu Viêm sắp bước vào cửa Hách trưởng lão liền cẩn thận nhắc nhở. Cũng có gì là lạ khi nội viện làm ít loại phòng hộ này vì bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý.
      - Ha ha, trưởng lão yên tâm, Tiêu Viêm ta cung phải là người tham lam.
      Cười cười, Tiêu Viêm cũng hiểu được Hách trưởng lão có ý nhắc nhở mình nên nổi lòng tham.
      Bị Tiêu Viêm dùng lời vạch trần ý tứ của mình, Hách trưởng lão ngượng ngùng cười cười, phất phất tay sau đó ngồi trở lại ghế dựa tiếp tục kiểm tra dược liệu văn kiện.
      Mỉm cười Tiêu Viêm đẩy cửa bước vào, phía sau là đạo hành lang rộng lớn. Tới cuối hành lang có quầng sang năng lượng cuối đường, liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy cái rãnh bên bức tường, Tiêu Viêm cẩn thận đem bạch ngọc bài đặt lên.
      Sau khi đem bạch ngọc bài đặt lên ánh sáng năng lượng phòng hộ dần dần yếu ớt, lúc sau hoàn toàn tiêu tán.
      Thu hồi Bạch ngọc bài lại Tiêu Viêm nhìn vào cái lồng sau của gỗ có chút khẩn cấp chà chà hai tay sau đó đẩy cửa vào bên trong dược khố.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 527: Băng Hoả Long Tu quả
      Dịch: gravity239 - Biên: Dangneo
      Phía sau cửa gỗ là căn phòng rộng lớn được bao phủ bằng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Nhanh chóng vào, Tiêu Viêm liếc nhìn xung quanh, khuôn mặt dần dần nảy lên chút sợ hãi than thầm.
      Toàn bộ vách tường bên trong phòng này là được bao bọc bởi màu trắng ngọc ngà, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng đều là dùng hàng khối bạch ngọc sắp xếp cực kì chỉnh tề đến khe hở nào hợp lại mà thành. Ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt ở đây cũng là từ mấy cái bạch ngoc này mà phát ra.
      - là thẳng tay vung vãi mà.
      Tiêu Viêm miệng ngừng sợ hãi than, bạch ngọc này ở ngoài giá trị cũng có chút đắt đỏ, bất quá nếu đem dùng để bảo tồn dược liệu có hiệu quả cực kì, dưới loại tình huống gian bên trong bị bịt kín dược tính của các loại dược liệu trân quý này ít bị mất , hơn nữa kho dược liệu cũng cần duy trì thời gian rất dài, bố trí đến bực này hơn xa xo với việc Tiêu Viêm sử dụng trữ vật giới chỉ.
      Trong căn phòng có bố trí mấy đạo hành lang, hai bên hành lang là các quầy bạch ngọc cao lớn được sắp xếp cách ngay ngắn, Tiêu Viêm tùy ý lên cái hành lang, ánh mắt thoáng nhìn vào quầy bên trong liền trở nên kì dị, vừa nhìn biết các dược liệu gặp được đặt ngay ngắn trong đó đều thuộc những loại trân quý hiếm gặp, thỉnh thoảng mơ hồ có nhiều mùi hương thuốc bất đồng tỏa ra.
      - Hàm Ma Diễm Thảo. . . Tử Linh Tố Thể Hoa. . . cái này, hình như kêu là . . . Hàn Huyết Quả?
      Cước bộ chậm rãi qua từng quầy, càng xem vẻ kinh ngạc mặt Tiêu Viêm càng ngày càng đậm, chẳng hạn như có gốc cây kì dị hay thậm chí là có ít loại dược liệu ngay cả tên cũng biết, nhưng dựa vào hương thơm từ những loại này tán ra, chúng tuyệt đối cũng thuộc vào loại trân phẩm.
      Tìm gần mười phút, mới chỉ hết cái hành lang, tuy rằng trong đó cũng có cái mà Tiêu Viêm cần nhất là Long Tu Băng Hỏa Quả, nhưng mặt khác những loại dược liệu quý hiếm kia cũng làm cho trái tim Tiêu Viêm nhảy dựng lên nhiều lần.
      Yết hầu nuốt vào ngụm, nếu có lí trí chỉ sợ cũng nhịn được mà đem tất cả những dược liệu ở đây thu vào trong giới chỉ, nhưng ý tưởng nãy chỉ lóe lên trong lòng liền bị đè nén xuống, nếu phạm phải cái sai lầm này chỉ sợ cũng cần ở nội viện này nữa. Những dược liệu này mặc dù rất trân quý nhưng nếu đem so với việc có được Vẫn Lạc Tâm Viêm vẫn quan trọng bằng.
      Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào gốc cây toàn thân như máu, các nhánh cây khô héo có hình hình dạng vặn vẹo uốn lượn như con mãng xà trông rất kì dị, Tiêu Viêm nuốt nước miếng, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn bởi vì nhận thức được thứ này. Dược lão từng qua về Huyết Mãng Chi này, nó là loại dược liệu rất hiếm gặp, hơn nữa còn là tài liệu chính dùng để luyện chế Đấu Linh đan.
      Đấu Linh đan, loại lục phẩm đan dược mà các cường giả ở đại lục đều thèm khát. Loại đan dược này lại là chỉ dành cho người có Đấu Vương cấp bậc mới có thể phục dụng, mà khi dùng nó liền có thể thăng lên cấp mà gặp bất cứ phản phệ nào. Nhưng ở cấp bậc này chỉ sử dụng được có quả, nếu phục dụng nhiều hơn cũng chỉ là lãng phí. Thử nghĩ xem, tại cấp bậc Đấu Vương muốn tăng lên cấp cần phải đến vài năm tu luyện, mà chỉ với khỏa đan dược nho này liền có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, hơn nữa lại có tác dụng phụ. Lợi ích mà nó mang lại cũng đáng để cho đấu vương cường giả vì nó mà điên cuồng.
      - Ai…, chỉ được nhìn mà lấy được quả là có chút đáng tiếc.
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng rồi nỗ lực đem tầm mắt từ gốc Huyết Mãng Chi dời , sau đó mạnh mẽ xoay người lại hướng đến hành lang khác đến tìm kiếm dược liệu mà mình cần.
      Toàn bộ trong phòng này có gần 6 đến 7 hành lang, trong đó số lượng mỗi nơi cũng có hơn trăm loại mà hơn nữa đều là các loại thượng phẩm cả. Sau khi xem gần hết Tiêu Viêm rốt cục cũng tới hành lang cuối cùng, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cái quầy trước mặt.
      Trong quầy có cái ngọc bản tinh xảo, phía ngọc bản có đặt loại quả mà màu sắc của nó có chút kì dị. nửa là màu đỏ, nửa là màu trắng, Bên phần màu đỏ Tiêu Viêm cảm nhận được cỗ hơi thở nóng cháy cho dù còn đứng cách nó hai thước, ngược lại phần màu trắng tản ra cổ hơi thở băng hàn, hai loại thuốc tính xung khắc với nhau như vậy lại được dung hợp cách hoàn mĩ ở mặt quả này, thể thế giới này quả có lắm điều kì dị.
      Hơn nữa mặt ngoài loại quả này còn chứa hai loại thuộc tính Băng hỏa, mơ hồ có từng đạo đường cong dấu vết tràn ra, đường cong này chằng chịt với nhau, tựa hồ có quy luật nào đó được che giấu. Mà nếu nhìn kỹ lại trở thành đống hỗn lọan thể nắm bắt được.
      Kinh hỉ nhìn cái quả kỳ dị này, mặc dù Tiêu Viêm vẫn chưa thấy tận mắt cái gọi là là Long Tu Băng Hỏa Quả, nhưng theo lời Dược Lão miêu tả lại có thể kết luận thứ trước mặt chính là thứ mà tìm mãi được - Long Tu Băng Hỏa Quả!
      - Rốt cuộc cũng tìm được, đồ trong nội viện qủa nhiên là phong phú, ngay cả loại dược liệu hiếm gặp bậc này cũng đều có thể cất giữ.
      Nét vui sướng khó có thể che dấu lên khuôn mặt của Tiêu Viêm, chà xát hai tay, định duỗi tay cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả ...
      Nhưng mà ngay tại lúc bàn tay vừa mới vươn đến bàn tay mảnh khảnh bé giống như từ khí xuất ra trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, đoạt lấy Băng Hỏa Long Tu quả ra khỏi ngọc bàn.
      Mục tiêu bị đoạt thế nhưng Tiêu Viêm lại kịp phản ứng. Lẳng lặng nhìn về cái ngọc bàn rỗng tuếch, lúc sau giống như bị điện giật mạnh mẽ xoay người lại ánh mắt mang theo vài phần hoảng sợ nhìn về phía bên cạnh.
      Nhìn thấy bên cạnh mình chính là chủ nhân của đôi tay bé kia, Tiêu Viêm khóe miệng nhất thời có chút run rẩy.
      Xuất bên cạnh Tiêu Viêm chỉ là tiểu bạch y nương mười hai mười ba tuổi với mái tóc thắt bím dài màu tím , khuôn mặt của nàng trắng bóc, bộ dáng như hoa như ngọc, chớp chớp đôi mắt đen to giống như loại ma lực nhìn về phía Tiêu Viêm khiến cho hoảng sợ trong lòng Tiêu Viêm nhất thời tiêu tán .
      Tiêu Viêm có chút giật mình, ánh mắt cấp tốc dời xuống phía dưới liền phát ra tay trái của tiểu nương cầm gốc cây giống như loại kim chúc màu vàng, còn tay kia gắt gao cầm lấy mục tiêu chuyến này của Băng Hỏa Long Tu quả.
      Con mắt chớp chớp, hồi tưởng lại màn vừa rồi, trong lòng Tiêu Viêm nảy lên chút khiếp sợ, tiểu nương này ngờ lặng lẽ đứng bên cạnh mà mình hề hay biết, nếu lúc trước nàng duỗi tay cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả, chỉ sợ đến giờ Tiêu Viêm vẫn như cũ mảy may biết gì…
      Tiểu bạch y nương mở to đôi mắt vô tội của mình nhìn Tiêu Viêm hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy cái gốc cây giống như loại kim chúc bỏ vào miệng , dĩ nhiên là muốn cắn miếng.
      - được
      Nhìn thấy tiểu nương hành động như vậy Tiêu Viêm hốt hoảng hô lên tiếng, nhận thức được đó là loại dược liệu quý hiếm có tên là Kim Cương Bồ, bản thể của nó cứng như kim thiết, đừng là dùng răng cắn, cho dù là dùng hỏa diễm bình thường nung chảy nó cũng được.
      Thế nhưng đối với tiếng quát của Tiêu Viêm, tiểu nương lại để ý đến chút nào, dùng hàm răng trắng bóng chắc khỏe của mình cắn xuống. dập vỡ thanh thúy liền vang lên quanh phòng.
      Nhìn mặt Kim Cương Bồ xuất lỗ thủng , Tiêu Viêm khỏi ngây dại, tại lỗ có thể thấy vết tích của dấu răng. chất lỏng màu vàng kim theo lỗ hổng chảy ra ngoài rơi xuống bạch ngọc bản trông cực kì chói mắt.
      "Kẽo kẹt, kẽo kẹt. . ."
      Tiểu nương miệng ngừng cắn, từng giọt chất lỏng màu vàng kim theo khóe miệng tràn ra ngoài. Kim cương bồ rắn chắc như kim thiết vậy mà ở trong miệng của tiêu nương lại chẳng khác gì thức ăn bình thường dễ dàng bị cắn nát, cuối cùng nuốt hết vào bụng.
      Thần sắc ngây dại kéo dài hồi lâu cuối cùng chậm rãi thu lại, nhìn khóe miệng của tiểu bạch y nương vẫn còn vương lại chút chất lỏng vàng óng ánh, Tiêu Viêm khỏi có chút đau lòng, đây phải là quá lãng phí sao.
      Dùng bàn tay tùy ý chùi chất lỏng vàng óng miệng, bạch y tiểu nương liền mở cập mắt to tròn đen nhánh có chút mơ hồ lạnh lùng của mình liếc về phái Tiêu Viêm. Sau đó nàng tiếp tục dùng cái tay còn lại của mình cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, xem ra cũng là muốn cắn thử thứ này miếng.
      Hành động của tiểu nương nhất thời làm cho Tiêu Viêm hồn vía lên mây. Băng Hỏa Long Tu quả này khó khăn lắm mới tìm được, nếu như để cho nàng như vậy ăn mất, biết đến khi nào mới tìm lại được quả thứ hai?
      - Đừng ăn!
      Tiêu Viêm lần nữa kêu lên, bàn tay vội vàng đưa về trước mặt tiểu nương muốn đoạt lại Băng Hỏa Long Tu quả.
      Bàn tay vừa mới đưa ra liền bị tiểu nương kia nhanh như chớp dùng hai ngón tay trắng như tuyết của mình nhàng kẹp lấy
      Mặc dù cử động của tiểu nương xem ra có chút nhàng, thế nhưng sau khi bị hai ngón tay kia kẹp vào, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi, nét hoảng sợ có chút nhịn được lên. Tiểu nương này đến tột cùng là loại quái vật gì? Chỉ mới chừng này tuổi mà sở hữu thực lực của đấu vương cường giả. Ý niệm trong lòng xoay chuyển rất nhanh, Tiêu Viêm liền cảm giác được sau lưng của mình tràn đầy mồ hôi lạnh.
      Sau khi kẹp lấy bàn tay của Tiêu Viêm, bạch y tiểu nương hướng về phía Tiêu Viêm, từ cái miệng nhắn của tiểu hài từ phát ra thanh non nớt êm tai có phần lạnh lùng, mà biết có phải gặp ảo giác hay Tiêu Viêm cảm thấy thanh non nớt này còn có chút sát ý…
      - Ngươi muốn cướp đồ của ta đúng ?
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 528: Bạch y tiểu nương thần bí
      Dịch: gravity239 - Biên: Dangneo
      ràng là thanh non nớt cộng với dung mạo đáng , thế nhưng ở tại tiểu nương này lại phát ra cỗ hơi thở quỷ di khiến cho thần kinh Tiêu Viêm căng thẳng hẳn lên.
      Cùng cặp mắt đen to tròn đối nhãn lúc lâu Tiêu Viêm cười khan :
      - Tiểu muôi, vật này ăn được đâu hay là trả lại cho ta .
      - Đợi lớn lên ta ăn nó!
      Tiểu nương bình tĩnh .
      - Muốn lớn lên cần phải có thời gian, mà thời gian dài dược tính bị mất , ăn vào cũng được điểm tốt gì.
      Sắc mặt Tiêu Viêm nghiêm lại.. giờ trong lòng sôi trào, tiểu nương quỉ dị này ăn mất gốc dược liêu quý hiếm, mà thuốc này nằm trong dược khố chỉ có vừa mới mở ra, nếu Hách trưởng lão mà truy cứu chính mình chỉ sợ gặp ít phiền toái.
      - Thời gian có tác dụng với ta!
      Nghe Tiêu Viêm như thế tiểu dùng thanh non nớt của mình châm chọc .
      "Ôi trời ơi!" Vô lực vỗ vỗ cái trán, Tiêu Viêm khỏi có trận đau đầu, biết tiểu nương này là quái vật phương nào? những có lực lượng đáng sợ mà ngôn ngữ còn có chút quái dị, nếu nàng chỉ là tiểu nương bình thường, Tiêu Viêm cũng chấp nhận xấu mặt phen cường hành đem băng hỏa long tu quả đoạt tới tay, nhưng khi nhân thấy lực lượng đáng sợ của tiểu nương, loại ý niệm này chỉ đành đem ở trong lòng chôn chặt , rất ràng, lúc trước tiểu nương chỉ dùng hai ngón tay khiến cho mình thể động đậy, nếu mà đánh toàn lực chỉ sợ lúc này khoog còn mạng để đứng đây.
      - Ngươi ở nơi này trộm dược liệu ăn, Hách trưởng lão biết được ngươi gặp phiền phức .
      Tiêu Viêm cười khổ tiếng.
      - Ta việc gì phải sợ cái lão già kia, cho dù có biết cũng dám làm gì ta.
      Mở to đôi mắt đáng tiểu nương lầm bầm .
      Nhãn tình nhảy dựng lên, trong lòng Tiêu Viêm náo loạn cả lên, tiểu nha đầu này cư nhiên xem ai ra gì chẳng lẽ là tôn nữ của vị cao tầng nào đó trong viện. Thế nhưng địa vị của số ít trưởng lão phần lớn giống nhau, cho dù tử tôn của mình có phạm lỗi cũng dám hướng về các trưởng lão kHác như thế, lẽ bạch y tiểu nương này là cháu của đại trưởng lão thần bí chưa bao giờ lộ diện kia hoặc cũng có thể là cháu của viện trưởng đại nhân.
      - Tâm tình ta hôm này tốt nên đánh ngươi, ngươi mau cút , đừng có quản đến ta.
      Tiểu nương lại hướng xuống Kim Cương Bồ cắn miếng, đem ngụm chất lỏng màu vàng kim nuốt vào, hơi hơi nhíu mày lầm bầm :
      - khó ăn.
      Đứng bên cạnh nghe nàng than thở, Tiêu Viêm khỏi khó nên lời, nếu để cho các luyện dược sư nhìn thấy nàng hủy hoại dược liệu trân quý như vậy, hơn nữa còn than thở là khó ăn sợ rằng bị làm cho họ tức đến ói máu.
      Bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng Tiêu Viêm khẽ động, khuôn mặt tươi cười nhu hòa ngồi xuống ôn nhu :
      - Tiểu muội muội dược liệu này ăn vào cũng tốt đâu?
      ra những lời này trong lòng Tiêu Viêm thần khinh bỉ mình, dược liệu này mặc dù chứa dươc lực cực kỳ tinh thuần, thế nhưng nếu trực tiếp ăn vào như lời chưa chắc vị của nó ngon.
      - Nếu khó ăn, cái quả kia ngươi đưa cho ca ca được ? Ta cho ngươi ăn rất nhiều thứ ngon.
      Tiêu Viêm tủm tỉm cười , khuôn mặt tươi cười giống như quái thúc thúc dụ dỗ trẻ con vậy.
      - được! mặc dù có hơi chút khó ăn, nhưng những thứ mà ngươi mời ta ăn năng lượng chắc gì mạnh hơn?
      Nghe được ý tứ trong lời của Tiêu Viêm muốn nàng giao ra Băng tu long hỏa quả, tiểu nương liền cảnh giác lắc đầu .
      Tiêu Viêm liền ngừng cười, những dược liệu này đều là tại những nơi năng lượng tụ hợp mà mọc lên, những đồ vật tầm thường khác sao có thể nào chứa năng lượng khủng bố như vậy được? Bất quá nghe trong ý tứ của nàng, tựa hồ việc ăn các loại dược liệu quý hiếm này là vì dược lực tinh thuần chưa trong đó, nhưng là làm cho Tiêu Viêm khó có thể tin được là, những dược liệu chưa qua luyện chế này dược lực mặc dù tinh thuần nhưng so với dược lực của đan dược lại cuồng dã hơn ít. Vậy mà thân thể của tiểu nương này lại có thể tiếp nhận áp lực từ loại năng lượng như vậy mang lại? Trong lòng thoáng có chút nghi hoặc bất quá trước giờ hành đông của nàng luôn rất quỉ dị, tiểu nương nay sợ rằng phải là người bình thường.
      Lo lắng suy nghĩ lúc lâu,Tiêu Viêm thử :
      - Nếu ta giúp muội đem những đan dược này luyện chế qua chút, làm cho mùi vị nó dễ ăn hơn chút, thế nào?
      - Luyện chế?
      Miệng nhai liền ngừng lại, tiểu nương mở to mắt ngạc nhiên hỏi:
      - Ngươi là luyện dược sư?
      Nhìn thấy biểu tình của tiểu nương, Tiêu Viêm vội vàng gật đầu tiếp tục dụ hoặc :
      - Chỉ cần ngươi đem Băng Hỏa Long Tu quả này trả lại cho ta, ta giúp ngươi đem mấy cái dược liệu mà ngươi muốn ăn luyện chế lại chút khiến mùi vị của nó tuyệt hơn rất nhiều, thế nào đồng ý tiểu muội muội?
      Việc luyện chế đan dược ra rất rườm rà và phức tạp, nhưng nếu vẻn vẹn chỉ đem mấy loại đan dược luyện chế sẵn, trong đó bỏ thêm chút hương vị cũng mất quá nhiều công sức.
      Thế nhưng dược hoàn này vẻn vẹn là chỉ dùng loại dược liệu luyện chế, cho nên dược lực cuồng dã cũng chưa vơi bớt bao nhiêu. Hơn nữa dược lực của nó cũng có tác dụng quá lớn, bởi vậy chỉ dùng loại dược liệu mà đem luyện chế thành đan dược quả có chút lãng phí.
      Nghe vậy tiểu nương thoáng chần chờ chút, nhìn miếng băng hỏa long tu quả thơm ngon này do dự lúc lâu sau mới có chút luyến tiếc gật gật đầu, đem nó đưa cho Tiêu Viêm, nhếch miệng :
      - Nếu như ngươi luyện chế ra đan dược khó ăn ta chỉ đem thứ này cướp về mà cả ngươi ta cũng đem ăn nốt.
      - Chỉ bằng cái miệng xíu của ngươi mà muốn ăn ta sao?
      Trong lòng có chút buồn cười, Tiêu Viêm rất nhanh tiếp nhận Băng Hỏa Long Tu quả đưa vào trong nạp giới như sợ tiểu nương thần bí lại đổi ý.
      - Cái thứ này ngươi cũng cầm rồi nhanh chóng luyện chế cho ta.
      Cầm Kim Cương Bồ bị cắn mất hai miếng đưa về phía Tiêu Viêm tiểu nương vui vẻ .
      - Hắc hắc, vội, chúng ta bây giờ ra ngoài trước , ta còn muốn gặp Hách trưởng lão chút để trao đổi Băng Hỏa Long Tu quả này.
      Tiêu Viêm cười tủm tỉm , sau đó dẫn đầu quay ra ngoài dược khố. ra muốn đem tiểu nương quỷ dị này đưa đến trước mặt Hác trưởng lão để giải thích về việc diễn ra, nêu cái lão gia hỏa kia đem cái Kim Cương Bồ bị cắn mất vài miếng tính lên mình có mà chết phiền.
      - Cùng với lão già kia chuyện có cái gì tốt chứ.
      Lầm bầm tiếng, điểm khiếp sợ, tiểu nương liền càm lấy Kim Cương Bồ đuổi theo Tiêu Viêm.
      Nghe được tiếng bước chân phía sau, lúc này trong lòng Tiêu Viêm mới cảm thấy nhõm, bước nhanh ra ngoài dược khố, đem bạch ngọc bài áp lên vách tường, cái lồng năng lượng lần nữa ra, nhất thời khuôn mặt có chút tươi cười như trút được gánh nặng.
      - Cái lồng năng lượng bỏ này chẳng có nửa điểm hữu dụng, làm ra cái loại này chắc chỉ để trưng bày thôi.
      Tiểu nương ở bên bĩu môi , bàn tay bé trắng nõn gần như trong suốt, trực tiếp đánh xuyên vào bên trong lồng năng lượng mà gặp bất kì trở ngại nào.
      Khẽ nhếch miệng nhìn tiểu nương cứ như vậy mà hành động, trong mắt Tiêu Viêm là mảng mờ mịt, cái lồng năng lượng này chỉ là đồ trưng bày thôi sao? Nghĩ như vậy liền thử vươn tay ra hướng về lồng năng lượng đâm qua, nhưng ngón tay vừa mới tiếp xúc với cái lồng ánh sáng kia cảm tưởng như đụng vào loại sắt thép, ngón tay dùng để đâm vào xuyên qua được nửa điểm mơ hồ có chút đau đớn. Phòng ngự kinh người bậc này vậy mà tiểu nương kia vì sao có thể như có cái gì?
      - Ha ha, đúng là đồ ngu ngốc!
      Tiểu nương ở bên cạnh thấy hành động của Tiêu Viêm nhất thời phá lên cười, thanh non nớt hành lang vang vọng mãi tiêu tan.
      Xấu hổ thu hồi ngón tay lại, Tiêu Viêm định tiểu bạch y nương hừ lạnh tiếng tiêu sái quay đầu lại bước ra ngoài hành lang để lại cho Tiêu Viêm trận buồn bực.
      "Tiểu nương này đến tột cùng là loại quái vật gì biết?” Im lặng nhìn theo bóng lưng tiểu nương Tiêu Viêm nhịn được bất lực thở dài.
      Trong căn phòng an tĩnh, Hách trưởng lão vẫn như cũ vùi đầu vào đống văn kiện bàn chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cũng ngẩng đầu lên mà cười :
      - Thế nào rồi Tiêu Viêm? Tìm được dược liệu mà ngươi muốn chưa?
      Vừa dứt lời cảm thấy khí có chút đúng, lập tức ngẩng đầu lên là khuôn mặt bất đắc dĩ cuả Tiêu Viêm, lại dời ánh mắt chỗ khác cuối cùng phát ra bạch y tiểu nương với mái tóc bím màu tím.
      Chớp mắt liên hồi nhìn bạch y tiểu nương, lát sau từ tinh thần thanh tĩnh lại nhất thời nhảy dựng lên ghế tức giận :
      - Ngươi tại sao lại đến đây?
      Đặc biệt hơn nữa là khi bắt gặp thứ được cầm trong tay tiểu nương.
      - Ta đâu ngu ngốc tìm phiền toái, nơi này thức ăn có sẵn, dại gì mà ăn? Cái lão già nhà ngươi nhảm nhiều quá, cẩn thận ta đánh ngươi cho coi.
      Há miệng to hung hăng cắn vào Kim Cương Bồ cái như là loại thị uy của tiểu nương hướng về Hách trưởng lão.
      Bị bộ dáng kiêu ngạo của tiểu nương làm cho tức giận, vị trưởng lão luôn được các học viên tôn kính này cũng chỉ biết trợn mắt, nghiến răng. Nhìn biểu này của ông ta coi bộ rất kiêng kị đối với tiểu nương.
      - Ngươi nhanh lên chút, ta còn muốn đem mấy đồ vật kia luyện chế, nếu còn trì hoãn nữa ta liền hơi ăn ngươi.
      Ánh mắt hướng về Tiêu Viêm , tiểu nương thanh có chút thúc giục .
      Nhìn cái cách hai người chuyện với nhau, Tiêu Viêm đối với thân phận tiểu nương này càng trở nên mờ mịt, cười khổ tiếng :
      - Hách trưởng lão, đồ vật nọ ta lấy được, ông có thể kiểm tra chút rồi đưa cho ta hai phần dược tài Long Lực đan ta giúp ông luyện chế.
      Chậm rãi nghe Tiêu Viêm , sắc mặt Hách trưởng lão có hơi chút khẩn trương, từ trong nạp giới lấy ra số lượng lớn dược tài đặt lên bàn, thấp giọng :
      - Ngươi như thế nào lại gặp phải nàng? Có bị sao ?
      Nghe ngữ khí của tựa hồ tiểu nương này khác gì loại ác ma ăn thịt người, mặc dù nàng ta cũng thường xuyên lấy khẩu khí ăn người để uy hiếp người khác. .
      - Ta cũng biết nữa.
      Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu đem dược liệu bàn cất kĩ, rồi đem chuyện xảy ra lúc trước kể sơ qua lược.
      - Ách, ngươi đúng may, ôi chao ta trước cho ngươi biết mà chăm sóc tiểu bà này cho tốt, đừng làm cho nàng tức giận, bằng hậu quả rất đáng sợ đó.
      Hách trưởng lão vỗ vỗ vai Tiêu Viêm có chút cảm khái .
      Bị cử chỉ của Hách trưởng lão làm cho có chút mất tự nhiên, Tiêu Viêm nhịn được :
      - Nàng đến tột cùng là thứ người gì?
      - Người? Ta có nàng là con người sao?
      Đảo cặp mắt trắng dã, Hách trưởng lão bĩu môi .
      - Nàng ta… phải là người?
      Trống ngực đập mạnh, mồ hôi lạnh trán Tiêu Viêm biết chảy ra từ lúc nào.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 529: phải người
      Dịch: gravity239 - Biên: Dangneo
      Bên trong tĩnh thất,Tiêu Viêm ngồi xếp bằng nhìn chớp mắt bạch y tiểu nương trước mặt, thể nào tưởng tượng đươc tiểu nương khả ái như thế vốn là do loại ma thú biến thành. Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm nhìn thấy ma thú hình người bởi vậy trong lòng cảm thấy vô cùng sửng sốt lẫn kinh dị.
      Khó trách nàng cứ như vậy ăn sống dược liệu, lấy cái thể trạng cường hãn của ma thú cho dù dược lực có mãnh liệt đến mấy vẫn nằm trong giới hạn có thể chịu đựng.
      - Ngươi nhìn đủ chưa hả? mau mau luyện chế cho ta!
      Bị ánh mắt Tiêu Viêm nhìn cho đến phát cáu, tiểu nương liền đem Kim Cương Bồ cầm trong tay hung hăng ném qua. Những lời mà Hác trưởng lão thầm với Tiêu Viêm lúc nãy vẫn là bị nàng nghe thấy ràng.
      Tiếp lấy Kim Cương Bồ, Tiêu Viêm cười cười gật đầu liền vung tay đem dược đỉnh triệu hoán ra. Dược đỉnh lần trước tại cuộc tỉ thí bị nổ, cho nên dược đỉnh mà Tiêu Viêm sử dụng lúc này là do đến khu bán đồ cũ mua về, phẩm chất so với cái lúc trước tuy cao bằng nhưng cũng miễn cưỡng có thể dùng được.
      Bàn tay huy động tạo ra luồng thanh sắc hỏa diễm cái đầu ngón tay, Tiêu Viêm định đem chúng bỏ vào dược đỉnh ngạc nhiên phát sắc mặt của tiểu nương bên cạnh có chút thay đổi, con ngươi mơ hồ có chút khẩn trương. Tiêu Viêm hơi ngẩn ra rồi chợt bừng tỉnh, chắc là do cảm nhận được khác thường của Thanh Liên Địa Tâm hỏa mang đến, mà chung với các loại ma thú những vật nào mang hỏa thuộc tính bon chúng mơ hồ đều có tính bài xích.
      - Ha ha, có việc gì đâu.
      Cười an ủi câu, Tiêu Viêm lập tức đem lũ hỏa diễm quán nhập vào bên trong dược đỉnh. Lúc này thân thân thể có phần căng thẳng của tiểu nương mới dần được thả lỏng.
      Đợi cho đến khi hỏa diễm nung nóng dược đỉnh lên, Tiêu Viêm liền tùy ý đem Kim Cương Bồ quăng vào , bàn tay vung lên, nhất thời hỏa diễm hừng hực bên trong dược đỉnh bốc lên cách dữ dội, luyện chế loại này có quá nhiều khó khăn, chỉ cần duy trì sức cháy là đủ. Bởi vì việc này Tiêu Viêm cũng tốn bao nhiêu tinh lực,cho nên trong thời gian luyện chế, Tiêu Viêm cũng luôn để tâm đến bạch y tiểu nương bên cạnh.Từ khi biết được thân phận của nàng, hứng thú trong lòng đối với nàng tăng lên rất nhiều. Lúc này tiểu nương lấy đôi mắt đen to đen nhánh của mình nhìn chằm chằm vào bên trong dược đỉnh.
      - Này tiểu muội muội, ta có vấn đề muốn hỏi muội, biết có thể trả lời ta ?
      Tiêu Viêm ho khan tiếng, tủm tỉm cười .
      - Cái gì vậy?
      Ánh mắt chút nào dời , tiểu nương lơ đễnh .
      - Ta nhớ là ma thú nếu muốn biến thành hình người cấp bậc ít nhất cũng phải đến đấu hoàng. Muội muội lẽ nào…
      Tiêu Viêm cười hắc hắc . Mà cũng có chút khó tin là tiểu nương này có được thực lực của đấu hoàng
      Tuy rằng thực lực lúc trước nàng thi triển ra có phần khủng bố, nhưng khi Tiêu Viêm thầm suy nghĩ chút ước chừng nàng chỉ đạt đến cấp bậc đấu vương mà thôi.
      - Ta có mạnh mẽ đến như vậy, chỉ là cẩn thận ăn phải gốc cây cực kỳ hiếm thấy tên là Hóa Hình thảo, sau đó liền biến thành bộ dạng này đây. Sau đó ta....
      - Hóa Hình thảo? Khó trách..
      Nghe vậy Tiêu Viêm chợt giât mình, Hóa Hình thảo là tài liệu chủ yếu để luyện chế hóa đan, bởi vậy hiệu quả biến hóa cũng có ít, nếu là để ma thú có cấp bậc đấu hoàng ăn vào chính là có thể tùy ý biến thành người, nhưng nếu thực lực đủ, lập tức đem ăn bị kẹt trong hình người cho đến khi đột phá đấu hoàng mới thôi.
      - Cha mẹ ngươi đâu?
      Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Kim Cương Bồ bên trong dược đỉnh bị Thanh Hỏa hòa tan tùy ý hỏi.
      - có.
      Tiểu nương cúi đầu suy nghĩ, hai tay ôm lấy đầu gối, răng gắt gao cắn vào môi, bên trong đôi mắt đen nhánh nước :
      - Từ khi bắt đầu có ý thức, ta chỉ sống mình trong núi sâu, trước đây bị rất nhiều tên gia hỏa khi dễ cũng chỉ có thể chính mình chạy trốn… Thẳng cho đến về sau ăn phải Hóa Hình thảo liền gặp được nội viện đại trưởng lão, rồi ông ta dẫn ta đến đây ở.
      Nao nao nhìn tiểu nương cắn chặt môi ra vẻ quật làm ra bộ dáng quật cường, khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy lòng mình có chút thương cảm, nàng thở dài, tận lực thu thanh :
      - Ít nhất ngươi ở nơi này cũng còn bị tiếp tục khi dễ nữa.
      - Những tên kia sợ ta còn kip, đâu dám khi dễ ta ? Giống như ngươi đây, ta liền ngụm ăn ngươi.
      khuôn mặt tiểu nương lên chút đắc ý
      - Sau này nên thấy ai là ngụm đem người ta ăn, ngươi tại cũng là nhân loại đó.
      Tiêu Viêm gì chỉ lắc đầu, nàng cũng thử nghĩ xem với cái tiểu thân thể này ra lời đó biết có bao nhiêu ôm bụng lăn ra cười.
      - Hừm, tuy vậy chứ ta còn chưa bao giờ ăn thịt người.
      Tiểu nương lầm bầm , cùng với Tiêu Viêm chuyện hồi thái độ trở nên hữu hảo hơn rất nhiều.
      - Tốt nhất vẫn là nên ăn…
      Tiêu Viêm thào tiếng, bàn tay vung lên nhất thời chùm bột phấn lọt vào trong dược đỉnh, cùng với mấy cái chất lỏng sềnh sệch kim sắc dung hợp lạo làm , mười ngón tay mạnh mẽ huy động, theo đó chất lỏng trong dược đỉnh nhanh chóng chia lìa hóa thành hơn chục chất lỏng .
      - Ngưng!
      Quát tiếng, chất lỏng nhanh chóng động lại. Trong nháy mắt liền hóa thành mấy chục đan hoàn ánh vàng rực rỡ xoay tròn thanh hỏa.
      - Luyện chế loại này đúng là đơn giản, luyên đan dược mà cũng thoải mái được như vậy tốt…
      Nhìn mấy hoàn đan dược tản ra quang mang kim sắc, Tiêu Viêm cười khổ tiếng, vung tay lên liền mấy chục đan hoàn màu vàng mang theo kim sắc từ trong dược đỉnh bắn ra ngoài, cuối cùng lọt tới tay Tiêu Viêm
      - Này thử xem , hương vị so với ăn sống ngon hơn rất nhiều.
      Đem bình ngọc trong tay đưa đến tiểu nương trông mong nhìn mình, Tiêu Viêm cười .
      Liên tục gật đầu, tiểu nương nhanh chóng đổ ra đan hoàn màu vàng, cũng cố kị nhiệt độ còn nóng mà trực tiếp ngụm nuốt mất, cái miệng ngừng nhai.
      - Ngon quá…
      Đảo miệng vài cái nàng liền đem đan hoàn nhai vỡ nuôt vào bụng. liếm liếm miệng, tiểu nương có chút lo âu thèm thuồng nhìn vào bình ngọc trong tay.
      Cười cười, Tiêu Viêm phất tay đem dược liệu luyện chế Long Lực đan lấy ra từ trong nạp giới, căn dặn :
      - Những đan hoàn này mình ngươi ăn là được, đừng đưa cho người khác ăn, bằng lại ép chết người ta đấy.
      Loại đan hoàn này cũng chưa chính thức là đan dược, cũng chỉ có mỗi thể trạng ma thú cường hãn mới là có thể tiếp nhận cái loại dược lực cuồng dã, đổi lại là người, chỉ sợ là từ chết cho đến trọng thương.
      - Chính ta lo còn đủ đây…
      Lầm bầm tiếng, tiểu nương đứng dậy ra vẻ già dặn vỗ vai Tiêu Viêm:
      - Làm tốt lắm, về sau có người dám khi dễ ngươi, liền tới tìm ta, ta ra mặt giúp ngươi, nội viện này ai dám trêu chọc đến ta đâu.
      Tiêu Viêm khỏi cười khổ lắc lắc đầu, dùng sức sờ sờ đầu tiểu nương đáng , cười :
      - Được, nhất định tìm ngươi!
      - Ta đây về sau ăn xong rồi, ngươi còn có thể giúp ta luyện chế được ? Coi như ta bảo vệ ngươi để trả công nhé.
      Tiểu nương nghe vậy nhất thời vui vẻ ngồi chồm hỗm trước mặt Tiêu Viêm, con mắt đen nhánh lộ vẻ chờ đợi.
      “…” Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắng dã, nguyên lai tiểu nha đầu có cái chủ ý này, thiếu chút nữa tưởng rằng nàng có hảo tâm đến như vậy.
      - Được, được, nhớ kĩ tên ta và nơi ta ở, sau này ăn hết rồi lại đến tìm ta.
      Tiêu Viêm hữu khí vô lực phất phất tay .
      - Ta biết rồi, tên Tiêu Viêm phải , nơi cư ngụ của ngươi lúc nãy lão già kia cũng cho ta rồi.
      Tiểu nương cười hì hì, về sau phải ăn mấy cái loại dược liệu khó ăn nữa, điều này làm cho nàng cực kì vui mừng. Tại trong tâm nàng gán cho Tiêu Viêm cái danh hiệu đại hảo nhân.
      - Vậy ngươi tiếp tục luyện chế , máy cái luyện đan này quá là buồn tẻ, may mắn là ta học, nếu có mà bị phiền chết thôi.
      đạt được mục đích nên rốt cuộc tiểu nương cũng thỏa mãn đứng dậy hướng về Tiêu Viêm lè lưỡi cười hắc hắc .
      Lần thứ hai lắc đầu biết gì, Tiêu Viêm nhìn thấy tiểu nương muốn ra ngoài liền bỗng nhiên hô:
      - Đúng rồi tiểu muội muội, ta còn chưa biết tên của ngươi.
      - Ta gọi là Tử Nghiên, tên này là do đại trưởng lão đặt cho. Bất quá mấy cái lão già trong nội viện kia lại len lén gọi ta là “Man Lực vương”.
      - Hừm, họ cứ tưởng rằng ta biết gì chắc.
      Tiểu nương cau mày nhăn mũi, hung hăng đấm ra quyền. Đột nhiên có mấy đạo kình phong bạo xuất xẹt qua đầu Tiêu Viêm nện vào bức tường đặc chế cứng như sắt thép, nhất thời vài khe nứt sâu hoắm đó liền ra.
      Mồ hôi lạnh từ trán đổ xuống Tiêu Viêm hốt hoảng kiểm tra cái đầu phen, lúc sau trừng mắt mắng Tử Nghiên:
      - Tiểu quỷ kia, ngươi muốn giết ta hả?
      Dùng bàn tay bé của mình len lén bụng miệng cười. Tử Nghiên vội vàng hướng về Tiêu Viêm hướng đầu hối lỗi, tại Tiêu Viêm chính là áo, cơm, cha mẹ của nàng, ngàn vạn lần thể đắc tội được
      - Tiêu ca ca, ngươi cứ luyện chế tiếp , ta ra ngoài trước. Khi nào ăn xong ta lại đến tìm ngươi.
      Lời chưa dứt Tử Nghiên vội vàng hướng ra cửa chuồn mất.
      Thấy Tử Nghiên chạy trốn, Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ tiếng, tiểu nha đầu này lúc quá đáng , lúc lại quá bạo lực … Thở dài tiếng, nhoáng cái thanh sắc hỏa diễm lần thứ hai hình thành ngón tay.
      - Đúng rồi Tiêu ca ca, ta ở trong viện cũng có bài danh trong cái cường bảng gì đó, chính là đệ nhất đó nha, về sau có người nào dám khi dễ ca cứ báo tên ta lên.
      Cái đầu bỗng thò ra từ cánh cửa hướng về Tiêu Viêm hắc hắc cười , sau đó liền vội vàng biến mất.
      “Phốc…”
      Thanh sắc hỏa diễm lượn lờ xung quanh bỗng nhiên tiêu biến. Tiêu Viêm mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn ra nơi cửa hồi lâu, sau đó cả người run rẩy lẩm bẩm :
      - Nàng ta chính là cái người mà Lâm Diễm sợ như sợ hổ, đệ nhất cường bảng đó ư?
      Giờ khắc này, Tiêu Viêm chỉ cảm thấy, thế giới này là lắm trò vui.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :