Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 510: Tầm bảo
      Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo)
      Để Thôn Thiên Mãng ngăn trở Thiên Viên, Tiêu Viêm thuận lợi xông vào bên trong sơn cốc. Nghe tiếng nổ như kinh lôi bạo tạc bên ngoài cốc khẩu, cũng thoáng ngừng lại chút, đôi mắt xoay lại hướng về phía ngoài cốc.
      Chỉ nhìn thấy giữa trung bị thất thải quang mang bao phủ, thân hình khổng lồ của Thôn Thiên Mãng chợt chợt bên trong quang mang, tản ra cỗ uy áp mạnh mẽ. Dưới cỗ uy áp này, cỗ hàn khí màu tuyết trắng cũng cực kỳ mạnh mẽ bao phủ nửa bầu trời. Dòng khí lưu lạnh như băng trong cốc khiến Tiêu Viêm nhịn được rùng mình cái.
      - Yên tâm , nếu bảo Thôn Thiên mãng giết Tuyết Ma Thiên Viên có lẽ hơi khó, nhưng bảo nó ngăn cản có vấn đề gì. Ngươi bây giờ mau chóng tìm kiếm “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” .
      Như được nỗi lo lằng trong lòng Tiêu Viêm, Dược Lão lên tiếng trân an.
      - Ân.
      Tiêu Viêm gật đầu, hề do dự quay đầu lại, hướng tầm mắt vào phía tối đen như mực bên trong cốc. Mày nhíu lại, ngón tay nhàng chà xát vào nhau, vài ngọn lửa màu xanh bắn ra đầu ngón tay, sau đó tản ra khoảng chung quanh như từng cái lồng đèn. Ánh lửa tỏa ra, đem đen tối phía dưới sơn cốc khu trục .
      Từ trong ánh lửa, Tiêu Viêm lúc này mới phát diên tích phía trong sơn cốc cốc này lại rất rộng. Cây cối trong cốc mọc thành bụi, loạn thạch như rừng, nhưng lại chẳng có lấy vật sống. Có lẽ là bị Tuyết Ma Thiên Viên đuổi hết.
      “Hoàn cảnh trong cốc này hơi phức tạp, muốn tìm được “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” e rằng phải tốn ít thời gian.” Trong lòng Tiêu Viêm thầm. Tử Vân dực sau lưng hơi rung động, thân hình lại lần nữa lơ lửng . Những ngọn lửa màu xanh xung quanh cũng theo đó mà động. Chúng xoay quanh người giống như người bảo vệ.
      Hãm tốc độ phi hành lại, Tiêu Viêm dần lao vào sâu trong sơn cốc. đường rất yên tĩnh, có đến nửa tiếng động. Với ánh lửa xung quanh vẫn có thể thấy những mảng xương trắng dày đặc mặt đất. Cảnh tượng nơi đây giống như vùng đất chết làm người ta dựng tóc gáy.
      - Xem ra những kẻ này đều có ý muốn với “Địa Tâm Thối Thể Nhũ”, ngay cả số ma thú cũng có ý muốn cướp đoạt nó.
      Nhìn mảng xương khổng lồ kia, Tiêu Viêm nhịn được thở dài hơi, giọng .
      - Địa Tâm Thối Thể Nhũ có tác dụng tẩy tủy luyện cốt, hấp dẫn đối với ma thú còn vượt xa hấp dẫn với con người. Nếu chúng có thể có được vật này, ngày sau tu luyện thành hình người cũng dễ dàng hơn nhiều.
      Dược Lão thản thiên .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt nhớ tới Tử Tinh Tinh Dực Sư Vương tại Gia Mã Đế Quốc năm đó. Lúc trước, Vân Vận muốn đối lấy Tử Linh Tinh, tên này liền đề xuất lấy Hóa Hình Đan làm vật trao đổi. Tiêu Viêm tại còn là tên gà mờ lúc trước. từng bước tiến lên con đường tu luyện của “Luyện Dược Sư”, tự nhiên cũng hiểu trân quý của Hóa Hình Đan. Đồng thời cũng hiểu được, ma thú muốn thoát khỏi thể xác của thú vật là khó khăn thế nào.
      Trong đầu chợt lên cái tên làm tốc độ phi hành của Tiêu Viêm lại dừng lại chút, mím chặt môi lại. khuôn mặt xinh đẹp, ung dung, cao quý từ sâu trong ký ức chợt lên, trong đôi mắt an tĩnh như nước đó vẫn như cũ mang theo thân phận và uy nghiêm của Tông chủ Gia Mã Đế Quốc đệ nhất tông.
      "Vân Lam …Vân Vận…” Hai cái tên mang đến hai cảm giác khác nhau khiến nhàng nỉ non hơi. lại cười tự giễu hơi, lắc mạnh đầu, đem toàn bộ cảm xúc trong lòng dẹp qua bên. tại, vì quá nhiều mối quan hệ, hai bên cơ hồ đứng hai bờ chiến tuyến. Nàng là Tông chủ Vân Lam Tông, có lẽ mà thay đổi. Ân oán giữa và Vân Lam Tông cũng thể hóa giải. Với tính cách của , cũng thể vì thân phận của nàng mà do dự, cho nên, ngày sau trở lại Gia Mã Đế Quốc, chừng… dùng binh đao để chuyện.
      Chà xát mạnh vào khuôn mặt, đem nụ cười tự giễu khóe môi lau . Thân hình phi hành của Tiêu Viêm đội nhiên ngừng hẳn lại, ra xa phía trước là điểm cuối của sơn cốc. Mượn ánh lửa xung quanh, thấy được sơn động tối tăm ở phía xa.
      “Ở nơi này sao?”. Tiêu Viêm tự hỏi, đôi cánh khẽ rung động, thân người đáp nhanh xuống mặt đất. lát sau, nhanh nhẹn đáp tảng đả ngoài cửa sơn động.
      Khẽ hít ngụm khí bay ra từ trong động, nhận thấy có mùi của dã thú. Mùi này so với mùi của Tuyết Ma Thiên Viên sai khác lắm.
      “Nơi này chắc là ổ của Tuyết Ma Thiên Viên. Nếu nó xem trọng Địa Tâm Thối Thể Nhũ như thế, chắc rằng dám ở cách nơi này quá xa…” Ý nghĩa chợt lên trong lòng Tiêu Viêm. phất tay, nửa đám lửa màu xanh xung quanh thân bay vào trong sơn động, tùy ý tản ra bốn phía. lúc này mới yên tâm nhấc chân vào trong.
      Diện tích sơn động chút nào, bằng cũng khó mà chứa nổi Tuyết Ma Thiên Viên. Đỉnh sơn động cũng cao đến mười mấy thước. Trong đó, chỗ nào cũng có thể bắt gặp lông tóc bay loạn xạ gắp nơi. Tiêu Viêm nhanh chóng tăng tốc bước vào trong động. lát sau, nhíu mày, đứng trước vách núi ở cuối đường, thấp giọng lẩm bẩm:
      - Chẳng lẽ Địa Tâm Thối Thể Nhũ có ở đây sao?
      Nhanh cau mày lại, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua bốn phía. Chợt dừng lại ở góc vách núi. Mặt đất nơi đó lõm xuống lỗ cực lớn. Mà chỗ lõm xuống này, lông tóc trắng cũng nhiều hơn những nơi khác, vết chận xung quanh đó cũng dày hơn những chỗ khác nhiều. Tiêu Viêm đến nơi đó, ngồi xổm xuống quan sát phen. phát có lẽ đây là chỗ ngủ của Tuyết Ma Thiên Viên. Mà chỗ lõm vào này là do thân thể khồng lồ của nó ép xuống.
      Vẫn vậy chưa phát có gì đặc biệt, Tiêu Viêm khỏi lắc đầu thất vọng. Vừa muốn đứng dây, lòng cũng vừa động, phất chiếc áo bào qua nơi ngập đầy lông mao trắng kia, tức thời, trân kình phong tràn ra, đem số lông mao trắng đó thổi bay .
      Khi lông mao tản ra, phía dưới đích thực ra tầng đất. Lớp bùn đất này có màu đậm hơn so với màu đất ở những nơi khác. Tình trạng này có lẽ là bị xới qua lần.
      Híp mắt lại, Tiêu Viêm chậm rãi lui về phía sau bước. Bàn tay co lại, đột nhiên nắm mạnh, cỗ hấp lực mạnh mẽ tràn ra làm đống bùn đất rải quanh khu vực chợt nổ bắn ra. Sau đó, lại ngưng tụ lại thành quả cầu đất, to như quả bóng rổ, trong tay Tiêu Viêm
      Tiện tay đem quả cầu đất vừa ngưng tụ đó ném qua bên, Tiêu Viêm tiếp tục làm thêm vài lần. Trong nháy mắt, đem bùn đất hút hết ra ngoài. cái cửa động ngầm đen ngòm ra trước mắt.
      Cái cửa động này có thể tiếp tục mở rộng, nhưng đối với thể hình của Tiêu Viêm như thế này là đủ. Lúc này cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay. Tay vừa vung lên, đám lửa trôi nổi xung quanh lập tức bay vào trong. bước đến gần để nhìn vào trong, thông đạo bên trong quả rộng rãi ngoài dự kiến. cười hắc hắc, lập tức tung người nhảy vào trong, sau đó, tiến nhanh theo thông đạo khổng lồ quanh co khúc khuỷu dưới lòng đất.
      Lo lắng bóng tối trong thông đạo chưa nguy hiểm, Tiêu Viêm cực kỳ cẩn thận triệu tập số lửa màu xanh đến số lượng cực hạn. Tổng cộng có đến hơn hai mươi ngọn lửa màu xanh được rải khắp nơi, ngừng bay về phía trước dò đường.
      Thông đạo mặc dù cực kỳ uốn khúc, nhưng vẫn có thể cảm giác được dần xâm nhập vào sâu trong lòng đất.
      bộ trong khí tĩnh mịch hơn mười phút, Tiêu Viêm đột nhiên phát ở xa xa, phía cuối thông đạo, xuất điểm sáng màu trắng nhạt. Trong lòng cực kỳ vui sướng, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mà càng tiếp cận điểm trắng đó cũng ngày lớn hơn. Đến cuối cùng, nó hóa thành cái động khẩu phát ra bạch quang.
      Đứng ở cửa thông đạo, Tiêu Viêm hít sâu hơi, sau đó bước vào trong.
      Bước ra khỏi thông đạo đen ngòm, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy chói mắt. Đợi lúc để hai mắt có thể thích ứng với ánh hào quang, đảo mắt ra bốn phía. Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, khuôn mặt khỏi lên nét kinh ngạc.
      Xuất trước mặt Tiêu Viêm là mảng thế giới dưới lòng đất bị che phủ bởi thạch nhũ. Nhìn khắp nơi, màu trắng sữa của thạch nhũ liên miên bất tận, kéo dài đến cuối tầm mắt. Ánh sáng màu trắng nhạt từ phía trong phát ra, đem toàn bộ bóng đêm trục xuất. Thạch Nhũ sinh ra khắp nơi, số giắt đỉnh núi, số thâm chí có thể dài đến hàng trăm thước. Liếc mắt cái, trong rừng thạch nhũ khổng lồ treo khung núi, ngẫu nhiên, từng giọt từng giọt nhũ dịch tích lại rồi rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành bọt nước màu trắng sữa.
      “Là thế giới dưới lòng đất…” Cả nữa ngày sau Tiêu Viêm mới khôi phục lại tâm trạng, nhép nhép miệng, cười khổ :
      - Địa Tâm Thối Thể Nhũ ở đây sao? Cần phải tìm như thế nào đây? Khắp nơi đều là thạch nhũ giống y như nhau.
      - đến chỗ mà đại địa chi lực ngưng tụ nồng đậm nhất.
      Thân hình Dược Lão phiêu hốt ra tử hắc sắc giới chỉ, tay chỉ về phía bên trái :
      - Bên này.
      Thân ảnh liền theo hướng ngón tay chỉ mà lao thân người tênh của mình đến trước, Tiêu Viêm cũng vội vàng đuổi theo.
      Hai người như xuyên qua thế giới thạch nhũ này, sau mười phút bộ, Dược Lão cuối cùng cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên thạch nhũ khổng lồ phía , bằng vào từng trải của ông cũng nhịn được mà sợ hãi than.
      Gốc thạch nhũ xuất trước mắt này, đầu tiếp xúc với đỉnh động, đầu đâm thẳng xuống, chiều dài ước đạt hơn trăm mét, chiều rộng cũng cỡ hai người mới ôm hết, quang mang màu trắng nhạt bao quanh thân làm nó trông như cây cột thủy tinh. thể nghi ngờ gốc thạch nhũ này là gốc khổng lồ nhất trong thế giới dưới đất này. Kích cỡ hình thể này chính là hoàng giả, nó nhận triều bái của vô số thạch nhũ chung quanh.
      Ánh mắt dần dần dời xuống, phía dưới gốc thạch nhũ này là tảng đá xanh cực lớn. Tảng đá xanh này có hơn nửa bị chôn trong đất, mà chóp của nó có cái rãnh sâu chưa đến nửa thước vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc thạch nhũ kia. Bên trong cái rãnh chứa lượng nhũ dịch màu trắng sữa sâu khoảng hai tấc. Phía nhũ dịch có tầng sương rắng nhàn nhạt trôi nổi. Mà dù trôi nổi thế nào cũng tan ra. Tiêu Viêm hít hơi loại sương này, nhất thời, cảm thấy xương cốt cả người đều tê dại cách kỳ dị.
      Ánh mắt gắt gao nhìn vào chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá, yết cầu Tiêu Viêm nhịn được nuốt ực cái, khuôn mặt lại dâng lên vẻ kích động. Trong lòng cũng , “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” truy tìm lâu nay mà được, bây giờ xuất trước mặt.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 511: , giả Địa Tâm nhũ
      Dịch: Kennedyhong - Biên: Dangneo (A Nèo)
      Trong lúc Tiêu Viêm còn ngẩn ngơ, mũi thạch nhũ khổng lồ đột nhiên tràn ra màn sương nhàn nhạt. Bên trong màn sương, ánh hào quang xung quanh mũi thạch nhũ bùng phát mạnh dần lên. Mà trong lúc ánh hào quang tràn ra, giọt dịch thể màu trắng sữa trông như đốm sáng bỗng nhiên ngưng tụ thành. Giọt chất lỏng này mũi thạch nhũ lay động trận, sau đó từ lưng chừng rơi thẳng xuống cái rãnh nước chóp tảng đá xanh.
      Giọt nhũ dịch rơi xuống làm cho bề mặt lượng chất lỏng sâu gần hai tấc gợn lên trận sóng dao động. Tuy nhiên, số chất lỏng này cũng vì giọt nhũ dịch vừa rơi xuống mà văng ra ngoài chút nào.
      Ánh mắt như con rắn xanh biếc nhìn chằm chằm vào cái rãnh chứa đầy chất lỏng màu trắng sữa, Tiêu Viêm bỗng cảm thấy giật mình. Cái rãnh này là từ những giọt nhũ dịch tích tụ qua năm tháng tạc lên tảng đá mà thành. Tay nhàng sờ lên tảng đá xanh, cảm nhận độ cứng của nó, Tiêu Viêm lại lần nữa kinh thán. Chỉ bằng vào mấy giọt nước mà muốn tạc nên cái rãnh tảng đá xanh này, cần bao nhiêu năm tháng? Quả là nước chảy đá mòn mà.
      - Nếu ta nhớ lầm những giọt nhũ dịch này phải năm mới ngưng kết được giọt. Cái rãnh này, biết phải bao nhiêu năm mới có thể lấp đầy.
      Dược Lão bên cạnh khẽ thở dài . Với từng trải của ông cũng khỏi càm thấy thổn thức.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời có chút hoảng sợ. năm giọt, nghĩ tới giọt nhũ dịch trông rất bình thường, chút thu hút nào lại cần phải ngưng tụ năng lượng tinh thuần của năm. Tự nhiên quả nhiên huyền bí vô cùng.
      - Sư phụ, đây là Địa Tâm Thối Thể Nhũ sao?
      Ánh mắt Tiêu Viêm thẳng tắp đến cả rãnh nhũ dịch, cười hắc hắc .
      Dược Lão tùy ý liếc vào rãnh chất lỏng tản ra sương trắng kỳ dị, khẽ gật đầu.
      Nhìn thấy ngay cả Dược Lão cũng gật đầu xác nhận, Tiêu Viêm hề chần chừ, lập tức lấy bình ngọc từ trong nạp giới ra, định đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ hứng đầy vào đó. Bỗng nhiên thanh của Dược Lão bên cạnh vang lên, làm kinh ngạc dừng ngay tay lại.
      - Mấy thứ này mặc dù trân quý nhưng thực phải là vật quan trọng nhất. Nơi này có kỳ bảo càng quý hiếm hơn.
      Dược Lão chắp hai tay sau lưng, cười .
      - Có cái còn quý hiếm hơn?
      Tiêu Viêm sửng sốt, vẻ mặt càng tỏ ra ngơ ngác.
      - Người thường vừa thấy “Địa Tâm Thối Thể nhũ” chỉ sợ cũng như ngươi, nghĩ rằng những thứ tích tụ này là tinh túy mà từ bỏ bảo bối quý giá nhất.
      Dược Lão mỉa mai .
      Cười xấu hổ, Tiêu Viêm ra thể cãi lại. đúng thực nghĩ rằng nhũ dịch màu trắng sữa trong rãnh là quý nhất rồi, ngờ lại còn có thứ quý hơn cả “Địa Tâm Thối Thể Nhũ”.
      - Theo ta lên đây.
      Dược Lão ngẩng đầu nhìn gốc thạch nhũ khổng lồ treo sơn động, chợt vẫy vẫy tay với Tiêu Viêm, rồi thân hình chậm rãi bay lên, hướng về gốc thạch nhũ khổng lồ.
      Nhìn thấy hành động của Dược Lão, Tiêu Viêm ngẩn ra, vội vàng triệu hồi Tử Vân Dực, cẩn thận bay theo sau.
      Hai người phi thân dọc theo khối thạch nhũ dài hơn trăm mét kia, vài phút sau, lên đến gần đỉnh. Từ đây nhìn xuống, những thạch nhũ vốn rất lớn, nay lại trông như con kiến. Ánh mắt quét ra tứ phía, cũng chỉ thấy được xung quanh là những gốc thạch nhũ giắt ngược xuống từ núi. Ánh hào quanh nhàn nhạt của đem đem đến ánh sáng cho toàn bộ thế giới dưới lòng đất.
      Dược Lão để ý tới những gốc thạch nhũ xung quanh mà để thân hình bồng bềnh trôi đến phần gốc của gốc thạch nhũ khổng lồ nhất. Nơi đây cũng là nơi nó tiếp xúc với núi, ánh huỳnh quanh nhàn nhạt từ giữa khối thạch nhũ lộ ra, được in lên thân trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.
      Tiêu Viêm cũng quạt mạnh hai cánh về hướng tầm mắt của Dược Lão. Nhìn về phía đó nhưng lại chẳng phát được điều gì đúng. Miệng thầm đánh giá vài lần, nhưng lại thẳng ra.
      - Có ngọc phiến ? Dùng ngọc phiến ấn vào trong , nhớ được mạnh tay, nếu hủy hoại hoàn toàn gốc thạch nhũ phải tốn vạn năm mới có thể hình thành này.
      Dược Lão chỉ vào gốc thạch nhũ, hươ lên tay giữa chừng , dưới đáy của nó lại xuất những vết tròn tròn như dấu tay. Sau khi đánh giá đủ bề, lúc lâu sau, ông mới xoay đầu, trịnh trọng với Tiêu Viêm
      Nghe vậy, dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Tiêu Viêm vẫn gật đầu, lấy miếng ngọc thượng phẩm màu xanh từ trong nạp giới ra. Sử dụng đấu khí cẩn thận bao bọc bên ngoài, sau đó nhè ấn vào theo hướng mấy dấu dấu vế tròn tròn như ngón tay mà Dược Lão chỉ.
      Bởi vì có đấu khí bao bọc nên miếng ngọc cũng trở nên sắc bén. Chưa tiến vào trong ngọn thạch nhũ trong như thủy tinh kia, nhưng chỉ lần nhàng tiếp xúc, phía mũi nhọn của miếng ngọc cũng vang lên tiếng “xuy, xuy”.
      Bàn tay nắm lấy miếng ngọc, Tiêu Viêm dám run rẩy, chầm chậm di động tới chỗ dấu vết mà Dược Lão vừa tạo ra cách chính xác. Tiếng “xuy. Xuy” rất vang vọng lại ngừng trong gian yên tĩnh.
      "Ca"
      Đột nhiên, miếng ngọc trong tay, khi vừa hết vòng khối thạch nhũ, khối thạch nhũ , tròn vo từ bên trong gốc tróc ra. Tiêu Viêm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nó. Khi ngẩng đầu lên, cỗ cường quanh đột nhiên từ mảnh đó bắn mạnh ra. Quang mang chói mắt khiến phải vội vàng nhắm mắt lại, đôi cánh sau lưng chấn động, thân hình phải lui về sau mười mấy thước mới ngừng lại được.
      - Ha ha, việc gì đâu, cần lo lắng.
      mở mắt ra, tiếng cười của Dược Lão bên cạnh lại vang lên.
      Tiêu Viêm lúc này mới thấy lòng nhõm, mở mắt nhìn về chỗ cường quang bắn ra. cau mày, sau đó lại lần nữa bay lại gần.
      Càng tiếp cận gốc thạch nhũ, ánh mặt Tiêu Viêm nhìn vào lỗ hỗng hình tròn bên trong càng kinh ngạc. phát bên trong lòng gốc thạch nhũ lại có loại chất lỏng sềnh sệt màu xanh phỉ thúy trôi nổi. Đoàn chất lỏng này giống như có linh tính, chậm rãi lưu động bên trong thạch nhũ. Lượng chất lỏng trôi nổi kia cũng chỉ lưu động trong phạm vi của khối tròn vừa được cắt ra, chưa hề thoát ra chút nào.
      Mặc dù loại chất lỏng sền sệt màu phỉ thúy này tột cùng là thứ gì, nhưng lượng năng lượng tinh thuần chứa trong nó lại khiến Tiêu Viêm khiếp sợ. Cỗ năng lượng tinh thuần này so với Địa Tâm Thối Thể Nhũ trong rãnh đá kia nồng đậm hơn chỉ mười lần thôi.
      - Đây là cái gì?
      Miệng lưỡi khô khốc nuốt ực ngụm nước miếng, ánh mắt Tiêu Viêm nóng bỏng nhìn vào đoàn chất lỏng sềnh sệt màu phỉ thúy, mở miếng dò hỏi.
      - Đây mới thực là Địa Tâm Thối Thể Nhũ.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm khiếp sợ, Dược Lão cười cười, chầm chậm .
      - Thứ phía dưới phải ư?
      Tiêu Viêm ngẩn người, hỏi với vẻ khó tin.
      - Phía dưới cũng là nó, nhưng đều là từ này rò rỉ ra, cũng tương đương với Địa Tâm Thối Thể Nhũ bị pha loãng. đại lục ít có ai biết được chuyện về Địa Tâm Thối Thể Nhũ, chỉ có số cực kỳ ít người biết được. Địa Tâm Thối Thể Nhũ chân chính ra nằm trong chỗ tiếp xúc với mặt đất của thạch nhũ.
      Dược Lão chỉ xuống dưới tảng đá, cười :
      - Đây có lẽ cũng là thủ thuật che mắt của loại thiên địa linh vật này. Người bình thường cho dù có tìm được nó, e rằng cũng như ngươi lúc nãy, lấy Địa Tâm Thối Thể Nhũ phía dưới, mà bỏ qua cho bảo bối thực đây.
      Nghe lời giải thích của Dược Lão, Tiêu Viêm khỏi thầm chép miệng, ngờ Địa Tâm Thối Thể Nhũ cũng có phân biệt giả. Thế giới rộng lớn quả nhiên chuyện kỳ lạ gì có.
      - Địa Tâm Thối Thể Nhũ rất yếu ớt, chỉ có ngọc khí ôn nhuận mới có thể cắt nó ra. Nếu sử dụng những dụng cụ bằng sắt, chỉ cần chạm vào nó thôi Địa Tâm Thối Thể Nhũ biết phải ngưng tụ trong bao nhiêu năm này ngay lập tức biến thành đống phế dịch.
      Dược Lão chầm chậm nhắc nhở .
      Gật đầu lia lịa, Tiêu Viêm lau hết mồ hôi trán, thầm kêu may mắn. May mà có pho bách khoa toàn thư như Dược Lão bên cạnh, nếu , chỉ bằng vào bản thân, đừng đến chuyện tìm được Địa Tâm Thối Thể Nhũ , cho dù tìm được chỉ sợ cũng vì lỗ mãng của mình khiến trắng tay.
      - Tiếp theo phải làm gì đây?
      Nhìn dòng chất lỏng sềnh sệt màu phỉ thúy chậm rãi lưu động, Tiêu Viêm dám nhúc nhích, chỉ dò hỏi Dược Lão.
      - Dùng ngọc khí lôi nó ra, vạn vạn được trực tiếp chạm tay vào.
      Dược Lão .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm liền gật đầu, lật tung nạp giới, tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cái muỗng bằng ngọc. thân là Luyện Dược Sư, ngọc chính là dụng cụ thịnh đan tốt nhất. Do đó, trong nạp giới cũng chứa đủ loại ngọc khí.
      Cẩn thận đưa cái muỗng ngọc tiến vào trong gốc thạch nhũ, Tiêu Viêm linh hoạt chuyển động cổ tay. Trong lúc xoay tới xoay lui cổ tay để dò xét, đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ múc lên hơn phân nửa. Khi muốn đem tất cả chỗ chất lỏng còn lại múc , Dược Lão bỗng nhiên lên tiếng :
      - Việc gì cũng phải chừa lại đường, luyện dược giới cũng có luật bất thành văn, mọi thứ thiên tài địa bảo đều được cắt tận gốc rễ. Địa Tâm Thối Thể Nhũ rất khó hình thành, nếu lấy toàn bộ, thạch nhũ phải tốn vạn năm mới hình thành này chỉ sợ nổ tung. Nên lưu lại ít để nuôi dưỡng .
      Nao nao trong lòng, Tiêu Viêm hơi xấu hổ gật đầu. Năm đó lấy được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Dược Lão cũng như vậy. Bản thân cũng có chút lòng tham mà.
      Sau khi lưu lại tí Địa Tâm Thối Thể Nhũ, Tiêu Viêm rút thìa ngọc ra, sau đó lại đem khối thạch nhũ kia gắn lên lại. Tức thời, ánh sáng mạnh giảm dần, thạch nhũ lại trở lại vẻ tĩnh lặng trước kia.
      Đem chất lỏng phí thúy bên trong cái muỗng rót vào cái bình ngọc thượng phẩm chuẩn bị trước đó. Nhìn thấy chất lỏng tự động chảy xuôi trong bình như vật còn sống, Tiêu Viêm thở dài nhõm hơi. Vất vả lâu như vậy, vật này cuối cùng cũng tới tay.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 512: Mỹ Đỗ Toa nữ vương tái
      Dịch: Kennedyhong - Biên: Dangneo (A Nèo)
      Từ thạch đài hạ xuống, Tiêu Viêm lại dừng bên cạnh tảng đá xanh. Ánh mắt nhìn về số chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá. Tuy chất lỏng này bị pha loãng , nhưng hiệu quả lại tệ chút nào. Cho dù đạt được tẩy tủy luyện cốt hiệu quả tôi luyện cơ thể cũng ít.
      - Thứ này cũng nên lấy ít, sau này, lúc luyện chế đan dược đặt biệt có thể dùng tới.
      thanh Dược Lão vang lên đầu .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lại lấy ra hai bình ngọc từ trong nạp giới, cẩn thận đem Địa Tâm Thối Thể Nhũ màu trắng ngà thu vào bình. Sau khi hai bình ngọc đầy, chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh cũng vơi hơn phân nửa.
      Liếc mắt nhìn lượng nhũ dịch còn lại trong rãnh, Tiêu Viêm hơi suy tư hơn nữa cũng đem nó lấy hết. Sau này chừng đám người Lâm Tu Nhai đến để đoạt Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Nếu đến cuối cùng, vất vả cả nữa ngày mà thu hoạch được gì, khó tránh khỏi bọn chúng hoài nghi rằng có người hạ thủ trước, lấy hết số bảo bối này. Mà biết được nơi này có kỳ bảo cũng chỉ có bọn chúng và Tiêu Viêm. Mặc dù sợ bọn họ hoài nghi nhưng dù sao “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” này vẫn là do Hàn Nguyệt phát trước, bản thân vô tình chiếm được tiện nghi lớn, nếu cứ giữ lòng tham muốn ôm hết số bảo vật cũng có chút quá đáng.
      Ý niệm lướt qua trong lòng Tiêu Viêm, liền đem hai bình Địa Tâm Thối Thể Nhũ bị pha loãng thu vào nạp giới. Sau đó, hề nán lại, xoay người hướng theo con đường lúc trước đến đây bay nhanh. Vì quen thuộc với đường , nên lần này thời gian ra giảm ít. Chỉ cần hai mươi phút ra khỏi sơn động.
      Vỗ mạnh hai cánh, Tiêu Viêm bay vút ra ngoài cốc, ánh mắt nhìn về phía xa. Trong bóng tối nhưng vẫn thấy được hào quang bảy màu lúc lúc ngoài cốc, bùng nổ năng lượng như sấm vang chớp giật.
      Nhìn thấy thất thải quang mang vẫn sáng chói như cũ, Tiêu Viêm mới nhõm được ít. Đôi cánh vỗ nhanh hết tốc lực, thân hình hóa thành bóng đen, tiếng động xuyên vun vút qua màn đêm. lúc lâu sau, thân hình dừng lại, xuất ở lưng chừng của cốc khẩu. Ánh mắt hướng về chiến trường trước mặt, khỏi cảm thấy líu lưỡi.
      Cốc khẩu lúc này cơ hồ bi tàn phá đến ra hình dạng gì cả. Mặt đất vốn bằng phẳng bị những lỗ hỏng gồ ghề phủ kín. Những tảng đá lớn từ vách núi rơi rụng xuống rừng rậm hai bên, khiến nó bị phá hoại ít. Cây cối gãy ngang che lấp hơn nửa thông đạo nơi cốc khẩu.
      Mà bên trong chiến trường, Thôn Thiên Mãng vẫn như cũ, cuộn thân thể khổng lồ chiếm cứ bầu trời, thất thải quang mang trong cơ thể cuồn cuộn tràn ra, uy áp mạnh mẽ làm ma thú núp trong phạm vi mười dặm đều phát run. Mặc dù khí thê Thôn Thiên Mãng vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy phía số vảy rắn bảy màu lên số vết cào rất sâu. Có lẽ trong lúc chiến đấu, Tuyết Ma Thiên Viên củng phải ở vào thế thất bại hoàn toàn.
      Ánh mắt lườm xuống dưới, khi trông thấy Tuyết Ma Thiên Viên, khuôn mặt Tiêu Viêm nhịn được lên vẻ kinh ngạc. Lúc này, cả người lông mao màu trắng như tuyết của Tuyết Ma Thiên Viên bị xà toan có tính ăn mòn mãnh liệt của Thôn Thiên Mãng xâm thực hơn nửa. Máu tươi giàn giụa cái đầu to lớn, khiến cho nó vốn có vẻ rất khó nhìn càng thêm dữ tơn. cơ thể cao lớn cũng có ít dấu vết bị năng lượng mạnh mẽ va chạm. Đôi mắt có màu đỏ tươi như lồng đèn lúc này cũng xuất ít né tránh và mệt mỏi. Có lẽ đối mặt với loại cường địch như Thôn Thiên Mãng, Tuyết Ma Thiên Viên trong tình trang suy yếu sắp hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
      So sánh với bộ dáng thê thảm của Tuyết Ma Thiên Viên thương thế của Thôn Thiên Mãng xem ra có gì nghiêm trọng.
      - ngờ được tiểu gia hỏa này lại cường hãn như vậy, quả hổ danh thượng cổ dị thú.
      Nhìn chênh lệch về vết thương giữa hai kẻ, trong lòng Tiêu Viêm khỏi kinh ngạc, thầm tiếng.
      Tiêu Viêm xuất , đồng thời khiến Thôn Thiên Mãng và Tuyết Ma Thiên Viên chú ý. kẻ hưng phấn thè thè lưỡi với Tiêu Viêm, còn kẻ phát ra tiếng gào phẫn nộ xen lẫn chút bất an.
      - Tiểu tử, thôi!
      để ý đến Tuyết Ma Thiên Viên ngửa mặt rít gào, Tiêu Viêm hét to với Thôn Thiên Mãng. xoay đầu, vỗ mạnh đôi cánh, thân hình thẳng về phía sâu trong ngọn núi mà bay vút .
      Thôn Thiên Mãng thoáng chần chừ, lát sau, cái đuôi khổng lồ quẩy mạnh, thân hình vẫn bành trướng gấp rút thu nhò lại, hóa thành đạo tiểu quang ảnh, bay nhanh theo hướng Tiêu Viêm. Sau cùng, hai bóng dáng biến mất dần trong đêm tối, để lại Tuyết Ma Thiên Viên phẫn nộ đến phát điên nhưng làm gì được bọn chúng.
      … … … ...
      Trong đêm tối, hai bóng đen, lớn bỗng nhiên từ trời hạ xuống ngọn cây. Tiêu Viêm quay đầu, liếc mắt về sơn cốc khuất nơi cuối chân trời, nhõm thở ra hơi. Xoay người lại, Tiêu Viêm nhìn Thôn Thiên Mãng trôi nổi trước mặt, hào quang bảy màu vảy của nó ảm đạm nhiều. Có lẽ lần này ác chiến với Tuyết Ma Thiên Viên khiến nó tiêu hao khá lớn. Bàn tay nhàng vuốt ve chiếc đầu nho của Thôn Thiên Mãng, Tiêu Viêm lấy lọ Tử Tinh Nguyên từ trong nạp giới ra, cười :
      - Đến đây, nhóc, tối nay làm thực tệ, lần này ta cho ngươi ăn no.
      Nếu là trước đó, Thôn Thiên Mãng vừa thấy Tiêu Viêm lấy Tử Tinh Nguyên ra, lập tức búng người tới ngay. Nhưng lúc này, Thôn Thiên Mãng nhục nhích, đứng giữa trung cách quỷ dị. mắt rắn mị liếc Tiêu Viêm. Lúc trong lòng cảm thấy có gì đó khổng ổn tiếng lạnh như băng bỗng nhiên từ miệng Thôn Thiên Mãng thốt ra:
      - Ngươi đem bổn vương nuôi như sủng vật sao?
      Tiếng tuy lạnh như băng nhưng lại chưa cỗ tà hỏa khiến lòng Tiêu Viêm tê dại.
      Khi cỗ tà hỏa từ bụng dưới vừa bốc lên, Tiêu Viêm như cảm giác được trận hàn ý từ trong lòng trào ra. Ánh mắt rời khỏi Thôn Thiên Mãng trước mặt, thấy sửng sốt trong nháy mắt, thân hình nhanh như điện giật lùi về phía sau, kinh hãi thốt lên:
      - Mỹ Đỗ Toa nữ vương?
      Trong lúc Tiêu Viêm kinh sợ thoái lui, thân thể Thôn Thiên Mãng lại lần nữa bộc phát ra ánh hào quang bảy màu nhàn nhạt, thân hình từ từ uốn éo, lát sau, biến thành vưu vật mị, cơ hồ khiến cho mọi người đàn ông trong nháy mặt tình nguyện trở thành thú cưng.
      Dáng người thon dài, quần áo hở hang, chỉ vừa đủ che bộ ngực đầy đặn, hạ thân chỉ có vỏn vẹn lớp da màu tím che phủ đến bắp đùi. Dưới bộ váy bằng da lộ ra đôi chân dài làm người khác miệng lưỡi khô khốc. Đường cong thon dài khiến đôi mắt kẻ khác mê muội. Dời ánh mắt lên, cái eo rắn trắng như tuyết lại khiến trái tim Tiêu Viêm run lên liên hồi. Quả nàng là vưu vật có thể khiến mọi người đàn ông điên cuồng. Nhưng, muốn thu phục vưu vật mị này, nếu có thực lực thông thiên, e rằng bị nàng nuốt luôn phát vào bụng.
      Cho dù trong lòng biết người đẹp trước là xà mỹ nhân có thể ăn thịt người, nhưng Tiêu Viêm cũng khỏi tránh khỏi có chút tâm tình nhộn nhạo. Nhưng điểm tâm tình đó của bị ánh mắt lạnh như băng phóng tới làm cho tan thành mây khói trong nhảy mắt, chỉ còn lại bụng phòng bị và cảnh giác.
      Ánh mặt cuối cùng dừng lại khuôn mặt chút tì vết, băng lãnh mà mị, Tiêu Viêm cười khan hơi. phát tiếng cười của mình lại biến thành hơi khàn khàn.
      - Nữ vương bệ hạ, trùng hợp, ta lại gặp mặt.
      câu cực kỳ thiểu năng đủ cho thấy trong lòng Tiêu Viêm khẩn trương đến độ nào. Đối với người đàn bà trước mặt này, cảm thấy kiếng kị hơn cả đối với Vân Sơn của Vân Lam Tông.
      - Cũng là trùng hợp đó. Nhưng cũng phải cảm ơn ngươi, nếu phải ngươi để Thôn Thiên Mãng và Tuyết Ma Thiên Viên đấu với nhau làm nó tiêu hao ít năng lượng ta vẫn bị nó phong ấn.
      Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương quét qua người Tiêu Viêm, khóe môi đỏ thắm lên ý châm chọc.
      Khóe miệng há ra, Tiêu Viêm muốn tự cho mình bạt tai. nghĩ tới kẻ đầu sỏ gây nên việc này lại là chính mình…
      - Dược tài để luyện chế Dung Linh đan, người tập hợp đủ chưa?
      để ý đến sắc mặt khó coi của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương lạnh nhạt hỏi.
      Khóe mắt giật giật, trong lòng Tiêu Viêm chợt cười khổ. Tập hợp cái gì đây, vốn đâu có coi chuyện này là quan trọng. Ngay cả việc của còn lo chưa xong, làm gì có thời gian giúp nàng tìm dược tài Dung Linh Đan chứ. Mà cho dù có thời gian, câu giờ được tận lực câu, nếu , người đàn bà này vừa có được dung linh đan, dung hợp xong linh hồn Thôn Thiên Mãng, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là . Đây là người đàn bà đáng chết, từ lúc đầu đến giờ vẫn từ bỏ sát tâm với .
      Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Với thân phận cao quý của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương, bậy giờ, vì đủ loại nhân tố trở thành sủng vật kiêm tay đánh thuê cho Tiêu Viêm, nàng cao ngạo như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Nếu vì dung linh đan và linh hồn Thôn Thiên Mãng ngừng phản phệ, nàng sớm dùng mấy chưởng xé Tiêu Viêm ra mảnh .
      Nhìn bộ dáng im lặng gì của Tiêu Viêm, mặt Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương dần lên nụ cười lạnh và sát ý:
      - Xem ra người vẫn chưa để tâm chuyện của ta. Như vậy, lưu lại ngươi còn có ích lợi gì?
      Dứt lời, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương vung mạnh bàn tay mềm mại của nàng. Theo huy động này, Tiêu Viêm kinh hãi phát gian xung quanh đều ngưng đọng lại. Mà thân thể , như bị giam trong cái lồng, thể cử động.
      "Đây là thực lực chân chính của Đấu Tông cường già sao?
      Tùy ý giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho gian đọng lại?” Trong lòng Tiêu Viêm ra chút hoảng sợ. Nhân thức đối với Đấu Tông Cương Giả của lại sâu thêm rất nhiều.
      Lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm dùng sức giãy giụa, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương nhàng tiến lên vài bước hướng về phía Tiêu Viêm. Bàn tay nhắn dựng lên, hào quang bảy màu ngưng tụ lòng bàn tay, biến thành thanh trường kiếm bảy màu thon dài và sắc bén.
      Tiêu Viêm dùng sức kháng cự lúc, gian chung quanh hề rung động. Lúc Tiêu Viêm bất đắc dĩ muốn bỏ cuộc cỗ linh hồn dao động cường hãn rốt cục từ hắc sắc giới chỉ tràn ra. Mà dưới dao động linh hồn mạnh mẽ, gian ngưng đọng xung quanh vỡ nát ầm ầm. Thân thể của Tiêu Viêm lúc này lấy lại được tự do.
      - Ha ha, sơ giai Đấu Tông có thể làm gian đọng lại. miệt thị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương ngươi, nhưng đệ tử của Dược Trần ta há có thể để người giết là giết ngay sao?
      Thân ảnh hư áo của Dược Lão trong hắc sắc giới chỉ bốc lên, trôi nổi bên cạnh Tiên Viêm, thản nhiên nhìn chăm chú vào Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương ở đối diện.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 513: Ước định
      Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo)
      Lạnh như băng nhìn Dược Lão đột nhiên xuất . Mỹ Đồ Toa Nữ Vương gương mặt đẹp đẽ lại chút nào kinh ngạc, cười lạnh :
      - sớm cảm ứng được tên gia hỏa này bên người có cường giả nấp, hóa ra là linh hồn thể.
      Trong miệng mặc dù như vậy , nhưng Mỹ Đồ Toa Nữ Vương cũng chậm rãi thu hồi cước bộ, trước mặt thân hình lão giả hư ảo này, mơ hồ cho nàng cảm giác áp bách bên trong, so với Vân Sơn lúc trước cũng yếu hơn, nếu là nàng vào trạng thái đỉnh. Cũng là sợ, nhưng thân thể lúc này, lại phải lúc nào cũng phân ra tâm thần đến áp chế linh hồn Thôn Thiên Mãng. Từ phân thần đó. Thực lực cũng bị chiết khấu ít.
      - Ta cũng nghĩ cùng ngươi có cái gì xung đột. Chỉ là đệ tử của ta, cũng còn tới phiên ngươi tùy ý chém giết, ngươi nếu đợi ở nơi này cảm thấy khó chịu có thể trực tiếp rời , ai ngăn trở ngươi.
      Nghe vậy, Mỹ Đồ Toa Nữ Vương nhíu mày. Biết giờ Thôn Thiên Mãng cơ hồ có dấu hiệu nhận Tiêu Viêm làm chủ, mà nàng lại có hoàn toàn lấy được quyền khống chế thân thể. cùng , còn tới phiên nàng để làm chủ. Còn nữa, dung linh đan phương thuốc kia còn trong tay Tiêu Viêm, nàng còn muốn đem loại này đan dược luyện chế ra.
      - Ta cùng với từng có ước định, nếu là ta bảo vệ trong tay Vân Sơn bình yên vô , liền luyện chế linh đan cho ta, nhưng hôm nay qua gần năm thời gian, thế nhưng lại đem ước định kia quên còn mảnh, người này thủ tín, lưu lại để làm gì?
      - Ha ha, nếu phải ngươi lòng mang ý giết chóc. Đệ tử ta cũng là cực kỳ vui mừng tìm kiếm dược liệu cho ngươi. tình thành như vậy, cũng thể toàn bộ trách .
      Dược Lão cười , tự nhiên là ràng tình từ đầu đến cuối.
      Mỹ Đồ Toa Nữ Vương hừ lạnh tiếng, cũng là vẫn chưa biện bác, nàng lúc trước đích là có ý niệm chỉ cần Tiêu Viêm khi luyện chế ra Dung Linh đan liền chưởng đánh chết .
      - Lời này của Ngươi khỏi hỏi có chút dư thừa .
      Dược Lão cười cười :
      - Nếu là ngươi có thể vứt bỏ sát ý trong lòng. Ta có thể cùng ngươi cam đoan, trong vòng năm, đem dung linh đan hoàn thành bày ra trước mặt ngươi, nhưng là, đổi lại, ngươi phải ở đây bảo vệ đệ tử ta trong vòng năm, cần lo lắng về tính mạng, như thế nào?
      - Ước định của ta cùng với , sớm hoàn thành tốt. Lúc trước ta bảo vệ trong tay Vân Sơn chạy thoát, nếu bằng thực lực của , còn muốn cùng Vân Sơn khiêu chiến? Nếu ta hoàn thành xong ước định, như vậy nên lập tức luyện chế dung linh đan cho ta, giờ dựa vào cái gì còn muốn lại cùng ngươi ước hẹn tiếp?
      - như vậy, ngươi liền tìm người có thể luyện chế Dung Linh đan như .
      - Ha ha, cái này thể được, Dung Linh đan phương thuốc này là Tiêu Viêm hao hết tâm cơ mới thông qua Luyện Dược Sư đại hội có được, như thế nào có thể cho ngươi?
      Hít sâu hơi, Mỹ Đồ Toa Nữ Vương sắc mặt cũng dần dần trầm xuống, nàng vốn là phải người thích tốn nước miếng, nếu có kiêng kị thực lực của Dược Lão, chỉ sợ đương trường liền trực tiếp động thủ, nhưng hôm nay Dược Lão lần này ngoan cố, lại làm nàng trong lòng lại lần nữa sát ý bắt đầu khởi động.
      Hai cỗ khí thế đồng dạng cường hãn khủng bố tại ngọn núi phía dần dần dũng mãnh tràn tới, dưới hai cỗ khí thế áp bách mặt đất run nhè , sau lúc lâu, dĩ nhiên là trong ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Viêm dần dần nứt ra từng khe lớn .
      Theo thời gian trôi qua, hai cỗ khí thế càng ngày càng mạnh, nhưng mà lúc Mỹ Đồ Toa Nữ Vương nhịn được muốn ra tay, đột nhiên sắc mặt của nàng cũng mạnh mẽ biến đổi, khí thế căng thẳng kia, cũng là lúc này sụp đổ tan tành, bàn tay mềm ôm chặt cái trán, sắc mặt cấp tốc biến đổi. Thất thải quang mang cũng ngừng từ trong cơ thể trào ra.
      - Chết tiệt!
      Dùng sức cắn môi. Mỹ Đồ Toa Nữ Vương hung hăng mắng tiếng, trong cơ thể Thôn Thiên Mãng dĩ nhiên là dưới loại tình huống này ra tranh đoạt quyền khống chế thân thể, hơn nữa lần này còn phản kháng kịch liệt, làm hại nàng thể vội vàng ngưng tụ lực lượng áp chế. Mà nếu như vậy, còn như thế nào có thể cùng Dược Lão tranh đấu.
      Thất thải quang mang càng ngày càng thịnh, cuối cùng, con ngươi của Mỹ Đồ Toa Nữ Vương trở nên thoáng có chút mờ mịt.
      Hít sâu hơi, nỗ lực áp chế Thôn Thiên Mãng phản kích, Mỹ Đồ Toa Nữ Vương lạnh lùng nhìn Dược Lão đối diện, cam lòng :
      - Hảo, theo ý ngươi, trong vòng năm, nếu ngươi có thể cho ta dung linh đan. Ta đây liền bảo vệ năm, nhưng nếu là các ngươi lại tiếp tục đùa bỡn ta, vậy cho dù liều mạng bị Thôn Thiên Mãng phản phệ bổn vương cũng muốn cho các ngươi tổn thất thảm trọng!
      Dược Lão cười tiếng, trong tiếng cười quả có vô cùng uy hiếp ý, mà giống như là vì trợ uy, trong lúc dứt lời. Sâm bạch sắc hỏa diễm mạnh mẽ trong cơ thể bạo dũng ra, đem bao bọc cơ thể vào trong.
      Bạch Sắc Hỏa Diễm, từ từ bốc lên. Song mặc dù hỏa diễm bốc lên lợi hại, nhưng nhìn qua lại thủy chung làm cho người ta loại cảm giác lạnh như băng kỳ dị.
      - Chỉ cần các ngươi đừng phạm quy nữa, bổn vương tự nhiên lại tuân thủ lời này, ta hy vọng lần sau khi tỉnh lại. Có thể nhìn thấy chân chính Dung Linh đan.
      Nhàn nhạt câu, thất thải quang mang trong cơ thể Mỹ Đồ Toa Nữ Vương đột nhiên bùng nổ. thân thể lại lần nữa mấp máy. lát sau, cái đẹp đẻ quyến rũ tuyệt sắc vưu vật kia, lại lần nữa biến trở về thất thải tiểu xà dài hơn thước.
      - Ha ha, ta sao.
      Ôn nhu vuốt ve Thôn Thiên Mãng, Tiêu Viêm cười khổ :
      - Bất quá ít nhất cùng nàng đem ra hết. Ngày sau cũng tiếp tục lo lắng nàng có thể đột nhiên hạ sát với ta. Mỹ Đồ Toa Nữ Vương mặc dù lạnh lùng vô tình, nhưng lại ngạo khí mười phần. Hẳn là đổi ý.
      - Có thể đột phá Đấu Linh được hay đều phải nhờ vào cái này. . .
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 514: Điều phối dược dịch
      Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo)
      Bên trong sơn động rộng rãi sáng ngời, Tiêu Viêm nhìn trước mặt bày ra cái chậu gỗ lớn, chậu gỗ bên trong đựng đầy nước trong suốt, ở bên chậu gỗ, có cái giá gỗ giản dị, bày đầy đủ loại dược liệu, nhìn qua nhiều khủng bố cỡ chừng mấy chục loại, để tìm kiếm chừng đó dược liệu, Tiêu Viêm ước chừng tiêu phí thời gian gần ba ngày.
      - Đưa Địa Tâm Thối Thể Nhũ cho ta.
      Sau khi kiểm tra dược liệu cần thiết có đầy đủ hết hay chưa, Dược Lão nhìn Tiêu Viêm .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm vội vàng theo lời đem các loại đồ vật bỏ vào trong tay Dược Lão,
      Sau khi cầm bình ngọc đựng Địa Tâm Thối Thể Nhũ, hơi hơi suy nghĩ chút. Chợt mở nắp bình, nhất thời cỗ sương màu xanh biếc nhàn nhạt liền phiêu đãng bay ra, cuối cùng ngưng tụ tại miệng bình. lâu tiêu tan
      Dược Lão hít sâu lấy ngụm sương mù, liền cảm nhận được cỗ khí tức ấm áp nhàng chảy xuôi qua bên trong linh hồn, khỏi cười thở dài:
      - hổ là linh vật ngưng tụ từ lực lượng của đại địa, dĩ nhiên tinh thuần nồng đậm như thế, khó trách có công hiệu tẩy tủy luyện cốt như vậy.
      Sau tiếng cười tán thưởng, Dược Lão đem bình ngọc hơi hơi nghiêng, cẩn thận đổ mười giọt chất lỏng giống như phỉ thúy ngọc châu vào bên trong chậu gỗ. Sau khi mười giọt phỉ thúy rời bình, trong bình chất lỏng liền giảm bớt gần phần tư.
      Mà sau khi mười giọt Địa Tâm Thối Thể Nhũ vào, chỉ thấy dịch thủy trong suốt bên trong chậu gỗ, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển hóa thành màu nồng đậm phỉ thúy, hơn nữa, ở phía mặt nước còn dần dần thẩm thấu ra cỗ sương mù nhàn nhạt . Kéo dài tiêu tan, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.
      Tò mò nhìn biến hóa của thủy dịch bên trong chậu gỗ. Tiêu Viêm lắc lắc đầu, ngạc nhiên :
      - Chẳng lẽ lần này cần ở bên trong này tu luyện?
      - Ân.
      Dược Lão hết sức chăm chú nhìn nhan sắc biến hóa của thủy dịch, thuận miệng :
      - Năng lượng của Địa Tâm Thối Thể Nhũ quá mức khổng lồ, bằng thực lực ngươi bây giờ căn bản có khả năng trực tiếp uống vào, cho nên chỉ có thể áp dụng phương thức này, hơn nữa cho dù là như vậy. cũng phải phối hợp dược vật khác cùng, phương pháp mới này có thể phát ra công hiệu tẩy tủy luyện cốt, bằng nếu là mạnh mẽ mà , đừng tẩy tủy , chỉ sợ ngay cả cái mạng kia của ngươi đều trực tiếp bị rửa .
      Tiêu Viêm ngượng ngùng cười, thể cốt chính mình yếu như vậy chứ?
      - Bỏ thêm Hương Chúc Thảo cho ta.
      để ý đến Tiêu Viêm thầm thầm, Dược Lão vẫn quan sát chút màu sắc cùng nồng độ thủy dịch, thản nhiên phân phó.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm bàn tay rất nhanh với lên giá gỗ, cầm lấy gốc cây hình dạng cỏ màu đỏ mùi như hương chúc, sau đó đem nó đưa cho Dược Lão..
      Cầm gốc cây Hương Chúc Thảo, bàn tay Dược Lão nhoáng lên cái, đoàn sâm bạch hỏa diễm liền từ lòng bàn tay thành hình, sâm bạch hỏa diễm lượn lờ bốc lên, giống như đoàn băng diễm.
      Tiện tay đem gốc cây vào bên trong ngọn lửa, chỉ chốc lát thời gian, Hương Chúc Thảo liền nhanh chóng héo rũ, cuối cùng bốc cháy bên trong Cốt Linh Lãnh Hỏa, biến thành giọt chất lỏng màu đỏ.
      Sử dụng Cốt Linh Lãnh Hỏa đem giọt chất lỏng màu đỏ luyện hóa lúc sau, Dược Lão bấm tay bắn ra, chất lỏng màu đỏ liền lọt vào bên trong chậu gỗ.
      Khi giọt chất lỏng màu đỏ lọt vào, mặt nước vốn giống như Phỉ Thúy, cũng lặng yên biến thành ít đỏ sậm.
      - Thanh Liên Quả
      Dược Lão lại lần nữa nhàn nhạt mở miệng, Tiêu Viêm vội vàng từ giá gỗ tìm kiếm ra gốc cây quả dược liệu.
      Trải qua mấy phút luyện hóa, Thanh Liên Quả cũng biến thành giọt chất lỏng màu xanh rơi vào bên trong chậu gỗ, theo đó thủy dịch cũng nhiều thêm chút màu xanh nhàn nhạt.
      - Xà Thoát Hoa.
      - Phật Diễm Căn.
      loạt tên gốc cây dược liệu bất đồng ngừng từ trong miệng Dược Lão phát ra, mà theo những thanh này phun ra, dược liệu phía giá gỗ kia cũng là cấp tốc giảm bớt, 1h sau, mấy chục loại dược liệu, tất nhiên hoàn toàn biến thành chất lỏng màu sắc giống nhau bị đầu nhập vào bên trong chậu gỗ.
      Sau khi đem loại dược liệu cuối cùng luyện hóa, Dược Lão cũng khẽ thở dài nhõm hơi, ánh mắt nhìn phía trong chậu gỗ, nhìn thấy mặt nước trở thành có ngũ sắc sặc sỡ, lúc này mới thỏa mản gật gật đầu, quay đầu sang Tiêu Viêm ở bên :
      - Cởi quần áo ra, vào trong đó tu luyện, cho đến khi màu sắc mặt nước lại lần nữa biến trở về nước trong mới thôi.
      Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn chỉnh hợp mấy chục loại dược liệu tinh túy mà hội tụ thành chất lỏng Ngũ sắc. Trong lòng khỏi cảm thấy bội phục thủ đoạn đọng dược liệu vô cùng kì diệu của Dược Lão, thủ đoạn như vậy, cùng với thiên phú quan hệ, tất cả đều cần phải tích lũy kinh nghiệm hiểu biết đủ loại phương thuốc dược liệu mới có thể đạt tới.
      - Sau khi tiến vào cẩn thận chút, mặc dù Địa Tâm Thối Thể Nhũ trải qua dược liệu luyện hoá trung hoà, hiệu lực trở nên ôn thuận hơn rất nhiều, nhưng lại chứa năng lượng giảm mà còn tăng, cho nên trong khi tu luyện ở đây, có lẽ có chút đau đớn, vượt qua được làm ngươi được ích lợi .
      Dược Lão vỗ vỗ đầu, cười .
      Tiêu Viêm gật gật đầu, rất nhanh đem quần áo người bỏ , sau đó có chút vội vàng xoay người kích động tiến lên bên trong chậu gỗ.
      Khi thân thể xâm nhập vào mặt nước Ngũ Sắc sặc sỡ, Tiêu Viêm thân thể nhất thời cảm thấy lạnh run, nước này độ ấm thấp đủ dọa người. Nếu sử dụng đấu khí hộ thể, thậm chí ngay cả da tay cũng cảm thấy trận đau đớn nhập vào tận tim.
      - cần thi triển đấu khí bao bọc thân thể, làm trở ngại dược lực vào trong cơ thể, nước này lạnh như băng là bởi vì nguyên nhân Cốt Linh Lãnh Hỏa của ta, đối với ngươi có gì xấu.
      Ngay khi Tiêu Viêm nhịn được muốn sử dụng đấu khí chống lại cái lạnh, thanh Dược Lão bỗng nhiên vang lên.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng đành phải bất đắc dĩ gật đầu, thân thể ngâm ở bên trong chất lỏng Ngũ sắc, có thể cảm giác được ràng trong đó chứa năng lượng khổng lồ, lúc này còn chưa vào trạng thái tu luyện, mà trong nước tràn đầy năng lượng bắt đầu nhịn được hướng trong cơ thể chui vào, làm cho Tiêu Viêm cả người có cảm giác ngứa ngáy, giống như có con kiến thân thể di động qua lại.
      Lắc mạnh đầu, Tiêu Viêm đè nén cảm giác khó chịu thân thể xuống, mấy năm nay nếm qua ít đau khổ, bởi vậy cảm giác tê dại này đối với cũng tạo thành nhiều trở ngại, ngồi xếp bằng ở bên trong chậu gỗ, hai tay kết xuất thủ ấn tu luyện, đôi mắt dần dần nhắm lại, hô hấp lặng yên trở nên vừa chậm, vừa sâu. Nửa ngày sau, thân thể cảm giác ngứa ngáy liền chậm rãi giảm , mà Tiêu Viêm, cũng tiến nhập vào trong trạng thái tu luyện.
      Cạnh chậu gỗ, Dược Lão nhìn Tiêu Viêm vào trạng thái tu luyện, mỉm cười gật gật đầu, giọng :
      - Tẩy tủy luyện cốt tất nhiên có chỗ tốt, nhưng trong đó đau khổ cũng , vượt qua được là đại lộ bằng phẳng, qua được, chỉ thất bại trong gang tấc, kinh mạch còn có thể bị cỗ năng lượng khổng lồ kia đánh trả, kết quả là cái mất nhiều hơn cái được, tuy có chút nguy hiểm, song con đường tu luyện, có tinh thần mạo hiểm, như thế nào có thể xa?
      Khi Tiêu Viêm vào trạng thái tu luyện, mặt nước bên trong chậu gỗ cũng đột nhiên nổi lên đám bọt nước , lát sau, bọt nước bắt đầu khởi động càng thêm kịch liệt, trông giống như ở nước sôi, tuy rằng trông như nước sôi nhưng vẫn như cũ làm cho Tiêu Viêm vô cùng lạnh lẽo.
      Khi bọt nước dâng lên chốc lát, thân thể Tiêu Viêm cũng là run lên kịch liệt, có thể cảm giác được, lúc này vô số cỗ năng lượng tinh thuần bên trong thủy dịch giống như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, theo lỗ chân lông toàn thân mở ra, mạnh mẽ vào trong cơ thể!
      Bởi vì năng lượng tràn vào là quá mức khổng lồ, Tiêu Viêm thậm chí nhận thấy được có chút trướng đau lên, nhưng mà cỗ năng lượng tinh thuần đó vẫn chưa bởi vì cảm thụ của mà có điều đình trệ, ngược lại tốc độ càng thêm hung mãnh chảy vào , tới cuối cùng, cỗ tinh thuần năng lượng bởi vì thể chui vào tiếp được nên ở dưới làn da Tiêu Viêm lung tung chuyển động. Mà theo động đậy của chúng nó, chung quanh làn da thân thể Tiêu Viêm cũng tạo thành từng đường dấu vết tán loạn, bộ dáng kia giống như dưới làn da đó cất dấu con rắn . Nhìn qua có chút đáng sợ.
      Bề ngoài dữ tợn khủng bố song Tiêu Viêm tự nhiên là phát ra, tại chỉ có thể toàn lực vận chuyển tâm thần, tùy thời chú ý động tĩnh trong cơ thể.
      Năng lượng Ngũ sắc tràn vào trong cơ thể, vẫn chưa nghe Tiêu Viêm chỉ huy, mà là cực kỳ có mục tiêu tính thẳng hướng các nơi cốt cách trong cơ thể. Mà phàm là bọn chúng gặp được cốt cách, đều là trong nháy mắt biến ảo thành Ngũ sắc, mà tại lúc này, Tiêu Viêm có thể mơ hồ cảm giác được, có cái gì đó xâm nhập vào cốt cách bên trong, hơn nữa còn cùng với bên trong cốt tủy hỗn tạp lại với nhau.
      Đối với hành động đó của năng lượng, Tiêu Viêm biện pháp nào ngăn cản, cho nên, ngoại trừ ở ngoài trơ mắt nhìn trong cơ thể càng ngày càng nhiều cốt cách bị nhuộm đẫm thành Ngũ Thải nhan sắc, nhưng lại có nửa điểm biện pháp.
      Ngắn ngủn đến 10 phút, cốt cách trong cơ thể Tiêu Viêm cơ hồ hoàn toàn bị bao phủ bên trong năm màu nhan sắc, nhìn lại trong cơ thể, nơi nơi đều là tràn ngập năm màu sắc, có vẻ có chút quỷ dị.
      Ngay khi hành động của năng lượng làm Tiêu Viêm cảm thấy có chút nghi hoặc, quả tim cũng đột nhiên đập mạnh vài cái, cảm giác được, cốt cách bên trong, tựa hồ lúc này đột nhiên bốc cháy, cỗ cảm giác đau nhức xâm nhập tận xương tủy cấp tốc lan tràn mà ra, cuối cùng khuếch tán đến khắp ngõ ngách bên trong cơ thể.
      Cắn chặt răng, thân thể Tiêu Viêm ở bên trong chậu gỗ khẽ run rẩy, phía làn da cũng xuất hồng nhuận khác thường, chỗ trán, mồ hôi lạnh dầy đặc, cuối cùng giống như trận mưa , theo khuôn mặt chảy xuống, rơi vào trong chậu gỗ, giờ mới hiểu được, Dược Lão tại sao lại chút đau đớn, nhưng là, ít đau đớn này chẳng phải có điểm thái quá sao?
      Đứng ở ngoài chậu gỗ, Dược Lão nhìn hành động như vậy của Tiêu Viêm, khóe mắt cũng nhịn được khẽ giật, chợt khẽ thở dài tiếng, thấp giọng :
      - Tiểu tử kia, cần phải kiên cường đấy, nếu là tẩy tủy thành công, khi nào tiến vào Đấu Vương cấp bậc, cũng bỏ bớt phần lớn phiền phức!
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :