Đấu Phá Thương Khung - Mục lục Chương 496: Bán thành phẩm Dịch: thanhacma - Biên: Dangneo (A Nèo) Nghe tiếng cười vang phía dưới quảng trường, sắc mặt Hàn Nhàn ràng khó nhìn hơn nhiều. tiếng ‘Hừ’ nộ ý đè nén từ yết hầu truyền ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào kim sắc hỏa diễm vẫn bốc lên như cũ, bàn tay rất nhanh lại nắm dược liệu thạch thai, sau đó ném mạnh vào trong dược đỉnh. Lúc này đây, Hàn Nhàn ràng so với lúc trước càng thêm ngưng thần hơn. Thế nhưng, đồng dạng, tâm tình tựa hồ cũng là bởi vì lần đầu tiên thất bại mà có hơi ba động. Mặt khác, Tiêu Viêm bên kia bây giờ hoàn toàn nhắm mắt, mảy may vì hành động của Hàn Nhàn mà có nửa phần động tĩnh, nhìn thấy tư thái quỷ dị như vậy của , đám đông dưới quảng trường khỏi có chút kinh ngạc. Bên trong quảng trường, dược tài thạch thai bị Hàn Nhàn từng gốc bỏ vào dược đỉnh. Mà lúc này đây, ràng càng tiến xa hơn so với lúc trước. Dưới bình tĩnh, trong thời gian năm phút ngắn ngủi liền tinh luyện hơn hai mươi loại dược liệu. Nhìn thấy trạng thái lần này của thế mà lại tốt như vậy, mấy nhân viên Dược Ban đến trợ uy cho bên kia khỏi hô hào ủng hộ. - Hàn Nhàn này hổ là tứ phẩm Luyện Dược Sư, đích là có chút căn cơ… Tên Tiêu Viêm này, rốt cuộc là làm gì thế nhỉ? Nhìn Hàn Nhàn kia tinh luyện tài liệu muốn vượt qua lần đầu của Tiêu Viêm, Hổ Gia khỏi khẽ nhíu mày thấp giọng , trong thanh hơi có chút lo lắng. Huân Nhi khẽ gật đầu, mắt nhìn Tiêu Viêm nhắm mắt, giọng : - vội, thời gian vẫn còn, hơn nữa Tiêu Viêm ca ca còn có hai lần cơ hội. Bất quá tuy thế, trong lòng nàng cũng thoáng có chút lo âu. Về mặt Luyện Dược Sư này, Huân Nhi hiểu biết sâu, cho nên cũng thể bảo trì cái loại tín tâm nồng nhiệt bình thường đối với Tiêu Viêm. Dưới tốc độ luyện chế càng lúc càng nhanh của Hàn Nhàn, nguyên bản tiếng cười giữa sân hoàn toàn mất , bất quá bất đồng với những họ viên này, ít trưởng lão ánh mắt độc đáo sau hồi trầm ngâm, cũng là khẽ lắc đầu. - Luyện đan cũng phải chú ý tốc độ, mà cần là trái tim bị ngoại vật tác động. Hàn Nhàn trong lòng bởi vì thất bại lúc trước mà tâm cảnh dao động, mặc dù tại xu thế có tốt, nhưng… có lẽ cũng thể kéo dài. đài, Hách trưởng lão hai tay buông lỏng phía sau, nhìn Hàn Nhàn cực kì bận rộn kia, hơi cau mày, trong lòng thấp giọng thở dài. “Điểm ấy, Tiêu Viêm làm vô cùng tốt, mà Hàn Nhàn cũng là rơi xuống tiểu thừa. hổ là người Đại Trưởng Lão điểm danh cầu chiếu cố mà, tuổi tác như thế mà có tâm cảnh định lực như vậy, tiềm lực đích xác bất phàm.” Ánh mắt chuyển hướng Tiêu Viêm nhắm mắt kia, Hách trưởng lão có thể từ trong tiếng hít thở ngày càng bình thản cảm giác được, thất bại lúc trước vẫn chưa làm tâm tình có nửa phần dao động. “Phực…” Thanh trầm thấp đột nhiên vang lên quảng trường, mà nghe được thanh này, trong lòng mọi người liền mạnh mẽ trầm xuống, ánh mắt theo thanh nhìn lại, liền thấy Hàn Nhàn sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ. Lập tức mảnh thở dài vang lên, nghĩ tới thoạt nhìn việc luyện chế cực kì thuận lợi, thế nhưng vẫn như cũ xuất sai lầm. “Như thế nào lại… Như thế nào lại thất bại nữa ?” Hàn Nhàn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dược đỉnh, trong miệng ngừng lẩm bẩm. Lúc trước đem toàn bộ dược liệu cần thiết đề luyện thành công, chỉ cần cẩn thận dung hợp là được. Nhưng đến thời điểm đó, tâm tình thoáng ba động chút, áp lực hỏa diễm liền bộc phát trận nhiệt độc cao, đem dược tài tinh túy tân tân khổ khổ đề luyện đều thiêu thành tro tàn, làm sao Hàn Nhàn có thể chịu đả kích được ! Trong miệng ngừng thào, liên tiếp hai lần thất bại, hơn nữa là trước mắt công chúng, làm cho sắc mặt tái nhợt của Hàn Nhàn dần dần nhiều hơn chút xanh đen. “Vù…” Ngay thời điểm Hàn Nhàn còn đắm mình trong thất bại, bên kia bỗng nhiên có thanh bật hơi dài vang lên. nghiêng đầu, vừa thấy Tiêu Viêm kia nguyên lại nhắm mắt gần mười phút, lúc này mở mắt, hơn nữa vặn lưng cái, bộ dáng giống như mới vừa tỉnh ngủ. Nhận thấy Tiêu Viêm từ trong trạng thái nhắm mắt tỉnh lại, Huân Nhi phía dưới nhõm thở dài hơi. Nhìn khuôn mặt mỉm cười tại của Tiêu Viêm, bọn họ mặc dù biết xác thực xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm giác được Tiêu Viêm tại, tựa hồ cùng lúc trước có chút khác nhau. Mặc dù cảm giác như thế, nhưng lại nên lời biến hóa này rốt cuộc là gì, có chút huyền dị. Mà Hác trưởng lão đài nhìn thấy khí chất Tiêu Viêm như vậy, cũng nhịn được ngạc nhiên. Chợt mục quang thanh sắc cùng mục quang chỗ vài lão gia hỏa thân giao nhau lượt, đều là từ trong mắt đối phương nhìn ra chút kinh ngạc. Trước đến cuối cùng Tiêu Viêm có luyện chế thành công , có tâm cảnh cổ tỉnh bất ba (giếng cổ gợn sóng) này, liền đủ cho thu hoạch ít. Nhìn Tiêu Viêm lại bắt đầu luyện chế, Hàn Nhàn nhìn phần tài liệu cuối cùng còn lại thạch thai, tay vươn tới bỗng nhiên dừng chút, chợt thu trở về. lần cơ hội cuối cùng này, thể vẫn tùy tiện lãng phí mất như vậy… Trong động tác ngừng tay, Hàn Nhàn lại lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng Tiêu Viêm, trong lòng ác ý nghĩ : “Tên gia hỏa vờ vĩnh, tin ta , người khẳng định cũng thất bại thôi…” Có lẽ lời nguyền rủa của Hàn Nhàn có hiệu quả nhất định, ngay lúc Tiêu Viêm đem vài loại dược liệu cuối cùng ném vào bên trong dược đỉnh, tinh túy từ mấy chục loại dược tài ngưng tụ thành đám dược dịch màu đỏ, bỗng nhiên kịch liệt quay cuồng, chợt trong giây lát bộc phát ra trùng kích lực cực kì mạnh mẽ. Ầm tiếng, lập tức đem nắp dược đỉnh bắn lên trời, mà theo nắp đỉnh bay lên, dược dịch bên trong cũng vung vãi ra ngoài. Cuối cùng rơi mặt đất. - Ôi… Trong quảng trường, mọi người nhìn động tĩnh bên này của Tiêu Viêm, đều khỏi há to miệng, cuối cùng lại lần nữa phát ra thanh tiếc hận. - Hắc hắc. Nhìn thấy Tiêu Viêm luyện chế thất bại, Hàn Nhàn lúc này mới nhõm thở dài hơi, cười cười, quay đầu đem ánh mắt hướng về phần dược liệu cuối cùng thạch thai, trong lòng cười : “Xem ra lần này Long Lực Đan đều luyện chế ra được, ta cũng cần tính toán luyện chế thành công, chỉ cần luyện chế ra thất bại phẩm có thể tốt hơn Tiêu Viêm, vậy là được rồi…” Trong lòng lên ý niệm như vậy, Hàn Nhàn lại lần nữa nhóm lửa, sau đó bắt đầu luyện chế lần cuối. Bất quá luyện đan mà ôm loại tâm cảnh luyện chế thất bại này, còn có thể luyện chế ra chân chính đan dược sao ? Tiêu Viêm cũng để ý thanh tiếc hận bên dưới, tham xuất thủ chưởng, cỗ hấp lực mạnh mẽ xuất ra, đem dược đỉnh sắp rơi xuống đất hút về, sau đó nhàng che lên dược đỉnh, con người đen nhánh hơi toát ra phản xạ của hỏa diễm thanh sắc. “ ra là thế…” Ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh bốc lên, Tiêu Viêm bỗng nhàng cười. Trải qua hai lần thất bại, thế nhưng lại mơ hồ nắm giữ ít huyền diệu trong Long Lực Đan này. Bởi vậy, lúc này đây, lại tiếp tục chút chần chờ nghỉ ngơi, tay phải điều khiển ngọn lửa bên trong đỉnh, tay trái chậm rãi di động thạch đài. Đột nhiên, bàn tay run lên, ngay sau đó cánh tay hóa thành từng đạo tàn ảnh, mà theo tàn ảnh lên, từng gốc từng gốc dược tài khí thế giống như là đầu đuôi nối tiếp, cuồn cuộn ngừng bị ném vào trong dược đỉnh. Tốc độ như vậy, cơ hồ so với lần luyện chế đầu tiên còn muốn mạnh hơn vài phần. Mà nhìn thấy tốc độ luyện chế kinh khủng như thế của Tiêu Viêm, người trong quảng trường có chút trừng mắt há mồm. Ngay cả lúc trước luyện chế cẩn thận mà còn thất bại, lần này còn dám làm nhanh như vậy ? Tên kia tính hủy thuốc phá bình sao ? Đám người Huân Nhi cũng đồng thời bị hành động của Tiêu Viêm làm cho hơi kinh ngạc, hai mặt mình nhau liếc mắt cái, cũng chỉ có thể đều duy trì yên lặng, dám lên tiếng quấy rầy. Dưới tất cả ánh mắt chú ý, hai người quảng trường hết sức chăm chú, đều bắt đầu lần luyện chế cuối cùng, mà dược tài thạch thai, cùng bắt đầu ít dần. Thời gian lặng yên chảy xuôi qua kẽ tay, thời gian mười phút ngắn ngủi, trong mắt mọi người lại dài. Lúc này trong quảng trường xanh vàng lưỡng sắc hỏa diễm đều riêng rẽ bốc lên. Đám người Huân Nhi gắt gao nhìn chăm chú Tiêu Viêm, trong lòng bàn tay nắm chặt bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi. Nhưng tại thời điểm mắt bọn họ nhìn chớp, cỗ dược hương nhàn nhạt bỗng nhiên tỏa ra khắp quảng trường. Lập tức mọi người ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn nơi dược hương truyền đến, chuyển dời đến trong dược đỉnh trước mặt Hàn Nhàn. Dược hương đồng dạng đem tầm mắt khác trong quảng trường lôi kéo đến đây, trong nhất thời, từng đạo ánh mắt kinh ngạc đều tập trung người Hàn Nhàn. tựa hồ sắp luyện chế thành công sao ? Hác trưởng lão híp mắt, lát sau, bất đắc dĩ lắc đầu. Tên kia thế mà tự động bỏ cơ hội luyện chế đan dược thành công, ngược lại thối lui mà muốn luyện chế loại thất bại phẩm. hiểu được suy nghĩ của Hàn Nhàn, chỉ sợ tên này cho rằng Tiêu Viêm cũng thể nào luyện chế thành công Long Lực Đan, thành ra nếu mọi người đều luyện chế đan dược thành công, vậy liền xem ai luyện chế thất bại phẩm xuất sắc hơn… Loại tư tưởng này… khiến người ta nên lời. “Thình thịch !” Hai ba phút đồng hồ trôi qua, bàn tay Hàn Nhàn mạnh mẽ vung lên, nắp dược đỉnh tự động mở ra. vật nhan sắc loang lổ, hơn nữa hình dạng có chút giống đan dược từ trong dược đỉnh bay ra, chợt bị chụp vào trong tay. Cúi đầu nhìn đan dược chỉ loang lổ tỉ lệ, hơn nữa hình dạng bất quy tắc, da mặt Hàn Nhàn cũng nhịn được hơi hồng lên. Bất quá sau khi nghĩ đến có bán thành phẩm chung quy so với hoàn toàn thất bại tốt hơn, lúc này mới dễ chịu chút. Bước nhanh ra khỏi thạch thai, đưa đan dược trong tay cho Hác trưởng lão. Tiếp nhận đan dược trong tay Hàn Nhàn, Hách trưởng lão có chút dở khóc dở cười. Thứ này cũng gọi là đan dược ? “Ài…” Thở dài hơi, Hách trưởng lão tiện tay nắm lấy đan dược, cũng hề để ý Hàn Nhàn, mà đem ánh mắt ném về thân Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào dược đỉnh. Sau lúc, ông đột nhiên đem liếc mắt nhìn Hàn Nhàn bên cạnh cái, thản nhiên : - Chỉ sợ lần này Tiêu Viêm lại thắng ngươi rồi. Nghe vậy, Hàn Nhàn sắc mặt có chút khó coi lướt qua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, cười lạnh : - Vậy cũng nhất định.
Chương 497: May mắn làm nhục mệnh Dịch: thanhacma - Biên: Dangneo (A Nèo) Theo việc luyện chế của Hàn Nhàn kết thúc, bên trong quảng trường cũng khỏi hơi vang lên chút bàn tán khe khẽ. - Tên kia luyện chế thành công sao ? Ngô Hạo mặc dù đối với chiến đấu cực kì ham thích, nhưng luyện đan này cũng là dốt đặc cán mai. Nhìn thấy Hàn Nhàn kia rời khỏi thạch thai, hơn nữa đem đan dược cầm trong tay giao cho Hác trưởng lão, lập tức đôi mày khỏi nhanh chóng nhíu lại. - Hẳn là đâu, nghe ngũ phẩm đan dược thành hình có thêm ít dị tượng, nhưng lúc nãy ngoại trừ trận dược hương bình thường ra, vẫn chưa xuất nửa điểm dị tượng. Hơn nữa nhìn sắc mặt Hách trưởng lão kia biểu tình tựa hồ cũng giống như là nhìn thấy ngũ phẩm đan dược mà toát ra. Huân Nhi suy nghĩ chút, khẽ lắc đầu giọng . Nghe được phân tích của Huân Nhi, đám người Ngô Hạo bên cũng khẽ gật đầu, ngẩng đầu đem ánh mắt chuyển hướng đến Tiêu Viêm vẫn hết sức chăm chú trong luyện chế như cũ, thấp giọng : - Nhưng cho dù Hàn Nhàn luyện chế thành công nữa, tốt xấu gì cũng giao ra vật gì đó, nếu Tiêu Viêm vẫn hai tay trống trơn giống như hai lần trước, xem như cuối cùng hai người cũng đều luyện chế thành công, mà thắng lợi, vẫn là về đầu Hàn Nhàn thôi. - Vậy lần tới Tiêu Viêm ca ca có thể luyện chế thành công. Huân Nhi cười khổ tiếng. Thời khắc này, nàng cũng chỉ có thể an ủi như vậy. Dưới chú thị của tất cả mục quang sáng quắc trong quảng trường, Tiêu Viêm giống như nghe thấy, đôi mắt chăm chú nhìn vào dược đỉnh. Phía ngọn lửa màu xanh hừng hực kia, đoàn dược dịch tinh thuần lớn màu đỏ cấp tốc quay cuồng, cho dù cách xa dược đỉnh dày, linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm vẫn có thể kéo dài đến bên trong đỉnh, cảm giác được ràng đoàn dược dịch này bên trong chứa lực lượng khổng lồ. - Tinh luyện sắp hoàn thành, kế tiếp, liền là dung hợp. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dược dịch màu đỏ nhạt bốc lên, Tiêu Viêm trong lòng nỉ non. Lần trước thất bại trong bước này, cho đến lần này, Tiêu Viêm ràng nguyên nhân thất bại, linh hồn lực lượng chia làm hai luồng, đều dũng mãnh tiến vào dược đỉnh. luồng gắt gao áp chế hỏa diễm, mặt khác luồng như chớp đem dược dịch bao vây vào trong, sau đó trong giây lát bộc phát ra lực áp súc cực kì cường đại. Giống như cảm nhận được lực lượng áp súc đến từ chung quanh, dược dịch màu đỏ nhạt bỗng nhiên kịch liệt dao động, mà theo mỗi lần dao động của nó, lại có gợn sóng năng lượng cực kì mạnh mẽ từ trong mạnh bạo xuất ra, cuối cùng cùng chỗ linh hồn lực lượng hình thành bàn tay to vô hình va chạm với nhau. “Tang… !” thạch thai, dược đỉnh khẽ run lên, trận tiếng va chạm thanh thúy vang lên từ bên trong truyền ra. Trong lúc dược đỉnh run rẩy, sắc mắt Tiêu Viêm cũng hơi thay đổi, bàn chân mạnh mẽ đạp đất cái, bàn tay cách hướng dược đỉnh phía trước nắm chặt, bộ dáng kia, giống như muốn đem khí trước mặt bóp nát. Theo bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt, dược dịch trong dược đỉnh kịch liệt bốc lên rồi đột nhiên bị kiềm hãm, vô hình đại thủ do linh hồn lực lượng chung quanh hình thành thành, trong khoảnh khắc lực lượng tăng vọt. Nguyên bản đoàn dược dịch lớn, bây giờ chỉ còn cỡ quả bóng bàn, bất quá thời điểm khi nó thu lại đến tình trạng như vậy, lại liền lâm vào tình trạng phản kháng, vô luận như thế nào cũng chịu tiến vào bước cuối cùng kia. Khuôn mặt trắng bệch, trong liều chết ngăn cản của dược dịch dần dần đỏ lên, Tiêu Viêm nghĩ tới Long Lực Đan này thế mà có thể khó luyện chế như vậy. Trình độ phản kháng như thế, xem như Tam Văn Thanh Linh Đan so ra bằng. bất quá trong lòng Tiêu Viêm cũng ràng, nếu như lúc này mình có thể đem Long Lực Đan này luyện chế thành công, như vậy bản thân sợ là có thể trực tiếp tiến đến trình độ ngũ phẩm Luyện Dược Sư. Biến hóa của sắc mặt Tiêu Viêm đồng dạng bị mọi người trong quảng trường thu vào trong mắt, huống hồ tình trạng run rẩy lúc trước của dược đỉnh bọn họ cũng đều nhìn thấy, lập tức trái tim chúng nhân đều vọt lên đến cổ họng, mí mắt chớp cũng chớp. “Luyện chế ngũ phẩm đan dược là khó khăn như vậy, biết hợp nhất đan dược càng cao càng gian nan thế nào nữa?” Trong lúc linh hồn lực lượng cùng lực lượng bên trong dược dịch giằng co, trong lòng Tiêu Viêm rất nhanh lên đạo ý niệm, chợt hít sâu hơi khí nóng, khuôn mặt nháy mắt đỏ rần lên, tay phải cách hướng tới dược đỉnh đầu tiên là dần mở ra, sau đó lại lần nữa run rẩy chậm rãi nắm lại. Tiếng quát trầm thấp từ trong yết hầu vang ra : - Ngưng cho ta! Tiếng quát hạ xuống, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên nắm chặt, mà theo bàn tay ép lại, dược dịch chỉ to cỡ quả bóng bàn bên trong dược đỉnh mạnh mẽ run rẩy trận, chợt lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thu lại nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, dược dịch thấy, đổi lại chính là hình thức ban đầu của viên đan dược màu đỏ nhạt. Đan dược thành hình, bước gian nan nhất vượt qua, trán Tiêu Viêm mồ hơi lạnh lộp độp rơi xuống. Thở hổn hển vài hớp khí, rồi chặt chẽ áp bức thanh sắc hỏa diễm, cũng là bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra nhiệt độ nóng cháy, nung miếng đan dược sơ hình bất quy tắc kia. Cùng miếng bán thành phẩm mà Hàn Nhàn xuất ra kia bất đồng, đan dược trong dược đỉnh của Tiêu Viêm giờ, đích là hình thức ban đầu của món ăn. Bề ngoài của viên đan dược sơ hình này cũng nhiều quy tắc, thế nhưng màu sắc và nước bóng lại cùng cái bán thành phẩm loang lổ kia của Hàn Nhàn hoàn toàn bất đồng. Bán thành phẩm của tên kia, nếu người nào ăn cuối cùng có nhận được lực lượng tăng vọt trong thời gian ngắn ngủi , hay bị lực lượng của dược liệu trộn lẫn cẩu thả trùng kích đến bạo thể mà chết, cái này ai biết, bởi vì chẳng ai dám ăn thử thứ kia cả. Viên đan dược bên trong dược đỉnh của Tiêu Viêm lúc này, mặc dù vẫn gần là hình thức ban đầu, nhưng lại bước đầu có đủ dược hiệu của Long Lực Đan. Lúc này ăn nó vào, mặc dù lực lượng tăng phúc khẳng định so ra kém đan dược chính phẩm, nhưng ít nhất, nó cũng sinh ra uy hiếp đối với sinh mệnh con người. Từ điểm này mà xem, trường tỉ thí này, tại ra thắng bại phân. Nhìn Tiêu Viêm kia thở hồng hộc như mất nước, Hách trưởng lão mỉm cười gật đầu, bàn tay chậm rãi vuốt râu, nghiêng đầu liếc mắt Hàn Nhàn sắc mặt có chút tái nhợt. Xem ra, tên này cũng hiểu được, bằng vào cái cục bán thành phẩm kia, thể thắng được đan dược sơ hình của Tiêu Viêm. - Ha ha, Hàn Nhàn, ta đúng chứ hả ? Hách trưởng lão vung vẩy cục bán thành phẩm loang lổ kia của Hàn Nhàn trong tay, nhịn được cười . Khóe miệng hơi run rẩy, thanh cười cười của Hàn Nhàn cực kì khó nghe, : - Trưởng lão, tỉ thí còn chưa tới cuối cùng mà. Trình tự luyện đan, kết đan đích là bước khó nhất, nhưng phía sau cũng thiếu bước làm người ta đau đầu. Chỉ cần Tiêu Viêm trong đó sai lầm nửa điểm, chỉ sợ ngay cả lần cơ hội cuối cùng đều lãng phí mất, đến lúc đó, ta ít nhất còn có viên bán thành phẩm. - Vậy chúng ta tiếp tục xem . Nhìn thấy Hàn Nhàn lúc này vẫn mạnh miệng như cũ, Hách trưởng lão cười cười, cũng tiếp tục lời vô nghĩa, chuyển đầu đem ánh mắt lần nữa ném về phía Tiêu Viêm. Trong dược đỉnh, ngọn lửa màu xanh ngừng chồm lên, hơi nóng đem dược đỉnh biến thành hỏa lò, mà viên đan dược sơ hình có ngoại hình theo quy tắc ban đầu, cũng trong lúc bị nung này, chậm rãi trở nên mượt mà hơn, hơn nữa mặt ngoài của nó, nước bóng cũng càng lúc càng lộng lẫy, xa xa nhìn lại, liền giống như viên hồng bảo thạch, tại bên trong thanh sắc hỏa diễm, tản mát ra quang mang chói mắt. Sau lúc kết đan thành hình, đến lúc nung nóng kế tiếp, Tiêu Viêm đều hoàn thành hoàn mĩ. Nhưng thao tác tinh tế như vậy cũng làm cho mồ hôi lạnh trán Tiêu Viêm càng lúc càng dày đặc, khuôn mặt cũng trong tiếng thở hào hển mà nhiều thêm tia tái nhợt. Tất cả điều này đều là biểu Tiêu Viêm muốn nhanh chóng đến cực hạn. Nguyên bản cũng vì Tiêu Viêm từng bước thuận lợi mà kinh hiểm tới, mà Hàn Nhàn sắc mặt khó coi sau khi nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Viêm, khuôn mặt mới nhiều hơn nét cười lạnh, trong lòng ngừng nguyền rủa linh hồn lực lượng của khô kiệt. Trớ chú của Hàn Nhàn tự nhiên là thể nào nhiều lần linh nghiệm. Hơn nữa cũng đánh giá thấp tính bền của Tiêu Viêm. Tên này tuy rằng hô hấp càng thêm dồn dập, thế nhưng con ngươi vẫn đen nhánh, vẫn thanh minh như cũ, vẫn chưa bởi vì chút nhân tố ngoại giới mà có dao động gì. Ánh mắt gắt gao nhìn trong dược đỉnh, bên trong thanh sắc hỏa diễm, viên đan dược màu đỏ sậm như như . Đan dược lúc này muốn nội liễm vẻ chói mắt khi trước, nhìn qua, phổ thông như bình thường đan dược, có chút ngoại hình của ngũ phẩm đan dược danh tự hiển hách. Ánh mắt lom lon nhìn viên đan dược màu đỏ sậm kia, lúc này viên đan dược gần như mượt mà, trong lòng Tiêu Viêm ràng, viên ngũ phẩm Long Lực Đan này sắp chân chính thành đan ! Bên trong hỏa diễm, đan dược màu đỏ sậm bắt đầu quay tròn, mà theo quay tròn tăng lên, độ nóng cháy bên trong ngọn lửa màu xanh dần hội tụ thành những sợi tơ vô hình vặn vẹo, xa xa ngừng tiến vào bên trong. “ !” Trong lúc xoay tròn đó, bên trong đan dược đỏ sậm bỗng nhiên có vòng gợn sóng ám hồng sắc dũng xuất ra, cuối cùng nện mạnh lên vách dược đỉnh, phát ra thanh thanh thúy mà vang dội. Nhận thấy biến hóa như vậy của đan dược đỏ sậm, khuôn mặt Tiêu Viêm dần ngưng trọng. ràng, lúc này ngũ phẩm đan dược hình thành mà tạo thành năng lượng hỗn loạn. Năm đó ở Gia Mã đế quốc đường bay đến Tháp Nhĩ Qua, Dược Lão phi hành thú luyện chế ngũ phẩm đan dược cũng xuất qua loại dị tượng này. “Răng rắc…” Sau khi thanh thanh thúy kết thúc, bỗng nhiên đạo thanh cực nhưng trong tai Tiêu Viêm lại như tiếng sấm lặng yên vang lên. Đồng tử hơi co lại, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển dời đến mặt ngoài dược đỉnh, quả phát ra cái khe chậm rãi lan tràn ra, lập tức trong lòng khỏi than khóc tiếng. Là lần nổ lò thứ mấy rồi đây ? “ !” Lại là đạo gợn sóng năng lượng từ bên trong đan dược khuếch tán ra, cái khe kia cũng nhanh chóng phân nhánh, chậm rãi lan tràn tới toàn thân dược đỉnh. Khe nứt càng lúc càng nhiều, tới cuối cùng, chính ngay cả người trong quảng trường cũng phát biến cố của dược đỉnh. Nhìn ngọn lửa màu xanh lãnh đạm lộ ra từ trong khe, tất cả mọi người khẽ hít mốt hơi khí lạnh, số nữ đệ tử nhịn được bịt mắt. Ai cũng nghĩ tới, tại thời điểm cuối cùng này, thế mà lại xuất loại biến cố biết làm người ta gì này. Hách trưởng lão sắc mặt lúc này cũng thay đổi, chau mày, tầm mắt gắt gao nhìn vào dược đỉnh, nháy mắt sau, mục quang khẽ nâng, thấy thanh niên phía sau dược đỉnh kia khóe miệng ngấn chút nét cười bất đắc dĩ. Hàn Nhàn giờ phút này, khuôn mặt đầu tiên là trận kinh ngạc, ngay sau đó, kinh ngạc chuyển hoán thành vẻ tươi cười khi người khác gặp tai họa. Đặc biệt sau khi nghe được đám thanh ‘Răng rắc’, nét cười càng trở nên nồng đậm hơn nhiều. “Rắc…” Dưới tất cả ánh mắt soi mói, khe hở lan tràn dược đỉnh bỗng nhiên chậm rãi đình chỉ. Thấy thế, mọi người vừa muốn buông lỏng hơi, liền lần nữa nhìn thấy bên trong dược đỉnh kia, viên đan dược đỏ sậm lại bộc phát ra cỗ gợn sóng năng lượng cuồng bạo. Gợn sóng năng lượng khuếch tán ra, lặng yên cùng dược đỉnh va chạm. Cuối cùng, mọi người liền nghe thấy đạo tiếng nổ trầm thấp vang mạnh, mảnh của dược đỉnh bắn veo véo đầy trời. - Thất bại trong gang tấc. Nhìn chỗ thạch thai bởi vì nổ lò mà dâng lên sương trắng nhàn nhạt, Hách trưởng lão cực kì tiếc hận thở dài hơi. Nếu dược đỉnh của Tiêm Viêm cao cấp hơn chút mà , mảy may nghi ngờ tên gia hỏa này có thể thành công đem Long Lực Đan này luyện chế ra. - Ài… Trong quảng trường, tất cả mọi người đều thở dài hơi, vì lần thất bại cuối cùng này mà cảm thấy đáng. Ngạc nhiên nhìn vụ nổ lò bất ngờ kia, lát sau, khóe miệng Hàn Nhàn tràn ra chút tiếu ý. Nhưng ngay tại thời điểm nhịn được muốn cười ra tiếng, tiếng ho khan từ trong sương trắng truyền ra. Chợt tiếng bước chân vang lên, thanh niên hắc bào ngoại hình có chút chật vật chậm rãi ra. Tiêu Viêm giờ khắc này, khuôn mặt có chút lốm đốm đen, hắc bào cũng bị cháy sạch ngừng xuất khúc cuộn và lỗ đen, bên trong bàn tay nắm chặt, ngừng chảy ra máu đỏ sẫm. Huyết dịch rơi mặt đất, bắn tung tóe thành đóa huyết hoa. Nhìn thấy hình tượng giờ phút này của Tiêu Viêm, cơ hồ tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc xuống, trong lòng thay trào lên cỗ cảm giác đáng. Hàn Nhàn cũng đồng dạng bị hình tượng của Tiêu Viêm làm cho có chút ngạc nhiên, bất quá ngay sau đó liền phục hồi tinh thần, tiến lên bước, hướng về Tiêu Viêm nhún vai cười : - Tiêu Viêm niên đệ, luyện đan thất bại là chuyện thường xảy ra, ngươi cũng nên chú ý, vậy ba loại thuốc kia… Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc vẻ mặt thấy người gặp hoạ mà vui của , chậm rãi tiến lên, chợt sát thân mà bước qua, chút nào để ý tới. xem thường của Tiêu Viêm, làm cho sắc mặt Hàn Nhàn trầm xuống chút, vuốt tay thầm : "Kẻ thất bại đều thế cả.” Trong lòng nghĩ vậy, mặt mang tươi cười xoay người lại. Ngay sau đó, nét cười dần nhạt, cho đến cuối cùng ngưng lại. Từ sát người Hàn Nhàn qua, Tiêu Viêm đến trước mặt Hách trưởng lão. Thời điểm ông này tựa hồ còn suy nghĩ làm sao an ủi tiểu tử tiềm lực bất phàm kia, tên kia lại vươn bàn tay dính đầy máu tươi, sau đó chậm rãi mở ra. Theo bàn tay mở ra của Tiêu Viêm, viên đan dược mượt mà màu đỏ đậm vẫn dính chút máu, im lặng xuất dưới vô số tầm mắt khiếp sợ ! - Ha ha, Hách trưởng lão, may mắn làm nhục mệnh. Bưng ngực nhàng ho khan tiếng, thanh Tiêu Viêm kia nhàng chậm rãi bồi hồi quảng trường, cũng là làm cho vô số người đối với hắc bào thanh niên kia từ trong tim dâng lên phần kính sợ.
Chương 498: Thắng lợi Dịch: kentus - Biên: Dangneo (A Nèo) Quảng trường lâm vào tĩnh lặng nhìn viên đan dược màu đỏ sậm nằm thẳng đứng trong tay thanh niên áo đen kia, hồi lâu sau im lặng rốt cục bị trận tức giận phá vỡ. Chỉ thấy Hàn Nhàn bước nhanh về phía Tiêu Viêm, ánh mắt phiếm hồng như đánh bạc thua táng gia bại sản: - có khả năng, nhất định có vấn đề, tên kia nhất định là thừa dịp lúc sương trắng dâng lên mà có động tác. Nghe được Hàn Nhàn này thất thố rống giận, chỉ có đại đa số người trong quảng trường nhíu mày, mà ngay cả chính Hách trưởng lão khuôn mặt cũng lên vẻ tức giận. Tiêu Viêm là do trông coi mà luyện chế, nếu làm bừa chẳng phải ám chỉ chính mắt mờ. - Hàn Nhàn, thỉnh chú ý lời mình , thị phi công chính tới phiên ngươi làm chủ. Lạnh lùng liếc Hàn Nhàn cái, Hách trưởng lão quát. Bị Hách trưởng lão khiển trách Hàn Nhàn mới từ bên trong thất thố phục hồi tinh thần, nhìn người trước mặt tức giận ra mặt, vội vàng khom người giải thích, phi thường ràng ở bên trong viện này Hách trưởng lão có bao nhiêu quyền thế. Thấy được Hàn Nhàn giải thích Hách trưởng lão sắc mặt hòa hoãn hơn chút, mắt quay về người Tiêu Viêm ánh mắt nghiêm khắc lên vẻ tán thưởng che dấu. Thiên phú như thế, tâm tính như vậy mà ai có thể thu được đệ tử này thực là loại may mắn. - Hách trưởng lão thỉnh nghiệm tra chút , bằng có người phục đấy. Tiêu Viêm hướng về phía Hách trưởng lão mỉm cười giơ bàn tay lên. Nghe vậy, Hách trưởng lão chần chừ cười vươn tay cẩn thận nhận lấy viên ngũ phẩm đan dược bỏ vào lòng bàn tay mình, trong mắt có chút nóng cháy, loại ngũ phẩm đan dược này đối với Đấu Vương cường giả cũng là có hiệu quả, thời điểm cùng người chiến đấu ăn trước viên lực lượng đột nhiên tăng gấp bội, hiển nhiên lấy được công hiệu ngoài mong đợi. Khi Hách trưởng lão kiểm nghiệm, trong quảng trường đột nhiên có bóng người chớp động vài thân ảnh già nua bay lên đài, hướng về phía Tiêu Viêm cười cười sau đó vây Hách trưởng lão, ánh mắt nhìn viên đan dược màu đỏ đều có chút kinh dị. - Các ngươi gia hỏa này… Nhìn thấy mấy người vây tới, Hách trưởng lão nhất thời nhướng mắt lên, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm đan dược trong tay nâng tới trước : - Nhìn cái , hẳn chính là Long Lực Đan vừa ra lò, đan dược này còn mang theo chút độ ấm. - Ừ, giả được, Long Lực Đan này ta xem Hỏa lão đầu luyện chế qua, đích là tỉ lệ, hương vị như vậy. gã ngực đeo huy chương trưởng lão vuốt chòm râu khẽ gật đầu, cười tán thưởng . - nghĩ tới tên tiểu tử này vào Nội viện cũng tới ba tháng thời gian, thế nhưng có thể đem Long Lực Đan loại này luyện chế ra, đan dược này ở trong khoa luyện dược cũng chỉ có ít ỏi người có thể làm ra thôi. Mặt khác mấy gã trưởng lão cũng phụ họa theo. bên, nghe trưởng lão đây đó chuyện với nhau, Hàn Nhàn sắc mặt lại khó coi hơn rất nhiều. Vài vị trưởng lão cùng chỗ thầm lúc sau, mới xoay người rời khỏi quảng trường, nhưng mà khi qua Tiêu Viêm đều dừng bước vỗ vỗ bờ vai , mặt ấm áp tươi cười : - Tiểu tử, ta về sau nếu cần phải luyện chế đan dược chỉ sợ còn phải tìm ngươi hỗ trợ chút. Đối với ít tứ phẩm đan dược các trưởng lão thực lực mạnh mẽ quá mức để ý, nhưng là ngũ phẩm đan dược là bất đồng, loại cấp bậc đan dược này đại đa số đều làm trưởng lão tâm động. Bởi vậy, giờ nhìn thấy Tiêu Viêm có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược thái độ tự nhiên là hiền lành hơn nhiều. - Ha ha, chỉ cần trưởng lão có thể chuẩn bị dược liệu Tiêu Viêm nhất định tận dụng hết khả năng. Đối với vài trưởng lão, Tiêu Viêm tự nhiên là hề cự tuyệt. Cười cười trả lời, sau đó đem bọn họ ly khai với vẻ mặt tươi cười tự đắc. Nhìn gã trưởng lão cuối cùng xuống đài Tiêu Viêm lúc này mới thở ra nhõm hơi, xoay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy Hách trưởng lão kia khuôn mặt cười tủm tỉm, lập tức khóe miệng nhếch lên, cười : - Hách trưởng lão ngày sau nếu có cần hỗ trợ gì đó, cứ việc tìm tiểu tử là được rồi, trong vòng khả năng nhất định từ chối. - Ha ha, vậy ta cám ơn trước. Nghe Tiêu Viêm như vậy, Hách trưởng lão ý cười càng đậm, trong lòng vị lão sư này hiển nhiên rất vui. - Khụ, Hàn Nhàn, lúc trước cũng nghe được chư vị trưởng lão đánh giá, tại còn có dị nghị gì ? Xoay đầu lại, Hách trưởng lão mặt ý cười chuyển hoán ngay, hướng Hàn Nhàn thản nhiên mà . Hàn Nhàn giờ phút này mặt còn chút tiết, lúc sau mới lắc đầu cắn răng: - có! Khẽ gật đầu, Hách trưởng lão xoay về hướng quảng trường trầm giọng : - Tỷ thí kết thúc, ta tuyên bố luyện đan tỷ thí lần này, Tiêu Viêm thắng! - A! Hách trưởng lão tiếng quát vừa xong, mọi người Bàn Môn tự chủ được cao giọng hô, lây nhiễm theo bọn họ quảng trường khán giả cũng cao cao giơ bàn tay lên, cả quảng trường ầm ầm vang dội tiếng vỗ tay. Ánh mắt cùng đám người Huân Nhi phía dưới liếc nhau, thấy bọn họ dựng thẳng ngón tay cái lên Tiêu Viêm liền cười tiếng. - Ngươi nhận thua, như vậy sau ba ngày đem tiền đặt cược cùng 5 gian hàng giao dịch cấp cho Bàn Môn. Hơn nữa, ngươi thầm gây rắc rối với Bàn Môn cũng phải triệt hồi. Nghe được tiếng vỗ tay vang dội kia, Hách trưởng lão chợt với Hàn Nhàn. - Vâng ! Mặc dù tiếc nuối nhưng tiền đặt cược xuất ra, Hàn Nhàn chỉ có thể ngậm đắng mà nuốt xuống bụng, thấp giọng đáp ứng câu sau đó liền phẩy tay áo cái xuống đài. Khi ngang người Tiêu Viêm lạnh lùng : - Việc này chưa hết đâu! Quay đầu lại, nhìn xuống quảng trường Hàn Nhàn và thành viên Dược Bang đều nổi giận đùng đùng rời , ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi lạnh xuống. - Ha ha, Tiêu Viêm yên tâm , nếu các ngươi thỉnh ta làm công chứng viên, như vậy ta bảo đảm liền phải trả đầy đủ tiền đặt cược. Hách trưởng lão vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm cười . - Đa tạ trưởng lão! Hách trưởng lão cười cười, trong tay cầm viên Long Lực Đan đỏ sậm thoáng chần chừ chút, đem nó đưa cho Tiêu Viêm : - Đó là chiến lợi phẩm của ngươi, nên thu về . Mặc dù Hách trưởng lão chần chừ chỉ trong chớp mắt, vẫn như cũ tránh được mắt Tiêu Viêm, liền : - Hách trưởng lão cấp phương thuốc cho viên Long Lực Đan này, giá trị có thể cao hơn quả đan dược này nhiều lắm, cái này cấp cho trưởng lão . Nghe được lời Tiêu Viêm , Hách trưởng lão thoáng giật mình, nhưng mà trầm ngâm chỉ chốc lát, lại như cũ lắc đầu đem nó nhét vào tay Tiêu Viêm, cười khổ : - Quên , Long Lực Đan này những tên kia đều mê tít mắt, ta nếu thu xuống sợ là bị bọn họ cười nhạo phen, người nếu có tâm ngày sau luyện chế có dư, lại cho lão quả, ta tự nhiên nhớ kỹ. Nghe vậy, Tiêu Viêm chần chừ chút, đành phải đem đan dược tiếp nhận, nhét vào trong nạp giới, cười : - Chỉ cần ta tìm đủ dược liệu, luyện chế ra trước tiên đưa cho trưởng lão. - Ha ha ha ha, có tâm là tốt rồi, về phần dược liệu, ha ha… Nội viện mấy năm nay góp nhặt cũng ít, dược liệu khố kia vừa đẹp do ta chưởng quản, khụ, ngày nào đó nếu cần đến thăm chút . Hách trưởng lão cười cười mặt gian gian, xong vài câu, còn vỗ vai Tiêu Viêm, ý tứ kia chỉ có hau người hiểu được. Nghe được lời này của Hách trưởng lão, Tiêu Viêm đầu tiên là ngẩn ra, chợt xẹt qua tia kinh hỉ, hướng về phía trước gật gật đầu. về thực lực trong Nội viện, góp nhặt ít dược liệu cực kỳ khó gặp, mấy thứ này đối với Tiêu Viêm mà , chính là lực hấp dẫn lớn lao. - À, đúng rồi… Đem đan dược giao cho Tiêu Viêm, Hách trưởng lão bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cau mày : - Nếu giờ Bàn Môn ngươi muốn chính thức bán đan dược, dựa theo quy củ, ở bên trong viện các nơi đem đan dược giao dịch, mỗi tháng cần giao nộp 2 phần Hỏa năng cho Nội viện, cách khác, nếu các ngươi tháng thu được 1000 ngày Hỏa năng vậy giao nộp 200 . Nghe vậy Tiêu Viêm nhất thời kinh ngạc, này tính là cái gì? Nộp thuế? Hơn nữa thuế còn cao như vậy? 2 phần 10? - Ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy, cái này Nội viện sớm có văn bản quy định ràng rồi. Nhìn thấy Tiêu Viêm bộ dáng Hách trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu : - Tiêu thụ đan dược ngươi cũng biết, cơ bản là vốn bốn lời, cho nên Nội viện cũng phải quản chế ít, nếu mà toàn bộ Hỏa năng trong viện đều chảy vào trong thế lực bán ra đan dược, thành cái dạng gì? Mấy năm nay, Dược Bang cũng thu thuế suất như vậy sao. Cười khổ tiếng, Tiêu Viêm thấp giọng : - Nhưng này cũng quá độc ác ? Trưởng lão cũng phải biết, dược liệu giờ giá cả rất cao, hơn nữa luyện đan có khả năng tất cả thành công mà. - Này ta cũng biết nhưng quy củ như vậy… Hách trưởng lão vuốt tay, nhìn thấy Tiêu Viêm nhíu mày thoáng trì hoãn chút, : - Ai, như vậy , ngày sau các ngươi Bàn Môn chỉ phải giao 1 phần 10 là được, nhưng mà việc này cần đường hoàng, bằng Dược Bang biết, Hàn Nhàn kia sợ là vui, haha. - Trưởng lão có thể tùy ý điều chỉnh thuế suất ? Nhìn thấy Hách trưởng lão lời là giảm thuế Tiêu Viêm khỏi kinh ngạc hỏi. - Ha ha, trong Nội viện, phần dược liệu đan dược vừa vặn là ta chưởng quản toàn bộ quá trình. Hách trưởng lão cười cười nhưng trong lòng, tiếp: - Huống hồ đại trưởng lão cũng vô cùng chiếu cố ngươi, ta đây cũng tính phạm quy. - Như thế liền cám ơn trưởng lão nhiều, ngày sau luyện chế Long Lực Đan, tất nhiên trước cấp dâng trưởng lão. Trong lòng lặng lẽ thở dài hơi, giảm nửa, đâu cũng phải số lượng , lập tức Tiêu Viêm cảm tạ ngay. Hách trưởng lão cười gật đầu : - Tốt lắm, hôm nay luyện đan ngươi chỉ sợ cũng tới cực hạn, vẫn nên trước về nghỉ ngơi , ngày mai phái người nhận điểm giao dịch từ Dược Bang, đây chính là địa phương tốt. xong liền dẫn đầu xoay người bước ra ngoài quảng trường. Tiêu Viêm khẽ gật đầu cũng rời , hướng đám người Huân Nhi phất tay. Sau đó đám người ở chung quanh bị từng ánh mắt soi mói nóng bỏng, hoan hô ra khỏi quảng trường.
Chương 499: Chiêu nạp Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo) Từ khi luyện đan tỷ thí đến nay qua 3 ngày, trong thời gian này luyện dược thuật của Tiêu Viêm cơ hồ truyền tụng trong đại đa số đệ tử Nội viện. Lúc này danh vọng trong viện của Tiêu Viêm chỉ sợ muốn sánh ngang với các cường giả trong top 10 Cường Bảng, luyện dược sư có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược, mặc kệ là ở chỗ nào đều được hưởng thụ đãi ngộ như cấp bậc Đấu Vương thậm chí Đấu Hoàng. Đây đó từ biểu thái độ ấm áp từ các trưởng lão Nội viện đối với Tiêu Viêm là hiểu được. Tuy vì có phân phó của đại trưởng lão kia thầm chiếu cố cho Tiêu Viêm, nhưng trước kia vài vị trưởng lão cũng chỉ đối đãi như đệ tử có tiềm lực tệ mà thôi. Mà giờ xác thực đưa lên ngang hàng mà chuyện. Trong lúc chuyện, lời cũng ra phần khách khí khó nhận ra. Dù sao trong lòng trưởng lão này nọ cũng ràng, tên luyện dược sư luyện chế ra ngũ phẩm đan dược, giá trị này xa xa cao hơn cường giả cấp Đấu Vương. Mà ở lúc sau hiểu ràng giá trị chênh lệch, các trưởng lão tự nhiên cũng thể trước mặt Tiêu Viêm biểu ra uy nghiêm trưởng lão. Bởi vì bọn họ biết, thân phận này cùng so sánh với Tiêu Viêm kỳ có nửa lực áp bách. Nếu vô dụng, cần gì phải tới thân phận. …… Ba ngày thời gian vừa qua, chỉ có làm cho danh vọng Tiêu Viêm phóng đại trong viện, hơn nữa mượn dùng thanh danh tỷ thí thắng lợi, cơ hồ tất cả Nội viện đệ tử đều muốn nghe tới, Bàn Môn muốn bắt đầu tiêu thụ đan dược. Tin tức quan trọng này, kiến thức qua Tiêu Viêm luyện đan tai bắc quảng trường, ít người đều cảm thấy hứng thú với đan dược của Bàn Môn. Thậm chí thường xuyên có tí người qua lại ngoài cửa hội tân sinh, muốn mua trước. Mặt khác, bởi vì tỷ thí thắng lợi, trong ba ngày Dược Bang đem 5 điểm giao dịch lục tục giao cho Bàn Môn, mặc dù với địa điểm tiêu thụ tốt thế này Dược Bang ràng cực kỳ đau lòng, hơn nữa lấy cớ kéo dài thời gian giao nộp. Tiểu kế nhặt ấy đều bị Hách trưởng lão ra mặt cho nên tự nhiên sụp đổ. Cuối cùng trước mặt uy nghiêm Hách trưởng lão, Dược Bang cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn thành viên Bàn Môn đem điểm giao dịch vốn khắc huy chương Dược Bang thay vào đó huy chương Bàn Môn. Khi 5 địa điểm giao dịch vào tay, bọn Tiêu Viêm liền chân cảm giác được cái gì gọi là nóng người, vẻn vẹn ngày thời gian mà có tới gần 200 viên đan dược nhanh chóng tiêu thụ hết sạch. Nhìn con số Hỏa năng tăng vọt Hỏa tinh tạp kia, mấy người Tiêu Viêm đều là nhịn được há hốc mồm. Đan dược hết, hơn nữa giờ Dược Bang phong tỏa dược liệu cũng bị giải khai, Tiêu Viêm tự nhiên bắt đầu bận rộn, nhưng mà sau hai ngày hai đêm luyện chế mà vẫn cung đủ cầu, Tiêu Viêm cười khổ dừng tay. Hướng bọn Huân Nhi đưa ra đề nghị. - Chúng ta hẳn là nên thu nạp ít luyện dược sư nữa thôi. Trong đại sảnh, Tiêu Viêm đôi mắt đen thui, biết làm sao đành vuốt tay : - mình ta thể chịu đựng được luyện chế nhiều như vậy, cho nên chúng ta phải thỉnh người. - Tìm người? - như vậy là muốn đem phương thuốc ra ngoài sao? Vừa nghe Tiêu Viêm đề nghị, Huân Nhi cũng là có chút kinh ngạc, trầm ngâm hồi giọng hỏi. - Lúc này có biện pháp khác, ta dù sao cũng thể mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng luyện chế đan dược được? Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu, : - Phương thuốc chúng ta thể bảo mật cả đời, huống chi các ngươi cũng quá đề cao độ trân quý của ba loại phương thuốc này. Nếu là ngày nào đó lộ bí mật, ta tự nhiên đem ra phương thuốc xuất sắc hơn. Lời này giả, ba loại này cũng chỉ ước chừng là nhất, nhị phẩm, căn bản tính là quá trân quý. Nghe vậy, ba người Huân Nhi chần chừ chút, liền gật đầu. - Tiêu Viêm rất đúng, dù sao thể cả ngày bị nhốt tại Bàn Môn để luyện đan. - Về phần chuyện tìm kiếm Luyện dược sư để các ngươi làm . Nhớ kỹ việc này phải lén tiến hành, hơn nữa mỗi người luyện dược sư tiến vào Bàn Môn cũng phải điều tra cho trước kia có liên hệ gì với Dược Bang ? Tiêu Viêm trịnh trọng nhắc nhở. - Tiêu Viêm ca ca lo lắng Hàn Nhàn cho người lén vào Bàn Môn? Huân Nhi khẽ cười . - Tên kia cũng phải người quang minh lỗi lạc gì, nếu muốn có được phương thuốc từ thủ đoạn nào đâu. Tiêu Viêm thản nhiên . - hiểu, việc này liền giao cho ta . …… Hiệu suất làm việc của đám người Huân Nhi đích xác có chút làm cho Tiêu Viêm cắn lưỡi. Ngày hôm sau khi đưa ra đề nghị, tìm được ba gã ước chừng tam phẩm Luyện Dược Sư, nghe Huân Nhi , bọn họ bởi vì ít nguyên nhân nên bị Dược Bang thu nạp. Tại bên trong Nội viện chỉ cùng Dược Bang chỗ, ngược lại còn vì đó thường xuyên bị thành viên Dược Bang khi dễ. giờ nghe tin Bàn Môn cố ý mời Luyện Dược Sư gia nhập, dường như có do dự liền đáp ứng. Nếu là trước kia, có lẽ các Luyện Dược Sư này đối với Bàn Môn vừa thành lập vẫn có nhiều chú ý lắm, giờ lại bất đồng. Bàn Môn mặc dù có Đấu Linh cường giả, nhưng lại có gã Luyện Dược Sư có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược, danh hào này đủ để giúp Bàn Môn hấp dẫn ít người. Mà giờ Luyện Dược Sư đúng là vì danh tiếng đệ nhất Luyện Dược Sư của Nội viện mà đến. Tiêu Viêm đối với năng lực nhìn người của Huân Nhi có chút hoài nghi nào, cùng ba gã Luyện Dược Sư gặp mặt, nhìn thấy mấy người kia vác bộ mặt sùng bái, mặc dù có chút dở khóc dở cười nhưng trải qua phen khảo hạch phát ba người ra cũng có kinh nghiệm luyện chế tệ. Vì thế Tiêu Viêm đương trường quyết định đem bọn họ nhét vào trong Bàn Môn. Sau khi thu ba gã Luyện Dược Sư xong, Tiêu Viêm vẫn chưa lập tức đem phương thuốc giao ra, mà là thầm quan sát phẩm hạnh, lời của ba người. Hai ngày sau mới kêu cả ba vào mật thất đem phương pháp điều chế ba loại đan dược giao cho 3 người, hơn nữa dặn dò thể tiết lộ ra ngoài. Chỉ ba ngày sau khi gia nhập truyền thụ phương thuốc bậc này, ba vị Luyện Dược Sư bị thủ bút xa hoa của Tiêu Viêm làm chấn kinh, phải lúc sau mới ngưng trọng hành lễ với Tiêu Viêm. mặt khác, chỉ là phần tin tưởng này đủ để làm cho bọn họ vốn bị Dược Bang chèn ép thê thảm, lòng cực kỳ cảm kích. Đem phương thuốc cấp ba người, nhìn thấy gương mặt kinh hỉ cùng cảm kích của họ, Tiêu Viêm cũng lặng lẽ thở dài nhõm hơi. Ít nhất tại xem ra ba người này vẫn còn tin tưởng được. Có ba người giúp đỡ, Tiêu Viêm lại nhàn rỗi, lưu lại Bàn Môn mấy ngày thời gian thỉnh thoảng chỉ điểm ba người luyện chế đan dược. Rốt cuộc sau đó thoát ly cuộc sống thê thảm ngày đêm luyện chế đan dược trước đây. Đan dược Bàn Môn mặc dù bán rẻ hơn Dược Bang chút, dù sao có khả năng ngày nào cũng mua. Bởi vậy, sau mấy ngày qua liền hạ nhiệt, cái loại tình huống đan dược vừa ra lò đến giờ bị tranh mua sạch hiếm xuất . Nhưng giờ tình hình tiêu thụ đủ để cùng Dược Bang cạnh tranh ngang nhau. …… Người vẫn là loại sinh vật dễ quên, cho nên thời gian qua , tăng vọt do tỷ thí đan dược mang đến cũng bắt đầu chậm rãi nhạt dần. Với tại như thế Tiêu Viêm mới thở dài hơi, bây giờ ra ngoài mấy cái ánh mắt nóng cháy đỡ hơn rất nhiều. Đến tại Bàn Môn xem như hoàn toàn vào quỹ đạo. Ba người bọn Huân Nhi cũng bắt đầu rút thời gian vào trong Luyện Khí Tháp tu luyện, hiệu quả cho dù là Tiêu Viêm cũng phải kinh ngạc. Dựa theo loại tốc độ này, chỉ sợ Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo ba người đều có hi vọng đột phá đến cấp bậc Đấu Linh trong vòng nửa năm. Đến lúc đó chắc chắn thực lực Bàn Môn xuất đột biến tăng vọt. Có lẽ bởi vì lần trước ở trong Luyện Khí Tháp bế quan thời gian quá dài, tại Tiêu Viêm có ý nghĩ lại vào gian tù túng đó. Hơn nữa ràng, đối với tình huống vừa đột phá lâu như mà , giờ vào tháp tu luyện hiệu quả đạt được cũng cao. Trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Viêm cùng Ngô Hạo vài lần thi đấu thể thao tràng, trong đó cái loại đấu khí nóng rực, áp bức làm cho từng người vào đều nhiệt huyết sôi trào. Bất luận kẻ nào cũng hy vọng chính mình có thể nhân vật trung tâm. Ở giữa sân thi đấu, chỉ cần ngươi dám vào như vậy liền trở thành nhân vật chính chói sáng nhất. Bàn tay dựa vào lan can, Tiêu Viêm lười nhác nhìn phía dưới sân chiến đấu vô cùng kịch liệt, đấu khí mạnh mẽ, cát bay đá chạy, công kích ngẫu nhiên đánh lên vách tường cứng rắn, đá vụn tung tóe đầy trời. Nhàn nhạt nhìn tuyển thủ thi triển thân pháp phiêu dật, trong lòng Tiêu Viêm bỗng nhiên giật giật, ngón tay chậm rãi vuốt ve nạp giới, có quyển đủ để làm rất nhiều người đỏ mắt, Địa Giai thân pháp đấu kỹ: Tam Thiên Lôi Động. “Tựa hồ… thời điểm tu luyện cũng tới.” Lầm bầm tiếng, tinh thần Tiêu Viêm đột nhiên nóng lên. “Xem ra lại phải mình vào thâm sơn rùi…” Cười cái, Tiêu Viêm cũng chờ Ngô Hạo, lập tức hướng bên ngoài thể thao tràng ra, nghỉ ngơi gần nửa tháng, đến giờ cũng nên tăng thêm thực lực cho mình rồi, cũng là tăng thêm phần lợi thế sau này. Trong Nội viện mà tu luyện Tam Thiên Lôi Động ràng được, cho nên Tiêu Viêm lần này tính mình vào thâm sơn mờ mịt, thẳng cho đến khi tu luyện thành công Tam Thiên Lôi Động mới thôi.
Chương 500: Tam Thiên Lôi Động Dịch: Yaiba2020 - Biên: Dangneo (A Nèo) Trong góc thâm sơn mờ mịt mảnh màu xanh kéo dài đến cuối tầm mắt giống như màu xanh của hải dương vô tận. Bỗng nhiên rừng cây khẽ rung chuyển, làn sóng như thủy triều màu xanh biếc lớn rộng gần trăm trượng từ xa quét tới, như như khiến người ta líu lưỡi run sợ. Phía rừng rậm, bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, từ đằng xa đạo thân ảnh bay giữa trung lên, phải ai khác chính là Tiêu Viêm. Tử Vân Dực sau lưng Tiêu Viêm nhàng khẽ lay động giúp thân thể trôi nổi giữa trung, ánh mắt hướng nhìn xuống phía dưới thấy được tận cùng của rừng rậm, mặt thoáng cười khổ, nghĩ rằng ở phía ngoài của Nội Viện lại có mảng rừng rậm to lớn như thế, thậm chí rộng lớn như ma thú sơn mạch trải ngang qua Gia Mã Đế Quốc cũng hơn nó được. Trong lòng thầm thở dài, nhớ tới việc phải tìm kiếm nơi tu luyện phù hợp hoàn cảnh trong cầu của Dược Lão. Tiêu Viêm liền có chút mờ mịt biết làm sao để tìm kiếm được nơi trong mảng rừng rậm rộng lớn này mà phù hợp cầu của Dược Lão. Ánh mắt Tiêu Viêm dò xét động tĩnh xung quanh lần, nghe được sâu trong rừng rậm vang lên ít tiếng của ma thú kêu trầm thấp, gầm gú. Tử Vân Dực sau lưng Tiêu Viêm nhàng rung lên, thân hình lại lần nữa hóa thành bóng đen tiếp tục bay xuyên qua dãy núi liên miên bất tận trong rừng rậm. Tiêu Viêm ước chừng mất gần khoảng ngày để tìm kiếm trong mảng rừng rậm nơi Dược Lão cầu, bất quá vận khí của cũng tương đối tốt, vào giữa trưa ngày thứ hai khi bay qua rừng Tiêu Viêm cũng phát được nơi cần tìm ở trước mặt chính là nơi tu luyện mà Tiêu Viêm cảm thấy phù hợp nhất. Đây là đầm lầy nằm giữa hai ngọn núi, nơi này khá ẩm ướt có lẽ do nước chảy từ núi hướng xuống mặt đất. Bùn đất dưới chân khá ướt át, đặc biệt khi đến chỗ dãy đất trung tâm, nơi này cơ hồ hoàn toàn bị biến thành đầm lầy phủ bởi số lượng lớn cỏ cây xanh tốt. Phía trung mảng đầm lầy, thân thể Tiêu Viêm nhờ Tử Vân Dực mà trôi nổi .Tiêu Viêm thử dò xét đem mảnh đá ném vào trong đầm lầy, hòn đá rớt xuống bãi cỏ xanh khiến bùn văng tung tóe, khuôn mặt thoáng chút vui mừng. Diện tích đầm lầy chỗ này cũng vừa lúc phù hợp cầu của Dược Lão. tay chiếc nhẫn hắc sắc cổ xưa hơi hơi dao động, linh hồn Dược Lão hư ảo bay ra. Ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua đầm lầy phía dưới bị cỏ xanh bao phủ, khuôn mặt lộ ra tia hài lòng, cười : - tồi, nơi này phù hợp dùng để tu luyện Tam Thiên Lôi Động bất quá bên trong đầm lầy vẫn có ít ma thú tiềm tàng. Tiêu Viêm bên vẫn luôn chú ý bên trong đầm lầy lập tức cau mày : - Chỉ là ít ma thú tiểu gia hỏa đáng ngại, ta tu luyện đấu kỹ thân pháp cũng cần chúng nó thực nghiệm. Dược Lão cười tiếng, thân thể nhàng rơi cây đại thụ, nhìn Tiêu Viêm : - Vậy ngươi hãy xuống đầm lầy xem có chút trở ngại nào hay . Nghe vậy Tiêu Viêm thoáng chút chần chờ, khẽ gật đầu, thân thể chậm rãi hạ xuống, khi sắp chạm mặt đất, bả vai khẽ rung lên Tử Vân dực toa tiếng liền thu trở về,Tiêu Viêm có duy trì của Tử Vân dực, thân thể liền thẳng tắp lọt xuống đầm lầy. Khi bàn chân tiếp xúc với mặt nước bùn đầm lầy đột ngột cỗ năng lượng mãnh liệt tấn công vào lòng bàn chân, năng lượng mãnh liệt khẽ chạm lòng bàn chân nổ vang khiến gian xung quanh đầm lầy vang vọng ngớt. - Phốc Phía dưới bàn chân, lượng lớn bùn đen bị bùng nổ văng lên. Nhưng là thân hình Tiêu Viêm giống dự đoán bị văng , ngược lại bởi vì dưới chân đột nhiên xuất lốc xoáy bùn đen khiến thân thể Tiêu Viêm lập tức rơi xuống. Bàn chân bị bùn đen bao bọc, sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, ngờ bùn đen lại có hấp lực , đem thân thể lôi xuống sâu bên trong đầm lầy. Song chưởng dựng thẳng chợt chụp thẳng xuống, mạnh mẽ vô hình kình khí trào ra, nhất thời trong lúc đó mặt ngoài đầm lầy nháy mắt xuất hai chỗ lõm xuống, mà Tiêu Viêm cũng chỉ dùng Xuy Hỏa Chưởng để dò xét. Đem bàn chân từ bên trong đầm lầy kéo ra, bả vai rung lên Tử Vân Dực như chớp xuất sau lưng, sau đó vội vàng chấn động đem thân thể bay lên trôi nổi giữa trung. Song ngay khi bàn chân Tiêu Viêm vừa mới thoát ly đầm lầy khoảnh khắc đó chung quanh đầm lầy đột nhiên bạo động, thủy tiễn đen nhánh từ bên trong đầm lầy hung hăng bắn ra mà mục tiêu của nó chính là Tiêu Viêm trôi nổi giữa trung. Đột ngột xuất công kích về phía mình làm cho Tiêu Viêm trong lòng trận kinh ngạc, bất quá cũng may là Tiêu Viêm có chuẩn bị sẵn lơ là, hai tay lại lần nữa hung hăng đánh xuống, vô hình kình phong tại giữa trung đụng vào thủy tiễn hắc sắc, nhất thời đem nó chấn thành hắc thủy. Hai cánh nhanh chóng chấn động, thân hình Tiêu Viêm bay lên trôi nổi khoảng mười thước so với đầm lầy sau đó mới dừng lại, ánh mắt ngưng trọng thấy ít rắn bên trong đầm lầy động đậy, trong đó con hắc xà vừa lúc từ bên trong đầm lầy mặt dữ tợn, miệng mở rộng mùi tanh hôi hướng lên bạo xuất. - Hắc hắc, thế nào? Nhìn thấy chân của Tiêu Viêm bị dính bùn đen, Dược Lão khỏi trêu tức . - Bạo bước phù hợp sử dụng địa hình mềm mại, ướt át này. Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, dưới tình huống địa hình giống như đầm lầy này Bạo bước cơ hồ có khả năng thi triển có hiệu quả ngược lại có thể khiến cho gặp ít khó khăn bị hấp lực của bùn đen kéo xuống phía dưới. - Bạo bước của ngươi cũng thể coi là thân pháp đấu kỹ cao minh gì, chẳng qua chỉ là mượn đấu khí đạp lên mặt đất khiến mặt đất nổ mạnh trở thành xung lực đẩy nhanh tốc độ hơn tốc độ bình thường thôi. Dược Lão nhàn nhạt cười : - Nếu ngươi có thể đem Tam Thiên Lôi Động tu luyện thành công, đầm lầy này đối với ngươi mà chỉ như dẫm đất bằng , nếu tu luyện tới trình độ lô hỏa thuần thanh, có thể nhờ vào thân pháp mà phi hành cự ly ngắn trung cùng dừng lại trung. - Năm đó Phong Lôi Các Các chủ, từng bị ba gã Đấu Tông cường giả liên thủ ngăn đón vây sát nhưng nhờ vào Tam Thiên Lôi Động mà thuận lợi thoát thân, hơn còn phản kích khiến gã đấu tông cường giả trọng thương nhờ huyền diệu của Tam Thiên Lôi Động, từ việc này có thể nhìn ra thân pháp có phần lợi hại hơn đấu kỹ, tuy thân pháp này vì ít duyên cớ mà chỉ gần Địa giai sơ cấp, nhưng nếu so về tốc độ tăng tốc đủ để cùng Địa giai trung cấp thân phấp đấu kỹ so sánh. - Còn ngươi nếu có thể học xong thân pháp này và với thực lực tại, cho dù gặp gã Đấu vương cường giả ngăn trở cũng có thể an toàn thoát ra. Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm trở nên nóng bỏng rất nhiều, nếu đem “Tam Thiên Lôi Động” luyện xong, sau này khi tiến hành cướp lấy “Vẫn Lạc Tâm Viêm” thể nghi ngờ gia tăng rất lớn xác suất thành công trốn thoát. Ngón tay khẽ sờ nạp giới, nhất thời bàn tay xuất quyển trục màu bạc, bàn tay nhàng vỗ về quyển trục, khi cầm tay quyển trục màu bạc này Tiêu Viêm tựa hồ nghe được chút tiếng sấm nổ mạnh. Ánh mắt chuyển hướng Dược Lão, thanh có chút bức thiết hỏi: - Lão sư, Tam Thiên Lôi Động này làm sao mới có thể tu luyện thành công?. - Tam Thiên Lôi Động dù là đặt đại lục cũng đủ làm vô số người đỏ mắt thèm thuồng với thân pháp đấu kỹ này, năm nó ta từng qua Phong Lôi Các cũng là có ý đồ mượn thân pháp đấu kỹ này xem nhưng cuối cũng vẫn như cũ bị từ chối. Dược Lão nhàn nhạt cười, : - Cái này thuộc trong những loại chấn bảo của Phong Lôi Các, mỗi quyển trục chế tạo, đều hao phí tâm huyết rất lớn bởi vì mỗi quyển trục bên trong đều do Các chủ phong ấn vào tia phong lôi chi lực để đề phòng tiểu nhân và người ngoài, bên trong Phong Lôi Các chỉ có ít trưởng lão, đệ tử cống hiến lớn cho môn phái mới có tư cách tu luyện. “Phong lôi chi lực” trong lòng thầm nỉ non lần, Tiêu Viêm khẽ cười : - Khó trách lúc cầm quyển trục là có thể nghe thấy ít tiếng gió sấm , hóa ra là bởi vì phong lôi chi lực. - Phong Lôi Các có thể tại đấu khí đại lục kéo dài suy tàn nguyên nhân quan trọng nhất là nhờ vào phong lôi chi lực này, nghe chỉ có cuồng phong nổi lên mây đen dầy đặc, đợi khi thời điểm Lôi Đình chớp động, ngồi đỉnh núi mới có thể may mắn hấp thu tự do tại trong hư ít phong lôi chi lực, bất quá phong lôi chi lực này cũng có chút bá đạo, nếu tâm trí kiên định, sợ là thể đem nó thao túng. Thậm chí nếu vô ý có thể dẫn đến phản phệ nguy hiểm, cơ hồ biết bao nhiêu đệ tử vĩ đại của Phong Lôi Các tại bước này mà hồn phi phách tán. Chỉ là khi nào thành công, lực công kích trứ danh của lôi thuộc tính đấu khí cũng thể bằng lực công kích phong lôi đấu khí. Về điểm này Phần quyết có phần tương tự phải cắn nuốt Dị hỏa mới khiến cho đấu khí uy lực tăng lên diện rộng. Dược Lão cười : - Ngươi giờ sở hữu đấu khí Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thể nghi ngờ là so với đấu khí hỏa thuộc tính bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, chắc ngươi có thể phát ra điểm này chứ? - Vâng … Tiêu Viêm khẽ gật đầu trong lòng đem tên tuổi Phong Lôi Các nhớ , sau đó hướng về phía Dược Lão cười hỏi: - tại, ta làm sao mới có thể tu luyện được thân pháp đấu kỹ này? - Chờ! Dược Lão cười . - Chờ! Chờ cái gì? Tiêu Viêm kinh ngạc . Ngẩng đầu nhìn thoáng có chút mây đen bầu trời, Dược Lão khẽ cười : - Chờ gió to lên, chờ lôi điện đánh xuống… sau đó hấp thu phong lôi chi lực bên trong quyển trục, như thế mới có thể bước đầu tu luyện Tam Thiên Lôi Động, xem trời hôm nay, chắc còn xa nữa đâu…. Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút kinh ngạc, chợt có chút tỉnh ngộ, đem ánh mắt nhìn cuối chân trời có ít mây đen, khẽ gật đầu. Ở bên trong rừng rậm, thời tiết thay đổi như chong chóng, làm người ta khó có thể nắm bắt chính xác được. Lúc này đây chờ đợi vẫn chưa được bao lâu, buổi trưa vẫn là chiều tà vào ban đêm đột nhiên biết từ góc nào bầu trời mây đen trào ra che kín cả bầu trời, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn quét xuống núi, đem núi rừng bên trong thổi phát ra tiếng rền vang. Mây đen dày đặc, tiếng sấm trầm thấp từ giữa hư chậm rãi truyền ra như để thể uy nghiêm tuyệt đối có thể khiến khắp núi non đều là lâm vào bối rối cùng yên tĩnh. “Xuy” luồng điện chớp từ bên trong mây đen đánh xuống, quang mang chói mắt đem dãy núi chiếu như ban ngày. Tại chỗ đỉnh núi, hắc bào thanh niên ngồi xếp bằng ở phía tảng đá, tùy ý để cuồng phong quét qua mặt, thế nhưng vẫn như bàn thạch bất động chút sứt mẻ. Tia chớp đánh xuống hiên ra khuôn mặt thanh tú, bình thản. Tiêu Viêm khẽ ngẩng đầu, phía đông nghìn nghịt tầng tầng lớp lớp mây đen, khuôn mặt khẽ mỉm cười, bàn tay khẽ xoay tròn liền xuất quyển trục màu bạc. Phía quyển trục có ghi các dòng chữ mang phong cách cổ xưa, tia chớp bên trong quyển trục phụt ra nhàn nhạt điện quang màu bạc chớp động bốn chữ: Tam Thiên Lôi Động!.