Chương 491: Xung đột Dịch: A Dấm - Biên: Tiền Như Mạng Bên trong đại sảnh, Tiêu Viêm nhìn con số mặt tấm Thanh Hỏa tinh tạp của mình lên tới 348, khỏi thất thần cùng cảm khái, giờ có con đường tiêu thụ đan dược, cái loại tình phiền toái vì hỏa năng mà buồn rầu kia, xem như bị vứt bỏ rất xa ở phía sau. Trong đại sảnh lúc này, Huân Nhi ba người cũng ngồi trong đó, sau hai ngày trải qua tiêu thu đan dược, đan dược cũng có ít danh tiếng. Bởi vậy, giờ Bàn Môn xem như là dần dần vào quỹ đạo, cho nên bọn họ cũng cần tự mình ra mặt tiêu thụ nữa, mà là đem địa điểm tiêu thụ cố định công bố ra ngoài, lại cho người của Bàn Môn thủ ở nơi đó, mà bọn họ trực tiếp chờ thu Hỏa Năng cuối cùng là được. Nhìn thấy bộ dáng cảm khái kia của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ cười : - Tuy tiêu thụ đan dược đích là vốn bốn lời, nhưng nếu là có tốc độ thêm nữa là xác xuất thành công luyện chế đan dược của Tiêu Viêm ca ca, cũng đạt được hiệu quả như bây giờ, ta nghe , ngay cả toàn thể cao cấp Dược Bang kia cùng nhau luyện đan, thành quả ngày, cũng bất quá chỉ hơn chút so với thành quả của mình Tiêu Viêm ca ca mà thôi, đến vật lực, chỉ là nhân lực này tốn kém ít. Tiêu Viêm cười cười, cũng là ỷ vào công dụng của Dị Hỏa cùng với Dược Lão ở bên hiệp trợ mà thôi . Duỗi thẳng lưng cái, cảm thấy có chút nhàm chán, nhiều này rồi mỗi ngày đều ngừng nghỉ luyện chế đan dược, giờ đan dược dự trữ của Bàn Môn, ra cũng đủ tiêu thụ trong thời gian tuần, cho nên tại thời gian nghỉ ngơi rất nhiều. Tu luyện thành thói quen điều này làm cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút được thoải mái, nhưng bởi bì vừa mới đột phá bát tinh lâu, nếu lại tiếp tục bế quan đột phá mà , khỏi có chút quá thực tế. - Người hôm nay phái thu mua dược liệu còn chưa trở lại sao? Trong miệng đầy khối điểm tâm, thanh Tiêu Viêm hàm hồ hỏi, nhiều ngày luyện chế, cũng đem dược liệu mua lúc trước dùng sai biệt lắm. - Đúng vậy, bất quá họ trở về nhanh thôi. Huân Nhi khẽ gật đầu, song lời này vừa hạ xuống, ngoài của liền vang lên trận đập cửa dồn dập, chợt vài bóng người vội vã chạy vào. - Làm sao vậy, A Thái? Nhìn thấy mấy người A Thái thở hổn hển, Tiêu Viêm có chút kinh ngạc hỏi. - Đầu lĩnh, xảy ta chuyện rồi! A Thái hít sâu hơi, sau khi hô hấp bình ổn xuống, sắc mặt trầm vừa . - Chuyện gì? Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm nuốt xuống thức ăn trong miệng, thanh cũng chậm rãi trở nên lạnh lùng. - Người hôm nay thu mua dược liệu, toàn bộ tay mà quay về. A Thái tức giận . - Quả nhiên… Xen ra là do Dược Bang hạ thủ, bất quá bọn chúng phản ứng cũng mau lẹ có chút ngoài dự kiến của ta. Huân Nhi mày liễu nhíu lại, thanh lạnh lùng . Con ngươi trong suốt của Tiêu Viêm , thoáng lóe qua hàn quang. - Còn có, huynh đệ mà chúng ta phái ra tiêu thu đan dược, đều bị người khác ngăn trở, thậm chí có ít huynh đệ tính tình nóng nảy muốn phản kháng, còn bị đối phương đánh cho bị thương, tại địa điểm tiêu thụ, tám chín phần mười đều bị phá hủy. A Thái ra việc cuối cùng làm cho phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi. - Cái gì?! Lời này vừa ra, trong đại sảnh bốn người sắc mặt nhất thời giận dữ, Tiêu Viêm còn là đương trường vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt hàn giống như trước lúc bão táp xảy ra. - Dược Bang này vậy mà lại dám kiêu ngạo như vậy? Quả là Dược Bang khi dễ Bàn Môn chúng ta người? Hổ Gia vẻ mặt cười trầm nổi giận quát. - phải người của Dược Bang. A Thái lắc lắc đầu, cắn răng : - Theo hồi báo của huynh đệ trở về, mấy tên tiến đến quấy rối, hình như đúng là những gia hỏa Bạch Bang kia. - Bạch Bang Đầu tiên là ngẩn người, chợt khuôn mặt lên hàn ý, Tiêu Viêm lành lạnh : - Những tên hỗn đãn này, quả nhiên là chịu yên tĩnh. - Đầu lĩnh, tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Việc này cũng thể nhẫn a! Tiêu Viêm sắc mặt trầm, cảm thụ trong đại sảnh từng đạo ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, sau lúc vung tay lên, thanh lạnh lùng : - A Thái, đem mọi người toàn bộ kêu lên, theo ta tìm Bạch Bang ! Muốn giẫm ở đầu Bàn Môn chúng ta, vậy ta cũng phải cho thương cân động cốt mới được!” - Đúng! Đầu lĩnh, làm thịt bọn chúng! Nghe Tiêu Vêm vậy mà lại có lảng tránh, A Thái vẻ mặt nảy lên cỗ nhiệt huyết cùng đỏ bừng lên, gật đầu nhanh, phi nhanh ra khỏi lầu các, sau đó liền nghe thấy thanh rống to kêu gào của . - Tiêu Viêm ca ca, ngươi định bây giờ cùng Bạch Bang đánh nhau sao? Huân Nhi trầm ngâm hồi, hỏi. - Đánh đánh, trong khoảng thời gian này Bàn Môn cũng bị ít phiền toái từ Bạch Bang , nếu là vẫn để ý tới mà , chỉ nâng lên uy phong của bọn họ, mà cũng làm cho Bàn Môn bị người ta chỉ vào trán mà mắng yếu là nhu nhược. Ngô Hạo khuôn mặt lên chút hung khí, cười lạnh . - Ngô Hạo đúng, cho dù đánh lại, cũng phải để cho bọn chúng biết Bàn Môn ta phải dễ chọc! Hổ Gia mắt hạnh trừng lên giận dữ, quát . Tính tình của nàng vốn là sợ trời , sợ đất, trong khoảng thời gian này bởi vì mới vào Nội Viện, cho nên thu liễm rất nhiều, thế nhưng cũng thể chấp nhận được khiêu khích vũ nhục như vậy của Bạch Bang. - Lần này Bạch Bang thực quá xa, nếu lại tiếp tục nhẫn nhịn làm gì mà , chỉ sợ làm cho mấy huynh đệ bị thương kia tâm tro ý lạnh. Tiêu Viêm sắc mặt thoáng qua tia xanh đen gật gật đầu, lát sau, hắc chuyển hướng Huân Nhi : - Huân Nhi, lần trước ngươi đề nghị chuyện tổ chức hoặc là cam kết với đội ngũ hái thuốc , có lẽ làm sớm , lấy thực lực kinh tế của Dược Bang, nếu là muốn ngăn chặn chúng ta thu mua dược liệu trong nội viện mà , chúng ta hề có sức phản kháng, cho nên, cũng chỉ có thể dựa vào chính minh. Huân Nhi khẽ gật đầu, : - Việc này trù bị ngày mai bắt đầu! Tiêu Viêm gật đầu, sắc mặt lãnh : - Bây giờ sao, tất cả mọi người buông bỏ mọi thứ trong tay, toàn bộ theo ta Bạch Bang, chúng ta muốn cho tên Vương bát đản Bạch Trình đó biết , muốn giẫm chân lên mọi thứ của Bàn Môn ta, lưu lại vết sẹo máu ở chân mà , đây chính là tưởng tượng xa vời… - Được! đường lớn rộng rãi, người qua lại đường nhìn đoàn dòng người đằng đằng sát khí này , vẻ mặt đều khỏi kinh ngạc dừng cước bộ, đoàn người đông đảo này, đại đa số đều cầm binh khí sáng chói trong tay, khí thế hung hãn khuôn mặt làm cho người bên ngoài thân thể có chút rét run. Mắt thấy dòng người đông đảo này biến mất tại cuối tầm mắt, bên trong con đường bị hoảng sợ làm thành mảnh tĩnh lặng, mới vang lên từng hồi chuyện khe khẽ . - Bọn người kia muốn làm gì? bộ dáng thâm cừu đại hận, muốn chém người chắc? - Xem huy chương ngực bọn , hình như là người của Bàn Môn phải? - Ách? Cái Bàn Môn gần đây tiêu thu đan dược kia sao? Thanh niên đầu lĩnh mặc hắc bào kia , chẳng lẽ chính là Tiêu Viêm nghe đồn luyện chế số đan dược này? - Nghe hôm nay người Bạch Bang xéo nát ở chỗ Bàn Môn, xem tình huống này, Bàn Môn hẳn là về hướng Bạch Bang sao? Hắc Hắc, vậy là có trò hay để xem rồi… Nội Viện thanh bình, bỗng nhiên bởi vì sát khí đằng đằng của Bàn Môn mà trở nên huyên náo, rất nhiều học viên ôm trong lòng muốn xem náo nhiệt, đều chạy vội xem cho biết, trong lúc nhất thời, cũng hấp dẫn đại đa số người hiếu kỳ hướng chỗ Bạch Bang vọt mạnh qua, mặc dù Nội Viện tuy rằng tranh đấu ít, nhưng loại đại chiến quy mô bang phái này, đúng là có chút hiếm thấy. *** - tốt , lão Đại! Bên trong phòng từng trận vui cười, cửa phòng tình lình bị đẩy ra, bóng người có chút vội vàng hấp tấp tiến vào, la lớn. - Chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy? Bạch Trình ngồi ở thủ vị cau mày, hờn giận . Ngày hôm qua Dược Bang ra cái giá làm cho cực kỳ động tâm, lại chỉ đơn thuần cầu chỉnh sửa Bàn Môn chút, vốn sớm đối với Bàn Môn cực kỳ vừa mắt, giờ còn có người ra cái giá cao thỉnh bọn họ ra tay, điều này như thế nào làm thích cho được? Bởi vậy đối phương mới mở miệng, là đồng ý ngay. Chỉ cần có số Hỏa Năng mà Dược Bang thanh toán này, Bạch Trình chính là có thể đủ ở bên trong Đấu Kỹ Các đổi lấy quyển đấu kỹ uy lực mạnh mẽ, đến lúc đó sợ là vị trí ở “Cường Bảng” cũng có thể vượt lần trước, mà dưới loại tình huống này khi bị người khác kêu la cắt đứt suy nghĩ, sắc mặt của tự nhiên là tốt đẹp gì rồi. - Tiêu Viêm mang người Bàn Môn đánh tới Bạch Bang chúng ta! Nghe vậy, Bạch Trình mới đầu vẫn chỉ là nao nao, nhưng nháy mắt sau, lấy lại tinh thần sắc mặt đột nhiên đại biến, thoáng cái đứng dậy, cười lạnh : - nghĩ tới tiểu tử này còn có huyết tính như vậy, chẳng qua là lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi! - Bàn Môn đến tên Đấu Linh cường giả đều có, cũng muốn cùng Bạch Bang chúng ta tranh đấu? Lão đại, lần trước nguyên nhân bởi vì ta, làm hại chúng ta trong vòng nửa năm được phép đụng đến bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ tự động tìm tới cửa, đánh cuộc này, tự nhiên cũng còn tác dụng! Phó Ngao sắc mặt đỏ lên đứng dậy, cười to . Nhàn nhạt liếc nhìn Phó Ngao đắc ý đến sung sướng cái, Bạch Trình cười lạnh : - Cũng nên khinh suất, hỏa liên đấu kỹ của gia hỏa kia nghe ngay cả Lôi Nạp cũng phải đối thủ, chỉ sợ cho dù chính diện chiến đấu, ngươi cũng thắng được . Nghe được lời của Bạch Trình, Phó Ngao sắc mặt hơi chút ửng hồng, vẫn còn mạnh miệng : - Cái loại đấu kỹ này đích xác mạnh mẽ, nhưng lấy năng lực của , ngày có lẽ có thể thi triển lần cũng là cực hạn, chỉ cần ta có thể kháng cự qua đợt, còn phải chỉ có thể giống như đống bùn mềm yếu bình thường sức chống cự, để ta tùy ý nhào nặn sao? - tại có cái rắm tác dụng gì, lập tức triệu tập nhân thủ, Bàn Môn gióng trống khua chiêng đến tìm phiền toái như vậy, Bạch Bang ta cũng thể lộ nửa điểm yếu nhược, nếu mà , còn như thế nào sống yên ở Nội Viện? Trách mắng tiếng, Bạch Trình lớn tiếng quát. - Tuân lệnh! Nghe được mệnh lệnh của Bạch Trình, mọi người trong phòng đều chỉnh tề đáp tiếng, chợt bật người lao ra cửa phòng, bắt đầu rống to triệu tập nhân sĩ trong bang. Nghe được thanh huyên náo hỗn loạn bên ngoài, khuôn mặt Bạch Trình xẹt qua chút hàn ý, cười lạnh : - Nếu là các ngươi tự mình tìm tới cửa, thế cũng đừng trách ta, lần này cho các ngươi mất hết mặt mũi ở trong Nội Viện, nếu làm hổ thẹn bài danh “Cường Bảng” của ta, đúng là đám chim non biết trời cao đất rộng! xong, Bạch Trình phất ống tay áo cái, khuôn mặt nổi lên tia châm chọc lạnh lùng, bước ra khỏi cửa phòng…
Chương 492: Dược bang Hàn Nhàn Dịch: Kentus - Biên: Tiền Như Mạng Tại quảng trường rộng lớn cách xa cửa Bạch Bang, lúc này quảng trường trống rỗng bỗng bị người người từ bốn phương tám hướng vây lại chặt như nêm cối. Khe khẽ bàn luận về đám người phía , từng ánh mắt mang cảm xúc khác nhau nhìn hai phe nhân mã giằng co giữa quảng trường. Hai phe nhân mã trong sân, bên khoảng 40-50 người tụ tập , những thứ khác, chỉ bực thanh thế này đủ khiến người kinh ngạc, mà đối với phe nhân số ít, đại khái chỉ gần 30 người, nhưng 30 người này luận khí thế đến sắc mặt mà xem đều bởi đối phương nhiều người mà sợ hãi. Ngược lại đám vẻ mặt kiệu ngạo, trong ánh mắt khiêu khích vô cùng. - Tiêu Viêm, ngươi hôm nay mang nhiều người như vậy đến cửa, là muốn ra oai với Bạch Bang ta? Đầu lĩnh Bạch Bang, Bạch Trình khoanh tay trêu tức Tiêu Viêm, cười to mà . Phía sau , Bạch Sơn và ba người Phó Ngao, xem khí thế hai người kia tựa hồ thực lực gần Phó Ngao, hẳn là Đấu Linh cường giả. - Bạch Trình, Bàn Môn ta chưa từng trêu chọc các ngươi, mà ngươi lại ngăn trở Bàn Môn tiêu thụ đan dược, khỏi có chút khinh người quá đáng sao? Khuôn mặt Tiêu Viêm hơi trầm, thanh lạnh lùng ai nấy đều thấy ràng. - Trong nội viện, vốn ước thúc tranh đấu, mỗi ngày đều có vài cuộc chiến nho phát sinh, có cái gì ngạc nhiên? Nếu có mà tự trách mình có thực lực ! Bạch Trình nhướng mày, thản nhiên . - Xem tình huống này, Bạch Bang hẳn muốn dẫn đầu hủy ước định lúc trước a, ai, ta cũng quả có chút ý nghĩ khờ dại, nghĩ các ngươi mặc dù nhân phẩm kém tý, nhưng chung quy vẫn giữ tín. tại xem ra, hóa ra là đám có thành tín, danh dự, mặt mũi ! Tiêu Viêm vung tay chỉ, giọng cười , trong tiếng cười có vị đạo châm chọc, người bên ngoài đều có thể nghe ra. Lập tức người vây quanh liền cười vang lên trận, dù sao lúc trước Phó Ngao bị Tiêu Viêm đánh bại hứa hẹn, có ít học viên Nội Viện chứng kiến. Nghe chung quanh cười vang, Bạch Trình sắc mặt hơi khó coi, ánh mắt lãnh nhìn Tiêu Viêm : - Xem ra ngươi chỉ có điểm nương tựa nữ nhân xuất sắc, miệng lưỡi cũng rất khá, ước định lúc trước tìm Bàn Môn ngươi phiền toái, cần người khác nhờ vả ta cũng muốn cho các ngươi kiêu ngạo tân sinh ít giáo huấn… - Bị người nhờ vả? Chịu ai sai khiến? Tiêu Viêm ánh mắt ngưng đọng, cười lạnh . thể trả lời, Bạch Trình đồng dạng còn cười lạnh, hơi vặn cổ, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm chút hảo ý, điềm nhiên : - giờ các ngươi tự mình tìm tới cửa, như vậy ước định ban đầu muốn vô dụng, cũng đừng trách Bạch Bang ta ỷ lớn hiếp ! - Ngươi tới thử xem?” Tiêu Viêm trở tay, Huyền Trọng Xích lớn thoáng ra, hôm nay hạ quyết tâm nếu phải làm cho dù là liều mạng thi triển Diễm Phân Phệ Lãng Xích cũng phải đem tên bát đản này đánh trọng thương. - A, náo nhiệt nha? Ngay khi lửa giận trong lòng Tiêu Viêm sắp bùng phát bỗng nhiên đạo thanh quen thuộc trêu tức truyền đến, chợt đạo bóng xám như quỷ mị phóng ra, cuối cùng xuất trước mặt đám người Tiêu Viêm. "Lâm Diễm?" Nhìn thấy người tới, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt : - Sao ngươi lại tới đây ?” - Chuyện náo nhiệt như thế cơ hồ truyền khắp Nội Viện, ta tự nhiên cũng muốn đến xem. Lâm Diễm hướng Tiêu Viêm nhún vai cười , vừa mới khu trục hết độc tố trong người, còn nợ Tiêu Viêm cái ân tình, cho nên chút chần chờ chạy lại Bạch Bang. Lâm Diễm xuất tự nhiên là dẫ động người chung quanh xôn xao bàn tán, lấy thân phận ở Nội Viện cơ hồ ai biết, mà xem tình huống có vẻ cùng phe Tiêu Viêm, nhất thời thanh khe khẽ vang lên, mấy tầm mắt vốn nhìn Bàn Môn tràn ngập thương hại liền nhạt hơn nhiều, có Lâm Diễm hỗ trợ Bạch Bang chỉ sợ có gan lớn như vậy… Dù sao danh tiếng Lâm Diễm cùng thứ hạng với Bạch Trình. Đồng dạng, Bạch Trình kia lúc nhìn thấy Lâm Diễm sắc mặt liền hơi đổi, khi thấy cùng Tiêu Viêm tươi cười trò chuyện, liền trở nên khó coi, Lâm Diễm chính là Cường Bảng bài danh đệ thập cường giả, thực lực tự nhiên vượt qua người đứng thứ 30 như . - Lâm Diễm, đây là việc Bạch Bang ta cùng Bàn Môn, ngươi… Sắc mặc cực độ khó coi, mà Bạch Bang cũng tình nguyện lùi bước, lập tức bước nào hay bước ấy, chắp tay hướng Lâm Diễm trầm giọng . - cần nhảm, ta thiếu Tiêu Viêm nhân tình, tự nhiên là phải giúp bọn , mà ngươi muốn động tay động chân phải hỏi qua Ly Hỏa Phủ trong tay ta! Lâm Diễm bĩu môi, gì khách sáo, bàn tay lật cái ra tay thanh búa lớn đỏ rực, tùy tiện huy động lưỡi búa sắc bén cắt qua khí, lưu lại màu đỏ nhàn nhạt giữa trung. - Ngươi… Bị Lâm Diễm câu phá hỏng, Bạch Trình bị kiềm hãm, có tâm tức giận nhưng nghĩ đến thực lực Lâm Diễm đành phải nuốt xuống, chuyển ánh mắt qua Tiêu Viêm, cười giận : - Tiêu Viêm, ngươi chừng nào mới có thể dựa vào người khác, lần trước là Hàn Nguyệt, lần này là Lâm Diễm, lần sau ngươi mời ai? - Ta ngươi đến tột cùng có xấu hổ hay ? Ngươi tiến vào Nội Viện thời gian bao lâu, Tiêu Viêm bọn họ bao lâu? Ngươi đứng trước mặt Bàn Môn ra sức trâu hò hét lợi hại, ngươi nếu đủ bản lĩnh, tại tìm Nanh Sói Lâm Tu Nhai mà liều mạng, ngươi dám ta cũng ngăn cản ngươi thu thập Bàn Môn, có can đảm liền cút sang bên, còn muốn khích tướng Tiêu Viêm mình đấu? Nếu các ngươi thời gian đồng dạng như nhau ta cũng lười quản! Lâm Diễm mặt trầm xuống, thoáng có chút chanh chua mắng lại, khiến cho da mặt của Bạch Trình hóa thành xanh lét. Người vây xem quanh quảng trường nghe lời Lâm Diễm lần này , thầm nghĩ trong lòng người này hổ là điên nhất trong Nội Viện, lại thế nhưng chẳng hề lưu tình, tìm Lâm Tu Nhai phiền phức?, chỉ sợ thà rằng đánh mình bạt tai cũng ngốc đến độ đó. Tiêu Viêm cũng bị Lâm Diễm khiến cho dở khóc dở cười, người kia chuyện hình như hơi ác độc a, nhưng mà nghe vào tai quả cảm giác rất thoải mái. - Ai, quả nhiên hổ Phong Phủ Lâm Diễm a, cảnh giới mắng chửi người trong viện ai bằng. Đột nhiên có tiếng châm chọc cười lạnh từ bên ngoài truyền đến, mọi người dời ánh mắt liền thấy trong đám người lối tách ra, đoàn người mặc áo Luyện Dược Sư nghênh ngang bước vào quảng trường, mà đám người kia dẫn đầu là gã nam tử mặt lộ vẻ châm biếm, hiển nhiên tiếng vừa nãy là từ phát ra. - Ý? Đây phải là Dược Bang sao? Bọn họ thế nào cũng tham gia vào đây? - Kẻ chính thức chẳng lẽ là thủ lĩnh Dược Bang? Hàn Nhàn? nghĩ tới cũng xuất . - Nghe khẩu khí Hàn Nhàn hình như giúp Bạch Bang lập uy, thực có trò hay để xem rồi, Bàn Môn có Lâm Diễm, Bạch Bang có Hàn Nhàn… Nhìn thấy đám luyện dược sư vào quảng trường, Bạch Trình sắc mặt xanh mét nhất thời toát lên chút vui mừng, Dược Bang bên trong Nội Viện có địa vị thấp, ngày thường cùng cao thủ Cường Bảng đều có liên hệ, bởi vậy nếu đến thế lực khó chọc nhất trong viện, ngoại trừ mấy người Cường Bảng… thực lực biến thái như Lâm Tu Nhai, phải là Dược Bang thể nghi ngờ. - Hắc, hóa ra là ngươi, tên bán thuốc… Hàn Nhàn xuất cũng khiến Lâm Diễm nhíu mày chút, bất quá sau đó, thanh châm chọc lại vẫn phun ra. Hàn Nhàn chưa để ý lắm đến lời chậm chọc của Lâm Diễm, ánh mắt bỏ qua , cuối cùng chạm đến Tiêu Viêm, bốn mắt giao nhau, hoa lửa bắn ra lắp bắp. - Ha hả, vị này hẳn là thủ lĩnh Bàn Môn, luyện chế ra ba loại đan dược, Tiêu Viêm nhỉ? nghĩ tới các hạ thế nhưng cũng là Luyện dược sư. Nhìn chốc lát, tiếng cười trong miệng Hàn Nhàn phát ra Nhàn nhạt nhìn Hàn Nhàn phía trước, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua bốn cái màu bạc ngực đối phương, trong mắt kinh ngạc chút, nghĩ tới lại là tứ phẩm Luyện dược sư, cười lạnh : - Hàn Nhàn học trưởng, ta nghĩ người thuê Bạch Bang phá ta, hẳn là Dược Bang ngươi ? Lời Tiêu Viêm làm cho Hàn Nhàn hơi cau mày, vẫn chưa phủ nhận, chỉ chậm rãi : - Bàn Môn có kết cục này, vì cái gì sớm nghĩ đến chính mình phạm vào kiêng kỵ gì? Nếu làm tân sinh, vậy bắt đầu năm tốt nhất an phận thủ thường chút, ăn uống quá lớn, đến cuối cùng tự làm mình nghẹn chết thôi! - Đa tạ học trưởng nhắc nhở, cùng lắm mập ra tý, chỉ có làm mới có ăn mà! Đối với cảnh cáo của Hàn Nhàn, Tiêu Viêm lạnh lùng cười đáp. - Nhưng mà thực đáng tiếc, ngươi có cơ hội phát phù, cái Bạch Bang có thể đem danh dự Bàn Môn ngươi quét rác, người còn muốn làm gì? Hàn Nhàn khẽ cười . - Hàn Nhàn, nghe ý tứ của ngươi đúng là Dược Bang ngươi thuê Bạch Bang ra tay với Bàn Môn? Lâm Diễm bên cau mày . - Lâm Diễm, ta khuyên ngươi câu, ngươi nên xen vào việc của người khác, mặc dù ngươi bài danh đệ thập, ngươi phải ràng chuyện ngươi phải đệ nhất, người mạnh hơn ngươi phía trước còn có chín vị. Nếu là muốn can thiệp vào, ta đây chỉ có thể mời người trước ngươi đến thu thập, mặc dù giá cả hơi đắt, đối với Dược Bang ta vẫn có khả năng! Hàn Nhàn trầm mặt quát lạnh. Nghe vậy Lâm Diễm sắc mặt trong nháy mắt trầm, vừa muốn quát mắng, Tiêu Viêm đưa tay giữ lại. - Lâm Diễm đại ca, việc này giao cho ta . Cười với Lâm Diễm cái, Tiêu Viêm trước mắt mọi người chậm rãi ra, nhàn nhạt cười với Hàn Nhàn: - Ta biết ngươi sợ Bàn Môn ta chặt đứt tài lộ. nhưng mà bằng vào chèn ép của ngươi chỉ có hiệu quả nhất thời, chỉ cần Tiêu Viêm ta nhấc tay liền tiếp tục luyện chế, hơn nữa đan dược Bàn Môn so với Dược Bang hơn hay thua là do ngươi ngoài bình luận, đến lúc đó, Dược Bang ngươi dùng thủ đoạn này sợ rằng vô dụng. - sao? Hàn Nhàn nhếch miệng, ánh mắt băng lãnh co lại. - Bất quá ngươi muốn Bàn Môn ta thu tay lại, tiêu thụ đan dược loại này cũng được, chỉ cần ngươi đáp ứng đề nghị này của ta! Khuôn mặt Tiêu Viêm nảy lên tia cười lạnh, nhìn thẳng Hàn Nhàn.
Chương 493: Tỷ thí Dịch: yaiba2020 - Biên: Dangneo (A Nèo) - Đề nghị? Đề nghị cái gì? Nghe lời của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn chứng nhận lại lúc, tựa hồ chuyện này rất là ngoài ý liệu của , sau lúc lâu mới cảnh giác mở miệng . - Nếu mọi người đều là Luyện Dược sư, nếu giống như người thường dùng đấu khí để so tài với nhau quả là có chút mất thân phận chúng ta… cho nên, nếu Hàn Nhàn học trưởng thực có bản lĩnh như lời của mình, chúng ta dùng phương pháp so đấu về luyện dược tranh cao thấp, nếu ta thua từ nay về sau Bàn Môn chiếm nửa điểm tiêu thụ đan dược nữa, còn nếu ta thắng những trò phá hoại ngầm gì đó, xin mời nhanh chóng dẹp lại tất cả , ngươi cảm thấy thế nào? Tiêu Viêm duỗi tay áo, nhìn Hàn Nhàn cười vang . - Ngươi muốn cùng ta tỷ thí luyện đan? Lại sửng sốt lần nữa, Hàn Nhàn khỏi trêu tức , phương diện luyện đan thuật của đừng nhìn khắp toàn bộ Nội Viện, cho dù ở trong khoa chế thuốc cũng có thể cầm cờ dẫn đầu, cấp bậc tứ phẩm Luyện Dược Sư đủ để ngạo thị tất cả Luyện Dược Sư cùng tuồi. - Đương nhiện, nếu Hàn Nhàn học trưởng thích dùng đấu khí tỷ thí ta đây cũng cự tuyệt. Khóe miệng Tiêu Viêm nhếch lên chút lãnh ý cười , mặc dù thực lực Hàn Nhàn cũng là cấp bậc Đấu Linh, bất quá xem hơi thở phát ra nhiều lắm thực lực cũng chỉ cỡ Lôi Nạp sai biệt nhiều lắm, nếu lấy cứng đối cứng Tiêu Viêm có thể sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên loại từng đem Lôi Nạp đánh thừa sống thiếu chết, nếu như thế chỉ sợ kết cục của Hàn Nhàn chắc cũng tương tự Lôi Nạp. Mà đối với chiến lực kinh người của Tiêu Viêm do mọi người xung quanh bàn tán, Hàn Nhàn cũng được nghe thấy, do đó tự nhiên cùng Tiêu Viêm so chiến lực, mà so về luyện đan thuật về phương diện này cũng cần sợ. Nhưng điều này do từ trong miệng Tiêu Viêm ra làm xuất nghi vấn nhiều chỗ, trong lúc nhất thời cũng biết làm sao mở miệng trả lời. - Tiêu Viêm kia luyện chế Hồi khí đan, Phục thể đan, Băng Thanh đan, mặc dù hiệu quả của thuốc tồi nhưng về thủ pháp luyện chế có phần hơi thô sơ, nếu để cho ta luyện chế ba loại đan dược này chắc chắn tỉ lệ so với tốt chút. Trong lòng Hàn Nhàn ý niệm bay lộn, thế nhưng lại quên điểm là Tiêu Viêm phải luyện chế đan dược cho nhiều người tất nhiên thủ pháp luyện chế được hoàn mỹ. - Như thế nào? Hàn Nhàn học trưởng ngươi dám nhận lời khiêu chiến của học đệ? Hắc hắc, lời này mà truyền ra ngoài thanh danh của Dược Bang giảm xuống nhanh chóng … Nhìn thấy sắc mặt biến ảo ngừng của Hàn Nhàn, Tiêu Viêm khỏi cười lạnh mở miệng châm chọc. - Ngươi cần kích động ta chỉ vô dụng thôi Ánh mắt lạnh lùng liếc qua Tiêu Viêm, Hàn Nhàn phải đứa ngốc chỉ cần suy nghĩ chút liền nhìn ra dụng ý của Tiêu Viêm. - Trước muốn cùng ta tỷ thí luyện đan thuật cũng được nhưng là tiền đặt cược quá . Trong lòng nhanh chóng lóe lên vài ý niệm, lúc sau Hàn Nhàn bỗng nhiên : - Như vậy , nếu ngươi tỷ thí thua sau này chỉ Bàn Môn được tiếp tục tiêu thụ đan dược mà ba loại phương thuốc là hồi khí đan, phục thể đan, Băng Thanh Đan giao cho ta. Mà nếu ta thua, phần thưởng của ngươi và cả Bàn Môn chính là địa diểm giao dịch Đệ Ngũ Môn kia, khi trước Dược Bang ta phải hao phí 800 thiên hỏa mới mua được địa điểm giao dịch từ bên trong nội viện, hơn xa so với mấy điểm giao dịch tùy ý của ngươi cho nên cũng tính là người chịu thiệt. - A… nghĩ tới Hàn Nhàn học trưởng cũng coi trọng những phương thuốc trong tay ta … quả nhiên giỏi tính kế a. Tiêu Viêm cười nhạo - Vậy cuối cùng ngươi dám hay dám Bị Tiêu Viêm vạch trần ý nghĩ trong lòng, Hàn Nhàn cũng cảm thấy xấu hổ gì mà cười lạnh quát. - Hảo, nếu Hàn Nhàn học trưởng muốn khích tướng ta, Tiêu Viêm muốn lui cũng thể lui được nữa nếu thanh danh Bàn Môn và cả danh dự của ta cũng bị sụp đổ. Tiêu Viêm vung tay lên bình thản : - Chỉ là biết Hàn Nhàn học trưởng muốn tỷ thí như thế nào? - Dựa theo phương thuốc đồng thời mở đỉnh luyện chế, dược phẩm đan dược của ai tốt hơn người đó thắng! Hàn Nhàn trầm giọng . - Cũng được, nhưng tại dùng phương thuốc của ai? Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại . - Dùng đơn thuốc của trong hai người đều dẫn đến hoài nghi của người kia. Hàn Nhàn bình thản : - Cho nên ta đề nghị sử dụng phương thuốc của Nội Viện, vừa lúc ta cùng với quản lý phương thuốc khố Hách trưởng lão từng gặp qua lần, nhân tiện lần này mượn từ tay ông ta phương thuốc sẵn mời ông ta làm trọng tài giám định luôn, ngươi nghĩ sao? - Hách trưởng lão kia lại cùng ngươi quen biết nhau. Tiêu Viêm khẽ nhíu mày . - Ngươi cần hoài nghi ta cùng Hách trưởng lão thông đồng cùng nhau, ta còn chưa có được điểm bổn này, vị Lâm Diễm bên cạnh ngươi cũng biết rất chuyện này, toàn bộ bên trong nội viện chỉ sợ chỉ có vị trưởng lão này là công chánh nghiêm minh nhất. Hàn Nhàn làm như ràng suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, mở miệng cười lạnh . - Đúng, đúng đấy, Hách trưởng lão này tuyệt đối là lựa chọn chính xác, những việc thông đồn làm rối kỷ cương là những việc ghét nhất. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm trông lại, Lâm Diễm gật đầu . - Như vậy… được rồi. Tiêu Viêm suy nghĩ chút, ngẩng đầu đối với Hàn Nhàn cười : - Vậy chúng ta cùng tìm Hách trưởng lão cùng đàm luận tình ổn thỏa, ngày mai tại quảng trường phía bắc luyện đan tranh cao thấp, ngươi nghĩ thế nào? - Ta rất tò mò đối với ba phương thuốc của ngươi. Khóe miệng Hàn Nhàn khẽ nhếch lên chút khinh thường , vung tay lên xoay người quay về quảng trường bước ra ngoài, - Ta cũng rất tò mò đối với địa điểm tiêu thụ đan dược của Dược Bang các ngươi. Tiêu Viêm hơi hơi cười lạnh, bỗng nhiên ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Bạch Trình, thản nhiên : - Bạch Trình học trưởng, ân tình ngày hôm nay ngươi cấp cho, Bàn Môn ta nhớ kỹ, ngày sau ta tới đàm luận. - Hắc hắc, chỉ cần ngươi đến lúc đó đừng nương tựa vào người khác ta tùy thời đều phụng bồi ngươi. Bạch Trình đảo cặp mắt trắng dã châm chọc . Tiêu Viêm lạnh nhạt cười, tại việc do ngươi khởi xướng, tự nhiên phải tìm người tính sổ, Bạch Bang kia chỉ phải chờ lúc sau từ từ tính sổ … Đám người Tiêu Viêm rời quảng trường liền cùng Hàn Nhàn đến gặp Hách trưởng lão đàm luận về chuyện tỉ thí ngày mai, ngờ Hách trưởng lão lại tỏ ra khá hứng thú, bên trong nội viện này so tài về thực lực cùng đấu kĩ cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh nhưng so tài về luyện đan thuật lại rất hiếm thấy, cho nên khi nghe họ muốn mượn phương thuốc từ chỗ mình Hách trưởng lão liền chút do dự đáp ứng. Bất quá vị Hách trưởng lão này lại đưa ra điều kiện muốn phương thuốc này phải do chính tay mình lựa chọn. Đối với điều này, Tiêu Viêm và Hàn Nhàn đều có chút ngẩn người, lúc sau chỉ biết làm sao đành gật đầu, sau đó tách ra trở về ước định ngày mai tại quảng trường phía bắc so tài cap thấp. - Tiêu Viêm ca ca, tên Hàn Nhàn kia tỏ ra chút nào lo lắng ... đường trở về, Huân Nhi có chút lo lắng . - tự nhiên nghĩ mình nắm chắc phần thắng tất nhiên lo lắng, đường đường là tứ phẩm Luyện Dược Sư tùy tiện tới chỗ nào đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng loại với đãi ngộ của cấp bậc cường giả, hơn nữa lấy bản lãnh của đưa vào khoa chế thuốc đều thuộc loại người nổi bật, đến Nội Viện ba năm, ngoại trừ hai năm đầu tiên thường xuyên luyện đan, tại năm nay ít người nào có thể thỉnh động tay luyện đan. Lâm Diễm bĩu môi đáp. - Ân, tuổi như thế mà đạt tới tứ phẩm Luyện Dược Sư, như vậy về mặt thiên phú luyện đan đích xác có thể xem như siêu việt hơn ngoài. Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu phản bác . - Vậy ngươi có nắm chắc phần thắng trong tay ? Ngô Hạo nhíu mày , hưởng qua lợi nhuận ngon ngọt do bán đan dược, bọn họ tự nhiên muốn buông tha loại lợi nhuận to lớn này. Tại ánh mắt sói mói nhìn của mọi người, Tiêu Viêm chỉ mím môi hai tay để ra phía sau, chậm rãi nhấc bước chân tới, hồi lâu sau mới cười tiếng giọng : - phải chỉ là Tứ phẩm Luyện Dược Sư thôi sao, có gì mà phải sợ? Ngày mai chờ mà nhìn sắc mặt của . Nghe lời tự tin pha lẫn chút cuồng vọng của Tiêu Viêm, bọn người Lâm Diễm nhất thời đều dừng lại, đối mặt nhìn nhau liếc mắt cái cuối cùng chỉ có thể cười khổ chuyện tới bước này còn có biện pháp nào khác sao. Ngắn ngủn trong đêm, tin tức Tiêu Viêm của Bàn Môn và Hàn Nhàn của Dược Bang tỷ thí về luyện đan thuật cơ hồ giống như sóng biển lan khắp toàn bộ Nội Viện. Dưới loại tin tức rung động này, nhất thời bên trong Nội Viện oanh động lên, đồng dạng tuy trong Nội Viện mỗi ngày đều có tranh đấu phát sinh nhưng mà loại tranh đấu về luyện đan này cực kì hiếm thấy, cho nên cơ hồ tất cả các đệ tử đều ôm lòng hiếu kỳ muốn xem. Hơn nữa ít trưởng lão rãnh rỗi bên trong nội viện cũng nghe đến chuyện tỷ thí này cũng khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ chút, Tiêu Viêm tên này trong khoảng thời gian này bọn họ nghe nhắc đến liên tiếp đến nỗi cực kỳ quen tai. Sáng sớm khí luồng rạng đông thứ nhất vừa hé mở, tại dưới vô số người chờ đợi bên dưới, rốt cục chậm rãi từ phía chân trời khuynh sái chiếu xuống đem thâm sơn khổng lồ bên trong Nội Viện bao phủ hoàn toàn. Trong Nội Viện được bố trí tứ đại quảnh trường tương ứng với bốn hướng, từng cái quảnh trường đều chứa được cả ngàn người, mà nơi bọn Tiêu Viêm tỉ thí được thiết lập tại quảng trường phía bắc. Hôm nay, nguyên bản tại quảng trường phía bắc thường ít người lui tới lại nhất thời xuất người đông nghìn nghịt lấp đầy quảng trường, thanh tiếng động lớn cơ hồ so với trận thi đấu thể thao còn muốn nóng nảy hơn, mà trong số người đông nghìn nghịt có ít trưởng lão thầm tới xem có chút nhịn được cảm thán, này bên trong Nội Viện ngoại trừ khu giao dịch cùng số khu đặc thù lâu quảng trường này náo nhiệt như ngày hôm nay. Đông! Tiếng chuông thanh thúy , bỗng nhiên chậm rãi từ bên trong quảng trường vang lên, mà theo tiếng chuông truyền ra tức những tiếng động lớn xung quanh nhất thời im lặng rất nhiều. Tại lúc cặp mắt vô số người chú mục vào bên trong quảnh trường, bỗng nhiên đạo bóng người già nua như thiểm điện bay xuống, xem diện mạo người này ai khác chính là Hách trưởng lão. Ánh mắt Hách trưởng lão chậm rãi đảo qua nghìn nghịt người xung quanh, ngẫu nhiên ánh mắt đảo mắt qua vài chỗ dừng lại chút, lập tức trong mắt lên vẻ tiếu ý: - Lão gia hỏa này quả nhiên chịu nổi … "Khụ …" Tiếng ho khan khàn khàn từ trong miệng Hách trưởng lão phun ra nhất thời đem thanh ồn ào khắp toàn trường ép lại. Theo tiếng động lớn lao xao chợt im lặng lại, đạo thân ảnh mặc áo bào Luyện Dược Sư chợt từ phía dưới bay lên đài, sau đó đứng bên cạnh Hách trưởng lão nhúc nhích chút nào, xem bốn cái màu bạc sóng gợn ngực hiển nhiên đúng là thủ lĩnh Hàn Nhàn của Dược Bang. Nhất thời tại lúc Hàn Nhạt lộ diện, phía dưới liền vang lên từng trận kinh hô, xem ra người này ở bên trong nội viện thực có danh vọng . Tại lúc Hàn Nhàn đứng đài lâu, bỗng nhiên trong đám người phía dưới tránh ra cái thông đạo, hắc bào thanh niên với vẻ mặt mỉm cười dưới từng đạo ánh mắt kỳ dị chăm chú nhìn của những người xung quanh chậm rãi tiến lên, cuối cùng mình đặt chân lên quảng trường hơi hơi khom người về phía người xung quanh. Trạng thái thong dong mà lạnh nhạt làm vài người thầm quan sát khỏi trong lòng khen ngợi.
Chương 494: Tỷ thí đề mục Long Lực đan Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo) Dưới vô số ánh mắt, quảng trường hai đạo nhân ảnh riêng rẽ đều ngẩng đầu mà đứng, thân hình cao ngất làm nổi bật lên khí chất riêng biệt bất đồng, cũng có vẻ khí vũ hiên ngang. Trong lúc nhất thời làm cho quảng trường bên dưới ít nữ sinh Nội Viện con ngươi phải tỏa sáng. Đứng giữa hai người Tiêu Viêm, Hách trưởng lão thân quần áo mộc mạc, mặc dù tóc hoa râm, nhưng bề ngoài nhìn qua thân thể lại cường tráng thua gì người trẻ tuổi. Khuôn mặt có ít nếp nhăn mặc dù bởi vì khí hào hứng của hôm nay mà hơi có chút ý cười, nhưng từ nhãn tình trầm ổn mơ hồ ra của ông mà xét, vị Hách trưởng lão này là có chút cảm giác thiết diện giống như lời Lâm Diễm. Lại lần nữa ho khan tiếng, thanh chứa đấu khí hùng hậu đem thanh xung quanh áp chế. Ánh mắt nhìn quanh toàn trường, Hách trưởng lão lúc này mới chậm rãi lấy ra từ trong nạp giới quyển trục màu vàng phong cách cổ xưa, nhàn nhạt cười : - Lão phu xưa nay đối với luyện đan cực kì cảm thấy hứng thú, nhưng bởi vì điều kiện trở thành Luyện Dược Sư hà khắc kia, cho nên chỉ có thể buồn bực mà bỏ qua. Hôm nay có thể đến chủ trì công đạo cho cuộc tỉ thí luyện đan khó khăn mới xuất trong Nội Viện này, cũng là cực kì vui mừng. Bất quá chư vị cũng biết thanh danh thường ngày của lão phu, cho nên, mời đem ít hoài nghi về tính công bình của cuộc thi bỏ qua . Nghe được lời Hách trưởng lão , quảng trường phía dưới nhất thời vang lên từng trận hò hét đáp trả. Hiển nhiên, danh dự công chính ông có được bên trong Nội Viện là việc mọi người đều biết. - Đề thi tỉ thí hôm nay, là lão phu tự mình chọn lựa, cho đến nay, Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều chưa từng biết bọn họ cần phải luyện chế cái gì. thanh hô ứng bên dưới làm cho ý cười mặt Hách trưởng lão cũng nhiều hơn chút, bàn tay nhè vỗ quyển trục, sau đó dưới soi mói của mọi người, nghiêng đầu cười với hai người Tiêu Viêm : - trước, đề thi này có chút khó khăn… biết hai vị có dám tiếp ? Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều ngẩn ra, cùng liếc mắt nhìn nhau cái. Hàn Nhàn dẫn đầu ôm quyền cười : - Mặc kệ trưởng lão tuyển chọn đề thi thế nào, Hàn Nhàn cũng cố hết toàn lực ! tự tin mình là tứ phẩm Luyện Dược Sư, lúc ngẫu nhiên đạt đến trạng thái đỉnh phong thậm chí có thể miễn cưỡng luyện chế ngũ phẩm đan dược. Đương nhiên, chỉ là xác xuất thành công này có vẻ hơi chút. Hơn nữa, xem ra đề thi Hác trưởng lão chọn ra là thuộc loại cấp bậc khó khăn này. đồng dạng tự tin, nếu như bại, cũng tốt hơn so với Tiêu Viêm. bên, Tiêu Viêm mỉm cười, đồng dạng gật đầu, vẫn chưa có phản ứng gì. - Hảo, hai vị hào khí tệ . Làm quản lý giả của Nội Viện dược phương quản lý khố, ta cũng có quyền lấy ra phương thuốc. Hôm nay để cảm tạ hai vị trình diễn Luyện Dược Thuật cho chúng ta đại khai nhãn giới, phương thuốc này, liền xem như là lễ vật tặng cho các vị. Hách trưởng lão vuốt râu cười cười, đem quyển trục hướng về phía hai người giơ lên, cười : - Ai xem trước? - Hàn Nhàn học trưởng trước . Tiêu Viêm khẽ cười . - khi như vậy, phải đa tạ Tiêu Viêm niên đệ rồi. Hàn Nhàn ảm đạm cười, cũng từ chối, từ trong tay Hách trưởng lão tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra, đôi mắt dần nhắm lại, linh hồn lực lượng phá thể mà ra, sau đó xâm nhập vào bên trong quyển trục, thu hoạch tư liệu luyện dược cực kì phức tạp bên trong. Tại trước mắt bao người, theo tư liệu dược phương bị ấn chiếu vào trong đại não, ý cười khuôn mặt Hàn Nhàn cũng chậm rãi thu liễm, đến cuối cùng, thậm chí còn có chút ý vị khó coi bên trong. Mà nhìn sắc mặt Hàn Nhàn biến hóa như vậy, trong quảng trường phía dưới, nhất thời vang lên tiếng cúi đầu , trong từng đạo ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Hiển nhiên, bọn họ đều có chút lắm trong đó phát sinh chuyện gì. - Tựa hồ có điểm đúng… Dưới quảng trường, Hổ Gia nhíu mày, với đám người Huân Nhi bên cạnh. - Xem chút… Huân Nhi trong lòng cũng xẹt qua chút thấp thỏm, bất quá lại cố gắng trấn định mỉm cười . quảng trường, lông mày Tiêu Viêm cũng vì sắc mặt của Hàn Nhàn mà hơi nhíu lại. Tình huống này xem ra, phương thuốc kia tựa hồ có vấn đề đây… Chẳng lẽ đúng như lời Hách trưởng lão, dược phương này cực kì khó khăn ? Mà lại khó khăn đến ngay cả tứ phẩm Luyện Dược Sư Hàn Nhàn sắc mặt cũng khó coi đến trình độ này ? Dưới vô số ánh mắt chăm chú nghi hoặc, sau lúc lâu, linh hồn lực lượng của Hàn Nhàn rốt cuộc từ trong phương thuốc lui về, đem phương thuốc đưa cho Hách trưởng lão, miễn cưỡng cười : - Trưởng lão lựa chọn đề thi quả nhiên khó khăn, Hàn Nhàn chỉ có thể làm hết sức. - Người tuổi trẻ luôn muốn khiêu chiến cực hạn mà. Hách trưởng lão cười cười, bên trong nét cười lại có thêm chút gian trá nhàn nhạt, nắm quyển trục, chuyển hướng đưa cho Tiêu Viêm. Tiếp nhận phương thuốc, Tiêu Viêm chần chờ, đem nó mở ra, linh hồn lực lượng bay nhanh xâm thực vào trong. Nhìn thấy Tiêu Viêm lấy dược phương, Hàn Nhàn ở bên trong mắt khỏi lên chút cười lạnh. Phương thuốc này đến cũng phải bất đắc dĩ cười khổ, huống chi tên Tiêu Viêm? Hàn Nhàn hơi có chút thấy người gặp hoạ mà vui nhìn Tiêu Viêm, chờ mong màn sắc mặt trở nên khó coi, nhưng mà hai phút qua , khuôn mặt Tiêu Viêm, tịnh xuất cái vẻ chật vật khó coi giống như lúc trước, mà chỉ hơi nhiều hơn phần ngưng trọng cùng kinh dị. "Tiểu tử này lòng dạ sâu, ngờ có thể dưới tình huống kinh hãi như vậy, còn che giấu được xảo diệu như thế. Hừ, bất quá giả bộ như vậy, tới lúc luyện đan, tự nhiên bất công tự phá thôi.” Biểu trấn định nơi Tiêu Viêm làm cho Hàn Nhàn nhíu nhíu mày, chỉ đành cười lạnh châm chọc trong lòng. - Xem ra tình huống cũng phải hỏng bét… Bên dưới quảng trường, Huân Nhin nhìn thấy khuôn mặt tiêu Viêm toát ra chút trịnh trọng, trong lòng nhàng thở ra, mỉm cười . Ngô Hạo, Hổ Gia, Lâm Tập ba người ở bên đều xoa xoa tay. Luyện đan chưa tới lúc cuối cùng chưa thể được gì, tại gì cũng đều có chút vô lực. Dưới ánh mắt chú ý của toàn trường, sau vài phút, linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm cũng từ trong dược phương lui ra. Sờ sờ cái đầu bị nhồi nhét tin tức khổng lồ muốn phát trướng, đem dược phương trả lại cho Hách trưởng lão ở bên, khẽ cười : - Hách trưởng lão cũng là hơi làm khó chúng ta, có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược này, xem như là ngũ phẩm Luyện Dược Sư xác xuất thành công cũng được bao nhiêu. - Ngũ phẩm đan dược? Nghe được lời toát ra từ miệng Tiêu Viêm kia, mọi người phía dưới khỏi trận kinh ngạc xôn xao, giờ mới hiểu vì cái gì lúc trước sắc mặt Hàn Nhàn lại cũng trở nên khó coi như vậy. Ngũ phẩm đan dược, đây chính là phẩm cấp mà ngũ phẩm Luyện Dược Sư mới có thể nhúng tay đó. Mặc dù là đẳng cấp tứ phẩm, nhưng luyện chế loại đan dược này, thể nghi ngờ thất bại cũng phải đạt đến bảy tám mươi phần trăm. - Ha ha, nếu muốn thi, tự nhiên là phải thi lớn chút chứ… Ngũ phẩm đan dược này luyện chế có chút khó khăn, nếu được, cùng lắm là luyện chế thất bại cả thôi. Hách trưởng lão cười . Tiêu Viêm gì. Đan dược ghi lại bên trong dược phương, là loại ngũ phẩm đan dược tên là Long Lực Đan. Loại đan dược này có thể làm cho người phục dùng trong khoảng thời gian ngắn có được lực lượng cực kì mạnh mẽ, loại lực lượng này cùng biên độ đấu khí quan hệ, mà là loại lực lượng cực kì thuần túy bên trong cơ thể. Bởi vậy, Long Lực Đan này thuộc loại đan dược có tác dụng trực tiếp tăng phúc thực lực, thành ra luyện chế so với ngũ phẩm bình thường còn muốn khó khăn hơn chút. Loại đan dược này, đừng Hàn Nhàn, ngay cả Tiêu Viêm cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. nghĩ tới Hách trưởng lão trước mặt này thế mà lại lựa chọn loại đề thi khó khăn như thế. Loại đan dược cấp biệt này, cho dù là bên trong Luyện Dược Hệ, có thể thành công luyện chế ra sợ rằng cũng chỉ có vài người phượng mao lân giác thôi. Hách trưởng lão nhàn nhạt cười, cũng chẳng quản sắc mặt hai người, mở rộng quyển trục, đem đẳng cấp của Long Lực Đan cho đến ít vẻ ngoài đọc ra giới thiệu. Mọi người bên dưới, sau lúc nghe được hiệu quả của đan dược này có thể chấn phúc lực lượng, liền nhịn được con mắt hơi lóe, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên hổ là ngũ phẩm đan dược, thậm chí có hiệu quả kì dị như thế. - Lão gia hỏa này, rốt cuộc là đến chủ trì công đạo hay là tới đảo loạn đây ? Thế mà lại để hai tiểu bối luyện chế ngũ phẩm đan dược… ít trưởng lão quan khán tỉ thí phía trước sau khi nghe được đẳng cấp của đề mục rồi, đều khỏi thầm thầm . - Nếu đề mục tỉ thí hai vị đều biết, vậy mời bắt đầu . Hách trưởng lão cất kĩ quyển trục, bàn tay vung lên, hai miếng vải đen trong quảng trường liền bị trận cuồng phong cuốn bay, lộ ra hai thạch thai bên dưới, cùng với các loại dược tài đầy mặt thạch thai. - Dược liệu của mỗi người, đều là ba phần. Bởi vậy, mỗi người các ngươi có ba lần cơ hội, trong ba lần cơ hội này, ai luyện chế thành công trước liền thắng lợi. Chỉ vào thạch thai, Hách trưởng lão chậm rãi . - Vậy nếu như đều thất bại sao ? Chẳng lẽ phân thượng hạ sao? Nghe vậy, Hàn Nhàn khẽ nhíu mày . Đối với cái gọi là Long Lực Đan này, cũng nắm chắc bao nhiêu. Mà khi luyện chế thất bại, chính mình chẳng phải là cùng Tiêu Viêm sai biệt nhiều ? Điều đó đối với mà , nghi ngờ là có chút công bằng, mặc dù đây là tự mình nhận vậy… - Nếu thể luyện chế thành công, vậy ít nhất cũng có thất bại phẩm của luyện đan chứ. Do vậy, cũng có thể có chút manh mối chi tiết. Hách trưởng lão cười . Bởi vì hứng thú đối với Luyện Đan Thuật, cho nên đối với từng bước luyện đan cũng hết sức ràng. Nghe được Hách trưởng lão như vậy, Hàn Nhàn mới nhàng thở ra. tự tin cho dù luyện chế ra thành đan, cũng có thể tính thất bại phẩm. Vậy cũng tuyệt đối xuất sắc hơn so với Tiêu Viêm. - Tiêu Viêm, ngươi có dị nghị gì ? Hách trưởng lão quay về Tiêu Viêm dò hỏi. Tiêu Viêm mỉm cười lắc lắc đầu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Nhàn cái, trừ trong mắt nhìn ra chút cười lạnh nhàn nhạt, lập tức đuôi mày khẽ nhướng, liền xoay người quay về thạch thai trong quảng trường đến. Sau đó, Hàn Nhàn chỉ là hướng về quảng trường bên dưới khẽ tiêu sái khom người, cũng xoay người bước nhanh đến thạch thai khác. Thời điểm ngang qua bên người Tiêu Viêm, cước bộ thoáng chậm chút, giọng cười : - Tên gia hỏa vờ trấn định, ta chờ thất bại của ngươi. - Ta cũng thế. Tiêu Viêm mỉm cười, bước lên phía sau thạch thai. bình thản của Tiêu Viêm làm cho nét cười lạnh khuôn mặt Hàn Nhàn càng đậm thêm ít, khóe miệng khẽ thu, cũng thèm nhắc lại, lắc mình vào sau thạch thai. Nhìn thấy song phương đều chuẩn bị xong xuôi, Hách trưởng lão khuôn mặt ý cười cũng nồng đậm hơn nhiều, xoay người lại, hướng tới quảng trường đông nghìn nghịt, cao giọng vang dội quanh quẩn trong quảng trường. - Tỉ thí, tại bắt đầu !
Dịch: ??? - Biên: Dangneo (A Nèo) Sau khi Hách trưởng lão tuyên bố bắt đầu, toàn bộ ánh mắt thoáng cái chuyển hướng tới hai người phía sau thạch thai, thanh nhốn nháo cũng dần dần trở nên yên ắng hơn nhiều. Tầm mắt Tiêu Viêm chậm rãi cẩn thận đảo qua dược tài thạch thai, sau khi phát vẫn chưa quên gì, mới khẽ gật đầu, bàn tay vung khẽ, dược đỉnh màu đỏ liền xuất tại thạch thai trước mặt. Dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thực phải hạng cao cấp gì, hơn nữa bởi vì số lần sử dụng trong khoảng thời gian này nhiều lắm, do đó khiến cho nhan sắc bên ngoài dược đỉnh có chút ảm đạm, liếc mắt nhìn cái, giống như lò nhóm lửa bám tro vậy. “Xùy.” Dược đỉnh của Tiêu Viêm vừa xuất , Hàn Nhàn bên cạnh cách đó xa nhịn được cười ra tiếng, trong lòng thầm lắc đầu, thầm cười : “Xem ra bản thân là có chút xem trọng tên này rồi.” Tại luyện dược giới, dược đỉnh tốt giống như lợi khí vừa tầm trong tay chiến sĩ, có thể làm cho xác xuất luyện đan thành công gia tăng lớn, mà giờ Hàn Nhàn nhìn dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thế mà lại rách nhát như vậy, trong lòng tự nhiên khỏi có vài phần khinh thường. Sau khi Hàn Nhàn trong lòng ra, bàn tay cũng vung lên. Nhất thời, dược đỉnh toàn thân kim sắc thoáng , dương quang chiếu xạ lên đỉnh, nhất thời phản xạ ra quang hoa chói mắt, làm cho người ta phải chuyển ánh mắt . Chỉ từ thanh thế bề ngoài của hai dược đỉnh mà xem, nghi ngờ là trời cách biệt. cái giống như chó cỏ thôn quê, cái kia lại giống như chó cảnh cả người nạm vàng dát bạc, cực kì diễm lệ phô trương. Tiêu Viêm cũng để ý gì tới các ánh mắt trêu tức từ mọi nơi, tầm mắt đảo qua dược đỉnh trước mặt. lát sau, ngón tay nhàng vuốt ve khe hở nông cạn mắt thường khó có thể nhìn thấy ở mặt ngoài dược đỉnh, mày khỏi hơi nhíu, trong lòng bất đắc dĩ : “Uy lực Dị Hỏa quá lớn, đê giai dược đỉnh này đích xác khó có thể thừa nhận loại nhiệt độ này. Sau này hẳn là nghĩ biện pháp tìm dược đỉnh vừa tay. tại, hi vọng thứ này còn có thể kiên trì luyện chế xong thôi.” Trong lòng khẽ thở dài tiếng, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm nhận được trận ba động nóng cháy, lập tức cau mày, quay đầu nhìn lại, cũng vừa thấy Hàn Nhàn nâng đoàn hỏa diễm. Nhan sắc hỏa diễm cùng dược đỉnh giống nhau, ánh vàng rực rỡ cực kì hấp dẫn ánh mắt người ta, bên trong hỏa diễm giống như có kim sắc nham tương lưu động, có chút kì dị. - Gì? Ánh mắt nhìn chằm chằm đoàn kim sắc hỏa diễm kia, Tiêu Viêm trong lòng thoáng kinh dị tiếng, nghĩ tới gia hỏa kia còn có được bảo bối hỏa diễm bậc này. Lấy linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm mà xem, kim sắc hỏa diễm này mặc dù so ra kém xa Dị Hỏa, nhưng cũng có thể tính là loại lửa có chút kì dị. Hơn nữa từ năng lượng thẩm thấu ra trung mà xem, hỏa diễm này luận trình độ nóng cháy chỉ sợ so với Tử Hỏa của càng tốt hơn. Hàn Nhàn này cũng phải tên vô bản . Tiêu Viêm hơi có chút ngạc nhiên quét mắt về phía khuôn mặt Hàn Nhàn, cũng từ khóe mắt nhìn ra vẻ đắc ý, lập tức bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ xem ra vẫn phải thu hồi những lời này. Ở trong mắt người trong nghề ở cấp bậc như Tiêu Viêm, ngọn lửa trong tay Hàn Nhàn xem như quá mức ngạc nhiên, nhưng đệ tử dưới kia xem ra lại là kì dị lớn. Chỉ dựa vào đấu khí cũng có thể thực hóa ra được, nhưng ít nhất cần thực lực cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa vô luận trong đấu khí thực hóa thế nào, cùng chân chính hỏa diễm so sánh vẫn thiếu phần tính chân thực, huống chi đoàn kim sắc hỏa diễm trong tay Hàn Nhàn này ngoài tính quan thưởng, nham tương kim sắc lưu động bên trong càng làm cho người ngoài cảm thấy bất khả tư nghị. - Kim sắc hỏa diễm của ta tên là Huyễn Kim Hỏa. Sau khi ấu thú của thất giai Huyễn Hỏa Hạt Long Thú phá vỏ mà ra, loại Huyễn Kim Hỏa này mới có thể lưu lại bên trong vỏ trứng, vỏ trứng trong vòng 3 ngày bị hỏa diễm thiêu thành tro tàn, mà muốn có được loại Huyễn Kim Hỏa này, chỉ có thể trong ba ngày, tìm được vỏ trứng của ấu thú Huyễn Hỏa Hạt Long Thú. Phía dưới phóng tới từng đạo ánh mắt kì dị, làm cho trong lòng Hàn Nhàn hư vinh tâm đại phóng, trong lúc nhất thời thế mà nhịn được cười vang . - Thất giai Huyễn Hỏa Hạt Long Thú ? Tên này vừa ra khỏi miệng, chỉ có các đệ tử phía dưới sắc mặt đại biến, chính Hác trưởng lão cùng tất cả trưởng lão cũng hơi có chút động dung. Thất giai, đây chính là siêu cấp cường giả đủ để sang với Đấu Tông cấp bậc đó, nghĩ tới hỏa diễm cực kì huyễn lệ này lại có lai lịch như thế. “Khó trách so với Tử Hỏa người Tử Tinh Dực Sư Vương càng hung hãn hơn, hóa ra là đến từ Huyễn Hỏa Hạt Long Thú cao hơn giai. Tên này cũng là hảo vận mà.” Nghe được lời Hàn Nhàn, trong mắt Tiêu Viêm cũng lên chút kinh ngạc. Thế giới rộng lớn này, quả nhiên gì có, đủ loại hỏa diễm làm người ta hoa mắt kinh ngạc. Chỉ là loại hỏa thú này liền huyễn lệ như vậy, biết mấy hỏa diễm Dị Hỏa Bảng kia lại có phong thái ra sao nữa ? Nhớ tới cái gọi là Dị Hỏa Bảng, trong lòng Tiêu Viêm liền có chút hỏa nhiệt, cười tiếng, ngón tay khẽ lắc, đoàn thanh sắc hỏa diễm liền xuất trong lòng bàn tay. Tay gảy bên trong đám lửa, hỏa diễm liền vẽ nên đạo vòng cung giữa trung, cuối cùng tiến vào dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, hừng hực hỏa diễm liền bốc lên bên trong dược đỉnh. Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong tay Tiêu Viêm tự nhiên cũng khiến cho Hàn Nhàn vẫn để tâm bên này chú ý đến, lập tức trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc. Quả nhiên theo như tin tức, Tiêu Viêm này nắm giữ loại thanh sắc hỏa diễm chi tiết, rất là bá đạo. giờ nhìn thấy, bá đạo hay còn chưa chứng kiến, nhưng ít ra ngoại hình nhan sắc này, ra cùng tin tức tình báo khác. - Hỏa diễm gần như là phụ trợ, chính yếu vẫn cần phải xem luyện dược thuật của cá nhân. Hàn Nhàn cười nhạt, vung tay lên, kim sắc hỏa diễm cũng tiến vào trong kim hoàng dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, kim sắc dược đỉnh chứa đựng kim sắc hỏa diễm, làm cho bên này trở thành địa phương hấp dẫn ánh mắt nhất trong quảng trường, mà đối với Tiêu Viêm bình tĩnh bên kia, là cũng có bao nhiêu người quá quan tâm. Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm trong dược đỉnh, ngón tay chậm rãi xẹt qua dược tài thạch thai. Đầu ngón tay ngẫu nhiên tùy ý điểm xuống, liền có gốc dược tài ngoại hình kì dị bị kẹp trong ngón tay. Trong lúc ánh mắt cấp bách nhìn, não hải Tiêu Viêm cấp tốc xem lại các loại tư liệu ghi dược phương kia. Luyện chế Long Lực Đan này tài liệu cần thiết nhiều, lớn lớn nhiều loại nhiều thứ cộng lại sợ là phải hơn bốn mươi loại, trình độ dung hợp giữa các loại dược tài, giao tạp với nhau, quả thực phiền toái đến mức giống như lẫn lộn lung tung. Nếu thể án chiếu theo dược phương từng bước luyện chế, thường nhân muốn đánh bậy đánh bạ luyện chế ra, biết tỉ lệ phải đến mức nào… Bất quá xem như hai người Tiêu Viêm giờ đều xem dược phương, hơn nữa đem tư liệu trong đó ghi tạc trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút cứng tay. Dù sao ngũ phẩm đan dược cũng phải vật tầm thường, loại đan dược cấp bậc này, cho dù là bỏ vào trong Hắc Giác Vực, cũng có thể bán đấu giá ra cái giá xa xỉ trời. Bởi vậy, muốn đem nó thành công luyện chế, tự nhiên cũng cực kì khó khăn, đặc biệt đây là đối với Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn cả hai tiểu bối cấp bậc cũng đạt tới ngũ phẩm Luyện Dược Sư mà , lại khó càng thêm khó. Thành ra, vài trưởng lão hiểu được chút luyện dược thuật ở đây, cũng chỉ là ôm loại tâm tình xem náo nhiệt. Đẳng cấp luyện dược thuật của Hàn Nhàn ước chừng bất quá mới tứ phẩm, cho luyện chế ngũ phẩm đan dược, vậy phần thất bại đơn quả thực là cao đến khiến người ta líu lưỡi. Mà Tiêu Viêm, mặc dù các trưởng lão đều biết tiểu tử này có loại Dị Hỏa màu xanh, nhưng có được Dị Hỏa lại có nghĩa là luyện dược thuật của có bao nhiêu kiệt xuất. Cho nên, để hai tiểu tử kia luyện chế ngũ phẩm đan dược, quả là quyết định cực kì thất bại, bộ mấy dược tài trân quý kia cần tiền sao ? Đương nhiên Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều biết suy nghĩ trong lòng mấy trưởng lão đó, nếu , tự nhiên thể thiếu phen buồn bực . Lúc này hai người đều tiến nhập nan đề đầu tiên, đó chính vì cả chuỗi rườm rà, thậm chí là bước biết phải tiến hành chính xác thế nào. Trong nhất thời, mọi người dưới trường chỉ có thể nhìn hai gia hỏa đài ngây ngốc với hỏa diễm bên trong dược đỉnh, học viên có chút hiểu đây là bước nào của luyện đan thuật. Sau khi ngẩn người kéo dài gần hai ba phút, Tiêu Viêm liền phục hồi tinh thần lại trước, khẽ cau mày hít hơi, ngón tay kẹp đầy dược tài kia khẽ run lên, liền có thêm hai loại dược tài giống như lá khô bị đầu nhập vào trong dược đỉnh. Hữu chưởng cách nhắm ngay dược đỉnh, trong lúc linh hoạt lao vào, theo hoạt động của đầu ngón tay, thanh sắc hỏa diễm bốc lên trong dược đỉnh cũng ngừng vặn vẹo, phát ra độ nóng lúc cao lúc thấp. Khuôn mặt ngưng trọng, tay phải Tiêu Viêm khống chế hỏa hầu, tay trái thạch thai bay múa bóng ảnh cũng làm người ta hoa cả mắt. Từng loại dược tài bị ném giữa trung, sau đó thành đường parapol, lập tức rơi vào trong dược đỉnh, cuối cùng bị hỏa diễm ngụm thôn phệ. thạch thai, dược tài ném giữa trung cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ, mà nhìn thấy bước hơi liền mạch của Tiêu Viêm bên này, phía dưới quảng trường nhất thời vang lên chút thanh kinh ngạc rầm rĩ. Mà bị thanh xôn xao ngạc nhiên này hấp dẫn, ngay cả Hàn Nhàn trầm tư bên cũng chuyển đầu hướng này, sau khi thấy Tiêu Viêm trong lúc này cơ hồ ngừng luyện chế, khuôn mặt khỏi ngốc trệ trong nháy mắt. Trong quảng trường, Hác trưởng lão khoanh tay đứng lúc này ánh mắt cũng hơi sáng lên. Tiêu Viêm lộ ra thủ pháp như vậy, giống như là nước chảy mây trôi, có nửa điểm đình trệ, nhìn qua cực kì có tính hân thưởng. “Phốc…” Dưới ánh mắt soi mói toàn trường, đột nhiên, đạo tiếng vang rất cực kì nặng nề từ trong thạch thai truyền ra, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại. Nhíu mày, bàn tay như chớp chụp được gốc dược tài sắp lọt vào dược đỉnh, đưa mắt nhìn dược đỉnh trống tuếch, khỏi khẽ lắc đầu. Lúc trước tâm phân nhị dụng, vô ý cái, hỏa hầu thoáng hơi cao chút, thành ra liền trực tiếp làm cho dược dịch nguyên bản dung hợp gần phân nửa hoàn toàn bốc hơi cả. - Ôi… Tiêu Viêm lần đầu thất bại, nhất thời làm đám người nhìn chuyển mắt phía dưới tiếc hận thở dài hơi. bên, nhìn thấy lần thất bại đầu của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn mới lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng : “Cho ngươi đắc ý…” Sau hồi kín đáo châm chọc trong lòng, Hàn Nhàn cũng hề để ý tới Tiêu Viêm trong trầm tư, quay đầu đem ánh mắt hướng dược đỉnh của mình, sắc mặt dần ngưng trọng. lát sau, thở ra hơi sâu, bàn tay vung lên, lập tức đem gốc dược tài ném vào trong dược đỉnh. Theo gốc tiếp gốc dược tài của Hàn Nhàn nhập vào dược đỉnh, lực chú ý trong sân, khỏi lần nữa tập trung người . Nhận thấy được mấy ánh mắt phóng đến bên kia, khóe miệng Hàn Nhàn hơi nổi lên chút đắc ý, nhưng nụ cười đắc ý này vẫn còn chưa khuếch tán ra, tại sau khi gốc dược tài thứ tám tiến vào dược đỉnh phát ra đạo thanh phừng phực rất vang lên bên trong, rồi đột nhiên ngưng đọng xuống. - Ha ha… Trong quảng trường, mọi người đầu tiên trừng to mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Hàn Nhàn, lúc sau, khỏi vang lên chút tiếng phì cười. Dược tài đợt đầu của Hàn Nhàn, tinh luyện dung hợp, ràng so với Tiêu Viêm càng thêm hoàn toàn thất bại. Ít nhất lúc trước Tiêu Viêm ước chừng sau khi tinh luyện hơn hai mươi loại dược liệu mới bởi vì phân tâm mà khiến cho kiếm củi ba năm thiêu giờ, mà Hàn Nhàn lại chỉ vừa mới tinh luyện đến gốc thứ tám thất bại, chênh lệch trong đó, chính là bọn ngoài nghề hiểu luyện chế đan dược đều có thể nhìn ra. Lần đầu tiên luyện chế, hai người đều là cùng thất bại mà hạ màn, bất quá thất bại này, tựa hồ Tiêu Viêm có chút tiêu sái hơn chút.