Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 486: Lại đột phá
      Dịch: doicoluu2009 - Biên: Tiền Như Mạng
      Đệ tử có đủ có tư cách tiến vào tầng thứ tư Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện, cơ bản đều là được tính là người nổi bật trong nội viện, mà ở phương diện này, giờ Tiêu Viêm vẫn chưa thể được ưu thế giống như tại tầng thứ ba, bởi vậy, khi tiến vào tầng thứ tư, đầu tiên là tạm thời bỏ qua mục tiêu quan trọng nhất, liền lựa chọn khu phòng tu luyện trung cấp, tiếp tục tiến hành bế quan.
      Mặc dù ở tầng thứ tư này, hiệu quả tu luyện ở phòng tu luyện trung cấp kém hơn so với phòng cao cấp, thế nhưng luận về việc nâng cao trình độ mạnh mẽ của tâm hoả, so với phòng tu luyện cao cấp tầng thứ ba mạnh hơn rất nhiều, đối với tình trạng tại của Tiêu Viêm giờ, vừa vặn thích hợp, hơn nữa cũng bởi vì cùng người tranh đoạt phòng tu luyện cao cấp mà thường xuyên bị ngắt ngang việc tu luyện.
      Sau khi tìm được phòng tu luyện trung cấp. Tiêu Viêm lại xuất ra dược đỉnh nhanh chóng luyện chế ít Thanh Chi Hỏa Linh Cao và Phong Tốc Linh Đan. Đan dược trong lần luyện chế trước, sau đợt bế quan dài bảy ngày, hoàn toàn tiêu hao hầu như còn, cho nên, giờ cần phải lại lần nữa khai đỉnh luyện chế.
      Có kinh nghiệm lần luyện chế trước, lúc này Tiêu Viêm tự nhiên là phải càng thuần thục thêm ít, bởi vậy, chỉ có thời gian luyện chế cũng giảm bớt, hơn nữa phẩm chất luyện chế so với lần đầu tiên lại càng tốt hơn..
      Sau khi hai loại đan dược cần nhất lại lần nữa luyện chế thành công, Tiêu Viêm bắt đầu để ý hết thảy mọi chuyện, bắt đầu bế quan đột phá đại kế của mình.
      Lần bế quan này của Tiêu Viêm, có lẽ do những nguyên nhân gì khác, việc tu luyện còn bị người nào tới quấy rầy, mà như thế, cũng làm cho thông thuận tu luyện...
      Thời gian tu luyện có ngày tháng, nhẩm bấm ngón tay, thấm thoát qua nửa tháng thời gian, đoạn thời gian bế quan này, Tiêu Viêm mặc dù ngẫu nhiên có ra khỏi phòng tu luyện, nhưng hầu như 95% thời gian, đều là toàn bộ ở tại phòng trung cấp tu luyện, kiên trì ngừng trùng kích sâu vào đột phá bát tinh.
      Cứ như vậy, gần như mất ăn mất ngủ đóng cửa khổ tu, nửa tháng sau, Tiêu Viêm sớm đạt tới đỉnh của thất tinh Đại Đấu Sư, đồng thời mơ hồ chạm đến tới cảnh giới bát tinh. Lại trải qua 2,3 ngày tu luyện, đấu khí trong cơ thể rốt cục đạt tới bình cảnh. giờ đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm, ví như bình nước tràn đầy, chỉ cần thêm chút là có thể phá tan trói buộc, bước vào cảnh giới thiên địa rộng lớn!
      Mà cơ hội đột phá này, rốt cục lần trong lúc Tiêu Viêm đắm chìm tu luyện, đột ngột bước vào...
      Trong phòng tu luyện yên lặng, Tiêu Viêm thân trần trụi, ngồi xếp bằng bục đá, hai tay kết ấn tu luyện, bình thản và lạnh nhạt, tựa như lão tăng nhập định. Quanh thân Tiêu Viêm tỏa ra vầng năng lượng mắt thường có thể thấy được, bỏi vì Thanh Chi Hỏa Linh Cao thân thể, cho nên ngừng cuồn cuộn quán chú vào.
      khí tĩnh lặng biết kéo dài bao lâu thời gian, đột nhiên, bên trong thạch thất bỗng nhiên vang lên tiếng động rất , nhưng lại nghe như tiếng trống trầm thấp khác thường bên tai, tinh tế nghe tới, thanh hóa ra là từ trong cơ thể Tiêu Viêm phát ra!
      lâu sau lúc thanh kỳ dị vang lên, thân thể Tiêu Viêm bất động như khúc gỗ, bỗng giống như bị điện giật, đột nhiên run lên, phía khuôn mặt xuất chút hồng nhuận khác thường. Tuy nhiên, biến hóa chỉ có điểm bề ngoài ấy, bên trong cơ thể diễn ra biến hóa cực lớn, hấp lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo tăng!
      Cỗ hấp lực này mạnh mẽ vô cùng, xoay tròn trong cơ thể. Ban đầu, năng lượng nóng cháy màu đỏ sậm còn chuyển động cách trật tự, nhưng lúc sau lại giống như bầy trâu rừng điên cuồng, cực kì hỗn loạn trong cơ thể Tiêu Viêm.
      Lúc này, thân thể Tiêu Viêm biến thành cái động đáy, mặc kệ năng lượng ập tới khổng lồ như thế nào, đều đem toàn bộ hấp thu. Hơn nữa việc hấp thu này vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại. Hấp lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng làm cho tất cả năng lượng trong phòng tu luyện giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào tảng đá lớn, hấp lực cường đại đem năng lượng tràn đầy trong phòng tu luyện quấy tung lên.
      Dị tượng trong phòng tu luyện kéo dài gần 10' thời gian, bỗng tiếng vang thanh thúy trong cơ thể Tiêu Viêm vang lên, rồi chậm rãi dần...
      Sau tiếng vang thanh thúy, năng lượng lốc xoáy trong phòng tu luyện càng lúc càng mờ nhạt, lát sau hoàn toàn tiêu tán... Theo biến mất của lốc xoáy năng lượng, bóng ảnh người ngồi xếp bằng dần dần hiển lộ ra.
      thân thể Tiêu Viêm lúc này, hắc bào cơ hồ bị năng lượng trong lúc tuôn ra chấn thành từng mảnh , Thanh Chi Hỏa Linh Cao dính đầy làn da cũng bốc hơi hầu như còn, thân mình vẫn gầy yếu như cũ. Ngoại trừ thất thải tiểu xà vẫn quấn cánh tay nằm ngủ, các nơi khác cơ thể, so với trước vẫn có thay đổi quá lớn.
      Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, xuất ngọn lửa màu xanh quỷ dị nhảy múa, cuối cùng lượn lờ bên trong con ngươi tối đen, lúc sau mới từ từ tiêu tán.
      Hỏa diễm rút , cặp mắt so với lúc trước càng thêm thâm thúy hơn. ngụm trọc khí theo yết hầu phun ra, thoáng mang theo chút hắc khí.
      Nhìn thấy hắc khí bên trong hơi thở, chân mày Tiêu Viêm nhất thời chau lại, trong lòng lúc này mới nhớ lại điều bị quên : "Lạc độc." Chất độc vẫn chôn dấu sâu trong cơ thể, tựa như phần thân thể, khó có thể loại bỏ tận gốc độc tố biến dị này.
      " nghĩ tới việc dựa vào đột phá, lại có thể bài trừ chút "Lạc độc", chất độc chết tiệt này, núp tại trong thân thể, là làm cho người ta cả người có chút nào thư sướng." Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu, tuy giờ Lạc độc bởi vì có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể mà chưa biểu ra điều gì nguy hại, nhưng thứ này ngày chưa diệt, khiến trong cơ thể Tiêu Viêm luôn tàng mối họa, dù sao cũng tự mình nếm qua lợi hại của chất độc, ngay cả với cấp bậc đấu vương như Nạp Lan Kiệt, cũng bị chất độc này thiếu chút nữa khiến cho chết, càng đến chỉ mới là thất tinh bé, , tại phải là bát tinh Đại Đấu Sư.
      Khẽ nén hơi thở dài, đem lo lắng trong lòng đối với lạc độc tạm thời buông xuống, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, khẽ vặn người, nhất thời, tiếng xương va chạm lách cách vang lên, vang vọng trong phòng tu luyện.
      Theo thanh lách cách vang lên, Tiêu Viêm có cảm giác tràn đầy thoải mái từ bên trong cơ thể truyền ra, bế quan hơn hai mươi ngày, rốt cục đột phá tới bát tinh Đại Đấu Sư như sở nguyện, thành quả to lớn như vậy, uổng công hơn hai mươi ngày ru rú trong nhà khổ tu!
      "Bát tinh. Xem ra khoảng cách tới cấp bậc Đấu Linh... xa . . ." Khẽ mỉm cười, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn Thất Thải Thôn Thiên Mãng mang theo cảm giác lạnh lẽo nằm cánh tay, khỏi cười khổ :
      - Tiểu tử này càng ngày càng tham ngủ, động tĩnh lớn như vậy cũng thèm tỉnh dậy.
      Mặc dù ngoài miệng cười mắng như vậy nhưng trong lòng Tiêu Viêm lại thoáng trĩu nặng, Thôn Thiên Mãng ngủ say trong đoạn thời gian này, ràng rất bất hợp lý. Dựa theo lẽ thường, khi trong quá trình phát triển, lẽ ra Thôn Thiên Mãng phải cực kỳ hoạt bát mới đúng. Đằng này, nó suốt ngày buồn ngủ, có chút tinh thần nào. Đối với dị trạng này, trong lòng Tiêu Viêm mơ hồ đoán được ít manh mối, lập tức tâm trạng tránh khỏi có chút lo lắng.
      - Xem ra linh hồn Thôn Thiên Mãng bắt đầu bị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương áp chế , a. . . Dựa theo tình huống này, chỉ sợ trong thời gian đến năm, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương thành công chiếm cứ thân thể Thôn Thiên Mãng, đến lúc đó, khi linh hồn cùng thân thể hoàn mỹ dung hợp, nàng cũng nghiễm nhiên trở thành cấp bậc siêu cấp cường giả Đấu Tông. . . Dựa theo tàn nhẫn của nữ nhân này, sau khi khống chế được thân thể, việc đầu tiên chính là là đem ta ra tế đao. . .
      Bàn tay vuốt ve thân thể Thôn Thiên Mãng có chút lạnh lẽo, chân mày Tiêu Viêm nhíu chặt, thấp giọng lẩm bẩm .
      - Yên tâm , khi nàng chưa có được Dung Linh đan, ra tay đối phó ngươi, muốn linh hồn cùng thân thể kết hợp, nào có thể dễ dàng như vậy? Nàng phải mượn dược lực của Dung Linh đan để cắn nuốt linh hồn Thôn Thiên Mãng, tiếp đó mới có thể dung hợp thân thể với Thôn Thiên Mãng, nếu khống chế được hoàn toàn thân thể Thôn Thiên Mãng, cũng chính là bản thân nàng bị trói buộc vĩnh viễn
      Tiếng cười già nua từ trong lòng Tiêu Viêm truyền ra, trấn an .
      - Lão sư!
      Nghe được thanh trong lòng, sắc mặt Tiêu Viêm dần vui vẻ. Nghe xong câu của Dược Lão, mới nhõm thở ra hơi, gật gật đầu cười, trong lòng :
      - Như thế là tốt rồi, khi nàng còn cần Dung Linh đan, lúc đó vẫn có thể cùng nàng đàm phán điều kiện, cường giả Đấu Tông, nếu có thể mượn sức, tự nhiên là vô cùng tốt.
      - Ân, đột phá giới hạn Đấu Hoàng, đích xác tiềm lực của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương là vô hạn, năm đó Đấu Khí đại lục cũng xuất gã thành danh sau Mỹ Đỗ Toa, nhưng khác nàng ở chỗ bản thể phải là thất thải thôn thiên mãng, mà là loại viễn cổ mãnh thú khác: Thất Dực Tử Kim Xà, mặc dù so với Thôn Thiên Mãng yếu nhược hơn nhưng lúc trước, vì muốn tiêu diệt nàng, phải cần ba gã cường giả Đấu Tôn liên thủ mới thành công.
      Dược Lão cười cười, trong thanh có chút hương vị hoài niệm.
      - Ba gã Đấu Tôn?
      Khóe miệng há hốc, danh hiệu này chứa áp lực lớn, làm cho Tiêu Viêm thể câu nào, sửng sốt mất nửa ngày, đem ánh mắt chuyển hướng lên Thôn Thiên Mãng cánh tay, cười khổ lẩm bẩm :
      - Bà này chẳng lẻ sau này cũng bưu hãn như vậy sao? Ta đây chẳng phải là gặp chuyện hay rồi sao? Ai. . . Thôn Thiên Mãng a, ngươi cần phải duy trì tốt a, ngàn vạn lần chớ bị nữ nhân kia thôn phệ, bằng chúng ta liền dễ chịu. . .
      Nhớ tới mỗi lần Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương ra đều biểu sát ý lãnh đạm đối với mình, trong lòng Tiêu Viêm liền hung hăng rùng mình cái, bị nữ nhân khủng bố bực này nhìn chăm chú vào mình, có cái gì là tốt đẹp...
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 487: Phách Thương Liễu Kình
      Dịch: doicoluu2009 - Biên: Tiền Như Mạng
      Chậm rãi tiến đến gần đại môn. Có vài tên thủ vệ nhận ra gương mặt Tiêu Viêm, thoáng ngẩn ngơ lúc, hưng phấn dần tràn ngập mặt. Khi Tiêu Viêm tiến đến gần, mấy người cùng dùng hết sức lực cùng hô lớn:
      - Thủ lĩnh!
      Thanh ồn ào khiến cho ít người ngoái nhìn, Tiêu Viêm hướng về đám thủ vệ, khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ. Tiến lên vài bước, vỗ vỗ vai người trong đám. Sau đó lại thong thả tiến vào khu vực của tân sinh. Để lại đằng sau người thủ vệ đứng ngơ ngẩn, bởi được mà hóa sợ vì hành động vỗ vai của .
      - Hắc hắc, mới cách biệt tháng, có vẻ thực lực của thủ lĩnh lại tinh tiến ít a, xem ra bao lâu nữa, Bàn Môn chúng ta xuất cường giả Đấu Linh. Đến lúc đó, cũng cần phải xem sắc mặt những kẻ khác nữa rồi.
      Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm thấp thoáng, thủ vệ lúc trước bị Tiêu Viêm vỗ bả vai khỏi nhếch miệng cười .
      - Gì, thủ lĩnh tại lại còn sợ ai? Các ngươi thường xuyên phục vụ gần Thiên Phần Luyện Khí tháp, chẳng lẽ ngay cả kiện hãi nhân kia cũng chưa nghe qua? Hắc hắc. Chỉ chiêu liền đem tứ tinh Đấu Linh mất sức chiến đấu. Trong nội viện này, có bao nhiêu người có thể làm được loại chuyện như thế?
      - kiện đó ta cũng được nghe a. Ha ha, giờ tại bên trong tháp tu luyện. Các thế lực khác nghe thấy người Bàn Môn chúng ta, cũng còn đem mắt chó nhìn người như trước nữa. Phần lớn đều là bởi nguyên nhân của thủ lĩnh!
      Tiêu Viêm dĩ nhiên là nghe được lời của thủ vệ, lúc này từ từ tiến vào khu vực riêng biệt dành cho tân sinh.
      Các thành viên Bàn Môn ngẫu nhiên qua lại, trông thấy Tiêu Viêm, đều ngẩn người ra, rồi vội vàng xoay trở lại nhường đường, ánh mắt ánh lên kính sợ cùng tôn sùng, đồng thời mang theo chút nghi hoặc nhìn Tiêu Viêm qua.
      Thẳng đường trở lại lầu các bên trong. Khi bước vào cửa, phát chỉ có ba người Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo, mà bất ngờ là Lâm Diễm, cũng cùng mọi người ở bên trong đại sảnh.
      Trong bốn người, Huân Nhi là người đầu tiên phát Tiêu Viêm bước vào, nhưng phản phản ứng mạnh mẽ nhất lại là Lâm Diễm. từ ghế nhảy phắt lên, nhanh như chớp lao đến bên cạnh Tiêu Viêm, tay nắm lấy ống tay áo Tiêu Viêm, lo lắng mắng:
      - Ta kháo, tiểu tử nhà ngươi rốt cục trở lại, nhanh lên, lúc trước ngươi đưa Băng Linh đan cùng Tẩy Tủy Hàn Linh dịch đều dùng hết. Ta chờ ngươi ba bốn ngày rồi, nếu ngày mai ngươi vẫn chưa trở lại,ta đành phải vàoThiên Phần Luyện Khí tháp tìm ngươi .
      Dùng sức rút về tay áo bị Lâm Diễm kéo lấy, Tiêu Viêm đảo cặp mắt :
      - Gấp cái gì? hai ngày trừ độc cũng chết được.
      xong, liền để ý tới Lâm Diễm, trực tiếp vào đại sảnh, ngồi xuống chiếc ghế.Hướng về phía ba người Huân nhi, cười :
      - Như thế nào? Gần đây Bàn Môn tình nào chứ? Phía Bạch Bang có động tĩnh gì sao?
      - Ân. Vốn khi ngươi bế quan được hai ngày. Vẫn có thành viên tại bên trong tháp tu luyện gặp ít quấy rối của Bạch Bang. Bất quá sau khi ngươi ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp hiển lộ uy phong, Bạch Bang cũng dám làm càn quá mức, các hành động quấy rối cũng ít . Chắc uy hiếp của ngươi phát huy tác dụng.
      - Hơn nữa, bây giờ có ít đệ tử tự do muốn gia nhập Bàn Môn chúng ta. Trải qua ít khảo hạch, giờ thành viên Bàn Môn so với lúc ngươi bế quan vượt hơn phần tư. Hơn nữa mấy tên đệ tử đó thực lực cũng tồi, phần lớn đều là cấp bậc Đại Đấu Sư.
      Huân Nhi tự mình rót cho Tiêu Viêm chén trà nóng, hé miệng cười .
      - A….?
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt bật cười khanh khách:
      - Ta chỉ là muốn trong lúc bế quan bị người khác quấy rầy, nên mới lấy Lôi Nạp ra giết gà dọa khỉ, nghĩ tới lại có tác dụng tốt như vậy.
      - Tạm thời ngươi có thể yên tâm, gã gia hỏa kia tại rảnh thay Liễu Phỉ ra mặt đâu. Hơn nữa, chỉ còn khoảng hơn nửa năm thời gian, là tới giải đấu năm năm lần của Nội Viện. tại bế quan cả ngày lẫn đêm, dẫu ngẫu nhiên có thời gian từ trong tháp ra, cũng tu luyện đấu kỹ ở đấu tràng. Cho nên, trước khi giải đấu kết thúc, tìm ngươi gây phiền toái, nhưng sau đó, hắc hắc, khó mà .
      Lâm Diễm có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, cười .
      - Giải đấu Nội Viện?
      Đôi mày khẽ nhíu, Tiêu Viêm kinh ngạc :
      - Có cuộc thi đấu này? Tại sao chúng ta nghe thấy tin tức này?
      - Giải đấu này liên quan đến các ngươi. . . Chỉ có các cao thủ "Cường bảng" mới tham gia giải đấu, còn thường nhân chỉ có thể ở dưới mặt đất xem náo nhiệt, cho nên các ngươi tự nhiên là đủ tư cách biết.
      Lâm Diễm bĩu môi .
      - Chỉ cần có thể lọt vào tốp mười trong giải đấu, liền đạt được tư cách trở thành trưởng lão dự bị. Hơn nữa, còn có thể vào tầng thứ chín Thiên Phần Luyện Khí tháp tiếp nhận thử thách của tâm hoả căn nguyên!
      - Có biết cái gì gọi là thử thách tâm hoả ? Đơn giản mà , khi trải qua thử thách của tâm hoả căn nguyên, chỉ cần ngươi phải loại người có nhân phẩm xấu xa. Liền có được chứng nhận tấn giai cấp bậc Đấu Vương, các ngươi hiểu chưa?
      - Chứng nhận cấp bậc Đấu Vương?
      Lời vừa lọt vào tai, ánh mắt Hổ Gia cùng Ngô Hạo liền trở nên nóng cháy khát vọng. Tu luyện đấu khí, cấp bậc Đấu Vương dường như là ranh giới nghịch thiên khó vượt qua. Vô số người thiên phú tu luyện tồi nhưng đều là dẫm chân tại bình cảnh cấp bậc Đấu Linh. Chậm chạp thể tiến xa hơn bậc.
      - Tâm hoả căn nguyên?
      Khác với hai người bọn, Tiêu Viêm lại đem chú ý đặt nơi tên gọi “căn nguyên”. . . Chẳng lẽ đúng là. . . bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm?
      Chén trà trong tay thoáng run rẩy, chút nước khẽ sánh ra ngoài. Tiêu Viêm mạnh mẽ đè nén khiếp sợ trong lòng. Chậm rãi đem chén trà đặt lên bàn. Ngẩng đầu quay về phía Lâm Diễm, giọng hỏi:
      - Tầng thứ chín. Cần có tư cách gì mới có thể vào?
      - Ngươi đừng trông vọng hão huyền
      Lâm Diễm đảo cặp mắt trắng dã, thản nhiên :
      - Đơn giản mà . Đệ tử căn bản có khả năng vào tầng thứ chín hoặc sâu hơn nữa là tầng thứ mười. Chỉ có trưởng lão học viện mới đủ tư cách. Cho nên, những người khác sau khi tốt nghiệp, đúng ra liền rời khỏi học viện, nhưng đằng này vẫn lưu lại. Tất cả đều có ý nghĩ trở thành trưởng lão. Bởi vì chỉ cần trở thành trưởng lão, liền có thể vào tầng thứ chín, thậm chí tầng thứ mười để tu luyện, như vậy có thể nhanh chóng chạm đến cấp bậc Đấu Hoàng.
      - Đấu Hoàng cường giả, Tiêu Viêm khẽ thở ra hơi. Cùng Ngô Hạo liếc mắt nhìn nhau cái. Đều là từ trong mắt đối phương nhìn thấy chút khiếp sợ. Cấp bậc này. Nhìn khắp toàn bộ đại lục, đều có thể trở thành kiêu hùng phương, nghĩ tới trong nội viện vẫn có ít gã gia hỏa có loại dã tâm này.
      - Chỉ có người trong danh sách ‘Cường bảng’ mới có tư cách tham gia giải đấu?
      Tiêu Viêm khẽ gõ ngón tay mặt bàn, thấp giọng hỏi.
      - Đúng vậy, cho dù hạ thấp tiêu chí, nhưng chẳng lẽ dựa vào đám tân sinh mới tiến vào viện lâu tuyển chọn trưởng lão dự bị sao?
      Lời của Lâm Diễm vẫn trắng trợn như trước. quên rằng bốn người trước mặt chỉ mới vào Nội Viện chưa đầy đến hai tháng.
      Đối với lời ác độc của Lâm Diễm. Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt lóe ra nhãn quang bất định. Có lẽ. . . Đây chính là cơ hội
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 488: Kiếm lấy Hoả Năng
      Dịch: kidloveme - Biên: Tiền Như Mạng
      Trong phòng, Tiêu Viêm tinh tế quan sát sắc mặt của Lâm Diễm, thấy sắc hồng so với ngày trước nhạt rất nhiều, lúc này mới khẽ gật đầu, giọng :
      - Xem ra việc uống Băng Linh Đan cùng với thoa Tẩy Tủy Hàn Linh Dịch ngoài ra, đối với hỏa độc đúng là có hiệu quả rệt
      - Đúng là rất công hiệu, mỗi lần sau khi tu luyện trong nước có pha linh dịch tẩy tủy hàn, dung dịch kia đều là chuyển màu thành hồng giống như máu tươi, hơn nữa ta còn cảm giác được hỏa độc trong cơ thể nhanh chóng giảm mạnh.
      Khuôn mặt Lâm Diễm lộ vẻ hưng phấn, vấn đề phức tạp làm đau đầu cuối cùng cũng có thể hoàn toàn tháo gỡ, việc này với , nghi ngờ là tin tức cực kì tốt.
      - Cứ tiếp tục dựa theo đan dược này sử dụng tháng có thể khu trừ toàn bộ hỏa độc trong cơ thể rồi.
      Lâm Diễm cười cười, vung tay ném đạo màu xanh nhạt bắn về phía Tiêu Viêm.
      tiếp nhận đạo bóng ảnh màu xanh trong tay, hơi lạnh nhàn nhạt giống như cầm khối đỉnh cấp băng ngọc, ánh mắt Tiêu Viêm thoáng nhìn, ko kìm nổi có chút kinh ngạc, vật màu xanh đúng chính là Thanh Mộc Tiên Đằng
      - Ngươi đây là
      Nắm chặt Thanh Mộc Tiên Đằng trong tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu cười với Lâm Diễm .
      - tại ngươi đem nó cho ta, sợ rằng ta đưa ngươi loại đan dược thể chữa trị hoàn toàn cho ngươi.
      - Ngươi phải là loại người độc lai độc vãng, có Bàn Môn ở đây, ta sợ ngươi chạy thoát sao? Hơn nữa trải qua tự mình kiểm chứng, hiệu quả mạnh mẽ của thứ này so với kẻ luyện chế ra như ngươi ta biết hơn rất nhiều.
      Lâm Diễm đảo cặp mắt trắng dã, trề môi đáp.
      - Ha hả, như vậy, đa tạ!
      Ôm quyền hướng về phía Lâm Diễm, Tiêu Viêm cẩn thận đem Thanh Mộc Tiên Đằng vất vả lắm mới có được thu vào trong nạp giới, trong lòng nhất thời thở dài hơi nhõm, kể từ lúc này việc luyện chế địa linh đan liền chỉ còn cần có hia loại cuối cùng, nhưng mà hai loại này muốn có được cũng là cực kì khó khăn a..
      - Được rồi, vật tới tay, ta cũng nên thôi
      Hướng Tiêu Viêm phất phất tay, Lâm Diễm xoay người tiến về phía cửa ra, ngay khi bước tới cửa, quay lại hướng Tiêu Viêm cười :
      - Tuy là chúng ta có giao dịch từ trước, nhưng là Lâm Diễm ta vẫn thiếu ngươi phần nhân tình, ngươi đừng cho rằng chỉ dựa vào Thanh Mộc Tiên Đằng là có thể xong hết, tính mạng của Lâm Diễm ta há lại có thể đem ra so sánh với thứ cây khô cũ kỹ đó sao!
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chỉ cười khổ gật đầu
      - Ngày sau nếu là tên Liễu Kình kia tới tìm ngươi gây phiền toái, ngươi có thể sai người cho ta biết, cũng rất lâu rồi ta cùng tên kia giao thủ, biết Liệt Sơn Thương của so với trước kia có sắc bén và bá đạo hơn hay ?
      xong, Lâm Diễm liền ra cửa, tiếng bước chân dần dần khuất xa.
      - Người này mặc dù tính tình thô bạo, nhưng là kẻ đáng kết giao.
      Tiêu Viêm cười lắc đầu, vươn vai đứng dậy, rồi chậm rãi ra khỏi phòng.
      - Tiêu Viêm ca ca, hỏa tinh tạp của ngươi còn dư bao nhiêu Hỏa Năng?
      Bên trong đại sảnh, Huân Nhi chăm chú vào ba chiếc hỏa tinh tạp màu xanh, nhìn con số bề mặt khỏi lắc đầu cười khổ, ngẩng đầu hướng Tiêu Viêm từ lầu xuống hỏi.
      - A, hình như chỉ còn hơn ba mươi….ngay cả tu luyện 10 ngày tại tầng thứ 4 cũng đủ.
      Tiêu Viêm ngẩn ra, bất đắc dĩ .
      - Làm sao vậy? Mọi người cần Hỏa Năng phải ?
      Nhìn bộ dạng của nàng, trong lời Tiêu Viêm khỏi mang vẻ kinh ngạc.
      - phải là chúng ta mà chính là Bàn Môn cần…
      Hổ Gia tại bên cạnh trả lời:
      - Ngươi cũng phải là biết, Bàn Môn chúng ta có số tưởng thưởng chính là cấp cho Hỏa Năng, tại Bàn Môn vừa mới thành lập, cần nhất chính là những Hỏa Năng làm phần thưởng khích lệ, tất nhiên mấy người chúng ta phải xuất tiền túi, Huân Nhi sai biệt lắm dùng gần cạn kiệt, thậm chí là chưa từng vào Thiên Phần Luyện Khí Tháp tu luyện dù chỉ ngày….Còn phần ta lần trước đổi bản đấu kỹ, bây giờ còn thừa cũng nhiều lắm. tại cũng giao nộp toàn bộ, về phần Ngộ Hạo…, tại thi đấu tràng thua đến còn chút nào.
      Nghe được lời cuối cùng của Hổ Gia, Ngô Hạo khỏi có chút đỏ mặt, cười khan:
      - Ta trước kia chỉ là vì chưa kịp thời thích ứng, tại tỉ lệ thắng phải dần tăng lên hay sao, chỉ cần lâu nữa hẳn là có thể thu lại toàn bộ vốn liếng bỏ ra.
      - Chờ ngươi đem lợi nhuận về, chỉ sợ Bàn Môn vì thể cấp phần thưởng, tổn thất danh dự nặng nề rồi, mà khi như vậy chỉ sợ những tên bị Hỏa Năng làm mờ mắt áp bức đến phải rời mất.
      Hổ Gia cau mày
      Nghe những lời của Hổ Gia, Tiêu Viêm khỏi có chút áy náy, chính mình thoải mái tu luyện, còn Huân Nhi các nàng lại là chưa từng vào tháp dù chỉ ngày….
      - Tiêu Viêm ca ca cần suy nghĩ nhiều, ngươi giờ chính là bộ mặt bên ngoài của Bàn Môn, chính vì vậy càng cần phải có thực lực mới có thể khiến Bàn Môn vươn lên, có ngươi tại ở đây chấn nhiếp ngoại lực bên ngoài, cho dù chúng ta có làm gì nữa, Bàn Môn cũng khó có thể vươn lên.
      Biết trong long Tiêu Viêm cảm thấy áy náy, Huân Nhi mỉm cười ôn nhu .
      Cười khổ tiếng…sau lúc lâu trầm ngâm, Tiêu Viêm chậm rãi :
      - giờ mọi người sai biệt lắm cũng dùng hết Hỏa Năng lấy được tại Hỏa Năng cuộc săn, đúng là phải nghĩ cách làm thế nào để kiếm thêm.
      - Mọi người có biết tại bên trong Nội Viện, phải làm gì mới có được Hỏa Năng ?
      - Hiệu suất thấp nhất là nhận ít công việc quét dọn, đơn giản như vệ sinh Thiên Phần Luyện Khí Tháp chính là nhiệm vụ cấp thấp, nhưng chính là thu hoạch quá chậm, nhưng lại rất mệt, bởi vậy phần lớn mọi người đều là chờ Nội Viện phát Hỏa Năng hàng tháng, nhưng cũng có số ít đệ tử có thực lực mạnh mẽ chọn lựa chọn lên tràng thi đấu thể thao dùng chiến tích để đắc thủ Hỏa Năng, cách này có thể gia tăng tương đối nhanh nhưng là ổn định, bởi vì vạn nhất chừng gặp đối thủ mạnh hơn mình lúc đó những có được Hỏa Năng mà ngược lại còn bị thua mất ít
      Huân Nhi tay bóp trán trầm ngâm :
      - Cũng có ít đoàn hội vào trong núi sâu săn bắt ma thú hoặc tìm kiếm đủ loại dược liệu, hơn nữa Nội Viện ở ngoài là thâm sơn mờ mịt kéo dài hàng ngàn dặm, với khu vực khổng lồ như vậy, đủ để có ít động phủ do tiền bối cao nhân để lại, nếu là có thể gặp vận may, chính là có thể vô tình đoạt được các loại cao giai đấu kỹ, công pháp do các cao nhân để lại, dễ dàng bán được trong Nội Viện với giá tương đối cao.
      Mười ngón tay đan vào nhau, Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, giọng :
      - Trong Nội Viện, liệu có người dùng Hỏa Năng mua đan dược ?
      - Tất nhiên là có, đan dược chính là có thể so sánh ngang với các công pháp đấu kỹ quý hiếm.
      Huân Nhi cười gật đầu, ánh mắt dừng lại tại người Tiêu Viêm, khóe mi tươi tắn hơi ươn ướt mang theo chút ý cười:
      - Có phải là Tiêu Viêm ca ca dự định mang đan dược ra bán?
      - Đây là lĩnh vực ta am hiểu, sao lại có thể bỏ qua chứ
      Tiêu Viêm cười cười tiếp:
      - Trong Nội Viện, còn có người nào bán đan dược ?
      Nhắc tới điều này, Huân Nhi bỗng nhiên cau mày, cười khổ gật gật đầu, :
      - Còn có người khác, hơn nữa cũng phải là người mà là cả thế lực.
      - Thế lực?
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra
      - Thế lực này tên là Dược Bang, mọi người trong bang đều xuất thân từ Luyện dược hệ tiến vào Nội Viện Luyện Dược Sư
      Huân Nhi trầm ngâm :
      - Dược Bang này, cơ hồ độc chiếm 90% số đan dược tiêu thụ, còn lại là do vài Luyện Dược Sư đơn lẻ. Nhưng là khó có thể chống lại bọn chúng, nghe thủ lĩnh của Dược Bang có thể luyện chế ra tứ phẩm đan dược.
      - Nếu chúng ta cũng kinh doanh đan dược theo dự tính, chỉ sợ cùng Dược Bang này trực tiếp có xung đột.
      - Có thể luyện chế ra tứ phẩm đan dược sao?
      Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm ảm đạm cười, :
      - cần lo lắng nhiều, dù sao chúng ta cũng phải sinh tồn, việc cạnh tranh là thể tránh khỏi, chỉ cần bọn họn ám muội, chính diện giao phong, ta cũng e sợ bọn họ.
      Chỉ là có thể luyện chế tứ phẩm đan dược mà thôi, đối với kinh nghiệm từng luyện chế thành công Tam Văn Thanh Linh Đan của Tiêu Viêm mà , muốn chiến thắng cũng phải là quá khó khăn
      Thấy Tiêu Viêm vẫn lùi bước, Huân Nhi cũng là gật đầu cười :
      - khi như vậy, Bàn Môn chúng ta cũng kinh doanh đan dược, nhưng nếu là như vậy, Tiêu Viêm ca ca có lẽ phải vất vả ít.
      - Làm thủ lĩnh của Bàn Môn, ta tự nhiên cũng phải tốn chút sức lực, bằng khi so sánh với các ngươi, ta chẳng phải là áy náy sao?
      Tiêu Viêm cười .
      - Nếu theo lời ngươi bán ra các loại đan dược, ta nghĩ nên coi trọng thi đấu tràng, tại đó mỗi ngày đều có những người bị thương do tỉ thí, hơn nữa nếu luyện chế loại đan dược có thể hồi phục đấu khí ngươi cho chúng ta tại cuộc săn lần trước, cần quá hao tổn sức lực cũng sợ có vô số người tranh nhau mà mua.
      Ngô Hạo lên tiếng đề nghị, là người thường xuyên có mặt tại tràng thi đấu thể thao, tất nhiên biết nơi nào khan hiếm đan dược đến đỏ mắt
      - phải là hồi khí đan sao, nếu là như vậy khó khăn, nhưng là loại đan dược hồi phục đấu khí này, chẳng lẽ Dược Bang kia luyện chế được?
      Tiêu Viêm có chút trầm ngâm, cười gật đầu, với thuật luyện dược tại của , luyện chế ra hồi khí đan chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi
      - phải được, bất quá, ta nhận thấy, loại đan dược hồi phục của bọn họ thể có hiệu quả như Hồi khí đan của ngươi, ta cũng từng mua vài hoàn, giá trị bằng hai ngày Hỏa Năng, có thể dễ dàng nhận biết chênh lệch giữa hai người…
      Ngô Hạo lắc đầu .
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, dựa lưng vào ghế. Ánh mắt bỗng nhiên sang rực, khẽ cười :
      - Ngoại trừ khu vực thi đấu, có lẽ tại bên trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp cũng là nơi tốt để tiêu thụ đan dược, những người ở trong đó tu luyện, bởi vì sợ hãi cơ thể nhiễm phải hỏa độc mà giám kéo dài thời gian tu luyện, nếu như là có loại đan được có thể giúp bọn họ trong thời gian nhất định bị hỏa độc xâm nhập, ta nghĩ có rất nhiều người mừng rỡ tìm mua….
      - bị hỏa độc xâm nhập?
      - Ha hả, hoàn toàn bị quả rất khó, nhưng là cũng có thể làm cho việc tại bên trong tu luyện từ 1 ngày tăng lên thành 2…
      Tiêu Viêm cười .
      - Đúng vậy, đối với những người nóng lòng tu luyện quả là có sức hấp dẫn rất lớn…
      Ba người Huân Nhi nhìn nhau cười, gật đầu.
      - Liền như vậy quyết định , bắt đầu từ ngày mai, ta đưa các ngươi danh sách các dược liệu cần để luyện chế đan dược để các ngươi tìm thu mua về, về phần luyện đan cứ giao cho ta phụ trách…
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 489: Luyện chế lượng lớn
      Dịch: dihiep2010 - Biên: Tiền Như Mạng
      Sáng sớm hôm sau , toàn bộ Bàn Môn đều như máy móc bắt đầu khởi động, sáng sớm, Huân Nhi ba người liền dẫn người ra khỏi tháp lầu dành cho tân sinh, sau đó bôn ba trong toàn bộ nội viện, dựa theo danh sách dược liệu mà Tiêu Viêm đưa cho ở xung quanh bắt đầu thu mua.
      Mà cứ như vậy bận rộn mất gần ngày. Màn tối buông xuống đám người mới cùng nhau hưng phấn cùng mang theo mệt mỏi chạy về phía tháp lầu danh cho tân sinh.
      mật thất nằm im lặng bên trong lầu các, Tiêu Viêm nhìn đống dược liệu lớn được bày ra trước mặt cách chỉnh tề, rồi nhìn sang thấy khuôn mặt bọn Huân Nhi ba người vẫn còn sót lại chút mệt mỏi, khỏi khẽ cười :
      - vất vả rồi.
      - Tìm đám dược liệu này, hỏa năng tiêu phí hết 180 ngày đó, những dược liệu hỏa năng này chúng ta bốn người vốn là tìm kiếm đủ, bất quá A Thái cùng Bàn Môn thành viên chủ động nhiệt tình trợ cấp ít, đây cũng là gia sản cuối của Bàn Môn cung cấp chúng ta.
      Huân Nhi khẽ thở dài hơi, .
      Tiêu Viêm yên lặng gật gật đầu, cảm động :
      - Yên tâm , nhớ kỹ A Thái bọn họ bỏ ra bao nhiêu Hoả Năng, đợi luyện chế thành công, sau khi tiêu thụ phải bồi hoàn gấp đôi lại cho bọn họ.
      - Nên thế!
      Huân Nhi gật gật đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve đống dược liệu, đại mi nhíu lại :
      - Trong đống dược liệu được thu mua này, giá cả có chút đắt đỏ, ta nghĩ nếu chuyện bán buôn đan dược được chế luyện ra, ngay tại bên trong Bàn Môn tổ chức đội ngũ hoặc là tại bên trong nội viện mời ít người, chuyên môn vào sâu trong núi tìm kiếm những dược liệu cần thiết cho Bàn Môn chúng ta, sau đó dựa theo mỗi người giao nộp dược liệu chất lượng hoặc là số lượng, tính thù lao, nếu như vậy, có lẽ phí tổn của hội rẻ hơn rất nhiều.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn người ra, chợt gật gật đầu đồng ý, ánh mắt đảo qua đống dược liệu ở trước mặt, có được dược liệu này kỳ cũng tính là nhiều, nhưng đây cũng là toàn bộ giá trị và tâm huyết của cả Bàn Môn, than tiếng, trọng trách này nhàng chút nào.
      - Ha hả, Tiêu Viêm ca ca, chuyện kế tiếp, liền chỉ có thể toàn bộ giao cho ngươi, loại công việc luyện đan này, chúng ta thể giúp ngươi được nửa điểm.
      Huân Nhi cười khẽ .
      Trịnh trọng gật gật đầu, Tiêu Viêm giọng :
      - Yên tâm , ngày sau ta đem đống dược liệu này biến thành đan dược mà chúng ta cần, tuyệt đối phụ tấm lòng của các ngươi.
      - Đúng rồi, đây là ta cố ý tại địa điểm bán hàng của Dược Bang phái người mua hai loại đan dược này, loại là đan dược phục hồi đấu khí mà Ngô Hạo từng qua, danh xưng ở Dược Bang là Hồi Xuân Đan, mặt khác là loại thuốc chữa ngoại thương công hiệu quả tồi.
      Huân Nhi bỗng từ trong nạp giới lấy ra hai cái bình ngọc , nhàng đặt ở trước mặt Tiêu Viêm.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt trong lòng khỏi thầm khen tiếng Huân Nhi quả là thông minh
      - Tốt lắm, Tiêu Viêm ca ca, kế tiếp tất cả đều trông chờ vào ngươi đó.
      Huân Nhi nghiễm nhiên cười, đối với Hổ Gia cùng Ngô Hạo phất phất tay, ba người chậm rãi ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cánh cửa.
      Theo ba người ly khai, trong mật thất lại nữa lâm vào im lặng, Tiêu Viêm nhìn nhằm chằm đống đan dược lớn trước mặt, lúc sau, thở ra hơi dài, ngồi xếp bằng xuống, vung tay lên, dược đỉnh liền xuất trước mặt.
      Đem dược đỉnh lấy ra, Tiêu Viêm thuận tay lấy hai loại đan dược mà Huân Nhi mua được, đầu tiên đổ ra cái gọi là Hồi Xuân Đan, là viên đan dược có màu xanh biếc, mùi hương nồng, mùi hương nồng nặc này là làm cho người ta khó ngửi, Tiêu Viêm chân mày cau lại, cũng là lược qua lắc lắc đầu có chút khinh thường, cái này mà cũng gọi là Hồi Xuân Đan a, chỉ sợ dược liệu cần nhất vượt qua bốn loại, mà hơn nữa tất cả các loại dược liệu còn lại đều là cực kỳ thông thường, tại trong mắt Tiêu Viêm lúc này, trình độ luyện dược cũng có thể là cực kỳ phong phú, cái này gọi là Hồi Xuân Đan này, chỉ sợ là thành phần bên trong chưa đủ để trở thành loại nhất phẩm đan dược.
      Đem hai loại đan dược đều để lại chỗ cũ, ánh mắt Tiêu Viêm quay lại đỉnh thuốc, sắc mặt dần dần trở thành nên bình tĩnh.
      Trong quá trình luyện dược thể cho phép có bất cứ điều gì phát sinh, Tiêu Viêm vào trạng thái ngưng thần, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm dược đỉnh trước mặt, ý niệm trong đầu miên man quay cuồng, lần này tính toán luyện chế ba loại đan dược, loại là khôi phục đấu khí Hồi khí đan, loại đan dược này Tiêu Viêm sớm luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, giờ lấy trình độ luyện dược của , luyện chế Hồi khí đan xác xuất thành công ít nhất cũng có thể đạt tới 80%.
      Loại thứ hai là loại thuốc uống thuốc chữa thương, tên là Phục Thể Đơn Độc, loại thuốc uống chữa thương này chỉ tác dụng trị liệu có hiệu quả nhất định đối với người bị nội thương, hơn nữa đối với người bị ngoại thương có tác dụng làm cho vết thương khép lại tương đối hiệu quả, loại Phục Thể Đơn Độc này bất luận là ở hiệu thuốc cấp bậc nào, cũng đủ vượt qua mấy loại thuốc chữa thương mà Dược Bang bán ra, hơn nữa mấu chốt chính là dược liệu cần thiết của đan dược này so với cái đan dược của Dược Bang tốt hơn ít
      Loại đan dược thứ ba tên là Băng Thanh Đan, loại đan dược này, sau khi dùng có hiệu làm giảm bớt hoả độc, nếu quá, Băng Thanh Đan có lẽ là đạt tới cấp cao nhị phẩm đan dược, thậm chí từ phương diện nào đó cũng có thể loại đan dược này loại tam phẩm cũng quá, nghĩ đến loại đan dược này có thể phụ trợ cho người tu luyện, giá trị cao xa xa hơn nữa là thuốc chữa thương.
      Mà loại đan dược này làm cho Bàn Môn chắc chắn vượt qua Dược Bang, mặt khác trong nội viện, đan dược này trở thành độc quyền, Dược Bang thể có loại đan dược nào có thể cạnh tranh được với loại đan dược này.
      Trong đầu lên phương thuốc của ba loại đan dược này, Tiêu Viêm thở ra hơi, sắc mặt dần dần nhìn bàn tay, Ngón tay hơi hơi chà xát động đậy, trong nháy mắt ngọn lửa màu xanh từ ngón tay bốc lên, ngọn lửa màu xanh bay lượn lờ giống như loại Tinh Linh, hoả diễm ngón tay Tiêu Viêm lúc này hoạt bát nhảy múa tung lên hạ xuống, trong mật thất cảm nhận được độ nóng càng lúc càng cao.
      Con ngươi đen nháy chăm chú nhìn ngọn lửa màu xanh bốc lên, nửa ngày sau, bàn tay Tiêu Viêm khẽ bắn ra, đạo xẹt qua làm cho ngọn lửa màu xanh tại giữa trung vặn vẹo, bay vào trong lô đỉnh bùng lên, độ nóng vừa đủ, bên trong dược đỉnh phát ra thanh tiếng lửa bừng bừng.
      Ánh mắt chớp nhìn chằm chằm dược đỉnh , ngón tay thon dài của Tiêu Viêm tiếp tục chậm rãi di động qua bên trái đống dược liệu, trong giây lát, ngón tay run lên, vài cọng dược liệu bất đồng chủng loại liền được đầu ngón tay chuẩn xác kẹp lên
      Cánh tay khẽ lay động, vài cọng dược liệu trực tiếp được ném vào trong dược đỉnh cháy, dược liệu vừa vào dược đỉnh, đột nhiên ngọn lửa màu xanh bùng lên, nuốt gọn tất cả dược liệu mới đưa vào. . .
      Dược liệu bị ngọn lửa bao chùm, Tiêu Viêm sắc mặt chút biến hóa, bàn tay cách đặt hờ dược đỉnh, đầu ngón tay thon dài hơi động, mà theo đầu ngón tay máy động, chỉ thấy vòng tròn trong dược đỉnh , ngọn lửa màu xanh thoáng vũ động, hỏa diễm ngừng bốc lên, trong nháy mắt mảng đan dịch tinh luyện trôi nổi phía ngọn lửa.
      Ánh mắt lạnh nhạt nhìn đan dịch trôi nổi, nhiệt độ nóng cháy ngừng thẩm thấu ra ngoài, đem tinh chất lưu lại ở bên trong, còn tất cả các tạp chất chậm bài trừ ra bên ngoài.
      Lúc này, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm xâm nhập vào vòng tròn trong dược đỉnh , mà ở dưới tác động linh hồn lực lượng này, độ nóng của ngọn lửa màu xanh tiếp tục chậm rãi dâng lên, dồn hết tất cả tinh thần, ở bên cạnh hoàn mỹ khống chế, những tạp chất bị loại bỏ, đan dịch càng phát ra độ tinh thuần.
      Đại sảnh bên trong mở ra, Huân Nhi ba người ngồi trong đó, trong lúc chuyện cùng nhau vẫn là có chút yên lòng, ánh mắt ngẫu nhiên ngước nhìn, sau đó dừng lại tại cánh cửa phòng ở lầu, trong mắt mơ hồ có chút lo âu.
      - Mất hết cả ngày, Tiêu Viêm như thế nào vẫn còn ra?
      Bầu khí có chút áp lực khiến cho Ngô Hạo đứng ngồi yên, rốt cục liền nhịn được mở miệng .
      - Chờ chút , chúng ta phải là Luyện Dược Sư, cho nên cũng ràng lắm quá trình luyện đan dược, bất quá bất luận như thế nào, cũng thể quấy rầy Tiêu Viêm ca ca lúc này được.
      Huân Nhi lắc đầu, màu xanh đạo.
      Cùng tâm trạng Hổ Gia cũng khẽ thở ra hơi dài, giờ cũng chỉ có thể đợi mà thôi, tại cơ hồ toàn bộ Bàn Môn đều là chờ đợi Tiêu Viêm ra, nếu là thất bại, đối với sĩ khí của Bàn Môn kích lớn, theo suy nghĩ từ trước cho đến bây giờ, Tiêu Viêm xuất trước mắt bọn họ như vị tướng quân luôn mang đến thắng lợi, chưa từng có thất bại lần nào. . . Hy vọng lúc này đây cũng là ngoại lệ.
      "! ~ "
      Bên trong đại sảng khí nặng nề bao trùm, bỗng nhiên thanh cửa phòng vang lên, ba người ngẩn ra, chợt đột nhiên ngẩng đầu, đem tầm mắt quẳng ném về hướng cửa phòng nguyên lúc trước vẫn còn đóng chặt, bây giờ từ từ mở ra.
      Tại ba người nhìn chăm chú, Tiêu Viêm chậm rãi ra , tuy rằng khuôn mặt thanh tú tràn đầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt dấu nổi tia thoả mãn, quả làm cho ba người trong đại sảnh căng thẳng có chút thả lỏng, lặng lẽ thở ra hơi cuối cùng liếc mắt nhìn nhau.
      Đứng ở lầu hai, nhìn ba người trong đại sảnh này cười cười, Tiêu Viêm bước nhanh xuống thang lầu, đến chỗ bàn ghế ở trung tâm đại sảnh. Vung tay lên, nhất thời trăm bình ngọc liền thoáng ra, đem toàn bộ bình ngọc đặt xuống tràn đầy mặt bàn.
      - Có tất cả ba loại đan dược: Hồi Khí Đan 83 viên, Phục Thể Đơn Độc 62 viên, Băng Thanh Đan ba mươi sáu viên. Cộng lại tất cả là 181 viên, hoàn hảo.
      Nụ cười khuôn mặt Tiêu Viêm lúc này có chút sáng lạn .
      - Nhiều như vậy. .
      Nhìn những bình ngọc tràn đầy mặt bàn, vẻ mặt ba người kinh ngạc, đặc biệt sau khi nghe được Tiêu Viêm điểm số, giữa trán đều là khỏi nảy lên kinh hỷ.
      - May mắn là làm nhục mệnh, kế tiếp tiêu thụ chỉ có thể dựa vào các người thôi, ta còn chút sức lực nào nữa. . .
      Tiêu Viêm đặt mông ngồi ghế mềm mại, khuôn mặt mệt mỏi đối với ba người giọng câu.
      Huân Nhi ba người hưng phấn gật gật đầu, ba người liền vọt tới bên cạnh bàn, tinh tế đếm số bình ngọc.
      - Tiêu Viêm ca ca . . .
      Cùng hai người bàn bạc vấn đề tiêu thụ, Huân Nhi xoay đầu lại, cũng là ngạc nhiên nhìn, lúc này Tiêu Viêm bàn tay đặt ở đầu, nhắm mắt ngủ, lập tức nụ cười thanh nhã mặt thoáng lên chút đau lòng, từ bên lấy ra tấm thảm mềm mại, đắp lên người Tiêu Viêm, ôn nhu :
      - Ngủ , Tiêu Viêm ca ca, khi nào tỉnh lại, Huân Nhi báo cho ngươi tin tức tốt lành. . .
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 490: Thu hoạch lớn
      Dịch: gravity239 - Biên: Tiền Như Mạng
      Lúc Tiêu Viêm từ trong ngủ say tỉnh dậy, sắc trời dần tối, Từ phía tây rụng rơi ánh tà dương màu hồng qua cửa sổ hắt xuống mặt đất hình thành nhàn nhạt quầng sáng.
      Từ ghế ngồi dậy, Tiêu Viêm nhìn thấy tấm thảm ở người, trong lòng có chút ấm áp.
      Đứng dậy qua lại, động đậy thân thể. Sau trận no giấc, mệt mỏi lúc trước tự động biến mất, thay vào đó tinh thần sảng khoái.
      “Dát”
      Khi Tiêu Viêm qua lại, cửa phòng đột nhiên khe khẽ bị đẩy ra. cái đầu cẩn thận thò vào, sau khi nhìn thấy Tiêu Viêm tỉnh dậy lúc này mới thở dài nhõm hơi, cười hắc hắc :
      - Chà, ngài có tài ngủ a, ngủ lèo từ sáng đến tối.
      - Ha ha, là A Thái!
      Nhìn thấy người thò đầu vào nhìn trộm, Tiêu Viêm khỏi cười mộtt iếng, ngoắc vào cười hỏi:
      - Huân Nhi các nàng còn chưa trở lại sao?
      - Hắc hắc! Đúng vậy. Huân Nhi học tỷ cơ hồ dẫn toàn bộ người của Bàn môn hết rồi. Bất quá xem ra giờ này chắc cũng sắp trở lại.
      A Thái vuốt tóc, cười .
      - Lần này đa tạ các ngươi.
      nhàng đưa tay bưng ly trà nguội bên cạnh nhấp ngụm, ngẩng đầu quay về A Thái lại tiếp tục .
      - Ngài đừng quá khách khí, giờ tất cả người trong Bàn môn chúng ta đều được bảo hộ của ngài. Chẳng lẽ thể làm cái gì cho ngài sao?
      Được Tiêu Viêm tạ ơn tiếng, A Thái ngượng ngùng .
      - Lúc trước ta quyết định thành lập Bàn môn này, trách nhiệm này tự nhiên là ta cần phải phụ trách. Đợi đến lúc sau khi đan dược tiêu thụ được, ta bảo Huân Nhi trả lại cho mọi người gấp hai lần, công là công, tư là tư, thể lẫn lộn.
      Nghe vậy, A Thái mới vừa muốn gạt , chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng rất nhiều bước chân, lập tức vui vẻ :
      - Hẳn Huân Nhi học tỷ cùng mọi người trở lại!
      Lời của vừa dứt, cửa phòng liền lại lần nữa bị mở ra. đám mang theo vẻ mặt vui sướng tràn vào, mà Huân Nhi ba người chính là người đầu, xem sắc mặt vui sướng của các nàng, tựa hồ thu được kết quả tốt.
      - Tiêu Viêm ca ca, người tỉnh rồi?
      Tiến vào phòng, Huân Nhi vừa muốn la rầy mọi người tiếng chút, nhưng khi liếc mắt cái thấy Tiêu Viêm ngồi ghế lập tức vui vẻ .
      - Dậy rồi!
      Cười gật đầu :
      - Ngồi xuống nghỉ ngơi chút .
      Nhìn Tiêu Viêm vẫn như cũ trấn định, Huân Nhi hé miệng cười yếu ớt, cùng với Hổ Gia, Ngô Hạo hưng phấn ở bên cạnh lên phía trước ngồi xuống, mặt khác mọi người trong Bàn môn bởi vì ghế ngồi đủ nên liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, trong nhất thời nguyên bản đại sảnh trống rỗng đầy ắp người.
      Nhìn thấy mọi người ngồi xuống,Tiêu Viêm lúc này mới đem ánh mắt nhìn Huân Nhi, cười :
      - Thế nào?
      - Cũng tệ lắm.
      Huân Nhi cười tiếng :
      - Hồi khí đan tiêu thụ 30 mai, Phục Thể đan 35 mai. Về phần Băng Thanh đan ít hơn nhiều, chỉ tiêu thụ được 14 mai. Bởi vì để chào mời lúc đầu, cho nên Hồi khí đan chúng ta lấy giá ngày “Hoả năng” viên, so với Hồi xuân đan của Dược Bang giả cả thấp hơn chút, Phục Thể đan cũng là ngày “Hoả năng” hoàn, riêng Băng Thanh đan là ba ngày “Hảo năng” hoàn, như vậy tính ra hôm nay chúng ta thu được tổng cộng 107 ngày “hoả năng” sắp bằng với phí tổn chúng ta bỏ ra, những đan dược này bán ra quả là vốn bốn lời, khó trách Luyện Dược Sư là chức nghiệp nổi tiếng ở đại lục làm cho nhiều kẻ đố kỵ
      Nghe ngày đầu tiêu thụ nhiều như vậy, đôi lông mày mặt Tiêu Viêm cũng dãn ra, trong lòng thoáng có chút thoải mái. giọng :
      - Đích xác là tồi, Bàn Môn chúng ta lần đầu tiên bán ra đan dược, vẫn chưa có uy tín, người khác cũng rất khó tin tưởng vào dược lực của đám đan dược này, giả cả thấp chút cũng sao, về phần Băng Thanh đan kia giá cả có hơi cao chút, đệ tử bình thưuờng vẫn nỡ mua.
      Về phần lời cuối cùng của Huân Nhi, Tiêu Viêm trong lòng cười thầm, nếu phải mình có dị hoả tương trợ, đề cao xác suất thành công thành đan, các bình thường luyện sư, có thể thành công được, nhưng chắc chắn được thuận lợi như vậy, giá mỗi hoàn cũng đâu chỉ có như vậy.
      - Vốn cũng hy vọng tất cả mọi người đều mua.
      Huân Nhi cười :
      - Vài vị đệ tử mua Băng thanh đan kia phần lớn thực lực cũng tệ, hơn nữa cũng thiếu vài ngày “hỏa năng” cho nên nửa tin nửa ngờ mua thử xem, bất quá ta thử nghĩ chỉ cần trong thời gian hai ngày, mấy cái tên thử qua diệu dụng đan dược mang lại trở thành quảng cáo sống giúp Bàn Môn chúng ta tuyên truyền. Mà đến lúc đó những đan dược này trong khoảnh khắc bị tranh mua sạch .
      Tiêu Viêm gật gật đầu, chỉ cần hiệu quả của đan dược truyền bá ra ngoài, như vậy đến lúc đó chỉ sợ chính mình ra tiêu thụ, cũng có người tự động tìm tới cửa thu mua.
      - Tiêu Viêm ca ca, nhóm hỏa năng đầu tiên kiếm được này, ta đề nghị đem toàn bộ mua dược liệu… tại vì chúng ta đột ngột hành động cho nên Dược Bang căn bản có kịp phản ứng, chờ cho đến khi bọn chúng phát , chỉ sợ bọn chúng hành động đáp trả lại.
      Huân Nhi thoáng chần chờ chút rồi đề nghị.
      - Ngươi là sợ Dược Bang thầm đem toàn bộ dược liệu thu mua hết phải ?
      Nghe vậy Tiêu Viêm chợt ngẩn ra, chau mày lên
      - Bất kể như thế nào Dược Bang so với chúng ta thâm căn cố đế, nhiều năm như vậy tiêu thụ đan dược , căn cơ bọn họ thực rất mạnh. Vạn nhất bọn họ muốn lũng đoạn thị trường dược liệu, chúng ta gặp phiền phức. Dù sao, bọn họ thực tế là có đủ thực lực để làm cái loại này. Cho nên chúng ta phải phòng ngừa chu đáo.
      Huân Nhi .
      - rất đúng.
      Gật mạnh đầu Tiêu Viêm trầm giọng :
      - Dược Bang này thể khinh thường được, bắt đầu từ ngay mai, sắp xếp mọi người tìm mua dược liệu mà chúng ta cần!
      Chậm rãi thở ra hơi, Tiêu Viêm đứng dậy. Ánh mắt đảo qua mọi thành viên Bàn Môn lượt, cười :
      - Chư vị vất vả rồi,thành viên hôm nay tham gia tiêu thụ đan dược, chờ chúng ta bán được số lớn, mỗi người được lĩnh năm ngày Hỏa Năng! Tiêu Viêm ta được là làm được tuyệt đối nuốt lời!
      - Đầu lĩnh vạn tuế!
      Nghe được ngữ khí Tiêu Viêm thưởng lớn như vậy, trong đại sảnh thành viên Bàn Môn đầu tiên là ngẩn ra. Ngay sau đó là mặt mừng như điên, nhất thời hưng phấn hô to cơ hồ muốn đem nóc nhà thổi bay. Thành viên Bàn Môn tổng số gần 40, 50 người, mỗi người thưởng cho năm ngày hỏa năng đó chính là hơn 200 ngày Hỏa Năng. Số lượng này cho dù là nhìn khắp nội viện cũng có thể xem như là cực kì hào phóng.
      Mà loại thủ bút này, nếu là trước đây, Tiêu Viêm tự nhiên là cầm ra. Nhưng là tại có đan dược bán ra, lấy thực lực luyện chế của , Hỏa Năng sớm hay muộn rồi cũng cuồn cuộn ngừng chảy vào túi, cho nên tự nhiên như thế mà phóng tay.
      - Về phần A thái cùng số người hiến tặng hỏa năng mua dược liệu, đến lúc đó được gấp đôi, nhớ kĩ là cho phép được cự tuyệt!
      Ánh mắt chuyển hướng đếm bọn người A Thái, Tiêu Viêm cất cao giọng .
      Bị Tiêu Viêm lời phá hỏng ý đồ, mấy người thành viên hiến tặng hỏa năng, chỉ phải cười khổ gật đầu. Bất quá cũng là có chút cảm động
      Nhìn vào Tiêu Viêm thưởng lớn như vậy, sĩ khí thành viên Bàn Môn dâng cao tột đỉnh, Huân Nhi ba người khỏi nhìn nhau cười. thầm hướng về Tiêu Viêm giơ ngón cái lên.
      Ngày thứ hai, thành viên Bàn Môn phân công hành động. Ba người Huân Nhi vẫn như cũ dẫn người tiêu thụ đan dược, mà Tiêu Viêm cũng dẫn người đến khu giao dịch, đem các tài liệu cần để luyện chế ba loại đan dược cơ hồ đem toàn bộ hỏa năng dùng hết thu mua tới tay. Sau đó mới kéo nhau trở về khu tân sinh.
      Về phía đám người Huân Nhi bên kia, đan dược tiêu thụ nhiều gấp đôi ngày hôm qua. số ít ăn thử thu được ích lợi đáng kể, đều thầm len lén với bạn tốt của mình, mặc dù tư tâm nghiêm khắc dặn dò cấm được để lộ ra, nhưng ngắn ngủn chỉ trong đêm, danh tiếng của ba loại đan dược, lan ra khắp toàn bộ nội viện, đặc biệt là Băng Thanh đan kia có thể gia tăng hiệu quả tu luyện trong Thiên Phần luyện khí tháp làm cho số ít tu luyện cuồng nhân khỏi đỏ mắt.
      Ngày thứ hai đám người Huân Nhi trở về, đan dược luyện chế của đợt đầu tiên tiêu thụ gần như còn, thu được tới tay rất nhiều hỏa năng làm cho toàn bộ bên trong Bàn Môn cực kì hưng phấn.
      ***
      Trong cái phòng xa hoa rộng lớn, có mười mấy người ngồi trong đó. khí có chút trầm thấp, mơ hồ có lúc có chút sóng ngầm lưu động
      Ở chính giữa cái bàn lớn trong phòng, gã nam tử mặc áo bào luyện dược sư ngồi dựa ghế. Tại chỗ ngực vẽ cái dược đỉnh cổ xưa, mặt ngoài dược đỉnh có bốn đạo ngân quang lóng lánh chợt chợt , quang mang chói mắt làm cho những người khác ở trong phòng dám nhìn thẳng.
      - Ai có thể cho ta biết, Bàn Môn này từ lúc nào lại xuất ra Luyện dược sư vậy?
      khí trầm mặc kéo dài hôi lâu, nam tử rốt cục chậm rãi mở miệng, thanh trầm thấp hàm chứa chút tức giân. Lúc này ở đặt ngay ngắn trước mặt là ba mai đan dược, chính là đan dược của bọn Tiêu Viêm bán ra.
      - Nghe là thủ lĩnh của bọn họ, cũng chính là cái gã Tiêu Viêm kia luyện chế
      Phía dưới có người thấp giọng trả lời.
      - cũng là Luyện dược sư sao?
      Nam tử nhíu mày .
      - … xem tình huống hẳn là đúng như vậy.
      - Ba loại đan dược này so với của chúng ta bán ra bất luận loại nào chất lượng cũng tốt hơn và rẻ hơn.
      Ánh mắt nhìn chằm chằm đan dược trước mặt, nam tử thanh lạnh lùng :
      - Nếu để bọn họ thành công đem danh khí lan rộng ra, sợ là địa vị độc quyền bán đan dược của chúng ta sớm hay muộn trực tiếp bị mất .
      - Chúng ta bây giờ nên làm gì đây? Cũng lẽ cứ ngồi nhìn xem bọn chúng lón mạnh lên vậy sao?
      người có chút nóng nảy .
      Nam tử để ý đến phía dưới tranh cãi ầm ĩ, ngón tay nhàng gõ mặt bàn. Hồi lâu sau lạnh lùng :
      - Điều tra xem bọn chúng muốn mua dược liệu gi, sau đó thu mua toàn bộ cho ta, Dược Bang ta thứ khác có nhiều nhưng “Hỏa năng” thiếu.
      - Vâng!
      Nghe được thủ lĩnh mở miệng, phía dưới mọi người tranh cãi ầm ĩ lập tức cùng hô lên đáp.
      - Đúng rồi, Bàn Môn tựa hồ cùng Bạch Bang có xung đột phải ?
      Làm như chợt nhớ tới cái gì, nam tử thản nhiên hỏi.
      - Đúng vậy, nghe Tiêu Viêm từng đánh bại Phó Ngao, và còn có xung đột với Bạch Trình trước mặt mọi người.
      - Ha ha, đám tân sinh kiêu ngạo, đưa người tìm Bạch Trình mời đến đây, ta có số chuyện muốn cùng đàm luận… Bàn Môn này đích xác biết trời cao đất rộng, chỉ gã Tiêu Viêm nghĩ ghê gớm lắm sao?
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :