CHƯƠNG 44: NGƯƠI MUỐN THỬ ? Đám người kia nhìn Tiêu Ninh còn sống hay chết, toàn tràng lại lần nữa yên tĩnh. Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như nhìn thấy quái, đầu hướng lên đài cao nhìn thiếu niên mặc hắc y phục. Mặc dù nhiều người đến tột cùng vừa rồi xảy ra chuyện gì mà Tiêu Ninh thực lực đột nhiên tăng vọt, nhưng mà mọi người lại tận mắt thấy được , ngoài dự liệu mặc dù thực lực của Tiêu Ninh tăng vọt nhưng Tiêu Ninh lại bị bại so với lúc trước còn thảm thiết cùng dứt khoát hơn, quyền đánh trọng thương. khu khách quý ngồi, nhìn biến cố trong sân, Nhã Phi chậm rãi đưa cánh tay ngọc thon dài trắng nõn đặt lên đôi môi đỏ mọng mê người, bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, trong đầu lên từng trận kinh tâm động phách. " Đấu kĩ mạnh . Đây là cấp bậc nào? Huyền giai? Như thế nào có thể?" nhàng hút ngụm lương khí, Nhã Phi trong lòng đầy rung động lẩm bẩm , nàng phi thường ràng rằng, tu luyện được huyền giai đấu kĩ khó khăn đến mức nào. Rung động đến ngơ ngẩn cả nửa ngày trời, lúc lâu sau, trong óc Nhã Phi chậm rãi hồi phục thanh tỉnh. Trong đầu hồi tưởng lại, nổi lên hình ảnh Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ mạnh mẽ đó lúc trước, lông mi có chút nhíu lại, những ý niệm trong đầu có chút loạn lên," Nếu như ta nhớ nhầm, đấu kĩ cao cấp nhất của Tiêu gia là loại huyền giai công pháp " Cuồng sư nộ cương.", cùng với huyền giai trung cấp đấu kĩ " Sư sơn liệt " mà ?" " Mà đấu kĩ lúc trước Tiêu Viêm sử dụng, ràng phải là " Sư sơn liệt"." chớp chớp hàng lông mi thon dài, đột nhiên ngọc thủ của Nhã Phi căng thẳng bưng lấy chén trà, trong lòng thấp giọng ," Chẳng lẽ đấu kĩ này, phải là do Tiêu Chiến truyền cho ?" Đôi mắt đẹp nheo lại, bên trong lóe lên đạo tinh quang, mặt Nhã Phi kinh hoàng biến mất dấu vết, nhưng vừa vặn quay sang lại thấy Tiêu Chiến khuôn mặt lên vẻ mờ mịt, rung động. " Quả nhiên phải Tiêu Chiến đưa ra loại đấu kĩ này…" bộ ngực đầy đặn của Nhã Phi nhàng thở ra hơi, cánh ngọc tay thon dài của nàng mân mê chén trà chút, hồi tưởng về trình độ thuần thục của Tiêu Viêm đối với đấu kĩ này, trong lòng khỏi rung động mãnh liệt:" Tên tiểu tử này chắc hẳn sau lưng có vị sư phụ thần bí ? Nếu , huyền giai đấu kĩ như vậy thể dựa vào thiếu niên như có thể tìm tòi sáng tỏ để luyện đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy." " Có thể dạy huyền giai đấu kĩ đến vậy, thực lực của gã sư phụ thần bí kia, sợ rằng ít nhất là cấp độ đấu linh, chừng còn mạnh hơn nữa!" gương mặt xinh đẹp xẹt qua tia ngưng trọng, Nhã Phi ưu nhã buông chén trà xuống, đôi mắt đẹp mang theo chút ý vị ràng, chậm rãi đánh giá thiếu niên thanh tú sân:" Tiểu tử này… tựa hồ ngày càng thần bí hơn a. làm cho người ta nhịn được có chút tò mò." " Ai… Viêm Nhi tên tiểu tử này, càng ngày càng làm cho con người ta nhìn thấu a." Trong khi những ý niệm trong đầu Nhã Phi chuyển động ngừng, Tiêu Chiến ở bên cạnh, trong lòng cũng khỏi thở dài tiếng. Lúc trước dù Tiêu Viêm sử dụng đấu kĩ này, cho dù là trong lòng cũng khỏi phải khen tiếng. Như vậy đánh giá về đấu kĩ đó, từ góc độ lực công kích sáng tỏ mà , quả thực đủ để hoàn mĩ hơn huyền giai đấu kĩ của gia tộc :" Sư sơn liệt." Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Chiến nhàng thở ra hơi, trong mắt lóe tinh quang lóe lên," Sau lưng Viêm Nhi, sợ rằng có người dạy dỗ !" " Là ai dạy đây ?" Sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Chiến đột nhiên tự chủ được đem ánh mắt hướng về Huân Nhi ở xa xa dưới đài. Lúc này khuôn mặt của nàng nở nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt, thản nhiên mang theo ý cười nhìn về thanh niên đài. " Chẳng lẽ lại là nàng?" trong lòng bao nhiêu nghi hoặc chuyển động, nhớ tới Huân Nhi hàng ngày thân mật với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến lúc này trong lòng mới có chút tự nhiên lại. đài cao, Tiêu Viêm chậm rãi phun ra ngụm trọc khí, song chưởng cứng rắn như nham thạch lặng lẽ hồi phục như bình thường, tay áo có chút theo tâm ý liền nhàng tuột xuống dưới. Con ngươi nheo lại, Tiêu Viêm nhìn xuống dưới đài, Tiêu Ngọc vội vã ôm lấy Tiêu Ninh hôn mê xuống dưới đài. Khuôn mặt bình thản, trong lòng vẫn có chút chưa được thoải mái lắm, nếu phải lần này do mình có hai đại huyền giai đấu kĩ hộ thân, e rằng quyền vừa rồi của Tiêu Ninh, có thể đem tay phải của mình đánh gãy đoạn. Nếu người khác mình đúng khi hạ thủ lưu tình, chính mình cũng lấy lí do này để làm người tốt cách ngu ngốc. Chậm rãi thu hồi nắm tay lại, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn Nhị trưởng lão há hốc mồm ở bên, nhàn nhạt :" Xin hỏi tỉ thí kết thúc chưa ?" Yết hầu nuốt ngụm nước bọt, Nhị trưởng lão vừa hồi phục thanh tỉnh vội vàng gật đầu, vừa muốn hét lớn kêu tỉ thí kết thúc, đột nhiên tiếng hét phẫn nộ vang lên, cắt đứt ý định của lão. " Chậm !" Tiêu Ngọc ở dưới đài, mắt nhìn Tiêu Ninh người đầy máu tươi, biết sống chết ra sao, hàm răng phẫn nộ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng căm hận quát. Nhị trưởng lão nhướng mày, trầm giọng quát:"Tiêu Ngọc, ngươi muốn làm gì ?" Tiêu Ngọc cẩn thận đem Tiêu Ninh hôn mê giao cho gã tộc nhân phía sau, rồi giận dữ bước lên đài, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đầy oán hận, cả giận :" Tiêu Ninh dù sao cũng là biểu ca của ngươi, tại sao các ngươi xuống tay ác độc như vậy ?" Nhìn bộ dạng nghiễm nhiên hỏi tội của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm nở nụ cười, nghiêng đầu cười lạnh :" Bất quá đây là cuộc khiêu chiến có chút ý nghĩa nào. Vậy mà lại vi phạm quy định, phục dụng đan dược, lúc trước công kích mạnh như vậy, ngươi thấy xuống tay với ta có lưu tình ? Nếu như ta phản kích bây giờ người nằm dưới đó chính là ta rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể vì ta mà nổi giận quát với như thế này ? Tiêu Ninh là người còn Tiêu Viêm ta phải là ngươi chắc? Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ có thể điêu ngoa khoác lác ở bên ngoài ra, còn có thể làm được gì nào ?" Bị Tiêu Viêm liên tục trách mắng, vạch trần các suy nghĩ của mình, Tiêu Ngọc trong lòng cảm thấy ngột ngạt, gương mặt xinh đẹp hồng nhuận kia trở nên trắng bệch còn chút máu. Bình thường tính tình nàng vốn kiêu ngạo, bây giờ bị gã so với mình còn kém cỏi hơn giáo huấn như vậy trước mặt mọi người sao chịu được. Hít sâu hơi, đè những tức giận bùng phát đó xuống, lạnh lùng :" Ta cần biết ngươi dối trá ra sao, ta chỉ cần biết ngươi đánh trọng thương đệ đệ ta, bây giờ ta hướng ngươi khiêu chiến tiếp, nếu ngươi có bản lãnh tiếp tục đấu!" " Tiêu Ngọc, xuống, nơi này phải là nơi ngươi có thể dính vào. Quy củ của tỷ thí là ngươi phải đấu giả ngươi có quyền hạn ở đây." Ở bên cạnh, Nhị trưởng lão lên tiếng trách mắng. Tiêu Ngọc quật cường cắn môi, oán hận nhìn chằm chắm Tiêu Viêm, lạnh lùng :" Chẳng lẽ ngươi dám tiếp nhận ?" " Con đàn bà ngu ngốc này !" Trong lòng tức giận nghiến răng mắng chửi phen, lúc trước cùng Tiêu Ninh chiến đấu, Tiêu Viêm tiêu hao ít đấu khí, bây giờ thực lực của chỉ ngang với đấu giả tam đoạn, vì vậy Tiêu Ngọc khiêu chiến ràng cố tình gây bất lợi. " Ngươi phải đến lời khiêu chiến của nữ tử cũng dám tiếp nhận chứ?" Ánh mắt có chút lãnh nhìn Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc trong tâm lại vô cùng sung sướng, cười lạnh . Sờ sờ mũi, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng co quắp lại, trong đồng tử đen nhánh chợt lộ hung quang. Ngay khi Tiêu Viêm chuẩn bị liều mạng đáng cho người con này trận, tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc thanh nhã vang lên nhưng nàng lại lén lút nhàng lướt lên đài. " Tiêu Ngọc biểu tỷ, Tiêu Viêm ca ca bây giờ sức lực cạn, nếu lúc này ngươi khiêu chiến , cẩn thận có thể lại gây ra nguy hiểm. Nếu Tiêu Ngọc biểu tỷ muốn khiêu chiến, bằng Huân Nhi ta cùng người thử xem, được ?"
CHƯƠNG 45: LẠC MẠC Tại ánh mắt ngạc nhiên ở dưới, nhàng nhảy lên đài cao, ưu nhã rơi xuống bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt như thu thủy chậm rãi lưu chuyển, gương mặt xinh đẹp lên ý cười nhởn nhơ. Nhìn người thay mình khiêu chiến chính là Huân Nhi, Tiêu Viêm sững sờ, bất đắc dĩ mừng rỡ :" Ngươi chạy lên đây làm cái gì ?" Huân Nhi chúm chím cái miệng nhắn, nhợt nhạt cười, có trả lời, đem ánh mắt chuyển hướng bởi vì nàng thấy sắc mặt Tiểu Ngọc thoáng xuất biến hóa, liền mỉm cười :" Tiêu Ngọc biểu tỷ, tuổi của ngươi so với Tiêu Viêm ca ca lớn hơn chút lại còn vào trong học viện tu luyện. Loại… khiêu chiến này làm cho người ta có chút khó chịu. Nếu Tiêu Ngọc tỷ muốn tìm người chuyện cho hết giận, hay là để Huân Nhi ta giúp ngươi !" Nghe vậy, Tiêu Ngọc mặt cười hơi trầm xuống, mày liễu cau lại, hung hăng hướng về Tiêu Viêm :" Ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn sau đàn bà thôi sao ?" Tiêu Viêm mày nhọn dựng lên, trong mắt hung quang , bây giờ quả thực muốn đem người con đáng ghét này đánh gục xuống mặt đất mà phải suy nghĩ. " Tốt lắm, được rồi, đây phải là lúc mà ba đứa ngươi dây dưa mãi." Cách đó xa, Nhị trưởng lão sắc mặt trầm quát lên tiếng, đem những lời ba người định phải nuốt lại. Với nét mặt già nua trầm, Nhị trưởng lão tức giận vội vàng tới, quay về Tiêu Ngọc phẫn nộ quát:" Bây giờ đài, ngươi có quyền khiêu chiến, lập tức trở về, nếu còn phá hoại nghi thức cử hành, liền trực tiếp phải đóng cửa bế quan tháng." Sau khi hướng về Tiêu Ngọc trút giận xong, Nhị trưởng lão lúc này mới thở phào nhõm, bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về hai người Huân Nhi đứng, cười khổ :" Huân Nhi tiểu thư, ngươi cũng xuống dưới , ngươi khiêu chiến cũng là hợp quy củ." Huân Nhi chỉ nhún vai tỏ vẻ sao cả, chân điểm cái nhàng hạ xuống dưới đài, sau đó còn hướng về Tiêu Viêm lặng lẽ lè lưỡi làm mặt quỷ cái, khiến cho người khác phải dở khóc dở cười. Bị Nhị trưởng lão tức giận giáo huận trận, Tiêu Ngọc mặt cười có chút ủy khuất, hàm răng cắn cắn đôi môi đỏ mọng. lát sau mới tức giận đạp đạp tiểu cước, vừa xoay người vừa lưu lại câu:" Tiểu hỗn đản, ngươi chờ ta đó." Nhìn màn tức cười này rốt cuộc cũng xong việc, Nhị trưởng lão liền thở dài hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm làm vẻ mặt của người vô tội, khổ sở nở nụ cười tức mặt lên nét già nua. Quay xuống dưới đài lạnh lùng quát lên:" Tiêu Ninh tỷ thí vi phạm phục dụng đan dược, từ hôm nay phạt bắt đầu bế quan 3 tháng." xong, cũng mặc kệ dưới đài thoáng lộn xộn, lại quát lớn :" Khiêu chiến xong, Tiêu Viêm thắng." Đối với kết cục này mà , Tiêu Viêm thực ra quan tâm chút nào, sau khi nghe được tuyên bố là nghi thức thành nhân xong, liền trực tiếp hạ đài. Tất cả mọi người dưới đài đều chăm chú nhìn vị trí của mình, nhìn tộc nhân xung quanh nhìn với ánh mắt kính sợ, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, trong lòng cười nhạt tiếng. Sau khi nghi thức của Tiêu Viêm xong, lúc sau cũng có ít tộc nhân lên đài, bất quá ai có thể phá vỡ được bóng ma rung động do tạo nên, còn số tộc nhân đạt được thành tích nhưng lại cảm thấy buồn bã có chút sáng sủa nào cả. Cuối cùng Huân Nhi lên tràng, nhưng ngờ lại khiến cho người ta thêm trận rung động lớn, mười lăm tuổi trở thành đấu giả, loại … thành thích này có thể so với Tiêu Viêm năm đó, chỉ là kém hơn chút mà thôi. Mặc dù thành tích của Huân Nhi rất bình thường, nhưng rất nhiều người biết đến trong Tiêu Gia có dấu viên minh châu hàng đầu như vậy, cho nên mặc dù chỉ với thành tích đó nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi thôi, mà so với rung động Tiêu Viêm gây ra vẫn ít hơn nhiều. Nghi thức thành nhân cử hành từ sáng sớm đến tận chiều tối, vì vậy tản mạn trong tràng đấu vẫn vang lên những tiếng sợ hãi lan ra khắp nơi. Tại sàn đấu, đôi mắt sáng tỏ như trước có chút nhịn được mang theo khuôn mặt có chút rung động hướng đến thanh niên mặc hắc sam phía dưới tràng đấu. Thờ ơ nhìn nghi thức thành nhân diễn ra, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài hơi, những ánh mắt chung quanh làm cho có chút chịu được, liền đứng dậy ra . " Biểu hôm nay của Tiêu Viêm ca ca, làm cho người ta kinh ngạc a !" trận hương thơm thổi tới bên cạnh, tiếng cười nhàng của Huân Nhi, như chuông bạc truyền đến. Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nở nụ cười. " Ta vốn tưởng rằng Tiêu Viêm ca ca học đấu kĩ, chỉ là ngờ tới ngươi lại dấu sâu như thế ." nhàng theo sau, Huân Nhi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đầy thâm ý. " Hắc hắc, làm gì có giấu Huân Nhi điều gì đâu. Lần trước đấu kĩ mà ngươi sử dụng ở đấu kĩ đường, cũng phải bình thường a." Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, quay lại Huân Nhi, hài hước . Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người ra, đôi mắt xinh đẹp như thu thủy đảo qua, cười cười :" Tiêu Viêm ca ca nhãn lực tốt, nếu người cảm thấy có hứng thú với đấu kĩ này, Huân Nhi có thể truyền nó cho ngươi …" Nhún vai, Tiêu Viêm lắc đầu :" Quên , tham nhiều có lợi, đạo lí thô thiển này ta rất ràng." " Vậy ….Còn đấu khí công pháp?" Tiêu Viêm cự tuyệt khiến cho Huân Nhi có điểm ngoài ý muốn, con ngươi đen láy linh động đảo vòng tròn, đột nhiên cười . Cước bộ có chút dừng lại, Tiêu Viêm híp mắt, hàm hồ :" Năm ngày sau, phải có thể vào đấu khí các tìm kiếm công pháp rồi hay sao …." " Trong công pháp của gia tộc, đỉnh điểm là công pháp mà Tiêu thúc thúc tu luyện, chỉ là huyền giai trung cấp " Cuồng sư nộ cương", mà chính Tiêu Viêm ca ca đến giờ cũng có tu luyện qua, mà bây giờ cũng có quyền hạn để tu luyện." Huân Nhi dùng bàn tay bé gạt mấy sợi tóc trán, chu cái miệng nhắn, tựa hồ như châm trước về ngôn từ. lát sau, nàng mới giọng :" Nếu mà Huân Nhi có thể cung cấp cho Tiêu Viêm ca ca Huyền giai cao cấp công pháp, người … ?" " Nha đầu kia, là … tiểu phú bà, huyền giai cao cấp công pháp… cái đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn đó." Trong lòng thở dài hơi, Tiêu Viêm đột nhiên có chút cười khổ, nếu như chính mình phải may mắn gặp được dược lão, sợ rằng khoảng cách lúc này so với Huân Nhi, khó có thể cân bằng, cho dù thiên phú của mình kém, bất quá cũng thể lại với bối cảnh thần bí của Huân Nhi, tuyệt đối là cực kì khổng lồ. Ngón tay bí mật vuốt ve cổ ngọc giới chỉ chút, Tiêu Viêm thoáng an tâm, lúc này chính thức mình có khả năng trở thành cường giả a …. Cúi xuống nhìn kĩ Huân Nhi, Tiêu Viêm cười , trong thanh khe khẽ lại có chút quật cường chấp nhất :" cần đâu, ca ca ngươi dựa vào chính bản thân mình để trở thành cường giả." Huân Nhi cước bộ dừng lại, chớp chớp con ngươi linh động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Viêm chút đình trệ, rồi đột nhiên mỉm cười :" Xem ra… sau lưng Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ có nhân vật thần bí, ừ … phải kiểm tra xem sao?" Ngón tay có chút buồn rầu gõ gõ lên cái trán sáng bóng như ngọc, đứng yên cả nửa ngày trời, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:" Quên , Tiêu Viêm ca ca ghét nhất bị người khác dò xét bí mật của , nếu nhân vật thần bí đó dạy dỗ như vậy, ắt hẳn cũng hại ." nhàng thở dài hơi, Huân Nhi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, trong con ngươi long lanh, ngọn lửa màu vàng nhàn nhạt từ từ lên," Hi vọng ngươi có ý xấu, nếu dù là ngươi trốn trong cơ thể Tiêu Viêm ca ca, ta cũng phải bắt ngươi ra bằng được…."
CHƯƠNG 45: LẠC MẠC Tại ánh mắt ngạc nhiên ở dưới, nhàng nhảy lên đài cao, ưu nhã rơi xuống bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt như thu thủy chậm rãi lưu chuyển, gương mặt xinh đẹp lên ý cười nhởn nhơ. Nhìn người thay mình khiêu chiến chính là Huân Nhi, Tiêu Viêm sững sờ, bất đắc dĩ mừng rỡ :" Ngươi chạy lên đây làm cái gì ?" Huân Nhi chúm chím cái miệng nhắn, nhợt nhạt cười, có trả lời, đem ánh mắt chuyển hướng bởi vì nàng thấy sắc mặt Tiểu Ngọc thoáng xuất biến hóa, liền mỉm cười :" Tiêu Ngọc biểu tỷ, tuổi của ngươi so với Tiêu Viêm ca ca lớn hơn chút lại còn vào trong học viện tu luyện. Loại… khiêu chiến này làm cho người ta có chút khó chịu. Nếu Tiêu Ngọc tỷ muốn tìm người chuyện cho hết giận, hay là để Huân Nhi ta giúp ngươi !" Nghe vậy, Tiêu Ngọc mặt cười hơi trầm xuống, mày liễu cau lại, hung hăng hướng về Tiêu Viêm :" Ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn sau đàn bà thôi sao ?" Tiêu Viêm mày nhọn dựng lên, trong mắt hung quang , bây giờ quả thực muốn đem người con đáng ghét này đánh gục xuống mặt đất mà phải suy nghĩ. " Tốt lắm, được rồi, đây phải là lúc mà ba đứa ngươi dây dưa mãi." Cách đó xa, Nhị trưởng lão sắc mặt trầm quát lên tiếng, đem những lời ba người định phải nuốt lại. Với nét mặt già nua trầm, Nhị trưởng lão tức giận vội vàng tới, quay về Tiêu Ngọc phẫn nộ quát:" Bây giờ đài, ngươi có quyền khiêu chiến, lập tức trở về, nếu còn phá hoại nghi thức cử hành, liền trực tiếp phải đóng cửa bế quan tháng." Sau khi hướng về Tiêu Ngọc trút giận xong, Nhị trưởng lão lúc này mới thở phào nhõm, bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về hai người Huân Nhi đứng, cười khổ :" Huân Nhi tiểu thư, ngươi cũng xuống dưới , ngươi khiêu chiến cũng là hợp quy củ." Huân Nhi chỉ nhún vai tỏ vẻ sao cả, chân điểm cái nhàng hạ xuống dưới đài, sau đó còn hướng về Tiêu Viêm lặng lẽ lè lưỡi làm mặt quỷ cái, khiến cho người khác phải dở khóc dở cười. Bị Nhị trưởng lão tức giận giáo huận trận, Tiêu Ngọc mặt cười có chút ủy khuất, hàm răng cắn cắn đôi môi đỏ mọng. lát sau mới tức giận đạp đạp tiểu cước, vừa xoay người vừa lưu lại câu:" Tiểu hỗn đản, ngươi chờ ta đó." Nhìn màn tức cười này rốt cuộc cũng xong việc, Nhị trưởng lão liền thở dài hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm làm vẻ mặt của người vô tội, khổ sở nở nụ cười tức mặt lên nét già nua. Quay xuống dưới đài lạnh lùng quát lên:" Tiêu Ninh tỷ thí vi phạm phục dụng đan dược, từ hôm nay phạt bắt đầu bế quan 3 tháng." xong, cũng mặc kệ dưới đài thoáng lộn xộn, lại quát lớn :" Khiêu chiến xong, Tiêu Viêm thắng." Đối với kết cục này mà , Tiêu Viêm thực ra quan tâm chút nào, sau khi nghe được tuyên bố là nghi thức thành nhân xong, liền trực tiếp hạ đài. Tất cả mọi người dưới đài đều chăm chú nhìn vị trí của mình, nhìn tộc nhân xung quanh nhìn với ánh mắt kính sợ, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, trong lòng cười nhạt tiếng. Sau khi nghi thức của Tiêu Viêm xong, lúc sau cũng có ít tộc nhân lên đài, bất quá ai có thể phá vỡ được bóng ma rung động do tạo nên, còn số tộc nhân đạt được thành tích nhưng lại cảm thấy buồn bã có chút sáng sủa nào cả. Cuối cùng Huân Nhi lên tràng, nhưng ngờ lại khiến cho người ta thêm trận rung động lớn, mười lăm tuổi trở thành đấu giả, loại … thành thích này có thể so với Tiêu Viêm năm đó, chỉ là kém hơn chút mà thôi. Mặc dù thành tích của Huân Nhi rất bình thường, nhưng rất nhiều người biết đến trong Tiêu Gia có dấu viên minh châu hàng đầu như vậy, cho nên mặc dù chỉ với thành tích đó nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi thôi, mà so với rung động Tiêu Viêm gây ra vẫn ít hơn nhiều. Nghi thức thành nhân cử hành từ sáng sớm đến tận chiều tối, vì vậy tản mạn trong tràng đấu vẫn vang lên những tiếng sợ hãi lan ra khắp nơi. Tại sàn đấu, đôi mắt sáng tỏ như trước có chút nhịn được mang theo khuôn mặt có chút rung động hướng đến thanh niên mặc hắc sam phía dưới tràng đấu. Thờ ơ nhìn nghi thức thành nhân diễn ra, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài hơi, những ánh mắt chung quanh làm cho có chút chịu được, liền đứng dậy ra . " Biểu hôm nay của Tiêu Viêm ca ca, làm cho người ta kinh ngạc a !" trận hương thơm thổi tới bên cạnh, tiếng cười nhàng của Huân Nhi, như chuông bạc truyền đến. Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nở nụ cười. " Ta vốn tưởng rằng Tiêu Viêm ca ca học đấu kĩ, chỉ là ngờ tới ngươi lại dấu sâu như thế ." nhàng theo sau, Huân Nhi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đầy thâm ý. " Hắc hắc, làm gì có giấu Huân Nhi điều gì đâu. Lần trước đấu kĩ mà ngươi sử dụng ở đấu kĩ đường, cũng phải bình thường a." Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, quay lại Huân Nhi, hài hước . Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người ra, đôi mắt xinh đẹp như thu thủy đảo qua, cười cười :" Tiêu Viêm ca ca nhãn lực tốt, nếu người cảm thấy có hứng thú với đấu kĩ này, Huân Nhi có thể truyền nó cho ngươi …" Nhún vai, Tiêu Viêm lắc đầu :" Quên , tham nhiều có lợi, đạo lí thô thiển này ta rất ràng." " Vậy ….Còn đấu khí công pháp?" Tiêu Viêm cự tuyệt khiến cho Huân Nhi có điểm ngoài ý muốn, con ngươi đen láy linh động đảo vòng tròn, đột nhiên cười . Cước bộ có chút dừng lại, Tiêu Viêm híp mắt, hàm hồ :" Năm ngày sau, phải có thể vào đấu khí các tìm kiếm công pháp rồi hay sao …." " Trong công pháp của gia tộc, đỉnh điểm là công pháp mà Tiêu thúc thúc tu luyện, chỉ là huyền giai trung cấp " Cuồng sư nộ cương", mà chính Tiêu Viêm ca ca đến giờ cũng có tu luyện qua, mà bây giờ cũng có quyền hạn để tu luyện." Huân Nhi dùng bàn tay bé gạt mấy sợi tóc trán, chu cái miệng nhắn, tựa hồ như châm trước về ngôn từ. lát sau, nàng mới giọng :" Nếu mà Huân Nhi có thể cung cấp cho Tiêu Viêm ca ca Huyền giai cao cấp công pháp, người … ?" " Nha đầu kia, là … tiểu phú bà, huyền giai cao cấp công pháp… cái đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn đó." Trong lòng thở dài hơi, Tiêu Viêm đột nhiên có chút cười khổ, nếu như chính mình phải may mắn gặp được dược lão, sợ rằng khoảng cách lúc này so với Huân Nhi, khó có thể cân bằng, cho dù thiên phú của mình kém, bất quá cũng thể lại với bối cảnh thần bí của Huân Nhi, tuyệt đối là cực kì khổng lồ. Ngón tay bí mật vuốt ve cổ ngọc giới chỉ chút, Tiêu Viêm thoáng an tâm, lúc này chính thức mình có khả năng trở thành cường giả a …. Cúi xuống nhìn kĩ Huân Nhi, Tiêu Viêm cười , trong thanh khe khẽ lại có chút quật cường chấp nhất :" cần đâu, ca ca ngươi dựa vào chính bản thân mình để trở thành cường giả." Huân Nhi cước bộ dừng lại, chớp chớp con ngươi linh động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Viêm chút đình trệ, rồi đột nhiên mỉm cười :" Xem ra… sau lưng Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ có nhân vật thần bí, ừ … phải kiểm tra xem sao?" Ngón tay có chút buồn rầu gõ gõ lên cái trán sáng bóng như ngọc, đứng yên cả nửa ngày trời, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:" Quên , Tiêu Viêm ca ca ghét nhất bị người khác dò xét bí mật của , nếu nhân vật thần bí đó dạy dỗ như vậy, ắt hẳn cũng hại ." nhàng thở dài hơi, Huân Nhi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, trong con ngươi long lanh, ngọn lửa màu vàng nhàn nhạt từ từ lên," Hi vọng ngươi có ý xấu, nếu dù là ngươi trốn trong cơ thể Tiêu Viêm ca ca, ta cũng phải bắt ngươi ra bằng được…."
CHƯƠNG 45: LẠC MẠC Tại ánh mắt ngạc nhiên ở dưới, nhàng nhảy lên đài cao, ưu nhã rơi xuống bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt như thu thủy chậm rãi lưu chuyển, gương mặt xinh đẹp lên ý cười nhởn nhơ. Nhìn người thay mình khiêu chiến chính là Huân Nhi, Tiêu Viêm sững sờ, bất đắc dĩ mừng rỡ :" Ngươi chạy lên đây làm cái gì ?" Huân Nhi chúm chím cái miệng nhắn, nhợt nhạt cười, có trả lời, đem ánh mắt chuyển hướng bởi vì nàng thấy sắc mặt Tiểu Ngọc thoáng xuất biến hóa, liền mỉm cười :" Tiêu Ngọc biểu tỷ, tuổi của ngươi so với Tiêu Viêm ca ca lớn hơn chút lại còn vào trong học viện tu luyện. Loại… khiêu chiến này làm cho người ta có chút khó chịu. Nếu Tiêu Ngọc tỷ muốn tìm người chuyện cho hết giận, hay là để Huân Nhi ta giúp ngươi !" Nghe vậy, Tiêu Ngọc mặt cười hơi trầm xuống, mày liễu cau lại, hung hăng hướng về Tiêu Viêm :" Ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn sau đàn bà thôi sao ?" Tiêu Viêm mày nhọn dựng lên, trong mắt hung quang , bây giờ quả thực muốn đem người con đáng ghét này đánh gục xuống mặt đất mà phải suy nghĩ. " Tốt lắm, được rồi, đây phải là lúc mà ba đứa ngươi dây dưa mãi." Cách đó xa, Nhị trưởng lão sắc mặt trầm quát lên tiếng, đem những lời ba người định phải nuốt lại. Với nét mặt già nua trầm, Nhị trưởng lão tức giận vội vàng tới, quay về Tiêu Ngọc phẫn nộ quát:" Bây giờ đài, ngươi có quyền khiêu chiến, lập tức trở về, nếu còn phá hoại nghi thức cử hành, liền trực tiếp phải đóng cửa bế quan tháng." Sau khi hướng về Tiêu Ngọc trút giận xong, Nhị trưởng lão lúc này mới thở phào nhõm, bất đắc dĩ quay đầu lại hướng về hai người Huân Nhi đứng, cười khổ :" Huân Nhi tiểu thư, ngươi cũng xuống dưới , ngươi khiêu chiến cũng là hợp quy củ." Huân Nhi chỉ nhún vai tỏ vẻ sao cả, chân điểm cái nhàng hạ xuống dưới đài, sau đó còn hướng về Tiêu Viêm lặng lẽ lè lưỡi làm mặt quỷ cái, khiến cho người khác phải dở khóc dở cười. Bị Nhị trưởng lão tức giận giáo huận trận, Tiêu Ngọc mặt cười có chút ủy khuất, hàm răng cắn cắn đôi môi đỏ mọng. lát sau mới tức giận đạp đạp tiểu cước, vừa xoay người vừa lưu lại câu:" Tiểu hỗn đản, ngươi chờ ta đó." Nhìn màn tức cười này rốt cuộc cũng xong việc, Nhị trưởng lão liền thở dài hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm làm vẻ mặt của người vô tội, khổ sở nở nụ cười tức mặt lên nét già nua. Quay xuống dưới đài lạnh lùng quát lên:" Tiêu Ninh tỷ thí vi phạm phục dụng đan dược, từ hôm nay phạt bắt đầu bế quan 3 tháng." xong, cũng mặc kệ dưới đài thoáng lộn xộn, lại quát lớn :" Khiêu chiến xong, Tiêu Viêm thắng." Đối với kết cục này mà , Tiêu Viêm thực ra quan tâm chút nào, sau khi nghe được tuyên bố là nghi thức thành nhân xong, liền trực tiếp hạ đài. Tất cả mọi người dưới đài đều chăm chú nhìn vị trí của mình, nhìn tộc nhân xung quanh nhìn với ánh mắt kính sợ, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, trong lòng cười nhạt tiếng. Sau khi nghi thức của Tiêu Viêm xong, lúc sau cũng có ít tộc nhân lên đài, bất quá ai có thể phá vỡ được bóng ma rung động do tạo nên, còn số tộc nhân đạt được thành tích nhưng lại cảm thấy buồn bã có chút sáng sủa nào cả. Cuối cùng Huân Nhi lên tràng, nhưng ngờ lại khiến cho người ta thêm trận rung động lớn, mười lăm tuổi trở thành đấu giả, loại … thành thích này có thể so với Tiêu Viêm năm đó, chỉ là kém hơn chút mà thôi. Mặc dù thành tích của Huân Nhi rất bình thường, nhưng rất nhiều người biết đến trong Tiêu Gia có dấu viên minh châu hàng đầu như vậy, cho nên mặc dù chỉ với thành tích đó nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi thôi, mà so với rung động Tiêu Viêm gây ra vẫn ít hơn nhiều. Nghi thức thành nhân cử hành từ sáng sớm đến tận chiều tối, vì vậy tản mạn trong tràng đấu vẫn vang lên những tiếng sợ hãi lan ra khắp nơi. Tại sàn đấu, đôi mắt sáng tỏ như trước có chút nhịn được mang theo khuôn mặt có chút rung động hướng đến thanh niên mặc hắc sam phía dưới tràng đấu. Thờ ơ nhìn nghi thức thành nhân diễn ra, Tiêu Viêm trong lòng cũng thở dài hơi, những ánh mắt chung quanh làm cho có chút chịu được, liền đứng dậy ra . " Biểu hôm nay của Tiêu Viêm ca ca, làm cho người ta kinh ngạc a !" trận hương thơm thổi tới bên cạnh, tiếng cười nhàng của Huân Nhi, như chuông bạc truyền đến. Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nở nụ cười. " Ta vốn tưởng rằng Tiêu Viêm ca ca học đấu kĩ, chỉ là ngờ tới ngươi lại dấu sâu như thế ." nhàng theo sau, Huân Nhi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười đầy thâm ý. " Hắc hắc, làm gì có giấu Huân Nhi điều gì đâu. Lần trước đấu kĩ mà ngươi sử dụng ở đấu kĩ đường, cũng phải bình thường a." Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, quay lại Huân Nhi, hài hước . Nghe vậy, Huân Nhi ngẩn người ra, đôi mắt xinh đẹp như thu thủy đảo qua, cười cười :" Tiêu Viêm ca ca nhãn lực tốt, nếu người cảm thấy có hứng thú với đấu kĩ này, Huân Nhi có thể truyền nó cho ngươi …" Nhún vai, Tiêu Viêm lắc đầu :" Quên , tham nhiều có lợi, đạo lí thô thiển này ta rất ràng." " Vậy ….Còn đấu khí công pháp?" Tiêu Viêm cự tuyệt khiến cho Huân Nhi có điểm ngoài ý muốn, con ngươi đen láy linh động đảo vòng tròn, đột nhiên cười . Cước bộ có chút dừng lại, Tiêu Viêm híp mắt, hàm hồ :" Năm ngày sau, phải có thể vào đấu khí các tìm kiếm công pháp rồi hay sao …." " Trong công pháp của gia tộc, đỉnh điểm là công pháp mà Tiêu thúc thúc tu luyện, chỉ là huyền giai trung cấp " Cuồng sư nộ cương", mà chính Tiêu Viêm ca ca đến giờ cũng có tu luyện qua, mà bây giờ cũng có quyền hạn để tu luyện." Huân Nhi dùng bàn tay bé gạt mấy sợi tóc trán, chu cái miệng nhắn, tựa hồ như châm trước về ngôn từ. lát sau, nàng mới giọng :" Nếu mà Huân Nhi có thể cung cấp cho Tiêu Viêm ca ca Huyền giai cao cấp công pháp, người … ?" " Nha đầu kia, là … tiểu phú bà, huyền giai cao cấp công pháp… cái đó ít nhất cũng phải hơn mười vạn đó." Trong lòng thở dài hơi, Tiêu Viêm đột nhiên có chút cười khổ, nếu như chính mình phải may mắn gặp được dược lão, sợ rằng khoảng cách lúc này so với Huân Nhi, khó có thể cân bằng, cho dù thiên phú của mình kém, bất quá cũng thể lại với bối cảnh thần bí của Huân Nhi, tuyệt đối là cực kì khổng lồ. Ngón tay bí mật vuốt ve cổ ngọc giới chỉ chút, Tiêu Viêm thoáng an tâm, lúc này chính thức mình có khả năng trở thành cường giả a …. Cúi xuống nhìn kĩ Huân Nhi, Tiêu Viêm cười , trong thanh khe khẽ lại có chút quật cường chấp nhất :" cần đâu, ca ca ngươi dựa vào chính bản thân mình để trở thành cường giả." Huân Nhi cước bộ dừng lại, chớp chớp con ngươi linh động, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Viêm chút đình trệ, rồi đột nhiên mỉm cười :" Xem ra… sau lưng Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ có nhân vật thần bí, ừ … phải kiểm tra xem sao?" Ngón tay có chút buồn rầu gõ gõ lên cái trán sáng bóng như ngọc, đứng yên cả nửa ngày trời, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:" Quên , Tiêu Viêm ca ca ghét nhất bị người khác dò xét bí mật của , nếu nhân vật thần bí đó dạy dỗ như vậy, ắt hẳn cũng hại ." nhàng thở dài hơi, Huân Nhi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, trong con ngươi long lanh, ngọn lửa màu vàng nhàn nhạt từ từ lên," Hi vọng ngươi có ý xấu, nếu dù là ngươi trốn trong cơ thể Tiêu Viêm ca ca, ta cũng phải bắt ngươi ra bằng được…."
CHƯƠNG 46: TIÊU VIÊM BẠO NỘ Sau khi cử hành nghi thức thành nhân, tiết tấu cuộc sống của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng được buông lỏng chút, ngày thường phải liên tục tu luyện suốt cả ngày, giờ cũng nhàn nhã hơn nửa. Lần trước, dược tài mua để luyện chế ra trúc cơ linh dịch tiêu hao gần như hết, bất quá Tiêu Viêm lại định mua nữa. Bây giờ bước vào tám đoạn đấu khí, tới lúc này tác dụng mà trúc cơ linh dịch mang lại cũng là rất ít. Tại lúc hiệu quả của trúc cơ linh dịch yếu bớt , dược lão lúc này vẫn chưa mang linh dược đặc biệt sử dụng để trợ giúp thực lực của Tiêu Viêm tăng lên. Ngược lại giúp cho trong khoảng thời gian này có thể tận lực buông lỏng tâm cảnh chút, tu luyện có phương hướng, đôi lúc được nghỉ ngơi mới là chính xác. Liều mạng tu luyện, có khi lại mang đến tác dụng ngược lại. Có được cuộc sống dễ dàng theo ý thích thế này, nhưng thói quen trong cuộc sống ngày xưa của Tiêu Viêm lại là nếu nhàn nhã quá các khớp xương cứng lại, thể làm gì khác hơn là mỗi ngày cùng Huân Nhi du ngoạn xung quanh, ngẫu nhiên cũng ra sau núi tu luyện chút đẫu kĩ. Bây giờ, Tiêu Viêm thể nghi ngờ gì lại trở thành nhân vật tiêu điểm của gia tộc, mặc kệ là đến bất kể nơi nào, mọi người đều nhìn với ánh mắt kính sợ, thanh cung kính xưng hô cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm trước sau có chút vui vẻ hơn. Trong khu rừng thông đằng sau núi, đạo thân ảnh giống như linh hầu di chuyển rất nhanh, cực kì nhanh nhẹn né qua các chướng ngại vật khắp nơi trong rừng. Cuối cùng, trong thanh trầm thấp, nắm tay hàm chứa luồng khí kình cương mãnh, hung hăng đấm đấm lên thân cây to lớn. cái khe liên miên lan ra," Rắc!" tiếng, thân cây liền gãy đoạn. Nhanh nhẹn rời khỏi thân cây đổ xuống, Tiêu Viêm nhảy đến tảng đá, hữu chưởng hướng về quần áo treo thân cây vung lên, cỗ hấp lực liền dễ dàng đem nó bay tới trong lòng bàn tay. Lau chút mồ hôi trán, tiêu viêm thở ra hơi, chậm rãi đem quần áo mặc vào. Trong khi vội vội vàng vàng mặc quần áo, Tiêu Viêm mày đột nhiên nhíu lại, híp đôi mắt nâu nhìn ra phía ngoài khu rừng, hê hê cười lạnh tiếng. Phủi hết vài chiếc lá khô bám người xuống, khóe miệng Tiêu Viêm nở ra nụ cười lạnh, liền hướng đến phía ngoài khu rừng bước . Từ trong rừng ra, ánh sáng rực rỡ ấm áp bao phủ lên người, làm cho các đầu khớp xương người có chút như sống lại, nheo mắt chút để thích ứng với ánh sáng mặt trời, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn về phía khối cự thạch cách đó xa, đó lên thân ảnh nữ tử. Mang theo ánh sáng mặt trời, thân thể của nữ tử yểu điệu kia ra những đường cong mê người, cùng đôi chân thon dài đầy mê hoặc. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn người ngọc cự thạch, Tiêu Viêm hai tay ôm gáy, chậm rãi bước đến phía dưới cự thạch, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lãnh đạm cười nhìn nữ tử đó. Ánh mắt đặc biệt dừng lại cặp đùi dài đầy cảm tính đó, dừng lại nhìn chút, xoa xoa mũi nhàn nhạt :" Chân rất đẹp, cần khoe khoang ..." Chỉ là câu ngắn ngủi, khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Ngọc nhất thời hắng giọng cười. Bộ ngực đầy đặn có chút phập phồng, Tiêu Ngọc cắn răng, lạnh lùng lại:" Biết ta tới tìm ngươi làm gì ?" " Tìm ta ?" Rút cánh tay xoa mũi lại, Tiêu Viêm chút ngạc nhiên cười hỏi. " quyền kia của ngươi, đem đệ đệ ta đánh thành trọng thương, bây giờ còn phải nằm giường đọng đậy được. Nếu ngươi xuống tay vô tình như thế, ta thân là tỷ tỷ cũng thể để tự nhiên bị đòn như vậy." Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc căm tức nhìn về Tiêu Viêm, hậm hực . Khóe miệng nổi lên nụ cười , Tiêu Viêm nghiêng đầu cười lạnh ," Có phải ý của ngươi là, trong tình huống đó, ta cứ đứng yên như vậy, để cho quyền nọ của đánh gẫy cánh tay ta?" Tiêu Ngọc cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp vẫn ngoan cố tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, địch ý trong mắt hề giảm bớt. " Chờ lúc đem cánh tay của ta đoạn xuống, có lẽ lúc đó trong lòng ngươi cho là ta may, con người ai cũng có vài phần xui xẻo, sau đó cảm thấy có lỗi trong lòng, cũng cần xem sau đó ta có bị tàn phế hay . A a, chính là trả lại ngươi câu lần trước đấy. Tiêu Ngọc ngươi ngoại trừ đứng bên ngoài những điều vô lý ra, còn có thể làm cái gì? Cái....con mẹ nó, ngươi là loại đàn bà đáng ghét nhất, đệ đệ ngươi là người còn lão tử phải là người sao?" Càng càng giận giữ, về sau khuôn mặt nhắn của Tiêu Viêm thoáng có chút hồng, càng tuôn ra những lời thô thiển. " Mẹ kiếp, đại não nằm ở trong bụng chính là dùng để những loại đàn bà ngu ngốc như ngươi." " Tiêu Viêm, tên tiểu hỗn đản này, ngươi im miệng cho ta." Bị làm cho tức giận đến trắng bệch mặt, Tiêu Ngọc vì câu cuối cùng này của Tiêu Viêm mà quát lên tiếng. Nhìn vào đôi mắt đăng ngập tràn lửa giận của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cười lạnh rời , trong lòng cảm thấy sung sướng. Hít hơi sâu, chầm chậm hạ lửa giận trong lòng xuống, đôi chân dài đầy cảm tính của Tiêu Ngọc nhảy cái, trực tiếp nhảy xuống khỏi cự thạch, cắn chặt hai hàm răng trắng," Bất kể có ra sao, hôm nay ta quyết tha cho tên tiểu hỗn đản nhà ngươi." xong chân trái liền bước thẳng lên bước, thân thể mềm mại nổi lên những đường cong mê người, cái chân phải đầy dụ hoặc mang theo tiếng gió, hung hăng hướng về hai chân Tiêu Viêm, hiểm độc đánh tới. Thấy nữ tử này đột nhiên động thủ, Tiêu Viêm tức giận chửi tiếng, vội vàng lui về sau vài bước, nhanh chóng tách ra khỏi cái chân dài mang theo phong tới kia. " Hừ, tuy ngươi là thiên tài, bất quá cũng mới là tám đoạn đấu khí, hôm nay ta hảo hảo giáo huấn ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa ?" Nhìn Tiêu Viêm ngừng né tránh, Tiêu Ngọc cười lạnh tiếng, hai chân thon dài như cuồng phong bão tố, mãnh liệt tấn công. Trong lúc đó từng trận gió lớn nổi lên, lá khô bay loạn xạ. Thực lực của Tam tinh đấu giả đích xác Tiêu Ninh thể so sánh được, đường tiến công vô cùng sắc bén, nhanh nhẹn khiến Tiêu Viêm khó có đủ thời gian để phản công, chỉ có thể lo né tránh. Né tấn công của hai chân Tiêu Ngọc có chút chật vật nhưng khuôn mặt nhắn của Tiêu Viêm vô cùng bình tĩnh, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén ngừng tìm kiếm sơ hở của đối phương. Dùng cánh tay cản cước của Tiêu Ngọc, cánh tay của Tiêu Viêm thoáng có chút tê dại. Xem ra Tiêu Ngọc cũng hẳn là người ngu ngốc, ít nhất nàng vẫn chưa dốc toàn lực với Tiêu Viêm, thế công bây giờ mặc dù nhìn qua có vẻ hung hãn, bất quá chỉ chủ yếu mang lại cho thêm chút đau khổ bên ngoài da thịt mà thôi. Nhìn thân hình phải né tránh nhanh nhẹn của Tiêu Viêm, đôi môi đỏ của Tiêu Ngọc nở ra nụ cười đắc ý, mũi chân điểm lên chút, thân hình mềm mại lại tiếp tục tấn công. tấn công, sắc mặt Tiêu Ngọc cười nhưng chợt biến đổi, Tiêu Viêm trước mặt vất vả né tránh đột nhiên từ nhu thuận biến thành liều mạng điên cuồng như con ác lang. Song chưởng đồng thời mở ra, hấp lực cuồng mãnh hút lấy cước vững của Tiêu Ngọc, thân hình thoáng chốc bị kéo về phía trước. Thân thể vừa mới bị kéo, đấu khí trong cơ thể Tiêu Ngọc cấp tôc ngưng tụ lại cước chưởng, muốn đứng yên lại tại mặt đất đột nhiên cỗ hấp lực mạnh mẽ nọ đột nhiên biến mất, liền sau đó lại là lực đẩy hung mãnh… Trong lúc hút đẩy, thân hình Tiêu Ngọc vì vậy mà mất thăng bằng, lảo đảo lui về sau vài bước, đương nhiên là bị đặt mông ngã xuống mặt đất. Bị Tiêu Viêm này đột nhiên bùng nổ đẩy ngã thân thể, Tiêu Ngọc tựa hồ cực kì kinh ngạc, quên cả đứng dậy, đến lúc ánh mắt nàng bình tĩnh lại đạo nhân ảnh giống như ác hổ vồ mồi, từ đâu xuất lao đến như muốn giết nàng. " Mẹ kiếp, thiếu gia hôm nay muốn cưỡng gian ngươi !" khuôn mặt có chút háo sắc, Tiêu Viêm hút ngụm lương khí, hai tay mạnh mẽ đè lên hai mạch môn của Tiêu Ngọc, nghiến răng .