1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu phá hậu cung - Kỳ Thật Ta Là Tiểu Thanh Tân (90/102) Full+eBook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ☆, Chương 85: thủ đoạn 【 ba 】
      Edit: Fuly


      Được Minh Uyên dùng cái ôm công chúa bế , hai tay Lục Khê theo quán tính vòng qua cổ . Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng dễ nhìn.

      Mày kiếm khuất sau tóc mai 3 phần, con ngươi sâu thẳm tựa nước hồ thu, sóng mũi cao thẳng như ám chỉ: đây là Quân Vương quyết tuyệt kiên định, môi mỏng luôn khẽ mím đầy nghiêm túc, hôm nay lại bởi vì ôm giai nhân trong ngực mà nhàng cong lên, hiển lộ dịu dàng bình thường có.

      Nàng bỗng dưng nở nụ cười, nàng Quân Vương, nhưng chẳng chứng tỏ rằng nàng thưởng thức nam tử xuất chúng như vậy

      Khẽ đưa tay dán lên lông mày , miêu tả xuống, nàng mỉm cười khẽ: "Lông mày của hoàng thượng nhìn đẹp."

      Tiếp đó, ngón tay kia xẹt qua mắt, qua sống mũi, đến bên môi, sau đó đột nhiên ngừng lại, lưu luyến vuốt ve.

      Minh Uyên ôm nàng đến tẩm cung, nhưng thả lên giường, mà là nheo mắt đặt nàng ở trước bàn, bàn là cái gương đồng, ắt hẳn thường dùng cho việc rửa mặt.

      Đầu ngón tay của nàng vẫn vuốt ve bờ môi , Minh Uyên bật cười, há miệng cắn lấy, sức lực rất , tuy làm đau nàng, nhưng ấm áp đó lại có cảm giác mập mờ khó hiểu, khiến tim Lục Khê tự chủ đập nhanh hơn mấy nhịp.

      Minh Uyên vẫn im lặng, xoay người nàng lại đối mặt với gương đồng, sau đó mở chiếc hộp bạch ngọc, lấy ra khối đá.

      Lục Khê kinh ngạc, "Đây là. . . . . ."

      "Là do Tây Vực tiến cống, nghe có thể vẽ nên lông mày đẹp nhất đời." Minh Uyên mỉm cười nhìn nàng qua tấm gương: "Trẫm sai người mài nó thành khối, định chờ nàng đến đưa cho nàng."

      Lục Khê cười khẽ: "Hoàng thượng cười nhạo lông mày nô tỳ quá nhạt à."

      Minh Uyên giải thích, chỉ khẽ thầm bên tai nàng: "Nhắm mắt lại."

      Sau đó bất ngờ vẽ dọc theo lông mày của nàng, xúc cảm nhàng pha chút lạnh lẽo rơi vào mi mắt, khiến nàng hơi giật mình.

      cách nàng gần như vậy, có thể nghe được cả tiếng thở của .

      Cảm xúc lạnh lông mày cùng hơi thở ấm áp ở mặt tạo thành đối lập ràng, Lục Khê cảm thấy toàn thân trở nên cứng ngắc.

      Thời gian như bị kéo dài vô tận, cuối cùng Minh Uyên mỉm cười : "Được rồi, mở mắt ra ."

      Lông mi Lục Khê hơi run lên, rồi chậm rãi mở mắt ra.

      Người trong gương giống như được vẽ ra, gò má ửng hồng, lông mày cong cong hình trăng khuyết, cánh môi trơn bóng như hoa đào tháng ba.

      Minh Uyên đứng ở sau lưng nàng, đôi tay xuyên qua eo ôm chặt lấy nàng, rồi từ từ đưa lên mơn trớn đôi bồng đào trước ngực, cả người Lục Khê chợt run lên, cúi đầu kêu khẽ: "Hoàng thượng. . . . . ."

      Đôi mắt người trong gương đầy ngượng ngùng, nhưng cũng cự tuyệt, Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười, chút để ý đáp lời: "Hả?"

      Vừa , tay còn vừa hoạt động, từ từ vuốt ve phần mềm mại, cách lớp vải mơn trớn hai nụ hoa, vừa bóp vừa khẽ xoa.

      Hô hấp của Lục Khê dần dần dồn dập, chỉ có thể mềm yếu tựa vào ngực , mặc muốn làm gì làm, đôi mắt dần trở nên mê man đầy kiều mị.

      Dần dần, đôi tay kia cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chậm rãi leo lên cổ nàng, sau đó cởi dần lớp vải ngăn cách, nhưng lột ra hoàn toàn, mà thả nó ra ngang lưng hiển lộ nửa người hoàn mỹ.

      Trong gương phản chiếu hình ảnh đầy xấu hổ, Lục Khê nhìn thấy bản thân ngồi phịch trong ngực , còn ở sau lưng ôm lấy phần đẫy đà của mình, đầu ngón tay ác ý đùa bỡn, khiến hai đóa hoa nở rộ, đỏ thẫm tựa như viên ngọc thạch.

      Ánh mắt của đen thẳm thâm thúy, hề che giấu sắc màu tình dục, xuyên qua gương khóa chặt lấy người nàng, khiến tim Lục Khê đột nhiên co rút.

      tay chơi đùa nhũ hoa, tay khác xuyên qua làn váy tìm đến nơi giữa hai chân nàng, quen thuộc chạm đến đóa hoa, cách lớp vải đè lên u cốc, khiến nàng phải phát ra tiếng kêu kiềm nén, thanh uyển chuyển kiều mỵ, mê người vô hạn.

      Minh Uyên vừa mút vừa khẽ cắn tai nàng, tay xoa phần đẫy đà, tay từ từ chạm đến tiết khố ẩm ướt, vượt qua chướng ngại chạm đến u cốc thần bí kia.

      Tay của như mang theo ngàn đốm lửa, vừa chạm khẽ vừa vỗ về, thấy người trong ngực run rẩy, mỉm cười tăng nhanh tốc độ ma sát lên hoa hạch, mang đến cho nàng vô hạn sảng khoái.

      Cảm giác kia đối với Lục Khê mà là quá cuồng dã, sảng khoái xen lẫn khó chịu xâm nhập toàn thân.

      Nàng khép hờ mi mắt, qua chiếc gương thấy bản thân hở hang, yếu ớt tựa vào người Minh Uyên, mặc đùa bỡn phần đẫy đà cùng vườn hoa xấu hổ, thanh dâm mị truyền tới từ giữa hai chân cùng cảm giác tê dại vô lực khiến nàng kìm nổi tiếng rên rỉ.

      Tốc độ của bàn tay kia càng lúc càng nhanh, xoa lấy phần hoa hạch cùng đẫy đà, cuối cùng khẽ đâm vào hoa huyệt ướt át, Lục Khê chịu nổi đạt đến cực hạn trong tay , hoa lộ trào ra, theo chân nàng chảy xuống, cũng nhiễm ướt tay .

      Thân thể của nàng ngừng run rẩy, cảm giác xấu hổ cũng lan rộng, tần số co rút đó trực tiếp truyền tới ngón tay Minh Uyên, cũng khiến bụng dưới trở nên căng thẳng, thể kìm chế được nữa.

      Lục Khê có thể nhận thấy được phần nóng ấm cứng rắn kia qua lớp vải sau lưng.

      Nhưng cả người nàng vô lực, chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng , cảm thấy hoa lộ dần chảy ra mặt thảm.

      Minh Uyên đưa tay ôm nàng lên bàn, đẩy hộp ngọc cùng chiếc gương qua bên. Áo của nàng vẫn chưa cởi ra, hờ hững giắt ở bên hông, nửa người lộ trong khí, chiếu thẳng vào mắt .

      Cảm giác xấu hổ dần đánh tới, Lục Khê nhịn được muốn khép chân lại, nhưng bị Minh Uyên ngăn trở.

      "Đừng che, trẫm muốn ghi nhớ dáng vẻ động tình của nàng lúc này." Minh Uyên trầm thấp bên tai nàng.

      Sau khắc, nàng có thể cảm giác được ngực mình đột nhiên bị người ta ngậm lấy, cảm xúc ấm áp mềm mại khiến nàng phải thở dốc, tiếp đó đầu lưỡi linh hoạt kia dọc theo nụ hoa, thỉnh thoảng khẽ cắn, mang đến sảng khoái vô hạn.

      Nàng nhịn được ưỡn ngực, đưa tay ôm lấy cổ của , để cho càng thêm gần sát ngực mình, hầu hạ mình tốt hơn.

      Minh Uyên buông tha cho bên nào, đưa tay còn lại vừa nắm vừa xoa vừa xoay tròn đỉnh hoa.

      Nụ hôn theo thân thể tuyết trắng dần xuống bụng, ngẩng đầu cười khẽ, nhìn dáng vẻ động tình của nữ nhân bàn, cứ như vậy đè ép chân nàng, rồi vùi đầu ngậm lấy hoa tâm.

      Lục Khê bỗng chốc mở mắt ra, nhìn thấy bản thân mình nằm trong tư thế xấu hổ, còn người nam tử cao cao tại thượng kia cung phụng mình như nữ vương, cánh môi ngậm lấy địa phương yếu ớt nhất của nàng, linh hoạt đánh lưỡi. Hoa huyệt vừa trải qua cao triều càng thêm bị kích thích.

      Là thân thể sảng khoái hay đáy lòng sảng khoái nàng chẳng thể phân biệt được, kỹ xảo cao siêu của mang đến cho nàng quá nhiều rung động, đầu lưỡi còn thâm nhập vào hoa huyệt, cảm thụ khít khao của nó.

      Vừa đến cực hạn, Lục Khê chỉ cảm thấy trước mắt làm như có vô số đóa hoa nở rộ.

      Nhưng đợi nàng thở dốc, Minh Uyên liền cởi áo, ôm chân nàng quặp lấy hông , sau đó chút do dự động thân mà vào.

      Cảm giác căng trướng bất ngờ đó khiến nàng đạt đến cao triều trong nháy mắt, hoa huyệt ngừng co rút run rẩy, mang đến cho Minh Uyên cảm giác tiêu hồn khó .

      hung hăng nàng, ngừng qua lại đâm tới, nhìn thân thể Lục Khê run rẩy ngày càng mạnh hơn theo động tác của mình, bộ ngực mềm mại đẫy đà cũng ngừng rung động, tạo thành những vòng cung mê người.

      Đôi tay khẽ dùng sức nắm phần đẫy đà, vừa xoa nắn, vừa tiếp tục động thân cùng kết hợp cùng nàng, hoa lộ trong suốt chạy dọc theo góc bàn, ám chỉ cuộc kịch chiến.

      thanh của Lục Khê cũng trở nên khàn khàn, mềm yếu cầu xin: " cần. . . . . . Hoàng thượng, nô tì cần. . . . . ."

      Nhưng Minh Uyên chỉ cúi đầu cười: "Ái phi muốn báo ơn, trẫm chiều ý nàng mà."

      rút người ra, ở lúc Lục Khê thở phào nhõm liền xoay người nàng lại, từ phía sau hung hăng tiến vào lần nữa.

      Tư thế như vậy cho phép vào sâu hơn, Lục Khê thét lên, cảm thấy sảng khoái cực hạn xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng gục xuống bàn, phần đỉnh nhụy hoa nhạy cảm chạm vào mặt bàn lành lạnh, theo động tác của mà cảm xúc kích thích vô vàn.

      Hạ thân cảm nhận được sảng khoái do động tác chạy nước rút của mang tới, đây quả thực là cuộn ái ân mãnh liệt.

      Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp của hai người cùng vài tiếng rên rỉ khó nén, Minh Uyên cảm thấy có chút mất hồn, vốn phải là kẻ trầm mê nữ sắc đến bất chấp, nhưng gặp được Lục Khê , chỉ cảm thấy muốn nàng thế nào cũng đủ.

      Hoa huyệt Lục Khê co rút càng lúc càng nhanh khiến Minh Uyên gần như mất khống chế, gia tăng tốc độ tới, rốt cuộc giải phóng trong cơ thể nàng.

      Cả người Lục Khê phủ đầy màu hồng phấn, xinh đẹp gì sánh được.

      Minh Uyên ôm lấy nàng, thương hôn lên vành tai, khuôn mặt vừa mơ hồ vừa mị hoặc của nàng lúc này làm lòng chợt căng thẳng, phần cứng rắn vừa phát tiết giữa hai chân lại có động tĩnh.

      thở dài, ôm lấy nàng đến Ôn tuyền.

      Lục Khê yếu ớt dựa vào ngực , khẽ hỏi: "Hoàng thượng định đâu vậy?"

      Đến cả thanh cũng trở nên kiều mị.

      Minh Uyên nhàng cười tiếng, hôn lên gò má nàng: " ngâm suối nước nóng, giảm mệt mỏi."

      Lục Khê nhìn ánh mắt của liền biết hôm nay mình khẳng định phải chịu dày vò, nhưng phải đây cũng là loại hưởng thụ sao? Mặc dù có chút mệt nhọc, nhưng nể tình tốt bụng cho mình và phụ thân gặp mặt vậy. . . . . .

      Khóe môi lộ ra nụ cười khuynh thành, Lục Khê cứ như vậy lười biếng chui đầu vào trong ngực , ngậm lấy đỉnh hoa cứng rắn, học cách vừa cắn vừa ngậm mút của trước đó.

      Nhận thấy bước chân hơi chậm lại, thân thể cũng trở nên cứng đờ, Lục Khê ngẩng đầu lên vô tội nháy mắt mấy cái: "Nô tì chỉ muốn thử chút xem hoàng thượng có cảm giác như nô tỳ mà thôi."

      Minh Uyên ôm nàng tới bên suối nước nóng, tiến dần vào ao, nặng nề hôn môi của nàng: "Dám cả gan trêu đùa trẫm, trẫm phải phạt nàng."
      Meomuop82trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 86: Vô đề
      Edit: Fuly

      Thọ Khang cung, Trầm Hương lượn lờ Phật Đường.

      Nữ nhân mặc cung trang an tĩnh nhắm mắt ngồi ghế mây, trong tay là chuỗi Phật châu chậm rãi chuyển động, thời gian như vì vậy mà chậm dần.

      Tần Vũ ngập ngừng, quay đầu ra lệnh cho mấy cung nữ: "Các ngươi xuống trước , nơi này còn việc gì nữa."

      Xưa nay, lời của ông ta chính là lời của Thái hậu, người hầu trong Thọ Khang cung sớm quen, liền cúi đầu cung kính thối lui ra khỏi Phật Đường.

      Thái hậu vẫn an tĩnh nhắm mắt ngồi đó, mi tâm hơi nhíu lại, giống như có chút mệt mỏi.

      Tần Vũ chậm rãi bước ra sau lưng thái hậu, đưa tay lấy chiếc lược gỗ đào trong ngực ra, dịu dàng chải đầu cho bà ta.

      "Vẫn tức giận chuyện Cửu vương gia sao?" Ông ta cúi đầu, nhưng lại dùng kính ngữ.

      Mí mắt thái hậu chớp , nhưng mở ra, hồi lâu sau, bên môi tràn ra tiếng thở dài.

      Tần Vũ chợt dừng tay lại, đầu tóc đen nhánh chẳng biết xuất sợi tóc bạc từ bao giờ, vô cùng chói mắt.

      Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta tiếp tục chải như có việc gì, trái lại là thái hậu lên tiếng: "Nhổ ."

      Tay Tần Vũ cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"

      "Tóc bạc giữ lại làm gì? Tốt nhất là nhổ . . . . . ." thanh kia hơi bất đắc dĩ, người thông minh tinh tế như bà ta sao có thể chú ý đến ngập ngừng dù chỉ trong khoảnh khắc của Tần Vũ chứ? “Nó có tầm nhìn, ta cũng đành hết cách, phí bao tâm huyết vì nó, ai ngờ nó lại cần.”

      Tần Vũ cảm thấy cổ họng có chút khô rát: "Chỉ vì Cửu vương gia chưa hiểu được tâm tư của người mà thôi, sau này ngài ấy khác."

      Vừa rồi, Minh Thâm có tới Thọ Khang cung, ngồi chuyên với Thái hậu lúc liền xảy ra tranh chấp.

      Thái hậu muốn đến Tây Bắc bình phục bạo dân, dựng lập chiến công, ngày khác mới có thể thay thế được địa vị của Minh Uyên.

      Minh Thâm trực tiếp cự tuyệt, đôi mắt tinh nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ , "Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy hoàng huynh làm hoàng đế rất tốt, ngày sau ắt hẳn quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhi thần chẳng có tài trị quốc, làm sao có thể thay thế được vị trí của hoàng huynh? Huống chi nhi thần từng với người rồi, làm hoàng thượng chưa chắc là người sung sướng vui vẻ nhất thiên hạ, cả đời an ổn hạnh phúc là mong muốn duy nhất của nhi thần, mong rằng mẫu hậu tha thứ."

      Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Hoang đường, con chưa ngồi lên vị trí này, làm sao biết được mình đảm đương nổi? có thể, vì sao con thể? Ai gia cố gắng giãy giụa giữa đống bùn này bao nhiêu năm nay chỉ vì con, vốn có thể an hưởng tuổi thọ, lại phải hao phí bao nhiêu thời gian chỉ vì con, ta đợi nhiều năm như vậy, con muốn cũng phải làm mà muốn cũng phải làm!"

      Minh Thâm im lặng chốc lát, cuối cùng đứng dậy cáo từ: "Mẫu hậu có suy nghĩ của mẫu hậu, nhưng nhi thần cũng có kiên trì của nhi thần, thứ cho hài nhi khó có thể tòng mệnh."

      sải bước ra ngoài, đếm xỉa đến mệnh lệnh dưới cơn thịnh nộ của Thái hậu.

      Bóng dáng kia quyết tuyệt dứt khoát, chút dây dưa.

      Thái hậu chỉ có thể chán nản ngồi ghế mây, nhắm mắt im lặng hồi lâu.

      Lúc này, Tần Vũ chỉ có thể an ủi bà ta như vậy, tựa như người bạn già lâu năm.

      Thái hậu chậm rãi mở mắt ra, đưa tay nắm lấy cây lược gỗ, nhìn thẳng vào mắt ông ta "Nó quyết tâm muốn ngồi lên ngôi vị đó, chỉ khổ cho kẻ phải nhọc lòng nhiều năm như ngươi . . . . ."

      Tần Vũ biết nên những gì, chỉ có thể nhìn vào bàn tay trắng nõn kia, cố kiềm chế ý nghĩ nắm lấy nó, giọng câu: "Đây là chuyện nô tài phải làm."

      Ông chỉ là kẻ hoạn quan, có tư cách biểu đạt tình cảm của bản thân.

      Bà là Thái hậu, là nữ nhân cao cao tại thượng đứng đầu hậu cung, kẻ mệnh tiện như ông nào có tư cách tơ tưởng tới?

      Thái hậu nhìn ông ta, cuối cùng chỉ có thể sâu kín : "Đến cả ngươi cũng khách khí với ta như vậy. . . . . ."

      Là "Ta" , mà phải là "Ai gia" .

      Đôi tay Tần Vũ khống chế được mà run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng đứng đó.

      Nhìn thái hậu lộ thần sắc mệt mỏi, Tần Vũ dịu dàng an ủi: "Nếu người mệt nghỉ ngơi , chuyện của Cửu vương gia cứ giao cho ta, ta khuyên giải ngài ấy."

      Thái hậu im lặng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng bà ta hiểu lòng Minh Thâm quyết, tuyệt đối nhượng bộ.

      Bà ngàn tính vạn tính, cố chấp nắm quyền thả, nhưng lại tính sai nước trí mệnh, đó chính là đứa con này của bà ta muốn làm hoàng đế.

      Minh Thâm vừa ra khỏi cửa cung Tần Vũ đuổi kịp.

      Nhìn tên hoạn quan phục vu thái hậu nhiều năm này, lạnh giọng hỏi: "Tần công công tìm ta có việc?"

      Tần Vũ quy củ hành lễ xong mới ngẩng đầu lên: "Nô tài có mấy lời muốn cho Cửu vương gia, nhưng biết có nên hay ."

      Minh Thâm cười như cười nhìn : "Nếu Bổn vương cự tuyệt, chẳng lẽ Tần công công nữa?"

      Tần Vũ dừng chút, thở dài: "Những lời này, dù thế nào nô tài cũng phải , dù có bị vương gia giáng tội, cũng cần phải ."

      Ông ta kể lại việc Thái hậu phí hết tâm tư đoạt quyền về cho Minh Thâm cùng những khó khăn mà bà ta phải chịu đựng giữa chốn cung đình sóng gió.

      Minh Thâm lẳng lặng nghe hết câu chuyện, lơ đãng quét mắt qua Tần Vũ, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện của mẫu hậu, Tần công công hiểu quá nhỉ."

      Tần Vũ sững sờ, nhưng vẫn cố chấp đáp lời: "Mong rằng Cửu vương gia hiểu cho nỗi khổ tâm của Thái hậu, cho thương người dành cho ngài, đừng từ chối nữa."

      Minh Thâm cười: "Dù ta có lập được chiến công hiển hách sao chứ? Cũng chỉ là Cửu vương gia mà thôi, sao có thể dựa vào chiến công mà cướp được ngôi vị hoàng đế?"

      Ánh mắt Tần Vũ lóe lên, giọng : "Mấy ngày nữa, hoàng thượng Tô Châu tuần sát Hoàng lăng."

      Minh Thâm sững sờ, ngay sau đó bật cười: "Mẫu hậu quả thực mưu tính sâu xa."

      Theo như ý Tần Vũ ám chỉ, hẳn là đẩy hoàng huynh vào chỗ chết.

      Vẻ mặt lạnh xuống, vô biểu cảm: "Nếu Tần công công có ý nghĩ này, kính xin công công tự bẩm báo mẫu hậu, ngôi vị hoàng đế công công đảm đương. Ta ngược lại muốn nhìn ngôi vị Hoàng đế trong lòng mẫu hậu nặng đến mức nào, phải hao phí nhiều tâm huyết như thế để lật đổ hoàng huynh."

      Trước khi , Minh Thâm liếc nhìn Tần Vũ, lạnh nhạt : "Làm phiền công công chuyển lời cho Thái hậu “nhi tử bất hiếu, cách nào hoàn thành tâm nguyện của người”."

      Dừng chút, "Cũng hi vọng công công có thể hết lòng chăm sóc mẫu hậu, mẫu hậu rất tin tưởng ngươi."

      Nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời , Tần Vũ ngẩn người, mơ hồ cảm thấy biết cái gì đó.
      Tang Ca, THTH, Chris_Luu3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: Vô đề (hai)
      Edit: Fuly

      Nhìn bóng lưng Minh Thâm dần khuất sau cửa cung, Tần Vũ đứng lặng cả nửa ngày, mới xoay người rời .

      Chẳng hai để ý, trong góc khuất có tiểu thái giám đứng ở đây từ lâu, chờ bóng dáng của hai người khuất xa, mới lặng lẽ bước ra từ sau lưng con sư tử đá, rồi bình tĩnh về hướng khác.

      thẳng đến Nhạc Thanh điện, trong đại điện có nữ nhân cúi đầu cắm hoa, thấy tới, nàng gì, chỉ ra hiệu cho Bích Chân. Bích Chân liền hạ lệnh cho cung nhân lui ra hết chỉ để lại Vân Nhất.

      Tiểu thái giám này là tâm phúc do Lục Khê bồi dưỡng, là tâm phúc cũng chưa đúng lắm, nhưng chuyện thám thính tin tức đều phải dựa vào .

      Thái giám này tên là Sở Tín, là bạn tốt của Tiểu Thuận lúc còn làm việc dưới trướng Cao Lộc, bởi vì hai người vào cung cùng lúc, cùng chịu quá trình đau khổ từ nam nhân biến thành thái giám, nên nhanh chóng trở thành tri kỷ.

      Lục Khê cảm thấy có thể tin dùng được, liền đến chỗ Cao Lộc mượn người, với địa vị hôm nay của nàng, muốn nhận thêm tiểu thái giám chẳng có gì là khó.

      Sở Tín trần thuật lại những lời nghe được từ cuộc chuyện giữa Minh Thâm và Tần Vũ, thấy Lục Khê trầm tư rồi cười khẽ, trong lòng biết tin tức này hữu dụng, liền vui mừng muốn lui ra.

      Lục Khê mỉm cười liếc cái, với Bích Chân: "Đến Khố phòng chuẩn bị vài cuộn vải tốt, sắp đến mùa đông rồi, cố gắng làm cho xong quần áo trong mấy ngày này, đến thời gian gặp người thân, đưa cho Sở Tín để tặng mẫu thân."

      Bích Chân cúi đầu nhận lệnh.

      Sở Tín rất cảm kích, lúc trước hay nghe Tiểu Thuận vị Lục Chiêu nghi này hiền hòa thiện lương, hôm nay tự mình thể nghiệm mới biết, phục vụ chủ tử tốt quả thực là chuyện may mắn đối với kẻ làm nô tài.

      Sau khi Sở Tín lui ra, Lục Khê ngồi nhìn hoa cỏ suy nghĩ đến thất thần.

      Nếu Thái hậu đề cập đến chuyện hoàng thượng Tô Châu tuần tra, tất nhiên là nắm chắc mười phần. Nhưng chuyện này, đến cả mình hoàng thượng cũng tiết lộ, vậy Thái hậu biết được bằng cách nào?

      . . . . . . Trừ phi, Thái hậu cố ý sắp xếp chuyến này.

      Tô Châu.

      Tô Châu.

      Lục Khê lẩm nhẩm cái tên này, chợt hoảng hốt.

      Lăng mộ của Tiên hoàng phải ở Tô Châu sao?

      Vào thu, khí mát mẻ, nghe ít dưa và trái cây đều chín, Lục Khê đột nhiên nổi hứng, muốn nếm thử dưa xanh, nhưng Lục chiêu nghi của chúng ta lại muốn thứ có sẵn ở ngự thiện phòng mà thích trải nghiệm cảm giác thích thú tự tay hái.

      Vân Nhất giọng : "Nhưng nương nương, trong hoàng cung này chỉ có Trường Nhạc cung là trồng dưa xanh thôi. . . . . ."

      Ngày xưa Nguyệt Dương Phu nhân từng khắc thơ lên dưa, bài Kinh Thi《 Phong Vũ 》được nàng ta khắc lên cách hoàn hảo trái dưa xanh nho , lúc hoàng thượng bước vào Trường Nhạc cung nhìn thấy quả dưa xinh xắn kia, liền càng thêm sủng ái nàng ta, trở thành hậu cung đối thủ.

      Có lúc, làm hoàng thượng động lòng phải là tài văn chương xuất sắc, cũng phải dung mạo khuynh thành, mà là chân thành như vậy thôi.

      chân thành này thực như cái nhìn thấy, nhưng cũng đủ khiến ngươi đặc biệt hơn người, vậy là thành công rồi.

      Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi Lục Khê thường nghe Bích Chân và mấy vị mới được phân đến Nhạc Thanh điện kể lại những chuyện cũ trong cung. Những cung nữ này có ánh mắt rất tinh tường, đoán nằng vị chiêu nghi trước mặt sau này ắt vinh sủng lục cung, nên đều tận tâm tận lực thỏa mãn mọi cầu của nàng.

      Về việc vì sao Sở Nguyệt Dương được sủng ái, Lục Khê tất nhiên cũng biết được ít.

      Nàng để ly trà trong tay xuống, cười híp mắt xoay xoay bả vai, lười biếng : " thôi, cũng chỉ là hái mấy quả dưa xanh, ắt hẳn Nguyệt Dương Phu nhân phải là người mọn như vậy đâu. . . . . . Hơn nữa, Bổn cung nghe gần đây nhị hoàng tử được khỏe, Nguyệt Dương Phu nhân liên tục gửi thư, cầu xin hoàng thượng cho nàng ta gặp nhị hoàng tử, dù sao cũng là máu mủ, vào lúc này chắc hẳn rất nóng lòng. Bổn cung phải đến Trường Nhạc cung an ủi nàng ta chút, cho tận tình nghĩa tỷ muội ngày xưa."

      Nàng xưng "Bổn cung", mặc dù cười, nhưng mỗi câu chữ đều chẳng mang theo chút nhiệt độ nào.

      Những kẻ ngày xưa hại nàng, người nàng cũng bỏ qua, huống chi là hung thủ gián tiếp hại chết con nàng?

      Trong sân, Sở Nguyệt Dương ngắm mấy dàn dưa xanh mởn chợt nghe bên ngoài truyền đến ít tiếng bước chân, nhanh chậm, ung dung tự tại như chơi trò mèo vờn chuột.

      Nàng ta vội để mấy quả dưa trong tay xuống, xoay người bước ra liền nhìn thấy Lục Khê mang theo cung nữ thái giám mỉm cười vào.

      " lâu rồi gặp, muội muội quả thực rất nhớ tỷ."

      Lục Khê kiều diễm thướt tha, bộ cung trang vàng nhạt tà dài quét đất làm nổi bật làn da trắng nõn, búi tóc Trục Nguyệt hoàn mỹ hiển lộ chiếc cằm thon, gương mặt trái xoan tinh tế, nhưng làm người khác khó rời nhất chính là đôi mắt, trầm tĩnh như nước, nhưng vẫn ánh đầy vẻ tinh .

      Sở Nguyệt Dương thất thần, chợt phát mình quả thực ngu xuẩn, vậy mà chưa bao giờ nhìn ra dưới vẻ ngoài dịu dàng kia là quyết tuyệt tàn nhẫn.

      Sao nàng ta lại xem con hồ ly đầy dã tâm thành con nai ngoan ngoãn cơ chứ?

      Giờ phút này, Sở Nguyệt Dương thể lộ ra nụ cười trầm tĩnh, chút nhún nhường trước Lục Khê: "Nghe muội muội được tấn thăng làm Chiêu Nghi, tỷ tỷ còn chưa kịp chúc mừng... lại để ngươi phải đích thân đến đây thăm tỷ tỷ, câu chúc mừng này của tỷ đến chậm, mong muội muội đừng trách."

      Lục Khê mỉm cười nhìn nàng ta, sao nàng lại nhìn ra được nàng ta châm chọc nàng đến ra oai thị uy chứ?

      "Nếu tỷ tỷ nghĩ muội đến đây để nhận câu chúc mừng lầm rồi. Dù muội muội được tấn thăng Chiêu Nghi, nhưng so ra vẫn thấp hơn tỷ mấy bậc đấy." Nụ cười bên môi dần mở rộng, tựa như hoa trong gương trăng trong nước: " hiểu sao dạo này muội rất thèm dưa xanh nên mới đến Trường Nhạc cung của tỷ."

      Chỉ câu liền khiến sắc mặt Sở Nguyệt Dương trở nên khó coi.

      Nàng ta trầm nhìn Lục Khê, cười : "Nếu muội muội muốn ăn dưa xanh, cần gì phải tới Trường Nhạc cung của ta để hái chứ? Đồ ở Ngự Thiện Phòng còn tốt hơn của ta nhiều."

      Lục Khê khẽ nhíu mày; "Cũng biết sao, gần đây muội lại rất thích ăn chua, chẳng lẽ chỉ mấy quả dưa xanh tỷ cũng muốn cho muội?"

      xong, nàng chậm rãi về phía dàn gỗ, dưa xanh trĩu quả sau mấy phiến lá.

      Nụ cười bên môi càng thêm rực rỡ, dịu dàng như gió xuân tháng ba.

      Lục Khê lơ đãng nâng quả dưa lên, khẽ nhìn, quả nhiên, mặt vỏ có khắc bài thơ:

      Gió thảm mưa sầu, tiếng gà vang vọng. Vừa gặp quân tử, sao chẳng muốn xa.

      Gió mưa lất phất, gà kêu liên miên. gặp quân tử, lòng chẳng muộn phiền.

      Mưa gió mịt mù, tiếng gà vang mãi. gặp quân tử, sao lại vui.

      Tiện tay ngắt quả dưa xuống, Lục Khê khẽ vuốt vật trong tay, cười như cười xoay người lại nhìn khuôn mặt xám ngắt của Nguyệt Dương Phu nhân .

      "Tỷ tỷ có nhã hứng, quả dưa xanh đáng như vậy, nếu phải lấy được từ Trường Nhạc cung, sợ rằng muội nghĩ rằng đây là kiệt tác của tiểu thư nhà nào chuẩn bị xuất giá đấy."

      Sở Nguyệt Dương nhìn nàng, khí lạnh trong mắt như chiếc dao găm.

      "Chỉ tiếc tuổi tỷ tỷ cũng còn nữa, mấy chuyện ngây thơ như thế này đừng nên làm tốt hơn, muội đây là suy nghĩ cho tỷ tỷ, cùng kế mà dùng nhiều lần, làm sao có hiệu quả tốt như lần đầu tiên được? Lần đầu tiên, là vì đúng thời điểm, hành động ngây thơ hòa với người khả ái, tất nhiên khiến người khác thích. Nhưng nay, tỷ tỷ là hoa tàn ít bướm, cần gì lặp lại chiêu cũ để tranh sủng chứ? Chỉ vẽ thêm chuyện cho người khác bàn tán lúc rãnh rỗi mà thôi."

      Sở Nguyệt Dương yên lặng nhìn nàng: "Ta muốn làm gì là chuyện của ta, tới phiên ngươi khua môi múa mép ở đây, ngày xưa lúc ta được sủng ái biết ngươi còn ở đâu đấy."

      Lục Khê bật cười: "Đúng vậy, ngày xưa lúc tỷ tỷ được sủng ái, muội muội còn biết ở đâu; nhưng hôm nay lúc muội muội được cưng chiều, có ai thèm quan tâm tỷ tỷ ở đâu cơ chứ?"

      bén nhọn cùng hung hãn của nàng, chỉ có lúc đối mặt với cừu địch như vậy mới bộc lộ ra hết.

      Mặt Sở Nguyệt Dương tái , nhưng vẫn thốt thêm lời nào nữa.

      Lục Khê cầm lấy quả dưa, dịu dàng cười, cuối cùng lại gần bên tai nàng khẽ: "Ngươi hại con ta, ngươi nghĩ rằng ta đáp lễ thế nào đây?"

      Sắc mặt trấn định của Sở Nguyệt Dương nhanh chóng vỡ vụn, run giọng : "Ngươi định làm gì Hạo Diệc?"

      "Ngươi thử xem?" Lục Khê đẩy vấn đề lại cho nàng ta, mỉm cười rời .
      Tang Ca, trangtrongnuoc, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 88: Vô đề (ba)
      Edit: Fuly

      đêm cuối tháng, sau khi khoa cử kết thúc mỹ mãn, Lễ Bộ Thượng Thư đương triều Quý Thanh An bị ám sát đường về nhà, nhát kiếm nhanh chuẩn chém bay đầu , máu rơi tung tóe, thảm trạng ghê người.

      Hoàng thượng thương tiếc cho vị thần tử lìa trần lúc còn trẻ, đích thân đến phúng vái, ngờ trong lúc sửa sang lại di vật cho Quý đại nhân, người của phủ nội vụ lại phát ra chứng cứ thầm thu hối lộ khi tổ chức khoa cử.

      Đám quan viên có mặt lúc ấy vô cùng khiếp đảm, rối rít quỳ xuống tỏ trong sạch, chưa bao giờ thông đồng làm bậy với người này.

      Hoàng thượng trầm phẩy tay áo bỏ , ít ngày sau, toàn bộ tư sản của Quý phủ bị sung vào quốc khố, Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm bị mai tang qua loa ở nơi hoang dã.

      Quý Thanh An cứ như vậy lặng yên biến mất, mang theo mộng cảnh tươi đẹp chưa xong cùng Lục Khê.

      Chẳng biết thế gian này có tồn tại quỷ hồn hay , nếu có, sợ rằng dưới tào địa phủ, Thường Tư Vân cùng đứa bé chết thảm trong cung kia cũng bỏ qua cho .

      Lục Khê chỉ mỉm cười nghe người ta thuật lại, mối thù này cuối cùng cũng báo.

      Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm, chợt có chú chim bay xẹt qua, nàng thường ngồi bên cửa sổ ngắm trời xanh như vậy, nghĩ về cuộc sống tự tại ngày trước ở Giang Nam.

      Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, thâm cung vắng vẻ, mưu khắp nơi.

      Nhưng nàng nên vui mừng, vì vinh sủng nay của nàng ngay cả trăng sáng cũng đọ nổi.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, nàng lên tiếng: "Vào " .

      Vân Nhất mỉm cười cầm y phục tiến vào: "Nương nương, hoàng thượng mời người cùng Tô Châu du ngoạn."

      Sóng trước vừa , sóng sau lại tới.

      Lục Khê trầm mặc, cuối cùng Thái hậu cũng ra tay.

      Giữa tháng 10, dân chúng kinh đô cung kính tiễn Cảnh đế rời kinh.

      Xe ngựa vốn nên xa hoa lộng lẫy lại bình thường hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì Đương kim hoàng thượng thích lãng phí, muốn vì lần xa giá mà tiêu tốn quốc khố, bóc lột nhân dân.

      Đồng hành trừ đương kim Cửu vương gia ra, còn có người được sủng ái nhất hậu cung Lục Chiêu nghi, đám cung nữ thái giám theo đáng nhắc tới.

      Nguyên nhân khởi điểm của chuyến tuần tra Tô Châu lần này là vì chuyện Hoàng lăng bốc cháy, ước chừng nửa tháng trước, tân nhiệm chi phủ của Tô Châu đột nhiên dâng tấu, là chuyện Hoàng lăng bị bốc cháy lần trước có điểm kỳ quái, chứ phải bị sét đánh như mọi người vẫn nghĩ. Đây là chuyện lớn, sau khi thương nghị với chúng đại thần Minh Uyên quyết định tự mình khởi giá.

      Trong lòng Lục Khê biết chuyến Tô Châu này là kiệt tác của ai, nhưng vẫn gì, mỉm cười lĩnh chỉ.

      Giang Nam, đó là nơi nàng lớn lên, qua gần năm, rốt cuộc lại được trở về vùng đất kia rồi.

      Ngồi xe ngựa, Minh Uyên mỉm cười liếc thần thái hớn hở của Lục Khê, vươn tay vén lại lọn tóc mai cho nàng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

      Lục Khê ngồi ở bên người , nhàng cầm lấy bàn tay vẫn lưu luyến bên gò má mình: "Nô tì biết hoàng thượng vì muốn giải tỏa nỗi nhớ nhà của nô tỳ, mới mang cả nô tỳ cùng đến Tô Châu."

      Minh Uyên nhếch môi cười: "Hả? Sao nàng nghĩ rằng vì cả đường tịch mịch khó nhịn nên trẫm mới gọi mỹ nhân theo bồi chứ?"

      "Vậy hoàng thượng như thế sao?" Nàng khẽ cười, hỏi ngược lại.

      Ánh mắt mỹ lệ thông minh, khiến người khác tưởng rằng thế gian này chẳng ai có thể sánh nổi, xinh đẹp nhưng lại có vẻ mị.

      Minh Uyên thở dài, ôm nàng vào lòng: "Trẫm rất cảm tạ ông trời mang nàng vào cung, đưa đến bên cạnh trẫm."

      Lời thổ lộ thâm tình như vậy, ắt hẳn là lần đầu tiên và có thể cũng là lần cuối cùng phát ra từ miệng .

      Ở ngoài cung, xe ngựa, lúc này chỉ có hai người bọn họ, có người ngoài, cũng chẳng còn cung quy rườm rà, càng mưu đấu đá.

      Tim Lục Khê cũng có chút loạn nhịp, cần ngẩng đầu cũng có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn của , sau đó dần dần che hết mọi tiếng động, chỉ còn lại thanh có quy luật ấy bên tai.

      Nàng há miệng, muốn gì đó, theo lý thuyết vốn nên là cám ơn hoàng thượng ưu ái, rồi biểu lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng những lời dối trá ấy lại biến mất hoàn toàn trong thời khắc này, nàng chỉ có thể mờ mịt nghe bên tai mình văng vẳng câu kia.

      cảm tạ trời cao đưa nàng vào cung, nhưng chỉ có chính nàng biết, chuyện này liên quan đến trời cao, tất cả đều là chủ ý của mình nàng.

      Nàng vào cung, là vì cứu vãn kết cục diệt môn của Lục gia.

      Nàng vào cung, là vì trả thù kẻ hại cha mẹ mình kiếp trước – Thường Vệ Quang.

      Nàng vào cung, là vì muốn tận mắt nhìn thấy kẻ hại nàng và con nàng - Quý Thanh An chết có chỗ chôn.

      Nàng mang theo mục đích tiếp cận Minh Uyên, vẻ nhu tình dịu dàng tốt đẹp kia, gần gũi sớm chiều trong quãng thời gian qua, cũng chỉ là mưu được bày kế tỉ mỉ.

      Xe ngựa vẫn chạy, chỉ có tiếng “lộc cộc” vang bên tai.

      lúc lâu, Minh Uyên cúi đầu nhìn người trong ngực, nàng nhắm mắt, giống như giấc mộng đẹp, trong mộng có cảnh sắc Giang Nam kiều diễm, cha mẹ vui vẻ cười, non nước quen thuộc, tiếng chào hỏi dịu dàng bên tai.

      khẽ vén rèm lên, với thị vệ: "Lúc hồi cung vòng qua Nam Hồ chuyến."

      Gia Hưng, Nam Hồ là quê hương của nàng, cũng muốn nhìn thử xem, là non nước thế nào mà có thể sinh dưỡng ra động lòng người đến vậy.

      Lông mi của Lục Khê khẽ run rẩy, nhưng vẫn mở mắt, chỉ : "Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh đường đỏ."

      Lúc này Minh Uyên mới phát giác nàng ngủ, bật cười: "Chờ đến Giang Nam, mua cho nàng."

      Nữ nhân trong ngực vẫn nhắm mắt an tâm hưởng thụ bình yên lúc này, hai cánh tay thầm vòng qua hông , điều chỉnh tư thế, nhàn nhã tựa vào người .

      Quẩn quanh chóp mũi là mùi u hương khó tan, trước mắt là sắc đẹp khó có, Minh Uyên cúi đầu hôn lên trán nàng: "Ngủ , đường khá dài, có thể rất mệt mỏi."

      Xe mấy ngày, đường quan viên thay nhau tiếp đãi, tất nhiên là thiếu những ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Lục Khê vẫn thản nhiên như .

      Đúng vậy, giờ đây nàng chính là Lục Chiêu nghi ‘chiếm đoạt’ hoàng thượng, vậy sao?

      Các quan viên chuẩn bị rất chu đáo, tất nhiên là bao gồm cả mỹ nhân.

      Tri Huyện Thiệu Hưng dẫn theo tất cả nữ nhi của mình, lúc dùng bữa đám oanh oanh yến yến trang điểm xinh đẹp, quả thực là thiên kiều bá mị.

      Có lẽ là ngờ hoàng thượng đâu cũng dẫn theo Lục Chiêu nghi làm bạn, vì vậy Trần tri huyện cũng có chút xấu hổ, nhưng Lục Khê vẫn bình thản, thong dong, mặc cho các nam nhân đàm luận chánh , mình thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hoàng thượng.

      Vừa lúc, đại nữ nhi Trần gia Trần Trúc cũng giúp hoàng thượng gắp thức ăn đụng phải đũa của Lục Khê, đối phương vội vàng thu tay, giọng xin lỗi: "Dân nữ biết lễ tiết, xin Chiêu Nghi nương nương thứ tội!"

      Lục Khê dịu dàng mỉm cười: "Ngươi làm hoàng thượng vui bổn cung cũng vui, cớ gì đến hai chữ thứ tội?"

      xong, nàng nhàng nhìn Minh Uyên cái, cười như cười, mang theo chút chế nhạo.

      Trong mắt Minh Uyên cũng ra chút ý cười, thong dong : "Nữ nhi của Trần đại nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm nhìn cũng thấy vui vẻ."

      Thấy mắt Lục Khê chợt lên sát khí, nụ cười của càng đậm: "Ăn cơm, ăn cơm."

      Bữa cơm này, có người ăn biết ngon, có người rất vui vẻ.

      Trở lại trong phòng, Lục Khê lạnh mặt gọi Vân Nhất chuẩn bị nước tắm rửa, thay quần áo sau tấm bình phong Minh Uyên tiến vào.

      "Hoàng thượng, nương nương ——"

      Minh Uyên giơ tay lên cắt ngang lời Vân Nhất: "Ngươi lui ra ngoài trước , ở đây có trẫm."

      Vân Nhất nhận lệnh lui ra.

      nhìn thấy người sau tấm bình phong bỗng chốc dừng lại động tác, khoác khăn tắm ra ngoài, cảnh xuân như như , làn da mượt mà, đầy vẻ kiều diễm.

      Lông mày giương , mỉm cười : "Ái phi ngày càng hào phóng."

      Lục Khê tới trước mặt , vừa cười duyên, vừa cúi người hành lễ, "Hoàng thượng tới, dù nô tỳ làm gì, cũng phải thực đủ lễ nghĩa."

      Có tri thức hiểu lễ nghĩa ——

      Nàng quả nhiên là tức giận vì chuyện vừa rồi.

      Minh Uyên sắp nhịn được bật cười, nhưng tầm mắt dừng lại bộ ngực sữa bị lộ ra vì tư thế cúi người của nàng, ánh mắt liền trầm xuống.

      Đưa tay ôm nàng, Lục Khê cũng để mặc cho kéo vào trong ngực, nghe giọng trầm thấp : "Đây là quyến rũ trẫm."

      Nàng vô tội giương mắt, thân thể vẫn dán sát vào người , hơi thở thơm như hoa lan: " phải hoàng thượng kéo nô tì sao, sao lại nô tì hấp dẫn hoàng thượng?"

      Môi đỏ mọng khép mở, rãnh sâu hoàn toàn ra, thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm hạnh hoa dưới lớp khăn tắm rộng thùng thình.

      Thân thể của lập tức có phản ứng, muốn tiến thêm bước, lại thấy người trong ngực chợt kéo dài khoảng cách: "Hoàng thượng, nô tì còn phải tắm rửa, kính xin hoàng thượng ra ngoài trước."

      Nàng gì?

      . . . . . . Ra ngoài?

      Sắc mặt Minh Uyên lập tức đen thui: "Nàng trả thù trẫm sao?"

      "Hoàng thượng đùa, nô tì nào có lá gan đó?" Nàng cười vô cùng dịu dàng, "Chỉ là đường mệt nhọc, cả người bẩn thỉu khó chịu, nên muốn tắm gội, kính xin hoàng thượng ra ngoài nghỉ ngơi trước, tin rằng ba nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa của Trần gia khiến hoàng thượng cảm thấy nhàm chán."

      đợi Minh Uyên nhiều lời, nàng kêu Vân Nhất vào, mỉm cười nhìn .

      Thân thể Minh Uyên vẫn còn trong giai đoạn lung túng, cười cũng được tức cũng xong.

      Lần đầu tiên phát , ra tiểu Chiêu nghi dịu dàng ngoan ngoãn của cũng nổi giận, nhưng dáng vẻ giận giữ khó gặp kia, biết sao lại khiến cảm thấy rất vui vẻ.

      Thôi, lần sau phải biết, cái gì có thể đùa, cái gì nên .
      Tang Ca, Chris_Luu, dhtt2 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 89: Kết thúc ()
      Edit: Fuly

      Sau trận hỏa hoạn, Hoàng Lăng liền được trùng tu toàn diện, từ đống tàn tích bị cháy đen, liền có thể tưởng tượng ra vẻ mĩ lệ ngày xưa của nó.

      giống với hoàng cung, phía sau vẻ tráng lệ của Hoàng Lăng, là trang nghiêm tĩnh mịch, lăng mộ tiên hoàng mang đầy vẻ ưu nhã của Tô Châu, thanh lệ thoát tục, giống như được cố ý xây dựng vì người nữ tử tiên hoàng dốc sức theo đuổi lúc còn tại thế.

      Lục Khê bên cạnh Minh Uyên, thất thần nhìn hồ nước xanh mát trước mặt, phía sau là núi Thanh Sơn thấp , xung quanh được trồng đầy hoa thủy tiên, đối lập ràng với phế tích.

      Hoa thủy tiên rất tươi tốt, làm hừng sáng cả vùng núi Thanh sơn, quả rung động lòng người.

      Minh Uyên cũng đứng lại, dịu dàng nhìn hồ nước: "Năm đó phụ hoàng gặp mẫu phi hồ, nghe phụ hoàng , khi đó mẫu phi đứng ở đầu thuyền, xinh đẹp tưa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. . . . . . Chỉ cái liếc mắt đó, liền trầm luân vạn năm."

      Lục Khê gần như có thể nhìn thấy cảnh sắc lúc đó.

      Mỹ nhân dịu dàng đứng ở đầu thuyền, gió xanh thổi , mặt nước dập dìu, làn váy mềm mại bay lên theo gió. . . . . . Đế Vương độc thoáng nhìn qua, như bức tranh thủy mặc được khắc họa trong lòng.

      Minh Uyên : "Là Hoàng đế, có được vô số mỹ nhân, nhưng ra cũng bị vây trong vô ngàn mưu, đấu đá. Lúc trước trẫm từng cảm thấy đáng cho mẫu phi, cố chấp nam nhân như vậy, đáng giá sao? Nhưng đến lúc ta lên vị trí này, mới phát , ở giữa đám giai nhân tuyệt sắc như vậy chưa hẳn là chuyện tốt."

      Lục Khê cười khẽ: "Nhưng nô tì thấy hoàng thượng rất hưởng thụ cuộc sống như thế mà"

      Minh Uyên cũng cười, đưa tay khẽ kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đó là sau khi gặp được nàng."

      Tim Lục Khê đập mạnh.

      ra nhìn như vậy, lông mày của rất đẹp, khi cười cảm thấy nghiêm túc lẫm liệt, nhưng lúc dịu dàng cũng rất động lòng người.

      triều đình ngoan tuyệt quả quyết, xử lý đám phi tần đấu đá vì lợi ích chút lưu tình, nhưng đối với nàng khác, hình như vĩnh viễn chỉ có nhu tình vô hạn. . . . . .

      , đúng!

      Nàng chợt cảnh giác, nàng suy nghĩ cái gì vậy?

      Chẳng lẽ lại ngu xuẩn đến mức thương hoàng đế?

      Chỉ là Kim khoa Trạng Nguyên kiêm Lễ Bộ Thượng Thư, nàng còn giải quyết được, bản thân cùng con phải trở thành vật hy sinh cho lợi ích chốn quan trường, hôm nay sao lại có thể cùng người quyền lực nhất thiên hạ này chuyện tình cảm chứ?

      Đối với Đế Vương mà , quan trọng nhất là thiên hạ, là thần dân, nàng bé đến mức chỉ cần vừa mất sủng ái liền mai chôn thân nơi hậu cung, chẳng lẽ định mạo hiểm đánh cuộc sủng ái của để đổi lấy lời thề thiên trường địa cửu sao?

      Thiên trường địa cửu ——

      Nàng gần như bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của bản thân.

      Nhưng Minh Uyên cho nàng cơ hội tiếp tục suy nghĩ, nhàng đặt đầu nàng lên vai, dùng dịu dàng có thể làm chết đám cá chép trong hồ : "Lúc Mẫu phi còn sống, phụ hoàng chưa kịp quý trọng người; nhưng trẫm giống vậy."

      tiếp, thanh biến mất trong làn gió thu dịu dàng, cùng với tiếng lá rụng, cùng với sóng nước, cùng với nhu tình của Giang Nam, kéo dài đến vô tận.

      Lục Khê lắng nghe tiếng tim đập của mình, nặng nề, khó có thể xem .

      Nàng mờ mịt luống cuống, lại nghe thấy thanh khác trong thân thể kiên định phản bác xác định khắc trước: Nếu nghĩ như vậy sao? Nếu như cũng giống tiên hoàng, cả đời chỉ khuynh tâm vì nữ nhân sao?

      Cuối cùng tất cả xác định đều yên lặng vỡ vụn trong ánh mặt trời.

      Nàng an tĩnh lại, ngẩng đầu nở nụ cười sáng lạn: "Thiếp biết chàng giống vậy."

      Là thiếp và chàng, phải nô tì cùng hoàng thượng.

      quan tâm những lời này có mấy phần mấy phân giả, tóm lại nàng nhìn thấy đấng quân vương trước mặt lộ ra vui vẻ trước nay chưa từng có.

      Bởi vì Tri Phủ Tô Châu , trong lúc trùng tu Hoàng Lăng đám thợ thủ công phát ra trong phế tích mồi lửa cùng dầu chưa cháy hết, vì vậy hoài nghi là có người cố ý phóng hỏa.

      Lần này Minh Uyên tự mình đến thị sát, dẫn Lục Khê đến nơi tri phủ

      Đó là phế tích sâu trong hoàng lăng, cũng là ngọn nguồn của trận hỏa hoạn, Minh Uyên dẫn Lục Khê cùng đoàn thị vệ đến đó. Những thị vệ này sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng nương nương, vì vậy khoảng cách có chút xa.

      khí an tĩnh khác thường, Lục Khê cùng Minh Uyên mỉm cười, giống như vẫn còn chìm đắm trong ôn tình vừa nãy.

      Lúc sắp tới khúc quanh, mái nhà chợt truyền đến tiếng động xen lẫn trong tiếng gió, hơn mười tên áo đen đột nhiên xuất từ bốn phương tám hướng, trường kiếm sáng lạnh nhắm Minh Uyên mà đâm tới.

      Thị vệ lúc này vẫn ở khá xa sau lưng hai người, hoảng hốt chạy tới.

      Đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bóng đen chợt nhảy xuống từ mái hiên, tiếp đó, là mười mấy bóng đen theo sau, đón gió, mang theo sát ý ngút trời dùng tốc độ kinh người chắn trước Minh Uyên. Minh Uyên nhanh chóng ôm Lục Khê lui về phía sau, cùng lúc những bóng đen kia cầm kiếm xông thẳng về đám thích khách.

      là giao đấu, nhưng lại giống cuộc tàn sát hơn, những bóng đen này ra tay nhanh nhẹn, chiêu nào cũng là trí mạng, chỉ nhìn sơ qua liền biết là được huấn luyện chuyên nghiệp, phải đám thích khách bình thường có thể sánh bằng.

      Minh Uyên vững vàng ôm lấy Lục Khê, tung người nhảy cái, lùi ra sau mấy trượng, lạnh lùng nhìn thế cục trước mắt.

      sớm có phòng bị?!

      Bóng đen dẫn đầu nhảy xuống vừa rồi chính là Cửu vương gia Minh Thâm, dẫn theo đám thị vệ tinh nhất hoàng cung bố trí mai phục ở đây cả đêm trước khi đám thích khách đến, sử dụng kế bọ ngựa bắt ve, lưới hốt trọn.

      Sau màn đao quang kiếm ảnh, Minh Uyên vừa ra lệnh "Lưu lại người sống" tên thích khách cuối cùng bị Minh Thâm đâm xuyên qua cổ họng, lưu lại vũng máu đáng sợ nền đất.

      áy náy xoay người lại, tới trước mặt Minh Uyên, khom người : "Thần Đệ có tội, đao kiếm có mắt, nhất thời lỡ tay, thể tuân theo thánh chỉ, xin hoàng huynh giáng tội. . . . . ."

      Minh Uyên yên lặng nhìn , chỉ nhàng thở dài: "Thôi, đệ cũng mệt mỏi rồi, về trước nghỉ ngơi ."

      Chờ bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng đầy vẻ trấn định của người trong ngực: "Nàng sao rồi, bị dọa à?"

      Lục Khê ngẩng lên nhìn , lắc đầu : "Hoàng thượng tin tưởng Cửu vương gia sao?"

      "Tin." lạnh nhạt , khóe môi lại lên nụ cười nhạt: "Ta tin đệ ấy, nếu giao nhiệm vụ bảo vệ ta cho đệ ấy."

      "Cửu vương gia là con trai của Thái hậu, tất nhiên muốn lưu lại người sống bán đứng Thái hậu, nhưng đồng thời cũng kính người huynh trưởng này, quả là hai bề khó xử."

      "Thu dọn nơi này cho sạch , đừng để vấy bẩn thánh địa của tiên hoàng." Minh Uyên nhìn mặt đất đầy máu tanh, che mắt Lục Khê lại, dẫn nàng trở về.
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      Tang Ca, Chris_LuuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :